Trong nháy mắt đã đi đến trước mặt Thẩm Linh Lung, bóp lấy cổ của cô ta!
“Tiểu công chúa!”
“Đáng chết!”
“Tên khốn vô liêm sỉ, buông tiểu công chúa ra!”
Từng người trẻ tuổi xung quanh đều sợ hãi kêu to.
Một cảm giác hít thở không thông truyền đến, trong đôi mắt đẹp của Thẩm Linh Lung bộc phát ra ánh sáng đỏ như máu: “Anh dám động vào một cọc tóc của tôi...”
“Răng rắc!”
Một tiếng giòn vang!
Cái cổ mềm mại của Thẩm Linh Lung bị trực tiếp bóp nát!
Đôi mắt đẹp của cô ta trợn trừng!
Khuôn mặt xanh tím, vẻ mặt khiếp sợ và không dám tin!
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh!
Mấy người trẻ tuổi vừa mở miệng quát lớn sợ tới mức ngã ngồi xuống đất, trong đầu vang lên ầm ầm, hoàn toàn ngây người!
Đám người Lôi Bằng, Mục Thừa, Tống Điệp Y, Mộc Tuyết Tình cũng sợ run.
Lôi Bằng nuốt một ngụm nước bọt: “Ông trời ơi, bây giờ thật sự là không có ai mà anh Sát Thần không dám giết!”
Đột nhiên.
Một tiếng rít gào truyền đến: “Con gái! Không!”
Cuối cùng Thẩm Vạn Tứ đã chạy tới.
Sau đó ông ta trơ mắt nhìn thấy Diệp Bắc Minh bóp nát cổ họng của Thẩm Linh Lung!
Nửa ngày trước, con trai Thẩm Thông của ông ta đã chết!
Nửa ngày sau, con gái ông ta lại chết ở ngay trước mắt ông ta!
Trong phút chốc.
Thẩm Vạn Tứ quả thực phát điên rồi, trái tim đập thình thịch, suýt nữa thì đau lòng đến chết.
Đây là hai đứa con mà ông ta yêu thương nhất, nhưng tất cả đều đã chết chỉ trong vòng một ngày!
“Ha ha ha ha!”
Thẩm Vạn Tứ vô cùng điên cuồng nở nụ cười: “Tất cả võ giả ở đây, bất cứ ai cũng được!”
“Nếu có thể chém kẻ này một đao, thưởng một trăm ngàn đồng!”
“Nếu có thể khiến kẻ này bị thương, thưởng hai trăm ngàn đồng!”
“Chém đứt một cánh tay của cậu ta, thưởng ba trăm ngàn đồng!”
“Chém đứt một cái chân của cậu ta, thưởng năm trăm ngàn đồng!”
Đôi mắt ông ta tràn ngập tơ máu!
Ông ta gần như là rít gào lên: “Chém đầu người này, thưởng một triệu đồng!”
“Chỉ cần người này không chết thì vẫn có hiệu lực!”
Xung quanh lặng ngắt như tờ!
“A!”
Những tiếng hít khí lạnh truyền đến.
Hơn trăm ngàn người tu võ ở đây đều ngây ra!
Đột nhiên.
Đôi mắt của ai cũng bộc phát ra ánh sáng kinh người!
Tham lam! Kích động! Lửa nóng!
Ai nấy cũng đều nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh giống như nhìn một bảo bối vậy.
Chém anh một đao mà đã được một trăm ngàn đồng rồi?
Đậu má!
Đây quả thật là máy in tiền di động!
Tiêu Nhã Phi trừng to đôi mắt đẹp: “Bát trường lão mau nghĩ biện pháp đi!”
Bát trường lão nhà họ Tiêu nghiêm trọng lắc đầu: “Không có biện pháp nào cả!”
“Thần tài nổi giận!”
“Kẻ này chắc chắn sẽ phải chết!”
“Thần tiên đến đây cũng không cứu được cậu ấy!”
“Haiz!”
Bát trường lão thở dài một tiếng: “Đáng tiếc, cậu ấy kích động quá!”
Tiêu Dung Phi đứng tại chỗ, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Giây tiếp theo.
Vèo! Vèo! Vèo! Vèo...
Mấy trăm bóng người đi ra từ trong đám đông, đôi mắt ai nấy cũng đều đỏ như máu, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Bọn họ giống như một con sói đói phát hiện ra cừu!
Sát khí khủng bố của mấy trăm người tu võ đứng đầu đánh úp lại!
Lạnh như băng!
Tử vong!
Cô quạnh!
Bao phủ khắp không trung.
Những võ giả còn lại không định ra tay chỉ cảm thấy hai chân run rẩy, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh!
Một người trẻ tuổi của đất tổ run rẩy hỏi: “Rốt cuộc tên này là ai?”
Có người lắc đầu: “Mặc kệ cậu ta là ai, tôi chỉ biết bây giờ cậu ta muốn mua quan tài cũng không còn kịp rồi”.
Tin tức về thang Long Môn đã sớm truyền về!
Nhưng mọi người còn chưa được nhìn thấy dáng vẻ của Sát Thần!
Vì vậy mới không nhận ra anh.
Sắc mặt đám người Lôi Bằng, Mục Thừa, Tống Điệp Y, Mộc Tuyết Tình trắng bệch, hoảng sợ cúi đầu.
Lôi Bằng tuyệt vọng nói: “Anh Sát Thần, chẳng lẽ câu chuyện của anh sẽ dừng ở đây sao?”
“Đừng nói nữa!”
Mục Thừa nuốt một ngụm nước bọt: “Với tình hình như thế này, tôi thật sự không nghĩ được anh ta sẽ sống sót như thế nào!”
“Mấy trăm người tu võ cảnh giới Võ Thánh và Võ Đế!”, hai chân Tống Điệp Y như nhũn ra, run rẩy nói: “Còn có hai mươi mấy người tu võ Tiên Thiên...”
Vẻ mặt Mộc Tuyết Tình phức tạp nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, cắn chặt đôi môi đỏ mọng.
Bỗng nhiên.
Vân Chi Lan quát to một tiếng: “Cậu Diệp, cậu chạy mau!”
“Không cần quan tâm đến chúng tôi, cậu hãy dùng hết sức phá vòng vây, vẫn còn cơ hội!”
“Cậu Diệp có thể cứu hai ông cháu chúng tôi, Vân Chi Lan vô cùng biết ơn!”
“Nếu có kiếp sau, lão phu sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp cậu Diệp!”
Một câu cuối cùng gần như là rống lên!
Thẩm Vạn Tứ hừ lạnh một tiếng: “Ha ha, muốn chạy ư?”
Đôi mắt ông ta đỏ như máu: “Chỉ cần là người có liên quan đến chuyện ngày hôm nay, tất cả đều phải chết!”
Đầu óc Vân Kiếm Bình trống rỗng!
Cô ta ngơ ngác nhìn Diệp Bắc Minh.
Cô ta còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh vì cứu mình và ông nội mới rơi vào tình huống này!
Trong khoảng thời gian cô ta đã vô cùng cảm động.
Diệp Bắc Minh bình tĩnh cười: “Chạy ư?”
“Vì sao tôi phải chạy?”
Ở nhà của tôi mà muốn giết tôi?
Đừng nói là mấy trăm người tu võ, cho dù tất cả mọi người ở đây đồng loạt ra tay, anh cũng không sợ!
“Giết!”
Mấy trăm võ giả gần như đồng thời quát lên một tiếng lớn, sát khí mãnh liệt ùa về phía Diệp Bắc Minh.
Lao về phía anh!
“Chị!”
Tiêu Nhã Phi ôm lấy cánh tay Tiêu Dung Phi.
Làn da cô ta còn bị véo đến tím tái!
Tiêu Dung Phi lại không có cảm giác gì.
Mộc Tuyết Tình nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc!
Biến cố xảy ra.
Ầm vang!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền ra từ long mạch trong cấm địa, từng ngọn núi tuyết chấn động như sắp xảy ra một trận động đất vậy!
Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về hướng núi tuyết.
Sau đó liền nhìn thấy một màn khó quên nhất cuộc đời này!
Chỉ thấy.
Ở trong ánh mặt trời, một cánh cửa lớn màu vàng hiện lên.
Chậm rãi mở ra!
“Đây là...”
Mọi người mừng rỡ: “Thiên Môn, đây là Thiên Môn!”
“Cấm địa long mạch mở ra rồi?”
“Thật tốt quá!”
Giây tiếp theo.
Một màn làm cho người ta hoảng sợ xuất hiện.
“Keng!”
Một kiếm khí màu vàng bay ra từ trong Thiên Môn, hóa thành một tàn ảnh, trực tiếp chém về phía mấy trăm người tu võ kia.
Phập!
Cái đầu thứ nhất bay lên, không ngờ lại bị kiếm khí này chém bay!
Chương 537: Vì sao lần nào anh cũng có thể tạo ra kỳ tích
“Đậu má!”
“Sao lại thế này?”
Đám người phát ra những tiếng thét chói tai.
Đồng tử của Thẩm Vạn Tứ co rụt lại: “Cái gì?”
Tiêu Nhã Phi cũng vô cùng khiếp sợ: “Chị, chị mau nhìn kia!”
Tiêu Dung Phi gật đầu: “Thấy rồi, đừng kêu nữa!”
Ánh mắt của Bát trường lão ngưng tụ: “Người trong cấm địa ra tay sao?”
Vèo!
Đám người tu võ còn lại cũng đều nhìn qua, không dám tin.
Tiếp theo.
Kiếm khí kia đột nhiên chuyển hướng, chém về phía người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư...
Người thứ chín mươi chín...
Người thứ một trăm bảy mươi...
Phập! Phập! Phập! Phập!
Chỉ trong phút chốc, mấy trăm cái đầu ngươi rơi xuống đất, không ai may mắn thoát khỏi.
Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!
Đầu óc tất cả người tu võ ở đây trống rỗng, hoàn toàn bị dọa sợ choáng váng.
Diệp Bắc Minh cũng chấn động: “Loại sát khí ngập trời này... Là vị sư phụ kia?”
“Những ai dám ra đây, đây chính là kết cục!”
Một giọng nữ vô cùng dễ nghe, hơn nữa còn mang theo vẻ cưng chiều thản nhiên truyền đến: “Còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau tiến vào đi!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười.
Anh không hề do dự bay lên trời, bước từng bước vào bên trong Thiên Môn.
Ầm vang!
Thiên Môn đóng lại, Diệp Bắc Minh biến mất ở trong tầm nhìn của mọi người.
“A!”
Cuối cùng Thẩm Vạn Tứ đã tỉnh táo lại, sợ tới mức quỳ trên mặt đất!
Rầm rầm rầm!
Ông ta không ngừng dập đầu về hướng cấm địa long mạch: “Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng!”
Xung quanh hoàn toàn ồ lên!
“Đây là chuyện gì vậy?”
“Tôi đã nhìn thấy cái gì vậy, vừa rồi lại có một kiếm khí bay ra từ trong cấm địa, chém giết mấy trăm Võ Đế, Võ Thần? Mấy chục Tiên Thiên?”
“Trời ơi!”
Hơn trăm ngàn người tu võ sợ tới mức cả người run rẩy.
Khuôn mặt Tiêu Dung Phi đỏ bừng: “Tại sao có thể như vậy?”
Tiêu Nhã Phi khiếp sợ nói: “Chị, sao em lại có cảm giác người ở bên trong cấm địa quen biết anh ấy vậy?”
Bát trường lão quyết đoán lắc đầu: “Không có khả năng!”
“Lão phu đoán, chắc hẳn là người trong cấm địa nhìn trúng thiên phú của kẻ này, cho nên mới đối đãi với cậu ấy như thế!”
Vân Kiếm Bình há to cái miệng nhỏ nhắn: “Ông nội, anh Diệp... anh Diệp tiến vào cấm địa rồi?”
Khuôn mặt già nua của Vân Chi Lan rung động: “Hình như... hình như là vậy!”
Lôi Bằng rít gào một tiếng: “Đậu má! Đậu má! Đậu má! Đậu má!”
“Anh Sát Thần lại sáng tạo ra kỳ tích rồi! Đậu má!”
Mục Thừa và Tống Điệp Y nhìn thoáng qua nhau.
Ai nấy cũng đều nuốt nước bọt!
Ánh mắt của Mộc Tuyết Tình cực kỳ phức tạp: “Vì sao, vì sao lần nào anh cũng có thể tạo ra kỳ tích?”
“Diệp Bắc Minh, rốt cuộc anh là ai?”
Sau khi tiến vào Thiên Môn.
Khung cảnh xung quanh biến đổi.
Trước mắt là một sơn cốc vô cùng quen thuộc.
Một con đường nhỏ uốn lượn quanh co đi thẳng vào sâu trong sơn cốc.
Diệp Bắc Minh cực kỳ kích động: “Đậu má, mình biết ngay mà!”
“Quả nhiên là nơi này!”
“Nơi mình tập võ năm năm, mình vẫn nghĩ nó nằm ở chỗ nào đó trên núi Côn Lôn!”
“Không ngờ lại ở trong cấm địa của đất tổ Côn Lôn Hư!”
Diệp Bắc Minh kích động ngửa mặt lên trời thét dài: “Sư phụ, con đã trở về!”
Đột nhiên.
Một giọng nói truyền đến: “Thằng nhóc thối, đừng kêu nữa, đến lúc đó lại dẫn sói tới!”
Nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên đứng ở xa xa.
Đúng là Vua tàn sát!
Sát khí đầy trời!
Nụ cười hiền lành!
Hoàn toàn là hai thứ cực đoan.
Bên cạnh Vua tàn sát là hai người phụ nữ vô cùng xinh đẹp!
Ngũ sư tỷ Khương Tử Cơ!
Lục sư tỷ Đạm Đài Yêu Yêu!
Các cô nhìn Diệp Bắc Minh bằng vẻ mặt yêu thương.
Diệp Bắc Minh vô cùng kích động: “Sát sư phụ, con nhớ người muốn chết!”
Ầm!
Lôi ảnh thật mạnh!
Trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Vua tàn sát, kích động bắt lấy hai tay Vua tàn sát: “Sát sư phụ, sắp nửa năm không được gặp, con ở bên ngoài vô cùng vất vả!”
“Có cái gì... đan dược, bảo bối linh tinh gì không?”
“Mau lấy ra đây!”
“Đồ nhi ở bên ngoài bị người ta bắt nạt đến chết, con muốn báo thù!”
Vua tàn sát co rúm khóe miệng: “Thằng nhóc thối, vừa thấy mặt đã đòi nợ sao? Ta thiếu nợ con hay sao?”
“Mọi hành động của con, ta đã nhìn thấy hết rồi!”
“Tên nhóc con đã đi đến hết đạo tàn sát, ở thế giới bên ngoài muốn làm gì thì làm, ai còn dám bắt nạt con nữa?”
“Con không bắt nạt người khác đã là tốt lắm rồi!”
Diệp Bắc Minh có chút xấu hổ: “Khụ khụ, Sát sư phụ, làm gì có chuyện đó”.
“Người xem bây giờ tu vi của con mới là Võ Tôn trung kỳ, các sư tỷ đều là Thiên Tiên đi?”
“Bây giờ con đang rất cần đột phá, cần rất nhiều tài nguyên tu luyện”.
“Hay là thế này đi, người đưa tiểu kim khố cho con xem, con đảm bảo chỉ chọn một vài thứ thôi!”
Diệp Bắc Minh nghiêm túc nói.
Vua tàn sát không ngừng lắc đầu: “Nhóc con, ta sợ con rồi đấy”.
“Lần trước ta cho con vào tiểu kim khố chọn một ít bảo bối, suýt chút nữa con đã cuỗm hết của ta!”
“Bây giờ, cho dù thế nào ta cũng không thể tin tưởng con được nữa!”
Vua tàn sát tung hoành vô địch ở bên ngoài.
Bây giờ lại lui về phía sau vài bước theo bản năng!
Vô cùng sợ sệt!
“Phì!”
Khương Tử Cơ và Đạm Đài Yêu Yêu che miệng cười trộm.
Trong thiên hạ này, trừ Diệp Bắc Minh ra, sợ là sẽ không ai có thể làm Vua tàn sát lui về phía sau như thế.
“Ha ha ha!”
“Sát sư phụ cũng có ngày phải sợ hãi!”
“Hừ, đối xử với chúng ta tệ như vậy, lại coi tiểu sư đệ thành bảo bối!”
“Tiểu sư đệ mau đi cướp sạch tiểu kim khố của Sát sư phụ đi, lần trước chị còn thấy ông ấy tìm được một dược liệu 5000 năm đấy”.
Nghe được hai vị sư tỷ nói vậy, ánh mắt Diệp Bắc Minh sáng ngời: “Vậy sau? Sát sư phụ, cơ thể con có chút không thoải mái”.
“Đang rất cần một dược liệu 5000 năm mới có thể chữa khỏi!”
Vua tàn sát thở dài một tiếng: “Được rồi, sợ con rồi”.
“Cho con!”
Ông ta vung tay lên!
Một dược liệu 5000 năm bay đến.
Đây là một cây cỏ linh chi màu đỏ!
Có tác dụng kinh người!
Không ngờ lại có thể bộc phát ra ánh sáng đỏ như lửa ở trong trời đất băng giá này.
Độ ấm nóng cháy hoà tan tuyết đọng bốn phía!
“Thứ tốt!”