Dưới tác động mạnh mẽ của dược lực Kim Tủy Đan Thượng Cổ, Diệp Bắc Minh cảm thấy cơ thể gần như muốn nổ tung!
"Quả nhiên đủ mạnh! Những dược lực này đang điên cuồng rửa sạch máu thịt của mình, mới chỉ một viên mà thôi!"
"Nếu ăn hết cả mười viên, liệu có xảy ra biến chất không?"
Diệp Bắc Minh cảm nhận sự thay đổi của cơ thể, vô cùng phấn khích.
Lại uống thêm một viên Kim Tủy Đan Thượng Cổ nữa!
Phản ứng của cơ thể càng dữ dội hơn!
Cơ bắp! Xương cốt! Mạch máu!
Diệp Bắc Minh hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài!
Sau khi dùng hai viên Kim Tủy Đan Thượng Cổ, máu thịt như muốn nổ tung!
Rất khó chịu!
Nhưng Diệp Bắc Minh hoàn toàn không sợ dược lực của Kim Tủy Đan Thượng Cổ!
Viên đan dược thứ ba cũng được nuốt một hơi!
"Đến đây đi!!!"
Nghê Hoàng nghe hai chữ này, như được khích lệ bởi điều gì đó, thân thể run rẩy bước đến trước mặt Diệp Bắc Minh!
Cô ta thở gấp, cơ thể vừa tắm xong đổ đầy mồ hôi thơm.
"Diệp đại ca... tôi... thật sao?"
Nghê Hoàng ngượng ngùng hỏi: "Tôi... tôi chưa có kinh nghiệm..."
...
Đồng thời, trong một căn phòng khác.
Phòng khách rộng lớn, cửa sổ sát đất trong suốt.
Bàn ghế ấm chén đầy đủ, diện tích hơn ba trăm mét vuông!
Bàng Sát ngồi trước bàn, một bàn tay đập mạnh xuống bàn: "Đệt! Không được, lùi một bước càng nghĩ càng tức! Chết tiệt!"
Hắn ta vỗ bàn đứng dậy!
"Mày vừa nói tên dã nhân đó ở phòng nào? Bây giờ bố mày phải đi giết nó!"
Thanh niên bên cạnh có chút do dự: "Trong thời gian cuộc chiến ở đảo Thiên Giai, trên Tinh Thuyền có quy củ."
"Nếu chúng ta tùy tiện ra tay, lỡ bị người ta phát hiện..."
Bàng Sát lạnh lùng cười: "Sợ gì chứ? Một tên phế vật từ Tinh Vực Man Hoang đến, chỉ là một tên dã nhân mà thôi!"
"Sư phụ tao là trưởng lão Thiên Tuyệt Tông, có chuyện gì một mình tao gánh hết!"
"Bọn mày chỉ cần canh ở cửa, những chuyện khác giao cho tao!"
Nói xong.
Trên mặt Bàng Sát lộ ra nụ cười gian xảo: "Còn có con gà rừng kia, trông cũng không tệ, các người không muốn chơi à?"
Nghe lời này, mấy người kia hiểu ý mỉm cười: "Vậy để thằng nhóc đó chết trong phòng đi, qua ba ngày mọi người xuống thuyền, ai biết là chúng ta ra tay chứ?"
Mấy người lập tức rời khỏi phòng.
Hướng về phía phòng của Diệp Bắc Minh và Nghê Hoàng!
Khoảng một khắc sau, ba người đến bên ngoài phòng của hai người.
Một người trong số đó cười gian xảo: "Chính là chỗ này!"
Bàng Sát giơ tay, lấy ra một tấm gương bát quái, niệm mấy câu chú ngữ.
Phù văn cổ xưa bộc phát!
Trực tiếp phong tỏa không gian một khu vực bên ngoài phòng, Bàng Sát rút ra một thanh huyền thiết trọng kiếm đen nhánh hung hăng đập vào cửa phòng!
'Choang' một tiếng! Cửa phòng nổ tung!
Bàng Sát ngay lập tức sững sờ!
Chỉ thấy Nghê Hoàng đang ngồi trên hai chân của Diệp Bắc Minh, thở gấp ôm lấy Diệp Bắc Minh!
Tuy hai người đều mặc quần áo, nhưng một cảnh tượng như vậy vẫn khiến huyết mạch người ta phun máu!
"A!"
Nghê Hoàng kinh hô một tiếng.
Diệp Bắc Minh cũng bị động tĩnh đánh thức, khi mở mắt ra, trong nháy mắt cả người đông cứng tại chỗ: "Cô Nghê, cô đang làm gì vậy?"
"Tôi... Diệp công tử... chẳng phải anh nói..."
Nghê Hoàng thẹn thùng cực độ.
Cô ta vừa mới ngồi lên người Diệp Bắc Minh, chuẩn bị tiến hành động tác tiếp theo!
Bàng Sát đã xông vào!
"Ha ha ha... Đôi chó má này, chơi cũng khá đẹp đấy!" Bàng Sát cười toe toét, không khách khí bước vào trong phòng.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh lẽo: "Lại là mày?"
Nhìn cánh cửa phòng bị đập vỡ một cách không hề kiêng nể gì, anh lập tức hiểu rõ tất cả!
"Đồ phế vật! Bố mày cho mày biết một sự thật, thà đắc tội Diêm Vương gia!"
Bàng Sát vô sỉ bước vào: "Cũng đừng đắc tội Bàng Sát tao!"
Khi vọt vào, huyền thiết trọng kiếm trong tay chém về phía đầu Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh ôm Nghê Hoàng nghiêng người né tránh!
Bịch!
Huyền thiết trọng kiếm nghiền ép xuống, ghế thái sư lập tức hóa thành bụi phấn!
Mặt đất lập tức nổ tung, kiếm khí cuồn cuộn trong cả căn phòng!
Nhát kiếm thứ hai liền quét ngang mà đến!
Diệp Bắc Minh nhanh chóng đặt Nghê Hoàng xuống, kiếm Thiên Ma xuất hiện trong lòng bàn tay, vung lên để chống đỡ!
Một tiếng 'đùng' vang lên, Bàng Sát lại bị chấn bay ra ngoài, mạnh mẽ đập vào bức tường hành lang!
"Làm sao có thể chứ!"
Sau lưng Bàng Sát đau nhức rát bỏng, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc!
Một đòn toàn lực của mình ở cảnh giới Thần Quân sơ kỳ lại bị đối phương chặn lại, còn bị chấn lui ra ngoài?
"Muốn chết à!"
Diệp Bắc Minh giận dữ tột độ!
Bàng Sát rõ ràng muốn ra tay giết người, đã chạm đến vảy ngược của anh!
Tay cầm kiếm Thiên Ma trực tiếp đuổi theo, không khách khí chém xuống một kiếm!
Gào!
Một tiếng rồng ngâm vang lên, Bàng Sát kinh hãi nhìn thấy một con rồng máu từ trong phòng lao ra!
Bịch!!!
Huyền thiết trọng kiếm chặn lại lực lượng của rồng máu, hung hăng đánh vào ngực hắn ta!
Rắc! Xương sườn trên ngực gãy vụn, hắn ta phun ra bảy tám ngụm máu tươi!
Cả người thảm hại bị đập vào bức tường phía sau!
Hai đồng bọn canh cửa hoàn toàn sững sờ!
Động tĩnh quá lớn, các tu võ giả trong các phòng lân cận đều lao ra!
Kinh ngạc nhìn cảnh tượng này!
"Mày... thực lực của mày... sao lại mạnh như vậy? Mày không phải ở cảnh giới Thần Hoàng sao? Chẳng lẽ mày che giấu cảnh giới của mình?" Mắt Bàng Sát đỏ ngầu, trong lòng toàn là sự sợ hãi.
Diệp Bắc Minh như tử thần, tay cầm kiếm Thiên Ma bước ra từ trong phòng!
"Một kẻ chết, không cần biết nhiều như vậy!"
Con mắt của Diệp Bắc Minh lạnh lùng ác nghiệt, kiếm Thiên Ma không chút do dự chém về phía đầu hắn ta!
"Đừng!!!"
Bàng Sát gần như hét lên, sợ đến mức mắt muốn lồi ra: "Cứu tao... bọn mày mau cứu tao đi!!!"
Diệp Bắc Minh liếc mắt nhìn qua!
Hai tên đồng bọn căn bản không dám nhúc nhích!
Ngay khi kiếm Thiên Ma sắp chém đứt đầu Bàng Sát, một lão giả bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh!
Ông ta giơ tay nắm lấy kiếm Thiên Ma!
Bất động như núi!
Chính là một trong hai lão giả cảnh giới Thần Quân đỉnh phong vừa ngăn cản Bàng Sát!
Bàng Sát thấy người này thì ngay lập tức điên cuồng gào thét: "Tiền bối, cứu mạng! Tên nhóc này muốn giết tôi, mau giết hắn đi!"
"Nhóc con, lão phu vừa mới cảnh cáo cậu, trên Tinh Thuyền cấm động thủ!"
Mắt lão giả âm trầm: "Cậu coi lời lão phu là gió thoảng bên tai sao?"
Giọng Diệp Bắc Minh lạnh lùng: "Hắn xông vào phòng tôi, muốn giết tôi trước!"
"Chẳng lẽ tôi không thể ra tay tự vệ?"
Lão giả cười khẩy một tiếng: "Lão phu thấy cậu muốn giết người, mà không thấy hắn xông vào phòng cậu hành hung!"
Diệp Bắc Minh cau mày: "Chẳng lẽ tôi tự dùng kiếm khí phá hủy phòng mình, rồi lại vu oan giá họa cho người này?"
"Nhóc con, ý cậu là, tôi nói sai rồi?" Lão giả cười đầy ẩn ý.
Một luồng sát ý lạnh lẽo ép tới!
Khóa chặt Diệp Bắc Minh!
Một mối đe dọa không chút che giấu!
Trước khi lên Tinh thuyền, ông ta dùng chiêu này để bịt miệng Bàng Sát!
Lúc này, ông ta sử dụng với Diệp Bắc Minh!
"Đồ khốn, mắt ông mù rồi à?" Diệp Bắc Minh tức giận cực độ, anh biết lão già đang ba phải!
Thái độ này còn khiến người ta tức giận và buồn nôn hơn cả việc thiên vị bất kỳ bên nào!
"Cậu nói cái gì cơ?"
Lão già hơi sửng sốt!
Cả thế giới trong nháy mắt trở nên yên lặng, các tu võ giả xung quanh đều hóa đá!
Có nằm mơ cũng không ai ngờ rằng Diệp Bắc Minh lại gan dạ đến mức dám mắng chửi trưởng lão trên Tinh thuyền!
Giây tiếp theo.
Sắc mặt lão già trở nên cực kỳ khó coi: "Nhóc con, nhục mạ người phụ trách Tinh thuyền, theo luật phải giết!"
"Tôi thấy cậu thật sự sống chán rồi!"
Ông ta đang định ra tay!
Đột nhiên, một giọng nữ uy nghiêm vang lên: "Lưu trưởng lão, làm vậy không đúng đâu nhỉ?"
Lão già dừng tay giữa không trung, thân thể run lên: 'Chẳng lẽ là...'
Thậm chí là đan điền!
Gần như bị dược lực xé nát!
Thần hồn của Diệp Bắc Minh không nhịn được thầm quát: "Chết tiệt!"
Thân thể cũng theo đó hét lên: "Chết tiệt!"
"A... chết tiệt?"
Nghê Hoàng nuốt nước miếng, mở to đôi mắt đẹp vừa kinh sợ vừa vui mừng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng đến tận mang tai: "Diệp đại ca... chúng ta có phải... hơi nhanh quá không..."
Chương 1917: Vương Gia Thiên Giới Đảo
Anh vô thức quay đầu lại.
Những người ở hành lang nhường ra một lối đi.
Đứng ở cuối đường là một người phụ nữ tỏa ra ánh sáng thân kỳ, cô ấy chỉ đứng ở đó thôi cũng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Giây phút nhìn thấy người phụ nữ đó.
Máu trong người Diệp Bắc Minh sôi sục, anh kinh ngạc hỏi: “Tiểu tháp! Sao vậy? Khí huyết trong người tôi vậy mà lại có phản ứng?”
Thần niệm của tháp Càn Khôn Trấn Ngục quét qua: “Tên nhóc, thể chất của người phụ nữ này rất mạnh!”
“Là thần thể trong truyền thuyết!”
“Thần thể?”
Diệp Bắc Minh khẽ động”: “Hỗn độn thể ư?”
“Không phải? Hỗn độn thể không dễ gặp vậy đâu!”
Tháp Diệp Bắc Minh muốn lườm anh một cái, đáng tiếc không làm được: “Võ giả tu giành tới cảnh giới Chân Thần mới có thể ngưng tụ thần thể!”
“Loại người có thần thể bẩm sinh này, về cơ bản khi sinh ra đã có cảnh giới Chân Thần!”
“Bọn họ tu võ, không phải bắt đầu từ võ giả, gần như bỏ qua tất cả cảnh các cảnh giới trước đó”.
“Trực tiếp bắt đầu từ cảnh giới Chân Thần!”
“Vãi shit!”
Diệp Bắc Minh không nhịn được mà chửi thề, anh thật sự chấn kinh.
“Vừa mới ra đời đã là cảnh giới Chân Thần? Tôi đến bây giờ mới là cảnh giới Thần Hoàng đấy!”
“Vậy chẳng phải những người sở hữu thần thể, chỉ cần tăng lên ba cảnh giới là lên Thần Hoàng rồi?”
“Đúng vậy!”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, khóe miệng Diệp Bắc Minh khẽ giật.
Biết bao nhiêu võ giả cả đời cũng không đạt đến cảnh giới Chân Thần ấy!
Mà lại có những người vừa sinh ra đã ở cảnh giới đó rồi, đúng là tức chết đi mà!
Đột nhiên.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc: “Con mẹ nó! Thằng nhóc cậu vận khí tốt thật đấy!”
“Sao vậy?”
Diệp Bắc Minh ngây ra: “Tiểu tháp, ông không phải vẫn luôn thận trọng sao? Sao cũng có lúc ngạc nhiên đến vậy?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không tin được mà nói: “Thằng nhóc, trên chiếc thuyền này có một hỗn độn thể!”
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh cũng kinh ngạc: “Thật hay giả vậy? Vận may của tôi tốt thế à?”
“Đại tiểu thư! Sao cô lại đến đây?”
Lưu trưởng lão thầm kêu lên.
Sau đó trừng mắt với người bên cạnh cô gái một cái.
Người bên cạnh cũng không biết làm sao, trong lòng không biết tại sao tiểu thư lại xuất hiện trên con thuyền này.
Cô gái liếc mắt sang Bàng Sát bên cạnh: “Rất rõ ràng, vị công tử này đem người xông vào nơi người khác ở, đối phương bị buộc phải ra tay tự vệ!”
“Lưu trưởng lão, thái độ nhân nhượng cho khỏi phiền này của ông, quả thực có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức!”
“Nhưng nếu tin tức truyền ra ngoài, ai còn dám ngồi lên thuyền của Vương gia chúng ta nữa?”
Lưu trưởng lão bị dọa đến ngã ngồi ra đất, mồ hôi rơi như mưa: “Đại tiểu thư, là lỗi của tôi, xin cô cho tôi một cơ hội!”
Mọi người đều sững sờ.
Đường đường là cảnh giới Thần Quân đỉnh phong, vậy mà lại bị một cô gái dọa cho quỳ xuống?
“Đây là ai?”
“Đại tiểu thư... Vương gia. Lẽ nào là đại tiểu thư của Vương gia ở Thiên Giới Đảo?”
“Con mẹ nó... khó trách khí tức lại mạnh mẽ như vậy!”
Đám đông tặc lưỡi.
Ánh mắt họ dán chặt vào cô gái, loại nhân vật lớn cỡ này, cho dù họ có đủ tư cách lên Thiên Giới Đảo cũng chưa chắc đã có tư cách nhìn mặt một lần.
Mà bây giờ.
Lại xuất hiện trên con thuyền này. Đúng là làm cho người ta kinh động mà.
“Người đâu! Mang Lưu trưởng lão xuống, xử theo quy định!”
Người phụ nữ không chút thương xót, lại quét mắt qua Bàng Sát một cái: “Người này dám ra tay trên thuyền, theo quy định ... giết!”
“Hai người còn lại là đồng phạm, mặc dù không ra tay những cũng cùng một tội!”
“Đừng mà!”
Hai tên bạn đồng hành của Bàng Sát sợ hãi ngã xuống đất.
Bàng Sát vành mắt đỏ hoe, gầm giọng hét lên: “Tiện nhân! Muốn giết tao ư? mày dám giết tao...”
“Muốn chết, lại dám nhục mạ đại tiểu thư?”
Người phụ nữ phía sau hai người đàn ông trung niên tiến lên một bước, trực tiếp bóp nát miệng Bàng Sát.
Phế đi đan diền của hắn ta.
Sau đó kéo xuống như một con chó chết.
Đôi mặt đẹp của cô gái quay lại liếc nhìn Diệp Bắc Minh: “Còn về vị công tử này... tôi tên là Vương Quỳnh, dám hỏi đại danh của anh?”
“Diệp Bắc Minh!”
Diệp Bắc Minh không
Vương Quỳnh có chút ngạc nhiên.
Thông thường, thanh niên trẻ gặp cô ta đều sẽ rất kích động và giới thiệu bản thân một cách dài dòng.
Giống như người trước mặt này, chỉ nói tên mình, vẫn là lần đầu tiên gặp.
“Được”.
Vương Quỳnh gật đầu: “Anh Diệp, việc này anh không có lỗi”.
“Phòng bị hỏng, tôi cho người giúp anh đổi một phòng VIP khác.
“Chuyện lần này, là do Vương Gia không xử lý tốt, xin lỗi anh...”
“Con mẹ nó...”
Đám người vay quanh ngơ ngác, nhao nhao giơ ngón tay cái lên: “Vương đại tiểu thư đúng là người làm việc lớn!”
“Không hổ là đại tiểu thư của Vương gia, EQ cao vãi...”
Đã nói đến mức này thì ba người Bàng Sát chắc chắn phải chết.
Anh gật đầu: “Được!”
“Tốt!”
Vương Quỳnh phun ra một chữ, nhanh chóng biến mất.
...
“Ôi, phòng to quá”.
Nghê Hoàng nghìn căn phòng trước mặt, thật sự choáng váng.
Điều đáng kinh ngạc nhất là, căn phòng vậy mà lại có một đài võ đạo.
Không sai!
Chính là một đài võ đạo.
"Tôi xem qua thì nơi này có mười mấy phòng, mỗi phòng đều có phòng tắm riêng, cô Nghê có thể chọn bất kỳ phòng nào để ở lại”, Diệp Bắc Minh nói.
Nghê Hoàng thấp giọng ẩm bẩm: "Nơi này tuy rằng rộng rãi, nhưng cũng không tốt bằng gian phòng chỉ có một cái giường kia”.
“Cô Nghê cô nói gì?”
“Không… không có gì”, khuôn mặt xinh đẹp của Nghê Hoàng đỏ bừng.
Diệp Bắc Minh không để ý tới, lập tức truyền âm: “Tiểu Tháp, thể hỗn độn kia ở đâu?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Tôi đã khóa vị trí của cô ta lại, ở trong một đại sảnh trên tầng cao nhất của phi thuyền!”
Đột nhiên.
Có tiếng gõ cửa vang lên: "Anh Diệp, cô Nghê, hai người nghỉ ngơi chưa?"
"Mời vào!"
Cánh cửa mở ra.
Một người đàn ông trung niên đứng ở cửa với gương mặt tươi cười: “Cô chủ nhà tôi rất xin lỗi về chuyện vừa rồi. Tình cờ có một bữa tiệc ở đại sảnh trên đỉnh phi thuyền!"
"Có rất nhiều người từ các không gian khác nhau đang chuẩn bị tham gia cuộc thi Thiên Giới đảo, nếu hai người có hứng thú thì có thể đi xem một chút”.
“Nhóc con, chính là ở nơi đó! Đi!”, giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại vang lên.
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: “Được, dẫn đường đi”.
“Xin vui lòng đi theo tôi”.
Người đàn ông trung niên gật đầu rồi dẫn hai người lên đỉnh phi thuyền.
“Cậu Diệp, cô Nghê, tôi không có tư cách tiến vào, mọi người tự mình đi vào thôi”, người đàn ông trung niên chỉ vào cánh cửa trước mặt mà nói.
Diệp Bắc Minh thờ ơ gật đầu, cất bước đi vào trong.
Không gian trước mặt chợt trở nên sáng rỡ.
Hội trường cực kỳ rộng lớn, đại khái có hơn ba nghìn người!
Tại khoảnh khắc Diệp Bắc Minh tiến vào hội trường, rất nhiều cặp mắt đều nhìn về phía anh.
“Cảnh giới Thần Hoàng sơ kỳ? Bản Nguyên sơ kỳ?”
“Cảnh giới thấp như vậy sao lại có tư cách vào đây?”, nhiều người cau mày bàn tán.
Cảnh giới quá thấp!
Lập tức mất đi hứng thú!
“Nhóc con, thể hỗn độn ở bên kia!”
Diệp Bắc Minh nheo mắt lại, đi theo thanh âm của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Một cô gái trẻ đang ngồi trong đám đông, trò chuyện và cười đùa với Vương Quỳnh.
Bên cạnh là một đám nam nữ thanh niên khiến họ trông giống như mặt trăng được vây quanh bởi các vì tinh tú khiến họ càng thêm nổi bật, cơ hồ đề là cảnh giới Thần Quân trung kỳ trở lên!
Thậm chí.
Một vài người trong số đó đã đạt tới Thần Quân hậu kỳ!
Diệp Bắc Minh hưng phấn tiến lên đẩy đám người ra xa, nhìn chằm chằm vào cô gái mang thể hỗn độn thể: “Cô gái, tôi cần bảy giọt máu thuần của cô!”
“Bất luận cô ra điều kiện gì, chỉ cần Diệp Bắc Minh tôi có thể làm được đều sẽ thực hiện cho cô!”
Chỉ cần có được máu thuần của thể hỗn độn, bảy vị sư tỷ có thể lập tức khôi phục lại thân xác bằng xương bằng thịt của mình!
Sao anh có thể không kích động đây?
Chương 1918: Cô ta đã cố gắng hết sức rồi
Lời vừa thốt ra.
Tất cả mọi người đều sững sờ!
Bầu không khí yến tiệc lập tức trở nên yên lặng, vô số ánh mắt lạnh lùng khóa chặt vào Diệp Bắc Minh!
"Tên nhóc này từ đâu chui ra vậy?"
"Sao hắn dám nói ra những lời vô lễ như vậy?"
Một bóng người bước lên phía trước, một luồng khí thế mạnh mẽ bộc phát: "Thứ gì vậy? Chỉ là một tên Thần Hoàng cảnh mà dám xúc phạm cô Y Thủy!"
"Cút ra ngoài!"
Một cỗ uy áp Thần Quân cảnh trung kỳ ập tới!
Một bàn tay thon dài hoàn mỹ, kèm theo uy áp vung về phía gò má của Diệp Bắc Minh!
Sát phạt quả quyết, không chút lưu tình!
Nếu Diệp Bắc Minh thật sự chỉ có lực lượng Thần Hoàng cảnh, một cái tát này chắc chắn sẽ khiến anh phải chết!
Đôi mắt Diệp Bắc Minh lóe lên một tia lạnh lùng, anh thừa nhận mình hơi lỗ mãng!
Tội không đáng chết chứ?
Con gái nhà người ta còn chưa nói gì, tên này đã muốn giết mình?
Thứ gì vậy!
Anh không khách khí chút nào giơ tay chộp về phía bàn tay hoàn mỹ kia!
"Muốn chết à!!!"
Thanh niên thấy Diệp Bắc Minh còn dám ra tay chống cự, lực lượng tăng thêm ba phần, trực tiếp vỗ về phía đầu Diệp Bắc Minh!
Rắc! Một tiếng vang giòn!
"Mẹ kiếp..."
Một màn khiến người ta khiếp sợ đã xảy ra!
Diệp Bắc Minh lại nắm lấy cổ tay của thanh niên, trực tiếp bẻ gãy!
Bàn tay hoàn mỹ kia lộ ra xương trắng, một mảng thịt máu mơ hồ!
"A..."
Thanh niên kêu thảm một tiếng, giận dữ nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Nhóc con, mày to gan lắm, dám đả thương tao?"
Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: "Chẳng phải mày chỉ muốn thể hiện trước một đám phụ nữ sao? Muốn lấy tao làm bàn đạp để giả ngầu chứ gì?"
"Cũng không nhìn xem, bản thân mình có năng lực đó không!"
Abg vạch trần không khách khí chút nào!
Một cái tát vang dội!
"Xì!"
Các thanh niên nam nữ trong hội trường đều hít vào một hơi lạnh, vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh!
"Tên nhóc này là ai vậy?"
"Dám nói chuyện với Trần Cảnh Hiên như vậy?"
Cũng có người bày ra sắc mặt nghiêm trọng: "Tôi lại rất tò mò về sức chống đỡ thân thể của hắn, chỉ là Thần Hoàng cảnh mà lại có thể sánh ngang với Thần Quân cảnh!"
"Chẳng lẽ là một Luyện Thể Giả từ thời thượng cổ?"
"Luyện Thể Giả?"
Mọi người sửng sốt.
Luyện Thể Giả không coi trọng võ kỹ chiêu số, cũng không nghiên cứu thiên địa pháp tắc!
Họ chỉ làm một việc, theo đuổi sức chống đỡ của thân thể!
Theo đuổi một quyền đánh sụp núi sông!
Một quyền đấm thủng hư không!
Một quyền hủy diệt pháp tắc!
Ngay cả Vương Quỳnh, người vẫn luôn im lặng ngồi bên cạnh thiếu nữ Hỗn Độn thể, cũng ngẩn người một chút, chẳng lẽ tên nhóc này thật sự là Luyện Thể Giả?
"Mày!"
Trần Cảnh Hiên nghiến chặt răng, tức giận đến mức phổi suýt nổ tung!
Tuy lời Diệp Bắc Minh nói không sai, nhưng bị người khác nói ra như vậy trước mặt mọi người, anh ta suýt chết vì xấu hổ phẫn nộ!
Hoàn toàn nổi giận: "Mày muốn chết à!"
Bốp——!
Một tiếng giòn tan vang lên!
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh!
Chưởng khởi, chưởng rơi!
Trần Cảnh Hiên trực tiếp bay ra ngoài đâm sập hơn chục cái bàn, rượu thức ăn đổ đầy người, thảm hại nằm trong một đống đổ nát!
Diệp Bắc Minh lại tiến lên một bước, giày Hồi Lực giẫm lên đầu Trần Cảnh Hiên: "Mày thật sự muốn giết tao sao?"
Một cỗ lạnh lẽo khóa chặt lấy anh ta!
Giây phút này, Trần Cảnh Hiên hoàn toàn khiếp sợ!
Anh ta không hề nghĩ tới, mình hoàn toàn không phải là đối thủ của Diệp Bắc Minh, chỉ cần anh ta còn dám nói thêm một câu nữa thì đầu mình thật sự sẽ bị một cước giẫm nát!!!
"Công tử... Diệp công tử... Tôi không có..."
"Là không có, hay là, không dám?"
Giọng nói vô cảm vang lên!
Trái tim của tất cả mọi người có mặt, không nhịn được run rẩy một chút!
"Không có! Cũng không dám!"
Trần Cảnh Hiên hoàn toàn bị dọa sợ, điên cuồng cầu xin tha thứ: "Diệp công tử, tôi sai rồi... Xin lỗi... Tôi không nên giả ngầu..."
"Huhuhu, đừng giết tôi..."
Trần Cảnh Hiên khóc lóc thảm thiết!
Đôi mắt Diệp Bắc Minh khẽ nheo lại: "Xin lỗi, tôi không chấp nhận lời xin lỗi của anh!"
"Trên Tinh thuyền có quy củ, anh vô cớ ra tay giết tôi, cho dù tôi giết anh cũng không cần chịu trách nhiệm!"
Sát ý ngưng tụ!
"Đừng..."
Trần Cảnh Hiên hoàn toàn hoảng loạn!
Đây rốt cuộc là người gì vậy?
Những thanh niên nam nữ khác trong hội trường cũng đều sửng sốt, tên nhóc này quá liều lĩnh rồi!
Họ hoàn toàn không nghi ngờ Diệp Bắc Minh thật sự dám giết chết Trần Cảnh Hiên trước mặt mọi người!
"Diệp công tử, khoan đã!"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, Vương Quỳnh chậm rãi đứng dậy: "Diệp công tử, cho tôi một chút mặt mũi được không?"
"Trần công tử đã bị dọa sợ vỡ mật, hắn cũng biết mình sai rồi!"
"Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, hơn nữa mỗi đời nhà họ Trần đều có người được các tông môn trên đảo Thiên Giai tuyển chọn lên đảo, anh giết hắn chỉ có hại chứ không có lợi cho bản thân!"
Cô ta hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt nhắc nhở!
Nếu Diệp Bắc Minh giết Trần Cảnh Hiên, chỉ sợ con đường phía trước sẽ trở nên hẹp hơn!
Sát ý của Diệp Bắc Minh hơi thu lại một chút!
Đang định nể mặt Vương Quỳnh.
"Ha ha ha ha!"
Trần Cảnh Hiên cảm nhận được sát ý của Diệp Bắc Minh biến mất, thế mà lại còn cười lên!
Tên nhóc này chắc chắn là sợ thực lực của nhà họ Trần!
Nếu tên nhóc này sợ nhà họ Trần, thì anh ta còn có gì phải sợ nữa chứ?
"Nhóc con, tao biết mày không dám giết tao mà!"
"Haha! Tao đánh không lại mày, không phải đối thủ của mày! Nhưng thì sao chứ?"
"Thế lực nhà họ Trần tao rất lớn, gần như mỗi đời đều có nhiều người lên được Đảo Thiên Giai! Mày chỉ là một tên Luyện Thể Giả từ xó xỉnh nào đó mà dám đối địch với tao sao?"
Nói xong.
Trần Cảnh Hiên càng lúc càng đắc ý!
"Chúng ta từ từ chơi, tao sẽ cho mày biết thế nào gọi là sợ hãi! Còn không bỏ cái chân thối của mày ra?!!!"
Một tiếng gầm giận dữ!!!
Tất cả mọi người có mặt đều sững sờ!
Không ai ngờ Trần Cảnh Hiên vừa mới cầu xin tha thứ, đột nhiên như phát điên lên vậy!
"Haizz..."
Vương Quỳnh bất đắc dĩ nhắm mắt lại, tự làm tự chịu, không thể sống được!
Cô ta đã cố gắng hết sức rồi...
Sắc mặt Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: "Nói xong chưa?"
Trần Cảnh Hiên giật mình, sao tên nhóc này không sợ: "Mày có ý gì? Còn không mau thả tao ra!"
Phụt!
Một tiếng động nhẹ vang lên, đầu của Trần Cảnh Hiên nổ tung như quả dưa hấu!
Thần hồn tan biến tại chỗ!
Hành động của Diệp Bắc Minh khiến tất cả mọi người trong hội trường đều sợ ngây người!
Vương Quỳnh chỉ nhẹ nhàng thốt ra một câu: "Người đâu, thu dọn thi thể Trần công tử cho tốt, đưa về cho nhà họ Trần."
Một nhóm người lập tức tiến lên, dọn dẹp hội trường sạch sẽ tinh tươm.
Ngoài mùi máu tanh nhẹ thoang thoảng trong không khí, dường như mọi thứ chưa từng xảy ra!
Điểm khác biệt duy nhất là ánh mắt của tất cả mọi người nhìn Diệp Bắc Minh đều thay đổi!
Từ vẻ khinh thường ban đầu, biến thành kính sợ!
Diệp Bắc Minh phớt lờ phản ứng của mọi người, một lần nữa đến trước mặt cô gái Hỗn Độn thể: "Cô gái, tôi không nói đùa đâu, tôi thật sự rất cần bảy giọt tinh huyết của cô!"
"Anh..."
Cô gái Thể chất Hỗn Độn trợn to đôi mắt đẹp, má phồng lên.
Hơi tức giận quát khẽ: "Anh thật vô lễ quá! Nếu tôi không cho, chẳng lẽ anh định giết tôi sao?"
Phía sau Sở Y Thủy, hai lão giả cảnh giới Thần Quân đỉnh phong bước ra chắn trước mặt cô ta!
Đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Phòng ngừa tên điên này đột nhiên ra tay!
"Ơ..."
Diệp Bắc Minh hơi ngượng ngùng, lắc đầu: "Thật sự không đến mức đó... Chúng ta có thể trao đổi mà!"
"Cô cần gì, tôi có thể cho cô!"
Cô gái Thể chất Hỗn Độn lắc đầu: "Tôi không cần gì cả, tạm biệt!"
Cô ta đứng dậy nhanh chóng rời đi.
Diệp Bắc Minh hơi bất đắc dĩ nhìn bóng lưng Sở Y Thủy rời đi, Vương Quỳnh cười nhạt: "Diệp công tử, cách tán tỉnh này của anh quá ngây thơ rồi đấy?"
Chương 1919: Hận thù không thể xóa nhòa
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Cô nghĩ nhiều quá, tôi không có hứng thú với cô ấy."
"Haha."
Vương Quỳnh cười duyên: "Tiểu công chúa nhà họ Sở không thể tu võ, đến giờ vẫn chỉ là một người bình thường."
"Hai vị trưởng lão cảnh giới Thần Quân đỉnh phong bên cạnh cô ấy, chính là do nhà họ Sở phái đến bảo vệ cô ấy."
"Thực lực của Diệp công tử không tệ, hẳn là một Luyện Thể Giả đúng không?"
"Tại sao Diệp công tử đột nhiên tán tỉnh tiểu công chúa nhà họ Sở vậy? Chẳng lẽ là để dựa dẫm vào thế lực khổng lồ của nhà họ Sở sao?"
Vương Quỳnh nói thẳng thắn không chút khách khí.
Nhưng Diệp Bắc Minh lại tỏ ra rất kinh ngạc: "Cô ấy không biết võ đạo ư?"
Trong hội trường, một tu võ giả bên cạnh thản nhiên lên tiếng: "Cả thế giới Bản Nguyên này ai mà không biết tiểu công chúa nhà họ Sở không biết võ đạo chứ?"
"Nhưng lại là báu vật trong lòng bàn tay của cả nhà họ Sở!"
"Đúng vậy!"
"Cô Y Thủy có vấn đề về thân thể, bẩm sinh không thể tu võ!"
"Đáng tiếc, một cô gái tốt như vậy, đoan trang hào phóng, ông trời quá tàn nhẫn với cô ấy!"
Mọi người đều lắc đầu.
Vương Quỳnh liếc nhìn Nghê Hoàng bên cạnh: "Diệp công tử, bên cạnh anh đã có một mỹ nữ rồi, đừng có chân trong chân ngoài như vậy nữa chứ?"
"Bọn họ không biết thì không nói, chẳng lẽ cô thật sự không biết hay giả vờ không biết?"
Diệp Bắc Minh cười mỉa!
Sở Y Thủy có thể chất Hỗn Độn, sao có thể không biết võ đạo chứ?
Loại thể chất này, còn đáng sợ hơn cả thần thể của Vương Quỳnh!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục liếc mắt một cái đã nhìn ra, Sở Y Thủy bây giờ có thực lực Thần Quân đỉnh phong!
Còn kinh khủng hơn cả hai lão giả bên cạnh!
Vương Quỳnh và Sở Y Thủy thân thiết như vậy, lại không biết ư?
Tuyệt đối không thể nào!
Đôi mắt Vương Quỳnh dao động: 'Chẳng lẽ tên nhóc này nhìn ra điều gì rồi?'
Nhưng bề ngoài vẫn bình thản: "Haha, Diệp công tử, anh đang nói gì vậy?"
Diệp Bắc Minh hơi bất đắc dĩ, không muốn đánh đố với Vương Quỳnh nữa.
Trực tiếp nói ra một câu: “Nghe nói người bẩm sinh mang thần thể, vừa sinh ra đã có thực lực Chân Thần Cảnh.”
"Cô Vương có cho rằng chuyện này là thật không?"
Câu nói vừa thốt ra.
Sắc mặt Vương Quỳnh trầm xuống, giọng nói trở nên lạnh lùng: "Anh có ý gì?"
Diệp Bắc Minh cười nói: "Chỉ cho phép cô đoán tôi là Luyện Thể Giả, nhưng lại không cho phép tôi đoán cô là thần thể bẩm sinh à?"
"Ha ha ha, mấy người thế lực lớn các cô thật là thú vị!"
"Khi bàn luận về người khác thì hùng hồn lắm, ra vẻ nhẹ nhàng thản nhiên, vậy mà nói đến bản thân thì lại nóng nảy lên rồi?"
Mọi người trong hội trường đều kinh ngạc!
"Trời ơi... cô Vương là thần thể bẩm sinh ư?"
"Thật hay giả vậy?"
Vô số ánh mắt nóng hừng hực!
Thần thể bẩm sinh, hiếm có trên đời mà!
Nhìn phản ứng của Vương Quỳnh, có lẽ là thật!
"Anh!"
Trong lòng Vương Quỳnh bốc lên một tia lửa giận, trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh vài giây rồi lại khôi phục vẻ bình thản: "Haha, Diệp công tử đúng là biết đùa mà!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Là cô đùa trước đấy!"
"Hoàng Nhi, chúng ta đi thôi."
'Hoàng Nhi?' Đôi mắt đẹp của Nghê Hoàng lóe lên tia vui mừng kinh ngạc, nhanh chóng theo sau Diệp Bắc Minh rời đi.
Vương Quỳnh lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Bắc Minh rời đi: "Trong nửa canh giờ, tôi muốn biết tất cả thông tin về anh ta!"
...
Nửa canh giờ sau.
Vương Quỳnh ngồi trong một đại sảnh xa hoa, trước bàn gỗ mun.
Tay cầm một tập tài liệu: "Tinh vực Man Hoang, đại lục Hỗn Độn?"
"Nghê Hoàng, Mị tộc... Thần Quốc Hỗn Độn, đến từ một đại lục xa xôi như vậy sao?"
Một lão giả áo xám quỳ trên mặt đất!
Cúi đầu trả lời: "Bẩm đại tiểu thư, đúng vậy ạ!"
"Thời gian không đủ, thông tin cụ thể của tên nhóc này vẫn chưa tra ra được."
"Nhưng đã có thể xác định, hắn tuyệt đối là người của đại lục Hỗn Độn!"
"Hơn nữa, năm đó vật ngoài trời kia nghi ngờ lọt đến đại lục Hỗn Độn, có người đến đó thăm dò nhưng không thu được gì!"
"Tức giận diệt luôn mấy chủng tộc!"
Giọng nói của lão giả rất bình tĩnh.
Dường như mấy chủng tộc bị diệt chẳng khác gì con kiến!
Nói đến vật ngoài trời, Vương Quỳnh lập tức hứng thú: "An lão, vật đó có thật sự tồn tại không?"
Lão giả áo xám lắc đầu: "Cái đó thì không biết! Chỉ là theo lời đồn thì vật này tồn tại, nó là một tòa cổ tháp vô thượng do người sáng thế để lại!"
"Đại tiểu thư, thứ này hư vô mờ mịt, biết đâu chỉ là ai đó bịa ra thôi!"
"Chính là để cho các thế lực lớn ở đảo Thiên Giai giành nhau đến chết, lúc đó tòa cổ tháp vô thượng kia bị nghi ngờ xuất hiện ở hàng chục đại lục!"
"Cho dù không tìm ra, cũng bị hủy diệt hoàn toàn! Đại lục Hỗn Độn còn tính là may mắn đấy... không bị diệt chủng... haha..."
Lão giả áo xám cười đùa: "Hơn nữa, nhà họ Sở là kẻ đứng sau lớn nhất lúc đó, trong mấy chục đại lục bị hủy diệt ít nhất phân nửa là do nhà họ Sở làm!"
Vương Quỳnh hơi nhíu mày!
Ai mà biết được, trên đảo Thiên Giai mà vô số người mơ ước lại ẩn giấu bóng tối như vậy!
...
Một căn phòng khác, hơn trăm bóng người tụ tập lại với nhau!
Mỗi người quỳ một gối, trên đầu buộc băng trắng!
Phía trước mỗi người, đều đặt một bài vị!
"Bài vị tỷ người của đại lục Thanh Vân!"
"Bài vị tỷ người của đại lục Càn Khôn!"
"Bài vị tỷ người của đại lục Khôn Thiên!"
"..."
Mỗi bài vị, đều đẫm máu!
"Các vị, chủng tộc của chúng ta bị hủy diệt! Cả đại lục sụp đổ, hóa thành một mảnh đất chết!"
"Tất cả đều là vì nhà họ Sở kia, bọn chúng tàn sát tùy ý, điên cuồng diệt tộc!"
"Hôm nay Sở Y Thủy đang ở trên con Ting thuyền này! Sẽ là cơ hội tốt nhất của chúng ta!"
"Mấy ngàn vạn năm trôi qua! Hận thù không thể xóa nhòa, tại sao nhà họ Sở lại sống tốt đến vậy? Bọn chúng ở trên đảo Thiên Giai cao cao tại thượng!"
Lão giả nói chuyện gầm lên giận dữ: "Còn chúng ta như những xác sống chỉ có hận thù vô tận trong lòng!"
"Hôm nay, chúng ta sẽ chém giết Sở Y Thủy! Vì báo thù cho tộc nhân của mình!"
"Giết! Giết! Giết!"
Hơn trăm người thấp giọng gào thét.
...
Diệp Bắc Minh vừa về đến phòng.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền âm: "Nhóc con, đã tìm thấy thể chất Hỗn Độn rồi, cậu định làm gì?"
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Đã xác định có thể chất Hỗn Độn, vậy tôi lại không vội nữa!"
"Nếu có thể trao đổi bảy giọt tinh huyết thì tốt nhất, thực sự không được thì đành phải cướp người thôi!"
"Cướp người?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: "Ha ha, nhóc con, cậu rất hợp khẩu vị của bổn tháp!"
Diệp Bắc Minh tiếp tục nói: "Nhưng mà, việc cấp bách nhất vẫn là lấy được hoa Tam Thế!"
"Chuyện của cô Đường, tôi muốn cố gắng một lần, cho dù thất bại cũng không hối hận!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thở dài: "Tên nhóc cậu quá trọng tình trọng nghĩa!"
"Nếu cậu vô tình vô nghĩa một chút, bổn tháp đảm bảo cảnh giới của cậu chắc chắn cao hơn bây giờ..."
Một câu chưa nói xong!
Giây tiếp theo.
Cộc! Cộc! Cộc! Cộc!
Bên ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng bước chân gấp gáp, Diệp Bắc Minh mở cửa lớn ra nhìn!
Vút! Vút!...
Hơn trăm bóng người lao vụt qua trước cửa phòng anh, một người áo đen dừng lại, đôi mắt lạnh lùng quét qua Diệp Bắc Minh: "Nhóc con, đừng xen vào chuyện của người khác!"
"Ở yên trong phòng, cậu sẽ không xảy ra chuyện gì cả!"
Không chỉ Diệp Bắc Minh.
Những tu võ giả khác mở cửa phòng cũng đều bị người ta cảnh cáo!
Diệp Bắc Minh cau mày, vẫn chưa hiểu rõ tình hình!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhanh chóng thốt lên: "Nhóc con, có chuyện rồi! Thể chất Hỗn Độn gặp nguy hiểm!"
Chương 1920: Mày sẽ chết không toàn thây
"Hoàng Nhi, cô cứ ở trong phòng đừng đi đâu cả, tôi đi rồi về ngay!"
Diệp Bắc Minh bỏ lại một câu!
Rồi chạy về phía hơn trăm người áo đen vừa rời đi.
Dọc đường, giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc con, rất kỳ lạ!"
"Sao vậy tiểu tháp?"
"Trên Tinh thuyền còn có một thế lực khổng lồ khác, số người khoảng ba bốn trăm!"
"Người mạnh nhất trong số họ, vượt qua Thần Quân đỉnh phong! Những người này dường như cũng đang chú ý từng cử động của Sở Y Thủy, nhưng lại không có ý định ra tay..."
Đôi mắt Diệp Bắc Minh híp lại.
"Mặc kệ, Sở Y Thủy không thể có chuyện gì được!"
Anh nhanh chóng tăng tốc.
Đến bên ngoài một căn phòng, có năm người canh giữ ở cửa, bên trong truyền ra tiếng đánh nhau kịch liệt.
Mang theo mùi máu tanh nồng nặc!
Diệp Bắc Minh cau mày.
Sở Y Thủy không thể có chuyện được!
Nếu không bảy vị sư tỷ phải làm sao?
Anh sải bước hướng về phía cửa lớn căn phòng!
"Kẻ nào? Không muốn chết thì cút nhanh đi!" Một người áo đen phát hiện Diệp Bắc Minh đang tiến đến.
Diệp Bắc Minh không hề lay động.
Năm người quát khẽ: "Muốn chết à!"
Chúng nhanh chóng lao đến chỗ Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh giậm chân một cái, một luồng khí lưu cực mạnh bùng nổ, đánh bay năm người!
Từ khe hở, thân thể anh lóe lên, lao vào trong căn phòng!
Hơn trăm người mắt đỏ ngầu, chằm chằm nhìn hai lão giả liên tục phun máu và Sở Y Thủy!
"Tiểu thư, người đi trước đi! Chúng tôi sẽ cầm chân bọn chúng!"
Hai lão giả liều mạng chiến đấu, gắt gao ngăn chặn hơn trăm người áo đen!
"Muốn chạy à? Đừng mơ! Hôm nay Sở Y Thủy nhất định phải chết! Giết!"
Hơn trăm người xông lên, hai lão giả căn bản không chống đỡ nổi, ngã xuống ngay tại chỗ!
Sở Y Thủy siết chặt nắm tay giấu dưới tay áo, trong đầu hiện lên lời cha mẹ: 'Trừ phi là tình huống chắc chắn phải chết, nếu không nhất định không được thể hiện thực lực!'
Lùi! Lùi! Lùi!
Lùi lại ba bước!
"Ha ha ha, cô nhóc này không biết võ công!"
"Giết cô ta đi! Lấy chút lợi tức trước, sau này từ từ báo thù nhà họ Sở!"
Hơn trăm người áo đen mắt đầy tơ máu, không ngừng ép sát Sở Y Thủy!
Đột nhiên.
"Nhiều người ức hiếp một cô gái yếu đuối như vậy, có vẻ không hay lắm nhỉ?" Phía sau vang lên một giọng nói lạnh lùng.
Vút!
Một bóng người lóe lên, vượt qua tất cả mọi người chắn trước mặt Sở Y Thủy!
Sở Y Thủy kinh ngạc: "Là anh?"
Trăm ánh mắt khóa chặt Diệp Bắc Minh, trong mắt mang ý lạnh lẽo: "Tên nhóc, mày là ai? Có quan hệ gì với nhà họ Sở?"
Diệp Bắc Minh nói: "Một người qua đường! Không có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Sở!"
"Đã không có quan hệ gì với nhà họ Sở, bây giờ thì cút đi cho tao! Chúng tao sẽ không giết mày!"
Một người đàn ông quát khẽ bước lên một bước.
Diệp Bắc Minh cau mày, những người này dường như đều không phải hạng độc ác cùng cực!
Bọn họ với nhà họ Sở, dường như có thâm thù đại hận!
Cho nên, anh cũng không trực tiếp ra tay giết chóc!
"Các vị, ân oán giữa các người và nhà họ Sở thì tôi không quản! Nhưng Sở Y Thủy không thể chết!" Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Một người đàn ông khác bước ra: "Nói nhảm với hắn làm gì? Ra tay!"
Thực lực Thần Quân cảnh trung kỳ đánh ra một chưởng, như sóng thần hướng về phía Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh vung một chưởng đón lấy!
Gầm!
Một con rồng máu xông ra!
Ngay khoảnh khắc hai người chạm tay vào nhau, cuồng phong khủng bố tàn phá khắp căn phòng!
Tất cả đồ đạc và bài trí, ngay lập tức hóa thành bụi phấn!
Người đàn ông ra tay thậm chí bay ngược ra ngoài, một hơi ngã ra ngoài mấy chục mét, lui ra bên ngoài phòng!
"Sao có thể!"
Người đàn ông kinh ngạc.
Những người áo đen che mặt khác cũng đều nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ không thể tin được!
Đột nhiên.
Ầm ầm!
Cả Tinh thuyền rung chuyển dữ dội, một luồng khí tức như trời long đất lở truyền đến!
Trong hư không đột nhiên lóe lên một mảnh phù văn, phong tỏa tất cả!
"Không ổn, có mai phục! Chúng ta trúng kế rồi!"
Một lão giả che mặt kinh hãi: "Mau rút lui!"
Giây tiếp theo.
Hai bên hành lang mỗi bên có một lão giả râu tóc bạc phơ bước ra, khóe miệng mang nụ cười nhạt: "Bây giờ mới biết chạy, không thấy là quá muộn rồi sao?"
Vù!!!
Hai lão giả toát ra khí tức không thể chống cự!
Phụt! Phụt! Phụt! Phụt...
Hơn trăm người áo đen che mặt như bị sét đánh, từng người phun ra máu tươi, một lực lượng cực kỳ khủng bố nghiền ép tới!
Rầm!!!
Nhiều người ngay lập tức bị ép quỳ xuống đất!
Có một số người áo đen che mặt không muốn quỳ xuống, trên người họ bỗng có một lực lượng càng khủng bố hơn nghiền ép xuống!
Rắc! Rắc! Từng đầu gối nổ tung!
Bị cưỡng ép quỳ xuống!
"Ưm..."
Thân thể Diệp Bắc Minh run lên, gần như cũng không chịu nổi áp lực này: "Tiểu tháp, đây là lực lượng cảnh giới gì?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Trên Thần Quân cảnh, Nhập Đạo cảnh! Cực Đạo chi lực!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục âm thầm ra tay, áp lực khủng bố kia biến mất!
Chỉ thấy mấy trăm người từ hai bên hành lang xông ra, vũ khí kề trên cổ những người áo đen che mặt quỳ xuống, xé xuống khăn che mặt của họ!
"Đây là một âm mưu, các người đã chuẩn bị từ sớm ư?"
Hơn trăm người áo đen hiểu ra tất cả!
Mặt xám như tro tàn!
Hai lão giả Nhập Đạo cảnh mỉm cười không nói gì, chắp tay về phía cuối hành lang: "Công tử, tất cả mọi người đã khống chế xong!"
"Không sót một con cá nào!"
"Tốt!"
Một giọng nói bình tĩnh vang lên.
Cuối hành lang xuất hiện một thanh niên phong độ hiên ngang, Vương Quỳnh với vẻ mặt mang nụ cười nhạt đứng bên cạnh!
Dưới sự chăm chú của nhiều người, thanh niên kia bước vào đại sảnh căn phòng.
Hai thuộc hạ lập tức quỳ xuống, thanh niên ngồi xuống lấy ra một chiếc khăn tay che mũi: "Mùi máu tanh quá nặng, xử lý một chút!"
"Vâng, công tử."
Một trong hai lão giả Nhập Đạo cảnh gật đầu!
Đưa bàn tay khô quắt ra, ấn về phía hư không!
Vù!
Mấy tên áo đen bị thương phun máu ngay lập tức hóa thành một làn khói xanh, rồi biến mất!
"Chí Cương! Thanh Dương! Hổ Tử! Mẹ kiếp!!!"
Mấy người tức giận gào thét!
"Ồn ào!"
Thanh niên mặt không biểu cảm!
Lão giả Nhập Đạo cảnh lại vung một chưởng nghiền ép tới, mấy người đang giận dữ ngay lập tức tan biến!
Ngay cả sương máu cũng không để lại!
Đại sảnh của căn phòng lập tức yên tĩnh!
Thanh niên này mới thong thả nhìn về phía Sở Y Thủy: "Em gái Y Thủy, em không sao chứ?"
Sở Y Thủy gật gật đầu: "Anh Nguyên Bá, em không sao."
Sở Nguyên Bá mỉm cười: "Không sao là tốt rồi, nếu em có chuyện gì, anh không biết phải ăn nói thế nào."
Đôi mắt của anh ta chuyển hướng, rơi trên người Diệp Bắc Minh: "Thực lực của anh không tệ, lại có thể chống lại uy áp Nhập Đạo cảnh mà không quỳ xuống!"
"Nói đi, anh muốn phần thưởng gì?"
Diệp Bắc Minh còn chưa nói gì.
Một người áo đen gào thét xé lòng: "Tên nhóc kia, mày đáng chết!"
"Nếu không phải do mày, Sở Y Thủy đã là một cái xác rồi!"
"Chết tiệt!!! Tại sao? Trời xanh ơi! Tại sao lại đối xử với chúng tôi như vậy?"
"Nhà họ Sở hủy nhà tôi, diệt cả tộc của tôi! Tại sao không cho chúng tôi báo thù? Chúng tôi đã làm sai điều gì!!!"
Một số người gào thét bi phẫn!
"Các người ồn ào quá..."
Sở Nguyên Bá bực bội ngoáy tai một cái!
Lão giả Nhập Đạo cảnh giơ tay liên tục điểm chỉ, mấy người đang nói chuyện trong nháy mắt hóa thành khói xanh!
Cuối cùng cũng hoàn toàn yên tĩnh!
Sở Nguyên Bá mỉm cười: "Nhìn xem, như vậy tốt biết bao, yên tĩnh biết bao."
"Các người thành thật một chút, sống lay lắt chẳng phải tốt hơn sao?"
"Tại sao nhất định phải như kiến muốn lật đổ cây đa, muốn đối địch với nhà tôi?"
"Nếu không phải các người quá phiền phức, bổn công tử cũng sẽ không dùng em gái Y Thủy làm mồi nhử, dụ dỗ các người cắn câu!"
Lông mày Sở Y Thủy nhíu chặt!
Cô ta lại bị dùng làm mồi nhử?
Một lão giả giận dữ quát: "Sở Nguyên Bá! Nhà họ Sở vô đạo, vì tìm kiếm một vật ngoài trời hư vô mờ mịt mà tàn sát bừa bãi!"
"Mấy chục đại lục của bọn tao gần như bị nhà các người diệt sạch, thi thể chất đầy trăm dặm!!!"
"Mày sẽ chết không toàn thây!!!"
Sở Nguyên Bá giơ tay chỉ một cái: "Thật sao?"
Phụt!
Thân thể lão giả ngay lập tức nổ tung, máu tươi bắn tung tóe khắp người mười mấy tu võ giả xung quanh!
"Ôi, lại là mùi máu tanh, xử lý đi!" Sở Nguyên Bá che mũi bằng khăn tay.
Lão giả Nhập Đạo cảnh nắm chặt năm ngón tay, thân thể mười mấy người dính máu tươi bị một lực lượng pháp tắc nghiền nát, ngay lập tức biến mất!
Lông mày Diệp Bắc Minh nhíu chặt lại!
Vật ngoài trời?
Mấy chục đại lục bị diệt sạch?
Những thứ này đều là do nhà họ Sở làm?
Những người áo đen này đều đến báo thù sao?
"So với vật ngoài vực kia, mạng của mấy con kiến các người thì đáng là bao?"
"Muốn trách thì trách các người xui xẻo, đại lục của các người lưu truyền truyền thuyết về tòa cổ tháp kia!"
Sở Nguyên Bá lắc đầu nghiền ngẫm: "Các người nên cảm thấy may mắn! Những đại lục khác lưu truyền về tòa cổ tháp kia, ngay cả một người sống cũng không được chừa lại!"
"Đáng tiếc, nhà tôi vẫn chưa tìm thấy tòa cổ tháp kia!"
Thân thể Diệp Bắc Minh run lên!
Vật ngoài trời?
Cổ tháp?
Chẳng lẽ là Tháp Càn Khôn Trấn Ngục?