Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 851: Rốt cuộc cậu là quái vật gì?

Ngạo Thiên Trì cũng gật đầu: "Kiên trì vì gia tộc!"

Hai người đồng thời gào thét một tiếng: "Tự bạo, tất cả đều tự bạo cho tôi!"

"Chúng tôi hãy đồng quy vu tận cùng Diệp Bắc Minh!"

"Mọi người cùng nhau tự bạo!"

Mười mấy lão già cảnh giới Thần Vương đến cảnh giới Thần Chủ gào thét, khuôn mặt già nua nổi đầy gân xanh.

Mấy chục người cảnh giới Thần Vương đến cảnh giới Thần Chủ, cộng thêm hai người cảnh giới Thần Chủ hậu kỳ cùng nhau tự bạo!

Toàn bộ Thanh Huyền Tông sẽ trong khoảnh khắc bị xóa đi, so vũ khí hạt nhân còn kinh khủng hơn!

Diệp Bắc Minh nổi giận gầm lên một tiếng: "Long hồn, ngăn cản bọn họ cho tôi!"

Kiếm Đoạn Long bay thẳng lên trên bầu trời!

Gào!

Một tiếng rồng gầm từ trên trời giáng xuống, đồng thời bộc phát ra mấy chục luồng ánh sáng đỏ như máu.

Những người vọng tưởng tự bạo kia, bao gồm cả Ngạo Thiên Trì và Lăng Nho Phong ở bên trong, toàn bộ đều bị huyết quang bao phủ ở bên trong!

Tất cả chân nguyên trong cơ thể bọn họ đều bị huyết quang áp chế, căn bản không có cách nào tự bạo!

Ngạo Thiên Trì tuyệt vọng: "Đây là thủ đoạn gì?"

Ánh mắt của Lăng Nho Phong cũng phải run rẩy, bị dọa đến mức trái tim gần như muốn ngừng đập, một câu cũng không nói nên lời!

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: "Không phải mấy người rất muốn tự bạo sao?"

"Nếu đã như vậy, ông đây sẽ bạo cho mấy người nhìn!"

Anh xông vào bên trong đám lão già kia, đấm ra một quyền: "Bạo!"

Một lão già hóa thành mưa máu!

"Bạo! Bạo! Bạo!"

"Tiếp tục bạo! Bạo cho ông đây!"

Ầm! Ầm! Ầm!

Diệp Bắc Minh khiến mười mấy lão già nổ tung thành mưa máu liền một mạch!

Đột nhiên, anh xuất hiện trước mặt Ngạo Thiên Trì và Lăng Nho Phong, một quyền đánh nát đan điền của hai người!

"Tông chủ!"

"Vô địch!"

Đôi mắt các đệ tử Thanh Huyền Tông đỏ bừng, các đệ tử trốn ra bên ngoài cấm địa cũng lần lượt xuất hiện.

Vừa rồi bọn họ bị những lão già này truy sát, tử thương vô số!

Cuối cùng cũng được xả giận rồi!

Một giây sau.

Chỉ thấy kiếm Đoạn Long hấp thu tất cả máu tươi giống như cắn nuốt.

Chân long được điêu khắc trên thân kiếm càng thêm đỏ rực!

"Đừng... Đừng mà!"

Ngạo Thiên Trì đau đớn gào thét, ông ta nằm rạp trên mặt đất, điên cuồng bứt tóc của mình giống như là nổi điên!

"Súc sinh, cậu đúng là súc sinh!"

"Thế mà lại giết người nhà họ Ngạo của tôi như vậy, Diệp Bắc Minh! Cho dù tôi có phải làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho cậu!"

Lăng Nho Phong hoàn toàn tuyệt vọng, ngồi bệt dưới đất giống như chó chết: "Diệp Bắc Minh... Rốt cuộc cậu là quái vật gì?"

Diệp Bắc Minh cười: "Làm quỷ? Sao ông lại cảm thấy ông có tư cách làm quỷ chứ?"

"Cậu nói cái gì?"

Ngạo Thiên Trì ngây người, không kìm lòng được mà run rẩy một chút.

Diệp Bắc Minh đưa tay ra bắt lấy hai người, ném đến bên cạnh Giang Thái Hư và Dạ Phá Dương.

Bốn cường giả đỉnh cao của gia tộc Thượng Cổ, giờ phút này chỉ còn lại bốn người bọn họ!

Giang Thái Hư chật vật hỏi: "Vì sao không giết chúng tôi?"

Diệp Bắc Minh lười giải thích.

Anh híp hai mắt lại, ánh sáng đỏ như máu chợt xuất hiện!

Từ bên trong đôi mắt của anh bộc phát ra ánh sáng đỏ như máu, sau đó chui vào trong trái tim của Ngạo Thiên Trì!

Phụt!

Một đống máu tươi phun ra ngoài!

Tinh huyết bốc cháy lên!

"Huyết Mạch Chú Sát!"

Giang Thái Hư hít sâu một hơi, hoảng sợ nhìn tinh huyết bị thiêu đốt!

Bên trong đó hiện ra một bức tranh, đều là cảnh tượng cơ thể của đám nhân vật cấp cao của nhà họ Ngạo bị thiêu đốt!

Cuối cùng ông ta đã biết vì sao Diệp Bắc Minh không giết bọn họ rồi!

Kẻ này... muốn đuổi tận giết tuyệt, diệt tộc của bọn họ!

"Không... con trai, cháu trai!"

Ngạo Thiên Trì vừa khóc vừa cười: "Ha ha ha ha, hu hu hu! Ma quỷ, Diệp Bắc Minh là ma quỷ!"

Ông ta tuyệt vọng nhìn ba người Giang Thái Hư, Dạ Phá Dương, Lăng Nho Phong: "Mấy người có nhìn thấy không? cậu ta tuyệt đối là bò ra từ trong địa ngục!"

"Nếu như cho tôi một cơ hội, cho dù có chết tôi cũng sẽ không đối địch với cậu ta..."

Một chữ cuối cùng vừa truyền ra.

Ngạo Thiên Trì hoàn toàn bị ngọn lửa cắn nuốt!

Trên trán ba người Giang Thái Hư, Dạ Phá Dương, Lăng Nho Phong đầm đìa mồ hôi lạnh!

Dạ Phá Dương bị dọa đến mức giọng nói run rẩy: "Diệp Bắc Minh... Không... Diệp tông chủ, đại nhân..."

"Cầu xin cậu cho nhà họ Dạ tôi một cơ hội, Dạ Phá Dương tôi biết sai rồi!"

"Cho dù cậu làm gì với tôi, cho dù nghiền xương tôi thành tro, thiên đao vạn quả tôi cũng được!"

"Nhưng cầu xin cậu đừng hủy diệt nhà họ Dạ..."

Dạ Phá Dương cũng đã bị chặt tay chân.

Nhưng ông ta vẫn nằm rạp trên mặt đất, dùng sức điên cuồng dập đầu xuống!

Rầm rầm rầm!
Chương 852: Tháp Trấn Giới xuất hiện

Cả người Lăng Nho Phong run rẩy: "Đại nhân, nhà họ Lăng tôi không nên đối địch với cậu, không nên đối địch với Thanh Huyền Tông!"

"Đại nhân, cầu xin cậu hãy cho nhà họ Lăng tôi một cơ hội!"

Rầm! Rầm! Rầm!

Lăng Nho Phong đập mạnh đầu xuống mặt đất, máu me đầm đìa!

Ngay cả Giang Thái Hư cũng tuyệt vọng, không nhịn được khẩn cầu: "Diệp Bắc Minh, tôi nhận thua!"

"Nhà họ Giang thua!"

"Giang Thái Hư tôi thề, có thể lập tức lấy bí pháp nói cho tất cả mọi người nhà họ Giang không được tìm Thanh Huyền Tông báo thù!"

"Về sau bất kỳ kẻ nào trong nhà họ Giang nhìn thấy Diệp đại nhân đều phải quỳ xuống đất hành lễ!"

Giang Thái Hư chật vật đứng lên, lại quỳ xuống bịch một tiếng!

Toàn bộ Thanh Huyền Tông đều sôi trào!

"Đây chính là gia tộc Thượng Cổ ư?"

"Thế mà lại dập đầu cầu xin tha thứ?"

"Xem ra gia tộc Thượng Cổ cũng không phải không thể chiến thắng được!"

"Không!"

Một đệ tử lắc đầu: "Là tông chủ không thể chiến bại!"

"Nói rất đúng!"

Đám người Thanh Huyền Tông vô cùng kích động, ánh mắt ai nấy đều nóng như lửa nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

Sùng bái!

Ngưỡng mộ!

Còn có kính sợ nồng đậm!

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: "Tôi diệt nhà họ Giang chẳng phải là tốt hơn sao?"

Lúc anh đang muốn ra tay.

Đột nhiên, một giọng nói lạnh như băng vang lên: "Người trẻ tuổi, cậu hơi quá đáng rồi đó!"

"Nếu như cậu chỉ giết tên phế vật này, lão phu sẽ không ra tay!"

"Dù sao, phế vật ngay cả một sâu kiến cảnh giới Hợp Nhất cũng không đánh lại sẽ không có tư cách dùng huyết mạch Giang tộc Thượng Cổ của tôi để sống trên thế giới này!"

Giọng nói dừng lại một chút.

"Nhưng mà!"

"Cậu muốn dùng Huyết Mạch Chú Sát? Tiêu diệt những con cháu khác trong nhà Giang tôi!"

"Lão phu không đồng ý!"

Vèo!

Tất cả mọi người ở đây đều run lên, nhìn về phía âm thanh phát ra: "Ai đang nói vậy?"

Ầm!

Không gian đột nhiên chấn động, trong không khí vốn dĩ không có một ai lại xuất hiện một lão già với sắc mặt uy nghiêm!

"Ngài... Ngài là lão tổ Giang Trần Tử?"

Vẻ mặt Giang Thái Hư hoàn toàn rung động, thế mà lão già trước mắt lại giống với bức tranh được cung phụng trong miếu thần của nhà họ Giang như đúc!

"Là tôi!"

Giang Trần Tử lạnh lùng gật đầu.

Sau đó ông ta nhìn về phía Diệp Bắc Minh: "Người trẻ tuổi, cậu quá tàn nhẫn, động một tí là lại muốn diệt môn!"

"Như thế không tốt, thật sự không tốt".

Diệp Bắc Minh cười nhạo một tiếng: "Ông đang giả vờ cái gì vậy?"

"Hôm nay ai dám ngăn cản tôi, tôi sẽ giết không tha!"

Giang Trần Tử hứng thú cười một tiếng: "Ồ, thật sao?"

"Giết không tha, lão phu rất muốn nhìn xem cậu giết không tha như thế nào!"

Ông ta dẫm chân xuống một cái!

Một luồng khí mạnh nổ tung!

Ầm ầm!

Uy thế kinh khủng quét sạch ra ngoài!

Trong chốc lát, xung quanh cơ thể Giang Trần Tử giống như xuất hiện sóng to gió lớn, cuồng phong gầm thét!

"Thần Đế!"

"Đây là khí tức của Thần Đế!"

Giang Thái Hư kích động đến mức cả người run rẩy, nước mắt nước mũi tuôn ra: "Ha ha ha ha! Nhà họ Giang tôi lại có một vị Thần Đế còn sống, ông trời vẫn chưa quên nhà họ Giang tôi!"

"A!"

Đôi mắt Ngạo Thiên Trì và Lăng Nho Phong đỏ bừng, kích động đến mức toàn thân run rẩy!

Lãnh Nguyệt cảm nhận được khí tức của Thần Đế, trong đôi mắt tràn ngập sợ hãi!

Sát Chủ phun ra một ngụm máu tươi, gương mặt xinh đẹp trắng bệch!

Mấy người Hạ Nhược Tuyết, Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi, Tô Thanh Ca, Lăng Vận Nhi cũng lần lượt nằm rạp trên mặt đất, căn bản không có cách nào chịu đựng được!

Bách Lý Phong Hoa, Thạch Thiếu Giang, Vương Kiếm Sinh bảo vệ Diệp Nam Thiên, Diệp Thanh Dương và đám người nhà họ Diệp!

Ba người bắt tay nhau mà vẫn còn cảm giác đầu gối như nhũn ra, không nhịn được muốn quỳ xuống!

Chỉ có Diệp Bắc Minh vẫn rất bình tĩnh: "Thần Đế thật sao?"

"Tháp Trấn Giới, cơ hội biểu hiện của ông đã đến rồi, hãy giết Thần Đế này đi".

"Tôi đồng ý với điều kiện của ông!"

Sâu dưới lòng đất truyền đến một giọng nói già nua: "Được!"

Ầm!

Trên bầu trời cấm địa của Thanh Huyền Tông xuất hiện hư ảnh một bảo tháp cổ xưa!

Khóa chặt lấy Giang Trần Tử, trực tiếp nghiền ép xuống!

Khuôn mặt già nua của Giang Trần Tử khựng lại, thay vào đó là sợ hãi nồng đậm: "Tháp Trấn Giới... Làm sao có thể, thế mà ông lại ở chỗ này..."

"Chúng tôi đã đi tìm lâu như vậy, ông..."

Ầm!

Hư ảnh của Tháp Trấn Giới rơi xuống, một cơn mưa máu bắn ra!

Giang Trần Tử hoàn toàn biến mất!

Một vị Thần Đế đã chết!

...

Trong nháy mắt tháp Trấn Giới xuất hiện, trên một vùng đất vỡ vụn nào đó của Đại Lục Thượng Cổ.

Chín mươi chín ngọn núi thần bay thẳng lên trời giống như những thanh kiếm sắc bén!

Ở chỗ sâu nhất, một cung điện cổ xưa bỗng nhiên chấn động.

Ầm ầm!

Trên bầu trời sấm sét vang dội, trong hư không lại có vô số phù văn màu đỏ như máu sáng lên, ngưng tụ thành dáng vẻ một con huyết long!

"Gào!"

Huyết long kịch liệt giãy giụa, điên cuồng gào thét!

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Sao linh hồn tổ tiên lại đột nhiên chấn động?"

Trên trăm lão già có khí tức kinh khủng xuất hiện, bay lên không trung, kinh ngạc nhìn huyết long trước mắt!

Một giây sau.

Bên trong hư không vô tận đột nhiên có một bảo tháp đen nhánh trực tiếp hiện lên trên linh hồn huyết long!

"Gào!"

Huyết long kêu thảm một tiếng, sau đó ảm đạm, biến mất.

"Tháp Trấn Giới biến mất mấy chục vạn năm xuất hiện!"

Đôi mắt của mỗi lão già co rút lại thật sâu.

...

Cùng lúc đó, sâu trong gia tộc Nam Cung, trước bức tranh treo tường đã tồn tại mấy trăm ngàn năm kia.

Miếng đá tróc ra “rầm rầm”.

Khuôn mặt thanh niên phía trên càng thêm rõ ràng!

Thế mà trên người anh lại có thêm cái bóng mơ hồ của một tòa bảo tháp!

"Tháp Trấn Giới xuất hiện!"

"Chẳng lẽ lời tiên đoán sắp thành sự thật sao?"
Chương 853: Tông chủ, cậu đúng là quái vật

Không chỉ là hai thế lực lớn này.

Các cường giả trong những thế lực khác của Đại Lục Thượng Cổ đều cảm nhận được khí tức của tháp Trấn Giới .

...

Sâu trong một ngọn núi thần cổ xưa.

Một lão già mở mắt ra: "Khí tức của tháp Trấn Giới?"

Lão già bước ra một bước, xông lên trên bầu trời giống như sao băng.

...

Bên trong một hồ ma.

Đôi mắt của một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần ngưng tụ: "Tháp Trấn Giới xuất hiện rồi?"

Nước hồ sôi trào, người phụ nữ dậm chân một cái rồi biến mất.

...

Bên ngoài một mộ huyệt cổ xưa.

Mấy tên trộm mộ mở bản đồ trong tay ra: "Chính là chỗ này, chỉ cần mở mộ huyệt này ra, bảo bối bên trong chính là của chúng ta!"

Đột nhiên.

Một tiếng vang “ầm ầm” thật lớn truyền ra.

Mộ huyệt sụp đổ trong nháy mắt, một bàn tay gầy guộc chống nắp quan tài ra.

Bên trong truyền đến giọng nói khiến người ta rùng mình: "Tháp Trấn Giới... Mấy trăm ngàn năm, cuối cùng tháp Trấn Giới đã xuất hiện rồi!"

"Quỷ... Quỷ..."

"A!"

Một tiếng hét thảm vang lên!

Sau đó im bặt.

Những cảnh tượng tương tự xuất hiện khắp các nơi ở Đại Lục Thượng Cổ.

Bởi vì khí tức của tháp Trấn Giới xuất hiện, toàn bộ Đại Lục Thượng Cổ đều phải sôi trào!

...

Đương nhiên Diệp Bắc Minh không biết tháp Trấn Giới đã gây ra chấn động như thế nào.

Anh đi đến trước mặt ba người Giang Thái Hư, Lăng Nho Phong, Ngạo Thiên Trì giống như thần chết!

Ánh mắt ngưng tụ!

Huyết Mạch Chú Sát!

Ba người kêu thảm một tiếng, thân thể bốc cháy lên!

Bên trong ánh lửa phản chiếu ra cảnh tượng thê thảm của huyết mạch gia tộc Thượng Cổ, đều bị chôn vùi trong khoảnh khắc!

"Trời! Thủ đoạn của tông chủ đúng là có thể so với quỷ thần!"

"Thật là đáng sợ, có một vị tông chủ như vậy, gia tộc Thượng Cổ chó má gì chứ, chúng ta không cần phải sợ!"

Lúc đám người Thanh Huyền Tông đang kích động.

Diệp Bắc Minh đã nhanh chóng đi đến trước mặt hai người Tiêu Nhã Phi và Hạ Nhược Tuyết.

Chỉ thấy.

Cổ tay của hai người áp sát vào với nhau.

Tiêu Nhã Phi đã hôn mê!

Gương mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Tuyết tái nhợt: "Cô nhóc ngốc này vì anh mà sắp chảy hết máu rồi".

Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm Tiêu Nhã Phi: "Anh thấy rồi".

"Xem anh làm gì bây giờ!"

Hạ Nhược Tuyết cười trộm một cái.

Nếu là những người phụ nữ khác, Hạ Nhược Tuyết nhất định sẽ ghen!

Thế nhưng đối mặt với Tiêu Nhã Phi, cô ấy căn bản không ghen nổi!

Anh lấy ra hai viên đan dược, đưa một viên cho Hạ Nhược Tuyết.

Sau đó nhét một viên khác vào trong miệng Tiêu Nhã Phi!

Quỷ Môn Thập Tam Châm rơi xuống, chữa trị vết thương của hai người.

Tiếp theo.

Anh lại đi tới trước mặt đám người Lãnh Nguyệt, Sát Chủ, Thạch Thiếu Giang, chữa thương cho bọn họ.

Một giây sau.

Diệp Bắc Minh quay người sang phía đám đệ tử Thanh Huyền Tông, lấy ra hơn mười ngàn viên thuốc!

"Đây là..."

"Đậu má!"

"Bảy đan văn, đan dược Thánh phẩm!"

"Đậu má! Tông chủ! Hơn mười ngàn viên đan dược Thánh phẩm bảy đan văn, anh đi cướp bóc đan tông nào sao?"

Các đệ tử Thanh Huyền Tông đều ngây ra.

Ai nấy đều không thể tưởng tượng nổi há to miệng.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Lúc tôi nhàn nhàm chán đã luyện chơi".

"Cái gì?"

Bách Lý Phong Hoa hít sâu một hơi: "Tông chủ, đây là cậu luyện chơi ư?"

Diệp Bắc Minh thuận miệng trả lời một câu: "Không sai".

"A!"

Mọi người hít sâu một hơi!

"Tông chủ nghịch thiên quá!"

"Thiên phú võ đạo khủng bố như thế rồi mà còn có thể luyện chế đan dược nữa".

Thạch Thiếu Giang ngây người: "Cậu... Cậu lại có thể luyện chế ra đan dược Thánh phẩm bảy đan văn?"

Vương Kiếm Sinh co quắp khóe miệng: "Tông chủ, cậu đúng là quái vật!"

Trên mặt Lãnh Nguyệt tràn đầy kinh ngạc: "Minh Nhi, sao dì lại không biết con biết luyện đan?"

"Thế mà ngay cả dì con cũng giấu".

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Một kỹ năng bình thường mà thôi, cũng không phải bản lĩnh gì lớn".

Mọi người đều trợn ngược mắt lên!

Tô Thanh Ca mừng thầm: "Hừ, hình như chỉ có mình biết anh Diệp là một vị Đan Đế đi!"

Diệp Bắc Minh lại để tháp Càn Khôn Trấn Ngục tìm kiếm xung quanh Thanh Huyền Tông.

Sau khi xác định an toàn, anh mới nói: "Tất cả mọi người trở về chữa thương đi, Thanh Huyền Tông tạm thời an toàn".

"Tôi còn có một số chuyện vẫn chưa xử lý xong".

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Diệp Bắc Minh nhảy vào bên trong cái khe dưới mặt đất.

Ánh mắt Lãnh Nguyệt ngưng tụ: "Tất cả mọi người nghe lệnh, rời khỏi cấm địa!"

Anh vừa trở lại bên trong tháp Trấn Giới, giọng nói của tháp hồn đã vang lên: "Diệp Bắc Minh, tôi đã giúp cậu giết một Thần Đế, cậu cũng nên đáp ứng yêu cầu của tôi đi!"

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Tôi không có cách nào cam đoan nhất định sẽ làm được".

"Nhưng tôi sẽ cố hết sức".

"Ha ha ha!"

Linh hồn tháp Trấn Giới cười to: "Chỉ cần cậu đồng ý là được, tôi tin tưởng cậu sẽ làm được!"

"Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ mà chủ nhân giao cho, bây giờ tôi có thể luân hồi rồi".

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục dao động: "Ông có thể vào luân hồi ư?"

Linh hồn tháp Trấn Giới cười một tiếng: "Chủ nhân của tôi cho tôi một cơ hội".

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc một lát, phun ra một câu: "Chúc mừng ông!"

Trong giọng điệu của nó lại có chút hâm mộ!
Chương 854: Chủ nhân đời thứ nhất của tháp Càn Khôn Trấn Ngục

Tháp Trấn Giới có chút đắc ý: "Ha ha, lấy thân phận của ông, thế mà còn muốn hâm mộ tôi!"

"Nhưng mà tôi cũng sẽ cho ông một món quà lớn, tôi tặng bản nguyên của mình cho ông".

"Hẳn là có thể giúp ông khôi phục một chút đi..."

Một giây sau.

Phía trên hư ảnh của hồn tháp bốc cháy lên một luồng ánh sáng!

Sau đó biến mất.

Tại chỗ chỉ còn lại một đám năng lượng màu xám!

Chính là bản nguyên của tháp Trấn Giới.

Diệp Bắc Minh hiếu kì: "Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, chuyện gì xảy ra vậy?"

"Tháp Trấn Giới tiến vào luân hồi chẳng phải tương đương với chết sao?"

"Làm sao tôi lại có cảm giác giống như ông rất hâm mộ nó?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phun ra hai chữ: "Đúng thế".

Diệp Bắc Minh vô cùng nghi hoặc: "Tử vong có cái gì hay mà phải hâm mộ?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: "Đối với khí linh mà nói, một khi bản thể bị hủy đi, khí linh bình thường đều sẽ hủy diệt theo".

"Khí linh có tư tưởng của mình, nhưng không có linh hồn của mình".

"Một ngày nào đó sẽ bị chôn vùi, sẽ chết".

"Nhưng nếu khí linh có được cơ hội luân hồi, sẽ có thể chuyển thế đầu thai làm người!"

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Chuyển thế đầu thai? Người chết như đèn tắt, thật sự có kiếp sau sao?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời một câu khẳng định: "Có! Nhưng mà chưa có ai chứng thực cả".

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu: "Có chút tưởng niệm cũng tốt, đây là bản nguyên của tháp Trấn Giới, tôi cảm giác được năng lượng rất tinh khiết".

"Hãy cắn nuốt nó, để xem nó có chỗ tốt gì với ông!"

Diệp Bắc Minh suy nghĩ trong đầu, đi đến phía trước bản nguyên của tháp Trấn Giới.

Anh đưa tay ra chộp tới!

Trực tiếp hút vào trong cơ thể, bị tháp Càn Khôn Trấn Ngục hấp thu.

Đột nhiên.

Ầm ầm!

Một tiếng vang kinh thiên động địa truyền đến, toàn thân Diệp Bắc Minh rung mạnh.

Anh cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung.

Trước mắt anh hoàn toàn choáng váng, xuất hiện một cảnh tượng hỗn độn, các loại dị tượng kinh người hiện lên ở sâu trong đầu!

Đây là một cảnh tượng kinh khủng!

Trên bầu trời, từng cung điện cổ xưa nổ tung, rơi xuống mặt đất!

Trên mặt đất nứt ra thành từng lỗ thủng kinh khủng, vô số sinh vật cổ xưa leo ra từ trong đó!

Dữ tợn!

Kinh khủng!

Hung tàn!

Khí tức kinh người!

Trong hư không phía trước, các loại dị thú không biết tên đang chiến đấu.

Diệp Bắc Minh nhận ra một con tổ long đang chiến đấu: "Trời! Đám dị thú này lại có thể không phân thắng bại với tổ long ư?"

"Hơn nữa tổ long… còn… bị thương!"

Cả người Diệp Bắc Minh rung mạnh.

Thế giới quan của anh đang bị rung động rất lớn: "Đây là chỗ nào, tại sao lại xuất hiện ở trong đầu tôi?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cực kỳ kích động: "Không!"

"Đây không phải cảnh tượng trong đầu của cậu, đây là cảnh tượng trong trí nhớ của tôi!"

"Tôi nhớ ra rồi, nơi này là... chiến trường Thái Cổ..."

"Chiến trường Thái Cổ?"

Con ngươi của Diệp Bắc Minh co rụt lại.

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vô cùng gấp gáp: "Đúng rồi, tôi nhớ ra nơi này... chính là chiến trường Thái Cổ".

"Chủ nhân đời thứ nhất của tôi, cũng chính là người sáng tạo tháp Càn Khôn Trấn Ngục!"

"Đã có một trận chiến cuối cùng với chư thiên thần ma ở chiến trường Thái Cổ, chỉ tiếc... chủ nhân đã thất bại!"

"Chư thiên vạn giới tổn hại, pháp tắc võ đạo sụp đổ, đại đạo không còn..."

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lẩm bẩm.

Diệp Bắc Minh nhíu mày.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chính là một cái bug lớn với Đại Lục Chân Võ!

Anh có thể đi đến hôm nay, có thể nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục có hơn một nửa công lao.

Rốt cuộc người sáng tạo ra tháp Càn Khôn Trấn Ngục mạnh đến mức nào?

"Thế mà người như vậy cũng có thể chết sao?"

Trong lòng Diệp Bắc Minh chấn động không gì sánh nổi.

Đột nhiên.

Cảnh tượng trong đầu dừng lại!

Giống như một video 3D đột nhiên bị người ta nhấn nút tạm dừng.

"Cuối cùng chúng ta đã được gặp nhau".

Một giọng nói nhàn nhạt truyền đến.

"Ai?"

Diệp Bắc Minh biến sắc.

Đây là hình tượng mà tháp Càn Khôn Trấn Ngục hồi ức, lại có giọng nói của ai được?

"Tôi".

Giọng nói kia phun ra một chữ.

Một giây sau.

Sâu trong hỗn độn phía trước, một thanh niên đi ra!

Trong giây phút nhìn thấy người nọ, toàn thân Diệp Bắc Minh run lên: "Anh... Không đúng, đây là tôi?"

Diệp Bắc Minh trừng to mắt, vẻ mặt giống như là gặp quỷ.

Thanh niên trước mắt thế mà lại giống anh như đúc!

Thanh niên mỉm cười gật đầu: "Là cậu, cũng không phải cậu".

Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Có ý gì?"

Thanh niên lắc đầu: "Cậu đã từng là tôi, bây giờ lại không phải là tôi".

Giọng nói của Diệp Bắc Minh trầm xuống: "Đừng làm trò bí hiểm với tôi, rốt cuộc anh là ai?"

Thanh niên thản nhiên nói: "Chủ nhân đời thứ nhất của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!"

"Cái gì?!"
Chương 855: Sư phụ thứ 102

Diệp Bắc Minh lại biến sắc: "Anh... thế mà anh vẫn còn sống?"

"Không".

Thanh niên lắc đầu: "Tôi đã chết rồi, tôi chỉ ở trong trí nhớ của tháp nói chuyện với cậu thôi".

"A!"

Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi: "Ở trong trí nhớ nói chuyện với tôi?"

Tất cả những điều này đều đã vượt qua khỏi nhận biết của anh!

Thanh niên mỉm cười giải thích: "Cậu là một người hiện đại, điều này không khó lý giải lắm mà".

"Mặc dù tôi đã chết rồi, nhưng một bộ phận linh trí của tôi bị phong ấn trong trí nhớ của tòa tháp".

"Một ngày nào đó, nếu có người mở ra ký ức của tòa tháp, sẽ có thể nói chuyện được với tôi!"

"Điều này cũng giống như máy tính hoặc là trí tuệ nhân tạo trong thế giới của cậu vậy".

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Đã hiểu, vì sao anh lại muốn nói chuyện với tôi?"

Thanh niên nhìn Diệp Bắc Minh: "Tòa tháp đã lựa chọn vô số chủ nhân, chỉ có cậu là đặc biệt nhất..."

Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Tôi đặc biệt chỗ nào?"

"Còn nữa, vì sao tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại lựa chọn tôi?

Thanh niên trầm mặc một lát: "Bởi vì... cậu rất giống tôi".

"Trên người của cậu có cái bóng của tôi".

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi chính là tôi!"

"Tôi là người độc nhất vô nhị trên thế giới, tôi sẽ không giống ai, cũng không phải cái bóng của ai cả".

"Ha ha ha!"

Thanh niên cười một tiếng: "Diệp Bắc Minh, quả nhiên cậu rất hợp gu của tôi".

"Nếu tòa tháp đã lựa chọn cậu, tất cả chuyện tiếp theo liền giao cho cậu làm đi!"

Đột nhiên, thanh niên hét lớn một tiếng!

Giống như có một tia chớp giáng từ trên chín tầng trời xuống vậy!

"Diệp Bắc Minh!"

"Cậu có bằng lòng bái tôi làm sư phụ hay không?"

Diệp Bắc Minh có chút mừng rỡ!

Người này sáng tạo ra tháp Càn Khôn Trấn Ngục, thực lực tuyệt đối trâu bò!

Diệp Bắc Minh nhanh chóng trả lời: "Tôi có thể bái anh làm sư phụ, nhưng tôi phải nói trước với anh!"

"Tôi đã có 101 vị sư phụ rồi, nếu anh muốn nhận tôi làm đồ đệ, chỉ có thể làm vị sư phụ thứ 102 của tôi!"

"Cái gì?"

Thanh niên ngây người, rõ ràng không nghĩ tới điều này!

Vẻ mặt anh ta không thể tưởng tượng nổi: "Cậu nhóc, cậu lại có nhiều sư phụ như vậy ư?"

Diệp Bắc Minh gật gật đầu.

Thanh niên lắc đầu: "Thôi được, vị sư phụ thứ 102 cũng không sao!"

"Từ nay trở đi thanh kiếm này sẽ đi theo cậu!"

"Tất cả những gì của tôi đều được cất giấu trong thanh kiếm này, một khi mở ra sẽ có thể đạt được tất cả truyền thừa của tôi!"

Bên trong hỗn độn, một thanh bảo kiếm màu đen có khí tức kinh người bay ra!

"Đây là cái gì?"

Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm bảo kiếm tạo hình cổ xưa trước mắt.

Hô hấp dồn dập, khuôn mặt đỏ bừng!

Nó mới chỉ xuất hiện một chút mà thôi, anh đã có một loại cảm giác trái tim muốn nhảy ra rồi!

Kiếm này tuyệt đối kinh khủng!

Còn kinh khủng hơn kiếm Đoạn Long!

Thanh niên nói ra từng chữ: "Kiếm! Càn! Khôn! Trấn! Ngục!"

"Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục?"

Ánh mắt Diệp Bắc Minh nóng như lửa, hô hấp càng ngày càng gấp rút.

Thanh niên cười một tiếng: "Nhóc con, vi sư đi đây".

Anh ta dứt khoát xoay người đi vào bên trong hỗn độn.

"Chờ một chút!"

Diệp Bắc Minh hét lớn một tiếng: "Sư phụ, hãy giúp con một chuyện!"

"Cái gì?"

Cả người thanh niên lảo đảo một cái, quay đầu nhìn Diệp Bắc Minh: "Tên nhóc thối, ta đã cho con truyền thừa lớn nhất rồi".

"Tất cả những gì của ta đều ở bên trong kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!"

"Nếu có cái gì không hiểu, có thể hỏi tòa tháp!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tòa tháp không tốt lắm, có đôi khi linh, có đôi khi mất linh".

Thanh niên khinh bỉ nhìn Diệp Bắc Minh một chút: "Sau trận chiến Thái Cổ, tòa tháp đã bị hư hại".

"Nếu con có thể chữa trị cho nó, nó tuyệt đối sẽ là sự trợ giúp mạnh nhất của con!"

"Đi theo con một ngày đói ba bữa, nó mới cắn nuốt được bao nhiêu tiền?"

Diệp Bắc Minh có chút xấu hổ: "Về sau con sẽ chú ý".

"Nhưng mà sư phụ, xin người hãy giúp con tìm kiếm tung tích của mẹ con đi!"

Thanh niên hừ lạnh một tiếng: "Ta sẽ giúp con một lần cuối cùng!"

Nói xong, anh ta đưa tay điểm vào giữa trán Diệp Bắc Minh.

Trong chốc lát, giữa trán Diệp Bắc Minh bộc phát ra một ánh hào quang cực kỳ sáng chói!

Ầm!

Một hình ảnh xuất hiện ở phía trước.

Đây là một sơn cốc có chim hót hoa nở.

Hai cô gái đang ngồi dưới một gốc cây cổ thụ.

"Nhược Dư!"

"Tôn Thiến!"

Diệp Bắc Minh rất kích động: "Là các cô ấy!"

Trên một cái ghế cách đó không xa có một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần đang ngồi!

Dung mạo của bà ấy gần như giống Diệp Bắc Minh như đúc.

Con ngươi Diệp Bắc Minh co vào một chút: "Mẹ! Đây là mẹ con!"

"Thật là bà ấy sao? Sư phụ, đây quả thật là mẹ con?"

Thanh niên hừ lạnh một tiếng: "Đây là hình ảnh ở thời gian thực, đối với ta mà nói, đây chỉ là chuyện động động ngón tay thôi".

"Bà ấy vẫn còn ở thế giới này, nhưng mà… có vẻ thế giới của con đã bị người khác tách ra".

"Bà ấy ở một tầng phía trên!"

"Một tầng phía trên?", Diệp Bắc Minh khẽ giật mình, sau đó lập tức hiểu ra: "Mẹ con đang ở Đại Lục Thượng Cổ!"

Cùng lúc đó, Diệp Thanh Lam nhướng mày.

Bà ấy buông quyển sách trong tay ra: "Kỳ quái, tại sao mình lại cảm giác có người đang nhìn nhỉ?"

Đột nhiên, biến cố xảy ra.

Trên bầu trời sơn cốc xuất hiện một tia chớp màu đen, rơi xuống trong sơn cốc!

Diệp Thanh Lam biến sắc: "Nhược Dư, Tôn Thiến cẩn thận, có kẻ địch đến!"

Bà ấy tiện tay lấy ra một ngọc bội, phù văn phía trên chớp động.

Ầm ầm!

Trên bầu trời sơn cốc hiện ra bốn tầng màn sáng tím, lam, đỏ, xanh.

Ngăn cản tia chớp màu đen kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK