Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 525: Sư phụ thứ một trăm

Trong một mật thất của nhà họ Trịnh.

Sáu ông lão đang ngồi khoanh chân, đột nhiên run lên dữ dội.

“Lửa, lão tam, sao đột nhiên người ông bốc cháy kìa!”

“Ừm? Có chuyện gì vậy?”

“A… người tôi cũng bốc cháy rồi!”

“Không! Đừng!”

Sáu ông lão trong mật thất lập tức hóa thành ngọn lửa!

Trịnh Thiên Minh điên cuồng gào thét: “Mày là ma quỷ, mày mới là ma quỷ!”

Giọng nói đột ngột dừng lại, hóa thành một đóng tro tàn!

Diệp Bắc Minh về đến trước Chu Nhược Giai, Chu Nhược Giai đang run rẩy: “Bố ơi… hu hu hu…”

“Bố của em chết rồi, hu hu hu… anh Bắc Minh…”

Phụt!

Chu Nhược Giai nôn ra một ngụm máu tươi, trước mắt tối sầm ngất đi.

“Nhược Giai!”

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh biến sắc, lấy ra mấy cây kim châm, cắm vào trong cơ thể của cô.

Liền sau đó.

Sắc mặt của Diệp Bắc Minh vô cùng khó coi: “Tâm mạch đứt hết, lục phủ ngũ tạng suy kiệt!”

“Sư phụ từng nói, đó là tình trạng bệnh duy nhất mà Quỷ Môn Thập Tam Châm không cứu được!”

“Năm tướng suy của người trời, đây là năm tướng suy của người trời!”

Năm tướng suy của người trời, lục phủ ngũ tạng đều suy kiệt.

Thần tiên khó cứu!

Diệp Bắc Minh nhớ rằng sư phụ đã từng dạy: “Bắc Nhi, Quỷ Môn Thập Tam Châm có thể chữa được các bệnh nan y khó chữa trong thiên hạ, duy chỉ có năm tướng suy của người trời thì không thể chữa được!”

Mặc cho cắm Quỷ Môn Thập Tam Châm vào người, vẫn không thể cứu được cô!

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh đỏ bừng: “Nhược Giai, em không được chết!”

“Em nhất định không được chết, bất luận dùng cách gì, anh nhất định phải cứu em!”

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, Quỷ Môn Thập Tam Châm không thể cứu được, bản tháp có cách cứu cô ấy!”

“Và cả bố của vợ chưa cưới của cậu, bản tháp cũng có thể cứu được!”

Đồng tử của Diệp Bắc Minh co lại: “Ông nói cái gì?”

“Ông có thể cứu được Nhược Giai?”

“Ông cũng có thể cứu được chú Chu?”

Quỷ Môn Thập Tam Châm là thuật kim châm đệ nhất thiên hạ!

Chu Thiên Hạo bị chém mất đầu, chết không thể chết thêm!

Vậy mà tháp Càn Khôn Trấn Ngục có thể cứu được?

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kiêu ngạo: “Bản tháp mà đùa với cậu chuyện như này sao?”

“Nhưng, cần cậu trả một cái giá nhất định!”

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt nghiêm trọng: “Cái giá thế nào?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trực tiếp nói: “Y thuật có thể cứu được cô gái này là do một vị thần chủ tuyệt thế sáng tạo ra!”

“Ông ta là một đời chủ nhân của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, có y thuật nghịch thiên!”

“Dựa theo nguyên tắc của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, sau khi cậu mở được tầng hai mươi, có lẽ sẽ ngẫu nhiên có được y thuật của vị đại năng này!”

“Nhưng…”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục dừng một chút: “Bởi vì cậu muốn có được trước!”

“Cho nên, tiếp theo khi cậu mở tầng thứ mười một, thứ mười hai của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”

“Sẽ không có được phần thưởng nào!”

“Cái giá của hai tầng đổi lấy y thuật của thần chủ tuyệt thế, cậu đồng ý không?”

Diệp Bắc Minh không hề do dự trả lời: “Tôi đồng ý!”

“Được!”

Giọng uy nghiêm của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên.

Liền sau đó.

Không gian của tháp Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện một bóng người.

Một cảm giác uy nghiêm ập đến!

Người này đi ra từ trong một vùng hỗn độn mặt sau của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, giống như một con cự long đi ra từ trong vực sâu.

“Ông chính là một đời chủ nhân của tháp Càn Khôn Trấn Ngục?”

Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Thần chủ tuyệt thế?”

Thần chủ tuyệt thế gật đầu: “Là tôi, nếu tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã nhận cậu là chủ nhân, thì thiên phú của cậu chắc chắn bất phàm!”

“Bây giờ tôi sẽ truyền thụ y thuật cả đời cho cậu, có thể lĩnh ngộ bao nhiêu, thì phải xem bản thân cậu”.

Vù!

Trong tích tắc.

Diệp Bắc Minh cảm giác trong đầu của mình có thêm rất nhiều kiến thức y thuật.

“A!”

Anh hét lớn một tiếng, trong đôi mắt tràn đầy tia máu.

Liền sau đó!

Vẻ mặt chấn hãi!

Bởi vì anh nhìn thấy rất nhiều kiến thức y thuật chưa từng có từ trong y thuật của thần chủ tuyệt thế!

“Năm tướng suy của người trời?”

“Đan tham thiên tạo hóa, có thể khôi phục lại lục phủ ngũ tạng!”

“La Đà hoa, tuyết kiến thảo, quả La bằng…”

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt nghi hoặc: “Thần chủ tuyệt thế, những dược liệu cần thiết luyện đan tham thiên tạo hóa không có yêu cầu về năm tuổi sao?”

“Những dược liệu này không phải thứ hiếm có”.

Thần chủ tuyệt thế hừ lạnh một tiếng: “Chỉ có người làm nghề y rác rưởi nhất mới có yêu cầu về giới hạn năm tuổi của dược liệu”.

“Vạn vật trên thế gian tương sinh tương khắc!”

“Cho dù dùng mấy loại cỏ dại, bản thần chủ cũng có thể luyện chế ra đan dược cứu người!”

“Dùng dược liệu đơn giản nhất, luyện chế đan dược lợi hại nhất, mới là trình độ cao nhất của người hành nghề y!”

“Dùng dược liệu hàng đầu luyện chế đan dược hàng đầu, thì có gì khác với đầu bếp nấu ăn?”

Diệp Bắc Minh ngẩn người.

Lý luận của thần chủ tuyệt thế gần giống với lý luận của người sáng tạo thuật rèn đúc!

“Được rồi, cậu nhóc, tôi không còn nhiều thời gian nữa”.

Giọng của thần chủ tuyệt thế vang lên: “Cậu có đồng ý bái tôi làm sư phụ không?”

Diệp Bắc Minh trả lời: “Tiền bối, trước đó, tôi đã có chín mươi chín vị sư phụ rồi!”

“Tiền bối không để bụng chứ?”

Thần chủ tuyệt thế mỉm cười: “Không sao, vậy tôi sẽ trở thành sư phụ thứ một trăm của cậu!”

“Được!”

Diệp Bắc Minh không nhiều lời: “Đồ nhi bái kiến sư phụ!”

“Ha ha ha… tốt, tốt!”

Thần chủ tuyệt thế cười lớn: “Đồ Nhi, sẽ có một ngày chúng ta sẽ gặp lại nhau”.

“Đến lúc đó, vi sư nói không chừng còn phải nhờ đồ nhi!”

Bóng hình mơ hồ biến mất.

Giọng đố kỵ của Long Đế vang lên: “Vãi, vãi thật!”

“Diệp Bắc Minh, cậu thật quá đáng, Long Đế tôi kém ở chỗ nào?”

“Tôi bảo cậu bái tôi làm thầy, cậu sống chết không đồng ý!”
Chương 526: Thần khí

“Thần chủ tuyệt thế quần què gì đó bảo cậu bái sư cậu bái liền luôn hả!”

Long Đế tức chết mất.

Diệp Bắc Minh bình thản đáp: “Người ta mạnh hơn ông nhiều, hơn nữa trình độ y thuật rất kinh người!”

Long Đế tức đến nghiến răng nghiến lợi cãi lại: “Long Đế Quyết của tôi cũng đâu kém gì!”

Diệp Bắc Minh không nói nhảm với Long Đế nữa.

Cứu người quan trọng hơn.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhóc con, từ từ đã!”

“Sao thế?”

“Cậu không muốn cứu bố cô gái này à?”

“Cứu kiểu gì?”

Diệp Bắc Minh nhìn vào thi thể của Chu Thiên Hạo.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Trước tiên cậu mang thi thể của chú ấy về đã rồi tôi sẽ nói cho cậu sau!”

“Cứu vợ chưa cưới của cậu trước đi!”

“Được!”

Diệp Bắc Minh nhảy thẳng vào quầy thuốc của nhà họ Trịnh.

Rồi anh lục lọi tìm kiếm trong đó.

Chẳng mấy chốc đã tìm đủ dược liệu bào chế

Xong việc, anh tiến vào lĩnh vực thời gian ở tầng thứ mười của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Rồi anh bắt đầu luyện đan.

...

Mười lăm phút trước.

Đất tổ, Long Đường.

Một tòa cung điện sừng sững nguy nga mang nét xưa cổ, hơn một ngàn ông lão đang ngồi trong đại sảnh Long Đường.

Chiếc ghế cao nhất vẫn đang trống chỗ.

Đại trưởng lão của Long Đường trầm giọng nói: “Đường chủ đã bế quan trăm năm, đến nay vẫn chưa xuất quan!”

“Lúc này, tất cả mọi chuyện trong Long Đường đều do các trưởng lão quản lý như cũ!”

“Vâng!”

Mọi người đồng thanh trả lời.

Sắc mặt đại trưởng lão Long Đường nghiêm nghị: “Tôi nhận được tin tức mới nhất, hai giờ trước, một tên có danh xưng là sát thần Diệp Bắc Minh, tuổi còn trẻ mà đã đánh nát thang Long Môn!”

“Trưởng lão Hoàng Phủ Nguyên hy sinh vì nhiệm vụ, ông đã bị tên sát thần Diệp Bắc Minh kia hạ sát!”

Dứt lời, người trong đại điện rộ lên.

“Cái gì?”

“Thang Long Môn bị đánh nát rồi sao?”

“Trưởng lão Hoàng Phủ Nguyên chết trận ư?”

“Điều này sao có thể chứ?”

Mọi người không thể tin nổi, hít một hơi thật sâu.

Đó chính là thang Long Môn đấy.

Cho dù chính bọn họ cũng không thể đánh nát thang Long Môn được.

Một ông lão khác hỏi: “Tên Diệp Bắc Minh làm cách nào thế?”

“Đúng vậy, đại trưởng lão, thông tin này có sai sót gì không?”

“Chúng tôi cũng hiểu sơ sơ về tên sát thần Diệp Bắc Minh kia, cậu ta còn trẻ, ở thế giới bên ngoài thăng tiến khá nhanh nhưng cậu ta không thể nào đánh nát thang Long Môn được!”

“Chắc chắn là có gì đó rồi!”

Có rất nhiều trưởng lão lắc đầu tỏ vẻ không tin.

Đại trưởng lão bèn gật đầu đáp: “Đúng thế, một mình Diệp Bắc Minh thì quả thật không thể phá hỏng thang Long Môn”.

“Nhưng thanh kiếm trong tay cậu ta không phải vật tầm thường!”

Đại trưởng lão ấn cơ quan tiếp theo.

Trong đại sảnh tối tăm, ở giữa xuất hiện một hình chiếu 3D.

Một thanh kiếm xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.

Cả người nó tối đen.

Một con rồng thần đang bọc lấy thân kiếm.

Trông nó vô cùng sống động.

Tuy nó chỉ là một hình ảnh 3D nhưng ngay khi nhìn thấy thanh kiếm kia thì đã có một luồng áp lực khủng khiếp đầy mạnh mẽ ập tới chỗ bọn họ.

Mọi người bị đè ép đến nghẹt thở.

“Đây là gì?”

Đồng tử bọn họ co rút.

Đại trưởng lão nghiêm nghị nói: “Đó là thanh kiếm Diệp Bắc Minh sử dụng, nó được phục dựng lại dựa trên hình dung của người từ thấy nó!”

“Thanh kiếm này có tên là “Đoạn Long” và Diệp Bắc Minh là chủ sở hữu của nó!”

“Một kiếm chém nát thang Long Môn!”

“Và trưởng lão Hoàng Phủ Nguyên cũng chết dưới thanh kiếm đó!”

“Thực lực của cậu ta chắc ở khoảng cảnh giới Võ Tôn gì đó”.

“Bản thân thực lực của cậu ta không mạnh, tất cả đều dựa vào thanh kiếm này cả!”

Đại trưởng lão thốt ra câu cuối cùng: “Chúng tôi nghi ngờ rằng đây là một thanh thần khí!”

Cả đại sảnh yên tĩnh.

Rầm...!

Ngay sau đó.

Vô số người hừng hực nhìn chằm chằm kiếm Đoạn Long: “Đoạn Long ư?”

“Thần khí!”

Bọn họ thở hổn hển, hô hấp trở nên dồn dập!

Trong ánh mắt chúng tràn ngập lòng tham.

Bỗng nhiên.

Một tiếng hét thảm thiết vang lên phá vỡ không gian tĩnh lặng đó: “Á!”

“Làm sao đó?”

Cả lũ hết hồn, không nhịn được bèn quay đầu lại nhìn.

Trong mắt chúng hiện lên hình bóng một ông lão.

Cơ thể lão già đó bốc cháy hừng hực, chẳng mấy chốc đã biến thành một người lửa.

“Trịnh trưởng lão, ông bị sao thế?”

Đại trưởng lão quát lên: “Mau dập lửa!”

Trước khi chết, Trịnh trưởng lão kêu thảm rằng: “Nhà họ Trịnh... nhà họ Trịnh đã xảy ra chuyện rồi!”

Huyết Mạch Chú Sát!

Nó có thể khiến tất cả những người có cùng huyết thống nhìn thấy cảnh tượng những người thân trong tộc khi chết.

Từ đó nguyền rủa người khác!

“Nhà họ Trịnh hả?”

Mọi người nhìn nhau chết lặng.

Đại trưởng lão quát: “Mau phái người đến nhà họ Trịnh xem thử!”

...

Tầng mười tháp Càn Khôn Trấn Ngục, trong lĩnh vực thời gian.

Diệp Bắc Minh cầm một viên đan dược trong tay hỏi: “Đây là Tiên Thiên Tạo Hóa Đan hả?”

Tiên Thiên Tạo Hóa Đan hiện ra năm màu.

Đại diện cho lục phủ ngũ tạng.

“Không có lấy một đường đan văn nào luôn hả?”

“Đến cả phẩm chất cũng không rõ luôn?”

“Cũng không có đan y?”

Diệp Bắc Minh hơi do dự.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Tên nhóc kia, cấp bậc hay phẩm chất của đan dược là do con người quyết định”.

“Đan dược có phẩm cấp cao nhất thường sẽ vượt qua lẽ thường!”

“Những thứ như đan văn, đan y đều là hư ảo, cái quan trọng nhất của đan dược là dược hiệu!”

“Đừng xoắn xuýt nữa, cứu người trước rồi nói sau!”

Diệp Bắc Minh gật đầu nói: “Đúng thế!”

Anh mở to mắt rồi rời khỏi tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Chu Nhược Giai còn đang hôn mê.

Anh đút Tiên Thiên Tạo Hóa Đan vào miệng cô.

Dược hiệu thuần khiết lan ra khắp cơ thể Chu Nhược Giai.

Mái tóc dài trắng như tuyết của cô nháy mắt đã đen trở lại.

Lục phủ ngũ tạng vốn đã suy kiệt giờ đã được một luồng lực lượng thần bí chữa trị.

“Oa! Hu hu hu...”

Chu Nhược Giai mở mắt thì thấy Diệp Bắc Minh, cô bật khóc thành tiếng: “Anh Bắc Minh, bố em chết rồi...”

Diệp Bắc Minh ôm Chu Nhược Giai, an ủi cô: “Yên tâm đi, anh có cách cứu chú Chu”.

Chu Nhược Giai sững sờ: “Bố em... đầu bố em bị chém văng rồi mà vẫn cứu được ư?”

Diệp Bắc Minh giải thích: “Những ma thú ngoài cấp chín có một thứ gọi là máu sinh mệnh!”

“Chỉ cần thi thể người chết không thối rữa thì vẫn còn có cơ hội sống lại!”

“Anh đã giữ gìn thi thể chú Chu rất tốt rồi, chỉ cần thực lực của Diệp Bắc Minh anh đủ mạnh thì chắc chắn sẽ giết được một con ma thú cấp chín!”

“Đạt được máu sinh mệnh, cứu sống chú Chu!”

Đây là thứ anh vừa mới học được từ chỗ thần chủ tuyệt thế gì đó.

Chu Nhược Giai vô cùng vui vẻ: “Anh Bắc Minh, anh không lừa em chứ?”

Diệp Bắc Minh véo mũi cô: “Cô bé ngốc, anh lừa em khi nào chứ?”

“Thật tốt quá!”
Chương 527: Cảnh giới của các sư tỷ

Chu Nhược Giai kích động run cả người, nhào vào lòng ngực Diệp Bắc Minh.

Hai người ôm ấp nhau một lát rồi đi tìm Lý Hải Hà.

Tinh thần Lý Hải Hà không tốt lắm, Diệp Bắc Minh dùng Quỷ Môn Thập Tam Châm ổn định cho bà ấy: “Nhược Giai, bây giờ em có dự định gì không?”

Chu Nhược Giai lo lắng nhìn Lý Hải Hà đáp: “Trước tiên đưa mẹ em về thế giới phàm trần rồi nói tiếp, bà ấy sợ hãi lắm rồi”.

Diệp Bắc Minh gật đầu nói: “Được, anh đưa cả hai về trước!”

Bọn họ vừa mới rời khỏi nhà họ Trịnh chưa được bao lâu thì có mấy lão già của Long Đường tới nhà họ Trịnh.

“Ôi!”

“Trời ơi, nhà họ Trịnh bị giết cả rồi?”

“Ai lại máu lạnh tàn nhẫn như thế chứ?”

Xác chết la liệt đầy đất.

Cả nhà họ Trịnh không còn ai sống sót.

...

Diệp Bắc Minh dẫn Chu Nhược Giai trở về thương hội nhà họ Ngô ở thành Côn Luân, nhờ Lăng Thi Âm đưa hai mẹ con họ trở về thế giới phàm trần.

Còn mình thì chuẩn bị trở về đất tổ Côn Luân Hư.

Đến khi anh đi ra thì nơi đây đã không còn ai cả.

Khi anh trở về, con đường bên trong sơn cốc dẫn vào đất tổ đã chật kín người qua kẻ lại.

Có vẻ như trong lúc anh đưa Chu Nhược Giai đến thành Côn Luân, lối vào đất tổ đã bị ai đó chặn lại.

Thang Long Môn bị hư hỏng dẫn tới sóng to gió lớn.

Kết giới của đất tổ bị hư hại.

Người tu võ ở thế giới bên ngoài đều có thể tiến vào đất tổ mà không gặp chút trở ngại nào.

Người tu võ của Long Đường và các thế lực khác đành ngăn ở lối vào sơn cốc.

Nếu có một lượng lớn người tu võ tiến vào đất tổ, tranh giành tài nguyên tu luyện của bọn họ thì chẳng hay ho gì.

Nếu thế thì sau này đất tổ sẽ tẻ ngắt chẳng còn lại gì.

Một ông lão quát to: “Ai dám tiến lên bước nữa thì giết không tha!”

Ở đây có nhiều người tu võ lắm.

Mọi người như phát điên vậy.

Đây là cơ hội ngàn năm có một giúp họ tiến vào đất tổ.

Bất kỳ ai cũng không muốn bỏ qua cơ hội đó.

“Mọi người đừng tin!”

“Cầu Long Môn đã bị Diệp Bắc Minh phá hủy rồi, chúng ta có thể đi vào!”

“Đúng thế!”

“Cứ tiến vào đất tổ trước rồi nói sau!”

Một vài người tu võ to gan la to.

Bọn họ nhao nhao lao tới chỗ đất tổ.

“Chán sống!”

Một vài ông lão đứng canh ở lối vào sơn cốc nổi giận, ra tay đánh chết những kẻ bạo động.

Phụt!

Mấy chục người ầm ầm ngã xuống.

Bọn họ thiết huyết vô tình, máu lạnh tàn bạo.

Tất cả mọi người đều bị dọa sững người.

Không ai dám tiến lên nữa.

Diệp Bắc Minh nhướng mày.

Nơi đây vẫn là con đường tiến vào đất tổ nhất định phải đi qua, anh phải vào đó tìm các vị sư tỷ, và có lẽ các sư phụ cũng ở trong đất tổ.

Anh tách đám đông ra rồi đi tới phía trước.

Ngay khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh, ai nấy cũng đều hoảng hốt.

Không ai ngờ rằng sát thần lại xuất hiện lần nữa.

“Sát thần!”

“Sao cậu ta lại tới đây nữa chứ?”

Đám người tu võ ở đây rất bất ngờ.

Một ông lão nhíu mày: “Cậu chính là sát thần hả?”

Ông ta là trưởng lão của Long Đường.

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: “Đất tổ không phải địa bàn của riêng thế lực các người, nó thuộc về tất cả những người tu võ ở Côn Luân Hư!”

“Các người chặn đường không cho ai tiến vào đất tổ liệu có phải hơi quá đáng không?”

Ông lão kia nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm nói: “Người trẻ tuổi à, cậu giết trưởng lão Long Đường bọn tôi, rồi đánh nát cả thang Long Môn rồi!”

“Long Đường bọn tôi còn chưa tìm cậu tính chuyện mà giờ cậu còn dám xuất hiện ở đây hả?”

“Cậu mau thức thời mà giao nộp thanh kiếm trong tay kia ra đi, rồi theo tôi về nhận tội, biết đâu còn có một con đường sống đấy!”

Diệp Bắc Minh mặc kệ ông ta.

Anh bước rất nhanh hướng thẳng tới lối vào đất tổ.

“Cậu dám!”

Ông lão kia hét lớn.

Diệp Bắc Minh lơ luôn.

Anh tiếp tục bước tới trước.

Giọng nói của ông lão kia âm u: “Ranh con, nếu cậu còn dám đi thêm bước nữa thì lão phu sẽ giết chết cậu!”

Diệp Bắc Minh bỏ mặc lời uy hiếp của ông lão kia mà tiếp tục vững bước.

Mãi đến khi bóng người anh biến mất.

Ông lão nổi giận bừng bừng: “Ranh con, coi như cậu giỏi!”

“Mọi người thấy không, là do cậu ta chạy nhanh quá nếu không lão phu đã giết cậu ta rồi!”

Trong sơn cốc tĩnh lặng.

Tất cả người tu võ há hốc mồm, mặt đầy sự ngỡ ngàng: “Vãi nồi, ông già kia thật không biết ngượng mồm!”

“Sợ chết thì nói sợ chết đi, còn làm bộ làm tịch như thế nữa!”

Nói giỡn gì thế?

Mất mặt là Long Đường mất mặt.

Tính mạng của mình vẫn quan trọng hơn.

Lỡ như mình bị một kiếm của người ta giết chết thì sao?”

Ông ta cũng đâu muốn đắc tội sát thần!

Ngay sau đó.

Sắc mặt ông lão kia trầm xuống, cầm một lá bùa, đốt nó truyền tin về.

...

Sau khi tiến vào đất tổ.

Anh nhờ tháp Càn Khôn Trần Ngục lần theo khí tức của các sư tỷ trước.

Một lát sau.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục buồn bực nói: “Nhóc à, mấy sư tỷ của cậu không tầm thường đâu!”

“Hả?”

Diệp Bắc Minh nhướng mày hỏi: “Sao thế?”

Giọng điệu tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm túc: “Khi tôi mới gặp cậu, lúc đó vừa mới thức tỉnh nên tôi cực kỳ yếu ớt”.

“Không thể nào nhìn thấu cảnh giới của các sư tỷ của cậu, nên tìm không ra nơi bọn họ mất tích âu cũng là chuyện thường tình!”

“Mà giờ, nhờ thực lực của cậu tăng tiến, tình hình của tôi cũng tốt hơn nhiều”.

“Thế mà, đến giờ vẫn còn không tìm thấy khí tức của các sư tỷ của cậu, quả thật rất kỳ lạ!”

Diệp Bắc Minh khó hiểu hỏi: “Có gì kỳ lạ chứ?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Nguyên nhân thứ nhất là do các sư tỷ của cậu có mang theo thứ gì đó để giấu khí tức”.

“Hơn nữa, đây không phải hàng tầm thường đâu!”

“Nguyên nhân thứ hai là các sư tỷ của cậu biết sự tồn tại của tôi nên cố tình né tránh tôi”.

“Khiến tôi không thể tìm thấy bọn họ!”

Nếu đúng là vậy.

Thì thật đáng sợ!

Diệp Bắc Minh trầm ngâm nói: “Cảnh giới của các sư tỷ của tôi là gì đây?”
Chương 528: Xem thực lực mình tới đâu

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Không biết!”

Diệp Bắc Minh nhướng mày.

Đến cả tháp Càn Khôn Trấn Ngục mà cũng không biết cảnh giới của các sư tỷ.

Cũng không thể tìm thấy các sư tỷ.

Anh chỉ có thể đi từng bước tính từng bước mà thôi.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở anh: “Nhóc con, đừng nhớ tới sư tỷ của mình nữa”.

“Việc quan trọng trước mắt của cậu là nhanh chóng tăng tiến cảnh giới!”

Diệp Bắc Minh gật đầu đáp: “Đúng thể, tăng cấp thực lực là quan trọng nhất”.

“Chẳng biết tình hình trong đất tổ Côn Luân Hư thế nào nữa, đi tìm ai đó hỏi trước đã”.

Nói xong, anh định bụng rời khỏi sơn cốc.

Bỗng nhiên.

Diệp Bắc Minh tối sầm mặt mày, nhìn về một hướng nói: “Có người đến đây!”

Hơn mười người tu võ đi vào trong sơn cốc, trong đó có hai người có cảnh giới Tiên Thiên.

Năm Võ Thần.

Những người còn lại đều là Võ Đế!

Sau khi bọn họ nhìn thấy Diệp Bắc Minh thì nhanh chóng tản ra bao vây anh.

Một người trẻ tuổi trong số đó bước tới, mở một bức tranh ra, hỏi: “Anh chính là Diệp Bắc Minh à?”

Con ngươi anh lạnh xuống!

Sát khí nổi lên hừng hực!

Diệp Bắc Minh bình thản đáp lời: “Anh là ai?”

Người trẻ tuổi kia mỉm cười: “Tôi là ai à?”

“Tôi là Bạch Tranh Phong, cái tên Bạch Kiều Sở mà anh giết chết kia là em trai của tôi!”

“Anh nói xem tôi là ai?”

Diệp Bắc Minh nhìn gã ta nói: “Nếu nói thế thì anh tới đây để báo thù cho Bạch Kiều Sở à?”

“Không không không!”

Bạch Tranh Phong lắc đầu nói: “Anh đừng nghĩ nhiều”.

Gã ta mỉm cười nói: “Anh đã giết Bạch Kiều Sở, đối với tôi mà nói chẳng khác nào bớt một đối thủ cạnh tranh”.

“Tôi cảm ơn anh còn không kịp nữa là, cớ sao lại đi báo thù cho Bạch Kiều Sở chứ?”

Giọng điệu gã ta thay đổi: “Chẳng qua là nghe nói trong tay anh có kiếm Đoạn Long phải không nhỉ? Một kiếm mà đã đánh nát thang Long Môn nữa!”

“Thang Long Môn có lai lịch rất khủng khiếp. Vậy chắc thanh kiếm kia không phải vật tầm thường nhỉ?”

Rồi gã ta ra lệnh như hoàng đế nói: “Tôi rất hứng thú với thanh kiếm đó nên cho anh mười nhịp thở, mau quỳ xuống!”

“Rồi đưa hai tay dâng lên thanh kiếm kia đây, rồi sau đó anh có thể cút!”

Diệp Bắc Minh bình tĩnh nhìn Bạch Tranh Phong.

Mãi đến khi gã ta nói hết lời rồi mới nói: “Còn gì nữa không?”

Thái độ của anh khiến Bạch Tranh Phong tức giận: “Nhãi nhép kia, mày tưởng tao đang nói đùa à?”

gã ta dứt lời rồi ra lệnh cho thuộc hạ!

“Bắt cậu ta lại!”

Vút!

Hai ông lão cảnh giới Tiên Thiên ra tay rất lưu loát.

Sau lưng anh bùng lên luồng sát khí ngút trời.

Hai hình ảnh mãnh hổ hiện lên.

Chúng lập tức lao tới chỗ Diệp Bắc Minh.

Tuy Diệp Bắc Minh đã từng giết võ giả Tiên Thiên nhưng đều dùng cuồng hóa của Long Đế Quyết rồi phối hợp với sức mạnh của kiếm Đoạn Long!

Chỉ dựa vào thực lực của anh thì sợ rằng không thể nào giết chết võ giả Tiên Thiên được.

Nhưng mà.

Diệp Bắc Minh muốn thử sức.

Thử xem mình không dựa vào Long Đế Quyết.

Thử xem mình không dựa vào kiếm Đoạn Long.

Khi ấy thực lực của mình sẽ ra sao đây?

Với lại anh có Bất Diệt Kim Thân Quyết và cả áo giáp Thiên Tằm Ti, không đến mức nguy nan!

Diệp Bắc Minh giậm chân, tung ra một quyền đón đầu đòn tấn công của hai võ giả Tiên Thiên.

Ánh mắt một ông già trong đó hệt như rắn độc.

Ông ta nở một nụ cười tàn nhẫn nói: “Ranh con kia, sao mày không dùng kiếm Đoạn Long kia đi?”

“Một nắm đấm mà cũng muốn đối đầu với lão phu hay sao?”

Rầm!

Nắm đấm hai người va chạm vào nhau, lực lượng khủng khiếp lan ra.

Xoạt xoạt xoạt!

Diệp Bắc Minh lùi về sau ba mươi bước: “Đây là sức mạnh của Tiên Thiên ư?”

Lồng ngực anh đau rát.

...

Cách đó vài trăm mét.

Hai chị em Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi đang đứng đó.

Tiêu Nhã Phi hơi nôn nóng nói: “Chị ơi, mấy tên nhà họ Bạch đó quá đáng quá!”

“Chúng ta ra tay cứu cậu ta một lần đi!”

Tiêu Dung Phi hơi do dự, nhìn vào ông lão đứng đằng sau mình: “Bát trưởng lão, nhờ người ra tay giúp một lần!”

Gương mặt già nua của Bát trưởng lão nghiêm nghị, ông ta híp mắt: “Cô chủ, thế lực nhà họ Tiêu chúng ta và nhà họ Bạch chẳng kém nhau là bao”.

“Nếu giờ vô duyên vô cớ ra tay cứu người thì sợ là sẽ đắc tội với nhà họ Bạch!”

Tiêu Dung Phi nhíu màu: “Người kia đã từng cứu mạng tôi!”

Bát trưởng lão vẫn lắc đầu nói: “Cô chủ, lần này lão phu ra ngoài chỉ chịu trách nhiệm đưa cô về nhà an toàn mà thôi”.

“Còn những chuyện khác thì không cần quan tâm!”

“Hơn nữa, trong tối còn có hai người trên cả Tiên Thiên của nhà họ Bạch đang âm thầm quan sát cô cho rằng tên kia có thể toàn mạng hay sao?”

“Cái gì?”

Tiêu Dung Phi sững người.

Tiêu Nhã Phi cũng ngơ ngác, không tin nổi: “Nhà họ Bạch bị điên rồi à?”

“Chỉ để giết một người mà phái ra cả hai cường giả trên cả Tiên Thiên!”

Bát trưởng lão trầm tư nói: “Tất cả chỉ vì thần khí chưa xác định kiếm Đoạn Long kia thôi!”

...

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Thừa quá, cậu mới tới Võ Tôn trung kỳ, chỉ coi như là người tu võ cấp thấp mà thôi!”

“Người ta đang ở cảnh giới Tiên Thiên, coi như tiến vào phạm trù võ đạo cấp cao rồi”.

“May thay nội lực trong cơ thể cậu đã chuyển hóa thành chân nguyên từ lâu!”

“Hơn nữa cậu còn có Bất Diệt Kim Thân Quyết, nếu không thì một quyền đó đã đánh cậu tan xương nát thịt rồi!”

Diệp Bắc Minh gật đầu đáp: “Cảnh giới Tiên Thiên đúng là mạnh thật!”

Coi như mình đã hiểu biết phần nào về thực lực của võ giả Tiên Thiên.

Bạch Tranh Phong thấy Diệp Bắc Minh bị đánh lui, bèn phì cười nói: “Nhãi ranh, thực lực của mày chỉ có thế à?”

“Có vẻ như suy đoán của nhà họ Bạch bọn tao đúng rồi, mày có thể giết chết Hoàng Phủ Nguyên tất cả đều nhờ vào thanh kiếm kia!”

Hai ông lão kia dừng tay.

Ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Diệp Bắc Minh.

Bạch Tranh Phong tiếp tục cười nói: “Chỉ có vậy thôi hả? Tao còn tưởng mày bản lĩnh lắm”.

“Mau dùng kiếm Đoạn Long kia đi!”

Biểu hiện của gã ta hơi phiền.

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Sao gã ta vẫn luôn muốn tôi dùng kiếm Đoạn Long thế?”
Chương 529: Chưa tới một giây đã chết

Ngay sau đó.

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Trong tối còn có cường giả!”

“Cảnh giới của bọn họ đã vượt qua Tiên Thiên!”

“Mà không chỉ có một tên!”

“Nhóc à, tên Bạch Tranh Phong này không dễ chơi đâu, tôi biết gã ta đang nghĩ gì đó!”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh đăm chiêu hỏi: “gã ta tính làm gì đó?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Hai ông già Tiên Thiên kia chính là dâng lên cho cậu giết!”

“Ngay sau khi cậu sử dụng kiếm Đoạn Long xong thì sẽ không có cách nào lập tức chém ra chiêu thứ hai thứ ba được!”

“Đến lúc đó, hai cường giả trên cả Tiên Thiên đang nấp trong tối sẽ ra tay giết chết cậu ngay!”

Mồ hôi lạnh tuôn rơi.

Diệp Bắc Minh sững người.

Nếu không phải vừa rồi anh muốn thử xem thực lực của võ giả Tiên Thiên ra sao thì thế nào đây.

Nếu anh dùng kiếm Đoạn Long luôn thì sẽ thế nào.

Sơ sẩy là bị lừa.

Nếu đã biết rồi thì Diệp Bắc Minh bèn suy nghĩ cách đối phó.

Giây tiếp theo.

Khóe miệng anh nhếch lên cười khinh: “Nếu bọn chúng đã muốn tôi sử dụng kiếm Đoạn Long thì tôi sẽ dùng cho dúng xem!”

“Hay là dùng cách này nhỉ...”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khiếp hồn: “Nhóc con, cậu chắc không đấy?”

“Làm thế rất mạo hiểu!”

Diệp Bắc Minh vô cùng tự tin đáp: “Yên tâm đi!”

Gầm gừ...!

Một tiếng rồng ngâm dài.

Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay anh.

Hai ông lão cảnh giới Tiên Thiên nhìn thoáng qua nhau, cả hai nhìn thấy được sự quyết tâm trong ánh mắt người kia.

Nếu bọn họ chết dưới kiếm Đoạn Long thì đời sau của bọn họ sẽ được nhà họ Bạch săn sóc.

Dù sao bọn họ cũng chẳng sống được bao lâu nữa.

“Giết!”

Hai ông lão Tiên Thiên liều chết xông lên.

Bạch Tranh Phong nhìn chằm chằm cảnh đó, lòng vui như nở hoa, nghĩ: ‘Mau, mau dùng kiếm Đoạn Long đi!’

‘Chỉ cần mày dám ra tay thì tao cam đoan mày chết chắc rồi!’

Gã ta nhìn chằm chằm kiếm Đoạn Long, mắt toát ra đầy sự tham lam.

Hai ông lão kia một trước một sau xông lên.

Người thứ nhất lao tới, chân nguyên cả người tỏa ra.

Người ông ta không chút phòng ngự.

Ông ta mang tâm thế quyết tâm đi chết nhào về phía anh.

Rầm...!

Kiếm Đoạn Long chém xuống, nháy mắt người nọ đã hóa thành bãi máu loãng.

Ông lão thứ hai tấn công, cũng kiểu cách đó, cũng không chút phòng vệ.

Bọn họ chỉ có những đòn tấn công dồn dập mạnh mẽ.

Diệp Bắc Minh đưa tay lên chém ra kiếm thứ hai.

Ngay sau đó.

Bạch Tranh Phong cười điên cuồng: “Ha ha ha, ranh con, mày dính bẫy rồi!”

“Hai vị lão tổ, chính là lúc này!”

Vút! Vút!

Ai người trong tối bước ra, khí tức trên người nó vượt qua cả Tiên Thiên.

Bọn họ hệt như hai con hổ hung mãnh tấn công con thỏ trắng yếu ớt Diệp Bắc Minh.

Phụt...!

Đúng lúc đó.

Kiếm thứ hai của kiếm Đoạn Long vừa mới chém xuống, ông lão Tiên Thiên thứ hai đã hóa thành bãi máu.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy không thể nào kịp chém ra chiêu thứ ba được.

Một tiếng răng rắc giòn tan vang lên.

Hai bàn tay cùng chạm vào lưng Diệp Bắc Minh, người anh cảm thấy như bị xe tải nghiền qua vậy.

...

Trước cảnh đó.

“Á!”

Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi đứng đằng xa hét lên.

Tiêu Dung Phi giậm chân, định lao tới thẳng chỗ đó: “Tôi mặc kệ, đây là sư đệ của bạn thân thôi, nếu cậu ta chết thì Như Khanh sẽ không bỏ qua đâu!”

“Không được, cậu ta không thể chết được!”

Tiêu Nhã Phi theo sát đằng sau: “Chị, để em tới giúp chị!”

Bọn họ nhanh chóng lao thẳng tới chỗ đó.

Bát trưởng lão hét lớn: “Cô chủ!”

“Chao ôi!”

Ông ta giẫm chân bám sát theo sau.

...

Phụt!

Diệp Bắc Minh phun máu tươi.

Anh quay đầu nhìn lại thì thấy hai ông già trông như bộ xương khô.

Ánh mắt bọn họ ảm đạm, khóe miệng nhếch môi cười khinh, nhìn anh như nhìn xác chết: “Súc sinh, mày vẫn chưa đủ thông minh đâu!”

“Bọn tao đã điều tra tất cả thông tin của mày rồi, mày chẳng qua chỉ là một tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển mà thôi!”

Ông già trông như bộ xương khô kia làm bộ cao quý nói: “Nhà họ Bạch chúng ta dùng chút sức thôi đã giết được mày rồi!”

“Biết hết à?”

Thật nực cười làm sao!

Bỗng nhiên.

Diệp Bắc Minh nhếch miệng lộ ra cái răng nanh đã dính máu: “Phải thế không? Để tôi cho các người xem cái này nhé!”

Anh đưa nắm đấm về phía hai ông lão cằn cỗi như bộ xương kia.

Rồi anh mở năm ngón tay ra.

Bùng...!

Một ngọn lửa nóng bừng có hình dáng một đóa hoa sen nở rộ trông rất đẹp đẽ.

Phần Thiên Chi Diễm!

Ngọn lửa rực cháy đốt hết tất cả vạn vật trên thế gian này.

Cặp đồng tử của hai ông già giống bộ xương tàn kia co rút lại, hít một hơi nói: “Trời ạ, đây là thứ gì thế?”

“Chạy mau!”

“Không...”

Hai ông già cằn cỗi ấy vô cùng hoảng sợ.

Phần Thiên Chi Diễm đang lan tới đây.

Tiêu Dung Phi vừa tới nơi thì bắt gặp cảnh đó, thế là hoảng sợ chết trân tại chỗ.

Cô ta ngơ ngác nhìn hai ông già mạnh hơn cả Tiên Thiên ấy: “Nó... nó sao có thể xảy ra chứ!”

Rầm!

Tiêu Nhã Phi không phanh kịp, tông sầm vào sau lưng Tiêu Dung Phi.

Cô ta xoa đầu: “Chị, sao tự nhiên chị dừng lại thế?”

Tiêu Dung Phi không trả lời.

Tiêu Nhã Phi đành bước tới trước, vừa thấy thì sững người.

“Á!”

Hai ông già gầy nhom như bộ xương khô của nhà họ Bạch đang thét lên những tiếng hét đau thấu ruột thấu xương.

Hai người họ bị Phần Thiên Chi Diễm bao vây, thế mà đến một giây cũng không thể chịu nổi.

Cả hai nhanh chóng hóa thành một đống tro tàn.

“Á...!”

Tiêu Nhã Phi bịt chặt miệng.

Trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta tràn ngập sự kinh hãi.

Hai chị em bọn họ hãi hùng.

Quá kinh khủng.

Đây là cường giả trên cả Tiên Thiên đấy, thế mà lại bị ngọn lửa kỳ dị kia thiêu cháy ư?

Bát trưởng lão của nhà họ Tiêu cũng tới nơi, vừa thấy cảnh đó thì chết lặng người: “Cái gì thế? Đó là lửa gì vậy trời?”

“Hai vị lão tổ, không!”

Bạch Tranh Phong ngơ ngác đứng ngây tại chỗ, cả người bị dọa cứng đờ.

Con ngươi gã ta đỏ bừng lên, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Tên kia đã bị thương rồi, bây giờ không cách nào tung hết sức được!”

“Mau xông lên giết hắn đi!”
Chương 530: Tao sợ cái đếch gì

Năm Võ Thần.

Hai mươi mấy Võ Đế đồng loạt xông lên.

“Giết!”

Ông già Võ Thần đỉnh phong lao tới tấn công.

Ông ta thét lên: “Bị thương rồi thì đừng giả vỡ trước mặt tao, mày không xứng!”

“Chết cho lão phu!”

Ông ta tung ra một quyền.

Diệp Bắc Minh cười to: “Ha ha ha, tới đúng lúc lắm!”

“Long Đế, năm Võ Thần đủ cho ông hấp thu rồi nhỉ!”

Giọng của Long Đế truyền tới: “Đủ rồi!”

Ầm!

Ngay sau đó, trên người Diệp Bắc Minh bùng lên một luồng lực lượng hung tàn.

Cả người anh rực màu máu.

Hệt như người vừa mới bước ra từ núi xác biến máu vậy.

Lực lượng tăng vọt lên.

Anh nắm chặt lấy nắm đấm của ông lão kia rồi bẻ nó ra.

Tiếng răng rắc vang lên.

Tay ông lão kia bị bẻ gãy: “Á...”

Diệp Bắc Minh tóm lấy vai ông ta rồi xé ra.

Máu bay đầy trời, tất cả chúng đều bị Diệp Bắc Minh hấp thu.

Ầm ầm!

Sấm chớp giật đùng đùng.

Ngay lập tức.

Anh xuất hiện đằng sau một Võ Thần khác.

Anh đưa tay lên, máu hóa thành long trảo.

Phụt!

Một trảo đó đâm thủng cơ thể Võ Thần kia, bóp nát trái tim người nọ.

Rầm!

Diệp Bắc Minh giậm chân nhảy vọt lên trời cao trông như vượn như khỉ, thoáng chốc đã xuất hiện trên đầu vị Võ Thần thứ ba.

Huyết khí bùng nổ.

Anh giẫm mạnh chân xuống.

Đầu của vị Võ Thần thứ ba lún xuống ngực.

“Trời ơi...!”

Bạch Tranh Phong hít sâu, mọi người đã bị dọa chết lặng rồi.

Gã ta xoay người định tháo chạy.

Diệp Bắc Minh xông thẳng tới.

Hai Võ Thần còn lại hét lên: “Bảo vệ cậu chủ!”

Hai người họ xông lên, một trái một phải cùng tấn công vào DIệp Bắc Minh.

Kiếm Đoạn Long quét ngang đất trời.

Phụt! Phụt!

Hai vị Võ Thần ấy bị kiếm Đoạn Long chém nát như miếng đậu hũ.

Những Võ Đế kia vừa tới gần Diệp Bắc Minh mười mét đã bị giết chết ngay lập tức.

Tiêu Nhã Phi há hốc mồm: “Ôi mẹ ơi!”

Khóe miệng Tiêu Dung Phi cứng đờ.

Cô ta còn đang lo lắng Diệp Bắc Minh có vấn đề gì, bây giờ có vẻ như cô ta lo thừa rồi.

Bát trưởng lão sững người, e dè nhìn vào Diệp Bắc Minh, nghĩ thầm: ‘Tên này còn mạnh hơn lời người ngoài đồn đại nữa, lẽ nào cậu ta là người định mệnh đó thật ư?’

Vút!

Diệp Bắc Minh lao lên như bom như đạn, nhanh chóng đuổi theo Bạch Tranh Phong.

Rồi gã ta vào lưng gã ta.

Rầm!

Bạch Tranh Phong bị đá văng ra như chó, gương mặt điển tra trượt dài trên mặt đất.

Đến khi người gã ta trượt thành rãnh mới dừng lại.

Khi gã ta đứng dậy thì mặt đã bầm dập cả rồi.

Gã ta quỳ rạp xuống đất.

Rầm rầm rầm!

Rồi dập đầu điên cuồng như một tên điên.

Bạch Tranh Phong hoảng sợ cầu xin tha mạng: “Xin tha mạng, xin Sát Thần đại nhân tha mạng, Bạch Tranh Phong tôi là đồ ngu, tôi là đồ ngu!”

“Tôi ngàn vạn lần không nên chọc giận Sát Thần đại nhân!”

“Xin ngài bố thí cho tôi cái mạng!”

Kẻ ban đầu kiêu căng ngạo mạn không coi ai ra gì.

Mà giờ thì sao.

Giờ kẻ đó chỉ còn lại sự kinh hoàng, khiếp sợ, khẩn cầu tha mạng.

Diệp Bắc Minh cười phá lên: “Ha ha ha”.

Anh cầm kiếm Đoạn Long từ từ bước tới.

Bạch Tranh Phong sợ nằm liệt trên mặt đất, dùng hai chân đạp tới đạp lui liên tục lùi ra sau: “Không, không không không, đừng mà...”

Bỗng nhiên.

Bát trưởng lão mở miệng: “Người trẻ tuổi ơi, xin dừng tay!”

Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi kinh ngạc nhìn Bát trưởng lão: “Bát trưởng lão, người làm gì thế?”

Diệp Bắc Minh tối sầm: “Ông muốn cứu gã ta à?”

Anh đã để ý tới đôi chị em và ông lão kia rồi.

Vừa rồi bọn họ không ra tay nên anh cũng mặc kệ họ.

Bát trưởng lão lắc đầu đáp: “Người trẻ tuổi à, cậu có quen biết với các cô chủ của tôi nên lão phu mới nhắc nhở cậu một câu!”

“Bạch Tranh Phong là một trong chín đứa con của nhà họ Bạch, trong năm gia tộc đứng đầu đất tổ, nhà họ Bạch xếp cuối cùng!”

“Nhưng một khi nhà họ Bạch nổi giận, cậu cảm thấy mình có thể chịu nổi lửa giận của bọn họ không?”

“Có lẽ giết Bạch Tranh Phong sẽ giúp cậu nguôi giận!”

“Nhưng sau đó đợi cậu sẽ là sự đuổi giết vô tận của nhà họ Bạch!”

Bạch Thanh Phong hoàn hồn lại.

Sự sợ hãi trong lòng gã ta lập tức biến mất.

Ngay sau đó.

Gã ta từ từ đứng lên, không nhịn được cười bảo: “Ha ha ha, đúng thế!”

“Tao là một trong chín đứa con của nhà họ Bạch!”

“Bố tao là người đứng đầu nhà họ Bạch, mẹ tao là con gái của thái thượng trưởng lão của Long Đường!”

“Tao sợ cái quần gì chứ!”

Bạch Tranh Phong chỉ vào mũi Diệp Bắc Minh nói: “Tên...”

Hai chữ “súc sinh” còn chưa kịp ra khỏi miệng.

Phụt...!

Một đường kiếm khí nhanh như điện xoẹt lướt qua.

Bạch Tranh Phong ôm cổ, đôi mắt ngập sự sợ hãi.

Máu tươi chảy ra ào ào từ kẽ ngón tay: “Mày...”

Đầu gã ta rơi xuống, lăn lóc trên mặt đất.

Chỉ còn cơ thể đứng đó.

“Á!”

Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi hét lên.

Bát trưởng lão cứng họng nhìn, khóe miệng co rút: “Cậu... cậu dám giết thật à?”

Giây tiếp theo.

Diệp Bắc Minh nhìn Tiêu Dung Phi: “Cô là bạn thân của thất sư tỷ, vậy cô có biết các sư tỷ khác của tôi không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK