Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 886: Gặp được mẹ của chị Tiểu Yêu

...

...

Bà già gật đầu: "Bà già này cũng phát hiện ra, cho nên mới chạy về Tinh Cung ngay lập tức".

"Chẳng qua tất cả mọi người đều ở đó, tôi không dám mở miệng!"

"Cung chủ, nếu như người này thật sự là đấng cứu thế của Tinh Cung, thân phận Ma tộc của cậu ta..."

Chủ nhân Tinh Cung nhíu mày: "Việc này liên quan đến tương lai của Tinh Cung, nếu tiên đoán là thật, người này chính là nhân vật mấu chốt nhất!"

Long trưởng lão nghi hoặc: "Cung chủ dự định làm thế nào?"

Chủ nhân Tinh Cung hít sâu một hơi: "Long trưởng lão, trước tiên ông phái người đi tìm người này về rồi nói!"

"Điều trước mắt chúng ta phải làm là tiếp đãi những người kia như thế nào".

...

"Ngay ngày mai..."

...

Trong sơn cốc.

Diệp Bắc Minh nâng tinh phách Yêu Thần trên tay: "Tiểu Tháp, làm thế nào mới có thể khiến chị Tiểu Yêu khôi phục hình người?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: "Trước tiên để cô ấy ra ngoài đã!"

"Được!"

Một suy nghĩ hiện lên trong đầu Diệp Bắc Minh.

Một con hồ ly nhỏ chợt xuất hiện trước mắt, chính là Lục sư tỷ Đạm Đài Yêu Yêu.

Khoảnh khắc Đạm Đài Yêu Yêu xuất hiện, tinh phách Yêu Thần bắt đầu run rẩy dữ dội.

Ánh sáng lóe lên.

Ngưng tụ ra một bóng dáng màu đỏ: "Đây là... Huyết mạch của mình?"

"Yêu Yêu... Là con, con gái của ta!"

Đạm Đài Yêu Yêu nhào về phía bóng đỏ: "Mẹ!"

Nhưng vồ hụt.

Diệp Bắc Minh ngây người: "Chuyện gì vậy?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Tinh phách Yêu Thần là nơi chứa đựng tinh hoa sinh mệnh của Yêu tộc, có một sợi tàn hồn ở trong đó cũng chẳng kỳ lạ!"

Diệp Bắc Minh hiểu ra.

"Mẹ! Hu hu hu, mẹ!"

Đạm Đài Yêu Yêu vô cùng đau lòng: "Cuối cùng con cũng nhìn thấy mẹ, Yêu Yêu còn tưởng là mẹ không cần con nữa".

"Ngày đó mọi người nhét một mình con vào trong hốc cây, con nghĩ mình chết chắc rồi".

"Hu hu hu... Mẹ..."

Vẻ mặt bóng dáng màu đỏ cực kỳ phức tạp: "Yêu Yêu, con gái ngoan của mẹ".

Đang muốn nói chuyện, Đạm Đài Yêu Yêu lại đột ngột ngất xỉu.

"Chị Tiểu Yêu, Tiểu Tháp, chuyện gì xảy ra thế này!"

Diệp Bắc Minh nhanh chóng tiến lên, ôm lấy Đạm Đài Yêu Yêu.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Cô ấy vốn vô cùng yếu ớt, tâm trạng lên xuống kịch liệt nên đã hôn mê".

"Yên tâm, không nguy hiểm đến tính mạng".

Diệp Bắc Minh thở phào nhẹ nhõm.

Bên tai anh, một giọng nói truyền đến: "Người trẻ tuổi, cậu là người nào của Yêu Yêu?"

"Chẳng lẽ, cậu mua tôi từ phòng đấu giá về là vì Yêu Yêu?"

Mặc dù bà ấy chỉ còn lại một sợi tàn hồn, nhưng vẫn có thể cảm nhận được thế giới bên ngoài.

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Thưa bác, cháu là Diệp Bắc Minh, sư đệ của chị Tiểu Yêu".

Bóng đỏ nhíu mày: "Rốt cuộc Yêu Yêu bị sao vậy? Vì sao con bé lại biến thành nguyên hình Thiên Hồ?"

Diệp Bắc Minh giải thích chuyện về gia tộc Đạm Đài.

Bà ấy cười: "Ha ha ha, cuối cùng gia tộc Đạm Đài cũng bị diệt!"

"Trời xanh có mắt, phu quân, anh trên trời có linh thiêng, cũng thấy chứ?"

Diệp Bắc Minh chợt phản ứng lại: "Bác, chẳng lẽ bố của chị Tiểu Yêu..."

Bóng dáng màu đỏ mất hồn mất vía gật đầu: "Chúng ta bị gia tộc Đạm Đài đuổi giết, phu quân vì để che chở cho tôi nên bị thương nặng, đi rồi..."

Diệp Bắc Minh đáp: "Bác, xin nén bi thương".

"Ha ha".

Bà ấy cười thảm, đôi mắt nhìn về phía Đạm Đài Yêu Yêu trở nên cực kỳ dịu dàng.

Nhìn chăm chú hồi lâu.

"Diệp công tử, cảm ơn cậu!"

"Giúp tôi có thể gặp được Yêu Yêu vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời".

"Vậy để tôi dùng hết sức lực cuối cùng, làm chút chuyện cho Yêu Yêu đi".

Bà ấy không hề do dự, ngưng tụ tất cả sức mạnh sinh mệnh của mình!

Vù!

Chúng hội tụ lại, bay về phía thân thể của Đạm Đài Yêu Yêu.

Đạm Đài Yêu Yêu đang hôn mê bỗng một lần nữa hóa thành hình người!

Bóng dáng màu đỏ càng ngày càng mơ hồ, bà ấy nhìn Diệp Bắc Minh: "Diệp công tử, cảm ơn cậu đã làm hết thảy vì Yêu Yêu, về sau, con bé giao cho cậu chăm sóc".

Diệp Bắc Minh chân thành đáp: "Cháu sẽ dùng cả mạng sống để bảo vệ cho chị Tiểu Yêu!"

Bà ấy vui mừng gật đầu.

"Được! Tôi tặng cậu thêm một món quà!"

Vèo!

Một lệnh bài màu đen bay tới.

Trên lệnh bài điêu khắc một đầu rồng, còn có rất nhiều phù văn cực kỳ cổ xưa chi chít trên đó.

"Đây là?"

Diệp Bắc Minh nghi hoặc.

Bóng đó nói tiếp: "Tôi cũng không biết đây là vật gì, năm đó vật này đã gây ra họa diệt tộc cho cả tộc Thiên Hồ".

"Tôi là đời sau duy nhất còn sống của tộc Thiên Hồ, chạy trốn tới Đại Lục Chân Võ, tình cờ gặp được bố của Yêu Yêu..."

...

"Hiện tại, tộc Thiên Hồ chỉ còn huyết mạch duy nhất là Yêu Yêu".

"Vật này, tặng lại cho cậu".

Vừa dứt lời, biểu cảm bà ấy hơi phức tạp nhìn Đạm Đài Yêu Yêu: "Ký ức là nguồn gốc của tất cả đớn đau..."

"Yêu Yêu, quên hết đi con, hãy sống khỏe mạnh".

Một ánh sáng rơi xuống!

Bóng đỏ càng ngày càng mờ đi, cuối cùng tiêu tán.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thở dài: "Đáng thương tấm lòng bố mẹ trong thiên hạ, bà ấy xóa sạch một phần trí nhớ của cô ấy..."

Diệp Bắc Minh khẽ giật mình, nhìn về phía bóng đỏ tiêu tán.

Anh cúi người thật sâu, vái chào: "Bác gái, lên đường bình an".

Một lát sau.
Chương 887: Cố gắng đến kiệt sức

Đạm Đài Yêu Yêu tỉnh lại: "Ồ, tiểu sư đệ, tại sao chị lại ở chỗ này?"

Tất cả những gì vừa xảy ra, cô ấy đều không nhớ rõ.

Biểu cảm của Diệp Bắc Minh hơi kỳ lạ.

Nhưng anh không muốn khiến chị Tiểu Yêu đau lòng nên cười nói: "Chị Tiểu Yêu còn nhớ đến đâu?"

Đạm Đài Yêu Yêu nhớ lại: "Chị chỉ nhớ mình bị giam giữ trong thiên lao của gia tộc Đạm Đài, sau đó tiểu sư đệ em đến cứu chị".

"Chuyện sau đó... hình như chị té xỉu, không có ấn tượng".

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Sau đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, để em dần dần nói với chị sau".

"Chị Tiểu Yêu, chị vẫn còn rất yếu, em dẫn chị đến một chỗ nghỉ ngơi".

Đạm Đài Yêu Yêu dường như nhớ ra cái gì đó: "Những sư tỷ khác đâu?"

Diệp Bắc Minh sững sờ: "Các chị ấy đi mà không nói một lời, em cũng không tìm thấy họ".

Đạm Đài Yêu Yêu biến sắc: "Không tốt, kế hoạch đã bắt đầu".

Lông mày Diệp Bắc Minh nhảy dựng: "Kế hoạch gì ạ?"

Đạm Đài Yêu Yêu cười cười: "Tiểu sư đệ, chị còn có chút việc phải làm, đi trước nha".

Bóng dáng cô ấy lóe lên, lao ra khỏi sơn cốc, nhanh chóng biến mất.

Khóe miệng Diệp Bắc Minh co quắp, bất đắc dĩ nhìn Đạm Đài Yêu Yêu bỏ đi!

"Còn nửa ngày nữa là sang ngày mai, thử lại lần nữa xem có thể cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lên không đi".

Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu, anh tiến vào bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Trực tiếp ra tay!

Thất bại hết lần này đến lần khác!

Mệt lả!

Mồ hôi đầm đìa!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhìn nổi: "Nhóc, cậu đừng mơ tưởng hão huyền".

"Với thực lực hiện tại của cậu, có thể xê dịch kiếm Trấn Ngục nửa mét đã rất kinh khủng rồi".

"Cậu muốn sử dụng nó, hoàn toàn là không thể".

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi không cam lòng, một bảo bối lớn như vậy đang ở trước mặt mà không thể sử dụng".

"Nếu tôi có thể sử dụng kiếm Trấn Ngục, đừng nói là Ngụy Thần Đế!"

"Cho dù là Thần Đế chân chính tới, không mượn sức mạnh của ông, tôi cũng có năng lực đánh một trận!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Nhưng cảnh giới của cậu mới chỉ dừng lại ở Thánh Cảnh mà thôi".

"Muốn lay động được kiếm Trấn Ngục rất khó khăn!"

Diệp Bắc Minh cắn răng: "Sự thành do người, thử thêm vài lần nữa!"

Nuốt xuống mấy viên đan dược Đế phẩm, anh tiếp tục bước lên.

Thất bại!

Thất bại...

Tiếp tục thất bại!

"A!"

Thất bại khoảng chừng hơn một trăm lần, máu khắp người Diệp Bắc Minh sôi trào.

Sau lần thứ 179 vắt kiệt sức lực, anh nắm lấy kiếm Trấn Ngục: "Mở ra cho ông!"

Ống tay áo trên hai cánh tay ầm ầm nổ tung, gân xanh nổi lên.

Ong!

Toàn bộ sơn cốc chấn động như đang xảy ra động đất.

Bên trong không gian tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Diệp Bắc Minh nắm chặt kiếm Trấn Ngục, thế mà thật sự nhấc nó lên.

"Trời ạ!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hít sâu một hơi: "Nhóc, cậu... thế mà thành công!"

...

..

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Trấn Ngục, hai tay nổi đầy gân xanh.

Cánh tay không ngừng run rẩy!

Như thể lúc nào cũng có thể nổ tung!

Kiếm này nặng cả ngàn tỷ tấn!

Kiếm này khoáng đạt khí phách!

Kiếm này cổ xưa thần bí!

Suốt mười giây.

...

Diệp Bắc Minh không thể kiên trì được nữa.

Tiếng "loảng xoảng" thật lớn vang lên, kiếm Trấn Ngục rơi trên mặt đất.

"Hộc! Hộc! Hộc!"

Diệp Bắc Minh há to miệng thở phì phò, cả người gần như mất hết sức lực.

Để nâng kiếm Trấn Ngục lên, anh đã tiêu hao hết sức lực toàn thân!

Tiếng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục chợt vang lên: "Nhóc, bản tháp chỉ có thể nói một câu, trâu bò!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Không được, mặc dù có thể giơ lên".

"Nhưng cũng chỉ vẻn vẹn mười giây".

"Mười giây thì đủ làm cái gì chứ? Không đủ để giết kẻ địch".

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm mặt lại: "Sai!"

"Sai?"

"Nhóc, kiếm Trấn Ngục ở không gian bên trong tháp Trấn Ngục, chỉ cần cậu nghĩ, nó sẽ có thể ra ngoài", giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm nghị.

"Thử suy nghĩ xem, lúc cậu đang chiến đấu với kẻ địch!"

"Đột nhiên trong đầu hiện lên một suy nghĩ, kiếm Trấn Ngục xuất hiện, chém xuống một kiếm!"

"Ai có thể đỡ được một kiếm này?"

"Mà một kiếm này chỉ cần một giây!"

"Cậu có thể ra tay mười lần!"

Hai mắt Diệp Bắc Minh tỏa sáng: "Có thể nháy mắt giết chết Thần Đế không?"

Giọng điệu tháp Càn Khôn Trấn Ngục khinh thường: "Thần Đế tính là thứ rác rưởi gì?"

"Cho dù là sư phụ của cậu đến cũng chưa chắc đón được một kiếm này!"

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Sư phụ tôi đâu có yếu đến thế chứ?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Lại sai!"

Diệp Bắc Minh: "..."

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tiếp tục nói: "Là do kiếm Trấn Ngục quá mạnh mẽ!"

Khóe miệng Diệp Bắc Minh co quắp động đậy: "Đù..."

...

Tinh Cung hôm nay cực kỳ náo nhiệt, vô số khách khứa bước đến, gần như muốn đạp hư cửa lớn của Tinh Cung.

Mặc dù hôm nay là sinh nhật của Nhan Như Ngọc.

Nhưng người được thảo luận nhiều nhất lại là Diệp Bắc Minh!

"Diệp Bắc Minh kia thật sự khủng bố như thế sao?"

"Đương nhiên là thật, lão phu tận mắt chứng kiến Thái Thượng trưởng lão của Thương Khung cung bị kẻ này giết trong chớp mắt!"

Một lão già mở miệng, nhớ lại tất cả cảnh tượng ngày hôm qua, khóe mắt không ngừng co rúm lại.

"Hít hà!"

Rất nhiều người hít ngược khí lạnh!

"Thực lực của Diệp Bắc Minh này thật sự quá kinh khủng!"

"Cậu ta thật sự là Ma tộc ư?"

"Bất kể có phải là Ma tộc hay không, Thương Khung cung đã hạ lệnh truy nã Diệp Bắc Minh rồi!"

"Không chỉ là Thương Khung cung, các tông môn đỉnh cấp như Thần Long giáo, Bổ Thiên giáo cũng đang truy tìm tung tích của người này!"
Chương 888: Lâu rồi không gặp

“Kiếm Long Đồ đang ở trong tay cậu ta, không chỉ thế còn có cả đan dược đế phẩm nữa, mà điều còn kinh ngạc hơn đó là trên người anh ta còn có một long hồn!”

“Nghe nói... cậu ta chỉ mới hai mươi bốn tuổi!”

“Mẹ ơi!”

Lại một tràng bất ngờ.

“Vãi chưởng! Mới hai mươi bốn thôi á!”

“Thằng nhóc này là quái vật từ đâu ra thế?”

Rất nhiều người giật mình bất ngờ.

Đại diện cho các tông môn đứng đầu như Tinh Cung, Thương Khung cung, Thần Long giáo và Bổ Thiên giáo đều có mặt.

Ngoài ra còn có mấy trăm tông chủ có mặt.

Cả quảng trường Tinh Cung tụ tập khoảng hơn trăm nghìn người.

Cung chủ Tinh Cung, Long trưởng lão, bà lão và một đám trưởng lão ngồi trên đài cao, bình tĩnh chờ đợi.

Nhan Như Ngọc, La Vãn Vãn.

Còn có Cổ Thông Thiên, Cổ Tuyền của nhà họ Cổ.

Tô Lê!

Từ đã.

Cổ Tuyền nghe tiếng bàn tán xôn xao xung quanh bèn kinh ngạc thốt lên: “Ông nội, tên Diệp Bắc Minh kia đáng sợ vậy sao?”

Cổ Thông Thiên nhíu mày: “Lão phu cũng không ngờ tới, giờ mới trôi qua nửa tháng ngắn ngủi!”

“Vậy mà sau khi tiêu diệt bốn gia tộc Thượng Cổ kia xong lại muốn gây là chuyện động trời như vậy”.

Rồi ông ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Sợ rằng vận mệnh của biển Thiên Đảo này phải thay đổi vì cậu ta!”

Bỗng nhiên.

Ầm ầm!

Tiếng nổ vang tận chín tầng mây.

Bầu trời rộng lớn không một áng mây mấy chốc đã dày đặc mây đen.

Xoạt xoạt xoạt xoạt! Cả đám cầm quyền của Tinh Cung đứng dậy.

Cổ Thông Thiên cũng đứng dậy theo.

“Ông nội, có chuyện gì thế?”, Cổ Tuyền kinh ngạc hỏi.

Cổ Thông Thiên lắc đầu, đăm chiêu nhìn về một phía: “Đừng nói nữa, bọn họ đến đây”.

Bọn họ?

Ai vậy chứ?

Người đứng đầu Thần Long giáo, Thương Khung cung và Bổ Thiên giáo và tông chủ mấy trăm tông môn đều đứng dậy, nhìn chằm chằm về hướng mây đen ùn ùn kéo tới kia.

Tinh Cung hét lớn: “Mở, Thiên Môn!”

Rầm!

Không trung thay đổi, một cánh cửa khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện.

Cả đám đông rộ lên.

“Đó là gì?”, trong đám đông có người hoảng hốt hô lên.

Ngay sau đó.

Cánh cửa lớn mở ra, có hơn mười người bước ra khỏi đó.

Mỗi một người đều trông tựa thần tiên hạ phàm.

Dẫn đầu là một đám nam nữ cực kỳ trẻ tuổi.

Phía sau mỗi người là hai ông lão khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực.

Nếu Diệp Bắc Minh ở đây sẽ nhận ra ngay một cô gái trong đó.

Nam Cung Uyển!

Cô ấy toát ra khí chất lạnh lùng, khó gần không ai dám khinh nhờn.

Cho dù vậy thì cũng có vô số đàn ông tu võ say mê như điếu đổ.

Một tên thanh niên đứng trên trời cao nhìn xuống mọi người ở dưới: “Tôi là Mục Nguyên, đại diện cho Vô Tướng thần cung đến đây”.

Một cô gái vóc dáng nóng bỏng quyến rũ cười duyên: “Tôi là Lâm Hi!”

Một thanh niên mắt xếch giới thiệu mình: “Tôi là Tần Lỗi!”

Một người đàn ông vạm vỡ cao hai mét tự xưng tên: “Tôi là Lôi Bá!”

Giọng nói trong veo xen chút lạnh lùng của Nam Cung Uyển vang lên: “Nam Cung Uyển”.

“Cung chủ Tinh Cung tham khiến sứ giả của Vô Tướng thần cung!”

“Cung chủ đương nhiệm của Thương Khung cung tham kiến sứ giả!”

“Giáo chủ Thần Long giáo, Hạ Hầu Phong tham kiến sứ giả!”

“Cổ Thông Thiên của nhà họ Cổ tham kiến sứ giả!”

“Giáo chủ Bổ Thiên giáo...”

“Nhà họ Vân ở Tinh Đảo...”

“Nhà họ Đường ở Tinh Đảo...”

Đầu sỏ của mấy trăm tông môn đều bước lên kính chào.

Bọn họ cúi đầu chín mươi độ.

Cả quảng trường Tinh Cung lập tức lặng thinh.

Không gian lặng ngắt như tờ.

Tất cả đều chìm trong im lặng.

Năm người trẻ, mười người già.

Chỉ có khoảng mười lăm người thôi mà đã khiến hơn trăm nghìn người tu võ sợ hết hồn.

Mục Nguyên vừa định mở miệng.

Bỗng nhiên vang lên một giọng nói: “Cô Nhan, chúc mừng sinh nhật nhé!”

“Ai dám to gan nói chuyện đằng sau đó?”

Mọi người khiếp sợ quay đầu nhìn về phía cửa vào Tinh Cung.

Bọn họ thấy một người thanh niên đang cầm một cái bánh sinh nhật đi tới.

Ánh mắt Cổ Tuyền sáng rực: “Ông nội, cậu ta đến đây kìa!”

Gương mặt già nua của cung chủ Tinh Cung đầy sự kinh ngạc: “Cậu ta đến đây làm gì?”

Tô Lê sững sờ: “Sao cậu ta dám đến đây?”

La Vãn Vãn bật thốt: “Cái gì? Cậu ta... bị điên rồi à?”

Cơ thể mềm mại của Nam Cung Uyển run lên, nghĩ thầm: "Sao cậu ta lại ở đây?"

Có người hét lên: “Diệp Bắc Minh, tên đó là Diệp Bắc Minh!”

“Cái gì? Cậu ta chính là Diệp Bắc Minh ư?”

Xoạt! Xoạt! Xoạt!

Hơn trăm nghìn ánh mắt đổ dồn vào người Diệp Bắc Minh.

Kinh ngạc, nghi ngờ, giật mình, ngơ ngác và đủ các loại biểu cảm hiện lên trên nét mặt người người ngồi đây.

Tông chủ hàng loạt tông môn cũng nhìn chằm chằm vào mặt Diệp Bắc Minh.

Cứ như thế.

Dưới ánh mắt của hàng trăm nghìn người, Diệp Bắc Minh bước tới trước mặt Nhan Như Ngọc: “Tôi đã đồng ý tham dự sinh nhật của cô, giờ chắc chưa muộn đâu nhỉ?”

Mẹ nội nó!

Cái gì mà tới chưa muộn chứ?

Tới rất đúng lúc mới đúng!

Nhan Như Ngọc kinh ngạc đứng như trời trồng, vừa mừng vừa lo.

Trái tim đập loạn xạ.

"Trời ơi, cậu ta... cậu ta có ý gì vậy?"

"Cố tình tạo bất ngờ cho mình ư? Hay là kinh hoảng đây?"

Nhan Như Ngọc cười khúc khích: “Không muộn, tới đúng lúc lắm”.

Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng gật đầu rồi lại làm ra một hành động khiến người ta càng thêm khiếp sợ hơn.

Anh chuyển mắt nhìn về phía Nam Cung Uyển: “Uyển Nhi, lâu rồi không gặp”.

Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều im lặng không nói nên lời.

Thằng nhãi này còn quen biết Nam Cung Uyển sao?

Vãi nồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK