Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1791: Bắt trả giá

“Không… không có…”

Trương Trác Nhã kinh sợ lắc đầu.

Mẹ kiếp, ai dám có thắc mắc chứ!

Bà đây không muốn biến thành sương máu!

Diệp Bắc Minh không nhìn đến ánh mắt kinh sợ của mọi người, chậm rãi đi đến trước Trương Đạc ném ra một viên đan dược: “Viên đan dược này có thể chữa nội thương của anh!”

Trương Đạc được sủng mà sợ hãi: “Diệp… Diệp tông chủ, tại sao anh giúp tôi?”

Diệp Bắc Minh cười: “Diệp Phong là bạn của tôi, anh ta từng nhắc đến anh với tôi”.

“A!”

Con mắt của Trương Đạc sáng lên: “Thì ra là lão đại…”

Trong lòng vô cùng cảm động, không nhịn được lau nước mắt: “Tôi còn tưởng lão đại nói đùa cơ, không ngờ thực sự coi tôi là bạn!”

“Hu hu… từ sau khi ông nội tôi bị phế, cả nhà họ Trương không ai coi tôi là con người”.

Diệp Bắc Minh hơi nghi hoặc: “Ông nội anh bị phế, có chuyện gì vậy?”

Trương Đạc cười, nở nụ cười với Diệp Bắc Minh: “Đã qua hết rồi, Diệp tông chủ, anh đến Dịch Bảo Các muốn làm gì? Không chừng tôi có thể giúp anh”.

Anh ta không nghĩ rằng Diệp Bắc Minh có thể giúp được ông nội!

Dù sao, kinh mạch của ông nội vỡ hết, đan điền tổn hại!

Hoàn toàn thành phế nhân!

Diệp Bắc Minh nói thẳng: “Tôi muốn dị bảo, tốt nhất là loại sinh ra linh khí!”

“Dị bảo sinh ra linh khí?”

Trương Đạc hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu: “Diệp tông chủ, anh đến thật đúng lúc!”

“Chiều này có hội bán đấu giá, có người có được một món thần binh tuyệt thế từ trong di tích thượng cổ, sắp bán đấu giá đấy!”

“Tôi dẫn anh vào phòng nghỉ ngơi trước, đợi hội bán đấu giá bắt đầu thì tôi đưa anh đi”.

“Được”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Trương Đạc dẫn Diệp Bắc Minh đến một phòng nghỉ bình thường.

Chỉ khoảng mười mét vuông, bên trong có hai chiếc ghế.

Một bàn trà bình thường.

Vô cùng lạnh lẽo!

Trương Đạc hơi lúng túng, vội tiến lên pha trà: “Diệp tông chủ, xin lỗi, với địa vị của tôi chỉ có thể sắp xếp phòng nghỉ như này thôi”.

“Đủ rồi”.

Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Trương Đạc rất hiểu chuyện lùi ra ngoài cửa: “Diệp tông chủ, tôi canh ở ngoài cửa, anh nghỉ ngơi đi”.

“Đợi đến hội đấu giá bắt đầu thì tôi gọi anh”.

Đóng cửa lại.



“Diệp Bắc Minh đáng chết này!”

Trương Trác Nhã vừa thay một chiếc váy sạch sẽ, tức đến tát cho nha hoàn hầu hạ đến miệng chảy máu!

Lúc này.

Một người đàn ông trung niên đi vào phòng: “Con gái, gọi bố đến gấp thế làm gì?”

Lướt nhìn nha hoàn ngã ngất xỉu một cái: “Nổi giận thế làm gì?”

“Chỗ bố còn có mấy vị khách quý, con có chuyện gì thì nói mau lên, bố còn phải về tiếp khách”.

Nhìn thấy Trương La Vân đi vào, Trương Trác Nhã trực tiếp nói: “Bố à! Diệp Bắc Minh đang ở Dịch Bảo Các chúng ta!”

“Cái gì, Diệp Bắc Minh, Diệp Nam Thần…”

Trương La Vân vừa lên tiếng, cơ thể lập tức run lên: “Đợi đã! Con nói ai?”

“Tông chủ Thái Dương Tông, Diệp Bắc Minh?”

“Đúng thế!”

Trương Trác Nhã gật đầu.

Trương La Vân hít khí lạnh: “Suýt! Sao tên sát thần đó lại đến đây? Con gái, con không đắc tội với hắn chứ?”

Trương Trác Nhã lắc đầu: “Con gái không đắc tội với hắn! Nhưng hắn khiến con gái mất hết mặt mũi!”

“Sau này con gái không thể gặp ai được nữa, tôi phải bắt hắn trả giá!”

Trương La Vân vội ngăn cản: “Con gái, con đừng làm bừa!”

Trương Trác Nhã nói: “Đã muộn rồi! Con đã thông báo cho người của nhà họ Trần và năm đại thần tông”.

“Con…”

Trương La Vân tức đến dậm chân: “Con điên rồi! Đắc tội với tên sát thần đó, chẳng may hắn đại khai sát giới…”

“Bố!”

Trương Trác Nhã sầm mặt: “Có biết tại sao bao nhiêu năm nay, bố vẫn luôn dậm chân tại chỗ ở nhà họ Trương không?”

“Chính là vì tính cách e dè sợ sệt của bố, nếu lần này chúng ta khiến Diệp Bắc Minh hoàn toàn ở lại Dịch Bảo Các!”

“Thì nhà họ Trần và năm tông môn nợ chúng ta một ân tình, bố sẽ là gia chủ kế nhiệm của nhà họ Trương”.

Trương La Vân bình tĩnh lại!

Ông ta suy nghĩ một lát, cau chặt mày: “Nhưng, sát danh của tên nhóc đó…”

“Bố!”

Trương Trác Nhã gọi một tiếng: “Bố sợ cái gì?”

“Bố tin lời đồn bên ngoài thật à? Bố thực sự nghĩ tên nhóc đó có thực lực mạnh như vậy ư?”

Trương La Vân nghi hoặc: “Ý của con là?”

Trương Trác Nhã hừ lạnh lùng một tiếng: “Con cảm thấy là nghe nhầm đồn bậy thôi!”

“Chắc chắn Thái Dương Tông có Tổ Cảnh tọa trấn, mười tám phật tử đều do Tổ Cảnh đó giết!”

“Hôm nay con đã gặp Diệp Bắc Minh, ngoài vẻ đẹp trai ra thì tất cả đều rất bình thường, không có gì đáng sợ!”

“Hơn nữa không cần chúng ta ra tay! Chúng ta chỉ cần dụ hắn vào phòng nghỉ của khách quý, rồi mở trận pháp của phòng nghỉ ngơi giữ hắn đến khi người của nhà họ Trần và năm thần tông đến…”

Trương La Vân vẫn do dự: “Chẳng may…”

“Không có chẳng may!”
Chương 1792: Trò đùa

Khuôn mặt của Trương Trác Nhã vụt lên vẻ hung dữ: “Hắn chết rồi, có được sự ủng hộ của nhà họ Trần và năm thần tông, bố sẽ là gia chủ!”



Cửa phòng nghỉ.

Trương La Vân và Trương Trác Nhã sánh vai đi đến.

“Sao hai người lại đến đây?”, Trương Đạc hơi bất ngờ.

“Đương nhiên chúng tôi đến tìm Diệp tông chủ rồi, đến lượt cậu hỏi hả? Cút ra!”, Trương Trác Nhã lạnh lùng quát một tiếng.

Trương Đạc vừa định lên tiếng nói Diệp Bắc Minh không muốn bị làm phiền.

Lại nhìn Trương La Vân cũng là cảnh giới Thần Hoàng ở bên cạnh một cái, lập tức nuốt lời định nói xuống.

Hai bố con đẩy mở cửa phòng nghỉ!

Lập tức đổi sang vẻ mặt tươi cười.

“Diệp tông chủ, Trương Đạc thật không biết làm việc, sao lại sắp xếp cho anh ở phòng nghỉ bình thường nhất chứ!”, Trương Trác Nhã ngúng nguẩy cái hông mập mạp, cả người gần như sắp lao vào trong lòng Diệp Bắc Minh.

Vù!

Một luồng sức mạnh ập đến!

Trương Trác Nhã bị đánh bay đi!

Giọng nói băng lạnh vang lên: “Đừng chạm vào tôi, khó chịu!”

“Phụt…”

Vương Yên Nhi ôm cái miệng nhỏ, suýt bất cười ra tiếng.

Trương Trác Nhã ngã nhào xuống đất, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Sâu trong đôi mắt Trương La Vân vụt lên tia âm lạnh, nhưng vẫn cố nở nụ cười: “Diệp tông chủ, hay là cậu đến phòng nghỉ cho khách quý đi, ở đó rất rộng rãi!”

Diệp Bắc Minh thản nhiên từ chối: “Không cần, ở đây rất tốt”.

Trương La Vân tiếp tục nói: “Diệp tông chủ, phòng nghỉ cho khách quý có danh sách vật phẩm đấu giá lần này”.

“Hơn nữa tầm nhìn rộng mở, có thể ngồi trong phòng nghỉ trực tiếp thấy được tình hình của hiện trường đấu giá”.

“Cậu cso thể ngồi trong phòng nghỉ ra giá, không cần cậu phải lộ mặt!”

“Nếu cậu vẫn cứ nghỉ ở trong phòng nghỉ bình thường, chốc nữa hội đấu giá bắt đầu, chẳng lẽ cậu đến hội trường đỏ mặt tía tai tranh giành với những người đó ư?”

Diệp Bắc Minh khẽ động lòng.

Danh sách vật phẩm đấu giá?

“Được”.

Anh trực tiếp đứng lên, đi ra bên ngoài phòng nghỉ.

Trương La Vân và Trương Trác Nhã quay sang nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy ý lạnh trong mắt đối phương!

Phòng nghỉ cho khách quý rất rộng.

Phải đến hơn ba trăm mét vuông.

Trương La Vân chỉ vào cửa sổ sát đất của đại sảnh: “Từ đây có thể nhìn ra bên ngoài, bên ngoài không nhìn được vào trong, ở ngoài là hội trường đấu giá, cậu có thể ngồi ở phòng khách trả giá”.

“Ngoài ra, còn có hai gian phòng khách, phòng tắm vệ sinh, cần gì có nấy”.

Lướt nhìn Vương Yên Nhi một cái: “Nếu Diệp tông chủ có hứng, còn có thể…”

Vương Yên Nhi cau mày.

Diệp Bắc Minh nhìn danh sách vật phẩm đấu giá trên bàn một cái: “Được rồi, các người có thể ra ngoài rồi”.

“He he, được”.

Trương La Vân cười một tiếng, cùng Trương Trác Nhã quay người rời đi.

Phập một tiếng đóng cửa lại!

Vương Yên Nhi không nhịn được càm ràm: “Hai bố con nhà này đều buồn nôn như vậy ư?”

Diệp Bắc Minh không tiếp lời, cầm danh sách đấu giá lên xem.

Cuối cùng anh phát hiện một chiếc thương dài màu xanh đen ở hạng mục cuối cùng: “Mặc Phong Mâu? Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục có linh khí không?”

Giọng của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Trước khi chưa nhìn thấy vật thật, tôi cũng không biết”.

“Vậy thì đợi xem”.

Diệp Bắc Minh nhắm mắt chờ đợi.

Ở cửa phòng nghỉ cho khách quý, sau khi Trương La Vân ra ngoài lập tức hạ lệnh: “Ra tay!”

“Rõ!”

Hai ông lão trả lời một tiếng, hai tay kết ấn, khởi động trận pháp phòng ngự của phòng nghỉ.

Vẻ mặt Trương Đạc biến sắc: “Các người đang làm gì hả?”

Trương La Vân tiến lên đá bay Trương Đạc: “Đợi chúng tôi hạ gục được tên nhóc đó rồi xử lý tên ăn cháo đá bát nhà cậu!”

Một lát sau.

Vù!

Phòng nghỉ cho khách quý khẽ rung lên!

“Có chuyện gì vậy?”, Vương Yên Nhi thấy hơi kỳ lạ.

Khóe miệng của Diệp Bắc Minh cong lên cười lạnh nhạt!

Vương Yên Nhi đứng ngồi không yên: “Còn phải đợi bao lâu? Khó chịu chết được!”

“Tôi ra ngoài hóng gió!”

Mở cửa của phòng nghỉ cho khách quý, một kết giới trong suốt chặn trước người!

Hai bên trái phải, mỗi bên có ba ông lão đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn Vương Yên Nhi.

“Các người muốn làm gì?”, Vương Yên Nhi biến sắc.

“Cô gái, quay vào đi”, một ông lão trong đó nhếch miệng cười.

“Ông…”

Vương Yên Nhi vội về đến bên cạnh Diệp Bắc Minh: “Cậu Diệp, xảy ra chuyện rồi, hình như họ nhốt chúng ta trong một trận pháp rồi”.

Lúc này.

Trương Trác Nhã đi đến cửa phòng nghỉ cho khách quý.

Nhìn vào bên trong qua kết giới trận pháp: “Diệp Bắc Minh, có hài lòng với món quà của tôi không?”

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt bình tĩnh: “Dịch Bảo Các tiếp đãi khách thế nào sao?”

“Ha ha ha!”

Trương Trác Nhã cười lớn: “Anh sắp thành người chết rồi, còn ở đó giả bộ cái gì…”

Còn chưa nói hết câu!

Diệp Bắc Minh bước một bước đến trước cửa phòng khách quý!

Giơ tay tấn công ra môt quyền!

Ầm ầm vang lên, kết giới trong suốt rắc rắc nổ nứt!

“A…”

Trương Trác Nhã sợ đến thét lên một tiếng, kinh hãi chỉ vào Diệp Bắc Minh đang đi ra khỏi phòng khách quý: “Anh... anh… làm sao anh làm được?”

Sáu ông lão cảnh giới Thần Hoàng đứng canh ở cả hít khí lạnh!

Sợ đến cứng đờ tại chỗ!

Trận pháp của phòng khách quý do một vị Tổ Cảnh tạo ra, lại bị Diệp Bắc Minh phá vỡ bằng một quyền?

Muốn nghịch thiên ư!

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Nói đi, các người muốn làm gì?”

Trương La Vân sợ hãi nhanh chóng lên trước: “Diệp tông chủ, là hiểu lầm!”

“Chúng tôi chỉ đang đùa với cậu thôi!”

Trương Trác Nhã gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng, chúng tôi đang đùa với anh thôi!”
Chương 1793: Cơ hội trở lại

“Vậy tôi cũng đùa với cô!”

Diệp Bắc Minh giơ tay lên tóm, chỉ nghe một tiếc rắc rắc vang lên!

Cơ thể của Trương Trác Nhã nổ tại chỗ!

“Con gái!”

Trương La Vân tức giận gào thét: “Giết hắn cho tôi!”

Sáu ông lão cảnh giới Thần Hoàng trung kỳ cùng lao về phía Diệp Bắc Minh!

Phập! Phập! Phập!

Diệp Bắc Minh đứng tại chỗ bất động, mỗi chân một người!

Sáu ông lão cảnh giới Thần Hoàng trung kỳ bị đá bay như quả bóng da, cả hành lang rơi vào trong tĩnh lặng như cái chết!

Đầu óc của Trương La Vân trống rỗng, lúc này nỗi sợ hoàn toàn chiến thắng cơn giận, thụp một tiếng quỳ xuống đất: “Diệp tông chủ… xin tha mạng…”

“Nói đi, các người muốn làm gì?”, Diệp Bắc Minh thản nhiên nói.

Trương La Vân không dám giấu, nói ra tất cả.

Diệp Bắc Minh không phản ứng gì, nhả ra một câu: “Tôi muốn xem giáo mác Mặc Phong!”

“Giáo mác Mặc Phong? Được được được”, Trương La Vân nói liền một lúc ba chữ được.

Đưa Diệp Bắc Minh đến trước một nhà kho, năm võ giả cảnh giới Thần Hoàng trung kỳ chặn ông ta lại.

Trương La Vân lấy ra một lệnh bài, mấy người nhìn Diệp Bắc Minh một cái.

Nhường đường!

Mở cửa nhà kho.

Bên trong các loại vật phẩm đấu giá rực rỡ chói mắt, Diệp Bắc Minh lại không có hứng thú!

Trương La Vân ôm đến một chiếc hộp thanh đồng dài hai mét, chỉ vào mười mấy là bùa bên trên: “Diệp tông chủ, trong này là giáo mác Mặc Phong!”

Diệp Bắc Minh tiện tay xé tất cả là bùa!

Vù!

Một luồng sát khí cực kỳ cường mạnh ập đến!

Chiếc hộp thanh đồng bị bật mở, một thanh giáo mác dài màu xanh đen trực tiếp đâm về phía cổ họng của Diệp Bắc Minh!

“Ha ha ha!”

Trương La Vân cười lớn: “Diệp Bắc Minh, đi chết đi!”

“Vật này cực kỳ hung hiểm, sau khi được phát hiện ở trong di tích thượng cổ, nó lại chủ động giết mấy chục người của bọn tao!”

“Sau đó sáu cảnh giới Thần Hoàng đỉnh phong cùng ra tay mới phong ấn được nó, mày chết chắc rồi!”

Liền sau đó.

Giáo mác Mặc Phong đâm xuyên cổ họng của Diệp Bắc Minh!

“Cái gì?”

Diệp Bắc Minh cười ngạo nhiên, giơ tay tóm về phía đầu mũi giáo mác Mặc Phong!

Tóm chặt!

Giáo mác Mặc Phong không thể tiến thêm một bước!

“Làm sao có thể!”

Trương La Vân há hốc miệng, cả người thộn ra!

Diệp Bắc Minh chẳng thèm để ý ông ta, trực tiếp truyền âm: “Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, trong giáo mác Mặc Phong có khí linh không?”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc chắn: “Chủ nhân, tôi cảm nhận được khí tức của khí linh!”

“Tuy hơi yếu, nhưng có tồn tại!”

“Được!”

Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng.

Một ý nghĩ, trực tiếp thu giáo mác Mặc Phong vào trong không gian của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Đồng thời, thần hồn tiến vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Thần hồn cầm giáo mác Mặc Phong đến trước cổng lớn tầng một tháp Càn Khôn Trấn Ngục, trong lúc chuẩn bị đẩy cửa đi vào!

Vù! Vù! Vù!

Giáo mác Mặc Phong rung lên dữ dội, giống như cảm nhận được thứ gì khủng bố, phản kháng kịch liệt!

Diệp Bắc Minh sầm mặt: “Nếu mày dám phản kháng, tao bảo đảm trực tiếp diệt đi ý thức của mày!”

Quả nhiên.

Lời vừa được nói ra, giáo mác Mặc Phong yên lặng hẳn!

Diệp Bắc Minh đẩy mở cổng lớn tầng một tháp Càn Khôn Trấn Ngục đi vào bên trong!

Ba cái bục nhỏ hiện ra trước mắt!

Lúc trước, lần đầu tiên anh đi vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đã có được ba món bảo vật ở tầng thứ nhất!

“Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, tôi đặt giáo mác Mặc Phong lên trên có hiệu quả thật không?”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Chủ nhân, tôi cũng không biết, có lẽ có…”

“Được”.

Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi.

Ôm tâm trạng thấp thỏm lo âu đặt giáo mác Mặc Phong lên trên một cái bục nhỏ trong đó!

Trong tích tắc, tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ rung lên!

Cả tầng một lập tức sáng lên ánh sáng trắng trong suốt, giống hy hệt như lần đầu tiên Diệp Bắc Minh tiến vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Sau đó.

Ánh sáng trắng ảm đạm dần!

Cảm giác quen thuộc truyền đến!

Diệp Bắc Minh kích động đến đỏ mặt tía tai: “Tiểu tháp, tôi vừa cảm nhận được tiểu tháp!”

“Tuy chỉ trong chốc lát, nhưng thực sự tồn tại!”

“Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, cô đã đúng!”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục cũng kích động: “Chủ nhân, tôi cũng cảm nhận được khí tức của chú tháp!”

“Tiếp theo, chỉ cần đặt vật có khí linh lên trên mỗi cái bục nhỏ, không chừng chú tháp có thể quay về thật!”

Khóe miệng Diệp Bắc Minh hiện lên nụ cười: “Ha ha ha, tôi hiểu rồi!”

“Bảo vật của mỗi một tầng trong tiểu tháp là do chủ nhân các đời đặt vào đó”.

“Những bảo vật này cùng ngưng tụ sức mạnh Càn Khôn, chỉ cần tôi đặt đủ bảo vật lên mỗi một tầng!”

“Sẽ có ngày tiểu tháp trở lại!”

Bỗng nhiên.

Diệp Bắc Minh cảm nhận được một luồng khí tiêu sát khóa chặt anh!

Cùng lúc đó, mấy bóng hình từ trên trời giáng xuống!

Năm cảnh giới Thần Hoàng trung kỳ ở cửa nhà kho Dịch Bảo Các quát một tiếng: “Kẻ nào? Thật to gan, dám tự ý xông vào nhà kho Dịch Bảo Các!”

Ông lão râu trắng dẫn đầu nheo mắt.

Hai ánh hào quang vàng kim bắn đến!

Cái đầu của năm người cảnh giới Thần Hoàng trung kỳ của Dịch Bảo Các hóa thành sương máu tại chỗ!

Trương La Vân vừa từ nhà kho chạy ra nhìn thấy cảnh này, sợ đến bò dưới đất: “Tổ Cảnh… sáu Tổ Cảnh…”
Chương 1794: Tham lam

Ông lão râu bạc nhìn Trương La Vân: “Người của các ông thông báo với chúng tôi là Diệp Bắc Minh đang ở Dịch Bảo Các? Hắn đang ở đâu?”

Trương La Vân sợ muốn chết!

Ông ta nằm mơ cũng không ngờ, vì một Diệp Bắc Minh nhỏ bé mà lại có tận sáu Tổ Cảnh đến!

Chẳng lẽ thực lực của Diệp Bắc Minh khủng bố đến ảnh giới này sao?”

“Ở… ở trong nhà kho”.

Ông lão râu bạc giơ tay tóm về phía trước, một luồng sức mạnh vô hình bùng phát!

Choang một tiếng vang lên!

Cửa lớn nhà kho trong trận pháp bảo vệ nổ tung, cuốn lên khói bụi ngập trời!

Sáu ánh mắt cùng sầm xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào sâu trong khói bụi.

Đợi khi tất cả khói bụi lắng xuống, Diệp Bắc Minh đứng trước sáu người!

Lúc nhìn thấy sáu người, Vương Yên Nhi gần như sợ đến mềm nhũn người: “Cậu Diệp… họ là ai?”

Toát mồ hôi lạnh!

Chỉ riêng khí thế đã áp bức khiến cô ta không thể thở nổi!

Diệp Bắc Minh cười: “Một lúc có sáu Tổ Cảnh đến? Các người đến báo thù à?”

“Tổ Cảnh…”

Vương Yên Nhi sợ đến mức trái tim như muốn vỡ ra!

Ông lão râu bạc nhếch miệng cười: “Dạo này cậu gây động tĩnh quá lớn, làm quá nhiều chuyện mà chúng tôi không ngờ đến”.

Ông ta lắc đầu: “Còn báo thù? Cậu nghĩ nhiều rồi”.

“Tuy lão phu Trần Lục Chỉ là lão tổ nhà họ Trần, nhưng đến cảnh giới như của lão phu, cho dù nhà họ Trần diệt vong, lão phu cũng sẽ không cau mày!”

Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ: “Ồ? Thế các ông đến làm gì?”

Lão tổ Trần Hồn phì cười một tiếng: “Diệp Bắc Minh, không phải cậu biết rõ mà vẫn hỏi chứ? Đương nhiên là bí mất của Hoa tộc Thượng Cổ trên người cậu rồi!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi không biết bí mật của Hoa tộc Thượng Cổ!”

“Diệp Bắc Minh, đã đến lúc này rồi, nói lời này có ý nghĩa không?”, môt lão bà lạnh lùng lên tiếng.

Bà ta mặc áo choàng xám, lồng ngực thêu biểu tượng của Vạn Thần Tông!

Tuy là phụ nữ duy nhất, khí tức lại cực kỳ mạnh!

“Nếu trên người cậu không có bí mật của Hoa tộc Thượng Cổ thì tại sao một kẻ chỉ như con kiến như cậu có thể đi đến ngày hôm nay?”

Bà lão áo choàng xám quát một tiếng: “Nói ra tất cả bí mật của Hoa tộc Thượng Cổ, giao thanh kiếm thánh Hoa tộc ra, tôi cho cậu được chết sung sướng!”

“Bà rất muốn có phải không? Được, giết bà đầu tiên!”

Diệp Bắc Minh bước ra một bước.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay, chém về hướng bà lão!

Năm người còn lại hơi bất ngờ.

Không ngờ Diệp Bắc Minh dám chủ động ra tay!

“Tạp chủng, tao thấy mày đang tìm cái chết mà!”

Bà lão áo choàng xám lộ ra nụ cười âm lạnh, cây trượng đầu rồng trong tay chỉ về hư không!

Xoẹt!

Một đường ánh sáng đen bùng phát, gần như nghiền nát hư không!

Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng: “Huyết long, ra đi!”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục rung lên, kiếm khí màu máu mang theo một con huyết long xông ra va chạm với đường ánh sáng đen!

Phập!

Trong tích tắc, chấn rung như trời long núi lở, ánh sáng đen của cây trượng đầu rồng bắn ra lập tức tắt ngấm!

Huyết long vẫn chưa dừng lại!

Tiếp tục xông về phía bà lão áo choàng xám, đập mạnh lên lồng ngực của bà lão áo choàng xám!

Phụt!

Bà lão áo choàng xám phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể bị đánh bay đi, hai chân kéo ra một đường rãnh dài mấy chục mét dưới đất mới dừng lại!

Trương La Vân sơn đến run rẩy: “Ôi mẹ ơi…”

Diệp Bắc Minh lại có thể đánh Tổ Cảnh thương nặng bằng một đường kiếm?

“Ừm?”

Trần Lục Chỉ nheo mắt.

Lão tổ Trấn Hồn nhìn chằm chằm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay Diệp Bắc Minh: “Cảnh giới của tên nhóc này lúc thì là cảnh giới Đế, lúc thì là cảnh giới thiên thần, có lẽ trên người có thứ gì ẩn giấu khí tức cảnh giới”.

“Nhưng thực lực của hắn chắc chắn sẽ không vượt qua cảnh giới thần hoàng!”

“Chưa đến cảnh giới thần hoàng lại có thể bùng phát ra sức mạnh như vậy, chắc chắn có liên quan mật thiết đến thanh kiếm đó!”

Soạt!

Ba ông lão còn lại đều nhìn lên kiếm Càn Khôn Trấn Ngục với ánh mắt tham lam!

Nếu họ có thể có thanh kiêm này, thực lực sẽ nâng cao khủng bố đến mức nào!

Lão tổ Thất Tinh lập tức nói: “Các vị, bí mật của Hoa tộc Thượng Cổ gì đó, lão phu không muốn biết!”

“Lão phu chỉ có một yêu cầu, chốc nữa thanh kiếm này thuộc về lão phu!”

Lão tổ Lục Đạo cười lạnh lùng lắc đầu: “Lão quái Thất Tinh, mọi người đều nhìn thấy uy lực của thanh kiếm đó!”

“Ông muốn một mình nuốt gọn? Nằm mơ đi!”

“Cuộc chiến còn chưa kết thúc, các ông đã muốn chia chiến lợi phẩm?”, bà lão áo choàng xám quát một tiếng: “Câm miệng hết cho tôi! Không câm được, chốc nữa tôi cho các ông câm hết!”

Thấy bà lão áo choàng xám nổi giận, hai người đành chọn câm miệng!

“Tạp chủng, tôi đảm bảo, vừa nãy là lần cuối cùng cậu ra tay trong cuộc đời!”

Bà lão áo choàng xám đập mạnh cây trượng trong tay!

“Vạn thần, quy tông!”

Bà lão vừa dứt lời.

Xung quanh nổi lên cuồng phong!
Chương 1795: Giết Tổ Cảnh

Một tượng thần màu đen hiện lên từ phía sau lưng bà lão, một luồng khí thế cường mạnh ngưng tụ, tất cả gạch đá dưới sàn bay lên không trung lập tức bị sóng khí khủng bố làm cho biến thành bột vụn!

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, lập tức đáp xuống trước người bà lão áo choàng xám!

Chém mạnh một kiếm xuống!

Vẻ mặt bà lão áo choàng xám biến sắc, trong mắt hiện lên cơn lửa giận: “Đồ tạp chủng, cậu đánh lén!”

Diệp Bắc Minh quát nói: “Bà là đồ ngốc hả, cuộc chiến sống chết, tôi còn đợi bà ra đại chiêu?”

“Bà tưởng đây là chế độ lần lượt hả?”

“Tiểu tạp chủng, quỳ xuống! Chịu chết đi!”

Trong lúc kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đập xuống!

Bà lão áo choàng xám vội vàng cầm cây trượng đầu rồng chặn đường kiếm này!

Rắc rắc! Một tiếng bức bối vang lên!

Cây trượng đầu rồng vốn không ngăn chặn nổi sức mạnh của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, lại vỡ thành mảnh vụn!

Thấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém về phía đầu của mình, cuối cùng đôi mắt của bà lão áo choàng xám lóe lên tia kinh sợ, bóng người mau chóng vụt đi!

Phụt!

Bả vai lập tức nổ tung, máu thịt và xương vụn bay ra, hai chân mềm nhũn quỳ dưới đất!

“Tiểu tạp chủng, mày dám…”

Cơ thể của bà lão áo choàng xám khẽ run lên, tức giận điên cuồng muốn đứng lên!

Diệp Bắc Minh cười dữ tợn một tiếng: “Lão bà, chết đi cho tôi!”

Xoay kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, chém về phía đầu của bà lão áo choàng xám!

“Không…”

Đồng tử của bà lão áo choàng xám co mạnh lại, sâu trong đôi mắt phản chiếu ngược đường chém của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!

Cổ của bà ta làm sao có thể ngăn được sức mạnh của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, bị chém gãy tại chỗ!

Diệp Bắc Minh một bước dẫm nát đầu người lăn ra!

Dứt khoát nhanh gọn!

Tĩnh lặng!

Tĩnh lặng như cái chết!

Năm người Trần Lục Chỉ, lão tổ Trấn Hồn, lão tổ Độn Thế, lão tổ Thất Tinh, lão tổ Lục Đạo nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

Đó là thánh tổ của Vạn Thần Tông đấy!

Cùng một cảnh giới với họ, lại chết trong tay Diệp Bắc Minh?

Mà còn chết dễ dàng như vậy, giống như nằm mơ!

Vương Yên Nhi há hốc cái miệng nhỏ, bắt đầu từ khi Diệp Bắc Minh tiến vào thần giới, cô ta dường như biết mọi thứ về anh!

Nhưng khi cô ta nhìn thấy Diệp Bắc Minh dễ dàng giết một Tổ Cảnh như vậy, hai chân mềm nhũn: ‘Cậu Diệp, tôi cũng nghi ngờ có phải nằm mơ không… Rốt cuộc cậu còn có bao nhiêu bí mật mà tôi chưa biết?’

Bốp!

Trương La Vân tự tát mạnh mình một cái: “Đau… không phải nằm mơ, là thật…”

Tiếng giòn tan này cũng khiến năm người khác tỉnh lại!

Trần Lục Chỉ cũng không thể bình tĩnh: “Tên nhóc này không đơn giản như tưởng tượng, đừng cho hắn cơ hội nào nữa!”

Liền sau đó.

Diệp Bắc Minh quay đầu cười: “Mẹ kiếp, ông là cái thá gì? Là tôi không cho năm người các ông cơ hội nào hết!”

“Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục nuốt chửng tinh khí của bà lão áo choàng xám, chúng ta cùng thịt năm lão súc sinh này!”

Thi thể của bà lão áo choàng xám mau chóng héo khô.

Trong lúc hút, hóa thành cái xác khô.

Sát khí ngút trời từ trong cơ thể bùng phát!

Diệp Bắc Minh trực tiếp xông đến trước người Trần Lục Chỉ, khóe miệng lộ ra vẻ hung hãn: “Tôi vốn định sau khi nghiệm chứng suy đoán của mình, rồi đi tiêu diệt từng nhà các người!”

“Các người sao lại vội vã đến nộp mạng chứ? Đã đến rồi, thì chết đi!”

Một tiếng gầm thét!

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém ra!

Trần Lục Chỉ biết sự khủng bố của thanh kiếm này, không dám tiếp chiêu.

Hai tay kết ấn trước ngực, lập tức hình thành một trận pháp phòng ngự khoảng một mét vuông!

Choang!

Chỉ một đường kiếm, trận pháp phòng ngự ầm ầm nổ tung!

Uy lực còn lại đập mạnh lên lồng ngực của Trần Lục Chỉ, rắc một tiếng, lập tức gãy mười mấy chiếc xương sườn!

Cơn đau dữ dội khiến Trần Lục Chỉ lùi lại thật xa, khuôn mặt già vốn cao ngạo chỉ còn lại nỗi sợ vô tận: “Rốt cuộc mày là cảnh giới gì? Chẳng lẽ mày cũng là Tổ Cảnh sao?”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: “Tôi chưa từng che giấu cảnh giới của mình!”

“Cái gì?”

Trần Lục Chỉ trố mắt há hốc miệng: “Cảnh giới thiên thần? Mày mới là cảnh giới thiên thần?”

Bốn người còn lại không tin lắc đầu: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”

Cảnh giới Thiên Thần, cảnh giới Thần Tôn, cảnh giới Thần Hoàng, Tổ Cảnh!

Chênh lệch bốn cảnh giới lớn!

Lại có thể làm đến mức giết được họ?

Giết thì cũng thôi đi!

Còn có thể một địch năm? Ông ta cũng không dám nằm mơ như vậy!

“Không có gì là không thể, xuống địa ngục đi!”

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bay đến.

Trong mắt Trần Lục Chỉ, giống như tử thần đòi mạng, ông ta bất chấp thân phận hét lớn: “Lão tổ Trấn Hồn, các ông còn đợi cái gì? Cùng ra tay giết hắn đi!”

“Lên!”

Lão tổ Trấn Hồn trực tiếp ra tay.

Ông ta có cảm giác nguy cơ, nếu bây giờ không ra tay, chẳng may họ bị anh đánh riêng từng người, thì sẽ phải chết ở đây thật!

Ba người Lão tổ Độn Thế, lão tổ Thất Tinh, lão tổ Lục Đạo cùng bước ra!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK