Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2021: Tiểu Tháp, hay là ông không làm được?

“Đây chính là Hỗn Độn Giới?”

Khoảnh khắc anh đáp xuống mặt đất, Diệp Bắc Minh cảm thấy máu trong cơ thể mình như sục sôi.

Dường như có một cỗ năng lượng thần bí đang kêu gọi anh.

Diệp Bắc Minh nói với tháp Càn Khôn Trấn Ngục về cảm nhận đặc biệt này của mình.

“Lẽ nào là do xá lợi Ma cốt đang làm gì đó?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Rất có thể, vật này do tổ tiên của cậu để lại, nói không chừng nó có liên quan đến huyết mạch”.

“Theo lý mà nói, Hỗn Độn Giới là quê hương của cậu, cậu trở lại đây có cảm nhận là điều rất bình thường”.

Nghe tiểu Tháp giải thích xong.

Diệp Bắc Minh nghĩ ngợi mà gật đầu.

“Tiểu Tháp, ông có thể cảm nhận được vị trí của Hỗn Độn Chân Hỏa không?”

“Khi cậu xuyên qua khe nứt không gian, tôi đã tìm kiếm toàn bộ Hỗn Độn Giới một lượt. Không phát hiện ra vị trí của Hỗn Độn Chân Hỏa!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời.

Sau đó lại nói.

“Cậu còn nhớ cảnh tượng mà mình nhìn thấy vừa rồi trong hư không không?”

“Đương nhiên là nhớ rồi!”, Diệp Bắc Minh gật đầu.

“Trong khu vực bị bao phủ bởi ma khí màu tím đó có một thế lực thần bí đang cản trở tôi tìm kiếm!”

“Tôi lo lắng cậu sẽ bị bại lộ nên không cưỡng ép dò la nữa”.

“Tôi đoán chừng nếu Hỗn Độn Chân Hỏa thực sự ở Hỗn Độn Giới thì rất có thể nằm ở khu vực đó!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe lên.

Vừa định nhấc chân đi về hướng nơi tập trung ma khí màu tím!

“Nhóc con cẩn thận, có người tới rồi!"

“Là mười tên Thiên Tôn hậu kỳ!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thấp giọng hét lên: “Sắp tới rồi!”

Diệp Bắc Minh siết chặt năm ngón tay, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục liền xuất hiện: “Tiểu Tháp, tôi dồn toàn lực ra tay hẳn là có thể hạ gục được ba tên!”

“Bảy tên còn lại giao cho ông nhé?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Nhóc con, tôi khuyên cậu không nên ra tay!”

“Bây giờ cậu chỉ có một mình, hơn nữa Hỗn Độn Giới được không gian kết giới bảo vệ, một khi bại lộ sẽ không khác gì ba ba trong vại!”

“Kẻ thù ngoài sáng, cậu ở trong tối, khi ẩn nấp sẽ càng dễ dàng tìm thấy Hỗn Độn Chân Hỏa hơn!”

“Đợi khi được Hỗn Độn Chân Hỏa, tôi và cậu bắt tay lấy được liền rời đi, không phải sẽ càng tuyệt vời hơn sao?”

Diệp Bắc Minh sửng sốt.

Anh rất hiếm khi thấy tháp Càn Khôn Trấn Ngục phải tính toán vòng vo như vậy!

Vẻ mặt anh có chút kỳ quái hỏi: “Tiểu tháp à, không phải là ông không được nữa đó rồi chứ?”

“Khụ khụ… nhóc con, cậu cứ nhất định phải bóc trần tôi mới được à?”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục bực tức hỏi vặn lại một câu: “Kể từ lần trước tôi đã không hấp thụ qua bất kỳ sức mạnh nào nữa rồi!”

“Cậu tưởng rằng sức mạnh cậu tôi là vơ bừa từ trong không khí à?”

“Ừm… xin lỗi, lần sau sẽ để cho ông ăn no!”, Diệp Bắc Minh thu lại kiếm Càn Khôn Trấn Ngục.

Đúng lúc này có một chiếc xe ngựa đậu lại ở cửa thung lũng phía xa!

Diệp Bắc Minh vận dụng Ảnh Thuấn, nhấc chân liền tới trước xe ngựa, ngay lập tức có một làn gió thơm từ trong xe ập vào mặt anh.

“Ai?”

Giọng nói đầy cảnh giác của một cô gái truyền tới.

Trên bầu trời vọng tới một tiếng vang đinh tai nhức óc, từ trong biển mây đen mười tên Ma tộc thượng cổ dữ tợn đang cấp tốc bay về phía này.

Ngay cả không gian cũng trở nên méo mó do sự xuất hiện của mười người này.

Giọng nói của Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Cô gái à, hy vọng một lát nữa cô sẽ hợp tác một chút, tôi sẽ không làm tổn thương tới cô đâu!”

“Ha ha, thật sao? Nếu tôi không phối hợp thì sao?"

Người phụ nữ trong xe khẽ cười.

Diệp Bắc Minh cau mày, vừa muốn thuyết phục tiếp.

Thì lúc này, mười tên Ma tộc thượng cổ đã phát hiện ra chiếc xe ngựa này!

Một cỗ xe ngựa lẻ loi ở nơi hoang vu này trông vô cùng đáng nghi.

Một tia thần niệm mạnh mẽ trắng trọn quét qua cơ thể Diệp Bắc Minh!

“Cảnh giới Nhập Đạo?”

“Chắc không phải hắn đâu! Thái hậu từng căn dặn, thằng nhóc đó đã giết chết ba vị cung phụng cảnh giới Thiên Tôn trung kỳ, đây chắc chắn không phải là việc mà một Nhập Đạo cỏn con có thể làm được!"

Ánh mắt của mười người đứng sừng sững trong làn mây ngưng lại.

Khóa chặt lên chiếc xe ngựa phía sau Diệp Bắc Minh!

Một giọng nói trầm thấp vang lên: “Người bên trong, ra ngoài!"

Trước sự ngạc nhiên Diệp Bắc Minh, người phụ nữ trong xe ngựa cười khẩy đáp: “Mắt chó của các người mù rồi đấy à, xe ngựa của bổn quận chủ mà cũng dám tra xét?”

Một lệnh bài lập tức bắn ra khỏi xe ngựa, lơ lửng giữa không trung!

Bên trên chạm khác Ma văn mang đậm hơi thở cổ xưa.

“Thì ra là quận chủ Phượng Cửu!”

Mười người sợ hãi lùi lại: “Chúng thần quấy rầy rồi!”

Sau đó chân như bôi dầu, cưỡi mây rời đi!

Diệp Bắc Minh có chút kinh ngạc, người phụ nữ này rốt cuộc là ai? Chỉ dựa vào một tấm lệnh bài đã có thể dọa lui mười tên Ma tộc thượng cổ cảnh giới Thiên Tôn?

Khi anh còn đang ngờ vực thì giọng nói trong xe ngựa một lần nữa vang lên:

“Được rồi, bây giờ thì anh đã có thể trả lời tôi được hay chưa?”

“Nếu bổn quận chủ không phối hợp với anh, anh sẽ làm gì?”

Một bàn tay mảnh khảnh như ngọc vén rèm lên!

Một khuôn mặt mê hoặc chúng sinh, khuynh quốc khuynh thành xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh có thể khẳng định, dung mạo của người phụ nữ này chắc chắn có thể đứng trong top ba giữa nhóm các vị sư tỷ và hồng nhan tri kỷ của mình!

“Ha ha, anh cũng giống như đám đàn ông kia vậy!”

Phượng Cửu cười lạnh một tiếng.

Tất cả đàn ông đều có dáng vẻ ngây ngốc như vậy sau khi nhìn thấy cô ấy!

Lúc này, đám mây đen vừa biến mất kia lại lờ mờ xuất hiện, mười tên Ma tộc thượng cổ vậy mà đang quay ngược trở lại.

“Đắc tội rồi!”

Diệp Bắc Minh lo lắng bị bại lộ hành tung, năm ngón tay bắn ra mấy cây trâm bạc đâm thẳng vào trong cơ thể của Phượng Cửu, khống chế cô lại!

Trên bầu trời, mười tên Ma tộc thượng cổ không ngừng tìm kiếm.

“Người đâu? Chạy nhanh như vậy?"

“Có lẽ nào là tên đánh xe kia?”

“Một tên đánh xe với cảnh giới Nhập Đạo giết chết ba Thiên Tôn trung kỳ, ngươi đang đùa đấy à?”

“Vậy… chúng ta tới hỏi quận chủ Phượng Cửu, xem xem cô ấy có gặp qua người nào khác không?"

“Ngươi dám tới truy hỏi quận chủ Phượng Cửu? Đến lúc Phượng chủ nổi dậy, ngươi đoán xem thái hậu có giao chúng ta cho cô ta tùy ý xử lý không?”

Không khí nhất thời trở nên yên tĩnh!

Mười tên Ma tộc thượng cổ lại tỉ mỉ tìm kiếm khu vực xung quanh vài lần rồi nhanh chóng rời đi!

Diệp Bắc Minh lúc này đã chui vào trong xe ngựa, rút trâm bạc ra khỏi cơ thể của Phượng Cửu: “Được rồi, bây giờ tôi sẽ trả lời câu hỏi vừa rồi của cô!”

“Nếu cô không phối hợp, tôi có biện pháp bắt cô phải làm theo!”

“Tạm biệt!”

Diệp Bắc Minh xoay người định rời đi.

“Đợi đã!”

Phượng Cửu đã nhảy xuống từ trên xe ngựa, một phát chặn trước mặt anh.

Đôi mắt đẹp không ngừng đảo qua lộn lại trên người anh!

Dường như muốn nhìn thấu người đàn ông trước mắt này rốt cuộc có thân phận gì? Đến từ đâu?

Ngay từ hàng chục triệu năm trước, tổ tiên của Phượng tộc đã để lại một lời tiên tri!

Kỷ nguyên Hỗn Độn kéo dài 675.453.900 năm.

Vào buổi trưa, 12h45’.

Chỉ cần để một cô gái mang huyết mạch Phượng tộc chờ đợi ở trong thung lũng này liền có thể gặp được người có thể thay đổi vận mệnh Phượng tộc, dẫn dắt Phượng tộc đi tới đỉnh cao!

Ngày đó chính là ngày hôm nay!

Lúc này quả thực chính là 12h45’.

Nhưng người mà họ hằng mong đợi vậy mà chỉ là một Nhập Đạo nhỏ bé?

Trong số rất nhiều người đánh xe của cô, người có thực lực thấp nhất cũng đã là Nhập Đạo đỉnh phong rồi!

Cảnh giới của người trước mắt này cũng quá thấp kém đi!

Đây thực sự là người mà tổ tiên tiên đoán sao?

Giọng nói của Phượng Cửu có chút kích động: “Anh tên là gì? Tới từ đâu? Tới đây làm gì?”
Chương 2022: Tứ đại Thiên Ma tộc!

Diệp Bắc Minh đáp: “Cô gái, chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, không cần thiết phải khai báo với cô nhiều như vậy chứ?”

Phượng Cửu khịt mũi: “Tình cờ gặp nhau? Mười tên Ma tộc thượng cổ vừa rồi đều tới từ trong cung”.

“Bọn họ không phải đang truy sát anh đó chứ? Nếu bây giờ tôi báo cho bọn họ biết, anh sẽ đối phó thế nào?”

Diệp Bắc Minh âm hiểm nheo mắt!

Trong lòng đã rục rịch sát ý!

“Anh muốn giết tôi?”

Phượng Cửu nhanh nhạy cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt!

Cô ta có một loại ảo giác!

Nếu Diệp Bắc Minh thực sự muốn ra tay, cô ta ắt phải chết không cần nghi ngờ!

Giây tiếp theo.

Giọng điệu của Phượng Cửu lại chuyển: “Không bằng thế này đi, anh giúp tôi đánh xe trở về”.

“Tránh việc mười tên kia lại tìm vòng trở lại, chỉ cần anh đưa tôi về tới Phượng tộc, tôi sẽ coi như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra!"

“Được!”

Diệp Bắc Minh thu hồi lại sát ý, trực tiếp đặt mông ngồi xuống xe ngựa.

Hướng mà Phượng Cửu muốn tới vừa hay lại chính là nơi ma khí tụ hội!

Trên đường.

Mười tên Cổ Ma cảnh giới Thiên Tôn hậu kỳ kia đã lượn qua bay lại trên đầu họ vô số lần!

Sau khi nhiều lần dùng thần niệm tra soát Diệp Bắc Minh, xác định chắc chắn anh chỉ có cảnh giới Nhập Đạo mới chịu rời đi.

“Này, anh rốt cuộc là ai vậy?”

Phượng Cửu ló đầu khỏi xe ngựa, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Diệp Bắc Minh, thậm chí còn vén tà váy tới tận đầu gối cho tiện.

Một đôi chân thon dài trắng hồng thoải mái đung đưa trong gió.

Diệp Bắc Minh liếc cô ta một cái, hỏi thẳng: “Cô muốn quyến rũ tôi à?”

Phượng Cửu chẳng khách sáo quăng cho anh một cái trợn trắng mắt: “Anh nghĩ nhiều quá rồi đấy, tôi là do bị bó buộc quá lâu nên mới thả lỏng một chút thôi!”

“Vừa rồi anh còn lộ ra sát ý với tôi, cho thấy trong mắt anh thì an toàn còn vượt xa cả sắc đẹp!”

Diệp Bắc Minh tiếp tục lái xe, lười phải để ý tới cô ta.

“Tiểu Tháp, có manh mối gì không?”

“Cậu phải tiến gần hơn một chút nữa mới được!”

“Được!”

Diệp Bắc Minh đẩy nhanh tốc độ.

Phượng Cửu phát hiện ra rằng người đàn ông trước mắt này thực sự không hề có chút hứng thú nào với cô ta!

Đôi khi lông mày anh sẽ hơi cau lại, môi cũng khẽ mấp máy, dường như đang nói chuyện với ai đó!

Trong lòng cô ta không khỏi có chút khó chịu!

“Này, tôi có một ý tưởng!”

Diệp Bắc Minh đến nhìn cũng không nhìn cô ta lấy một cái, đáp gọn lỏn: “Nói!”

Ánh mắt Phượng Cửu lập lòe tia tính toán: “Chúng ta hỏi đáp lẫn nhau, dùng tâm võ đạo thề nhất định phải nói ra sự thật!”

“Được!”

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động, không chút do dự đồng ý.

Hai người lập tức dùng tâm võ đạo thề!

“Anh tới từ đâu?”, Phượng Cửu cướp lấy lượt hỏi đầu tiên.

“Bên ngoài Hỗn Độn Giới!”

“Quả nhiên là vậy!”

Phượng Cửu có chút kích động, không lẽ anh ta thực sự là người sẽ thay đổi vận mệnh Phượng tộc như trong lời tiên đoán? Cô ta hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, tiếp tục hỏi: “Mười tên Cổ Ma từ trong cung vừa rồi tới để truy giết anh sao?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Đến phiên tôi hỏi rồi”.

“Được, anh hỏi đi!”, Phượng Cửu gật đầu.

Diệp Bắc Minh nói thẳng: “Thấy thân phận của cô khá cao đó, vậy cô có biết Hỗn Độn Chân Hỏa ở đâu không?”

Vừa mở lời chính là tung ra một quả bom!

Phượng Cửu ngẩn người!

Cái đầu nhỏ bối rối kêu ong ong!

Sao tên nhóc này lại không tuân theo lẽ thường vậy?

Anh ta vì Hỗn Độn Chân Hỏa mà tới?

Mấu chốt là cô ta thực sự biết thứ này ở đâu!

“Tôi… cái này… tôi…”, Phượng Cửu lắp bắp không thành câu.

Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Đừng do dự nữa, vừa rồi cô mới dùng tâm võ đạo để thề thốt xong”.

“Nếu không nói ra, trên con đường tu võ ngày sau sẽ bị tâm ma phản phệ “.

Sắc mặt Phượng Cửu hơi thay đổi, hai má phồng lên vì giận dữ, trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh: “Anh rốt cuộc là ai? Đến Hỗn Độn Giới với mục đích gì? Vì sao lại muốn nghe ngóng tin tức về Hỗn Độn Chân Hỏa?”

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nhìn cô ta, hỏi ngược lại: “Không cần tâm võ đạo nữa à?”

“Anh!”

Phượng Cửu trong thoáng chốc giống như một quả bóng cao su xì hơi, hoàn toàn bị anh nắm thóp: “Được thôi, Hỗn Độn Chân Hỏa ở trong cấm địa Thiên Ma! Nhưng anh cũng đừng mơ tưởng tới nó nữa, bởi anh không vào được mà cũng không ai có thể đặt chân tới đó đâu“.

“Tại sao?”

Diệp Bắc Minh cau mày hỏi.

Phượng Cửu nhoẻn miệng cười gian xảo, gương mặt xinh đẹp tươi cười giống như tiểu hồ ly: “Đây là câu hỏi thứ hai rồi nha!”

“Được, cô hỏi trước đi“, khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật.

“Anh muốn Hỗn Độn Chân Hỏa để làm gì?”

“Cứu vớt thế giới!”

“Phụt”.

Phượng Cửu xém chút phun ra một ngụm máu, quắc mắt trừng Diệp Bắc Minh: ”Anh trai à, anh không đùa đó chứ?”

Diệp Bắc Minh nghiêm túc đáp: “Câu hỏi này tôi miễn phí trả lời cho cô nghe, không đùa“.

Phượng Cửu liếc anh một cái thật sâu: “Được, tới lượt anh rồi đó!”

Diệp Bắc Minh cũng không lòng vòng thêm chuyện: “Tại sao lại không có ai có thể tiến vào cấm địa Thiên Ma?"

Khóe miệng Phượng Cửu giật giật, có chút không nói nên lời!

Anh cũng thật là ngay thẳng đó!

Mục đích quá rõ ràng rồi!

Nhưng cô ta vẫn thành thật trả lời: "Muốn vào cấm địa Thiên Ma thì cần phải có máu tươi từ bốn đại gia tộc Thiên Ma!”

“Đế tộc, Phượng tộc, Huyết tộc, còn có…Huyền tộc đã diệt vong từ lâu!”

“Vị kia của hoàng cung Thiên Ma đã ngồi trên cái ghế Ma Hoàng mấy chục triệu năm rồi nhưng cũng không có cách nào tiến vào đó!”

“Cho nên anh đừng mơ mộng nữa”.

Sắc mặt Diệp Bắc Minh hơi trầm xuống!

Huyền tộc hẳn là tộc của bố anh rồi!

“Đến lượt tôi rồi”.

“Cô hỏi đi!”.

Phượng Cửu ra điều ngẫm nghĩ rồi mỉm cười nói: “Anh đến từ thế giới bên ngoài vậy anh thuộc chủng tộc nào?”

Diệp Bắc Minh trầm ngầm một lúc mới đáp: “Một nửa huyết mạch của tôi là của Hoa tộc- nhân tộc!”

“Nửa còn lại chính là Huyền tộc mà cô vừa nói tới!”

“Anh nói cái gì?”

Đôi mắt đẹp của Phượng Cửu trợn to, thân thể mảnh mai run lên, ‘ôi chao’ một tiếng liền ngã thẳng từ trên xe ngựa xuống.

Cô ta nằm sõng soài dưới đất, ngước mắt lên nhìn anh với vẻ không thể tin được: “Anh… anh là người của Huyền tộc?”

……

Thanh Thành tông, đại lục Thương Lam.

Ba người Dạ Huyền, Diệp Thanh Lam, Lạc Khuynh Thành vừa tới ngoài cửa núi lập tức bị người chặn lại: “Các người là ai? Tới đây làm gì?”

Dạ Huyền tiến lên trước, giải thích rõ ý định của mình!

“Chúng tôi tới tìm người, một người tên là Chu Nhược Giai, một người gọi là Tôn Thiến”.

Đám đệ tử trông cửa bốn mắt nhìn nhau!

Lại đánh giá ba người Dạ Huyền từ trên xuống dưới một lượt: “Các người là gì với họ? Tìm hai người họ làm gì?”

Dạ Huyền đáp: “Chúng tôi là người nhà của họ!”

“Người nhà?”

Đám đệ tử trông cửa của Thanh Thành tông cười khẩy, mấy chục người bất ngờ tiến lên bao vây ba người họ lại.

“Các người có ý gì?”

Diệp Thanh Lam cảm thấy có gì đó không ổn.

Thanh niên dẫn đầu cười lạnh: “Chu Nhược Giai được tông chủ nhìn trúng, vốn dĩ sắp trở thành phu nhân của thiếu tông chủ rồi!”

“Nhưng con khốn đó lại không biết tốt xấu, trong đêm bái đường với thiếu tông chủ vậy mà một kiếm hủy đi gốc rễ của ngài ấy!”

“Tôn Thiến thân là đệ tử của tông môn lại cấu kết với Chu Nhược Giai, muốn trốn chạy khỏi Thanh Thành tông!”

“Bây giờ hai con khốn đó đang bị nhốt trong ngục, chờ tử hình!”

“Các người là người nhà của chúng, bắt các người lại chính là lập công to, giết!”

Hàng chục người dồn dập tấn công!

Trận chiến tưởng chừng như chạm vào là nổ!

Sau hàng chục hiệp, ba người tuy rằng đánh bại hầu hết đám đệ tử!

Nhưng dù sao cũng đang đứng ở ngay cổng của Thanh Thành tông nên càng ngày càng có nhiều người lao ra theo.

Dưới sự vây công của hàng ngàn người, ba người dần bị dồn vào thế bị động mà bại lui!

Bản thân Diệp Thanh Lam vốn còn đang bị thương, căn bản không thể kiên trì nổi!

Dạ Huyền thiêu cháy ma huyết, muốn mở ra một con đường máu!

“Ma tộc cũng dám giở thói ngang ngược trong Thanh Thành tông chúng ta? Đúng là muốn chết!”

Một lão giả mặc áo xanh xuất hiện, giận dữ hét lên.

Hơi thở của cảnh giới Đạo Tổ lập tức bộc phát, chỉ với một chưởng đã nhẹ nhàng đánh bay Dạ Huyền, khiến ông đập mạnh xuống đất.

“Anh Huyền!”

Diệp Thanh Lam vội vàng lao tới bên cạnh Dạ Huyền!

“Kéo bọn chúng xuống! Kẻ nào phản kháng, giết không tha!”

Lão giả áo xanh cười gằn lắc đầu.

Hàng ngàn đệ tử lao về phía trước!

Lạc Khuynh Thành ra sức múa trường kiếm trong tay, một hơi nuốt xuống hơn chục viên đan dược, điên cuồng chống cự!

Lão giả áo xanh cười mỉa: “Ba tên phế vật cũng dám tới Thanh Thành tông gây sự? Quỳ hết xuống cho lão phu!”

Một chưởng vô tình đè ép xuống!

“Phụt….”

Lạc Khuynh Thành hoàn toàn không chống đỡ nổi mà bắn ngược ra ngoài!

“Dẫn đi, nhốt chung với hai con khốn kia, chờ ngày chém đầu!”, lão già áo xanh lạnh giọng ra lệnh.

Bỗng nhiên một giọng nói lạnh băng vang lên: “Dám ức hiếp bố mẹ tôi, Thanh Thành tông này không cần thiết phải tồn tại nữa rồi!"
Chương 2023: Nhóc con, cậu lại bị phụ nữ lừa rồi!

“Là ai đang nói chuyện?”

Lão giả áo xanh kinh sợ quay đầu lại.

Chỉ thấy.

Một luồng khiếm khí khổng lồ dài hàng ngàn trượng quét ngang qua.

Kiếm khí rơi xuống xung quanh ba người Dạ Huyền, hàng ngàn đệ tử của Thanh Thành tông căn bản không thể ngăn cản được uy lực của một kiếm này, tất cả đều hóa thành sương máu.

Lão giả áo xanh kinh hãi đến tột độ: “Cảnh giới Đạo Tôn!”

Giây tiếp theo.

Một đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống, Hạ Nhược Tuyết, Liễu Như Khanh, Đạm Đài Yêu Yêu ba người liền xuất hiện.

“Là bọn họ!”

Diệp Thanh Lam vui mừng khôn xiết.

Liễu Như Khanh và Đạm Đài Yêu Yêu xông lên phía trước: “Chủ nhân, chủ mẫu, hai người ở đây, thật là tốt quá rồi!”

Hạ Nhược Tuyết bước lên phía trước, đến bên hai người, giơ tay truyền lực trị thương cho bọn họ.

Sau khi ổn định thương thế.

“Bố, mẹ, đại sư tỷ, mọi người nghỉ ngơi đi!”

“Việc tiếp theo cứ giao cho con!”

Đôi mắt đẹp của Hạ Nhược Tuyết khẽ liếc qua, rơi trên người lão giả áo xanh, ông ta lập tức cảm nhận được một cỗ sát khí lạnh thấu xương.

Lão giả áo xanh biến sắc: “Tiền bối, đều là hiểu lầm...”

Phụt!

Một đạo kiếm khí chém ngang qua, đầu của lão giả áo xanh bay lên cao, sau đó nổ tung.

“Bố mẹ, hai người chờ con một chút, con đi diệt cả tộc bọn họ”, Hạ Nhược Tuyết khẽ mỉm cười, bước vào bên trong Thanh Thành tông.

Ánh mắt Diệp Thanh Lam có chút kỳ lạ: “Con nhóc này, thật giống Minh Nhi...”

...

Hỗn Độn Giới.

“Diệp Bắc Minh, anh thật sự là người của Huyền Tộc sao?”

Phượng Cửu trừng to mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh.

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh bình tĩnh: “Cô đã hỏi tôi mấy chục lần rồi! Tôi có cần thiết phải lừa cô không?”

Phượng Cửu đứng bất động tại chỗ.

Trong lòng sớm đã nổi lên từng cơn chấn động dữ dội, Huyền tộc đã bị diệt tộc hàng trăm triệu năm trước, tam đại Thiên Ma cũng không có cách nào mở ra cấm địa của Thiên Ma! Đế Trần mặc dù chiếm giữ vị trí Ma Hoàng, huyết mạch và thực lực cũng không tệ.

Hàng chục triệu năm nay.

Đế tộc, Huyết tộc, Phượng tộc, ba tộc này cùng nhau phát triển hòa hợp.

“Nếu như Diệp Bắc Minh thật sự là người của Huyền tộc, nói không chừng lời tiên đoán của tổ tiên chính xác”.

“Người này, thật sự có thể thay đổi vận mệnh của Phượng tộc”.

“Đưa Phượng tộc đi đến đỉnh cao huy hoàng”.

Nghĩ đến đây.

Tâm tình của Phượng Cửu trở nên cực kỳ xúc động, chưa bao giờ cô ta cảm thấy như vậy.

“Đi, cùng tôi trở về Phượng tộc”, sau khi quyết định, Phượng Cửu trực tiếp nói.

Diệp Bắc Minh vừa muốn mở miệng từ chối.

Phượng Cửu giống như nhìn thấu được suy nghĩ của anh: “Đừng từ chối vội, nếu tôi nói với anh, tôi có thể giúp anh tiến vào cấm địa Thiên Ma thì sao?”

Lời vừa đến miệng, liền lập tức nuốt vào.

...

Phượng tộc, cổng thành cổ xưa, người đông như kiến.

Ngoài người của Phượng tộc ra.

Người của Đế tộc, Huyết tộc đều có mặt, ai nấy cũng háo hức chờ đợi.

“Địch Cuồng, tôi khuyên anh quay về đi. Phượng Cửu quận chủ nhất định sẽ lựa chọn tôi, hôm nay là lễ trưởng thành 1 vạn tuổi của cô ấy, tôi đã chuẩn bị rất nhiều quà tặng đắt giá, còn mang theo quả Huyết Ma của Huyết tộc chúng tôi tới nữa”.

Giữa đám đông người của Huyết tộc, một chàng trai trẻ với khuôn mặt u uất lên tiếng.

Đối diện.

Một thanh niên mặc mãng bào với vẻ mặt ngạo mạn cười nói: “Huyết Hồng, anh đang sợ sao? Hôm nay quận chủ Phượng Cửu nhất định sẽ lựa chọn gả cho tôi! Những thứ giẻ rách kia của anh căn bản không đáng tiền, Đế tộc tôi vung tay là có cả đống!”

“Tôi khuyên anh nên lập tực rời đi, tránh cho việc tự mình chuốc lấy nhục nhã!”

Hôm nay.

Không chỉ là lễ trưởng thành 1 vạn tuổi của Phượng Cửu.

Mà còn là ngày cô ta chọn chồng.

Hai người này chính là những người có thế lực mạnh nhất.

...

Cách đó mấy chục dặm, đã có thể nhìn thấy bóng dáng của Phượng thành.

“Được rồi, Diệp Bắc Minh, anh vào trong xe ngựa đi!”

Diệp Bắc Minh cau mày nói: “Không phải bảo tôi giả làm người đánh xe cho cô sao?”

Phượng Cửu trầm mặc giây lát, sau đó mới nói: “Anh ngồi bên ngoài cũng được, có điều tôi nói cho anh biết!”

“Đợi chút nữa chúng ta sẽ tới cổng của thành Phượng tộc, sẽ có hai người cuồng nhiệt theo đuổi tôi!”

“Tôi rất ghét hai người đó, bọn họ yêu thích tôi đến mức biến thái, bất cứ người đàn ông nào tới gần tôi đều bị bọn họ giết chết!”

“Cho dù là đánh xe của tôi, cũng không ngoại lệ”.

Phượng Cửu vươn chiếc đầu nhỏ ra, khẽ mỉm cười nói với Diệp Bắc Minh: “Anh muốn bị bọn họ giết chết à?”

Diệp Bắc Minh suy nghĩ trong chốc lát.

Anh không sợ bất cứ ai cả, chỉ muốn nhanh chóng tìm được Hỗn Độn Chân Hỏa.

Không muốn gây ra sự phiền phức nào cả.

Thế nên anh lựa chọn vào bên trong xe.

Khoảng cách một trăm dặm, rất nhanh đã tới rồi.

“Quận chủ Phượng Cửu đã trở lại!”

Đột nhiên, trong đám đông có người hét lên.

Xoạt!

Vô số ánh mắt nhìn qua.

Một cỗ xe ngựa từ phía xa chầm chậm chạy tới.

Hai người Đế Cuồng và Huyết Hồng trở nên kích động, chỉ sợ tụt lại phía sau người khác, đồng thời lớn tiếng hét lên: “Quận chủ Phượng Cửu, sinh nhật vui vẻ!”

“Tôi đã chuẩn bị rất nhiều quà tặng cho em, em có muốn xem một chút không?”

“Mẹ kiếp, quận chủ Phượng Cửu, tên Huyết Hồng này không có ý gì tốt đâu. Hắn ta đều có mục đích cả đấy, quận chủ Phượng Cửu, chỉ có anh là thật lòng với em thôi...”

Hai người một trước một sau theo xe ngựa.

Không ngừng cãi nhau.

Diệp Bắc Minh ngồi trong xe ngựa, có chút không nói lên lời.

Không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao?

Có cần đến mức này không?

Nếu hai người nhìn thấy Diệp Bắc Minh ngồi ở bên trong xe ngựa, không biết sẽ nghĩ thế nào.

Cảnh đó nhất định sẽ rất kích thích.

“Sao hắn ta không có chút phản ứng gì vậy nhỉ? Bổn quận chủ chẳng lẽ không có chút quyến rũ nào sao?”, Phượng Cửu âm thầm quan sát phản ứng của Diệp Bắc Minh.

Chỉ đáng tiếc, Diệp Bắc Minh vẫn bất động và thờ ơ.

Trong lòng anh chỉ muốn làm thế nào để đạt được Hỗn Độn Chân Hỏa một cách nhanh nhất.

Xe ngựa rất nhanh đã đi vào thành.

Hai người Đế Cuồng và Huyết Hồng hai người vậy mà lại đánh nhau về việc ai sẽ vào thành trước.

Trận chiến lập tức nổ ra, cảnh giới Đạo Tôn trung kỳ!

Không biết là cố ý hay không cẩn thận, một cố sức mạnh đã quét tới.

Đánh thẳng vào xe ngựa của Phượng Cửu.

Rầm! Một tiếng nổ lớn vang lên.

Kết giới trên xe ngựa căn bản không đỡ được, lập tức vỡ tung thành từng mảnh vụn.

Hai thân ảnh đáp xuống đất.

“Cái này!”

Đế Cuồng sửng sốt.

“Mày là ai?”, ánh mắt Huyết Hồng đỏ ngầu, cực liệt co giãn.

“Đây...”

Toàn bộ thành cổ Phượng tộc đột nhiên im lặng đến đáng sợ.

Mọi người trợn trừng mắt, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh.

Sắc mặt Đế Cuồng và Huyết Hồng lập tức trở nên tái xanh, biểu cảm hung dữ đến cực độ.

Hai người vì Phượng Cửu mà ra tay đánh nhau, không ngờ trong xe ngựa của đối phương lại giấu một người đàn ông.

Một nơi riêng tư như thế, vậy mà lại có một người đàn ông khác!

“Thằng ranh, mày con mẹ nó là ai?”

Sự ghen tuông của Đế Cuồng không cách nào kiềm chế được nữa, bùng lên như ngọn lửa.

Huyết Hồng căm tức đến khí hỏa công tâm, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi: “Phượng Cửu, người đàn ông này là ai?”

Cảm thấy được sát ý của Đế Cuồng và Huyết Hồng.

Diệp Bắc Minh mặc dù không sợ, nhưng cũng không muốn gây sự: “Các người đừng hiểu lầm, tôi là...”

“Đúng vậy!”

Phượng Cửu đã lên tiếng trước, đứng chắn trước mặt Diệp Bắc Minh: “Không sai! Anh ta chính là người đàn ông Phượng Cửu tôi lựa chọn, cũng chính là chồng tương lai của tôi!”

“Cái gì?”

Không chỉ Đế Cuồng và Huyết Hồng.

Mà cả Diệp Bắc Minh cũng sững sờ.

Con mẹ nó!

Cô ta đang nói nhảm gì vậy?

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lớn: “Ha ha ha, nhóc con, cậu lại bị phụ nữ lừa gạt rồi”.

“Qủa nhiên, phụ nữ càng xinh đẹp thì càng giỏi nói dối!”

“Phượng Cửu, điều em nói là thật sao?”

Vài lão giả của Phượng tộc chen ra từ trong đám đông, vẻ mặt không thể tin được: “Thằng nhóc này... mới ở cảnh giới Nhập Đạo!”

Phượng Cửu trịnh trọng gật đầu: “Các trưởng lão, tôi không hề nói đùa”.

Lông mày Diệp Bắc Minh cau chặt lại, truyền âm: “Cô Phượng, cô đang làm cái quái gì vậy?”

Phượng Cửu truyền âm trả lời: “Anh Diệp, không phải anh định đi vào cấm địa Thiên Ma sao?”

Diệp Bắc Minh có chút bất lực: “Vào cấm địa Thiên Ma với việc tôi trở thành chồng cô có liên quan gì đến nhau? Vả lại, chúng ta căn bản không có quan hệ gì cả!”

“Anh Diệp, làm người tốt đến cùng đi! Tôi không thích hai tên kia, giúp tôi một lần! Để bọn họ thật sự chết tâm mà từ bỏ!”, Phượng Cửu truyền âm nói.

Sau đó nói: “Vả lại, tiến vào cấm địa Thiên Ma cần huyết mạch của tứ đại Thiên Ma!”

“Anh xem, Huyết Hồng bị anh chọc tức đến nôn ra máu tươi, huyết mạch của Huyết tộc đã có rồi!”

“Máu của tôi lúc nào cũng có thể đưa anh, bản thân anh là Huyền tộc, bây giờ chỉ còn thiếu Đế tộc nữa thôi!”

Mắt Diệp Bắc Minh sáng lên.

Đúng vậy!

Một giây sau.

Diệp Bắc Minh bước lên trước, đến bên cạnh Phượng Cửu.

Đưa tay ra, ôm lấy eo nhỏ của Phượng Cửu: “Không sai, cô ấy chính là người phụ nữ của tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK