“Minh Nhi?”
Diệp Thanh Lam ngơ ngác nhìn bóng dáng Diệp Bắc Minh.
Một người một kiếm trông hệt như tấm khiên vững chắc không thể nào phá hủy, ngăn cả tất cả mọi hiểm nguy.
Bà nhảy lên bả vai Diệp Bắc Minh không chút do dự rồi ôm chặt anh.
Ánh mắt lão già nhếch nhác đầy trầm ngâm: “Nhóc con được lắm, đối mặt với sự tồn tại như Từ Thiên mà lại không hề run sợ!”
“Không thể không công nhận rằng cậu ta thật sự rất can đảm!”
Giọng nói hệt như thần chết của Diệp Bắc Minh vang lên: “Cho dù ông là ai đi chăng nữa, có thân phận gì đi nữa!”
“Từng tên một ở đây hôm nay, Diệp Bắc Minh tôi sẽ dùng máu tươi của các người!”
“Tẩy sạch sự ô uế ngục giam Trấn Hồn này!”
Từ Thiên chỉ tay vào Diệp Bắc Minh: “Giết cậu ta!”
“Vâng!”
Mười ông lão cảnh giới Thần Đế đồng loạt gật đầu rồi từ từ bước lên phía trước.
Một luồng khí thế khiếp người ngưng tụ, vẻ mặt Diệp Bắc Minh lộ ra sự nghiêm túc xưa nay chưa từng có.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhóc này, lần này cậu chơi quá trớn rồi!”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh trong veo nhìn thẳng: “Mình là con trai, khi thấy mẹ mình chịu đau khổ há thể nào ngồi yên không quan tâm chứ?”
“Hôm nay cho dù là lên núi đao hay xuống biển lửa thì tôi cũng phải dẫn mẹ ra ngoài!”
“Giết!”
Một tiếng hét to vang lên.
Sau lưng vang vọng tiếng sấm gầm.
Vầng sáng đỏ thẫm và sương đen cuồn cuộn, hướng thẳng về phía mười vị Thần Đế.
“Chán sống rồi!”
“Oắt con, cậu cho rằng mình là thần tiên hạ phàm à?”
“Chỉ là Thánh Cảnh mà cũng dám đối chiến với mười vị Thần Đế? Quỳ xuống cho lão phu!”
Mười vị Thần Đế đồng loạt ra tay, từng luồng khí tức khủng khiếp như muốn nghiền nát tất cả nhắm tới Diệp Bắc Minh.
“Minh Nhi cẩn thận!”
Diệp Thanh Lam kinh hoảng bật thốt.
“Mẹ, con giết Thần Đế như giết chó mà thôi!”
Diệp Bắc Minh thi triển Ảnh Thuấn, đi đến trước mặt vị Thần Đế to giọng nhất rồi vung kiếm Đoạn Long chém xuống.
“Cậu!”
Tên Thần Đế này biến sắc, đưa tay lên chặn đòn theo bản năng.
Phụt!
Thế nhưng cánh tay người nọ bay ra, rồi hét thảm.
Kiếm Đoạn Long lại tiếp tục chém xuống, tiễn người nọ về nơi chín suối.
Chín vị Thần Đế kia còn chưa kịp hoàn hồn thì Diệp Bắc Minh đã tiếp tục ra tay.
Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!
Tốc độ của anh nhanh đến khó tin, nháy mắt đã giết chết sáu vị Thần Đế.
Đôi mắt Diệp Thanh Lam đầy sự kinh hãi.
Ba người còn lại sợ sệt trốn vào trong đám đông, hoảng hốt nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu...”
Vẻ mặt những người còn lại cũng đầy sự kinh hoàng, bọn họ không ngờ rằng sức chiến đấu của anh lại đáng sợ đến thế.
“Một lũ vô dụng!”
Từ Thiên đưa tay lên áp chế, tung một chưởng đánh gục ba tên vừa ra trận đã chạy.
Giọng nói rét lạnh như băng sương ngàn năm vang lên: “Từ Triệu, phế cậu ta đi”.
“Vâng, thưa lão tổ”.
Một ông già gật đầu, bước ra khỏi đám đông.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Này nhóc, trên cảnh giới Thần Đế, là cảnh giới Chí Tôn!”
Diệp Bắc Minh nghiêm nghị gật đầu: “Biết rồi”.
Từ Triệu lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu tự phế bản thân mình hay là để lão phu giúp cậu?”
Diệp Bắc Minh nhấc chân bước ra, thi triển Ảnh Thuấn bước tới trước mặt Từ Triệu.
Kiếm Đoạn Long nhắm thẳng vào đầu ông ta.
Từ Triệu nhe hàm răng vàng khè, nói: “Thiếu niên à, kiếm Long Đồ trong tay cậu quả thật có thể giết chết Chí Tôn!”
“Thậm chí là cả người tu võ cấp cao hơn nữa”.
“Nhưng, chắc chắn là không phải trong tay cậu!”
Rầm!
Một luồng chân nguyên hùng mạnh quay cuồng, rồi ngưng tụ thành một quả cầu năng lượng sáng rực.
Từ Triệu không hề động tay chút nào.
Vậy mà ông ta đã chặn đứng được một chém của kiếm Đoạn Long.
Mặc cho Diệp Bắc Minh ra sức đè xuống mạnh đến đâu đi chăng nữa thì kiếm Đoạn Long vẫn không chút động đậy.
“Đây là sức mạnh của cảnh giới Chí Tôn ư? Thật đáng sợ!”
Diệp Bắc Minh giật mình.
Bỗng nhiên.
Từ Triệu vươn một bàn tay ra tóm cổ Diệp Bắc Minh: “Cảm nhận đôi chút sự tuyệt vọng đi, sức mạnh nghiêng trời đổ đất này không thể dựa vào binh khí để vượt qua đâu”.
“Cậu hoành hành ngang ngược ở đại lục Chân Võ cũng thôi đi, ở trước mặt nhà họ Từ nhiêu đó chẳng đáng vào đâu cả”.
Diệp Bắc Minh quát thầm: “Kiếm Trấn Ngục!”
Một mũi kiếm sắc nhọn xoẹt qua, ánh mắt Từ Triệu đầy sự ngỡ ngàng.
Nhưng khi ông ta muốn né tránh thì đã chậm rồi, kiếm khí đen tuyền lóe qua, Từ Triều tức khắc bốc hơi khỏi nhân gian.
Đến cả máu cũng không hề lưu lại.
“Ôi!”
Người nhà họ Từ hít sâu.
Mọi người trừng mắt như sắp lòi ra khỏi tròng tới nơi.
Ôi vãi chuyện gì đang xảy thế?
Diệp Thanh Lam hoảng sợ nói: “Minh Nhi? Nó có sức mạnh giết chết Chí Tôn sao? Không thể nào!”
“Từ từ, tòa tháp kia... lẽ nào...”
Bà che miệng lại, không dám tin vào mắt mình.
Ông lão nhếch nhác đang quan sát trận chiến cũng khiếp sợ: “Là thanh kiếm kia ư?”
Ánh mắt Từ Thiên tối sầm: “Nhãi ranh, xem ra trên người cậu có rất nhiều bí mật, không hổ danh là dòng dõi của nhà họ Diệp thượng cổ”.
Chương 903: Con tự đi đi
“Con rết trăm chân, chết mà không ngã, chỉ cần cậu nói ra bí mật trên người mình, giúp đỡ bổn tọa mở bảo tàng của nhà họ Diệp ra!”
“Bổn tọa cam đoan thả hai mẹ con cậu ra ngoài”.
“Dù sao mạng của hai mẹ con cậu không có chút ý nghĩa nào với bổn tọa cả”.
Diệp Bắc Minh mỉm cười đáp: “Nhưng tôi lại rất cần mạng của các người đấy!”
Ánh mắt Từ Thiên âm u: “Từ Mặc, Từ Trụ, Từ Huệ, bắt cậu ta lại, phải bắt sống!”
Hai ông lão một bà lão bước ra khỏi đám đông.
Ba người nhìn nhau, trong ánh mắt đều có chút kiêng dè.
Khi bọn họ vừa định ra tay, Diệp Bắc Minh đã bắt đầu chiến, thi triển Ảnh Thuấn bước tới trước mặt Từ Thiên: “Đệch mợ nhà ông, muốn chơi trò hội đồng à?”
“Chơi chơi cái quần què, bắt địch bắt vua trước mới phải đạo!”
Kiếm Trấn Ngục xuất hiện trong tay Diệp Bắc Minh, khí thế nghiền nát mọi thứ kéo tới.
Vào giờ phút ấy.
Từ Thiên biến sắc.
Vậy mà ông ta lại cảm nhận được hơi thở tử vong.
“Không!”
Từ Thiên hoảng sợ gào lên.
Rồi ông ta hóa thành một đống máu loãng văng ra bốn phương tám hướng.
Rầm!
Kiếm Trấn Ngục nện xuống mặt đất tháp Trấn Ngục, trời rung núi chuyển, một khe nứt cực kỳ khủng khiếp vạch ra.
Tấm thạch bích gần đó kêu lên từng tiếng răng rắc, bỗng nhiên nứt ra một lỗ hổng cực kỳ lớn.
Tấm thạch bích đã bị hỏng.
Một kiếm của Diệp Bắc Minh đã làm ngục giam Trấn Hồn vỡ nát.
Đây vẫn còn là người ư?
Thừa lúc mọi người còn đang bối rối.
“Mẹ, đừng sợ, chúng ta đi thôi!”
Diệp Bắc Minh không hề do dự dẫn theo Diệp Thanh Lam chạy ra ngoài ngục giam Trấn Hồn.
“Minh Nhi, chỉ cần có con bên cạnh thì mẹ chết ở đây cũng đáng”, Diệp Thanh Lam gật đầu nói.
“Giữ cậu ta lại!”
Huyết ảnh của Từ Thiên ngưng tụ trong ngục giam Trấn Hồn: “Đừng để cậu ta chạy thoát!”
Hơn trăm người đồng loạt xông lên.
Bọn họ ra tay gần như cùng lúc.
Diệp Bắc Minh quay đầu lại chém một kiếm, kiếm khí cuồng loạn, chém ngang phần lớn đòn đánh tới.
Nhưng làn khí khủng khiếp lại lan đến đây.
Rầm!
Hai mẹ con bị văng ra.
“Phụt!”
Diệp Thanh Lam phun ra một ngụm máu tươi.
Lòng Diệp Bắc Minh nóng như lửa đốt: “Mẹ!”
Diệp Thanh Lam lắc đầu trấn an anh: “Minh Nhi, mẹ không sao”.
Lúc này, người nhà họ Từ lại bao vây họ lần nữa: “Diệp Bắc Minh, từ xưa đến nay người bước vào ngục Trấn Hồn chưa có một ai còn sống chạy ra ngoài đâu!”
“Để mạng lại đây đi!”
“Giết!”
Hơn trăm người đuổi đằng sau cùng tấn công họ.
Từ hướng lối ra của ngục giam Trấn Hồn cũng có vô số người tu giả đang liên tục chạy vào.
Diệp Bắc Minh đút cho Diệp Thanh Lam chút đan dược rồi bảo: “Mẹ, mẹ cứ hồi phục vết thương rồi nói tiếp”.
“Được”.
Diệp Thanh Lam biết giờ khôi phục vết thương, để Minh Nhi an tâm mới là điều quan trọng nhất.
Bà nuốt đan dược vào, sắc mặt hồng hào hơn chút.
Diệp Bắc Minh vung kiếm mở một con đường máu.
Cả hai đi phóng thẳng ra ngoài ngục giam.
Nhưng khổ nỗi người của nhà họ Từ đông như kiến.
Dưới cảnh giới Thần Đế hầu như không gây thương tích cho anh nhưng anh lại phải bảo vệ mẹ sau lưng mình.
Trải qua hai tiếng đồng hồ giết chóc liên tục, cả người Diệp Bắc Minh và Diệp Thanh Lam đầm đìa máu chảy từ lâu.
Nhưng mà.
Bọn họ vẫn không ra khỏi tầng thứ mười của ngục giam Trấn Hồn.
Thế giới bên ngoài vẫn có vô số võ giả lũ lượt kéo vào.
Hàng chục người tu võ liều mạng tấn công họ.
Đủ loại năng lượng cuồng bạo, ám khí bắn tới.
Diệp Bắc Minh vung kiếm chém ra một màn sương máu.
Từ Mặc tìm được cơ hội, xuất hiện ngay sau lưng Diệp Bắc Minh, tung chưởng tấn công Diệp Thanh Lam.
“Mẹ!”
Diệp Bắc Minh cảm nhận được nguy hiểm bèn nổi giận gầm lên.
Gầm!
Tiếng rồng gầm vang lên.
Huyết Long, Tổ Long và Long Hồn cùng gào thét, từng bóng rồng bay ra.
Chúng đã đỡ phần lớn sức mạnh từ một chưởng kia.
“Phụt!”
Diệp Thanh Lam phun ra ngụm máu tươi.
Từ Mặc đầy kinh ngạc thốt lên: “Tên nhóc này được lắm, cậu đã luyện được cả hai pháp tướng Chân Long rồi ư?”
“Trên người còn có một cái long hồn nữa, quả nhiên trên người cậu có vô số bí mật!”
Diệp Bắc Minh buông mẹ mình ra, kiểm tra cơ thể bà một hồi.
Nội tạng của bà bị chấn thương và gãy vài chục cái xương.
“Mẹ!”
Giọng Diệp Bắc Minh khàn khàn nghẹn ngào: “Mẹ sẽ không chết đâu, chỉ cần có con ở đây thì mẹ sẽ không chết!”
Ngân châm hạ xuống chữa trị vết thương trên người Diệp Thanh Lam.
Diệp Thanh Lam nở một nụ cười hiền từ vui vẻ: “Minh Nhi à, mẹ nhìn con từ nhỏ đến lớn đã là điều vui lắm rồi”.
“Nếu con dẫn theo mẹ thì không thể nào rời khỏi ngục giam Trấn Hồn đâu, Minh Nhi... con tự đi đi”.
Chương 904: Kiếm Đoạn Long bị nứt
“Chao ôi, thật là mẫu tử tình thâm mà”.
Một bà lão cười quái dị đi tới, người nọ chính là Từ Huệ.
Từ Huệ cười xấu xa nói: “Diệp Bắc Minh, nhà họ Từ tôi có đến hàng trăm nghìn người tu võ lận”.
“Chẳng biết cậu có giết hết không đây?”
Rầm rầm rầm rầm!
Một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền tới.
Cả ngục giam Trấn Hồn gần như bị lấp kín.
Bên ngoài vẫn có vô vàn người tu võ dũng mãnh kéo vào.
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, anh đỡ Diệp Thanh Lam dậy rồi nói: “Mẹ, chỉ cần con còn một hơi thì sẽ không bỏ mặc mẹ lại đây đâu!”
“Giết!”
Kiếm Đoạn Long uyển chuyển chém ra, tiếp tục mở một đường máu.
Ngay sau đó.
Mấy trăm người tu võ xông tới, một làn kiếm khí ngưng tụ thành một con huyết long quét qua.
Đầu người lũ lượt rơi xuống đất.
Nhóm người tu võ thứ hai lại tiếp tục xông lên.
Qua bốn tiếng đồng hồ, dưới chân Diệp Bắc Minh đã trở thành núi xác biển máu.
Mỗi một trần tầng trong ngục giam Trấn Hồn đều cao hơn mặt đất khoảng ba mươi mấy mét.
Sau khi trải qua hai tiếng đồng hồ giết chóc, dưới chân Diệp Bắc Minh đã la liệt xác chết.
Đầu anh gần như chạm vào trần nhà.
“Tên nhóc này... đáng sợ đến vậy sao?”
“Rốt cuộc tên súc sinh ấy còn kiên trì được bao lâu nữa?”
“Vãi chưởng! Thật đáng sợ, cậu ta chỉ mới tới Thánh Cảnh thật ư?”
Người nhà họ Từ sợ hết hồn.
Ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Bắc Minh đều tràn đầy sự kinh hãi.
“Khụ khụ...”
Diệp Bắc Minh ho khan, phun ra một ngụm máu tươi.
Ánh mắt anh đầy kiên định.
Trái tim Diệp Thanh Lam co lại, bà vô cùng đau lòng: “Minh Nhi, bỏ mẹ lại đây đi”.
“Mẹ đã mãn nguyện lắm rồi, Từ Thiên, tôi đồng ý nói bí mật của nhà họ Diệp cho ông...”
Diệp Bắc Minh hét lên: “Mẹ!”
“Minh Nhi sẽ không nhận thua nên hôm nay chỉ có hai kết cục”.
“Một là hai mẹ con tôi bỏ mạng tại đây, hai là con mang tôi rời đi!”
Từ Thiên đứng đằng sau đám đông: “Nếu cậu đã không biết điều, một khi hôm nay rơi vào tay bổn tọa”.
“Bổn tọa sẽ cho cậu nếm thử tất cả thủ đoạn tra tấn của ngục giam Trấn Hồn, bắt lấy!”
“Vâng!”
Người nhà họ Từ cắn răng, bọn họ đã giết đỏ mắt.
Mấy trăm người lại liều chết xông lên.
Rầm!
Diệp Bắc Minh quát to, ba con rồng xuất hiện nghiền nát mấy trăm người kia thành mảnh vụn.
Kiếm Đoạn Long nhẹ nhàng run lên, Long Hồn bên trong không chịu đựng được nữa bèn nói: “Chủ nhân, chúng ta đã giết chóc hơn tám giờ đồng hồ rồi, tôi sắp không chịu được nữa”.
Diệp Bắc Minh cảm nhận được điều đó.
Long Hồn đã trở nên cực kỳ yếu ớt.
Kiếm Đoạn Long lại bùng phát kiếm khí lần nữa.
Cho dù ngay tại đây có vô số máu tươi bổ sung lực lượng thì tiêu hao cũng cực kỳ đáng sợ.
Diệp Bắc Minh thở dài nói: “Nếu ông mệt rồi thì nghỉ ngơi đi”.
Long Hồn cắn răng đáp: “Chủ nhân, tôi chưa bao giờ tàn sát thỏa thích như vậy!”
“Thuộc hạ nguyện lòng tử chiến tới cùng với cậu!”
“Gầm gừ!”
Tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa vang lên.
Kiếm quan đỏ thẫm quét ngang, đánh gục hơn trăm người tu võ đang mai phục gần đó.
Tiếng răng rắc giòn giã vang lên.
Long Hồn bỗng xuất hiện một vết nứt.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kêu lên: “Nhóc, kiếm Đoạn Long không thể dùng tiếp được nữa”.
“Trải qua tám tiếng đồng hồ chiến đấu giờ nó đã cạn kiệt sức mạnh rồi!”
“Nếu tiếp tục sử dụng kiếm Đoạn Long thì Long Hồn sẽ bị hủy diệt đó!”
Diệp Bắc Minh thở dài nói: “Ông bạn già à, ông nghỉ ngơi đi”.
Kiếm Đoạn Long hét bảo: “Chủ nhân, thuộc hạ nguyện cùng cậu...”
Đầu anh lóe qua một suy nghĩ, cất kiếm Đoạn Long vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
“Hả? Sao cậu ta lại cất kiếm vào?”
Người nhà họ Từ sửng sốt.
Bà lão Từ Huệ suy đoán cười nói: “Khà khà, mọi người chớ sợ! Sức mạnh của thanh kiếm kia đã dùng gần hết rồi”.
“Nếu không cất vào thì sợ sẽ hỏng”.
“Diệp Bắc Minh, không còn kiếm Long Đồ liệu cậu kiên trì được bao lâu nữa đây?”
Gương mặt già nua của Từ Trụ âm u nói: “Mất thời gian với cậu ta làm gì? Giết!”
Từ Mặc nhíu mày: “Cẩn thận đó, tên này có hai thanh kiếm”.
“Ngoài thanh kiếm Long Đồ kia còn có một thanh kiếm khác có thể xuất hiện bất cứ lúc nào”.
Từ Trụ không tin nói: “Lão phu không tin, cậu ta đã là nỏ mạnh hết đà rồi”.
Nói xong, ông ta từ từ bước ra, tung một quyền nhắm thẳng vào ngực Diệp Bắc Minh.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Kiếm Trấn Ngục!”
Xoạt!
Một con mãng xà đen tuyền xuất hiện.
Giống hệt với lúc anh giết chết Từ Triệu.