Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2031: Chương 2031: Đại năng thượng cổ, có sợ Dị Hỏa không?

Lôi Vân Tử quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy nói: “Bẩm Tháp Trấn Ngục đại nhân, kể từ khi thần hồn của ngài rời khỏi, toàn bộ tháp Trấn Ngục đã không còn bất kỳ ràng buộc nào nữa!"

"Những người bảo vệ này tất nhiên sẽ nảy sinh suy nghĩ riêng, bọn họ coi giữ ở đây, lợi dụng sức mạnh của tháp Trấn Ngục để nuốt trọn tinh khí đất trời!”

"Đã có vài người khôi phục được thực lực của đại năng thượng cổ…”

Nói đoạn, Lôi Vân Tử lại lắc đầu cười khổ: "Năm đó ta bị thương quá nặng, tốc độ hồi phục rất chậm”.

“Bị bọn họ đuổi xuống tầng thứ nhất…”

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục lạnh băng: “Cho nên vừa rồi khi chủ nhân của ta tiến vào tháp này!”

“Ngươi muốn giết chết cậu ấy, sau đó chiếm đoạt sức mạnh của cậu ấy?”

"Không dám!"

Lôi Vân Tử vội vàng dập đầu.

Nhưng con người lại điên cuồng chuyển động!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không bình phẩm gì thêm mà lập tức truyền âm cho Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, hỏng bét rồi! Người bảo vệ của tôi tạo phản, chúng ta gặp rắc rối to rồi!”

“Tiểu Tháp, rất nghiêm trọng sao?”

Diệp Bắc Minh nghi hoặc.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm trọng đáp: “Tháp này tổng cộng có 108 tầng, mỗi một tầng đều có một người bảo vệ!”

“Thực lực của những kẻ này lúc yếu nhất cũng đã là thượng cổ đại năng!”

“Sau khi thần hồn của tôi rời đi, họ cũng thoát khỏi sức mạnh áp chế, hiện tại đã chiếm giữ lấy tòa tháp này!”

“Cho dù những kẻ này đã bị thương nặng khi tôi bị vỡ vụn năm đó, nhưng trong thời gian vài kỷ nguyên này họ cũng đã khôi phục tới một cảnh giới khủng bố, có người còn hồi phục được thực lực của đại năng thượng cổ!”

“Nếu bây giờ cậu hấp tấp tiến vào các tầng khác, e rằng ngay cả tôi cũng không thể áp chế được họ!”

Nói tới đây.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hơi khựng lại: “Thậm chí nếu bọn họ biết thần hồn của tôi quay trở lại rồi, không khéo còn bắt tay với nhau cắn trả lại tôi nữa”.

Diệp Bắc Minh bị dọa cho nhảy dựng: “Không phải đó chứ?”

“Những đại năng thượng cổ này đều từng là cao thủ hàng đầu trấn giữ một phương thế giới!”

“Lúc đầu sức mạnh của tôi dồi dào, sau khi chủ nhân đánh bại họ đều sẽ thu nạp vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”

“Nói là người bảo vệ, kỳ thực… tòa tháp này giống một nhà tù hơn!”

“Nhà tù?"

Diệp Bắc Minh sửng sốt!

Một tòa bảo tháp trấn áp vạn cổ vậy mà lại là một nhà ngục!

Rốt cuộc chủ nhân của tháp Càn Khôn Trấn Ngục là nhân vật lợi hại đến mức nào mới sở hữu thủ đoạn cao cường đến vậy?

"Đúng vậy!"

“Tôi tương đương với cai ngục của toàn bộ nhà tù, mà những cường giả đỉnh cấp kia một khi hoàn toàn lấy lại thực lực!"

“Hậu quả thật không dám tưởng tượng tới!”

“Các người chết đi!”

Lôi Vân Tử đột nhiên bốc cháy, chống hai tay xuống đất, lao về phía Diệp Bắc Minh như một viên đại bác!

Sức mạnh đáng sợ của sấm sét quét qua, cả người Diệp Bắc Minh bị hất bay ra ngoài!

Lồng ngực truyền tới một cơn đau nhói!

“Phụt…”

Anh không kìm được phun ra một ngụm máu!

“Rồng, lên!”

Hai mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu, gầm nhẹ một tiếng, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục liền chém về phía Lôi Vân Tử!

Lôi Vân Tử tiện tay tóm lấy một ngọn thương ngưng tụ từ sấm sét, hung hăng đập về phía kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!

Đinh! Một tiếng nổ cực lớn!

Diệp Bắc Minh bắn ra ngoài, khóe miệng tê dại!

Hơi thở trên người Lôi Vân Tử đột nhiên dâng cao, lộ ra nụ cười hung tợn: “Ha ha ha, Tháp Trấn Ngục đại nhân à, ngài không được rồi!”

"Nếu biết chủ nhân của ngài yếu đuối như vậy, thì sao vừa rồi bổn tọa còn phải giả vờ hèn nhát như vậy cơ chứ?”

“Đại năng thượng cổ!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm giọng quát: “Lôi Vân Tử ngươi vậy mà cũng lấy lại được sức mạnh rồi!”

Trên gương mặt già nua của Lôi Vân Tử xẹt qua một tia thích thú: “Còn chưa hoàn toàn khôi phục, mới được ⅓ thôi”.

“Thần hồn của bổn tọa gần như đã tiêu tán hoàn toàn trong trận chiến năm đó, chỉ còn sót lại một tia mỏng manh!”

“Trong suốt mấy kỷ nguyên qua, ta thà canh giữ ở tầng một của tháp Trấn Ngục, nuốt chửng vô số người tiến vào”.

“Cuối cùng khôi phục được thân xác bằng xương bằng thịt, đồng thời lấy lại được sức mạnh của một đại năng thượng cổ, chẳng ngờ Tháp Trấn Ngục đại nhân ngài cũng trở lại, còn đem theo một tên phế vật!”

Ông ta nheo mắt nhìn Diệp Bắc Minh đầy mỉa mai!

Năm ngón tay tóm vào không trung, dòng khí hỗn độn trào dâng, hàng vạn tia sét liền ngưng kết lại!

“Nhóc con, mau đi!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hét lên.

Diệp Bắc Minh sầm mặt: “Tiểu tháp, không thể giết chết ông ta sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vội đáp: “Một khi tôi ra tay, trong khoảng cách gần như vậy, hơn nữa còn trong chính cơ thể của tôi!”

"Những người bảo vệ ở các tầng khác nhất định sẽ phát giác ra việc tôi đã trở lại, đến lúc đó…”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Ông không cần ra tay, để tôi!”

"Cái gì?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc: “Nhóc con, cậu?”

Diệp Bắc Minh cười toe toét, máu trong cơ thể chực sôi trào: “Tôi chưa từng giao chiến với đại năng thượng cổ bao giờ! Không biết với thực lực hiện tại, tôi có thể đối đầu với đại năng thượng cổ hay không!”

“Huyết long, cùng ta kề vai chiến đấu!”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vung lên, huyết khí ngập trời!

Chủ động công kích!

Toàn bộ sức mạnh trong cơ thể Diệp Bắc Minh trong nháy mắt bộc phát!

Một con huyết long khổng lồ dài vạn trượng vọt lên trời cao, lao thẳng về phía Lôi Vân Tử!

Lôi Vân Tử cười khẩy một tiếng: “Chỉ một tên Hợp Đạo cỏn con, cho dù có tháp Trấn Ngục cùng kiếm Trấn Ngục trong tay thì đã sao?”

“Để bổn tọa cho ngươi thấy đại năng thượng cổ chân chính là thế nào!”

Dứt lời liền siết chặt lấy ngọn giáo sấm sét trong tay, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa đè ép tới!

Khoảnh khắc hai người va chạm!

Hư không rung chuyển!

Dòng khí hỗn độn sôi trào, Diệp Bắc Minh bay thẳng ra ngoài!

Sức mạnh của đại năng thượng cổ đáng sợ như vậy đó!

Lôi Vân Tử nhìn Diệp Bắc Minh đang nhếch nhác vô cùng kia mà cười, lắc đầu: “Nhãi con, ngươi cũng không được rồi!”

“Tháp Trấn Ngục đại nhân, đây chính là chủ nhân mà ngài tuyển chọn được sao? Cũng chỉ là hạng rác rưởi mà thôi!”

Diệp Bắc Minh nhếch mép cười, trong miệng đều là máu tươi: “Thiên Ma Cửu Biến!”

Giây tiếp theo.

Thân thể anh vang lên từng chập tiếng răng rắc, khí thế theo đó cũng tăng đột biến, ma khí sau lưng cuồn cuộn như sóng thần!

Chín con yêu long lao ra ngoài, con mắt thần hồn thứ ba cũng hiện hữu giữa hai đầu lông mày!

Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm có người dồn ép anh đến loại trạng thái này!

“Ồ, biến hình sao?”

Lôi Vân Tử cười đùa: "Đáng tiếc rác rưởi vẫn chỉ là rác rưởi, dù biến hình cũng vẫn là phế vật mà thôi”.

“Chết đi cho bổn tọa!”

Lôi thương trong tay ông ta lao vụt ra ngoài, giống như sao băng xuyên qua trái tim Diệp Bắc Minh!

Bùm! ! !

Trực tiếp đóng đinh anh lên chiếc cổng lớn của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Máu thuận theo miệng vết thương ở lồng ngực ồ ạt chảy ra ngoài, trông vô cùng thảm hại!

“Nhóc con!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục sợ hãi thất sắc.

Lôi Vân Tử cười khì khì bước đến, vươn tay vỗ lên mặt Diệp Bắc Minh: “Sao thế? Đã trải nghiệm được thực lực của bậc đại năng thượng cổ chưa?”

“Không cần bất kỳ phép tắc nào, cũng không biết võ đạo công pháp nào đó, càng không cần biến thân!””

Bốp bốp bốp!

Ông ta liên tiếp quăng lên mặt Diệp Bắc Minh ba cái bạt tai, ngạo nghễ nói: “Chỉ cần sức mạnh đơn giản dứt khoát nhất, nghiền nát!”

“Bổn tọa chỉ cần khôi phục ⅓ thực lực là đã đủ dùng rồi!”

Diệp Bắc Minh cười gằn: “Đại năng thượng cổ quả nhiên rất lợi hại, tôi cũng đã ý thức được sự chênh lệch giữa bản thân và đại năng thượng cổ!”

“Nhưng tôi còn một câu hỏi nữa!"

Gương mặt Lôi Vân Tử tràn đầy đùa giỡn: "Hôm nay tâm trạng bổn tọa tốt, trước khi tiễn ngươi xuống địa ngục có thể trả lời vấn đề này của ngươi!”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng phun ra một câu: “Đại năng thượng cổ có sợ dị hỏa không?”


Chương 2032: Chương 2032: Không ai được phép sỉ nhục người phụ nữ của tôi!

“Dị hỏa?”

Lôi Vân Tử ngẩn người, con ngươi cứng ngắc nheo lại!

Không hay rồi!

Ông ta cấp tốc lùi lại thật xa!

Đáng tiếc, Diệp Bắc Minh há miệng liền nôn ra.

Một con rồng lửa hóa thân từ Phần Thiên Chi Diễm đã đáp xuống mặt ông ta!

"Ah!!!"

Lôi Vân Tử ngã lăn xuống đất điên cuồng lăn lộn, kêu gào thảm thiết xin tha: “Đại nhân, tháp Trấn Ngục đại nhân, xin tha mạng… đừng mà…”

"A! Phần Thiên Chi Diễm, vậy mà lại là Phần Thiên Chi Diễm!”

“Tháp Trấn Ngục đại nhân, ta không muốn chết, đừng mà…. ta biết sai rồi…”

Trong chớp mắt!

Máu thịt Lôi Vân Tử đã hóa thành khói xanh, một tia thần hồn nhanh chóng lao ra ngoài hòng chạy trốn!

Diệp Bắc Minh giơ tay nắm lấy lôi thương đâm xuyên qua lồng ngực mình kia, cứ như vậy dùng sức rút rồi ném ra ngoài!

Thần hồn của Lôi Vân Tử kêu rên thảm thiết, nổ tung tại chỗ, hoàn toàn bỏ mình!

Trong khoảnh khắc thần hồn Lôi Vân Tử biến mất, một luồng sức mạnh liền mạnh mẽ bùng nổ, hình thành một vòng xoáy năng lượng cực lớn ở tầng một của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Càn quét bừa bãi!

“Tiểu Tháp, chuyện gì xảy ra vậy?”

Diệp Bắc Minh ngạc nhiên hỏi.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười giải thích: "Nhóc con, nếu người tu võ chết ở thế giới bên ngoài, người chết đạo vong!”

“Sức mạnh sẽ tiêu tán ra toàn bộ đất trời, nhưng chết bên trong không gian cơ thể của tôi lại không giống vậy!”

"Toàn bộ năng lượng đều không có cách nào trốn thoát! Nhóc con cậu mau hấp thụ lấy đi, nó gần bằng ⅓ sức mạnh của bậc đại năng thượng cổ đó!”

“Chỉ cần cậu hấp thu nó là có thể đột phá thẳng tới cảnh giới Đạo Quân, thậm chí là Đạo Tổ!”

Diệp Bắc Minh cân nhắc một hồi mới lắc đầu nói: “Tiểu Tháp, không cần đâu!”

“Nhóc con, sao thế? Cho dù cậu không hấp thu, để lại đây cũng lãng phí”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục khó hiểu.

“Ông cứ hấp thụ chúng đi!”

“Đi theo tôi lâu như vậy, ba ngày đói chín bữa, là tôi có lỗi với ông!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phì cười: “Chuyện lần trước tôi nói đùa thôi, không cần phải…”

“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”

Diệp Bắc Minh hét lên, trực tiếp cắt ngang: “Tôi ra lệnh cho ông, hấp thu toàn bộ số năng lượng này!"

“Đến lúc gặp phải đại năng thượng cổ còn cần ông nhanh chóng hạ gục đối phương nữa!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục sững sờ: “Cậu… được thôi!”

Mọi thứ không cần nhiều lời!

Hấp thụ!

Từ trong lòng Diệp Bắc Minh bay ra một tòa tháp nhỏ cổ kính!

Trong nháy mắt đã bị nhấn chìm trong vòng xoáy năng lượng!

Ngay lập tức!

Vòng xoáy năng lượng hung bạo ban đầu liền dịu xuống.

Tất cả năng lượng giống như dòng nước lũ cuồn cuộn chảy vào bên trong tòa tháp nhỏ cổ xưa!

……

Cùng lúc đó, Đế Ngao dẫn theo Phượng Cửu phá không mà tới, thẳng tay ném cô ta xuống đất.

“Phụt…”

Phượng Cửu phun ra một ngụm máu, mặt xám như tro tàn!

Đế Ngao dẫn người chém giết Phượng tộc, người trong tộc cô ta căn bản không có khả năng chống đỡ.

Vài vị trưởng lão bị thương nặng đều bị bắt giữ lại!

Ngay cả khi cha của cô ta xuất quan xong cũng bị thương tổn nặng nề!

“Ha ha, tại sao? Rốt cuộc là vì sao? Phượng Cửu tôi rốt cuộc đã làm sai chuyện gì? Không lẽ chỉ vì một Diệp Bắc Minh mà toàn bộ Phượng tộc tôi phải chôn cùng hay sao?”

“Tổ tiên à, lời tiên tri của người là thật sao? Người này rốt cuộc dẫn dắt Phượng tộc tới đỉnh cao hay vực thẳm diệt vong đây?”

Trong lòng Phượng Cửu đã tuyệt vọng cùng cực!

Đế Ngao nhìn hướng Đế Cơ hỏi: “Em gái à, tình huống thế nào rồi? Tên tạp chủng đó đã ra ngoài chưa?”

Đế Cơ lắc đầu với vẻ mặt thờ ơ: “Anh, còn chưa đâu, sau khi tiến vào cấm địa, tên tiểu tạp chủng đó vẫn chưa từng xuất hiện!”

"Hừ! Anh có cách ép hắn phải ra ngoài!”

Đế Ngao cười lạnh, ánh mắt u ám khóa chặt lên người Phượng Cửu.

“Nghe nói Phượng Cửu cô cùng tên tiểu tạp chủng đó ở trong Loan Phượng Các năm ngày ròng rã cũng không muốn ra ngoài, phương diện kia của tên tiểu tạp chủng đó rất mạnh mẽ phải không?”

“Nếu không thì quận chủ cũng sẽ không ti tiện đến vậy, nguyện ý cùng một tên tiểu tạp chủng chung đụng quấn quýt suốt năm ngày!”

“Mọi người nói có đúng hay không?”, Đế Ngao quét mắt nhìn xung quanh.

Những Thiên Ma khác thuộc Đế tộc nghe vậy đều nhao nhao hùa theo!

"Ha ha ha! Đại nhân nói đúng lắm!"

“Tôi còn tưởng rằng quận chủ Phượng Cửu trong sáng ngây thơ thế nào, thì ra cũng chỉ là một ả đàn bà dâm đãng mà thôi!”

“Là tằng tịu trong Loan Phượng Các suốt năm ngày đó, nghe nói còn kéo ra cả thiên kiếp nữa!”

"Ha ha ha! Quận chủ à, cô cũng quá tham lam rồi chăng, sao lại có thể đói khát như vậy cơ chứ?”

Từng lời nói cay độc giống như dao cùn giày xéo trái tim Phượng Cửu!

“Phụt…”

Ngọn lửa giận dữ bao trùm lấy trái tim Phượng Cửu, khiến cô ta không kìm được nôn thêm ngụm máu nữa!

Hét lên với đôi mắt xinh đẹp đỏ hoe: “Các người im đi!”

Một thanh niên Đế tộc cười trêu đùa: “Việc đê hèn mà bản thân làm ra cũng không để người khác bàn tán?”

“Trước đây tôi còn thích thầm cô đó, không ngờ cô lại hèn hạ như vậy!”

Một người Đế tộc khác nhìn hướng Đế Ngao nói: “Đại nhân, tôi có một đề xuất!”

“Nói!”

Trong mắt gã đàn ông này tràn đầy dục vọng, không ngừng quét tới quét lui trên thân thể Phượng Cửu: “Đại nhân, dù sao con khốn này cũng đã là giày nát, cũng đừng lãng phí nữa!”

“Không bằng đưa cho mọi người vui đùa một hồi?”

Con ngươi Phượng Cửu co rúm lại: “Các ngươi dám!”

"Ha ha ha ha!"

Đám Ma tộc xung quanh rộ lên một trận cười vang, dáng vẻ khẩn trương này của Phượng Cửu càng khiến chúng thêm phần hưng phấn!

Đế Ngao âm hiểm nhìn Phượng Cửu chòng chọc: “Con trai tôi thích cô, nhưng cô lại không biết tốt xấu!”

“Vậy mà lựa chọn một tên tiểu tạp chủng, cô vốn chảy xuôi trong trong mình dòng máu hoàng tộc của Phượng tộc nhưng lại cam tâm sa ngã!"

“Nếu đã như vậy, bổn vương hôm nay sẽ để tên Diệp Bắc Minh đó nhìn xem, khi người phụ nữ của mình bị những tên đàn ông khác đè xuống chà đạp thì hắn sẽ có phản ứng thế nào!”

Vừa dứt lời, đám thanh niên Đế tộc đã sải bước đi tới: “Đại nhân để tôi lên trước!”



Đế Ngao liếc hắn một cái nói: “Đừng lâu quá, ai cũng có phần!”

“Vâng!”

Giọng nói của những tên thanh niên Đế tộc đều đang run rẩy vì phấn khích!

Đây thế nhưng là quận chủ Phượng Cửu đó!

Cho dù đã bị Diệp Bắc Minh ‘dùng’ qua nhưng hắn nói sao cũng là người đàn ông thứ hai của quận chủ Phượng Cửu!!!

Tên thanh niên Đế tộc lập tức cởi thắt lưng ra!

“A! Ngươi đừng tới đây…”

Phượng Cửu sợ tới thét chói tai, vội vàng bịt mắt lại.

Cô ta chưa từng nếm qua mùi vị của đàn ông, vẫn là con gái thuần khiết! Tầng chướng ngại đó cũng là do chính ta cô ta phá vỡ!!!

“Ha ha ha ha…”

Đám Ma tộc xung quanh phá lên cười điên cuồng.

Tên thanh niên kia vừa cười bỉ ổi vừa nói: “Quận chủ Phượng Cửu, cô mở to mắt ra mà xem! Tôi chắc chắn to hơn tên tiểu tạp chủng đó nhiều, cũng sẽ khiến quận chủ cô càng sảng khoái, càng không thể sống thiếu tôi!”

“Ngươi… vô sỉ….”

Cả người Phượng Cửu run run, hoàn toàn không dám hé mắt ra nhìn.

Tên thanh niên Đế tộc nuốt nước miếng, cười hung tợn lao lên: “Quận chủ Phượng Cửu, tôi tới đây!”

Một âm thanh như bị bóp nghẹt vang lên!

Phượng Cửu chỉ ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc ập tới, trước mặt tựa hồ có thêm một người!

Giây tiếp theo.

Giọng nói đầy phẫn hận của Đế Ngao vang lên: “Tiểu tạp chủng, mày thực sự dám xuất hiện mà!”

Ngón tay Phượng Cửu tách ra một khe hở, từ phía sau nhìn thấy một bóng dáng cực kỳ quen thuộc, thi thể của tên thanh niên Đế tộc kia lúc này đã chia năm xẻ bảy, đổ gục sang một bên!

“Anh… anh tới đây làm gì?”

Phượng Cửu ngơ ngác hỏi!

Người tới không ai khác chính là Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh quay đầu lại đáp: “Không lẽ tôi cứ giương mắt nhìn cô chết?”

Vừa nói anh vừa đi tới trước mặt Phượng Cửu, quay lưng ngồi xổm xuống: “Trèo lên lưng tôi!”

"Tôi không cần!”

Phượng Cửu cắn chặt răng, nước mắt không kìm được rơi xuống!

Diệp Bắc Minh thở dài một hơi, dịch sang bên cạnh cô ta, cứng rắn cõng cô lên: “Tóm chặt vào, đừng để bị ngã!”

“Về phần những kẻ vừa mắng cô vừa rồi, tôi sẽ giúp cô dọn sạch toàn bộ!”

“Không ai được phép sỉ nhục người phụ nữ của tôi cả!”


Chương 2033: Chương 2033: Phượng tổ Thiên Ma

Vừa dứt lời, Diệp Bắc Minh đã phất tay vào trong không trung, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục liền vút bay ra ngoài, tàn sát lũ người Đế tộc.

Tiếng rên đau đớn nối tiếp nhau vang lên, mấy chục tên thanh niên Đế tộc mắng nhiếc hăng hái nhất vừa rồi liền hóa thành sương máu!

“Tiểu tạp chủng, sao mày dám giết nhiều người của Đế tộc tao như vậy!”

Đế Ngao đánh mất lý trí gầm lên, giống như điên dại mà lao tới.

Vừa ra tay chính là chiêu chiêu âm hiểm chí mạng!

Diệp Bắc Minh huơ kiếm!

Một con huyết long dài ngàn trượng lao ra, đập về phía ông ta!

Đế Ngao cảm giác được nguy cơ mãnh liệt: 'Làm sao có thể! Thằng nhãi này có thể đe dọa tới mình? Mình thế nhưng là Thiên Tôn hậu kỳ đó! Chỉ thiếu một bước liền có thể đứng ngang hàng với bậc đại năng thượng cổ!”

Bùm!

Huyết long nổ tung!

Đế Ngao nôn ra một ngụm máu,bắn ngược ra ngoài!

“Anh!”

Đế Cơ sốt sắng vội lao tới.

Diệp Bắc Minh quay người, lần nữa xông vào đám người Đế tộc!

Nơi anh đi qua, toàn bộ Đế tộc đều hóa thành một màn sương máu!

Diệp Bắc Minh giống như thần chết bò lên từ địa ngục, điên cuồng giết chóc!

Phượng Cửu đơ người, cứng ngắc ôm lấy cổ anh, tim gần như ngừng đập: "Anh… anh ta vừa nói cái gì? Người phụ nữ của tôi… anh ta coi mình là người phụ nữ của anh ta rồi sao?”

'Tại sao... tại sao trước đây rõ ràng là anh không muốn có mình, nhưng giờ lại ...”

Phượng Cửu ngơ ngác nhìn chăm chăm một bên sườn mặt của Diệp Bắc Minh, cảm xúc trong lòng lẫn lộn không rõ!

Phức tạp tới cực điểm!

Bên cạnh không ngừng truyền tới tiếng kêu thảm thiết của người Đế tộc!

“Mẹ kiếp! Chết tiệt! Đừng giết nữa! Mày đừng giết nữa!”

Đế Ngao gần như sụp đổ.

Máu tươi bắn tung tóe!

Những chùm sương máu nối đuôi nhau nở rộ, mùi tanh tưởi khiến con người ta phải kinh tởm buồn nôn!

Nhưng Diệp Bắc Minh bảo vệ Phượng Cửu rất tốt, không để một giọt máu nào làm vấy bẩn thân thể cô!

Anh càng giết càng hung tàn, cho đến khi tất cả người Đế tộc đổ gục xuống dưới chân anh, Phượng Cửu sớm đã nước mắt đầy mặt, nằm trên vai Diệp Bắc Minh khóc thút thít.

“Bây giờ đến lượt các người rồi!”

Diệp Bắc Minh ngoảnh đầu.

Ánh mắt rơi lên người Đế Ngao cùng Đế Cơ!

Đối mặt với hai Thiên Tôn đỉnh phong, anh chẳng mảy may sợ hãi mà một bước tiến tới, mang theo sát ý ngập trời!

Chín con ma long phóng ra từ phía sau bao trùm lấy cả đất trời!

“Tiểu tạp chủng, mày to gan lắm! Đúng là không biết chữ chết viết như thế nào!”

Đế Ngao tức đến mức gần như hộc máu!

Chỉ với một ý nghĩ, vài thanh ma đao với tạo hình cực kỳ khoa trương liền xuất hiện trong tay ông ta!

Chín đầu rồng đen kịt được khảm trên sống kiếm gầm lên dữ dội!

Một luồng đao khí khổng lồ lao ra khiến cả vòm trời vỡ vụn, kéo ra một vết nứt không gian!

Vào lúc này, phép tắc của Hỗn Độn giới đều chao đảo!

“Cái quái gì thế? Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục toàn lực ra đòn cho ta!”

Diệp Bắc Minh hét: “Hoặc là nó nổ, hoặc là vỡ nát!”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục tấn công về phía trước!

Ngay lập tức!

“Trời ơi, thần lực của mình…”

Con tim Diệp Bắc Minh đập thình thịch.

Thần lực khắp cơ thể anh trong chớp mắt đã bị kiếm Càn Khôn Trấn Ngục hút cạn!

Giây tiếp theo.

Một con huyết long đỏ tươi, một con huyết long chân thật đến vậy lao ra từ kiếm Trấn Ngục Càn Khôn, ánh sáng máu dâng trào, va chạm kịch liệt với ma đao trong tay Đế Ngao!

Đinh!

Toàn bộ đất trời chấn động, hư không xung quanh tan nát!

Diệp Bắc Minh gần như điếc, căn bản không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào cả, bởi nó đã vượt quá giới hạn thính giác của con người!

Ma đao trong tay Đế Ngao phát nổ, chín đầu rồng sống động như thật kia cũng hóa thành bột phấn!

Dư âm không chút cản trở quét tới, khiến cánh tay ông ta nổ tung!

“Anh!”

Thân thể Đế Cơ run lên, một đòn này vượt quá sức tưởng tượng của bà ta!

Tiếp đó.

Bả vai!

Lồng ngực!

Một nửa cơ thể của Đế Ngao đều nổ tung thành sương máu! Mắt thấy toàn thân ông ta sắp bị sức mạnh từ một kiếm này giết chết!

Bỗng nhiên.

Một giọng nói già nua vang lên: “Kẻ nào dám làm bị thương người đứng đầu Đế tộc ta!”

“Là hơi thở của dư nghiệt Huyền tộc? Tiểu súc sinh, ngươi là người của Huyền tộc?”

Toàn bộ hoàng cung rung chuyển, mặt đất mở ra một vết nứt như đường dẫn lối tới địa ngục, từ nơi sâu trong lòng đất vươn ra một bàn tay khô khốc như củi khô!

Một phát túm lấy Đế Ngao rồi cấp tốc rút lui!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc con, đây chính là đại năng thượng cổ mà tôi đã cảm nhận được trước đó!”

“Thì ra tung tích của Hỗn Độn Chân Hỏa lại nằm ở dưới lòng đất của hoàng cung Thiên Ma!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh tối sầm nhìn xuống phía mặt đất!

Một bóng dáng cổ xưa chậm rãi xuất hiện.

“Nhóc con mau đi thôi! Sức mạnh của cậu đều bị kiếm Càn Khôn Ngục Kiếm hút cạn rồi, bản thể của tôi lại ở gần đây, một khi tôi ra tay đám người bảo vệ bên trong đó nhất định có thể cảm nhận được sự tồn tại của tôi!”

“Trốn đi trước đã!”

Diệp Bắc Minh nghe vậy thì quyết đoán xoay người, nhanh chóng biến mất.

"Mẹ kiếp! Người đâu, đuổi theo, mau đuổi theo cho ta!”

Đế Ngao kéo lê nửa người máu me đầm đìa, điên cuồng rống lên.

……

Tốc độ của Diệp Bắc Minh rất nhanh, anh cõng theo Phượng Cửu rời khỏi thành Thiên Ma, ẩn mình vào trong màn đêm!

Hai giờ sau.

Tại một nơi cách xa vạn dặm, sâu trong thung lũng hoang vắng.

Diệp Bắc Minh tìm được một hang động rồi dùng khí hỗn độn che đậy hết thảy hơi thở.

“Em thế nào rồi? Để tôi xem vết thương cho em!”

Anh nhẹ nhàng đặt Phượng Cửu xuống muốn tiến tới kiểm tra.

Phượng Cửu ôm chân ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt lăn dài xuống má: “Anh đừng chạm vào tôi…”

“Xin lỗi, chuyện này là do tôi mà ra, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em”

"Thật ra, em không cần phải làm tổn thương bản thân, dùng cái kia…”

“Anh còn nói!”

Phượng Cửu trừng to hai mắt, phẫn nộ nhìn Diệp Bắc Minh quát lên!

Diệp Bắc Minh có chút ngượng ngùng: “Cảm ơn em chuyện ở Phượng Loan Các!”

“Tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với em, từ nay em chính là người phụ nữ của anh!”

Phượng Cửu nghiến răng, bướng bỉnh đáp: “Ai cần làm người phụ nữ của anh cơ chứ? Không phải là anh coi thường tôi sao?”

“Lúc ở Phượng Loan Các còn nhục nhã tôi một trận, bây giờ lại cứu tôi!”

“Anh tưởng rằng lòng tự trọng của Phượng Cửu tôi có thể tùy tiện dẫm đạp như vậy sao?”

Cô loạng choạng muốn đứng dậy đi về phía cửa hang!

Nhưng thân thể thực sự quá mức yếu đuối liền ngã nhào xuống đất!

Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, nhanh gọn hạ xuống mấy cây trâm bạc tạm thời ổn định lại vết thương cho cô, lại đưa vài viên đan dược tới: “Ăn nó đi để trị thương!”

"Tôi không cần!"

Phượng Cửu lắc đầu nguầy nguậy.

Diệp Bắc Minh cau mày: "Ăn!"

“Không!"

Phượng Cửu cắn chặt răng ngà không há miệng!

"Không ăn à?"

Diệp Bắc Minh cười lạnh một tiếng, tự mình ngậm lấy đan dược rồi chủ động hôn Phượng Cửu.

Phượng Cửu không ngờ tới hành động đột ngột này của anh, phản ứng đầu tiên là giãy dụa!

Nhưng hoàn toàn không thể ngăn cản được nhiệt tình của anh, răng miệng bị cạy mở, dược lực liền truyền tới.

“Anh… đồ khốn kiếp!”

Phượng Cửu muốn chạy trốn.

Diệp Bắc Minh giơ tay bắt lấy, một luồng ma khí cuốn tới: “Nếu tôi đã thừa nhận em là người phụ nữ của tôi, vậy em đừng chạy nữa!”

“Nào, để tôi chữa thương cho em!”

Chỉ bằng một ý nghĩ, cắt đứt liên hệ với Tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Khoảnh khắc hai người vượt qua ranh giới.

Một tia sáng màu máu lóe lên trên ngực Phượng Cửu!

Vật tổ phượng hoàng trên ngực cô lóe sáng!

Phượng huyết sục sôi, ngưng kết ra một huyết ảnh, hạ mi nhìn xuống hai người đang quấn với nhau một chỗ kia!

"Ai?"

Diệp Bắc Minh giật mình.

Một làn sóng ma khí lập tức cuộn lên, bao trùm tất cả!

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục tức khắc xuất hiện trong tay, anh lạnh lùng khóa chặt huyết ảnh: “Ngươi là ai?”

Huyết ảnh hóa thành một cô gái, tươi cười đáp: “Chàng trai à, chớ kích động! Ta là Phượng tổ Thiên Ma, cuối cùng cũng đợi được người mong đợi cho nên hóa hình tới gặp!”

Khóe miệng Diệp Bắc Minh không kìm được giật giật: “Bà không thể đổi sang lúc khác được à?”


Chương 2034: Chương 2034: Thế giới này, là một nhà tù khổng lồ

“Không còn thời gian nữa rồi, cho nên… khụ khụ…”

Phượng tổ Thiên Ma cũng có đôi phần xấu hổ: “Nên chỉ có thể trực tiếp hóa hình! Yên tâm, tôi là người từng trải, sớm đã không lấy làm lạ với chuyện nam nữ này nữa rồi!”

“Cậu cứ tiếp tục đi, tôi nói là được!”

Phượng tổ Thiên Ma nói với vẻ mặt không thể nghiêm túc hơn.

Diệp Bắc Minh có chút không nói nên lời, anh cũng phải người thích khoe thân!

Ma khí lại cuộn lên.

“Tiểu Cửu, em mặc quần áo vào đi”.

Một lát sau, Diệp Bắc Minh mới cùng Phượng Cửu đứng trước mặt Phượng tổ Thiên Ma.

Gương mặt xinh đẹp của Phượng Cửu đỏ bừng, vừa rồi cô thực sự xém chút đã vượt rào, chỉ kém một chút nữa thôi.

Nếu không phải Phượng tổ Thiên Ma đột nhiên xuất hiện, cô đã chính thức trở thành người phụ nữ của Diệp Bắc Minh nên trong lòng lúc này có chút ít thất vọng, nhưng cũng đan xét chút may mắn.

Suy cho cùng, không người phụ nữ nào muốn lần đầu tiên của mình diễn ra trong một hang động tồi tàn cả!

“Người thực sự là Phượng tổ Thiên Ma sao? Phụ vương tôi từng nói một tia tinh hồn của Phượng tổ Thiên Ma vẫn còn lưu lại trên thế gian, một mực bảo vệ Phượng tộc!”

“Khi trưởng thành, hậu duệ của hoàng tộc Phượng tộc sẽ dùng huyết phượng xăm hình phượng hoàng lên trên ngực!"

“Khi Phượng tộc gặp phải nguy cơ tồn vong hoặc người trong lời tiên đoán năm đó xuất hiện, tiên tổ mới hiển linh!”

Nói đoạn, Phượng Cửu lại kích động nhìn chằm chằm huyết ảnh nói: “Không lẽ tất cả những điều này đều là thật sao?”

"Đúng vậy! Cậu ta chính là người mà Phượng tộc ta đang chờ đợi!”

Ánh mắt Phượng tổ Thiên Ma thoắt cái tối đi, rơi xuống người Diệp Bắc Minh!

"Tôi?"

Diệp Bắc Minh cau mày: “Các người đợi tôi làm gì?"

Lúc này, Diệp Bắc Minh mới kinh hãi phát hiện ra, Phượng Cửu đứng thừ người ra tại chỗ với ánh mắt vô hồn, ngay cả hô hấp cũng không còn!





Đóng băng thời gian?

Phượng tổ Thiên Ma vậy mà làm thời gian ngừng trôi!

Thấy Diệp Bắc Minh kinh ngạc, Phượng tổ Thiên Ma phun ra một câu: “Đừng lo, Phượng Cửu không sao đâu”.

“Những lời tôi nói tiếp đây vô cùng quan trọng, con bé không có tư cách để nghe!"

Phượng tổ Thiên Ma cũng không giải thích quá nhiều mà đi thẳng vào trọng tâm: “Diệp Bắc Minh, cậu cảm thấy thế gian này thế nào?"

Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Có ý gì?”

Phượng tổ Thiên Ma mỉm cười: “Chính là ý trên mặt chữ, phép tắc võ đạo, chuyển đổi thế giới từ thấp tới cao của thế gian này, cậu cảm thấy thế nào?”

Diệp Bắc Minh nhíu mày.

Anh hiển nhiên không ngờ tới Phượng tổ Thiên Ma sẽ hỏi như vậy!

“Tiền bối, người rốt cuộc có ý gì?”

Phượng tổ Thiên Ma vẫn lắc đầu: "Cậu trả lời tôi trước, cậu cảm thấy với tư cách là một người tu võ thì những thế giới, đẳng cấp, cảnh giới này khiến cậu cảm thấy thế nào?"

Diệp Bắc Minh suy ngẫm một lúc mới phun ra một câu: “Quá nhiều cảnh giới, hơn nữa, các thế giới nhỏ lẻ cũng quá nhiều!”

“Đột phá xong một thế giới thì phía trên vẫn còn những thế giới lớn mạnh hơn nữa!”

“Cảnh giới, thế giới dường như là vô tận!"

Phượng tổ Thiên Ma cười gật đầu: "Đúng vậy! Xem ra cậu cũng phát hiện ra vấn đề này rồi”.

"Đối với những người tu võ ở thế giới thấp, thế giới quả thực là nhiều vô tận, cảnh giới cũng vậy!”

"Trong suốt cuộc đời của mình, họ không ngừng nỗ lực nâng cao cảnh giới, đột phá sang thế giới mới, rồi lại thăng cấp cảnh giới, đột phá thế giới!”

“Cuối cùng một ngày nào đó, tuổi thọ của họ cạn kiệt, không còn cách nào đột phá nữa!”

Bà ta lại nở nụ cười thần bí: "Chỉ cần cảnh giới và thế giới đủ nhiều!”

“Người tu võ sẽ không suy nghĩ xem thế giới này có hay không có vấn đề, hay là những cảnh giới võ đạo này có ý nghĩa gì đặc biệt hay không!"

Lông mày Diệp Bắc Minh nhảy lên!

Khi Phượng tổ Thiên Ma nói ra những lời này, trong lòng anh chợt dâng lên một trận hoảng hốt, tựa như đã nắm bắt được thứ gì đó, nhưng dường như cũng không có gì!

"Tiền bối, rốt cuộc người muốn nói gì?"

“Tôi muốn nói cho cậu biết sự thật về thế gian này!”

"Sự thật?"

Con ngươi Diệp Bắc Minh co rụt lại.

Phượng tổ Thiên Ma gật đầu: "Thế giới mà cậu đang ở, hoặc là nói thế giới mà chúng ta đang ở này chính là một nhà tù khổng lồ!"

“Tất cả mọi người ở trong nhà tù này cả đời cũng không thể biết được bí mật của thế gian này!"

“Người bình thường trải qua một cuộc đời giống như phận kiến cỏ”.

“Cho dù bước lên con đường võ đạo, không ngừng nâng cao cảnh giới, cũng sẽ phát hiện ra rằng thế giới mà mình đang ở không phải là điểm cuối, cho dù một phần một tỷ người tu võ đột phá tới thế giới hiện tại!”

“Thì khi tiến vào thế giới tiếp theo, lại phát hiện ra rằng bản thân lại phải bắt đầu lại từ đầu!"

Diệp Bắc Minh trợn to hai mắt, ngỡ ngàng nhìn Phượng tổ Thiên Ma!

Anh quả thực có loại cảm giác này!

Mọi thứ giống như một con con lật đật, hết lớp này tới lớp khác!

Nó là vô cùng vô tận, sau khi anh trở thành người có lực chiến đấu mạnh nhất tại một thế giới!

Thì trên đầu vẫn còn một thế giới càng thêm lớn mạnh!

Khi anh bước vào thế giới tiếp theo, mọi thứ vẫn diễn ra như vậy!

Trái tim Diệp Bắc Minh co thắt lại: “Tiền bối, ý của người là?”

Anh của lúc này tựa hồ đã đã hiểu được bí mật của thế gian này!

Phượng tổ Thiên Ma cười tự giễu: “"Có người cố ý làm như vậy là để cho những người tu võ có tài năng dị bẩm không ngừng theo đuổi và đột phá các tầng cao võ đạo!”

“Thoát khỏi ‘nhà tù’ nhỏ lại rơi vào nhà tù lớn hơn!”

"Khi có người đạt đến ngục tù cuối cùng, thời gian sắp hết thì sẽ sắp xếp Hắc Thủy Tộc tới tiêu diệt!”

“Tất cả bắt đầu lại từ đầu, những kẻ cai trị nhà tù kia liền có thể vĩnh viễn kê cao gối mà ngủ!”

Diệp Bắc Minh vô cùng chấn động.

Lí luận mà Phượng tổ Thiên Ma đưa ra thực sự quá kinh người!

Nếu tất cả những điều này là thật, chẳng phải điều đó có nghĩa là anh vẫn luôn trưởng thành trong một nhà tù sao?

"Tiền bối, người đang đùa sao?”

Mí mắt Diệp Bắc Minh giật liên hồi.

Vào lúc này, thế giới quan của anh dường như đã bị bóp nát.

Sau đó tập hợp lại!

Phượng tổ Thiên Ma cười đầy thâm ý: “Diệp Bắc Minh, có phải cậu đang dao động rồi không?”

“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trong tay cậu cũng giống như cậu vậy, được một vị cường giả tuyệt thế xây dựng lên!”

“Ông ấy muốn công phá nhà tù này, nhưng đáng tiếc lại thất bại rồi!”

Diệp Bắc Minh nghe vậy thì đổ mồ hôi lạnh như mưa: “Sao người lại biết tháp Càn Khôn Trấn Ngục ở trong tay tôi?”

Phượng tổ Thiên Ma thản nhiên nhìn anh đáp: “Bởi vì năm đó tôi đã cùng Võ Tổ kề vai chiến đấu!”

“Là tôi tận mắt chứng kiến cảnh tháp Càn Khôn Trấn Ngục bị phá hủy!"

“Là tôi tận mắt nhìn thấy đám người theo gót Võ Tổ bỏ mạng, thần hồn của một vài người thì hoàn toàn tan biến!”

“Còn có một số người không muốn chết nên đã tiến vào luân hồi!"

“Muốn mượn sức luân hồi để né tránh sự hủy diệt của nước đen, hy vọng một ngày nào đó thức tỉnh trí nhớ xông phá mảnh trời đất này, thoát khỏi nhà tù này!”

“Tiểu Tháp!”

Diệp Bắc Minh trầm giọng hỏi: “Những lời bà ấy nói đều là thật sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kịch liệt rung chuyển, nó nối liền với máu thịt của Diệp Bắc Minh!

Dòng máu của anh cũng bắt đầu sục sôi!

“Tôi nhớ ra rồi… nhớ ra tất cả rồi… Võ Tổ… thất bại rồi…”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khàn giọng, tâm tình vô cùng suy sụp: “Nhóc con, lời bà ấy nói đều là thật, chủ nhân của tôi thất bại rồi!”

“Ông ấy muốn thoát khỏi gông xiềng của nhà tù này, rời khỏi thế gian này!”

“Đáng tiếc lại bị một đám người ngăn cản, bị giết chết tại chính lối ra của nhà tù!”

“Thân thể của ông ấy cũng bị đánh vỡ thành từng mảnh, rải rác khắp thế gian… Thần hồn của tôi bị thương tổn nặng nề, rơi vào trạng thái ngủ say mấy kỷ nguyên…”

“Hắc Thủy tộc… hủy diệt thế giới và ngăn chặn cường giả rời khỏi nhà tù này!"

Diệp Bắc Minh hoàn toàn chết lặng.

Thế giới mà bản thân đang ở lại thực sự là một nhà tù!

Bỗng nhiên.

Toàn bộ Hỗn Độn giới rung chuyển, một cảm giác giống như bị người theo dõi ập tới!

Phượng tổ Thiên Ma khẽ quát: “Không ổn rồi, những kẻ đó phát hiện ra tôi rồi!”


Chương 2035: Chương 2035: Côn Ngô Mật Phi

“Diệp Bắc Minh, Hắc Thủy tộc hủy diệt thế giới, là một thủ đoạn khởi động lại nhà tù này!”

“Nếu cậu không muốn những người xung quanh chết thì hãy thoát khỏi nhà tù này... nếu không mọi chuyện sẽ lặp lại!"

“Cậu và những người cậu quan tâm đều sẽ chết…”

Ánh sáng màu máu lóe lên rồi vụt tắt!

Khoảnh khắc Phượng tổ Thiên Ma hoàn toàn biến mất!

“Ai?”

Cõi lòng Diệp Bắc Minh run rẩy.

Một cảm giác khủng hoảng chưa từng có đánh úp tới!

Lúc này anh giống như đang trần truồng đứng trước mặt người!

Mọi bí mật của anh đều bị nhìn thấu!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở anh một câu: “Nhóc con, đừng để lộ ra bất kỳ khác thường nào! Cô ta đang nhìn cậu đó!”

“Cô ta là ai?”

Diệp Bắc Minh dựng tóc gáy.

“Một người phụ nữ! Cậu đang làm gì thì cứ làm như vậy! Cứ coi như cô ta không tồn tại đi!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hoàn toàn rơi vào im lặng.

Thậm chí còn cắt đứt liên hệ với Diệp Bắc Minh.

Lúc này Phượng Cửu mới tỉnh lại từ trong trạng thái thời gian ngưng đọng, nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt khó hiểu: “Diệp… Bắc Minh, vừa rồi tổ tiên Phượng tổ tôi nói gì với anh vậy?”

Cảm giác bị dòm ngó kia vẫn chưa biến mất!

Diệp Bắc Minh tận lực giữ bình tĩnh, đáp: “Tiền bối Phượng tổ nói tôi phải chăm sóc thật tốt cho em!”

“Đồng thời giữ vững truyền thừa của Phượng tổ!”

“Tiểu Cửu em yên tâm, Phượng tổ vì tôi mà xảy ra chuyện, tôi nhất định sẽ giúp em giải quyết!”

Mặt Phượng Cửu đỏ lựng như tôm luộc, ngượng ngùng gật đầu: "Ừm…”

Diệp Bắc Minh ôm chầm lấy cô vào lòng: “Nào, chuyện vừa rồi còn chưa làm xong, chúng ta tiếp tục thôi”.

"Ừm".

Phượng Cửu xấu hổ đến nỗi giọng nói nhỏ như muỗi kêu!

Một luồng ma khí tràn tới bao bọc lấy hai người họ!

Một lúc sau, vọng tới tiếng thở hổn hển!

Còn có tiếng gầm khẽ khàng!

"Hừ! Không biết xấu hổ!”

Một giọng nói lạnh lùng vọng tới từ trong hư không.

Giây tiếp theo.

Cảm giác bị người nhìn chòng chọc kia của Diệp Bắc Minh mới biến mất.

Sau một nhịp thở, phía trên sông Mặc Uyên của Hỗn Độn giới, một cô gái với thân hình hoàn mỹ không tì vết bước vào trong hư không!

Cô ta dường như không thuộc về thế giới này!

Sông Mặc Uyên bên dưới điên cuồng gầm thét, cuốn lên từng đợt sóng khổng lồ cao hàng chục nghìn mét!

Cô ta như không nhìn thấy, vẫn như cũ lướt trên không trung.

Chỉ vài bước chân đã đến được điểm cuối con sông Mặc Uyên dài hàng triệu dặm.

Phía trước, một tấm bia đá màu đen đứng sừng sững, cắm rễ vào giữa hư không!

Nếu Diệp Bắc Minh có mặt tại đây nhất định sẽ bàng hoàng phát hiện ra, toàn bộ tấm bia đá màu đen này được vậy mà được điêu khắc hoàn toàn từ mẫu thạch Hỗn Độn!

Nước sông Mặc Uyên được sinh ra từ chính dòng khí hỗn độn dưới tấm bia đá này!

Mọi phép tắc trật tự căn bản đều vô dụng ở nơi đây!

Phía trên tấm bia đá.

Khắc bốn ký tự cổ kính: Nhà tù số bảy!

Đột nhiên.

Khoảng không bên cạnh tấm bia đá rung chuyển, một thanh niên từ trong đó bước ra!

Tên thanh niên đó mang trên mình khí chất tối cao vô thượng, giống như Thiên đế giáng trần vậy!

Thấy cô gái trước mặt, hắn ta liền lộ ra ý cười: “Sư muội, tông môn nói nhà tù số bảy này xảy ra chút hỗn loạn, kêu ta tới nhìn xem!”

“Tình hình thế nào rồi?"

“Tất cả đều bị bóp chết từ trong trứng nước, đã không sao rồi”, cô gái lạnh lùng lắc đầu.

Tên thanh niên mỉm cười đáp: “Sư muội, em canh giữ ở đây quá lâu rồi, có cảm thấy cô đơn không?”

“Hay là tôi ở lại bầu bạn với em nhé?”

Nói đoạn liền bước tới chỗ cô gái, muốn nắm lấy tay cô ta!

“Cút!”

Cô gái nhấc tay quét qua một chưởng, hư không tiêu tán!

Tên thanh niên nổ tung tại chỗ, hóa thành một đám sương máu!

Nhưng ngay lập tức, làn sương máu đã tập hợp lại hóa lại dáng vẻ của tên đó.

Hắn ta hãi hùng lùi lại, sợ hãi không thôi nhìn chăm chăm cô gái: “Cô…”

Ánh mắt cô gái rét lạnh như hầm băng: “Trong mắt đàn ông các người chỉ có chuyện này thôi sao?”

“Cút! Nhà tù số bảy không hoan nghênh anh, nếu còn dám bước chân đến đây một lần nữa, tôi sẽ khiến anh đến cơ hội phục sinh cũng không còn!”

“Côn Ngô Mật Phi, cô cứ đợi đó cho tôi!”

Đôi mắt của tên thanh niên lập tức đỏ quạu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng tưởng rằng có xuất thân từ gia tộc Côn Ngô thì có thể ngồi lên đầu người khác!”

“Còn không phải vẫn phạm sai lầm đó sao? Nói một cách dễ nghe là kêu cô tới canh gác nhà tù số bảy!”

“Mà khó nghe thì cùng việc bị tống giam vào nhà tù số bảy có gì khác biệt? Nếu thức thời liền gả cho tôi…”

“Chết đi!”

Những ngón tay thon thả trắng dài như cọng hành của Côn Ngô Mật Phi chỉ tới, sức mạnh của một đạo phép tắc liền hạ xuống!

Gã thanh niên một lần nữa hóa thành sương máu, cuộn lên một luồng khí hỗn độn lúc sương máu sắp bị tiêu diệt!

"Đừng... đừng giết tôi!"

Từ trong làn sương máu vọng tới một giọng nói đầy kinh hoàng!

Khi Côn Ngô Mật Phi thoáng do dự thì hư không dao động, sương máu nhanh chóng biến mất!

“Coi như anh chạy nhanh!”

Côn Ngô Mật Phi hừ lạnh một tiếng.

Cô ta tiến lên một bước, ngồi xếp bằng dưới mẫu thạch Hỗn Độn!

Nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể bình ổn lại tâm trạng, trong đầu luôn hiện lên cảnh tượng trong hang động vừa rồi!

……

Diệp Bắc Minh căn bản không dám dừng lại.

Sau một ngày một đêm, khi chắc chắn rằng cảm giác bị nhìn trộm kia đã biến mất anh mới dừng lại.

"Bắc Minh..."

Phượng Cửu sớm đã thở không ra hơi.

Vừa kết thúc liền chìm vào giấc ngủ sâu!

Diệp Bắc Minh giúp Phượng Cửu mặc xong quần áo, lúc này mới hô lên: “Tiểu Tháp, mau ra đây đi!”

Giây tiếp theo.

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc con, cậu không sao chứ, thật quá tốt rồi!”

Diệp Bắc Minh thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Cũng may cô ta không phát hiện ra chúng ta có bất thường gì!”

“Không…”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phun ra một câu: “Khi tôi cảm nhận được sự hiện diện của cô ta thì cô ta đã phát giác ra tôi rồi!”

"Hơn nữa cô ta hẳn là trong nháy mắt đã biết rõ mọi bí mật của cậu, nhưng không giết chết cậu hẳn là vì coi thường!”

"Không đến nỗi đó chứ…”

Diệp Bắc Minh trợn trắng mắt.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười khổ: "Nhóc con, là vậy đó! Chính là như vậy!”

“Khoảnh khắc gặp Phượng tổ Thiên Ma kia, tôi đã nhớ lại mọi thứ”.

“Hỗn Độn giới hẳn là lối vào của nhà tù này, cũng là lối ra!”

“Chủ nhân đầu tiên của tôi cũng chính là Võ Tổ của thế giới này đã sáng tạo ra hệ thống tu luyện của người tu võ, cũng tạo ra tôi!”

“Chủ nhân đầu tiên của tôi hẳn là nhóm phạm nhân đầu tiên của nhà tù số bảy!”

Diệp Bắc Minh sởn tóc gáy: “Tiểu Tháp à, nơi này thực sự là một nhà giam sao?”

"Đúng vậy!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục gật đầu: “Thuận theo dòng chảy của sông Mặc Uyên đến điểm cuối, chủ nhân đầu tiên của tôi đã từng tới đó!”

“Ở đó có một cô gái hoàn mỹ vô khuyết canh gác, chủ nhân của tôi đã từng giao chiến với cô ta!”

“Chỉ một chiêu là bại trận….”

“Trời ạ…”

Diệp Bắc Minh hít ngược một ngụm khí lạnh!

Người tạo ra Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vậy mà bại dưới tay cô gái đó, kiên trì không nổi lấy một chiêu?

Diệp Bắc Minh nuốt khan: “Tiểu Tháp à, thực lực thật sự chênh lệch lớn đến vậy sao?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lắc đầu: "Thực lực không phải cách biệt quá xa, mà là tại nhà tù số bảy này, phép tắc của toàn thế giới này đều do cô ta quy định!”

"Nói cách khác, tất cả phép tắc, công pháp võ đạo mà cậu lĩnh ngộ được đều dựa trên phép tắc mà cô ta sáng tạo ra!”

“Cô gái đó chỉ cần một suy nghĩ liền có thể lật đổ cả một thế giới!”

Diệp Bắc Minh rơi vào trầm mặc.

Lần đầu tiên trong lòng anh có cảm giác tuyệt vọng!

Đôi mắt anh có chút ửng đỏ: “Tiểu Tháp, không lẽ chúng ta cứ như vậy chấp nhận số mệnh sao?”

Đột nhiên.

Nghĩa địa Hỗn Độn rung lắc dữ dội!

Tấm bia mộ thứ tám lóe lên, giọng nói của Vua thời gian truyền tới: “Nhóc con, bây giờ cậu đã hiểu ý nghĩa trong lời nói của tôi chưa?”

“Hắc Thủy tộc không có gì đáng sợ!"

“Cô gái ở cuối sông Mặc Uyên kia mới là thứ đáng sợ nhất!"

“Nếu cậu không làm được, bổn tọa khuyên cậu cứ việc đầu thai, trở thành tấm bia mộ thứ mười trong nghĩa địa Hỗn Độn, không có gì mất mặt cả!”

"Rốt cuộc thì chín người chúng ta đều thất bại…”

Nghe được lời này, Diệp Bắc Minh ngược lại bật cười: “Ha ha ha, Diệp Bắc Minh tôi có thể đi tới ngày hôm nay chính là vì không tin vào số mệnh!”

"Nếu thế gian này thực sự là một nhà tù, vậy Diệp Bắc Minh tôi nhất định phải là người đầu tiên bước ra khỏi đây! Về phần cô gái mà mọi người vừa nhắc tới khủng bố cỡ nào? Thứ ông đây không sợ nhất chính là phụ nữ!”

“Các người sợ cô ta đến thế sao?”

Diệp Bắc Minh nhếch môi cười toe toét, trong mắt xẹt qua một tia khinh thường: “Tôi không chỉ muốn vượt ngục, mà còn muốn hiếp chết cô ta! Mẹ kiếp!”

……

Tại điểm cuối sông Mặc Uyên.

“Hắt xì!”

Côn Ngô Mật Phi bất giác hắt xì hơi, đôi mày như vẽ trên gương mặt tuyệt mỹ hơi cau lại: “Ai đang nói xấu sau lưng mình vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK