Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1946: Tranh giành Thiên Hỏa đảo

Hai người nhìn nhau, sau đó bước vào khe nứt không gian.

Không khí trong lành, hương thơm của hoa cỏ ập tới.

Còn có ánh nắng chói chang, làm hai người kích động vô cùng.

Ánh mắt của vô số người xung quanh nhìn qua, hai người mới chú ý tới, vậy mà lại đang ở một thành phố sầm uất.

Dọc đường phố có đủ loại cửa hàng và người bán rong.

Thần niệm Diệp Bắc Minh quét qua, lập tức tìm thấy một võ giả cảnh giới Bản Nguyên, anh chặn người đó lại hỏi: “Đây là đâu?”

võ giả cảnh giới Bản Nguyên kia giật mình, giọng nói run rẩy: “Tiền bối... tiền bối... đây là thành Hoàng Phong!”

“Thành Hoàng Phong gì? Tôi hỏi anh đây là đại lục gì?”, Diệp Bắc Minh cau mày.

võ giả lúc này mới ngộ ra: “ Ồ, tiền bối hỏi cái này à, đây là đại lục Linh Mộc!”

“Có vẻ như chúng ta đã quay về đại lục Linh Mộc rồi!”

Diệp Bắc Minh nhìn xung quanh.

Đường Lạc Âm hỏi: “Anh Diệp, tiếp theo anh chuẩn bị đi đâu?”

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút: “Trước tiên đi đảo Thiên Giai, tôi còn chút việc cần phải xử lý!”

Thần hồn của bảy sư tỷ vẫn đang ở nghĩa địa Hỗn Độn, anh cần tinh huyết của Hỗn Độn thể dùng tái tạo lại cơ thể của họ.

“Sau đó, đi Dị Hỏa Tông một chuyến, hơn 100 năm qua đi rồi, không biết đại trưởng lão thế nào rồi?”

võ giả cảnh giới Bản Nguyên bên cạnh nghe được lời này.

Ánh mắt anh ta sáng lên: “Tiền bối có phải là đệ tử của Dị Hỏa Tông không?”

“Có chuyện gì à?”, Diệp Bắc Minh nhìn anh ta.

võ giả kia vội vàng nói: “Tiền bối, nếu muốn trở về Dị Hỏa Tông, tốt nhất là nên đi ngay bây giờ!”

“Nếu không trở về thì muộn mất. Tôi nghe nói trăm năm trước, người đứng thứ nhất của cuộc chiến Thiên Giai gia nhập Dị Hỏa Tông, nhưng sau khi gia nhập thì không còn tin tức gì nữa!”

“Có lẽ là đã rời đi rồi!”

“Cuộc chiến Thiên Giai lần này, náo nhiệt hơn lần trước rất nhiều, lại xuất hiện rất nhiều thiên tài!”

“Chỉ là lần này ông trời không còn ưu ái cho Dị Hỏa Tông nữa! Mấy ngày gần đây, 72 đảo Thiên Giai sẽ tổ chức đại hội võ thuật!”

“Nếu như Dị Hỏa Tông không vượt qua được lần đại hội võ thuật này, e rằng sẽ bị đuổi khỏi đảo Thiên Giai!”

võ giả cảnh giới Bản Nguyên tính một chút thời gian.

“Chỉ còn lại ba ngày cuối cùng thôi...”

“Ơ, người đâu rồi?”

...

72 đảo Thiên Giai, đảo Thiên Hỏa, Dị Hỏa Tông.

Toàn bộ quảng trường Dị Hỏa Tông sớm đã chật kín người.

Đứng trước đám đông, hàng trăm đại biểu của các tông môn ngồi trên ghế, cười cợt nhìn ông lão đang lảo đảo trên võ đài!

Người đàn ông toàn thân đẫm máu.

Trên người ông ta có hơn mười vết thương nặng.

Nhưng vẫn cứ kiên trì.

Cầm thanh trường kiếm bị nứt vỡ trong tay: “Còn ai muốn khiêu chiến! Mời!”

Một ông lão cầm chén trà trong tay lên, trên mặt mang theo nụ cười mỉa mai: “Tề Vạn Hạc, ông cho rằng tiếp tục kiên trì có ý nghĩa gì sao? Dị Hỏa Tông từ lâu chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa mà thôi!”

“Thế lực nào trên 72 đảo ở Thiên Giai này thực lực không mạnh hơn Dị Hỏa Tông chứ? Dị Hỏa Tông các ông tại sao vẫn phải chiếm chỗ làm gì?”

“Rời khỏi 72 đảo Thiên Giai, giải tán Dị Hỏa Tông không tốt hơn sao? Ông vẫn có thể sống sót, giữ lại mạng già của mình!”

“Đúng vậy, chúng tôi đã đồng ý cho ông 10 vạn tinh thần thạch cùng một ít đan dược rồi!”

“Những tài nguyên này đủ để các người chia nhau rồi!”

Tề Vạn Hạc hai mắt đỏ ngầu: “Dị Hỏa Tông của chúng ta đã có ngàn vạn năm lịch sử, chỉ bằng những thứ này của các người có thể tống cổ chúng ta đi sao?”

“Muốn tiêu diệt Dị Hỏa Tông, phải bước qua xác của tôi trước đã!”

Nghe được lời này, ánh mắt của tất cả các thế lực hơi trầm xuống.

“Đáng chết!”

“Lão già không biết sống chết này còn kiên trì cái gì không biết!”

“Nếu như nơi này không phải là đại lục Thiên Hỏa, được sức mạnh hỏa mạch ở bên dưới trợ sức, lão già này sao có thể kiên trì lâu đến vậy?”, mấy lão giả tức giận, vỗ mạnh vào tay vịn ghế.

“Là ai đặt ra quy định này?”

“Cảnh giới Nhập Đạo không thể lên võ đài khiêu chiến, bằng không tùy ý một trong số chúng ta vừa ra tay là đã có thể giết chết lão ta rồi!”

Đột nhiên.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Chư vị nếu thật sự muốn lên võ đài, cũng không phải là không được!”

“Ồ? Lão Cổ, ông có cách?”

Mọi người nheo mắt lại, nhìn về phía một lão giả mặc áo choàng xanh.

Những người khiêu chiến trên võ đại đều là đệ tử tông môn của bọn họ.

Mấy ngày nay, đã có hơn trăm người bước lên võ đài.

Không một ngoại lệ.

Bọn họ đều bị Tề Vạn Hạc giết chết.

Vốn dĩ những người này muốn dùng cách đánh luân phiên để làm cạn kiệt thể lực của Tề Vạn Hạc.

Nhưng lão già này đã kiên trì tận 7 ngày.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, Dị Hỏa Tông thành công kiên trì, sẽ lại phải đợi thêm 100 năm nữa.

Cổ Nhạc với gương mặt hiền hậu, sờ sờ chòm râu dê của mình nói: “Quy của của đảo Thiên Giai là, bất kì người khiêu chiến nào cũng không thể vượt qua cảnh giới Nhập Đạo!”

“Cảnh giới của chư vị hầu hết đều là Hợp Đạo đúng không? Nếu áp chế xuống Nhập Đạo đỉnh phong, chẳng phải các trưởng lão có thể lên đài rồi sao?”

“Đúng vậy!”

Đôi mắt của đám trưởng lão sáng lên.

Có người lo lắng nói: “Thật sự là không có vấn đề chứ? Làm như vậy có rắc rối gì không?”

“Nhỡ đâu những tông môn lớn kia phát hiện...”

Cổ Nhạc cười lắc đầu, liếc nhìn ông già kia một cái: “Tiền trưởng lão, ông cẩn thân quá rồi, sự tồn tại của Dị Hỏa Tông hoàn toàn lãng phí tài nguyên cửa 72 đảo Thiên Giai!”

“Dựa vào đâu mấy chục tông môn chúng ta phải cùng dùng một đảo, Dị Hỏa Tông loại phế vật này có thể độc chiếm đảo Thiên Hỏa!”

“Vạn vật cạnh tranh, người mạnh nhất mới có thể sống sót! Đây là đạo lý muôn đời không đổi!”

Nói tới đây, Cổ Nhạc thấp giọng: “Các người cho rằng những tông môn lớn kia vừa lòng với Dị Hỏa Tông sao?”

“Ý của ông là?”

Tiền trưởng lão sửng sốt.

Cổ Nhạc phun ra một câu đầy thâm ý: “Những tông môn lớn đó quý trọng danh dự, không muốn ra tay tiêu diệt mà thôi!”

“Thật ra bọn họ sớm đã muốn tống Dị Hỏa Tông ra khỏi đảo Thiên Hỏa từ lâu! Cho nên, dù chúng ta có làm gì, cũng sẽ không gặp rắc rối!”

Lão Tiền bỗng tỉnh ra: “Thì ra là vậy!”

Ông ta từ từ đứng dậy.

“Vậy để tôi lên trước!”

Nói xong.

Ông ta giơ tay lên, ấn vài lần vào người mình.

Phong ấn một vài kinh mạch, áp chế cảnh giới xuống Nhập Đạo đỉnh phong.

Bước lên đài khiêu chiến.

Ánh mắt Tề Vạn Hạc tối sầm: “Tiền Viễn Sơn, thân là trưởng lão của nhà họ Tiền, thực lực Hợp Đạo cảnh sơ kỳ!”

“Ông không biết quy tắc khâu sơn sao? Trên cảnh giới Nhập Đạo, cấm không được lên đài khiêu chiến!”

Tiền trưởng lão cười nhẹ: “Tề Vạn Hạc, ông nhìn xem bây giờ tôi đang ở cảnh giới gì?”

“Ông... đang gian lận!”

Tề Vạn Hạc tức giận nói.

Ông ta đương nhiên có thể nhìn ra Tiền Viễn Sơn đã tự phong ấn một phần cảnh giới của mình.

“Ha ha ha!”

“Gian lận? Ông hỏi mọi người xem, tôi có gian lận không?”

Xung quanh võ đài đồng thanh vang lên: “Không!”

Sắc mặc Tề Vạn Hạc trở nên cực kỳ khó coi, ông ta biết dù có nói thế nào cũng vô dụng: “Vậy thì chiến!”

Chủ động ra tay, thanh kiếm gãy trong tay gầm lên và ra đòn.

“Lão già không biết sống chết!”

Vẻ mặt Tiền Viễn Sơn lạnh lùng, tùy ý đưa tay lên không trung.

Bùm! Một tiếng nổ lớn như sấm vang lên.

Hàng chục tia sét xuất hiện trong không trung, tạo thành một tấm lưới sấm sét chặn lại đòn tấn công của Tề Vạn Hạc.

Tấm lưới sấm sét co lại.

Ầm!

Tia sét đánh xuống.

Tề Vạn Hạc hét thảm một tiếng, trong nháy mắt da thịt trên người bị thiêu đốt, bay ra ngoài một cách thảm hại.

Ông ta đập mạnh vào mép võ đài và rơi xuống.

“Đại trưởng lão!”

Một cô gái kêu lên thất thanh, lao tới với khuôn mặt đầy nước mắt, cố gắng đỡ ông ta lên.

“Đừng chạm vào!”

Tề Vạn Hạc gầm lên giận dữ, một tay nắm chặt lấy mép đài ngăn cơ thể ngã xuống: “Nếu chạm vào ta, ta rơi xuống dưới... sẽ thua mất!”

“Một khi ta thua, thực lực cao nhất của Dị Hỏa Tông bị đánh bại... Dị Hỏa Tông nhất định sẽ diệt vong”.

“Đại trưởng lão...”

Đôi mắt xinh đẹp của cô gái đỏ hoe, nước mắt không ngừng rơi.

Cô chỉ có thể bất lực nhìn Tề Vạn Hạc dùng hết sức lực leo lên trên võ đài.

Tiền Viễn Sơn với vẻ mặt mỉa mai đi tới, giẫm mạnh lên cánh tay Tề Vạn Hạc.

Hung hãn dùng sức.

Tề Vạn Hạc nghiến răng kiên trì, cho dù máu thịt lẫn lộn cũng không buông tay.

Tiền Viễn Sơn lắc đầu: “Việc gì phải thế? Một Dị Hỏa Tông chỉ tồn tại trên danh nghĩa, đáng để ông liều mạng không?”

“Đừng nhiều lời vô nghĩa! Các người đừng hòng xâm phạm địa bàn của Dị Hỏa Tông”, ánh mắt Tề Vạn Hạc tức giận.

“Rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt. Nếu đã như vậy, chết đi!”

Tiền Viễn Sơn một chân giẫm lên cánh tay Tề Vạn Hạc, chân còn lại chuẩn bị đá vào đầu ông ta.
Chương 1947: Tự phế đan điền

"Đại trưởng lão, đừng..."

Cô gái tuyệt vọng nhắm mắt lại!

Giây tiếp theo.

Bụp! Một âm thanh bóp nghẹt vang lên!

“Cậu là ai?”

“Thật lớn mật, lại dám phá hoại trận chiến ở đài võ đạo? Nhãi con muốn chết à?”

"Thằng nhóc này là ai ?Ai cho hắn vào vậy?"

Âm thanh ồn ào vang lên.

"Là cậu!"

Giọng nói tràn ngập kích động của Tề Vạn Hạc vang lên!

Cô gái lúc này mới mở mắt, bị một màn trước mắt này làm cho choáng váng!

Chỉ thấy.

Một người thanh niên đứng ở bên dưới đài võ đạo, bàn tay giống như nâng đỡ cả bầu trời một phát tóm lấy lòng bàn chân của Tiền Viễn Sơn.

Tay còn lại thì xuất hiện mười ba cây kim bạc, đâm thẳng vào cơ thể của ông ta!

Sắc mặt Tề Vạn Hạc khôi phục một chút huyết sắc!

“A, là anh!”

Cô gái che miệng hô lên!

Chàng trai trẻ đã lấy đi hoa Tam Thế từ Dị Hỏa tông hơn trăm năm trước thực sự đã quay trở lại?

Tề Vạn Hạc cũng có vẻ không thể tin nổi: “Sao… sao…. sao cậu lại trở về rồi?”

Diệp Bắc Minh đáp: “Nếu tôi đã gia nhập Dị Hỏa tông, vậy chính là đệ tử của Dị Hỏa tông!”

“Muốn tiêu diệt Dị Hỏa tông ngay dưới mí mắt tôi, thì phải hỏi tôi có đồng ý hay không đã!”

Tiền Viễn Sơn cũng bị sự xuất hiện đột ngột của Diệp Bắc Minh làm cho giật mình. Khi cảm nhận được cảnh giới của anh thì lập tức giận dữ!

“Một tên Thần Quân cỏn con cũng dám phô trương thanh thế trước mặt lão phu?”

“Lão phu phải cho cậu biết được, kết cục của việc quấy rối đài võ đạo chính là chết!”

Bàn chân bị Diệp Bắc Minh tóm chặt của Tiền Viễn Sơn đột nhiên dồn lực!

Hòng đạp nát tay của anh!

Giây tiếp theo.

Ông ta lại ngỡ ngàng phát hiện ra, bất luận bản thân cố gắng thế nào cũng không thể lay chuyển bàn tay giống như cùm thép kia !

Đúng lúc này.

Diệp Bắc Minh đã chữa trị xong vết thương cho Tề Vạn Hạc, anh thờ ơ quét mắt nhìn chiếc chân thô kệch của Tiền Viễn Sơn vẫn đang giẫm lên cánh tay còn lại của Tề Vạn Hạc: “Cái chân này đã không còn cần thiết nữa rồi!”

Giơ tay!

Tung ra một quyền!

Máu thịt cùng xương vụn nổ tung!

“A…”, Tiền Viễn Sơn hét lên thảm thiết như lợn bị chọc tiết, tập tễnh muốn rút lui.

Diệp Bắc Minh đặt một tay lên mép võ đài, cơ thể nhẹ bẫng như chim yến nhảy vọt lên, tóm lấy chiếc chân còn lại của Tiền Viễn Sơn, đem ông ta nhấc lên!

Bùm! Bùm! Bùm!

Điên cuồng đập xuống đài võ đạo giống như một chiếc gối rách!

Sau hơn chục hơi thở, máu thịt toàn thân Tiền Viễn Sơn gần như nát bét, một người đang sống sờ sờ cứ như vậy bị Diệp Bắc Minh đập tới chết!

Sót lại chỉ còn một thi thể mềm oặt như bông nhìn không ra hình người.

Ồn ào!

Xung quanh đài võ đạo vang lên từng đợt tiếng hít khí lạnh, những ông lão đang ngồi trên ghế bành nhàn nhã uống trà xem kịch kia đều kinh hoàng đứng bật dậy.

Tất cả đều nhìn chòng chọc vào Diệp Bắc Minh trên bục cao!

“Hay… hay lắm!”, Tề Vạn Hạc kích động tới run rẩy cả người.

Cô gái tên Nha Nha ở bên cạnh cũng trợn to đôi mắt xinh đẹp, sững sờ nhìn Diệp Bắc Minh!

“Nhóc con, cậu rốt cuộc là ai?”

Đôi mắt của Cổ Nhạc như ngưng kết một tầng băng.

Diệp Bắc Minh thản nhiên phun ra một câu: “Đệ tử của Dị Hỏa tông, Diệp Bắc Minh!”

“Diệp Bắc Minh?”

Cổ Nhạc cau mày: “Chưa từng nghe…”

Lời còn chưa dứt, thông tin về cái tên này chợt hiện lên trong đầu!

Ông ta ngẩng phắt đầu, không thể tin được thốt lên: "Diệp Bắc Minh, người đã giành được hạng nhất tại cuộc chiến Thiên Giai vào trăm năm trước?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng vậy!”

Ngay khi những lời này vang lên.

Toàn bộ Dị Hỏa tông như bùng nổ!

“Anh ta chính là Diệp Bắc Minh?”

"Làm sao có thể! Không phải là nói sau khi gia nhập Dị Hỏa tông liền biến mất sao?”

“Có người suy đoán vì quá nổi bật tại cuộc chiến Thiên Giai nên sau này bị người khác giết chết rồi!”

“Cũng có người đồn thổi tên nhóc này gian lận tại cuộc thi, sau khi gia nhập Dị Hỏa tông liền tụt dốc thành người bình thường rồi biến mất…”

“Anh ta vậy mà còn sống?”

Thật bất ngờ!

Sau cơn chấn kinh thoáng qua, Cổ Nhạc rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh: “Diệp Bắc Minh đúng không? Cho dù cậu là người đứng đầu tại cuộc thi Thiên Giai hơn trăm năm trước thì đã sao?”

“Không lẽ chỉ dựa vào sức lực của một người như cậu liền muốn chặn đứng sự điêu tàn của Dị Hỏa tông?”

"Đúng! Chỉ bằng sức của một mình tôi!"

Diệp Bắc Minh tự tin gật đầu.

"Ha ha ha ha!"

Cổ Nhạc không nhịn được mà phá lên cười đầy trào phúng, những người tu võ xung quanh đài võ đạo cũng cười hùa theo!

“Diệp Bắc Minh, lão phu không biết là ai cho cậu dũng khí này nữa!”, Cổ Nhạc lắc đầu nói.

Diệp Bắc Minh mang theo ý trêu đùa mà nhìn ông ta: “Vậy tôi liền nói cho ông biết, là ai cho tôi sự tự tin đó!”

Lời này vừa vang.

Phịch!

Diệp Bắc Minh một bước bước ra khỏi đài võ đạo, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Cổ Nhạc!

Một quyền tung ra!

“Muốn chết!”

Cổ Nhạc nheo mắt lại, sát ý trong lòng dâng trào, cũng vươn nắm đấm tới!

Bùm!

Cổ Nhạc giống như đụng phải sắt thép vậy!

Nắm đấm nổ tung ngay lập tức!

Nhưng nắm đấm của Diệp Bắc Minh không hề dừng lại mà mạnh mẽ đập xuống ngực của ông ta!

“Phụt!”

Cổ Nhạc phun ra một ngụm máu, bắn ngược ra ngoài theo một hình vòng cung đẹp đẽ!

Rầm một tiếng.

Diệp Bắc Minh đuổi theo sát nút, đứng giữa không trung đạp xuống Cổ Nhạc đang rơi tự do kia, giày Hồi Lực ghì lên đầu ông ta, khiến ông ta không thể nhúc nhích!

“Cậu…. thực lực cao hơn cả cảnh giới Hợp Đạo? Làm sao có thể!!!”

Cổ Nhạc như chết đứng.

Toàn thân run như cầy sấy!

Những người tu võ khác cũng kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh!

Một giọng nói giống như của thần chết vang lên: “Sau này ai dám có ý định xấu với Dị Hỏa tông, thì sẽ nhận kết cục như vậy!”

“Không…. Diệp Bắc Minh cậu không thể giết tôi!”

Cổ Nhạc run giọng hét lên, vừa điên cuồng vùng vẫy: “Nhà họ Cổ chúng tôi là gia tộc dưới trướng nhà họ Sở, đây hết thảy đều là ý của họ!”
Chương 1948: Nhà họ Sở

“Nếu cậu dám giết tôi, không chỉ đắc tội với nhà họ Cổ mà nhà họ Sở quyền cao thế lớn cũng sẽ không tha cho cậu!”

“Diệp Bắc Minh, tôi không tin cậu dám đắc tội với nhà họ Sở!”

“Nhà họ Sở sao!”

Diệp Bắc Minh híp mắt, quả nhiên buông lỏng Cổ Nhạc ra!

Cổ Nhạc đứng dậy, vỗ đi vết bẩn trên người: "Ha ha ha, cuối cùng cũng biết sợ rồi sao?”

Trong mắt Tề Vạn Hạc xẹt qua một tia thất vọng!

Sắc mặt của Nha Nha cũng tái nhợt!

Xem ta Dị Hỏa tông thực sự phải kết thúc rồi!

Diệp Bắc Minh lại cườ lạnh: “Trở về nói lại cho nhà họ Sở biết, thứ nhất, nếu còn dám nhăm nhe tới Dị Hỏa tông, tôi bảo đảm đảo Thiên Giai sẽ không còn ba chữ nhà họ Sở này nữa!”

“Thứ hai, mạng của Sở Nguyên Bá tôi lấy chắc rồi!”

“Trong vài ngày nữa, tôi nhất định sẽ đích thân tới nhà họ Sở lấy mạng hắn ta!”

Toàn trường chết lặng!

Tất cả đều sợ tới tê rần da đầu, kinh hãi nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

"Cái gì?"

Tề Vạn Hạc cùng Nha Nha ngẩng đầu, không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy!

Cổ Nhạc thì run tay chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Cậu… cậu…”

“Còn không mau cút đi!”

Diệp Bắc Minh phất tay, một con huyết long liền xuất hiện rồi chui thẳng vào lồng ngực ông ta.

“Đừng… đừng giết tôi…”

Cổ Nhạc bị hơi thở của huyết long dọa tới quỳ sụp xuống đất, điên cuồng cào xé tấm áo trước ngực.

Không có điểm gì bất thường!

Cho đến khi Cổ Nhạc thảm hại rời đi, ánh mắt Diệp Bắc Minh mới chuyển: “Về phần các người, tự phế đi cảnh giới võ đạo, để lại đôi cánh tay liền có thể rời đi!”

Lời này giống như một quả đạn pháo làm toàn trường nổ tung khói thuốc!

“Diệp Bắc Minh, mày tưởng mày là ai?”

“Muốn bọn tao tự phế đi võ công? Cũng ngông cuồng quá rồi đó!”

Trong đôi mắt của một vài ông lão cảnh giới Hợp Đạo đều bùng lên sát ý nồng đậm!

Tên nhãi này quá ngông cuồng!

Diệp Bắc Minh thậm chí không thèm giải thích, sải chân bước vào trong đám đông!

Tiếng rồng gầm vang, một con huyết long lao ra và quét sạch mọi thứ!

Phập! Phập! Phập!

Huyết long quét tới đâu từng đóa hoa máu nở rộ tới đó, ba ông lão Hợp Đạo sơ kỳ mở miệng vừa rồi chết ngay tại chỗ!

Giết chóc thẳng tay, khiến người người kinh hồn táng đảm!

“Xin lỗi cậu Diệp…”

“Tôi lập tức tự phế võ công…”

“Tôi sai rồi…”

Những ông lão khác cũng bị dọa tới hồn bay phách lạc, nhao nhao phá hủy đan điền, lại chặt đứt cánh tay của mình, nhếch nhác rời khỏi!

“Cảnh giới Hợp Đạo tự mình phế đi đan điền, trời ơi…”

Dưới con mắt kinh ngạc của Tề Vạn Hạc cùng Nha Nha, chẳng bao lâu sau, bên ngoài cổng của Dị Hỏa rải rác hàng chục nghìn cánh tay trên nền đất!

“Ực...”

Hai người chỉ biết nuốt nước bọt khan.

Vừa kinh ngạc vừa vui mừng!

Một lát sau, Tề Vạn Hạc lại bắt đầu lo âu, hai đầu lông mày vặn chặt một chỗ: “Nhóc con, lần này cậu đã đắc tội hàng chục gia tộc rồi đó!”

“Còn có nhà họ Sở tiếng tăm kia nữa, bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu đâu!”

“Cảm ơn cậu vẫn nhớ tới Dị Hỏa tông, càng cảm ơn cậu vì hôm nay đã giúp đỡ chúng tôi!”

Gương mặt Tề Vạn Hạc không nén được nụ cười khổ sở: “Nhưng tôi biết, số mệnh của Dị Hỏa tông đã cạn… e rằng thực sự không còn cách nào tiếp nối được nữa!”

Nói đoạn.

Liền rút ra một cuốn sách cổ ố vàng!

“Đây là danh mục của các loại dị hỏa, bên trong ghi lại thứ hạng và thuộc tính của chúng!”

“Còn có cái này, là những tâm đắc trong việc khống chế lửa của tổ sư các đời Dị Hỏa tông, cậu cũng cầm lấy đi!”

“Còn có chiếc nhẫn chứa vật này, bên trong là những tài nguyên võ đạo còn sót lại cuối cùng của Dị Hỏa tông…”

“Còn có đây….”

Tề Vạn Hạc đẩy Nha Nha tới trước mặt Diệp Bắc Minh: “Dẫn Nha Nha đi cùng đi, tìm một nơi để trốn! Tuyệt đối đừng lộ mặt nữa!”

Đôi mắt đẹp của Nha Nha đỏ hoe: “Đại trưởng lão, con muốn cùng đồng cam cộng khổ với Dị Hỏa tông!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK