Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Sao vậy? Chẳng lẽ Nguyên Thiên Thần Nhãn này rất lợi hại sao?"
Giọng điệu của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vô cùng nghiêm túc: "Nào chỉ là lợi hại, những chủ nhân các đời trước kia của tháp Càn Khôn Trấn Ngục phải vượt qua ít nhất là 50 tầng mới có thể đạt được Nguyên Thiên Thần Nhãn!"
"Mẹ nó cậu mới tới tầng thứ mấy?"
"Mới tới tầng thứ mười bốn, vậy mà cậu đã lấy được Nguyên Thiên Thần Nhãn!"
Diệp Bắc Minh khó hiểu: "Thứ này có thể làm được cái gì?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: "Có thể nhìn thấu tất cả!"
"Nhìn thấu tất cả?"
"Đúng vậy, bất kỳ vật gì ở trước mặt cậu đều không thể ngăn cản tầm mắt của cậu!"
"Đêm tối, sương mù, trong nước, tất cả đều có thể sử dụng, cho dù là kim loại, cơ thể người cũng đều có thể trực tiếp nhìn thấu!"
Diệp Bắc Minh sững sờ: "Vậy không phải là nhìn xuyên qua sao?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Có thể hiểu như vậy".
Diệp Bắc Minh thu hồi bí tịch, tiến vào tầng thứ mười lăm.
Vẫn chỉ có một mặt phẳng nhỏ, phía trên đặt một bản cổ tịch.
"Hả?"
Diệp Bắc Minh cầm lên xem xét, có chút kinh ngạc: "Trên này ghi chép các loại thể chất? Lại là do sư phụ thứ 100 của tôi - thần chủ tuyệt thế thủ bút!"
"Độc thể Thiên Sinh, thể Huyền Minh, thể Long Dương..."
"Đúng rồi, Nhược Tuyết là thể Kiếm Tâm!"
"Tìm được rồi!"
Diệp Bắc Minh đã tìm thấy thể Kiếm Tâm nói rõ.
Trời sinh thân thiết với kiếm đạo, nếu tu luyện kiếm kỹ sẽ tiến triển cực nhanh!
Ở trang cuối cùng của quyển cổ tịch này.
Diệp Bắc Minh còn tìm được một bộ sơ đồ về gân mạch trong cơ thể người.
Đối với những bác sĩ bình thường, cơ thể người có tổng cộng 720 huyệt vị!
Nhưng bộ sơ đồ về gân mạch trong cơ thể người này lại ghi chép cơ thể người có tổng cộng 1440 huyệt vị.
Tăng lên gấp đôi!
Diệp Bắc Minh nhìn sơ đồ này, cứ như phát hiện ra một đại lục mới vậy.
Nửa giờ sau.
Anh tiến vào tầng thứ mười sáu của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Một bản võ kỹ xuất hiện ở trước mắt Diệp Bắc Minh.
"Những chỗ bị bóng tối bao trùm đều là vương thổ của ta!"
"Ta sinh ra trong bóng tối, quật khởi trong giết chóc?"
"Cửu U Thần Ma Quyết?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hoàn toàn chấn động: "Đậu má!"
"Nhóc con, cậu nói cái gì?"
"Cửu U Thần Ma Quyết?"
"Đây chính là công pháp của Cửu U Đại Đế - ký chủ thuộc top 100 các đời của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!"
Diệp Bắc Minh khó hiểu: "Cửu U Đại Đế?"
"Ông ta rất mạnh sao?"
Nghe được câu hỏi này, tháp Càn Khôn Trấn Ngục suýt nữa nói không ra lời.
Nó nhịn không được than thở: "Nhóc con, cậu có biết xếp hạng trong top 100 ký chủ của bản tháp là khái niệm gì không?"
"Nếu như Cửu U Đại Đế muốn, ông ta có thể dùng một bàn tay để hủy diệt toàn bộ Đại Lục Chân Võ!"
"Cái gì mà Côn Luân Hư, hoàng triều Đại Chu, Thanh Huyền Tông, tất cả đều sẽ bị chôn vùi!"
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt “a” một tiếng: "Tôi không tin!"
"Đậu má!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trực tiếp hét toáng lên: "Nhóc con, cậu không tin?"
"Được, bản tháp sẽ nói cho cậu về Cửu U Đại Đế thật kỹ!"
Diệp Bắc Minh lại lắc đầu: "Xin lỗi nhé, tôi không có hứng thú, ngậm miệng đi".
Anh cúi đầu, tiếp tục nghiên cứu Cửu U Thần Ma Quyết!
Đột nhiên.
Hai mắt Diệp Bắc Minh tỏa sáng: "Mà ông nói cũng đúng đấy, quả thật nó có chút thú vị!"
"Tiến vào lĩnh vực thời gian!"
Lần này.
Anh ở trong lĩnh vực thời gian tận mười ngày.
Bên ngoài cũng đã đi qua ba ngày.
Ở trong lĩnh vực thời gian.
Diệp Bắc Minh mở mắt ra: "Cửu U Thần Ma Quyết quả nhiên là thú vị, bình thường tôi học rất nhanh, mấy giờ là có thể học được một thứ nào đó".
"Lần này, vì để học được Cửu U Thần Ma Quyết, tôi lại tốn tận mười ngày!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục có một loại xúc động muốn mắng chửi người: "Nhóc con, cậu đừng có mà được tiện nghi còn khoe mẽ!"
"Cửu U Đại Đế đã bỏ ra hơn chục ngàn năm để sáng tạo ra thần thông, cậu lại chỉ mất mười ngày để học được!"
"Thế mà còn nói người ta chỉ có chút thú vị thôi sao?"
"Chẳng phải là chỉ có chút thú vị thôi à?"
Diệp Bắc Minh lười nghe tháp Càn Khôn Trấn Ngục châm chọc nữa, trực tiếp đứt liên hệ với ông ta.
Anh mở mắt ra.
Một giọng nói vui vẻ truyền đến: "A, chủ nhân, cuối cùng anh cũng đã tỉnh!"
Trần Lê Y mừng rỡ nhìn Diệp Bắc Minh.
Cô ấy quay ra phía ngoài cửa hô to: "Thiếu chủ tỉnh rồi, mọi người mau vào đi!"
Diệp Bắc Minh giật nảy cả mình: "Lê Y, sao cô lại không mặc quần áo?"
Trần Lê Y đỏ mặt lên: "Hả? Thiếu chủ, anh nói mê sảng gì vậy?"
"Tôi đang mặc quần áo mà".
Một giây sau.
Cánh cửa bị đẩy ra!
Những bóng hình xinh đẹp xuất hiện.
Chu Nhược Dư, Hạ Nhược Tuyết, Lăng Thi Âm, Ngô Khinh Diên, tất cả đều đi vào phòng.
Các cô gái ở trong tầm mắt của Diệp Bắc Minh, giống như một quả vải bị bóc vỏ vậy!
Cơ thể mềm mại.
Mỗi một tấc da thịt đều rơi vào trong mắt Diệp Bắc Minh.
Nhìn không sót một cái gì!
Diệp Bắc Minh nói ra một câu theo bản năng: "Sao mấy người cũng không mặc quần áo vậy?"
Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết nhìn thoáng qua nhau: "Bắc Minh làm sao vậy?"
"Không phải là bế quan ba ngày rồi tẩu hỏa nhập ma chứ?"
"Chủ nhân? Anh không sao chứ?"
Lăng Thi Âm và Ngô Khinh Diên cũng vô cùng lo lắng.
Đột nhiên.
Diệp Bắc Minh giống như là nghĩ đến cái gì, khóe miệng co quắp: "Mẹ nó! Nguyên Thiên Thần Nhãn!"
Anh nhắm mắt lại, mở ra lần nữa.
Tất cả đều khôi phục bình thường.
Lần này thì lúng túng rồi!
May mắn vừa rồi đã hủy bỏ dùng chung ý thức với tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Mấy cô gái vây quanh anh: "Bắc Minh, anh không sao chứ?"
Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có việc gì, bế quan ba ngày cho nên xuất hiện ảo giác".
Hạ Nhược Tuyết che miệng cười trộm: "Anh thấy mọi người không mặc quần áo mà, đây là ảo giác gì vậy?"
"Ặc..."
Diệp Bắc Minh vô cùng xấu hổ.
Đột nhiên.
Bên ngoài truyền đến một giọng nói kiêu ngạo: "Chủ nhân nhà tôi có lệnh, Diệp Bắc Minh hãy ra tiếp lệnh!"
Vèo!
Mọi người đồng thời quay đầu nhìn về hướng âm thanh truyền tới.
Lăng Thi Âm hừ lạnh một tiếng: "Ai sao mà to gan như vậy?"
Diệp Bắc Minh đứng dậy: "Đi, đi ra xem một chút".
Mọi người đi đến cửa chính nhà họ Thẩm.
Lúc này Diệp Bắc Minh mới phát hiện, bảng hiệu của Thẩm phủ đã bị đổi thành Diệp phủ.
Mà trước ngực một đám người đứng ở phía ngoài đều có huy chương của Long Đường!
Chương 592: Các chủ của Thiên Hạ Đệ Nhất các
Lúc thấy Diệp Bắc Minh.
Một người đàn ông trung niên cầm đầu có vẻ mặt kiêu ngạo, khinh miệt mở miệng: "Cậu chính là Diệp Bắc Minh?"
"Chủ nhân nhà tôi có lệnh!"
"Ba ngày sau Long Đường sẽ tổ chức diễn võ, đại điển để chọn ra chủ nhân Côn Luân Hư!"
"Đến lúc đó đại diện toàn bộ gia tộc hạng ba trở lên ở Côn Luân Hư đều phải có mặt xem lễ!"
"Diệp Bắc Minh, cậu cũng ở trong danh sách được mời!"
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt hỏi: "Chủ nhân nhà ông là ai?"
Người đàn ông trung niên cười một tiếng sâu xa: "Chủ nhân nhà tôi là ai ư?"
"Chủ nhân nhà tôi là đại đệ tử của chủ nhân Long Đường!"
"Năm mươi năm trước đã tiến vào top 100 bảng xếp hạng lịch sử của Côn Luân!"
"Cũng là người duy nhất được Thanh Huyền Tông của Đại Lục Chân Võ nhận làm đệ tử nội môn trong năm mươi năm gần đây, cậu nói xem chủ nhân nhà tôi là ai?"
Ngô Khinh Diên hít sâu một hơi: "Chẳng lẽ là anh ta? Lý Huyền Cơ!"
"Ha ha ha ha! Diệp Bắc Minh, cậu đúng là không có kiến thức!"
Người đàn ông trung niên ngửa mặt lên trời cười to: "Tỳ nữ của cậu còn có kiến thức hơn cậu nhiều!"
"Không sai, chủ nhân nhà tôi chính là Lý Huyền Cơ!"
Ông ta hét lớn một tiếng: "Cậu còn đứng ngây đó làm gì? Còn không quỳ..."
Đột nhiên.
Diệp Bắc Minh đưa tay ra, một sát khí ngập trời bùng nổ.
Ngưng tụ thành một nắm đấm trên không trung, đè xuống phía người đàn ông trung niên!
Người đàn ông trung niên quá sợ hãi: "Cậu dám giết..."
Ầm!
Một đống máu me nổ tung!
Đám người còn lại của Long Đường bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt: "Diệp Bắc Minh, cậu..."
Diệp Bắc Minh lười nói nhảm, dẫm chân một cái.
Ầm!
Một con rồng đỏ như máu lao ra từ trong cơ thể, chui vào trong đám người.
Hơn mười người chết ngay tại chỗ trong nháy mắt!
Ở vị trí cách cửa chính nhà họ Diệp hơn một trăm mét.
Một thiếu nữ vô cùng chấn động: "Anh ấy… anh ấy đã giết sứ giả của Lý Huyền Cơ rồi?"
"Ông nội, sao anh ấy lại to gan như vậy?"
Lão già ở bên cạnh cũng vô cùng nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh phía xa.
Chính là Lăng Vận Nhi và ông nội của cô ta.
Bỗng nhiên.
Một luồng khí tức nguy hiểm truyền đến!
Lão già đột nhiên biến sắc!
Gào!
Một tiếng rồng gầm.
Một kiếm khí huyết sắc từ trên trời giáng xuống.
Lão già bắt lấy bả vai Lăng Vận Nhi, tránh đi thật nhanh.
Ông ta quay đầu nhìn lại, vị trí ở sau lưng tràn ngập bụi bặm.
Đợi đến khi tất cả bụi bặm tản đi, ở đó chỉ còn lại một vết kiếm kinh khủng!
Lăng Vận Nhi hít sâu một hơi, nếu như bị một kiếm này chém trúng, cô ta và ông nội chắc chắn sẽ phải chết!
Lúc này.
Một giọng nói lạnh lẽo truyền đến: "Cảnh giới Hợp Nhất đỉnh phong?"
Diệp Bắc Minh giống như ma quỷ, xuất hiện trước mắt ông cháu hai người.
Anh nhìn Lăng Vận Nhi: "Tất cả những người bám theo tôi vào Tử Vong cốc đều đã chết hết, cô chính là người cuối cùng!"
Gương mặt xinh đẹp của Lăng Vận Nhi chấn động: "Anh… anh biết tôi đi theo phía sau anh?"
Diệp Bắc Minh lười nói nhảm, đưa tay chém ra một kiếm!
Lão già cảm nhận được sát ý kinh khủng của Diệp Bắc Minh.
Lúc đầu ông ta muốn nói ra thân phận của mình!
Thế nhưng nhìn thấy Diệp Bắc Minh bá đạo như vậy, trong lòng ông ta lại bộc phát ra một ngọn lửa giận vô hình: "Hay lắm tên nhóc kia, cậu cũng quá khoa trương rồi!"
"Ở trước mặt lão phu mà cũng dám bất cẩn như thế?"
Lão già dẫm chân một cái!
Một khí tức cường đại bộc phát ra.
Trong tay ông ta xuất hiện một thanh bảo kiếm màu vàng, giống như một con giao long sống sờ sờ!
Kiếm khí cuồng bạo ngưng tụ, chém về phía kiếm Đoạn Long!
Trong nháy mắt cả hai tiếp xúc.
Keng!
Một tiếng vang giòn.
Bảo kiếm màu vàng ầm ầm nổ tung, hóa thành vô số mảnh vỡ bay ra ngoài.
"Cái gì?"
Con ngươi của lão già co vào một chút, vẻ mặt vô cùng chấn động.
Ông ta cuồng bạo quát một tiếng: "Kiếm Kim Giao của tôi cũng là thần khí, thế mà lại không ngăn được kiếm Đoạn Long của cậu?"
"A!"
Lão già hít sâu một hơi: "Khá lắm!"
"Phẩm cấp của kiếm Đoạn Long đã vượt qua thần khí rồi!"
Diệp Bắc Minh không mở miệng.
Thân pháp tựa như tia chớp, chém kiếm thứ hai xuống.
Tất cả lửa giận trong lòng lão già đều biến mất, còn hưng phấn hẳn lên: "Ha ha ha ha, Diệp Bắc Minh, lão phu sẽ nhìn xem, rốt cuộc thanh kiếm trong tay cậu có được sức chiến đấu như thế nào!"
Chân nguyên trong cơ thể lão già ầm ầm tăng vọt.
Gào!
Hổ kêu rồng gầm.
Quần áo của ông ta lập tức nổ tung, để lộ ra cơ bắp màu đồng cổ.
Hai quyền hợp nhất, đánh về phía kiếm Đoạn Long!
Chân nguyên ngưng tụ thành một con rồng, một con hổ xông lên.
Ầm!
Kiếm Đoạn Long nện ở phía trên, bộc phát ra một tiếng vang kinh thiên động địa.
Rồng và hổ ầm ầm sụp đổ!
"A!"
Lão già kêu thảm một tiếng, cánh tay run lên, máu me đầm đìa.
Ông ta lùi bình bịch lại mấy chục mét, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh: "Hay lắm nhóc con, lực chiến đấu của cậu quá kinh khủng!"
Diệp Bắc Minh không nói gì, tiếp tục ra tay.
Kiếm thứ ba chém tới!
Kinh thiên địa, khiếp quỷ thần!
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ khu vực ngoài cửa lớn Diệp phủ tiến vào trong đêm tối!
"Cái gì?"
Nhìn thấy cảnh tượng như thế, lão già biến sắc, trong lòng vô cùng rung động: "Tên nhóc này thật sự muốn giết lão phu! Lão phu sống hơn ngàn năm, cả đời này chưa bao giờ nhìn thấy người nào sát phạt quả đoán như thế!'
Lăng Vận Nhi kinh hô một tiếng: "Anh Diệp dừng tay, ông nội tôi là các chủ của Thiên Hạ Đệ Nhất các!"
"Chúng tôi không có ác ý với anh!"
Chương 593: Tôi cứu người, mấy người dẫn tôi vào Thiên Hạ Đệ Nhất các
"Thiên Hạ Đệ Nhất các?"
Trong lòng Diệp Bắc Minh hơi động.
Kiếm Đoạn Long trong tay anh liền dừng lại.
Chỉ còn cách đầu lão già không đến 0,5 cm.
"Đúng là sát ý đáng sợ, nếu không phải vừa rồi Vận nhi hô lên, chỉ sợ lão phu sẽ phải chết ở chỗ này!'
Lão già hít sâu một hơi.
Ông ta vô cùng kiêng kỵ nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Anh thu hồi kiếm Đoạn Long: "Hai người thật sự đến từ Thiên Hạ Đệ Nhất các?"
Lăng Vận Nhi xông lên, kiểm tra thương thế của lão già, vẻ mặt phẫn nộ: "Ai dám giả mạo chủ nhân của Thiên Hạ Đệ Nhất các chứ?"
Sắc mặt lão già hơi trắng bệch: "Lão phu tên là Lăng Thiên Hùng, chính là các chủ đời thứ ba trăm bảy mươi chín của Thiên Hạ Đệ Nhất các!"
Ông ta vừa nói xong.
Phụt!
Liền phun ra một ngụm máu tươi.
Hai chân mềm nhũn, ngã bịch xuống đất!
Lăng Vận Nhi vô cùng sợ hãi: "Ông nội!"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ: "Mặc dù ông là cảnh giới Hợp Nhất đỉnh phong, nhưng lại bị nội thương".
"Vừa rồi chiến đấu cùng tôi đã khiến vết thương trong cơ thể bị xé rách".
"Bây giờ một trăm ba mươi bảy gân mạch cả người đã bị đứt hơn một nửa!"
"Ồ? Đan điền của ông lại có hơn mười vết nứt?"
"Ông là cao thủ cảnh giới Hợp Nhất đỉnh phong, chắc hẳn số người có thể có loại cảnh giới này ở Côn Luân Hư chỉ đếm được trên đầu ngón tay đi?"
Diệp Bắc Minh vô cùng hiếu kì: "Là ai làm ông bị thương?"
Lăng Vận Nhi quát lớn: "Anh nói hươu nói vượn cái gì thế?"
"Sức khỏe của ông nội tôi rất tốt, bị thương từ bao giờ chứ?"
"Anh đừng có mà nguyền rủa..."
"Vận nhi!"
Lăng Thiên Hùng ngắt lời cháu gái, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi!
Không có bất kỳ người nào biết chuyện mình bị thương.
Diệp Bắc Minh nhìn ra được kiểu gì?
Lăng Vận Nhi kinh ngạc: "Ông nội, chẳng lẽ là đúng sao?"
Lăng Thiên Hùng khẽ gật đầu: "Cậu Diệp phát hiện như thế nào vậy?"
Diệp Bắc Minh không trả lời vấn đề này, mà trực tiếp nói ra: "Tôi có thể cứu ông!"
"Cái gì?"
Ánh mắt Lăng Thiên Hùng sáng lên: "Cậu Diệp không nói đùa đấy chứ?"
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt trả lời: "Ông cảm thấy tôi là một người thích nói đùa sao?"
Lăng Thiên Hùng trầm mặc.
Thiên Hạ Đệ Nhất các có tất cả tư liệu về Diệp Bắc Minh!
Kẻ này đúng là không phải một người thích nói đùa.
Chỉ là.
Sát Thần sẽ dễ dàng cứu mình sao?
Lăng Thiên Hùng rất thông minh: "Cậu Diệp, cậu có điều kiện gì?"
Diệp Bắc Minh mở miệng: "Cho tôi tiến vào Thiên Hạ Đệ Nhất các tìm một thứ!"
Lăng Thiên Hùng nhíu mày, sau đó lắc đầu: "Điều này chỉ sợ không được!"
"Không được?"
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhắc nhở: "Lấy tình hình bây giờ của ông, không kiên trì được ba tháng sẽ chết".
"A!"
Lăng Vận Nhi gấp gáp: "Anh Diệp, cầu xin anh mau cứu ông nội tôi!"
Lăng Thiên Hùng cười khổ một tiếng: "Cậu Diệp, mặc dù tôi là các chủ của Thiên Hạ Đệ Nhất các, nhưng cũng phải tuân thủ quy củ của Thiên Hạ Đệ Nhất các".
"Muốn tiến vào Thiên Hạ Đệ Nhất các cần một điều kiện!"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lấp lóe: "Cần điều kiện gì?"
Lăng Thiên Hùng mở miệng: "Thứ nhất, tiến vào top 300 bảng lịch sử Côn Luân!"
"Sau đó, thứ hai là trở thành chủ nhân của Côn Luân Hư!"
Diệp Bắc Minh trực tiếp đáp ứng: "Thành giao! Ba ngày sau, tôi sẽ là chủ nhân của Côn Luân Hư!"
"Cái gì?"
Lăng Thiên Hùng giật mình.
Ông ta đột nhiên hít sâu một hơi: "Chẳng lẽ cậu muốn đi tranh đoạt vị trí chủ nhân Côn Luân Hư với Lý Huyền Cơ của Long Đường?"
"Không được sao?"
Diệp Bắc Minh nhìn ông ta.
Vẻ mặt Lăng Thiên Hùng vô cùng nghiêm túc: "Diệp tiên sinh, lão phu khuyên cậu một câu, tốt nhất đừng đi tranh đoạt vị trí chủ nhân Côn Luân Hư với Lý Huyền Cơ!"
"Người này cực kỳ đáng sợ, năm nay cậu ta còn chưa tới 100 tuổi!"
"Nhưng 50 năm trước đã tiến vào top 100 bảng lịch sử Côn Luân!"
"Đây là khái niệm gì?"
"Từ khi bắt đầu có bảng Côn Luân, từ xưa đến nay, bao gồm cả những cường giả đã chết đi, Lý Huyền Cơ có thể xếp vào top 100!"
Nói đến đây.
Lăng Thiên Hùng nghiêm túc bổ sung một câu: "Thậm chí, lão phu còn không phải là đối thủ của Lý Huyền Cơ!"
"Kẻ này vô cùng yêu nghiệt!"
"A!"
Lăng Vận Nhi bịt chặt cái miệng nhỏ, thân thể mềm mại run rẩy: "Ông nội, ông không nói đùa chứ?"
Top 100 bảng Côn Luân!
Danh sách được giữ bí mật!
Chỉ có một số nhân vật lớn mới biết xếp hạng cụ thể.
Lăng Thiên Hùng cười khổ lắc đầu: "50 năm trước, trước khi Lý Huyền Cơ rời khỏi Côn Luân Hư đã từng khiêu chiến lão phu".
"Vết thương của lão phu, chính là Lý Huyền Cơ tạo ra!"
"A?"
Lăng Vận Nhi lại chấn động một lần nữa.
Lăng Thiên Hùng lắc đầu: "Cho nên cậu Diệp, tôi khuyên cậu hãy từ bỏ đi".
"Nếu như Lý Huyền Cơ chưa trở về, có lẽ chủ nhân của Côn Luân Hư sẽ là cậu".
"Nhưng Lý Huyền Cơ đã trở về, chủ nhân của Côn Luân Hư ngoại trừ kẻ này ra, không có khả năng là ai khác nữa!"
Ông ta nói một hơi.
Dừng lại.
Nghiêm túc nhìn Diệp Bắc Minh!
Không ngờ.
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt phun ra một chữ: "Ồ".
Lăng Thiên Hùng và Lăng Vận Nhi ngây người.
Lăng Vận Nhi có chút phẫn nộ: "Diệp Bắc Minh, anh quá tự đại rồi!"
Cô ta tức giận dậm chân: "Ông nội tôi nói nhiều như vậy, anh không nghe hiểu sao?"
"Bây giờ anh đi khiêu chiến Lý Huyền Cơ sẽ chỉ là muốn chết!"
"Anh căn bản không biết Lý Huyền Cơ đáng sợ như thế nào, ngay cả ông nội tôi mà anh ta cũng có thể tổn thương được!"
"Hơn nữa đây là cảnh giới của anh ta 50 năm trước, 50 năm qua đi, anh có biết bây giờ anh ta là cảnh giới gì sao?"
Giọng nói của Diệp Bắc Minh tiếp tục truyền đến: "Không có liên quan gì đến mấy người".
"Tôi cứu người, mấy người dẫn tôi vào Thiên Hạ Đệ Nhất các".
Lăng Thiên Hùng không biết Diệp Bắc Minh lấy dũng khí từ đâu ra, liền gật đầu nói: "Được, chỉ cần cậu Diệp có thể trở thành chủ nhân Côn Luân Hư!"
"Lão phu sẽ tự mình dẫn cậu tiến Thiên Hạ Đệ Nhất các!"
"Thành giao!"
Diệp Bắc Minh đưa tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện mấy cây ngân châm.
Phập! Phập! Phập!
Tất cả đều bay ra ngoài!
Chui vào trong cơ thể của Lăng Thiên Hùng!
Chỉ trong chốc lát.
Tất cả kinh mạch đã được nối liền!
Chương 594: Đệ tử của Quỷ Thủ Thần Y
Ngay cả vết rách ở đan điền cũng được một lực lượng thần bí chữa trị.
Lăng Thiên Hùng vô cùng kinh ngạc: "Quỷ Môn Thập Tam Châm?"
"Quỷ Thủ Thần Y tiền bối là người nào của cậu?"
Diệp Bắc Minh không trả lời, chỉ viết ra một đơn thuốc: "Đừng rút ngân châm ra!"
"Dùng theo đơn thuốc này, trong vòng nửa tháng, ông có thể khôi phục thành đỉnh phong!"
Sau đó anh quay người tiến vào Diệp phủ.
Chỉ còn lại hai người Lăng Thiên Hùng và Lăng Vận Nhi ngây ngốc tại chỗ.
Lăng Vận Nhi đi lại gần: "Ông nội, vết thương của ông đã lành thật rồi sao?"
"Nào chỉ là lành!"
Lăng Thiên Hùng kích động đến mức cả người run rẩy: "Nếu như nửa tháng sau thật sự có thể khôi phục, ông nội có thể đột phá cảnh giới Thánh!"
Ông ta kích động run rẩy: "Quỷ Môn Thập Tam Châm, thứ mà cậu ấy dùng chính là Quỷ Môn Thập Tam Châm!"
"Quỷ Thủ Thần Y hẳn là ở trong cấm địa Long Mạch đi?"
"Quỹ tích cuộc đời của người này đã biến mất năm năm, hẳn là..."
"A!"
Lăng Thiên Hùng hít sâu một hơi: "Cậu ấy đã tiến vào chỗ kia? Trở thành đệ tử của Quỷ Thủ Thần Y?"
Thân thể mềm mại của Lăng Vận Nhi run lên: "Quỷ Thủ Thần Y?"
"Anh ấy là đệ tử của Quỷ Thủ Thần Y? Làm sao có thể!"
Lăng Thiên Hùng lắc đầu: "Không có gì là không có khả năng!"
Gương mặt xinh đẹp của Lăng Vận Nhi rung động, vẫn có chút không phục: "Cho dù anh ấy là đệ tử của Quỷ Thủ Thần Y thì sao chứ?"
"Cho dù y thuật của anh ấy có nghịch thiên, nhưng phương diện võ đạo cũng tuyệt đối không thể nào là đối thủ của Lý Huyền Cơ!"
Ở trong lòng cô ta.
Diệp Bắc Minh tự đại!
Cuồng ngạo!
Không coi ai ra gì!
Thật sự là khiến người ta vô cùng chán ghét!
Lăng Thiên Hùng nhìn Lăng Vận Nhi: "Ai nói cho cháu biết trong cấm địa Long Mạch chỉ có một cường giả?"
"Nếu như cậu ấy học được hết tất cả thần thông của 99 cường giả tuyệt thế thì sao?"
"Nếu như đây là sự thật, vậy vị trí chủ nhân của Côn Luân Hư..."
Sau khi tiến vào phủ Diệp.
Diệp Bắc Minh trực tiếp đi vào mật thất, cho người gọi Vạn Lăng Phong tới.
Rất nhanh.
Vạn Lăng Phong đã đi tới: "Thiếu chủ, ngài tìm tôi?"
Diệp Bắc Minh ngồi trong bóng đêm: "Tiểu đội Sát Thần như thế nào rồi?"
Vạn Lăng Phong trả lời: "Đã hoàn thành việc bổ sung thành viên, khôi phục lại 100 người!"
"Mấy người có tiến bộ nhanh nhất đã vọt tới cảnh giới Võ Vương!"
Trong lòng của ông ta vô cùng rung động!
Bây giờ mới được mấy tháng chứ?
Thế mà một đám người bình thường đã trở thành Võ Vương thông qua giết chóc!
Vạn Lăng Phong tập võ mấy chục năm.
Nếu không phải nhờ Diệp Bắc Minh, cả đời ông ta sẽ bị kẹt lại ở cảnh giới Đại Tông Sư!
Bây giờ.
Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, thế mà anh đã nắm trong tay một nhóm Võ Vương lấy giết chóc mà sống rồi!
Có thể thoải mái tung hoành ở giới phàm tục!
Ở Côn Luân Hư cũng có thể ám sát người cầm quyền thế lực hạng hai!
Quả thực là quá kinh khủng!
Diệp Bắc Minh mở miệng nói: "Tiếp theo có một nhiệm vụ muốn giao cho mọi người đi làm!"
Vạn Lăng Phong quỳ một chân trên đất, ôm quyền nói: "Xông pha khói lửa, muôn lần chết không chối từ!"
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: "Lăng Phong, ông phải suy nghĩ kỹ càng!"
"Nhiệm vụ này vô cùng nguy hiểm!"
"Hơn nữa còn phải rời khỏi Côn Luân Hư, có thể nói là cửu tử nhất sinh!"
Cả người Vạn Lăng Phong run lên.
Một giây sau.
Ông ta bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng: "Chủ nhân, nếu không nhờ có ngài, bây giờ Vạn Lăng Phong vẫn là một chiến thần bình thường!"
"Đừng nói là quản lý tiểu đội Sát Thần, có lẽ bây giờ đã không còn sống trên đời này rồi!"
"Bây giờ mạng sống của tôi chính là của ngài, cho dù bây giờ ngài có chém đứt đầu của tôi, Vạn Lăng Phong cũng sẽ không chớp mắt một cái nào!"
"Tốt!"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ!
Một giây sau.
Anh nhanh chóng nói ra: "Lăng Phong, ông hãy dẫn theo tiểu đội Sát Thần tiến về hoàng triều Đại Chu!"
"Tìm kiếm tất cả tin tức về nhà họ Diệp!"
"Trước khi mấy người đi đến hoàng triều Đại Chu cần đi qua rừng rậm ma thú!"
Anh vung tay lên.
Hơn chục ngàn viên thuốc xuất hiện ở trước mắt: "Đây đều là đan dược mà tôi luyện chế ra, một bộ phận có thể che đậy khí tức trên người, có thể để mọi người đi qua rừng rậm ma thú!"
"Một phần khác có thể tăng thực lực tổng hợp của tiểu đội Sát Thần lên!"
"Tiểu đội Sát Thần có thể có bao nhiêu người đến hoàng triều Đại Chu thì phải xem số phận của bọn họ!"
Vạn Lăng Phong nhìn hơn chục ngàn viên thuốc.
Ông ta kích động đến mức mặt đỏ tới mang tai: "Chủ nhân, Lăng Phong sẽ không phụ lòng ngài!"
Sau đó quay người rời đi.
...
Long Đường, trên quảng trường.
Người đông nghìn nghịt.
Long Đường phát ra thiệp mời, hôm nay sẽ quyết định ra ai là chủ nhân của Côn Luân Hư!
Mấy trăm tông môn, thế lực lần lượt trình diện.
Hiện trường kín hết chỗ!
Trong diễn võ trường to lớn có hàng triệu người tu võ giáng lâm!
Đơn giản là còn náo nhiệt hơn năm trước.
Nhà họ Tiêu, gia tộc Văn Nhân, Hoàng Phủ gia tộc, nhà họ Võ vân vân.
Chị em hai người Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi.
Văn Nhân Mộc Nguyệt, Văn Nhân Hi Nguyệt đều xuất hiện.
Còn có một số tông môn quen thuộc như Huyền Lôi Cốc, Thiên Kiếm Tông, Phạn Âm Cốc, cung Xã Tắc, Lưu Ly Tông tất cả đều đến!
Ở trong hơn một triệu người.
Những khuôn mặt quen thuộc như Lôi Bằng, Mục Nhận, Tống Điệp Y, Mộc Tuyết Tình, Hứa Yến Như.
Không ngờ cũng ở trong đám người!
Người của những thế lực hạng nhất như Tuyết Thần cung, Điện kỵ sĩ Thánh Long cũng lần lượt ngồi xuống.
Tiêu Nhã Phi vô cùng chờ mong: "Chị, chị nói xem anh Diệp có đến không?"
"Hôm nay là ngày quyết định ai là chủ nhân của Côn Luân Hư, em yên tâm đi, với tính cách của anh ấy, tuyệt đối sẽ đến!"
Tiêu Dung Phi nghiêm túc gật đầu.
Tiêu Đạo Sơn và Hoàng Phủ Nguyệt ở bên cạnh nhìn thoáng qua nhau.
Xem ra con gái mình đã yêu Sát Thần kia thật rồi!
Chuyện này cũng không hề tốt đẹp gì cho cam!
Hoàng Phủ Nguyệt thấp giọng nói: "Anh Sơn, làm sao bây giờ?"
Tiêu Đạo Sơn lắc đầu: "Cứ xem trước rồi nói sau".
Mười hai giờ trưa đã đến.
Chương 595: Diệp Bắc Minh? Ngay cả một con kiến cũng không sánh nổi
Đột nhiên.
Một lão già bước ra một bước, đứng ở trên đài võ đạo trung tâm quảng trường: "Mọi người yên lặng một chút!"
Xoẹt!
Hơn triệu ánh mắt lập tức nhìn sang.
Đại trưởng lão Long Đường nghiêm túc nói: "Vị trí chủ nhân Côn Luân Hư đã trống không trên trăm năm!"
"Nước không thể một ngày không có vua, Côn Luân Hư càng không thể một ngày không có chủ!"
"Hiện nay, sau khi Long Đường cùng các thế lực lớn bàn bạc đã nhất trí quyết định, lấy đài võ đạo để quyết định ai là chủ nhân của Côn Luân Hư!"
"Trên đài võ đạo, vừa phân thắng bại, cũng quyết định sống chết!"
"Cấm chỉ sử dụng bất kỳ binh khí, độc dược gì, phải lấy thực lực bản thân để quyết định thắng bại!"
Đám người sững sờ.
"Rõ ràng là nhằm vào Sát Thần rồi!"
"Sát Thần cầm kiếm Đoạn Long trong tay, có thể giết cả cường giả Tiên Thiên!"
"Nếu như không có kiếm Đoạn Long, Sát Thần còn dám tới sao?"
Đám người nghị luận.
Đại trưởng lão Long Đường hét lớn một tiếng: "Yên lặng!"
Lôi Bằng trực tiếp đứng lên: "Có phải là không công bằng lắm không?"
"Hả?"
Ánh mắt đại trưởng lão Long Đường ngưng tụ: "Cậu có ý kiến gì sao?"
"Lôi Bằng, cậu làm gì thế?"
"Cậu điên rồi!"
"Nhanh ngồi xuống!"
"Chỗ này tới lượt cậu nói chuyện sao?"
Đám người Mục Ninh, Tống Điệp Y, còn có một vài sư huynh đệ của Lôi Bằng đều sợ choáng váng.
Vèo!
Vô số ánh mắt tất cả đều nhìn sang.
Chỉ là trên Tiên Thiên đã có mấy trăm người rồi.
Lôi Bằng suýt nữa bị dọa đến quỳ xuống!
Nhưng cho dù như thế, hắn vẫn kiên trì quát: "Bản thân vũ khí là một bộ phận thực lực của võ giả, Lôi Bằng tôi chưa từng nghe nói quyết đấu trên đài võ đạo lại bị hạn chế sử dụng vũ khí bao giờ cả!"
"Tôi không thể không hoài nghi, mấy người đang nhằm vào Sát Thần Diệp Bắc Minh!"
"Toàn bộ Côn Luân Hư có người nào không biết, Sát Thần cầm kiếm Đoạn Long trong tay, có thể giết người đứng trên Tiên Thiên chứ!"
"Long Đường mấy người sợ hãi Sát Thần và kiếm Đoạn Long đúng không?"
Hắn vừa dứt lời.
Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!
Lặng ngắt như tờ!
Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn Lôi Bằng.
Tất cả đều sợ ngây người!
"Sao hắn dám nói ra những lời này?"
"Tên nhóc này là ai vậy?"
"Điên rồi sao?"
"Đậu má! Trâu bò!"
Đám người kịch liệt nghị luận.
Mấy người Mục Nhận, Tống Điệp Y, Mộc Tuyết Tình cũng đều sợ hãi đến mức tròng mắt như sắp rơi ra!
Cốc chủ Huyền Lôi Cốc cũng gầm thét: "Lôi Bằng, mẹ nó cậu điên rồi đúng không?"
"Ai cho phép cậu nói chuyện với đại trưởng lão Long Đường như vậy?"
Lôi Bằng lắc đầu: "Long Đường luôn luôn công bằng công chính!"
"Nếu đã công bằng công chính, chẳng lẽ còn không cho tôi nói chuyện sao?"
Đại trưởng lão Long Đường quát lên một tiếng lớn: "To gan!"
"Người trẻ tuổi, cậu đang chất vấn Long Đường sao?"
Nếu như ánh mắt có thể giết người!
Lôi Bằng đã hóa thành một bãi máu rồi!
Lôi Bằng ngửa mặt lên trời cười to: "Ha ha ha ha, Lôi Bằng tôi không có thực lực gì cả!"
"Chỉ là gan lớn, Sát Thần là thần tượng của tôi, tôi học Sát Thần không được sao?"
"Cậu!"
Cốc chủ Huyền Lôi Cốc tức đến mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng phủi sạch quan hệ với hắn: "Đại trưởng lão, tôi lấy thân phận chủ nhân của Huyền Lôi Cốc để cam đoan, chuyện này không có bất cứ quan hệ nào với Huyền Lôi Cốc!"
"Từ giờ trở đi, Lôi Bằng bị trục xuất khỏi Huyền Lôi Cốc!"
Đôi mắt của Lôi Bằng tràn ngập tơ máu: "Cốc chủ, cho dù ông có trục xuất tôi ra khỏi Huyền Lôi Cốc, tôi cũng muốn nói!"
Đột nhiên.
Một giọng nói lạnh lẽo truyền đến: "Đại trưởng lão, sao phải nói nhảm với một con kiến chứ?"
Một giây sau.
Một lực lượng cường đại cuốn Lôi Bằng lên không trung!
Ầm!
Lôi Bằng ngã mạnh xuống đất, vô cùng thê thảm.
Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!
Một bóng người kiêu ngạo xuất hiện, đứng chắp tay: "Đây chính là kết quả của kẻ dám ngỗ nghịch Long Đường!"
"Còn có người nào có ý kiến sao?"
Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!
Ai nấy cũng đều vô cùng kiêng kỵ nhìn bóng người đứng trên đài võ đạo!
Giờ phút này.
Dường như anh ta đã trở thành chủ nhân của Côn Luân Hư rồi.
Tất cả tông môn võ đạo của Côn Luân Hư đều phải thần phục dưới chân người này!
Một vị lão già vô cùng có danh vọng kiêng kỵ nói: "Lý Huyền Cơ, năm mươi năm trước chính là thiên tài!"
"Năm mươi năm đi qua, rốt cuộc cậu ta còn khủng bố tới cỡ nào?"
Một lão già khác cũng nghiêm túc hỏi.
"Rốt cuộc cậu ta là cảnh giới gì?"
"Không biết!"
Rất nhiều người đều lắc đầu.
Bọn họ căn bản nhìn không thấu thực lực chân chính của Lý Huyền Cơ!
Chỉ cảm thấy kẻ này vô cùng đáng sợ.
"Cậu ta còn chưa đủ trăm tuổi!"
"Đúng vậy, chủ nhân của Côn Luân Hư, trừ cậu ta ra thì không còn có thể là ai khác!"
Rất nhiều người đều kiêng kị nhìn sang.
Lôi Bằng nằm rạp trên mặt đất, gân mạch đứt đoạn.
Đan điền đã bị phế!
Cả người hắn đầm đìa máu me, chật vật ngẩng đầu nhìn Lý Huyền Cơ!
Lý Huyền Cơ giống như nhìn xuống một con kiến: "Biết vì sao tôi không giết cậu không?"
Con ngươi của Lôi Bằng co rụt lại: "Vì sao?"
Lý Huyền Cơ lạnh nhạt mở miệng: "Tôi muốn để cậu xem một chút, cái gọi là Sát Thần trong miệng cậu".
"Ở trong mắt tôi, ngay cả một con kiến cũng không bằng!"
"Lý Huyền Cơ tôi có thể quyết định sống chết của bất cứ người nào trong Côn Luân Hư!"
"Bao gồm cả Diệp Bắc Minh!"
Anh ta nói ra từng chữ.
Vô cùng hùng hồn!
Trái tim tất cả mọi người…
Cũng phải rung động mạnh!
Sắc mặt Hoàng Phủ Nguyệt nghiêm túc: "Anh Sơn, kẻ này so sánh với Diệp Bắc Minh thì ai mạnh ai yếu?"
Tiêu Đạo Sơn cười khổ một tiếng: "Nguyệt nhi, còn có khả năng so sánh sao?"
"50 năm trước Lý Huyền Cơ đã tiến vào top 100 bảng lịch sử Côn Luân!"
"Cho dù Diệp Bắc Minh có nghịch thiên thế nào thì lấy thực lực của cậu ấy bây giờ, sợ vẫn chưa đủ để tiến vào top 100 bảng Côn Luân!"
"Hơn nữa..."
Ông ta dừng lại một chút.
Tiêu Đạo Sơn nhẹ nhàng lắc đầu: "Thực lực của Diệp Bắc Minh là thực lực chân thật sao?"
"Chắc hẳn là nhờ vào thanh kiếm Đoạn Long kia rồi!"
Tiêu Dung Phi nhướng mày.
Tiêu Nhã Phi lại trực tiếp phản bác: "Bố, con không đồng ý!"
"Làm sao vậy?"