“Cái gì? Nha hoàn thân cận?”
Trong lòng Nguyễn Nguyệt Cầm bùng lên ngọn lửa giận!
Nguyễn Thanh Từ là con gái ruột của bà ta, vì vài nguyên nhân mà lưu lạc ở Huyền Giới!
Khó khăn lắm cô ta mới quay về bên cạnh, làm sao có thể làm nha hoàn thân cận của người khác!
“Không được!”
Nguyễn Nguyệt Cầm cũng không cần nghĩ liền từ chối!
“Ừm?”
Khí tức trên người Đường Hạo bùng phát, một luồng sát ý vô hình ngưng tụ!
Đàn áp về phía Nguyễn Nguyệt Cầm!
Thụp!
Nguyễn Nguyệt Cầm vốn không chịu nổi, đầu gối trực tiếp đập xuyên mặt sàn quỳ xuống!
“Nguyệt Cầm!”
Trương Chính Càn và Liễu Tố Tố kinh hồn bạt vía!
Đường Hạo cong khóe miêng cười thú vị: “Nguyễn bá mẫu, tôi chưa nghe rõ, bà có thể nói lại lần nữa không?”
Nguyễn Nguyệt Cầm cắn chặt răng, kiên định nhả ra một câu: “Tôi nói, không được!”
“Ha ha!”
Đường Hạo cười lắc đầu: “Sư phụ, đồ nhi dạy sư phụ một chiêu, chân khí bá đạo còn có một cách sử dụng!”
Năm ngón tay điểm về phía Nguyễn Nguyệt Cầm, năm con hắc long được ngưng tụ từ chân khí bá đạo lần lượt xông ra!
Trong phút chốc chui vào cơ thể của Nguyễn Nguyệt Cầm!
“Phụt!”
Nguyễn Nguyệt Cầm phun ra một ngụm máu đen!
Độc Cô Bá Đạo kinh hãi: “Con đã làm gì bà ta?”
Đường Hạo thản nhiên nói: “Cũng không làm gì, chỉ là cấy năm đường chân khí bá đạo vào trong cơ thể bà ta!”
“Con thực sự không nhẫn tâm làm phiền Thanh Từ muội muội bế quan, chỉ đành ra tay với mẹ của cô ấy!:
“Nếu trong lòng một tháng Thanh Từ muội muội không thể xuất quan, thì năm đường chân khí bá đạo này sẽ hoàn toàn xé xác Nguyễn bá mẫu!
Mí mắt Độc Cô Bá Đạo giật mạnh!
Đồ đệnày còn ác hơn cả ông ta!
Trương Chính Càn quát một tiếng: “Đường Hạo, cậu quá đáng quá rồi!”
Phập!
Đường Hạo trực tiếp đập một chưởng lên lồng ngực của Trương Chính Càn, tiếng cười thấu xương tủy vang lên: “Tên phế vật Trương Đạc phản bội tôi, vậy lấy chút lãi trước từ ông nội của hắn vậy!”
“Bảo hắn trong vòng ba ngày, quỳ bò đến trước mặt tôi!”
“Nếu không, tôi sẽ cắt từng miếng thịt trên người tên mập đó!”
Cả quảng trường yên tĩnh!
Đường Hạo quá bá đạo, thực lực quá khủng bố!
“Sau này trong điện Thần Hoàng, sợ rằng Đường Hạo sẽ nắm quyền quyết định rồi!”
Không ít cảnh giới Thần Hoàng lắc đầu.
Một vài thanh niên cắn răng: “Hắn giết người bừa bãi như vậy, chẳng lẽ mấy vị Thánh Tổ ngồi yên không quản sao?”
Mấy vị cảnh giới Thần Hoàng nhìn mấy thanh niên ngây thơ: “Thánh Tổ? Trừ phi điện Thần Hoàng rơi vào cảnh sống chết tồn vong, nếu không Thánh Tổ làm sao ra tay?”
“Cậu nghĩ Thánh Tổ không biết chuyện xảy ra bây giờ ư?”
“Thánh Tổ không ra tay, đã mặc nhận hành vi của Đường Hạo!”
“Thánh Tổ chỉ mong có thêm vài người giống như Đường Hạo, như vậy thực lực của điện Thần Hoàng sẽ mạnh thêm!”
Nghe thấy lời này.
Mấy thanh niên hoàn toàn hiểu ra!
“Đúng rồi!”
Đường Hạo lướt nhìnTrương Chính Càn thừa sống thiếu chết một cái, quay đầu nhìn Độc Cô Bá Đạo: “Tên nhóc tên Diệp Phong đó, chắc cũng rời khỏi khu thí luyện trước rồi!”
“Sư phụ có nhìn thấy hắn không?”
Ánh mắt Độc Cô Bá Đạo lóe lên: “Đồ nhi, có lẽ tên nhóc đó cũng không có được cơ duyên trong khu thí luyện!”
“Sau khi hắn rời khỏi khu thí luyện, đã giết lão tổ Bích Hỏa ở một tòa sơn cốc cách điện Thần Hoàng mấy trăm dặm!”
“Sau đó đã hoàn toàn biến mất!”
Bá Đạo Thần Hoàng trực tiếp giấu chuyện Diệp Phong chính là Diệp Bắc Minh!
Đường Hạo hơi bất ngờ: “Hắn đã giết lão tổ Bích Hỏa?”
“Đúng thế!”
Độc Cô Bá Đạo gật đầu.
Đường Hạo cười khẽ một tiếng: “Lạc Khuynh Thành đâu? Cô ta chẳng phải là sư phụ của Diệp Phong sao?”
“Chẳng lẽ cô ta không biết Diệp Phong ở đâu?”
Độc Cô Bá Đạo vội vàng ngăn: “Đồ nhi, Khuynh Thành là người phụ nữ mà ta để ý!”
“Cô ấy là sư nương tương lai của con, con không được ra tay với cô ấy!”
Đường Hạo cười: “Nếu đồ nhi cũng thích cô ta thì sao?”
Sắc mặt Độc Cô Bá Đạo trầm xuống: “Đường Hạo, con không biết mình đang nói gì sao?”
“Con rất rõ mình đang nói gì!”
Đường Hạo cười: “Con thấy sư phụ cũng chẳng có gì có thể dạy con nữa, tình sư đồ chúng ta kết thúc tại đây đi!”
“Còn nữa, Lạc Khuynh Thành, con cũng muốn!”
Cả quảng trường yên tĩnh!
Mọi người đều nín thở, kinh ngạc nhìn Đường Hạo!
“Cái gì?”
Độc Cô Bá Đạo hoàn toàn trố mắt, vẻ mặt âm trầm đến đáng sợ!
Trong lòng bùng phát lên cơn lửa giận khó mà kiềm chế: “Đường Hạo! Con muốn khinh sư diệt tổ sao?”
“Làm sao có thể nói là khinh sư diệt tổ chứ? Thực lực của con đã vượt qua sư phụ, sư phụ còn có thể dạy con cái gì?”
Đường Hạo cười như không cười!
Chương 1752: Một tỷ năm
“Độc Cô Bá Đạo, tôi đang thương lượng với ông, ông đừng có uống kính không uống lại uống rượu phạt!”
Đường Hạo trực tiếp gọi thẳng tên!
Càng không hề che giấu sát ý trong ánh mắt!
Tuy trong lòng Độc Cô Bá Đạo rất tức giận!
Nhưng lý trí lại thắng cơn giận!
‘Hay cho một tên súc sinh, lại muốn trèo lên đầu của Độc Cô Bá Đạo tao! Xem ra phải tiễn mãy lên đường rồi!’
“Ông trời muốn diệt mày, thì phải cho mày điên cuồng trước, vậy để mày điên cuồng một thời gian đi!’
Độc Cô Bá Đạo áp chế cơn lửa giận xuống!
Phù!
Hít sâu một hơi, cố nở nụ cười: “Đường Hạo, cậu đúng là nhân tài!”
“Độc Cô Bá Đạo tôi cũng không có gì có thể dạy cậu nữa, cũng không xứng làm sư phụ của cậu!”
Giơ tay lấy ra một thanh bảo kiếm từ chiếc nhẫn trữ vật: “Bắt đầu từ bây giờ, tình nghĩa sư đồ chúng ta như thanh kiếm này!”
Choang!
Bảo kiếm gãy thành đôi!
…
Cùng lúc đó, ở đại sảnh Thiên Hạ Đệ Nhất Đan.
“Yên Nhi, tôi tạm thời cầm máu cho hai cánh tay của cô, sau đó khí sắc của cô sẽ tốt lên nhiều!”
Diệp Bắc Minh cắm kim châm lên cánh tay Vương Yên Nhi: “Có điều, hồi phục hai cánh tay thì cần phải có thời gian”.
Vương Yên Nhi cười gật đầu: “Được, tôi tin cậu”.
“Đúng rồi, các sư tỷ của tôi đâu?”
Diệp Bắc Minh mới phát hiện mấy sư tỷ đều không ở Thiên Hạ Đệ Nhất Đan và Thiên Hạ Đệ Nhất Y!
Vương Yên Nhi nói: “Hôm đó sau khi cậu Diệp rời đi, chín người đã nói những lời như điện chủ, kế tiếp Hoa tộc Thượng Cổ…”
“Kế hoạch… cơ hội cuối cùng, rồi tất cả rời khỏi thành phố Thần!”
Sau khi bảo Vương Yên Nhi đi nghỉ, Diệp Bắc Minh quay về phòng.
Cau chặt mày!
Anh cứ cảm thấy chín sư tỷ đang gánh bác một bí mật cực lớn!
Bí mật này có quan hệ rất lớn với Hoa tộc Thượng Cổ!
Chỉ tiếc là, các sư tỷ không nói ra!
Lần này, tại sao lại rời đi?
“Cơ hội cuối cùng…”
Diệp Bắc Minh lẩm bẩm, sau đó truyền âm: “Tiểu tháp, ông cảm thấy là thế nào?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Từ những lời của Vương Yên Nhi suy đoán, rất có thể là họ cần đi làm nốt những việc sau này của chủ Luân Hồi!”
“Chuyện này, liên quan đến việc kế tiếp Hoa tộc Thượng Cổ, hơn nữa rất có thể cậu là mấu chốt của chuyện này!”
Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Tôi là mấu chốt?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nếu không cậu nghĩ thế nào? Cậu may mắn hơn người, cực kỳ nghịch thiên!”
“Bản tháp từng có hàng trăm ký chủ, luận thành tựu thì cậu con chưa được tới lượt!”
“Chỉ luận về may mắn, cậu chắc chắn là số một!”
“Thậm chí bản tháp còn nghi ngờ, có người bày ra thế trận, dồn hết tất cả may mắn của Hoa tộc Thượng Cổ lên cậu!”
“Ngoại từ cậu cõng hết may mắn của cả chủng tộc, bản tháp thực sự không nghĩ được may mắn của cậu ở đâu ra!”
Diệp Bắc Minh ngẩn người!
Gánh hết may mắn của Hoa tộc Thượng Cổ?
Cái gánh này cũng lớn quá rồi!
Vẫn nên suy nghĩ việc làm thế nào để hồi phục hai cánh tay của Vương Yên Nhi thì hơn!
Sau đó, Diệp Bắc Minh nhớ lại hết một lượt y thuật của trăm vị sư phụ để lại!
Rồi lại tìm phương pháp từ trong truyền thừa mà Hoa tộc Thượng Cổ để lại!
Cuối cùng.
Vẻ mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống!
“Những thứ có thể giúp Yên Nhi hồi phục cánh tay đều là thiên tài địa bảo, loại dược liệu này vốn không thể rời khỏi nơi sinh trưởng!”
“Trừ phi trực tiếp luyện đan ở ngay nơi thiên tài địa bảo mọc ra…”
Ầm ầm!
Đột nhiên.
Trên không trung nghĩa địa Hỗn Độn vang lên tiếng sét đánh!
Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng, thần hồn tiến vào trong nghĩa địa Hỗn Độn: “Tiền bối Hiên Viên, vãn bối có chuyện muốn chỉ giáo!”
Vù!
Sau trong nghĩa địa Hỗn Độn, một phần mộ cổ xưa lóe lên ánh hào quang!
Liền sau đó.
Một bóng hình vĩ đại xuất hiện trên không trung mộ huyệt, bền chắc hơn trước đây ba phần!
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Tiền bối Hiên Viên, thần hồn của ông hồi phục rồi ư?”
Hiên Viên Hoàng Đế cười gật đầu: “Từ sau khi cậu tăng cảnh giới, sức mạnh của nghĩa địa Hỗn Độn mạnh hơn rất nhiều!”
“Theo tốc độ này, thêm một kỷ nguyên nữa thì tôi có thể rơi khỏi nơi này rồi!”
Diệp Bắc Minh kích động: “Thật không? Tốt quá rồi!”
“Có điều, một kỷ nguyên là bao lâu?”
Hiên Viên Hoàng Đế cười: “Một trăm năm là một thời đại, một tỷ năm là một kỷ nguyên!”
“Phụt…”
Diệp Bắc Minh lảo đảo, suýt nữa thổ huyết: “Một… tỷ năm!”
Hoa hiên vàng cũng héo rồi!
Mình có thể sống một tỷ năm không?”
Diệp Bắc Minh giật khóe miệng, trực tiếp đổi chủ đề: “Tiền bối Hiên Viên, tôi xin hỏi ông một vấn đề thì hơn!”
“Nói đi!”
Chương 1753: Hỗn độn hóa vạn vật!
Hiên Viên Hoàng Đế gật đầu.
Diệp Bắc Minh nói ra tình trạng của Vương Yên Nhi: “Xét tình trạng của Yên Nhi, chỉ có mười mấy loại đan dược được luyện chế từ thiên tài địa bảo mới có thể khiến cô ta mọc lại cánh tay đã gãy!”
“Nhưng cho dù là thần giới, thiên tài địa bảo cũng cực kỳ hiếm có!”
“Có cách nào khác không?”
Nghe xong lời của Diệp Bắc Minh.
Hiên Viên Hoàng Đế trực tiếp nhả ra hai chữ: “Ngốc nghếch!”
Diệp Bắc Minh ngẩn người: “A?”
“Ông nói tôi là đồ ngốc!”
Hiên Viên Hoàng Đế không hề khách sáo: “Cậu nhóc, trong tay cậu nắm giữ thiên hạ đệ nhất chí bảo đấy!”
“Mà lại còn phiền nào vì mấy thiên tài địa bảo nhỏ bé, mẫu thạch Hỗn Độn trong tay cậu dùng để làm gì hả?”
Diệp Bắc Minh vỗ trán: “Tôi hiểu rồi!”
“Mẫu thạch Hỗn Độn có thể hóa ra vạn vật thế gian, ý của tiền bối Hiên Viên là cho mẫu thạch Hỗn Độn hóa thành thiên tài địa bảo?”
Sao anh lại quên vật này chứ!
Hiên Viên Hoàng Đế trợn mắt trắng: “Ngốc, hết thuốc chữa, ngu ngốc cực kỳ!”
“Tôi thực sự lo lắng, cậu thực sự có thể dẫn dắt Hoa tộc Thượng Cổ trở về sao?”
Diệp Bắc Minh vô cùng khó hiểu: “Tiền bối, tôi lại ngốc ở chỗ nào?”
Hiên Viên Hoàng Đế không vui nói: “Nói chuyện với cậu đúng là tức thật!”
“Mẫu thạch Hỗn Độn đã có thể hóa ra vạn vật thế gian, tại sao cậu không cho nó hóa thành hai cánh tay của cô gái đó?”
“Còn có thể như vậy ư?”, Diệp Bắc Minh kinh hãi.
Hiên Viên Hoàng Đế cười lạnh lùng một tiếng: “Hừ! Mẫu thạch Hỗn Độn là nguồn gốc của vạn vật, cậu coi là trò đùa hả?”
“Nhưng tôi nhắc cậu một câu, mẫu thạch Hỗn Độn không thể trực tiếp hóa thành cơ thể máu thịt, cần tinh huyết của cô gái đó làm thuốc dẫn!”
“Được, tôi đi thử xem!”
Diệp Bắc Minh ra khỏi nghĩa địa Hỗn Độn!
Trực tiếp đến phòng của Vương Yên Nhi!
Không nghĩ nhiều, đẩy cửa đi vào!
“A!”
Một tiếng kêu kinh hãi!
Diệp Bắc Minh mới phát hiện, trong căn phòng ẩm ướt đầy hơi nước.
Phía sau tấm bình phong nửa trong suốt, tiếng nước nhè nhẹ vang lên.
Vương Yên Nhi ngồi trong bồn tắm, từ cổ trở xuống mau chóng ẩn xuống mặt nước.
Diệp Bắc Minh giật khóe miệng, vội quay người: “Cô Yên Nhi, xin lỗi!”
“Tôi… tôi không nghĩ cô đang tắm…”
Vương Yên Nhi nghe thấy giọng của Diệp Bắc Minh, khuôn mặt liền đỏ bừng: “Ấy…. Không… không sao…”
“Cậu Diệp, cậu đột nhien chạy đến có chuyện gì sao?”
Diệp Bắc Minh lên tiếng: “Đợi cô mặc xong quần áo rồi nói đi!”
“Tôi đi gọi nha hoàn, bảo họ đến giúp cô”.
Giọng của Vương Yên Nhi vang lên: “Tôi đã sắp xếp mấy nha hoàn đi làm việc khác rồi, nửa canh giờ sau mới quay lại”.
“Hay là, cậu Diệp, cậu giúp tôi đi?”
“Tôi?”
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Vương Yên Nhi đỏ mặt đến tận mang tai, giọng như con kiến: “Tôi tin nhân phẩm của cậu Diệp, cậu nhắm mắt là được”.
“Được!”
Nói đến đây, Diệp Bắc Minh cũng không tiện nói gì.
Trực tiếp cắt đứt liên hệ với tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Nhắm mắt chậm rãi đi đến gần bồn tắm!
Vương Yên Nhi bước ra từ trong nước, miệng cắn một chiếc khăn đưa qua: “Cậu Diệp, lau người trước…”
Lúc lau, hai người không tránh khỏi tiếp xúc!
Vương Yên Nhi nín thở, cơ thể yêu kiều run lên!
Cuối cùng.
Lau xong.
Diệp Bắc Minh giúp Vương Yên Nhi mặc quần áo!
“Cậu Diệp… cậu có thể mở mắt rồi…”
Diệp Bắc Minh mở mắt, toàn thân Vương Yên Nhi từ trên xuống dưới đỏ ửng!
Vì để bớt lúng túng, anh mau chóng nói: “Yên Nhi, tôi tìm được cách hồi phục hai cánh tay cho cô rồi!”
Cơ thể Vương Yên Nhi run lên: “Cậu Diệp, cậu nói gì! Tìm được cách hồi phục hai cánh tay của tôi rồi ư?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng thế! Nhưng cần một giọt tinh huyết của cô!”
“Được! Đừng nói là một giọt, cho dù là mười giọt, trăm giọt cũng được!”
Vương Yên Nhi kích động gật đầu.
Sau đó.
Cô ta khó xử: “Cậu Diệp… tôi… tôi không có tay, vậy lại phiền cậu rồi”
Tinh huyết sinh ra từ trái tim!
Không có tay không thể lấy ra!
Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ gật đầu, đầu ngón tay điểm vào lồng ngực của Vương Yên Nhi!
Vừa chạm đã tách!
Một giọt tinh huyết chảy ra!
Ngẩn đầu nhìn Vương Yên Nhi, không mặt vốn đã đỏ lại càng đỏ!
“Đợi tin tốt của tôi!”
Quay người mau chóng rời đi.
“Phụt…”
Nhìn bóng dáng lếch thếch của Diệp Bắc Minh, Vương Yên Nhi phì cười: “Xem cậu căng thẳng kìa, tôi cũng không ăn thịt cậu!”
Vừa rời khỏi phòng của Vương Yên Nhi không xa, một bóng hình xinh đẹp chặn đường của Diệp Bắc Minh!
Ánh mắt hơi băng lạnh, thấp thoáng có chút lửa giận!
Chương 1754: Nuốt chửng
“Sao cô lại đến đây?”
Diệp Bắc Minh ngẩn người, người trước mặt lại là Lạc Khuynh Thành: “Vẫn chưa đến ngày, tôi đã nói là ba ngày phải không?”
“Ha ha!”
Lạc Khuynh Thành cười lạnh lùng một tiếng: “Đã là lúc nào rồi, còn có tâm trạng nói chuyện yêu đương?”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Cô đến để nói với tôi những điều này?”
Lạc Khuynh Thành lạnh nhạt lên tiếng: “Đường Hạo ra khỏi khu thí luyện rồi, hắn đã tiến vào cảnh giới Thần Hoàng hậu kỳ đỉnh phong!”
“Sau khi vào khu thí luyện đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ hắn đang điều động sử dụng cả lực lượng của điện Thần Hoàng để truy giết Diệp Phong!”
“Tôi đến đây để nhắc cậu một câu, tạm thời đừng dùng thân phận Diệp Phong nữa!”
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Chỉ vậy thôi hả?”
Thấy thái độ của Diệp Bắc Minh như vậy!
Lạc Khuynh Thành cắn môi đỏ, muốn nói lại ngừng!
‘Lạc Khuynh Thành ơi là Lạc Khuynh Thành, rốt cuộc đầu óc cô đang nghĩ gì hả?’
‘Cô và Diệp Bắc Minh chỉ là giao dịch!’
‘Cậu ta giúp cô hồi phục thực lực cảnh giới Thần Hoàng, cô trả lại thần hồn của đại sư tỷ của cậu ta cho cậu ta, chỉ vậy mà thôi!’
‘Cho dù nói với cậu ta Đường Hạo muốn lấy mình, thì có liên quan gì đến cậu ta?’
Thôi vậy!
Khẽ gật đầu: “Chỉ vậy thôi!”
“Tôi biết rồi, hai ngày sau lại đến tìm tôi, tôi giải độc cho cô!”
Diệp Bắc Minh ném lại một câu, mau chóng rời đi.
Sau khi về phòng.
Diệp Bắc Minh tiến vào không gian bên trong của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Một bia đá màu đen, sừng sững trước mặt!
Dòng khí hỗn độn chảy xuống như thác nước!
Trên bia đá, khắc đầy các loại văn tự Hoa tộc thượng cổ để lại!
Diệp Bắc Minh đến dưới chân bia mẫu thạch Hỗn Độn, lấy ra một hồn đá nhỏ dung hợp với tinh huyết của Vương Yên Nhi!
Một ý nghĩ! Trong một sơn cốc cách Thái Dương Tông trăm dặm.
Khi Diệp Bắc Minh và Vạn Lăng Phong chạy đến nơi này, hơn trăm thi thể đã được thu nhặt xong xuôi!
Xếp hàng ngay ngắn nằm dưới đất.
Mười mấy thành viên tiểu đội sát thần canh giữ xung quanh!
Sắc mặt Vạn Lăng Phong âm trầm: “Tất cả mọi người đều bị đánh chết bằng một chiêu, gần như đều bị cắt đứt cổ họng hoặc là đâm vào tim!”
“Thủ pháp này, chắc chắc là kẻ thường xuyên giết người mới có thể làm được!”
Quanh người Diệp Bắc Minh nổi lên sát khí!
Lại có kẻ dám giết người gần Thái Dương Tông, không coi tông chủ này ra gì sao?
Vạn Lăng Phong nói tiếp: “Diệp soái, thuộc hạ có một câu không biết có nên nói hay không!”
“Nói đi!”
“Cậu nói xem có khả năng là Tiêu Tiêu đã phản bội cậu không?”
“Cô ta vốn là sát thủ của Thiên Sát Môn, sau khi cô ta giết trăm người này liền trốn về Thiên Sát Môn!”, Vạn Lăng Phong nhìn Diệp Bắc Minh.
“Không thể nào!”
Diệp Bắc Minh quả quyết lắc đầu: “Lăng Phong, nghi ngờ thì không dùng, dùng người thì không nghi ngờ!”
“Ông nắm giữ cả tiểu đội sát thần, chắc hẳn biết rõ điều này!”
“Tôi đã lựa chọn tin tưởng Tiêu Tiêu, cô ta chắc chắn không phải là loại người này!”
“Vâng!”
Vạn Lăng Phong khẽ động trong lòng, xem ra Diệp soái đúng là tin tưởng Tiêu Tiêu!
Đột nhiên.
Giọng của Diệp Bắc Minh vang lên lần nữa: “Lăng Phong, xem mấy ngày nay ông đã buông lỏng rất nhiều!”
“Ngay cả người bên cạnh mình cũng không nhận ra!”
“Cái gì?”
Vạn Lăng Phong ngẩn người.
Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Bắc Minh không đúng lắm!
Ông ta mới phát hiện, mười sáu thành viên của tiểu đội sát thần xung quanh đã không biết thay đổi vị trí từ lúc nào!
Bày tư thế phong tỏa hai người, chậm rãi đi về phía hai người!
Vạn Lăng Phong quát một tiếng: “Các người đang làm gì hả? Đứng im!”
Mười sáu người này biết đã bị lộ, bỗng nhiên lướt ra: “Kiếm trận sát phạt, tập kết!”
Khí tức của cảnh giới Thần Tôn bùng phát!
“Các người không phải là thành viên của tiểu đội sát thần!”, Vạn Lăng Phong hiểu ra.
Lập tức, xung quanh kiếm khí đảo quét, ngưng tụ thành một vòi rồng khổng lồ!
Phong tỏa hai người!
Khí sát phạt khủng bố truyền ra giống như sóng thần, Vạn Lăng Phong đang định ra tay thì hơn ngàn đường kiếm khí cùng tấn công tới!
Phụt! Phụt! Phụt!
Trong tích tắc trên người Vạn Lăng Phong có thêm hàng trăm vết thương!
Nếu không phải Diệp Bắc Minh ra tay kéo ông ta lại, ngăn ở phía sau thì sợ rằng ông ta đã hóa thành sương máu rồi!
“Cảnh giới của ông quá thấp, trốn phía sau tôi, đừng ra tay bừa bãi!”
“Rõ!”
Vạn Lăng Phong nắm chặt nắm đấm, dường như quên mất cơn đau trên người!
Chỉ có một ý nghĩ, nâng cao cảnh giới, nhất định phải nâng cao cảnh giới!
“Diệp Bắc Minh đắc tội với Thiên Sát Môn chỉ có một kết cục, đó là chết!”, một tên sát thủ trong đó quát một tiếng!
Choang! Choang! Choang!
Lập tức, hơn ngàn đường kiếm khí giống như máy xay thịt ập đến!
Đủ để giết cảnh giới Thần Hoàng!
Kiếm trận sát phạt, vô cùng khủng bố!
Lúc Diệp Bắc Minh chuẩn bị ra tay phá trận, giọng của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục: “Chủ nhân, những kiếm khí này đều là đồ đại bổ, để tôi nuốt chửng đi!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng.
Giơ tay, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay!
Soạt! Soạt! Soạt!
Liền sau đó, kiếm khí sát phạt lại rơi trên kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, toàn bộ biến mất!
Chương 1755: Cơ hội sống
“Kiếm khí sát phạt bị nuốt chửng rồi? Làm sao có thể?”
Vẻ mặt của đám sát thủ của Thiên Sát Môn biến sắc!
Một người trong đó gầm lên: “Tiếp tục! Đừng tiếc sức mạnh trong cơ thể!”
“Đừng quên nhiệm vụ của chúng ta, dù có chết cũng phải kéo Diệp Bắc Minh lên đường cùng!”
“Giết!”
Mười sáu ngươi cùng hô lớn, cùng chém ra trường kiếm trong tay!
Vòi rồng được hình thành từ kiếm khí sát phạt bùng phát, xung quanh đầy tiếng quỷ khóc sói gào, khủng bố hơn lúc ban đầu không chỉ mấy lần!
Soạt! Soạt! Soạt!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đảo quét không trung, sau khi xoay tròn một vòng trên hư không!
Không chỉ nuốt chửng toàn bộ kiếm khí, ngay cả vòi rồng được hình thành từ kiếm khí sát phạt cũng bị nó nuốt chửng: “Không đủ, không đủ! Chủ nhân, tôi muốn ăn luôn những người này!”
“Một thanh kiếm biết nói?”
Vẻ mặt của mười sáu sát thủ đều cứng đờ, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi kinh khủng!
“Mặc kệ thanh kiếm đó, cùng tự hủy, lôi theo Diệp Bắc Minh chết cùng!”
Đột nhiên, đội trưởng sát thủ quát nói.
Ầm ầm!
Gần như trong tích tắc, cả sơn cốc giống như bị đạt hạt nhân tấn công!
Một đám mây nấm nổi lên!
“Ha ha ha… chết rồi! Cuối cùng cũng chết rồi!”
Đội trưởng sát thủ bị sức mạnh bùng nổ đánh bay, nằm dưới đất phun ra ngụm máu tươi: “Mười năm thần tôn đỉnh phong tự hủy, cho dù mày là cảnh giới thần hoàng cũng phải chết!”
Vừa dứt lời.
“Tiếc là tao không phải cảnh giới thần hoàng!”
Ánh lửa tỏa ra ngập trời, Diệp Bắc Minh bước ra như người không có việc gì!
Vạn Lăng Phong đứng phía sau Diệp Bắc Minh!
Sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt đầy kinh sợ!
Mười sáu cảnh giới thần tôn tự hủy, sánh ngang với quả bom hạt nhân nổ ở khu vực trung tâm!
Ông ta cũng nghĩ mình sẽ chết chắc, không ngờ trốn phía sau Diệp Bắc Minh lại vẫn sống sót!
‘Rốt cuộc Diệp soái là quái vật gì! Nói như vậy chẳng phải bom hạt nhân cũng không nổ chết được cậu ta ư? Vãi! Vãi! Vãi!”
Vạn Lăng Phong thở hổn hển, lồng ngưng nhấp nhô điên cuồng!
“Mày!”
Đồng tử của đội trưởng sát thủ run lên!
Lúc này, giọng lạnh lảnh của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Chủ nhân, mấy tên này tự hủy cũng gây ra năng lượng rất lớn đấy!”
“Vẫn còn một tên, hay là cũng cho hắn tự hủy, tôi lại ăn một bữa?”
Cả hiện trường tĩnh lặng như cái chết!
Đội trưởng sát thủ không ngừng run lên, sợ đến tìm sắp nổ tung!
Thanh kiếm này là quái vật gì?
Lại có thể coi năng lượng của võ giả tự hủy tạo ra thành đồ ăn?
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Giữ lại đã, tôi còn muốn hỏi hắn vài câu!”
Đội trưởng sát thủ phản ứng lại: “Diệp Bắc Minh, lần này mày thắng rồi, nhưng sớm muộn gì mày cũng chết dưới tay Thiên Sát Môn thôi!”
Kiếm trong tay chém về phía đầu của mình!
“Muốn chết trước mặt tao hả?”
Diệp Bắc Minh cười.
Một cây kim châm bay ra, cắm vào trong cơ thể của tên sát thủ hạ lệnh tự hủy!
‘Choang’ một tiếng giòn tan, kiếm trong tay rơi xuống đất!
‘Mày làm gì tao hả?”, trong lòng tên đội trưởng sát thủ trầm xuống.
Diệp Bắc Minh khinh miệt nhìn hắn: “Vừa nãy mày không tự hủy cùng đồng đội của mày, cho thấy mày cũng là kẻ sợ chết!”
“Tao cho mày một cơ hội sống, quay về nói với cấp trên của mày!”
“Đưa Tiêu Tiêu lành lặn toàn vẹn về đây, nếu cô ta thiếu một cọng tóc, tao bảo đảm diệt cả Thiên Sát Môn!”
Giơ tay thu hồi kim châm!
Tên đội trưởng sát thủ ngẩn người, mình lại hoạt động được trở lại: “Mày… mày tha cho tao đi thật?”
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt khinh thường: “Trong mắt tao, mày truyền về một câu nói này còn có giá trị hơn cái mạng của mày!”
“Mày!”
Trong mắt đội trưởng sát thủ lóe lên tia lửa giận: “Diệp Bắc Minh, mày sẽ hối hận!”
Đứng lên biến mất trong tầm mắt!
…
Phân đà số chín Thiên Sát Môn.
Cả hội trường bày đầy dụng cụ hành hình, dưới đất đã nhuốm máu đỏ tươi!
Trên đài cao!
Tiêu Tiêu bi sợi xích xuyên bả vai, trên người đã ướt dẫm máu tươi!
Máu tươi nhỏ xuống tí tách, men theo ngón châm bị đâm mười kim châm chảy xuống vũng máu dưới đất!
Máu tươi men theo vũng máu chảy xuống đài cao, một đám võ gải bị xích cổ phía dưới điên cuồng liếm máu tươi!
“Biết Thiên Sát Môn sẽ đối phó thế nào với phản đồ rồi chứ?”
“Nói đi! Rốt cuộc ai đã hủy diệt phân đà số một trăm linh tám? Tại sao cô lại ở Thái Dương Tông?”
“Giữa cô và Diệp Bắc Minh rốt cuộc có quan hệ gì? Có phải kẻ đứng sau Diệp Bắc Minh tiêu diệt phân đà số chín không?”, một người đàn ông áo choàng đen cất giọng lạnh lùng hỏi.
Người này chính là đà chủ của phân đà số chín!
Tiêu Tiêu yếu ớt cười: “Ha ha!”
“Tôi thấy cô rượu mời không muốn mà muốn uống rượu phạt đấy!”
Con mắt của đà chủ phân đà số chín trầm xuống.