Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 342: Cứu người giữa đường

Gâu gâu gâu!

Tiếng chó sủa vô cùng nhức tai vang lên trong núi Thái Hành tịnh mĩnh.

“Trần Lê Y, cô chạy cái gì hả?”

Một cô gái khoác da báo dắt con chó sói trắng như tuyết cười xấu xa đi đến.

“Đồ hèn hạ, chẳng phải cô rất lợi hại hả? Cô chẳng qua chỉ là con gái nuôi đầu tiên của nhà họ Khương thôi, cô đang hống hách cái gì hả?”

“Đối đầu với tôi thì không nói, lại còn muốn tranh một suất tiến vào Côn Luân Hư của nhà họ Khương, cô thật to gan!”, đôi mắt Khương Ngọc Châu âm lạnh.

Trần Lê Y bò lên, trên khuôn mặt đầy máu tươi.

Trong con mắt mang theo vẻ hoảng sợ: “Cô chủ, tôi… tôi không tranh, là mấy người của Côn Luân Hư chọn trúng tôi”.

Khương Ngọc Châu mặt đầy ghen ghét tức tối: “Chọn trúng cô? Loại vô dụng như cô, ba đời tổ tiên đều là nô tài cho nhà họ Khương tôi, cường giả của Côn Luân Hư có thể chọn trúng cô sao?”

“Ỷ vào một khuôn mặt xinh đẹp, dùng một vài thủ đoạn đê tiện hèn hạ phải không”.

“Tôi nhìn thấy vẻ mặt vô tội của cô là nổi giận, mấy người các anh hủy cái mặt của cô ta đi cho tôi!”

Một người đàn ông cười hung dữ: “Cô chủ, nói thế nào Trần Lê Y cũng là một mỹ nữ”.

“Bị hủy dung mạo như vậy, thật đáng tiếc”.

“Hay là cho chúng tôi hầu hạ cô ta trước đi?”

“Cũng coi như là hình phạt cho việc cô ta ngỗ nghịch với cô chủ!”

Ánh mắt của mười mấy gã đàn ông khác nhà họ Khương lập tức đầy tia máu, lộ ra vẻ hung ác.

Trần Lê Y rất đẹp!

Vô cùng xinh đẹp!

Cô ta là con gái của một người giúp việc nhà họ Khương, đẹp hơn tất cả con gái nhà họ Khương.

Dáng người đồng hồ cát tinh tế.

Làn da trắng như tuyết, thon cao.

Đôi mắt to ngây thơ trong veo khiến người ta vừa gặp đã vô cùng thương xót.

Hiện giờ quần áo của Trần Lê Y rách nát nhiều chỗ, làn da nõn nà càng khiến đám đàn ông này bốc hỏa trong lòng!

Chỉ hận không thể hóa thành con sói trực tiếp lao đến.

Khương Ngọc Châu gật đầu: “Chủ ý hay, giao cho các anh đấy”.

“Các anh hầu hạ cô ta tử tế, sau đó tiễn cô ta xuống địa ngục, đi gặp bố mẹ của cô ta”.

Cơ thể của Trần Lê Y run lên: “Khương Ngọc Châu, cô… cô đã giết bố mẹ của tôi?”

Khương Ngọc Châu cười âm hiểm nói: “Ha ha ha, đâu chỉ là giết bố mẹ cô”.

“Tôi còn băm vằm bọn họ cho chó của tôi ăn rồi”.

“A!”

Trần Lê Y giống như phát điên, cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra xông về phía Khương Ngọc Châu.

Phập!

Khương Ngọc Châu giơ chân đạp bay Trần Lê Y.

Phụt!

Trần Lê Y phun ra một ngụm máu tươi, bay ra xa mười mấy mét.

Quần áo vì vậy mà rách thêm mấy chỗ.

Ánh mắt của mười mấy gã đàn ông phát sáng, cười xấu xa đi đến.

Bỗng nhiên.

Một bóng hình xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.

“Ai?”

Soạt!

Đám người giơ điện thoại lên lướt về phía trước.

Chỉ thấy giữa vùng tuyết, một người quay lưng lại với đám người nhà họ Khương, cúi đầu nhìn dấu chân dưới mặt đất.

Diệp Bắc Minh đang trò chuyện với tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Dấu chân này hình như là của giao long tuyết sơn”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Tôi đã cảm nhận được khí tức của nó, có thể dùng vạn lý truy tông để truy tìm!”

“Vậy còn chờ gì nữa?”

“Tìm được rồi! Ở trong thiên trì trên đỉnh núi”.

Diệp Bắc Minh vui mừng trong lòng.

Cửu sư tỷ được cứu rồi!

Trần Lê Y cũng phát hiện ra Diệp Bắc Minh đột ngột xuất hiện, cô ta tỏ vẻ mặt cầu xin: “Cứu tôi với… cứu tôi với…”

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt lạnh nhạt, vốn không thèm lo chuyện bao đồng.

Anh trực tiếp đi về hướng thiên trì trên đỉnh núi.

Không ngờ, giọng thản nhiên của Khương Ngọc Châu vang lên: “Nhóc con, vội như thế làm gì?”

“Anh đã phát hiện ra việc của chúng tôi, thì anh cùng để lại cái mạng đi!”

Cạch cạch cạch!

Mười mấy võ giả của nhà họ Khương cũng bao vây đến.

Diệp Bắc Minh chậm rãi ngẩng đầu: “Cô, chắc chắn chứ?”

“A, là anh!”

Nụ cười của Khương Ngọc Châu liền cứng đờ, khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, vẻ mặt vô cùng đặc sắc.

“Cô chủ, hắn là ai?”

Đám võ giả nhà họ Khương thấy rất kỳ lạ.

Chẳng phải chỉ là một tên nhóc bình thường sao?

Có gì đáng sợ chứ!

Khương Ngọc Châu lại sợ đến tê dại da đầu, cơ thể không nhịn được run lên: “Diệp… Diệp Bắc Minh… xin lỗi, tôi… tôi… tôi không cố ý…”

“Cái gì?”

“Diệp Bắc Minh!”

“Cô chủ, hắn chính là Diệp Bắc Minh?”

Đám võ giả nhà họ Khương sợ đến suýt nổ cả tim.

Sượt sượt sượt!

Tất cả đều sợ hãi lùi lại.

Ba chữ Diệp Bắc Minh sớm đã vang khắp giới võ đạo.

Cho dù là gia tộc cổ võ nghe được, cũng phải sợ run người.

Trần Lê Y cũng kinh ngạc đến mở to đôi mắt, vẻ mặt chấn kinh nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh chính là Diệp Bắc Minh?”

“Chính là Diệp Bắc Minh mà trên đại hội võ đạo đã từ chối làm đồ đệ của Phong minh chủ, hơn nữa còn một mình giết mười mấy trọng tài”.

Suýt nữa khiến đại hội võ đạo không thể tiếp tục được nữa?”

Diệp Bắc Minh sờ mũi: “Tôi có lợi hại thế không?”

“Có!”

Trần Lê Y gật đầu mạnh: “Khụ khụ khụ… phụt!”

Máu tươi phun ra rơi xuống tuyết, lập tức đông lại.

Cô ta lạnh đến da trắng bệch, cơ thể không ngừng run lên.

Quần áo mỏng manh rách nát.

Lúc này, chỉ cần Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn một cái thì có thể no con mắt.

Anh giơ tay, bỗng một bộ quần áo nam xuất hiện, ném cho Trần Lê Y: “Mặc vào, giữ ấm”.

“Cái này, có thể cứu mạng cô”.

Rồi tiện tay ném ra một viên đan dược!

“A?”

Trần Lê Y ngẩn người.

“A!”

Sau đó bên tai vang lê tiếng kêu thảm kinh khủng.

Phụt phụt phụt!

Mười mấy võ giả lập tức nổ tung hóa thành sương máu.

Khương Ngọc Châu thét lên một tiếng: “Đừng giết tôi, tôi có thể làm người phụ nữ của anh…”

Khi Trần Lê Y quay đầu thì chỉ thấy cái đầu của Khương Ngọc Châu bay lên, trên khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi và hối hận.
Chương 343: Ma thú bậc một

Mình chỉ là một con nhỏ hèn hạ bị truy sát, sao lại gặp được Diệp Bắc Minh chứ?

Phập!

Cái đầu của Khương Ngọc Châu rơi xuống đất, lăn đến bên cạnh Trần Lê Y.

Còn Diệp Bắc Minh đã biến mất không còn bóng dáng.

Trần Lê Y ôm chiếc áo của Diệp Bắc Minh, vẻ mặt chấn hãi, cảm thấy rất không chân thực.

Mình coi như được cứu rồi ư?



Thiên trì trên đỉnh núi Thái Hành.

Diệp Bắc Minh chắp hai tay sau lưng nhìn vào trong nước hồ.

Lúc này.

Anh và tháp Càn Khôn Trấn Ngục cùng chia sẻ cảm nhận, toàn bộ mọi thứ dưới đáy hồ đều nằm trong đầu của anh.

Chỗ nông nhất dưới hồ nước chỉ có mấy mét, chỗ sâu nhất là trên trăm mét.

Bên trong có rất nhiều loài cá, duy chỉ không có tung tích của giao long tuyết sơn.

Diệp Bắc Minh sử dụng thuật Đằng Không tìm kiếm mặt hồ.

Bỗng nhiên.

“Tìm được rồi!”

Con mắt của anh nghiêm lại.

Ở vị trí khoảng ba mươi mét dưới đáy hồ có một con giao long màu xanh lam chiếm cứ.

Nói là giao long, thực tế là một con mãng xà lớn cả đời sinh sống sâu trong núi tuyết.

Lớp vảy màu xanh lam, thân mình to dày như bồn nước, toàn thân phát ra hàn khí.

Trên đầu mãng xà còn có hai chỗ nhô lên giống như sừng rồng, dữ tợn đáng sợ!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Ma thú bậc một, Băng Lân Mãng?”

Diệp Bắc Minh nổi hứng thú: “Ma thú? Là loại trong tưởng tượng của tôi phải không?”

“Chém nó trước đi, rồi tôi giải thích với cậu”.

“Được!”

Diệp Bắc Minh không nói nhiều.

Trực tiếp rút kiếm Đoạn Long.

Chém ra một đường kiếm khí khủng bố dài trăm mét, đập vào trong nước hồ.

Nước hồ liền bị chém đôi!

Băng Lân Mãng cảm nhận được nguy hiểm, soạt một cái xông ra ngoài.

Phụt!

Nhưng nó vẫn chậm một bước, cái đuôi bị Diệp Bắc Minh chém dứt nửa mét.

Băng Lân Mãng vô cùng tức giận, từ đáy hồ xông lên, há to cái miệng như bồn máu.

Máu tươi nhuốm đỏ mặt nước!

“Gừ!”

Một tiếng gầm giống như rồng gầm, vang khắp bầu trời đêm!

“Tiếng gì vậy?”

Tiếng gầm đã kinh động đến đám người nhà họ Khương, cả đoàn người từ trong phòng lao ra.

Kinh ngạc nhìn về hướng mặt hồ.

Mấy thanh niên và một ông lão mặc áo choàng đen xuất hiện, cau mày: “Có chuyện gì vậy?”

Khoảnh khắc đám người nhà họ Khương nhìn thấy mấy người này, sắc mặt lập tức trở nên cung kính: “Mấy vị đại nhân, chúng tôi cũng không biết là có chuyện gì”.

“Nhưng, nghe tiếng động thì truyền từ thiên trì tới”.

Mấy người này đến từ Côn Luân Hư, nhà họ Khương bọn họ không đắc tội được.

“Đi thôi, đi xem sao”.

Mấy người quay sang nhìn nhau, đi về hướng thiên trì.

Khi bọn họ đến bên hồ, liền kinh hãi bởi cảnh tượng trước mắt.

Chỉ thấy trong đêm tối, một bóng người đang chiến đấu với một con giao long màu xanh lam, đánh đến mặt hồ nổi sóng dữ dội kinh hãi, giống như sét đánh.

Ông lão mặc áo choàng đen ngẩn người, kích động nói: “Đó là một con ma thú thuộc tính lạnh, không ngờ bên ngoài Côn Luân Hư lại còn có ma thú?”

“Đẳng cấp rất thấp, mới bậc một, thuộc tính lạnh, cũng rất hiếm có rồi!”

“Máu thịt là bảo bối, có thể luyện đan, có thể bán được giá cao”.

Trong nháy mắt.

Trong ánh mắt mấy người Côn Luân Hư lóe lên tia tham lam, kích động!

“Ma thú?”

“Đó là cái gì?”

Một ông lão nhà họ Khương nghi hoặc hỏi: “Tiền bối, con vật này tên là giao long tuyết sơn, đã sống hơn trăm năm, vùng hồ nước này là địa bàn của nó, nhà họ Khương chúng tôi cũng không dám chọc vào nó”.

Ông lão mặc áo choàng đen cười lạnh lùng: “Giao long tuyết sơn gì chứ, một đám người chưa từng thấy sự đời”.

“Đây là một con Băng Lân Mãng, ma thú bậc một, không liên quan gì đến rồng”.

Một thanh niên nói: “Sư phụ, đây là ma thú bậc một, chúng ta có phải ra tay không?”

Ông lão áo choàng đen cười lắc đầu: “Khà khà, không cần”.

“Cứ để tên nhóc đó đánh với nó, sức chiến đấu của Băng Lân Mãng bậc một cũng không thể coi thường, đợi hai bên cũng suy bại rồi tính”.

Soạt!

Ánh mắt của mấy người Côn Luân Hư lạnh lùng đảo nhìn về bên hồ xem trò vui.

Lúc này.

Diệp Bắc Minh và Băng Lân Mãng đã chiến đấu mấy chục hiệp.

Sức chiến đấu của nó rất khủng bố, sánh ngang được với một võ thánh.

Hơn nữa tốc độ của nó rất nhanh, cực kỳ thông minh, thường xuyên trốn vào trong nước né tránh đòn tấn công của Diệp Bắc Minh.

Anh chém ra một đường kiếm khí, Băng Lân Mãng quay người chui vào trong hồ nước.

Phập!

Liền sau đó.

Nó bỗng xông ra từ một hướng khác, đánh úp Diệp Bắc Minh!

“Hừ! Muốn chết hả!”

Diệp Bắc Minh nắm cơ hội, chém ra một kiếm.

Kiếm khí rơi lên đầu của giao long tuyết sơn, trực tiếp đánh tan cái đầu của nó.

Cơ thể của giao long tuyết sơn giãy dụa một cái, nổi lên trên mặt trước bất động.

“Việc này…”

Đám người nhà họ Khương và mấy người của Côn Luân Hư đều ngẩn người.

Ông lão quát một tiếng: “Vãi, thật lãng phí!”

“Tên nhóc đáng chết, dịch não của Băng Lân Mãng là tinh hoa, giá trị cực cao”.

“Hắn lại tung một kiếm đánh vỡ cái đầu của Băng Lân Mãng, lãng phí, lãng phí, quá phí!”

Ông lão tức đến dậm chân.

Thanh niên bên cạnh cười lạnh lùng một tiếng: “Sư phụ, thanh kiếm của hắn rất tốt đấy”.

“Con thay người đi giết hắn!”

Người thanh niên đạp chân trên mặt nước đi về phía Diệp Bắc Minh.

“Nhóc con, thi thể của Băng Lân Mãng, bọn tao sẽ lấy, thanh kiếm trong tay mày, bọn tao cũng lấy luôn…”

Phập!

Điều chờ đợi thanh niên Côn Luân Hư này là một đường kiếm khí của Diệp Bắc Minh.

“Mày…”

Đồng tử của thanh niên này co mạnh lại, chữ ‘mày’ đã trở thành chữ cuối cùng mà anh ta nói ra trong cuộc đời, sau đó cơ thể nổ tung như quả dưa hấu.

Sau khi thu thập hết máu thịt của Băng Lân Mãng, Diệp Bắc Minh quay người định bỏ đi.

Cửu sư tỷ còn đang đợi anh cứu, đâu thể phí thời gian ở đây?

“Suýt!”

Tiếng hít khí lạnh vang lên trong đám người nhà họ Khương.

Bọn họ đều không ngờ, người này lại tàn bạo như vậy!

Liền sau đó.

Một người đàn ông trung niên nhà họ Khương kinh hãi hô lên: “Diệp Bắc Minh, hắn là Diệp Bắc Minh!”
Chương 344: Lợi hại quá

“Diệp Bắc Minh?”

Ánh mắt của ông lão áo choàng đen hơi nghiêm trọng: “Hắn chính là Diệp Bắc Minh đó ư?”

“Cái gì, hắn chính là Diệp Bắc Minh?”

Mấy thanh niên của Côn Luân Hư đều tỏ vẻ mặt kiêng sợ.

Họ từng nghe nói về thực lực của Diệp Bắc Minh, có thể chém giết võ giả võ tôn đỉnh phong.

Lúc này.

Bọt nước nổi lên do cuộc chiến đấu với Băng Lân Mãng vừa nãy tiêu tan.

Đám người nhà họ Khương cũng nhìn rõ dáng vẻ của Diệp Bắc Minh, bọn họ đã từng xem ảnh của Diệp Bắc Minh, cho nên vừa nhìn là nhận ra anh.

Tất cả đều căng thẳng!

Soạt!

Diệp Bắc Minh lướt ánh mắt nhìn qua, giống như thanh kiếm sắc.

Rất nhiều người nhà họ Khương cúi đầu theo bản năng, đường đường là thế gia cổ võ, lại bị một mình Diệp Bắc Minh chấn áp.

Diệp Bắc Minh suy tư một lát.

Nếu là bình thường, chắc chắn anh sẽ ra tay.

Bây giờ.

Không có thời gian so đo với những người này.

Việc của Cửu sư tỷ quan trọng hơn.

Anh quay người, bước ra một bước đi trên không.

“Việc này…”

“Hắn biết võ kỹ bay trên không ư?”

Ông lão mặc áo choàng đen kinh ngạc đến mức sắp lồi cả con ngươi, vô cùng kích động.

Trên khuôn mặt già vốn có chút kiêng sợ, lập tức tràn đầy vẻ tham lam vô tận!

Võ kỹ bay trên không!

Đó là võ kỹ cấp thánh trở lên, cho dù là ở Côn Luân Hư cũng cực kỳ khó có được, chỉ có tông môn hàng đầu mới có,

Hơn nữa.

Không phải đệ tử nòng cốt thì không có tư cách được học, vậy mà Diệp Bắc Minh lại có võ kỹ bay trên không?

Liền sau đó.

Ánh mắt của ông lão áo choàng đen trở nên cay độc, ông ta hạ lệnh một tiếng: “Khương Thừa, bây giờ cậu lập tức về thông báo cho nhà họ Khương, nói là tôi phát hiện ra ở thế giới phàm tục có người biết võ kỹ bay trên không”.

“Bảo trưởng lão đích thân dẫn người đến!”

“Chỉ cần có được võ kỹ trên bay trên không, kết hợp với võ kỹ cấp thiên của nhà họ Khương, thì địa vị của nhà họ Khương nhất định sẽ tăng lên một bậc!”

Khuôn mặt già của ông lão mặc áo choàng đen Khương Nhân Tông đỏ bừng, kích động giống như uống phải xuân dược.

Những người này đến từ nhà họ Khương ở Côn Luân Hư.

Nhà họ Khương cổ võ ở núi Thái Hành chỉ là một nhánh mà thôi.

Hàng ngàn năm trôi qua, sớm đã không còn quan hệ máu mủ gì nữa!



Diệp Bắc Minh đi trên không với tốc độ rất nhanh.

Đáp xuống dưới chân núi Thái Hành.

Có một chiếc xe jeep đợi ở đây.

“Long soái, cậu quay lại rồi”.

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh từ trên trời đáp xuống, hai chiến sĩ Long Hồn lập tức xuống khỏi xe jeep.

Thái độ kính sợ!

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đi thôi”.

“Vâng”.

Hai người mở cửa xe, mời Diệp Bắc Minh lên xe,

Bỗng nhiên, Diệp Bắc Minh cau mày.

Trong bóng tối bên cạnh, một bóng người xông ra.

Hai chiến sĩ Long Hồn bước ra một bước, lần lượt đứng hai bên trái phải của Diệp Bắc Minh, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

“Tiền bối Diệp, là tôi… Trần Lê Y”.

Một giọng nói yếu ớt vang lên.

Trần Lê Y từ bóng tối đi ra.

Cô ta mặc áo của Diệp Bắc Minh.

Tuy rất rộng, nhưng vẫn không thể che đi dáng người hoàn hảo.

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Cô đi theo tôi làm gì?”

Hai chiến sĩ Long Hồn thấy Diệp Bắc Minh quen cô gái này, bèn buông lỏng cảnh giác.

Tuy trông Trần Lê Y hơi nhếch nhác, nhưng vô cùng xinh đẹp.

Tuyệt đối không thua kém nữ minh tinh hạng nhất, đặc biệt là trên gương mặt còn có khí chất quật cường: “Tôi… tôi muốn đi theo anh”.

“Không cần”.

Diệp Bắc Minh từ chối tại chỗ.

Trực tiếp lên xe: “Lái xe đi!”

“Đợi đã!”

Trần Lê Y xông ra, đưa hai tay ngăn phía trước xe jeep: “Tiền bối Diệp, tôi có thể làm mọi việc, cầu xin anh thu nhận tôi đi”.

“Bất luận là làm người hầu, hay tỳ nữ”.

“Cho dù là… cho dù là hầu hạ trên giường cũng được, cầu xin anh nhận tôi đi”.

Khi nói đến hầu hạ trên giường, khuôn mặt tái nhợt của Trần Lê Y hơi ửng đỏ.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Thứ nhất, tôi chỉ trùng hợp cứu cô một lần, không có hứng thú với cô”.

“Thứ hai, cô không có chút giá trị nào đối với tôi”.

“Thứ ba, bên cạnh tôi có rất nhiều phụ nữ, tôi không thiếu phụ nữ, cô có giá trị gì đây?”

Trần Lê Y cắn răng: “Tôi nghe lời, vô cùng nghe lời”.

Diệp Bắc Minh chỉ vào một vách đá tối tăm bên đường: “Nhảy xuống đi!”

Hai chiến sĩ Long Hồn kinh hãi.

Vừa nãy khi họ chờ đợi ở đây đã kiểm tra qua, vách đá cao ít nhất hai trăm mét.

Đừng nói là một cô gái, cho dù là võ giả đại tông sư trở lên nhảy xuống cũng có thể ngã chết.

Điều khiến bọn họ chấn kinh là.

Trần Lê Y lại không phản bác một tiếng, trực tiếp lao ra.

Cơ thể gày yếu nhảy vọt lên.

Nhảy vào trong bóng tối!

Còn quyết đoán, dứt khoát hơn đàn ông!

“Vãi!”

Hai chiến sĩ Long Hồn kinh hãi ngẩn người.

Cô gái này cũng thật mạnh mẽ, thật dứt khoát!

Diệp Bắc Minh cũng ngẩn người, không ngờ Trần Lê Y lại không phản bác đến một chữ.

Nhảy thật hả?

Cuồng phong gào thét thổi bên tai Trần Lê Y.

Cô ta cắn chặt răng, chỉ cần Diệp Bắc Minh chịu giữ cô ta, cho dù là chết cũng đáng!

Thực lực đáng sợ của Diệp Bắc Minh vừa nãy, và cả công hiệu thần kỳ của viên đan dược đã khiến Trần Lê Y chấn kinh.

Cô ta cũng không muốn giống như bố mẹ, cả đời làm người hầu trong nhà người khác.

Chỉ có đi theo Diệp Bắc Minh, cô ta mới có tương lai!

Cuối cùng.

Trần Lê Y đã nhìn thấy mặt đất phía dưới vách đá.

Quay đầu nhìn về hướng vừa nhảy xuống!

Cao quá!

Có lẽ mình sắp chết thật rồi đấy?

‘Bố, mẹ, Trần Lê Y đến với bố mẹ đây”, Trần Lê Y nhắm mắt, một giọt nước mắt rơi ra.

Soạt!

Đột nhiên.

Một bóng người xuất hiện bên vách đá, tốc độ của anh cực nhanh, giống như điện giật, lao xuống dưới.

Soạt!

Gần như là trong nháy mắt, đuổi kịp Trần Lê Y.

Một cánh tay vòng qua ôm lấy cái eo thon của cô ta, Trần Lê Y chỉ cảm thấy mình được một vòng tay ấm áp ôm chặt, cơ thể hai người lật trong không trung.

Phập!

Diệp Bắc Minh dẫm chân lên vách đá.

Dồn lực vào chân!

Soạt!

Vọt ra như hỏa tiễn bắn thẳng lên trời, đáp xuống vững vàng ở đỉnh vách đá.

“Long soái! Lợi hại quá!”

Hai chiến sĩ Long Hồn đều ngẩn người, con ngươi cũng sắp trố ra.

Vách đá cao hơn hai trăm mét, vậy mà cũng có thể nhảy xuống cứu người, đúng là nghịch thiên.

Diệp Bắc Minh buông Trần Lê Y ra: “Lên xe”.
Chương 345: Luyện đan

Trong đôi mắt đẹp của Trần Lê Y đầy bất ngờ vui mừng: “Tiền bối Diệp, anh… anh nhận tôi rồi?”

Diệp Bắc Minh nhả ra một câu: “Cô đúng là rất nghe lời, lý do này cũng không tệ”.



Về đến Long Đô.

Đã là bảy giờ sáng.

Diệp Bắc Minh chạy thẳng đến chỗ cửu sư tỷ, kinh ngạc phát hiện thập sư tỷ đã trở về.

Hơn nữa còn mang về cỏ Huyền Phách ba ngàn năm tuổi!

Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Thập sư tỷ, tốc độ của tỷ nhanh thế?”

Vương Như Yên mỉm cười: “Tỷ đã dùng một chút thủ đoạn, đệ đi đâu đấy?”

Diệp Bắc Minh giơ tay, một đoạn thi thể của Băng Lân Mãng xuất hiện, khiến Vương Như Yên sợ giật mình: “Đây là?”

“Băng Lân Mãng, nghe nói là một loại ma thú”, Diệp Bắc Minh nói.

Trái tim Vương Như Yên co lại: “Ma thú? Tiểu sư đệ, làm sao đệ biết được nó?”

“Đệ hỏi thư ký Tiền”.

Vương Như Yên nghiêm mặt: “Quá mạo hiểm, đệ nên đợi các tỷ về, rồi cùng săn giết Băng Lân Mãng”.

“Thư ký Tiền này, quay về tỷ nhất định phải nói chuyện với anh ta tử tế”.

Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Thập sư tỷ, thư ký Tiền giúp đệ, nếu tỷ đi tìm anh ta, sau này làm sao đệ nhờ anh ta giúp được?”

Vương Như Yên thấy vậy gật đầu.

Lúc này cô ấy mới chú ý đến Trần Lê Y đứng phía sau Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, cô ta là ai?”

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Một thị nữ nhặt được giữa đường”.

“Nhặt được?”

Đôi mắt của Vương Như Yên lóe lên bất định.

Ngắm nhìn thật kỹ Trần Lê Y một lượt: “Ôi chao, là một mỹ nữ, con mắt của tiểu sư đệ rất được đấy”.

Vương Như Yên che miệng cười lén: “Ha ha, hay là, tối nay cho cô ta ngủ với đệ đi?”

“A?”

Trần Lê Y hơi căng thẳng, khuôn mặt ửng đỏ: “Tôi… tôi… việc đó…”

“Nếu thiếu chủ muốn… muốn…”

“Tôi… tôi có thể”.

“Ha ha ha!”

Vương Như Yên cười như nắc nẻ.

Bỗng nhiên.

Giọng của Lục Tuyết Kỳ vang lên: “Thập sư muội cười cái gì mà vui vẻ như vậy”.

Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn, Lục Tuyết Kỳ quay về với vẻ phong trần mệt mỏi: “Bát sư tỷ, mang đồ về chưa?”

Lục Tuyết Kỳ gật đầu: “Hoàn thành sứ mệnh, mang về rồi”.

Cô ấy lấy ra một chiếc hộp ngọc từ trong cái túi luôn mang theo người, mở ra xem, một luồng hơi lạnh ấp đến, giống như mở một chiếc tủ lạnh.

Một đóa hoa màu trắng tuyết, lặng lẽ nằm trong chiếc hộp.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Mức độ băng giá của loại này, đúng là hoa băng thần ba ngàn năm tuổi”.

“Bây giờ, chỉ thiếu Tuyết Liên Thiên Sơn của thất sư tỷ thôi”.

Lục Tuyết Kỳ cũng chú ý đến Trần Lê Y: “Đây là?”

Vương Như Yên đi đến, thì thầm bên tai Lục Tuyết Kỳ.

Lục Tuyết Kỳ cũng cười: “Thì ra là thị nữ mới nhận của tiểu sư đệ, vậy tối nay cô phải hầu hạ tiểu sư đệ của tôi thật tốt đấy”.

Diệp Bắc Minh tối sầm mặt: “Hai vị sư tỷ, hai người đừng đùa nữa”.

“Đệ là người đàng hoàng, Trần Lê Y, cô mau đi tắm rửa”.

“Sau đó nghỉ ngơi cho khỏe, những việc khác, sau này rồi tính”.

Anh gọi một nha hoàn trong phủ Lục Tuyết Kỳ đến, đuổi khéo Trần Lê Y đi.

Vương Như Yên và Lục Tuyết Kỳ thở dài một tiếng: “Tiểu sư đệ trưởng thành rồi”.

“Nếu cần phụ nữ, thì nói với các tỷ mà”.

“Đúng thế đúng thế”, Vương Như Yên chua xót gật đầu.

Diệp Bắc Minh trực tiếp chuyển chủ đề: “Thất sư tỷ đâu?”

“Tuyết Liên Thiên Sơn ba ngàn năm tuổi rất hiếm có, thất sư tỷ muốn mang về, e là cũng khó”.

Bỗng nhiên.

Một người hầu vội vàng chạy lên, cung kính bẩm báo: “Lục sư, bên ngoài có một cô gái nói là đưa Tuyết Liên Thiên Sơn ba ngàn năm đến, chỉ đích danh phải giao đến tay của cậu Diệp”.

“Cái gì?”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc.

Ba người nhanh chóng đến cổng lớn phủ Lục, quả nhiên chỉ thấy một cô gái trẻ đứng dưới bậc thềm.

Vẻ mặt đầy kiêu ngạo.

Diệp Bắc Minh đi ra, ánh mắt cô gái đó khóa chặt anh: “Anh chính là Diệp Bắc Minh?”

“Là tôi”.

Diệp Bắc Minh

Cô gái trẻ ném ra một chiếc hộp ngọc, trực tiếp bay về phía Diệp Bắc Minh.

Anh tiện tay nhận lấy!

Giọng của cô gái trẻ vang lên: “Tuyết Liên Thiên Sơn ba ngàn năm tuổi mà anh cần, tôi đã mang đến”.

“Cũng coi như tôi đã trả ân tình cho Như Khanh rồi”.

Diệp Bắc Minh mở ra xem, quả nhiên nhìn thấy một cây Tuyết Liên Thiên Sơn nằm bên trong.

Óng ánh long lanh, giống như được điêu khắc từ phỉ thúy.

Một luồng khí tức băng giá truyền ra, nhiệt độ xung quanh giảm xuống mấy độ, còn nghiêm trọng hơn mấy phần so với hàn khí của hoa băng thần.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng là Tuyết Liên Thiên Sơn ba ngàn năm tuổi, cảm ơn cô”.

Vừa ngẩng đầu.

Đã không thấy người đâu.

Vương Như Yên và Lục Tuyết Kỳ cũng ngẩn người.

Vừa nãy bọn họ chỉ quan tâm ngắm Tuyết Liên Thiên Sơn, không chú ý đến cô ta đã đi từ lúc nào.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Thôi bỏ đi, cứu Cửu sư tỷ quan trọng hơn”.

“Hai vị sư tỷ, chuẩn bị cho đệ một nơi yên tĩnh”.

“Đệ lập tức luyện chế đan Tố Thể”.

Ở sâu dưới lòng đất phủ Lục.

Trong mật thất.

Diệp Bắc Minh ngồi khoanh chân, lấy ra đỉnh Thiên Cực.

Tất cả dược liệu đều đã chuẩn bị xong.

Cỏ Huyền Phách, hoa băng thần, Tuyết Liên Thiên Sơn, máu thịt của Băng Lân Mãng.

Cộng thêm mấy chục loại dược liệu hỗ trợ.

Tất cả đã chuẩn bị đầy đủ, bắt đầu luyện đan!



Nhà họ Khương ở Côn Luân Hư.

Khương Thừa quỳ trong đại sảnh, rất nhiều người có cương vị cao nhà họ Khương ngồi xung quanh, sắc mặt của bọn họ biến đổi liên tục.

Lúc thì hưng phấn, lúc thì kinh ngạc, lúc thì bất ngờ, lúc thì kích động!

Chỉ mới vừa nãy, Khương Thừa vừa mới mang tin về.

Ở giới phàm tục bên ngoài lại có người biết võ kỹ bay trên không.

Phải biết rằng võ kỹ bay trên không vô cùng quý giá, cho dù là ở Côn Luân Hư cũng vô cùng khó có được.

Võ giả không dựa vào võ kỹ bay trên không, cũng có thể bay được, cần phải tiêu hao lượng lớn nội lực.

Nhưng võ kỹ bay trên không thì khác, chỉ cần tiêu hao rất ít nội lực.
Chươn 346: Võ tôn đỉnh phong hai mươi ba tuổi

Thử nghĩ mà xem, hai võ giả đang trong cuộc chiến sinh tử, một người trong đó biết võ kỹ bay trên không, người còn lại không biết võ kỹ bay trên không!

Thế cục cuộc chiến đó gần như là nghiêng về một bên.

Võ giả biết võ kỹ bay trên không hoàn toàn có thể giết được võ giả không biết võ kỹ bay trên không!

Tất cả người có cương vị cao nhà họ Khương đều kích động.

Giới phàm tục.

Võ kỹ bay trên không.

Một thanh niên.

Mẹ kiếp đúng là một con dê non bị vứt vào trong đàn sói, bọn họ có thể xông lên, xé xác anh bất kỳ lúc nào.

Một ông lão trầm giọng nói: “Khương Thừa, cậu có biết lừa chúng tôi, thì sẽ có kết cục thế nào không?”

Phập phập phập!

Khương Thừa dập đầu liên tục: “Đây đều là sự thực, người đó tên là Diệp Bắc Minh, trong này là hồ sơ tài liệu về anh ta”.

“Sau khi tôi điều tra rõ đã mang về, ông đừng thấy Diệp Bắc Minh còn trẻ, mới hai mươi ba tuổi, chiến tích của anh ta rất khủng bố”.

Khương Thừa phát mười mấy bản hồ sơ copy đi một vòng.

“Diệp Bắc Minh?”

“Hai mươi ba tuổi, đang nghi có cảnh giới võ tôn đỉnh phong?”

“Vãi! Võ tôn đỉnh phong? Khương Thừa, mẹ kiếp, đầu óc của cậu có vấn đề rồi phải không?”

Một người có cương vị cao nhà họ Khương không nhịn được đập bàn đứng lên.

Giơ chân đạp một cú.

“Ai ôi”.

Khương Thừa bị đạp bay ra xa, vẻ mặt vô tội.

“Mẹ kiếp, cậu tưởng chúng tôi già rồi nên hồ đồ hả?”

“Võ tôn đỉnh phong hai mươi ba tuổi?”

“Cho dù là Côn Luân Hư, cũng không có mấy người”.

“Chỉ có những lãnh đạo cấp cao của tông môn hàng đầu sử dụng rất nhiều dược liệu bồi dưỡng, cộng thêm các loại truyền thừa bồi đắp”.

“Mới có khả năng bồi dưỡng ra một võ tôn đỉnh phong hai mươi ba tuổi thôi!”

“Hơn nữa, vẫn còn chưa chắc một trăm phần trăm”.

Đám lãnh đạo cấp cao nhà họ Khương cũng nổi giận ngút trời.

Còn có vài người nóng tính, trực tiếp vỗ mông bỏ đi.

Võ tôn đỉnh phong hai mươi ba tuổi?

Đùa cái gì vậy!

Khương Thừa cười khổ một tiếng: “Gia chủ, các vị trưởng lão, tôi thực sự không nói dối”.

“Diệp Bắc Minh này, không phải người bình thường”.

“Các vị xem, tôi còn mang về video quay lại cảnh Diệp Bắc Minh ra tay”.

Hắn ta lấy ra một cái laptop, cho lãnh đạo cấp cao nhà họ Khương xem.

Tuy Côn Luân Hư khép kín, nhưng vẫn thường xuyên phổ cập sản phẩm điện tử khoa học kỹ thuật.

Tất cả đều cau mày.

Không nhịn được nhìn qua.

Video đầu tiên, chính là cảnh tượng Diệp Bắc Minh chém giết trọng tài của đại hội võ đạo.

Video thứ hai, Diệp Bắc Minh tung một kiếm giết hai bán bộ võ thánh của Côn Luân Hư, và cả một thanh niên vô cùng hống hách!

“Đây đều là hình ảnh chiến đấu của Diệp Bắc Minh, các trọng tài của đại hội võ thuật đều là võ tôn đỉnh phong”.

Nghe xong Khương Thừa giải thích.

Tất cả lãnh đạo cấp cao nhà họ Khương đều trầm mặc.

Không nhịn được giật lông mày!

Một nhát kiếm giết võ tôn đỉnh phong, thực sự rất khủng bố.

Mọi người đều không nói gì.

Bỗng nhiên.

Một ông lão lên tiếng: “Khương Thừa, phát lại video thứ hai lại lần nữa đi”.

“Vâng”.

Khương Thừa không dám chậm trễ, tiếp tục phát video.

“Dừng!”

Khương Thừa vội vàng ấn nút tạm dừng.

Đồng tử của ông lão co lại: “Quả nhiên là vậy!”

Gia chủ nhà họ Khương cau mày: “Lão thập tam, sao thế?”

“Có gì không đúng sao?”

Ông lão này chỉ vào hình ảnh trên video: “Gia chủ, có lẽ video này là thật, mọi người xem vị trí lồng ngực của những người này”.

Mọi người cùng ghé sát lại nhìn vào video.

Một biểu tượng hình rồng màu xanh.

“Đây là…”

Đồng tử của mấy người co lại.

Ông lão gật đầu, vẻ mặt đầy nghiêm trọng: “Tôi từng gặp thanh niên này một lần, là bát hoàng tử của Đế Quốc Thanh Long”.

“Hai ông lão đó, thực lực trên võ tôn, dưới võ thánh, là hai á thánh”.

“Suýt!”

Trong đại sảnh nhà họ Khương vang lên tiếng hít khí lạnh.

Có người kinh ngạc: “Diệp Bắc Minh có thể giết được Á thánh?”

Gia chủ nhà họ Khương cau chặt mày, trong lòng nổi lên làn sóng kinh hãi.

Những lãnh đạo cấp cao khác của nhà họ Khương cũng chấn hãi, không thể tin nổi.

“Rốt cuộc trên người thanh niên này có bí mật gì?”

“Hai mươi ba tuổi đã có khả năng là võ tôn đỉnh phong?”

“Xem hồ sơ này, trong đó nói trước mười tám tuổi, cậu ta không biết võ công, sau đó nhà tan cửa nát, biến mất năm năm, sau khi trở về cả người đầy bản lĩnh kinh thiên và võ công tuyệt thế…”, một ông lão thấp giọng nói: “Năm năm ngắn ngủi, rốt cuộc cậu ta đã trải qua những gì?”

Những lãnh đạo cấp cao nhà họ Khương cơ mặt đều xem bản tài liệu trong tay.

Một số lãnh đạo cấp cao vừa nãy bỏ đi cũng quay lại.

Cũng các trưởng lão khác xem tài liệu về Diệp Bắc Minh.

Nghi hoặc!

Kinh ngạc!

Bất ngờ!

Còn có một chút tham lam.

Các lãnh đạo cấp cao nhà họ Khương trong đại sảnh đều quay sang nhìn nhau, tôi nhìn ông, ông nhìn tôi, trong mắt có chút tham lam.

Nếu bọn họ biết võ kỹ bay trên không, thực lực sẽ tăng lên rất nhiều!

Một lát sau.

Giọng của gia chủ nhà họ Khương trầm xuống: “Lão Cửu, thập tam, thập thất, ba người các ông đi đưa Diệp Bắc Minh về đây cho tôi”.

“Bất luận trên người cậu ta có bí mật gì, thì đều là của nhà họ Khương chúng ta!”

“Tên nhóc này, có lẽ là một cơ hội để nhà họ Khương chúng ta khởi sắc!”

Rồi chuyển ánh mắt sang Khương Thừa: “Khương Thừa, cậu dẫn đường đi”.

“Nếu đưa được Diệp Bắc Minh về, chứng minh những lời cậu nói đều là thật”.

“Bắt đầu từ bây giờ”.

“Cậu trở thành truyền nhân nòng cốt của nhà họ Khương, tôi đích thân nhận cậu làm đồ đệ”.

Khương Thừa kích động đến toàn thân run lên.

Sắc mặt lúc tái nhợt, lúc đỏ bừng, cực kỳ kích động.

“Vâng, gia chủ, tôi tôi tôi… tôi nhất định sẽ đưa được Diệp Bắc Minh về đây”.

Đám người cửu trưởng lão, thập tam trưởng lão, thập thất trưởng lão đều là võ thánh!

Khương Thừa có chút thông cảm cho Diệp Bắc Minh.

Ba vị võ thánh ra tay, Diệp Bắc Minh còn sống nổi không?



Trong mật thất.

Diệp Bắc Minh mở đôi mắt.

Từ trong đỉnh thiên cực phía trước tỏa ra một mùi hương thuốc nồng đậm.

Đan Tố Thể, đã thành công!

Mở đỉnh thiên cực ra xem, mười viên đan Tố Thể xuất hiện trước mắt.

Trên mỗi một viên đan Tố Thể đều có ba đường vân đan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK