Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2078: Có một vài người, cũng không phải là sư phụ

Người đưa tin ngẩng đầu: “Tiểu thư, quả thực là hắn!”

“Chính là kẻ đã đột nhập vào núi Côn Ngô đánh cắp đi suối thần!”

“Ta không phải ý đó!”

Côn Ngô Mật Phi lắc đầu.

Hầu gái ngờ vực: “Hả? Vậy tiểu thư có ý gì ạ?”

“Thôi quên đi”.

Côn Ngô Mật Phi lắc đầu: “Ta có nói thì ngươi cũng không hiểu được”.

Sau khi trầm lặng mấy phút, đôi mắt của cô lấp lánh!

Đột nhiên, khóe miệng giương lên ý cười vui đùa: “Đi thông báo cho Bất Hủ Vấn Thiên biết, ta không đồng ý với việc trì hoãn hôn lễ!”

“Cứ chiếu theo giao ước và tổ chức vào ngày mai!"

“Thêm vào đó, ta muốn tiến hành tại Thần viện Thái Thương!”

“Nếu hắn không đồng ý, vậy chúng ta kết thúc tại đây!”

Hầu gái thưa vâng một tiếng rồi nhanh chóng lui xuống.

Trên môi Côn Ngô Mật Phi vẫn nở nụ cười điên cuồng: "Diệp Bắc Minh, có phải là anh đã nhớ ra gì đó rồi không?”

“Nếu anh đã nhớ lại, Bất Hủ Vấn Thiên muốn cưới tôi…”

Anh sẽ chỉ khoanh tay đứng nhìn, hay sẽ…. làm ra gì đó đây?”

……

Trong một tòa cung điện tại Thần viện Thái Thương.

“Đồ đệ ngoan, tuy rằng con cùng lúc bái ba người chúng ta làm thầy nhưng cũng không thể cùng lúc tiếp thu truyền thừa của ba người chứ?”

Tô Bi Vân kéo lấy cánh lấy cánh tay Diệp Bắc Minh, nói: “Truyền thừa của ta vô cùng phức tạp, con cùng ta trở về Chấp Pháp Viện trước, học xong một trăm triệu năm rồi lại nói!”

Đỉnh Phù Đồ tức giận mắng một câu: “Tô Bi Vân, ông nghĩ hay lắm, sách quý trong Tàng Thư Các của tôi đã có hơn trăm triệu cuốn, trăm triệu năm học cũng không xong!"

“Đồ đệ ngoan à, con cứ trở về Tàng Thư Các trước, nghiền ngẫm một tỷ năm rồi bàn tiếp!”, vừa nói vừa túm chặt lấy cánh tay còn lại của Diệp Bắc Minh.

Thái Ất Mạc bên cạnh cũng không hề khách sáo, trực tiếp ôm lấy thân thể Diệp Bắc Minh, nói: “Đồ nhi, như chúng ta đều biết, truyền thừa của Giới Luật Viện là lợi hại nhất!”

“Con vẫn nên tới đó ở trước một tỷ năm đi!”

Trần Vũ Nhu ngây ngốc nhìn ba người họ vì một Diệp Bắc Minh mà tranh đoạt với nhau!

“Ba vị trưởng lão à, phải đến mức đó sao?”

“Đương nhiên rồi!”

Ba người đồng thanh trả lời!

Trần Vũ Nhu sao có thể hiểu được việc trụ lại núi Ngộ Đạo trong một giờ có ý nghĩa như thế nào!

“Vũ Nhu, con ra ngoài trước đi, chúng ta có vài lời muốn nói với đồ nhi!”, Tô Bi Vân cười hòa ái nói.

“Vâng!”

Trần Vũ Nhu nghe xong gật đầu, ngoan ngoãn đi ra khỏi đại điện.

Diệp Bắc Minh mở lời: “Ba vị sư phụ à, thực ra trước khi tới Thần viện Thái Thương, đồ nhi đã gặp phải chút phiền toái!"

"Rắc rối gì?"

“Đồ nhi con cứ nói, sư phụ sẽ giúp con giải quyết!"

“Trước mặt Thái Ất Mạc ta, đừng nhắc tới hai chữ phiền toái này!”

Ba người gần như nói cùng một lúc, vỗ ngực cam đoan, bất luận rắc rối đó là gì cũng đều có thể giải quyết được.

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Thực ra cũng không phải chuyện lớn lao gì, chính là con từng tới núi Côn Ngô một chuyến”.

“Hơn nữa còn leo lên tới đỉnh”.

Ba người nghe tới đây đều kinh hãi trợn to mắt!

Tới núi Côn Ngô? Còn leo tới đỉnh!

“Đó thế nhưng là một trong mười ngọn núi thần lớn nhất từ thời sáng thế, xung quanh bố trí vô số trận pháp, đồ nhi con vậy mà leo lên tới đỉnh núi?”, Tô Bi Vân hết sức ngạc nhiên.

“Vâng”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Đỉnh Phù Đồ có một loại dự cảm không lành: "Đồ nhi à, nếu con chỉ xông bừa vào núi Côn Ngô…”

“Sư phụ, đương nhiên không chỉ dừng lại ở việc ra vào đơn giản rồi!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu, ném ra một tin tức giật gân: “Sau khi đồ nhi leo lên tới đỉnh núi, ừm… gần như một hơi uống cạn suối thần Côn Ngô rồi!”

“Con nói cái gì?”

“Mẹ kiếp!”

“Chết tiệt!”

Tô Bi Vân lặng người tại chỗ.

Đỉnh Phù Đồ bật dậy, đập thẳng đầu vào mái vòm của chính điện, một lúc sau mới rơi xuống và đập mạnh xuống nền nhà khiến gạch lát sàn vỡ tung.

“Không chơi nữa, đi đây!”

Thái Ất Mạc nhấc chân liền muốn chạy!

Tô Bi Vân cùng Đỉnh Phù Đồ một bước tiến lên bắt lấy ông ta: “Mẹ kiếp, đồ nhi gặp rắc rối ông lại muốn chạy trốn?”

Thái Ất Mạc sắp hộc máu: “Các ông thử vuốt lại lương tâm của mình xem, đây được tính là rắc rối nhỏ hay sao?”

“Đó là suối thần Côn Ngô đó, mỗi năm cũng chỉ sinh ra được một giọt!"

Tô Bi Vân đè giọng nói: “Thì đã sao? Nhóc Diệp có thể ở lại núi Ngộ Đạo trong một tiếng đồng hồ!”

“Sau này nếu chúng ta muốn tới đó độ kiếp, thằng bé có thể giúp chúng ta ngăn cản dòng năng lượng phép tắc hỗn loạn kia!”

“Hy vọng thăng cấp của chúng ta không phải càng lớn hơn sao?”

Giọng nói của Đỉnh Phù Đồ trầm xuống: “Trả giá một chút nhưng lại có thể nâng cao một cảnh giới nhỏ!”

“Đó thế nhưng là món hời cực lớn!”

“Ông xác định muốn đi? Lấy ra vài thứ để lão già Côn Ngô Tuyệt

Long đó câm miệng lại thì hai chúng tôi vẫn có thể làm được”, Tô Bi Vân lạnh lùng nói.

Thái Ất Mạc cắn răng ở lại!

Tiếp đó ba người tập hợp lại, mỗi người lấy ra một vài báu vật luôn nâng niu lâu nay rồi kêu người đưa tới gia tộc Côn Ngô!

Diệp Bắc Minh thấy vậy thì sắc mặt có hơi tối lại.

Ba vị sư phụ này dường như không chỉ quan tâm tới tài năng võ đạo của anh mà càng coi trọng việc anh có thể trụ lại trong núi Ngộ Đạo một giờ!

“Tiểu Tháp, ba người họ có vấn đề!”, Diệp Bắc Minh truyền âm.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Tôi cũng thấy thế, ba người họ hình như còn thực dụng hơn những sư phụ trước đó của cậu!”

“Dường như bọn họ chọn cậu không chỉ vì cậu là thiên tài!”

Trong lòng Diệp Bắc Minh như có một đám mây đen giăng kín.

Anh có chút nghi ngờ, mình lựa chọn ba người họ làm sư phụ có đúng hay không!

Lúc này.

Tô Bi Vân, Đỉnh Phù Đồ, Thái Ất Mạc đã thương lượng xong!

Ba người tiến lên vây Diệp Bắc Minh ở giữa.

“Đồ nhi, đồ thì các sư phụ đã đưa đến gia tộc Côn Ngô rồi”.

“Sáng sớm ngày mai ta sẽ chuẩn bị đột phá Tế Đạo tầng thứ hai thử xem, đến lúc đó con có thể giúp sư phụ ngăn cản sức mạnh phép tắc hỗn loạn trong núi Ngộ Đạo được không?”, Thái Ất Mạc là người đầu tiên mở lời.

Nếp nhăn nơi khóe mắt cong cong ý cười.

Có một loại hương vị cá đã lọt lưới!

Diệp Bắc Minh ý cười đầy mặt, nhưng trong lòng lại cười lạnh: “Quả nhiên…”

“Được, sư phụ!”

Anh gật đầu nhưng giọng điệu lại chuyển: “Sư phụ, con e rằng lúc người độ kiếp mình lại kiên trì không được bao lâu!”

“Cho nên sợ rằng cần có một vài bảo bối để phòng thân!”

Tô Bi Vân cùng Đỉnh Phù Đồ trực tiếp quay mặt sang hướng khác!

Giả vờ như chưa nghe thấy gì!

Người độ kiếp ngày mai cũng chẳng phải bọn họ!

“Mẹ kiếp hai lão hồ ly này!”, gương mặt già nua của Thái Ất Mạc hơi trầm xuống.

Năm ngón tay ông ta duỗi vào hư không, ba viên đan dược đỏ tươi liền xuất hiện trong lòng bàn tay!

Ông ta cười giả lả nói: “Đồ Nhi à, đây là Bạo Tinh Đan!”

“Sau khi sử dụng có thể kích thích tiềm lực của cơ thể trong thời gian ngắn, bùng nổ với uy lực gấp ba lần!"

“Nếu ngày mai thật sự không chịu nổi thì cứ ăn một viên đi!”

Diệp Bắc Minh suýt nữa bật cười!

“Mẹ kiếp! Tiếp Tháp à, tôi phát hiện ra có vài vị sư phụ không nhất định là sư phụ, họ cũng có thể lấy mạng tôi đó!”

Trong lòng anh dâng lên một trận lạnh lẽo!

"Cảm ơn sư phụ!"

Diệp Bắc Minh ngoài cười nhưng trong không cười.

Sau đó nhận lấy ba viên Bạo Tinh Đan!

Thái Ất Mạc vẫy tay, một ông già mặc áo vải gai liền tiến vào, ra lệnh: “Ông đi theo đồ nhi bảo vệ thằng bé cho tốt!”

“Vâng!”

Ông lão áo vải gai cung kính gật đầu, rồi đi tới phía sau Diệp Bắc Minh, liếc anh một cái rồi lại cúi đầu!

Đại Đạo Chi Thượng tầng sáu!

Hẳn là sợ anh bỏ chạy!

Dao Trì kiêu ngạo cười một tiếng: “Diệp Bắc Minh, bổn đế sớm đã nói với ngươi rồi!”

“Nguyên Thủy Chân Giới khác xa so với nhà tù số bảy của ngươi!”

"Người ở đây coi trọng lợi ích nhất, vì lợi ích, bố mẹ, vợ con đều có thể bán đứng, chỉ chút tình cảm thầy trò nhỏ bé đó đã tính là cái thá gì?”
Chương 2079: Côn Ngô Mật Phi, cô không thể kết hôn

Sau khi rời khỏi đại điện.

Lão già mặc áo vải gai vẫn luôn theo sát sau anh!

Sắc mặt Diệp Bắc Minh âm trầm đến cực điểm: "Tiểu Tháp, Đế thủ, xem ra ba lão già này coi tôi thành cột thu lôi rồi!”

“Cột thu lôi là cái gì?”, Dao Trì thắc mắc.

Diệp Bắc Minh cười tự giễu: “Còn có thứ mà cô không biết à?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Trên trái đất có một loại công nghệ có thể điều chuyển hướng đi của tia sét, bảo vệ sự an toàn cho người bình thường!"

Dứt lời.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục còn ngưng tụ ra một bức tranh trong không gian nội bộ!

Vào những ngày mưa, sấm sét đùng đoàng!

Bị một cột thu lôi bên cạnh hút đi, bảo vệ an toàn cho ngôi nhà.

Dao Trì cười lớn: “Ha ha ha! Tiểu tháp ông nói đúng lắm!”

“Tác dụng hiện tại của thằng nhóc này cũng gần giống như cột thu lôi vậy!”

Diệp Bắc Minh vô cùng bực tức: “Đế thủ, cô còn có tâm trạng cười à? Ba lão già này rõ ràng không có ý tốt đẹp gì!”

“Tôi cảm thấy chúng ta vẫn là nên tìm cơ hội rời khỏi Thần viện Thái Thương này thôi!”

Đột nhiên.

Ông già áo gai nở nụ cười kì quái: “Cậu Diệp, cậu đang truyền âm với ai vậy?”

Diệp Bắc Minh cau mày.

Bản thân truyền âm bị phát hiện rồi?

Dao Trì nói: “Lão ta đang lừa ngươi đó!”

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nhìn ông già áo gai, không chút chần chừ giơ tay tát thẳng lên mặt ông ta, một tiếng ‘bốp’ giòn tan vang lên!

“Cậu!!!!”

Lão già áo gai trợn to hai mắt, trên gương mặt già nua không giấu nổi vẻ tức giận: “Cậu dám đánh tôi? Diệp Bắc Minh cậu vậy mà dám đánh tôi?”

Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Ba vị trưởng lão đều là sư phụ của tôi!”

“Ông chẳng qua chỉ là một tên nô tài, tôi đánh ông thì đã sao?”

“Ông có tin tôi đến cầu xin Thái Ất sư phụ cũng có thể giết chết ông hay không?”

Lão già áo gai rùng mình!

Xét về tầm quan trọng của Diệp Bắc Minh đối với ba người họ, nếu anh kiên quyết yêu cầu, Thái Ất Mạc có lẽ thực sự sẽ giết chết ông ta!

Cho dù ông ta là Đại Đạo Chi Thượng tầng sáu!

Nhưng chắc chắn không thể sánh bằng địa vị của anh trong lòng Thái Ất Mạc!

“Cậu Diệp, tôi sai rồi!”

Lão già áo gái run rẩy, vội vàng nói lời xin lỗi.

Diệp Bắc Minh rống lên một tiếng: “Quỳ xuống!”

Lão già áo gai sợ hãi quỳ sụp xuống đất, thân hình già khọm run lên không ngừng!

“Diệp sư đệ, cậu đang làm gì vậy?”

Đúng lúc này, Trần Vũ Nhu từ xa đi tới.

Thấy ông lão áo gái quỳ trên đất, có chút khó hiểu: “Phương lão, người hầu thân cận nhất của đại trưởng lão Thái Ất, sao ông lại quỳ ở đây?”

Diệp Bắc Minh tùy tiện giải thích: “Phương lão nói ông ấy thích quỳ gối hầu hạ!”

Cô nhóc này không giống với ba lão già chết tiệt kia!

Anh đương nhiên nhìn thấy việc cô ấy bất chấp tất cả xông vào núi Ngộ Đạo muốn cứu bản thân!

"Ah?"

Mặc dù nghi ngờ nhưng Trần Vũ Nhu cũng không hỏi nhiều!

“Đi thôi, Diệp sư đệ, tôi dẫn cậu tới nơi ở của mình”, Trần Vũ Nhu kéo tay Diệp Bắc Minh trực tiếp bay đi.

Phương lão lúc này mới chậm rì rì đứng dậy, phủi đi bụi bẩn trên đầu gối!

Trong đôi mắt già nua hằn đầy tia máu!

Khóe miệng không nhịn được giật giật: “Nhãi con, chỉ một tên Đại năng tầng hai cỏn con cũng dám bắt Phương Hiếu Thiên tao quỳ xuống!"

“Sớm muộn gì mày cũng rơi vào tay tao thôi!!!”

Vừa nói nắm đấm vừa vang lên tiếng siết chặt lạo xạo!

Rồi nhanh chóng đi theo hai người kia!

Dưới sự dẫn đường của Trần Vũ Nhu, Diệp Bắc Minh rất nhanh đã tới được nơi mình ở!

Trên đường đi, đèn lồng đỏ rực được treo khắp nơi!

Trên đường chính, thậm chí còn có người đang trải thảm đỏ.

“Có chuyện gì vậy?”

Trần Vũ Nhu tóm lấy một tên đệ tử hỏi.

“Trần sư tỷ, sư huynh Bất Hủ và sư tỷ Côn Ngô sẽ tổ chức hôn lễ vào ngày mai tại Thần viện Thái Thương chúng ta đó!”

“Các trưởng lão đều có lệnh phải trang trí hiện trường hôn lễ cho đàng hoàng, ngày mai sẽ có rất người của rất nhiều phương thế lực tới chúc mừng!”, tên đệ tử kia nói xong liền vội vã rời đi.

Trần Vũ Nhu nghĩ hoài không ra: “Chị Mật Phi rõ ràng không thích Bất Hủ Vấn Thiên, sao lại đồng ý gả cho hắn!”

“Không được, đợi lát nữa tôi phải đi hỏi xem sao!”

Nói đoạn liền kéo theo Diệp Bắc Minh cấp tốc đi tới chỗ ở của anh.

Tùy tiện giao phó hai câu!

Liền quay người vội vàng rời đi.

Diệp Bắc Minh quét mắt nhìn thoáng qua, thân là đệ tử của ba vị đại trưởng lão, nơi anh ở vậy mà là một tòa cung điện khổng lồ!

Anh sải bước tiến vào trong!

Lão già áo gai đi theo cũng muốn nối bước!

“Cút!”

Diệp Bắc Minh khinh thường liếc mắt nói.

“Chó cũng phải có nhận thức của chó, đứng chờ ở cửa đi!”

Lão già áo gai xém chút tức chết, cứ như vậy nhìn Diệp Bắc Minh khởi động trận pháp, chặn đứng mọi thăm dò!

“Tiểu súc sinh, thứ đáng chết này!”

Lão già áo gai suýt nghiến gãy răng hàm.

Sau khi chửi rủa một câu xong thì để lại một tia phân thân canh gác ở trong sân.

Còn bản thể thì nhanh chóng trở về Giới Luật Viện, quỳ xuống dưới chân Thái Ất Mạc: “Chủ nhân, tên nhãi đó tựa hồ đã biết người đang lợi dụng hắn!”

“Thái độ vừa rồi của hắn với tôi vô cùng ác liệt, hơn nữa còn mắng tôi là chó nữa!”

Thái Ất Mạc vẻ mặt thờ ơ, cười lạnh nói: "Biết thì đã thế nào? Thằng nhãi này còn có thể mọc cánh thoát khỏi Thần viện Thái Thương sao?”

“Nói đi cũng phải nói lại, không lẽ ngươi không phải là một con chó à?”

Lão già áo gai rùng mình!

Trong lòng cảm thấy vô cùng nhục nhã!

Nhưng khoảnh khắc ngước đầu lên, trên mặt lại treo nụ cười nịnh nọt: "Chủ nhân, người nói đúng lắm!”



Diệp Bắc Minh vừa mới vào nơi ở.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã không nhịn được truyền âm: “Nhóc con, đợi đến lúc cậu tự nhớ lại cũng không biết phải chờ tới lúc nào!”

“Bây giờ tôi phải nói cho cậu biết sự thật!”

Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Tiểu Tháp, ông có ý gì?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đưa ra một tuyên bố gây sốc: “Nhóc con, cậu thực sự không nhớ chuyện giữa mình và Côn Ngô Mật Phi sao?”

“Tôi và Côn Ngô Mật Phi?”

Diệp Bắc Minh mặt đầy nghi hoặc: "Cô ta thì liên quan gì tới tôi?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhiều lời vô nghĩa, mà trực tiếp cộng hưởng thần niệm!

Trước mắt Diệp Bắc Minh hiện ra một khung cảnh!

Ở trong đó.

Anh chật vật bò lên khỏi sông Mặc Uyên, ngồi xuống trước lối vào của nhà tù số bảy, ung dung tán chuyện với Côn Ngô Mật Phi!

Cuối cùng.

Anh vậy mà mở miệng yêu cầu thân thể của cô ấy!

“Trời ạ, Tiểu Tháp, đây là tôi sao?”

Diệp Bắc Minh sững sờ.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phàn nàn: "Nhóc con, đây không phải là cậu chẳng lẽ là tôi?”

Diệp Bắc Minh gật đầu, vẫn cảm thấy không thể tin được: “Đây là chuyện tôi có thể làm ra… tôi và Côn Ngô Mật Phi, vậy mà…”

“Tiểu Tháp, cảnh tượng phía sau đâu? Cô ấy thực sự…cùng tôi… sao nữa?”

Diệp Bắc Minh nuốt nước miếng!

Cuối cùng anh cũng biết được tại sao Côn Ngô Mật Phi lại nói ra những lời kỳ lạ kia khi ở trên núi Côn Ngô rồi!

Giờ đây mọi thứ đều đã rõ ràng!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Sao tôi biết được? Vào thời khắc mấu chốt, tôi bị cô ta phong ấn rồi!”

“Đợi đến lúc tôi tỉnh lại thì ký ức của cả hai chúng ta đều đã bị phong ấn lại!”

“Khi chủ nhân đầu tiên biến tôi trở thành tháp Trấn Ngục Hỗn Độn, tôi mới lấy lại được ký ức!”

Diệp Bắc Minh có chút tức giận: "Tiểu Tháp, nếu ông đã khôi phục trí nhớ từ lâu, vì sao không nói cho tôi biết sớm hơn?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Nếu cậu không nhớ lại được thì chứng tỏ đây chỉ là tình yêu qua đường!”

“Tôi hà tất phải nhắc nhở cậu? Cho dù nhắc nhở thì cậu cũng chưa chắc đã thích cô ta!”

“Nhưng bây giờ đã khác, Côn Ngô Mật Phi sắp phải gả cho người khác rồi, nếu tôi trơ mắt nhìn người phụ nữ của cậu lấy người khác mà không nhắc nhở, thì đó chính là vấn đề của tôi!”

Sắc mặt của Diệp Bắc Minh không khỏi u ám.

Côn Ngô Mật Phi có ý gì?

Nếu giữa hai người đã xảy ra chuyện đó!

Tại sao còn muốn gả cho Bất Hủ Vấn Thiên?

Cộng thêm việc Bất Hủ Vấn Thiên nhắm vào bản thân, không lẽ hắn ta đã biết ẩn tình giữa hai người họ?

“Thì ra là vậy!”

Diệp Bắc Minh cau mày: "Mặc kệ thái độ của cô thế nào thì Côn Ngô Mật Phi, cuộc hôn nhân này của cô không se duyên nổi rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK