Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1266: Người phụ nữ này là sư công

“Bản đế đã nhớ nhớ kỹ mùi của cậu rồi, dù có trải qua mười kiếp luân hồi, bản đế cũng nhất định sẽ vẫn truy sát cậu!”

Diệp Bắc Minh cười: “Được, vậy thì cô đi chết đi!”

Năm ngón tay anh nắm chặt kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, chuẩn bị chém rụng đầu người phụ nữ này!

Đột nhiên.

“Ranh con, mau dừng tay!”

“Minh Nhi, dừng tay!”

“Minh Nhi, đừng làm bừa...”



Giọng nói của chín mươi chín vị sư phụ đồng loạt vang lên.

“Sư phụ?”

Diệp Bắc Minh giật mình, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ.

Chín mươi chín tấm bia mộ đồng thời xuất hiện, ngoại trừ Long Đế.

Các luồng thần hồn ngưng tụ lại, chui ra từ bia mộ!

Sắc mặt của thần hồn của cha đỡ đầu sa sầm lại: “Ranh con, còn không mau buông thanh kiếm trong tay con ra!”

Diệp Bắc Minh thắc mắc: “Sư phụ? Sao vậy ạ?”

Thần hồn của Dược Vương Quỷ Cốc suýt chút nữa thì tức chết: “Cái thằng khốn nạn này, người phụ nữ này là sư phụ của bọn ta!”

“Con gác kiếm lên cổ của sư công con mà con còn hỏi sao vậy nữa hả?”

“Hả?”

Diệp Bắc Minh ngẩn người!

Rõ ràng người phụ nữ này cũng rất bất ngờ, cô ta cười gằn một tiếng: “Ta không hề nhận các người làm đệ tử!”

“Năm xưa, ta cảm thấy quá tẻ nhạt nên mới truyền thụ cho các người một chút bản lĩnh mà thôi!”

Cha đỡ đầu lắc đầu: “Một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy!”

“Sư phụ, cuối cùng chúng con cũng tìm thấy người rồi!”

“Thật tốt khi thấy sư phụ vẫn còn sống! Hức hức hức...”

Thần hồn của chín mươi chín vị sư phụ vô cùng kích động, người nào người nấy đều quỳ xuống, dập đầu lạy!

Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Tiểu Tháp, chuyến này phải làm thế nào bây giờ?”

“Khụ khụ... Chuyện này... Chuyện này… Tôi thực sự không biết quan hệ giữa mọi người!”

“Tôi nhớ ra rồi, thần hồn của bản tháp bị thương, phải đi ngủ vài ngày đã, tạm biệt!”, hơi thở của tháp Càn Khôn Trấn Ngục biến mất.

Thậm chí còn ngừng luôn việc chia sẻ ý thức với Diệp Bắc Minh.

“Móa!”

Khóe môi Diệp Bắc Minh giần giật!

Cha đỡ đầu quát mắng một tiếng: “Ranh con, còn không thu kiếm về đi?”

Diệp Bắc Minh vội vàng rút kiếm Càn Khôn Trấn Ngục về.

Người phụ nữ cười lạnh: “Không phải cậu muốn giết tôi sao?”

Diệp Bắc Minh lúng túng ra mặt: “Sư công, tôi thực sự không biết cô là sư công tôi!”

Người phụ nữ hừ lạnh: “Ai là sư công của cậu chứ?”

“Bản đế đã nói rồi, bọn họ hoàn toàn không phải đệ tử của bản đế, bọn họ cũng không xứng làm đệ tử của bản đế!”

“Bọn họ chỉ là một đám rác rưởi mà thôi. Nếu không phải khi ấy bản đế thấy tẻ nhạt thì đã chẳng buồn nhìn bọn họ lấy một cái rồi!”

Thần hồn của chín mươi chín vị sư phụ đều hết sức lúng túng!

Diệp Bắc Minh sầm mặt lại: “Dù cô là sư công của tôi thì cũng không được phép tùy tiện nhục mạ sư phụ tôi!”

Chín mươi chín vị sư phụ giật mình!

Vua tàn sát vội vàng mở miệng: “Đồ nhi, đừng nói lung tung!”

“Minh Nhi, con nói gì vậy?”

“Mau im ngay!”

Các sư phụ khác cũng nói theo.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Nếu sư phụ của tôi là rác rưởi thì sao cô lại thua tôi?”

“Ồ?”

Người phụ nữ kiêu ngạo, lạnh lùng nhìn lướt qua Diệp Bắc Minh: “Nếu không phải tôi đang bị trọng thương, thực lực không bằng một phần vạn so với lúc đỉnh cao phong độ thì…”

“Chỉ một cọng tóc của bản đế thôi đã đủ sức giết chết cậu rồi!”

Diệp Bắc Minh cười: “Cô tính áp đảo người khác dựa vào cảnh giới đấy à? Nếu vậy thì hiện tại tôi cũng có thể giết chết cô như giết một con chó!”

Người phụ nữ nheo đôi mắt xinh đẹp lại: “Cậu so sánh bản đế với chó hả?”

“Đồ nhi!”

Các sư phụ như cha đỡ đầu, Vua tàn sát, Kiếm Chủ Bất Diệt, Long Huyết Chiến Thần đều biến sắc.

Diệp Bắc Minh bĩu môi: “Câu này là tự cô nói đấy nhé!”

Chẳng những người phụ nữ không nổi giận mà còn nở nụ cười xinh đẹp: “Thằng nhóc này mạnh hơn các người nhiều, nói xem.”

“Rốt cuộc là làm sao? Sao các người lại chỉ còn lại mỗi thần hồn thế này?”

Bọn cha đỡ đầu không dám giấu giếm, thuật lại một lượt những chuyện đã xảy ra.

Người phụ nữ nhướng mày: “Đoàn Thiên Đức là người có thiên phú tốt nhất trong số các người!”

“Không ngờ là ngoài ông ta ra, các người lại đều đã vẫn lạc cả rồi…”

Diệp Bắc Minh bước lên trước một bước: “Sư công đã có cách để tái tạo lại cơ thể cho bản thân!”

“Vậy sư công có cách gì giúp các sư phụ tôi sống lại không?”

Người phụ nữ nhìn Diệp Bắc Minh: “Quỳ xuống đi thì tôi sẽ nói cho cậu biết!”

Phịch!

Diệp Bắc Minh quỳ ngay xuống không chút do dự: “Có cần tôi dập đầu lạy cô không?”

Người phụ nữ kinh ngạc hé miệng: “Nhóc con, cậu…”

Im lặng một lát!

Cuối cùng cô ta không nhịn được hỏi: “Tại sao? Với tính cách của cậu thì chắc chắn là bắt cậu quỳ xuống còn khó hơn cả giết cậu!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Nếu như không có chín mươi chín vị sư phụ thì đã không có Diệp Bắc Minh tôi hôm nay!”

“Nếu sư công muốn nhục mạ sư phụ tôi thì tôi sẵn sàng đối đầu với sư công!”

“Nhưng nếu sư công có thể cứu sư phụ tôi thì dù Diệp Bắc Minh tôi có quỳ đến chết ở đây cũng có hề gì?”

“Nhóc con, con...”

Cha đỡ đầu đỏ hoe mắt.

Dược Vương Quỷ Cốc chùi nước mắt: “Nhóc con, quả không uổng công ta thương con!”

Vua tàn sát vui mừng gật đầu: “Ha ha ha, được lắm!”

Các sư phụ khác cũng đều hết sức xúc động, tươi cười chăm chú nhìn Diệp Bắc Minh quỳ dưới đất!

Người phụ nữ đột nhiên cười: “Tôi có thể nói cho cậu biết cách làm bọn họ sống lại nhưng cậu phải đưa hồn tháp cho tôi!”

“Cậu có đồng ý không?”
Chương 1267: Không sợ chết





Điều khiến mọi người bất ngờ chính là…

Diệp Bắc Minh lại lắc đầu cực kỳ quả quyết: “Tôi sẽ không bỏ rơi Tiểu Tháp!”

Người phụ nữ dường như đã đoán trước được câu trả lời này!

Cô ta cười một tiếng đầy ẩn ý: “Quả nhiên!”

“Cậu đã biết được lai lịch của ngọn tháp này rồi nên không nỡ từ bỏ một báu vật như vậy!”

“Sai rồi!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi từng có lỗi với Tiểu Tháp một lần nên lần này bất kể ra sao tôi cũng sẽ không làm chuyện có lỗi với Tiểu Tháp nữa!”

Người phụ nữ cười khẩy: “Ha ha, cậu cho là tôi sẽ tin lời cậu à?”



Diệp Bắc Minh tiếp tục bổ sung thêm một câu: “Nếu như tôi chọn từ bỏ mạng sống của mình thì sao?”

Người phụ nữ sửng sốt.

Cô ta không tin nổi: “Cậu nói gì cơ? Từ bỏ mạng sống của bản thân ư?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Vừa rồi cô nói là chỉ cần tôi chết thì Tiểu Tháp sẽ thành vật vô chủ!”

“Nếu được, tôi muốn dùng mạng mình để giúp chín mươi chín vị sư phụ của tôi sống lại!”

“Bắc Minh...”

Chín mươi chín vị sư phụ sững sờ!

Người phụ nữ kia hoàn toàn câm lặng!

Cô ta không ngờ rằng Diệp Bắc Minh lại nói như vậy.

“Cậu không chịu từ bỏ hồn tháp nhưng lại sẵn sàng từ bỏ mạng sống của mình ư?”

“Rốt cuộc trong lòng thằng nhóc này đang nghĩ gì vậy?”

Đôi mắt đẹp của người phụ nữ tập trung nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh tròn mười lăm phút đồng hồ!

Đột nhiên.

“Được!”

Một luồng sát ý ngưng tụ lại: “Nếu như cậu sẵn sàng chết thì tôi sẽ giúp cậu!”

“Đông Phương Xá Nguyệt tôi xin dùng tinh thần võ đạo và danh tiếng của Đông Phương Đại Đế để thề!”

“Sau khi cậu chết, tôi sẽ giúp các sư phụ của cậu sống lại!”

“Nếu như Đông Phương Xá Nguyệt tôi không làm được thì thần hồn sẽ bị chôn vùi vĩnh viễn, trên thế gian này không còn tôi nữa!”

Cô ta vừa dứt lời, một luồng sát ý lập tức ngưng tụ!

Đông Phương Xá Nguyệt đưa tay ra giữa không trung, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay cô ta, bổ thẳng về phía cổ của Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh nhắm mắt lại chờ chết, không hề có ý định phản kháng!

“Sư phụ, xin người dừng tay!”

“Sư phụ, chín mươi chín người chúng con chỉ có một đồ nhi duy nhất này thôi!”

“Sư phụ, con không muốn sống lại, con có thể lập tức chôn vùi thần hồn, xin người đừng giết Minh Nhi!”

“Sư phụ...”

Bên tai vang lên hàng loạt tiếng năn nỉ!

Đông Phương Xá Nguyệt cười gằn: “Im miệng hết đi cho ta, tự thằng nhóc này muốn chết đấy chứ!”

Thanh trường kiếm giá lạnh giáng xuống với tốc độ khủng khiếp, chỉ còn cách cổ của Diệp Bắc Minh không đầy một mét!

Diệp Bắc Minh vẫn không hề có ý định tránh né hay ra tay ngăn cản!

Với khoảng cách này và tốc độ này!

Anh sẽ chết chắc!

Mùi máu tươi xộc lên, Diệp Bắc Minh thấy cổ mình đau nhói!

Máu tươi phun ra!

Một giây sau.

Không ngờ Đông Phương Xá Nguyệt lại dừng lại!

“Tại sao không giết tôi?”, Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng hé mở mắt.

Thanh trường kiếm chỉ cứa rách da của anh!

Với tốc độ và sức mạnh như vậy, vậy mà thanh kiếm vẫn có thể đột ngột dừng lại được!

Thực lực của người phụ nữ này quả là đáng sợ!

Đôi mắt đẹp của Đông Phương Xá Nguyệt ánh lên vẻ tán thưởng: “Nhóc con, bản đế nhận thấy cậu thật lòng muốn dùng tính mạng của bản thân để đổi lấy tính mạng của các sư phụ của cậu!”

“Cho nên, cậu có chết hay không không hề quan trọng với tôi!”

“Trong lòng bản đế,

Cậu đã chết một lần rồi!”

Thu kiếm!

“Ồ?”, Diệp Bắc Minh bị bất ngờ.

Chín mươi chín vị sư phụ mừng rỡ: “Cảm ơn sư phụ!”

Đông Phương Xá Nguyệt hừ lạnh một tiếng: “Người dám bình thản đối mặt với cái chết như cậu thực sự hiếm thấy. Tuy vậy, dẫu cậu không sợ chết nhưng người bên cạnh cậu chưa chắc đã vậy!”

“Nghĩa là sao?”, Diệp Bắc Minh nhíu mày.

Đông Phương Xá Nguyệt ngẩng đầu nhìn mặt nước trên đỉnh đầu.

Diệp Bắc Minh biến sắc: “Các sư phụ, xin hãy chờ con một chút!”

Ầm!

Anh chợt giẫm mạnh chân một cái rồi lao đi như mũi tên rời cung.

Thấy bóng Diệp Bắc Minh dần dần biến mất, Đông Phương Xá Nguyệt đột nhiên cười: “Ha ha, tên nhóc này thú vị thật, cậu ta sẽ không quay về ngay đâu!”

“Các người mau kể cho ta nghe xem rốt cuộc tên nhóc này có lai lịch thế nào?”

...

Trên đỉnh Thang Trời, nửa canh giờ đã trôi qua.

Sở Đẳng Nhàn lười biếng ngồi trên ghế: “Dư Khôn, biện pháp của cậu có vẻ như chẳng có tác dụng gì cả thì phải?”

“Mấy người phụ nữ này sắp chảy cạn cả máu rồi nhưng tên ranh kia vẫn không chịu ngoi lên!”

“Lãng phí mất nửa canh giờ của tôi, cậu có biết hậu quả là gì không?”

Dư Khôn tái mét mặt, cánh môi không ngừng run rẩy: “Đại nhân, có khi Diệp Càn Khôn đã chết ở dưới đó rồi cũng nên!”

“Ha ha, vậy hả?”

Sở Đẳng Nhàn cười giả dối: “Nghĩa là cậu thực sự đã lãng phí nửa canh giờ của tôi phải không?”

Dư Khôn sợ hãi quỳ phịch xuống ngay tại chỗ, suýt đái cả ra quần!

“Đại nhân, xin ngài hãy giao việc này cho tôi!”

“Xin hãy cho tôi một chút thời gian, tôi đảm bảo sẽ bắt Diệp Càn Khôn phải ngoi lên!”



Sở Đẳng Nhàn duỗi ra một ngón tay: “Được!”
Chương 1268: Chém bay đầu

Dư Khôn mừng rỡ: “Dạ được, tốt quá rồi, chỉ cần một canh giờ thôi ạ!”

Sở Đẳng Nhàn cười gằn: “Cậu đáng để tôi chơi với cậu những một canh giờ hay sao?”

“Tôi chỉ cho cậu mười lăm phút thôi, sau mười lăm phút nữa, nếu Diệp Càn Khôn vẫn không ngoi lên!”

“Thì cậu tự biết kết cục của bản thân là gì rồi chứ?”

Dư Khôn thầm hối hận chết đi được!

Nếu biết trước sẽ thành ra thế này thì có chết anh ta cũng sẽ không ra mặt làm gì!

“Diệp Càn Khôn, tất cả đều là tại tên khốn Diệp Càn Khôn mà ra!”

Nét mặt của anh ta dần trở nên hung dữ, hai mắt đỏ rực nhìn xuống mặt hồ: “Mấy người phụ nữ có dính dáng tới Diệp Càn Khôn các người đều đáng chết, nếu tôi phải chết thì nhất định các cô sẽ phải chết trước tôi!”

Dư Khôn hoàn toàn phát điên!

Chân nguyên tuôn ra khỏi cơ thể, từng luồng sóng xung kích nện xuống mặt nước!

Mấy người Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly, Tiểu Độc Tiên, Tô Tử Lăng, Long Khuynh Vũ bị mất máu quá nhiều nên khuôn mặt xinh đẹp đều đã tái nhợt!

Lúc này, bị sóng xung kích tác động, bọn họ bị đánh bay ra ngoài!

Người nào người nấy đều co giật toàn thân, cơ thể rét run, cực kỳ thê thảm!

Vũ Sư Thiếp vỗ ngực: “May mà Diệp Càn Khôn không thích mình, nếu không thì đây đã là kết cục của mình rồi!”

Mặc Bạch Y đỏ hoe mắt nhìn Long Khuynh Vũ dưới hồ nước, im lặng không nói.

Đây là người phụ nữ mà anh ta thích nhưng lúc này anh ta lại chẳng thể làm được gì!

“Muốn trách thì hãy tự trách bản thân tại sao lại thích Diệp Càn Khôn?”

Những người tu võ còn lại đều đứng một chỗ, tỏ thái độ thờ ơ!

Mặc dù sáu mỹ nhân tuyệt sắc chết đi đúng là đáng tiếc nhưng dù sao vẫn tốt hơn là mình bị giết chết!

“Diệp Càn Khôn! Diệp Càn Khôn!”

“Cút ra đây, mày cút ngay lên đây cho tao!”

Đã hết mười lăm phút!

Dư Khôn hoàn toàn phát điên, giọng xen lẫn tiếng khóc nức nở: “Diệp Càn Khôn, vì sao mày không chịu ngoi lên? Vì sao?”

Anh ta thực sự tuyệt vọng: “Được thôi! Mày không chịu ngoi lên, vậy thì tao sẽ giết hết mấy người phụ nữ này!”

Trong tay anh ta xuất hiện một con dao bằng máu, anh ta phát điên, nhảy xuống hồ nước!

Bùm!

Sóng lớn ngập trời, một luồng lực cực kỳ mạnh đập tới!

Dư Khôn còn chưa kịp rơi xuống mặt nước đã bị đánh bay ra ngoài hệt như một con chó chết!

“Đệt! Đứa nào làm!”

Tiếng quát giận dữ vang lên!

Mọi người tập trung nhìn lại thì thấy một bóng đen lượn vòng trên hồ nước, đưa sáu cô gái vào bờ.

“Diệp Càn Khôn!”

Mọi người rùng mình!

Dư Khôn vui đến độ bật khóc: “Ha ha ha ha, đại nhân, Diệp Càn Khôn!”

“Cậu ta chính là Diệp Càn Khôn đấy, cậu ta ngoi lên rồi, tôi không phải chết nữa rồi, tốt quá rồi!”

Sở Đẳng Nhàn nheo hai mắt lại: “Diệp Càn Khôn, cậu phát hiện ra được gì ở dưới hồ nước vậy?”

Diệp Bắc Minh không để ý tới anh ta, chỉ lo bắn mấy cây ngân châm trong tay đi.

Chúng cắm vào trong người của bốn vị sư tỷ và Tô Tử Lăng, Long Khuynh Vũ.

Máu ngừng chảy!

Sở Đẳng Nhàn lạnh lùng nói: “Tôi hỏi cậu đấy, cậu điếc à?”

Diệp Bắc Minh vẫn phớt lờ anh ta như trước!

Một giây sau.

Anh bất thình lình nổi giận, xông tới, tóm cổ Dư Khôn: “Mày đúng là đồ khốn nạn đáng chết!”

Dư Khôn hoảng sợ la ầm lên: “Đại nhân cứu tôi với... Anh anh anh… Anh Diệp, xin anh tha cho tôi!”

“Tôi sẵn sàng làm trâu làm ngựa cho ngài... Không không, tôi sẽ làm con chó của ngài…”

Diệp Bắc Minh gồng mạnh cổ tay!

“Rắc!”, một tiếng động giòn tan vang lên, cổ Dư Khôn nổ tung!

Ngay cả thần hồn của anh ta cũng bị chôn vùi!

“Bộp bộp bộp bộp!”

Sở Đẳng Nhàn đứng dậy vỗ tay: “Tốt thôi, Diệp Càn Khôn, sự kiên nhẫn của tôi...”

“Tốt mẹ nhà mày!”

Anh quát lên giận dữ!





Diệp Bắc Minh ra tay dứt khoát, nháy mắt xuất hiện trước người Sở Đẳng Nhàn, đấm liền một mạch mười mấy cú!

“Nhanh thật!”

Ánh mắt Sở Đẳng Nhàn trở nên nghiêm túc!

Thực lực của kẻ này vượt trội hơn bất kỳ ai khác ở đây!

Sở Đẳng Nhàn ra tay ngăn cản nhưng lại bị ép phải lùi lại đầy chật vật, nắm tay xuất hiện một vài vết bầm!

“Chết tiệt!”



Sở Đẳng Nhàn chưa bao giờ bị người ta chọc giận tới vậy.

Ánh mắt anh ta giá băng: “Diệp Càn Khôn, cậu quá ngông cuồng cậu nghĩ cậu là vô địch hả?”

“So tốc độ với tôi à? Cậu thì có là gì?”

Sở Đẳng Nhàn nói xong, nắm đấm của anh ta lao đi vun vút, để lại những chiếc bóng rời rạc, tốc độ tăng đột ngột gấp hơn chục lần!

Nắm đấm nhắm thẳng vào đầu, vào cổ, vào tim và những vị trí quan trọng khác trên người Diệp Bắc Minh!

Ầm! Ầm! Ầm!

Điều khiến Sở Đẳng Nhàn bất ngờ là tất cả các cú đấm của anh ta đều bị Diệp Bắc Minh cản phá!

Cuối cùng thì cảnh tượng này cũng làm Sở Đẳng Nhàn biến sắc: “Sao có thể...”

Anh ta còn chưa kịp nói hết chữ “có thể” thì…

Hự!

Một con rồng đen lao ra từ nắm đấm của Diệp Bắc Minh, đập mạnh vào ngực của Sở Đẳng Nhàn!

“Rắc” một tiếng giòn tan, xương ức của Sở Đẳng Nhàn nổ

Anh ta đau đớn, bị đấm bay ra ngoài!

Diệp Bắc Minh không định tha cho anh ta nên lập tức sải bước đuổi theo đối phương.

Khi cơ thể của Sở Đẳng Nhàn còn chưa kịp đáp đất, Diệp Bắc Minh lập tức đạp một cú thật mạnh!
Chương 1269: Giết sạch

Sở Đẳng Nhàn đập người xuống mặt đất tựa như một viên thiên thạch va chạm với Trái Đất, cơn đau khủng khiếp làm anh ta phát điên!

“Tên rác rưởi, sao mày dám!”

Diệp Bắc Minh không trả lời mà dùng hành động để đáp trả, kiếm Không Tên xuất hiện trong tay anh!

Chém thẳng về phía đầu của Sở Đẳng Nhàn!

Phập!

Máu tươi phun ra như suối, đầu của Sở Đẳng Nhàn lăn lông lốc ra đằng xa chẳng khác gì một trái dưa hấu!

“Mạnh thật!”

Con ngươi của Lý Thất Dạ thu nhỏ lại!

Khuôn mặt xinh đẹp của Dao Cơ nóng bừng: “Anh Lý, nếu là anh thì anh có thể giết được Sở Đẳng Nhàn không?”

Ý chí chiến đấu sục sôi trong mắt Lý Thất Dạ: “Nếu dốc toàn lực thì cũng có thể giết được!”

“Nhưng bản thân tôi cũng sẽ bị trọng thương, chắc chắn không thể nào chiến thắng dễ dàng như cậu ta!”

Dao Cơ ngây người!

Diệp Bắc Minh giơ chân lên giẫm một cái, phần thân của Sở Đẳng Nhàn nổ tung!

Làn sương máu tụ lại, bay thẳng tới vị trí cái đầu của Sở Đẳng Nhàn, nhanh chóng tái tạo lại một cơ thể mới!

Gắn liền lại với phần đầu!

Mặc Bạch Y suýt cắn đứt lưỡi: “Thế mà vẫn không chết ư?”

Bọn Vũ Thiên Tuyệt trố mắt ra nhìn: “Đây là phép thần thông gì vậy?”

Sở Đẳng Nhàn đỏ ngầu mắt như một con dã thú khát máu: “Đồ rác rưởi, đồ con lợn!”

“Sao mày dám làm vậy với tao? Mày có biết tao là ai không? Đệt! Đệt! Đệt!”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng trả lời: “Trong mắt tao, mày chỉ là thằng chết rồi!”

Năm ngón tay anh nắm chặt thanh kiếm Không Tên, chuẩn bị ra tay!

Đột nhiên.

“Sở Đẳng Nhàn, quả là người cũng như tên!”

“Cậu đúng là hạng tầm thường, cậu bảo người ta là rác rưởi, thế cậu thì sao?”

Một giọng đùa cợt vang lên: “Cậu còn không bằng cả một tên rác rưởi, một con lợn hay sao?”

“Vẫn còn người khác ở đây sao?”

Mọi người kinh ngạc, đồng loạt quay đầu nhìn về phía lối lên thang trời!

Vài giây sau, mấy người thanh niên xuất hiện!

Diệp Bắc Minh nhướng mày.

Không ngờ hai chị em Sở Vị Ương và Sở Sở cũng có mặt trong nhóm này!

Sau lưng bọn họ là năm lão già.

Hơi thở của bọn họ tựa như vực sâu, ngay cả không gian xung quanh thân thể cũng bị bóp méo!

Sắc mặt Sở Đẳng Nhàn cực kỳ khó coi: “Sao mấy người lại tới đây?”

Người thanh niên nói chuyện bước lên trước một bước, nhanh chóng đi hết thang trời dài cả vạn bậc thang, nháy mắt đã tới đỉnh Thang Trời: “Ngay khi phong ấn của di tích Côn Luân Thượng Cổ bị phá, cậu đã vội vàng tới đây!”

“Muốn nhanh chân đến trước phải không? Nếu vậy thì cậu phải có thực lực đấy đã!”

Anh ta liếc nhìn Diệp Bắc Minh một cái: “Chỉ là một tên quê mùa thôi, vậy mà suýt nữa đã làm thịt được cậu rồi!”

“Nếu như tôi báo chuyện mất mặt như thế này cho gia tộc biết …”

Mặt Sở Đẳng Nhàn sa sầm: “Sở Vô Trần! Anh muốn gì?”

Sở Vô Trần cười khẽ: “Tiệc mừng đại thọ của lão tổ đã cận kề rồi, tôi mong là ngày hôm đó cậu sẽ đổ bệnh!”

“Không đời nào!”

Sở Đẳng Nhàn từ chối dứt khoát.

Tiệc mừng đại thọ của lão tổ là dịp để mọi người thể hiện bản thân!

Nếu như đổ bệnh vào hôm đó thì chẳng phải là không nể mặt lão tổ hay sao?

Hơn nữa, một người tu võ cảnh giới Chúa Tể thì làm sao lại đổ bệnh được!

Sở Vô Trần cười: “Vậy thì tôi cũng không dám đảm bảo chuyện hôm nay liệu có bị loan truyền cho những người khác biết hay không.”



“Sở Đẳng Nhàn bị một tên phế vật của thế giới Vũ Nội đánh bại, không biết bọn lão tổ sẽ có phản ứng thế nào nhỉ?”

Sở Đẳng Nhàn cắn chặt răng: “Anh! Thôi được, tôi đồng ý!”

Ánh mắt Sở Đằng Nhàn trở nên lạnh giá, liếc nhìn tất cả mọi người ở đây: “Nhưng tôi muốn tất cả mọi người ở đây đều phải chết!”

“Đặc biệt là tên rác rưởi kia, tôi muốn tự tay hành hạ nó tới chết!”

Chuyện hôm nay nhất định không thể loan truyền cho người khác biết được!

“Được!”

Sở Vô Trần tùy tiện gật đầu: “Giao chuyện này cho ông đấy, đừng chừa lại một đứa nào!”

“Vâng, thưa công tử”.

Một lão già cung kính đáp, không khí xung quanh chợt chấn động, sau đó ông ta lập tức xuất hiện giữa đám người!

Ông ta tùy ý vung tay lên, sức mạnh có thể hủy diệt trời đất phóng ra ngoài!

Những làn sương máu nổ tung, mười mấy người bị chôn vùi chỉ trong nháy mắt!

Những người tu võ đứng gần đó bị đánh bay ra ngoài, thổ huyết, trọng thương!

“Chạy mau!”

Đồng tử của mọi người đều thu nhỏ lại, khiếp sợ nhìn lão già kia!

Quá kinh khủng!

Bọn họ tối thiểu đều là cảnh giới Siêu Phàm, vậy mà ông ta chỉ cần vung tay một cái là đã đập chết tận mấy trăm người?

Đây là thứ sức mạnh gì vậy!

Khóe môi lão già cong lên lạnh lùng: “Hạng con sâu con kiến mà cũng muốn bỏ chạy hả? Đừng hòng!”

Ông ta giậm chân một cái, một đợt sóng khí lan ra!

Bùm! Bùm! Bùm!

Thân thể của mấy trăm người tu võ nổ tung, máu bắn tung tóe!

Lý Thất Dạ đau nhói ở ngực, phun ra một búng máu tươi!

Dao Cơ bị đánh bay ra ngoài, đập rầm xuống đất!

Bọn Mặc Bạch Y và Vũ Thiên Tuyệt còn thê thảm hơn, cơ thể nứt toác, trọng thương sắp chết!

Cơ thể Diệp Bắc Minh rung mạnh, chín Ma Long trong Long Tích gầm khẽ một tiếng, suýt chút nữa đã lao ra ngoài!

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc con, tôi có cảm giác cậu gặp phải nguy hiểm thật rồi!”

“Cảnh giới Động Hư! Sao thế giới Tam Thiên lại có thể có cảnh giới Động Hư được?”

Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm lão già kia: “Cảnh giới Động Hư? Mạnh hơn cả cảnh giới Chúa Tể ư?”
Chương 1270: Chạy là thượng sách

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: "Cảnh giới Động Hư không còn được tính là người tu võ, thứ bọn họ lĩnh ngộ là lực lượng của các loại phép tắc!"

"Bọn họ hoàn toàn áp đảo người tu võ, tên nhóc cậu không phải là đối thủ của bọn họ!"

"Những người này tới đây tìm tôi, nếu tôi ra tay thì sẽ bại lộ, sau đó cậu sẽ còn nguy hiểm hơn!"

"Chạy!"

Diệp Bắc Minh không hề do dự.

Lập tức đi đến trước mặt bốn vị sư tỷ, thu vào trong thế giới bỏ túi!

Gương mặt xinh đẹp của Tô Tử Lăng và Long Khuynh Vũ trở nên trắng bệch, ra vẻ đáng thương nhìn Diệp Bắc Minh: "Anh Diệp, cứu mạng..."

Diệp Bắc Minh không muốn để cho các cô ta biết đến sự tồn tại của thế giới bỏ túi!

Anh ôm lấy vòng eo thon của hai người, mỗi tay một người: "Đừng lộn xộn, rớt xuống tôi sẽ mặc kệ!"

"Ừ!"

Hai người gật đầu, túm chặt Diệp Bắc Minh như hai con bạch tuộc.

Diệp Bắc Minh không chút do dự nhảy vào trong hồ nước!

Trong con ngươi của lão già kia hiện lên vẻ tức giận: "Hừ, con kiến, chạy đi đâu?"

Lão ta không thèm để ý đến những người còn lại, đuổi theo Diệp Bắc Minh nhảy vào trong hồ!

Sở Vô Trần mỉm cười lắc đầu: "Lãng phí biết bao nhiêu thời gian với một đám như vậy, thật vô vị!"

Sở Vô Trần giơ lên một mặt dây chuyền hình tháp trong tay, quay đầu nhìn Sở Vị Ương: "Vị Ương muội muội, biết thứ này không?"

Sở Vị Ương biến sắc: "Tại sao vật này lại ở trong tay anh?"

Sở Vô Trần cười: "Em bảo người ta đưa một cô bé về, lại còn đặt tín vật lão tổ đưa cho em ở trên người con nhỏ?"

"Cô bé kia sao rồi? Con bé là đệ tử của tôi, anh dám tổn thương đến con bé, tôi sẽ không để yên cho anh!", Sở Vị Ương sải bước lên trước.

Một thanh thần kiếm phóng lên tận trời, rung lên giữa không trung!

Sở Vô Trần cười một tiếng: "Một con nhóc mà thôi, tôi còn chấp nhặt với con bé?"

"Em yên tâm, không ai có hứng thú với con bé cả".

Sở Vị Ương thở phào nhẹ nhõm!

"Nhưng có một việc, tại sao em lại phải giấu giếm chứ?"

Sở Vô Trần lạnh như băng nhìn chằm chằm Sở Vị Ương: "Em có tin tức về tháp Càn Khôn Trấn Ngục, vì sao không bẩm báo?"

..

..

Sở Vị Ương lạnh lùng đáp lại: "Tôi muốn điều tra tin tức xong mới bẩm báo cho lão tổ, không được à?"

"Sở Vô Trần, anh đang dạy tôi làm việc?"

Sở Vô Trần cười xấu xa: "Nếu tôi nói chuyện này cho lão tổ, Vị Ương muội muội biết chuyện nhưng không báo!"

"Em nói xem, mấy vị lão tổ sẽ nghĩ như thế nào?"

"Tôi nhớ bố của Vị Ương muội muội vừa mới đảm nhiệm chức vị quan trọng trong gia tộc!"

"Không phải là ý của ông ta đấy chứ?"

Sở Vị Ương thay đổi sắc mặt!

Tranh đấu gia tộc vô cùng tàn khốc.

Đặc biệt là ở loại gia tộc siêu cấp như nhà họ Sở, truyền thừa suốt mấy trăm đời, ăn người không nhả xương!

"Chuyện này không liên quan đến bố tôi!"

Sở Vô Trần lạnh nhạt mở miệng: "Em đi giải thích với lão tổ đi?"

Sở Sở tức giận nắm chặt tay nhỏ: "Sở Vô Trần, anh thật trơ tráo, tại sao lại đi uy hiếp chị Vị Ương?"

Sở Vô Trần nhìn Sở Vị Ương với ánh mắt đầy thâm ý, không nói gì.

Sở Vị Ương cắn cắn môi đỏ: "Anh muốn thế nào?"

Sở Vô Trần đang muốn nói chuyện.

Ầm ầm!

Hòn đảo giữa hồ bắt đầu chấn động kịch liệt, tòa bảo tháp kia phóng ra hào quang sáng chói!

Phù văn xung quanh lập lòe, một lực lượng cực kỳ run sợ bùng nổ!

Quét sạch tất cả như sóng thần!

Sở Vô Trần biến sắc: "Đáng chết, có người tiến vào! Chúng ta đi!"

...

Bên dưới hồ nước, Diệp Bắc Minh nhanh chóng lặn xuống.

Sau lưng anh, lão già cảnh giới Động Hư đuổi theo không bỏ, lúc lão ta đến gần nước hồ, chúng chủ động tách ra.

"Con kiến nhỏ còn rất biết chạy, đáng tiếc, kết cục của con kiến chính là bị nghiền chết!"

Lão già cảnh giới Động Hư duỗi tay chộp lấy!

Ầm ầm!

Một móng vuốt cực lớn dài chừng trăm trượng trống rỗng xuất hiện, nước hồ trước mặt bốc hơi trong chớp mắt!

Diệp Bắc Minh cảm nhận được hơi thở tử vong ở sau lưng, uốn éo cơ thể!

Móng vuốt cọ sát qua!

Xoẹt xoẹt!

Máu thịt bị xé rách, mùi máu tươi bừng lên!

Diệp Bắc Minh phun ra một ngụm máu tươi!

"Anh Diệp!"

Tô Tử Lăng và Long Khuynh Vũ biến sắc!

Sau lưng Diệp Bắc Minh là một mảnh máu thịt be bét!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Nhóc, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, cậu chắc chắn sẽ phải chết!"

Diệp Bắc Minh cắn răng: "Tiểu Tháp, nếu như không tiếc bất cứ giá nào, ông có thể lập tức giết chết lão ta sao?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Rất khó, cảnh giới của cậu không đủ!"

"Lực lượng bùng nổ không đủ để giết cảnh giới Động Hư trong nháy mắt!"

Đột nhiên.

Trong đầu Diệp Bắc Minh vang lên giọng nói của Đông Phương Xá Nguyệt: "Dẫn lão ta tới đáy hồ!"

Trong lòng anh khẽ động, không quan tâm được nhiều như vậy!

Một ý niệm hiện lên, Tô Tử Lăng và Long Khuynh Vũ được thu vào bên trong thế giới bỏ túi!

Một giây sau.

Ma khí sau người bộc phát, chín con ma lòng màu đen xuất hiện!

Tăng tốc đi đến chỗ sâu trong đáy hồ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK