Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 159: Thảm án nhà họ Giả

“Cút!”

Diệp Bắc Minh đi sâu vào trong phủ Giả.

Những người này xông lên ngăn cản!

Kiếm Đoạn Long chém ra, kiếm khí tung hoành, những người này trực tiếp bị chém thành hai nửa!

Phòng ngự phủ Giả cơ bản không cản được Diệp Bắc Minh!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhanh chút nữa, nhanh chút nữa!”

“Khí tức sinh mạng của cô gái kia biến mất rồi!”

“Cậu còn ba phút, nếu não chết thì coi như hoàn toàn hết cách cứu chữa”.

...

Lúc này.

Hạ Nhược Tuyết nằm ở trên bàn mổ, mặt đẹp lạnh băng.

Nơi ngực cô ấy có một lỗ thủng lớn.

Tim bị người ta lấy mất!

Chuyển vào trong cơ thể cháu trai Giả Khiếu Lâm.

Tách! Tách! Tách!

Máy hô hấp nhảy theo tiết tấu.

Lý thần y mỉm cười nói: “Ông Giả, chúc mừng ông!”

“Phẫu thuật rất thành công!”

Bộp bộp bộp bộp!

Trong phòng truyền tới tiếng vỗ tay.

Giả Khiếu Lâm thở phào nhẹ nhõm, nhìn ‘thi thể’ Hạ Nhược Tuyết ở bên cạnh, ông ta hạ lệnh: “Kéo ra ngoài chôn đi, đừng để ai biết”.

“Rõ!”

Một đám người làm đang định ra tay.

Đột nhiên.

“Anh là ai?”

“A!”

Một tràn tiếng kêu thảm thiết truyền tới.

Sau đó một người đàn ông toàn thân ướt đẫm, hai mắt đỏ bừng xông vào, cầm trong tay một thanh kiếm gãy đầu rồng mang phong cách cổ xưa!

“Nhược Tuyết!!!”

Diệp Bắc Minh liếc nhìn Hạ Nhược Tuyết trên bàn mổ.

Xông đến ‘thi thể’ Hạ Nhược Tuyết.

Nhiệt độ dần mất đi!

Đáng tiếc không còn tim.

Diệp Bắc Minh không chút khách khí, xông đến bên cạnh cháu trai của Giả Khiếu Lâm.

Chìa tay túm lấy tim cậu ta!

“Phốc!”

Cảnh tượng xuất hiện khiến ai cũng khiếp sợ!

Tim vừa mới chuyển xong, vậy mà lại bị Diệp Bắc Minh lấy ra.

Đám người Diệp Thần Y cũng sợ đến trợn tròn mắt.

Diệp Bắc Minh đặt tim của Hạ Nhược Tuyết vào trong cơ thể cô ấy.

Đồng thời, lấy ra mười ba cây kim bạc!

Đâm vào huyệt đạo của Hạ Nhược Tuyết.

Quỷ Môn Thập Tam Châm!

Hồi sinh người chết!

Giả Thiếu Lâm như sắp phát điên: “Long Nhi!!!”

Khoảng 30 giây sau, Hạ Nhược Tuyệt đã tỉnh lại.

Cô ấy mở mắt, mơ hồ nhìn thấy Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh... là... là cậu sao?”

“Tớ chết rồi ư?”

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Nhược Tuyết, yên tâm, cậu sẽ không chết đâu”.

Hạ Nhược Tuyết cười nhợt nhạt rồi ngất xỉu.

Nhìn thấy Hạ Nhược Tuyết không sao, Diệp Bắc Minh xoay hướng mắt: “Các người đáng chết!!!”

Giả Khiếu Lâm khóe mắt co quắp: “Cậu là ai?”

Phốc!

Trả lời ông ta chính là một kiếm chém tới của Diệp Bắc Minh!

“Bố!”

“Ông cụ!”

Đám người nhà họ Giả kêu lên.

Diệp Bắc Minh đi ra khỏi nhà bọn họ giống như thần chết.

Ba mươi phút sau.

Diệp Bắc Minh ôm Hạ Nhược Tuyết rời đi, quay lại phòng trọ của cô ấy.

Tôn Thiến đã quay về, nhìn thấy Hạ Nhược Tuyết toàn thân là máu, Diệp Bắc Minh cũng ướt sũng người, Tôn Thiến sợ đến ngây người.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Nhược Tuyết sao vậy?”

Tôn Thiến vô cùng gấp gáp.

Diệp Bắc Minh viết một vài dược liệu ném cho Tôn Thiến, hô lớn: “Tôn Thiến, lập tức mua cho tôi một vài loại thuốc bắc”.

“Được, tôi lập tức đi đây”.

Tôn Thiến biết, những dược liệu này để cứu Hạ Nhược Tuyết.

Cô ta chạy ra khỏi tiểu khu, xông pha trong màn mưa.

Diệp Bắc Minh ôm Hạ Nhược Tuyết vào phòng, đặt trên giường.

Quỷ Môn Thập Tam Châm giữ được mạng của Hạ Nhược Tuyết.

Nhưng cần một vài dược liệu mới có thể khiến vết thương khép miệng!

...

“Bố!!!”

Giả Thiên Nam về nhà, nhìn thấy đám người Giả Khiếu Lâm nằm trên đất đã chết từ lâu.

Giả Thiên Nam như muốn phát điên.

Buổi tối ông ta tăng ca ở công ty, vì vậy không về.

Sau khi về nhà mới phát hiện biến cố xảy ra.

Tất cả võ giả trong nhà đều bị đánh gục!

Tất cả tầng lớp cấp cao ở phủ Giả không một ai may mắn thoát nạn, tất cả đều bị người ta một kiếm chém chết.

Chỉ có những người giúp việc bình thường mới may mắn tránh được một kiếp!

“Là ai, là ai tiến vào nhà họ Giả?!!! Lấy camera cho tôi!”

Rất nhanh camera thu hình đã được lấy ra.

Một cậu thanh niên tay cầm kiếm gãy giết tầng lớp cấp cao nhà họ Giả.

Khoảnh khắc nhìn thấy người đó!

Giả Thiên Nam toàn thân chấn động: “Diệp Bắc Minh, là Diệp Bắc Minh!”

Giang Nam và Trung Hải đều xảy ra chuyện lớn như vậy, Giả Thiên Nam đã xem qua hình của Diệp Bắc Minh.

Nhưng ông ta nằm mơ cũng không ngờ Diệp Bắc Minh sao lại xông vào nhà họ Giả?

Ông ta lập tức lấy điện thoại di động ra: “Alo, anh cả… bố bị Diệp Bắc Minh giết…”

Lúc này.

Trong quân doanh Kim Lăng cách đó mấy trăm dặm.

Giả Tòng Nhung nhận được tin tức, suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống.

Vua Kim Lăng, Cổ Tòng Nhung!

Con trai trưởng nhà họ Giả!

Giả Tòng Nhung đỏ mắt: “Em nói gì, bố chết? Bị Diệp Bắc Minh giết, làm sao có thể!”

Giả Thiên Nam nói: “Anh cả, là thật, em nhìn qua camera, chắc chắn là Diệp Bắc Minh”.

Ông ta sao chép lại video.

Gửi cho anh cả Giả Tòng Nhung.

Giả Tòng Nhung xem xong video, tức giận đến mức máu sôi trào!

“Diệp Bắc Minh!”

Giả Tòng Nhung như sắp cắn nát hàm răng.

Ông ta cố nén tức giận và oán hận, nói: “Em hai, trước tiên em thu dọn thi thể của bố trước, Diệp Bắc Minh này đã là một người chết”.

Giả Thiên Nam hỏi: “Anh cả, anh muốn làm gì?”

Giả Tòng Nhung lắc đầu: “Diệp Bắc Minh quá kiêu ngạo!”

“Hôm nay ở Trung Hải, hắn giết Quân Kiếm Phong, đắc tội với nhà họ Quân! Lại giết thêm Quân Thiên Hùng và Trương Nhất Phong, con trai của hai người này đều lấy con gái của các nhân vật lớn ở Long Đô”.

“Bọn họ đã sớm bất mãn với Diệp Bắc Minh!”

“Tối hôm nay, Diệp Bắc Minh lại xông vào nhà họ Giả Kim Lăng chúng ta, một ngày đắc tội với vô số gia tộc, chúng ta còn có camera, tội danh của Diệp Bắc Minh đã thành, hắn không chối được đâu!”

“Anh phải báo lên Long Hồn!”

Trong đêm hôm đó, thảm án nhà họ Giả truyền khắp tầng lớp cấp cao trong Long Quốc.

Kinh sợ!

Trong phòng họp trụ sở chính Long Hồn.

Sắc mặt tất cả mọi người vô cùng khó coi.

“Diệp Bắc Minh này rốt cuộc muốn làm gì?”

“Xông vào đại sứ quán Hùng Quốc, dẫn đến kháng nghị quyết liệt từ bên đó! Long Quốc chúng ta mất hết mặt mũi ở quốc tế”.

“Hắn còn giết Quân Kiếm Phong, giới võ đạo Trung Hải đại loạn!”

“Doãn Thiên Hùng và Trương Nhất Phong có tội gì? Hắn giết người, ảnh hưởng quá xấu!”

“Tối nay lại tiến vào nhà họ Giả ở Kim Lăng, ông cụ Giả Khiếu Lâm cũng bị giết! Ông cụ Giả cả đời không làm chuyện xấu, sao lại gặp phải tai ương này?”
Chương 160: Diệp Bắc Minh cái tên ác độc

“Diệp Bắc Minh, cái tên ác độc!”

Mọi người trong phòng họp tức giận.

Lúc này có người hạ lệnh: “Cử người của Long Hồn đi bắt Diệp Bắc Minh về quy án, giải về Long Đô thẩm tra!”

“Diệp Bắc Minh là sư đệ của người phụ nữ kia, nên không…”

Có người lo lắng.

Một người đàn ông trung niên cười lạnh: “Không cần nói cho cô ta biết, trực tiếp bắt Diệp Bắc Minh về, phán quyết, chém đầu!”

“Làm liền một mạch!”

“Chờ cô ta biết thì Diệp Bắc Minh cũng đã là một thi thể, cô ta có thể làm gì được?”

Mọi người rối rít gật đầu.

Chém Diệp Bắc Minh rồi, bọn họ còn có thể chèn ép người phụ nữ kiêu căng kia.

Một công đôi việc.

...

Tôn Thiến mua dược liệu về, toàn thân ướt đẫm, vô cùng chật vật.

Diệp Bắc Minh lập tức chữa trị cho Hạ Nhược Tuyết.

Tốc độ luyện đan của đỉnh Thanh Mộc rất nhanh, đan dược trị thương anh luyện chế ra khi thoa lên vết thương sẽ không để lại bất kỳ vết sẹo nào.

Nhìn Hạ Nhược Tuyết hô hấp ổn định nằm trên giường, Diệp Bắc Minh thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng người cũng đã cứu về được!

Lúc ra khỏi phòng, phát hiện Tôn Thiến ngồi trên sofa ngủ gật.

Đột nhiên.

Cô ta nhảy cẫng lên, mở mắt: “Diệp Bắc Minh, Nhược Tuyết sao rồi?”

“Cô ấy không sao?”

“Tốt quá rồi, tốt quá rồi…”

Tôn Thiến vì kích động mà lập tức ngất xỉu.

Diệp Bắc Minh sải bước về phía trước, ôm cô ta về phòng.

...

Sáng hôm sau, Hạ Nhược Tuyết tỉnh lại phát hiện mình nằm ở trên giường, trên người không mặc quần áo.

Chỗ ngực đều là bùn thuốc màu đen.

Một người đàn ông nằm ở mép giường đang ngủ.

“A!”

Hạ Nhược Tuyết kêu lên một tiếng.

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn cô ấy: “Sao thế?”

“Cậu… cậu… cậu!!!”, Hạ Nhược Tuyết vội vàng ôm ngực, vừa mừng vừa sợ: “Là cậu, sao cậu lại có mặt ở đây?”

“Tối hôm qua tớ nằm mơ, hình như là mơ thấy cậu”.

“Sao tớ lại không mặc quần áo vậy?”

Hạ Nhược Tuyết vội vàng dùng chăn, bảo vệ phần trên.

Diệp Bắc Minh lại nói: “Để tớ xem”.

Anh chìa tay kéo chăn.

Mặt đẹp của Hạ Nhược Tuyết thẹn thùng, vội vàng: “Đừng… mới sáng sớm, nếu cậu muốn, buổi tối… chúng ta nói sau được không?”

Diệp Bắc Minh sửng sốt.

Có chút bối rối: “Khụ, cái đó… chuyện tối qua cậu không nhớ gì sao?”

Hạ Nhược Tuyết mặt đầy nghi ngờ: “Tối qua có chuyện gì à?”

Vì quá đau đớn, trí nhớ liên quan đến tối hôm qua Hạ Nhược Tuyết gần như quên hết.

Diệp Bắc Minh suy nghĩ, Hạ Nhược Tuyết quên mất cũng tốt.

Anh nói: “Tối qua cậu xảy ra chút chuyện, ngã bất tỉnh”.

“Tôn Thiến gọi điện thông báo cho tớ, cậu ngã bị thương ở ngực, để tớ xem xem có sẹo hay không”.

Hạ Nhược Tuyết lập tức kinh hãi: “A? Sẹo á, đừng mà! Đừng để lại sẹo mà!”

Vén chăn lên.

Ừm!

Trắng như tuyết, bóng loáng.

Da thịt hồi phục rất tốt, vô cùng trắng nõn.

Không có để lại bất kỳ vết sẹo!

Diệp Bắc Minh cười nói: “Quỷ Môn Thập Kim Châm quả nhiên mạnh… quá!”

“Mạnh cái đầu cậu!”

Gò má Hạ Nhược Tuyết đỏ ửng, cô ấy đương nhiên biết Diệp Bắc Minh đang nói gì.

Che ngực.

Vội nhặt gối ném vào đầu Diệp Bắc Minh.

Bụp!

Đột nhiên, một tiếng vang lớn truyền tới.

Bên ngoài truyền đến giọng nói hoảng sợ của Tôn Thiến: “Mấy người là ai?”

“Sao lại xông vào nhà dân!”

Sau đó truyền đến tiếng quát: “Doanh trại Huyền Cơ Long Hồn đến bắt người, những người khác không liên quan thì tránh ra!”

Một người đàn ông ăn mặc quân trang, khí tức hùng hậu, chìa tay túm bả vai Tôn Thiến.

Tôn Thiến đâu từng nhìn thấy cảnh tượng này.

Sợ đến mức há to miệng, ngây ngốc tại chỗ!

Một giây kế tiếp.

Diệp Bắc Minh bỗng nhiên xuất hiện, đứng trước mặt người đàn ông này, túm tay anh ta.

“Tự tìm cái chết!”

Người đàn ông theo bản năng đánh một quyền về phía ngực Diệp Bắc Minh!

Đây là một Võ Linh, nếu người bình thường bị một quyền đánh trúng, chắc chắn sẽ phải chết!

Đúng là ác độc!

Ầm!

Diệp Bắc Minh giơ tay đánh ra một quyền.

“A…”

Một tiếng hét thảm, tay của đàn ông trực tiếp nổ tung, máu thịt tung tóe!

Soạt soạt soạt soạt!

Những người khác của doanh trại Huyền Cơ Long Hồn tiến lên một bước, vây quanh Diệp Bắc Minh.

Tổng cộng bảy người!

Bọn họ mặc trang phục đồng nhất, trên ngực có huy chương hình rồng, trông rất sống động, vô cùng ngang ngược!

Người đàn ông trung niên cầm đầu quát lớn: “Diệp Bắc Minh, tôi tên Chu Chính Quốc, là đội trưởng tiểu đội ba của doanh trại Huyền Cơ Long Hồn, hôm nay phụng mệnh truy bắt cậu!”

“Cậu muốn phản kháng sao?”

Diệp Bắc Minh bảo vệ Tôn Thiến ở phía sau, không nhịn cười được: “Long Hồn? Có thể ra tay với người bình thường?”

Đoàn Chính Quốc u ám: “Người phụ nữ này xuất hiện trong nhà, chúng tôi không biết cô ta có nguy hiểm hay không”.

“Hơn nữa, có những phần tử tội phạm khác sẽ ngụy trang thành phụ nữ, trẻ em, chúng tôi vì đảm bảo an toàn cho đội viên thôi”.

Đây hoàn toàn là giảo biện.

Diệp Bắc Minh tức giận mắng: “Con mẹ nó!”

Anh như gió lốc, một bước xuất hiện bên cạnh Chu Chính Quốc.

“Bốp!”

Một cái tát giáng thẳng vào mặt Chu Chính Quốc, đánh cho ông ta lui về phía sau.

Mặt Chu Chính Quốc trong nháy mắt sưng vù!

“Đội trưởng!”

“Diệp Bắc Minh, mày chống lại lệnh bắt!”

Những đội viên khác giận dữ, xông về phía Diệp Bắc Minh.

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Diệp Bắc Minh một cước một người, đá bay toàn bộ ra khỏi phòng trọ của Hạ Nhược Tuyết.

“Diệp Bắc Minh!”

Ầm!

Chu Chính Quốc vừa mở miệng.

Diệp Bắc Minh đạp một cước vào bụng Chu Chính Quốc.

Chu Chính Quốc bay ra khỏi phòng trọ.

Nhanh!

Quá nhanh!

Dù Chu Chính Quốc thực lực Võ Vương sơ kỳ, nhưng lại không nhìn rõ tốc độ của Diệp Bắc Minh!

Thân pháp gì vậy?

Cực kỳ đơn giản, kỹ thuật không lòe loẹt, càng không có động tác dư thừa.

Một cước đạp tới, khiến người ta không thể né tránh!

Chu Chính Quốc ôm bụng, bò dậy: “Diệp Bắc Minh, mày…”

Nội lực mới vừa ngưng tụ.

Ầm!

Diệp Bắc Minh xông lên, một cước đạp vào đầu Chu Chính Quốc.

Ông ta lăn ra ngoài, thất điên bát đảo!

Chu Chính Quốc chậm rãi bò dậy.

Diệp Bắc Minh quay đầu, nói với Tôn Thiến: “Quay về phòng, chăm sóc kỹ Nhược Tuyết, tôi không về thì đừng ra ngoài”.

“Được”.

Tôn Thiến rất nghe lời.

Diệp Bắc Minh đóng cửa phòng khách lại.

Vèo!

Một giây tiếp theo, Diệp Bắc Minh giống như quỷ, trong tay có thêm kiếm Đoạn Long, kề vào cổ họng Chu Chính Quốc: “Ai bảo ông tới truy bắt tôi?”

“Ai cho ông lá gan đấy, biết tôi là ai không?”
Chương 161: Huy hiệu Long Hồn

Với thân phận thiếu soái Long Hồn của anh.

Một người của đội Huyền Cơ nhỏ bé dám bắt anh ư?

Chu Chính Quốc không dám làm bừa: “Diệp Bắc Minh, cậu biết mình đang làm gì không?”

“Tôi là người của Long Hồn, cậu dám…”

Ông ta vẫn chưa nói hết.

Đột nhiên dừng lại!

Chu Chính Quốc ngẩn người.

Bởi vì Diệp Bắc Minh lấy ra một chiếc huy hiệu, gần như giống hệt với huy hiệu của bọn họ đang đeo.

Không đúng!

Có lẽ là cấp bậc cao hơn!

Huy hiệu của Diệp Bắc Minh được chế tạo từ vàng nguyên chất, bên trên có hình cành ô-liu uốn tròn, một con rồng vàng lượn quanh.

Rồng vàng sinh động như thật, dường như muốn phá huy hiệu bay ra!

“Sao cậu lại có thứ này?”

Chu Chính Quốc ngẩn người.

Các thành viên khác của đội Huyền Cơ Long Hồn cũng cứng đờ người.

Đây là tượng trưng thân phận cấp cao nhất của Long Hồn!

Chỉ có nhân vật cấp soái mới có thứ này.

Vậy mà Diệp Bắc Minh lại có nó?

Huy hiệu này là đồ giả sao?

Cũng có khả năng!

Nhưng người bình thường không có tư cách nhìn thấy huy hiệu như này, làm sao làm giả được?

Nói đi cũng phải nói lại, chiếc huy hiệu này rất giống đồ thật, tỉ mỉ sinh động như thật, cả Long Quốc cũng không có ai dám làm giả huy hiệu cấp soái của Long Hồn.

“Tại sao? Bởi vì anh ấy là thiếu soái mới bổ nhiệm của Long Hồn!”

Đột nhiên, một giọng nói lanh lảnh vang lên.

“Thiếu soái!”

Đám người Chu Chính Quốc kinh ngạc.

Bọn họ chỉ biết, người hôm nay cần bắt là một nhân vật nguy hiểm, không ngờ lại là thiếu soái của Long Hồn bọn họ.

Tô Mạc Già mặc quân trang, oai hùng mạnh mẽ.

Sải bước lớn đi đến!

Cô ta khom lưng chín mươi độ với Diệp Bắc Minh: “Thiếu soái, tôi đến muộn rồi”.

Diệp Bắc Minh lạnh giọng nói: “Đúng là cô đã đến muộn”.

Tô Mạc Già tỏ vẻ áy náy: “Xin lỗi, thiếu soái!”

“Sáng nay, giấy ủy nhiệm của anh mới đến Trung Hải, sau khi tôi lấy được liền đến đây ngay”.

Tô Mạc Già lấy giấy ủy nhiệm thiếu soái của Diệp Bắc Minh ra.

Trực tiếp mở ra!

Sau khi đám người Chu Chính Quốc nhìn thấy chữ ký phê chuẩn bên trên, vẻ mặt liền biến sắc.

Diệp Bắc Minh là thiếu soái thật!

Chu Chính Quốc thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ: “Thiếu soái, là chúng tôi hiểu nhầm!”

“Bây giờ chúng tôi sẽ đi ngay lập tức!”

Chu Chính Quốc rất thức thời, dẫn người quay người đi.

Diệp Bắc Minh còn trẻ như vậy, đã được bổ nhiệm thiếu soái, có thể là người bình thường ư?

Chu Chính Quốc tuyệt đối không đắc tội được!

“Tôi cho ông đi chưa?”

Chu Chính Quốc cứng đờ người quay đầu lại.

“Thiếu soái, cậu còn muốn thế nào?”

“Mỗi một người tự phế một cánh tay!”

“Cái gì?”

Trong lòng Chu Chính Quốc nổi lên cơn lửa giận.

Bọn họ là võ giả, tự phế một cánh tay thì cả đời cũng bị phế theo.

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng nói: “Tô Mạc Già, nói với bọn họ, ra tay với thiếu soái, theo quy định của Long Hồn, thì sẽ bị xử lý thế nào?”

Tô Mạc Già cung kính trả lời: “Thưa thiếu soái, tước quân hàm!”

“Chém đầu!”

Đám người Chu Chính Quốc toàn thân run lên.

Cắn răng, mỗi người tự chém đứt một cánh tay.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh sầm tối nhìn một người trong đó.

“Tại sao anh không ra tay?”

Vừa nãy người này ra tay với anh, bị anh đánh nát cánh tay bằng một quyền.

Đối diện với câu hỏi của Diệp Bắc Minh, sâu trong đáy mắt người này lóe lên tia âm hiểm, thản nhiên cười nói: “Thiếu soái, vừa nãy anh tung ra một quyền phế mất một cánh tay của tôi, cho nên tôi thấy hay là bỏ qua đi?”

“Bỏ qua?”

Diệp Bắc Minh bật cười.

Bước lên một bước.

Lập tức xuất hiện trước mặt người này!

Tấn công một quyền!

Phập!

Tim bỗng ngừng đập, ngã thẳng xuống đất, chết!

“Cậu!”

Đám người Chu Chính Quốc kinh hãi ngây người, bị thủ đoạn kiên quyết của Diệp Bắc Minh dọa sợ tê dại da đầu.

Bọn họ từng thấy người tàn nhẫn nghiêm khắc, nhưng chưa từng thấy ai tàn nhẫn nghiêm khắc như Diệp Bắc Minh.

Dứt khoát nhanh gọn!

Cho dù là thành viên của Long Hồn, nói giết là giết.

“Người này muốn giết tôi, tôi giết anh ta, các ông có ý kiến không?”

Chu Chính Quốc vốn không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Bắc Minh.

“Không dám…”

Sau khi bỏ lại một câu, rồi mang theo thi thể của người này thê thảm rời đi.

Sau khi đám người Chu Chính Quốc rời đi, Diệp Bắc Minh nghi hoặc hỏi: “Đám người này là thế nào vậy, cảm giác không có tố chất của quân nhân, vừa ra tay đã muốn lạm sát người vô tội! Bọn họ cũng xứng gia nhập Long Hồn sao?”

Tô Mạc Già giải thích: “Thiếu soái, bọn họ là người của gia tộc võ đạo”.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Long Hồn còn có người của gia tộc võ đạo ư?”

Tô Mạc Già nói: “Ngoại trừ Long Tổ và một số quân doanh bình thường ra, Long Hồn còn có đội Thần Cơ, đội Thiên Cơ, đội Huyền Cơ”.

“Đội Huyền Cơ lựa chọn người từ trong các gia tộc võ đạo của Long Quốc để lập nên”.

“Đội Thiên Cơ do quốc chủ quản lý, ngoại trừ quốc chủ, không ai có thể điều động”.

“Đội Thần Cơ vô cùng thần bí, không rõ lai lịch thế nào!”

Diệp Bắc Minh cau mày: “Chẳng trách đội Huyền Cơ có khí tức giang hồ nặng như vậy, là quân nhân mà vừa ra tay đã muốn giết người bình thường!”

“Nếu xuất thân từ gia tộc võ đạo thì có thể hiểu được”.

Tô Mạc Già thở dài: “Nếu không, thiếu soái cho rằng tại sao những gia tộc võ đạo đó lại ngoan ngoãn nghe lời như vây?”

Diệp Bắc Minh hơi ngẫm nghĩ gật đầu.

Một lát sau.

“Là ai muốn giết tôi?”

“Người của Long Hồn cũng đến, bát sư tỷ của tôi có biết không?”

“Sư phụ vẫn chưa biết, sợ rằng là lãnh đạo cấp cao khác của Long Hồn hạ lệnh cho người của Huyền Cơ đến bắt thiếu soái”, Tô Mạc Già nói: “Hừ! Đáng tiếc, bọn họ không biết thực lực võ đạo của thiếu soái”.

Trong ánh mắt Diệp Bắc Minh đầy vẻ lạnh lùng: “Xem ra phải đến Long Đô một chuyến, tôi muốn xem là ai muốn giết tôi!”

Anh bảo Tô Mạc Già đợi ở cửa.

Rồi đi vào trong căn nhà thuê của Hạ Nhược Tuyết.

Phòng của Hạ Nhược Tuyết đã bị khóa trái.

“Thịch thịch thịch!”

“Ai đó?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK