Giọng Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Không còn gì nữa thì cút đi cho tôi!”
Đám võ giả ở đây đều nhìn sang người bên cạnh mình, tim cũng sắp nổ tung!
“Thanh niên đó là ai thế?”
“Lại dám ngông cuồng như vậy?”
“Đó là cung Thương Khung đấy! Sao nó dám?”
Trong ánh mắt kinh hoàng của mọi người.
Cung Thương Khung xám mặt rời đi!
Trong ánh mắt của tất cả mọi người, Diệp Bắc Minh trở lại trước mặt đám Cự Kình Bang: “Chưa nói xong, tiếp tục nói đi!”
Một đám trưởng lão Cự Kình Bang sợ tới mức quỳ xuống: “Đại nhân, chúng tôi đến hơi trễ”.
“Tình hình cụ thể tôi cũng đã nói cho cậu biết rồi”.
“Chuyện trước đó nữa thì chỉ có Ngũ Phi biết!”
“Đúng đúng đúng, Ngũ Phi đến sớm hơn chúng tôi!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Ngũ Phi?”
“Nó!”
Người Cự Kình Bang chỉ về phía Ngũ Phi đang nằm dưới đất với gương mặt xám như tro tàn.
Ánh mắt lạnh như băng của Diệp Bắc Minh đảo qua.
Ngũ Phi sợ tới mức cả người run run: “Đại nhân, tôi cũng không biết là chuyện gì xảy ra nữa”.
“Tôi với hai cô gái đó không có ân oán gì, thậm chí tôi còn muốn mời họ đến Cự Kình Bang làm khách nữa mà!”
“Anh ta nói dối!”
Đột nhiên, giọng một cô gái vang lên.
Ngũ Phi sợ tới mức sắc mặt trở nên dữ tợn: “Trần Huân Nhi, nếu mày dám đặt điều nói bậy, bố mày giết hết cả nhà mày!”
“Má nó! Má nó! Câm miệng, má nó mày câm miệng cho tao…”
Ngũ Phi sợ phát điên lên được!
Trần Huân Nhi cắn răng, cơ thể mềm mại run run.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng liếc sang Ngũ Phi, gã ta nuốt nửa câu sau xuống.
Diệp Bắc Minh nhìn về phía Trần Huân Nhi: “Xảy ra chuyện gì, nói!”
Trần Huân Nhi lên tiếng: “Khi đó hai chị ấy đang trôi trên biển, là thuyền của chúng tôi cứu họ lên bờ”.
“Thuyền của chúng tôi vừa cập cảng, thì Ngũ Phi đã dẫn người tới ức hiếp bố tôi”.
“Chị Nhược Giai và chị Tôn Thiến không thể nhìn nổi nên ra tay giúp chúng tôi một phen”.
“Còn lấy ra đan dược chữa thương, nhưng Ngũ Phi lại khăng khăng nói hai chị ấy trộm đan dược của Cự Kình Bang, còn muốn bắt họ về…”
Diệp Bắc Minh nhìn sang Ngũ Phi với ánh mắt lạnh như băng!
Thuật sưu hồn!
Tất cả đều hiện lên ngay trước mắt.
“Mày dám gạt tao?”
Kiếm Đoạn Long trong tay không hề do dự chém tới!
Ngũ Phi há miệng: “Không… Được…”
Phụt!
Một đám mây máu nổ tung!
Diệp Bắc Minh không hề dừng tay, bỗng nhiên xuất hiện giữa đám Cự Kình Bang!
Giết sạch tất cả trong nháy mắt!
Từng bước đi tới trước mặt Trần Đại Dũng, Thập Tam Châm của Quỷ Môn cắm xuống, nối liền cánh tay của ông ta.
Mấy viên đan dược nhét vào miệng cho Trần Đại Dũng nuốt xuống!
Trần Đại Dũng hết sức kinh ngạc: “Cánh tay tôi… Có thể cử động được rồi ư?”
Diệp Bắc Minh quay sang nhìn Cổ Thông Thiên một cái: “Cổ lão, giúp tôi một việc đi”.
Cổ Thông Thiên sửng sốt, gật đầu: “Cậu Diệp cứ nói!”
Vẻ mặt tất cả mọi người đều kinh ngạc, với thân phận và địa vị của Cổ Thông Thiên mà phải dùng xưng hô tôn kính như “cậu” với Diệp Bắc Minh!
“Những người này đều là bạn tôi, tôi không muốn họ chịu bất kì một sự thương tổn nào!”
Diệp Bắc Minh chỉ vào nhóm Trần Đại Dũng và Trần Huân Nhi.
Cổ Thông Thiên gật đầu: “Được, tôi hiểu”.
“Xem như tôi nợ ông một ân tình”.
Sau khi để lại những lời đó, một con Huyết Long phóng lên cao, đi sâu vào biển rộng.
Chỉ để lại những người xem với vẻ mặt đầy chấn động!
“Thanh niên đó rốt cuộc là ai vậy?”
“Đáng sợ quá ấy chứ, cả cung Thương Khung cũng không sợ?”
“Lá gan ở đâu ra thế không biết, chẳng lẽ là người từ đại lục Thượng Cổ xuống ư?”
Rất nhiều người phỏng đoán.
Lúc này, người của cung Thương Khung vừa đi đã quay lại!
Một đám sắc mặt khó coi đến lạ!
Một ông lão trong số đó nhìn về phía Cổ Thông Thiên, cắn răng nói: “Cổ Thông Thiên, chuyện này ông phải giải thích rõ ràng cho cung Thương Khung!”
Cổ Thông Thiên cười lạnh: “Lão phu giải thích với các người cái gì?”
“Người, không phải do tôi giết!”
“Ông!”
Vẻ mặt người cung Thương Khung đầy tức giận.
Lão già kia nghiến răng nghiến lợi: “Nhưng ông nói mình có quen nó!”
“Nói, rốt cuộc nó là ai?"
Cổ Thông Thiên liếc mắt nhìn người cung Thương Khung một cái: “Nói cho các người biết cũng không sao, cậu ấy tên là Diệp Bắc Minh!”
“Diệp Bắc Minh?”
Người cung Thương Khung sửng sốt!
Các võ giả khác thì đầy dấu chấm hỏi!
Diệp Bắc Minh?
Ai cơ?
Đó giờ chưa từng nghe nói!
Đột nhiên, ông lão vừa lên tiếng hoảng hốt ngẩng đầu: “Chẳng lẽ… Chính là Diệp Bắc Minh đó?”
“Không sai, chính là kẻ một mình diệt sạch các gia tộc thượng cổ như nhà họ Lăng, nhà họ Ngạo, nhà họ Giang, nhà họ Dạ! Diệp Bắc Minh!”
Cổ Thông Thiên gật đầu.
“Hít!”
Đám trưởng lão của cung Thương Khung hít sâu một hơi, mắt to trừng mắt nhỏ.
“Cái định mệnh!”
“Là nó!”
Cả cảng Tề Vân đều sôi trào!
……
Chương 867: Bố của anh là?
Tốc độ của kiếm Đoạn Long cực nhanh, trong nháy mắt mang theo Diệp Bắc Minh bay xa mấy trăm dặm.
Diệp Bắc Minh không hiểu: "Tại sao ma thú lại bắt Nhược Giai và Tôn Thiến đi?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Tôi cảm thấy là bởi vì máu của cậu!"
"Máu của tôi?"
Diệp Bắc Minh sững sờ, chợt hiểu ra: "Tôi hiểu rồi!"
"Tôi có huyết thống Ma Hoàng, đối với ma thú mà nói, máu của tôi có sức hấp dẫn trời sinh!"
"Cho nên..."
Thân thể Diệp Bắc Minh run lên: "Ma thú bắt Tôn Thiến đi vì muốn ăn con của tôi?"
Giọng điệu tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm trọng: "Rất có khả năng này!"
"Đù!"
Trái tim Diệp Bắc Minh thắt lại, nóng lòng như lửa đốt: "Mau! Mau! Mau!"
Kiếm Đoạn Long tăng tốc!
Nửa giờ sau.
Đột nhiên.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đột ngột lên tiếng: "Nhóc, ở ngay đằng trước!"
"Tìm được vị trí thú triều rồi, bọn chúng cách đây ba trăm dặm!"
"Long Hồn, toàn lực đuổi theo cho tôi!"
Diệp Bắc Minh hét lớn một tiếng.
Rống!
Tiếng rồng ngâm vang vọng đất trời!
Nước biển phía trước sôi trào, vô số ma thú gào thét!
Ma thú trong nước biển cảm nhận được hơi thở điên cuồng của Diệp Bắc Minh, tất cả chúng quay đầu xông về phía anh!
Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh lẽo, đang muốn giết hết bọn chúng!
"Dừng tay!"
Tiếng quát khẽ vang lên.
Hơn chục ngàn con ma thú tránh ra để lộ một con đường, một cô gái cực đẹp xuất hiện, khuôn mặt tràn ngập ngạc nhiên mừng rỡ: "Cậu chủ, ngài cũng tới?"
"Chúng thú nghe lệnh, yết kiến cậu chủ cho tôi!"
Rống!
Hơn chục ngàn đầu ma thú hung mãnh dưới biển hưng phấn thét dài!
Từng con một bò rạp trên mặt nước, quỳ bái Diệp Bắc Minh trong không trung!
Nếu những người khác nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ sợ chết khiếp!
Diệp Bắc Minh vốn tràn ngập tức giận hoàn toàn ngây dại: "Đây... Tình huống gì thế này?"
....
....
Cô gái tuyệt sắc nở nụ cười xinh đẹp: "Thưa cậu chủ, tôi là thuộc hạ của Ma Tôn Tề Thiên, Ngân La".
"Ma Tôn Tề Thiên?"
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích: "Ông ấy là ai?"
Trận chiến bên trong sơn cốc của mẹ, Diệp Bắc Minh từng tận mắt nhìn thấy.
Nhưng.
Chỉ có hình ảnh, không có âm thanh.
Bằng không thì anh sớm đã biết tên của Ma Tôn Tề Thiên!
Ngân La trả lời: "Là bố của ngài!"
...
"Cái gì?"
Con ngươi Diệp Bắc Minh hung hăng co rụt, hô hấp dồn dập: "Ma Tôn Tề Thiên là bố của tôi?"
"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Mau nói đi!"
Ngân La gật đầu: "Rõ!"
"Bố của ngài là Thánh tử của Thiên Ma tộc, danh xưng Ma Tôn Tề Thiên".
"Nhưng từ sau khi Ma Hoàng ngã xuống, Thiên Ma tộc xảy ra nội loạn".
"Ngài Ma Tôn là người thừa kế duy nhất của Thiên Ma tộc, nhưng lại bị kẻ khác đuổi giết suốt một đường, bị thương nặng nên chạy trốn tới thế giới này!"
Diệp Bắc Minh ngừng thở: "Nói tiếp".
Ngân La hít sâu một hơi: "Trong một lần tình cờ, ngài Ma Tôn quen biết nữ chủ nhân Diệp Thanh Lam, về sau có cậu chủ là ngài".
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Nói vậy, đám người đuổi giết mẹ tôi là Ma tộc?"
"Không phải".
Ngân La lắc đầu.
"Ồ? Đó là ai?", Diệp Bắc Minh nghi hoặc.
Ngân La giải thích: "Tình huống cụ thể thì thuộc hạ cũng không biết, nhưng hết thảy hình như có liên quan đến nhà họ Diệp Thượng Cổ".
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đọng lại: "Nhà họ Diệp Thượng Cổ?"
Lần đầu tiên anh nghe được năm chữ này: "Chẳng lẽ nhà họ Diệp cũng đã từng là gia tộc Thượng Cổ?"
Ngân La lắc đầu: "Chuyện này thuộc hạ không biết, thuộc hạ chỉ tuân lệnh bảo hộ huyết thống của ngài Ma Tôn!"
Khóe miệng Diệp Bắc Minh co quắp: "Vậy cô biết cái gì?"
Ngân La hơi xấu hổ: "Sau khi ngài Ma Tôn bị thương đã dẫn theo một vài ma tướng đi vào Đại Lục Chân Võ".
"Tôi chính là một trong số đó, lúc thuộc hạ chạy trốn theo ngài Ma Tôn từng bị thương, vẫn luôn ở đây chữa thương".
Sắc mặt Diệp Bắc Minh biến đổi thất thường.
Xem ra anh chỉ có thể tự đi hỏi mẹ!
"Nhược Giai và Tôn Thiến đâu?"
Ngân La khẽ cười: "Cậu chủ, các cô ấy rất an toàn, xin mời đi theo tôi".
Dưới sự dẫn dắt của Ngân La, cả chục ngàn con ma thú mở đường.
Đi về phía một hòn đảo ở sâu trong biển!
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Tất cả những ma thú này đều nghe theo lệnh của cô? Bọn chúng đều là Ma tộc sao?"
Ngân La mỉm cười giải thích: "Bọn chúng đều là ma thú bình thường, chỉ là bị tôi thuần phục thôi".
"Ngài Ma Tôn kế thừa huyết mạch tôn quý của Ma Hoàng, sinh ra đã có sức mạnh khiến chúng thú thần phục!"
Diệp Bắc Minh hiểu ra.
E rằng việc anh có thể ra lệnh cho ma thú có liên quan tới sức mạnh của huyết mạch!
Chừng mười lăm phút sau, Diệp Bắc Minh hạ xuống một hòn đảo.
Khoảnh khắc trông thấy Chu Nhược Giai và Tôn Thiến, hai người phụ nữ lao đến như nổi điên, nhào vào trong ngực Diệp Bắc Minh.
"Bắc Minh!"
"Hu hu hu, bọn em còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại anh".
Chu Nhược Giai chảy nước mắt.
Tôn Thiến cắt chặt môi đỏ, yên lặng rơi lệ.
Diệp Bắc Minh cũng vô cùng kích động, đôi mắt hơi đỏ lên: "Tốt quá rồi, các em không có việc gì!"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với các em vậy? Sao lại đến Đại Lục Thượng Cổ?"
Chu Nhược Giai và Tôn Thiến liếc nhìn nhau.
Cùng kể ra những việc đã trải qua trong mấy tháng nay.
Diệp Bắc Minh không thể tưởng tượng nổi: "Anh cũng đoán là mẹ đã ra tay cứu các em!"
"Á!"
Đột nhiên, Chu Nhược Giai hét lên: "Bắc Minh, dì Lam gặp nguy hiểm!"
"Lúc bọn em ở bên trong sơn cốc, đột nhiên có một đám lão giả xông vào, vì cứu chúng em nên dì Lam đã mở cửa truyền tống".
"Chính dì... chỉ sợ là lành ít dữ nhiều!"
Chương 868: Vẫn chưa đến lúc con sinh ra đâu
Tôn Thiến bắt lấy cổ tay Diệp Bắc Minh: "Bắc Minh, làm sao bây giờ?"
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đông lại: "Mẹ anh tạm thời sẽ không có nguy hiểm, thứ những người kia muốn hẳn là anh và con của anh!"
Tôn Thiến cúi đầu nhìn thoáng qua bụng mình.
Chu Nhược Giai nhướng mày: "Bắc Minh, anh định làm gì?"
Diệp Bắc Minh cảm nhận được hơi thở trong bụng Tôn Thiến, ngưng trọng đáp: "Một mình anh đi Đại Lục Thượng Cổ, Nhược Giai, em ở lại đây chăm sóc cho Tôn Thiến!"
....
"Lúc ở Thanh Huyền Tông, anh từng cảm giác hơi thở và tính toán thời gian, cũng sắp được mười tháng rồi".
"Tôn Thiến sắp sinh sao?"
Khuôn mặt Tôn Thiến đỏ lên: "Bắc Minh, Ngân La cô nương nói, vẫn chưa tới thời điểm Tiểu Thần Thần ra đời đâu".
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Diệp Bắc Minh chần chờ hỏi lại: "Lần đầu tiên của chúng ta... ừm, chẳng phải đã qua gần mười tháng sao?"
Ngân La che miệng cười trộm: "Cậu chủ, nhân loại và Ma tộc không giống nhau".
"Nhân loại mang thai, sinh nở trong vòng mười tháng hoàn toàn không thành vấn đề".
"Nhưng Ma tộc cần hấp thụ đầy đủ năng lượng mới có thể sinh ra, nếu không đủ năng lượng, thai nhi sẽ cảm thấy ở lại trong bụng mẹ an toàn hơn!"
"Cậu chủ nhỏ muốn ra ngoài cần phải hấp thu đủ năng lượng!"
"Trước đó Tôn cô nương bị đau bụng là bởi vì cậu chủ nhỏ đói bụng, tạo thành thai động mà thôi".
Nghe xong Ngân La giải thích, Diệp Bắc Minh ngây người.
Còn có cách nói này?
Chẳng lẽ lúc trước anh sinh ra cũng cần năng lượng?
Đột nhiên.
Diệp Bắc Minh ngơ ngẩn!
Anh nhớ ra rồi!
Sau khi mẹ trở về Long Quốc, mẹ từng sưu tầm dược liệu khắp nơi!
Tất cả cũng là để chuẩn bị cho anh sinh ra!
Đôi mắt Diệp Bắc Minh hơi cay cay, anh khoát tay, một gốc cây Huyết Sâm mười ngàn năm xuất hiện trong tay: "Thiến Nhi, đây là Huyết Sâm mười ngàn năm sư phụ để lại cho anh!"
"Huyết Sâm mười ngàn năm? Cái này quá quý giá", Tôn Thiến vội vàng lắc đầu.
Diệp Bắc Minh nghiêm mặt: "Không có gì quan trọng bằng em và con".
"Bắc Minh..."
Đôi mắt Tôn Thiến đỏ ửng.
Chu Nhược Giai mỉm cười: "Tôn Thiến, cô cứ ăn đi, Bắc Minh chắc chắn sẽ không để cô và con phải khổ".
Tôn Thiến không chần chừ nữa, coi Huyết Sâm mười ngàn năm như hoa quả, ăn sạch.
Một giây sau, trên bụng cô chợt lóe lên ánh sáng đỏ rồi biến mất, toàn bộ bị thai nhi hấp thu.
Khóe miệng Diệp Bắc Minh co quắp giật giật: "Này là xong rồi?"
Một gốc cây Huyết Sâm mười ngàn năm vô cùng quý giá.
Nhưng ngay cả cái bọt nước cũng không nổi lên!
Ngân La che miệng cười trộm: "Cậu chủ, cái này chỉ như muối bỏ bể, cậu chủ nhỏ còn muốn ăn nhiều thứ..."
Chưa nói xong một câu.
Ngân La đột nhiên biến sắc!
Cô ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời!
"Ai?"
Chợt.
Ầm ầm!
Bầu trời truyền đến một tiếng nổ rung trời.
Một giây sau, nước biển sôi trào, hơn chục ngàn con ma thú xung quanh đảo đồng thời lao ra từ biển sau, con nào cũng vô cùng kiêng kỵ nhìn lên bầu trời.
Một khe hở không gian trống rỗng xuất hiện, bên trong lộ ra một lối đi.
Từ trong đó, có năm lão già đi ra.
Ba người trong đó, một người lùn, một người mặt dài, còn có một người chột mắt!
Đôi mắt Diệp Bắc Minh lập tức ứa máu, đỏ bừng!
Dù nằm mơ anh cũng ghi nhớ mấy người kia.
Đúng là bọn họ giết vào trong sơn cốc, khiến mẹ bị thương nặng rồi bắt bà ấy đi.
Lão già lùn động động bả vai: "Tùy tiện thế mà cũng tìm được?"
Lão già mặt dài nhìn chằm chằm: "Người phụ nữ mang thai kia ở nơi này!"
"Ồ, Thanh niên này là... Diệp Bắc Minh?"
Lão già chột mắt sững sờ, chợt cười to: "Ha ha ha! Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, được đến lại chẳng phí công!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhanh chóng nhắc nhở: "Thần Đế! Năm người Thần Đế!"
....
....
"Năm người Thần Đế, thật sự rất nể mặt tôi đó!"
Diệp Bắc Minh không sợ chút nào, chiến ý trong con ngươi dâng trào.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở một câu: "Cậu đừng quá lo lắng, cảnh giới của bọn họ bị áp chế".
"Cảnh giới bị áp chế? Chuyện gì xảy ra vậy?"
Diệp Bắc Minh tò mò.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: "Võ giả ở thế giới cao cấp muốn đi đến thế giới cấp thấp thì cảnh giới không được vượt quá cảnh giới cao nhất của thế giới cấp thấp!"
...
"Nếu như mạnh mẽ xâm nhập, bọn họ sẽ bị lực lượng của thế giới đè nát!"
"Mặc dù là Thần Đế, nhưng sức mạnh bọn họ có thể phát huy ra nhiều lắm là mức cảnh giới Thần Chủ đỉnh phong!"
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu nhìn chằm chằm năm người Thần Đế trên bầu trời, ánh mắt vừa điên cuồng vừa lạnh lẽo: "Cảnh giới Thần Chủ đỉnh phong? Vậy thì sợ cái rắm gì!"
Anh quát to: "Năm tên chó già kia, cút xuống đây nhận lấy cái chết đi!"
Nụ cười của năm lão già kia cứng lại.
Dù có nằm mơ thì bọn họ cũng chẳng thể ngờ, Diệp Bắc Minh lại ngông cuồng như thế.
Khóe mắt hung hăng co rúm lại!
Chương 869: Chưa từng gặp kẻ ngông cuồng như thế
Lão già lùn có tính tình nóng nảy: "Thứ không biết chết sống, giờ lão phu sẽ đánh gãy xương cốt cả người của mày!"
"Rồi cắt đầu lưỡi của mày, để xem mày có còn mạnh miệng như này nữa được không?"
Lão ta trực tiếp ra tay, đập một chưởng từ trên cao xuống chỗ Diệp Bắc Minh!
Gương mặt xinh đẹp của Ngân La lạnh lẽo: "Muốn động đến cậu chủ nhà tôi?"
Cô ta đang muốn ra tay.
Diệp Bắc Minh bước lên, ngăn trước người cô ta: "Để tôi!"
Kiếm Đoạn Long sáng lên một tia máu, kích động một kiếm chém ra!
Xé rách không khí!
Kiếm khí bàng bạc lao tới, đi kèm với tiếng rồng ngâm và tiếng sấm sét chấn động!
Ầm!
Tay của lão già lùn nện xuống trên người huyết long, lập tức nổ tung, xương trắng và máu thịt văng tung tóe!
"Cái gì?"
Bốn tên lão già khác sầm mặt lại, bọn họ chẳng thể ngờ Diệp Bắc Minh lại có sức mạnh như này!
Giọng nói lão già lùn vô cùng nham hiểm: "Thằng chó đẻ, cái tay này của lão phu vừa mới khôi phục, con mẹ nó mày lại phế nó đi?"
"Mày thật đúng là đê tiện y như con mẹ mày!"
"Hôm nay nếu lão phu không khiến mày sống không bằng chết, lão phu không mang họ Dư!"
Lão già lùn mang theo lửa giận ngập trời, lao từ trên cao xuống!
Lão già chột mắt nhắc nhở một câu: "Võ Nham, cẩn thận!"
"Cảnh giới của chúng ta bị áp chế, không nhất định là đối thủ của thằng này!"
Lão già lùn đỏ mắt, đã bị giận dữ làm choáng váng đầu óc: "Trò đùa, do vừa rồi lão phu không chú ý thôi!"
"Nên mới dùng bàn tay chạm vào Thần khí này, đợi lão phu lấy binh khí ra, đến chết thằng đấy cũng không biết mình chết như thế nào!"
Một giây sau.
Trong tay lão già lùn có thêm một thanh loan đao màu vàng kim, chém về phía kiếm Đoạn Long!
"Keng" một tiếng vang giòn.
Loan đao màu vàng kim nổ tung với lực cực mạnh!
Giờ phút này, một con huyết long xông ra từ bên trong kiếm Đoạn Long, nhằm về phía lão già lùn, khóa chặt lão ta!
Bốn lão già còn lại thấy cảnh này thì sắc mặt đồng loạt thay đổi!
"Không tốt..."
Lão già lùn cảm nhận được hơi thở tử vong đang ập tới.
Chỉ thấy, tàn ảnh huyết long bay qua!
"Á...", lão già lùn kêu lên thảm thiết, tứ chi bị huyết long trực tiếp xé nát!
Cả người lão ta máu me đầm đìa, rơi từ trên cao xuống!
Diệp Bắc Minh bước lên trước, ra sức giẫm lên khuôn mặt già nua của lão ta: "Lão già, giận dữ có tác dụng không?"
"Mày..."
Lão già lùn sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh: "Thằng chó đẻ... Sao mày lại có thực lực mạnh như vậy?"
Diệp Bắc Minh cười: "Lão già chó, thu lại sự kiêu căng của ông đi!"
"Tất cả những kẻ dám làm tổn thương đến mẹ tôi, đều phải chết!"
Lão già lùn kêu to: "Mày không thể..."
Phụt!
Đầu lão ta nổ tung như dưa hấu!
"Võ Nham!"
Đôi mắt già nua của bốn người kia hung hăng co rụt lại: "Thằng kia, mày!"
Bọn họ vô cùng kiêng dè nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Điều khiến bốn người chấn động chính là thứ dưới chân Diệp Bắc Minh đang giẫm lên!
Bóng mờ của một con huyết long ẩn hiện, chân anh đạp lên huyết long lao về phía bọn họ!
Nhìn thấy cảnh tượng này, da đầu bốn lão già như muốn nổ tung!
"Đù!"
"Mày dám!"
Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh lẽo, trực tiếp lao về phía lão già mặt dài: "Một kiếm trên bả vai mẹ tôi là do ông đâm đúng không?"
Rống!
Huyết long gào thét!
Kiếm Đoạn Long cuốn lên màn sương máu vô tận, nghiền ép tới.
"Tên điên này! Mẹ!"
Lão già mặt dài nuốt nước miếng, không dám cứng đối cứng với Diệp Bắc Minh.
...
Nhanh chóng lùi lại!
"Chạy cái mẹ ông ấy! Đến nhận lấy cái chết đi!"
Diệp Bắc Minh vô cùng điên tiết!
Sử dụng Ảnh Thuấn lao tới!
Lão già mặt dài nằm mơ cũng không nghĩ tới, tốc độ của Diệp Bắc Minh lại có thể kinh khủng đến vậy!
Một kiếm đâm vào vai ông ta, sương máu ầm ầm nổ tung!
Toàn bộ cánh tay biến mất!
Đau nhức kịch liệt khiến biểu cảm lão già mặt dài vặn vẹo: "Thằng chó kia, mày quả thực..."
Chưa kịp nói hết câu, kiếm thứ hai đã ép xuống!
Một bên bả vai còn lại của lão già mặt dài cũng nổ mạnh, hai bên trống rỗng.
Diệp Bắc Minh hỏi lại: "Cảm giác thế nào hả?"
"Hưởng thụ rồi, ông nên đi chết đi!"
Anh chém một kiếm đầy hung tàn xuống, lão già mặt dài không hề có cơ hội phản kháng, trong nháy mắt biến mất!
"Hít hà!"
Lão già mắt chột và hai người còn lại hít sâu một hơi, biểu cảm ngưng trọng.
Diệp Bắc Minh nhìn hai tên đồng bọn của lão già mắt chột: "Ông ta sẽ chết rất khó coi, tôi sẽ dùng phương pháp tra tấn đau đớn nhất trên thế giới trên người ông ta!"
"Về phần các ông, nếu giờ tự sát, có thể để lại toàn thây!"
Giọng nói lạnh lẽo, như lời phán quyết của tử thần!
Giờ phút này, ba lão già đều ngây người.
Bọn họ chưa bao giờ thấy người ngông cuồng đến thế!
Bọn họ chính là Thần Đế!
Ba Thần Đế mà bị một thằng nhóc cảnh giới Hợp Nhất chưa dứt sữa thẩm phán?
Tự sát?
Để lại toàn thây?
Hai lão già lạnh lẽo nói: "Thằng chó, mày tưởng mày là..."
Chưa dứt lời, Diệp Bắc Minh bước ra một bước, Ảnh Thuấn.
Gần như là cùng lúc, hai tiếng nổ mạnh "ầm", "ầm" vang lên.
Sương máu nổ tung!
Hai vị Thần Đế, dù cảnh giới bị áp chế, cũng không đến nỗi chớp mắt chết thế chứ!
"Mày!"
Lão già mắt chột tê cả da đầu, vẻ mặt như gặp phải quỷ: "Mày... Đây là thần thông gì?"
Chương 870: Nhà họ Diệp thượng cổ
Sau khi giết hai người, Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long nhìn vào lão già mắt chột.
“Tôi nhớ ông rất rõ, lão súc sinh kia, chính ông là kẻ bắt mẹ của tôi đi phải không?”
Diệp Bắc Minh nở một nụ cười âm u.
Chiếc răng nanh trắng noãn lộ ra.
Trông anh giờ hệt như ma quỷ.
Lão già mắt chột run người, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Chạy!
Chân nguyên khắp người ông...