Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 370: Là cái gì?

Diệp Bắc Minh kinh ngạc, vội truy hỏi: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, hiện tại với lực sát thương của kiếm Đoạn Long, tôi chưa từng thấy vũ khí nào mạnh bằng nó”.

“Rốt cuộc người có cảnh giới gì mới có thể chém gãy được nó đây?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc.

Một lúc sau.

Giọng của ông ta mới vang lên: “Đã qua thời gian quá dài, tôi cũng quên rồi”.

“Nhưng, chắc chắn là một kẻ địch khủng bố”.

“Bây giờ cậu suy nghĩ những vấn đề này cũng vô ích, vẫn nên học thuật rèn đúc này đi thì hơn”.

“Chỉ có lợi cho cậu, chứ không có hại”.

Bỗng nhiên.

Giọng của Trần Lê Y vang lên bên tai: “Thiếu chủ, cậu ngủ chưa?”

“Bên ngoài có một người đàn ông đến, anh ta tự xưng là thư ký Tiền”.

“Nói có chuyện quan trọng muốn tìm cậu, tôi chặn anh ta ở cổng rồi”.

Diệp Bắc Minh mở mắt.

Trần Lê Y xinh đẹp đứng đó, nhìn mình với khuôn mặt dễ thương.

Anh giật khóe miệng: “Đúng là chỉ có cô, thư ký Tiền thường đại diện cho Long chủ, sao cô lại ngăn anh ta?”

“A?”

Trần Lê Y có chút lúng túng: “Vậy… vậy làm thế nào?”

Diệp Bắc Minh đi ra ngoài phủ Long soái: “Không sao, tôi tự đi xem sao”.

Vừa ra khỏi phủ Long soái, thư ký Tiền liền đi đến với sắc mặt nghiêm trọng: “Long soái, cậu gặp rắc rối rồi!”

Diệp Bắc Minh cau mày: “Có liên quan đến người canh giữ phải không?”

“Ừm”.

Thư ký Tiền gật đầu mạnh, lùi lại nửa bước, nhường ra một chỗ đứng.

Một người đàn ông trung niên xuất hiện trước người Diệp Bắc Minh.

Mang theo ý thù địch thoáng qua!

Giờ Diệp Bắc Minh mới chú ý đến phía sau thư ký Tiền.

Có một người đàn ông trung niên.

Tu vi võ tôn trung kỳ.

Ông ta tỏ vẻ mặt ngạo mạn lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, tôi tự giới thiệu trước”.

“Tôi là Tống Trí Vân, đại diện cho gia tộc người canh giữ, cậu…”

Diệp Bắc Minh chẳng thèm nghe người này nhiều lời.

Trực tiếp nhìn thư ký Tiền: “Thư ký Tiền, sau này không phải người nào cũng dẫn đến chỗ tôi đâu đấy”.

Thư ký Tiền ngẩn người.

Tống Trí Vân nói được một nửa liền dừng lại, tức giận nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, cậu thật to gan!”

“Tôi thay mặt gia tộc người canh giữ của Long Quốc đến đây, cậu dám coi thường tôi như vậy?”

“Được!”

“Được lắm!”

Ánh mắt Tống Trí Vân âm trầm: “Đã như vậy, tôi cũng không muốn tiên lễ hậu binh với cậu nữa”.

Ông ta trực tiếp lấy ra một cuộn sớ giống như thánh chỉ.

Mở ra đọc: “Diệp Bắc Minh, lạm sát vô số võ giả, tội thứ nhất!”

“Vi phạm quy tắc võ đạo, tội thứ hai!”

“Giết vào gia tộc người canh giữ, tội thứ ba!”

“Coi thường tôn nghiêm người canh giữ, tội thứ tư!”

“… tội thứ năm!”



“… Tội thứ mười tám!”

Tống Trí Vân đọc hết một hơi ra mười tám tội chứng của Diệp Bắc Minh.

Vượt ngoài dự liệu là, lần này Diệp Bắc Minh lại không ngắt lời.

Đứng ở đó nghe hết!

Tống Trí Vân thấy Diệp Bắc Minh không nói gì, còn tưởng anh bị hoảng sợ.

Nở nụ cười ngạo mạn: “Diệp Bắc Minh, nghe thấy mười tám tội chứng của mình rồi chứ?”

“Đây là những tội chứng do đích thân các vị lãnh đạo người canh giữ liệt ra!”

“Nếu cậu biết điều, lập tức theo tôi đi gặp các vị lãnh đạo người canh giữ”.

Ông ta nhướn mày cười hung dữ: “Nói không chừng, cậu còn có cơ hội sống!”

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt lạnh lùng: “Người canh giữ là cái thá gì, bọn họ có thể định tội cho tôi sao?”

“Cậu!”

Tống Trí Vân ngẩn người, mở to đôi mắt.

Giống như gặp ma!

Diệp Bắc Minh lại nói người canh giữ là cái thá gì?

Mẹ kiếp!

Người canh giữ là đồ vật chắc?

Vãi!

“Người canh giữ gần như mạnh nhất Long Quốc, địa vị sánh ngang Long chủ”.

Tống Trí Vân dường như thét lên: “Cậu nói người canh giữ là cái gì!”

“Mẹ kiếp, cậu có thái độ gì thế hả?”

“Lửa giận ngút trời!”

Bỗng nhiên.

Ầm!

Một tiếng sét đánh vang lên.

Tống Trí Vân hoa mắt, Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước ông ta.

Giơ tay tóm chặt cổ của ông ta!

“Cậu muốn làm gì?”

Tống Trí Vân kinh hãi.

Sức mạnh của Diệp Bắc Minh khủng bố đến mức nào, toàn thân bùng ra một luồng khí huyết ngút trời.

Bùng phát ra một ảo ảnh hình rồng màu đỏ, Tống Trí Vân kinh sợ đến mức ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.

Cảm giác khó thở truyền đến!

Bàn chân ông ta rời khỏi mặt đất!

Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời: “Lấy mạng của ông!”

Bóp mạnh!

Rắc một tiếng giòn tan, cổ của Tống Trí Vân bị bóp vỡ tại chỗ.

Thậm chí ông ta cũng không dám tin, mình lại chết như vậy!

Diệp Bắc Minh, cậu ta dựa vào cái gì chứ?

“Long soái!”

Thư ký tiền kinh hãi kêu một tiếng, suýt sợ ngây ngốc.

Mười mấy giây sau, thư ký Tiền mới phản ứng lại, chấp nhận sự thực Tống Trí Vân đã chết!

Anh ta nuốt nước miếng: “Long soái, cậu… làm sao cậu có thể giết Tống Trí Vân?”

Tê dại da đầu!

Tim như muốn nổ tung!

Diệp Bắc Minh buồn cười: “Có gì mà không thể giết?”

Thư ký Tiền ngẩn người: “Ông ta là người đại diện của người canh giữ”.

“Ha ha ha!”

Diệp Bắc Minh cười: “Thư ký Tiền, người canh giữ thì đã làm sao?”

“Nếu bọn họ dám đến gây chuyện với tôi, tôi giết luôn một thể!”

“Cho dù họ không đến, sớm muộn gì tôi cũng phải tìm ra những người canh giữ đó, giết từng người một!”

Mạnh mẽ có lực!

Khí phách hùng hồn!

Thư ký Tiền nhìn Diệp Bắc Minh như nhìn ma quỷ, cái miệng há to, hồi lâu cũng không khép lại được.

Diệp Bắc Minh nhìn thư ký Tiền: “Đúng rồi, hỏi anh một chuyện”.

“A? Cậu… cậu nói đi”.

Lưng của thư ký Tiền sớm đã đẫm mồ hôi.

Trong lòng chấn hãi, hồi lâu không thể bình tĩnh!

Diệp Bắc Minh lên tiếng: “Ở gần Long Đô có chỗ nào có thể rèn đúc binh khí không?”

“Rèn đúc binh khí?”

Thư ký Tiền tỏ vẻ mặt nghi hoặc: “Long soái, cậu muốn rèn một thanh binh khí sao?”

“Coi là vậy đi”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Thư ký Tiền gật đầu liên tục: “Có, cách Long Đô một trăm năm mươi kilomet, có một mộ kiếm”.
Chương 371: Thi đúc kiếm

Mộ kiếm cách Long Đô một trăm năm mươi kilomet.

Cuối cùng thư ký Tiền đã chấp nhận sự thực Tống Trí Vân đã chết.

Sau khi ông ta sắp xếp xong, rồi đưa Diệp Bắc Minh đến ngoài mộ kiếm.

Ngọn núi phía trước đã bị đào sạch.

Chỉ còn lại một hang đá!

Lúc này.

Trời đã vào cuối thu, nhiệt độ ở phương Bắc khoảng hai mươi độ.

Nhưng nhiệt độ bên ngoài mộ kiếm lại cao đáng sợ đến bốn mươi mấy độ.

Các đúc kiếm sư ra vào vội vã, ướt đẫm mồ hôi.

Thư ký Tiền gọi một ông lão đến, có vẻ là người phụ trách mộ kiếm: “Phương Dã Tử, đây là Long soái!”

“Cậu ta đến mộ kiếm, muốn đích thân rèn ra một loại binh khí vừa tay”.

Rồi nhìn sang Diệp Bắc Minh: “Long soái, đây là Phương Dã Tử, trình độ đúc kiếm đứng đầu phương Bắc”.

Phương Dã Tử hơi gù.

Trên tay đầy vết chai.

Bởi vì thường xuyên ở bên lò đúc kiếm, nên khuôn mặt cũng cháy đen.

Trên mặt có một lớp biểu bì màu đỏ.

“Long soái à, cậu muốn loại kiếm gì, cứ việc lên tiếng”.

“Mộ kiếm đúc xong sẽ tặng cho cậu là được”.

Phương Dã Tử lạnh nhạt nhìn Diệp Bắc Minh một cái.

Không vì thân phận Long soái của Diệp Bắc Minh mà có thái độ đặc biệt nào.

Thậm chí.

Còn có chút khinh thường!

Có quá nhiều võ giả đến mộ kiếm xin kiếm.

Ngay cả trưởng tộc của gia tộc người canh giữ cùng từng đích thân đến.

Chỉ một Long soái nhỏ bé, thực sự chẳng đáng là gì.

Nếu không phải có thư ký Tiền, Phương Dã Tử cũng chẳng thèm để ý Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi muốn tự mình đúc thử”.

“Ha ha!”

Phương Dã Tử cười khinh thường, không hề khách sáo nói: “Cậu thanh niên, đúc kiếm không phải trò trẻ con”.

“Nếu cậu chỉ là độ nóng ba phút, cậu đến từ đâu thì quay về đó đi”.

“Đừng lãng phí thời gian của mọi người, tôi rất bận, không rảnh để đùa với cậu!”

Ông ta hơi bực bội.

Diệp Bắc Minh cười: “Ông có gì đáng để ngạo mạn?”

“Tôi muốn đúc kiếm, dùng chỗ của ông là coi trọng ông”.

“Ông tưởng mình giỏi lắm sao?”

“Còn nói chuyện với tôi bằng thái độ đó, bất kể ông là đại sư đúc kiếm đệ nhất phương Bắc, cũng phải chết!”

Phương Dã Tử ngẩn người: “Cậu… cậu nói cái gì?”

Ông ta không ngờ, Diệp Bắc Minh lại nóng tính như vậy.

Các võ giả khác, có ai dám ăn nói với Phương Dã Tử như vậy?

Cho dù là người của gia tộc người canh giữ, cũng phải xin ông ta đúc kiếm!

Bỗng nhiên.

Ầm!

Một luồng uy áp khủng bố ập đến.

Giống như biển thét!

Thụp!

Phương Dã Tử như bị sét đánh, thụp một cái quỳ xuống đất.

Lập tức, rất nhiều đúc kiếm sư nhìn qua, ánh mắt đều là lửa giận!

“To gan!”

“Khốn khiếp, cậu dám làm vậy với đại sư Phương Dã Tử?”

“Vãi! Cậu biết đại sư Phương Dã Tử là ai không?”

“Nhãi con, mày muốn đắc tội với cả giới võ đạo phương Bắc sao?”

“Còn không quỳ xuống xin lỗi?”

Diệp Bắc Minh chẳng thèm để ý những người này.

Giơ tay tát một chưởng qua.

Phụt!

Một màn sương máu nổ ra, mười mấy đúc kiếm sư lên tiếng quát mắng Diệp Bắc Minh bị anh tát chết từ xa.

Khuôn mặt già của Phương Dã Tử đầy tức giận: “Cậu!”

Hít sâu một hơi: “Diệp Bắc Minh, tôi biết cậu!”

“Tiếng xấu của cậu sớm đã phủ khắp giới võ đạo, tiếng tăm quá xấu!”

“Cậu dựa vào võ lực đề giết người, cậu tưởng người trong thiên hạ sẽ phục cậu sao?”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn ông ta: “Được, điều ông tự hào nhất là thuật đúc kiếm phải không?”

“Chúng ta đấu một trận, mỗi người rèn đúc một thanh bảo kiếm, cuối cùng xem bảo kiếm của ai có chất lượng tốt hơn!”

Phương Dã Tử cười dữ tợn điên cuồng một tiếng: “Ha ha ha!”

“Được, được! Được!”

“Bốn mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên có người muốn so tài đúc kiếm với tôi!”

“Diệp Bắc Minh, chúng ta đấu một trận!”

Phương Dã Tử cười hung dữ không thôi: “Nếu cậu thua, tôi lấy mạng của cậu!”

“Cậu, dám không?”

Dùng mạng của Long soái Diệp Bắc Minh, thành uy danh của mình!

Rất tốt!

Quá tốt rồi!

Cơ hội trời ban!

Diệp Bắc Minh đi vào trong mộ kiếm: “Được, vậy thì cược mạng!”

Một bên là Phương Dã Tử, đại sư đúc kiếm đệ nhất phương Bắc.

Một bên là Diệp Bắc Minh, Long soái Long Hồn, vang danh khắp giới võ đạo Long Quốc.

Hai người lại đấu đúc kiếm cược tính mạng!

Lập tức bầu không khí cả mộ kiếm sôi trào.

Rất nhiều võ giả và đúc kiếm sư đều tập trung trong đại điện của mộ kiếm.

Bầu không khí vô cùng căng thẳng!

Thư ký Tiền ngây ngốc: “Sao đang yên đang lành, đột nhiên phải cược mạng?”

Phương Dã Tử đứng trước lò đúc kiếm, nói với mọi người có mặt: “Mọi người nghe rõ đây, tôi là Phương Dã Tử, đại sư đúc kiếm đệ nhất Phương Bắc!”

“Hôm nay, so tài đúc kiếm với Long soái Diệp Bắc Minh”.

“Bất luận kết quả thế nào, bên thua cũng phải đền mạng cho đối phương!”

“Xin các vị làm chứng, đừng đến lúc đó người nào đó thua rồi lại không nhận”.

Phương Dã Tử lộ ra sát ý.

Nhìn Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt vô cùng âm lạnh.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hơi lo lắng: “Cậu nhóc, có cần chơi lớn thế không?”

“Nếu cậu thua, chẳng lẽ phải tự vẫn thật?”

Diệp Bắc Minh tự tin trả lời: “Tôi không thể nào thua được!”

“Tôi chỉ muốn thử xem, phương pháp trên cuốn thuật rèn đúc không tên, có dùng được không thôi”.

Anh giơ tay.

Chọn một miếng gang bình thường.

Một vài vật liệu phụ trợ.

Phương Dã Tử nhìn thấy cảnh này, suýt nữa cười sặc chết: “Ha ha ha, ngu xuẩn!”

“Lựa chọn một miếng gang, cũng muốn đấu với tôi?”

“Cậu chết chắc rồi!”

Phương Dã Tử cầm một miếng sắt đen.

Cởi áo, lộ ra cơ bắp rắn chắc màu đồng.

Cho sắt đen vào trong lò.

Điên cuồng quay hộp gió, ngọn lửa bùng lên!

Một luồng sóng nhiệt ập đến.

Đợi khi sắt đen cháy đỏ, Phương Dã Tử rút ra để đúc.

Tang tang tang!

Tia lửa bắn khắp nơi, từ đầu đến cuối Phương Dã Tử luôn giữ tần suất siêu cao.

Qua hai tiếng, Phương Dã Tử vẫn duy trì tốc độ rèn sắt đen, vốn không biết mệt mỏi.

Chẳng mấy chốc phôi kiếm được hình thành!

Đôi mắt của Phương Dã Tử đỏ ngàu, tràn đầy tia máu.
Chương 372: Dùng kiếm ý rèn kiếm

Lòng thì thầm nghĩ: “Phôi kiếm đã hoàn thành rồi, Diệp Bắc Minh, cậu chờ chết đi!”

Đinh đinh đinh!

Càng rèn kiếm một cách điên cuồng hơn.

Còn bên phía Diệp Bắc Minh thì lại không nhanh không chậm đập gang.

Anh rèn kiếm theo phương pháp ghi trong thuật rèn không tên.

Từng búa từng búa đập xuống.

Thư ký Tiền vô cùng lo lắng.

Anh ta lo lỡ như Diệp Bắc Minh thua thật thì chuyện sẽ thế nào đây?

...

Gào...!

Bảy giờ sau, một tiếng rồng ngâm truyền tới.

Một làn sóng nhiệt nóng bừng khủng bố tỏa ra.

Phương Dã Tử cầm thanh bảo kiếm trong tay, một luồng kiếm khí hùng dũng lan ra xung quanh.

Nó tựa như thanh kiếm của Thiên Tử tung hoành khắp thiên hạ!

“Hít hà!”

“Tiếng rồng ngâm sao?”

“Truyền thuyết nói rằng ngay khoảnh khắc khi rèn kiếm thành công, nếu có tiếng rồng ngâm lên thì kiếm đã có phẩm cấp rồi!”

“Vũ khí này đã có phẩm cấp rồi sao?”

“Tiền bối Phương Dã Tử, tôi... tôi ra giá một triệu mua thanh kiếm đó!”

“Một triệu? Một vũ khí có phẩm cấp mà muốn dùng một triệu mua về? Tiền bối Phương Dã Tử, tôi ra giá một triệu... đô la!”

“Tôi ra giá hai triệu đô la!”

“Vãi chưởng, tôi ra giá ba triệu!”

Rất nhiều võ giả sững sờ, bọn họ rất kích động.

Đôi mắt đỏ bừng như nhìn thấy bảo vật vô giá nào đó.

Đối với võ giả mà nói, có một vũ khí mạnh mẽ đồng nghĩa với việc tăng thực lực của mình lên thêm mấy bước nữa.

Phương Dã Tử không nhìn vào mọi người mà ngửa mặt lên trời cười to: “Haha, Diệp Bắc Minh, kiếm của tôi thành công rồi!”

“Còn của cậu đâu?”

Thư ký Tiền nhướng mày nói: “Phương Dã Tử, Long Soái còn đang rèn kiếm, ông chớ có mở miệng quấy rầy ngài ấy.”

Phương Dã Tử không nghe lọt tai, tiếp tục giễu cợt nói: “Diệp Bắc Minh, cậu dùng gang để rèn kiếm mà cũng muốn đánh bại lão già này sao?”

“Haha! Nói cho cậu biết cũng chả sao, thanh kiếm này của tôi có thể nằm trong số ba thanh kiếm mạnh nhất đời tôi đấy”.

“Đến cả việc lựa chọn nguyên liệu để rèn kiếm mà cậu cũng không làm mà chỉ chọn đại một cục gang thôi hả?”

“Gang có thể đánh bại huyền thiết ư? Đến lý luận cơ bản nhất mà cậu cũng không hiểu nữa là, tức cười chết mất!”

Thư ký Tiền bình tĩnh nói: “Phương Dã Tử, ông câm miệng đi, đừng nói nữa”.

“Haha!”

Phương Dã Tử cười to như chó được mùa.

Đinh đinh đinh!

Ngọn lửa bắt đầu bùng lên, mỗi nhát búa của Diệp Bắc Minh đập xuống đều chứa một luồng kiếm ý khủng khiếp.

Kiếm ý ẩn chứa trong ấy!

Nó thông qua búa dung nhập vào trong gang.

Những võ giả tầm thường không hiểu kiếm ý thì chẳng hề phát hiện ra điều đó.

“Đây là...”

Đứng giữa đám đông có một ông lão đang đứng quan sát chợt sững người.

Sau đó lại lắc đầu thở dài: “Phương Dã Tử thua rồi”.

Bên cạnh ông lão có một cô bé đáng yêu, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ kia phảng phất sự trẻ con chưa trút bớt.

Làn da cô gái ấy trắng nõn nà, dáng người nóng bỏng.

Cô gái không tin nói: “Ông nội ơi, sao Phương Dã Tử lại bại trước tên đó được chứ?”

“Một miếng gang bình thường sao có thể địch lại huyền thiết được?”

Ông lão vẫn đăm chiêu quan sát: “Nhưng vấn đề là cậu ta dùng kiếm ý để rèn thanh kiếm kia, mỗi một nhát búa đập xuống đều ẩn chứa một luồng kiếm khí rất khủng khiếp!”

“Kiếm của Phương Dã Tử đã rất mạnh, phẩm chất thanh kiếm đó đã đạt mức vũ khí cấp Hoàng rồi!”

“Nhưng đáng tiếc làm sao, trước vũ khí rèn từ kiếm ý thì nó chả là cái gì cả”.

Vũ khí được chia thành phàm phẩm, hoàng phẩm, huyền phẩm, địa phẩm, thiên phẩm,...

Nó được phân chia giống cấp bậc của võ giả.

Cô gái ngây người nói: “Ông nội, cậu ta... cậu ta dùng kiếm ý để rèn kiếm sao?”

“Làm sao được vậy chứ!”

Cô gái thốt lên.

Có rất nhiều võ giả quay đầu lại, khó hiểu nhìn họ.

Cô gái che miệng nhỏ xinh của mình lại.

Không dám phát ra tiếng động nào.

Kiếm ý đó!

Dùng kiếm ý để rèn một thanh kiếm ư?

Sao Diệp Bắc Minh làm được chứ?

Nên biết một điều rằng đối với vỏ giả bình thường mà nói, để chém ra kiếm ý là điều vô cùng gian khó.

Ấy vậy, mỗi lần Diệp Bắc Minh đập búa đều có kiếm khí, rồi dẫn nó dung nhập vào trong kiếm.

Nó... chả phải quá ngược đời hay sao!

“Vãi!”

Cô gái không nhịn được mà hít sâu, cả người đều run lên.

Người kia là yêu quái phương nào?

...

Một giờ sau.

Đinh...

Búa cuối cùng giáng xuống, thanh kiếm được rèn thành công.

Phương Dã Tử có chút ngỡ ngàng.

Nhưng rồi ông ta cười khinh khỉnh nói: “Diệp Bắc Minh, cậu rèn chậm hơn tôi khoảng một giờ đấy”.

“Lão già này rèn một thanh kiếm được làm bằng huyền thiết, là một vũ khí hoàng phẩm!”

“Còn cậu thì lại dùng gang để rèn kiếm, có cần so tài nữa không?”

Diệp Bắc Minh lười đáp lại ông ta.

Anh ra tay chứng tỏ luôn.

Anh chém ra một kiếm.

Một tiếng “đinh” giòn tan vang lên.

Thanh bảo kiếm trong tay Phương Tử Dã đã bị chém thành hai đoạn.

Cả không gian chìm trong tĩnh mịch!

Lặng ngắt như tờ!

Đôi đồng tử của Phương Tử Dã co rút: “Sao... sao... sao lại thế được chứ!”

“Không thể nào!”

“Là giả, tất cả đều là giả! Chắc chắn là tôi đang nằm mơ!”

Ông ta hoảng sợ, run rẩy, khiếp hãi đến tột cùng.

Một sự hãi hùng kéo tới.

Ông ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Bắc Minh, đúng lúc bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của anh.

Một giọng nói hệt như của thần chết truyền tới: “Ông thua rồi”.

Giọng nói ấy rét lạnh.

Không chút cảm xúc!

Cứng cỏi như sắt thép!

Phương Dã Tử sợ tới mức quỳ rạp xuống đất: “Long Soái, thật... thật xin lỗi!”

“Tôi nhận thua! Xin ngài tha cho tôi, tôi nguyện ý từ nay trở đi thần phục dưới chân ngài”.

“Tôi nguyện làm con chó của ngài, xin ngài tha cho tôi”.

Rầm rầm rầm!

Ông ta dập đầu một cách điên cuồng.

Dập đầu đến mức chảy máu đầm đìa.

Ngay lúc ấy.

Cái gì danh vọng, thân phận, địa vị, lòng tự tôn chứ, khi đối mặt với sống chết thì chúng chẳng đáng một đồng!”

“Đại sư Phương Dã Tử...”

Những võ giả xung quanh vô cùng kinh ngạc, cơ thể bọn họ cứng đờ lại.

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nhìn Phương Dã Tử, nói: “Có chơi có chịu, ông bỏ mạng lại đi!”

Anh đưa tay lên!

Chém xuống một kiếm!

Một kiếm ấy rất gọn gàng dứt khoát.

Phụt...!

Phương Dã Tử đầu lìa khỏi xác, trên gương mặt già nua còn lại dáng vẻ đầy hoảng sợ.

Ông ta thế quái nào cũng không thể tin rằng Diệp Bắc Minh thật sự chém chết mình!

Ông ta là Đại Sư đúc kiếm số một phương Bắc đấy!

Nếu để ông ta lại thì ắt sẽ cực kỳ hữu dụng.

Bản thân ông ta nếu còn sống thì chính là một kho tàng, dựa vào đâu mà giết ông ta chứ?

Một dòng suy nghĩ thoáng chảy qua đầu, anh cất thanh kiếm mình rèn vào.

Diệp Bắc Minh rời khỏi đây.

Lúc này, thư ký Tiền mới hoàn hồn, bèn nhanh chóng đuổi theo.

Xoẹt...!

Bỗng nhiên.

Một bóng người lóe lên, đó chính là ông lão đang ngồi quan sát mọi chuyện kia, ông lão chặn Diệp Bắc Minh lại rồi bảo: “Anh bạn này, cậu có thể nhịn đau mà bán thanh kiếm mình vừa rèn kia cho tôi không?”
Chương 373: Tầm nhìn hạn hẹp

Cô gái kia nói: “Tên nhãi nhép kia, đừng có không biết điều”.

“Ông nội của tôi là Vân Chi Lan, ông tôi coi trọng kiếm của anh đã là nhờ vào phúc khí anh mười đời tu luyện rồi”.

“Vân Chi Lan ư?”

Tất cả mọi người chấn động, khó tin nhìn vào ông lão bỗng dưng xuất hiện kia.

“Ôi mẹ ơi, đây chính là người kế thừa danh hiệu của Độc Cô Kiếm Thánh sau khi ông ấy mất tính, Vân Chi Lan đấy!”

“Nghe nói người của gia tộc người canh giữ từng hợp tác với nhau, mời ông ta trở thành một trong những người canh giữ của Long Quốc nhưng đã bị ông ta từ chối!”

“Kiếm Thánh Vân Chi Lan xuất hiện kia, ôi trời ơi... ông ta coi trọng thanh kiếm kia ư?”

Cho dù Diệp Bắc Minh có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể nào đối địch với Vân Chi Lan được.

Ngay khi mọi người đều nghĩ như thế.

Khi bọn họ đều nghĩ Diệp Bắc Minh sẽ không dám từ chối.

Anh thản nhiên nói: “Không có hứng, không bán, tránh ra đi”.

“Cái gì?”

Trong chốc lát, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Diệp Bắc Minh.

Bọn họ đang nghe gì thế!

Ôi vãi!

Người kia là Vân Chi Lan đó, vậy mà Diệp Bắc Minh lại dám từ chối ông ta sao?

Thư ký Tiền cũng rất hoảng sợ, bèn bước lên, giới thiệu thân phận của Vân Chi Lan cho anh biết.

“Long Soái, ông ta là Kiếm Thánh hiện tại của Long Quốc đó!”

“Vốn dĩ có thể trở thành người thủ hộ của Long Quốc nhưng ông ta đã từ chối”.

Thư ký Tiền vô cùng e dè nhìn về phía Vân Chi Lan.

Diệp Bắc Minh khẽ cười nói: “Kiếm Thánh đương nhiệm giỏi lắm à?”

Nếu không phải do sư phụ của anh bế quan không chịu ra ngoài thì Kiếm Thánh của Long Quốc không tới lượt Vân Chi Lan đâu!

Cô gái đứng bên cạnh Vân Chi Lan cực kỳ tức giận, người như bốc hỏa nói: “Tên kia, thái độ của anh thế nào đấy?”

“Ông nội của tôi là Kiếm Thánh, đến cả Kiếm Thánh mà anh cũng dám mạo phạm?”

Cô gái ấy là Vân Kiếm Bình, đang tuổi mười chín.

Cô ta là cháu gái của Vân Chi Lan.

Những võ giả xung quanh đã sợ đến mức không dám lên tiếng rồi.

Đó chính là Kiếm Thánh.

Là sự tồn tại có thể sánh ngang với người thủ hộ.

Vậy mà Diệp Bắc Minh không thèm nể mặt ông ta, quả thật rất to gan lớn mật.

Sắc mặt Vân Chi Lan hơi trầm xuống.

Ánh mắt ông ta thay đổi.

Sau khi trầm ngâm một lát, ông ta bỗng nở nụ cười nói: “Haha, người trẻ tuổi tức giận quá âu cũng là điều thường tình”.

“Nếu cậu không bán thì thôi”.

Ông ta nói xong.

Rồi bước qua một bên nhường đường cho Diệp Bắc Minh đi qua.

Mọi người sững sờ.

Vân Kiếm Bình không thể tin nổi thốt lên: “Ông nội, ông...”

Vân Chi Lan lắc đầu nói: “Được rồi, đừng nói nữa”.

Ông ta chăm chú nhìn Diệp Bắc Minh một hồi.

Diệp Bắc Minh và thư ký Tiền thì rời khỏi đây luôn.

Những võ giả khác nhỏ giọng bàn tán.

“Tên Diệp Bắc Minh kia thế mà không thèm nể mặt Vân tiền bối luôn!”

“Người như thế, cho dù leo cao tới đâu đi chăng nữa thì sớm muộn gì cũng sẽ té thật đâu cho coi”.

“Chút đạo lý đối nhân xử thế mà cũng không hiểu nữa, tiền bối Kiếm Thánh ngỏ lời muốn mua kiếm của mình hẳn nên hai tay dâng lên mới đúng chứ”.

Tất cả mọi người đều lắc đầu ngao ngán.

Vân Kiếm Bình bước tới, trên gương mặt xinh đẹp kia đều là sự bất mãn: “Ông nội, ông cho cậu ta mặt mũi nhiều thế làm gì?”

“Ông coi trọng thanh kiếm của cậu ta đúng là vinh hạnh tích mười đời mới có”.

Vân Chi Lan mỉm cười lắc đầu.

“Kiếm Bình, cháu nghĩ nhiều rồi”.

“Chẳng bao lâu nữa, sợ rằng người kia sẽ siêu việt hơn ông”.

“Cái gì?”

Vân Kiếm Bình sửng sốt, mở to mắt.

Cô ta khó tin nói: “Ông nội, sao cậu ta có thể vượt qua ông được chứ?”

“Mười năm tới, rồi hai mươi năm, thậm chí là ba mươi năm thì cậu ta cũng không cách nào vượt qua được”.

“Thực lực của ông chính là Võ Thánh đỉnh phong đấy, nếu may mắn biết đâu có thể trở thành Võ Đế”.

“Còn cậu ta thì dựa vào cái gì chứ?”

Vẻ mặt cô ta đầy sự khinh thường.

Đúng thế!

Diệp Bắc Minh dựa vào đâu chứ?

Dẫu thiên phú của Diệp Bắc Minh có khủng cỡ nào thì cậu ta có cơ hội trở thành Võ Đế không?

Giới võ đạo của Long Quốc đã trải qua hàng nghìn năm, tới bây giờ, số lượng Võ Đế được sinh ra chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Mấy tháng gần đây, tuy Diệp Bắc Minh phất lên rất nổi.

Nhưng có bao nhiêu thiên kiêu chi tử ngã ngựa giữa đường chứ?

Vượt qua ông nội của mình sao, nằm mơ đi!

Vân Chi Lan hơi thất vọng nhìn về phía Vân Kiếm Bình nói: “Người nọ không phải vật trong ao đâu”.

“Ôi!”

Ông ta thở dài thườn thượt.

Ông ta không cần nhiều lời nữa.

Đứa cháu gái này của mình cái gì cũng tốt.

Chỉ có mỗi tầm nhìn quá hạn hẹp.

Nếu ông ta có đứa cháu trai như Diệp Bắc Minh thì nhắm mắt xuôi tay cũng không có gì tiếc nuối.

...

Dọc đường trở về.

Thư ký Tiền lo lắng hỏi: “Long Soái, Phương Dã Tử là đúc kiếm sư hàng đầu của nhà họ Phương”.

“Nhà họ Phương là một trong các gia tộc người canh dữ mà ngài đã giết Phương Dã Tử rồi”.

“Sợ rằng...”

Diệp Bắc Minh nhắm mắt thảnh thơi.

Rồi anh bình thản nói: “Nhà họ Phương à, haha, tôi còn đang định đi gây sự với bọn họ đây này”.

“Hả...”

Thư ký Tiền muốn nói gì đó nhưng nghĩ lại thấy đành thôi.

Cuối cùng, anh ta lắc đầu không nhắc tới chuyện đó nữa.

Đây không phải là chuyện anh ta có thể khuyên bảo được.

Thư ký Tiền đưa Diệp Bắc Minh tới phủ Long Soái rồi cáo từ.

Xe thư ký Tiền vừa đi, thì sau lại có mấy chiếc xe tới đậu ngoài cửa phủ Long Soái.

Mười mấy người đàn ông bước từ trên xe xuống, bọn họ đều là những quản lý cấp cao của hiệp hội võ đạo Long Quốc.

“Hội trưởng!”

Đường Thiên Ngạo dẫn đầu đoàn người cúi đầu chín mươi độ chào Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh bình thản nhìn bọn họ rồi nói: “Các người tìm tôi có việc gì không?”

Đường Thiên Ngạo nhìn tới nhìn lui, rồi thấp giọng nói: “Hội trưởng, ở đây không tiện lắm, hay là chúng ta vào trong nói chuyện?”

“Vậy theo tôi”.

Diệp Bắc Minh bước vào phủ Long Soái.

Đám người Đường Thiên Ngạo không dám chần chừ, bọn họ lập tức theo sát đằng sau.

Trong sảnh lớn.

Diệp Bắc Minh ngồi ở ghế chủ nhà: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”

Đường Thiên Ngạo đứng trong sảnh, trông giống như quan lại bẩm báo chính vụ với hoàng đế thời phong kiến vậy: “Hội trưởng, xin cậu ra tay cứu giúp, cứu hiệp hội võ đạo ra khỏi tình thế nước sôi lửa bỏng ạ!”

“Cứu thế nào?”

Diệp Bắc Minh nhìn vào Đường Thiên Ngạo.

Trên người ông ta có thương tích, khí huyết trên người không đủ nữa.
Chương 374: Do Diệp hội trưởng đó

Tuy ông ta đã cố gắng che dấu rồi nhưng không thể nào qua mắt Diệp Bắc Minh được.

Đường Thiên Ngạo không dấu diếm nữa, nói thẳng: “Là thế này, hiệp hội võ đạo có một sản nghiệp riêng là Vạn Bảo Lâu”.

“Ngoại trừ hội phí hằng năm do hội viên đóng góp thì nguồn thu nhập nhiều nhất của cả hiệp hội đều đến từ Vạn Bảo Lâu”.

“Vạn Bảo Lâu kinh doanh đan dược, đấu giá, dược liệu, bí tịch, vũ khí và các mặt hàng kinh doanh khác liên quan tới võ giả”.

“Ba mươi năm trước, hiệp hội võ đạo của chúng ta vẫn rất giàu có, hàng năm đều tặng kha khá đan dược cho các hội viên bình thường vậy nên địa vị của hiệp hội võ đạo ở Long Quốc không tệ lắm”.

“Thế nhưng, kể từ khi cậu giết chết hội trưởng tiền nhiệm Lý Kiếm Trần tới nay, nguồn cung cấp từ phía Vạn Bảo Lâu cho hiệp hội võ đạo mỗi năm mỗi ít”.

“Nửa năm gần đây đã cắt đứt hoàn toàn rồi!”

Đường Thiên Ngạo càng nói càng tức giận: “Vốn dĩ lâu chủ Vạn Bảo Lâu là phó hội trưởng của hiệp hội võ đạo”.

“Ngay hôm trước, tên kia gửi một bức thư tới đây, ý bảo mình phải rời khỏi hiệp hội võ đạo”.

“Vạn Bảo Lâu của hiệp hội võ đạo chúng ta vậy mà lại trở thành sản nghiệp của tên kia!”

Ông ta quỳ gối trước mặt Diệp Bắc Minh, rồi chắp tay nói: “Hội trưởng, xin cậu hãy ra tay!”

“Xin cậu đích thân tới Vạn Bảo Lâu để đoạt lại nó!”

Các quản lý cấp cao khác của hiệp hội cũng bước ra khỏi hàng.

Bọn họ đồng loạt quỳ gối xuống, đồng thanh nói:

“Xin hội trưởng đích thân ra tay đoạt lại Vạn Bảo Lâu!”

Diệp Bắc Minh chỉ cười không nói gì.

Đám người Đường Thiên Ngạo không rõ ra sao.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau trao đổi qua mắt.

“Ý của hội trưởng là sao vậy?”

“Lẽ nào hội trưởng không muốn nhúng tay vào chuyện này ư?”

Mỗi người một suy nghĩ khác nhau.

Bỗng nhiên.

Giọng nói của Diệp Bắc Minh truyền tới: “Các ông không phải là đối thủ của người trong Vạn Bảo Lâu nên tới cửa bị người ta đánh tanh bành phải không?”

“Hơ?”

Đường Thiên Ngạo kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Những người khác cũng đều vẻ khó tin.

Gương mặt già nua của Đường Thiên Ngạo đỏ bừng vì ngượng: “Hội trưởng, sao cậu... sao cậu biết thế?”

Má ơi!

Kinh khủng quá!

Diệp Bắc Minh thản nhiên lắc đầu đáp: “Ông thân là phó hội trưởng của hiệp hội võ đạo, nhưng lại bị thương”.

“Ngoại trừ Vạn Bảo Lâu trong miệng ông ra thì gần đây chắc không ai có thể khiến ông bị thương”.

“Khù khụ...”

Đường Thiên Ngạo cúi đầu, thấy thẹn nói: “Hội trưởng, cậu đoán đúng rồi”.

“Thế nhưng lâu chủ Vạn Bảo Lâu không những đánh tôi bị thương mà còn nói ra những câu ngông cuồng nữa”.

“Tên kia nói rằng sau này, bất kỳ kẻ nào của hiệp hội võ đạo chúng ta dám bén mảng tới thành Võ Đế thì để chúng ta đứng đi vào nằm đi ra!”

Ngay sau đó.

Đôi mắt các thành viên khác của hiệp hội võ đạo đều đỏ rực.

Diệp Bắc Minh bất ngờ nói: “Vạn Bảo Lâu ở thành Võ Đế sao?”

“Đúng vậy”.

Đường Thiên Ngạo gật đầu đáp.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh chợt lóe, lẽ nào đó chỉ là trùng hợp ư?

Anh trầm ngâm suy nghĩ một lát.

Giọng nói của Diệp Bắc Minh lại truyền tới: “Tôi có thể đồng ý giúp các người, nhưng mà có hai điều kiện”.

“Cậu nói đi!”

Đường Thiên Ngạo rất kích động.

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nói: “Thứ nhất, sau khi đoạt lại Vạn Bảo Lâu thì đồ vật trong đó cho tôi tùy ý chọn lựa”.

“Tôi lấy bao nhiêu các người không được phản đối”.

Tâm trạng đầy kích động của Đường Thiên Ngạo biến mất.

Vãi nồi!

Cái này là ăn cướp giữa chợ rồi còn gì!

Các nhân viên cấp cao khác của hiệp hội võ đạo cũng ngẩn ngơ, thầm cắn răng.

Lén lút nắm chặt nắm đấm.

Liếc mắt nhìn nhau.

Chịu vậy thôi!

Nếu Diệp Bắc Minh không ra tay thì có lẽ từ nay về sau Vạn Bảo Lâu không còn chút quan hệ nào với bọn họ.

Thế thì một đồng cũng chả có nữa là.

Đường Thiên Ngạo gật đầu đáp: “Được, bọn tôi đồng ý với cậu”.

Diệp Bắc Minh hài lòng gật đầu: “Thứ hai, tôi muốn đề cử hai người phó hội trưởng của hiệp hội võ đạo”.

...

Đám người Đường Thiên Ngạo rời đi.

Diệp Bắc Minh bèn lấy điện thoại ra gọi cho hai dãy số.

“Lâm Thượng Hải, chuyện ở vùng Tam Giác Vàng tạm gác lại đi, về Long Đô thôi”.

“Lăng Phong, đến Long Đô!”

...

Sau khi bọn Đường Thiên Ngạo rời khỏi phủ Long Soái.

Cả đám cùng tụ lại một chỗ.

Sắc mặt của bọn họ đều hơi khó coi.

Một ông già trong đó nói: “Dã tâm của Diệp hội trưởng không nhỏ nha, một lần đề cử tận hai người làm phó hội trưởng!”

“Sau này e là địa vị của chúng ta ở hiệp hội võ đạo càng ngày càng thấp hơn!”

Những người khác cũng đều nhíu mày.

Bọn họ đều dùng vẻ mặt bất mãn nhìn về phía Đường Thiên Ngạo!

Nếu không phải do Đường Thiên Ngạo thì sao lại xảy ra chuyện này chứ.

Đề nghị của ông ta thật ngu ngốc.

Ông ta bảo bọn họ đi xin Long Chủ để cho Diệp Bắc Minh trở thành hội trưởng của hiệp hội võ đạo.

Đường Thiên Ngạo lắc đầu nói: “Cụ Trịnh và các vị trưởng lão à, các vị cảm thấy thiệt lắm ư?”

“Hứ!”

Cụ Trịnh hừ, nói: “Không phải nói thừa à?”

“Đâu chỉ chịu thiệt không thôi, mà là tổn thất quá lớn ấy chứ!”

“Tôi thấy chưa chắc”.

Đường Thiên Ngạo lắc đầu.

Cụ Trịnh nhìn ông ta, nói: “Quyền lợi đều bị chia đều ra ngoài, giờ giao cho Diệp Bắc Minh mà không thiệt hả?”

Đường Thiên Ngạo nhìn cụ Trịnh và các vị trưởng lão còn lại, nói: “Nếu Diệp hội trưởng có thể dẫn dắt hiệp hội võ đạo chúng ta trở thành tổ chức võ giả hùng mạnh nhất Long Quốc thì sao?”

“Thậm chí còn vượt qua cả gia tộc Cổ Võ và gia tộc người canh giữ thì sao?”

Tất cả sửng sốt.

Ngay sau đó.

Cả bọn đều nở nụ cười khinh khỉnh chế nhạo sự phi thực tế ấy!

“Sao có thể chứ!”

“Nói si nói mộng gì đấy!”

“Đến cả gia tộc Cổ Võ đều không vượt qua được đâu, chớ nói gì gia tộc người canh giữ chứ”.

“Đường phó hội trưởng còn chưa tỉnh ngủ nhỉ”.

Kể cả cụ Trịnh, những lão già khác đều lắc đầu.

Đường Thiên Ngạo tự tin cười nói: “Tôi biết mọi người sẽ phản ứng thế mà”.

“Các vị còn nhớ chuyện nhà họ Long trong gia tộc người canh giữ bị giết mấy ngày trước không”.

Mọi người sững sờ.

Xoạt xoạt xoạt!

Cụ Trịnh sợ hãi liên tục lùi về sau, căng thẳng nhìn quanh rồi nói: “Sao tự nhiên ông nhắc tới chuyện này làm gì?”

“Đường Thiên Ngạo, chuyện của gia tộc người canh giữ mà cũng dám nói lung tung à?”

“Ông điên rồi à, chuyện gia tộc người canh giữ bị giết mà ông cũng dám bàn luận sao, cẩn thận gây họa đấy!”

Các trưởng lão khác đều thế.

Bọn họ nhanh chóng chạy sang phía đối diện, không dám đứng chung một chỗ với Đường Thiên Ngạo.

“Các vị trưởng lão à, tôi thấy các vị bị dọa vỡ mật rồi”, Đường Thiên Ngạo lắc đầu nói.

Ông ta chuẩn bị ra đòn chí mạng đây!

Ông ta nói thẳng vấn đề: “Nhà họ Long là do Diệp hội trưởng xử đó”.

“Cái gì?”
Chương 375: Đâm chết mày

“Sao có thể chứ!”

Đám người cụ Trịnh mở to mắt, không thể nào tin nổi.

Đường Thiên Ngạo lấy điện thoại di động ra, mở một phần tài liệu cho bọn họ đọc.

Năm phút sau.

“Má ơi!”

Những quản lý cấp cao của hiệp hội võ giả hít sâu lấy lại bình tĩnh, bọn họ đều bị nội dung trong tài liệu sững người rồi.

Tim như sắp nổ tung ấy!

Ngoại trừ khiếp hãi thì chỉ là khiếp hãi mà thôi.

Cụ Trịnh sợ run người: “Ông trời ơi!”

“Thực lực của Diệp hội trưởng mạnh đến mức nào chứ?”

Đường Thiên Ngạo cười tươi rói nói: “Vậy nên các vị trưởng lão cho rằng thực lực của Diệp trưởng lão có đủ dẫn dắt chúng ta trở thành hiệp hội võ đạo danh xứng với thực tại Long Quốc không?”

...

Khoảng tầm nửa ngày sau.

Tây Vực, ở một đoạn quốc lộ sâu trong khu không người.

Lâm Thương Hải đang lái xe.

Vạn Lăng Phong ngồi ghế phó lái nói: “Chủ nhân, thành Võ Đế cách sân bay chúng ta hạ khoảng 500 kilomet”.

Xe của bọn Đường Thiên Ngạo theo sát đằng sau.

Năm chiếc xe.

Tổng cộng hai mươi mấy người.

Diệp Bắc Minh ngồi đằng sau nói: “Bao lâu là tới?”

Vạn Lăng Phong đáp lời: “Tầm chạng vạng là tới”.

Trần Lê Y bưng một dĩa dưa hấu lại cho Diệp Bắc Minh.

Nếu anh đã quyết định bồi dưỡng Trần Lê Y rồi.

Thì dẫn cô ấy theo bên mình để huấn luyện cũng không sao cả.

Diệp Bắc Minh ăn dưa hấu xong thì nhắm mắt lại.

Ý thức của anh tiến vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, tiến hành quyết đấu sinh tử với hình nộm.

Anh đã tiến vào Võ Hoàng hậu kỳ nên tốc độ, lực lượng và sức chiến đấu của hình nộm cũng đều tăng vọt.

Ầm!

Đằng sau đoàn xe của Diệp Bắc Minh bỗng có tiếng động cơ truyền tới.

Sau đó.

Hơn mười chiếc xe thể thao việt dã xuất hiện.

Tất cả chúng dàn hàng rộng ra, ống xả của xe cũng bị sửa lại.

Tiếng động cơ đinh tai nhức óc vang vọng.

Bọn chúng nhìn đoàn xe sau Diệp Bắc Minh rồi không chút nể nang vượt lên trước.

Chúng dàn hàng.

Ngay sau đó.

Hơn mười chiếc xe thể thao gần như phanh lại cùng một lúc.

Két...!

Lâm Thương Hải phanh xe lại, trên mặt đất xuất hiện vết phanh xe dài hơn mười mét.

Nếu không nhờ tính năng của xe rất tốt thì e là bọn họ đã văng khỏi đường rồi.

“Đệch, mấy tên này bị điên à?”, Lâm Thương Hải gầm lên.

Diệp Bắc Minh mở mắt.

Ầm! Ầm! Ầm!

Xe của đám Đường Thiên Ngạo bám sát nhau quá nên phanh không kịp.

Nên bọn họ đã tông vào đuôi xe đi trước!

Rầm rầm rầm!

Hơn mười chiếc xe thể thao việt dã kia thấy thế thì điên cuồng nhấn chân, lái xe chạy quanh đoàn xe của Diệp Bắc Minh.

Cát vàng bay đầy trời!

“Há há há...!”

Một vài người trẻ tuổi ngồi trong xe la ó như bọn điên trốn viện.

“Haha, xem kìa, bọn ngu đó tông vào đuôi xe nhau kìa!”

“Mấy cái xe cùi bắp này mà cũng dám vào Tây Vực sao?”

“Vất vả lắm mới gặp được bọn ngu, hay chúng ta chơi chút kích thích đi!”

“Nhào vô! Ai sợ ai chứ!”

Mấy tên thanh niên ngông cuồng trong xe thể thao việt dã cuồng loạn kêu to.

Đôi mắt Diệp Bắc Minh thoát hiện lên luồng sát ý lạnh như băng.

Anh đẩy cửa bước xuống xe.

Lâm Thương Hải và Vạn Lăng Phong liếc nhìn nhau rồi cùng bước xuống xe.

“Có người xuống xe kìa!”

Một thanh niên trai tráng xăm hình trên cổ nhếch miệng cười nói: “Tao cá là nó không thoát được đâu!”

Một tên khác đang lái chiếc xe thể thao việt dã bên cạnh cười bảo: “Tao cá là tên đó tránh được!”

“Nếu mày thua thì gái của mày đêm nay theo tao!”

“Còn nếu tao thắng thì bạn gái của mày cho tao mượn đỡ hai ngày!”

“Chốt kèo!”

“Tới đi!”

Tên thanh niên xăm hình ở cổ xoay tay lái, đạp chân ga.

Tên đó lái xe lao thẳng tới chỗ Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh chỉ đứng đó, thờ ơ nhìn chiếc xe đang lao tới.

Thanh niên xăm hình ở cổ cười to nói: “Haha, Lưu Chu, mày thua, thằng nhãi bị dọa cứng người rồi!”

Lưu Chu tức tối mắng: “Vãi! Thì ra là gặp một tên đần!”

Rầm rầm rầm!

“Haha! Nhãi nhép, chết đi!”

Thanh niên xăm trổ ở cổ nhe răng cười, đạp mạnh chân ga.

Định bụng đâm chết Diệp Bắc Minh.

Ngay sau đó.

Diệp Bắc Minh đưa tay lên, tung ra một quyền!

Tiếng nổ “ầm ầm ầm” truyền tới, chiếc xe việt dã đang lao tơi bỗng bay ngược ra ngoài, tông thẳng vào chiếc xe của Lưu Chu.

Ầm!

Hai chiếc xe thể thao việt dã nổ tung, lửa bốc lên ngút trời!

Két! Két! Két!

Từng tiếng phanh xe dồn dập truyền tới, tất cả chiếc xe thể thao việt đều dừng lại.

Một đám thanh niên từ trên xe leo xuống, trong ánh mắt bọn chúng đều tràn ngập kinh hãi!

“Má ơi, tên này còn là người sao?”

“Một quyền mà làm chiếc xe nổ tung luôn!”

“Siêu Saiyan hả!”

Thay vì sợ hãi thì bọn nít ranh đó lại càng thêm phấn khích hơn khi thấy cảnh đó.

“Bộp bộp bộp...”

Một tràng vỗ tay truyền tới.

Tất cả bọn chúng đều cúi đầu, tránh sang một bên chừa ra một con đường.

Một thanh niên âm u bước tới.

Theo sau cậu ta là hai ông lão, thực lực cả hai đều là Võ Tôn sơ kỳ!

Người thanh niên u ám kia nhìn Diệp Bắc Minh như thể nhìn xác chết, nói: “Thực lực không tệ, quỳ xuống đi!”

“Thừa dịp tao còn chưa tức giận mà quỳ xuống đi”.

“Tự sát, đền mạng cho hai người bạn của tao!”

Xoẹt!

Diệp Bắc Minh bước lên, nhanh như điện xoẹt.

Nháy mắt đã xuất hiện trước mặt người thiếu niên âm u kia, bóp chặt cổ cậu ta.

Trong chốc lát!

Không gian tĩnh lặng!

Đồng tử người thanh niên trẻ tuổi co rút lại như đang gặp quỷ dữ.

Hai ông lão đằng sau cậu ta cũng kinh hoảng, hét to lên: “Tên khốn nạn kia, đây là con trai của vua Tây Vực đấy, cậu dám động vào sao?”

“Con trai của vua Tây Vực?”

Vạn Lăng Phong hoảng sợ.

Đám người Đường Thiên Ngạo vừa mới xuống xe, thấy cảnh đó cũng hết hồn.

Lai lịch lớn thật đấy, con trai của vua Tây Vực luôn!

Vua Tây Vực là Tào Anh!

Dưới trướng ông ta có bốn đội quân.

Mỗi đội quân có khoảng sáu trăm nghìn binh lính.

Một người thống lĩnh hơn hai triệu binh lính.

Ông ta thống trị cả Tây Vực, đánh thuế hằng năm như hoàng đế!

Mà thanh niên này vậy mà lại là con trai của vua Tây Vực!

Chẳng trách cậu ta lại kiêu ngạo như vậy!

“Buông tiểu vương gia ra! Nếu không sẽ bị tru di cửu tộc!”

Hai ông lão gầm lên.

Rồi ra tay cùng lúc.

Khí thế trào dâng như núi lửa tỉnh giấc lao về phía Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh tung ra một quyền, hai ông lão kia lập tức nổ tung, hóa thành một bãi máu.

“Má ơi!”

Chứng kiến cảnh đó, đám thanh niên kia hít một hơi thật sâu.

Bọn họ đi theo tiểu vương gia Tào Sảng chơi đùa với nhau, tất nhiên là biết hai ông lão này kinh khủng nhường nào.

Thế nên, bọn chúng luôn dựa dẫm vào hai ông lão này với danh tiếng của vua Tây Vực.

Ngoại trừ thành Võ Đế ra thì bọn họ đủ chống lưng để tung hoành ngang ngược ở Tây Vực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK