Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1039: Chứng kiến trận chiến của tộc Rồng đen

Hàng trăm cường giả cảnh giới Vực Vương xuất hiện.

Luồng khí tức nghẹt thở đầy áp lực như muốn hủy diệt thiên địa ập tới.

Vô số người tu võ khiếp hãi.

Chỉ có người của Đế tộc và Tổng viện Giám Sát vẫn đứng im tại chỗ.

Bọn họ lẳng lặng quan sát tinh hình, không nói gì cả.

Kiếm nô tức giận quát: “Tề Đạo Khung, ông đang làm cái gì đó?”

“Tôi ra lệnh cho rồng lập tức dẫn người của Kiếm Tông đi ngay!”

Tề Đạo Khung cười khẩy đáp trả: “Sư phụ, đây là lần cuối cùng tôi gọi ông một tiếng sư phụ”.

“Ông tưởng rằng mình vẫn là lão tổ Kiếm Thần của Kiếm Tông à? Ngay khi ông quỳ gối dưới chân Diệp Bắc Minh ông đã không còn xứng với vị trí ấy rồi!”

“Đúng thế!”

“Kiếm nô, ông có tư cách gì dạy dỗ bọn tôi chứ?”

“Kiếm nô, ông câm miệng cho tôi!”

Ngũ tử còn lại của Kiếm Tông đều cười khinh nói.

“Chúng bây!”

Kiếm nô tức giận suýt nữa hộc máu.

“Ha ha ha ha!”

Hắc Long Vương ngửa mặt lên trời cười to, khinh khỉnh nhìn thoáng qua bọn họ: “Muốn đổ tội người khác thì cần gì bằng chứng!”

“Để tôi xem kẻ nào dám bước vào Long Đảo, giết không tha!”

Gầm gừ!

Tiếng rồng ngâm nga vang lên, hơn mười con rồng đen bay lên trời.

Chúng lượn lờ trên bầu trời Long Đảo.

Mắt Tề Đạo Khung lóe sáng như đã đạt được mục đích: “Các vị đã thấy rõ chưa? Tộc Rồng đen đang uy hiếp chúng ta kìa!”

“Giết!”

Một tiếng hét to vang vọng.

Vân Tiêu Tông, tám gia tộc Thần Huyết, Kiếm Tông, Quỷ Sát Môn, Thiên Vũ Tông và hàng chục tông môn đều ra tay.

Hàng trăm cường giả cảnh giới Vực Vương đều lao tới tấn công Long Đảo.

“Sư phụ, lũ người kia thật quá đáng, bọn chúng thậm chí chả thèm nói lý!”

Diệp Bắc Minh giận dữ, đôi mắt đỏ bừng, sẵn sàng gia nhập cuộc chiến bất cứ lúc nào.

Hắc Long Vương bế con gái lại, quát khẽ: “Đồ nhi, chuyện này không liên quan gì tới cậu!”

“Cậu đừng ra tay, nếu cậu ra tay bọn họ sẽ trút giận lên nhà họ Diệp Hoa tộc đấy!”

“Đây là trận chiến mà tộc Rồng đen tôi bắt buộc phải chiến, nhờ cậu bảo vệ tốt con gái tôi!”

“Nhưng mà, sư phụ...”, Diệp Bắc Minh vô cùng lo lắng.

Hắc Long Vương mỉm cười nói: “Con gái ra đời thành công đã khiến tôi thỏa mãn lắm rồi”.

“Nhóc Diệp à, hôm nay cậu cứ đứng xem tộc Rồng đen chiến đấu nhé!”

“Tộc Rồng đen, giờ Vương của các người phải nghênh trận đón địch rồi!”

Người trong tộc Rồng đen tiên phong xông lên, trận chiến nổ ra hết sức căng thẳng.

Gầm gừ!

“Á...”

Tiếng rồng ngâm và tiếng la hét thê thảm vang lên không dứt bên tai.

Hàng chục cường giả cảnh giới Vực Vương bao vây tấn công Hắc Long, chiêu nào chiêu nấy đều rất ác liệt và hung hiểm.

Hắc Long Vương quát lớn: “Cút xa bổn vương ra!”

Gầm gừ!

Tiếng rồng ngâm lên, vầng sáng rực rỡ tỏa khắp nơi.

Nó đánh bay hàng chục cường giả cảnh giới Vực Vương ra ngoài, bọn họ kinh hãi nhìn Hắc Long Vương: "Ông ta có sức mạnh như vậy sao?"

"Nếu để ông ta bước vào cảnh giới Vực Chủ sẽ không lường được hậu quả!"

"Làm sao giờ?"

"Giết ông ta!"

Bọn chúng liếc mắt nhìn nhau ra hiệu rồi âm thầm sử dụng thuật truyền âm.

Ánh mắt chúng tối sầm, sát ý bùng lên ngùn ngụt.

Mười phút sau, Hắc Long Vương giết được hai tên nhưng bản thân cũng đã bị thương.

Trên vẩy rồng màu đen có hàng chục miệng vết thương rất đáng sợ, máu tươi chảy ra đầm đìa.

Diệp Bắc Minh biến sắc, vội vã định ra tay giúp sức: “Sư phụ...”

Hắc Long Vương truyền âm tới: “Bắc Minh, nghe sư phụ này, đừng ra tay!”

“Nhưng mà!”

Diệp Bắc Minh đầy lo âu.

Hắc Long Vương lắc đầu: “Không có nhưng mà, đồng ý sư phụ đi!”

“Cho dù sư phụ có chết cũng đừng...”

Ông ta còn chưa nói dứt lời.

Bỗng nhiên, lão già gầy guộc kia tung chiêu đánh lén: “Con súc sinh kia, hôm nay lão phu sẽ giết rồng cho ông xem!”

Lão già gầy guộc nhe rằng cười, cầm một thanh đao màu than đen chém Hắc Long Vương.

“Muốn giết tôi à? Mơ đi!”

Hắc Long Vương quát lên rồi cắn cơ thể lão già kia, xé nát nó.

Ngay sau đó.

“Giết!”

Hai lão già vọt tới đánh lén sau lưng.

Con rồng đen vẫy đuôi.

Ầm! Ầm!

Hai tên đi đời.

Những tên còn lại đồng loạt xông lên, vô số đòn tấn công ập tới.

“Gầm...”

Hắc Long Vương hét lên đau đớn, rồi ông ta rơi thẳng xuống như sao băng nện xuống Long Đảo.

Gầm gừ!

Tiếng gào thét của tộc Rồng đen vang lên không ngớt, tất cả rồng đen nếu không bị trọng thương thì là chết thảm.

Xoẹt xoẹt xoẹt...

Hàng trăm người từ trên trời lao xuống nhắm thẳng tới chỗ Hắc Long Vương.

Tề Đạo Khung ngoác miệng cười to nói: “Hắc Long Vương, chẳng phải ông lợi hại lắm à?”

“Còn giẫm nát lão phu dưới chân nữa mà? Hả? Sao không giẫm tiếp đi!”

Ánh mắt Hắc Long Vương rất lạnh: “Đồ vô dụng!”

“Ông nói cái gì?”

Khuôn mặt già nua của Tề Đạo Khung tức giận đến mức tối sầm, cả người run rẩy vì tức.

Một lão già mặc đồ đen bước ra khỏi đám đông, hờ hững nói: “Hắc Long Vương, số mệnh của tộc Rồng đen ông đến đây đã tận rồi!”

Hắc Long Vương hấp hối, phun ra một ngụm máu tươi: “Lâm Thiên Kỳ, tộc Rồng đen bọn tôi không bị tiêu diệt như vậy đâu!”

Lão già mặc đồ đen tên Lâm Thiên Kỳ nhếch miệng nói: “Thế hả? Thế thì lão phu càng muốn tiêu diệt tộc Rồng đen đấy!”

“Kể từ hôm nay trở đi, trên thế giới này sẽ không còn tộc Rồng đen nữa!”
Chương 1040: Tu võ để làm gì chứ?

Lão ta đưa tay lên vung thanh kim đao chém đầu Hắc Long Vương.

“Kẻ nào dám động tới sư phụ của tôi, chết!”

Một tiếng hét rung trời lệch đất vang lên.

Ngay sau đó.

Vút!

Một luồng kiếm khí đen tuyền bay về phía Lâm Thiên Kỳ.

“Là cậu hả? Chán sống rồi!”

Ánh mắt Lâm Thiên Kỳ đầy ác liệt, lão ta cầm kim đao chém về phía kiếm Càn Khôn Trấn Ngục.

“Răng rắc”, nháy mắt thanh đao kia đã vỡ nát.

“Không thể nào!”

Ánh mắt Lâm Thiên Kỳ đầy kinh ngạc: “Hả? Thanh kiếm này là?”

Lão ta nhìn chằm chằm vào kiếm Trấn Ngục trong tay Diệp Bắc Minh.

Không chỉ có lão ta mà ánh mắt của những tên cảnh giới Vực Vương khác cũng trầm xuống.

“Lão già kia, chỉ dựa vào ông mà cũng muốn giết sư phụ của tôi à?”

Diệp Bắc Minh tức giận gầm lên, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém vào đầu Lâm Thiên Kỳ: “Vậy để tôi đây chém đầu của ông làm đá lót chân cho sư phụ tôi trước vậy!”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bỗng chém tới khiến Lâm Thiên Kỳ sợ hãi.

Diệp Bắc Minh thi triển Ảnh Thuấn bước tới.

Thoắt cái anh đã tới trước mặt Lâm Thiên Kỳ: “Làm sư phụ tôi bị thương, chết đi!”

Một kiếm quét ngang cực kỳ hung tàn.

Lâm Thiên Kỳ khiếp sợ.

Tốc độ của tên này nhanh đến vậy ư?

Bỗng nhiên, ánh mắt lão ta rét lanh: “Nhóc con, chuyện này vốn chả liên quan gì tới cậu”.

“Cậu không nên nhúng tay vào mới phải, nếu làm thế thì thôi để hôm nay lão phu thành toàn cho cậu”.

Lâm Thiên Kỳ vươn một bàn tay ra tính chộp yết hầu Diệp Bắc Minh.

Với khoảng cách này, cho dù Diệp Bắc Minh cầm kiếm Trấn Ngục trong tay thì cũng không thể nào phản ứng kịp.

“Chỉ là một tên Thần Vương trung kỳ mà cũng dám tới gần cường giả cảnh giới Vực Vương à?”

“Cậu không biết chữ chết viết thế nào nhỉ!”

“Thế hả?”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh thoáng hiện lên sự chế nhạo.

"Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, bùng nổ cho tôi!"

Rầm!

Trong chốc lát, một luồng lực lượng cực kỳ khủng khiếp dũng mãnh chảy vào tứ chi anh.

Mỗi người ở đây đều cảm nhận được trên người Diệp Bắc Minh bùng lên một luồng khí tức cực kỳ đáng sợ.

“Chuyện gì thế?”

“Sao khí tức của tên oắt này lại bỗng nhiên mạnh thế?”

Tất cả mọi người biến sắc.

Lâm Thiên Kỳ đứng mũi chịu sào giờ đã bị luồng khí nghẹt thở ấy bao phủ.

Lão ta sợ run, thầm than không ổn rồi.

Nhưng ngay sau đó.

Rầm!

Bàn tay đang chộp tới kia đã biến mất trong nháy mắt.

Vẻ mặt lão ta kinh hãi, trong ánh mắt chứa đầy sự hoảng sợ: “Làm thế nào mà...”

Kiếm Trấn Ngục di chuyển, chém về phía đầu lão ta.

“Không... đừng mà!”

Tất cả diễn ra quá nhanh.

Đợi đến khi Lâm Thiên Kỳ phản ứng lại thì lão ta chỉ cảm thấy cổ mình hơi lạnh.

Cái đầu bay lên cao.

“Chết rồi ư?”

“Lâm Thiên Kỳ đã bị thằng oắt con kia đánh chết rồi à?”

“Sao lại như vậy chứ? Cảnh giới của cậu ta là Thần Vương trung kỳ thật sao?”

“Không thể nào!”

Tất cả mọi người rộ lên ồn ào huyên náo.

Bọn họ kinh ngạc khiếp sợ nhìn vào Diệp Bắc Minh.

Cảnh giới Thần Vương giết cảnh giới Vực Vương.

Điều đó chả khác nào chuyện thể xác người phàm giết chết thần thánh vậy.

Dưới ánh mắt khiếp hãi của vô số người.

Diệp Bắc Minh từ từ lùi về phía Hắc Long Vương.

Anh dùng chân đá bay cái đầu chết không nhắm mắt của Lâm Thiên Kỳ ra rồi nói: “Kẻ nào tới gần sư phụ tôi, đều phải chết!”

Giọng anh như tiếng sấm nổ bên tai.

Tất cả đều lặng thinh.

Hắc Long Vương u sầu cười bảo: “Đồ nhi, sao cậu phải khổ thế chứ?”

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, anh lắc đầu nói: “Con chỉ biết người là sư phụ của con, một ngày làm thầy cả đời là thầy!”

“Nếu như con trơ mắt nhìn sư phụ mình bị sát hại, tộc Rồng đen bị diệt sạch!”

“Vậy mà con chỉ đứng đó nhìn chỉ để bảo vệ bản thân!”

“Vậy con tu võ để làm gì chứ?”

“Loại võ này không tu cũng thế!”

Từng chữ từng chữ thốt ra từ miệng anh như sấm rền trong lòng mọi người.

“Tên này...”

Ánh mắt vô số người thay đổi.

Đế Giang, Đế Khuyết và Vương Bình An đều trầm ngâm nhìn Diệp Bắc Minh.

Trong lòng họ dâng lên một sự khâm phục.

Một người trẻ tuổi như vậy mà nhân cách lại đoan chính đánh nể trọng đến vậy.

Cơ thể mềm mại của Đế Khởi La run lên, nổi da gà đầy người.

Từng câu nói ấy đã khắc sâu vào lòng cô ta khó thể nào tiêu tan.

“Được!”

Diệp Thanh Lam khẽ quát: “Minh Nhi, làm tốt lắm!”

Rồi bà bước tới bên cạnh Diệp Bắc Minh: “Con trai à, mẹ sẽ kề vai chiến đấu với con!”

Hạ Nhược Tuyết theo sát đằng sau: “Thêm em nữa!”

Trong đám đông, Đạm Đài U Nguyệt nhỏ giọng nói: “Ông Hoa, cậu ta lại dùng bí thuật Nhiên Huyết của Hoa tộc ư?”

“Đây đã là lần thứ hai rồi, nếu cậu ta dùng tới lần thứ ba sẽ nổ tan xác chết tươi phải không?”
Chương 1041: Đúng là tôi không sợ chết

Đám người Vương Bình An và Hoa Côn Luân biến sắc: “Câm miệng, nói bậy bạ gì thế!”

“Hả?”

Đạm Đài U Nguyệt sửng sốt.

Xoẹt! Tất cả người ở đều nhìn về phía Đạm Đài U Nguyệt: “Bí thuật Nhiên Huyết của Hoa tộc hả?”

“Nghe nói, cả đời chỉ có thể sử dụng bí thuật Nhiên Huyết của Hoa tộc ba lần!”

“Nghe cô gái này nói thì có vẻ như thằng oắt này đã dùng tới lần thứ hai rồi!”

“Hóa ra là thế!”

Đám cường giả cảnh giới Vực Vương kia mỉm cười đầy thâm ý.

Cảnh giới Thần Vương thiêu đốt sinh mệnh của mình rồi dùng thanh kiếm kia đánh lén.

Vả lại còn là do Lâm Thiên Kỳ khinh địch.

Làm vậy quả thật có xác suất nhỏ nhoi giúp cảnh giới Thần Vương giết chết cảnh giới Vực Vương.

Hoa Côn Luân tức giậm chân nói: “U Nguyệt, thằng bé Diệp kia vất vả lắm mới dọa sợ bọn họ!”

“Vậy mà giờ lại nói con bài chưa lật của cậu ta ra rồi!”

Mặt Đạm Đài U Nguyệt trắng bệch: “Thật xin lỗi, ông Hoa...”

“Tôi... tôi không nghĩ tới...”

Lúc này, một lão già bước tới trước nói: “Nhóc con, suýt nữa bị cậu hù rồi!”

Diệp Bắc Minh thờ ơ nhìn: “Ông tên gì? Đến từ thế lực nào?”

Lão già kia nhướng mày: “Oắt con, lão phu tên gì quan trọng lắm à?”

“Tất nhiên là quan trọng rồi!”

Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười bảo: “Hôm nay tôi mà không hỏi rõ thì sao này báo thù kiểu gì?”

“Hôm nay các người bao vây Long Đảo, giết hại đồng tộc của sư phụ rồi đánh sư phụ tôi trọng thương!”

“Sau này tôi sẽ cho các người trả lại cái giá hôm nay!”

“Cậu nói cái gì?”

Lão già sửng sốt.

Rồi lão già ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha, thế hả?”

Lão già kia cười cợt đáp lời: “Lão phu là Thẩm Đại Sơn, đến từ Thiên Vũ Tông ở đại lục Linh Cốt!”

“Được!”

Diệp Bắc Minh gật gù nói tiếp: “Một ngày nào đó, Thiên Vũ Tông sẽ bốc hơi khỏi thế giới này!”

“Phụt... ha ha ha ha!”

Thẩm Đại Sơn cười không ngậm được mồm.

Lão ôm bụng, cười suýt rớt nước mắt: “Cậu... khụ khụ khụ... ha ha ha”!

Mấy trăm lão cường giả cảnh giới Vực Vương đứng đằng sau Thẩm Đại Sơn cũng không nhịn được mà bật cười ha hả.

“Xem dáng vẻ của cậu ta kìa, ôi mắc cười làm sao!”

“Khi yếu đuối thì tức giận trong mắt người khác cũng chỉ là một trò hề mà thôi”.

“Cười chết mất!”

“Nhóc con, lão phu tên là Ưng Bạch Mi đến từ Vân Tiêu Tông ở đại lục Trung Thiên!”

“Lão phu là Hoàng Phủ Chính đến từ gia tộc Thần Huyết!”

“Lão phu là Lục Thanh Sơn, cũng đến từ gia tộc Thần Huyết!”

“Lão phu là Bùi Vân Hải đến từ Quỷ Sát Môn ở đại lục Linh Cốt!”

“Lão phu là Bạch Thiên Cơ đến từ nhà họ Bạch ở đại lục Linh La!”

“Lão phu là...”

Mấy trăm lời giới thiệu vang lên, nghe cực kỳ giễu cợt.

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn thoáng qua bọn họ một lượt.

Ngay khi mắt đối mắt với anh, trái tim bọn họ không hẹn mà cùng nhau run lên.

“Chết tiệt, sao lại thế này?”

"Sao ánh mắt của thằng ranh đó lại sắc bén như vậy? Như chứa đầy sự tử vong và tàn sát vô tận vậy?"

Tất cả tiếng cười râm rang im bặt.

Giờ chỉ còn lại sự khiếp sợ trong họ.

Ánh mắt Thẩm Đại Sơn vô cùng âm u: "Xem ra thằng oắt này sẽ là một mối nguy đây!"

"Nếu để cậu ta trưởng thành thì chắc chắn sẽ trở thành phiền phức vô cùng lớn với chúng ta!"

Phải giết!

Một dòng suy nghĩ hiện lên trong đầu.

Ngay sau đó.

Thẩm Đại Sơn giậm chân.

“Đùng”, tiếng nổ vang lên, mặt đất dưới chân Thẩm Đại Sơn nứt ra rồi từng mảnh vỡ bay vút lên trời cao.

Chúng không hề nể nang nện thẳng tới chỗ Diệp Bắc Minh.

Bí thuật Nhiên Huyết của Hoa tộc chỉ có thể sử dụng ba lần, sau ba lần thì sẽ nổ tan xác.

Thẩm Đại Sơn cược rằng Diệp Bắc Minh không dám liều mạng.

Vậy nên Thẩm Đại Sơn ra chiêu không chút nương tay.

Diệp Bắc Minh nhắm hai mắt lại.

Anh trao đổi với tháp nhỏ trong mình: "Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, bùng nổ!"

Ngay sau đó.

Thẩm Đại Sơn đã đứng trước mặt Diệp Bắc Minh.

Rầm!

Một luồng khí tức cực kỳ khủng khiếp bùng lên từ trong cơ thể Diệp Bắc Minh.

“Cậu điên rồi!"

Thẩm Đại Sơn hoảng sợ: “Đây là lần thứ ba cậu sử dụng bí thuật Nhiên Huyết đấy, cậu không sợ chết ư?”

Diệp Bắc Minh mỉm cười đáp lời: “Thật xin lỗi, đúng là tôi không sợ chết!”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lại chém tới.

Thẩm Đại Sơn tuyệt vọng hét thảm đến mức giọng nói cũng hơi run: “Đừng mà...”

Phụt!

Máu thịt bay đầy trời.

Mọi người chết sững khiếp hãi.

Giọng nói của Diệp Bắc Minh vang lên hệt như thần chết: “Tiếp theo!”

Ánh mắt anh lạnh như bằng nhìn thoáng qua mấy trăm cường giả cảnh giới Vực Vương kia: “Ưng Bạch Mi, Hoàng Phủ Chính, Lục Thanh Sơn, Bùi Vân Hải, Bạch Thiên Cơ...”

“Trong các người ai lên trước?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK