Tiến lên phía trước một bước.
Không gian xung quanh bị bóp méo.
Vũ Văn Phong và Vũ Xung Tiêu ngạc nhiên phát hiện trọng lực của Thiên Giai trên cơ thể họ đột nhiên biến mất.
“Chuyện gì vậy?”
“Nhất định là anh Diệp, anh Diệp bóp méo không gian, khiến áp lực của chúng ta biến mất!”
“Vãi thật!”
Vũ Văn Phong hưng phấn suýt khóc.
Anh ta gần như không thể kiên trì thêm được nữa, đã có ý nghĩ bỏ cuộc.
Vui mừng, thật con mẹ nó vui mừng quá đi.
Hai người kích động đến mức lập tức đuổi theo.
Cùng lúc đó, những võ giả khác trên Thiên Giai còn đang dùng hết sức để bò lên, điên cuồng sử dụng sức mạnh võ đạo chống lại trọng lực của Thiên Giai.
Đột nhiên.
Vụt!
Một bóng người lóe lên, chỉ trong nháy mắt lướt qua họ.
“Mẹ kiếp... nhanh vậy à? Là ai thế?”
“Diệp Bắc Minh!!! Làm sao có thể chứ?”
Đám võ giả gần như choáng váng.
Ba bóng người như đang đi trên đất bằng, chạy như bay về phía Thiên Giai.
Top 800! Top 700! Top 600...
Top 500!
Chưa đến mười mấy giây, Diệp Bắc Minh trực tiếp lọt vào top 500!
Bóng hình anh biến mất trên màn hình.
Bên dưới quảng trường Thiên Giai, Nghê Hoàng cũng là người đầu tiên phát hiện ra Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp xuất hiện rồi!”
“Thật sự đã xuất hiện!”
Lục Linh Nhi kích động vô cùng..
Khóe miệng Thiên Cơ lão nhân giật giật: “Thằng nhóc này, quả nhiên là...”
Ở nơi tận cùng của Thiên Giai, quảng trường trung tâm.
“Anh Diệp...”
Sở Y Thủy cũng điên cuồng nhảy lên, hoàn toàn không quan tâm đến hình tượng của mình nữa.
“Ở đâu vậy?”
Hướng Ly Ly sửng sốt, nhìn về phía top 500 trên màn hình: “Làm gì có ai!”
“Kia kìa!!!”, Sở Y Thủy chỉ vào màn hình top 450.
“Ừm!”
Hướng Ly Ly nhìn lại lần nữa, không khỏi kinh ngạc: “Mẹ kiếp...”
Mỗi một bước của Diệp Bắc Minh sẽ vượt qua một người, hai người theo sau tốc độ cũng rất nhanh.
Lúc này.
Nếu nhìn về màn hình của quảng trường trung tâm, sẽ phát hiện ra một màn kinh người.
Mỗi khi chàng trai trẻ bước về phía trước một bước, màn hình sẽ bị di chuyển đi một chút.
Giống như sắp nhảy ra khỏi màn hình vậy.
Hình ảnh này quá quỷ dị!
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Những người khác cũng phát hiện ra chuyện này, khi biết đó là Diệp Bắc Minh, ai nấy đều sững sờ.
“Diệp Bắc Minh?”
“Chính là hắn ta!”
“Ôi mẹ ơi... sao hắn ta có thể nhanh đến vậy?”
Vô số người kinh ngạc há hốc miệng.
“Chuyện gì thế này? Thằng nhãi này không phải hết sức để bò rồi sao? Sao tự nhiên lại nhanh thế?”
Sở Nguyên Bá kinh ngạc gầm lên: “Ai có thể nói cho tôi biết có chuyện gì đang xảy ra không?”
La Thiên Chính, Mạc Trần, lão giả mặt đỏ và những người khác đang theo dõi Tô Cuồng, Võ Kình Thiên và Hạ Cửu U cũng đã phát hiện ra sự trở lại của Diệp Bắc Minh.
Dùng tốc độ cực kỳ đáng sợ bay về phía Thiên Giai.
Ai ai cũng choáng váng đến trợn mắt cứng họng.
“Trời ơi... lẽ nào trọng lực của Thiên Giai không có tác dụng với cậu ta?”
“Thằng nhóc này có thật là đang leo lên Thiên Giai không?”
Chỉ trong nháy mắt.
Diệp Bắc Minh đã tiến vào top 100!
Dưới con mắt theo dõi của hàng tỷ người.
Tốc độ của anh vẫn không chậm lại.
90!80!70……30……20……!
Vụt!
“Cái gì vừa mới vụt qua vậy?”
Quách Đông há hốc miệng, ngẩng đầu lên nhìn: “Diệp Bắc Minh... con mẹ nó!!”
Vượt qua Từ Phác!
Vượt qua Miêu Phi Phi!
Vượt qua Bạch Lộng Nguyệt!
Ba đại mỹ nhân chỉ cảm thấy có một cơn gió thổi mạnh, cứ như vậy bị người khác vượt qua.
“Là anh ta...”
“Chuyện gì đây?”
“Trời đất... lẽ nào anh ta có thể không đếm xỉa đến trọng lực của thiên giới sao?”
Vượt qua Vạn Nhân Địch!
Vượt qua Phục Bát Hoang!
Vượt qua Lư Tinh Vân!
Vượt qua Đường Bằng Phi!
“Vụt... vụt... vụt!”
Bốn người kinh ngạc há hốc miệng không nói nên lời.
Tô Cuồng, Võ Kình Thiên và Hạ Cửu U cũng cảm thấy động tĩnh ở phía sau.
Họ đứng trên cấp, quay đầu nhìn lại.
Đồng tử điên cuồng co rút.
Trái tim võ đạo của Tô Cuồng gần như sụp đổ: “Tại sao? Tại sao hắn ta có thể có tốc độ nhanh như thế?”
Đôi mắt của Võ Kình Thiên đỏ bừng, hắn ta hét lên như điên: “Thằng nhóc, mày đang gian lận. Dưới trọng lực của Thiên Giai, mày không thể có được tốc độ này!”
“Phụt...”
Hạ Cửu U sốc đến nỗi phun ra một ngụm máu tươi.
Diệp Bắc Minh thậm chí còn không thèm nhìn 3 người lấy một cái.
Coi thường.
Anh bước lên một bước, vượt qua ba người.
Không chút do dự mà đứng trên bậc cấp, lại tiến thêm một bước nữa.
Leo lên đỉnh.
Áp lực đột nhiên biến mất.
“Đây chính là đỉnh à?”
“Thật quá đơn giản. Cứ như vậy mà leo lên rồi...”
Bên dưới Thiên Giai, quảng trường Thiên Giai là một khoảng tĩnh mịch.
Bên trên Thiên Giai cũng im lặng đến lạ thường.
“Lên đỉnh rồi, chúng ta vậy mà có thể lên đỉnh...”, Vũ Văn Phong và Vũ Xung Tiêu run rẩy, bọn họ theo phía sau Diệp Bắc Minh, cùng đạt vị trí thứ 2.
Vị trí thứ 2 đấy!
Con bà nó.
Giống như một giấc mơ vậy!
Mọi người trợn tròn mắt nhìn Diệp Bắc Minh.
Sở Y Thủy ngây ra! Hướng Ly Ly chết lặng!
Vương Quỳnh đờ đẫn! Sở Nguyên Bá cứng ngắc!
Đôi mắt của Mạc Trần cũng mở to, lão giả mặt đỏ líu lưỡi, đồng tử La Thiên Chính kịch liệt co lại.
Lục Linh Nhi che miệng, cơ thể thanh tú của Nghê Hoàng run rẩy! Mí mắt của Thiên Cơ lão nhân giật giật!
Hàng trăm triệu võ giả đang theo dõi cũng như chết lặng, đứng bất động tại chỗ.
Không biết qua bao lâu, Mạc Trần mới bước lên phía trước một bước: “Đồ đệ! Đồ đệ ngoan của ta! Sư phụ chờ đợi mấy vạn năm, cuối cùng cũng đợi được con rồi!”
“Nào nào, mau quỳ xuống bái ta làm sư phụ đi, ta sẽ truyền dạy chân tu mấy vạn năm cho con!”
“Đống đan dược, công pháp này con cứ dùng trước!”
Mạc Trần bước tới trước mặt Diệp Bắc Minh, trực tiếp nhét một chiếc nhẫn trữ vật vào tay anh.
Ầm!
Khi mọi người phản ứng lại, toàn bộ quảng trường 72 đảo dường như nổ tung.
“Mạc Trần lão quái, ông con mẹ nó đang nói nhảm cái gì đó? Đây là đồ đệ của ông á? Đừng có mà mặt dày như vậy được không?”
Một đám người tràn đầy phẫn nộ, tranh nhau tiến lên nói: “Đây rõ ràng là đệ tử truyền thừa của tôi!”
“Đánh rắm! Đây là của tôi! Không ai được tranh với tôi!!!”
“Đến đây! Ai sợ ai chứ?”
“Đến thì đến!”
Từng cỗ khí tức kinh hoàng bùng nổ, toàn bộ quảng trường 72 đảo rung chuyển dữ dội!
Bên dưới quảng trường Thiên Giai.
Mọi người nhìn thấy một màn này trên màn hình cũng bị sốc.
Đại diện các thế lực lớn lại vì một Diệp Bắc Minh mà ra tay đánh nhau?
Tô Cuồng, Võ Kình Thiên và Hạ Cửu U cuối cùng cũng leo lên đến nơi, hoàn toàn bị người ta phớt lờ.
Họ chỉ có thể bất lực nhìn mọi người tranh giành Diệp Bắc Minh.
Trong lòng khó chịu đến cực điểm.
Lão giả mặt đỏ hét lên: “Được rồi! Đừng đánh nữa!”
“Theo quy tắc của cuộc chiến Thiên Giai, người đầu tiên lên đến đỉnh có quyền tự lựa chọn!”
“Chúng ta để cậu ta tự lựa chọn đi! Diệp Bắc Minh, chúng tôi ở đây có 72 đảo, vài nghìn tông môn, ít nhất có một trăm tông phái đỉnh phong, cậu chọn một cái đi!”
Diệp Bắc Minh nhìn về bốn phía, đang định nói.
Thì một giọng nói vang lên: “Chúng tôi không tin! Thằng nhãi này nhất định đã gian lận!”
Ầm!
Mọi người nhìn về phía âm thanh phát ra, Tô Cuồng, Võ Kình Thiên và Hạ Cửu U ba người hai mắt đỏ hoe bước tới.
Chương 1937: Gian lận
"Ý cậu là gì?"
Gương mặt già nua của Mạc Trần có chút khó coi: "Mọi người đều tận mắt nhìn thấy Diệp Bắc Minh là người đầu tiên leo lên Thiên Giai!”
"Chúng tôi đều không phát hiện ra cậu ta gian lận, cậu lại nói cậu ta gian lận? Không lẽ chúng tôi đều mù rồi sao?”
"Hay ý của cậu là tôi đang bao che cho Diệp Bắc Minh?”
Võ Kình Thiên sửng sốt, vội vàng lắc đầu: “Tôi không dám!”
Tô Cuồng tiến lên một bước: "Tiền bối, vãn bối xin mạnh dạn hỏi một câu!”
“Cho dù Diệp Bắc Minh giành được hạng nhất, vậy hai người này thì sao?”
Vừa nói hắn vừa chỉ vào Vũ Văn Phong và Vũ Xung Tiêu!
"Hai nhân tài này đều chỉ mới đạt tới cảnh giới Thần Quân sơ kỳ, thực lực như vậy không có khả năng lọt vào top 1 vạn!"
“Chưa nói tới việc hai người bọn họ xếp sau Diệp Bắc Minh, giữ vị trí thứ hai!”
"Nếu tiền bối nói ba người này không gian lận! Vậy không phải là đang bao che thì là cái gì?”
Tô Cuồng đảo mắt nhìn chung quanh, lớn tiếng nói: "Nếu các tiền bối trên Thiên Giai Đảo đều cho rằng mấy người Diệp Bắc Minh không có vấn đề, vậy Tô Cuồng tôi cũng không còn gì để nói nữa!”
"Suy cho cùng, Cuộc chiến Thiên Giai là thứ các người sáng lập ra!”
“Tô Cuồng ta sau khi rời khỏi đây sẽ vì các người quảng bá thật tốt! Nhưng cũng không biết sau này có còn người tới tham gia Cuộc chiến Thiên Giai nữa hay không đây!”
Không kiêu ngạo không siểm nịnh!
Âm thanh vang vọng!
Mọi người ở quảng trường trung tâm đều ngẩn ngơ, dùng ánh mắt không dám tin nhìn về phía Tô Cuồng!
Đúng là điên cuồng giống như tên gọi mà!
"Tốt!"
Ông lão mặt đỏ không kìm được cảm thán một tiếng: “Hay lắm nhóc con! Không ngờ lại lại người có khí phách như vậy!”
“Tô Cuồng! To gan lắm, rất hợp với lão phu!”
“Còn trẻ tuổi mà đã quả cảm như vậy, dám phản bác lại ý kiến của chúng ta, đúng là một hạt giống tốt!”
“Tốt lắm nhóc con, không tồi!”
Không ít đại diện của 72 đảo nhìn hướng Tô Cuồng mà không mảy may tức giận.
Ngược lại còn mang dáng vẻ hài lòng!
Đối mặt với sự ngợi khen của mọi người, Tô Cuồng chỉ nhàn nhạt đáp: ”Cảm ơn các vị tiền bối đã cất nhắc!”
“Thật không dám nhận lời khen của mọi người! Nhưng cho dù phải chết, tôi cũng phải làm rõ mọi chuyện!”
Vừa nói hắn vừa quét ánh mắt lạnh băng về phía ba người Diệp Bắc Minh, Vũ Văn Phong, Vũ Xung Tiêu: “Trước mặt nhiều tiền bối như vậy, các ngươi còn không mau thành khẩn khai báo?”
“Nếu gian lận thì lập tức thừa nhận, tránh việc mắc vào tội lừa dối các vị tiền bối đây!”
Lời này vừa vang lên.
Ánh mắt của mọi người lập tức dán chặt vào Diệp Bắc Minh, Vũ Văn Phong, Vũ Xung Tiêu!
Vương Quỳnh đứng trong đám đông cũng không nhịn được biến sắc!
“Tô Cuồng này không đơn giản! Chỉ dùng đôi ba câu liền khơi dậy sự ưu ái của nhiều vị tiền bối như vậy!”
“Còn giúp họ tìm được một cái cớ, dù sao… thì thành tích của Diệp Bắc Minh quả thực có chút kỳ quái!”
Ánh mắt Sở Nguyên Bá chớp lóe, ra lệnh cho lão già bên cạnh:”Nếu có thể hãy lôi kéo hắn ta vào nhà họ Sở!”
“Vâng!”
Ông lão gật đầu.
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Trước mặt nhiều tiền bối như vậy, anh nói tôi gian lận thì chính là gian lận sao?”
Tô Cuồng cười lạnh: “Nếu anh không gian lận, vậy liền lấy ra chứng cứ chứng minh bản thân không gian lận đi!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu:”Anh rất thông minh, đáng tiếc, thủ đoạn người bị hại tự chứng minh này lại vô dụng với tôi!”
“Nếu anh cho rằng tôi gian giận vậy hãy đưa ra bằng chứng cho thấy tôi gian lận!”
“Ha ha!”
Tô Cuồng nheo mắt cười gian tà: “Trọng lực áp chế hơn vạn lần nhưng anh lại giống như người bình thường!"
"Không ai có thể chịu đựng được, với cảnh giới Nhập đạo đỉnh phong như tôi cũng không có cách nào chống lại áp lực, đồng thời còn chạy nhảy nữa!”
“Anh dựa vào đâu mà làm được?”
Diệp Bắc Minh cảm thấy nực cười mà lắc đầu: “Bản thân là thứ rác rưởi không lẽ người khác cũng phải rác rưởi hay sao?”
Đôi mắt Tô Cuồng lập tức ánh lên sự giận dữ: “Được, được lắm! Tôi là rác rưởi!”
“Vậy những võ giả khác tham gia Cuộc chiến Thiên Giai thì sao?”
Diệp Bắc Minh không chút sợ hãi phu ra một câu: "Đều là rác rưởi!"
Ngay khi lời nói này vang lên.
Sâu nơi đáy mắt Tô Cuồng xẹt qua một tia giảo hoạt, thằng nhóc này quả nhiên mắc bẫy rồi!
Hiện trường lập tức như nổ tung!
Những võ giả leo lên Thang Trời phía sau nghe được câu này thoáng chốc đều tức giận!
“Diệp Bắc Minh, ý của anh là gì?”
“Ha ha ha…. ha ha ha! Ngông cuồng lắm, số lượng người tham gia Cuộc chiến Thiên Giai lên tới mười triệu!”
“Anh nói toàn bộ chúng tôi đều là rác rưởi?”
“Còn anh thì là cái thá gì? Gian lận để về nhất, còn thực sự cho rằng bản thân tài giỏi lắm sao?”
Âm thanh này không ngừng vang vọng.
Mạc Trần cau mày, Diệp Bắc Minh thực sự có đã đi quá xa!
Biểu cảm của ông lão mặt đỏ cùng mấy người La Thiên Chính đều sầm lại, đã rất không vui vẻ gì!
Sở Y Thủy có chút kinh ngạc, cô ta không ngờ Diệp Bắc Minh lại dám nói như vậy!
Hành động này không khác gì kích động quần chúng phẫn nộ mà!
“Haiz, đúng là trẻ người non dạ, vị Tô Cuồng kích động mắc bẫy rồi!”
Hướng Ly Ly thở dài, tài năng là thứ không thể phủ nhận nhưng EQ của anh đúng là không đủ dùng.
Sở Nguyên Bá cười đùa: “Ha ha, xem ra không cần tôi phải ra tay, thì đã có rất nhiều người muốn tên nhóc này chết rồi!”
Tô Cuồng thấy bầu không khí đã chín muồi, lập tức dẫn dắt: “Diệp Bắc Minh, anh cũng quá kiêu ngạo rồi đó!”
“Anh nói mấy chục triệu người tham gia Cuộc chiến Thiên Giai đều là rác rưởi, vậy ắt hẳn thực lực của anh rất mạnh?”
“Có dám đấu một trận công bằng với tôi không? Chỉ cần anh đánh bại tôi về võ lực, Tô Cuồng tôi tuyệt đối sẽ không nói anh gian lận nữa!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không có hứng thú!”
“Ha ha, sợ rồi sao?”
Tô Cuồng tiếp tục khiêu khích.
Việc Diệp Bắc Minh không dám nhận lời khiêu chiến khiến hắn ta càng tin chắc rằng anh có vấn đề!
Giọng nói lạnh nhạt của Diệp Bắc Minh tiếp tục vang lên: “Anh suy nghĩ nhiều quá rồi đó, đơn giản chỉ là anh không xứng đấu một trận công bằng với tôi mà thôi!”
“Chỉ cần anh có thể tiếp một quyền của tôi, tôi sẽ chấp nhận tất cả lời buộc tội của anh!”
Bầu không khí nháy mắt trở nên tĩnh lặng!
Mọi người trợn mắt khó tin nhìn Diệp Bắc Minh!
Một quyền?
Cho dù Diệp Bắc Minh mạnh mẽ tới đâu, Tô Cuồng cũng không thể không đỡ nổi một quyền của anh!
“Thằng nhóc này rốt cuộc muốn làm gì?”, Mạc Trần có chút bối rối.
Trên gương mặt Sở Y Thủy, Hướng Ly Ly, Vương Quỳnh, Sở Nguyên Bá cũng không giấu nổi sự sửng sốt!
Khí phách này… quá thực quá ngạo nghễ!
“Một quyền? Ha ha ha ha ha!”
Tô Cuồng phì cười, hắn thật sự không nhịn nổi nữa: “Diệp Bắc Minh, Tô Cuồng tôi hôm nay xin thề!”
“Nếu tôi không đỡ nổi một cú đấm của anh, tôi sẽ không bao giờ tập võ nữa!!!"
“Được!”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Sắc mặt Tô Cuồng thoáng cái khoác lên vẻ dữ tợn: “Nếu tôi đỡ được thì sao?”
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: "Tùy anh xử lý!”
“Được!”
Tô Cuồng nở nụ cười đầy hung ác: “Tôi muốn anh phải phế bỏ võ công của mình, quỳ leo xuống từ Thiên Giai này!”
“Phải dập đầu và nhận tội với mỗi người trong số hơn mười triệu võ giả ở đây!”
“Hay, cậu Tô nói hay lắm!”
“Phải dạy cho thằng nhãi này một bài học! Mẹ nó! Đúng là quá kiêu ngạo!”
Những người tụ võ leo lên từ Thiên Giai đều rống lên.
Diệp Bắc Minh lười phải nói nhảm với họ!
Anh không có bất kỳ động tác hoa mỹ nào mà nâng tay đấm thẳng ra ngoài!
Nắm đấm quét tới đâu, không gian liền nứt lìa và sụp đổ tới đó!
“Anh!!!”
Con ngươi Tô Cuồng co rút, một luồng áp lực mang theo hơi thở tử vong nháy mắt ập tới khiến hắn nhất thời có cảm giác như rơi vào hầm băng!
Máu nóng trong cơ thể hắn gần như đông cứng lại, trái tim cũng theo đó ngừng đập!
Mùi vị của cái chết!
Hắn vội vã duỗi ra hai tay bắt chéo trước ngực, dùng hết sức lực toàn thân để chống cự!
Nắm đấm của Diệp Bắc Minh rơi xuống cánh tay Tô Cuồng!
Bùm!
Hai cánh tay Tô Cuồng lập tức nổ tung, máu thịt vương vãi khắp nơi!
“Anh Tô, đừng! Mau cứu anh Tô đi!”, trong đám đông bỗng vang lên một tiếng hét bàng hoàng, một bóng người lóe lên rồi đáp xuống trước người Tô Cuồng.
Đây là một ông lão lùn.
Nhanh như chớp tung ra một quyền va chạm trực tiếp với nắm đấm của Diệp Bắc Minh!
Bùm--! ! !
Sóng không khí cuồn cuộn, bầu trời như sụp đổ!
Ông lão lùn tại chỗ lùi lại mười mấy bước, tấm lưng già cỗi đập mạnh vào lồng ngực Tô Cuồng: “Phụt…”
Tô Cuồng lại một lần nữa nôn ra một ngụm máu, ngã gục xuống đất giống như một miếng giẻ lau nhếch nhác!
Nếu không phải có ông lão lùn ngăn chặn cú đấm vừa rồi của Diệp Bắc Minh, e rằng Tô Cuồng đã bỏ mình ngay tại trận.
Chương 1938: Gia nhập Dị Hỏa Tông
“Anh Tô!”
Một cô gái trẻ lao tới, nước mắt chảy dài trên má, ôm chặt lấy Tô Cuồng: “Lão Mã, nhanh cứu người!”
“Được!”
Một lão giả lùn vội vàng chạy tới kiểm tra thương thế của Tô Cuồng.
“Công chúa nhỏ của nhà họ Giang Giang Tiên Nhi? Cô ta biết Tô Cuồng sao?”
Sở Y Thủy cảm thấy có chút kì lạ.
Ánh mắt Hướng Ly Ly chăm chú: “Xem ra quan hệ của hai người này không bình thường!”
“Theo tôi được biết, lão Mã này tên là Mã Quốc Lập, thực lực của ông ta ở cảnh giới Ngộ Đạo hậu kỳ!”
Tất cả mọi người đều hết hồn, đây chính là uy lực một cú đấm của Diệp Bắc Minh?
Ngay cả lão Mã đang ở cảnh giới Ngộ Đạo cũng bị đẩy lùi 10 bước?
Đây là sức mạnh thật sự của số 1 Thiên Giai sao?
Khoảnh khắc này.
Không còn bất cứ ai nghi ngờ thực lực của Diệp Bắc Minh nữa.
Mã Quốc Lập kiếm tra một hồi, âm trầm lắc đầu: “Tiểu thư, hai tay hoàn toàn tàn phế rồi! Gãy 7 xương sườn, lục phủ ngũ tạng bị tổn hại nghiêm trọng!”
“Cho dù có sống được, e rằng...”
“Tôi không quan tâm! Anh Tô không thể chết!”
Hốc mắt Giang Tiên Nhi đỏ lên: “Đưa về nhà họ Giang cứu chữa, nếu anh Tô chết, tôi cũng không thiết sống nữa!”
Giang Tiên Nhi cùng biến mất với Tô Cuồng.
Tất cả mọi người đều ngớ ra.
“Tô Cuồng vậy mà lại quen biết Giang Tiên Nhi? Quan hệ còn có vẻ rất tốt, nói không chừng là đang yêu nhau đó!”
“Chưa biết chừng nhà họ chờ sau khi Tô Cuồng lên đỉnh, sẽ cho hắn một danh phận làm rể nhà họ Giang?”
“Nếu đây là sự thật, vậy có nghĩa là Tô Cuồng được nhà họ Giang đánh giá cao... nhưng bây giờ suýt chút đã bị Diệp Bắc Minh giết chết...”
“Ai thu nhận Diệp Bắc Minh làm đệ tử, có khi nào sẽ bị nhà họ Giang coi như kẻ thù không?”
“Chúng ta mặc dù không sợ nhà họ Giang, nhưng chỉ vì một đệ tử mà trở mặt thì cũng không đáng...”
“Đáng tiếc thật, Diệp Bắc Minh thật sự là một hạt giống tốt. Từ sức mạnh cú đấm vừa rồi của cậu ta, tương lai không chừng có thể hợp đạo thành công...”
Mọi người thấp giọng bàn tán.
Sắc mặt Mạc Trần cũng không ngừng thay đổi.
Lão giả mặt đỏ lắc đầu, muốn ông ta từ bỏ.
Mạc Trần hít sâu một hơi, đi tới trước mặt Diệp Bắc Minh: “Nhóc Diệp, lão phu xin lỗi!”
“Mạc Trần tôi nuốt lời rồi, tôi thu lại lời mời nhận cậu làm đồ đệ vừa nãy!”
“Lão phu không thể gây rắc rối sau lưng tông môn được, hi vọng cậu hiểu cho!”
“Đồ trong nhẫn trữ vật vừa rồi, coi như tặng cho cậu làm bồi thường!”
Diệp Bắc Minh khẽ mỉm cười: “Lão Mạc, khách khí rồi!”
“Về chiếc nhẫn trữ vật này, vẫn nên trả lại cho ông!”
Anh giơ tay, ném lại nhẫn trữ vật cho Mạc Trần.
Mạc Trần sững sờ.
Gật gật đầu thu lại nhẫn trữ vật, nhắc nhở một câu: “Cậu nhóc Diệp, lão phu mặc dù không thể chủ động nhận cậu làm đệ tử!”
“Có điều, cậu có thể lựa chọn gia nhập Thái Cổ Các của chúng tôi!”
“Đây chính là quyền lợi của người đứng thứ nhất cuộc chiến Thiên Giai!”
Lão giả mặt đỏ giật mình: “Lão Mạc, ông điên rồi à...”
Ý tứ cuả Mạc Trần rất rõ ràng.
Tôi không thể chủ động chọn cậu, nhưng cậu có thể chọn tôi!
Nói đến mức này rồi, Mạc Trần coi như đã tận tình tận nghĩa!
Diệp Bắc Minh khẽ mỉm cười: “Cảm ơn lão Mạc, tôi sẽ không gia nhập Thái Cổ Các đâu!”
“Cậu... chắc chắn?”
Mạc Trần ngây ngẩn.
Ông ta còn đặc biệt giải thích một câu: “Đây chính là quyền lợi của cậu! Nếu cậu gia nhập Thái Cổ Các, nhà họ Giang cũng sẽ không vì cậu mà đối địch với tông môn đâu!”
“Cảm ơn ý tốt Mạc tiền bối, thật sự không cần!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi vẫn nên chọn gia nhập tông môn khác thì hơn!”
“Được rồi...”
Mạc Trần có chút thất vọng, nhưng cũng có phần nhẹ nhõm.
Sở Y Thủy chậm rãi bước tới, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, gia nhập vào nhà họ Sở đi!”
“Nhà họ Sở chúng tôi, không sợ nhà họ Giang!”
Vẻ mặt Sở Nguyên Bá trầm xuống: “Sở Y Thủy, ai cho cô cái quyền đó?”
Sở Y Thủy cười lạnh, giơ tấm lệnh bài trong tay lên: “Đã có quyền chưa?”
“Lệnh bài lão tổ?”
Sở Nguyên Bá giống như ăn phải ruồi vậy.
Hướng Ly Ly bước tới, khoanh hai tay trước ngực: “Này! Gia nhập nhà họ Sở là sự lựa chọn tốt nhất đấy!”
“Giang Tiên Nhi kia không dễ chọc đâu, anh làm hỏng anh Tô của cô ta rồi kìa, ha ha ha...”
Diệp Bắc Minh vẫn lắc đầu: “Đa tạ lòng tốt của cô, vẫn nên thôi đi!”
“Anh!”
Hướng Ly Ly có chút ngạc nhiên, Diệp Bắc Minh này đang nghiêm túc sao?
Sở Y Thủy bối rối hỏi: “Anh Diệp, anh đã nghĩ đến muốn gia nhập tông môn nào chưa?”
Diệp Bắc Minh gật đầu, nhìn xung quanh rồi hét lên: “Có tiền bối nào của Dị Hỏa Tông ở đây không?”
Hiện trường im lặng một hồi.
Sắc mặt của mọi người đều có chút quỷ dị.
“Có phải tên nhóc này vừa nhắc đến Dị Hỏa Tông không?”
Không có người trả lời, Diệp Bắc Minh lại hét lên: “Có tiền bối nào của Dị Hỏa Tông ở đây không? Diệp Bắc Minh tôi muốn gia nhập Dị Hỏa Tông, trở thành đệ tử của Dị Hỏa Tông!”
“Có...”
Một giọng nói phát ra từ phía sau đám đông.
Mọi người đều quay đầu nhìn lại!
Chỉ thấy một ông già gầy gò bước ra từ trong đám đông, trong mắt là vẻ kinh ngạc khó tin.
Ông ta đánh giá Diệp Bắc Minh một lượt, ngỡ ngàng hỏi: “Cậu Diệp, cậu... có chắc chắn muốn gia nhập Dị Hỏa Tông không?”
“Ông là?”
Diệp Bắc Minh liếc nhìn ông già gầy yếu này.
Ông ta tự giới thiệu: “Ừm... tôi tên là Tề Vạn Hạc, là đại trưởng lão của Dị Hỏa Tông...”
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt!
Cảnh giới của Tề Vạn Hạc chỉ khoảng Nhập Đạo trung kỳ, còn không bằng một số thanh niên tham gia cuộc chiến Thiên Giai nữa.
Ông ta thật sự là trưởng lão của Dị Hỏa Tông sao?
Mạc Trần không nhịn được nhắc nhở: “Nhóc Diệp đừng giận dỗi nữa! Chúng tôi không chọn cậu là do phải cân nhắc thiệt hơn, đắc tội nhà họ Giang thật sự không đáng!”
“Có điều, cậu cũng không cần lựa chọn Dị Hỏa Tông!”
“Dị Hỏa Tông vài nghìn vạn năm trước quả thực rất mạnh, ở thời kỳ đỉnh cao cũng không kém gì Thái Cổ Các ngày nay!”
“Nhưng hiện tại Dị Hỏa Tông đã mất đi dị hỏa, sớm đã xuống dốc không phanh rồi!”
“Với thiên phú của cậu mà gia nhập Dị Hỏa Tông, thật sự lãng phí!”
Khuôn mặt già nua của Tề Vạn Hạc đỏ bừng lên: “Thôi vậy... cậu Diệp vẫn nên gia nhập vào tông môn khác đi...”
Sau đó quay trở lại đám đông.
“Chậm chút!”
Diệp Bắc Minh ngăn cản ông ta: “Tôi gia nhập Dị Hỏa Tông!”
“Cái gì?”
Mạc Trần tròn mắt ngạc nhiên.
Sở Y Thủy và Hướng Ly Ly cũng choáng váng.
Sở Nguyên Bá cười lạnh: “Ha ha ha... thằng nhóc này bị thiểu năng à?”
“Người đứng đầu cuộc chiến lại chọn Dị Hỏa Tông? Thế thì có gì khác biệt với người cuối cùng đâu? Ha ha ha...”
Các võ giả khác ở quảng trường cũng là vẻ mặt khó hiểu.
Tề Vạn Hạc xoa xoa tai: “Cậu Diệp... cậu... cậu có nghiêm túc không?
“Đúng! Tôi nguyện ý gia nhập Dị Hỏa Tông!”, Diệp Bắc Minh lần nữa gật đầu.
“Tốt! Tốt! Tốt!”
Tề Vạn Hạc hưng phấn đến toàn thân run rẩy, tiến lên nắm lấy cổ tay Diệp Bắc Minh: “Đi nào, về tông môn với lão phu, tôi nhất định phải khiến tổ tiên được an ủi!”
“Dị Hỏa Tông chúng ta có người kế thừa rồi!”
Trong ánh mắt kỳ lạ của mọi người.
Diệp Bắc Minh cùng Tề Vạn Hạc nhanh chóng rời đi.
...
Trên đường trở về Dị Hỏa Tông. Tề Vạn Hạc hưng phấn nói: “Nhóc Diệp, lão phu rất tò mò vì sao cậu lại chọn Dị Hỏa Tông?”
“Lẽ nào cậu quan tâm đến thuật khống chế lửa?”
“Cậu yên tâm! Lão phu nhất định sẽ truyền lại tất cả truyền thừa của Dị Hỏa Tông cho cậu!”
“Chỉ cần cậu muốn học, tôi nhất định sẽ dạy cậu!”
“Tàng kinh các của Dị Hỏa Tông cậu tùy ý xem, có thể lựa chọn các loại võ kỹ mà cậu thích!”
“Cậu còn có yêu cầu gì, chỉ cần nói ra, tôi nhất định sẽ cố gắng thỏa mãn cậu!”
Thấy dáng vẻ kích động của Tề Vạn Hạc.
Diệp Bắc Minh không nhẫn tâm lừa dối ông ta, nói ra mục đích thật sự: “Tiền bối, tôi gia nhập Dị Hỏa Tông, kỳ thực là muốn tìm Hoa Tam Thế để cứu người!”
“Hoa Tam Thế?”
Tề Vạn Hạc sửng sốt, vẻ vui vẻ trong ánh mắt lập tức biến mất.
Thay vào đó là cảm giác mất mát sâu sắc.
Ông ta cười khổ: “Thì ra là vì Hoa Tam Thế, tôi còn tưởng rằng cậu thật sự muốn gia nhập Dị Hỏa Tông...”
“Cũng được, Dị Hỏa Tông cũng sắp tàn rồi!”
“Cậu cùng tôi trở về tông môn, tôi sẽ tặng Hoa Tam Thế cho cậu, sau đó cậu có thể rời đi...”
Chương 1939: Lấy Hoa Tam Thế
Nhìn Diệp Bắc Minh và Tề Vạn Hạc rời đi, đám người ở quảng trường trung tâm bắt đầu bắt đầu nghị luận sôi nổi.
“Thằng nhóc này đầu óc có vấn đề sao? Vậy mà lại chọn gia nhập Dị Hỏa Tông, lẽ nào hắn không biết Dị Hỏa Tông sắp tàn rồi?”
“Dị Hỏa Tông hiện tại đến một loại dị hỏa cũng không có, từ lâu đã chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa. Thằng nhóc này có lẽ đến đó là vì dị hỏa, mộng tưởng của hắn coi như tan vỡ rồi!”
“Ha ha ha, mục đích không đạt được cũng thôi đi. Cuộc chiến Thiên Giai trăm năm sau, Dị Hỏa Tông ước chừng sẽ bị đá khỏi đảo Thiên Giai!”
Mọi người không ngừng lắc đầu.
Bọn họ đều cho rằng Diệp Bắc Minh quá ngu ngốc.
“Lão Mạc, ông thấy sao?”, lão giả mặt đỏ nhìn qua hỏi.
Mạc Trần cảm thấy khá tiếc nuối, lắc đầu nói: “Thôi vậy, mỗi người đều có quyền lựa chọn của riêng mình, lão phu đã làm hết mình rồi!”
“Chỉ là người đứng đầu của một cuộc chiến mà thôi, cuộc chiến Thiên Giai 100 năm diễn ra một lần. Chúng ta ít nhất đã chứng kiến hàng trăm đệ nhất Thiên Giai ra đời rồi”, La Thiên Chính hừ lạnh một tiếng.
Một người đứng đầu cũng chẳng là gì cả.
“Điều làm tôi quan tâm là, thể Hỗn Độn kia có thật sự nằm trong nhóm người này không?”
Nghe thấy 3 từ thể Hỗn Độn.
Đôi mắt của tất cả mọi người đều sáng lên.
Đúng rồi!
Khi cuộc chiến Thiên Giai vừa bắt đầu, tất cả mọi người đều cảm nhận được khí tức của thể Hỗn Độn.
“Nhanh đi tìm!”
...
Quảng trường Thiên Giai.
Nghê Hoàng thất vọng vô cùng, qua màn ảnh rộng, mặc dù không biết người ở trung tâm quảng trường 72 đảo đang nói gì.
Nhưng mắt nhìn Diệp Bắc Minh cứ thế rời đi.
“Anh Diệp...”
“Chị Hoàng, chúng ta đi thôi!”, Lục Linh Nhi đi tới nắm lấy tay Nghê Hoàng.
Hai mắt Nghê Hoàng đỏ hoe, ấm ức nói: “Anh Diệp quên mất tôi rồi sao?”
Đi theo Diệp Bắc Minh một đoạn đường dài, căng thẳng nhìn anh leo hết Thiên Giai.
Xếp hạng nhất trong cuộc chiến Thiên Giai.
Từ tận đáy lòng, Nghê Hoàng cảm thấy vui thay cho Diệp Bắc Minh.
Bây giờ, Diệp Bắc Minh cứ thế rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại, thậm chí còn không lưu lại một lời nhắn cho cô ta.
Nghê Hoàng vô cùng buồn bã!
Lục Linh Nhi đã sớm nhìn ra Nghê Hoàng thích Diệp Bắc Minh, lên tiếng nhẹ nhàng an ủi: “Chị Hoàng, phụ nữ chúng ta muốn được người như anh Diệp vây quanh, căn bản là điều không thể”.
“Với thiên phú và thực lực cửa anh ấy, một khi cảnh giới của anh ấy vượt xa chúng ta, sẽ nhìn thấy phong cảnh ở cao và xa hơn!”
“Nhân lúc chúng ta vẫn có thể nhìn thấy bóng lưng anh ấy thì nên cố gắng dùng hết sức để đuổi theo!”
Nghê Hoàng ngẩng đầu: “Ý của em là?”
Ánh mắt Lục Linh Nhi chăm chú: “Lần này em đến Thiên Giai thành, chính là muốn mở mang kiến thức về cuộc chiến Thiên Giai”.
“Hiện tại, em nghĩ mình đã nhìn thấy rồi, 100 năm sau, em sẽ tham gia cuộc chiến này!”
Nghê Hoàng sửng sốt.
“Chị Hoàng, đi cùng với em đi!”
...
Cùng lúc đó, sâu trong một tòa phủ của nhà họ Giang.
Tô Cuồng nằm trên giường, thân thể không ngừng run rẩy, trong cơn hôn mê miệng vẫn không ngừng nói: “Tô Cuồng ta vậy mà lại thua... ta không thể thua...”
“Làm sao ta có thể thua được? Diệp Bắc Minh!!! Tao nhất định sẽ đánh bại mày...”
“Tô Cuồng tao nhất định đường đường chính chính, đánh bại mày trước mặt tất cả mọi người!”
Giang Tiên Nhi lo lắng nhìn cảnh này: “Ông nội, tình hình của Tô Cuồng thế nào rồi?”
Trước giường, một ông già đang nghiêm nghị ngồi.
Chỉ có một tay đặt lên mạch tượng của Tô Cuồng, một lúc sau, ông ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Thương thế của cậu ta rất nặng! Ngoài ra, thất bại là một đòn đả kích nặng nề đối với cậu ta!”
“Thương thế trên thân thể có thể chữa, đả kích tinh thần chỉ có thể dựa vào tự cậu ta thôi!”
Ông lão giơ tay, đút cho Tô Cuồng một viên đan dược rồi rời đi.
Những người khác cũng lần lượt lui xuống.
Một lúc sau, Tô Cuồng từ từ tỉnh lại.
“Anh Tô, anh... với em đi!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Giang Tiên Nhi đỏ bừng, dùng âm thanh nhỏ như kiến mở miệng nói.
Tô Cuồng trợn trừng mắt, trong lòng vô cùng kinh ngạc: “Tiên Nhi, em... anh... em nghiêm túc sao?”
Giang Tiên Nhi gật đầu: “Anh Tô, thật ra em chính là thể Nguyệt Thần!”
“Chỉ cần em và anh kết hợp, vết thương của anh sẽ lập tức hồi phục...”
“Cái gì? Thể Nguyệt Thần?”
Tô Cuồng quả thực không dám tin.
Thể Nguyệt Thần cực kỳ hiếm thấy.
Nó cũng là lô đỉnh thể chất cực phẩm trong truyền thuyết, một khi kết hợp với đàn ông, sẽ làm cho thiên phú và cảnh giới của họ tăng lên rất nhiều.
Tô Cuồng có thể khẳng định, chỉ cần hắn ta ngủ với Giang Tiên Nhi, có thể trực tiếp thăng lên một cảnh giới lớn.
Thế nhưng, hắn lại không dám.
Nếu hắn dám chạm vào người Giang Tiên Nhi, nhà họ Giang nhất định sẽ chém chết hắn.
“Khụ khụ... Tiên Nhi, anh rất thích em, nhưng anh bây giờ vẫn không thể chạm vào em được”, Tô Cuồng lắc đầu.
Giang Tiên Nhi cắn đôi môi đỏ mọng, đôi mắt to ngấn nước nhìn Tô Cuồng: “Anh Tô, tại sao? Tiên Nhi không đủ tốt sao?”
“Không!”
Tô Cuồng lắc đầu: “Tiên Nhi, em rất đẹp, anh cũng rất thích em!”
“Nhưng, đối với một người phụ nữ danh phận là quan trọng nhất!”
“Khi tên của Tô Cuồng anh nổi tiếng khắp Thiên Giai đảo, anh nhất định sẽ tuyên bố em là người phụ nữ của anh!”
“Còn về Diệp Bắc Minh kia, anh sẽ tự giẫm nát hắn dưới chân, sửa sạch nỗi nhục ngày hôm nay!”
Giang Tiên Nhi bật khóc, kích động gật đầu: “Được, em chờ anh!”
...
“Nơi đây là đại lục Thiên Hỏa, cũng gọi là đảo Thiên Hỏa, là một trong 72 hòn đảo của Thiên Giai!”
“Hàng vạn năm trước, từ trên trời rơi xuống rất nhiều dị hỏa, từ đó cả một đại lục bị đốt cháy và bị lửa bao phủ!”, Tề Vạn Hạc chỉ về phía trước, mỉm cười giới thiệu.
“Sau khi tổ tiên của Dị Hỏa Tông tới đây, họ đã chinh phục được dị hỏa, thành lập lên Dị Hỏa Tông vạn thế bất diệt!”
Dưới chân Diệp Bắc Minh là một đại lục đỏ rực.
Từng cỗ nhiệt nóng bỏng này đến từ sâu trong lòng đất.
Ngay cả không khí cũng chứa đầy nhiệt.
Âm thanh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Thật đáng tiếc, mạch địa hỏa ở đây đã khô cằn. Chẳng trách dị hỏa không muốn ở lại trên đảo này!”
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động.
“Haiz...”
Tề Vạn Hạc thở dài: “Đáng tiếc, sau đó dị hỏa biến mất...”
“Dị Hỏa Tông cũng trở nên sa sút, tuy rằng những năm này cũng được coi là tông môn đứng đầu của Thiên Giai đảo, nhưng thực tế đã sắp không trụ được nữa!”
“Tiền bối, tôi...”, Diệp Bắc Minh đang định nói.
Tề Vạn Hạc lắc đầu cắt lời: “Nhóc con, cậu không cần nói gì cả!”
“Tôi biết ý của cậu, là người đứng đầu cuộc chiến Thiên Giai, cậu có thể chọn Dị Hỏa Tông là đã ưu ái cho Dị Hỏa Tông rồi!”
“Tôi sẽ đưa cho cậu Hoa Tam Thế mà cậu muốn, lấy được rồi thì có thể rời đi!”
“Dù sao thứ này cũng sắp tuyệt chủng rồi, Dị Hỏa Tông cùng lắm cũng chỉ có thể tồn tại 100 năm nữa, nên cũng không sao cả...”
Tề Vạn Hạc đưa Diệp Bắc Minh trở về Dị Hỏa Tông.
Sơn môn cao hơn 1 vạn mét, quảng trường khổng lồ có bán kính hơn 10 vạn dặm.
Từng tòa đại điện hỏa thần lần lượt hiện ra, vô cùng hùng vĩ.
Điều kỳ lạ là, hầu như không thấy bóng dáng đệ tử nào.
Cho dù thấy thì cũng chỉ lác đác vài người, dáng vẻ bơ phờ đi qua đi lại.
“Làm cậu cười chê rồi, đi thôi, Hoa Tam Thế ở phía sau núi”, Tề Vạn Hạc ngại ngùng cười một tiếng, dẫn Diệp Bắc Minh tới sau núi Dị Hỏa Tông.
“Đây là Hoa Tam Thế”.
Tề Vạn Hạc chỉ vào bông hoa chỉ có ba cánh trước mắt.
Ba cánh hoa cùng nở.
Ba cánh hoa ba màu khác nhau, trắng xanh đỏ, chỉ nhìn một cái thôi cũng khiến linh hồn rung động.
“Trước đây sau núi của Dị Hỏa Tông đều là vật này, hiện tại chỉ còn một đóa thôi, muốn dùng nó để cứu người thì cậu hãy mang đi đi!”, Tề Vạn Hạc nói.
“Đa tạ tiền bối!”
Diệp Bắc Minh gật đầu, bước lên trước định đào Hoa Tam Thế.
Đột nhiên, giọng nói tức giận của một cô gái trẻ vang lên: “Dừng tay!”
Chương 1940: Đại lục Linh Mộc
Soạt!
Một cô gái mười sáu, mười bảy tuổi bay vút tới, ngăn cản trước người Diệp Bắc Minh.
Đôi mắt to ngấn nước nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Anh muốn làm gì? Không được phép động vào nó!”
Tề Vạn Hạc nhẹ giọng hô: “Nha Nha, hỗn xược!”
"Đại trưởng lão!"
Đôi mắt thiếu nữ đỏ hoe, tủi thân gần như khóc: “Người đang làm gì vậy? Đây là bông hoa Tam Thế cuối cùng rồi”.
"Nếu lại bị hái đi mất, sau này Dị Hỏa tông sẽ không còn bông hoa Tam Thế nào nữa”.
Tề Vạn Hạc có chút dao động, nhưng cuối cùng chỉ buông ra một tiếng thở dài: “Nha Nha, Dị Hỏa tông đã thành ra như vậy rồi, thì một đóa hoa cũng chẳng có ý nghĩa gì cả”.
"Hoa Tam Thế có công dụng rất lớn đối với cậu Diệp, cậu ấy muốn dùng nó để cứu người!"
Diệp Bắc Minh gật đầu phụ họa: “Cô Nha Nha à, tôi có một người bạn bị thương tổn thần hồn, hiện tại chỉ còn có thể sống được hơn mười ngày!"
“Chỉ có hoa Tam Thế mới có thể cứu mạng! Cho nên mong cô Nha Nha có thể giơ cao đánh khẽ!”
Nha Nha nghe vậy thì sửng sốt, nước mắt không ngừng tuôn rơi: "Nhưng... bông hoa này... là bông hoa cuối cùng của Dị Hỏa tông rồi…”
“Nha Nha!”
Tề Vạn Hạc khẽ quát.
“Hu hu hu, anh đào đi…”, cô gái che mặt rời đi.
Tề Vạn Hạc nở nụ cười ngượng ngùng: “Con gái đều như vậy, cậu Diệp cậu đào đi!”
“Nhớ kỹ, hoa Tam Thế rời khỏi đất liền héo mòn, cần phải gói cả đất bùn mang theo”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Được, tôi hiểu rồi”.
Dứt lời liền tiến lên phía trước, cẩn thận đào ra một khoảnh đất lớn.
Chỉ bằng một ý nghĩ đã thu vào không gian bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
“Cảm ơn Tề lão, đợi tôi làm xong việc nhất định sẽ quay lại Dị Hỏa tông!”
“Chỉ cần Diệp Bắc Minh tôi còn sống một ngày, Dị Hỏa tông chắc chắn sẽ không bị tiêu diệt!”
Tề Vạn Hạc mỉm cười không đáp.
Suốt vô số năm qua, rất nhiều đệ tử gia nhập Dị Hỏa tông đều nói lời này, nhưng không ai có thể chịu đựng nổi cảnh tụt dốc của tông phái mà lựa chọn rời đi.
“Đúng rồi, tấm Dị Hỏa lệnh này cậu giữ lấy, có thể tùy ý ra vào 72 hòn đảo Thiên Giai!”, Tề Vạn Hạc lấy ra một lệnh bài màu đỏ rực.
"Cám ơn tiền bối!”.
Diệp Bắc Minh gật đầu, nhận lấy Dị Hỏa lệnh.
Sau khi rời khỏi Dị Hỏa tông, Diệp Bắc Minh trực tiếp ra lệnh: “Tiểu Tháp, nói cho tôi biết vị trí của cô Đường!”
“Đại lục Linh Mộc cách đây khoảng ba ngày đường, cần phải ngồi phi thuyền”.
Diệp Bắc Minh cau mày: "Nếu muốn xuyên qua vài đại lục, sử dụng truyền tống trận chẳng phải sẽ nhanh hơn sao?"
"Thần Giới và Thánh Vực đều có truyền tống trận, tại sao thế giới Bản Nguyên nơi võ đạo phát triển hơn lại phải sử dụng phi thuyền, loại công cụ cổ xưa này?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười đáp: “Nhóc con, điểm này thì cậu không hiểu rồi!”
“Rốt cuộc là vì sao?”
“Cậu suy nghĩ kỹ càng lại xem!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục một câu vạch trúng đích: “Nếu thiết lập truyền tống trận, người từ các lục địa xa xôi hơn sẽ điên cuồng di chuyển về khu vực lân cận Thiên Giai đảo!”
“Vậy tài nguyên gần Thiên Giai đảo có đủ không? Nhật định sẽ dấy lên cảnh tranh cướp giữa những người tu võ!”
“Phi thuyền có thể giữ chân những người tu võ đó ở bên ngoài tinh vực ở một mức độ nào đó!”
“Rồi lợi dụng Cuộc chiến Thiên Giai, thu phục hết thảy thiên tài, để cho những người tu võ bình thường tự sinh tự diệt là được!”
Thân thể Diệp Bắc Minh hơi chấn động: “Đây không phải giống như xã hội hiện tại sao?”
“Các thành phố lớn thu hút nhân tài và tuyển chọn nhân tài qua thi cử, trong khi người dân bình thường vẫn giậm chận tại những khu vực lạc hậu…”
“Nhóc con, cậu biết quá nhiều rồi đó!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười xòa: “Tôi chỉ có thể nói, mọi sự thay đổi không thể thoát khỏi dính líu tới tông phái!”
Khi Diệp Bắc Minh rời khỏi đảo Thiên Hỏa trở lại thành Thiên Giao thì Nghê Hoàng sớm đã rời đi.
Khi tới được bến phà để đón phi thuyền thì lại được biết rằng chuyến sớm nhất tới lục địa Linh Mộc phải mười ngày sau mới khởi hành!
“Không kịp rồi, cô Đường không đợi được lâu như vậy!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh âm trầm, ngước đầu nhìn về phía đảo Thiên Giai: “Xem ra chỉ có thể tìm cô ấy giúp đỡ thôi!”
Tại nơi sâu thẳm trong nhà họ Vương.
Vương Quỳnh vừa vuốt mái tóc đen dài của mình vừa nhìn sổ sách của nhà họ Vương trong tay.
Bàn tay nhanh nhẹn phê duyệt từng mục!
Bỗng nhiên.
Đôi mắt đẹp của Vương Quỳnh khẽ động, quát một tiếng nhưng vẫn không mất đi nét yêu kiều vốn có: “Ai? Cút ra đây?”
Tay thon với vào không trung, một một thanh kiếm cực kỳ lộng lẫy liền xuất hiện trong tay cô ta, nhanh như gió đâm vào khoảng không.
“Đinh!”
Thanh kiếm dừng lại giữa không trung, như thể đâm trúng vào một tảng đá cứng chắn không thể phá hủy!
Hư không truyền đến một trận dao động.
Một người thanh niên kiêu ngạo đứng trước mặt Vương Quỳnh, năm ngón tay vẫn đang nắm chặt thanh bảo kiếm của cô ta: “Cô Vương, vừa gặp liền muốn giết tôi à? Hình như chúng ta đâu có thù hằn gì?”
“Cậu Diệp!”
Mắt đẹp của Vương Quỳnh co rúm lại, mang theo một tia kinh ngạc: “Anh… sao anh lai tới đây?”
Ngươi này không ai khác chính là Diệp Bắc Minh!
“Cô chủ, xảy ra chuyện gì sao ạ?”
Bên ngoài gian phòng truyền tới tiếng động.
Vương Quỳnh bình thản đáp: “Không có việc gì, lui xuống đi”.
“Vâng!”
Người bên ngoài cung kính rời đi.
Vương Quỳnh lúc này mới ngạc nhiên hỏi: “Cậu Diệp, ngọn gió nào đưa anh tới đây vậy?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ, vốn dĩ cũng muốn kêu người bên ngoài bẩm báo với cô một tiếng”.
“Nhưng họ lại nói cô quá bận rộn, không muốn thông báo giúp tôi nên tôi liền tự mình xông vào đây”.
Vương Quỳnh càng thêm ngỡ ngàng rồi!
Cô ta nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu!
Với sức phòng ngự của nhà họ Vương, vậy mà có người có thể thần không biết quỷ không hay xuất hiện trước mặt cô ta? Thực lực của người trước mắt này thật quá đáng sợ!
“Cậu Diệp, có chuyện gì cần tôi giúp đỡ sao?”, Vương Quỳnh mỉm cười hỏi.
Diệp Bắc Minh không hề giấu diếm, trực tiếp nói ra mục đích chuyến đi của mình: "Tôi muốn tới đại lục Linh Mộc, nhưng phi thuyền thuộc nhà họ Vương các cô chỉ có chuyến sớm nhất vào mười ngày sau, tôi không thể đợi được tới lúc đó”.
“Cho nên muốn nhờ cô sắp xếp giúp tôi một chiếc phi thuyền!”.
Nghe vậy Vương Quỳnh chỉ lắc đầu: “Số lần phi thuyền bay đã được quy định sẵn, e rằng không có cách nào tùy ý sửa đổi”.
“Vậy à”.
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Nhưng Vương Quỳnh lại nở một nụ cười ngọt ngào: “Tuy nhiên, phi thuyền độc quyền của tôi có thể xuất phát bất cứ lúc nào!"
“Cậu Diệp, cậy thấy có ổn không?”
……
72 đảo Thiên Giai, nhà họ Sở.
“Bẩm cậu chủ, sau khi tới Dị Hỏa tông Diệp Bắc Minh không nán lại lâu liền rời khỏi, tiếp đó lại tới quảng trường Thiên Giai để nghe ngóng về phi thuyền tới đại lục Linh Mộc!”, một ông già quỳ một chân xuống đất thưa.
“Đại lục Linh Mộc?”
Sở Nguyên Bá híp mắt nghiền ngẫm.
Vừa vươn tay một tấm bản đồ của thế giới Bản Nguyên liền từ từ mở ra!
Trong giây lát ánh mắt liền khóa chặt vào một lục địa ở rìa thế giới Bản Nguyên!
"Nơi này rất gần tinh vực hoang vu rồi, tên nhãi đó muốn tới đại lục Linh Mộc làm gì đây?”
“Cái này… lão nô không rõ”.
Ông lão lắc đầu: “Tên nhãi này dường như đang rất vội, mười ngày cũng đợi không nổi”.
“Sau đó lại trở về đảo Thiên Giai, tựa hồ là tìm tới nhà họ Vương rồi.,.”
“Nhà họ Vương?”
Sở Nguyên Bá cười toe toét: "Tiếng tăm trước mắt của tên nhãi này rất lớn, muốn diệt trừ hắn ở đảo Thiên Giai khá phiền toái!”
“Vậy thì ở đại lục Linh Mộc đi! Dù sao chúng ta cũng đã triệt để trở mặt rồi!”
“Vị trí thứ nhất tại cuộc chiến Thiên Giai của hắn bây giờ không có uy hiếp gì với tôi nhưng tương lai thì chưa chắc!”
“Nhổ cỏ nhổ tận gốc, giết càng sớm càng tốt!”
“Một ngày hắn còn chưa chết, thì tôi vẫn luôn có cảm giác hắn sẽ tới báo thù!”