Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1236: Hạng thứ mười trên Thiên Bảng!

Giữa cảnh giới Chân Linh!

Diệp Bắc Minh cũng không ngẩng đầu lên: "Cút!"

Cái gì?

Ầm!

Mọi người kinh ngạc nhìn qua, không ai ngờ tới Diệp Bắc Minh lại thẳng thắn như vậy!

Vương Chấn thẹn quá thành giận, chỉ vào Diệp Bắc Minh: "Diệp Càn Khôn, anh có biết mình đang nói chuyện với ai không?"

"Tôi tên Vương Chấn, là…"

Bùm!

Một tiếng trầm vang!

Vương Chấn trực tiếp bay ra ngoài, rơi xuống đất một cách thê thảm!

Bàn tay chỉ vào Diệp Bắc Minh hoàn toàn biến mất rồi!

"Hử?"

"Tiểu tử này!"

Tô Tử Lăng, Võ Thiên Tuyệt, Mặc Bạch Y, thánh nữ Tổ Long Điện đều sửng sốt!

Ngoại trừ những võ giả nằm trong trong hạng một trăm trên Thiên Bảng thì những người khác đều trừng lớn mắt!

Dám ra tay trong đại điện Chân Võ, quả thực không biết sống chết mà!

Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly âm thầm buồn cười!

Như vậy mới phù hợp với phong cách hành sự của tiểu sư đệ!

Diệp Bắc Minh không thèm để ý tới phản ứng của mọi người, anh quả thực muốn mọi người phải kinh sợ: "Nhớ kỹ, nếu không có việc gì thì đừng gây phiền phức cho ông đây!"

"Đây là lần đầu tiên, nếu có lần sau thì ông đây sẽ lấy mạng của anh đấy!"

"Hiểu chưa?"

Những lời này vừa thốt ra, trong đại điện lập tức yên tĩnh!

Những lời này.

Dường như không chỉ nói cho một mình Vương Chấn nghe!

Vương Chấn tức giận đến suýt hộc máu: "Anh… Diệp Càn Khôn, anh…"

Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: "Xem ra, anh còn chưa hiểu lời tôi nói!"

Vừa nói xong, bóng người lóe lên rồi biến mất!

Vương Chấn còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra thì toàn thân đã bị đánh bay ra ngoài, một lần nữa đập mạnh xuống đất!

Anh ta vừa định đứng dậy.

Có một chân đang giẫm trên đầu anh ta!

Một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Như thế này có tốt hơn không? Đã nghe hiểu chưa?"

Vương Chấn sợ đến gần như sụp đổ!

Vừa rồi, trong nháy mắt, anh ta có một loại cảm giác mình sẽ chết chắc!

Điên cuồng gật đầu: "Diệp công tử, đã hiểu, tôi đã hiểu rồi!"

"Hiểu rồi thì cút ngay đi!"

Anh đá văng Vương Chấn ra ngoài, xoay người trở lại chỗ ngồi không thu hút chút nào của mình!

Giọng nói lạnh như băng của Trần Vô Diễn vang lên: "Diệp Càn Khôn, hành động của anh làm tôi nhớ đến một người!"

"Đã từng có một người cũng không kiêng nể gì giống như anh vậy, giết người khắp nơi!"

"Sau đó anh ta bị Vô Thủy Kiếm Hoàng truy sát, bị Thiên Đạo Tông của chúng tôi phát lệnh truy nã!"

"Hiện tại sống như con chuột chạy qua đường, ẩn nấp không dám lộ diện!"

"Anh kiêu căng phách lối như vậy, tôi lo lắng anh sẽ trở nên giống như người kia!"

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Phế vật, ai cho phép anh nói chuyện với tôi như vậy?"

"Hôm nay ông đây đã dùng hết ba cơ hội khiêu chiến rồi. Nếu anh có can đảm thì tới khiêu chiến với ông đây đi!"

"Tôi muốn vị trí thứ mười trên Thiên Bảng của anh!"

Hừ!

Trong đại điện vang lên một luồng âm thanh hít thở mạnh!

Diệp Càn Khôn lại dám gọi Trần Vô Diễn là phế vật?

Còn muốn ngồi vào hạng mười trên Thiên Bảng?

Tô Tử Lăng sửng sốt, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ kinh ngạc: “Anh ta thật sự dám nói như vậy!”

Mặc Bạch Y, Võ Thiên Tuyệt nhìn sâu vào Diệp Bắc Minh: “Người này từ đâu đến vậy!”

Hoàn Nhi tỏ ra ngưỡng mộ: "Quào, điện hạ, anh ta thật đẹp trai!"

Có một số đệ tử của Thiên Đạo Tông tức giận nhìn sang!

Thánh nữ Tổ Long Điện quát lớn một tiếng: "Hoàn Nhi!"

Trần Vô Diễn đập mạnh một cái lên bàn, tức giận đến mức phổi cũng sắp nổ tung: "Anh!"

"Không dám sao?"

Diệp Bắc Minh cười nói: "Không dám thì câm miệng lại cho ông đây!"

"Được rồi, ngày mai, người đầu tiên mà ông đây giết sẽ là anh!"

Ầm ầm!

Một khí thế ngút trời bộc phát, Trần Vô Diễn đập mạnh một cái lên bàn trước mặt: "Diệp Càn Khôn, theo tôi lên võ đài đánh một trận đến chết!"

Trong khoảnh khắc giọng nói vang lên, Trần Vô Diễn một bước đã đáp xuống giữa võ đài!

Bùm!

Có một tiếng trầm vang lên, trên võ đài được thêm vào sức mạnh phù văn xuất hiện một đôi dấu chân thật sâu!

"Diệp Càn Khôn, lên đài, nhận lấy cái chết đi!"

Giọng nói của Trần Vô Diễn cực kỳ lạnh lùng!

Diệp Bắc Minh lười nói nhảm, một bước lên đài!

Mặc Bạch Y thản nhiên mở miệng: "Anh cảm thấy ai sẽ thắng?"

Võ Thiên Tuyệt lắc đầu: "Thật khó nói, mặc dù Trần Vô Diễn đang biểu hiện rất tức giận!"

"Nhưng thực ra thì tôi không hề cảm nhận được bất cứ lửa giận nào trên người anh ta!"

"Anh ta cố ý giả vờ tức giận, muốn giết chết Diệp Càn Khôn mà thôi!"

Mặc Bạch Y gật đầu: "Cho nên, Diệp Càn Khôn chắc chắn sẽ chết sao?"

Võ Thiên Tuyệt suy nghĩ một chút: "Tôi không thể nhìn thấu tiểu tử này, nhưng mà... Anh ta trong một ngày đã đạt được hạng một ngàn trên Thiên Bảng!"

"Có lẽ sẽ có kỳ tích, nhưng xác suất rất thấp".

"Khả năng cao anh ta vẫn sẽ bị Trần Vô Diễn giết chết!"

Mặc Bạch Y gật đầu.

Sau đó lại nhìn về phía Tô Tử Lăng: "Tô cô nương nghĩ rằng ai sẽ thắng?"

Tô Tử Lăng bình tĩnh nói ra ba chữ: "Diệp Càn Khôn!"

"Ồ?"
Chương 1237: Sự nhục nhã của Trần Vô Diễn

Mặc Bạch Y và Võ Thiên Tuyệt đều sửng sốt.

Ánh mắt của hai người lóe lên: "Tại sao Tô cô nương lại nghĩ như vậy?"

Đôi mắt xinh đẹp của Tô Tử Lăng chớp chớp, không ngừng quan sát Diệp Bắc Minh, chỉ mỉm cười không nói.

Trên võ đài.

"Giết!"

Trần Vô Diễn hét lớn!

Một bước đi đến trước mặt Diệp Bắc Minh, tung một quyền đánh về phía đầu của anh!

Diệp Bắc Minh giơ tay tung một quyền chống lại, một tiếng “phanh” thật lớn, giống như sấm chớp rền vang!

Tia lửa văng khắp nơi, trong không khí truyền đến mùi khét!

Hai người đồng thời bay ra ngoài!

Điểm khác biệt duy nhất chính là Diệp Bắc Minh bị đẩy lùi đến bên rìa võ đài!

Mà Trần Vô Diễn còn cách võ đài gần hai mét!

Trong hai người ai mạnh ai yếu, vừa nhìn đã biết ngay!

Mặc Bạch Y mỉm cười: "Tô cô nương, xem ra cô đã đoán sai rồi!"

Tô Tử Lăng lắc đầu: "Trận chiến còn chưa kết thúc, anh đừng nói quá sớm."

Diệp Bắc Minh âm thầm nhíu mày: “Xem ra trận chiến này có chút rắc rối rồi!”

Không thể sử dụng Ma Long bên trong Long Tích!

Ngay cả kiếm Càn Khôn Trấn Ngục cũng không thể dùng!

Anh cũng không thể sử dụng một số võ kỹ, chỉ cần sử dụng thì sẽ bị người khác nhận ra ngay!

Cho nên.

Diệp Bắc Minh chỉ có thể dùng thực lực của cảnh giới Chân Huyền để giành chiến thắng trong trận chiến này!

Sau khi biết được thực lực của đối phương, Trần Vô Diễn cười nói: "Tiểu tử, tôi còn tưởng rằng anh mạnh thế nào, một quyền này của tôi cũng chỉ mới dùng năm phần thực lực thôi!"

"Anh không chống đỡ được thì hãy tự mình quỳ xuống, tôi sẽ giữ cho anh toàn thây!"

"Hay là tôi sẽ đánh đến anh không còn một mảnh vụn nào nữa?"

Diệp Bắc Minh thất vọng lắc đầu: "Là thánh tử của Thiên Đạo Tông, lòng dạ chưa đủ!"

"Ý anh là gì?"

Sắc mặt Trần Vô Diễn tối sầm lại!

Diệp Bắc Minh vẫn lắc đầu: "Lời tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao?"

"Anh! Giả! Vờ! Quá! Rồi!"

"Hơn nữa, còn giả vờ quá cứng nhắc!"

Sắc mặt Trần Vô Diễn vừa xanh vừa đỏ, tức giận đến mức trán nổi gân xanh: "Nói hươu nói vượn, tất cả đều là nói nhảm!"

"Cái miệng này của anh cũng không cần giữ lại, bản thánh tử sẽ giúp anh xé nát nó!"

Không kiêng nể gì giơ tay lên tóm lấy miệng của Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh tùy tiện ngăn nó lại, tung ra một cái tát!

Bốp một tiếng giòn vang, trên mặt Trần Vô Diễn xuất hiện thêm một cái tát nữa!

Nhục nhã!

Vô cùng nhục nhã!

Trần Vô Diễn tức giận nổi trận lôi đình: "Tiểu tử, tôi xin thề rằng anh nhất định sẽ chết rất khó coi!"

Lửa giận trong cơ thể bùng nổ, hóa thành huyết ảnh!

Nhanh đến mức trực tiếp biến mất khỏi võ đài!

Khóe miệng dưới chiếc mặt nạ màu tím gợi lên một nụ cười chế nhạo!

Cho dù Trần Vô Diễn có nhanh đến đâu thì liệu anh ta có thể đánh bại quy tắc thời gian không?

Tung một cước ra!

Bùm!

Trần Vô Diễn bị đá một cước ra ngoài, ôm bụng lăn lộn trên võ đài hơn mười vòng, phun ra một ngụm máu tươi!

"Tự mình đứng lên!"

Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn anh ta!

"Tôi đi… "

Mọi người đều sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Diệp Bắc Minh cũng thay đổi!

Nhục nhã!

Vô cùng nhục nhã!

"Diệp Càn Khôn, mày con mẹ nó muốn chết!"

Trần Vô Diễn hoàn toàn đột phá phòng ngự, toàn bộ huyết khí đều nổ tung!

Giống như một con dã thú nổi điên, gầm lên dữ tợn và lao đến trước mặt Diệp Bắc Minh, giơ tay lên chụp lấy cổ họng anh!

Diệp Bắc Minh giơ tay lên nắm lấy cổ tay Trần Vô Diễn.

Đột nhiên dùng sức, một âm thanh giòn vang!

"A!"

Cánh tay Trần Vô Diễn đã bị bẻ gãy!

Cơn đau kịch liệt khiến khí huyết anh ta sôi trào, hung dữ gầm lên: "Thiên đạo quyền!"

Năm ngón tay của bàn tay còn lại nắm chặt, một hư ảnh Huyết Long xuất hiện phía sau, nhảy vào cánh tay của anh ta!

Đấm một quyền vào chỗ ngực trái của Diệp Bắc Minh!

Ánh mắt Diệp Bắc Minh tối sầm lại, chín con Ma Long bùng nổ trong cơ thể anh!

Giơ tay lên và nắm lấy nắm đấm của Trần Vô Diễn!

Giữ anh ta không thể tiến lên dù chỉ một bước!

Sắc mặt Trần Vô Diễn cuối cùng cũng thay đổi: "Anh… anh cũng ở cảnh giới Siêu Phàm sao? Không thể nào!"

Diệp Bắc Minh lười nói nhảm, dùng sức nhéo mạnh!

"A!"

Trần Vô Diễn đau đớn kêu lên một tiếng thảm thiết, nắm đấm nổ tung!

Máu tươi bắn tung tóe trên mặt!

Diệp Bắc Minh tung một cước ra, Trần Vô Diễn giống như chó chết bay ra ngoài, chật vật bám lấy bên rìa võ đài.

Nhờ vậy mới không rớt khỏi võ đài!

"Trần Vô Diễn dường như không phải là đối thủ của anh ấy!"

"Trước đây giả vờ tàn nhẫn như vậy, hiện tại lại không phải đối thủ của người ta, buồn cười quá đi!"

"Ha ha ha, đây chính là thánh tử Thiên Đạo Tông sao?"

Xung quanh võ đài vang lên những âm thanh.

Làm sao lại thiếu được những người nhân cơ hội ném đá bỏ xuống giếng cơ chứ!

Diệp Bắc Minh cũng không truy đuổi tiếp, mà chỉ nhìn Trần Vô Diễn ra lệnh: "Tự mình bò lên đi!"

Trần Vô Diễn vừa xấu hổ vừa tức giận muốn chết, hung dữ nói: "Tiểu tử, mau chết đi!"

Giơ tay lên vỗ mạnh vào võ đài, thân thể bay về phía Diệp Bắc Minh!

Một kim đao hình rồng xuất hiện trong tay!

"Giết!"

Kim đao hình rồng bộc phát ra một con Huyết Long dài hàng trăm mét, giống như tay cầm Thần Long chém về phía đầu của Diệp Bắc Minh!

"Cái gì?"

Tất cả mọi người dưới võ đài đều hoảng sợ!

Đại hội Chân Võ, một cuộc chiến đấu công bằng!

Cấm sử dụng vũ khí!
Chương 1238: Xóa tên đệ tử Thiên Đạo tông

Không ngờ Trần Vô Diễn lại bị ép tới bước đường này, thật là thảm hại!

Ánh sáng của kim đao hình rồng khóa chặt lấy Diệp Bắc Minh, bao phủ toàn bộ đài võ đạo, khiến anh không thể tránh né được!

“Ôi!”

Ba người Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào và Chu Lạc Ly giật mình la lên.

Bọn họ bất giác tiến lên một bước!

May mà mọi người đều đang tập trung theo dõi trận đấu trên đài võ đạo nên không ai chú ý tới phản ứng khác thường của ba người họ!

Nét mặt của Trần Vô Diễn đầy hung dữ, hai mắt vằn đầy tơ máu: “Diệp Càn Khôn, đây là do cậu tự chuốc lấy đấy nhé!”

Một giây sau.

Diệp Bắc Minh chỉ cần nghĩ tới thôi là một thanh kiếm gãy đã xuất hiện trong tay anh!

Kiếm Không Tên chém một nhát!

Khí tàn sát bùng nổ!

Một tiếng trầm vang lên ầm ầm, kim đao hình rồng trong tay Trần Vô Diễn nổ tung, anh ta phun ra một búng máu tươi ngay tại trận!

Cơ thể bắn ra ngoài, đập mạnh xuống đất!

Khu vực bên dưới đài võ đạo im phăng phắc, không ngờ Diệp Bắc Minh lại dùng một thanh kiếm gãy đánh nát được kim đao của Trần Vô Diễn!

Hơn nữa, anh còn làm Trần Vô Diễn bị trọng thương!

Khoảnh khắc Trần Vô Diễn rơi xuống đất.

Diệp Bắc Minh sải bước tới đó, giẫm chân lên đầu Trần Vô Diễn!

Anh nói với âm lượng chỉ đủ cho mình đối phương nghe thấy: “Phải rồi, nói cho anh biết một chuyện!”

“Diệp Càn Khôn chỉ là tên giả của tôi thôi!”

“Gì cơ?”

Con ngươi của Trần Vô Diễn thu nhỏ lại, anh ta lập tức hiểu ra: “Cậu là Diệp…”

Anh ta còn chưa kịp nói hết câu, Diệp Bắc Minh đã đạp mạnh chân!

“Đừng mà, tôi xin nhận thua!”

Giọng Trần Vô Diễn run rẩy!

Một ông cụ bên phía Thiên Đạo tông phát hiện ra chuyện này, vội vàng la to về phía đài võ đạo: “Dừng lại, Thánh tử đã nhận thua rồi, cậu còn định nhẫn tâm giết anh ta hay sao?”

Rắc một tiếng!

Đầu Trần Vô Diễn nổ tung!

Nháy mắt.

Ầm!

Trên quảng trường bên ngoài điện Chân Võ, Thiên Bảng rung lên, bùng lên một luồng sáng vàng!

Hơn trăm con rồng gào gầm lên!

Ba chữ to màu vàng hiện ra!

“Diệp Càn Khôn, hạng mười Thiên Bảng!”





“Ôi!”

“Diệp Càn Khôn, không ngờ lại là Diệp Càn Khôn!”

Toàn thể người tu võ trên quảng trường không khỏi rùng mình run rẩy!

Tích! Tích! Tích!

Hàng chục triệu đôi mắt nhìn chằm chằm vào vị trí cao nhất trên Thiên Bảng!

Về lý mà nói, Trần Vô Diễn thua trận sẽ rớt xuống hạng mười một Thiên Bảng!



Thế nhưng.

Hạng mười một của Thiên Bảng lại không có gì thay đổi!

Tên của Trần Vô Diễn biến mất!

Thánh tử Thiên Đạo tông đã chết!

Bị Diệp Càn Khôn giết chết!

Kinh khủng!

Đáng sợ!

Thật khó tin!

“Ông nội, Diệp Càn Khôn xếp hạng mười trên Thiên Bảng rồi!”

Cô gái đứng ở chỗ ghi danh ngạc nhiên sững người tại chỗ.

Ông cụ chịu trách nhiệm ghi danh cũng ngây ra như phỗng: “Ôi trời ơi...”

Cô gái xinh đẹp đỏ mặt, thở dồn dập: “Ông nội, làm sao anh ấy làm được chuyện này nhỉ?”

“Ngay từ đầu ông đã coi trọng chàng trai này rồi!”, ông cụ kinh ngạc ra mặt.

Bên trong đại điện.

Vũ Thiên Tuyệt và Mặc Bạch Y nhìn nhau!

Tô Tử Lăng nhướng mày, cô ta đã đoán là Diệp Càn Khôn có thể sẽ thắng rồi mà!

Thế nhưng, cô ta cũng không ngờ rằng anh lại thẳng tay giết chết Trần Vô Diễn!

Khuôn mặt xinh đẹp của Thánh nữ Tổ Long điện lộ rõ sự ngạc nhiên!

Những người tu võ khác đều rùng mình trước chuyện này!

“Đồ súc sinh, cậu thật to gan!”

“Sao cậu dám giết Thánh tử Thiên Đạo tông?”

“Diệp Càn Khôn, cậu thật đáng chết!”

Mười mấy lão già của Thiên Đạo tông nhảy lên bao vây đài võ đạo!

Một luồng khí sát phạt kinh khủng bùng nổ, đánh thẳng về phía đài võ đạo, định bất chấp tất thảy tiêu diệt Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh nắm chặt kiếm Không Tên, khí tàn sát tăng vùn vụt!

Người tu võ ở dưới đài võ đạo sợ vỡ tim: “Lẽ nào cậu ta sắp phải một mình chống lại mười mấy vị cảnh giới Tạo Hóa hay sao?”

“Dừng tay!”

Một giọng nói hờ hững vang lên: “Thiên Đạo tông, các ông coi điện Chân Võ là nơi nào vậy?”

Ông lão mặc áo gai bước một bước, tiến lên đài võ đạo, giậm chân một phát!

Ầm ầm!

Sóng khí bùng nổ, mười mấy trưởng lão cảnh giới Tạo Hóa của Thiên Đạo tông tới tấp rớt khỏi đài võ đạo, phun ra một búng máu tươi!

Bọn họ kinh ngạc nhìn về phía ông lão mặc áo gai!

“Người đâu, trục xuất toàn bộ người của Thiên Đạo tông ra khỏi đại điện Chân Võ!”

“Đồng thời, xóa tên toàn bộ đệ tử của Thiên Đạo tông tham gia đại hội Chân Võ lần này!”

“Nếu như đại hội Chân Võ lần tới mà Thiên Đạo tông vẫn như thế này thì sẽ bị cấm tham gia thi đấu vĩnh viễn!”

Một lão già hơi mập mạp của Thiên Đạo tông la lên: “Tôi không phục!”

Ông lão mặc áo gai đập một chưởng!

Phụt!

Thân thể của lão già hơi mập mạp nổ tung, nháy mắt biến thành một làn sương máu!
Chương 1239: Tiệc tối

Ông ta cất giọng hờ hững: “Còn ai khác không phục nữa không?”

“Chỉ cần một chưởng là hạ gục ngay được một vị cảnh giới Tạo Hóa! Ôi chao!”

Cảm giác nghẹt thở ập tới!

Lúc này, đại điện Chân Võ đã hoàn toàn lặng ngắt như tờ!

Đám người của Thiên Đạo tông liếc nhìn ông lão mặc áo gai bằng ánh mắt kiêng dè nhưng lại hung dữ trừng mắt với Diệp Bắc Minh đứng trên đài võ đạo!

Sau đó, bọn họ phẫn nộ đi ra ngoài.

Ông lão mặc áo gai quay đầu lại, nở nụ cười: “Nhóc con, thực lực của cậu cũng khá đấy!”

Diệp Bắc Minh chắp tay: “Cảm ơn tiền bối giải vây cho tôi!”

Ông lão mặc áo gai tức giận lắc đầu: “Giải vây gì chứ? Lão phu sợ cậu giết hết bọn chúng đấy thôi!”

Mọi người dưới đài võ đạo đều sững sờ!

Diệp Bắc Minh cười, lắc đầu: “Tiền bối đừng đùa, sao tôi có thể làm được chuyện ấy chứ”.

Ông lão mặc áo gai không nói tiếp gì nữa, quay sang nhìn những người tu võ còn lại: “Cuộc tranh tài hôm nay đến đây là kết thúc!”

“Tiệc tối sẽ bắt đầu ngay bây giờ, mời mọi người hãy nghỉ ngơi thật thoải mái”.

Ông ta thong thả đi xuống khỏi đài võ đạo rồi biến mất.

Mười lăm phút sau, tiệc tối bắt đầu.

Diệp Bắc Minh leo thẳng một mạch từ vị trí xó xỉnh lên tới hạng mười Thiên Bảng!

Ngoại trừ hạng mười Thiên Bảng ra, chín vị trí còn lại đều bỏ trống.

Trong đại điện, những người tu võ còn lại tụ tập lại một chỗ!

Nâng ly cạn chén, kết giao bạn bè.

Xung quanh Diệp Bắc Minh hoàn toàn vắng vẻ, không ai dám tới gần anh!

“Diệp Càn Khôn hạng mười Thiên Bảng, đúng là tiền đồ rộng mở!”

“Tranh thủ hiện tại không có ai đứng cạnh cậu ta, chúng ta tới làm quen thử xem sao đi”, một người tu võ đề nghị.

Một người khác lập tức cười khẩy: “Anh chán sống rồi à?”

“Cậu ta giết chết Thánh tử Thiên Đạo tông mà anh còn dám kết bạn với cậu ta à?”

“Đến khi Thiên Đạo tông giết cả nhà anh, có khi anh vẫn không biết mình đã làm gì sai cũng nên!”

Người vừa lên tiếng lập tức tái mét mặt!

Tiệc tối đã diễn ra được một tiếng.



Mọi người đã ăn uống gần xong, cơm no rượu say!

Xung quanh Diệp Bắc Minh vẫn không hề có một ai.

Vương Như Yên đứng ở đằng xa, truyền âm nói với hai vị sư tỷ: “Tiểu sư đệ đang đứng ở ngay đằng kia, chúng ta không lại đó sao?”

Chu Lạc Ly lập tức ngăn cản: “Tuyệt đối đừng làm lộ thân phận của tiểu sư đệ!”

“Nếu giờ chúng ta lại đó thì e là mọi người sẽ lập tức đoán ra thân phận của tiểu sư đệ mất!”

“Giờ vẫn chưa phải lúc để nhận nhau, trước hết hãy giữ khoảng cách với tiểu sư đệ, làm vậy không phải là để bảo vệ em ấy!”

“Mà là để bảo vệ chính chúng ta!”

“Thực lực của chúng ta quá yếu, đừng làm vướng chân tiểu sư đệ!”

Vương Như Yên và hoàng hậu Hồng Đào gật đầu kín đáo, tỏ ý đã hiểu.

Diệp Bắc Minh đeo mặt nạ chính là để bảo vệ những người thân của mình!

Nếu không, anh hoàn toàn chẳng sợ Thiên Đạo tông hay Vô Thủy Kiếm Hoàng!

“Anh Diệp, tôi ngồi cùng được không?”

Đột nhiên, một giọng nói vang lên.

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu lên thấy Tô Tử Lăng tươi cười đứng gần đó: “Tùy cô!”

Vèo! Vèo! Vèo!

Vô số ánh mắt đổ dồn về phía họ, ai nấy đều ngạc nhiên: “Tô Tử Lăng? Cô ta đang làm gì vậy?”

Tô Tử Lăng phóng khoáng ngồi xuống bên cạnh Diệp Bắc Minh.

Hương thơm cơ thể của xử nữ phả vào mặt.

Tô Tử Lăng rất hoàn hảo.

Không chỉ về ngoại hình mà còn cả khí chất.

Ngay cả làn da cũng không có chút tì vết nào!

Quả là báu vật của tạo hóa!

Hai người cách nhau chưa đầy nửa mét, ngay cả lỗ chân lông trên người đối phương cũng có thể nhìn thấy rõ ràng!

“Anh Diệp, tôi mời anh một ly”.

Tô Tử Lăng giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch!

Vương Như Yên khá nóng ruột: “Ả hồ ly tinh này định làm gì vậy?”

Chu Lạc Ly truyền âm: “Thập sư muội, chị biết em rất nóng ruột nhưng em đừng lo!”

“Em không lo mà được sao!”

Vương Như Yên thấp thỏm không yên!

Có một sự thật không thể phủ nhận là Tô Tử Lăng rất đẹp!

Diệp Bắc Minh không uống rượu: “Mọi người đều đang cố gắng tránh xa tôi, chẳng lẽ cô không sợ Thiên Đạo tông trả thù cô sao?”

Tô Tử Lăng cười, lắc đầu: “Nhà họ Tô không sợ Thiên Đạo tông”.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Cô tìm tôi có việc gì à?”

Tô Tử Lăng đi thẳng vào vấn đề: “Cấm địa Luân Hồi rất nguy hiểm, tôi muốn cùng lập một đội với anh Diệp!”

Diệp Bắc Minh từ chối: “Tôi không muốn!”

“Ha ha”.

Tô Tử Lăng che miệng cười trộm: “Sao anh Diệp phải vội vàng từ chối như vậy chứ?”

“Nếu anh Diệp từ chối tôi thì tôi sẽ nói ra bí mật của anh”.

Diệp Bắc Minh cười một tiếng: “Ồ? Tôi có bí mật gì vậy?”

Người phụ nữ xinh đẹp này uốn éo vòng eo, khoác một tay lên vai Diệp Bắc Minh.

Cánh môi đỏ chậm rãi kề sát vào tai Diệp Bắc Minh thở một hơi!

Cô ta nói nhỏ như muỗi: “Tôi nên gọi anh là Diệp Càn Khôn hay là…”

“Diệp Bắc Minh đây? Hửm?”

“Ôi trời ạ!”

“Cô Tô đang làm gì thế kia?”

“Lẽ nào cô ta lại thích thằng nhóc này?”

Những người tu võ ở đây nhìn thấy động tác của Tô Tử Lăng đều như phát điên!

Người nào người nấy ghen tỵ đỏ mắt!

Mặc Bạch Y nheo hai mắt lại, sâu trong đáy mắt lóe lên hơi lạnh!

Một giây sau.

Diệp Bắc Minh ôm lấy bờ eo thon của Tô Tử Lăng: “Cô chủ động tìm tới tận cửa mà không sợ tôi ăn cô sao?”
Chương 1240: Tam sư tỷ

Lúc này, đại điện trở nên tĩnh lặng.

Mọi người trợn to mắt, không ai ngờ rằng Diệp Bắc Minh lại dám ôm Tô Tử Lăng!

Ngay cả Tô Tử Lăng cũng sững sờ.

Một giây sau.

Cô ta phản kháng!

Hai tay cô ta đặt lên lồng ngực Diệp Bắc Minh, cố gắng đẩy anh ra!

Không ngờ.

Diệp Bắc Minh lại càng ôm chặt Tô Tử Lăng vào ngực, ngực hai người gần như dính sát vào nhau!

Ngực Tô Tử Lăng sắp bị ép tới độ biến dạng!

Cô ta la lên: “Anh Diệp, đừng…”

Diệp Bắc Minh đưa tay nâng cằm Tô Tử Lăng lên: “Sao lại đừng? Chẳng phải cô chủ động mò tới tận cửa sao?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Tử Lăng lập tức đỏ bừng, cơ thể hơi nhũn ra.

Hai chân không nhịn được kẹp chặt lại.

“Ôi chao!”

Rất nhiều người để ý thấy động tác này của cô ta, đại điện sôi trào!

Vô số đàn ông trừng to mắt, trong mắt ngập tràn đố kị!

Tô Tử Lăng, báu vật tuyệt sắc xếp hạng sáu trên bảng nữ thần!

Vậy mà lúc này lại làm động tác như vậy sao?

“Hạng chín Thiên Bảng đến!”

Một giọng nói đột ngột vang lên, mọi người gần như đồng thời quay đầu lại, nhìn về phía cửa đại điện.

Một người phụ nữ đẹp không thua gì Tô Tử Lăng bước vào.

Người này mặc đồ trắng toàn thân, trên trán thắt băng vải trắng, mặc áo gai để tang!

Sau lưng cô ta là mười hai thị nữ nhan sắc tuyệt trần đều mặc đồ tang giống nhau.

Có người la lên: “Mộ Dung Tình, sao cô ta lại ăn mặc như thế này?”

“Gì cơ? Cô ta chính là người xếp hạng năm trên bảng nữ thần, vị Thánh nữ thần bí của Thanh Vân Môn Mộ Dung Tình?”

“Chính là cô ta!”

“Thanh Vân Môn bị một thế lực thần bí nào đó tiêu diệt toàn bộ tông môn rồi, cô ta đang để tang cho tông môn!”

Rất đông đàn ông tỏ ra thương hại cô ta!

Mộ Dung Tình trông cực kỳ mảnh mai, gương mặt xinh đẹp hơi tái!

Cánh môi đỏ không có chút màu máu nào, đôi mắt hơi sưng đỏ, nhìn thôi đã thấy thương yêu.

Chẳng trách cánh đàn ông lại không chịu nổi!

Diệp Bắc Minh nheo mắt: “Thánh nữ Thanh Vân Môn ư? Cảnh giới Siêu Phàm đỉnh phong!”

“Không ngờ cô ta còn mạnh hơn cả Trần Vô Diễn, chẳng trách lại xếp hạng chín!”

Anh nhìn Mộ Dung Tình, quan sát cô ta từ trên xuống dưới.

Tô Tử Lăng hơi giận: “Đàn ông toàn những kẻ chẳng ra gì!”

Diệp Bắc Minh vẫn còn đang ôm cô ta, vậy mà lại dám nhìn người đẹp khác không chút kiêng dè!

Mặc dù cô ta cũng không thích Diệp Bắc Minh nhưng không hiểu sao cô ta lại ghen!

Đúng lúc này.

“Hạng tám Thiên Bảng đến!”

Vừa dứt lời, mười mấy người tu võ ngồi ở cửa đại điện lập tức kêu lên thảm thiết rồi nằm vật ra đất, miệng sùi bọt mép!

Trúng độc!

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Mọi người giật mình!

Một giây sau.

“Khụ khụ khụ...”, một ông lão vừa ho khan vừa đi vào trong đại điện.

Ngay khi nhìn thấy ông lão, mọi người đều giật mình đứng bật dậy, bước lùi lại như thể trốn tránh dịch bệnh!

“Ông lão Thiên Độc!”

Vèo!

Mọi người đều nhìn chằm chằm ông lão Thiên Độc ốm yếu bằng ánh mắt kiêng dè, sợ hãi!

Chỉ riêng Diệp Bắc Minh là nhìn cô gái đi bên cạnh ông ta!

Tam sư tỷ, Tiểu Độc Tiên!

Năm ngón tay đang ôm lấy bờ eo thon của Tô Tử Lăng siết chặt lại!

“Ối... Đau!”

Tô Tử Lăng kêu lên một tiếng, bờ eo thon bị hằn một vệt tím bầm.

Diệp Bắc Minh dường như không nghe thấy, mắt lóe lên lửa giận!

“Là Tam sư tỷ!”

Ba người Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly giật mình la lên!

Tiểu Độc Tiên ngẩng đầu, đôi mắt đẹp ánh lên sự ngạc nhiên.

Ông lão Thiên Độc bình tĩnh nói: “Tiên Nhi, đừng quên con đã hứa với vi sư những gì”.

“Nếu con dám có ý đồ bất trung thì liệu những người con quen có chịu nổi độc của vi sư không?”

Tiểu Độc Tiên cắn môi, cúi đầu: “Thưa sư phụ, con biết rồi!”

“Biết rồi thì tốt!”

Ông lão Thiên Độc toét miệng cười một tiếng.

Hai người đi tới vị trí hạng tám của Thiên Bảng, ngồi xuống!

“Ôi...”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Tử Lăng tái mét lại, giữa trán chuyển sang màu đen!

Ông lão Thiên Độc chỉ ngồi bên cạnh thôi mà Tô Tử Lăng đã bị trúng độc rồi!

Mộ Dung Tình ngồi giữa hai người thì lại không hề có chút dấu hiệu nào cho thấy cô ta đã bị trúng độc.

Nháy mắt.

Cơ thể Tô Tử Lăng mềm nhũn ra, phải tựa vào người Diệp Bắc Minh mới không ngã xuống!

Diệp Bắc Minh nhướng mày, lấy ra một viên đan dược: “Ăn nó đi!”

Ngay khi ăn viên đan dược này vào, Tô Tử Lăng lập tức tỉnh táo lại!

“Nhóc con, độc của ông đây mà cậu cũng dám giải à?”

Ông lão Thiên Độc cất giọng lạnh lùng!

Diệp Bắc Minh cười khẩy: “Ông thì có là gì? Chẳng lẽ độc của ông thì ghê gớm lắm sao?”

Vèo!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK