Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1796: Đổi lấy cái mạng

Hình thành thế bốn góc ra tay, bốn luồng sức mạnh khủng bố ập đến!

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục giơ giang trước người, bốn luồng sức mạnh đập lên trên, giốn như trâu đất xuống biển!

Hấp thụ toàn bộ!

Lão tổ Trấn Hồn là Tổ Cảnh, vừa nhìn là nhận ra: “Có chuyện gì vậy? Sức mạnh của chúng ta bị thanh kiếm này hấp thụ?”

Lúc này.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục càng thêm đen xì!

Điều khủng bố hơn là, trên thân kiếm đen xì lại bùng phát ra ánh kiếm màu đỏ máu!

Diệp Bắc Minh lật tay chém ra bốn đường kiếm, lần lượt có bốn con huyết long xông ra về phía bốn người!

Gru!

Bốn người lão tổ Trấn Hồn, lão tổ Độn Thế, lão tổ Thất Tinh, lão tổ Lục Đạo vừa định ra tay chặn huyết long!

Phập một tiếng!

Huyết long lại nổ tung trước người bốn người!

Tuy bốn người họ phòng ngự trước, nhưng vẫn bị sức mạnh bùng nổ đánh cho phun ra ngụm máu tươi, lục phủ ngũ tạng đau rát!

“Đáng chết!”

Lão tổ Trấn Hồn tức giận mắng một tiếng: “Thanh kiếm này quá quái dị!”

Lão tổ Độn Thế khàn khàn giọng: “Các ông xem, sau khi thanh kiếm này hấp thụ sức mạnh của chúng ta liền trở nên đen xì!”

“Sau khi tấn công bốn lần lại trở lại vẻ ban đầu, nó có thể hấp thụ thần lực của chúng ta để sử dụng!”

“Cách tốt nhất là chúng ta không dùng thần lực, dùng võ đạo thân pháp giết kẻ này!”

“Vậy còn đợi cái gì? Giết!”, trong tay lão tổ Thất Tinh xuất hiện một thanh thần kiếm màu đen.

Lập tức xuất hiện phía sau Diệp Bắc Minh, chém về phía đầu của anh!

Choang!

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ngăn chặn!

Thần kiếm màu đen vỡ nứt tại chỗ!

Đồng thời, cũng cho lão tổ Độn Thế cơ hội, giơ tay đập một quyền về hướng vị trí đan điền của Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, lão phu quên nói với mày!”

“Tuy lão phu tu võ, nhưng cũng luyện thể! Hàng vạn năm nay độ mạnh cơ thể của lão phu đã mạnh đến mức sánh ngang với thần khí!”

“Sức mạnh của tao đủ đánh chết mày bằng một quyền!”

Lúc sắp đánh đến đan điền của Diệp Bắc Minh!

Năm ngón tay đột ngột xuất hiện tóm chặt cổ tay của lão tổ Độn Thế!

“Cái gì?”

Bất luận lão tổ Độn Thế dùng sức thế nào, nắm đấm vẫn dừng ở vị trí cách đan điền của Diệp Bắc Minh nửa tấc!

Không thể tiến thêm một bước!

Giọng nói như tử thần vang lên: “Quên không nói với ông! Tôi đã dung hợp một trăm năm mươi chiếc xương chí tôn, độ mạnh cơ thể đạt đến cảnh giới gì tôi cũng không biết!”

“Nhưng chắc chắn mạnh hơn ông một chút!”

Rắc!

Bẻ thật mạnh!

“A…”

Lão tổ Độn Thế kêu thảm một tiếng, cổ tay bị bẻ gãy, xương đâm xuyên máu thịt cánh tay lộ ra ngai!

Phập!

Quyền thứ hai ập đến, đập lên đan điền của lão tổ Độn Thế!

Không đợi ông ta phản ứng, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đâm xuyên lồng ngực của ông ta!

“Hấp thụ!”

Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng!

Lão tổ Độn Thế lập tức hóa thành một cái xác khô!

“Suýt…”

Ba người lão tổ Trấn Hồn, lão tổ Thất Tinh, lão tổ Lục Đạo, hít khí lạnh, bất giác lùi lại!

Khóe miệng Diệp Bắc Minh cong lên ý cười: “Đừng sợ, rất nhanh thôi”.

“Trong một hơi thở, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đã có thể hút cạn hoàn toàn các người, sẽ không đau đớn!”

“Tên điên này!”

Khuôn mặt già của lão tổ Trấn Hồn trắng bệch.

“Cảm ơn đã quá khen, người tiếp theo là ông đấy”.

Nụ cười của Diệp Bắc Minh như Diêm Vương đòi mạng!

Lão tổ Trấn Hồn sợ đến hồn phách bốc hơi: “Đừng…”

Trực tiếp thiêu cháy sinh mệnh, giống như hỏa tiễn bay lên không trung, nhanh chóng biến mất!

Lão tổ Thất Tinh và lão tổ Lục Đạo thấy vậy, cũng thiêu cháy sinh mệnh chuồn đi!

Diệp Bắc Minh không đuổi theo, hòa thượng chạy được chứ miếu thì không chạy được!

“Các người…”

Trần Lục Chỉ tức đến phun ra máu.

Ông ta bị thương nặng, vốn không thể bỏ chạy!

Trương La Vân kinh sợ nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: ‘Mẹ kiếp, hắn là quái vật gì! Sáu Tổ Cảnh bị hắn giết mất hai người, ba người thê thảm bỏ chạy!’

‘Còn một người bị thương nặng, quái vật như này, tại sao mình lại chọc vào chứ?’

Trương La Vân hối hận muốn chết!

Ông ta cũng muốn chạy.

Nhưng hai chân như đóng xuống thuyền, vốn không thể nhúc nhích một bước!

Lúc này, giọng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Đồng đội của ông không ổn lắm, lại bỏ lại một mình ông?”

Sắc mặt Trần Lục Chỉ trắng bệch.

Sáu người họ vốn chỉ là vừa mới hợp thành đội, bảo họ liều mạng vì mình vốn là điều không thể nào!

Bỏ chạy mới là lựa chọn của người bình thường!

Đôi mắt của Trần Lục Chỉ loeslene, dường như đưa ra quyết định: “Diệp tông chủ, tôi tình nguyện dùng một vài thức của Hoa tộc Thượng Cổ để lại ở nhà họ Trần đổi lấy cái mạng của mình!”
Chương 1797: Làm gia chủ

Diệp Bắc Minh kinh ngạc nhìn ông ta một cái: “Đồ của Hoa tộc Thượng Cổ để lại ở nhà họ Trần?”

“Đúng thế”.

Trần Lục Chỉ nghiêm trọng gật đầu: “Vật này chắc chắn có ích với Diệp tông chủ, nhà họ Trần cũng sử dụng nó nên mới có địa vị như hiện nay!”

“Chỉ cần Diệp tông chủ thề tha cho tôi một mạng, lão phu chắc chắn sẽ dâng lên bằng cả hai tay!”

Soạt!

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, trực tiếp xuất hiện trước người Trần Lục Chỉ.

Giơ tay tóm cổ của ông ta: “Tôi giết ông, rồi đến nhà họ Trần lục soát tìm kiếm vật này, không phải cũng như nhau sao?”

Trần Lục Chỉ đỏ bừng đôi mắt, gần như khó thở: “Diệp tông chủ, chỉ có một mình lão phu biết cách sử dụng vật này!”

“Nếu Diệp tông chủ không tin, lão phu không còn gì để nói!”

Ông ta còn bổ sung một câu: “Vật này, không những có thể chứng minh lai lịch của Hoa tộc Thượng Cổ, còn ẩn giấu một bí mật to lớn!”

“Mấy chục đời tổ tiên nhà họ Trần cố gắng nỗ lực cũng không phá giải được vật này!”

“Nhưng nhà họ Trần biết một điều, vật này có liên quan đến Thần Quốc Hỗn Độn!”

“Nhà cậu có thể đến từ Thần Quốc Hỗn Độn!”

Nói xong.

Nhắm mắt đợi chết!

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát: “Tạm thời giữ cái mạng của ông lại”.

Trần Lục Chỉ thở nhẹ nhõm, xem ra mình đã cược thắng!”

Liền sau đó.

Phập!

Diệp Bắc Minh đột ngột ra tay, đấm một quyền vỡ đan điền của Trần Lục Chỉ.

“Cậu…!”

Trần Lục Chỉ đau đến bò dưới đất.

Trong lòng tuyệt vọng gào thét: “Cậu đã đồng ý với tôi, tại sao còn phế đan điền của tôi?”

Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười lạnh lùng: “Tôi muốn phế thì phế, ông còn có tư cách mặc cả sao?”

“Nếu không phục, tôi trực tiếp lục soát thần hồn rồi giết ông cũng được!”

“Không dám…”

Trần Lục Chỉ sợ đến toàn thân run lên, vội vàng quỳ dưới đất: “Diệp tông chủ, bây giờ tôi đưa cậu đến nhà họ Trần ngay…”

“Chốc nữa rồi tính, tôi còn có việc cần xử lý”.

Diệp Bắc Minh chuyển ánh mắt, nhìn sang Trương La Vân ở một bên.

Trương La Vân sợ hãi bò đến: “Diệp tông chủ tha mạng, là tôi có mắt mà không thấy thái sơn!”

“Chỉ cần Diệp tông chủ đồng ý tha cho tôi, bảo tôi làm gì tôi cùng làm!”

Phập! Phập! Phập!

Điên cuồng dập đầu!

Sáu Tổ Cảnh bi giết mất hai, mọt người tàn phế, ba người còn lại thê thảm bỏ chạy!

Chiến tích khủng bố này nói ra ngoài thì ai dám tin?

Diệp Bắc Minh vô cùng bình tĩnh: “Trương Đạc đâu?”

Trương La Vân vội vàng giải thích: “Cậu ta bị áp giải đến địa lao, tôi lập tức cho người đưa cậu ta đến gặp cậu”.

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát: “Còn ông nội của Trương Đạc, cũng đưa đến luôn!”

“Được!”

Tuy Trương La Vân nghi hoặc nhưng cũng không dám chậm trễ!

Lập tức cho người đưa Trương Đạc và Trương Chính Càn đến!

Trương Đạc vừa từ địa lao đi ra, toàn thân đầy máu, vừa nhìn là biết đã chịu không ít hành hạ!

Khi anh ta nhìn thấy ông nội nằm trên cáng bị người ta bê ra, lập tức tức giận hét như phát điên: “Trương La Vân, ông có gì thì nhằm vào tôi!”

“Cho dù ông nội tôi bị phế, thì cũng từng là nguyên lão của nhà họ Trương!”

“Nếu ông dám giết hại nguyên lão nhà họ Trương, các trưởng lão khác sẽ không tha cho ông đâu!”

Trương La Vân tái xanh mặt, không nói một lời!

Đưa hai ông cháu đến trước mặt Diệp Bắc Minh.

“Diệp tông chủ, anh không sao ư?”

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh ngồi ở đó như không có việc gì, Trương Đạc vô cùng kinh ngạc.

“Diệp tông chủ, là cậu gọi hai ông cháu tôi đến ư? Không biết có việc gì?”, dù sao Trương Chính Càn cũng từng là cảnh giới Thần Hoàng.

Cho dù là người tàn phế, vừa nhìn là nhận ra bầu không khí ở hiện trường không đúng lắm!

Trương La Vân đứng bên cạnh Diệp Bắc Minh giống như người hầu, cúi đầu như đợi phân phó bất cứ lúc nào!

Quỷ dị!

Quá quỷ dị!

Diệp Bắc Minh chẳng thèm phí lời, nói thẳng: “Ông Trương, tôi không vòng vo nữa!”

“Thứ nhất, chỉ cần ông gật đầu, bắt đầu từ bây giờ Trương Đạc là gia chủ của nhà họ Trương!”

“Thứ hai, từ nay về sau nhà họ Trương hợp tác với Thái Dương Tông, tất cả vật phẩm đấu giá của Dịch Bảo Các, Thái Dương Tông có quyền lựa chọn vô hạn!”

“Cái gì?”

Cơ thể của Trương La Vân run lên.

Trương Chính Càn trừng mở to mắt, không dám tin nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp tông chủ, tôi nghĩ cậu nhầm rồi”.

“Lão phu đã là người tàn phế, không có quyền gì ở nhà họ Trương, Trương Đạc không có cơ hội làm gia chủ của nhà họ Trương!”

Diệp Bắc Minh cười: “Nếu, tôi có thể làm được thì sao?”



Một canh giờ sau.

Trong một phòng họp lớn nhất của Dịch Bảo Các.

Một đám lãnh đạo cấp cao của nhà họ Trương nhận được thông báo, đều đi đến phòng họp.
Chương 1798: Bổ nhiệm gia chủ

“Hừ! Trương La Vân, ông có ý gì? Mọi người đều rất bận, ông đột nhiên bảo mọi người đến phòng họp làm gì?”, một người đàn ông trung niên vừa xuất hiện đã chất vấn Trương La Vân đứng ở cửa phòng họp.

“Trương La Vân, ông muốn làm gì?”

“Bao nhiêu nguyên lão đều bị ông gọi đến, ông có ý gì?”

Người đàn ông trung niên tên là Trương Đông Tín.

Phía sau ông ta lại có thêm mấy bóng hình, Trương Tam Trọng, Trương Hướng Bắc, Trương Miêu Hổ.

Đều là thực lực cảnh giới Thần Hoàng trung kỳ~

Trương La Vân mỉm cười nói: “Đợi mọi người đến đủ thì biết”.

“Hừ! Tôi thấy ông cũng chẳng giở được trò gì!”, Trương Đông Tín cười lạnh lùng một tiếng.

Họ có tất cả bốn cảnh giới Thần Hoàng trung kỳ, có mười mấy nguyên lão trong tộc ủng hộ họ!

Trương La Vân vốn không có cơ hội!

Rất nhanh, những người cấp cao nhà họ Trương lần lượt đến phòng họp, Trương La Vân thấy khá đông đủ rồi liền lùi đến một góc!

Mọi người mới phát hiện, có một người đàn ông trẻ nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối ngồi trong góc.

Một cô gái thân hình kiều diễm đứng phía sau, còn có một ông lão như bị thương thoi thóp hơi thở!

Vừa nãy lúc đi vào, thanh niên vẫn luôn ở trong phòng họp!

Chỉ là.

Không có ai chú ý đến!

Đồng thời.

Mọi người còn kinh ngạc phát hiện Trương Chính Càn và Trương Đạc đã đến!

“Trương Chính Càn, khí tức của ông…”

Đồng tử của mọi người co lại: “Ông hồi phục thực lực rồi?”

Trương Chính Càn lại có thể đứng lên đi lại, hơn nữa trên người toát ra khí tức cảnh giới Thần Hoàng hậu kỳ!

Trương Chính Càn thản nhiên nói: “Cảm ơn các vị quan tâm, lão phu đã hồi phục rồi!”

Ông ta cố kiềm chế nỗi chấn hãi trong lòng, chậm rãi đi đến đứng bên cạnh Diệp Bắc Minh!

Vào một canh giờ trước!

Diệp Bắc Minh đã dùng thủ đoạn như quỷ thần chữa trị, hồi phục hơn một nửa thực lực cho ông ta!

Trương Đông Tín hơi bất an: “Các người có ý gì?”

Lúc này.

Giọng của người thanh niên vang lên: “Tôi bảo các vị đến là để tuyên bố một chuyện, bắt đầu từ bây giờ Trương Đạc đảm nhiệm gia chủ nhà họ Trương!”

“Trương Chính Càn làm thái thượng trưởng lão duy nhất của nhà họ Trương, Trương La Vân sẽ làm các chủ của Dịch Bảo Các!”

Lời vừa được nói ra, toàn hiện trường bùng nổ!

“Cậu là ai? Làm sao dám tùy tiện bổ nhiệm vị trí gia chủ nhà họ Trương?”

“Nhóc con, khẩu khí của cậu lớn quá, chán sống rồi hả?”

“Nơi này là phòng họp của nhà họ Trương, tên nhóc nói năng không kiêng kỵ này là ai? Người đâu, đuổi ra ngoài cho tôi!”

Một số nguyên lão tức giận đứng lên!

Phập!

Trương Đông Tín còn đập bàn: “Mẹ kiếp, cái thứ gì…”

Trương Tam Trọng, Trương Hướng Bắc, Trương Miêu Hổ đứng lên theo, trong mắt lóe lên tia băng lạnh vô tận!

Gru!

Trong lúc một tiếng rồng gầm vang lên, đồng thời mọi người trong phòng họp chỉ thấy huyết quang lóe lên rồi vut tắt!

Phụt! Phụt! Phụt!

Thịch một tiếng, đầu của bốn người Trương Đông Tín, Trương Tam Trọng, Trương Hướng Bắc, Trương Miêu Hổ rơi xuống bàn của phòng họp!

Mắt trợn tròn!

Vẻ mặt kinh sợ!

Sượt!

Tất cả mọi người trong phòng họp sợ hãi đứng lên, đôi mắt nhìn chằm chằm người thanh niên ra tay, cảm thấy khó thở!

“Có ai có ý kiến không?”

Giọng của người thanh niên vang lên.

“Không… không có…”

“Không có…”

“Chúng tôi không có ý kiến!”

“Tham kiến gia chủ, tham kiến thái thượng trưởng lão…”

Đám người nhà họ Trương bị thủ đoạn dứt khoát này dọa sợ đến đều lên tiếng, chỉ sợ chậm hơn người khác một bước!

Khuôn mặt Trương Đạc đỏ bừng, không ngừng nuốt nước miếng: “Vãi… tôi là gia chủ rồi?’

Trong lòng Trương Chính Càn vô cùng chấn hãi, không nhịn được kính sợ nhìn người thanh niên như thần linh trước mặt!



Trên đường đến nhà họ Trần, Trần Lục Chỉ không nhịn được lên tiếng: “Không hổ là con cháu của Hoa tộc Thượng Cổ, thủ đoạn sát phạt quyết đoán vừa nãy dưới bầu trời này không có mấy người có thể làm được!”

“Nhà họ Trần không phải là đối thủ của cậu, Hoa tộc Thượng Cổ quay về thật rồi”.

Nói xong.

Trần Lục Chỉ thụp một tiếng quỳ xuống đất: “Diệp tông chủ, lão phu nhận thua!’

“Sau khi đến nhà họ Trần, tôi sẽ nói với Diệp tông chủ tất cả những gì tôi biết, xin Diệp tông chủ đừng làm khó con cháu nhà họ Trần, đây là thỉnh cầu duy nhất của lão phu…”

Diệp Bắc Minh đứng chắp tay sau lưng.

Thản nhiên nhìn Trần Lục Chỉ!

Đồng tử của Trần Lục Chỉ không ngừng co lại, không dám nhìn thẳng vào Diệp Bắc Minh!

“Ông đừng sợ, tôi không thích giết người”.
Chương 1799: Tám vương tộc lớn!

Trần Lục Chỉ không nhịn được giật khóe miệng: “Diệp tông chủ, lão phu cũng biết chuyện cậu một lúc diệt hơn trăm tông môn, chú sát hàng triệu người…”

“Ồ, lần đó là sự cố”.

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt tùy ý: “Chỉ có lúc tôi nổi giận mới giết người!’

“Đương nhiên, bình thường tôi sẽ không tức giận”.

Trần Lục Chỉ nuốt nước miếng.

Chỉ có thể cầu nguyện Diệp Bắc Minh thực sự sẽ không nổi giận!

Chẳng mấy chốc.

Hai người đi đến thành trì thứ nhất rừng rậm Tinh Hồn, dù sao cũng là thành trì siêu cấp dân số một tỷ người!

Náo nhiệt không thua kém gì thành phố Thần, hai người đến trước cổng nhà họ Trần.

“Lão tổ, ông về rồi!”

Mấy ông lão cảnh giới Thần Hoàng sơ kỳ tiến lên, cung kính hành lễ.

“Diệp tông chủ, có nghỉ ngơi trước không?”, Trần Lục Chỉ đề nghị.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không cần, trực tiếp đưa tôi đi xem thứ mà ông nói đi!”

“Được!”

Trần Lục Chỉ nhìn Diệp Bắc Minh sâu sắc một cái, gật đầu, đưa Diệp Bắc Minh đi vào sâu trong nhà họ Trần.

Mấy ông lão cảnh giới Thần Hoàng cứng đờ tại chỗ, quay sang nhìn nhau: “Thanh niên đó là ai? Tại sao lão tổ cung kính… với cậu ta như vậy?”

“Họ Diệp? Diệp tông chủ… chắc không phải là Diệp Bắc Minh chứ?”

“Suýt!”



Sâu trong hư không vô biên vô tận, có một đại lục rộng hàng tỷ dặm lơ lưng trên không trung khí Hỗn Độn bập bềnh.

Nếu từ trong hư không cúi nhìn xuống dưới.

Chắc chắn sẽ chấn kinh phát hiện, trên không trung đại lục đó lại trôi nổi hơn trăm vầng mặt trời!

Cả đại lục có vô số tông môn, lại chỉ có một đất nước!

Vì sinh ra trong Hỗn Độn, được đặt tên là Thần Quốc Hỗn Độn!

Lúc này.

Trong cung điện như thiên cung ở sâu trong hoàng cung của Thần Quốc Hỗn Độn!

Một cô gái hoàn hảo không tỳ vết hai tay chống cằm, đôi mắt to long lanh trừng nhìn một bức chân dung đã ngắm hàng triệu lần một cách nhàm chán: “Rốt cuộc anh đang ở đâu? Lang quân như ý của tôi”.

“Đều tại năm đó sau khi sư phụ để lại bức chân dung này, liền chạy đến thế giới Bản Nguyên du lịch!”

“Không tiết lộ cho mình một chút tin tức nào, người ta còn một tháng nữa là thành niên rồi, bây giờ ngay cả bóng hình của anh ta cũng không nhìn thấy!”

“Sư phụ thối, sư phụ xấu xa… hừ!”

Cô gái khẽ hừ một câu.

Bỗng nhiên, một thị nữ chậm rãi đi đến.

Nếu ở thần giới, tuyệt đối là mỹ nữ tuyệt thế cấp nữ thần!

So với cô gái ngây người trước bức chân dung, lại vẫn kém hơn một bậc!

“Điện hạ, chẳng phải tiền bối Thiên Cơ đã nói rồi sao!”

Thị nữ mỉm cười: “Lang quân như ý của cô chắc chắn sẽ xuất hiện vào ngày mà cô thành niên, hơn nữa chắc chắn người này là người của tám vương tộc lớn!”

Cô gái lắc đầu: “Thanh niên đích hệ của tám vương tộc lớn, phụ hoàng mẫu hậu đã cho người tìm mấy lượt rồi!”

“Vốn không có người nào tương tự với bức chân dung, càng đừng nói là giống!”

“Bây giờ tôi đang nghi ngờ có phải sư phụ cố ý lừa tôi không đấy!”

Bỗng nhiên.

Thị nữ cau mày: “Điện hạ, tiện nữ có câu này không biết có nên nói hay không?”

Cô gái xua tay: “Cứ nói không sao”.

Đôi mắt của thị nữ trầm xuống: “Thần quan và thần hậu chỉ điều tra một lượt bảy vương tộc phải không?”

“Bảy vương tộc?”

Cô gái ngẩn người, sau đó ngạc nhiên há cái miệng nhỏ: “Ý của cô là còn thiếu một vương tộc?”

“Đúng thế!”

Thị nữ ngưng trọng gật đầu: “Điện hạ, loạn tám vương tộc năm đó! Quân phản bội của tộc đó suýt nữa diệt sự thống trị của thần quốc!”

“Sau đó ị mấy vị hoảng tổ dẫn dắt bảy vương tộc liên thủ trấn áp, từ đó tộc đó hoàn toàn diệt vong!

“Nhưng dạo này hoàng cung có người đồn, tộc đó còn có một vài dư nghiệt lưu lạc ở thế giới cấp dưới, có thể tro tàn cháy lại bất cứ lúc nào!”

Đôi mắt đẹp của cô gái lóe lên hào quang kỳ dị!

Cô ta cau mày càng chặt: “Chẳng lẽ sư phụ dự đoán lang quân như ý của tôi là người của Hoa tộc?”

Hai chữ Hoa tộc vừa ra khỏi miệng!

Ầm ầm!

Một tiếng sét vang lên!

Trên không trung cung điện vốn trong xanh lập tức mây đen giăng kín!

Thị nữ sợ đến bước lên trước, che miệng của cô gái: “Điện hạ, đừng nói linh tinh!”

“Trong Thần Quốc, hai chữ này là đại kỵ, một khi bị mấy vị hoàng tổ biết, cho dù cô là công chúa cũng sẽ bị phạt…”

Cô gái lắc đầu, nghi hoặc nhìn mây đen khắp trời: “Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thực sự là tộc đó phản bội sao?”
Chương 1800: “Thứ mà ông nói đâu?”

“Đã là phản bội, tại sao không dám cho người của Thần Quốc bàn luận? Có phải trong đó có ẩn tình khác không?”

Ầm ầm!

Sấm sét bên ngoài càng nhiều, từng đường sét điên cuồng gào thét!

Thị nữ sợ đến bò dưới đất, điên cuồng dập đầu!

Phập! Phập! Phập!

“Điện hạ, xin cô đừng nói nữa… đều là lỗi của tôi, tôi không nên nhắc đến chuyện đó!”

“Được rồi”.

Cô gái xua tay, chuyển chủ đề: “Vẫn chưa liên lạc được với Nghê Hoàng tỷ tỷ sao?”



Trong thế giới không gian ở sâu cấm địa nhà họ Trần.

Chín mươi chín tòa long sơn vờn quanh một Thang Trời vút thẳng lên trời, đúng là giống y hệt di tích Côn Luân Thượng Cổ!

Khác biệt duy nhất là so với di tích Côn Luân Thượng Cổ, chín mươi chín tòa long sơn nhỏ hơn mười lần!

Thang Trời một vạn cấp cũng chỉ có một ngàn cấp!

“Diệp tông chủ, rất quen thuộc phải không?”, Trần Lục Chỉ ồm ồm nói.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Mô phỏng di tích Côn Luân Thượng Cổ?”

“Đúng thế!”

Trần Lục Chỉ trả lời khẳng định: “Tổ tiên nhà họ Trần sớm đã phát hiện chín mươi chín tòa Long Sơn của di tích Côn Luân Thượng Cổ có một loại hoa văn được hình thành tự nhiên!”

“Chỉ cần xếp theo thứ tự của chín mươi chín tòa Long Sơn, cho dù không có sự hỗ trợ của trận pháp, sức mạnh thiên địa cũng sẽ tự nhiên hội tụ về những Long Sơn này!”

“Nhà họ Trần chúng tôi có thể có ngày hôm nay, đều dựa vào khí vận của chín mươi chín tòa Long Sơn hỗ trợ!”

“Đương nhiên, ngoài ra còn có một vài võ kỹ và công pháp của Hoa tộc để lại!”

Diệp Bắc Minh hỏi: “Điện Thần Hoàng cũng vậy ư?”

“Đúng thế”.

“Thứ mà ông nói đâu?”

“Đi theo tôi”.

Trần Lục Chỉ đi lên bậc thầm, đưa Diệp Bắc Minh đến trước một bục đá.

Một chiếc hộp kim loại khắc đầy các loại phù văn, cũng không có một chút khe hở.

“Sau khi nhà họ Trần có được vật này, đã sử dụng các biện pháp cũng không thể mở được”.

Trần Lục Chỉ chỉ vào chiếc hộp: “Rất nhiều người nhà họ Trần đã từng nghiên cứu phù văn trên vật này, vô cùng đáng sợ!”

“Một phù văn bất kỳ đều có thể hủy thiên diệt địa, trong chiếc hộp được nó phong ấn chắc chắn giấu một bí mật kinh thiên động địa!”

“Nếu Diệp tông chủ có thể mở ra, cũng có thể bù đắp ước nguyện mấy chục đời nhà họ Trần!”

Diệp Bắc Minh tiến lên một bước.

Cúi đầu nhìn chiếc hộp kim loại!

Suy nghĩ mấy giây, giơ tay cầm lấy chiếc hộp kim loại!

Sau trong đôi mắt của Trần Lục Chỉ lóe lên tia vui mừng, hình như rất mong chờ Diệp Bắc Minh cầm chiếc hộp kim loại!

Bỗng nhiên.

Diệp Bắc Minh dừng tay giữa không trung, lạnh lùng quay đầu: “Ông rất mong tôi chạm vào chiếc hộp này ư?”

Trái tim của Trần Lục Chỉ run lên, liền nở nụ cười: “Diệp tông chủ, cậu nói gì vậy, sao tôi nghe không hiểu?”

“Lại đây, cầm lấy chiếc hộp kim loại này đi!”, Diệp Bắc Minh ra lệnh.

Vẻ mặt Trần Lục Chỉ biến sắc: “Diệp tông chủ, cậu… cậu muốn làm gì?”

“Vật này là đồ của Hoa tộc thượng cổ để lại, cậu tự xem là được, tại sao cứ muốn tôi…”

Diệp Bắc Minh chẳng thèm phí lời!

Mười ba cây kim châm bay ra!

Lập tức cắm vào cơ thể của Trần Lục Chỉ!

“A…”, Trần Lục Chỉ điên cuồng kêu thảm, nằm xuống đất không ngừng lăn lộn.

“Cầm lấy chiếc hộp!”, Diệp Bắc Minh cất giọng băng lạnh.

Trần Lục Chỉ dường như nghe thấy chuyện cực kỳ khủng bố, cho dù bị Quỷ Môn Thập Tam Châm hàn hạ cũng điên cuồng từ chối: “Đừng, tôi không muốn chạm vào nó…”

Diệp Bắc Minh sầm mặt: “Nói! Rốt cuộc nó có gì cổ quái!”

“Cậu giết tôi đi, cầu xin cậu giết tôi đi…”

Đôi mắt của Trần Lục Chỉ tràn đầy kinh hãi, thà chết cũng không chạm vào chiếc hộp.

Diệp Bắc Minh kinh ngạc, thà bị Quỷ Môn Thập Tam Châm hành hạ đau đớn, có chết cũng không muốn chạm vào chiếc hộp này!

Rốt cuộc nó có ma lực gì?

Diệp Bắc Minh không do dự, trong đôi mắt bắn ra ánh hào quang máu chui vào trong đầu của Trần Lục Chỉ!

Trực tiếp lục soát thần hồn!

Tìm kiếm tất cả liên quan đến chiếc hộp!

“Tổ tiên nhà họ Trần cướp được từ trong tay một con cháu Hoa tộc, người chạm vào chiếc hộp kim loại sẽ bị sức mạnh thần bí hút cạn tinh huyết và thần hồn?”

Liền sau đó.

Diệp Bắc Minh nhìn thấy một bức tranh trong đầu của Trần Lục Chỉ!

Ông ta bắt rất nhiều võ giả đưa vào cấm địa nhà họ Trần.

Bắt họ chạm vào chiếc hộp kim loại!

Không ai ngoại lệ, khi những người này chạm vào chiếc hộp kim loại.

Cơ thể lập tức khô héo, hóa thành xác khô!

Không những vậy.

Trong cơ thể của xác khô còn có một hư ảnh thần hồn bay ra, bị sức mạnh trong chiếc hộp kim loại nuốt chửng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK