Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tiền bối, xin hỏi người là ai?"

Năm trưởng lão chấp pháp trở nên thận trọng, cùng với thái độ trước đó như hai người khác nhau!

Không ai chọc nổi cảnh giới Đạo Tổ đỉnh phong!

La Thiên vừa định trả lời thì lập tức nhận được truyền âm từ Diệp Bắc Minh.

Ông ta bình tĩnh đáp: “Lão phu là lão tổ của Dị Hỏa tông, nhưng đã sống ẩn dật mấy năm rồi”.

"Không ai ở thế giới Bản Nguyên này nhớ tới lão phu rồi sao?”

"Cái gì? Người là lão tổ của Dị Hỏa tông?”

Tề Vạn Hạc kích động tới mức toàn thân run rẩy, phịch một tiếng quỳ xuống đất: “Đệ tử Tề Vạn Hạc bất hiếu xin ra mắt lão tổ!”

“Lão tổ! Người vậy mà còn sống!”

“Hu hu hu… ông trời đúng là không triệt đường sống của ai! Rốt cuộc thì ông trời vẫn chưa bỏ rơi Dị Hỏa tông ta mà!!!”

“Tốt! Tốt quá rồi!”

Bùm! Bùm! Bùm!

Dứt lời Tề Vạn Hạc liền điên cuồng dập đầu xuống đất, mặc cho máu chảy đầm đìa vẫn vui mừng như cũ!

"Đại trưởng lão, nhanh đứng dậy đi!"

Diệp Bắc Minh tiến lên định dìu ông ta dậy.

Tề Vạn Hạc lắc đầu: “Cậu Diệp, lão tổ còn đang ở đây, cậu còn ngây người làm cái gì? Còn không mau quỳ xuống cúi lạy đi!”

Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật!

La Thiên xém chút bị dọa cho nhảy dựng, để võ đạo tổ quỳ xuống lạy mình? Ông muốn tôi chết mới vừa lòng sao?

“Không cần đâu!!!”

“Đều đứng dậy đi, lão phu không thích loại lễ nghi tầm thường này!"

“Xin nghe theo mệnh lệnh của lão tổ!”

Tề Vạn Hạc vội vàng bò dậy, lau sạch vết máu trên mặt, gắt gao tóm chặt lấy cổ tay của Diệp Bắc Minh truy hỏi: “Nhóc Diệp, sao cậu lại phát hiện ra lão tổ vậy?”

Diệp Bắc Minh tùy tiện tìm một lý do: “Sau khi tiến vào hố Thiên hỏa thì tôi vô tình phát hiện ra ông ấy!”

“Sau khi hay tin Dị Hỏa tông đang đứng trên bờ vực diệt vong lão tổ liền muốn xuất quan”.

“Tốt! Tốt! Tốt!”

Tề Vạn Hạc kích động gật đầu liên tục: “Chỉ cần lão tổ vẫn còn, Dị Hỏa tông muốn bước tới đỉnh huy hoàng đã là sự thực!”

Năm vị trưởng lão chấp pháp đều đầy mặt kinh ngạc, lão tổ của Dị Hỏa tông vậy mà còn sống, một khi chuyện này truyền ra ngoài e rằng Dị Hỏa tông sẽ lập tức lấy lại được vinh quang trước đây!

……

Tin tức như mọc cánh bay khắp mọi ngóc ngách.

Dị Hỏa tông vậy mà có một vị lão tổ cảnh giới Đạo Tổ đỉnh phong còn sống!

Toàn bộ 27 đảo Thiên Giai đều rung chuyển!

Đạo Tông.

Trong tư gia của Kỷ Bách Nghiệp, một người đàn ông trung niên quỳ trên mặt đất, thành thực bẩm báo lại mọi chuyện vừa xảy ra ở thành Thiên Giai!

“Cái gì? Dị Hỏa tông còn có một vị lão tổ cảnh giới Đạo Tổ đỉnh phong còn sống?”

Kỷ Bách Nghiệp giật mình đứng phắt dậy!

“Làm sao có thể……”

Nhớ tới tất cả những hành vi của mình tại Dị Hỏa tông, nếu lúc đó ông ta chọc giận vị lão tổ kia, thì bị một chưởng đập chết cũng có khả năng nữa!

Nghĩ tới đây!

Cả tấm lưng thoáng chốc đã ướt lạnh mồ hôi!

“Kỷ lão, còn muốn đối phó với Dị Hỏa tông sao?”, người đàn ông trung niên đang quỳ hỏi.

Kỷ Bách Nghiệp suýt chút nữa hộc máu: "Còn đối phó cái rắm gì nữa! Nói với nhà họ Ngụy vĩnh viễn chôn chặt chuyện này xuống bụng đi!”

“Nếu có người dám nói đây là mệnh lệnh của Kỷ Bách Nghiệp tôi, lão phu nhất định sẽ diệt sạch cả gia tộc hắn!”

“Vâng!”

Người đàn ông trung niên vội vàng lui xuống.

……

Một tiếng sau.

Tại gian hàng của Dị Hỏa tông tại thành Thiên Giai.

Ánh mắt Vương Quỳnh chớp động, mỉm cười duyên dáng: “Cậu Diệp, anh giấu diếm khiến tôi khổ quá mà!”

“Nếu như tôi sớm biết được Dị Hỏa tông còn có một vị tiền bối cảnh giới Đạo Tổ đỉnh phong trấn giữ thì ai còn dám động tới họ cơ chứ?”

La Thiên ngồi ở một bên nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tề Vạn Hạc thì cung kính đứng bên cạnh chờ hầu hạ.

Diệp Bắc Minh ngược lại vẫn là vẻ mặt bình tĩnh: “Cảm ơn cô Vương đã giúp đỡ lúc khó khăn, Dị Hỏa tông sẽ ghi nhớ ân tình này”.

"Không có gì!"

Vương Quỳnh ngoài mặt tỏ vẻ thờ ơ nhưng trong lòng sớm đã phấn khích không thôi: “Thứ tôi đợi chính là câu nói này của anh!”

Lúc này.

Ngụy Nhân Tông như tên bắn vọt vào đại sảnh, liếc La Thiên đang nhắm mắt tập trung kia cũng không dám quấy rầy!

Lập tức khụy gối quỳ xuống trước mặt Diệp Bắc Minh: “Cậu Diệp, nhà họ Ngụy chúng tôi đã thu thập đủ mười tỷ viên tinh thần thạch rồi!”

“Xin cậu hãy nhận lấy!”

Vừa nói hai tay vừa dâng lên nhẫn chứa vật!

Vương Quỳnh nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu!

Sợ rằng mười tỷ viên đá tinh thần đã đào rỗng cả nhà họ Ngụy rồi!

Một lời nói của cảnh giới Đạo Tổ đỉnh phong có lẽ trực tiếp khiến nhà họ phá sản!

Diệp Bắc Minh cầm lấy nhìn xem, mười tỷ viên đá tinh thần không thiếu một viên: “Tôi vừa mới biết được vốn dĩ quan hệ giữa nhà họ Ngụy với Dị Hỏa tông cũng không tồi!”

“Là điều gì khiến các ông đột nhiên thay đổi ý nghĩ vậy?”

“Cái này, tôi…”

Ngụy Nhân Tông kinh hồn bạt vía, mồ hôi rơi như mưa.

Quả nhiên là có vấn đề!

“Không nói?”

Diệp Bắc Minh nheo mắt.

Ngụy Nhân cắn răng như đang đấu tranh, bọn họ đắc tội không nổi Đạo Tông, không lẽ bọn họ đắc tội nổi một vị Đạo Tổ đỉnh phong sao?

Dù thế nào đi nữa cũng đều chết!

“Xin thưa cậu Diệp, là Kỷ lão Kỷ Bách Nghiệp của Đạo Tông gây áp lực cho nhà họ Ngụy chúng tôi làm như vậy!!!”

Diệp Bắc Minh không có bất kỳ phản ứng gì, mà tùy ý gật đầu: “Tôi biết rồi, ông có thể đi rồi”.

"Cảm ơn, cảm ơn cậu Diệp!”

Ngụy Nhân Tông cấp tốc đứng dậy, dưới chân như bôi dầu mà lao ra ngoài.

Vương Quỳnh nhìn Diệp Bắc Minh, nhắc nhở một câu: “Cậu Diệp, Đạo Tông cũng có Đạo Tổ đỉnh phong!”

Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Không sao, tôi biết”.

“Chuyện này không thể cứ bỏ qua như vậy được”.

Đột nhiên.

Một người thanh niên bước vào, đảo mắt liền thấy Diệp Bắc Minh đang ngồi trên ghế: “Anh chính là cậu Diệp, Diệp Bắc Minh?”

"Có chuyện gì sao?”

Diệp Bắc Minh quét mắt nhìn sang, dáng vẻ bình thường, cảnh giới Bản Nguyên sơ kỳ.

Chàng trai đưa tới một bức thư: “Có người cho tôi một trăm viên đá tinh thần, kêu tôi giao bức thư này cho cậu Diệp!”

"Ồ?"

Ánh mắt Diệp Bắc Minh tối lại.

Vương Quỳnh chủ động tránh né, quay đầu sang một bên!

Diệp Bắc Minh mở phong thư lướt nhanh một lượt.

Là chân dung của Lục sư tỷ và thất sư tỷ!

Phía dưới viết một dòng: “Diệp Bắc Minh, hai người này đang ở trong tay tao, nếu không muốn bọn họ chết thì đến nơi này tìm tao!”

“Nhớ kỹ, chỉ một mình mày được tới! Để vị lão tổ kia của Dị Hỏa tông ở lại thành Thiên Giai!”

“Tao sẽ cho người bí mật theo dõi mày, một khi vị lão tổ kia rời khỏi thành Thiên Giai một bước, tao sẽ lập tức giết chết hai người phụ nữ này!”

Phần dưới cùng của bức tranh viết một địa chỉ!

“Khốn kiếp!”

Đôi mắt Diệp Bắc Minh phiếm hồng, một luồng khí băng giá quét ra hất văng chàng trai trẻ đưa tin kia ra ngoài, một con huyết long bất chợt lao ra khỏi thân thể anh, chặt chẽ quấn chặt lấy anh vào giữa!

“Cậu Diệp, anh sao thế?”

Vương Quỳnh ngơ ngác không biết tại sao Diệp Bắc Minh lại điên cuồng phẫn nộ như vậy?

“Nhóc Diệp xảy ra chuyện gì vậy?”

Tề Vạn Hạc cũng nhìn sang.

“Đại nhân người sao thế?”

La Thiên có chút nghi hoặc.

Diệp Bắc Minh không trả lời, mà nhìn chòng chọc vào người đưa thư: “Nói, là ai đã kêu anh đưa thư tới?”

Chàng trai sợ hãi đến tiểu ra quần, hoảng loạn cầu xin: “Cậu Diệp tha mạng…. tôi thực sự không biết là ai!”

“Anh ta nói là bạn của anh, cho tôi một trăm viên tinh thần để truyền tin liền biến mất!”

“Lúc đó anh ta đeo mặt nạ, hơn nữa còn khoác áo choàng, tôi thực sự không nhìn thấy mặt anh ta mà!”

"Chết tiệt!"

Diệp Bắc Minh gầm lên một tiếng, năm ngón tay siết chặt lại!

Thi thể nam thanh niên đưa thư liền nổ tan tác.

“La Thiên, ông ở chỗ này đợi tôi, nhớ kỹ, một bước cũng không được rời đi!", Diệp Bắc Minh nói xong liền lao thẳng ra ngoài cửa, biến mất không còn tăm hơi.

Vương Quỳnh cả kinh, cô ta chưa từng thấy dáng vẻ tức giận đến điên cuồng như vậy của Diệp Bắc Minh!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

……

Sau khi rời khỏi thành Thiên Giai, Diệp Bắc Minh đi theo địa chỉ trong thư đến một tông môn bị bỏ hoang!

Cổng vào đã bị tàn phá từ lâu, long mạch dưới lòng đất cũng khô cạn.

Một đường đi tới hoang vắng không người!

Chỉ thấy một bóng người đang ngồi xếp bằng tại quảng trường hoang phế!

Tại khoảnh khắc nhìn thấy người nọ, ánh mắt Diệp Bắc Minh âm trầm tới cực điểm!

“Là mày?”

"Ha ha ha, là tao đây!"

Hai mắt Tô Cuồng đỏ ngầu, có chút điên cuồng phá lên cười: “Diệp Bắc Minh à, không ngờ mày lại tới thật, thực sự khiến người ta phải kinh ngạc mà!”

“Xem ra hai người phụ nữ đó thực sự rất quan trọng với mày?”

Giọng nói của Diệp Bắc Minh lạnh tựa băng: “Giao sư tỷ của tao ra đây!”

Tô Cuồng ười toe toét: "Thì ra bọn họ là sư tỷ của mày? Thật ngại quá, tao đã thưởng thức qua bọn chúng rồi!”

“Sư tỷ của mày đúng là rất trơn bóng đó!”

“Mày muốn chết!!!”, Diệp Bắc Minh gầm lên như thú hoang, trong mắt tràn ngập sát ý!

Tô Cuồng cười đầy giễu cợt, ngón tay bấm niệm thần chú!

Một giọt tinh huyết rơi xuống dưới chân hắn ta!

Trong phút chốc, toàn bộ quảng trường hoang tàn liền rung chuyển dữ dội, vô số phù văn sáng rực trên nền đất!

Chỉ trong thời gian một nhịp thở, một trận pháp khổng lỗ đã rẽ đất mọc lên!

Bao phủ lên toàn bộ quảng trường đổ nát!

“Diệp Bắc Minh, mày hủy hoại cuộc đời của tao! Cướp đi tất cả những gì vốn thuộc về tao!”

“Bây giờ mày cũng nên nếm thử cảm giác mất đi những thứ quan trọng đi, tao biết mày là luyện thể giả, võ giả cảnh giới Đạo Tổ cận chiến với mày chưa chắc đã có thể đánh gục mày!”

“Nhưng dưới sát trận được tao tỉ mỉ thiết kế, luyện thể giả như vậy cũng vô dụng, chịu chết hóa thành mạch màu hòa vào trận pháp đi!

Tô Cuồng hưng phấn vô cùng.

Tơ máu trong mắt nổ tung!

Hôm nay Diệp Bắc Minh chắc chắn phải chôn thây tại đây!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK