Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1426: Miệng thì chê nhưng thân thể rất thành thật

Một cô gái xuất hiện trước mặt anh, sử dụng tất cả sức lực ngăn cản một kích này!

Phụt!

Người này phun ra một ngụm máu tươi, quay đầu nhìn Diệp Bắc Minh đầy trách cứ: "Quá nhiều người, không cần thiết phải chiến đấu đến chết!"

"Đi theo tôi!"

Khoảnh khắc nhìn thấy người này, Diệp Bắc Minh cũng khẽ sửng sốt: "Không phải cô vẫn luôn hy vọng tôi chết sao?"

Cô gái cắn chặt hai hàm răng trắng ngà: "Đừng nói nhảm nữa!"

Nói xong, cô ta tiến lên ôm lấy eo Diệp Bắc Minh.

Rồi bước vọt đến trước người Tôn Thiến, Diệp Tâm, Sở Vị Ương, Sở Sở!

Tay ngọc thon dài vung lên, trong nháy mắt cuốn lấy bốn người, mở ra một con đường không gian.

Ném đám người Diệp Bắc Minh vào trong đó!

"Đứng lại cho tôi!"

Đôi mắt Bách Lý Tranh Vanh như muốn nứt ra, gào thét!

Ầm ầm!

Tất cả sức mạnh tấn công về phía con đường không gian, hung hăng nện xuống người cô gái kia!

Phụt phụt phụt!

Cô ta liên tiếp phun ra ba ngụm máu tươi, bước chân vào trong con đường không gian, rồi biến mất!

"A! A! A!"

Bách Lý Tranh Vanh phẫn nộ nhảy dựng lên, thân thể không ngừng run rẩy vì giận dữ: "Tìm! Tìm cho tôi!"

"Dù có chống lại toàn bộ Huyền Giới cũng phải tìm cho bằng được thằng phế vật này!"

Trên không trung một sơn cốc cách Huyền Thiên Tông rất xa xôi.

Bầu trời đột nhiên bị xé ra một vết rách, đám người Diệp Bắc Minh rơi từ trên đó xuống.

Sau khi đứng vững lại, anh lập tức lao tới trước người Tôn Thiến: "Em sao rồi?"

Tôn Thiến nhợt nhạt cười một tiếng: "Vẫn chưa chết..."

"Anh Diệp, hu hu... Cầu xin anh mau cứu chị Vị Ương đi!", tiếng khóc của Sở Sở vang lên.

Diệp Bắc Minh đi đến trước mặt hai người.

Gương mặt xinh đẹp của Sở Vị Ương giờ trở nên trắng bệch, toàn thân không còn chút máu.

Cô ta chật vật nở một nụ cười: "Anh Diệp, đều là lỗi của tôi, là tôi làm hại Tâm Nhi suýt chút nữa bị sư phụ luyện thành đan!"

"Tất cả những gì cô làm, tôi đều thấy hết!"

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Cô đã nỗ lực hết sức!"

Thân thể Sở Vị Ương run lên: "Anh không trách tôi?"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Không trách cô!"

Nghe được ba chữ này, đôi mắt Sở Vị Ương chua xót, nước mắt không nhịn được mà tuôn trào.

Lập tức gào khóc!

Sự tủi thân và chua xót trong lòng cô ta bộc phát ra ngoài.

Diệp Bắc Minh ra tay, mấy cây ngân châm rơi xuống.

Anh lại lấy ra mấy viên đan dược, đút cho Sở Vị Ương ăn vào: "Đừng nên quá xúc động, vết thương của cô còn có thể bình phục!"

"Chỉ là vấn đề về thời gian! Tôi cam đoan sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến con đường võ đạo của cô!"

Sở Vị Ương gật đầu lia lịa.

Bố trí ổn thỏa cho Sở Vị Ương xong, Diệp Bắc Minh ngẩng đầu nhìn lên vết nứt không gian!

Vừa rồi nếu không phải Đông Phương Xá Nguyệt ra tay, e rằng anh sẽ phải lộ ra sự tồn tại của Tiểu Tháp!

"Chẳng phải cô ta rất hy vọng mình chết sao? Sao lại ra tay cứu mình?"

Diệp Bắc Minh cau mày.

Đã qua mười lăm phút, vết nứt không gian sắp sửa khép lại!

Đông Phương Xá Nguyệt vẫn chưa ra ngoài!

Ngay tại khoảnh khắc vết nứt không gian khép lại, một bóng người nhanh chóng lao ra!

Cô ta phun ra một ngụm máu tươi giữa không trung, yếu ớt rơi xuống đất!

Diệp Bắc Minh sớm đã chuẩn bị kỹ càng.

Hai chân nhún xuống, bắn ra, bay lên không!

Vèo!

Anh ôm lấy vòng eo Đông Phương Xá Nguyệt, chậm rãi rơi trên mặt đất!

"Cậu... Buông tôi ra!"

Đông Phương Xá Nguyệt phẫn nộ nói, giãy giụa muốn thoát khỏi Diệp Bắc Minh!

Anh liền nói: "Vết thương của cô quá nghiêm trọng, nếu không lập tức trị liệu".

"Sau này sẽ để lại mầm tai họa!"

"Liên quan gì tới cậu? Không cần cậu quan tâm đến sống chết của tôi!", Đông Phương Xá Nguyệt cắn cắn môi đỏ.

Diệp Bắc Minh vô cùng ngang ngược quát: "Cô là người phụ nữ của tôi, tôi mặc kệ cô thì ai quan tâm cô?"

"Cái gì?"

Sở Vị Ương kinh ngạc: "Đông Phương Xá Nguyệt, Xá Nguyệt Thần Đế của gia tộc Đông Phương!"

"Cô... Cô ta là người phụ nữ của anh?"

Sở Sở kinh ngạc hỏi: "Hả? Anh Diệp, đến cùng thì anh có bao nhiêu người phụ nữ vậy?"

Diệp Tâm nhìn về phía Tôn Thiến ở bên cạnh: "Mẹ ơi, con lại có thêm một mẹ nhỏ nữa?"

Tôn Thiến hừ nhẹ một tiếng: "Con không bao giờ được học theo bố của con, người này cực kỳ lăng nhăng!"

Lửa giận đầy người Đông Phương Xá Nguyệt.

Trong nháy mắt bị dập tắt!

Gương mặt xinh đẹp đỏ bừng!

Trái tim nhỏ bé không ngừng đập bùm bùm đầy mạnh mẽ!

Mặc dù ngoài miệng cô ta phản bác: "Ai là người phụ nữ của cậu? Nói hươu nói vượn!"

Nhưng thân thể lại rất thành thật.

Tùy ý Diệp Bắc Minh đặt cơ thể xuống đất, để anh trị liệu vết thương cho mình!
Chương 1427: Đi gặp chủ Luân Hồi

Học tập Hoàng Đế Nội Kinh, phối hợp với Quỷ Môn Thập Tam Châm, Đông Phương Xá Nguyệt khiếp sợ phát hiện vết thương của mình lập tức tốt lên bảy tám phần!

Ngoại trừ một vài nội thương cần phải nghỉ ngơi hồi phục ra, ngoại thương đều khỏi hẳn!

"Đây là y thuật gì vậy?", Đông Phương Xá Nguyệt kinh ngạc hỏi.

Diệp Bắc Minh đáp: "Y thuật của Hoa tộc!"

Đông Phương Xá Nguyệt sững sờ, chợt nhìn Diệp Bắc Minh thật sâu: "Trên người cậu quả nhiên gánh vác bí mật của Hoa tộc!"

Diệp Bắc Minh nhìn cô ta: "Vẫn là câu hỏi cũ, vì sao lại cứu tôi?"

Đông Phương Xá Nguyệt hơi tức giận: "Chẳng phải tôi đã nói với cậu rồi sao, để cậu tạm thời ẩn núp đi, đừng có lộ diện!"

"Lá gan của cậu quá lớn, dám trực tiếp chạy đến Huyền Giới!"

"Đến Huyền Giới rồi thì thôi, còn không biết khiêm tốn, thoáng cái trêu chọc nhiều thế lực như vậy!"

"Chỉ một mình Thiên Đạo tông đã có thể lấy mạng của cậu rồi! Chứ đừng nói đến vẫn còn hơn ngàn tông môn khác!"

"Cổ Trần Đan Tôn đến từ chỗ kia, ngay cả ông ta mà cậu cũng dám giết? Cậu biết mình đâm phải hoạ lớn ngập trời nhường nào không?"

Diệp Bắc Minh hừ lạnh đáp: "Ngày hôm đó, tại thành Thiên Đan, nếu tôi đến muộn một bước!"

"Con gái của tôi sẽ bị người ta luyện thành đan dược, tôi chưa giết toàn bộ thành Thiên Đan đã rất nhân từ rồi!"

"Cậu!"

Đông Phương Xá Nguyệt căm tức không nói nên lời.

Một giây sau, cô ta hít sâu một hơi: "Đi theo tôi đi, chủ Luân Hồi muốn gặp cậu!"

Hai mắt Diệp Bắc Minh nhíu lại: "Cô nói gì cơ? Chủ Luân Hồi muốn gặp tôi?"

Đông Phương Xá Nguyệt lắc đầu: "Gặp ông ta rồi cậu sẽ biết, có một số việc không đơn giản như những gì cậu nghĩ".

"Vốn chủ Luân Hồi muốn giết cậu, nhưng mấy chuyện gần đây cậu làm khiến ông ta cảm thấy rất hứng thú!"

"Cho nên, ông ta muốn hợp tác với cậu!"

"Hợp tác với tôi?", Diệp Bắc Minh nhướng mày.

Anh chợt cười lạnh, lắc đầu: "Đông Phương Xá Nguyệt, cô tới để giúp ông ta nói chuyện?"

"Người này bắt đi chín vị sư tỷ của tôi, thần hồn của Thập sư tỷ và Bát sư tỷ của tôi còn bị ông ta cầm tù!"

"Tôi không đội trời chung với người này!"

"Còn chưa nói đến việc chủ Luân Hồi là phản đồ của Hoa tộc, cô muốn bảo tôi hợp tác với ông ta?"

Đông Phương Xá Nguyệt nhíu mày, im lặng vài giây.

Giọng nói cô ta mới vang lên lần nữa: "Diệp Bắc Minh, cậu nghĩ kỹ lại xem, những tin tức cậu biết đều đến từ đâu!"

"Là ai nói cho cậu, chủ Luân Hồi là phản đồ Hoa tộc?"

"Tạm thời không nhắc đến việc đám người Thiên Đạo tông, Sát Minh đối đãi với cậu thế nào, Huyền Thiên Tông đã từng là tông môn phụ thuộc của Hoa tộc!"

"Bây giờ, bọn họ đối xử với cậu như thế nào, chẳng lẽ cậu không cảm giác được?"

"Hơn ngàn tông môn giết vào Huyền Thiên Tông, không lẽ sáu vị lão tổ của Huyền Thiên Tông không hề biết?"

"Vì sao bọn họ không ra tay, tự cậu suy nghĩ thật kỹ đi!"

Một đoạn lời nói dài khiến Diệp Bắc Minh hoàn toàn im lặng!

Chẳng lẽ hết thảy vẫn còn điều bí ẩn khác?

Con ngươi Diệp Bắc Minh híp lại: "Chủ Luân Hồi có ý gì?"

Đông Phương Xá Nguyệt đáp: "Sư phụ nói, nguyện ý trả lại sư tỷ cho cậu vô điều kiện!"

"Kể cả thần hồn của hai vị sư tỷ của cậu cũng trả lại cho cậu luôn!"

"Về phần tình huống cụ thể thế nào, chính cậu đi nói với ông ta!"

Con ngươi Diệp Bắc Minh đọng lại: "Chuyện này là thật?"

Chỉ cần có thể cứu được sư tỷ, có là núi đao biển lửa anh cũng phải xông vào một lần!

...

Toàn bộ Huyền Giới đang tiến hành một lần truy nã đầy gió tanh mưa máu!

Hơn ngàn tông môn đồng thời phát ra lệnh truy nã!

Chân dung của Diệp Bắc Minh dán đầy phố lớn ngõ nhỏ.

Phần thưởng càng là kinh khủng đến ghê người, đủ để khiến một kẻ không xu dính túi trong nháy mắt thành lập một tông môn bậc trung!

Có trọng thưởng tất có dũng phu!

Gần như tất cả người tu võ trong Huyền Giới đều đi tìm kiếm tung tích của Diệp Bắc Minh!

Cùng lúc đó, cốc Luân Hồi.

Hai người Diệp Bắc Minh và Đông Phương Xá Nguyệt đang đứng trước một sơn cốc rộng rãi.

Chỉ một cái liếc mắt, thân thể Diệp Bắc Minh lập tức chấn động.

Phía trước, hơi thở hỗn độn dâng trào, từng con Chân Long ngưng tụ từ tinh khí bơi lội trong dòng khí hỗn độn!

"Đi thôi, sư phụ đang ở bên trong chờ cậu!"

Diệp Bắc Minh không hề do dự, bước một bước vào cốc Luân Hồi.

Một lát sau, một tòa cung điện rộng rãi to lớn đứng sừng sững ập vào mặt.

Đông Phương Xá Nguyệt chỉ chỉ cửa đại điện, ra hiệu anh đi vào!

Chân trước vừa mới rời đi, một giọng nói uy nghiêm vang lên: "Diệp Bắc Minh, cuối cùng cậu đã đến!"

Sắc mặt Diệp Bắc Minh nghiêm túc, tiến lên trước.

Đẩy ra cửa đại điện, đi vào!

Trong đại điện, ánh sáng lờ mờ, một bóng người đang ngồi trên bảo tọa cao nhất!

Dù Diệp Bắc Minh đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng khoảnh khắc trông thấy khuôn mặt của người này, con ngươi anh vẫn điên cuồng co rụt lại!

"Trời ạ!"

Anh hít sâu một hơi: "Ông... Làm sao có thể!"

Bề ngoài của chủ Luân Hồi lại giống anh như hai giọt nước!
Chương 1428: Tôi chưa từng bị bất kỳ ai uy hiếp!

Điểm khác biệt duy nhất giữa hai người chính là.

Diệp Bắc Minh còn trẻ tuổi, mà chủ Luân Hồi thì như một người trung niên!

Trừ cái đó ra, hai người quả thực như đi ra từ cùng một khuôn đúc!

Dù tâm thái Diệp Bắc Minh có tốt đến mấy.

Giờ phút này cũng thấy choáng váng.

"Tiểu Tháp, ông biết đây là tình huống gì không?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng sửng sốt, khẽ suy tư.

Dường như nghĩ đến chuyện gì đó đáng sợ: "Luân hồi... Tên nhóc cậu rất có thể là người Luân Hồi!"

"Người Luân Hồi?"

Diệp Bắc Minh ngơ ngẩn.

Đúng lúc này, giọng nói của chủ Luân Hồi trên bảo tọa vang lên:"Diệp Bắc Minh, cậu không cần phải kinh ngạc!"

"Nói cách khác, chúng ta cùng đến từ một nơi, do cùng một người sáng tạo ra!"

Con ngươi Diệp Bắc Minh co rụt lại: "Ông có ý gì?"

Chủ Luân Hồi vô cùng hứng thú nhìn Diệp Bắc Minh: "Đừng nên quá khiếp sợ, lần đầu tiên tôi biết được tin tức này!"

"Phản ứng không khác cậu là mấy!"

"Có điều cậu không cần sợ hãi, mặc dù chúng ta được người kia sáng tạo ra!"

"Nhưng thần hồn của chúng ta là độc lập, chẳng qua trên người có cái bóng của người kia thôi!"

Lông mày Diệp Bắc Minh xoắn lại với nhau: "Người kia là ai? Dựa vào đâu mà tôi tin tưởng ông được?"

Chủ Luân Hồi nở nụ cười đầy thâm ý: "Cậu cảm thấy tôi cần thiết phải lừa gạt cậu sao?"

Diệp Bắc Minh yên lặng không nói.

Chỉ chốc lát sau, anh ngẩng đầu.

Nhìn về phía chủ Luân Hồi: "Nói cho tôi tất cả!"

"Ha ha ha ha!"

Chủ Luân Hồi bật cười: "Diệp Bắc Minh, cậu không có tư cách yêu cầu tôi!"

"Nhớ kỹ, hôm nay bổn tọa mời cậu tới là để làm một giao dịch với cậu!"

"Chỉ cần cậu giúp tôi hoàn thành một số việc, tôi sẽ trả lại sư tỷ của cậu cho cậu!"

"Nếu như cậu làm không tệ, có lẽ bổn tọa sẽ còn nói cho cậu một ít tin tức!"

Diệp Bắc Minh cũng cười: "Suýt nữa quên mất không nói cho ông, tôi chưa từng bị bất kỳ ai uy hiếp!"

Dứt lời, Diệp Bắc Minh trực tiếp lấy ra kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!

Gào rống!

Tiếng rồng ngâm ầm ầm bộc phát, một con huyết long xông ra khỏi kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, ầm ầm bay về phía chủ Luân Hồi!

Loảng xoảng một tiếng thật lớn.

Chủ Luân Hồi và bảo tọa dưới thân nổ tung!

"Ha ha ha!"

Một giây sau, tất cả hơi thở tan đi, thân thể chủ Luân Hồi lại lần nữa ngưng tụ thành!

"Sao có thể!"

Đôi mắt Diệp Bắc Minh co lại.

Chủ Luân Hồi cười đầy lạnh lẽo: "Dưới Luân Hồi, tôi bất tử bất diệt!"

"Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng cậu ra tay với bản tọa!"

Ông ta khoát tay, một hình ảnh hiện lên giữa không trung!

Người trong hình đúng là bảy vị sư tỷ của anh!

"Ông!"

Diệp Bắc Minh sôi máu.

Vẻ mặt chủ Luân Hồi lạnh nhạt: "Cậu có thể tiếp tục ra tay, nhưng bổn tọa cam đoan sẽ ngẫu nhiên chém giết một trong số các cô ta!"

Diệp Bắc Minh giận không thể át.

Cố nén lửa giận, anh thu hồi kiếm Càn Khôn Trấn Ngục: "Nói, ông muốn tôi làm cái gì?"

"Thông minh!"

Chủ Luân Hồi cười lạnh gật đầu: "Thứ nhất, giao ra Long Thai Trì bên trong di tích Côn Luân Thượng Cổ!"

"Tôi không thể làm được điều kiện thứ nhất của ông!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Chủ Luân Hồi nhướng mày: "Cậu không bằng lòng dùng Long Thai Trì đổi lấy sư tỷ của cậu?"

Diệp Bắc Minh nhún vai: "Long Thai Trì ở tại Huyền Thiên Tông!"

Nói xong, anh giải thích chuyện về Long Thai Trì.

"Ngu xuẩn!"

Chủ Luân Hồi cực kỳ phẫn nộ, chửi ầm lên: "Tên nhóc kia, cậu bị đám người dối trá của Huyền Thiên Tông kia lừa gạt rồi!"

"Cậu muốn lấy về Long Thai Trì, gần như không có khả năng!"

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh bình tĩnh: "Nếu như bọn họ không trả lại, tôi vẫn có cách cầm về!"

Sắc mặt chủ Luân Hồi không ngừng biến đổi.

Ông ta quét mắt nhìn Diệp Bắc Minh: "Tốt nhất là cậu nói được thì làm được!"

"Chuyện Long Thai Trì sau này hẵng nói, trước tiên cậu đến một nơi, lấy cho tôi một vật về!"

"Được! Ở nơi nào?", Diệp Bắc Minh gật đầu.

Con ngươi chủ Luân Hồi nhíu lại: "Vùng đất Thiên Tuyệt!"

"Vùng đất Thiên Tuyệt?"

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Đó là địa phương nào?"

Chủ Luân Hồi ngưng trọng đáp: "Năm đó, một mảnh đại lục của Thần Giới rơi xuống Huyền Giới, tại nơi rơi xuống, chúng thần triển khai một trận chiến ác liệt!"

"Sau khi chiến đấu kết thúc, khu vực kia không còn một ngọn cỏ, vạn vật diệt sạch!"

"Người của Huyền Giới gọi nơi đó là vùng đất Thiên Tuyệt!"

"Suốt mấy chục triệu năm qua, người tiến vào vùng đất Thiên Tuyệt chết mất chín phần!"

"Nhưng tất cả những người đi ra được khỏi đó, không ai là không gặp được cơ duyên to lớn!"

"Cậu cần phải đi đến chỗ sâu nhất trong vùng đất Thiên Tuyệt, mang Tháp Hồn của tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra ngoài!"

Diệp Bắc Minh hoàn toàn sững sờ.

Khóe miệng anh không ngừng run rẩy!

Mẹ nó!
Chương 1429: Tiến vào vùng đất Thiên Tuyệt

Tháp hồn của tháp Càn Khôn Trấn Ngục ở ngay trên người mình mà?

“Tiểu Tháp, ông đến từ vùng đất Thiên Tuyệt à?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Bản tháp chỉ nhớ được sau một cuộc đại chiến, cơ thể của bản tháp hoàn toàn vỡ nát!”

“Thần hồn quả thực đã trôi nổi trong một không gian hỗn độn rất lâu, sau đó bị mang ra ngoài!”

“Có lẽ… Nơi đó đúng là vùng đất Thiên Tuyệt!”

“Vậy tôi còn phải đi không?”, Diệp Bắc Minh nhíu mày.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bỗng cười: “Ha ha ha ha, nhóc, đi chứ, tất nhiên là phải đi rồi!”

“Vùng đất Thiên Tuyệt có rất nhiều vật báu bị bỏ lại đó sau cuộc chiến giữa các vị thần!”

“Trong số những phần thưởng bản tháp đưa cho cậu, có một phần là bản tháp lấy từ vùng đất Thiên Tuyệt!”

“Bản tháp có thể đảm bảo, chỉ cần cậu đi vào vùng đất Thiên Tuyệt, chắc chắn cậu sẽ đạt được cơ duyên cực lớn mà đời này chưa từng gặp được!”

Thấy vẻ mặt Diệp Bắc Minh trở nên kỳ quái.

Chủ Luân hồi cười khẽ: “Sao? Không dám đi à?”

Diệp Bắc Minh nói một cách bình tĩnh: “Tôi có gì mà không dám?”

“Được!”

Chủ Luân Hồi giơ tay lên, một chiếc mặt nạ màu tím xuất hiện trong tay ông ta: “Dạo gần đây nhiều chuyện xảy ra ở vùng đất Thiên Tuyệt, sợ rằng đã có nhiều thế lực chú ý đến nơi này!”

“Cậu giữ lại chiếc mặt nạ này mà dùng, bản tọa không muốn cậu chưa mang được hồn của tháp Càn Khôn Trấn Ngục về đã chết trong tay người khác trước!”

Diệp Bắc Minh thuận tay cầm lấy mặt nạ rồi xoay người rời đi.

Đột nhiên.

Anh dừng lại: “Ngoại trừ sư tỷ của tôi, tôi còn muốn một người nữa!”

“Ồ? Nói đi”.

Chủ Luân Hồi hết sức bình tĩnh.

Diệp Bắc Minh nói: “Đông Phương Xá Nguyệt!”

Chủ Luân Hồi nở nụ cười: “Cô ta là đệ tử của bản tọa, cũng chỉ là một sản phẩm thất bại!”

“Một kẻ vô dụng mà thôi, cho cậu!”

Diệp Bắc Minh nhíu mày, anh xoay người rời đi.

Cửa đại điện từ từ khép lại!

Giọng Chủ Luân Hồi chậm rãi vang lên: “Tiểu tử, đừng khiến bản tọa thất vọng!”



Vừa đi ra khỏi đại điện, Diệp Bắc Minh lập tức truyền âm cho tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Tiểu Tháp, ông ta nói thật sao?”

“Tôi là người Luân Hồi?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Khả năng cao là thật!”

Lòng Diệp Bắc Minh trùng xuống: “Người Luân Hồi là gì?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Người Luân Hồi tức là người vẫn còn lưu giữ dấu ấn của kiếp trước!”

“Cậu có thiên phú nghịch thiên, tu võ cực kỳ lợi hại, có khả năng là bởi vì giữ lại thiên phú từ kiếp trước!”

Diệp Bắc Minh cau mày: “Kiếp trước?”

Đột nhiên.

Một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu, anh như bắt được cái gì đó!

“Tiểu Tháp, ông nói xem, liệu kiếp trước tôi có phải là chủ nhân đầu tiên của tháp Càn Khôn Trấn Ngục không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giật nảy người.

Ngay sau đó ông ta mỉm cười chột dạ: “Nhóc, cậu đừng có mà ăn nói bậy bạ!”

“Chủ nhân đầu tiên của tôi vô địch khắp trên trời dưới đất, nếu cậu là chuyển thế của anh ta!”

“Tôi chắc chắn sẽ nhận ra cậu ngay lập tức, vì thế cậu không phải chuyển thế của anh ta!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lập lòe: “Vậy sao?”

“Nếu tôi thật sự là người Luân Hồi, vậy thì kiếp trước của tôi là ai?”

Anh là người hiện đại, nhìn thấy nhiều tin tức trên mạng.

Cho nên không quá ngạc nhiên về thuyết luân hồi chuyển thế.

Cho dù có thể người Luân Hồi hay không, anh vẫn là Diệp Bắc Minh!

Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng: “Chúng ta đi thôi!”

Đông Phương Xá Nguyệt đi đến với bộ váy trắng tinh.

Cô ta cố gắng buộc chặt đai lưng, nhưng vẫn không che được phần bụng hơi nhô lên của mình!

Thấy Diệp Bắc Minh nhìn bụng mình.

Đông Phương Xá Nguyệt liếc anh một cái: “Tôi dẫn cậu đến vùng đất Thiên Tuyệt!”

Nói rồi, cô ta đi ra ngoài cốc Luân Hồi.

Tốc độ của hai người họ rất nhanh, đi thẳng đến vùng đất Thiên Tuyệt.

Dọc đường đi, đâu đâu cũng là lệnh truy nã!

Hơn một nghìn tông môn treo giải thưởng cực cao.

Dù chỉ biết tin tức về anh thì cũng có thể được thưởng một triệu nguyên thạch!

“Thiên Đạo Tông, Vũ Cực Tông, Sát Minh… Ha ha!”

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh cực kỳ lạnh lẽo.

Anh lấy mặt nạ tím ra, chậm rãi đeo lên mặt!

Cuối cùng cũng đến vùng đất Thiên Tuyệt!

Khí tức hồng hoang phả vào mặt!

Khoảng không bên trên vùng đất Thiên Tuyệt bị bao phủ bởi sự hỗn độn, thậm chí còn không nhìn thấy ánh sao!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động: “Nhóc, chính là nơi này!”

“Khí tức của trận chiến giữa các vị thần! Năm xưa bản tháp đi ra từ nơi này!”

Diệp Bắc Minh giật mình: “Tiểu Tháp, ông chắc chứ?”

“Chắc chắn!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói với giọng điệu cấp bách: “Một số mảnh nhỏ của tôi ở trong vùng đất Thiên Tuyệt!”

“Nhóc, cậu nhất định phải tìm được chúng!”

Diệp Bắc Minh đang định trả lời.

Giọng của Đông Phương Xá Nguyệt bỗng vang lên bên tai: “Tại sao?”

Diệp Bắc Minh hoàn hồn, nhìn cô ta với ánh mắt khó hiểu: “Tại sao gì cơ?”

Đông Phương Xá Nguyệt vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt, từ cô ta toát lên khí chất xa cách không cho phép người khác lại gần!

Cô ta cắn môi, ánh mắt tràn đầy phức tạp: “Sư phụ nói với tôi rồi, cậu…”

“Ngoại trừ sư tỷ của mình, cậu còn cố ý đòi ông ấy… Đưa tôi cho cậu!”
Chương 1430: Học viện Viễn Cổ

“Cậu muốn tôi làm gì?”

Giờ phút này, trong lòng Đông Phương Xá Nguyệt vô cùng thấp thỏm!

Cô ta vừa muốn biết câu trả lời, lại vừa sợ biết được đáp án!

Diệp Bắc Minh nhìn về phía bụng của cô ta: “Cô nói xem?”

Đông Phương Xá Nguyệt sửng sốt, mặt cô ta sa sầm: “Cậu làm thế là vì đứa bé trong bụng tôi?”

“Nếu không có nó thì cậu sẽ không đưa ra yêu cầu như thế, có phải không?”

Trái tim vọt lên cổ họng!

Diệp Bắc Minh cười: “Cô đoán đi?”

“Cậu!”

Đông Phương Xá Nguyệt thẹn quá thành giận, đang định nổi đóa.

Diệp Bắc Minh nói: “Chờ tôi ra khỏi vùng đất Thiên Tuyệt sẽ nói cho cô biết!”

“Nếu tôi chết ở bên trong, mọi thứ chẳng còn có ý nghĩa nữa!”

“Nếu tôi sống sót đi ra ngoài, khi ấy cô biết đáp án cũng chưa muộn!”

Nói xong, anh đi về hướng vùng đất Thiên Tuyệt.

Đông Phương Xá Nguyệt cắn môi, cô ta cúi đầu nhìn bụng của mình.

Sau đó cô ta lấy một chiếc áo choàng đen ra khoác lên người rồi yên lặng theo sau.

Điều khiến Diệp Bắc Minh bất ngờ là.

Đã có hơn vạn người tập trung ở lối vào của vùng đất Thiên Tuyệt!

Có rất nhiều gương mặt quen thuộc, thậm chí còn có người đứng đầu tông môn đang đuổi giết anh.

Thiên Đạo tông chủ Bách Lý Tranh Vanh, còn có một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo tím đứng sau lưng ta ông ta!

Vẻ mặt kiêu căng, kênh kiệu!

Ngoài ra, đằng sau bảy, tám thái thượng trưởng lão của Thiên Đạo Tông đều có một thanh niên!

Có thể nhìn thấy bóng dáng của những thái thượng trưởng lão này từ trên người bọn họ, có lẽ là con cháu của bọn họ!

Thủ lĩnh của Sát Minh, Vũ Cực tông chủ, Tinh Khư môn chủ, Dã Lang bang chủ, Võ Hồn điện chủ đều có mặt ở đây!

Sau lưng ai cũng có một người trẻ tuổi đi theo!

Thánh nữ của Băng Cực Cung Thẩm Nại Tuyết đứng trong đám đông, đứng đằng trước cô ta là một phụ nữ mặc cung trang!

Tất cả mọi người đều đang yên lặng chờ đợi!

Ngay khi Diệp Bắc Minh và Đông Phương Xá Nguyệt xuất hiện, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ.

Sau khi nhìn vài lần thì khôi phục bình tĩnh!

Giọng Diệp Bắc Minh lạnh lùng: “Chuyện gì đây, tại sao người của những tông môn này lại ở chỗ này?”

Đông Phương Xá Nguyệt truyền âm: “Phải có tư cách mới có thể tiến vào vùng đất Thiên Tuyệt!”

“Quyền hạn mở vùng đất Thiên Tuyệt nằm trong tay một thế lực tên là học viện Viễn Cổ!”

“Học viện Viễn Cổ?”

Lần đầu tiên Diệp Bắc Minh nghe thấy cái tên này.

Đông Phương Xá Nguyệt gật đầu: “Đó là một thế lực cổ xưa, có lịch sử lâu đời hơn cả Huyền Thiên Tông hay Thiên Đạo Tông!”

“Nhưng mà học viện Viễn Cổ rất thần bí, ngoại trừ mở vùng đất Thiên Tuyệt!”

“Những lúc khác bọn họ không hề tiếp xúc với người ngoài!”

Cô ta lắc đầu: “Vì thế gần như có rất ít người hiểu biết về bọn họ!”

“Thì ra là vậy!”

Diệp Bắc Minh gật đầu đăm chiêu.

Ầm!

Đột nhiên, tiếng nổ dữ dội vang lên giữa không trung, một khe hở không gian xuất hiện!

Một ông lão, một ba lão.

Ba người trẻ tuổi, từ trên trời giáng xuống!

Xoạt!

Hơn một vạn đôi mắt đồng loạt nhìn về phía đó.

Ngay khi nhìn thấy hai ông bà lão, tất cả mọi người đều cảm thấy không thở nổi!

Cho dù là tông chủ Thiên Đạo Tông, thủ lĩnh Sát Minh, con ngươi cũng đồng loạt co lại!

Giọng Tiểu Tháp vang lên trong đầu Diệp Bắc Minh: “Cảnh giới Đế Tôn!”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc nhìn bọn họ.

Ông lão và bà lão thoạt nhìn không khác gì cụ già bình thường, mặc áo bào màu trắng!

Thậm chí còn nở nụ cười nhẹ.

Cho người ta ảo giác!

Hai người bọn họ thật sự đạt đến cảnh giới Đế Tôn sao?

Khiến người ta sợ hãi hơn là hai nam một nữ đứng sau lưng ông bà lão loáng thoáng để lộ khí tức của cảnh giới Đế!

“Cảnh giới Đế, bọn họ đến cảnh giới Đế rồi ư?”

Thanh niên áo tím đứng sau Bách Lý Tranh Vanh thở gấp, con ngươi hiện đầy tia máu!

Những người trẻ tuổi khác ở đây đều nhìn ba người đó với ánh mắt nóng bỏng!

Kinh ngạc!

Sợ hãi!

Cùng với sự ghen ghét mãnh liệt!

Bọn họ cùng tuổi, thế mà ba người đó đã đạt đến cảnh giới Đế rồi!

Diệp Bắc Minh vô cùng kinh ngạc: “Tiểu Tháp, bọn họ đều là cảnh giới Đế ư?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Đã chạm đến ngưỡng cửa của cảnh giới Đế, chắc là cảnh giới Hư Thần đỉnh phong!”

“Vẫn chưa đến cảnh giới Đế!”

Đúng lúc này.

“Mọi người yên lặng”.

Ông lão mặc áo bào trắng mỉm cười.

Giọng rất khẽ!

Nhưng không một ai dám phản bác.

Bầu không khí huyên náo bỗng chốc lặng ngắt.

Ông lão mặc áo bào trắng nói: “Vùng đất Thiên Tuyệt sắp mở ra, quy tắc không có gì thay đổi!”

Bà lão mặc áo bào trắng lên tiếng: “Lấy được một mảnh vỡ thần khí hạ phẩm, một vạn điểm!”

“Lấy được một mảnh vỡ thần khí trung phẩm, mười vạn điểm!”

“Lấy được một mảnh vỡ thần khí thượng phẩm, một trăm vạn điểm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK