Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1586: Rồng đen truy sát

Chỉ bị thiếu mất một nửa lóng xương ở vị trí ngón giữa!

“Đúng là xương Chí Tôn rồi!”

Nguyễn Thanh Từ kích động reo lên, lê cơ thể bị trọng thương, tập tễnh đi lại chỗ Diệp Bắc Minh.

Anh kinh ngạc: “Đoạn xương Chí Tôn mà tôi có chính là một phần ngón giữa!”

“Tiểu Tháp, đây là trùng hợp ư?”

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục hơi trầm xuống: “Chỉ e đây không chỉ đơn giản là trùng hợp thôi đâu, chính ngón xương Chí Tôn đã chỉ dẫn cậu tìm ra cả cánh tay hoàn chỉnh!”

Diệp Bắc Minh ngẫm nghĩ rồi nhìn về phía Nguyễn Thanh Từ: “Cô Nguyễn, đoạn xương Chí Tôn này...”

Anh còn chưa nói xong.

Nguyễn Thanh Từ đã ngắt lời anh: “Anh Diệp, mặc dù xương Chí Tôn rất quý nhưng rõ ràng nó không có duyên với tôi!”

“Hơn nữa, anh Diệp đã cứu tôi tổng cộng hai lần, nếu như tôi còn nuôi ý đồ với thứ này thì đúng là không còn nhân tính”.

Diệp Bắc Minh cất xương Chí Tôn đi.

Hai người đồng thời nhìn về phía hai quả trứng rồng!

Lần này, Nguyễn Thanh Từ tranh nòi trước: “Rồng là thần thú, vừa rồi con rồng đen kia đã có được thân thể Chân Thần!”

“Hai quả trứng rồng này vẫn còn chưa nở, nếu như chúng ta mang nó về ấp, chưa biết chừng sau này lại nuôi lớn được một con rồng thần!”

“Anh Diệp, Thanh Từ có thể xin anh một quả trứng rồng không?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Cô có thể lấy một quả trứng rồng nhưng e là trứng này không thể nở thành rồng thần được!”

“Tại sao vậy?”

Nguyễn Thanh Từ thắc mắc.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Đoạn xương Chí Tôn này chôn sâu ba thước bên dưới trứng rồng đã hút sạch toàn bộ sức sống trong quả trứng!”

“Mặc dù trông thì có vẻ như tinh khí của quả trứng rồng này vẫn còn dồi dào nhưng thực ra sự sống bên trong đã chết rồi!”

“Hả? Không thể nào!”

Nguyễn Thanh Từ sửng sốt.

“Không tin thì mời cô Nguyễn xem!”, Diệp Bắc Minh đặt tay lên trên quả trứng rồng, ép nhẹ một chút.

“Rắc” một tiếng giòn tan, vỏ trứng nứt ra.

Một luồng tinh khí dồi dào phả vào mặt.

Nhìn xuyên qua khe nứt của quả trứng, có thể trông thấy bên trong lòng trắng trứng có một con rồng con đã chết!

Đôi mắt đẹp của Nguyễn Thanh Từ giật mình: “Thật đáng tiếc…”

Đúng lúc này.

“Éc!”

Một tiếng kêu nghẹn ngào vang lên, hai người đồng thời ngẩng đầu lên.

Hai con rồng đen khổng lồ lao từ trên trời xuống, trông thấy một quả trứng rồng đã bị nứt vỏ, lập tức rít lên tiếng kêu của dã thú!

Ầm ầm!

Trên không trung lập tức xuất hiện mấy ngàn tia sét giáng xuống như thể thiên kiếp!

Xen lẫn với chúng là sức mạnh pháp tắc!

Một luồng hơi thở hủy diệt ập tới!

“Đù!”

Diệp Bắc Minh quát to rồi tiện tay ôm lấy vòng eo thon thả của Nguyễn Thanh Từ: “Cô Nguyễn, xin phép cô!”

“Ưm...”

Nguyễn Thanh Từ hừ khẽ một tiếng, bàn tay vốn ôm ở eo trượt lên trên!

Dừng lại ở ngực của cô ấy, cảm giác tê dại lại ập tới một lần nữa.

Gương mặt xinh đẹp của Nguyễn Thanh Từ bỗng chốc đỏ lựng tới tận mang tai!

Dường như Diệp Bắc Minh không hề phát hiện ra chuyện này, trước khi đi khỏi đây, anh vẫn không quên cất hai quả trứng rồng vào trong chiếc nhẫn chứa đồ.

Diệp Bắc Minh giậm mạnh chân một phát, lập tức chạy xa ngàn mét!

Quay đầu lại nhìn, anh không khỏi hít sâu một hơi: “Ôi!”

Đầm lầy vốn đã khô cạn bỗng chốc cháy đen!

Ngay cả không khí cũng bị chôn vùi trong cơn mưa sét, hóa thành hư vô!

Nếu như bị cơn mưa sét đó đánh trúng thì chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều!

“Tiểu Tháp, đây là quái vật gì vậy?”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên nặng nề: “Liệu ông có thể giết chúng không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “E là không thể! Nếu tôi ra tay thì sẽ bị người ta phát hiện ra ngay!”

“Đù! Không phải ông nói là cách ngoài trăm thước thì dù có Thần Hoàng tới đây cũng không thể phát hiện ra ông hay sao?”, Diệp Bắc Minh phàn nàn.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận trả lời: “Nhóc con, đó là khi ở bên ngoài!”

“Còn đây là đại lục Ngũ Hành, là thế giới nhỏ do Thần Giới tạo ra để tuyển chọn nhân tài!”

“Nói cách khác, từng tấc đất ở đây đều nằm dưới sự giám sát của người điều khiển thế giới này!”

“Đương nhiên bản tháp không thể ra tay ở đây được nhưng bản tháp vẫn còn cách khác!”

Hai mắt Diệp Bắc Minh sáng lên: “Cách gì?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bật ra một chữ: “Chạy!”

Khóe môi Diệp Bắc Minh giần giật.

Ầm!

Mấy ngàn tia sét đã xuất hiện trên đỉnh đầu, điên cuồng giáng xuống!

Diệp Bắc Minh đành phải ôm Nguyễn Thanh Từ chạy tiếp!

Ròng rã suốt một ngày trời, Diệp Bắc Minh đều phải chạy trốn thục mạng!

“Đó là ai vậy?”

“Hình như là một người đàn ông ôm một người phụ nữ trong lòng…”

“Bọn họ chạy nhanh quá nên không nhìn rõ được, sao bọn họ lại bị hai con rồng đen truy sát vậy nhỉ?”

Vô số người tu võ đều chứng kiến cảnh tượng này!

Nhưng vì tốc độ của Diệp Bắc Minh quá nhanh nên mọi người hoàn toàn không nhìn thấy rõ mặt anh!

“Đi theo xem thử xem sao!”

“Chưa biết chừng là do người này ăn cắp báu vật của rồng đen, biết đâu chúng ta lại có thể ngư ông đắc lợi!”

Rất đông người tu võ sáng mắt lên, nhanh chân đuổi theo.

Cùng lúc này, ở trong một vùng sơn cốc.

Hai người Trương Vân Phi và Từ Ngạo đang nghỉ ngơi.

Vì bọn họ đã che chở cho mấy trăm người ở vòng trước nên giờ chỉ cần ngồi không một ngày cũng vẫn có hơn một triệu điểm tích lũy.
Chương 1587: Giới Long Vương

Nói cách khác, cho dù hai người bọn họ chỉ ngồi ở đây suốt một tháng!

Bọn họ cũng vẫn sẽ qua ải!

“Trần Vạn Lê bảo chúng ta giết Diệp Bắc Minh, hứa hẹn sẽ cho chúng ta vào tông môn của ông ta, anh tính sao?”, Từ Ngạo lên tiếng.

Ánh mắt của Trương Vân Phi không rõ là buồn hay vui: “Thực lực của tên nhóc này khá mạnh, chúng ta cần phải lên kế hoạch cẩn thận!”

Từ Ngạo chợt nảy ra một ý: “Hay là lợi dụng những người ở bên cạnh cậu ta xem sao?”

“Đúng là một cách hay”, Trương Vân Phi khẽ gật đầu.

Đột nhiên.

Tiếng xé gió rít lên trên đỉnh đầu, sau đó một bóng người nhanh chóng lướt qua!

“Thứ gì vừa bay qua vậy nhỉ?”, Từ Ngạo ngẩn người.

Một giây sau, hai con rồng đen kéo theo những tia sét đáng sợ bay tới!

Thân thể cả hai người đồng loạt cứng đờ: “Đù…”

“Chạy mau!”

Hai người vừa mới chạy ra khỏi sơn cốc!

Ầm!

Trời sập đất nứt!

Toàn bộ sơn cốc sau lưng đều bốc hơi!

Trương Vân Phi hoảng sợ kinh hồn bạt vía nhìn về hướng mà hai con rồng đen đang đuổi theo, nuốt ực một ngụm nước bọt: “Có chuyện gì vậy nhỉ?”

Từ Ngạo thở hổn hển: “Không biết! Đi nào, bám theo xem sao!”

...

Cùng lúc đó, ở cách nơi này mấy trăm dặm.

Một cô gái mặc áo trắng cau mày, ngẩng đầu nhìn lên trời!

Cô gái này chính là Lạc Khuynh Thành!

Đôi mắt cô gái khẽ chuyển động: “Có người chọc giận Giới Long Vương ư? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Con ngươi lóe lên một tia sáng màu vàng, nhìn về phía trước!

“Là cậu ta ư? Diệp Bắc Minh!”

Lạc Khuynh Thành ngẩn người, khóe môi không khỏi nở nụ cười bất đắc dĩ: “Đúng là chúa gây họa mà!”

Lúc này, trên không trung của đại lục Ngũ Hành đang diễn ra một cảnh tượng kỳ dị.

Một bóng người điên cuồng bỏ chạy thục mạng ở đằng trước, hai con Hắc Long Vương điên cuồng truy sát theo sau!

Ròng rã bảy ngày bảy đêm, thậm chí Diệp Bắc Minh không có cơ hội dừng lại để uống một ngụm nước!

Hai con rồng đen sau lưng tỏa ra hơi thở điên cuồng. Trong vòng bảy ngày, Diệp Bắc Minh gần như đã chạy khắp một vòng quanh đại lục Ngũ Hành!

Những người tu võ đi theo hóng chuyện đã xếp thành cả một hàng dài, thậm chí quên luôn cả chuyện săn giết yêu thú, ma thú để kiếm điểm tích lũy!

“Tiểu Tháp, không thể cứ tiếp tục như thế này được!”

Con ngươi của Diệp Bắc Minh đỏ hồng.

Anh bị truy sát liên tục suốt bảy ngày, thậm chí không thể đánh trả lại!

Chưa bao giờ anh phải chịu cảnh ấm ức như thế!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhóc con, giờ chỉ còn cách là tìm ra một chỗ có thể ngăn cản đòn tấn công của rồng đen thôi!”

“Mấy ngày nay, bản tháp đã thăm dò toàn bộ đại lục Ngũ Hành rồi!”

“Nơi này là một mảnh vỡ của chiến trường Thần Giới năm xưa!”

“Ở đây có một vài hang động do cuộc chiến giữa các vị thần gây ra, cậu trốn vào trong đó có thể tạm thời ngăn cản sự truy sát của rồng đen!”

Diệp Bắc Minh vui mừng: “Tốt quá, nó ở đâu?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Cách bảy trăm dặm về phía bắc!”

Diệp Bắc Minh không chút do dự.

Lập tức chuyển hướng, phóng thẳng về phía bắc!

“Cậu ta đi về hướng bắc rồi!”

“Đi nào, tôi muốn xem xem rốt cuộc người này là ai!”

Những người tu võ bám theo sau lập tức chuyển hướng.

Mười lăm phút sau, một ngọn núi tuyết đồ sộ hiện ra trước mắt.

Cuối cùng bóng người kia cũng dừng lại, mọi người tập trung nhìn thử.

Lập tức sửng sốt!

“Đù! Là Diệp Bắc Minh!”

“Là cậu ta ư?”

“Sao lại có thể là cậu ta được!”

Mọi người sửng sốt.

Trương Vân Phi và Từ Ngạo ngẩn người, không hẹn mà cùng đồng thanh thốt lên: “Diệp Bắc Minh ư? Chuyện này là sao?”

Hai người liếc nhìn nhau.

Lại không hẹn mà cùng đồng thanh đáp: “Tôi cũng không biết!”

Một giây sau, Từ Ngạo bật cười: “Mặc kệ chuyện này là thế nào, ít ra thì tình huống này cũng có lợi cho chúng ta, đúng không?”

Trương Vân Phi ngẩn người rồi sực hiểu ra.

Anh ta gật đầu, cười: “Đúng vậy!”

“Nếu như tên nhóc này bị rồng đen giết chết thì chẳng cần tốn sức cũng vẫn hoàn thành được nhiệm vụ mà thần sử Trần Vạn Lê giao cho!”

“Tên nhóc này đúng là chán sống rồi, con rồng đen này là Giới Long Vương của đại lục Ngũ Hành, chịu trách nhiệm bảo vệ đại lục Ngũ Hành!”

“Vậy mà cậu ta lại dám động tới nó ư?”

“Chúng ta chỉ cần chờ ở đây xem rồng đen đánh sập ngọn núi tuyết, giết chết tên nhóc này là xong!”

Ở một hướng khác, Hầu Tử cũng đã nhận ra Diệp Bắc Minh.

Anh ta không khỏi trố mắt ra nhìn: “Mẹ kiếp… Người vừa rồi là… Anh Diệp ư?”

“Có chuyện gì vậy nhỉ? Anh Diệp cướp Nguyễn Thanh Từ, bị hai con rồng đen truy sát à?”

Hầu Tử lộ vẻ sùng bái ra mặt: “Anh Diệp siêu thật!”

Mặc Đình Đình chạy tới, lo lắng hỏi: “Anh Vương, chủ nhận có bị nguy hiểm không?”
Chương 1588: Anh trai Giang Hiêu tới

Hầu Tử cười xấu xa: “Hê hê, anh Diệp không bị nguy hiểm gì đâu!”

“Tôi đoán là anh ấy cướp cô em Thanh Từ này nên mới làm rồng đen phẫn nộ thôi!”

“Hầu Tử, đừng nói lung tung!”

Long Khuynh Vũ và Chu Nhược Giai chạy tới, hai người cũng nhìn thấy rồng đen trên đường nên đuổi theo tới đây.

Hầu Tử thấy Chu Nhược Giai tới, lập tức không còn dám cười đùa nữa: “Chị dâu tới rồi đấy à, em chỉ nói đùa thôi!”

“Anh Diệp rất yêu chị, sao anh ấy lại để ý tới cô gái nào khác được chứ?”

“Chắc chắn là anh ấy chỉ chơi bời qua đường thôi!”

“Được rồi!”

Chu Nhược Giai nhướng mày: “Tôi không quan tâm anh ấy có bao nhiêu người phụ nữ, hiện tại tôi chỉ lo lắng cho an nguy của anh ấy mà thôi!”

Hầu Tử bật ngón tay cái: “Chị dâu à, anh Diệp thật là hạnh phúc!”

Trong lòng Long Khuynh Vũ chợt nảy sinh tâm tư!

Khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng: “Long Khuynh Vũ à, mày đang nghĩ lung tung gì vậy? Sao mày và anh Diệp lại có thể có gì được chứ!”

“Mau nhìn kìa, anh Diệp đưa cô Thanh Từ vào trong một cái hang rồi, không phải là định động phòng đấy chứ!”, Hầu Tử còn châm thêm dầu vào lửa.

“Cậu ngậm miệng lại đi!”

Ba người Chu Nhược Giai, Mặc Đình Đình, Long Khuynh Vũ đồng loạt trừng mắt nhìn Hầu Tử!

Hầu Tử cười xấu hổ: “Tôi chỉ nói chơi chút thôi mà, nói chơi chút thôi mà!”

Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh ôm Nguyễn Thanh Từ đứng ở cửa vào một chiếc hang.

Hai con rồng đen thấy vậy không dám tới gần!

Chỉ quanh quẩn trên không trung, điên cuồng gầm lên!

Nhưng không dám xông tới!

Diệp Bắc Minh buông Nguyễn Thanh Từ ra: “Cô Nguyễn, xem ra chúng ta an toàn rồi!”

“Ồ...”

Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Thanh Từ đỏ bừng, cô ấy gật đầu: “Cảm ơn anh Diệp, anh đã cứu tôi ba lần rồi!”

Bảy ngày qua.

Hai người liên tục bỏ chạy, hơn nữa, Diệp Bắc Minh còn ôm Nguyễn Thanh Từ!

Dù cho trong bảy ngày này, hai người không hề xảy ra bất kỳ chuyện gì!

Nhưng.

Tâm thái của Nguyễn Thanh Từ đã thay đổi rất nhiều!

Ít nhất là trong bảy ngày bỏ chạy thục mạng vừa qua, Diệp Bắc Minh chưa từng nghĩ đến chuyện vứt bỏ cô ấy!

Chắc chắn rất nhiều đàn ông không thể làm được điều này!

Diệp Bắc Minh không hề để ý thấy ánh mắt ngọt ngào của Nguyễn Thanh Từ, chỉ tập trung quan sát hang động: “Chỗ này cũng không tồi, chúng ta tạm thời nghỉ ngơi một lát rồi tính tiếp!”

“Được, tôi nghe theo anh”.

Nguyễn Thanh Từ mỉm cười, gật đầu.

Hệt như một cô vợ vâng lời!

Diệp Bắc Minh ném cho Nguyễn Thanh Từ hai viên đan dược, còn mình thì ngồi ở cửa hang, bắt đầu khôi phục chân nguyên!

Ở bên ngoài, trên đài Phong Thần.

Bọn Trần Vạn Lê đứng yên lặng trước một màn hình thủy tinh khổng lồ!

Trên màn hình đang hiển thị mọi chuyện xảy ra ở đại lục Ngũ Hành!

Trần Vạn Lê sầm mặt lại: “Tên nhóc này thật may mắn, không ngờ cậu ta lại tìm được hang động có từ thời chiến tranh giữa các vị thần thời Thượng Cổ!”

Đột nhiên.

Lạc Khuynh Thành chợt hoàn hồn: “Chết tiệt! Mình đang nghĩ gì vậy!”

“Cậu ta chỉ là sư đệ ở một kiếp luân hồi của mình mà thôi, mình quan tâm cậu ta như vậy làm gì?”

“Cứ hành động theo kế hoạch, chỉ cần tìm được thứ kia là đã không uổng công đi chuyến này rồi!”

Bóng dáng Lạc Khuynh Thành biến mất.

“Giới Long Vương sợ hơi thở của cuộc chiến giữa các vị thần nên không dám tới gần!”

“Nhưng bọn ta đã thăm dò hang động đó rất nhiều lần rồi, trong đó không có gì hết!”

“Sớm muộn gì mày cũng phải chui ra thôi, chờ tới ngày mày chui ra, ngày hôm đó sẽ là ngày chết của mày!”

Đằng sau đám đông, Vương Nguyên và Ngư Thất Tình nhìn về phía màn hình lớn: “Chị Thất Tình, lần này cậu Diệp lành ít dữ nhiều rồi phải không?”

“Nhưng dù cậu ta có vẫn lạc cũng không thiệt thòi gì, ít ra đã có một người đẹp như Nguyễn Thanh Từ chôn cùng cậu ta!”

“Dù có làm ma thì cậu Diệp cũng vẫn tha hồ phong lưu!”

Ngư Thất Tình hơi bực bội: “Anh đừng nói nữa! Im lặng đi!”

Vương Nguyên rụt cổ lại.

Đột nhiên.

Ù!

Toàn bộ đài Phong Thần rung lắc dữ dội, một giây sau, một thế giới mở ra.

Hai thanh niên đi từ trong đó ra, một người sắc mặt bình thản.

Một người mắt đỏ hồng, hơi thở tàn bạo trên người bốc cao tới tận trời!

Giống như một ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào!

Khoảnh khắc nhìn thấy người này, tất cả thần sử đang có mặt ở đây đều biến sắc như thể nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ!

“Em trai tôi chết thật rồi ư? Bị người ta giết chết ở đài Phong Thần ư?”

Giọng của người đàn ông có đôi mắt đỏ hồng khàn khàn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một vị thần sử: “Trần Vạn Lê, lúc đó ông cam đoan với tôi thế nào hả?”

Ầm!

Một đợt sóng khí màu đen ập tới, đập mạnh vào người Trần Vạn Lê!

Trần Vạn Lê hoàn toàn không có cơ hội né tránh, sóng khí đánh thẳng vảo lục phủ ngũ tạng!

“Hự...”
Chương 1589: Vị hôn phu của Nguyễn Thanh Từ

Trần Vạn Lê không nhịn được phun ra một búng máu tươi, bắn ra ngoài như một con chó chết.

Ông ta đập “rầm” một tiếng thật mạnh xuống đất nhưng không dám chần chừ dù chỉ một giây, lập tức bò trở lại như một con chó chết!

Quỳ gối dưới chân người thanh niên kia!

Huỵch! Huỵch! Huỵch!

Điên cuồng dập đầu!

“Giang sư huynh, chuyện này thực sự không thể trách tôi được, là do Giang Hiêu giết người trước mặt mọi người ở trên đài Phong Thần…”

“Vốn tôi muốn sai thần sử tạm thời bắt cậu ta lại rồi sau đó sẽ lén lút thả ra!”

“Không ngờ tên phế vật Diệp Bắc Minh lại ra tay ngay trước mặt mọi người, thẳng tay giết chết Giang Hiêu...”, Trần Vạn Lê vừa dập đầu vừa giải thích.

Khóe mắt Giang Nhiên giần giật: “Cho nên, ý ông là em trai tôi chết là đáng phải không?”

Trần Vạn Lê thầm than hỏng rồi!

Ngay khi ông ta ngẩng đầu lên, ông ta lập tức đối diện với đôi mắt có thể giết chết người khác của Giang Nhiên!

“Không... Không, không, không, ý tôi không phải vậy…”, Trần Vạn Lê điên cuồng lắc đầu.

Ầm!

Một luồng sóng khí nữa lại đập tới.

Cơ thể Trần Vạn Lê kêu “rắc” một tiếng vang giòn rồi lại bị bắn ra ngoài một lần nữa!

Ông ta la lên cực kỳ thảm thiết: “Ôi… Thần cốt của tôi… Thần cốt nát rồi… Thần cốt của tôi nát rồi…”

Cảnh giới của ông ta rơi thẳng từ trên cảnh giới Chân Thần đỉnh phong xuống cảnh giới Chân Thần sơ kỳ!

“Ông sủa thêm một câu nữa xem?”, Giang Nhiên nói.

Trần Vạn Lê như bị bóp nghẹt cổ họng, không hít thở nổi!

Ông ta không dám trách cứ Giang Nhiên nên đành trút hết mọi nỗi oán hận lên đầu Diệp Bắc Minh!

“Nếu như không tại cậu thì sao tôi lại thê thảm như thế này?”

“Diệp Bắc Minh! Cậu sẽ không được chết tử tế đâu!”

Lúc này, thanh niên đi cùng với Giang Nhiên tới đây thản nhiên nói: “Giang sư huynh, người chết rồi không thể sống lại được!”

“Cho dù anh có giết chết tên phế vật Trần Vạn Lê này cũng chẳng ích gì, điều chúng ta cần làm bây giờ là báo thù cho em trai anh!”

Trần Vạn Lê vừa ho ra máu vừa điên cuồng gật đầu: “Đúng, đúng, đúng, sư huynh Cừu Kiêu nói rất đúng!”

“Giang sư huynh, anh có giết tôi thì Giang Hiêu cũng không thể sống lại được!”

“Chi bằng anh cứ coi tôi như là một quả rắm, giữ sức lại mà giết chết tên khốn Diệp Bắc Minh kia!”

Cừu Kiêu mỉm cười, nhắc nhở: “Có rất nhiều người đang nhìn đấy, cẩn thận một chút!”

Giang Nhiên đành phải nuốt cơn giận tột độ xuống, khẽ gật đầu: “Được!”

Con ngươi lạnh giá của anh ta nhìn Trần Vạn Lê: “Thằng ranh Diệp Bắc Minh đó đâu rồi? Cậu ta đang ở đâu?”

Trần Vạn Lê như thể được đặc xá, dẫn hai người tới trước màn hình thủy tinh.

Ông ta chỉ tay vào màn hình, nói: “Tên phế vật này chính là Diệp Bắc Minh!”

Đôi mắt của Giang Nhiên lập tức khóa chặt thanh niên trên màn hình!

Cừu Kiêu đứng bên cạnh chỉ nhìn lướt qua Diệp Bắc Minh rồi đột ngột tập trung nhìn vào Nguyễn Thanh Từ đứng bên cạnh!

Con ngươi của anh ta đột ngột thu nhỏ lại: “Đù! Kia là vị hôn thê của tôi!”

Vị hôn thê?

Mọi người sững sờ.

Nguyễn Thanh Từ là vị hôn thê của Cừu Kiêu?

“Đù! Đù!”

“Đù má… Nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra ở đó?”

“Tại sao vị hôn thê của tôi lại đi cùng với cậu ta?”

Cừu Kiêu như thể nổi điên, xông tới chỗ Trần Vạn Lê, túm chặt cổ ông ta!

Trần Vạn Lê gần như ngạt thở!

Đôi mắt Cừu Kiêu đỏ bừng, anh ta quát ầm lên: “Nói đi! Ông mau nói đi!”

“Tại sao vị hôn thê của tôi lại đi cùng với cậu ta? Hơn nữa còn trai đơn gái chiếc ở chung trong một hang?”

“Có phải bọn họ đã làm gì rồi không? Nói mau!”

“Mẹ kiếp, ông mau nói đi!”

Thấy Cừu Kiêu đột nhiên nổi điên!

Tất cả mọi người đều sợ điếng người!

Khóe môi Giang Nhiên giần giật!

Thế mà anh còn bảo tôi phải chú ý à? Thế anh thì sao?

Trần Vạn Lê trợn ngược mặt, thở không ra hơi: “Sư huynh Cừu Kiêu… Tôi… Khụ khụ…”

“Tôi không thở được...”

“Đù!”

Cừu Kiêu nhấc bổng Trần Vạn Lê lên rồi ném mạnh xuống đất: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Nếu như ông không giải thích rõ ràng!”

“Tôi sẽ giết cả nhà ông!”

Tròng mắt của Cừu Kiêu gần như nổ tung!

Trần Vạn Lê nằm dưới đất thở thoi thóp trả lời: “Sư huynh Cừu Kiêu, tôi cũng không biết bọn họ đã làm gì hay chưa!”

“Điều duy nhất tôi biết là Diệp Bắc Minh ôm theo cô Nguyễn, bị Giới Long Vương truy sát!”

“Ôm liền suốt bảy ngày trời…”

“Bảy ngày!”

Con ngươi của Cừu Kiêu thu nhỏ lại, ở trong mắt anh ta, ngoại trừ hung dữ và tàn bạo ra thì không còn gì khác!

Bảy ngày!

Dù cho hai người không làm gì nhưng chỉ ôm nhau bảy ngày thôi cũng đủ làm anh ta phát điên!

“Chết! Chết! Chết! Tôi muốn cậu ta phải chết!”, Cừu Kiêu còn điên cuồng hơn Giang Nhiên vừa rồi.
Chương 1590: Ép Diệp Bắc Minh ra khỏi hang

...

Cùng lúc đó, trong hang động ở đại lục Ngũ Hành.

Diệp Bắc Minh đã gần như hồi phục hoàn toàn, anh ngẩng đầu lên nhìn con rồng đen ở bên ngoài: “Không thể cứ tiếp tục như thế này được, Tiểu Tháp, ông có cách gì đánh lại bọn chúng không?”

“Hiện tại tôi không phải là đối thủ của hai con rồng đen này, nếu như có kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ở đây thì tốt!”

“Ít ra còn có sức đánh với bọn chúng một trận!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhóc con, thực ra vẫn còn một cách!”

“Ồ? Cách gì?”, Diệp Bắc Minh ngạc nhiên, lập tức hỏi lại.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhóc con, cậu đừng quên trong tay cậu có một đoạn xương Chí Tôn!”

“Hơn nữa, nó còn là một đoạn xương tay hoàn chỉnh!”

“Chỉ cần cậu dung hợp nó thì con rồng đen này không phải là đối thủ của cậu!”

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Làm luôn bây giờ ư?”

“Tôi chỉ dung hợp một đoạn xương Chí Tôn ngắn thôi cũng đã mất tới nửa năm, nguyên cả một cánh tay thế này chắc có nhanh cũng phải bốn, năm năm mới dung hợp được ấy chứ?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Chuyện này thì cậu không cần phải lo, cậu đã dung hợp xương Chí Tôn một lần rồi!”

“Lần này dung hợp toàn bộ cánh tay sẽ xong nhanh thôi!”

Diệp Bắc Minh ngẫm nghĩ một chút, xem ra cũng chỉ còn cách này mà thôi.

Anh liếc nhìn bên ngoài, người tu võ tụ tập dưới chân núi tuyết càng ngày càng đông.

Anh nói cho Nguyễn Thanh Từ biết dự định của mình: “Cô Nguyễn, tôi muốn dung hợp xương Chí Tôn nhưng hiện tại ở đây có quá đông người!”

“Để tránh những rắc rối không cần thiết, tôi muốn tạm thời phong tỏa cửa hang!”

Nguyễn Thanh Từ gật đầu: “Được!”

Diệp Bắc Minh lập tức ra tay, khắc lên cửa hang mấy phù văn.

Sau đó, anh lăn thêm một tảng đá to ra bịt kín cửa hang lại.

Trong đám đông, Hầu Tử giật mình: “Ôi trời… Sao anh Diệp lại bịt cửa hang lại vậy?”

“Chẳng lẽ hai người họ định động phòng thật sao?”

“Cậu ngậm miệng lại đi!”

Ánh mắt của ba người Chu Nhược Giai, Long Khuynh Vũ, Mặc Đình Đình gần như có thể giết người!

Cùng lúc này.

Trước màn hình thủy tinh, Cừu Kiêu nhìn thấy cảnh này xong lập tức nổi điên, quát lên: “Cậu ta đang làm gì vậy? Đù!”

“Tại sao cậu ta lại bịt cửa hang lại? Cậu ta muốn làm gì?”

“Lẽ nào tên ranh này biết mình chết chắc rồi nên bất chấp tất cả, định ra tay với Thanh Từ...”

Nghĩ đến đây.

Cừu Kiêu không thể nín nhịn nổi nữa: “Mở đại lục Ngũ Hành ra cho tôi, tôi muốn vào đó!”

Giang Nhiên kéo anh ta lại, nói vội: “Cừu Kiêu anh bình tĩnh chút đi!”

“Anh bảo tôi phải bình tĩnh thế nào đây? Đó là vị hôn thê của tôi!”, Cừu Kiêu gào lên.

Nếu như Nguyễn Thanh Từ xấu xí thì thôi, cùng lắm thì thay một người phụ nữ khác!

Nhưng.

Nguyễn Thanh Từ thật sự rất đẹp!

Đẹp đến mức làm người ta ngạt thở!

Cho nên, khi nhà họ Nguyễn ngỏ ý thông gia với nhà họ Cừu, Cừu Kiêu nhìn thấy dung nhan của Nguyễn Thanh Từ trong lưu ảnh thạch xong lập tức đồng ý ngay!

Hiện tại, anh ta lại phải trơ mắt nhìn cô gái mình thích ở chung một phòng với người đàn ông khác!

Thử hỏi làm sao Cừu Kiêu chịu đựng được?

“Giết! Giết! Giết, tôi muốn giết cậu ta!”, Cừu Kiêu lẩm bẩm luôn miệng.

Giang Nhiên buông Cừu Kiêu ra, lạnh lùng nói: “Anh nhìn lại dáng vẻ của mình đi, vì một người phụ nữ mà anh thành ra như vậy thì sao có thể làm nên nghiệp lớn được!”

“Anh muốn tới đại lục Ngũ Hành chứ gì? Vậy anh đi đi, tôi không ngăn cản anh nữa!”

“Nhưng anh phải ghi nhớ ước định giữa các đại tông môn!”

“Nếu như anh làm trái với quy định, đi vào trong đại lục Ngũ Hành thì anh không cần tôi phải nói cho anh biết kết cục của anh sẽ là gì đâu đúng không?”

“Dù cho cô ta có đẹp đến đâu nhưng anh sẵn sàng chôn vùi tiền đồ của bản thân chỉ vì một người phụ nữ thôi ư?”

Giang Nhiên nói xong, quả nhiên Cừu Kiêu tỉnh táo lại!

Dù Nguyễn Thanh Từ rất đẹp nhưng vì cô ấy mà chôn vùi tiền đồ của mình thì đúng là thua thiệt!

Hơn nữa, chưa biết chừng Nguyễn Thanh Từ đã bị Diệp Bắc Minh...

Vì một món đồ rách nát mà chôn vùi tiền đồ của mình thì lại càng lỗ vốn!

Lúc này, Cừu Kiêu chỉ có một mục đích duy nhất, đó chính là bắt Diệp Bắc Minh phải chết!

“Có cách nào làm cậu ta chết không? Hay có cách nào lập tức truyền tống người ở trong đại lục Ngũ Hành ra đây không?”, Cừu Kiêu bước tới trước mặt Trần Vạn Lê, túm cổ ông ta.

Trần Vạn Lê khóc không ra nước mắt!

Ông ta run lẩy bẩy giải thích: “Sư huynh Cừu Kiêu, đại lục Ngũ Hành sẽ mở trong vòng một tháng, không thể kết thúc sớm hơn được!”

“Hiện tại, Diệp Bắc Minh trốn vào trong hang, rồng đen không dám vào trong đó...”

“Vậy chỉ có một cách, đó là ép cậu ta ra ngoài!”

Ánh mắt Cừu Kiêu u ám: “Phải làm sao mới có thể ép cậu ta ra ngoài?”

Trần Vạn Lê ngẫm nghĩ một chút, nét mặt lộ vẻ mừng rỡ: “Tôi nhớ ra rồi! Diệp Bắc Minh có rất nhiều đồng đội cùng nhau tới đại lục Ngũ Hành!”

“Tôi sẽ bảo người ở trong đó bắt đồng đội của Diệp Bắc Minh lại, tôi không tin cậu ta lại không chịu ra ngoài!”

“Vậy ông còn chờ gì nữa?”

Cừu Kiêu thẳng tay ném Trần Vạn Lê đi.

Trần Vạn Lê lăn mấy vòng dưới đất rồi nhanh chóng đứng dậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK