Đám người Thái Tra, Chu Long quay sang nhìn nhau!
Ngay cả Lục Tử Húc cũng ngẩn người, không dám tin hỏi: “Mày nói cái gì?”
“Mày muốn thách chiến hai người bọn tao cùng lúc?”
Sau đó.
“Ha ha ha!”
Lục Tử Húc cười chảy cả nước mắt: “Diệp Bắc Minh, mày biết mày đang nói gì không?”
“Một mình địch hai người? Ha ha ha, mọi người nghe đi, một mình địch hai người!”
“Nếu mày đã muốn một mình đấu với hai người, bọn tao đồng ý với mày!”
Quay người đi lên: “Tao đợi mày ở đài võ đạo!”
Trịnh Nhất Hàm lướt nhìn Diệp Bắc Minh đầy ý sâu xa: “Nhóc con, đừng có không dám lên đấy!”
Diệp Bắc Minh đi theo về hướng đài võ đạo.
Phùng Võ bước lên trước ngăn anh: “Diệp Bắc Minh, cậu tuyệt đối đừng kích động!”
“Đài võ đạo không phải trò đùa, một khi cậu dẫm chân lên đài võ đạo, thì phải theo quy tắc của tổng viện!”
“Cậu sẽ chết đấy!”
Đôi mắt Phùng Võ đỏ bừng!
Hoa Côn Luân không nhịn được nhắc nhở: “Diệp Bắc Minh, việc này không phải đùa đâu!”
“Trước khi cậu chưa bước lên đài võ đạo, tất cả có thể không tính!”
“Bây giờ nghĩ lại vẫn còn kịp, cậu chắc chắn muốn lên đài võ đạo, một mình địch hai người chứ!”
Để nhắc nhở Diệp Bắc Minh.
Hoa Côn Luân cố ý nhấn mạnh câu cuối cùng!
Đạm Đài U Nguyệt cũng không nhịn được đi đến: “Diệp Bắc Minh, cảnh giới của anh và Lục Tử Húc chênh lệch quá lớn”.
“Cho dù từ bỏ cũng không mất mặt, càng đừng nói một mình địch hai người”.
“Anh không cần mạo hiểm!”
Cô ta bỗng lo lắng cho Diệp Bắc Minh!
Thực sự không hy vọng anh đi nộp mạng!
Diệp Bắc Minh cười với mấy người: “Mọi người không có lòng tin với tôi vậy sao?”
Phùng Vũ cạn lời: “Cậu như vậy, ai sẽ có lòng tin với cậu chứ?”
Bỗng nhiên.
Một giọng nói lanh lảnh vang lên: “Tôi có lòng tin với anh Bắc Minh!”
Soạt!
Ánh mắt của mọi người lập tức nhìn sang Chu Nhược Giai!
“Những người sống cùng nhau, tính cách cũng giống nhau”.
“Dũng khí kỳ lạ!”
Rất nhiều người lắc đầu.
Diệp Bắc Minh kéo bàn tay nhỏ của Chu Nhược Giai, không cần nhiều lời!
Hai người đi về hướng đài võ đạo.
Tin tức đài võ đạo được truyền đi nhanh chóng.
“Một tên nhóc Hoa tộc mới đến muốn thách chiến Lục Tử Húc?”
“Bắt đầu từ lúc học viện Giám Sát thành lập, chưa từng có ai một mình địch hai người trên đài võ đạo!”
Tất cả những người nghe được tin đều kinh ngạc!
Từ xưa đến nay, đài võ đạo đều là nơi một đấu một.
“Đi thôi, đi xem xem!”
Rất nhiều người nghe tin đến xem.
…
Diệp Bắc Minh đến dưới đài võ đạo, xung quanh sớm đã chật kín người!
Trên đài võ đạo.
Trên khuôn mặt Lục Tử Húc và Trịnh Nhất Hàm mang theo sát ý lạnh lùng, cúi nhìn Diệp Bắc Minh phía dưới.
Hoa Côn Luân đi lên đài cao, khuôn mặt già tối sầm.
Một ông lão lại gần, đứng sánh vai cùng Hoa Côn Luân, nhìn về hướng đài võ đạo.
Ông lão hứng thú nói: “Ông Hoa, ông không khuyên tên nhóc đó à?”
“Học viện chúng ta vì muốn biết thực lực của mỗi học viên trực quan hơn, cho nên cấm sử dụng vũ khí!”
“Bây giờ hoàn toàn là đấu về cảnh giới!”
“Tên nhóc này lại như nghé con mới sinh chẳng biết sợ cọp, chẳng lẽ ông Hoa cũng đùa theo sao?”
Hoa Côn Luân nhìn chằm chằm bóng lưng của Diệp Bắc Minh: “Tôi cũng không ngờ, tên nhóc này lại kiêu ngạo tự đại như vậy!”
“Kiêu ngạo tự đại?”
Ông lão cười lắc đầu: “Không phải là kiêu ngạo tự đại, đây là nộp mạng!”
Đôi mắt già nua của Hoa Côn Luân trầm xuống: “Nếu cậu ta thực sự nguy hiểm đến tính mạng, cho dù tôi phạm quy cũng phải ra tay một lần!”
“Ông đừng làm bừa, làm hỏng quy tắc, tôi rất khó xử!”
Ông lão sợ giật mình.
Liền sau đó, ông ta như nghĩ đến điều gì: “Đợi đã! Lão già, tên nhóc này là người Hoa tộc!”
“Chẳng lẽ ông muốn…”
Đột nhiên, tiếng trống trận vang lên.
Thịch! Thịch! Thịch!...
Một ông lão mắt chim ưng đi lên đài võ đạo: “Trật tự!”
Dưới đài lập tức yên tĩnh!
Ông lão mắt chim ưng cất giọng uy nghiêm: “Không nói nhiều, sau đây tôi tuyên đọc quy tắc đài võ đạo!”
“Thứ nhất, cấm sử dụng vũ khí!”
“Thứ hai, cấm sử dụng ám khí, sương độc!”
“Thứ ba, cấm mượn dùng ngoại lực khác ngoại trừ công pháp võ đạo bản thân!”
“Nếu dám vi phạm quy tắc đài võ đạo, các trọng tài trên ghế cực kỳ công bằng sẽ lập tức ra tay giết người đó!”
Có mười mấy ông lão khí tức khủng bố ngồi trên ghế trọng tài phía xa.
Nhưng phần lớn bọn họ đều nhắm mắt nghỉ ngơi, không có hứng thú với cuộc chiến không hề có tranh cãi này!
Chương 1014: Diệp Bắc Minh điên cuồng
Ông lão mắt chim ưng lướt nhìn ba người: “Ba người các cậu có ý kiến gì khác không?”
Lục Tử Húc nhịn cười: “Tôi không có”.
“Tôi cũng không có”.
Vẻ mặt Trịnh Nhất Hàm đầy thích thú.
Diệp Bắc Minh khẽ lắc đầu.
“Được!”
Ông lão mắt chim ưng lùi xuống khỏi đài võ đạo: “Cuộc chiến của Diệp Bắc Minh thách chiến Lục Tử Húc và Trịnh Nhất Hàm!”
“Bắt đầu!”
Vừa dứt lời, mọi người còn chưa nhìn rõ xảy ra chuyện gì!
Soạt!
Một tiếng phá không trung vang lên!
Phụt!
Một làn sương máu nổ ra!
“A…”
Một tiếng kêu thảm kinh sợ vang lên, toàn thân Trịnh Nhất Hàm mềm nhũn, sợ ngã dưới đất.
Ba việc gần như xảy ra cùng một lúc!
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện gì vậy?”
“Sao Lục Tử Húc biến mất rồi?”
Đầu óc mọi người dưới võ đài trống rỗng, còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.
Trên đài võ đạo, Lục Tử Húc biến mất!
Có người kinh sợ nói: “Chắc không phải là sương máu đó chứ…”
“Cái gì?”
Đồng tử của mọi người co mạnh lại, hít khí lạnh: “Suýt!”
Soạt! Soạt! Soạt!
Mười mấy ông lão trên ghế trọng tài đều trừng mở to mắt, sượt một cái đứng bật lên!
Nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh trên đài võ đạo như nhìn thấy ma, đôi mắt hoàn toàn không rời nổi!
“Việc này!”
Hoa Côn Luân thộn người, ông ta đã chuẩn bị ra tay cứu người.
Nhưng… ông ta đã nhìn thấy gì?
Con ngươi của ông lão bên cạnh suýt nổ tung: “Lão Hoa, ông nhìn thấy chưa?”
“Trời ơi! Tốc độ, sức mạnh của tên nhóc này!”
“Suýt!”
Một luồng ý lạnh từ bàn chân của ông lão vụt thẳng lên thiên linh cái.
Phùng Vũ sợ đến trượt mông ngồi xuống đất, kinh hãi toát mồ hôi: “Ôi mẹ ơi!”
Cả người Đạm Đài U Nguyệt ngẩn ngơ tại chỗ: ‘Tốc độ nhanh quá, vừa nãy anh ta đã giết Lục Tử Húc? Làm sao có thể!’
Lúc này, cả đài võ đạo rơi vào tĩnh lặng như cái chết!
Cảnh giới Thần Vương sơ kỳ giết cảnh giới Tôn Giả!
Vị trí một ngàn lẻ một bảng xếp hạng Thương Khung, đổi chủ!
Trong ánh mắt chấn hãi của hàng vạn người, ánh mắt Diệp Bắc Minh khóa chặt Trịnh Nhất Hàm: “Đến lượt cô rồi!”
Trịnh Nhất Hàm sợ đến đôi mắt đỏ rực, tràn đầy tia máu hét lớn: “Tôi nhận thua, tôi nhận thua thật!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: “Khi cô ức hiếp Nhược Giai, đã là một người chết rồi!”
Vừa dứt lời, sát khí kinh thiên từ trong cơ thể Diệp Bắc Minh bùng phát ra!
Ùn ùn kéo đến, dường như cuốn cả đài võ đạo!
Trên ghế trọng tài phía xa, khuôn mặt một ông lão mặc cẩm bào bỗng biến sắc, tức giận thét một tiếng: “Nhóc con, cậu dừng tay lại cho tôi!”
Diệp Bắc Minh không thèm nhìn đến, tấn công một quyền về hướng Trịnh Nhất Hàm!
“Nhóc con, cậu dám phớt lờ lời của tôi?”
Ông lão mặc cẩm bào gào thét một tiếng, nhảy vụt lên, lập tức đáp xuống đài võ đạo!
Chặn trước mặt Trịnh Nhất Hàm.
Tấn công một quyền!
Khoảnh khắc hai nắm đấm chạm nhau, bùng phát sóng khí ngút trời.
Phập!
Cả đài võ đạo ầm ầm, Diệp Bắc Minh bị đánh lùi lại mười mấy bước mới dừng lại.
Ông lão mặc cẩm bào cũng lùi lại ba bước!
Mỗi một bước chạm xuống, dưới chân đều xuất hiện một cái hố sâu to bằng miệng bát!
“Suýt!”
Dưới đài võ đào lại vang lên tiếng hít khí lạnh!
Ông lão tên là Trịnh Bách Xuyên, là một trong trưởng lão của Tổng viện Giám sát!
Cảnh giới Vực Vương hậu kỳ!
Mà lại bị một quyền của một cảnh giới Thần Vương sơ kỳ đánh lùi lại ba bước?
Tuy Diệp Bắc Minh cũng lùi lại mười mấy bước, nhưng anh là cảnh giới Thần Vương sơ kỳ!
Chênh lệch cảnh giới lớn như vậy, dựa vào thực lực bản thân lại có thể đánh lui cảnh giới Vực Vương?
Trịnh Bách Xuyên tỏ vẻ mặt chấn kinh, trong mắt lộ ra sát ý!
Trong lòng càng cuộn lên làn sóng sợ hãi: ‘Không giữ tên nhóc này lại được! Tiền lực của cậu ta đúng là còn đáng sơ hơn Diệp Phá Thiên năm đó!’
Chân nguyên trong đan điền gào thét như biển gào, khi định ra tay giết Diệp Bắc Minh.
“Trịnh Bách Xuyên, ông muốn làm gì?”
Hoa Côn Luân bước một bước lên đài võ đạo, cũng chặn trước người Diệp Bắc Minh.
Trịnh Bách Xuyên mới dừng tay, nở nụ cười: “Lão Hoa, Nhất Hàm đã nhận thua rồi”.
“Kẻ này còn muốn ra tay, tôi đến ngăn cản cậu ta thôi!”
Hoa Côn Luân cười lạnh lùng: “Ngăn cản? Ông đang ngăn cản sao?”
“Nếu tôi không ra tay, có phải ông muốn giết cậu ta không?”
Trịnh Bách Xuyên nhếch miệng cười: “Lão Hoa, ông nói đùa rồi”.
Dưới đài võ đạo, mọi người sợ đến sắp ngừng thở!
“Tôi cười ông đã lơ là!”
Một tiếng quát lớn không hề có dấu hiệu vang lên: “Người mà Diệp Bắc Minh tôi muốn giết, không thể sống sót!”
Trong chớp mắt!
Hoa Côn Luân sợ giật mình: “Cậu nhóc, cậu muốn làm gì?”
Còn chưa nói hết câu, Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước người Trịnh Nhất Hàm, tấn công một quyền!
Gru!
Chương 1015: Uy hiếp
Tiếng rồng gầm vang lên, một con huyết long bay ra từ trong nắm đấm của Diệp Bắc Minh!
Trịnh Bách Xuyên tức đến suýt thổ huyết, ông ta nằm mơ cũng không ngờ!
Diệp Bắc Minh lại dám ra tay giết người trước mặt ông ta!
“Nhóc con, cậu dám!”
Nhanh chóng giơ tay tóm về phía Trịnh Nhất Hàm.
Nhưng tốc độ của huyết long nhanh hơn, lập tức đập lên người Trịnh Nhất Hàm!
Phập!
Một làn sương máu nổ ra, cả người Trịnh Nhất Hàm biến mất, chỉ còn lại cánh tay đó trong tay Trịnh Bách Xuyên!
“Vãi!”
“Cậu ta lại đám giết Trịnh Nhất Hàm trước mặt lão Trịnh! Cậu ta muốn nghịch thiên sao?”
“Cậu ta đã nghịch thiên rồi! Vãi!”
“Ực ực, ực ực…”
Dưới đài võ đạo, mọi người kinh sợ nuốt nước miếng.
“Đúng là quá điên cuồng rồi”
“Tôi muốn gia nhập hội người hâm mộ Diệp Bắc Minh!”
“Mẹ ơi, tôi thích phong cách làm việc của tên nhóc này!”
Một vài võ giả đỏ bừng đôi mắt, hơi thở gấp gáp, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh với vẻ mặt sùng bái!
Là võ giả, ai mà không có nhiệt huyết?
Hành động của Diệp Bắc Minh khiến người ta nhiệt huyết sôi sục!
Đầu óc Đạm Đài U Nguyệt trống rỗng, lồng ngực không ngừng run lên nhìn tất cả!
Phùng Vũ dứt khoát ngồi xuống đất, sắc mặt trắng bệch nhìn đài võ đạo, sợ đến muốn khóc: “Ai dạy cậu ta chơi như vậy?”
“Cậu!”
Trịnh Bách Xuyên nhìn một cánh tay duy nhất còn lại của Trịnh Nhất Hàm!
Tức đến suýt thổ huyết: “Súc sinh, cậu dám giết người của nhà họ Trịnh trước mặt tôi!”
“Cậu thực sự không sợ chết hả!”
Một luồng sát ý khủng bố hội tụ trong lòng bàn tay, đập về phía vị trí của Diệp Bắc Minh!
Sắc mặt Hoa Côn Luân sầm xuống, tung một chưởng đối đầu Trịnh Bách Xuyên!
Phập!
Cả hội trường võ đạo chấn rung kịch liệt, cơ thể Trịnh Bách Xuyên loạng choạng lùi lại, miệng phun ra máu tươi!
Trong đôi mắt tràn ngập tức giận vô tận: “Lão Hoa, tôi chắc chắn vì kẻ này mà đối địch với nhà họ Trịnh tôi chứ?”
Ánh mắt Hoa Côn Luân sắc xảo: “Trịnh Bách Xuyên, hôm nay có tôi ở đây, ông đừng hòng động vào một cọng lông của cậu ta!”
“Được!”
Trịnh Bách Xuyên nhìn Hoa Côn Luân một cái sâu sắc, cất giọng kèm theo vẻ uy hiếp: “Súc sinh, chuyện hôm nay, tôi nhớ kỹ rồi!”
“Sau này, chúng ta từ từ chơi!”
Trịnh Bách Xuyên gần như cắn vỡ răng, quay người định bỏ đi.
Một giọng nói lạnh thấu xương vang lên: “Tôi cho ông đi chưa?”
Soạt!
Trong tích tắc, mười mấy vạn đôi mắt cùng nhìn sang Diệp Bắc Minh!
Mười mấy ông lão trên ghế trọng tài.
Phùng Vũ, Thái Tra, Chu Long, Đạm Đài U Nguyệt.
Tất cả nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Ngay cả Hoa Côn Luân cũng ngẩn người: “Cậu nhóc, cậu muốn làm gì?”
Diệp Bắc Minh đứng trên đài võ đạo, nhìn về hướng ghế trọng tài: “Trên đài võ đạo, vừa phân thắng bại, cũng quyết sinh tử!”
“Tôi giết Lục Tử Húc, Trịnh Nhất Hàm phù hợp quy tắc!”
“Con chó già này là cái thá gì? Giữa chừng xen ngang quyết đấu võ đạo, bây giờ lại muốn bỏ đi?”
“Quy định của các người tự định ra, chẳng lẽ không tuân thủ sao?”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh như gặp ma!
Sợ đến trái tim sắp nổ tung!
‘Ôi mẹ ơi…’
‘Hắn mắng lão Trịnh là chó già?’
Cơ thể của mọi người dưới đài võ dạo run lên bần bật, tất cả đều nín thở.
Mười mấy ông lão trên ghế trọng tài quay sang nhìn nhau, Hoa Côn Luân cũng không nhịn được nuốt nước miếng!
Lúc này, tĩnh lặng.
Tĩnh lặng như cái chết!
Không ai có thể trả lời câu hỏi của Diệp Bắc Minh!
Trong sự im lặng, giọng của Diệp Bắc Minh vang khắp bên tai mọi người như tử thần: “Nếu muốn cho Diệp Bắc Minh tôi tuân thủ quy tắc, các ông phải tuân thủ quy tắc của mình trước!”
“Nếu không, người mà các ông không xử lý, tôi giúp các ông xử lý!”
“Người mà các ông không giết, tôi giết giúp các ông!”
Roạt!
Giơ tay, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay Diệp Bắc Minh!
Chỉ về hướng Trịnh Bách Xuyên!
“Cậu!”
Toàn thân Trịnh Bách Xuyên đang run lên, một nửa là tức giận.
Một nửa còn lại, là không tự chủ run lên!
Đột nhiên, một giọng nói uy nghiêm vang lên từ sâu trong học viện Giám Sát: “Xen ngang quyết đấu đài võ đạo, Trịnh Bách Xuyên tự chặt một cánh tay, để răn đe cảnh cáo!”
“Bắt đầu từ bây giờ, Diệp Bắc Minh trở thành đệ tử nội viện!”
“Bước vào bảng xếp hạng Thương Khung!”
Toàn hội trường tĩnh lặng!
Khuôn mặt già của Trịnh Bách Xuyên lập tức trắng bệch, không có chút huyết sắc!
“Vâng…”
Ông ta cũng không dám chậm trễ một giây.
Trong tay xuất hiện một thanh bảo đao Ô Kim, chém một cánh tay xong, nhanh chóng rời đi.
“Diệp Bắc Minh, viện trưởng muốn gặp cậu”.
Một người phụ nữ áo trắng xuất hiện, đôi mắt đẹp kinh ngạc lướt nhìn trên người Diệp Bắc Minh: “Đi theo tôi”.
Quay người rời đi.
Đôi mắt Diệp Bắc Minh lóe lên: “Lão Hoa, giúp tôi chăm sóc Nhược Giai!”
“Tôi không hy vọng thấy có người ức hiếp cô ấy!”
Các võ giả khác có mặt đều giật khóe mắt, sau cuộc chiến hôm nay, ai còn dám ức hiếp người phụ nữ của anh?
Mẹ kiếp, anh còn dám uy hiếp cả Trịnh Bách Xuyên!
“Được!”
Sau khi nhận được lời đáp chắc chắn của Hoa Côn Luân, Diệp Bắc Minh đi theo sau người phụ nữ áo trắng!