Giơ tay túm lấy cổ tay lão giả cao lớn.
“Mày!!!”
Lão giả cao lớn muốn rút cánh tay về, nhưng phát hiện ra mình không làm được.
Bị tóm được!
“Buông tay tao ra!!!”
Quát lớn một tiếng.
Tay còn lại giống như hạt mưa đấm vào người Diệp Bắc Minh.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng máu thịt đụng nhau đầy khủng khiếp truyền tới.
Nếu võ giả bình thường bị Võ Thánh trung kỳ điên cuồng công kích như vậy thì đã bị đánh thành bãi bùn nát từ lâu.
Nhưng cơ thể Diệp Bắc Minh giống như được làm bằng sắt, lại không chút chấn động.
Anh nhếch miệng cười một tiếng: “Long Đế quay về, kẻ xấu xa như mày cũng dám lỗ mãng?”
“Chết cho bổn đế!!!”
Túm lấy cánh tay của võ giả cao lớn.
Dùng sức kéo!
Oạch!
“A…”, lão giả cao lớn kêu thảm thiết không thôi, giọng nói run rẩy, khiến người ta da đầu tê dại.
Đường đường là một cánh tay của Võ Thánh trung kỳ, vậy mà lại bị xé toạc!
“Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó!”
Mí mắt Diệp Phi Phàm nhướng mạnh.
Con ngươi run rẩy kịch liệt, hắn cảm thấy chuyện không đúng lắm, xoay người bỏ chạy.
Lão giả cao lớn ánh mắt điên cuồng: “Con mẹ nó Diệp Bắc Minh, tay của lão phu... tay của lão phu!”
“Đáng chết, mày đáng chết!!!”
Ông ta giơ chân lên, mạnh mẽ đạp về phía bắp đùi Diệp Bắc Minh.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Mỗi cước giống như đạp trên sắt thép vậy.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: “Con kiến hôi, dám ra tay với Long Đế?”
Túm chân lão giả cao lớn.
Xoẹt!
Coi ông ta như gà xé, lập tức xé nát.
Máu tươi phun ra lập tức xâm nhập vào cơ thể Diệp Bắc Minh!
Trong con ngươi Diệp Bắc Minh bộc phát ra ánh sáng khát máu, trên người tỏa ra sát khí, khiến hư ảnh huyết long kia càng thêm rõ ràng!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh hãi: “Không ổn, nhóc con, cậu sắp mê muội rồi”.
“Long Đế Quyết quả nhiên có vấn đề, cậu đừng dùng nữa”.
“Nhóc con!!! Tỉnh táo lại!”
Diệp Bắc Minh cũng không có một chút phản ứng nào.
Bỏ qua lời của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, anh nhìn về phía lão giả cuối cùng: “Con kiến hôi, quỳ xuống!”
Sát ý vô tận, tấn công vào mặt!
Vị lão giả Võ Thánh trung kỳ của học viện Thiên Thần đã sợ đến choáng váng.
Toàn thân ông ta run rẩy, hai chân giống như bị đổ bê tông!
Ba Võ Thánh trung kỳ cứ như vậy mà chết.
Một người bị một kiếm trong nháy mắt giết!
Một người bị một quyền đánh bể tim!
Còn một người bị xé sống!!!
Cục diện này cả đời ông ta chưa từng thấy qua.
Ùm!
Phòng tuyến nội tâm tan vỡ.
Đường đường là Võ Thánh trung kỳ lại trực tiếp quỳ xuống: “Đại nhân… rốt… rốt cuộc cậu là ai?”
“Tao là Long Đế!”
Bước ra, đứng bên cạnh lão giả cuối cùng.
Giơ tay, giáng một chưởng xuống!
Bùm!
Đầu như quả dưa hấu nổ tung, máu tươi điên cuồng trào ra.
Xâm nhập vào trong cơ thể Diệp Bắc Minh!
Giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh lập tức ngồi xếp bằng, luyện hóa máu tươi của mấy Võ Thánh này.
Đám người thư ký Tiền núp ở phía xa đã bị dọa sợ đến mức nằm bò ra đất.
Diệp Bắc Minh vừa rồi quả thật giống như cỗ máy giết người vậy!
Bỗng nhiên.
Lối vào cấm địa nhà họ Long truyền đến mấy giọng nói phụ nữ.
“Tiểu sư đệ…”
“Nhiều thi thể vậy, các chị tới muộn sao?”
“Tiểu sư đệ!”
...
Không biết đã qua bao lâu.
Mở mắt ra.
Diệp Bắc Minh phát hiện mình đang nằm trong phòng của phủ Long Soái.
Trần Lê Y ngồi đất bên mép giường, liên tục ngủ gật.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Diệp Bắc Minh lập tức ngồi dậy.
“A!”
Trần Lê Y tỉnh dậy, đôi mắt thâm quầng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.
Trong đôi mắt to xinh đẹp đều là tia máu: “Thiếu chủ, anh tỉnh rồi!”
“Tốt quá rồi, thiếu chủ đã tỉnh!”
Cô ấy kích động xông ra.
Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, xem như cậu tỉnh rồi”.
“Cậu có biết bảy ngày trước cậu nguy hiểm thế nào không?”
“Cậu cưỡng ép vận hành Long Đế Quyết, thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma!”
“Cậu vốn không biết khi đó cậu đáng sợ thế nào!”
Diệp Bắc Minh mặt đầy khiếp sợ: “Tôi nhớ ra rồi!”
“Mẹ kiếp… tôi… dùng chưa đến 10% nội lực, một hơi giết bốn Võ Thánh?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc: “Cậu nhớ?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Nhớ, chỉ là cơ thể không chịu khống chế, chỉ muốn xé nát bọn họ”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng.
Một lát sau mới chậm rãi lên tiếng.
“Long Đế Quyết có vấn đề, tôi sợ cậu về sau sẽ bị nó ảnh hưởng”.
“Nếu như có thể, tốt nhất là tạm ngừng tu luyện đi!”
“E là không được”, Diệp Bắc Minh lắc đầu.
“Sao vậy?”
Diệp Bắc Minh lẩm bẩm: “Long Đế Quyết đã tiến vào tầng thứ hai”.
Đúng vậy.
Khi tỉnh dậy, Long Đế Quyết đã tầng thứ hai rồi.
“Hơn nữa, Cửu Chuyển Kim Thân Quyết cũng theo đó tiến vào tầng thứ hai”.
“Tu vi…”
Sâu trong con ngươi chấn động: “Mẹ nó!!!”
“Võ Hoàng hậu kỳ? Con mẹ nó mình đã tiến vào Võ Hoàng hậu kỳ!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại một lần nữa im lặng, qua hồi lâu mới mở miệng: “Điều này quá quỷ dị, tôi đã trải qua vô số chủ, cũng chưa từng xảy ra loại chuyện này”.
Diệp Bắc Minh cũng rất khiếp sợ: “Rốt cuộc lai lịch của Long Đế Quyết là gì?”
“Hắn thật sự khiến tôi mê muội?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Không biết, nhưng món đồ này sẽ khiến cậu điên cuồng, khát máu, không thể tụ khống chế chính là thật”.
Diệp Bắc Minh vừa muốn nói.
Mấy bóng dáng xinh đẹp xông vào.
Ba người Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Lục Tuyết Kỳ.
Còn có Lục sư tỷ Đạm Đài Yêu Yêu cũng tới!
Các cô cứ theo thường lệ, lập tức xông lên.
Cận thận kiểm trong một lần trong ngoài của Diệp Bắc Minh.
Thở phào nhẹ nhõm!
“Không sao”.
“Tốt quá rồi”.
Trong một tuần lễ, các cô đã dùng vô số biện pháp cũng không thể khiến Diệp Bắc Minh tỉnh lại.
Thậm chí còn muốn quay về Côn Luân Khư, mời sư phụ ra tay.
Diệp Bắc Minh không biết làm sao: “Các sư tỷ, cảm phiền trả quần đùi lại cho em được không?”
Kiểm tra cũng không phải như vậy!
Đến bộ quần áo cũng không giữ lại?
“A!”
Trần Lê Y chạy vào, nhìn thấy cảnh không nên thấy, lập tức hét ầm ĩ.
Che mặt, tim đập thình thịch.
Xoay người chạy ra ngoài.
Diệp Bắc Minh vội ôm chăn, che kín vị trí quan trọng trên người.
Xấu hổ quá!
Ực ực!
Chương 366: Tiệc mừng thọ 100 tuổi của quân thần
Bụng Diệp Bắc Minh sôi ùng ục, vội vàng chuyển chủ đề: “Mấy vị sư tỷ, em đói rồi, có đồ ăn không?”
Ngủ mê man bảy ngày, anh có chút đói.
Phủ Long Soái đã chuẩn bị xong đồ ăn từ lâu.
Sau khi vào bàn, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Bụng quả thật quá đói!
Mấy sư tỷ ngồi đó, cười tủm tỉm nhìn anh ăn như hổ đói.
Diệp Bắc Minh cũng không quan tâm hình tượng, vừa ăn vừa hỏi: “Đúng rồi, em ngủ mê man bảy ngày, có chuyện gì xảy ra không?”
Sắc mặt mấy sư tỷ có chút nghiêm trọng.
“Người canh giữ gia tộc nhà họ Long bị diệt, giới võ đạo Long Quốc chấn động!”
“Các chị ra tay, tạm thời ngăn chặn tin tức lại, sợ là không được bao lâu sẽ truyền ra ngoài”.
“Người canh giữ gia tộc bị diệt là chuyện quan trọng, những người canh giữ khác không thể nào cứ như vậy bỏ qua!”
Vương Như Yên cau mày.
Sắc mặt hoàng hậu Hồng Đào nghiêm trọng.
Lục Tuyết Kỳ mím môi.
Đạm Đài Yêu Yêu mỉm cười, dường như cô ấy không quan tâm tất cả.
Cười tủm tỉm nhìn Diệp Bắc Minh ăn cơm.
“Ngoài những thứ này thì sao?”
Diệp Bắc Minh hỏi tiếp.
Anh đã biết từ trước, mọt khi nhà họ Long bị tiêu diệt, tuyệt đối sẽ gây ra đại địa chấn ở giới võ đạo Long Quốc.
“Nhà họ Long bị tiêu diệt chính là chuyện lớn nhất”.
“Đúng rồi, vùng biển phương Nam cũng đã ổn định lại”.
Vương Như Yên suy nghĩ một chút: “Ừm, hôm nay ngược lại còn có một chuyện”.
Diệp Bắc Minh có chút tò mò: “Ồ, chuyện gì?”
“Hôm nay là lễ đại thọ 100 tuổi của Diệp Lăng Tiêu”.
Vương Như Yên thở dài: “Đáng tiếc, nhà họ Diệp càng ngày càng không ổn, không ai đi chúc thọ, nhà họ Diệp rất vắng vẻ”.
Diệp Bắc Minh thả đùi gà trong tay xuống.
Lau miệng!
Con ngươi bắt đầu trở nên nghiêm túc.
Năm đó nhà họ Diệp ra tay giúp đỡ mẹ.
Bây giờ.
Vốn dĩ nhà họ Diệp Long Đô cũng là người canh giữ gia tộc, vậy mà lại bị sa sút thành như vậy.
Diệp Bắc Minh đứng dậy: “"Đi, đi chúc thọ Diệp quân thần!”
Sâu trong một sơn cốc bí ẩn ở Côn Luân Khư.
Diệp Phi Phàm quỳ xuống bên ngoài một cánh cửa đá.
Ầm ầm ầm!
Điên cuồng dập đầu.
Đầu đập trên đất, phát ra tiếng va chạm.
Máu tươi đầm đìa!
Qua khoảng nửa giờ.
Bên trong cửa đá truyền tới giọng nói lạnh băng: “Sao chỉ có mình anh quay về?”
“Bốn người bọn họ đâu?”
Lúc này Diệp Phi Phàm mới dừng lại, mặt đều là máu tươi.
Run rẩy trả lời: “Chết rồi… Thưa cậu, tất cả đều chết hết…”
“Hả?”
Giọng nói bên trong cửa đá có chút bất ngờ: “Xảy ra chuyện gì thế, bốn người bọn họ đều là Võ Thánh trung kỳ, không phải các người đi đến giới thế tục một chuyến sao?”
“Ngoài người canh giữ, còn ai có thể giết bốn người bọn họ?”
“Chẳng lẽ là người canh giữ ra tay?”
Diệp Phi Phàm nuốt nước miếng.
Cơ thể run rẩy, toàn thân mồ hôi đầm đìa.
Vừa nhìn liền biết đã chịu kích thích cực lớn.
Con ngươi hắn điên cuồng co lại: “Thưa cậu, không phải người canh giữ của giới thế tục”.
“Là Diệp Bắc Minh!”
“Diệp Bắc Minh?”
Giọng nói có chút nghi ngờ, hắn ta lần đầu nghe thấy cái tên này.
Diệp Phi Phàm giải thích một lần chuyện xảy ra lúc đó.
Hơn nữa.
Còn bổ sung một câu: “Hắn chính là con trai của người phụ nữ bị ba thế lực lớn đuổi giết vào hai mươi ba năm trước”.
“Anh nói gì?”
Cửa đá ầm mở ra, một thiếu niên trẻ tuổi đi ra từ trong đó.
Dáng vẻ hắn ta chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, giọng nói có chút khiếp sợ: “Diệp Bắc Minh là con trai của người phụ nữ kia?”
“Đúng vậy, thưa cậu”.
Diệp Phi Phàm quỳ ở đó, toàn thân run rẩy.
Sắc mặt thiếu niên biến đổi.
Cuối cùng.
Con ngươi hắn ta trầm xuống: “Xem ra thứ đồ đó thật sự ở trên người hắn”.
“Nếu không, hắn làm sao có được thực lực này?”
“Xem ra tôi phải xuất quan đến giới thế tục một chuyến rồi”.
Trên người thiếu niên bộc phát ra sát ý ngập trời!
“Lần này nhất định phải nắm vào trong tay!”
...
Nhà họ Diệp.
Hôm nay là lễ mừng thọ 100 tuổi của chiến thần Long Quốc Diệp Lăng Tiêu, nhưng lại không có mấy khách đến chúc thọ.
Từ sau khi Diệp Lăng Tiêu lui xuống, địa vị nhà họ Diệp rớt xuống ngàn trượng.
Nhà họ Diệp đã từng là người canh giữ gia tộc, vô cùng rạng rỡ.
Mặc dù bây giờ cũng được xem là một trong thế gia Long Đô, nhưng đã mất đi hào quang rực rỡ vào năm đó.
Toàn bộ cửa lớn nhà họ Diệp cực kỳ vắng vẻ.
Nhà họ Diệp đã chuẩn bị mấy trăm bàn tiệc rượu.
Nhưng vô cùng vắng vẻ.
Nhân viên phục vụ còn nhiều hơn khách.
“Nhà họ Diệp này làm sao vậy?”
“Nói thế nào cũng là hào môn thế gia, tiệc đại thọ 100 tuổi của ông cụ Diệp sao lại không ngồi kín người?”
“Khách sạn của chúng ta lần trước cũng nhận thầu tiệc rượu nhà họ Ngô, người ta cũng chỉ là một gia tộc hạng ba, nhưng có đến hơn một ngàn bàn đấy”.
“Hắc hắc, phượng hoàng sa sút không bằng con gà”.
Đám nhân viên phục vụ bàn luận.
Một vài tầng lớp cấp cao nhà họ Diệp mặt đen lại.
Nhà họ Diệp bây giờ ngay cả nhân viên phục vụ khách sạn cũng dám khinh thường sao?
“Mấy người nói bậy bạ gì vậy?”
Diệp Như Ca nóng nảy.
Đang định nổi giận.
“Gâu gâu gâu!”
Đột nhiên.
Một tràng tiếng chó sủa truyền tới.
Mọi người quay đầu nhìn lại, sắc mặt biến đổi.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên dắt theo một con chó săn và đám gia đinh không chút kiêng kỵ đi tới.
Chính là Tần Vinh An!
Nhà họ Tần và nhà họ Diệp luôn luôn bất hòa.
Trước khi nhà họ Diệp sa sút, không biết đè ép trên đầu nhà họ Tần trong bao lâu.
Bây giờ có cơ hội tốt như vậy, Tần Vinh An sao có thể bỏ qua?
Tần Vinh An dắt chó săn một cước đạp vào tiệc rượu: “Aiz ya, xin lỗi”.
“Vô tình đụng trúng tiệc rượu của các người!”
Gâu!
Chó săn rất thông minh, nhào qua ăn ngấu nghiến.
Tần Vinh An cười: “Yo, vị tiệc mừng thọ 100 tuổi của Diệp Công không tệ nha, chó nhà tôi rất thích ăn”.
Chương 367: Hồi phục võ tôn đỉnh phong!
Soạt!
Trong mắt đám người nhà họ Diệp đầy tia máu!
Tiệc rượu là để con người thưởng thức.
Tần Vinh An lại so sánh mọi người như con chó nhà ông ta?
Thật ức hiếp người quá đáng!
Một tướng quân Long Hồn đi ra, vẻ mặt đầy tức giận: “Tần Vinh An, ông có ý gì hả?”
“Cho dù nhà họ Diệp lụi bại, thì ông cũng không thể sỉ nhục được!”
Tần Vinh An lạnh lùng nhìn người này: “Tôi nhận ra anh, Lý Kính Phúc phải không?”
“Nghe nói anh sống rất tốt ở Long Hồn, lúc khác tôi sẽ nhắc một tiếng với chú của tôi”.
Rồi ông ta cười đầy ý sâu xa: “Chăm sóc anh thật tốt”.
“Ông!”
Vẻ mặt Lý Kính Phúc biến sắc.
Muốn gây khó dễ cho mình ư!
Đám người nhà họ Diệp cũng vô cùng tức giận.
“Ha ha ha!”
Tần Vinh An ngửa cổ cười lớn, nhìn vào trong đại sảnh: “Diệp Công, con chó nhà tôi thích ăn đồ tiệc rượu của nhà ông, ông không để bụng, cho nó ăn nhiều chút chứ?”
Phập!
Diệp Cấm Thành ngồi trong hội trường đập bàn đứng lên.
Nổi giận định xông ra nói lý với Tần Vinh An.
Đôi mắt Diệp Lăng Tiêu vẫn bình tĩnh, ngồi vị trí trên đầu: “Chú hai, bình tĩnh”.
Trên khuôn mặt già nua của Diệp Cấm Thành đầy tức giận: “Anh cả, anh muốn em bình tĩnh thế nào?”
“Nhà họ Tần! Đúng là ức hiếp người quá đáng!”
Ông ta cắn chặt răng: “Chắc chắn là ý của lão già Tần Tướng Thần đó!”
“Lão già đó, ba mươi năm trước đã không bằng lòng với anh rồi”.
“Nếu không phải… nếu không phải chuyện đó, nhà họ Diệp chúng ta sao lại như này chứ?”
Diệp Cấm Thành tức giận gầm lên.
Cả nhà họ Diệp tĩnh lặng như cái chết!
Tần Vinh An cười: “Ông Cấm Thành, ông làm sao?”
“Việc gì phải gọi lớn tiếng như vậy?”
“Có phải không được khỏe không, có cần tôi mời bác sĩ đến khám cho ông không?”
Bỗng nhiên.
Một giọng nói thản nhiên vang lên: “Nhà họ Diệp có người không được khỏe sao?”
“Vừa hay tôi hiểu chút y thuật, hay là, tôi khám giúp trước?”
Vừa dứt lời.
Tần Vinh An sầm mặt.
“Ai thế hả? Mẹ kiếp, lại không biết…”
Chữ ‘điều’ trong không biết điều còn chưa được nói ra.
Cả người Tần Vinh An ngây ngốc, cơ thể cứng đờ, miệng há thật to.
Hoàn toàn không khép lại được!
“Đây là…”
Toàn thể thành viên nhà họ Diệp đều chấn kinh nhìn qua.
Vẻ mặt Diệp Như Ca kích động: “Là anh ta!”
Cơn lửa giận trong lòng Diệp Cấm Thành lập tức dập tắt: “Cậu ta… Diệp Bắc… không đúng, Long soái, sao cậu ta lại đến đây?”
“Ừm?”
Diệp Lăng Tiêu không nhịn được đứng lên.
Chỉ thấy một mình Diệp Bắc Minh sải bước đi đến: “Chúc Diệp Quân Thần, sống lâu trăm tuổi, thọ tỉ nam sơn!”
Toàn hội trường tĩnh lặng!
Cả giới thượng lưu Long Quốc, bây giờ còn có ai không biết Diệp Bắc Minh?
Long soái máu lạnh!
Sát phạt quyết đoán!
Còn có một vài chi tiết đáng sợ, chỉ có lãnh đạo cấp cao hàng đầu mới biết.
Vừa khéo Tần Vinh An cũng là một trong số đó.
“Cậu… cậu… cậu… là cậu…”
Ông ta mở to đôi mắt, sợ đến chân mềm nhũn, suýt nữa bò dười đất.
“Ông chủ!”
Người giúp việc nhà họ Tần tiến lên dìu đỡ ông ta.
Chó sói của Tần Vinh An vẫn đang ăn.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Có chuyện gì vậy?”
Lý Kính Phúc bước ra một bước, đỏ con mắt nói: “Long soái, Tần Vinh An vừa nói, chó của nhà ông ta rất thích ăn đồ tiệc rượu của nhà họ Diệp”.
“Vậy sao?”
Diệp Bắc Minh nhìn Tần Vinh An, cười đầy ý sâu xa: “Nếu đã thích ăn, thì ăn nhiều chút”.
Rồi chỉ vào đồ ăn rơi dưới đất: “Ông cùng nó ăn hết đi”.
“Vâng…”
Tần Vinh An cũng không có chút lòng phản kháng, sợ đến bò dưới đất, bốc đồ dưới đất ăn.
Diệp Bắc Minh cũng không nhìn Tần Vinh An thêm một cái, sải bước lớn đi ra.
Đi vào hội trường nhà họ Diệp.
Diệp Lăng Tiêu chủ động tiến lên: “Long soái, sao cậu lại đến đây?”
Diệp Bắc Minh cười: “Quân Thần không cần khách sáo, sự việc năm đó, tôi đã điều tra rõ ràng”.
“Cảm ơn nhà họ Diệp đã giúp mẹ tôi”.
“Cậu biết cả rồi ư?”
Ánh mắt của Diệp Lăng Tiêu hơi kỳ lạ.
Diệp Bắc Minh cười nói: “Biết cả rồi”.
“Tôi thấy kinh mạch trong cơ thể Quân Thần bị tổn hại, thực lực giảm sút quá nhiều”.
Tại sao Diệp Lăng Tiêu là Quân Thần?
Bởi vì ông ta từng là võ tôn đỉnh phong!
Sau khi bị thương, thực lực giảm sút.
Soạt!
Diệp Bắc Minh không giải thích nhiều, giơ tay ném ra mấy cây kim châm, cắm vào trong cơ thể của Diệp Lăng Tiêu.
“Ừm?”
Trong phút chốc, trên người Diệp Lăng Tiêu bùng phát ra một luồng khí tức khủng bố.
Kinh mạch đã hỏng lại có phản ứng.
Ông ta không dám tin: “Cậu thực sự biết Quỷ Môn Thập Tam Châm?”
Diệp Bắc Minh cười không nói gì, tiếp tục điểm mấy cái lên người Diệp Lăng Tiêu.
Dứt khoát nhanh gọn.
Sau đó.
Anh vung bút, viết một đơn thuốc: “Quân Thần uống thuốc theo đơn này một tuần thì có thể hồi phục võ tôn đỉnh phong!”
“Cái gì?”
Cơ thể già nua của Diệp Lăng Tiêu run lên, cả người thộn ra.
Hồi phục võ tôn đỉnh phong?
Ông ta có thể hồi phục võ tôn đỉnh phong?
Đôi mắt già nua của Diệp Lăng Tiêu lấp lánh ánh nước.
Diệp Bắc Minh quay người định bỏ đi: “Long Quốc vẫn cần Quân Thần bảo vệ, công trạng của ông mấy năm nay không thể bị người khác xóa sạch”.
Diệp Như Ca run lên: “Ông nội, ông… anh ta nói có thật không?”
“Ông thực sự có thể hồi phục ư?”
Khuôn mặt già của Diệp Lăng Tiêu chấn hãi: “Hình như là thật, Quỷ Môn Thập Tam Châm, quả nhiên danh bất hư truyền!”
“Thực lực của ông chủ có thể hồi phục rồi!”
“Ông trời ơi!”
“Cảm ơn Long soái!”
Thụp!
Rất nhiều người nhà họ Diệp đều quỳ xuống về hướng Diệp Bắc Minh bỏ đi.
Diệp Bắc Minh vừa ra khỏi hội trường, lướt nhìn Tần Vinh An đang bò ăn dưới đất: “Ăn chậm quá, còn chẳng bằng con chó”.
Giơ tay, đập một chưởng xuống!
Phập!
Cơ thể của Tần Vinh An nổ tung hóa thành thịt vụn.
Con chó đó xông lên được một bữa no.
“A!”
Đám người giúp việc nhà họ Tần sợ đến mất cả hồn phách, không ngừng kêu la.
…
Rất nhanh, sự việc xảy ra ở nhà họ Diệp được truyền đi.
Long soái Diệp Bắc Minh xuất hiện ở nhà họ Diệp, chúc thọ Diệp Lăng Tiêu.
Long Đô vốn không bình lặng lập tức nổi lên sóng to gió lớn.
“Long soái đã đến nhà họ Diệp, chúc thọ Diệp Công ư?”
“Diệp Bắc Minh có thái độ thế nào? Chẳng phải anh ta có ý thù địch với nhà họ Diệp sao?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Rất nhiều người nghi hoặc không hiểu.
Liền sau đó.
Thậm chí nhiều tin tức khiến người ta điên cuồng truyền về.
“Kinh mạch của Diệp Quân Thần được Long soái dùng Quỷ Môn Thập Tam Châm chữa hồi phục rồi”.
“Có lẽ, Diệp Quân Thần có thể hồi phục thực lực võ đạo thời kỳ đỉnh phong”.
Tin tức được truyền ra.
Long Đô chấn động!
Chương 368: Dám cứu?
“Cái gì?”
Các gia tộc lớn Long Đô, lần này cũng không thể bình tĩnh.
Trong đầu của họ nổi lên hình ảnh Diệp Lăng Tiêu hô mưa gọi gió oai phong lẫm liệt năm đó.
Năm đó, Diệp Lăng Tiêu đắc tội với một người canh giữ của Long Quốc, bị phế tu vi cả đời.
Từ đó.
Nhà họ Diệp xuống dốc không phanh!
Giờ đây.
Một khi thực lực võ đạo của Diệp Lăng Tiêu được hồi phục, nhà họ Diệp năm đó chẳng phải sẽ quay lại sao?
“Đi thôi, đến nhà họ Diệp! Chúc thọ Diệp Công!”
Ông cụ nhà họ Phó hít một hơi linh khí, mau chóng chạy đến nhà họ Diệp.
“Mau đến nhà họ Diệp, bây giờ qua đó còn được coi là đưa than trong tuyết, nếu muộn chút nữa, thì không còn cơ hội tiến vào cổng nhà họ Diệp đâu”.
“Diệp Quân Thần hồi phục thời kỳ đỉnh phong rồi, mau đến nhà họ Diệp! Mang một bức tượng quan âm phỉ thủy trị giá ba tỷ đó cho tôi!”
Các gia tộc lớn đều hành động.
Nhà họ Ngụy.
Sau khi Ngụy Yên Nhiên nhận được tin, đôi mắt đẹp chấn động.
Cô ta quyết đoán hạ lệnh: “Toàn thể lãnh đạo cấp cao nhà họ Ngụy, đến chúc thọ nhà họ Diệp cho tôi”.
Cả Long Đô, nghe thấy tin lập tức hành động.
Nhà họ Diệp vốn thanh tịnh.
Bởi vì Diệp Bắc Minh xuất hiện, lập tức trở nên vô cùng tấp nập náo nhiệt!
Hơn ngàn chiếc xe hơi, chặn ngay con đường cái ở cổng nhà họ Diệp.
Gia chủ của rất nhiều gia tộc lớn đều bỏ xe.
Tranh nhau xông về phía nhà họ Diệp.
Diệp Lăng Tiêu nhìn khách khứa ngồi chật kín: “Cho dù tôi hồi phục đỉnh phong, cũng không còn là người đứng đầu quân đội Long Quốc nữa”.
Thở dài một tiếng: “Quân Thần mới đã ra đời, Long soái - Diệp Bắc Minh”.
“Ông nội, sức của một người thực sự có mạnh đến thế không?”
Cơ thể Diệp Như Ca run lên.
Cứu nhà họ Diệp qua nước sôi lửa bỏng bằng sức của bản thân!
Đúng là nghịch thiên!
…
Nhà họ Tần ở Long Đô.
Tần Tướng Thần ngồi trong phòng khách, pha một bình trà Bích Loa Xuân cực phẩm.
“Diệp Lăng Tiêu? He he… Đại thọ một trăm tuổi, ông muốn sống thoải mái, có thể không?”
Tần Tướng Thần lắc đầu, ngân nga một điệu nhạc.
Nhục nhã ngày hôm nay.
Địa vị của nhà họ Diệp chắc chắn sẽ xuống dốc không phanh.
Sau này sẽ từ từ thôn tính nhà họ Diệp, mở rộng nhà họ Tần.
Qua năm năm mười năm nữa, căn cơ nguồn lực của nhà họ Tần chắc chắn sẽ tăng lên một bậc.
Nghĩ đến đây, Tần Tướng Thần mừng thầm trong lòng.
Bưng chén trà sứ thanh hoa.
“Suýt!”
Nước trà nóng khiến Tần Tướng Thần lóng ngóng run tay, chén trà rơi xuống đất.
“Rắc” một tiếng vỡ tan.
Tần Tướng Thần cau mày, có dự cảm không tốt.
Đúng lúc này.
“Ông chủ, không hay rồi, mọi việc không ổn rồi!”
Quản gia kinh sợ chạy vào, sắc mặt tái nhợt, cơ thể cũng run bần bật.
Tần Tướng Thần lạnh giọng hỏi: “Có việc gì mà gấp như vậy? Ông gặp ma hả!”
Quản gia quỳ xuống đất: “Ông chủ, xảy ra chuyện rồi!”
“Cậu chủ chết rồi”.
“Cái gì?”
Tần Tướng Thần suýt nhảy lên, ông ta nổi giận hét lớn: “Mẹ kiếp, ông nói cái gì hả? Con trai tôi Vinh An chết rồi?”
“Nếu ông lừa tôi, tôi giết cả nhà ông!”
Quản gia khóc mếu máo: “Ông chủ, tôi đâu dám lừa ông”.
“Cậu chủ làm theo kế hoạch của ông, đến hội trường mừng thọ của Diệp Lăng Tiêu”.
“Nhưng Diệp Bắc Minh đột ngột xuất hiện, chúc thọ Diệp Lăng Tiêu, còn tát chết cậu chủ”.
“Ông nói cái gì? Diệp Bắc Minh?”
Đồng tử của Tần Tướng Thần co mạnh lại, sợ đến trái tim run run.
“Phụt!”
Phun ra ngụm máu tươi, ngã thẳng xuống đất.
“Ông chủ, ông chủ, người đâu mau đến đây!”
Nhà họ Tần hỗn loạn.
…
Cùng lúc đó.
Tộc Tiêu – gia tộc người canh giữ ở một nơi Long Quốc,
Tin tức được truyền về, một ông lão mở mắt, khuôn mặt của ông ta như thương long.
Hung bạo!
Lạnh lùng!
Uy nghiêm!
Khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng: “Ồ? Tôi đã phế Diệp Lăng Tiêu, đã từng nói không cho phép bất kỳ bác sĩ nào cứu ông ta!”
“Vậy mà Diệp Bắc Minh còn cứu ông ta?”
“Nực cười!”
“Ha ha ha! Người mà tôi đích thân ra tay phế bỏ, trên thế giới này còn có người dám cứu?”
Tiếng cười của ông lão vang vọng khắp trong gia tộc.
Đột nhiên.
Một thông tin khác được truyền về: “Lão tổ, đã điều tra được thông tin của người diệt nhà họ Long”.
Lão tổ tộc Tiêu cất giọng trầm: “Là ai?”
“Hình như là… Long soái, Diệp Bắc Minh”.
Trong tích tắc, cơn lửa giận trong lòng lão tổ tộc Tiêu giống như bị hất chậu nước lạnh.
Lập tức tiêu tan!
Một lát sau, lão ta mới chấn kinh hỏi: “Diệp Bắc Minh… ông chắc chắn là Diệp Bắc Minh chứ?”
…
Trong khi Long Đô sôi sục.
Diệp Bắc Minh đã về đến phủ Long soái.
Tút tút tút!
Vạn Lăng Phong gọi đến.
Diệp Bắc Minh ấn nút nghe: “Lăng Phong, có thông tin gì?”
Vạn Lăng Phong lên tiếng: “Chủ nhân, chúng tôi đã điều tra được vị trí mẹ của cậu xuất hiện lần cuối cùng”.
“Ở đâu?”
Hơi thở của Diệp Bắc Minh trở nên dồn dập.
Vạn Lăng Phong cất giọng nghiêm trọng, nhả ra ba chữ: “Thành Võ Đế!”
Chương 369: Thành Võ Đế?
“Thành Võ Đế là nơi nào?”
Diệp Bắc Minh nghi hoặc.
Vạn Lăng Phong giải thích nói: “Nếu nói thủ đô của Long Quốc là Long Đô, thì thủ đô võ đạo trong lòng võ giả là thành Võ Đế”.
“Thành Võ Đế nằm sâu trong hoang mạc của Tây Vực, ngoại trừ gia tộc người canh giữ trấn giữ ra, thì có nhiều thế lực phức tạp rối ren”.
“Trong thành Võ Đế có tất cả mọi thứ, từ binh khí, võ kỹ, đan dược mà võ giả sử dụng, chỉ cần có tiền, đều có thể đổi được”.
“Nơi đó là thiên đường của võ giả, thực lực là trên hết!”
“Nơi đó không chịu ràng buộc của pháp luật, cho dù là kẻ giết người hàng đầu tiến vào thành Võ Đế, chỉ cần tuân thủ quy tắc của thành Võ Đế, thì pháp luật của Long Quốc cũng không thể làm gì được hắn”.
Vạn Lăng Phong dừng một lúc.
“Cho nên, có rất nhiều võ giả gây chuyện, vì để trốn chế tài pháp luật, đã tiến vào thành Võ Đế”.
“Thuộc hạ đã tốn món tiền lớn mới mua được thông tin”.
“Có người từng thấy mẹ của cậu, có lẽ, bà ấy thực sự từng đến thành Võ Đế”.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh nghiêm lại.
Xem ta chỉ có đến thành Võ Đế một chuyến, mới có thể điều tra rõ được có phải mẹ đã từng đến đó không.
“Sắp xếp đi, sẵn sàng đợi tin của tôi, khởi hành đến thành Võ Đế”.
Diệp Bắc Minh dặn dò một câu.
“Vâng, chủ nhân”.
Vạn Lăng Phong đáp lại một câu rồi tắt máy.
Nhắm mắt.
Ý thức tiến vào trong thế giới của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Thực lực võ đạo tăng lên đến võ hoàng hậu kỳ, có thể mở ra tầng thứ sáu của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Diệp Bắc Minh có chút hưng phấn.
Tầng thứ năm có được đỉnh Thiên Cực và hình nộm.
Tầng thứ sáu có thứ gì đang đợi anh đây?
Đến tầng thứ năm, quả nhiên nhìn thấy một cầu thang thông đến tầng thứ sáu của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Trực tiếp lên tầng!
Tầng thứ sáu chỉ có hai cái bục nhỏ.
Trên cái bục nhỏ đầu tiên là một cuốn bí tịch võ kỹ.
“Lôi ảnh trùng trùng, võ kỹ trung phẩm cấp Thánh!”
“Thân pháp như lôi ảnh, tốc độ nhanh như điện giật?”
Diệp Bắc Minh rất bình tĩnh.
Có được võ kỹ cấp Thánh, anh cũng không thấy lạ nữa.
Nếu những võ giả bên ngoài nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ tức chết!
Mẹ kiếp!
Võ kỹ cấp thánh đó!
Mẹ kiếp, đừng ra vẻ được lợi còn khoe mẽ.
“Có lẽ lôi ảnh trùng trùng còn mạnh hơn phù quang lược ảnh nhiều”.
Diệp Bắc Minh khẽ thì thầm.
Anh đọc một lượt lôi ảnh trùng trùng với tốc độ nhanh nhất.
Tất cả khẩu quyết, ghi nhớ kỹ trong lòng.
Bước ra một bước.
Ầm!
Một tiếng sấm đùng đùng vang lên, giống như sét đánh.
Vang khắp cả trong tầng thứ sáu.
Diệp Bắc Minh sợ giật mình: “Vãi, sét đánh hả?”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Đừng có thiếu hiểu biết như vậy, đây là hiện tượng lạ được sinh ra khi thi triển lôi ảnh trùng trùng”.
“Thân pháp như lôi điện, mỗi một lần thi triển, đều sánh được như sét đánh!
“Gây chú ý như vậy hả?”, Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Soạt!
Ầm ầm!
Quả nhiên cùng với tiếng sấm vang lên.
Soạt!
Ầm ầm…
Sau khi sử dụng mười mấy lần, Diệp Bắc Minh dừng lại: “Loại thân pháp này, nếu đột ngột sử dụng vào lúc thực chiến, một tiếng sấm sét vang lên, sẽ có tác dụng làm kẻ địch sợ hãi”.
Hơn nửa tiếng sau.
Anh lĩnh ngộ được gần hết lôi ảnh trùng trùng.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã không thấy lạ nữa, nhưng vẫn nói một tiếng: “Biến thái!”
Anh tiếp tục nhìn sang cái bục thứ hai.
Một cuốn sách cổ ố vàng.
Không có tiêu đề.
Mở ra xem, Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt kỳ lạ: “Là thuật rèn đúc?”
Anh xem qua một lượt.
Mẹ kiếp, chỉ là nửa quyển!
Nửa quyển sau.
Trực tiếp biến mất.
Diệp Bắc Minh càng lúc càng cau chặt mày, có chút thất vọng: “Có nhầm không vậy, tầng thứ sáu chỉ cho loại kỹ thuật rèn đúc rác rưởi này hả?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bất mãn: “Thuật rèn đúc rác rưởi?”
“Cậu nhóc, cậu nói đây là thuật rèn đúc rác rưởi?”
“Nếu cậu có thể học được toàn bộ thuật rèn đúc bên trên, đích thân tạo ra một thần khí giống như kiếm Đoạn Long cũng không thành vấn đề”.
Diệp Bắc Minh nghiêm mặt: “Kiếm Đoạn Long là thần khí ư?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Tôi chỉ lấy ví dụ thôi”.
Diệp Bắc Minh thấy kỳ lạ: “Tại sao ông sùng bái cuốn thuật rèn đúc này như vậy?”
“Tôi thấy rất nhiều phương pháp rèn đúc trong này đều sử dụng gang”.
“Theo tôi được biết, vũ khí bình thường nhất của võ giả chính là làm bằng gang”.
Anh cau mày: “Binh khí mạnh hơn một chút, thì dùng sắt đen”.
“Mạnh thêm chút nữa, thì dùng thiên thạch bên ngoài trời”.
“Khi tôi ở Côn Luân Hư, theo sư phụ học thuật rèn đúc, những nguyên lý này, tôi đều hiểu”.
“Vật liệu càng tốt, binh khí đúc ra càng mạnh!”
Anh nói một mạch đến đây.
Diệp Bắc Minh bất mãn đưa ra kết luận: “Dùng gang rèn đúc binh khí, không phải là thuật rèn đúc rác rưởi thì là gì?”
“Ha ha ha!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Cậu nhóc, đó là sự hiểu biết của cậu hả?”
“Cậu dùng vật liệu hàng đầu, rèn đúc ra binh khí hàng đầu, cậu có chắc chắn thuật rèn đúc của cậu mạnh không?”
“Chẳng qua cậu chỉ là dùng vật liệu tốt nhất rèn đúc thành binh khí, loại người đó xứng được gọi là chuyên gia rèn đúc sao?”
“Chuyên gia rèn đúc hàng đầu thực sự, cho dù dùng gang bình thường, cũng có thể rèn ra thần khí!”
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Chuyên gia rèn đúc hàng đầu, dùng gang bình thường cũng có thể rèn ra thần khí?
Anh trầm mặc một lúc: “Ông nói cũng có lý”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc: “Bị tôi thuyết phục nhanh như vậy hả?”
Diệp Bắc Minh trả lời: “Đối với lĩnh vực mà mình không hiểu, thì nên mang tấm lòng của một người học trò”.
“Chỉ có như vậy, mới có thể không ngừng tiến bộ”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thong dong nói: “Hình như tôi hiểu tại sao cậu nghịch thiên rồi”.
“Cậu vốn thiên phú lợi hại, lại biết học hỏi”.
“Tâm thái luôn luôn học hỏi này, mới khiến cậu có ngày hôm nay!”
Diệp Bắc Minh cười không nói gì.
Tiếp tục lật mở cuốn thuật rèn đúc không tên này.
Lần này anh không cưỡi ngựa xem hoa nữa, mà đọc rất nghiêm túc.
Càng đọc càng kinh hãi!
Diệp Bắc Minh khen một tiếng: “Quả nhiên là có phương pháp, người viết ra cuốn sánh này, đúng là kỳ tài”.
“Ha ha”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ cười: “Nếu có một ngày, cậu có thể tìm được kim loại giống với chất liệu của kiếm Đoạn Long”.
“Có lẽ, có thể phục nguyên kiếm Đoạn Long như ban đầu”.
“Phục nguyên kiếm Đoạn Long?”