Một luồng áp lực khủng khiếp ập tới chỗ cô ấy.
Hạ Nhược Tuyết không thể nào đỡ nổi, cả hai đầu gối nặng nền nện xuống nền đại điện.
Tiếng răng rắc giòn giã vang lên, xương bánh chè của cô ấy đã vỡ.
Máu tươi chảy ra đầm đìa.
Gương mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Tuyết trắng bệch, cô ấy cắn răng muốn đứng lên.
Nhưng lão già kia lạnh lùng, cao ngạo nhìn cô ấy từ trên cao: “Đệ tử của một tên phản bội Kiếm Tông mà lại cứng rắn như vậy sao?”
“Được lắm, lão phu muốn xem thử là liệu xương cốt của cô cứng!”
“Hay là nền đại điện Kiếm Tông tôi cứng đây!”
Bàn tay ông ta đè nặng xuống trong không trung.
Rầm!
“Á...”
Hạ Nhược Tuyết kêu rên đau đớn, cặp giò bên dưới đầu gối nháy mắt cắm sâu vào mặt đất.
Máu thịt lẫn vào nhau.
Máu tươi thấm vào từng khe hở trên sàn rồi chảy ra ngoài.
Thậm chí bọn họ còn có thể nghe được tiếng xương cốt ma sát với sàn nhà.
“Cô có biết mình sai ở đâu chưa? Bây giờ quỳ xuống nhận tội, ghi hết những gì tên phản bội kia truyền dạy cho cô ra!”
“Thì có lẽ lão phu sẽ cho cô bớt khổ một chút đấy!”
Lão già kia mỉm cười.
Hạ Nhược Tuyết cười to nói: “Ha ha ha ha, một tông môn to lớn như vậy mà còn tính lừa gạt cướp lấy kiếm kỹ của sư phụ tôi à?”
“Đúng là một lũ đạo đức giả ra vẻ đạo mạo!”
“Cái gì mà Kiếm Tông cơ chứ? Tôi thấy các người là tiện tông mới đúng!”
“Là tiện trong ti tiện đấy!”
Nụ cười của lão già kia cứng lại, nói: “Cô chán sống rồi!”
Rồi ông ta giơ tay lên định tóm đầu Hạ Nhược Tuyết.
Hạ Nhược Tuyết nhắm mắt lại.
“Lão Lục, dừng tay lại!”
Một giọng nói uy nghiêm vang lên.
Lão già kia đứng hàng thứ sáu trong Kiếm Tông Thất Tử, Ô Cổ.
Người vừa lên tiếng kia chính là người đứng đầu Kiếm Tông Thất Tử, Tề Đạo Khung.
“Đại ca!”
Trong ánh mắt già cõi của Ô Cổ tràn ngập ác ý: “Ả đàn bà này đúng là không biết điều, nhưng lại không thể dùng thuật sưu hồn được!”
“Cái gì cô ta cũng không chịu nói, nếu cô ta đúng là đệ tử của tên phản bội kia!”
“Tôi nghĩ nên giết ngay trước bài vị liệt tổ liệt tông mới có thể an ủi linh hồn của liệt tổ liệt tông trên trời cao!”
Tề Đạo Khung lạnh nhạt nói: “Cô gái à, tôi khuyên cô nên nói hết mọi thứ ra đi”.
“Bằng không, đau đớn da thịt chỉ là ruồi mũi mà thôi, trong thiên lao của Kiếm Tông tôi có hàng chục nghìn loại hình phạt cho cô thử đấy!”
“Lão phu không dám cam đoan cô có thể chịu đựng nổi đâu!”
Gương mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Tuyết tràn ngập sự kiêu ngạo xen lẫn sự khinh thường: “Quả không hổ là tiện tông mà, người dùng kiếm mà lại nghĩ ra những thủ đoạn như vậy sao!”
“Hàng chục nghìn loại hình phạt à? Ôi tôi sợ quá trời quá đất à!”
“Có biết vì sao sư phụ của tôi là Vạn Đạo Kiếm Chủ mà các ông là tiện tông không?”
“Đó là vì hành vi và thủ đoạn bẩn thỉu của các ông không xứng với thanh kiếm trong tay mình đấy!”
Tề Đạo Khung cười nói: “Nếu đã vậy thì cô gái cô vẫn nên đến thiên lao đi”.
“Đợi đến khi cô hiểu hết rồi thì lại đến nói chuyện tử tế với lão phu sau”.
Đúng lúc này.
Gầm gừ!
Một tiếng rồng ngâm rõ to tràn đầy sự uy nghiêm và ngạo nghễ vang lên tựa như từ tận chín tầng mây giáng trần xuống thế giới.
“Tất cả người của Kiếm Tông đểu chui ra đây cho bổn vương, mau giao người phụ nữ của đồ đệ tôi ra đây!”
“Nếu không, tộc Rồng đen nổi giận san bằng Kiếm Tông!”
Ngay sau đó.
Một tên đệ tử Kiếm Tông chật vật chạy vào đại điện: “Bảy vị lão tổ ơi, bên ngoài có mười con Rồng đen đến đây...”
“Tộc Rồng đen ư?”
Kiếm Tông Thất Tử biến sắc, vội vàng đứng bật dậy.
Tề Đạo Khung bình tĩnh nói: “Đi, mau ra ngoài xem thử!”
Mọi người đều bước ra khỏi đại điện.
Trên quảng trường có mười con Rồng đen đang lượn quanh, một con Rồng đen khổng lồ bay vút lên không trung.
Trên lưng nó là một người thanh niên.
“Một trong những thần thú Thượng Cổ, tộc Rồng đen...”
“Là rồng thật đó!”
Sắc mặt rất nhiều đệ tử Kiếm Tông tái mét, không thể nào chịu nổi sức ép tới từ Long tộc.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc à, Hạ Nhược Tuyết đang ở ngay trong đại điện!”
Sau đó ông ta tập trung thần niệm lên người Ô Cổ, nói: “Khí tức của ông ta khá giống với khí tức trong kiếm ý trên vết thương của mẹ cậu, hẳn ông ta là người đã đánh mẹ cậu trọng thương!”
Diệp Bắc Minh trừng mắt, luồng sát ý ngút trời bùng lên.
Anh lạnh lùng nhìn Ô Cổ: “Sư phụ, ông ta chính là người đã đánh mẹ con trong thương còn Nhược Tuyết thì đang ở ngay trong đại điện Kiếm Tông!”
“Được rồi, tôi biết rồi”.
Hắc Long Vương gật đầu.
Lúc này, Tề Đạo Khung nở nụ cười: “Phải chăng giữa tộc Rồng đen và Kiếm Tông có hiểu lầm gì đó?”
Hắc Long Vương chửi ầm lên: “Hiểu lầm cái đầu ông!”
“Mau giao Hạ Nhược Tuyết ra đây nếu không bổn vương sẽ san bằng chỗ này!”
Gương mặt già nua của Tề Đạo Khung tối sầm, sáu vị lão tổ còn lại đều tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
“Hắc Long Vương, ông tưởng Kiếm Tông chúng tôi không có ai à?”
Hắc Long Vương cười khinh bỉ: “Bổn vương hy vọng rằng các ông vẫn có thể tự tin như trước!”
“Tộc Rồng đen đâu, giết sạch!”
Dứt lời, hơn mười con Rồng đen gào thét.
Gào!
Tiếng rồng ngâm vang vọng cả chín tầng mây, vọng khắp đại lục Linh La.
“Tiếng rồng ngâm ư?”
Chương 1028: Tưởng mình là Diệp Phá Thiên à?
“Chuyện gì thế?”
Vố số thế lực trong đại lục Linh La đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lòng không hiểu sao khiếp sợ.
Đế tộc.
Đế Khởi La nghe tiếng rồng ngâm xong bèn hớt hải vào vào chủ điện của Đế tộc.
Các trưởng lão của Đế tộc đã tụ tập lại đây từ lâu, đúng lúc đó có một người đàn ông trung niên vội vàng chạy vào: “Xảy ra chuyện lớn rồi ạ, Hắc Long Vương dẫn theo hơn mười con Rồng đen xông vào Kiếm Tông ạ!”
“Cái gì?”
Người trong Đế tộc biến sắc.
“Chẳng phải tộc Rồng đen ẩn cư ở đại lục Chân Võ ư? Sao lại xông vào đại lục Huyết Thiên chứ!”
“Đi, mau tới Kiếm Tông xem thử!”
Không chỉ có Đế tộc mà các thế lực khác sau khi biết tin bèn lũ lượt kéo tới Kiếm Tông.
...
“Nếu tộc Rồng đen đã không biết điều rồi!”
Tề Đạo Khung bước lên nói: “Vậy hôm nay lão phu đành phải giết rồng rồi!”
“Kiếm đâu!”
Ông ta hét to, một thanh thần kiếm bay từ sâu bên trong Kiếm Tông vào tay Tề Đạo Khung.
Khí thế ông ta bỗng tăng vọt.
“Giết rồng ư?”
Hắc Long Vương bật cười rồi tung ra một trảo: “Ông tưởng mình là Diệp Phá Thiên à?”
Ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, Tề Đạo Khung và kiếm bay ra ngoài.
Gương mặt già nua te tua, máu tươi chảy ra giàn dụa.
Ông ta phun tra một ngụm máu tươi giữa không trung, trông vô cùng chật vật.
“Ông!”
Tề Đạo Khung ổn định lại cơ thể đứng vững vàng, đôi mắt trừng to như sắp lồi ra ngoài, ánh mắt rực lửa nói:” Chúng ta đều ở cùng cảnh giới, cùng cảnh giới Vực Chủ, ông dựa vào đâu mà...”
“Ồn ào quá!”
Hắc Long Vương lại vụt nhẹ một cú tát.
“Ông dám!”
Tề Đạo Khung không phục gào lên.
Ông ta cố sức phản kháng.
Nhưng rồi vẫn chẳng làm được gì mà còn bị đánh bay ra ngoài.
Long Châu đã trở về với tộc Rồng đen rồi.
Có Long Châu trong tay, cùng cảnh giới thì Hắc Long Vương vô địch.
Tề Đạo Khung vừa mới đứng lên thì một cái vuốt rồng từ trên trời giáng xuống, đè nặng lên người Tề Đạo Khung.
“Lão tổ!”
“Đại ca!”
Người của Kiếm Tông chết trân.
Các thế lực khác trên đại lục Linh La vừa kéo tới Kiếm Tông đúng lúc thấy cảnh đó.
“Ôi...”
“Đúng là tộc Rồng đen thật!”
“Người đứng đầu Kiếm Tông Thất Tử, Tề Đạo Khung, vậy mà... ừng ực...”
Rất nhiều người tu võ nuốt nước miếng, gian nan thốt ra: “Đã bị đánh bại!”
Hắc Long Vương nhìn xuống Tề Đạo Khung nói: “Mau giao Hạ Nhược Tuyết ra!”
Tề Đạo Khung cắn răng nói: “Hắc Long Vương, Kiếm Tông và tộc Rồng đen ông chưa xong chuyện đâu!”
“Không giao hả? Vậy ông xuống mồ đi”.
Hắc Long Vương lắc đầu, sát ý rét lạnh ngưng tụ, long trảo nắm chặt.
“Đừng mà...”
Tề Đạo Khung hoảng sợ kêu la, ông ta sợ xanh mặt rồi.
Rồi ông ta quay đầu gào thét với người trong Kiếm Tông: “Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đưa cô Hạ ra đây đi!”
“Vâng, thưa lão tổ...”
Người trong Kiếm Tông nào dám trễ nải, vội vàng trở vào đại điện đưa Hạ Nhược Tuyết ra ngoài.
Ngay khi thấy Hạ Nhược Tuyết, Diệp Bắc Minh bước lên nói: “Nhược Tuyết!”
“Ơ! Sao lại là cậu ta?”
Đế Khởi La ngơ ngác, vừa rồi mọi người đều bị tộc Rồng đen thu hút nên không chú ý tới Diệp Bắc Minh.
“Khởi La quen người kia à?”
Một người đàn ông trung niên trong Đế tộc kinh ngạc quay đầu lại hỏi.
Đế Khởi La gật đầu, Đế Khuyết nhanh nhảu nói: “Gia chủ à, người kia là Diệp Bắc Minh của Hoa tộc đó!”
“Cậu ta chính là Diệp Bắc Minh ư?”
Người đàn ông trung niên sửng sốt, chăm chú nhìn vào Diệp Bắc Minh, đôi mắt lóe sáng.
“Bắc Minh...”
Đôi mắt Hạ Nhược Tuyết ửng đỏ, chạy vội về phía Diệp Bắc Minh.
Nhưng cô ấy quên mất đầu gối mình đã gãy, vừa định lao ra chạy về phía trước thì ngã sấp.
Diệp Bắc Minh vội vàng thi triển Ảnh Thuấn, chạy lại ôm Hạ Nhược Tuyết: “Là ai làm em bị thương?”
Anh kiểm tra cô ấy một hồi, chỉ là bị thương ngoài da mà thôi.
Rồi anh đút cho cô mấy viên đan dược nhờ vậy tình hình của cô ấy tốt hơn nhiều.
Mắt Hạ Nhược Tuyết đỏ bừng nhìn vào Ô Cổ: “Chính là ông ta, ông ta cũng là người đánh bác Lam bị thương!”
“Đúng rồi, tình hình bác Lam thế nào rồi?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Mẹ anh tạm thời không sao”.
“Vậy là tốt rồi”.
Hạ Nhược Tuyết thở phào nhẹ nhõm.
Giọng nói lạnh như băng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Nhưng có người phải trả giá cho chuyện mình làm!”
Anh nhìn chằm chằm vào Ô Cổ.
Một luồng sát ý cuồn cuộn bùng lên sau lưng anh, ma vụ quay cuồng.
Ngay lúc đó.
Diệp Bắc Minh hệt như sát thần bước ra từ sâu bên trong địa ngục.
“Ông dám làm mẹ tôi bị thương, chết đi!”
Anh rít lên, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay Diệp Bắc Minh.
Rồi anh cầm kiếm chém ngang qua Ô Cô.
Ô Cổ sửng sốt, tức giận thốt lên: “Nhóc con, chỉ là một tên cảnh giới Thần Vương sơ kỳ mà cũng dám ra tay với lão phu à?”
“Đúng là đáng chết!”
Khí tức cảnh giới Vực Chủ bùng nổ ập tới chỗ Diệp Bắc Minh.
Hắc Long Vương cười lạnh lùng: “Đồ đệ tôi muốn giết ông thì ông cứ đứng đó đợi chết là được rồi!”
“Dám đánh trả à? Ông tưởng bổn vương không tồn tại hả?”
Rồi ông ta hét to: “Mau quỳ xuống tạ tội với đồ đệ tôi...”
Ầm!
Hắc long trảo giáng xuống hệt như sao xẹt.
Ô Cổ chết trân run rẩy như bị sét đánh.
Đôi chân ông ta cong lại, quỳ rạp xuống đất.
“Hắc Long Vương, ông bị điên rồi!”
Ô Cổ trừng to mắt, ánh mắt chứa đầy sự căm phẫn và điên cuồng.
Ngay sau đó.
Chương 1029: Lão tổ Kiếm Thần
Diệp Bắc Minh đã đứng trước người Ô Cổ, anh giơ kiếm Trấn Ngục lên cao: “Nhớ kỹ, đánh mẹ tôi bị thương thì cho dù là ai đi chăng nữa cũng đều phải chết!”
Lúc này.
Viện trưởng Tổng viện Giám Sát Vương Bình An, Hoa Côn Luân, Vương Chỉ Dao và Phùng Vũ vội vã chạy tới đây.
Sau khi biết được chuyện của nhà họ Diệp bọn họ bèn dịch chuyển tới.
Đúng lúc thấy cảnh đó, Vương Bình An kêu lên: “Diệp Bắc Minh, nếu cậu giết ông ta sẽ gây ra họa lớn đó!”
“Nhóc Diệp à, nghe lời viện trưởng Tổng viện đi, mau buông kiếm xuống!”
Hoa Côn Luân sợ tái mặt.
Cơ thể mềm mại của Vương Chỉ Dao cứng đờ.
Phùng Vũ bị dọa choáng váng.
Chuyện quái gì xảy ra thế?
Diệp Bắc Minh ngó lơ bọn họ.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục không chút khách khí chém xuống cổ Ô Cổ.
“Cậu... cậu dám giết tôi hả?”
Đôi mắt nhăn nheo của Ô Cổ co rút lại, một cơn giận ngút trời bùng lên trong lòng ông ta: “Ranh con, lão phu là lão tổ của Kiếm Tông đấy!”
“Cậu có biết hậu quả khi giết lão phu là gì không? Tất cả những kẻ liên quan tới cậu...”
Phụt!
Giọng nói líu ríu của ông ta im bặt.
Đầu Ô Cổ lăn tròn trên mặt đất.
Diệp Bắc Minh nhấc chân, giẫm mạnh xuống.
“Rầm”, đầu ông ta nổ tung.
Gọn gàng dứt khoát.
Cả không gian tĩnh lặng.
Mọi người sững sờ chết trân đứng nhìn vào bóng dáng của Diệp Bắc Minh.
“Điên rồi, điên thật rồi!”
“Cậu ta đã chém đầu lão tổ thứ sáu của Kiếm Tông ư?”
“Ôi trời ơi...”
Người của Đế tộc và những người tu võ khác chết lặng.
Đế Khởi La ngơ ngác, cái miệng nhỏ nhắn há hốc.
Đế Khuyết kinh hãi nhìn, gương mặt già nua đỏ bừng, máu nóng sôi trào.
Tên nhóc con này đúng là gan to tày trời.
Cơ thể Vương Bình An, Hoa Côn Luân, Vương Chỉ Dao và Phùng Vũ cứng đờ.
“Tên chó chết, cậu!”
“Lão Lục, không!”
Năm lão già còn lại của Kiếm Tông tức giận suýt hộc máu, mau chóng bao vây Diệp Bắc Minh.
Hắc Long Vương cười khẩy nói: “Còn có người muốn đụng vào đồ đệ tôi hả?”
Khí tức cuồng bạo ập tới.
Năm lão già kia khiếp hãi bèn nhanh chóng lùi ra sau.
Lúc này, một giọng nói lạnh như bằng từ sâu bên trong Kiếm Tông truyền tới: “Hắc Long Vương, ông làm vậy liệu có quá đáng quá hay không?”
“Đệ tử của ông là bảo vật vậy Kiếm Tông Thất tử của tôi không phải là bảo vật à?”
“Đây là?”
Sáu vị lão tổ của Kiếm Tông kể cả Tề Đạo Khung đều vui sướng quay đầu lại.
Đám người của Đế tộc cũng sửng sốt nhìn vào sâu trong Kiếm Tông.
Hoa Côn Luân nuốt nước miếng: “Viện trưởng, kia là?”
Vương Bình An đăm chiêu: “Quả nhiên là lão già kia còn chưa chết...”
“Sư phụ! Người... người chưa chết!”
Sáu vị lão tổ của Kiếm Tông bật khóc.
Trong ánh mắt kinh ngạc của vô số người, một ông lão đạp mây bay tới.
Ông ta đi trên không trung như đi trên đất bằng.
Một luồng áp lực vô hình đè nặng trên đỉnh đầu mọi người.
Mọi người chỉ vừa liếc mắt nhìn ông lão kia thôi mà tựa như bị một thanh kiếm sắc lẹm kề sát yết hầu.
Thế là bọn họ đều hoảng hốt cúi đầu xuống.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Khí tức mạnh quá, ông ta đã vượt qua cảnh giới Vực Chủ đỉnh phong rồi!”
“Sắp đạt tới cảnh giới Giới Vương rồi nhưng tiếc rằng còn chưa đột phá”.
“Cảnh giới Giới Vương!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh hơi lay động.
Đến cả anh cũng cảm nhận được sự nguy hiểm đang ập tới.
“Sư phụ, hóa ra người còn chưa chết!”
“Hu hu hu, sư phụ, rốt cuộc người đã đi ra rồi!”
Tề Đạo Khung và Kiếm Tông Lục Tử cùng bước lên, quỳ xuống.
“Lão tổ, là lão tổ Kiếm Thần!”
“Lão tổ còn chưa chết!”
“May quá!”
Cả quảng trường rộ lên, hơn trăm nghìn đệ tử của Kiếm Tông đều quỳ bái.
“Lão tổ Kiếm Thần!”
Vương Bình An khiếp sợ: “Chẳng phải mười nghìn năm trước ông đã chết rồi hay sao?”
“Ông... ông còn chưa chết ư?”
Lão tổ Kiếm Thần bình thản nói: “Mười nghìn năm trước tôi đã gặp ông, ông là Vương Bình An nhỉ?”
“Mười nghìn năm trước, ông vẫn chỉ là một tên đệ tử ký danh bên cạnh Vương Dương Đình”.
“Không ngờ bây giờ đã là viện trưởng của Tổng viện Giám Sát rồi!”
Vương Dương Đình là viện trưởng Tổng viện Giám sát đời đầu.
Thế mà lão tổ Kiếm Thần lại biết người nọ ư?
Trời ơi!
Hoa Côn Luân, Vương Chỉ Dao và Phùng Vũ đứng một bên cứng đờ người.
Một luồng áp lực nghẹt thở truyền tới.
Lão tổ Kiếm Thần dời mắt, nhìn vào một người đàn ông trung niên trong đám người: “Đế Giang, dạo này lão già Đế Vô Đạo kia có khỏe không?”
Ôi!
Da đầu mọi người run lên.
Cũng chỉ có người có địa vị như lão tổ Kiếm Thần mới dám gọi thẳng tên của người đứng đầu Đế tộc mà thôi.