Cơ thể mềm mại của Đế Khởi La hơi run: "Đế Vô Đạo... chẳng phải bài vị của ông ta còn đang được thờ trong từ đường hay sao?"
Đế Giang nuốt nước bọt nói: “Thưa lão tổ Kiếm Thần tiền bối, tổ tiên Vô Đạo đã thăng thiên rồi ạ”.
“Ồ”.
Lão tổ Kiếm Thần u buồn gật đầu.
Vào giờ phút này.
Ông ta như một lão già cô đơn.
Một lát sau, ông ta nhìn thoáng ra bọn Tề Đạo Khung: “Các người đều đứng lên đi, đã lớn đầu rồi mà còn khóc sướt mướt, còn ra thể thống gì nữa”.
“Vâng, thưa sư phụ!”
Bọn Tề Đạo Khung lau khô nước mắt: “Sư phụ, tộc Rồng đen rất quá đáng, bọn họ...”
Lão tổ Kiếm Thần hờ hững gật đầu: “Tôi thấy cả rồi, dám giết người ở Kiếm Tông!”
“Đều phải chết!”
Chữ “chết” vừa dứt, ông ta đã chỉ tay vào Diệp Bắc Minh.
Vút!
Một mũi kiếm khí bỗng dưng xuống hiện ghim về phía đầu Diệp Bắc Minh.
“Ôi! Chỉ tay thành kiếm!”
Một lão già trong đám đông hít sâu nói: “Kiếm đạo thông thần, đã đạt tới cảnh giới Chí Tôn rồi!”
“Tên này chết chắc rồi!”
“Toang!”
Vương Bình An biến sắc: “Tiền bối Kiếm Thần à, Diệp Bắc Minh là học sinh của Tổng viện Giám Sát!”
“Mong tiền bối hạ thủ lưu tình!”
“Nhóc Diệp, máu tránh ra!”, Hoa Côn Luân hét lên.
Bọn Vương Chỉ Dao, Phùng Vũ, Đế Khởi La và Đế Khuyết đều chết lặng.
Hạ Nhược Tuyết nắm chặt bàn tay.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.
Chỉ tay thành kiếm, bọn họ chẳng kịp phản ứng lại.
Hắc Long Vương phẫn nộ gào lên: “Lão tổ Kiếm Thần, ông dám ra tay với đồ đệ của tôi hả?”
Rồi ông ta hóa thành một cơn gió xoáy màu đen lao tới giúp Diệp Bắc Minh.
Trong chốc lát, Diệp Bắc Minh bị luồng sát ý lạnh như băng khóa chặt.
Sau lưng anh toát mồ hôi lạnh, có một cảm giác như mình không thể nào tránh thoát được một kiếm kia.
Lẽ nào mình phải chôn thây nơi đây thật sao?
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ quát: “Nhóc nè, đừng mất tập trung!”
“Kiếm khí đang tới đó!”
Diệp Bắc Minh bừng tỉnh, mau chóng hoàn hồn lại.
Rồi anh quát to lên: “Phá cho tôi!”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục quét ngang, một luồng kiếm khí màu đen bùng nổ.
Nó va chạm kịch liệt vào kiếm khí mà lão tổ Kiếm Thần phóng ra.
Tiếng nổ khủng hoảng vang lên, làn sóng khí dữ dội lan ra như sóng thần.
Trung tâm quảng trường cuồn cuộn khói bụi mịt mù.
Cả thế gian lặng thinh.
Hắc Long Vương gào lên tiếng thét đau đớn như xé ruột xé gan: “Đồ nhi!”
Gương mặt Hạ Nhược Tuyết trắng bệch: “Bắc Minh!”
Đôi mắt Vương Bình An đỏ bừng: “Đừng mà! Diệp Bắc Minh cậu không thể chết được!”
Hoa Côn Luân tái mét, cơ thể loạng choạng, ánh mắt tối tăm: “Chết rồi, niềm hy vọng duy nhất của Hoa tộc đã chết rồi...”
Tâm trạng của Vương Chỉ Dao đầy phức tạp: “Cậu ta cứ thế mà chết ư?”
Đôi mắt Đế Khởi La đỏ lên: “Ông nội Sáu, ông Chín à, Diệp Bắc Minh chết rồi sao?”
Đế Giang và Đế Khuyết nhìn nhau, yên lặng gật đầu: “Lão tổ Kiếm Thần tự tay xuất chiêu, cậu ta không thể nào sống nổi”.
Đế Khởi La nhắm chặt mắt, mũi hơi chua.
Diệp Bắc Minh đã cứu mạng của cô ta.
Nên anh đã khắc sâu ấn tượng của mình trong lòng cô ta.
Diệp Bắc Minh chết khiến cô ta có một cảm giác như mất một món đồ cực kỳ quan trọng nào đó.
Gầm gừ!
Tiếng rồng ngâm lại vang lên.
Tim mọi người như bị bóp nghẹt.
Hắc Long Vương chớp mắt đã hóa thành một con rồng đen hét lớn: “Tất cả thành viên của tộc Rồng đen mau tới giết sạch Kiếm Tông!”
Gầm gừ!
Hơn mười con rồng đen gào thét trong không trung.
Ánh mắt lão tổ Kiếm Thần thay đổi: “Ngao Kỷ, ông điên rồi à?”
“Tộc Rồng đen chỉ vì một con kiến hôi mà bất chấp đối địch với Kiếm Tông sao?”
“Con kiến cái đầu ông ấy!”, Hắc Long Vương nổi trận lôi đình: “Cậu ta là niềm hy vọng duy nhất của tộc Rồng đen bọn tôi, bây giờ ông đã diệt niềm hy vọng của tộc Rồng đen rồi đó!”
“Chỉ cần tộc Rồng đen tôi chỉ còn một hơi thì cũng phải diệt sạch Kiếm Tông!”
“Giết! Giết! Giết cho tôi!”
Gầm gừ!
Hơn mười con rồng đen thét gào trong không trung, tiếng rồng ngâm vang lên không dứt bên tai.
Lúc này, một giọng nói bỗng truyền tới: “Sư phụ à, con chưa chết, người đừng kích động!”
“Cái gì?”
Hắc Long Vương sửng sốt.
Ngay sau đó.
Rầm! Rầm! Rầm!
Vô số ánh mắt dõi về phía giọng nói truyền tới.
Khói bụi vơi bớt.
Bóng dáng một người thanh niên xuất hiện cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay.
Lấy Diệp Bắc Minh làm trung tâm, cả quảng trường Kiếm Tông sập xuống mấy mét.
Nhưng anh lại đứng đó giống như chẳng có việc gì xảy ra cả.
Hạ Nhược Tuyết bật khóc vì quá đỗi vui sướng: “Bắc Minh!”
“Vãi đạn, cậu ta chưa chết kìa!”
Vẻ mặt Vương Bình An khiếp hãi như gặp ma.
Hoa Côn Luân hơi run nói: “Ôi cái thằng nhóc này”.
Vương Chỉ Dao kinh ngạc: “Cậu ta làm cách nào chứ?”
Chương 1031: Kiếm Chủ Bất Diệt xuất hiện
Ánh mắt Vương Bình An trầm xuống: “Là nhờ vào thanh kiếm trong tay cậu ta, chỉ có thanh kiếm đó mới có thể chặn được một chiêu của lão tổ Kiếm Thần!”
Đế Khởi La vui mừng nhảy lên: “Thật may quá, ông nội Sáu, ông Chín à, cậu ta chưa chết!”
Một vài người tu võ gần đó nhìn cô ta.
Đế Giang nhướng mày: “Khởi La, chú ý một chút”.
“À, vâng ạ”.
Khuôn mặt Đế Khởi La đỏ bừng.
Cô ta biết mình hơi vô lễ.
“Tên nhóc này còn chưa chết!”
Lũ Tề Đạo Khung sửng sốt, sắc mặt cả bọn tăm tối.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?
“Ôi thằng nhóc này, cậu muốn hù chết sư phụ của mình à?”
Hắc Long Vương bước lên, lại hóa thành hình người đứng bên cạnh Diệp Bắc Minh.
Ông ta vỗ vai anh.
Cơ thể Diệp Bắc Minh lảo đảo, suýt nữa là bị vỗ ngã lăn xuống đất rồi.
Hắc Long Vương chửi ầm lên: “Mẹ nó, cảm xúc của sư phụ dâng cao bộc lộ cả ra mà cậu còn chưa chết nữa hả?”
“Vãi chưởng! Hại sư phụ suýt nữa bật khóc rồi!”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh co rút: “Sư phụ, người mong con chết lắm à?”
Hắc Long Vương cười to, vỗ mạnh lên vai Diệp Bắc Minh vài cái.
Vừa kéo vừa ông anh nói: “Ôi thằng nhỏ này, cậu là niềm hy vọng của cả tộc Rồng đen mà!”
“Sư phụ có chết thì cậu cũng không được chết!”
“Nhớ kỹ, sau này không được liều lĩnh nữa!”
Sắc mặt lão tổ Kiếm Thần vẫn trầm lặng như nước, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm: “Thú vị đấy, vậy mà cậu lại có thể ngăn được chiêu tất sát ấy của lão phu!”
“Thanh kiếm trong tay có lai lịch gì thế? Lẽ nào nó đến từ chiến trường Thái Cổ?”
“Kiếm Tông bọn tôi chọn thanh kiếm này rồi!”
Rồi ông ta đưa tay về phía Diệp Bắc Minh.
Cả năm ngón tay chỉ ra.
Chỉ tay thành kiếm.
Nháy mắt có năm luồng kiếm khí đâm về phía Diệp Bắc Minh.
Vụt!
Một loạt kiếm khí hùng dũng từ trên chín tầng mây giáng xuống, dễ dàng hóa giải năm luồng kiếm khí kia.
Sau đó chúng chém về phía tay lão tổ Kiếm Thần.
Đồng thời còn có một giọng nói lạnh như băng vọng tới: “Kiếm Thần, tôi muốn xem gan ông to đến mức nào mà dám giết cả đồ đệ của tôi đấy!”
Lão tổ Kiếm Thần sửng sốt.
Trên gương mặt già nua lần đầu tiên xuất hiện sự hoảng sợ: “Kiếm Chủ Bất Diệt ư? Là ông!”
Kiếm Chủ Bất Diệt?
Đó là ai?
Sao người nọ lại khiến lão tổ Kiếm Thành sợ hãi như vậy?
Câu hỏi ấy thoáng hiện lên trong đầu vô số người.
Chỉ có Vương Bình An, Đế Giang và một số ít người kinh hãi.
Lòng họ nhấc lên từng cơn sóng dữ.
Lẽ nào là...
Ngay sau đó, một người đàn ông từ trên trời giáng xuống, đứng ngay trước mặt lão tổ Kiếm Thần.
“Sư phụ Kiếm Chủ!”
Diệp Bắc Minh rất kích động: “Sao người lại đến đây?”
Kiếm Chủ Bất Diệt thản nhiên nói: “Lát nữa sẽ giải thích cho con”.
Rầm!
Một tiếng động kinh thiên vang lên.
Lão tổ Kiếm Thần bị tát ngã lăn quay xuống đất, cái mặt nhăn nheo sưng phù lên.
Kiếm Chủ Bất Diệt nhìn vào lão tổ Kiếm Thần đang quỳ rạp trên mặt đất nói: “Kiếm Chủ Bất Diệp là tên mà ông có thể gọi thẳng à?”
“Lão tổ...”
Người của Kiếm Tông chết trân đứng nhìn.
Kiếm Tông Lục Tử kinh hãi, mắt trừng to như sắp rớt ra ngoài.
“Trời ơi...”
Những người còn lại sợ hãi đến mức tim sắp vỡ nát.
Kiếm Chủ Bất Diệt kia là ai?
Mạnh đến vậy à?
“Ông!”
Trong ánh mắt lão tổ Kiếm Thần tràn ngập sự giận dữ.
Ông ta bùng nổ, lấy một thanh kiếm màu vàng ra khỏi nhẫn chứa vật rồi chém về phía Kiếm Chủ Bất Diệt: “Cả hai đều ở cảnh giới Vực Chủ, ông dựa vào đâu mà sỉ nhục lão phu như vậy hả?”
“Mau chết đi!”
Kiếm khí màu vàng quay cuồng như cơn lốc.
Kiếm Chủ Bất Diệt lắc đầu cười khẩy: “Chỉ bằng ông mà cũng xứng dùng kiếm sao?”
Kiếm Chủ Bất Diệt chắp tay sau lưng, giẫm mạnh chân xuống.
Rầm!
Mặt đất nứt ra, một luồng kiếm khí ùn ùn tỏa ra hóa giải kiếm khí màu vàng quay cuồng như cơn lốc kia.
Rồi giẫm mạnh chân xuống người lão tổ Kiếm Thần.
Phụt!
Lão tổ Kiếm Thần phun ra một ngụm máu tươi, chật vật bay ra ngoài đến cả kiếm trong tay cũng văng ra.
Hai tay ông ta run rẩy, hoảng hốt nhìn Kiếm Chủ Bất Diệt: “Ông... không thể nào!”
“Chúng ta đều ở cảnh giới Vực Chủ mà, dựa vào đâu chứ...”
Kiếm Chủ Bất Diệt kiêu ngạo cười khinh: “Tôi nói rồi đấy, ông không xứng dùng kiếm!”
“Thậm chí còn không biết dùng kiếm ra sao nữa!”
Lão tổ Kiếm Thần gào lên như phát điên: “Nói hưu nói vượn! Ông nói hưu nói vượn!”
“Tôi đã học kiếm cả cuộc đời này, đạt tới cảnh giới người kiếm hợp nhất rồi!”
“Có thể nháy mắt chỉ tay thành kiếm, chém ra kiếm khí!”
“Ông dựa vào đâu mà nói tôi không xứng dùng kiếm chứ?”
Kiếm Chủ Bất Diệt mỉm cười đáp: “Chỉ tay thành kiếm hả? Là cái thá gì!”
“Đồ nhi à, con có biết chỉ tay thành kiếm không?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt không biết tại sao Kiếm Chủ Bất Diệt lại hỏi như vậy.
Anh nhẹ nhàng lắc đầu đáp: “Sư phụ Kiếm Chủ à, con không biết”.
Kiếm Chủ Bất Diệt nói ngay: “Vậy thì giờ học đi, nhóc con à, ta chỉ thi triển một lần thôi, con xem cho kỹ!”
Ngay sau đó.
Chương 1032: Trở thành kiếm nô
Hai ngón tay Kiếm Chủ Bất Diệt khép lại, chỉ tay lên trời cao: “Tưởng tượng bản thân mình là một thanh kiếm! Mặt đất dưới chân cũng là một thanh kiếm!”
“Cây cối hoa cỏ cũng là kiếm, từng hạt cát, từng gốc cây ngọn cỏ...”
“Vạn vật trên thế gian này, mỗi một cơn gió, mỗi một giọt mưa đều là kiếm!”
Hô hấp Diệp Bắc Minh dồn dập: “Tưởng tượng mình là một thanh kiếm...”
Anh nhắm mắt lại, hồi tưởng từng câu Kiếm Chủ Bất Diệt nói ra.
“Chém!”
Kiếm Chủ Bất Diệt quát khẽ.
Diệp Bắc Minh cũng thốt ra một chữ ngay sau: “Chém!”
Ngón tay của cả hai gần như hạ xuống cùng lúc.
Vút! Vút!
Hai luồng kiếm khí bỗng nhiên xuất hiện chém xuống.
Chỉ tay thành kiếm đã thành!
Tất cả mọi người lặng thinh.
Không gian lặng ngắt như tờ.
Trên quảng trường Kiếm Tông chỉ còn lại tiếng hít thở dồn dập, tròng mắt mọi người như sắp nứt ra tới nơi.
Hoa Côn Luân sững sờ: “Không thể nào!”
Sắc mặt Vương Bình An cực kỳ sung sướng: “Nhóc con được lắm, vừa học vừa hành, nháy mắt đã học xong chiêu chỉ tay thành kiếm rồi!”
“Sư phụ, chỉ tay thành kiếm khó lắm à?”
Vương Chỉ Dao không phải là người luyện kiếm nên không hiểu.
Vương Bình An gật đầu đáp lời: “Cả thế giới Cao Võ có mười mấy đại lục, người theo đuổi kiếm đạo nhiều vô số!”
“Nhưng có thể chỉ tay thành kiếm lại không quá mười!”
“Giờ Diệp Bắc Minh đã là một trong số đó!”
“Cái gì?”
Đại não Vương Chỉ Dao trống rỗng.
Thiên phú tu võ như vậy quá nghịch thiên rồi.
Ánh mắt Đế Giang trầm xuống, nhìn vào Đế Khuyết nói: “Cửu đệ à, chẳng phải ông bảo thằng nhóc này không xứng để Đế tộc cúi đầu nương nhờ ư?”
“Ông giải thích cho tôi một chút tại sao chỉ trong nháy mắt cậu ta đã học xong chỉ tay thành kiếm rồi?”
“À thì... tôi...”, Đế Khuyết há hốc miệng, á khẩu không trả lời được.
Đệ tử của Kiếm Tông chết lặng đứng nhìn, suýt nữa đã bị dọa chết rồi.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”
Lão tổ Kiếm Thần gào thét như nổi điên, tròng mắt đỏ bừng, chi chít tơ máu: “Chắc chắn là trước kia tên oắt con này đã học nó rồi, chắc chắn không có chuyện cậu ta học chỉ tay thành kiếm trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy được!”
“Giả! Việc này chắc chắn là giả!”
Diệp Bắc Minh nhìn lão tổ Kiếm Thần bằng ánh mắt đầy thương hại: “Ở trước thiên phú siêu đẳng, sự cố gắng bé nhỏ của ông chẳng đáng vào đâu cả!”
“Cậu...”
Lão tổ Kiếm Thần chết lặng.
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh khiến lòng ông ta sinh ra một cảm giác thất bại cực kỳ mãnh liệt.
"Mình thua ư? Lão tổ Kiếm Thần như mình lại thua ư?"
"Thua trước một người trẻ tuổi như vậy ư?"
Ngay sau đó.
Lão tổ Kiếm Thần từ từ bước tới trước mặt Kiếm Chủ Bất Diệt.
Ông ta cúi đầu chín mươi độ nói: “Xin người nhận tôi làm đồ đệ, tôi muốn đi theo người học kiếm thuật!”
“Ông muốn học à?”
Kiếm Chủ Bất Diệt như đã đoán được điều này từ sớm.
Lão tổ Kiếm Thần mặc kệ ánh mắt đầy kinh ngạc của mọi người, mắt đỏ bừng, gật đầu, nói: “Đúng vậy, tôi muốn học!”
Kiếm Chủ Bất Diệt nở một nụ cười lạnh nhạt: “Ông không xứng!”
“Cái gì?”
Lão tổ Kiếm Thần ngẩng đầu lên.
Gương mặt già nua đỏ ửng, xấu hổ xen lẫn sự phẫn nộ.
Kiếm Chủ Bất Diệt chỉ tay vào Diệp Bắc Minh nói: “Từ nay trở đi, ông sẽ là kiếm nô của đồ đệ tôi, từ giờ sẽ lên làm việc cho đồ đệ tôi là chính!”
“Ông cứ đi theo đồ đệ tôi học sự tinh túy của kiếm đạo đi!”
“Cậu ta ư? Không thể nào!”
Lão tổ Kiếm Thần lắc đầu không phục.
Kiếm Chủ Bất Diệt chân thành khuyên: “Thành tựu tương lai của đồ đệ tôi thậm chí sẽ gấp trăm gấp ngàn lần của tôi!”
“Thậm chí cả chục nghìn lần cũng không ngoa!”
“Hôm nay sẽ là cơ hội duy nhất để ông thay đổi vận mệnh, ông tự cân nhắc đi!”
Lão tổ Kiếm Thần quay đầu nhìn về phía Diệp Bắc Minh, ngơ ngác.
Lòng thầm kinh hãi: "Lai lịch của cậu ta là gì chứ? Đây chính là Kiếm Chủ Bất Diệt đó!"
"Là sự tồn tại đáng sợ từ hàng triệu năm trước, dựa vào đâu lại coi trọng cậu ta chứ?"
"Lẽ nào... tên này chính là…"
Ông ta cân đo đong đếm một hồi.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của hàng chục nghìn người.
Lão tổ Kiếm Thần bước tới trước mặt Diệp Bắc Minh rồi quỳ xuống: “Kiếm nô xin tham kiến chủ nhân!”
“Ôi mẹ ơi!”
Vương Bình An sợ hết hồn suýt nữa nhảy dựng lên.
Ánh mắt Hoa Côn Luân kinh hãi, hôm nay đã có quá nhiều chuyện khiến ông ta khiếp sợ rồi.
Đế Giang và Đế Khuyết đều không tin vào mắt mình.
Lão tổ mạnh nhất Kiếm Tông lại quỳ gối dưới chân Diệp Bắc Minh ư?
“Lão tổ!”
Hàng chục nghìn người của Kiếm Tông bi thương kêu lên.
“Sư phụ!”
Kiếm Tông Lục Tử không dám tin vào mắt mình.
“Câm mồm!”
Lão tổ Kiếm Thần quát to: “Bắt đầu từ hôm nay, tôi không còn là sư phụ của các người nữa”.
“Cũng không còn là lão tổ của Kiếm Tông nữa mà chỉ là một tên kiếm nô dưới trước cậu Diệp mà thôi!”
Diệp Bắc Minh ngỡ ngàng.
Một vị cường giả cảnh giới Vực Chủ đỉnh phong lại trở thành kiếm nô của mình rồi sao?
“Sư phụ, chuyện này...”
Diệp Bắc Minh nhìn về phía Kiếm Chủ Bất Diệt.
Kiếm Chủ Bất Diệt lắc đầu nói: “Đồ đệ, đi theo ta, đúng lúc ta có chuyện muốn nói với con!”
“Sư phụ, chuyện gì thế?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười.
Kiếm Chủ Bất Diệt trả lời: “Là chuyện về sư tỷ con!”