Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1964: Tôi từ chối

“Phiền ông quay về nói với tiểu thư nhà mình, lần sau nhất định tôi sẽ đến!”

Diệp Bắc Minh nói với lão giả áo xanh một câu, sau đó nhìn về phía Hướng Ly Ly: “Chúng ta đi thôi!”

Hướng Ly Ly mỉm cười rạng rỡ, khiêu khích nhìn lão giả kia một cái.

Hai người nhanh chóng rời đi.

Lầu Thiên Kiêu, phòng chữ Địa số 1.

Giang Tiên Nhi trang điểm xinh đẹp, mặc một chiếc váy dài trắng không tì vết.

Cô ta vốn dĩ đã vô cùng xinh đẹp, được mệnh danh là mỹ nữ số 1 của 72 đảo Thiên Giai.

Hôm nay, vì muốn mời Diệp Bắc Minh ăn cơm, còn đặc biệt trang điểm, trông lại càng xinh đẹp động lòng người hơn.

“Thiên Nhi, hôm nay cô thật xinh đẹp quá đi!”

“Ha ha ha, người phụ nữ xinh đẹp như thế này, Diệp Bắc Minh chắc chắn sẽ mê mệt đến chết mất!”

“Tìm đàn ông phải tìm người giỏi nhất, đàn ông của chị em chúng ta ai mà không phải đứng nhất cuộc chiến Thiên Giai chứ? Năm đó chúng ta đặt kỳ vọng rất lớn vào tên Tô Cuồng đó, ai mà biết tên phế vật ấy chỉ xếp hạng thứ hai!”

“Tiên Nhi đợi hắn ta cả trăm năm, đến khi hắn gặp được Diệp Bắc Minh, đến dũng khí ra tay cũng không có!”

“Ha ha ha, thật là buồn cười chết mất!”

“Nghe nói lúc Tô Cuồng bị đuổi ra khỏi nhà họ Giang, hắn ta vẫn rất lưu luyến, vẫn diễn vai người đàn ông thâm tình kìa!”

Xung quanh bàn ăn, có vài người phụ nữ thân thể yêu kiều vừa vười đùa vừa nói.

Ngồi bên cạnh họ, đều là những chàng trai trẻ.

Những người này trước đây đều đứng đầu trong cuộc chiến Thiên Giai, nhưng bây giờ lại núp dưới váy đám phụ nữ.

Khuôn mặt Giang Tiên Nhi lãnh đạm: “Đừng có nhắc đến cái tên Tô Cuồng ấy nữa, mất cả hứng, tôi và hắn ta đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa rồi!”

“Đợi lát nữa khi anh Diệp đến, vẫn mong các chị em biểu hiện tốt một chút! Cố gắng để anh ta trực tiếp gia nhập nhà họ Giang chúng ta!”

“Còn phải nói sao!”

“Diệp Bắc Minh đó vừa nhìn thấy Tiên Nhi, còn không mê mệt ấy chứ!”

“Người đến từ nơi nhỏ bé như hắn ta, làm gì đã từng thấy qua người đẹp!”

“Tiên Nhi cô cứ yên tâm đi!”

Mấy người bạn thân cười ha ha nói, bộ dạng như đã nắm chắc Diệp Bắc Minh trong tay.

Đột nhiên.

Lão giả áo xanh vội vã bước vào, khuôn mặt già nua có chút nghiêm nghị: “Tiểu Thư, vừa rồi Hướng Ly Ly đại diện cho Sở Y Thủy cũng đưa ra lời mời Diệp Bắc Minh tới lầu Thiên Kiêu ăn cơm!”

“Diệp Bắc Minh, cậu ta từ chối lời mời của cô...”

Lời nói vừa dứt.

Toàn trường im lặng chết chóc.

Vài người bạn thân của Giang Tiên Nhi nhìn lão giả áo xanh với vẻ mặt đầy hoài nghi.

Nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của Giang Tiên Nhi nháy mắt đông cứng, thân thể khẽ run đứng dậy: “Sở Y Thủy!!! Lại là cô ta!”

“Hôm nay vốn dĩ tôi định đặt phòng chữ Thiên, lại bị cô ta đặt trước một bước!”

“Về chuyện này, tôi nhận thua!”

“Không ngờ tôi mời Diệp Bắc Minh ăn cơm, cô ta cũng muốn gây sự cùng tôi? Đáng chết!”

“Bọn họ đâu?”

Giang Tiên Nhi nhìn chằm chằm lão giả, đôi mắt đẹp giăng đầy tơ máu.

“Tiểu thư, lão nô đi đường tắt, dùng tốc độ nhanh nhất quay lại!”

“Diệp Bắc Minh và Hướng Ly Ly có lẽ sắp tới lầu Thiên Kiêu rồi!”

“Đi, chúng ta đến cửa đợi anh ta!”

Giang Tiên Nhi ép lửa giận xuống, trực tiếp lao ra khỏi phòng bao chữ Địa.

Đám bạn thân cũng theo sau.

Ngay khi họ đến cửa lớn của Diệp Bắc Minh, đã nhìn thấy Diệp Bắc Minh và Hướng Ly Ly đi đến.

Giang Tiên Nhi ngay lập tức thay đổi bằng khuôn mặt tươi cười: “Anh Diệp, cuối cùng anh cũng đến rồi! Người ta đợi anh lâu lắm rồi ấy!”

“Giang Tiên Nhi cô muốn làm gì?”

Hướng Ly Ly cảnh giác, chắn trước mặt Diệp Bắc Minh hỏi.

Thân hình uyển chuyển và đường cong quyến rũ gần như dính chặt lên người Diệp Bắc Minh.

Một cỗ hương thơm phả vào mặt.

Hướng Ly Ly như hoàn toàn không cảm giác được vậy: “Anh Diệp là do Y Thủy mời tới, cô đừng có lộn xộn, anh ta không phải đến để gặp cô đâu!”

“Vậy sao?”

Giang Tiên Nhi làm thinh, vẫn mỉm cười: “Sở Y Thủy mời anh Diệp đến dự tiệc, nhưng lại không lộ mặt!”

“Cái này cũng quá là thiếu tôn trọng anh Diệp rồi, không giống người ta, tự mình đến đón!”

‘Thậm chí còn đưa theo bạn thân đến nữa!”

Giang Tiên Nhi vừa nói.

Đôi mặt đẹp chuyển động, dịu dàng như nước nhìn về phía Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, anh xem người ta coi trọng anh đến nhường nào! Đây là mấy người bạn thân của tôi, bên cạnh là chồng của bọn họ!”

“Tôn Nhiễm, cháu gái của Cửu trưởng lão Vô Cực Tông, đây là chồng cô ấy, Nguyên Lập, người xếp hạng thứ nhất cuộc chiến Thiên Giai 200 năm trước, cảnh giới Hợp Đạo đỉnh phong!”

“Chu Phù Dung, con gái của Phó tông chủ Lôi Minh Tông, chồng cô ấy là Tiêu Lăng Thiên, quán quân cuộc chiến Thiên Giai 300 năm trước, cảnh giới Hợp Đạo đỉnh phong!”

“Giang Tuyên Nhi, chị họ của tôi! Cha chị ấy là trưởng lão nắm thực quyền của Đạo Tông, chồng là Vương Lỗi, quán quân cuộc chiến Thiên Giai 400 năm trước, cảnh giới Hợp Đạo đỉnh phong!”

Giang Tiên Nhi lần lượt giới thiệu.

“Anh Diệp, tôi đã mời rất nhiều thiên tài đến!”

“Anh không nể mặt chút sao?”

Thân ảnh cô ta lóe lên, xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh.

Nắm lấy cánh tay anh, nhào vào lòng anh làm nũng.

“Đây không phải là Giang Tiên Nhi sao? Cô ta vậy mà lại chủ động lộ mặt ở nơi đông người thế này, còn mời một tên đàn ông ăn cơm?”

“Con mẹ nó! Ghen tị quá!”

Một số võ giả ở gần lầu Thiên Kiêu nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt ai nấy đều tràn ngập ghen tị.

Vài người trong đám còn cười lạnh: “Hừ. Các người cũng không nhìn xem kia là ai!”

“Thằng nhóc này chính là Diệp Bắc Minh, người đứng thứ nhất cuộc chiến Thiên Giai 100 năm trước!”

“Nghe nói hắn ta còn là một luyện thể giả, một quyền dọa lui cảnh giới Đạọ Tổ sơ kỳ của nhà họ Sở đó!”

“Cái gì? Thằng nhãi này nghịch thiên như vậy sao?”

Đám người vây quanh choáng váng không nói lên lời.

Thực lực khủng bố, lại có mỹ nữ chủ động dâng lên tận miệng, đúng là đỉnh cao của cuộc đời mà.

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói: “Tôi đã đồng ý với cô Sở rồi!”

“Ôi chao, anh Diệp, Sở Y Thủy không lộ mặt, đâu giống tôi đến tận đây mời anh”, Giang Tiên Nhi dường như treo trên cánh tay Diệp Bắc Minh, nhẹ nhàng lắc lư.

Âm thanh tê dại làm người ta không chịu nổi.

“Cái này...”

Thấy Diệp Bắc Minh còn đang do dự.

Giang Tuyên Nhi, chị họ Giang Tiên Nhi nói với vẻ mặt kiêu ngạo: “Diệp Bắc Minh, anh còn do dự cái gì? Nhiều người đến mời anh như vậy, mặt mũi anh đủ lớn rồi đó!”

“Hơn nữa, tôi nhớ anh từng đắc tội Kỷ Bách Nghiệp trưởng lão của Đạo Tông đúng không?”

“Quan hệ của cha tôi và Kỷ lão rất tốt, quay về tôi nói một tiếng, sau này Đạo Tông sẽ không gây khó dễ cho anh nữa!”

“Tôi nhắc nhở thêm một câu, cuộc chiến Thiên Giai 100 năm diễn ra một lần!”

“Đạt được vị trí thứ nhất của cuộc thi này, không vài hàng vạn cũng vài chục vạn”.

“Chỉ một người đứng đầu cuộc chiến Thiên Giai mà thôi, người khác có thể cảm thấy anh rất mạnh! Nhưng trong mắt chúng tôi, thật sự không là gì cả!”

“Hôm nay chỉ cần anh làm một viếc, đồng ý ăn cơm với Tiên Nhi là được, sau này không thiếu chỗ tốt cho anh!”

Ngạo mạn!

Cao cao tại thượng.

Các võ giả đứng cạnh nghe vậy rất không vui, nhưng cũng đành chịu, người ta nói toàn là sự thật.

Khuôn mặt xinh đẹp của Giang Tiên Nhi biến sắc, thầm kêu không tốt.

Lại ngẩng đầu lên nhìn Diệp Bắc Minh.

Quả nhiên.

Sắc mắt anh thay đổi, lặng lẽ rút tay mình khỏi ngực Giang Tiên Nhi: “Cô Giang, xin lỗi. Diệp Bắc Minh tôi không thích bị người khác uy hiếp!”

“Bữa cơm này, hãy quên đi!”

Nói xong.

Anh đi qua đám đông, tiến về lầu Thiên Kiêu.

Hướng Ly Ly cười khúc khích, liếc nhìn Giang Tiên Nhi đầy khiêu khích: “Ha ha, hỏng việc rồi kìa? Xem lại đồng đội heo của cô đi!”
Chương 1965: Tái tạo lại thân thể

Không thèm nhìn đến Giang Tiên Nhi bị tức đến nỗi sắc mặt biến thành màu gan lợn, nhanh chóng đuổi theo Diệp Bắc Minh.

“Này, vừa này anh đã dao động!”

Diệp Bắc Minh thản nhiên cười nói: “Tôi trước nay vẫn rất khó từ chối yêu cầu của phụ nữ, đặc biệt còn là phụ nữ xinh đẹp!”

“Được! Vậy tôi sẽ đưa ra một yêu cầu với anh, từ nay về sau đừng để ý tới Giang Tiên Nhi nữa!”, Hướng Ly Ly nói.

Diệp Bắc Minh đánh giá Hướng Ly Ly từ trên xuống dưới vài lần, lắc đầu nói: “Cô không được tính là xinh đẹp!”

“Anh!”

Hướng Ly Ly trợn to đôi mắt đẹp, cơn giận bùng cháy: “Tôi không đẹp chỗ nào?”

Cô ta ưỡn ngực kiêu ngạo nói: “Giang Tiên Nhi có gì thì tôi có cái đó, thậm chí còn lớn hơn cô ta nữa!”

“Luận về cơ thể tôi không thua bọn họ, lão nương chắc chắn là một đại mỹ nhân!”

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh khinh thường lắc đầu: “Tính cách của cô quá nóng nảy, giống như đàn ông ấy, làm gì có điểm nào thu hút đàn ông?”

Đàn ông?

Hướng Ly Ly choáng váng.

Tức giận dậm chân nói với Diệp Bắc Minh: “Anh... anh... tôi không thèm chấp nhặt với người kém hiểu biết như anh!”

Sau đó nhanh chóng đuổi theo anh.

“Anh đừng có ăn trong bát nhìn trong nồi, đã đánh cắp mất trái tim của Y Thủy, thì phải chịu trách nhiệm đến cùng!”

“Nếu anh dám dây dưa với Giang Tiên Nhi kia, tôi nhất định sẽ không tha cho anh!”

Nói đoạn lắc lắc nắm đấm.

Hai người đi vào phòng bao chữ Thiên.

Đẩy cửa bước vào.

Cũng cùng là váy dài trắng, nhưng mặc trên người Sở Y Thủy lại cho người ta cảm giác như thần tiên lạc vào cõi phàm trần.

Mái tóc đen dài thư thác nước tự nhiên xõa xuống.

Đôi mắt xinh đẹp mang theo bảy phần vui vẻ ba phần ngạc nhiên: “Anh Diệp, anh đến rồi!”

Diệp Bắc Minh mỉm cười gật đầu, Sở Y Thủy mời anh ngồi xuống.

“Cảm ơn ơn cứu mạng của anh Diệp 100 năm trước, nếu không phải lúc đó anh kịp thời ra tay, chắc chắn sẽ không có Y Thủy của ngày hôm nay!”

Sở Y Thủy cười nói.

“Gần đây, Y Thủy muốn rời khỏi thế giới Bản Nguyên, nhớ đến anh Diệp luôn muốn tinh huyết của Y Thủy...”

Dừng lại một chút.

Khuôn mặt xinh đẹp của Sở Y Thủy đỏ bừng.

“Không biết anh Diệp cần tinh huyết của Y Thủy, dùng để làm gì?”

“Hoặc là...”

Ánh mắt cô nhìn sâu vào Diệp Bắc Minh: “Hay là anh có ý tứ gì khác?”

Diệp Bắc Minh không hề giấu diếm, nói thẳng: “Cô Sở là Hỗn Độn thể đúng không?”

Lời này vừa thốt ra, cả Sở Y Thủy và Hướng Ly Ly đều kinh ngạc đến giậy nảy người.

“Sao anh lại biết?”

Hướng Ly Ly ngây ngốc, có chút khó tin nhìn về phía Sở Y Thủy: “Y Thủy, là cô nói với anh ta à?”

Sở Y Thủy lắc đầu, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, sao anh biết việc này?”

Diệp Bắc Minh đương nhiên không thể nói cho cô ấy biết sự tồn tại của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, vậy nên chỉ tùy ý trả lời: “Tôi có một năng lực đặc biệt, có thể cảm nhận được sự tồn tại của Hỗn Độn thể!”

“Thì ra là như vậy!”

Sở Y Thủy như có chút nghĩ ngợi gật đầu: “Cho nên, anh Diệp muốn tinh huyết của tôi, là bởi vì tôi là Hỗn Độn thể sao?”

“Đúng vậy!”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Thật ra, nhục thể 7 vị sư tỷ của tôi bị tổn thương, tôi cần năng lực tinh huyết của Hỗn Độn thể để tái tạo lại cơ thể cho họ!”

Sở Y Thủy có chút thất vọng: “Thì ra là vậy!”

Giây tiếp theo.

Cô ta giơ tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một chiếc bình ngọc nhỏ, trên đó có một lớp phong ấn.

“Anh Diệp, đây chính là tinh huyết mà anh cần!”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc không thôi, đưa tay nhận lấy, gỡ bỏ cấm chế và nhìn thấy một cỗ khí tức của Hỗn Độn lao ra: “Qủa nhiên là tinh huyết Hỗn Độn, đại ân của cô Sở Diệp Bắc Minh tôi sẽ nhớ kỹ!”

“Còn một chuyện nữa tôi muốn nhờ vả, hi vọng nhà họ Sở có thể cho tôi mượn một con thuyền để đi đến hồ Hỗn Độn Long!”

Sở Y Thủy gật đầu: “Được...”

....

Ở một bên khác, đám người Giang Tiên Nhi trở về phòng bao chữ Địa số một.

“Tức chết đi mất, thằng ranh đó dựa vào cái gì chứ? Rượu mừng không muốn muốn rượu phạt, vật mà trước mặt nhiều người dám từ chối Tiên Nhi!”, Giang Tuyên Nhi tức giận đập bàn, đôi mắt đẹp tràn đầy giận dữ.

Giang Tiên Nhi ngồi ở một bên, sắc mặt âm trầm.

Không nói một lời.

Trong lòng có chút bất lực.

Cô ta hiểu những người như Diệp Bắc Minh, mắt cao hơn đầu, hăng hái hăm hở, tuyệt đối là loại người thích mềm mỏng.

Nếu không phải do Giang Tuyên Nhi vênh váo tự đắc, nói không chừng vừa rồi thật sự có thể mời Diệp Bắc Minh ăn cơm.

“Sư phụ, xin lỗi, con thất bại rồi!”

Giang Tiên Nhi lạnh lùng truyền âm.

Trong đầu cô ta vang lên giọng nói của một bà lão: “Đây cũng không coi là thất bại gì cả, con còn rất nhiều cơ hội khác nữa!”

“Thằng nhóc này khá đặc biệt, vừa rồi lúc con ôm nó sư phụ đã cảm thấy được một cỗ năng lượng to lớn, chỉ cần con thôn phệ nó thực lực nhất định sẽ tăng lên gấp nhiều lần!”

Giang Tiên Nhi âm thầm thở dài: “Đáng tiếc tên Tô Cuồng kia, nếu không phải năng lực này của con 100 năm chỉ dùng được 1 lần!”

“Thì con đã thôn phệ Tô Cuồng trước rồi!”

Cô ta căn bản không phải là thể Nguyệt Thần gì cả.

Mà Thôn Thiên Thần Thể.

Loại thể chất này cực kỳ khủng bố, chỉ cần thôn phệ đối phương, có thể hoàn hảo kế thừa toàn bộ thiên phú và sức mạnh của họ.

Trước đây, đối tượng của Giang Tiên Nhi là Tô Cuồng.

Hiện tại chính là Diệp Bắc Minh.

....

Sau khi Diệp Bắc Minh rời đi.

Hướng Ly Ly cau mày: “Y Thủy, cô rung động rồi, sao lại không nói cho anh ta biết?”

Sở Y Thủy ngồi ở đó, im lặng không nói gì.

Những năm qua, cô ta được gia tộc bảo vệ rất tốt, gần như rất ít khi giao tiếp với thế giới bên ngoài.

Vì vậy tính cách cô ta dần trở nên trầm lặng, đến tuổi thành niên, quả thực có cảm tình với Diệp Bắc Minh.

Đặc biệt là biểu hiện kinh người của Diệp Bắc Minh ở cuộc chiến Thiên Giai, hai lần tìm cô muốn xin tinh huyết trước mặt mọi người, những chuyện này đều làm cho trái tim cô rung động.

“Tất cả đều là hiểu lầm, anh Diệp không có cảm tình với tôi, vậy thì tại sao tôi phải làm anh ấy thêm phiền não chứ?”

Sở Y Thủy nở nụ cười xinh đẹp: “Anh ấy có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, đi tìm kiếm tung tích của anh ấy khắp nơi!”

“Hỏi tôi về tinh huyết, cũng là để cứu 7 vị sư tỷ của mình!”

“Ly Nhi, thôi vậy, giữa tôi và anh ấy không thể có kết quả”.

“Vả lại tôi rất nhanh phải đi đến Luân Hồi Tông rồi, với thân phận Hỗn Độn thể của mình, kiếp này có lẽ sẽ không thể gặp lại anh ấy nữa”.

...

Sau khi có được tinh huyết của Hỗn Độn thể, Diệp Bắc Minh đem theo La Thiên, dùng tốc độ nhanh nhất trở về Dị Hỏa Tông.

“La Thiên, bắt đầu từ bây giờ, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không cho phép bất kỳ ai đến làm phiền tôi!”

“Nếu dám xông vào, giết không tha!”

Diệp Bắc Minh nghiêm túc dặn dò.

Nhanh chóng tiến vào mật thất của Dị Hỏa Tông, mở trận pháp, phong bế tất cả mọi thứ.

“Tiểu Tháp, bây giờ tôi phải làm gì?”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh kích động, tinh huyết Hỗn Độn thể đã lấy được.

Còn có Hỗn Độn Mẫu Thạch, có thể tái tạo lại nhục thể của 7 vị sư tỷ rồi chứ.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Dung hòa tinh huyết Hỗn Độn thể và Hỗn Độn Mẫu Thạch, tưởng tượng lại dáng vẻ của sư tỷ cậu lúc còn sống là có thể tạo ra cơ thể mới cho họ!”

“Đương nhiên, cậu cũng có thể sử dụng trí tưởng tượng của mình, sau đó đưa thần hồn của sư tỷ mình dung nhập vào đó!”

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút.

Bằng một niệm thức, thần hồn của anh đi vào mộ huyệt Hỗn Độn.

“Sư tỷ, mọi người có thể hồi sinh rồi!”

“Thật vậy sao? Tuyệt quá!”

Thần hồn của bảy vị sư tỷ từ trong bia mộ lao ra, vô cùng kích động.

Diệp Bắc Minh giải thích một lần việc tái tạo lại thân thể: “Sư tỷ, em còn nhớ hình dáng của mọi người, nhưng lại không thể nhớ những chi tiết khác của cơ thể!”

“Thế nên, em có thể tự do phát huy trí tưởng tượng của mình được không?”

“Cái này còn không đơn giản sao? Vậy chị sẽ để em xem chi tiết!”, Vương Như Yên khịt mũi.

Thần hồn chủ động ôm lấy thần hôn của Diệp Bắc Minh, đẩy ngã anh xuống đất.

Cươi tươi như hoa, trên mặt là vẻ dịu dàng ôn nhu: “Tiểu sư đệ, bây giờ em có thể từ từ xem xét từng nơi...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK