Nghĩ đến đây, Dạ Huyền thoáng hơi dao động.
Thấy bố mình do dự, Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, bắt lấy cánh tay của Dạ Huyền: “Bố, bố còn chần chừ cái gì nữa?”
“Cứ nói cho con nghe khó khăn của bố đi, con nhất định có thể chống đỡ cả bầu trời cho bố và mẹ!”
Một sự tự tin mạnh mẽ ập thẳng vào mặt.
Dạ Huyền thân là ma tôn cũng nhịn không được mà ngẩn ra!
Loại khí thế này, ông ấy chỉ từng cảm nhận được ở trên người phụ hoàng mà thôi!
Dạ Huyền hít sâu một hơi: “Minh nhi, bố có thể cùng con đánh cược một lần!”
Diệp Bắc Minh nghiêm túc gật đầu: “Bố, bố nói xem, đánh cược như thế nào?”
Dạ Huyền suy tư trong chốc lát, thở ra một hơi khí đục.
Vỗ lên bả vai của Diệp Bắc Minh một cái.
“Minh nhi, đây là một ván cược lớn!”
“Nếu như con thắng, nguy cơ của Đại Lục Chân Võ cùng với Thiên Ma tộc sẽ được giải trừ!”
“Còn nếu như con thua, bố sẽ phải tan xương nát thịt, muôn kiếp không được siêu sinh!”
Cơ thể Diệp Bắc Minh run rẩy.
Anh trầm mặc hồi lâu: “Bố, có nghiêm trọng đến thế không?”
Dạ Huyền gật đầu: “Bố liên thủ với Tử Long, phân tán lực lượng của cả người mới áp chế được con đường giữa Ma Uyên và Ma giới”.
“Nhìn tình hình trước mặt, nhiều nhất cũng chỉ có thể áp chế năm năm nữa thôi!”
“Con có hai cách để mà cứu vãn hết thảy mọi thứ!”
“Thứ nhất, trong khoảng thời gian năm năm, con phải tìm được biện pháp tu bổ khe hở giữa Ma Uyên và Ma giới!”
“Vậy thì bố sẽ sống sót, Thiên Ma tộc cũng có thêm cơ hội ít nhất là mười nghìn năm nữa để thở dốc!”
“Cách thứ hai thì sao”.
“Cách thứ hai?”
Dạ Huyền nghĩ nghĩ, khẽ gật đầu một cái.
“Minh nhi, biện pháp thứ hai này hoàn toàn không thể làm được”.
Khuôn mặt Diệp Bắc Minh tràn đầy tự tin: “Bố, bố còn chưa nói thì sao biết là không làm được?”
Dạ Huyền nhìn Diệp Bắc Minh, không đành lòng đả kích anh: “Minh nhi, biện pháp thứ hai này chính là…”
“Trong vòng năm năm, con phải trở thành người mạnh nhất ở Đại Lục Chân Võ!”
“Cái này thì thôi đi, nhưng con còn phải trở thành người mạnh nhất của Đại Lục Cao Võ nữa!”
“Chuyện này căn bản là không có khả năng, ngay cả Diệp Phá Thiên thuộc nhà họ Diệp Thượng Cổ cũng làm không được”.
Dạ Huyền lắc đầu.
Đôi mắt của Diệp Bắc Minh chợt lóe ánh sáng.
Nhưng cũng chưa nói gì!
“Tiểu Tháp, trong vòng năm năm, tỷ lệ để tôi đứng ở đỉnh của Đại Lục Cao Võ là bao nhiêu?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười ngạo nghễ: “Năm năm? Tên nhóc nhà cậu đang xem thường ai thế hả?”
“Bắt đầu từ bây giờ, chỉ cần cậu nghiêm túc tu võ!”
“Điên cuồng nâng cao bản thân, ba năm cũng đủ!”
Ba năm?
So với thời hạn mà phụ thân nói còn ít hơn hai năm!
Thấy Diệp Bắc Minh không nói câu gì, Dạ Huyền cũng tưởng rằng Diệp Bắc Minh đã từ bỏ biện pháp thứ hai.
Quá không thực tế rồi!
Bỗng nhiên.
Dạ Huyền cười mỉm: “Minh nhi, Thiên Ma Cửu Biến con tu luyện tới tầng thứ mấy rồi?”
Diệp Bắc Minh thở dài: “Chậm quá, mới đến tầng thứ ba mà thôi”.
Thật sự rất chậm!
Anh học những công pháp khác, hầu như chỉ cần vài tiếng là đã lĩnh ngộ hoàn toàn!
Duy chỉ có Thiên Ma Cửu Biến, thời gian đã trôi qua cả nửa năm, lại vẫn chỉ tới được tầng thứ ba!
Tuy nhiên những lời này khi đến tai Dạ Huyền, lại nhấc lên muôn vàn sóng to gió lớn!
“Cái gì?”
“Tầng ba ư? Lại còn mà thôi…”
Khóe miệng Dạ Huyền run rẩy thật mạnh: “Chẳng lẽ Minh nhi thật sự thừa kế thiên phú của Diệp Phá Thiên?”
Diệp Bắc Minh nghi ngờ: “Sao thế? Tầng thứ ba mạnh lắm ạ?”
“Mẹ nó!”
Dạ Huyền nhịn không được mà chửi bậy: “Thằng nhóc thúi, biết cái gì gọi là khó học hay không?”
“Đây là công pháp đứng đầu trong Thiên Ma tộc, bố năm đó tu luyện cả ba trăm năm cũng chỉ tới được tầng thứ ba!”
“Cho dù hiện tại bố đã là ma tôn thì cũng chỉ mới tới tầng thứ sáu mà thôi!”
“Con mẹ nó chỉ mới có nửa năm ngắn ngủi mà con đã luyện đến tầng ba, con nói xem có mạnh hay không hả!”
Đồng thời nội tâm Dạ Huyền cũng dâng lên sóng gió kinh hoàng.
Thiên phú của Minh nhi quá phi lý, chẳng lẽ thật sự có cơ hội hay sao?
Nghĩ đến đây.
Dạ Huyền đột ngột đưa tay ra, nắm lấy bả vai Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh hơi chút sững sờ: “Bố, sao vậy?”
Dạ Huyền nở nụ cười rộng đến tận mang tai: “Nhóc con, nói cho con một câu!”
“Thiên Ma Cửu Biến có thể truyền thừa, ngày hôm nay bố sẽ truyền thụ hết tất cả Thiên Ma Lục Biến mà bố đã lĩnh ngộ sang cho con!”
Rầm!
Con ngươi của Dạ Huyền chợt đông cứng lại, giữa chân mày cũng xuất hiện một con mắt nhỏ!
Một luồng ánh sáng mang theo phù văn vô tận, ngay lập tức xâm nhập vào trong đầu Diệp Bắc Minh.
Cả người Diệp Bắc Minh chấn động mạnh, cứ như là bỗng nhiên được thông suốt vậy!
Thiên Ma Cửu Biến tầng thứ tư, lĩnh ngộ!
Thiên Ma Cửu Biến tầng thứ năm, lĩnh ngộ!
Thiên Ma Cửu Biến tầng thứ sáu, lĩnh ngộ!
“Thì ra là như vậy, ra là có chuyện này ư!”
Diệp Bắc Minh bừng tỉnh hiểu ra.
Dạ Huyền dường như vừa nghĩ đến chuyện gì, không thể tưởng tượng nổi nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, con lĩnh ngộ nhanh đến vậy hả?”
Theo đạo lý mà nói, cho dù là truyền thừa trực tiếp.
Cũng cần một đoạn thời gian để tiêu hóa chứ!
Diệp Bắc Minh cười gật đầu: “Lĩnh ngộ rồi, rất đơn giản mà”.
“Thiên Ma Cửu Biến tầng thứ tư, chiến lực mạnh nhất bộc phát hơn bốn lần!”
“Thiên Ma Cửu Biến tầng thứ năm, Ma Hóa!”
“Thiên Ma Cửu Biến tầng thứ sáu, chiếm đoạt!”
Diệp Bắc Minh một hơi nói ra ba loại biến hóa cửa tầng bốn, năm, sáu.
Chương 951: Con ra đời!
Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh rút kiếm Đoạn Long ra, chém về phía hư không!
Ầm!
Uy lực của chiêu này có thể bắt kịp một đòn bùng nổ của kiếm Trấn Ngục!
Diệp Bắc Minh vô cùng mừng rỡ: "Thiên Ma Cửu Biến thế mà có công hiệu nhường này, sớm biết thì con nên nghiêm túc nghiên cứu hơn chút".
"Đù..."
Dạ Huyền hoàn toàn bó tay.
Ông đây hao hết tâm trí truyền thụ Thiên Ma Cửu Biến cho con, vậy mà hồi trước con chỉ tùy tiện học thôi?
Một giây sau.
Diệp Bắc Minh phát động tầng thứ năm của Thiên Ma Cửu Biến, Ma Hóa!
Vù!
Cơ thể anh bộc phát ra ma khí ngập trời, bao vây toàn thân như một ngọn lửa!
Đồng thời.
Tốc độ, sức mạnh, cảm giác, sức bật.
Đều được tăng lên một cách cực kỳ kinh khủng!
"Đây chính là Ma Hóa ư?"
"Con cảm thấy như mình có được sức mạnh vô tận!"
Khóe miệng Dạ Huyền co quắp.
Diệp Bắc Minh quát khẽ: "Tầng thứ sáu của Thiên Ma Cửu Biến, Cắn Nuốt!"
"Chờ chút đã!"
Dạ Huyền vội vàng ngăn cản: "Tên nhóc kia, tầng thứ sáu không thể dùng linh tinh!"
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Sao vậy?"
Dạ Huyền giải thích: "Tầng thứ sáu Cắn Nuốt có thể cắn nuốt kẻ địch mạnh hơn con để tăng sức mạnh cho con!"
"Nhưng nếu cắn nuốt kẻ địch nhỏ yếu hơn con thì gần như không có tác dụng gì".
"Giờ mà sử dụng, con muốn cắn nuốt bố mình hả?"
Diệp Bắc Minh hơi xấu hổ, lập tức thu lại.
Dạ Huyền rất vất vả mới bình tĩnh lại được, ánh mắt lại trở nên vô cùng phức tạp.
Ông ấy dặn dò Diệp Bắc Minh vài câu, nhất định phải chăm sóc cho Diệp Thanh Lam thật tốt.
Dặn dò xong, ông ấy nhìn Tử Long sau lưng: "Tử Long, chúng ta đi thôi!"
"Vâng, chủ nhân!"
Tử Long khẽ gật đầu, không chút do dự tản đi tất cả sức mạnh của mình.
Dạ Huyền cười với Diệp Bắc Minh: "Minh Nhi, bố chờ con!"
Ông giậm chân, hơi thở hỗn độn cuồn cuộn dâng trào.
Diệp Bắc Minh bị hoa mắt.
Mở mắt ra lần nữa, anh trở lại trước tấm bia đá cổ xưa kia.
Thậm chí anh còn không có cơ hội nói tạm biệt với bố mình!
Tử Huyền Nhất nắm lấy cánh tay Diệp Bắc Minh: "Minh Nhi, cháu trông thấy bố rồi?"
Diệp Bắc Minh gật gật đầu, đang muốn giải thích.
Đột nhiên.
Ầm ầm!
Một luồng hơi thở mạnh mẽ phóng lên tận trời.
Đằng sau truyền đến tiếng kêu gào kinh khủng của đám ma thú, yêu thú!
Anh quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy ở phương xa, không trung sấm sét ầm ầm, mây đen rít gào như vòi rồng!
Một giây sau.
Trái tim Diệp Bắc Minh không ngừng đập bình bịch kinh hoàng, một sức mạnh huyết thống đã thành lập liên hệ với anh.
"Con của mình... ra đời?"
..
...
Khoảnh khắc huyết mạch liên kết với nhau, Diệp Bắc Minh xông thẳng ra ngoài.
Anh muốn dùng tốc độ nhanh nhất trở lại bên cạnh Tôn Thiến.
Phương xa, tất cả ma thú, yêu thú quỳ bái trên mặt đất!
Mấy người sư phụ canh giữ ở khu vực xung quanh Tôn Thiến.
Dược Vương Quỷ Cốc khen ngợi: "Thật là xinh đẹp!"
"Quả thật, giống tôi!"
Độc Cô Vũ Vân gật đầu.
"Ông nằm mơ đi, con gái của đồ nhi ngoan sao có thể giống ông được?", Kiếm Chủ Bất Diệt hừ lạnh.
...
"Khụ khụ, ấy..."
Mặt già của Độc Cô Vũ Vân đỏ bừng, hết sức khó xử.
Ai ngờ Kiếm Chủ Bất Diệt lại bổ sung: "Rõ ràng là giống tôi!"
Vua tàn sát: "Mẹ nhà nó, Kiếm Chủ Bất Diệt ông có cần mặt nữa không đấy?"
Đan Đế Bất Hủ gật đầu theo: "Lão già này dùng kiếm, hèn hạ sẵn rồi!"
"Trợn mắt nói dối, con gái Minh Nhi rõ ràng giống tôi!"
Các sư phụ khác: "Đậu xanh..."
Long Huyết Chiến Thần trực tiếp lấy ra một miếng ngọc bội: "Nhóc con, đây là ngọc bội đã được máu rồng nhuộm đẫm!"
"Cho con vật này, có thể phòng thân kiện thể, phù hộ con trưởng thành khỏe mạnh!"
Dược Vương Quỷ Cốc bước ra một bước: "Bé con à, viên này là Cửu Khiếu Linh Lung đan!"
"Ăn viên này, bảo đảm tương lai con tu võ làm chơi ăn thật!"
Độc Cô Vũ Vân duỗi tay cầm một thanh bảo kiếm có khí thế kinh người: "Bé à, đây là thần kiếm đứng hạng đầu Đại Lục Chân Võ!"
"Từ hôm nay trở đi, nó sẽ là của con!"
Kiếm Chủ Bất Diệt cười lạnh: "Kiếm Bất Diệt của tôi mới là đệ nhất Đại Lục Chân Võ!"
"Nhóc con, cầm đi!"
Vua tàn sát không phục: "Kiếm Tu La của ông đây mới là thiên hạ đệ nhất! Cầm!"
"Bé con à, đi học đạo tàn sát theo ta đi!"
Thiên Thần Điện Chủ đẩy Vua tàn sát ra: "Ông nằm mơ đi, con gái con đứa sao có thể học chém chém giết giết được?"
"Con cầm lệnh bài này của Thiên Thần Điện, hồi trước Bắc Minh xuống núi, ta còn không nỡ cho đâu!"
"Có vật này, con có thể triệu hoán cả triệu bang chúng Thiên Thần Điện!"
Một lệnh bài hình rồng bay ra ngoài, rơi vào trong tã lót.
Thánh Hoàng lườm qua: "Thiên Thần Điện gì chứ, triệu năm trước đã bị diệt rồi".
Chương 952: Huyết mạch phản tổ
"Bé con ơi, con đừng nghe lão già kia nói nhảm, đây là vương miện của bản hoàng!"
"Từ giờ trở đi, bản hoàng truyền ngôi cho con, con chính là người kế thừa Thánh Hoàng!"
"Đúng rồi, quên nói cho con một câu, xã hội phương tây chỗ bố con tôn ta là - Thượng Đế!"
Độc Đế cười âm hiểm: "Thượng Đế quần què gì? Độc Đế vẫn là mạnh nhất!"
"Con à, học độc với ta đi!"
"Mặc kệ gì mà Thần Đế, Chí Tôn, Vực Vương, Vực Chủ, hạ độc chết tất!"
Những sư phụ khác đồng thanh: "Ông cút mẹ đi!"
"Bảo con bé thuần khiết vô hại học độc dược?"
Lúc Diệp Bắc Minh trở về vừa vặn trông thấy cảnh này.
"Các sư phụ, đừng ồn ào nữa!"
Ảnh Thuấn!
Đi đến trước mặt tã lót.
Tôn Thiến hết sức yếu ớt: "Bắc Minh, là con gái".
Con ngươi Diệp Bắc Minh khẽ co rụt lại, nhìn con gái như búp bê nằm trong tã lót.
Vô cùng kích động!
"Đây là con của anh sao?"
"Huyết mạch của anh?"
Tử Huyền Nhất nhanh chóng bước tới, trêu chọc bé con: "Nhóc thật là một đứa bé đáng yêu, đôi mắt như đá quý!"
"Nhóc à, ta là bà của con!"
Đột nhiên.
Ánh mắt Tử Huyền Nhất nghiêm nghị: "Ồ?"
Diệp Bắc Minh hỏi: "Sao vậy?"
Tử Huyền Nhất lấy một miếng ngọc bội ra, đặt trước người bé gái.
Tiếng "vù" vang lên, một luồng lực lượng mạnh mẽ đến tận cùng ngưng tụ lại với nhau!
Tử Huyền Nhất biến sắc: "Không thể nào, sức mạnh huyết mạnh tinh khiết đến thế sao?"
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Cô, ý là sao ạ?"
Tử Huyền Nhất hít sâu một hơi: "Mặc dù chúng ta có được huyết thống Ma Hoàng, nhưng cô là đời thứ sáu, cháu là đời thứ bảy!"
"Huyết mạch của cô bé này... hình như phản tổ!"
"Phản tổ?", Diệp Bắc Minh sững sờ.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chợt lên tiếng: "Phản tổ có nghĩa là sức mạnh huyết thống thức tỉnh, từ đó có sức mạnh huyết mạnh như tổ tiên!"
"Ví dụ như giao long phản tổ, có thể sẽ trở thành Tổ Long!"
"Nhưng tình huống này cực kỳ hiếm thấy, chỉ chiếm một phần tỉ tỉ!"
...
Đồng thời, đôi mắt Tử Huyền Nhất ngưng trọng, nhìn đăm đăm vào ngọc bội trong tay: "Từ phản ứng của ngọc bội, ít nhất cũng là đời thứ hai!"
"Thậm chí là huyết mạch Ma Hoàng đời thứ nhất!"
Ánh mắt Tử Huyền Nhất không ngừng biến hóa, dường như đang tự hỏi gì đó.
Đột nhiên.
Thân thể Tử Huyền Nhất chấn động: "Tôi biết rồi, con bé nhất định là cơ hội trời cao ban cho Thiên Ma tộc cho chúng ta!"
Suy tư một lát, ánh mắt Tử Huyền Nhất rơi xuống người Diệp Bắc Minh: "Minh Nhi, con bé là Ma Hoàng trời sinh!"
"Từ giờ trở đi, con bé chính là Ma Hoàng mới của Thiên Ma tộc!"
"Cô sẽ mang con bé theo mình, chính cô sẽ dạy dỗ con bé!"
Diệp Bắc Minh nhướng mày, trực tiếp từ chối: "Không được!"
Con gái anh dù thế nào cũng phải đi theo cạnh anh.
Cho dù là Tử Huyền Nhất, anh cũng không yên tâm!
Tử Huyền Nhất nhíu mày: "Minh Nhi, khả năng cô chưa giải thích rõ ràng với cháu".
"Huyết mạch của con gái cháu phản tổ, ngày ngày cần hấp thu ma khí để trưởng thành".
"Nếu cháu dẫn con bé về Đại Lục Chân Võ, không những không giúp con bé mà ngược lại sẽ hại con bé!"
"Đương nhiên, nếu cháu và con bé ở lại Ma Uyên, cháu cũng có thể tự dẫn theo con bé bên người".
Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Gì cơ?"
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Cô ấy không lừa cậu, một số chủng tộc mạnh mẽ quả thực cần lớn lên trong tổ khi còn nhỏ tuổi".
"Hoàn cảnh bên ngoài không thích hợp với bọn họ!"
"Hơn nữa, con đường cậu phải đi còn rất dài, mang con gái theo sẽ chỉ càng thêm lấy trứng chọi đá".
Diệp Bắc Minh yên lặng.
Anh hình như hiểu được nỗi khổ trong lòng bố mẹ năm đó rồi!
Diệp Bắc Minh nhìn về phía Tôn Thiến: "Em cảm thấy thế nào?"
Đôi mắt Tôn Thiến lóe lên nỗi phức tạp.
Nhìn thoáng qua con gái trong tã.
Cuối cùng, cô ấy yên lặng gật đầu: "Nếu điều đó tốt nhất cho con, em bằng lòng ở lại Ma Uyên, làm bạn với con trong quá trình trưởng thành".
"Anh tôn trọng ý kiến của em!"
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Tôn Thiến ôm đứa nhỏ: "Bắc Minh, anh đặt tên cho con chưa?"
Diệp Bắc Minh suy ngẫm: "Gọi con là Diệp Tâm đi".
"Diệp Tâm?"
"Ừ, đại diện cho ước gì được nấy!"
Anh hy vọng nhà họ Diệp có thể tái hiện sự huy hoàng thời Thượng Cổ.
Nguy cơ của Thiên Ma tộc có thể giải quyết!
Bố mẹ có thể sống cùng nhau.
Thế giới Chân Võ có thể khôi phục!
Một giờ sau, Tử Huyền Nhất dẫn Tôn Thiến và Diệp Tâm đi.
Mười sư phụ tiến lên: "Minh Nhi, chúng ta cũng nên đi".
Diệp Bắc Minh khẽ giật mình, vội vàng hỏi: "Các sư phụ, mọi người muốn đi đâu?"
Người đỡ đầu khẽ cười nói: "Đồ nhi, chúng ta còn có việc phải làm".