Chỉ có một bóng lưng, nhưng lại khiến cho áp lực đang đè lên mọi người, biến mất trong nháy mắt!
Đồng thời, người này nhẹ nhàng nâng tay đánh ra một chưởng, cú đánh Vô Uyên vừa đấm ra bị chặn đứng!
Ầm ầm!
Sóng năng lượng khủng bố như sóng thần, nổ tung sang hai bên!
Song song với khe nứt không gian màu tím, tường thành Hắc Uyên liên tục trấn động!
"Cha!"
Dao Trì kích động.
"Đông Cực đại đế!"
Con ngươi mọi người co lại!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh hừng hực nhiệt huyết: 'Đây là thực lực của Đông Cực Đại Đế sao? Ba ngón tay của Vô Uyên đánh xuống, tiểu Tháp còn không chống đỡ được, thế mà Đông Cực Đại Đế có thể tiện tay hóa giải công kích của hắn!'
'Đông Cực Đại Đế và Vô Uyên, ai mạnh hơn?'
Giọng Đông Cực Đại Đế vang lên trong đầu Diệp Bắc Minh.
"Nhóc con, cậu nghĩ vậy là đang sỉ nhục bổn đế đấy!"
Diệp Bắc Minh sửng sốt!
Lúc này mới bừng tỉnh!
Đông Cực Đại Đế có thể thăm dò dao dộng thần hồn, biết được suy nghĩ của anh!
"Cậu nhìn kỹ đây!"
Ngay sau đó.
Đông Cực Đại Đế bước ra một bước, giáng một quyền về phía khe nứt không gian màu tím!
"Hừ! Sau lần thất bại trước, giờ bổn tọa đã mạnh hơn nhiều, ngươi nghĩ bổn tọa vẫn như trước đây à?" Vô Uyên cười lạnh một tiếng.
Hai tay hợp lại, ôm quyền đấm ra!
Cú đánh của hai người đập vào nhau!
Bùm!
Cú nổ mạnh như vụ nổ vũ trụ, hư không tràn ngập mùi hủy diệt, tiêu vong, tận diệt không thể tưởng tượng nổi!
Tiếp đó.
Lực lượng từ cú đánh của Vô Uyên hoàn toàn biến mất!
Lực đánh của Đông Cực Đại Đế tiếp tục cuộn về phía trước!
"Không thể thế được!"
Vô Uyên hét to, quyền kình của Đông Cực Đại Đế nện thẳng vào ngực hắn!
"Phụt..."
Một ngụm máu tươi phun ra, cả người bị đánh bay ra xa: "Ngươi đã vượt qua cảnh giới đó? Không thể nào..."
"Trời ơi..."
Rất nhiều người nghẹn họng nhìn trân trối!
Đông Cực Đại Đế chắp tay sau lưng mà đứng: "Vô Uyên, ngươi không được, bảo Nguyên Cổ tới!"
Vừa nói xong.
"Đông Cực, mấy trăm kỷ nguyên không gặp, ngươi lại mạnh lên rồi!" Một bóng người xuất hiện phía sau Vô Uyên, người đó đặt tay lên vai hắn.
Trong nháy mắt!
Thương thế của Vô Uyên khỏi ngay!
Nguyên Cổ.
Một người đàn ông trông khoảng hơn ba mươi tuổi, cao khoảng một mét tám, dáng người cực kỳ cân đối!
Trên người không hề có khí tức của tu võ giả!
Thậm chí.
Chỉ cần bạn nhắm mắt lại, bạn sẽ không cảm nhận được sự tồn tại của Nguyên Cổ!
Nhưng chỉ cần mở mắt ra, hắn lại đang đứng ngay đó!
Thần niệm cũng không dò ra người này, chắc chắn khủng bố!
Diệp Bắc Minh tê cả da đầu: "Tiểu tháp, ông nghĩ người này ở cảnh giới gì?"
Giọng Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngưng trọng: "Nhóc con, cậu nghĩ trên Đại Đế cấp chín, liệu có còn cảnh giới nào nữa không?"
"Không phải chứ..."
Diệp Bắc Minh kinh hãi!
Lúc này.
"Nguyên Cổ, thời gian ước định chưa tới, tại sao thời đại Viễn Cổ các ngươi dám mở thông đạo Hỗn Độn trước thời hạn?" Đông Cực Đại Đế lạnh lùng nói.
Nguyên Cổ mặt mày ngưng trọng: "Đông Cực, dòng sông thời gian xảy ra chuyện!"
"Thời đại Nguyên Cổ xảy ra biến cố kinh hoàng, bọn ta buộc phải mở trước thời hạn!"
Hai câu ngắn ngủi.
Ẩn chứa rất nhiều thông tin!
Diệp Bắc Minh nhíu mày: 'Dòng sông thời gian là cái gì? Thời đại Viễn Cổ đã xảy ra biến bố khủng khiếp gì vậy?"
Khi anh đang tự hỏi!
Đông Cực Đại Đế khẽ đổi nét mặt: "Ngươi chắc chắn?"
Nguyên Cổ gật đầu khẳng định: "Không ai muốn chuyện này xảy ra cả, hơn nửa dòng sông thời gian bắt đầu sụp đổ rồi!"
"Thời đại Thái Sơ đã tiêu vong hoàn toàn, hiện giờ thời đại Hoang Cổ chịu ảnh hưởng rất nặng, tiếp theo là đến lượt bọn ta rồi!"
"Bọn ta không thể ngồi yên chờ chết!"
Đông Cực Đại Đế trầm mặt: "Kể cả là vậy, đây cũng không phải lý do để các ngươi mở thông đạo Hỗn Độn trước thời hạn!"
"Không!"
Nguyên Cổ lắc đầu: "Lần này bọn ta sẽ không cướp bóc nữa!"
"Ồ?"
Đông Cực Đại Đế nhíu mày.
Nguyên Cổ nói: "Người bên bọn ta hy vọng, có thể ở lại thời đại Đế Lạc các ngươi, tiếp tục sinh tồn!"
"Các ngươi cứ bàn bạc đi, đừng vội từ chối, các ngươi cũng không có tư cách từ chối!"
"Cho bọn ta một khu vực đủ để sống, hoặc... mở ra một cuộc đại chiến!"
Nói xong.
Nguyên Cổ chui vào khe nứt không gian, quay người biến mất!
Khe nứt không gian màu tím vẫn lơ lửng trên bầu trời Hắc Uyên!
Sắc mặt Đông Cực Đại Đế rất xấu, ông ấy quay đầu nhìn Diệp Bắc Minh và Dao Trì: "Ta biết hai đứa có rất nhiều thắc mắc, chúng ta rời khỏi đây trước đã!"
Ông ấy dẫn theo hai người, quay lại tường thành!
"Tiền bối, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Những người đó đến từ thời đại Viễn Cổ?"
"Dòng sông thời gian mà họ nhắc đến là gì?"
Diệp Bắc Minh không kìm được hỏi một lèo mấy câu!
Đông Cực Đại Đế nhíu mày: "Trước mắt, ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì!"
"Những kẻ vừa nãy, đúng là đến từ thời đại Viễn Cổ!"
"Còn về dòng sông thời gian mà cậu nói, nó giống như một sợi dây, kết nối các thời đại Thái Sơ, Hoang Cổ, Viễn Cổ, Thái Cổ, Đế Lạc thành vũ trụ thời không khổng lồ mà chúng ta đang sống!"
Diệp Bắc Minh sững người.
Cố gắng tiêu hóa những thông tin này!
Nếu anh không phải người hiện đại, thì rất khó để mà hiểu được khái niệm này!
"Vậy nên, ý ngài là, từ khi vũ trụ ra đời!"
"Thời đại đầu tiên chính là Thái Sơ!"
"Kế tiếp là thời đại Hoang Cổ!"
"Tiếp theo nữa là thời đại Viễn Cổ, sau thời đại Viễn Cổ là thời đại Thái Cổ..."
"Còn thời đại Đế Lạc, là thời đại của chúng ta hiện tại?"
Đông Cực Đại Đế gật đầu: "Cậu rất thông minh, cậu hiểu đúng rồi!"
"Những thời đại này giống như một con thuyền, phiêu đãng trên dòng sông thời gian!"
"Bây giờ vị trí ban đầu của dòng sông thời gian xảy ra vấn đề, rất có thể dẫn đến sự sụp đổ của thời đại Thái Sơ, nên đám Nguyên Cổ mới buộc phải mở thông đại Hỗn Độn trước thời hạn!"
Diệp Bắc Minh cảm thấy thật khó tin: "Mấy thời đại cùng tồn tại, thế mà lại xảy ra chuyện này!"
"Thật không thể tượng tượng nổi, những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, vẫn có thể ảnh hưởng đến tương lai!"
Đông Cực Đại Đế nói: "Mọi người đều ở trong dòng sông thời gian!"
"Chỉ một gợn sóng nhỏ ở vị trí khởi nguồn, cuối cùng cũng có thể gây nên cơn sóng dữ ngập trời!"
"Nhưng điều ta lo không phải cái này..."
Đang nói, Đông Cực Đại Đế nhíu mày!
Diệp Bắc Minh nói: "Tiền bối lo lắng việc người của thời đại Viễn Cổ đến thời đại của chúng ta?"
"Ừ!"
Đông Cực Đại Đế gật đầu: "Nếu họ đến, sự cân bằng tinh vi mà chúng ta giữ gìn suốt bao năm qua, chắc chắn sẽ bị phá vỡ!"
"Đến lúc đó, một khi có tranh chấp lợi ích, chắc chắn sẽ xảy ra loạn lạc khủng khiếp hơn nữa!"
Dao Trì nói: "Cha, chẳng lẽ không có cách nào ngăn họ tới sao?"
Đông Cực Đại Đế lắc đầu: "Thời đại Viễn Cổ khả năng cao sẽ sụp đổ, bọn họ sẽ không ngồi yên chờ chết!"
Đoong! Đoong! Đoong!
Đột nhiên.
Phía thành chủ thành Hắc Uyên vang lên một hồi chuông!
Toàn bộ vị diện cấp chín chấn động, mọi người ở các thế lực lớn ngẩng đầu nhìn lên trời, đáy mắt họ lóe lên nét kinh hãi sâu sắc!
Tiêng chuông vị diện đã vang!
Tất cả đại đế từ cấp bảy trở lên, đều phải tới tham gia hội nghị!
Nhất định là có chuyện lớn xảy ra!
Ánh mắt Đông Cực Đại Đế sâu thẳm: "Được, sắp tới thành Hắc Uyên rất không an toàn, các cậu về Đông Cực Đảo trước đi!"
Nói xong, ông ấy định tới phủ thành chủ luôn!
"Tiền bối, đợi đã!"
Diệp Bắc Minh chợt lên tiếng.
"Còn việc gì nữa?" Đông Cực Đại Đế nhìn anh.
Diệp Bắc Minh nói tiếp: "Tiền bối, trên cảnh giới Đại Đế cấp chín, liệu có còn cảnh giới nào nữa không?"
Chương 2447: Điểm cuối của Đại Đế?
"Có!"
Chỉ một chữ ngắn gọn, mà khiến Diệp Bắc Minh tim đập thình thạch, anh ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Đông Cực Đại Đế!
Hơi thở dồn dập, mặt đỏ tai hồng: "Tiền bối, trên Đại Đế cấp chín là?"
Đông Cực Đại Đế lắc đầu: "Ta cũng không biết!"
"Cái gì? Ngài cũng không biết á?"
Diệp Bắc Minh sửng sốt, anh nghi hoặc hỏi: "Không phải ngài vừa bảo có sao?"
"Đúng!"
Đông Cực Đại Đế lại gật đầu: "Chỉ có điều, dù là ta thì cũng chưa chạm đến ngưỡng cửa đấy!"
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Ngài không phải đã trên Đại Đế cấp chín rồi à?"
Đông Cực Đại Đế bật cười, ông ấy có chút tự giễu mà lắc đầu: "Diệp Bắc Minh, cậu đáng giá ta cao quá rồi đấy!"
"Cho dù là bổn đế, thì cũng không thể đột phá cảnh giới đó!"
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Tiền bối, nếu ngài còn chưa đột phá cảnh giới đó, sao ngài biết phía trên vẫn còn cảnh giới cao hơn?"
Đông Cực Đại Đế: "Dựa vào cảm giác!"
"Cảm giác?"
"Đúng vậy!"
Đông Cực Đại Đế nhìn xa xăm, sau đó vỗ vai Diệp Bắc Minh: "Nhóc con, đợi một ngày nào đó cậu chạm đến cảnh giới đó, tự khắc cậu sẽ hiểu!"
"Con đường võ đạo, luôn sẽ có tiền nhân mở đường tìm kiếm!"
"Nếu cậu đi hết con đường mà người đi trước tìm ra thì sao? Đợi đến khi cậu đứng ở cuối con đường ấy, tự nhiên cậu sẽ nhận ra, phía trước không còn đường nữa rồi!"
"Nhưng, con đường vẫn ở đó!"
"Con đường, là thứ do con người đi mà thành!"
Nói xong câu cuối cùng.
Đông Cực Đại Đế cất bước, đi về phía phủ thành chủ!
Diệp Bắc Minh truyền âm: "Tiểu tháp, ông nghĩ sao?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc mấy giây, mới chậm rãi lên tiếng: "Bổn tháp nghĩ, có lẽ, cảnh giới Đại Đế cấp chín là cảnh giới võ đạo cao nhất của thời đại này, thời đại Đế Lạc!"
"Nghe Đông Cực Đại Đế nói, chắc hẳn phía trên cảnh giới Đại Đế cấp chín, vẫn còn cấp độ cao hơn!"
"Chỉ có điều, trước mắt chưa có ai đột phá cảnh giới này!"
"Cho nên, Đông Cực Đại Đế mới nói như vậy!"
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu: "Suy nghĩ của ông và tôi giống nhau!"
"Thôi được rồi, không nghĩ chuyện xa xôi nữa, đợi tôi lên đến cảnh giới Đại Đế cấp chín, chưa biết chừng lại có hi vọng đấy!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: "Cũng đúng!"
Cùng lúc đó, ở tầng hai nghĩa địa Hỗn Độn, Cửu U, người vẫn im lặng bấy lâu bỗng lên tiếng: "Diệp Bắc Minh, anh thật sự rất tự tin!"
"Anh thật sự muốn trở thành Đại Đế cấp chín à?"
"Sao, không được à?" Diệp Bắc Minh hỏi ngược lại.
"Được, tất nhiên là được, cố lên!"
Cửu U cười ha ha nói một câu rồi không nói thêm gì nữa!
Lúc này, Vương Như Yên đi tới: "Tiểu sư đệ, chị phải đi rồi!"
Cô ấy chỉ tay qua chỗ cách đó không xa, Thủy Linh Lung đang đứng đó, mỉm cười vẫy tay với Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh quan tâm hỏi: "Thập sư tỷ, thương thế của chị sao rồi?"
"Yên tâm, chị không sao! Em quên chị cũng là thể chất Hỗn Độn à?" Vương Như Yên nở nụ cười tự tin, vừa định quay người rời đi với Thủy Linh Lung.
Đột nhiên.
Trên tay Thủy Linh Lung hiện ra một khối truyền âm thạch!
Thông tin bên trong được mã hóa, chỉ mình Thủy Linh Lung nghe được!
Sau khi nhận được tin!
Khuôn mặt tươi cười chợt biến sắc, kinh hãi thốt lên: "Cái gì? Bốn vị cảnh giới Đại Đế của nhà họ Long ở Thiên Vực, đã chết ở Vọng Xuân Lâu?"
"Long Tứ cũng qua đời rồi!"
"Nhà họ Đế ở Đế Giới, một vị trưởng lão cảnh giới Đại Đế cấp sáu, cũng chết ở Vọng Xuân Lâu chúng ta?"
"Lôi Minh đại lục, Thiên Hà đại lục, Vô Biên đại lục... bốn lão tổ nhà họ Qua cũng chết ở Vọng Xuân Lâu?"
"Sao có thể chứ!"
Thủy Linh Lung thật sự không thể tin nổi!
Nhưng đối phương vẫn một mực khẳng định!
Phủ thành chủ thành Hắc Uyên đã phái người đi điều tra!
Ngay gần khuê phòng xuân tiêu một khắc của Diệp Bắc Minh và Vương Như Yên!
Thủy Linh Lung quay đầu lại, nhìn Diệp Bắc Minh ở cách đó không xa: "Diệp điện chủ, là ngài làm sao?"
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ nghi hoặc: "Cô đang bảo chuyện gì?"
"Cái chết của Long Tứ công tử, cùng với những cường giả cảnh giới Đại Đế của gia tộc Bắc Minh, nhà họ Chu, nhà họ Đế!"
"Họ chết rồi, chết ở ngay Vọng Xuân Lâu chúng tôi!"
Thủy Linh Lung nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm, hy vọng có thể nhìn ra đáp án từ nét mặt anh!
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Linh Lung cô nương, cô nghĩ tôi có thực lực đấy à?"
"Mấy chục Đại Đế, còn toàn là Đại Đế cấp ba, cấp bốn, cấp năm, thậm chí có cả cấp sáu!"
"Tôi còn đang bị thương, cô nghĩ tôi có thể giết được họ?"
Thủy Linh Lung ngẩn ra!
"Là tôi nghĩ nhiều rồi!"
Sau khi bỏ lại câu này, Thủy Linh Lung vội vàng dẫn Vương Như Yên rời đi!
Về đến Vọng Xuân Lâu, tiến vào một đại điện!
Cô ta quét mắt nhìn Vương Như Yên: "Cô đã chiếm được Diệp Bắc Minh chưa?"
Vương Như Yên lắc đầu: "Cậu ta không bị ảnh hưởng bởi lực lượng Hư Không, hơn nữa còn muốn khiến tôi khôi phục thần trí, tôi giả vờ đã khôi phục để lấy lòng tin của cậu ta!"
"Ý của chủ thượng là, nhất định phải khiến Diệp Bắc Minh trở thành người của chúng ta!" Thủy Linh Lung trầm mặt.
Vương Như Yên im lặng vài giây.
Mới chậm rãi gật đầu: "Được, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!"
"Ở đây đợi tôi!"
Thủy Linh Lung bỏ lại một câu.
"Vâng!"
Vương Như Yên gật đầu.
Thủy Linh Lung đi đến trước một cánh cửa đá, ấn vài ký hiệu rồi đi vào!
Đi qua năm cánh cửa đá, cô ta đến nơi sâu nhất dưới lòng đất của Vọng Xuân Lâu, một thạch điện cổ xưa hiện ra trước mặt!
Thủy Linh Lung đi vào: "Đại nhân, Hắc Uyên vừa xảy ra biến cố!"
"Hình như, thời không Hỗn Độn giáng lâm sớm!"
Trên đài cao của đại điện, một bóng dáng màu đen đang ngồi xếp bằng!
Hồn chủ khẽ cười: "Mọi việc đều nằm trong dự liệu!"
Mặt Thủy Linh Lung biến sắc: "Đại nhân, chẳng lẽ..."
"Đúng vậy!"
Hồn Chủ gật đầu cười: "Tất cả đều là kế hoạch của chủ thượng, thời không Hỗn Độn giáng lâm sớm, có lợi cho Hồn tộc chúng ta!"
"Bí mật nằm trong đó, ngươi không cần hỏi!"
"Ta chỉ muốn biết, tình hình của Diệp Bắc Minh thế nào?"
Thủy Linh Lung nhíu mày: "Hình như cậu ta không bị ăn mòn bởi lực lượng Hư Không, dù cho Vương Như Yên ra tay, vẫn không được!"
Mí mắt Hồn chủ giật giật!
"Diệp Bắc Minh là nhân tố then chốt cho toàn bộ kế hoạch!"
"Hắn nhất định phải đứng về phía Hồn tộc chúng ta, ngươi tiếp tục nỗ lực lôi kéo, chủ thượng đã hạ lệnh mới nhất, nếu thực sự không thể lôi kéo được tên này!" Chủ thượng đang nói, nét mặt dần trở nên hung ác!
Hắn làm động tác cắt cổ: "Biến hắn thành hồn thi, như vậy chúng ta vẫn sử dụng được!"
Thủy Linh Lung nghiêm túc gật đầu: "Được! Tôi biết rồi!"
Diệp Bắc Minh và Dao Trì không ở lại thành Hắc Uyên!
Họ quay về Đông Cực Đảo luôn!
Trong Nhật Nguyệt Thần Trì!
Diệp Bắc Minh khoanh chân ngồi xếp bằng, từng luồng năng lượng thuộc tính thủy liên tục đổ tới, thấm vào tứ chi bách hải của anh!
Những vết thương trong cơ thể đang hồi phục với tốc độ chóng mặt!
Một ngày sau.
Diệp Bắc Minh hét lên một tiếng, bước ra khỏi Nhật Nguyệt Thần Trì, anh đã khỏi hoàn toàn!
Dao Trì đi tới, nét mặt cực kỳ ngưng trọng: "Cha ta về rồi, các thế lực lớn sẽ gấp rút đến thành Hắc Uyên!"
"Cậu cũng phải đại diện Côn Luân Điện đi một chuyến!"
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Có chuyện gì vậy?"
Dao Trì thốt ra câu chấn động: "Người ở thời đại Viễn Cổ sắp đến, họ tới đàm phán với chúng ta!"
"Các thế lực lớn ở vị diện cấp chín đều sẽ tới, đây là cuộc chạn trán giữa hai thời không!"
Chương 2448: Kẻ nào muốn Côn Luân Điện ta chết, ta sẽ diệt tộc hắn!
"Họ đã đồng ý? Cho người ở thời đại Viễn Cổ tới đây?"
Diệp Bắc Minh kinh ngạc!
Dao Trì gật đầu: "Đúng, bảo là tới tị nạn!"
Tị nạn!
Cách dùng từ tinh tế đấy!
"Côn Luân Điện cũng phải tham gia, bây giờ cậu về Côn Luân Điện một chuyến chứ? Tin tức ở thành Hắc Uyên, chắc là đã gửi đến Côn Luân Điện rồi đấy!"
"Được!"
Diệp Bắc Minh gật đầu.
"Một ngày sau, gặp lại ở thành Hắc Uyên!"
Diệp Bắc Minh bước vào truyền tống trận của Đông Cực Đảo, trực tiếp truyền tống về Côn Luân Điện!
Đám Tề Thương Lan đã đứng đợi từ lâu, kể cả ba vị trưởng lão Dao Quang, Ngọc Hoành, Thiên Quyền cũng có mặt, mọi người tập trung trong đại điện của Côn Luân Điện!
Ngay cả cha mẹ của anh, mấy vị hồng nhan, hai vị sư tỷ cũng có mặt!
"Điện chủ!"
Thấy Diệp Bắc Minh về, mọi người như thấy cứu tinh!
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Mọi người sao vậy?"
Tề Thương Lan chủ động tiến lên: "Điện chủ, cậu biết chuyện ở thành Hắc Uyên chưa?"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Tôi biết rồi!"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ngập ngừng muốn nói lại thôi!
Diệp Thanh Lam đi đến trước mặt Diệp Bắc Minh: "Minh Nhi, vậy là con đồng ý rồi?"
Diệp Bắc Minh cười nhẹ: "Đúng vậy!"
"Này..."
Mọi người nghẹn lời, không biết nên nói sao mới phải!
"Hừ!"
Một số trưởng lão hừ lạnh, nét mặt rất xấu!
Diệp Bắc Minh hơi nghi hoặc: "Mọi người sao vậy?"
Một vị trưởng lão tiến lên!
Lão giả đứng cạnh lập tức kéo ông ta lại: "Lão Bạch, đừng nói nữa!"
"Có gì mà không được nói?"
Bạch trưởng lão hất tay cái người đang kéo ống tay áo ông ta!
Diệp Bắc Minh thấy lạ: "Bạch trưởng lão, ngài sao vậy? Có lời gì muốn nói, xin ngài cứ nói thẳng!"
Bạch trưởng lão nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: "Diệp điện chủ, chúng tôi nể mặt Tề Thương Lan là điện chủ đời trước, nên mới đồng ý cho cậu làm điện chủ!"
"Thế mà bây giờ cậu lại bán đứng Côn Luân Điện?"
Bán đứng Côn Luân Điện?
Diệp Bắc Minh hoang mang!
Anh đưa mắt nhìn mọi người xung quanh!
Cảm giác có hơi không hiểu đầu đuôi tai nheo ra làm sao!
"Bạch trưởng lão, sao ông lại nói vậy?"
"Diệp điện chủ, cậu vẫn còn giả vờ không hiểu sao? Cậu vừa mới bảo, cậu đã biết chuyện ở thành Hắc Uyên, hơn nữa cậu đã đồng ý rồi!" Bạch trưởng lão tức xanh cả mặt, nét mặt kiểu chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Cậu còn bảo tôi sao lại nói vậy ư?"
"Chẳng lẽ tôi nói chưa đủ rõ ràng sao?"
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Bạch trưởng lão, có phải chúng ta đang có hiểu lầm gì ở đây không?"
"Thành Hắc Uyên xuất hiện khe nứt không gian, khả năng cao là thời không Hỗn Độn giáng lâm, chuyện này tôi biết rồi!"
"Thành Hắc Uyên sắp tổ chức đại hội Vạn Tông, đại hội lần này sẽ quyết định sự tồn vong của vị diện cấp chín, Côn Luân Điện ta đương nhiên phải tham gia!"
"Chẳng lẽ tôi làm vậy là sai sao?"
Bạch trưởng lão sửng sốt!
Tất cả mọi người đang có mặt cũng sửng sốt!
Tề Thương Lan hơi ngạc nhiên: "Điện chủ, chẳng lẽ ngài không biết?"
"Tôi biết cái gì?"
Diệp Bắc Minh hoang mang thật sự, anh nhìn sang Diệp Thanh Lam: "Mẹ, mọi người đang úp úp mở mở cái gì vậy?"
Diệp Thanh Lam tin tưởng con trai mình, e là Minh Nhi không biết thật!
"Minh Nhi, phủ thành chủ thành Hắc Uyên gửi tin, nói cái gì mà sẽ có một nhóm người thời Viễn Cổ tới thời đại của chúng ta!" Diệp Thanh Lam nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm!
"Đúng vậy!"
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Diệp Thanh Lam lại bổ sung một câu: "Thành Hắc Uyên còn bảo, tất cả các thế lực nằm trong phạm vi Côn Luân Điện!"
"Phải chuyển đi trong vòng một tháng!"
Mặt mày Diệp Bắc Minh trầm xuống: "Mẹ, mẹ nói gì cơ?"
Diệp Thanh Lam thở dài!
Tề Thương Lan nhanh chóng tiến lên đưa cho Diệp Bắc Minh một tờ văn thư!
Trên văn thư có ấn của phủ thành chủ thành Hắc Uyên!
Ý tứ rất đơn giản!
Tại đại hội Vạn Tông ở thành Hắc Uyên lần này:
Một là, thông báo tới toàn bộ vị diện cấp chín, để phòng ngừa thời không Hỗn Độn giáng lâm, cả vị diện cấp chín phát động chiến tranh cấp vị diện!
Sẽ có một số tông môn, nhường lại đất ở cho người ở thời đại Viễn Cổ làm chỗ nghỉ ngơi!
Hai là, danh sách các tông môn phải nhường lại đất ở đã được liệt kê!
Tông môn đứng đầu danh sách nhường lại đất ở, chính là Côn Luân Điện!
"Vậy nên, cái mọi người nói ban nãy là cái này?"
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trở nên cực xấu!
Bạch trưởng lão thấy Diệp Bắc Minh phản ứng như này: "Điện chủ, chẳng lẽ ngài thật sự không biết?"
Diệp Bắc Minh cười lạnh một tiếng: "Bạch trưởng lão, ông nghĩ rằng tôi đã biết từ trước?"
Bạch trưởng lão nuốt nước bọt!
Bởi vì giờ phút này, hai mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu, ánh mắt tràn đầy sát ý!
"Đây là ý của ai?"
Diệp Bắc Minh nhìn sang Tề Thương Lan.
Tề Thương Lan lắc đầu: "Điện chủ, thuộc hạ cũng không biết!"
"Nhưng chắc chắn một mình phủ thành chủ thì không thể quyết định được việc này, e là có liên quan với đám thế lực ở Thiên Vực, Đế Giới!"
"Ha ha, nhắm vào tôi à!"
Diệp Bắc Minh bật cười.
Tề Thương Lan tiến lên một bước: "Điện chủ, bọn họ sẽ công bố danh sách này trong đại hội Vạn Tông lần này!"
"Chúng ta phải làm sao đây?"
Diệp Bắc Minh đảo mắt nhìn xung quanh, nhìn các vị trưởng lão của Côn Luân Điện!
Nhìn cha mẹ anh!
Rồi lại nhìn đại sư tỷ, Lục sư tỷ!
Nhóm Đông Phương Xá Nguyệt, Nghê Hoàng, Sở Sở, Sở Vị Ương!
Anh lập ra Côn Luân Điện, chẳng phải là để cho mọi người có một chốn an thân sao?
Thời không Hỗn Độn giáng lâm, người ở thời đại Viễn Cổ tới để tránh nạn, đến lúc đó khắp các đại lục nhất định sẽ loạn như nồi cháo!
Có khi còn dẫn đến chiến tranh trên toàn vị diện!
Không có sự che chở của Côn Luân Điện, chẳng phải họ sẽ rơi vào nguy hiểm sao?
Lùi một vạn bước mà nói!
Họ có tư cách gì mà bắt Côn Luân Điện nhường địa bàn?
"Làm sao ư? Ha ha!"
Trong mắt Diệp Bắc Minh lóe lên ý lạnh: "Kẻ nào muốn bắt Côn Luân Điện chết, ta sẽ diệt tộc kẻ đó!"
"Từ khi bước chân vào vị diện cấp chín, vì sự an toàn của mọi người, tôi đã nhân từ lắm rồi!"
"Đã hạ thủ lưu tình lắm rồi, đã chẳng thèm gây sự lắm rồi!"
"Tôi không gây sự, nhưng họ cứ động vào tôi! Ha ha ha ha ha... những kẻ đó không biết, tôi còn một biệt danh khác là: Sát Thần à?"
Khoảnh khắc này.
Sau lưng Diệp Bắc Minh bùng lên một luồng ma khí cuồn cuộn cực kỳ khủng bố!
Lần đầu tiên, số lượng ma khí vượt xa khí Hỗn Độn!
Hơn nữa.
Trong làn ma khí ngút trời, còn mang theo khí giết chóc vô tận!
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu!
Sát Thần trở lại!
"Diệp Bắc Minh ta bảo đảm, không ai có thể bắt Côn Luân Điện lùi bước, dù chỉ là một bước!"
Nói xong câu này, Diệp Bắc Minh trực tiếp ra khỏi đại điện!
Anh đi thẳng về chỗ ở của mình!
Chỉ với một ý niệm, thần hồn trực tiếp tiến vào nghĩa địa Hỗn Độn, đi thẳng đến tầng hai nghĩa địa Hỗn Độn!
"Cửu U!"
"Này, sao anh vào mà không báo trước vậy?"
Cửu U vội vàng rụt đầu, trốn xuống mặt nước Hỗn Độn Thần Trì!
Lần này Diệp Bắc Minh không có ý tránh né, anh nhìn thẳng vào Cửu U: "Với thực lực của tôi hiện giờ, nếu dốc hết mọi thủ đoạn, đại khái có thể đánh ngang tay với Đại Đế cấp bốn!"
"Thì sao?"
Cửu U tò mò.
Mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu: "Tôi muốn tiến vào cảnh giới Tế Đạo trong vòng một ngày!"
"Mặc kệ cô dùng cách gì! Đại Đế cấp chín không ra tay, tôi phải là vô địch thiên hạ!"
Hai mắt Cửu U sáng rực: "Anh đang nói chuyện với ai đấy?"
Diệp Bắc Minh vẫn nhìn thẳng vào mắt cô ấy, không hề luống cuống: "Cô chỉ cần trả lời tôi, có cách hay không?"
"Ay ya! Cứng thế nhỉ! Tôi thích!"
Cửu U cười xinh đẹp, khóe miệng có má lúm đồng tiền: "Đương nhiên là có cách, nhưng phải trả giá một chút đấy nhé!"
Chương 2449: Hỗn Độn Huyết Long, cảnh giới Tế Đạo!
"Dù phải trả bất cứ giá nào, tôi cũng chấp nhận!"
Diệp Bắc Minh trả lời chắc nịch.
"Được thôi!"
Ánh mắt Cửu U lóe lên, cô ấy bước ra khỏi Hỗn Độn Thần Trì, trên người khoác một bộ y phục làm từ vảy rắn bảy màu!
"Lại đây!"
Cô ấy ngoắc ngón tay!
Cực kỳ mê hoặc!
Diệp Bắc Minh bước tới.
Cửu U nhìn anh: "Diệp Bắc Minh, anh đã suy nghĩ kỹ chưa?"
"Muốn cấp tốc tăng một cảnh giới lớn ở chỗ tôi, thì chỉ có một cách, đó chính là uống máu tôi!"
"Máu cô á?"
Diệp Bắc Minh sững sờ.
Cửu U gật đầu khẳng định: "Tôi là thần thú Chúc Cửu Âm tồn tại từ thời Thái Sơ, huyết mạch của tôi cực kỳ tinh thuần!"
"Với cảnh giới của tôi hiện giờ, năng lượng chứa trong máu tôi cực lớn!"
"Anh muốn tiến vào cảnh giới Tế Đạo trong vòng một ngày, thì chỉ có cách này thôi!"
Nghe vậy, Diệp Bắc Minh hơi ngạc nhiên!
Không ngờ Cửu U đã sống từ thời Thái Sơ tới giờ?
Thế cô ấy đã bao nhiêu tuổi rồi?
Diệp Bắc Minh nói: "Cô nói yêu cầu của cô đi!"
Cửu U không trả lời trực tiếp mà hỏi một câu: "Còn nhớ lần trước, tôi ra tay giúp anh, anh đã đồng ý với tôi việc gì không?"
Diệp Bắc Minh nhìn cô ấy: "Cô muốn máu của tôi?"
"Đúng vậy!"
Cửu U gật đầu khẳng định: "Tôi cần máu của anh!"
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Kỳ lạ, theo như tôi được biết, không chỉ có mình tôi là thể chất Hỗn Độn!"
"Nhưng hình như tất cả bọn họ đều rất có hứng thú với máu của tôi!"
Cửu U nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: "Bởi vì máu của anh rất đặc biệt, anh không chỉ là thể chất Hỗn Độn!"
"Trong máu của anh, còn có một số vật chất khác nữa!"
Con ngươi Diệp Bắc Minh co lại: "Chất gì?"
Cửu U lắc đầu: "Tôi cũng không biết, chất đó rất đặc biệt, tôi luôn có cảm giác!"
"Thứ này, có thể giúp tôi tiến hóa!"
Ngay cả Cửu U cũng không biết?
Chẳng lẽ máu mình có năng lực đặc biệt?
Diệp Bắc Minh không kịp nghĩ nhiều, anh chỉ có một ngày thôi, ngày mai thành Hắc Uyên sẽ bắt đầu đại hội Vạn Tông, một khi anh không có đủ thực lực, thì anh không thể bảo vệ được Côn Luân Điện, càng đừng nói bảo vệ những cái khác!
"Được, cô cần tôi làm gì?"
"Rất đơn giản, chúng ta hút máu lẫn nhau!"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh hơi là lạ, chắc không phải là...
Cửu U trợn trắng mắt: "Anh nghĩ nhiều rồi, không gớm như anh nghĩ đâu!"
"Nhưng tôi phải nhắc nhở anh lần cuối này, bởi vì máu của tôi cũng rất đặc biệt, nếu anh hút máu tôi xong, cơ thể anh rất có thể sẽ xảy ra một số biến hóa!"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Biến hóa gì?"
Cửu U lắc đầu: "Tôi cũng không biết!"
"Nhưng anh cũng trông thấy mấy Xà Sử ở Âm Giới rồi đấy? Họ mới chỉ nhiễm máu của tôi thôi, đã hóa thành quái vật nửa người nửa rắn rồi!"
"Nên cơ thể anh mà có biến hóa gì không, tôi cũng không bảo đảm được nhá!"
Mí mắt Diệp Bắc Minh giật giật!
Mình sẽ không biến thành nửa người nửa rắn chứ?
Cửu U cười khẽ: "Anh yên tâm, anh là huyết mạch Hỗn Độn, không đến mức biến thành quái vật đâu!"
Nói xong.
Cửu U tiến lên, nắm lấy cánh tay anh, hung hăng cắn một nhát!
Máu Hỗn Độn tràn vào miệng, cơ thể Cửu U khẽ run lên: "Chính là cảm giác này!"
"Ngẩn người gì? Đến lượt anh đấy!"
Cửu U thấy Diệp Bắc Minh ngây người đứng yên tại chỗ, cô ấy khẽ quát!
Rồi giơ cánh tay nõn nà ra, chủ động đưa đến trước mặt Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh cũng không khách khí, cúi đầu cắn một cái, máu của Cửu U tràn vào miệng anh!
Tham lam hút lấy!
Trong phút chốc.
Diệp Bắc Minh cảm thấy, trong đan điền mình bùng nổ một luồng năng lượng mạnh mẽ!
Ầm ầm!
Giây tiếp theo, bầu trời ở tầng hai nghĩa địa Hỗn Độn tụ lại một đám mây lôi kiếp!
Lôi kiếp cửu sắc ầm ầm giáng xuống, đánh thẳng vào đỉnh đầu Diệp Bắc Minh!
"Đệt!"
Diệp Bắc Minh ngây người!
Anh mới hút một ngụm máu của Cửu U, thế mà đã thăng cấp rồi!
"Tiếp tục!"
Cửu U nắm lấy cánh tay Diệp Bắc Minh, tiếp tục cắn mạnh một cái, vị của máu Hỗn Độn lại tràn vào khoang miệng, cô ấy điên cuồng hút, tham lam hút!
Thậm chí.
Diệp Bắc Minh trông thấy, nửa thân dưới của Cửu U nhoáng cái đã biến thành thân rắn, đuôi rắn đang lắc lư!
"Nhìn cái gì, đến lượt anh rồi!"
Cửu U nhắc nhở, Diệp Bắc Minh không lưỡng lự nữa, anh cũng cắn một ngụm lên cánh tay Cửu U!
Cứ thế, hai người điên cuồng hút máu nhau!
Ầm ầm bùm bùm!
Bầu trời ở tầng hai nghĩa địa Hỗn Độn, lôi kiếp nổ đùng đoàng, Diệp Bắc Minh một mạch đột phá đến tầng chín Đại Đạo Chi Thượng đỉnh phong, chỉ cách cảnh giới Tế Đạo một bước nhỏ!
"Cảnh giới Tế Đạo, ta tới đây!"
Cái gọi là Tế Đạo, chính là hiến tế đạo của mình!
Những đạo mà Diệp Bắc Minh luyện là, kiếm đạo, đan đạo, y đạo, sát lục chi đạo... vạn đạo cùng tồn tại, mỗi lần hiến tế đều khiến toàn bộ nghĩa địa Hỗn Độn rung chuyển!
"Kiếm đạo, tế!"
Mười mấy bia mộ ở tầng một!
Ba bia mộ ở tầng hai!
Đều lóe lên ánh sáng rực rỡ, giống như đang cộng hưởng vậy!
"Đan đạo, tế!"
"Y đạo, tế!"
"Sát lục chi đạo, tế!"
"Luân hồi chi đạo... tế cho ta!!"
Mỗi lần Diệp Bắc Minh hét, thực lực lại tăng lên một bậc nhỏ!
Trăm vị sư phụ, dạy cho anh một trăm kỹ năng!
Một trăm lần tế đạo, trực tiếp khiến Diệp Bắc Minh vượt xa tu võ giả cảnh giới Tế Đạo thông thường một trăm cảnh giới nhỏ, đây là một con số cực kỳ khổng lồ!
Ầm ầm!
Trên bầu trời tầng hai nghĩa địa Hỗn Độn, thiên lôi cửu sắc đánh ầm ầm!
Sấm sét chín màu điên cuồng đánh lên người Diệp Bắc Minh, một trăm loại đại đạo đồng thời tế bái thiên đạo!
Cho dù là Diệp Bắc Minh, anh cũng không chịu nổi!
Bùm bùm...
Sáu canh giờ sau, Diệp Bắc Minh toàn thân máu me đầm đìa!
Lúc thảm nhất, anh chỉ còn một bộ xương trắng!
Nhưng dù vậy, Diệp Bắc Minh vẫn nhanh chóng vận thần lực trong đan điền, tái tạo máu thịt!
Tám canh giờ sau.
"Cảnh giới Tế Đạo, phá cho ta!"
Theo một tiếng hét to!
Diệp Bắc Minh thành công bước vào cảnh giới Tế Đạo, khí thế toàn thân tăng lên gấp mười lần!
Đồng thời, ngay phía sau anh, một con đại xà màu đen lao ra, thân hình to lớn gần như chiếm trọn tầng hai nghĩa địa Hỗn Độn!
Đầu rắn to như quả núi, mỗi phiến vảy to cỡ một chiếc xe tải, tỏa ra ánh sáng kim loại chói mắt!
Đặt biệt là đôi mắt, đôi mắt đầy sự tham lam, thị huyết, giết chóc!
"Xì!"
Nó há cái miệng to như bồn máu, rồi lao đến hòng nuốt chửng Diệp Bắc Minh!
"Cẩn thận, đây là máu của tôi, bên trong ẩn chứa huyết mạch của Thái Sơ Chúc Cửu Âm!"
"Sau khi bị anh hấp thu, dung hòa với máu Hỗn Độn, đã hình thành nên Hỗn Độn Chúc Cửu Âm! Nếu anh mà bị nó nuốt chửng, thì anh sẽ chết thật đấy!" Cửu U khoanh chân ngồi tại chỗ.
Cô ấy đã hút rất nhiều máu Hỗn Độn, hình như cũng đang lột xác!
"Thứ ở trong người ta, mà vọng tưởng đòi nuốt chửng ta ư?"
Diệp Bắc Minh cười lạnh một tiếng, rồi quát to: "Huyết long, ra đây!"
"Gào!"
"Xì xì!"
Một rồng một rắn chiến đấu điên cuồng trên không trung tầng hai nghĩa địa Hỗn Độn!
Một canh giờ sau, huyết long gầm lên đầy giận dữ, một cước giẫm nát tấc bảy của Chúc Cửu Âm!
Răng rắc!
Huyết long cắn một phát đứt đầu Chúc Cửu Âm, rồi ngửa mặt lên trời rống vang!
"Grào!"
"Huyết long, nuốt chửng thi thể Chúc Cửu Âm!"
Diệp Bắc Minh ra lệnh, huyết long lập tức làm theo!
Sau khi nuốt chửng cơ thể Chúc Cửu Âm, huyết long run rẩy dữ dội, nó xảy ra biến hóa long trời lở đất!
Vảy rồng trở nên cực kỳ cứng rắn, trên những miếng vảy đỏ tươi, lấp lánh ánh kim loại đen vàng!
Thân rồng cũng trở nên rất dài, dưới bụng mọc ra mười cặp móng vuốt!
Giữa bộ râu đỏ tươi, không ngừng phì ra khí Hỗn Độn!
Dữ tợn!
Thị huyết!
Giết chóc!
Điên cuồng!
Thời gian dần trôi, huyết long dần dần thu nhỏ lại!
Hóa thành huyết khí thấu trời, rồi nhập vào cơ thể Diệp Bắc Minh!
Cửu U kinh ngạc nhìn mọi chuyện: "Huyết long là từ huyết khí của anh hóa thành, khí thế chính là bản thể của anh!"
"Huyết long đã hoàn toàn nuốt chửng và dung hợp huyết mạch của Sơ Cửu, tức là anh cũng đã dung hợp với huyết mạch của Chúc Cửu Âm!"
"Diệp Bắc Minh, chúc mừng anh, bây giờ trong máu anh đã có thần huyết đến từ thời Thái Sơ!"
Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Thần huyết?"
Cửu U mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy! Huyết mạch của thần tộc Thái Sơ!"
"Cả con huyết long của anh nữa, sau này nó không còn là huyết long thông thường nữa, mà là Hỗn Độn Huyết Long!"
"Chúc mừng anh, bây giờ mới qua có mười một canh giờ thôi, anh đã đạt tới cảnh giới Tế Đạo rồi!"