Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 911: Đáng tiếc là không còn

Diệp Bắc Minh còn chưa kịp nói chuyện.

Anh đã phát hiện sức mạnh của long mạch dưới lòng đất, điên cuồng ngưng tụ vào trong cơ thể.

Diệp Bắc Minh tái mặt: “Tôi đang hấp thu long mạch!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đúng thế!”

Diệp Bắc Minh kinh hãi: “Không được, long mạch đại điện cho vận mệnh của Long Quốc”.

“Nếu như tôi hấp thu hết thì Long Quốc biết phải làm sao bây giờ?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thoải mái cười: “Đây là long mạch chủ động lựa chọn cậu, chứ không phải cậu chủ động hấp thu”.

“Nếu cậu chủ động hấp thu thì sẽ khiến long mạch khô cạn”.

“Vận mệnh của Long Quốc cũng sẽ bị ảnh hưởng!”

“Long mạch chủ động lựa chọn cậu thì khác, chẳng những không ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia, mà ngược lại còn có thể giúp đất nước phát triển mạnh mẽ hơn theo sự trưởng thành của cậu!”

Hai mắt Diệp Bắc Minh sáng ngời: “Thật ư?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ khẽ: “Bản tháp thèm lừa vào cậu chắc?”

“Nhóc con, mau hấp thu đi!”

“Mẹ nó, bản tháp cứ tưởng cậu bị phế rồi, đang định tính đường bỏ chạy đây!”

“Không ngờ, không ngờ thằng ranh nhà cậu đúng là con của thần may mắn!”

“Lại nhận được sự thừa nhận của long mạch, đúng là trong họa được phúc!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng không nhịn được chửi tục.

Bởi vì tất cả thật sự khiến con người ta vô cùng rung động!

Long mạch được sinh ra từ số mệnh thiên địa, đại diện cho ý chí của đất trời!

Căn bản không thể bị người khác chủ động hấp thu!

Sau khi long mạch chảy vào trong cơ thể.

Cơ thể bắt đầu xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất.

Vết thương trong lục phủ ngũ tạng, nhanh chóng hồi phục như cũ!

Không chỉ thế.

Đan điền khô cạn cũng nhanh chóng căng đầy!

Sức mạnh cuồn cuộn trong cơ thể không dứt, trong đan điền là chân nguyên chảy xuôi như thác.

Vô cùng dồi dào, nhiều đến mức không bao giờ hết!

“Trời má!”

Diệp Bắc Minh giật mình: “Sức mạnh long mạch ghê gớm đến vậy ư?”

Đột nhiên, trong đầu anh bỗng có một suy nghĩ.

Một ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu, anh lấy kiếm Trấn Ngục ra!

Một kiếm chém xuống!

Kiếm khí chém sâu vào trong lòng đất.

Một giây sau đó.

Hai mắt Diệp Bắc Minh sáng ngời: “Với sức mạnh vốn có trước đó, sau khi tôi dùng kiếm Trấn Ngục sẽ tiêu hao một lượng chân nguyên rất lớn”.

“Cùng lắm chỉ có thể sử dụng kiếm Trấn Ngục mười lần!”

“Nhưng lúc nãy tôi vừa thử sử dụng kiếm Trấn Ngục, nhưng chân nguyên trong đan điền vẫn ở trạng thái căng tràn là sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Năng lượng của Long Mạch là vô cùng, vô tận, có thể giúp cậu giữ trạng thái dâng tràn đó đến vĩnh viễn”.

Diệp Bắc Minh hết sức chấn động: “Thế có nghĩa là tôi có thể sử dụng kiếm Trấn Ngục vô số lần hả?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: “Có thể nói là như thế”.

Diệp Bắc Minh xúc động.

Tuy là kiếm Đoạn Long rất mạnh.

Nhưng anh lại phát hiện, đứng trước mặt Thần Đế cũng lực bất tòng tâm!

Muốn chém giết Chí Tôn, trừ khi đánh lén.

Nếu không kẻ đó có thể dùng sức mạnh của kình để ngăn cản đòn tấn công của kiếm Đoạn Long!

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục thì hoàn toàn khác!

Kiếm này, cấp bậc có thể sánh ngang với tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Đối mặt với Chí Tôn cũng có thể giết chết trong giây lát!

“Số lần sử dụng vô hạn, không khác gì nói tôi là vô địch!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên nặng nề.

Nếu cho anh thêm một cơ hội nữa, anh chắc chắn có thể đánh thẳng vào ngục giam Trần Hồn!

“Kiếm Trấn Ngục, đến!”

Tiếng gọi vang vọng.

Tay cầm kiếm Trấn Ngục chém ra!

Gào!

Tiếng rồng ngâm vang vọng cả lòng đất núi Côn Luân.

Một tiếng ầm vang thật lớn, dãy núi Côn Luân chấn động!

Bên ngoài.

Chiến sĩ Long Hồn tái mặt, đều chạy về phía lối vào trong long mạch: “Sao lại thế này?”

“Chẳng lẽ là động đất?”

Hạ Nhược Tuyết căng thẳng nhìn về phía Diệp Thanh Lam: “Bác gái, xảy ra chuyện gì thế?”

Diệp Thanh Lam nhìn ra phía xa trong lòng đất: “Bác cũng không biết, nhưng bác tin tưởng con trai mình, nó nhất định sẽ không sao”.

……

Vô Tướng thần cung.

Cửa phòng Nam Cung Uyển lại bị đẩy ra.

Giọng Mục Hàn vang lên: “Uyển Nhi”.

Ánh mắt Nam Cung Uyển lạnh như băng: “Mục Hàn, trả giá một bàn tay vẫn chưa đủ hả?”

Mặt Mục Hàn đầy ý cười: “Em xem anh dẫn ai đến gặp em đây này”.

Nói xong, bèn nghiêng người nhường đường.

Một người đàn ông đi tới, dáng vẻ cao ráo hơn một mét tám.

Dáng người oai phong cùng với hơi thở sâu không thể lường trước được.

Thánh Tử Vô Tướng thần cung, Lý Vân Phi!

Bên cạnh là một vài trưởng lão của Vô Tướng thần cung, trong đó có cả sư phụ của Nam Cung Uyển.

“Thánh Tử, sư phụ, sao hai người lại đến đây?”

Nam Cung Uyển có linh cảm gì đó bất an.

Lý Vân Phi thản nhiên nói: “Đoàn trưởng lão, tại sao bà lại không báo cáo lại tông môn việc Nam Cung Uyển có được lãnh hỏa Huyền Minh?”

“Bà không biết rằng tôi đang thu gom dị hỏa ư?”

Một áp lực nặng nề đánh úp tới.

Tim Đoạn Cầm Tâm run lên một cái: “Thánh Tử, tôi…”

“Lý Vân Phi nhìn sang Nam Cung Uyển: “Đáng tiếc, đã không còn tấm thân xử nữ”.
Chương 912: Trở lại mặt đất

“Nếu vẫn còn tấm thân xử nữ, thì có thể làm người hầu bên cạnh tôi”.

“Nếu không còn, thì cũng không có quá nhiều giá trị”.

Xoay người đi ra khỏi phòng: “Ba ngày sau, thần công của bản Thánh Tử sẽ đại thành!”

“Tôi sẽ tự tay lấy lãnh hỏa Huyền Minh trong cơ thể cô ta ra, xem như cô ta hiến tế là xong”.

Mặt Nam Cung Uyển nhanh chóng tái nhợt như tuyết!

Cơ thể Đoạn Cầm Tâm run rẩy, ngước đầu lên.

Vẻ mặt chua sót nhìn theo bóng lưng Lý Vân Phi: “Thánh Tử, sau khi dị hỏa nhận chủ thì sẽ rất khó đổi chủ nhân!”

“Nếu Thánh Tử lấy lãnh hỏa Huyền Minh ra, Uyển nhi sẽ chết”.

Lý Vân Phi hờ hững trả lời một câu.

Rồi nhanh chóng biến mất!

Hắn ta làm việc, căn bản không cần phải giải thích!

“Thánh Tử! Cầu xin người!”

Đoạn Cầm Tâm muốn đuổi theo.

Các trưởng lão lạnh mặt ngăn cản bà ta lại: “Đoàn trưởng lão, có thể chết vì Thánh Tử âu cũng là số phận của Nam Cung Uyển”.

“Cô ta có thể luyện được Thái Thượng Vong Tình Quyết, cũng được tính là thiên tài của Vô Tướng thần cung”.

“Nhưng cô ta lại không biết giữ mình, đúng là tự làm tự chịu!”

“Người đâu, trông chừng Nam Cung Uyển, từ giờ trở đi cô ta sẽ bị cấm không được rời khỏi nơi này nửa bước!”

Mấy ông lão xoay người rời đi.

Trong lòng Mục Hàn là cảm giác thích thú đầy biến thái!

“Nam Cung Uyển ơi là Nam Cung Uyển, ông đây không chơi được cô thì sẽ không cho Diệp Bắc Minh có cơ hội chạm vào cô dù chỉ là một chút!”

“Đúng rồi, cả Tô Lê nhà họ Tô nữa!”

Ánh mắt tối sầm xuống: “Đến lúc phải ghé sang nhà họ Tô rồi!”

……

Núi Côn Luân.

Diệp Bắc Minh khoanh chân ngồi lơ lửng giữa không trung suốt một ngày.

Cả long mạch đã hoàn toàn hòa vào trong cơ thể anh!

Bấy giờ, Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Một con rồng vàng đang quấn quanh tòa tháp!

Khiến con người ta có cảm giác cực kỳ rung động!

“Đây là long mạch ư?"

Ánh mắt Diệp Bắc Minh chớp chớp.

Anh cứ có một cảm giác như thể mỗi một hơi thở của mình đều hòa cùng với kim long.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục xúc động giải thích: “Nhóc, đây chính là một long mạch hoàn chỉnh, nó đã thành công lựa chọn cậu”.

Cùng lúc đó, kim long bỗng nhiên nói tiếng người: “Huyết mạch nhà họ Diệp thượng cổ…”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Ngươi… Có thể nói chuyện hả?”

Kim Long lầm bầm lầu bầu: “Đúng là huyết mạch nhà họ Diệp thượng cổ, thảo nào tôi lại bị thức tỉnh”.

“Xem ra trời cao lại cho thế giới Chân Võ một cơ hội nữa, thanh niên, dẫn tôi quay về gia tổ nhà họ Diệp”.

“Tôi sẽ kể cho cậu biết tất cả!”

Dứt lời, cơ thể Kim Long hoàn toàn ngưng đọng.

Quấn quanh tháp Càn Khôn Trấn Ngục, như một bức tượng điêu khắc!

Diệp Bắc Minh nhíu mày thật chặt: “Ý nó là sao? Xem ra phải đến gia tổ nhà họ Diệp mới biết được”.

Ngẩng đầu nhìn về phía mặt đất: “Đi lên trước đã”.

“Mẹ tôi đang chờ tôi, rốt cuộc cha tôi là người thế nào?”

“Nhà họ Diệp thượng cổ đó rốt cuộc là sao?"

Bên ngoài lối vào long mạch, tất cả mọi người cùng lo lắng chờ đợi.

Suốt một ngày trôi qua, ánh mắt Diệp Thanh Lam vẫn nhìn về hướng đó không nháy mắt.

Gắt gao nhìn chằm chằm vào sâu trong khe nứt.

Trước mặt là một màn đêm tối tăm!

Nửa ngày trước, sau khi bên dưới phát ra tiếng động thì không còn một tin tức gì mới nữa.

“Bác gái, bác đã không ăn uống gì hai mươi bốn tiếng rồi, ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi đi ạ”.

Hạ Nhược Tuyết bưng một chén canh nóng đi tới.

Gương mặt Diệp Thanh Lam đầy vẻ tiều tụy hốc hác: “Minh nhi chưa bình an, bác ăn không vô”.

Lãnh Nguyệt thoáng đau lòng: “Lam nhi, Minh nhi có số mệnh của riêng nó”.

“Khó lắm mẹ con hai người mới có thể gặp được nhau, đừng để đến lúc thằng bé lên được, cơ thể của mẹ nó lại suy sụp”.

Hạ Nhược Tuyết khuyên nhủ: “Bác gái, dì Nguyệt nói rất đúng”.

Diệp Thanh Lam chỉ lắc đầu, tiếp tục nhìn về phía màn đêm đen sâu thẳm.

Đột nhiên.

Một bóng người xuất hiện, Diệp Thanh Lam kêu to: “Minh nhi!”

Hạ Nhược Tuyết hết sức kích động: “Bắc Minh!”

Canh nóng trong tay bỗng run lên một chút.

“Long Soái xuất hiện?”

“Diệp tướng quân!”

Các chiến sĩ Long Hồn nghe thấy âm thanh đều tập trung lại.

Một giây sau.

Đồng tử mọi người co rụt lại.

Chỉ thấy, một bóng người đạp không từ trong bóng tối đi tới, đó chính là Diệp Bắc Minh.

“Minh nhi!”

Diệp Thanh Lam kích động, suýt chút nữa đã bất tỉnh.

Diệp Bắc Minh đi từng bước đến bên cạnh mẹ mình, chân nguyên rót vào cơ thể Diệp Thanh Lam.

“Tham kiếm Long Soái!”

“Diệp tướng quân, anh không sao cả, may mắn quá!”

Lư Quốc Phong và các chiến sĩ Long Hồn vô cùng kích động.

“Bắc Minh…”

Con ngươi Hạ Nhược Tuyết đỏ bừng, đi tới nhìn Diệp Bắc Minh một cái.

Trong suốt khoảng thời gian qua, áp lực trong lòng cô ấy không hề ít hơn Diệp Thanh Lam chút nào.
Chương 913: Ngục giam Trấn Hồn!

Diệp Bắc Minh gật đầu với bà, lại nhìn về phía Long Hồn: “Cảm ơn tất cả mọi người đã túc trực và bảo vệ trong suốt thời gian qua, Diệp Bắc Minh tôi sẽ khắc ghi trong lòng!”

“Mẹ tôi cần được nghỉ ngơi, Lư Quốc Phong!”

Lư Quốc Phong đi tới, vẻ mặt xúc động: “Có!”

“Chuẩn bị cho tôi một phòng yên tĩnh”.

“Rõ!”

Lư Quốc Phong hành lễ, rồi nói: “Nghệt mặt ra đó làm gì? Dẫn Long Soái về doanh!”

Mười lăm phút sau, sâu bên trong căn cứ nơi biên giới.

Trong phòng chỉ còn lại Diệp Bắc Minh và Diệp Thanh Lam.

Lãnh Nguyệt, Hạ Nhược Tuyết, Lư Quốc Phong đều biết ý, để lại thế giới riêng cho mẹ con hai người.

Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm Diệp Thanh Lam, hít sâu một hơi: “Mẹ, con đang nằm mơ ư?”

“Con ngày nhớ đêm mong, không ngờ hôm nay thật sự được gặp mẹ!”

“Mẹ có biết con tìm kiếm manh mối gian nan đến mức nào hay không? Con còn tưởng rằng tất cả mọi sự tìm kiếm của con đều thành công dã tràng!”

“Nhưng không ngờ con thật sự có thể gặp được mẹ!”

Mắt Diệp Thanh Lam đỏ lên, mũi cay xè: “Minh nhi, là mẹ không tốt”.

“Mẹ cũng muốn gặp được con, nhưng mẹ thật sự không có cách nào khác, mẹ không thể để những kẻ đó biết đến sự tồn tại của con được”.

“Nếu không…”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh tối sầm xuống: “Mẹ muốn nói đến nhà họ Từ ư?”

Diệp Thanh Lam lắc đầu: “Nhà họ Từ, chỉ là một phần mà thôi”.

“Thật ra, mẹ lo lắng về người của Thiên Ma Tộc hơn!”

“Thiên Ma Tộc?”

Diệp Bắc Minh chấn động.

Ánh mắt Diệp Thanh Lam vô cùng nghiêm túc: “Minh nhi, mẹ cho con chuẩn bị nhiều như thế là để con có thể chấp nhận được thân phận của mình”.

“Nói thế tức là con đã biết được thân thế của mình rồi phải không?”

Diệp Bắc Minh nghiêm túc gật đầu: “Trong cơ thể con có nửa dòng máu Ma tộc, có lẽ cha con chính là Tề Thiên Ma Tôn?”

“Ông ấy đến từ Thiên Ma Tộc ư?”

Diệp Thanh Lam gật đầu: “Đúng vậy, cha con chính là Thánh Tử Thiên Ma Tộc, sau khi Ma Hoàng ngã xuống thì ông ấy nhận nhiệm vụ trở thành Ma Hoàng mới!”

“Lại bị người trong tộc đuổi giết, bây giờ…”

Hơi thở Diệp Bắc Minh trở nên dồn dập: “Bây giờ thì sao?”

Diệp Thanh Lam nhìn dáng vẻ lo lắng của Diệp Bắc Minh.

Tim bỗng nhiên hẫng một nhịp: “Với tính cách của Minh nhi, nếu biết tung tích của cha nó, e là…”

“Minh nhi, con đừng trách mẹ!”

Mỉm cười nói: “Minh nhi cứ yên tâm, cha con đang ở một nơi rất an toàn”.

“Thiên Ma Tộc vẫn lùng sục tung tích của ông ấy, nên mẹ không thể nói cho con biết”.

“Nhỡ đâu kẻ nào đó biết được tung tích của cha con thì sẽ không phải là chuyện tốt lành gì”.

Diệp Bắc Minh thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Nói thế tức là, bố con thật sự vẫn đang an toàn ư?”

Đôi mắt Diệp Thanh Lam có chút né tránh, gật đầu: “Ừm”.

Diệp Bắc Minh im lặng một lát, tiếp tục hỏi: “Mẹ, chuyện nhà họ Diệp thượng cổ rốt cuộc là sao?”

Diệp Thanh Lam lại một lần nữa ngẩng đầu lên: “Nhà họ Diệp thượng cổ từng là gia tộc hàng đầu ở thế giới Chân Võ, sau đó lại vì nguyên nhân nào đó mà lụn bại”.

“Nhà họ Diệp trên đỉnh Côn Luân chúng ta có lẽ là nhánh cuối cùng của nhà họ Diệp thượng cổ!”

“Ban đầu mẹ cũng không biết chuyện này, chỉ là sau đó đến đại lục Thượng Cổ thì dần tìm ra được vài sự thật…”

Tình huống cũng không khác những gì Diệp Bắc Minh biết cho lắm.

Diệp Thanh Lam giải thích một phen: “Sau khi nhà họ Diệp bị giết, thì nhà tổ đã bị nhà họ Từ chiếm lấy”.

“Mà nhà họ Từ đó từng là tôi tớ nhà họ Diệp!”

“Theo mẹ được biết thì sự diệt vong của nhà họ Diệp có liên quan rất lớn đến nhà họ Từ”.

“Mẹ lẻn vào nhà tổ nhà họ Diệp, vô tình có được bản đồ kho báu của nhà họ Diệp”.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh chợt lóe: “Kho báu nhà họ Diệp?”

Diệp Thanh Lam lấy ra tấm bản đồ giao cho Diệp Bắc Minh: “Nó có tên là Long Đồ!”

“Vô tình rơi vào tay mẹ, cũng có thể là chuyện đó đã được số mệnh an bài”.

“Minh nhi, nếu con đủ mạnh, thì có thể tìm cơ hội đi xem thử”.

“Mẹ tin con, ngày đó sẽ không còn quá xa nữa!”

Diệp Bắc Minh cười: “Mẹ, ngày đó đã đến rồi”.

“Cái gì?”

Diệp Thanh Lam khó hiểu nhìn anh.

Diệp Bắc Minh chỉ cười mà không nói.

Mở ra bản đồ kho báu của nhà họ Diệp.

Chợt thấy tim mình hẫng đi một nhịp!

Trong bản đồ có tổng cộng chín mươi chín long mạch, toàn bộ đều hội tụ về một chỗ!

Ở giữa trung tâm bản đồ, lại thiếu mất một mảnh!

“Đó là…”

Nhìn thấy một mảnh bị thiếu, lòng Diệp Bắc Minh chợt nhớ tới một điều.

Anh khoát tay!

Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay anh, phóng thẳng vào trong Long Đồ.

Hai mảnh hợp làm một, kín kẽ!

“Hít!”

Tấm bản đồ đầy đủ và hoàn chỉnh xuất hiện trước mắt.

Chỉ thẳng vị trí của kho báu nhà họ Diệp!

“Ngục giam Trấn Hồn?”

Diệp Bắc Minh hết sức kinh ngạc: “Cánh cửa vào kho báu nhà họ Diệp lại ở tầng dưới cùng của ngục giam Trấn Hồn?”

Diệp Thanh Lam đi tới, vẻ mặt kinh ngạc: “Sao lại là ngục giam Trấn Hồn?”

Diệp Bắc Minh như nghĩ tới điều gì đó, gật đầu: “Chẳng lẽ…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK