Luồng khí lạnh cuồn cuộn phả vào mặt.
Diệp Bắc Minh cảm giác máu trong người mình như đông lại, không nhịn được lạnh run.
Bên ngoài cơ thể Hoàng Nhan Băng Phương và Thẩm Nại Tuyết ngưng tụ ra một tầng sương giá.
Quần áo trên người bỗng chốc biến thành băng, vừa chạm là nát.
“Cậu Diệp, thật lòng xin lỗi...”, môi Thẩm Nại Tuyết lạnh đến mức chuyển sang màu tím.
Mặt Diệp Bắc Minh lạnh băng: “Tiểu Tháp, ra tay phá trận pháp này đi!”
“Đợi một lát!”
Bỗng nhiên, trong đầu Diệp Bắc Minh vang lên giọng nói của Băng Phách: “Nhóc ơi, làm theo lời tôi nói này!”
Mắt Diệp Bắc Minh sáng ngời: “Được!”
Dưới sự chỉ huy của Băng Phách.
Diệp Bắc Minh cắt ngang lòng bàn tay, dùng máu tươi làm mực.
Anh vẽ một mạch mười mấy đường phù văn rồi chỉ vào nơi nào đó: “Hàng triệu năm qua không ai phá nổi sao? Để tôi phá cho xem!”
Rầm!
Chỉ với một chỉ tay, một cảnh tượng khó tin xuất hiện.
Băng Cực Đại Trận vốn không gì phá nổi bỗng xuất hiện một lỗ thủng.
Rồi từ lỗ thủng ấy, những vết rách lan ra bốn phương tám hướng như mặt kính vỡ.
“Rầm”, Băng Cực Đại Trận nổ tung.
Hai mẹ con Hoàn Nhan Băng Phương đã bị đông lạnh thành băng từ lâu, ngay khi Băng Cực Đại Trận vỡ nát thì hai người cũng lập tức khôi phục lại.
Tất cả quần áo trên người đều hóa thành bột tuyết rơi xuất nền đất.
“Á!”
Hai mẹ con hét lên.
Diệp Bắc Minh từ từ bước lên, lấy đâu ra hai cái áo khoác quăng cho bọn họ: “Mau mặc vào đi!”
Bà lão mặc áo bào đen nhe răng cười cứng ngắc, tràn đầy sự khó tin: “Không thể nào, không thể nào có chuyện đó!”
“Hàng triệu năm qua không một ai có thể phá Băng Cực Đại Trận, sao cậu có thể phá nó được chứ?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh sắc lạnh: “Ồn ào quá!”
Rồi anh tung một chưởng qua.
Gầm gừ!
Tiếng rồng ngâm vang lên, một con huyết long giáng xuống.
Bà lão mặc áo bào đen kia chết ngay tại chỗ.
Cảnh ấy khiến mọi người ở Băng Cực Cung kinh hãi.
Chỉ có bảy tên trưởng lão ủng hộ bà lão mặc áo bào đen kia biến sắc.
Một người phụ nữ trung niên căm tức nhìn Hoàn Nhan Băng Phương nói: “Thằng nhóc này là do các người đưa đến hả? Cậu ta đã giết Lý trưởng lão ngay trước mặt bàn dân thiên hạ đấy!”
“Nếu để yên việc này, chẳng phải sau này Băng Cực Cung sẽ hỗn loạn hay sao?
Đúng lúc này.
Một giọng nữ lạnh như băng vang lên: “Băng Cực Cung loạn hay không, bà nói là được à?”
“Ai đang nói đó?”
Người vừa lên tiếng nhướng mày tức tối.
Ầm.
Một luồng lực lượng băng cực ngưng tụ, hóa thành một ảo ảnh của một cô gái.
Ngay khi nhìn thấy cô gái kia, cả Băng Cực Cung sôi trào.
“Đây là?”
“Lão tổ Băng Phách ư?”
“Lão tổ Băng Phách hiển linh sao?”
Cả hiện trường xôn xao.
“Cô... cô là lão tổ Băng Phách ư?”
Đồng tử người phụ nữ trung niên co lại: “Không thể nào!”
Băng Phách không thèm nói nhiều, chỉ nâng tay tung chưởng về phía đồng bọn bảy người của người phụ nữ trung niên kia.
Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!
Bảy người nổ tung.
Chỉ còn lại giọng nói vô tình rét lạnh như băng vang vọng: “Sau này còn ai dám mơ tưởng tới cái ghế chủ Băng Cực Cung thì đây là kết cục!”
Ầm!
Rồi ảo ảnh Băng Phách biến mất.
“Tuân lệnh lão tổ!”
Hàng trăm nghìn đệ tử quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên.
Bỗng nhiên, trong đầu Diệp Bắc Minh vang lên một giọng nói: “Nhóc Diệp này, tôi muốn tâm sự với hai mẹ con họ!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh gật đầu, đi đến chỗ Hoàn Nhan Băng Phượng và Thẩm Nại Tuyết.
Anh tường thuật lại tình hình của Băng Phách.
Hai người kinh hãi trừng mắt: “Cái gì? Lão tổ Băng Phách chưa chết sao?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Tìm một chỗ vắng vẻ rồi nói”.
“Được, mời cậu Diệp theo tôi”.
Hoàn Nhan Băng Phượng vội vàng đứng dậy, bất chấp trên người mình bấy giờ chỉ khoác một chiếc áo.
Bà ta dẫn Diệp Bắc Minh vào phòng ngủ của mình.
Một lát sau.
Hai mẹ con họ thay quần áo chỉnh tề xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh.
Lúc này, anh mới phát hiện, Thẩm Nại Tuyết lớn lên rất giống với Hoàn Nhan Băng Phượng.
Một người thì cao ngạo lạnh lùng, một người thì uy nghiêm quyền lực.
Dù có gương mặt tương tự nhau nhưng lại có khí chất khác biệt hoàn toàn.
“Cậu Diệp, vừa rồi con gái đã giới thiệu cho tôi thân phận của cậu rồi!”
Hoàn Nhan Băng Phượng nhìn thẳng vào Diệp Bắc Minh: “Cảm ơn cậu Diệp đã ra tay cứu giúp, nếu không hôm nay hai mẹ con chúng tôi chắc chắn phải chết rồi!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu đáp: “Tôi cũng chỉ được người ta nhờ vả thôi, có cảm ơn thì cảm ơn lão tổ Băng Phách của các người đi!”
Dứt lời, một luồng lực lượng băng cực lại ngưng tụ.
Chương 1487: Dùng chung cơ thể
Hư ảnh của Băng Phách được ngưng tụ, hiện lên trước mặt bọn họ.
“Kính chào lão tổ ạ!”
Hai mẹ con họ kích động quỳ xuống đất: “Lão tổ, người... có phải là người thật không?”
“Chẳng phải người đến Thần Giới rồi sao? Sao lại rảnh rỗi về đây thế ạ?”
Giọng Băng Phách vô cùng bình tĩnh: “Chuyện bổn tọa trải qua rất phức tạp, các người không cần biết”.
“Bây giờ bổn tọa có cơ hội hồi sinh nhưng cần sự giúp đỡ của cô!”
Cô ta đăm chiêu nhìn vào Thẩm Nại Tuyết.
“Hả! Tôi sao?”
Thẩm Nại Tuyết chỉ vào bản thân, vẻ mặt đầy hoang mang.
Băng Phách gật đầu nói: “Đúng thế, cô có cơ thể Hàn Sát bẩm sinh”.
“Chỉ cần cô đồng ý thì thần hồn của bổn tọa có thể tạm thời nương náu trong cơ thể của cô!”
“Cái gì?”
Hoàn Nhan Băng Phượng biến sắc: “Lão tổ, ý của người là muốn dùng chung một cơ thể với Nại Tuyết sao?”
Băng Phách đáp: “Đúng thế!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Thẩm Nại Tuyết sững sờ.
Hoàn Nhan Băng Phượng nuốt một ngụm nước miếng nói: “Lão tổ, nếu đúng là vậy, chẳng phải con gái tôi phải chết sao?”
Nói dễ nghe là dùng chung một cơ thể.
Nói khó nghe thì là đoạt xá.
Bỗng nhiên.
Giọng Diệp Bắc Minh vang lên: “Băng Phách, tôi sẽ không cho cô làm vậy”.
Thẩm Nại Tuyết kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh, trong mắt thoáng hiện lên sự mừng rỡ.
Băng Phách quay đầu nhìn về phía Diệp Bắc Minh, hỏi: “Nhóc Diệp, lẽ nào cậu không muốn cứu sư tỷ của mình à?”
Diệp Bắc Minh hừ đáp: “Tôi sẽ cứu sư tỷ của mình nhưng không phải dùng sự hy sinh của cô Thẩm làm điều kiện tiên quyết!”
“Cậu Diệp, tôi...”
Đôi mắt Thẩm Nại Tuyết long lanh thoáng phủ hơi nước.
“Hahaha!”
Băng Phách cười khẩy nói: “Diệp Bắc Minh, cậu còn đào hoa lắm nhỉ”.
“Phụ nữ bên cạnh cậu còn ít à? Lẽ nào cậu vừa ý cô ta?”
Mặt Thẩm Nại Tuyết đỏ ửng, vội cúi đầu xuống.
Diệp Bắc Minh bình thản đáp: “Cô nghĩ nhiều rồi, cô Thẩm là người không tệ!”
“Cô Thẩm còn dùng tính mạng của mình để giúp tôi giữ bí mật, dù có tình cảm hay không thì tôi cũng sẽ không để cô đoạt xá cô Thẩm!”
Băng Phách nhướng mày hỏi tiếp: “Cậu không sợ tôi mạnh tay à?”
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt đáp trả: “Cô cứ thử xem!”
“Hahaha!”
Băng Phách ngửa mặt lên trời cười to: “Diệp Bắc Minh, quả nhiên tôi không nhìn nhầm người!”
“Cậu yên tâm đi, bổn tọa chỉ tạm thời để thần hồn của mình tĩnh dưỡng trong cơ thể cô ta thôi!”
“Chỉ cần thời cơ đến thì thần hồn của bổn tọa ắt sẽ rời khỏi cơ thể của cô ta!”
“Hơn nữa, bình thường cơ thể Hàn Sát không thể sống quá một trăm tuổi!”
“Thần hồn của tôi vào trong cơ thể cô ta chẳng những có thể giúp cô ta vượt qua tình thế nguy hiểm mà còn giúp cô ta phát triển con đường võ đạo của mình hơn nữa!”
“Cái gì? Sống không quá một trăm tuổi?”, Hoàn Nhan Băng Phượng sửng sốt.
Thẩm Nại Tuyết đứng như trời trồng, không dám tin vào tai mình.
Băng Phách cười khẩy nói: “Bổn tọa không cần lừa các người!”
“Thằng nhóc này biết y thuật, các người bảo cậu ta kiểm tra một lần là biết”.
Diệp Bắc Minh nhíu mày, bước đến chỗ Thẩm Nại Tuyết.
Anh đưa tay lên đặt lên cổ tay cô ta.
Mạch máu rất vững vàng nhưng mơ hồ có một luồng khí lạnh bắt đầu luân chuyển trong mạch máu.
Băng Phách cười khẽ hỏi lại: “Cảm giác được chứ?”
“Nếu tôi đoán không sai, vào lúc cô vận côn thì đan điền sẽ bỗng nhiên cảm thấy rét lạnh nhỉ?”
Thẩm Nại Tuyết sửng sốt: “Sao người biết được?”
Băng Phách đáp: “Đây là biểu hiện của cơ thể Hàn Sát, nếu cô không muốn tới trăm tuổi liền chết!”
“Thì chỉ còn cách lựa chọn tạm thời dùng chung một cơ thể với bổn tọa!”
Thẩm Nại Tuyết cắn bờ môi đỏ mọng: “Cậu Diệp, lời cô ta là thật sao?”
“Đúng vậy!”
Diệp Bắc Minh không đành lòng gạt cô ta, đành gật đầu.
Quả thật trong Hoàng Đế Nội Kinh có ghi chép về cơ thể Hàn Sát.
Đúng là không thể sống quá trăm tuổi.
Cơ thể mềm mại của Thẩm Nại Tuyết run lên, hơi do dự đôi lát.
Rồi cô ta chậm rãi ngẩng đầu lên: “Lão tổ, tôi đồng ý dùng chung một cơ thể với người!”
“Rất tốt!”
Băng Phách hài lòng gật đầu, rồi nhìn sang Hoàn Nhan Băng Phượng: “Cô có thể ra ngoài được rồi”.
“Con ơi...”
Hoàn Nhan Băng Phượng luyến tiếc không thôi.
Hai mẹ con họ vừa mới nhận nhau, vậy mà con gái mình đã gặp phải biến cố như vậy.
Bà ta không thể chấp nhận được điều ấy.
Thẩm Nại Tuyết mỉm cười bảo: “Mẹ ơi, con không sao”.
Sau khi Hoàn Nhan Băng Phượng rời đi, giọng Băng Phách nghiêm lại: “Nhóc Diệp, bây giờ dùng lực tinh thần lớn nhất của cậu mở ra nghĩa địa Hỗn Độn!”
“Thần hồn của tôi phải ra rồi!”
“Được rồi, để tôi thử”, ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống.
Anh hít một hơi thật sâu.
Sau đó, bốn phía xung quanh tối đen, một luồng khí tức hỗn độn bùng nổ trong cơ thể anh.
Thẩm Nại Tuyết mở to mắt.
Chỉ thấy bên trong hỗn độn bỗng từ từ xuất hiện một nghĩa trang cổ kính...
Chương 1488: Vào cấm địa tìm Long Tủy
Trong khi nghĩa địa Hỗn Độn mở ra, ở một nơi nào đó trong sơn cốc.
Một đám người tu võ giáng trần rồi tìm kiếm một hồi.
Một người đàn ông trung niên chạy tới, quỳ gối dưới chân một người thanh niên: “Cậu chủ, tìm được rồi ạ!”
“Ở ngay phía trước!”
Phó Long Đình nâng tay nắm chặt một mảnh binh khí: “Đi!”
Bọn họ đi tới trước vài trăm mét, đi sâu vào nơi sâu nhất sơn cốc.
“Tuy rằng nơi đây đã được quét dọn sạch sẽ, nhưng cẩn thận đến mấy rồi cũng sẽ có sai sót!”
Người đàn ông trung niên cúi đầu, chỉ vào một hướng: “Mảnh binh khí này được tìm thấy ở ngay đây, nó thuộc về nhà họ Phó chúng ta!”
“Hơn nữa, nơi này có dấu vết của trận pháp, e rằng có người đã thiết lập một trận pháp ở đây rồi!”
“Sợ rằng bọn cậu chủ nhỏ đã bị người mai phục ở đây!”
Mặt Phó Long Đình lạnh băng, khóe mắt run liên tục: “Không một kẻ nào từng dính máu tươi của nhà họ Phó trên tay mà còn có thể toàn mạng!”
Anh ta giậm chân.
Quát to: “Thời gian tái hiện!”
Cảnh khiến người khiếp sợ xuất hiện.
Trong cơ thể Phó Long Đình bùng lên một luồng sáng đỏ thẫm.
Vô số phù văn tề tụ bốn phía xung quanh anh ta rồi ngưng tụ thành một hư ảnh.
Một ông lão, một người thanh niên và một cô gái hiện lên.
“Mặc Phong Hành sao?”
Người đàn ông trung niên sửng sốt.
Phó Long Đình nhíu mày: “Nhà họ Mặc trên Huyền Bảng à?”
Người đàn ông trung niên gật đầu đáp: “Người này chính là Mặc Phong Hành, người đứng đầu nhà họ Mặc, còn cô gái kia chính là cháu gái của ông ta, Mặc Đình Đình!”
“Còn về người thanh niên kia thì chưa từng gặp mặt...”
“Mặc kệ là ai thì cũng chỉ có một kết cục!”, Phó Long Đình hừng hực khí thế.
Mái tóc đen dài tung bay theo gió, sát khí ngùn ngụt ngút trời.
Tay anh ta nắm chặt, nháy mắt ba bóng người kia tan biến.
“Đi thôi, đến nhà họ Mặc!”
...
Thẩm Nại Tuyết mở mắt, lông mi khẽ rung động: “Nhóc Diệp, cảm ơn!”
Ấy vẫn là giọng của Thẩm Nại Tuyết.
Nhưng giọng điệu là của Băng Phách.
Diệp Bắc Minh hỏi: “Cô thành công rồi à?”
Băng Phách nhẹ nhàng gật đầu: “Hai bọn tôi đã giao ước với nhau, phần lớn thời gian vẫn do cô ta khống chế cơ thể này!”
“Nếu như tôi cần thì đến lượt tôi khống chế!”
Lòng Diệp Bắc Minh khẽ động, nghĩ đến điều gì đó.
Lúc trước, Tôn Thiến bị tàn hồn của thần nữ Túc Hoàng chiếm cơ thể cũng xảy ra chuyện như vậy.
Lúc này, trong nghĩa địa Hỗn Độn.
Bia mộ đại diện cho Băng Phách đã trở nên ảm đạm không chút ánh sáng.
Trên bia mộ xuất hiện những vết rạn nứt, một cơn gió thổi qua.
Thoáng chốc bia mộ đã hóa thành bột mịn trôi theo làn gió.
“Tiểu Tháp, cô ta sẽ không trở về nữa à?”
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên đáp lời: “Bia mộ Hỗn Độn đã biến mất, cô ta không còn cơ hội trở về nữa!”
“Tương ứng, bây giờ cô ta chỉ có một cơ hội duy nhất!”
“Nếu thất bại thì thần hồn cũng sẽ biến mất!”
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Anh liếc mắt nhìn Băng Phách.
Cô ta chắc chắn đã biết việc này nhưng vẫn lựa chọn con đường ấy.
“Đi thôi, tôi dẫn cậu đi tìm Băng Phách Long Tủy!”, Băng Phách chậm rãi đứng dậy.
Sau khi bước ra khỏi phòng thì bắt gặp Hoàn Nhan Băng Phượng đang đứng canh ngoài cửa.
Sau khi bà ta biết được tình hình của Thẩm Nại Tuyết thì thoáng thở phào.
Băng Phách dặn dò vài câu rồi dẫn theo Diệp Bắc Minh đi thẳng đến cấm địa của Băng Cực Cung.
Vài bà lão đứng canh giữ cửa vào cấm địa đã sớm biết được chuyện xảy ra trong cung.
Khi thấy Băng Phách đi tới, bọn họ đều quỳ xuống: “Kính chào lão tổ!”
Băng Phách nhìn thoáng qua bọn họ một lượt: “Các người canh giữ ở đây, không có sự cho phép của tôi thì không cho phép bất cứ ai tiến vào cấm địa nửa bước!”
“Vâng ạ!”
Mấy bà lão đứng dậy, khó hiểu nhìn Băng Phách.
Băng Phách biết suy nghĩ của bọn họ, bèn bước tới một vách tường băng được tạc từ huyền băng mười vạn năm.
Cô ta đưa tay lên chỉ vào vài điểm, vẽ vài đường phù văng.
Tiếng nổ vang lên, vách tường nổ tung tạo ra một lỗ hổng.
Sắc mặt bọn họ hơi thay đổi.
Ngoài mấy người bọn họ ra thì cho dù là Hoàn Nhan Băng Phượng hay Lý Dĩnh cũng không biết cách mở cấm địa như thế nào.
Thẩm Nại Tuyết lại càng không thể biết được.
Chỉ có một khả năng lão tổ Băng Phách quả thật đã trở lại.
Nghĩ đến đây, mấy bà lão đó lại càng thêm cung kính.
Diệp Bắc Minh đi theo sau Băng Phách tiến vào trong cấm địa, một luồng khí tức vô cùng lạnh lẽo ập tới.
Luồng khí lạnh ấy thẩm thấu vào tận xương cốt.
Khí vừa thở ra đã đông thành tuyết.
Diệp Bắc Minh không nhịn được lạnh run: “Tiểu Tháp, nhiệt độ nơi này thấp cỡ nào thế?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Dựa theo cách nói của người hiện đại các cậu thì hẳn là còn thấp hơn độ không tuyệt đối!”
“Ôi vãi!”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật.
Chương 1489: Long huyết sung mãn
Đi dọc theo con đường xây đắp bằng huyền băng chục nghìn năm, Băng Phách mở một mạch mười mấy trận pháp.
Cuối cùng họ cũng đã bước sâu vào bên trong cấm địa của Băng Cực Cung.
Gầm gừ!
Vừa mới đến, phía trước đã vọng tới tiếng rồng ngâm yếu ớt.
Băng Phách nhanh chóng tiến lên, Diệp Bắc Minh theo sát đằng sau.
Bọn họ bước vào một hang động.
Trong hang động, một con băng long to mấy trăm trượng bị nhốt trong một trận pháp khổng lồ.
Ngay khi thấy Diệp Bắc Minh và Băng Phách xuất hiện, băng long vốn đang ngủ say bỗng mở mắt: “Là cô! Là cô nhốt tôi ở đây suốt mười triệu năm!”
“Vậy mà cô còn dám trở về!”
Băng Phách hừ nói: “Mười triệu năm trước, bổn tọa có thể chế ngự ông thì mười triệu năm sau băng long ông vẫn không thể vùng dậy đâu!”
Dứt lời, Băng Phách cắn đầu ngón tay.
Ngón tay cô ta vẽ hơn mười đường phù văn trong không trung.
Nháy mắt một đường huyết chú đã thành hình.
“Cô định làm gì đó?”, băng long biến sắc.
Băng Phách lười giải thích.
Dưới sự chỉ huy của cô ta, huyết chú bay ra rồi chạm vào người băng long.
“Tôi nguyền rủa cô...”
Băng long gầm gừ không cam lòng, mí mắt không nhịn được rủ xuống.
Một lúc sau, tiếng ngáy vang lên như sấm.
Băng Phách thấy thế nói: “Thả sư tỷ của cậu ra đi!”
Diệp Bắc Minh thoáng nghĩ, đưa Vương Như Yên và Lục Tuyết Kỳ ra khỏi nghĩa địa Hỗn Độn.
Hai người họ nhắm mắt như đang say giấc nồng.
Diệp Bắc Minh hít một hơi thật sâu: “Nhờ cô!”
“Nhưng mà...”
Anh nhíu mày, nhìn vào con băng long đang ngủ say kia: “Cô có chắc là không có vấn đề gì không?”
Băng Phách cười kiêu ngạo nói: “Yên tâm đi, tất cả đều nằm trong sự khống chế của tôi!”
“Huyết chú này sẽ khiến băng long ngủ sau ba ngày ba đêm, chúng ta chỉ cần lấy ra một phần long tủy thì có thể giữ được cơ thể của hai sư tỷ của cậu!”
Cô ta không hề do dự phong ấn trận pháp nhốt băng long.
Cô ta bước lên, đứng sau lưng băng long.
Vung tay, một thanh trường kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay.
Ngay khi cô ta chuẩn bị đâm kiếm vào người băng long.
“Gầm gừ!”
Một tiếng rồng ngâm rung trời lệch đất bỗng vang lên, băng long bỗng tỉnh giấc: “Nhân loại bẩn thỉu kia, khinh mười triệu năm qua tôi không chút tiến bộ hay sao?”
“Chỉ dựa vào huyết chú của cô mà cũng dám khống chế bổn tọa à?”
“Ông không ngủ sao?”
Trên mặt Băng Phách thoáng hiện lên sự khiếp sợ.
“Cút!”, băng lòng rít gào, cơ thể khổng lồ vặn vẹo.
Băng Phách bị đánh bay ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất.
Cô ta cuống cuồng, chạy tới chỗ trận pháp.
Định bụng mở trận pháp ra lần nữa để phong ấn băng long.
Đúng lúc này, một cái đuôi rồng mạnh bạo vung tới, đập mạnh lên người Băng Phách.
Phụt!
Băng Phách phun ra một ngụm máu tươi.
Băng Long nhân cơ hội ấy lao ra, móng vuốt khổng lồ đập xuống đất nặng nề.
“Đùng đùng”, trận pháp vỡ nát.
Dưới ánh mắt hoảng sợ của Băng Phách, đôi mắt băng long lóe tia sáng đỏ thẫm: “Cô chết được rồi đó!”
Long trảo giơ cao rồi hùng dũng giáng xuống người Băng Phách.
Vút!
Bỗng nhiên, một tia sáng đỏ thẫm lóe qua.
Dưới ánh mắt kinh hoảng của băng long, long trảo kia đã bị chặt đứt.
Vết cắt sắc lẹm gọn gàng, máu tươi tuôn trào như thác.
“Á... ranh con, mày dám!”
Vẻ mặt băng long vô cùng dữ tợn, nó điên cuồng rít gào: “Không biết tự lượng sức mình!”
Nó đổi mục tiêu tấn công vào Diệp Bắc Minh.
Anh cười khẩy đáp: “Rốt cuộc là ai không biết tự lượng sức mình đây?”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất chiến.
Phụt!
Tất cả yên lặng.
Thời gian như dừng lại.
Ngay sau đó, bùm, đầu băng long giáng mạnh xuống đất.
Máu tươi tuôn trào như thác chảy, chốc lát đã lấp đầy cả hang động.
Một cảm giác nóng bức ập tới, Diệp Bắc Minh bất giác thở dốc.
Băng phách thấy long huyết chảy đầy chợt biến sắc: “Nguy rồi... băng long trời sinh tính tà dâm, máu tươi của nó là thuốc kích dục mạnh nhất thế giới!”
“Cô nói gì?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Ngay sau đó, đầu óc anh choáng váng, đôi mắt đỏ ngầu.
Một luồng xúc động nguyên thủy dâng lên đại não.
Băng Phách cũng cảm thấy cơ thể mình nóng bức, đôi mắt mê mang nhìn về phía Diệp Bắc Minh: “Nhóc Diệp... cậu lại đây đi, không... cậu đừng lại đây...”
Diệp Bắc Minh lại bỏ qua Băng Phách.
Anh đi tới chỗ hai vị sư tỷ...
Nhìn thấy cảnh ấy, Băng Phách mở to mắt.
Tuy rằng cơ thể này không phải của cô ta.
Nhưng khi thấy Diệp Bắc Minh bị long huyết ảnh hưởng đi đến chỗ người con gái khác trước.
Hơn nữa vẫn còn là hai người thực vật, lòng cô ta không khỏi sinh ra một cảm giác thất bại.
Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh đã đi đến chỗ hai vị sư tỷ.
Đôi mắt anh đỏ ngầu, cúi đầu nhìn xuống.
Ngay khi anh đưa tay vươn tới chỗ hai người họ, sâu trong ánh mắt Diệp Bắc Minh thoáng hiện lên sự đấu tranh: “Không được, dù thế nào đi nữa cũng không thể ra tay với sư tỷ!”
Chương 1490: Xóa ảnh hưởng của long huyết
Diệp Bắc Minh dùng chút lý trí cuối cùng của mình.
Phụt!
Anh cắn đầu lưỡi.
Máu tươi ngập khoang miệng, nháy mắt giúp anh tỉnh táo lại.
Diệp Bắc Minh quan sát xung quanh rồi sửng sốt hỏi: “Tiểu Tháp, xảy ra chuyện gì thế?”
Hai người họ tâm linh tương thông.
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc ơi, cậu có thể khôi phục lý trí khỏi sự ảnh hưởng của long huyết!”
“Xem ra cậu quả thật không muốn làm tổn thương sư tỷ của mình!”
Ông ta vừa dứt lời, một cơ thể mềm mại chạy tới.
Cơ thể mềm nhũn nhào vào lòng ngực Diệp Bắc Minh.
Anh cúi đầu nhìn xuống, đó đúng là Thẩm Nại Tuyết.
Lúc này, đôi mắt cô ta mơ màng mê đắm.
Hô hấp dồn dập.
Gương mặt đỏ bừng, tứ chi ôm chặt lấy Diệp Bắc Minh.
Cơ thể mềm mại nhẹ run.
Cũng chẳng biết bây giờ ai điều khiển cơ thể ấy.
Diệp Bắc Minh biến sắc: “Nguy rồi, cô ta bị long huyết ảnh hưởng!”
Sau đó, Diệp Bắc Minh quả quyết lấy ngân châm ra.
Phụt!
Chúng đâm vào cơ thể của Thẩm Nại Tuyết nhưng lại chẳng có gì khác biệt.
“Tiểu Tháp, chuyện gì thế này?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Quỷ Môn Thập Tam Châm của cậu có thể giải kỳ độc trong thiên hạ, nhưng cậu đã quên rằng!”
“Bây giờ trong hang động này đều là long huyết, cho dù cậu giải độc được!”
“Thì long huyết cũng sẽ tiến vào cơ thể cô ta trong nháy mắt, nếu cậu muốn cứu cô ta thì phải triệt tiêu tất cả mọi sự ảnh hưởng của long huyết!”
Diệp Bắc Minh bừng tỉnh: “Ý của ông là dùng máu đầu lưỡi của tôi sao?”
“Nhóc thông minh lắm!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời một cách khẳng định.
Diệp Bắc Minh sửng sốt, cúi đầu nhìn xuống Thẩm Nại Tuyết: “Cô Thẩm, đắc tội rồi!”
Nói xong, anh cúi đầu hôn Thẩm Nại Tuyết.
Máu đầu lưỡi thông qua môi hai người họ chảy vào cơ thể Thẩm Nại Tuyết.
“Diệp Bắc Minh, cậu dám!”
Ngay khi nhận được máu của Diệp Bắc Minh, thần hồn của Băng Phách lập tức khôi phục.
Tuy rằng cô ta mượn cơ thể của Thẩm Nại Tuyết nhưng cảm xúc của hai người là khác biệt hoàn toàn.
Đây là lần đầu tiên cô ta được đàn ông hôn.
Thần hồn của Băng Phách không nhịn được mà phát run: “Nhóc con, cậu buông ra!”
Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ cười gượng nói: “Tôi cũng muốn buông cô ra nhưng mà chính cô chạy tới mà!”
“Cậu!”
Băng Phách khóc không ra nước mắt.
Tuy cô ta đang khống chế cơ thể này, nhưng lại không thể nào khống chế được sự ảnh hưởng của long huyết.
Tứ chi ôm chặt Diệp Bắc Minh cũng không phải điều cô ta khống chế được.
“Diệp Bắc Minh, cậu chờ đó cho tôi!”
Băng Phách quát khẽ.
Khí tức biến mất.
Đôi mắt Thẩm Nại Tuyết khẽ rung động, dần dần khôi phục lại: “Ơ... tôi... cậu Diệp, tôi...”
“Có chuyện gì thế này?”
Diệp Bắc Minh giải thích mọi chuyện một lần rồi bổ sung thêm một câu: “Sự ảnh hưởng của long huyết với cô còn chưa biến mất, cô còn cần một phần máu đầu lưỡi của tôi!”
Mặt Thẩm Nại Tuyết đỏ bừng.
Sau khi do dự một lát, cô ta nhắm mắt lại.
Mí mắt nhẹ run: “Cậu Diệp, anh bắt đầu đi...”
Diệp Bắc Minh cúi xuống, đưa máu của mình vào miệng Thẩm Nại Tuyết.
Hai người tách nhau ra ngay.
Cơ thể mềm mại của Thẩm Nại Tuyết vẫn còn hơi run nhưng đã khôi phục phần nào.
Tứ chi mềm nhũn, trượt xuống từ người Diệp Bắc Minh.
Anh kịp phản xạ ôm lấy bờ eo thon nhỏ của Thẩm Nại Tuyết rồi nhẹ nhàng đặt cô ta xuống đất.
“Cảm ơn cậu Diệp...”
Thẩm Nại Tuyết cúi đầu cảm ơn bằng giọng lí nhí chỉ kiến mới nghe thấy.
Cô ta đợi cả buổi mà vẫn không thấy Diệp Bắc Minh trả lời.
Thế là bèn ngẩng đầu lên, phát hiện Diệp Bắc Minh đang ở bên cạnh hai vị sư tỷ của anh.
Đôi mắt Thẩm Nại Tuyết thoáng hiện lên sự mất mát.
Lúc này, giọng Diệp Bắc Minh vang lên: “Cô Thẩm, phiền cô gọi tiền bối Băng Phách lên đây!”
“Tôi đã có được Long Tủy rồi nhưng phải làm sao để cứu người đây?”
“Vâng!”
Thẩm Nại Tuyết không kịp nghĩ nhiều.
Cô ta nhắm mắt liên lạc với thần hồn của Băng Phách.
Một lát sau, cả hai đã liên lạc xong.
Thẩm Nại Tuyết khó hiểu nói: “Cậu Diệp, lão tổ bảo rằng không muốn gặp lại anh!”
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Vậy sư tỷ của tôi làm sao giờ?”
Thẩm Nại Tuyết vội vàng giải thích: “Lão tổ đã nói cho tôi cách để sử dụng Long Tủy như thế nào rồi!”
“Sử dụng thế nào?”
Diệp Bắc Minh vội hỏi.
Thẩm Nại Tuyết đáp: “Đầu tiên là dùng long huyết vẽ một Dẫn Hồn Trận, cho hai vị sư tỷ của anh biết cơ thể của mình chưa chết!”
“Thứ hai là dùng Long Tủy làm vật dẫn gọi thần hồn của hai vị sư tỷ về!”
“Chỉ cần cơ thể và thần hồn sinh ra mối liên hệ thì cơ thể sẽ giống như đang ngủ, không còn thối rữa nữa!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lay động, nhanh chóng suy nghĩ.