Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 295: Quả quyết sát phạt

“Chúng tôi không có tình cảm”.

“Tháng sau chúng tôi phải thành thân”.

“Anh ta cũng đến từ gia tộc ẩn thế, tên…”

“Được rồi!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu, cắt lời Lục Khi Sương.

“Tôi không có hứng thú nghe vấn đề tình cảm của mấy người, càng không có hứng thú biết hắn là ai, đến từ đâu”.

“Tự ý xông vào phủ Long soái, giết hộ vệ của tôi”.

“Chỉ có một kết quả, chết!”

Nói năng có khí phách!

Lạnh như băng!

Sắt đá!

Vô tình!

Lục Khi Sương ngẩn ngơ.

Người đàn ông trẻ tuổi và hai lão giả cười đến chảy nước mắt.

“Ha ha ha! Nhóc con, mày là ai?”

Người đàn ông trẻ tuổi liên tục giậm chân.

“Giết tao hả? Ha ha ha, sợ quá đi…”

“Mày nên sợ!”

Diệp Bắc Minh bước ra, tại chỗ lưu lại tàn ảnh, xuất hiện bên cạnh người đàn ông trẻ tuổi.

Giơ tay túm cổ hắn.

Tốc độ quá nhanh.

Căn bản không phản ứng kịp.

“Buông cậu Dương ra!”

Hai lão giả Võ Tông hậu kỳ gầm lên.

Bọn họ không tin Diệp Bắc Minh thật sự dám giết người!

Dù cậu Dương bị túm cổ, nhưng vẫn không chút sợ hãi!

Hắn cười ác độc, trên mặt đều là vẻ điên cuồng: “Nhóc con, ha ha ha…”

Một tiếng ‘răng rắc’ giòn dã!

Tiếng cười ngừng lại!

Cậu Dương đang định uy hiếp, còn chưa kịp nói đã bị Diệp Bắc Minh bóp vỡ cổ họng.

Trên mặt hắn sót lại nỗi khiếp sợ và vẻ không tưởng tượng nổi!

Mình cứ thế chết như vậy?

“A a a!!! Cậu Dương, cậu Dương!!!”

Hai lão giả Võ Tông sợ đến choáng váng, da đầu cũng muốn nổ bùm!

“Om sòm!”

Diệp Bắc Minh nhướng mày.

Đá thi thể cậu Dương ra ngoài, giống như một viên đạn đại báo, đập hai người nổ tung!

Lục Khi Sương ngây người, toàn thân run rẩy!

Không thể không run!

Diệp Bắc Minh quả đúng là quả quyết sát phạt!

Người của gia tộc ẩn thế, nói giết thì giết?

Quá đáng sợ!

Bây giờ chồng chưa cưới của cô ta chết rồi.

Điểm tốt, cô ta không cần phải lấy người mình không thích!

Điểm xấu, Diệp Bắc Minh gặp phiền toái rồi!

Phiền toái lớn!

Sẽ chết!

Tút tút tút!

Lúc này, điện thoại di động của Diệp Bắc Minh reo lên.

Vạn Lăng Phong gọi điện tới: “Chủ nhân, tra được rồi”.

“Cảnh sau bức ảnh được nghi ngờ là một thành phố nước ngoài được đặt tên là Vantis!”

Diệp Bắc Minh nghiêm túc hỏi: “Còn gì nữa?”

Vạn Lăng Phong gật đầu: “Thời gian lâu quá rồi, những tin tức khác rất khó tìm lại được”.

“Hơn nữa, Vantis nằm ngay cách vách Vatican, là một thành thánh phương tây”.

“Người của chúng ta muốn vào đó dò tìm tin tức có hơi phiền toái!”

Con ngươi Diệp Bắc Minh nghiêm lại: “Không cần phái người đi, chuẩn bị máy bay”.

“Ngày mai chúng ta lập tức đi Vantis”.

“Rõ!”

Vạn Lăng Phong đáp lại.

Cúp máy.

Diệp Bắc Minh suy nghĩ.

Ngày mai sẽ phải đi Vantis, anh còn nợ Hạ Nhược Tuyết một bữa cơm!

Chuyến đi Vantis lần này chắc chắn sẽ không đơn giản.

Anh liền gọi một cuộc điện thoại cho Hạ Nhược Tuyết: “Nhược Tuyết, anh lập tức quay về Giang Nam”.

“Tối nay đến nhà em ăn cơm?”

Hạ Nhược Tuyết vẫn còn đang tăng ca ở tập đoàn Tuyết Minh, nhận được điện thoại của Diệp Bắc Minh.

Có chút vui, cũng có chút mừng rỡ!

Cô ấy nhanh chóng trả lời: “Được, được!”

“Em còn chút chuyện sắp xong rồi, em thông báo cho mẹ đã”.

“Được”.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Hạ Nhược Tuyết gọi điện về nhà cho mẹ nuôi: “Mẹ, nhà còn đồ ăn không?”

“Vâng, lát nữa con dẫn người về nhà ăn cơm”.

Hạ Nhược Tuyết có chút ngượng ngùng: “Ai hả? Ừm… con rể tương lai của mẹ!”

Ầm!

Cửa phòng làm việc một lần nữa bị người khác đẩy ra.

Rất thô bạo!

Hai khuôn mặt quen thuộc chậm rãi đi tới.

Một cậu thanh niên mỉm cười nói: “Nhược Tuyết, cô mới rời khỏi Côn Luân Khư mấy năm, sao có bạn trai rồi mà không nói tôi biết”.

Sắc mặt mẹ Hạ lạnh lùng: “Nhược Tuyết, người mẹ kia còn quan trọng hơn người mẹ này?”

Tám giờ tối.

Diệp Bắc Minh mang Lục Khi Sương trở lại Giang Nam, để cô ta ở phủ Diệp trước rồi chạy thẳng đến nhà Hạ Nhược Tuyết.

Cửa nhà.

Hạ Nhược Tuyết mặc đồ thường, mặt tươi cười chờ đợi.

“Bắc Minh”.

Từ xa nhìn thấy Diệp Bắc Minh, cô ấy nhón chân và vẫy tay với anh.

Diệp Bắc Minh bước nhanh tới.

“Mau vào thôi, đồ ăn chín hết rồi”.

Vào đến sân, bố mẹ Hạ Nhược Tuyết đã chờ từ lâu.

Ông Hạ còn đặc biệt mở một bình Mao Đài quý giá, bữa ăn vô cùng hòa hợp.

Sau bữa, hai người già dọn dẹp bát đũa.

Còn Hạ Nhược Tuyết kéo tay Diệp Bắc Minh ra ngoài đi dạo, đột nhiên nói: “Nếu có một ngày, em rời khỏi anh thì sao?”

Diệp Bắc Minh mỉm cười trả lời: “Dù em đi đâu anh cũng phải tìm em về”.

“Ách, nếu như… em nói là nếu như, đối phương rất mạnh, mạnh đến mức anh không phải là đối thủ thì sao?”, Hạ Nhược Tuyết hỏi ngược lại.

Diệp Bắc Minh kéo bàn tay nhỏ bé của cô ta: “Dù kẻ địch mạnh cỡ nào, anh đều đánh nát hết!”

“Nếu như là một ngọn núi, anh liền đập sạt núi!”

“Nếu như là biển, anh sẽ san phẳng!”

“Nếu như là một gia tộc, anh liền diệt gia tộc đó!”

“Dù là ai cũng không cản được anh!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Nói năng có khí phách!

Hạ Nhược Tuyết ngây người.

Sau đó, ôm Diệp Bắc Minh, môi đỏ mọng hôn lên.

Diệp Bắc Minh trở tay ôm eo cô ấy!

Qua khoảng năm phút!
Chương 296: Đan dược hoàng phẩm

Hai người mới buông ra.

Diệp Bắc Minh mỉm cười hỏi: “Sao vậy? Có phiền não?”

Hạ Nhược Tuyết tỉnh bơ lắc đầu: “Không có, chỉ là gần đây nghiệp vụ tập đoàn Tuyết Minh có chút phiền phức”.

“Anh bảo Vạn Lăng Phong giúp em”.

“Aiz ya, người ta là chiến thần, phiền toái đến người ta làm gì, mình em làm là được”.

“Được rồi”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Đi dạo đến mười một giờ, anh đưa Hạ Nhược Tuyết về nhà.

Hai người tạm biệt ở cửa: “Nhược Tuyết, sáng mai anh ra nước ngoài một chuyến, chờ anh về”.

“Được, đi đường bình an”.

Hạ Nhược Tuyết vẫy tay với anh.

Đưa mắt nhìn Diệp Bắc Minh lên chiếc xe nhỏ bên đường.

Trong đầu Hạ Nhược Tuyết quanh quẩn lời nói vừa rồi của Diệp Bắc Minh.

“Nếu như là một ngọn núi, anh liền đập sạt núi!”

“Nếu như là biển, anh sẽ san phẳng!”

“Nếu như là một gia tộc, anh liền diệt gia tộc đó!”

“Dù là ai cũng không cản được anh!”

Giây tiếp theo.

Hạ Nhược Tuyết cười giễu cợt!

Nước mắt trào ra!

“Bắc Minh, xin lỗi… không phải em không tin anh”.

“Với thực lực của anh, có lẽ người trước mặt anh không phải một ngọn núi, càng không phải một vùng biển…”

“Em chờ anh về, làm người phụ nữ của anh!”

“Sau đó, vĩnh biệt…”

Cô ấy lau sạch nước mắt, xoay người đi vào trong sân.

...

Sau khi Diệp Bắc Minh lên xe.

Mới phát hiện trong xe tổng cộng có hai người, Vạn Lăng Phong ngồi ở phía sau, Lục Khi Sương đang lái xe.

Diệp Bắc Minh nhìn Vạn Lăng Phong: “Không tệ, tấn thăng rồi!”

Tu vi của Vạn Lăng Phong đã tiến vào Võ Linh trung kỳ.

Vạn Lăng Phong kinh ngạc: “Thiếu chủ, sao cậu nhìn ra được?”

Nội tâm ông ta chấn động!

Bốn giờ trước, ông ta mới tấn thăng thành công.

Nội lực thu liễm, giấu tất cả khí tức, không ngờ vẫn bị chủ nhân phát hiện!

Diệp Bắc Minh không giải thích: “Nói đi, rốt cuộc có đầu mối gì”.

“Dạ!”

Vạn Lăng Phong liếc nhìn Diệp Bắc Minh, trong lòng thầm nói: ‘Chủ nhân thực lực ngày càng khủng khiếp!’

‘Lần đầu nhìn thấy cậu ấy, cảm giác giống như một con mãnh hổ, bây giờ đã là một con rồng thật rồi!’

Không dám khinh nhờn.

Đưa lên một bộ văn kiện.

Bên trong đều là tài liệu liên quan đến Vantis.

Còn có rất nhiều hình.

Lúc nhìn thấy một tấm hình trong đó, con ngươi Diệp Bắc Minh co lại.

Giơ tay.

Bức hình đen trắng đó có bóng lưng của mẹ liền xuất hiện trong tay anh.

Trong bức hình, dưới chân mẹ có vô số thi thể.

Phía trước là một rừng cây.

Giống như đúc với màu bức ảnh này.

Vạn Lăng Phong giải thích: “Thiếu chủ, đây là cảnh trong một trang viên của Vantis”.

“Trang viên?”

Diệp Bắc Minh cau mày.

“Đúng vậy, năm năm trước, trang viên này được một nhà giàu người Hoa địa phương mua”, Vạn Lăng Phong nói: “Bây giờ mở cửa thành nơi du lịch”.

“Tôi đã thuê trang viên này một tháng, bất cứ lúc này cậu cũng có thể đi”.

Diệp Bắc Minh chỉ muốn biết tung tích của mẹ: “Việc này không thể chậm trễ, bây giờ lên đường”.

“Rõ!”

Ba người chạy thẳng tới sân bay.

Máy bay vừa cất cánh.

Lục Khi Sương đi tới, đột nhiên mở miệng: “Diệp Bắc Minh, trước kia tôi tập võ bị thương, nghe nói Quỷ Môn Thập Tam Châm có thể chữa trị”.

“Có thể mời anh ra tay một lần không?”

“Tôi trả anh thù lao nhất định!”

“Mười triệu đo, thế nào?”

Diệp Bắc Minh nhìn cô ta: “Đương nhiên được”.

“Vậy thì tốt quá”.

Lục Khi Sương vui mừng.

Giọng nói Diệp Bắc Minh lạnh lùng truyền tới: “Nhưng tôi không cần tiền của cô, tôi chỉ ra tay một lần”.

“Giúp cô hay giúp người đó nhà họ Lục”.

“Cô tự quyết định”.

Lục Khi Sương sững sờ.

Không chút do dự lắc đầu: “Vậy thôi”.

Xoay người đi ra.

Diệp Bắc Minh bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Từ Long Quốc bay đến Âu Châu ít nhất cũng mười mấy tiếng.

Ý thức tiến vào trong thế giới tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Nhàm chán ghi lại hơn mười ngàn phương thuốc.

Nghiêm túc nghiên cứu!

Cuối cùng, Diệp Bắc Minh thấy một loại phương pháp luyện chế đan dược hoàng phẩm.

Dựa vào dược liệu trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, hoàn toàn có thể thử nghiệm luyện chế.

Anh dùng đỉnh Thanh Mộc, trực tiếp luyện đan!

Nửa giờ sau.

“Thất bại?”

Biểu cảm của Diệp Bắc Minh có chút quái dị.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười rất vui vẻ: “Ha ha ha ha! Cậu thất bại rồi, cuối cùng cậu đã thất bại!”

“Tốt quá rồi, cậu cũng sẽ thất bại thôi! Ha ha ha ha!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười như được ăn tết!

Hiếm thấy Diệp Bắc Minh thất bại một lần.

Làm sao ông ta có thể không vui được?

Nếu không, tên nhóc này quá yêu nghiệt!

Diệp Bắc Minh than thở một tiếng: Đan dược hoàng phẩm vẫn khá khó luyện chế”.

Phẩm cấp đan dược chia làm: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm.

Trên cực phẩm có: hoàng, huyền, địa, thiên phẩm!

Giống cấp bậc võ giả.

Gia tộc võ đạo bình thường chỉ có thể luyện chế đan dược hạ phẩm, trung phẩm.

Thượng phẩm rất khó luyện chế!

Cực phẩm thì càng khỏi phải nói, một viên giá trị cực cao.

Còn đan dược hoàng phẩm thì chưa từng xuất hiện trong thế giới người bình thường!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Biết sao mình thất bại không?”

Diệp Bắc Minh nghi ngờ: “Còn có ý kiến gì?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Kỹ thuật luyện đan của cậu rất cao, nhưng đan đỉnh cậu dùng không ổn”.

“Đỉnh Thanh Mộc chỉ thích hợp luyện chế đan dược cực phẩm trở xuống, đan dược cực phẩm trở lên đẳng cấp của nó không đủ”.

“Giống như đưa cho cậu một cái tuốc nơ vít, cậu có thể chế tạo máy bay không?”

“Cơ bản không thể nào thành công”.

Diệp Bắc Minh hỏi ngược lại: “Cơ bản?”

“Nói cách khác, còn có cơ hội thành công?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhàn nhạt trả lời: “Có xác suất, nhưng rất nhỏ, có lẽ một phần mười ngàn, cũng có lẽ là một phần một trăm ngàn”.

“Có lẽ một phần một triệu”.

“Tôi thử lại lần nữa”.

Diệp Bắc Minh nhắm mắt lại.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khuyên: “Đừng loạn, cậu đang lãng phí thời gian đấy”.

Diệp Bắc Minh không để ý tới ông ta.

Tiếp tục luyện đan!

Lần đầu tiên, thất bại.

“Đừng thử, cậu không thể nào thành công!”

Thứ hai lần, thất bại.

“Aiz, sao cậu cứng đầu thế?”

Lần thứ ba, thất bại!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhịn được cười: “Nhóc con, cậu đừng thử, không thể nào thành…”

Đột nhiên.

Một mùi thuốc truyền ra từ trong đỉnh Thanh Mộc!
Chương 297: Mua trang viên

Lần thứ tư, thành công!

Soạt!

Mười viên đan dược từ trong đỉnh Thanh Mộc bay ra.

Trên bề mặt mỗi một viên đan dược có một vòng đường vân!

Đan dược hoàng phẩm!

Thành công rồi!

Tụ lực đan, sau khi uống vào, có thể hồi phục nội lực nhanh chóng.

“Vãi!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trực tiếp thộn người, hít khí lạnh: “Cậu nhóc, mẹ kiếp, cậu dùng một lò luyện đan đan bình thường luyện chế ra đan dược hoàng phẩm ư?”

“Tua vít tạo ra máy bay?”

“Nghịch thiên! Cậu đúng là nghịch thiên!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khen ngợi hết lời.

Ông ta đã trải qua không biết bao nhiêu đời ký chủ.

Người có thể khiến tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói nghịch thiên, thì người đó thực sự nghịch thiên!

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Cũng không phải quá khó”.

Phụt!

Nếu tháp Càn Khôn Trấn Ngục là con người, nhất định sẽ thổ huyết!

Ông ta trầm mặc!

Trầm mặc thực sự!

Không biết qua bao lâu.

Diệp Bắc Minh dùng đỉnh Thanh Mộc luyện chế ra lô đan dược hoàng phẩm thứ hai.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh hãi: “Cậu…”

Nếu lô đan dược hoàng phẩm thứ nhất ra lò là trùng hợp, thì lô thứ hai, chính là thực lực!

“Cậu nhóc, bây giờ tôi cho rằng, cậu thực sự không phải là người bình thường!”

“Cậu biết việc này nghĩa là gì không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất giọng vô cùng nghiêm trọng: “Cho dù ở thế giới cấp cao khác, dùng lò luyện đan rác rưởi, luyện chế ra đan dược địa phẩm, cũng sẽ bị các thế lực lớn tranh giành!”

Diệp Bắc Minh cười không nói gì.

Tiếp tục luyện đan.

Mãi cho đến khi tất cả dược liệu đều tiêu hao hết sạch mới dừng lại.

Tổng cộng anh luyện được bốn mươi viên tụ lực đan.

Theo như giải thích trên sách, sau khi uống tụ lực đan, có thể lập tức hồi phục nội lực.



Sáng sớm ngày hôm sau.

Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Vatican.

Một cô gái người Hoa đích thân đến đón.

Cô ta trông khoảng hai mươi hai tuổi, ăn mặc vô cùng thời thượng.

Dáng người cao duyên dáng, ngực tròn đầy.

Làn da trắng nõn, đôi mắt trong veo, hiếu kỳ quan sát ba người Diệp Bắc Minh.

Người có thể ngồi máy bay tư nhân đến Vatican du lịch, hơn nữa còn bỏ ra mười triệu đô la bao cả trang viên nhà cô ta một tháng, có thể là người bình thường sao?

“Xin chào anh, tôi là An Nhã, là người thừa kế trang viên”.

Cô gái tự giới thiệu: “Chào mừng anh đến Vatican, anh có vấn đề gì thì có thể hỏi tôi, nếu muốn đi du lịch gần đây, tôi cũng có thể đi cùng!”

“Xin hỏi quý danh của anh là gì?”

Cô ta vừa nhìn là nhận ra, Diệp Bắc Minh là thành viên nòng cốt trong nhóm ba người.

Còn về Vạn Lăng Phong bên cạnh, bước đi như rồng như hổ, oai phong uy nghiêm.

Không chừng là người của quân đội!

Còn Lục Khi Sương, có lẽ là kiểu trợ lý?

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu: “Diệp Bắc Minh”.

“Đi thôi, đến thẳng trang viên”.

Ngắn gọn súc tích.

An Nhã cười nói: “Được, xin mời!”

Ba người được mời lên một chiếc xe thương vụ Mercedes-Benz, chạy thẳng đến trang viên.

Vatican không lớn, đi khoảng một tiếng là đến ngoài trang viên.

Một khu trang viên kiểu Trung Hoa rất cổ điển.

“Xin mời!”

An Nhã mời đám người Diệp Bắc Minh đi vào trong trang viên, bị một đám người từ trong đi ra ngăn lại: “Đứng lại!”

Một thanh niên mặc vest đi ra.

Cùng với một người đàn ông da trắng với ánh mắt âm lạnh, trên cổ có hình xăm.

Phía sau bọn họ là ba mươi mấy người đi theo, trên người đầy huyết khí!

Diệp Bắc Minh vừa nhìn là nhận ra, những người này từng giết người!

Hơn nữa.

Không chỉ một người!

Vẻ mặt An Nhã biến sắc: “An Trần, cậu có ý gì?”

An Trần cười lạnh lùng: “Chị họ, chị giả bộ hồ đồ gì thế”.

“Nhà chị nợ ba tỷ đô la mỹ, tháng trước công ty đã phá sản rồi”.

“Trang viên này, mười hai giờ trưa nay, ngân hàng sẽ đến niêm phong!”

“Bây giờ, chị không cần thiết phải vào”.

“Đồ của chị, tôi sẽ cho người thu dọn rồi đưa đến cho chị”.

Tút tút tút!

Điện thoại của An Nhã đổ chuông.

Mười máy cuộc gọi đến, đều là thông báo chuyện nhà họ An cô ta phá sản.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong.

An Nhã mặt xám như tro: “Anh Diệp, xin lỗi”.

“Mười triệu đô la của anh, tôi sẽ trả lại anh ngay”.

Diệp Bắc Minh cau mày.

An Trần cười lớn: “Ha ha ha, trả lại?”

“Một tiếng trước, thẻ ngân hàng của chị đã bị khóa rồi, không rút được tiền ra đâu”.

“Cái gì? Cậu!”

An Nhã tức đến toàn thân run lên, chỉ vào An Trần: “An Trần, các người đừng quá đáng quá!”

“Còn một tháng nữa nhà tôi mới thanh lý phá sản, ngân hàng không có tư cách niêm phong trước trang viên của nhà tôi”.

“Càng không có tư cách đóng băng tài sản của tôi!”

An Trần tỏ vẻ mặt thú vị: “Ngân hàng không có tư cách, thế Hắc Long Hội thì sao?”

“Hắc Long Hội!”

Đồng tử An Nhã co lại, không nhịn được lùi lại mấy bước.

Diệp Bắc Minh hỏi: “Hắc Long Hội là gì?”

Sắc mặt An Nhã xám như tro: “Là thế lực ngầm lớn nhất Vatican, nghe nói hình như có liên quan đến Thánh Đường”.

Diệp Bắc Minh hỏi: “Nhà họ An nợ ba tỷ đô la?”

“Đúng thế, nhà tôi phá sản rồi…”

“Cho tôi số tài khoản, tôi mua trang viên này”.

“A?”

An Nhã ngẩn người.

“Số tài khoản!”

Diệp Bắc Minh ra lệnh nói.

Cơ thể của An Nhã run lên, nói ra số tài khoản ngân hàng của mình theo bản năng.

Diệp Bắc Minh rút ra một tấm thẻ, đưa cho Vạn Lăng Phong: “Chuyển ba tỷ đô la đi!”

“Ba tỷ?”

An Nhã ngẩn người.

An Trần phì cười: “Ôi trời, ai thế này?”

“Ba tỷ đô la nói chuyển là chuyển? Cứ như trò trẻ con vậy”.

Người đàn ông da trắng có hình xăm trên cổ cũng cười ra tiếng: “Ha ha ha! Người Long Quốc, tốt nhất cậu đừng lo chuyện bao đồng!”

Vạn Lăng Phong mở notebook luôn mang theo người: “Vâng, thiếu chủ”.

Quẹt thẻ!

Chuyển tiền!

Làm luôn một lượt!

Điện thoại của An Nhã có tin nhắn đến, ba tỷ đô la đến tài khoản!

Nhìn một dãy số, An Nhã ngẩn người, cả người thộn ra.

Chiếc cổ giống như lắp dây cót, ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh, trong đôi mắt đầy vẻ chấn hãi!

Người thanh niên này có thân phận gì?

Sao tiêu ba tỷ đô la cứ như tiêu ba mươi đồng vậy?

Tút tút tút!

Điện thoại của An Trần đổ chuông: “Cái gì?”

“Ba tỷ đã trả hết rồi?”

“Làm sao có thể?”

Điện thoại của người đàn ông da trắng có hình xăm trên cổ cũng đổ chuông.

Vẻ mặt biến sắc.

“Cái gì? Fuck!”

“Không thể niêm phong trang viên nữa?”

“Đáng chết! Ông chủ đã ngắm trúng nơi này rồi, muốn sửa nó thành hoàng cung nghỉ dưỡng!”

Tức giận ném vỡ điện thoại.

Chỉ vào Diệp Bắc Minh quát lớn: “Người Long Quốc, mày…”

Diệp Bắc Minh giơ tay!
Chương 298: San bằng núi

Giáng một cái bạt tai từ xa!

Phập!

Người đàn ông da trắng trực tiếp bị đập chết.

Một đám đàn em của Hắc Long Hội thấy vậy đều đồng loạt rút súng bên hông.

“Muốn ra tay hả?”

Vạn Lăng Phong lạnh lùng hừ một tiếng, bước ra một bước dài.

Phập phập phập!

Tất cả đám người Hắc Long Hội đều nằm dưới đất bỏ mạng!

“A!”

An Trần sợ đến ngồi phệt xuống đất.

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Cô An Nhã, dẫn đường đi”.

An Nhã ù cả đầu, chấn hãi nhìn Diệp Bắc Minh, gật đầu liên tục: “Được được!”

Tiến vào trang viên.

Diệp Bắc Minh lấy ra một bức ảnh: “Dẫn tôi đến nơi này!”

An Nhã nhìn bức ảnh một cái, kinh ngạc: “Anh Diệp, anh… anh đến đó làm gì?”

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn cô ta: “Sao thế, không được à?”

An Nhã quả quyết lắc đầu: “Không phải… không phải không được”.

“Nơi này là một ngọn núi hoang trong trang viên, đã bị bỏ hoang, rất nhiều năm không có ai đến”.

“Không sợ nói cho anh Diệp biết, hai mươi mấy năm trước, nghe nói rất nhiều người chết ở nơi này, không may mắn!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không sao, cứ trực tiếp đến đó đi”.

“Được”.

An Nhã hít sâu một hơi.

Cô ta bảo người giúp việc lái đến một chiếc xe điện, đi về phía núi hoang đó.

Trang viên này thực sự rất lớn, xe điện đi mười mấy phút mới đến dưới chân núi hoang đó.

Mười mấy năm qua, nơi này vẫn đầy mùi máu tanh.

Âm lạnh!

Ẩm ướt!

Diệp Bắc Minh lấy ra bức ảnh đen trắng, đối chiếu một lượt, cả người kích động!

“Đúng là nơi này rồi…”

Soạt!

Anh bước ra một bước đi trên không!

“A, anh… biết bay?”

An Nhã sượt sượt lùi lại, kinh hãi hô một tiếng.

Lục Khi Sương cũng mở to đôi mắt đẹp, vẻ mặt không dám tin: “Ngài ấy biết bay, đó là thần thông cảnh giới gì chứ?”

Vạn Lăng Phong đã từng thấy Diệp Bắc Minh đi trên không, bây giờ thấy lại lần nữa, cũng rất chấn hãi!

Diệp Bắc Minh đáp xuống vị trí của mẹ đứng như trên bức ảnh, nhìn khắp xung quanh.

“Năm đó là một đám võ giả đã bao vây tấn công mẹ của mình ở đây ư?”

“Bọn họ là những ai?”

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh đầy sát ý!

“Bất luận họ là ai, thì đều phải chết!”

Bỗng nhiên.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền âm đến: “Cậu nhóc, dưới lòng đất có chôn thứ gì đó, rất sâu, khoảng ba trăm mét!”

“Có khí tức của mẹ cậu, là đồ của mẹ cậu để lại cho cậu”.

Diệp Bắc Minh động ý niệm.

Cùng chia sẻ cảm nhận với tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Quả nhiên.

Có một cái hòm sắt màu đen ở vị trí dưới lòng đất ba trăm mét xuất hiện trong đầu.

Đào lên!

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, anh giơ tay, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay.

Ầm!

Chém một đường kiếm ra, kiếm khí cuồng bạo dâng trào, đúng là còn đáng sợ hơn máy san đất.

Tiếng ầm ầm vang lên, đỉnh núi bị san bằng trong nháy mắt.

Các loại bùn đất bắn tung tóe, đá sỏi bay xuyên không!

An Nhã sợ hãi lùi lại liên tiếp, chấn kinh hỏi: “Các… các người là ai?”

Vạn Lăng Phong và Lục Khi Sương không có ý trả lời.

Chỉ đứng ở đó, nhìn Diệp Bắc Minh ra tay với vẻ mặt nghiêm trọng.

Vạn Lăng Phong chỉ cảm thấy mỗi một đường kiếm khí đều vô cùng khủng bố.

Thiên hạ không có ai ngăn được!

Lục Khi Sương ngẩn người, cảm nhận được khí tức cuồng bạo đó: “Rốt cuộc ngài có thực lực gì vậy?”

Kiếm khí mênh mang, cuộn trào dữ dội!

Nửa tiếng sau, Diệp Bắc Minh đã san mất năm mươi mét ngọn núi đó!

Tụ lực đan được mang ra sử dụng, anh có thể tiêu hao nội lực mà không hề kiêng sợ, rồi dùng tụ lực đan để hồi phục.

Lúc này.

Một đám người đen xì chạy tới, đỉnh đầu bao trùm mây đen.

Bọn họ mặc vest màu đen, ăn mặc giống như quý ông.

Nhưng.

Bên hông của họ nhô lên, vừa nhìn là biết giấu khẩu súng.

Hắc Long Hội!

Một tổ chức xã hội đen cường mạnh ở Âu Châu.

Cả tổ chức đóng đô thu thuế ở Vatican, kiểm soát nhiều nước nhỏ!

Hơn nữa, nghe nói là chó săn của Thánh Đường, sau lưng có mấy vị giáo chủ Hồng Y chống lưng.

An Nhã sợ hãi: “Mau đi thôi!”

Vạn Lăng Phong thờ ơ.

Lục Khi Sương cũng không nhúc nhích.

An Nhã hoảng sợ: “Này, các người điên rồi à? Mau đi thôi!”

Lúc này, người của Hắc Long Hội đã đi đến.

Hơn ba ngàn đàn em tản ra giống như đàn kiến, bao vây quanh đám người Diệp Bắc Minh không lọt giọt nước!

Sắc mặt An Nhã xám như tro: “Xong đời rồi…”

An Trần chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Ông Barrett, chính hắn đã giết Max!”

Barrett chấn kinh nhìn qua, hơi thộn người.

Bởi vì hành động của Diệp Bắc Minh thực sự khiến người ta sợ hãi!

Anh một tay cầm kiếm, điên cuồng chém… một ngọn núi?

Đỉnh của ngọn núi đó đã bị chém mất, lộ ra đường khe khổng lồ hình chữ V.

“Nhóc con, mày đang làm gì hả?”

Barrett lạnh giọng nói: “Mày đã giết thành viên nòng cốt của Hắc Long Hội, không cho bọn tao một lời giải thích hả?”

Diệp Bắc Minh cũng không quay đầu lại.

Nhả ra một chữ: “Cút!”

Một luồng sát ý kinh thiên từ cơ thể anh bùng phát ra.

Barrett lùi lại hai bước theo bản năng, sau đó thẹn quá hóa giận: “Fuck, nổ súng, tất cả nổ súng cho tôi!”

“Dám coi thường Hắc Long Hội? Mày muốn chết hả!”

Pằng pằng pằng!

Đạn điên cuồng ập về phía Diệp Bắc Minh như mưa rơi.

“Tao đã nói, cút!”

Diệp Bắc Minh gầm lên một tiếng, quay đầu lại giống như một con thú hoang!

Trong đôi mắt của anh đầy tia máu!

Gừ!

Thậm chí từ trên người anh phát ra một luồng sát khí kinh thiên!

Soạt!

Anh chém một đường kiếm Đoạn Long về phía đám người Hắc Long Hội, kiếm khí nghiền áp xuống như dãy núi.

Phụt!

Một vệt kiếm đáng sợ chém đến trong giữa đám người Hắc Long Hội, Barrett bị tấn công thành sương máu.

Các thành viên khác của Hắc Long Hội thương vong không đếm xuể, có đến hơn ngàn người bị giết chết bởi đường kiếm này.

Biến mất!

Đúng thế.

Hoàn toàn biến mất!

Hơn hai ngàn người khác bị kiếm khi đáng sợ đánh đến chết hơn một nửa, nội tạng vỡ nát, máu chảy thành sông.

Chỉ có hai ba trăm người may mắn sống sót.

Nhưng cả lỗ mắt mũi miệng đều chảy máu, hoàn toàn trở thành phế nhân!

“A…”

An Nhã sợ đến quỳ ngồi xuống đất như con vịt.

Cơ thể Lục Khi Sương run lên, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Ý tàn sát thật đáng sợ!”

Vạn Lăng Phong toát mồ hôi trán.

Vù!

Kiếm Đoạn Long hấp thụ làn huyết khí nổi lên từ trong vũng máu.

Gru!

Kiếm Đoạn Long uống no máu tươi, giống như được thức tỉnh.

Diệp Bắc Minh thét dài một tiếng, hai tay cầm kiếm, đâm xuống mặt đất!

“Mở ra cho ta!”

Một đường kiếm khí đáng sợ bùng phát ra, giống như một cột sáng trực tiếp xuyên vào trong ngọn núi đó.

Ngọn núi mở ra, xuất hiện một con đường thẳng!

Một chiếc hòm sắt màu đen xuất hiện trước mắt.

Giống y hệt chiếc hòm sắt được gìn giữ ở thương hội Hội Phong Hương Đảo trước đây.

Là nét bút của mẹ!

Diệp Bắc Minh nhảy vào trong thông đạo, tóm lấy hòm sắt.

Anh không có chìa khóa, chỉ có thể dùng kiếm Đoạn Long chém phá mở hòm sắt.

Bên trong có một thứ được bọc trong giấy da bò, trông có vẻ là một quyển sách.

Bên trên viết một hàng chữ thanh mảnh: Con trai ta Diệp Bắc Minh tận tay mở ra!

Diệp Bắc Minh cười: “Ha ha, mẹ của tôi không sao!”

Nét chữ này.

Vô cùng mạnh mẽ!

Hơn nữa viết rất ung dung thong thả, chắc chắn không giống như nét của người bị truy sát viết.

Diệp Bắc Minh thở nhẹ nhõm, cẩn thận mở giấy da bò.

Ba chữ lớn màu đỏ máu lọt vào tầm nhìn!

Long Đế Quyết!

Ba chữ Long Đế Quyết giống như một con huyết rồng hung dữ, dường như muốn xông phá bìa sách bay lên cửu trùng thiên!

Chỉ ba chữ trên bìa sách đã khiến lòng Diệp Bắc Minh run lên!

Anh nhanh chóng lật mở Long Đế Quyết một lượt, lại không có phần giới thiệu đẳng cấp của võ kỹ này, thậm chí ngay cả võ kỹ chỉ có một nửa!

Đúng thế!

Là nửa phần trên!

Không thấy có nửa phần sau!

“Mẹ, mẹ để lại cho con một nửa phần võ kỹ là muốn là gì?”

Diệp Bắc Minh thở dài một hơi.

Quay ra hỏi: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đây là võ kỹ đẳng cấp gì?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Rất mạnh, không yếu hơn Bất Diệt Kim Thân Quyết mà cậu tu luyện!”
Chương 299: Long Đế Quyết

“Cái gì?”

Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Không phải chứ?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Tôi không thể nào nhìn nhầm, nửa bộ Long Đế Quyết này tuyệt đối không tầm thường”.

“Cậu nhóc, rốt cuộc mẹ cậu có lai lịch thế nào?”

“Không những đưa tôi đến thế giới này, còn chuẩn bị cho cậu võ kỹ như này?”

Diệp Bắc Minh trầm mặc.

Anh suy nghĩ rất lâu.

Lắc đầu: “Tôi không biết”.

Mọi thứ trước mặt đều mơ hồ khó hiểu, trừ phi tìm được mẹ, nếu không anh cũng không biết đáp án.

Anh ngồi khoanh chân, lật mở tầng thứ nhất Long Đế Quyết.

“Trên trời dưới đất, chỉ ta long đế độc tôn!”

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh nghiêm lại: “Khấu khí lớn thật!”

Khí dồn xuống đan điền, nội lực đang vận hành trong kinh mạch theo khẩu quyết tâm pháp của Long Đế Quyết.

Lúc này.

Sau lưng của Diệp Bắc Minh xuất hiện một con rồng màu đỏ máu, toàn bộ được ngưng tụ từ nội lực phóng ra bên ngoài.

“Đây là…”

Vạn Lăng Phong ngẩn người.

Đôi mắt Lục Khi Sương chấn hãi: “Đây là công pháp gì? Khí tức cường mạnh quá!”



Cùng lúc đó.

Ở một nơi ở Côn Luân Hư.

Trong mật thất nhà họ Diệp.

Vù!

Một miếng ngọc bội hình rồng màu đỏ máu lập tức sáng lên.

Sau đó.

“Rắc’ một tiếng nứt ra.

Một đường huyết quang hình rồng từ trong vọt ra, hình thành mấy chữ lớn cổ xưa: “Kim Lân đâu phải vật nuôi trong bể, vừa gặp mây gió liền hóa thành rồng!”

Bên cạnh vang lên tiếng hô kinh hãi: “Ông nội, ngọc rồng… vỡ rồi!”

Cô gái cất giọng tràn đầy chấn hãi!

Không dám tin

Không thể tưởng tượng nổi.

Tất cả biến thành sự kích động mạnh mẽ.

Nhà họ Diệp vẫn luôn lưu truyền một truyền thuyết, chỉ cần ngọc rồng vỡ tan, nhà họ Diệp chắc chắn sẽ đi trên con đường khởi sắc vô địch.

“Tốt quá rồi, tốt quá rồi, cuối cùng nhà họ Diệp sắp khởi sắc rồi”, cô gái vui mừng phát khóc.

Nước mắt ào ào chảy xuống!

Ông lão bên cạnh cất giọng nghẹn ngào: “Kim Lân đâu phải vật nuôi trong bể, vừa gặp mây gió liền hóa thành rồng!”

Trong huyết quang, thấp thoáng hiện lên một bóng hình, chỉ có thể lờ mờ nhận ra.

Bảy tám phần giống với Diệp Bắc Minh!

“Nhà họ Diệp, cơ hội đến rồi!”

Ông lão ấn một nút cơ quan, mở ra một hộp ngầm trong mật thất.

Lấy ra một chiếc lệnh bài huyền thiết, đưa cho cô gái: “Huyên Nhi, cháu mang lệnh bài huyền thiết này đến thế giới phàm tục, đưa cậu bé đó về đây”.

Ông lão nhìn chằm chằm bóng hình mờ mờ đó.

Bỗng nhiên.

Một tiếng cười âm lạnh vang lên.

“Ha ha ha!”

Một thanh niên mặc áo choàng tím đi vào: “Ông nội, sao ông lại như vậy chứ?”

“Tổ tiên nhà họ Diệp khó khăn lắm mới thu thập được hai lệnh bài huyền thiết, hai mươi ba năm trước, ông đã tặng cho người phụ nữ đó rồi”.

“Bây giờ, ông còn muốn tặng nốt đi sao?”

Đố kỵ!

Âm hiểm!

Lạnh lùng!

Huyết quang biến mất.

Sắc mặt ông lão trầm xuống: “Ai cho cháu vào đây?”

Diệp Ngưng Huyên quát lên một tiếng: “Cút ra ngoài!”

Đập một chưởng đến.

Sau lưng thanh niên mặc áo choàng tím có một ông lão bất ngờ xuất hiện, đập một chưởng với chưởng của Diệp Ngưng Huyên.

Phụt!

Diệp Ngưng Huyên phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp bay ra xa.

Vẻ mặt ông lão biến sắc: “Mày… người của học viện Thiên Thần?”

Thanh niên áo choàng tím cười lớn: “Ông nội, chúc mừng ông, nói đúng rồi!”

“Cháu đã gia nhập học viện Thiên Thần thành công, trở thành một thành viên của họ”.

Ông lão thất vọng nhắm mắt: “Sao mày có thể làm như vậy?”

Sắc mặt thanh niên áo choàng tím hung dữ: “Tại sao lại không được? Cháu muốn mạnh hơn, dẫn dắt nhà họ Diệp đi lên vị trí cao hơn, ngắm nhìn phong cảnh đẹp hơn!”

Sắc mặt ông lão lạnh như băng: “Mày không làm được!”

“Cháu làm được! Cháu làm được!”, thanh niên áo choàng tím tức giận gào lên: “Ông già nhà ông dựa vào cái gì mà cho rằng cháu không làm được?”

“Mày điên rồi!”

Ông lão lắc đầu.

Đột nhiên, một tay tóm Diệp Ngưng Huyên, ném ra khỏi mật thất.

Diệp Ngưng Huyên quay đầu, lại muốn xông vào: “Ông nội!”

“Mau đi đi!”

Ầm!

Cửa đá đóng lại, bên trong vang lên tiếng đánh nhau gay cấn.

“Lão già, mẹ kiếp ông đúng là đáng chết! Tại sao ông không công bằng? Tất cả đều là con cháu nhà họ Diệp, tại sao người ta có thể có được nhiều như vậy? Ông đáng chết, ông đáng chết!”



Diệp Bắc Minh không biết chuyện ở Côn Luân Hư.

Vẫn đang tu luyện Long Đế Quyết!

Đến ba tiếng trôi qua.

Mấy người Vạn Lăng Phong, Lục Khi Sương, An Nhã đợi ở đây.

Ầm!

Bỗng nhiên, mười mấy máy bay chiến đấu bay đến từ không trung Vatican.

An Nhã nghi hoặc ngẩng đầu: “Sao Vatican lại có máy bay chiến đấu?”

“Diệp Bắc Minh, cậu thật bình tĩnh đấy!”

Một giọng nói băng lạnh vang lên: “Chúng tôi chuẩn bị cho cậu bao nhiêu cái bẫy, đợi cậu tự chui đầu vào rọ, không ngờ cậu đến thật”.

Soạt!

Anh quay đầu nhìn qua, chỉ thấy một người đàn ông cao hơn hai mét, chân tay và đầu đều mọc lông đứng ở đó.

Phía sau hắn có ba trăm người trông gần giống như hắn!

Trong đầu ba người Vạn Lăng Phong, Lục Khi Sương, An Nhã cùng lóe lên hai chữ.

Người sói!

Thế giới quan của An Nhã sắp sập đổ: “Người sói, đây là người sói ư?”

“Sao có thể chứ, trên thế giới này có người sói thật ư?”

Vạn Lăng Phong giật khóe mắt, quay đầu nói: “Chủ nhân, có rắc rối rồi”.

Diệp Bắc Minh vẫn thờ ơ.

Lục Khi Sương không nhịn được nhắc nhở: “Này, Diệp Bắc Minh, chúng ta gặp nguy hiểm rồi!”

“Với thực lực của chúng tôi, chắc chắn không phải là đối thủ của người sói, anh… anh mau tỉnh lại đi!”

Vẫn không phản ứng.

“Các quý ông!”

Một giọng nói khác vang lên: “Hỏa lực đã sẵn sàng, hạ lệnh một tiếng, thì có thể dùng đạn đạo san bằng nơi này!”

Một người đàn ông mặc quân trang sải bước lớn đi đến.

Là một thượng tướng Ưng Quốc!

Ông ta nhìn Diệp Bắc Minh một cái: “Ầy, ông Rothschild nghĩ cái gì vậy?”

“Đối phó một thanh niên Long Quốc nhỏ bé, vậy mà bảo tôi điều động ba đoàn quân!”

“Sượt!”

Vạn Lăng Phong hít khí lạnh.

Ba đoàn quân!

Ba trăm ngàn người!

Lục Khi Sương sợ hãi ngẩn người.

Dù thế nào cô ta cũng không ngờ, cùng Diệp Bắc Minh đến Âu Châu một chuyến, lại xảy ra chuyện như này?
Chương 300: Con trai Lôi Thần, rất mạnh đấy

Cô ta thầm hét trong lòng: “Anh chàng này! Rốt cuộc đã chọc đến ai chứ?”

Không hề có dấu hiệu.

Lại một giọng nói vang lên.

“Các ông đi nhanh quá, tại sao không đợi chúng tôi?”

Một người quen.

Bruce Rudolf, thượng tướng bốn sao Hùng Quốc.

Lúc trước Diệp Bắc Minh đã từng gặp ở đại sứ quán Trung Hải!

Theo sau ông ta là một người đàn ông Hùng Quốc cao hai mét, toàn thân nổi cơ bắp.

“Đứng thứ một trăm chín mươi sáu bảng xếp hạng ngầm, con trai Lôi Thần, Tác Âu?”

Đồng tử của Lang thần co lại.

Thượng tướng Ưng Quốc cũng kinh ngạc nhìn qua.

Lục Khi Sương sợ đến gần ngất xỉu: “Đứng thứ một trăm chín mươi sáu bảng xếp hạng ngầm!”

Đó là cao thủ hàng đầu, bảng xếp hạng ngầm là bảng xếp hạng cấp toàn cầu!

Tác Âu rất trẻ, trẻ đến quá đáng.

Trông khoảng hai mươi năm tuổi!

Mái tóc dài màu vàng, khuôn mặt như dao gọt, nhìn Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng: “Đây chính là Diệp Bắc Minh đã giết bảy cao thủ hàng đầu bảng xếp hạng ngầm ư?”

“Một người rất bình thường, không nhìn ra có điểm nào đặc biệt”.

“Các ông lùi lại hết đi, một mình tôi chém hắn”.

Tác Âu rất tự phụ.

Lang thần lạnh như băng nói: “Tác Âu, nếu cha đỡ đầu Lôi Thần của cậu đến, có lẽ có thể dễ dàng giết hắn”.

Tác Âu cười lớn ha ha: “Giết hắn mà cần cha đỡ đầu của tôi đích thân đến ư?”

“Khụ khụ khụ…”

Một ông lão mặc áo choàng đỏ, tay cầm quyền trượng màu vàng kim thong thả đi đến.

“Giết người?”

“Tính cả tôi đi, ba ngàn quân tinh nhuệ của Hắc Long Hội tôi bị hắn giết hết rồi”.

“Tao đưa mày đi gặp thượng đế, mày ngoan ngoãn hối lỗi đi”.

Mọi người kinh ngạc nhìn qua, sắc mặt nghiêm trọng!

“Đứng thứ một trăm tám mươi chín bảng xếp hạng ngầm, Hồng Y đại giáo chủ, Sakamo?”

Tác Âu và Lang thần đều tỏ vẻ nghiêm trọng.

Lúc này.

Diệp Bắc Minh mở mắt: “Các người thực sự cùng chạy đến để nộp mạng phải không?”

Soạt!

Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều nhìn qua Diệp Bắc Minh.

Trong mắt của Bruce Rudolf lóe lên lửa giận: “Diệp Bắc Minh, cậu cho rằng nơi này là Long Quốc sao?”

Khóe miệng Lang thần cong lên nụ cười tàn nhẫn: “Diệp Bắc Minh, mày cũng cứng miệng quá đấy, chốc nữa xé rách cái miệng của mày, không biết mày còn cứng miệng như thế được không?”

Ba trăm người sói phía sau Lang thần đồng thanh rú lên!

“Hú!”

Khí tức khát máu ập đến.

An Nhã gần như sợ đến ngất đi.

Sắc mặt của Lục Khi Sương tái nhợt, không ngừng lùi lại, cô ta đã muốn bỏ chạy.

Nhưng bốn phương tám hướng đều là đại quân, cả trang viên đã bị bao vậy chặt không lọt giọt nước.

Cho dù là trên không trung cũng có máy bay chiến đấu tuần tra, nơi này đã là thiên la địa vọng, mọc cánh cũng khó thoát!

Lục Khi Sương đã rất muốn khóc!

Vạn Lăng Phong tê dại da đầu!

Cơ thể cứng đờ tại chỗ.

Thượng tướng Ưng Quốc tiến lên một bước: “Tôi hạ lệnh trực tiếp nổ pháo, không cần lãng phí thời gian”.

“Ha ha ha!”

Bỗng nhiên.

Con trai Lôi Thần Tác Âu cười ra tiếng: “Vội như thế làm gì?”

“Nghe nói Diệp Bắc Minh này rất mạnh, để tôi thử xem trước”.

Hồng Y đại giáo chủ cau mày: “Tác Âu, cậu đừng tự tìm rắc rối, chưa chắc cậu đã là đối thủ của hắn”.

Vẻ mặt Tác Âu đầy khinh thường: “Giáo chủ đại nhân, một người Long Quốc thôi mà”.

“Tôi là con trai Lôi Thần, giết hắn như thịt con chó!”

Ầm!

Tác Âu tức giận thét lên một tiếng, giơ chân ra đạp.

Mặt đất rung chuyển dữ dội, bùng phát ra một luồng khí thế cực kỳ cường mạnh!

Xung quanh nổi gió.

Cát đá tung bay.

Bùng phát ra như hỏa tiễn!

Lang thần kinh hãi: “Tốc độ nhanh thật!”

“Không hổ là con trai của Lôi Thần, có lẽ có một nửa thực lực của Lôi Thần”.

Hồng Y đại giáo chủ lắc đầu: “Tác Âu còn lâu mới có được một nửa thực lực của Lôi thần”.

“Mười năm trước, tôi và Lôi thần từng giao đấu, ông ta rất mạnh, ít nhất có chiến lực thuộc top một trăm bảng xếp hạng ngầm!”

“Cái gì?”

“Suýt!”

Mấy người hít khí lạnh.

Sức chiến đấu thuộc top một trăm bảng xếp hạng ngầm!

Bất luận là Côn Luân Hư, đàn ông có sức chiến đấu trong top một trăm trên toàn cầu, chắc chắn rất khủng bố.

Lúc đó.

Tác Âu đã xuất hiện trước người Diệp Bắc Minh, tấn công ra hai quyền, mang ra hai luồng sóng khí, đập về phía lồng ngực của Diệp Bắc Minh!

Phập!

Diệp Bắc Minh giơ tay tấn công ra một quyền.

Đấu lại hai quyền của Tác Âu!

Khoảnh khắc hai nắm đấm đập vào nhau, không khí rách nứt, ầm ầm đinh tai nhức óc.

“Rắc” một tiếng vang lên.

Tác Âu giống như bị tàu hỏa chạy cực nhanh đâm trúng, trực tiếp bay ra xa, hai cánh tay nổ tung trong không trung, hóa thành bọt máu!

Cả người giống như con chó chết, ngã mạnh xuống đất, miệng phun ra máu.

Diệp Bắc Minh cất giọng thản nhiên: “Con trai của Lôi Thần, rất mạnh đấy!”

Bruce Rudolf ngẩn người: “Việc này…”

Đồng tử của Lang thần co lại: “Làm sao có thể!”

Sắc mặt của Hồng Y đại giáo chủ cũng nghiêm trọng hẳn lên, miệng thầm đọc tên của Diệp Bắc Minh.

Lục Khi Sương hít khí lạnh: “Sức mạnh thật cường mạnh!”

Vạn Lăng Phong tỏ vẻ mặt ngưỡng mộ!

Soạt!

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, để lại một tàn ảnh ở chỗ cũ.

Xuất hiện trước người Tác Âu.

Hắn ta vừa định bò dậy, anh giơ chân đạp lên lồng ngực của Tác Âu!

Phập!

Tác Âu phun ra một ngụm máu tươi, trên khuôn mặt anh tuấn đấy vẻ kinh sợ và tức giận, mái tóc màu vàng kim cũng dính đầy máu tươi.

Hắn ta tức giận gào lên: “Diệp Bắc Minh, mày dám đánh tao bị thương?”

“Bố của tao là Lôi Thần, fuck! Fuck!”

“Mày dám…”

Diệp Bắc Minh trực tiếp ngắt lời hắn ta: “Có cơ hội, tao sẽ đến Hùng Quốc, giết bố của mày!”

“Còn mày? Chết đi!”

Giơ chân.

Dẫm mạnh xuống!

“A!”
Chương 301: Đám người sói

Trong đồng tử của Tác Âu phản chiếu đế giày của Diệp Bắc Minh, cái đầu bị dẫm nát giống như quả dưa hấu.

Toàn thân mấy người run lên!

Lang thần không dám tin: “Diệp Bắc Minh… mày đã giết Tác Âu?”

“Cậu ta là con trai của Lôi thần đó!”

Bruce Rudolf cũng phát điên, gào lên nói: “Nổ súng, nổ súng cho tôi!”

Pằng pằng pằng!

Một đoàn đại binh Hùng Quốc nổ súng, đó đều là binh vương hàng đầu của đội hải quân lục chiến.

Đạn dược cũng được chế tạo từ hợp kim đặc biệt, cho dù là nội lực của võ giả, cũng không ngăn được loại đạn xuyên giáp này!

Tinh tinh tinh!

Đạn rơi trên người Diệp Bắc Minh, lại giống như đập vào tấm thép, tất cả bắn ngược trở ra.

“Muốn chết mà!”

Diệp Bắc Minh hành động, xông về phía pháo đạn.

Phù quang lược ảnh, tay cầm kiếm Đoạn Long xông về phía chiến đội hải quân lục chiến của Hùng Quốc.

Kiếm đầu tiên!

Hơn trăm binh vương như chó chết, bị kiếm khí cuốn lên bầu trời, ‘đoành’ một tiếng nổ tung.

Đúng là như ngày tận thế!

Kiếm thứ hai!

Kiếm khí từ trên trời giáng xuống, giống một một quả pháo rơi xuống đám đông, cuồng phong gào thét, bụi mù khắp trời!

Đợi khi bụi mù lắng xuống, ở chỗ cũ chỉ còn lại một cái hố sâu đường kính mười mấy mét.

Trong hố toàn là máu!

Chỉ hai đường kiếm thôi, hơn một ngàn binh vương chiến đội hải quân lục chiến Hùng Quốc đều bị chém sạch!

Khuôn mặt già của Bruce Rudolf run lên, chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Cậu… cậu…”

Kiếm thứ ba!

Soạt!

Đầu của Bruce Rudolf bay cao!

Diệp Bắc Minh không nhìn ông ta thêm một cái, xông về phía Lang thần ở một bên.

Lang thần bỗng nổi giận, rú lên một tiếng: “Gru!”

“Các con, xé xác hắn đi, ăn thịt của hắn, uống máu của hắn!”

“Hú hú hú!”

Đôi mắt của ba trăm người sói tanh máu, móng vuốt điên cuồng cào bùn đất dưới mặt đất.

Cạch cạch cạch!

Ba trăm người sói cùng xông đến, bụi mù ngập trời.

Khí thế sánh được với thiên quân vạn mã!

Diệp Bắc Minh cười hung dữ một tiếng: “Đến đúng lúc lắm!”

“Tao muốn xem xem, là Bất Diệt Kim Thân Quyết của tao mạnh, hay là cơ thể người sói chúng mày mạnh hơn!”

Anh cất kiếm Đoạn Long!

Cả người hóa thành một huyết ảnh xông vào trong đại quân ba trăm người sói.

Roạt!

Tóm chặt người sói xông đến phía trước nhất, hai tay khép lại, sau đó giật thật mạnh.

Mưa máu ngập trời!

Một người sói bị Diệp Bắc Minh xé thành hai mảnh!

“Hú hú hú!”

Đám người đói liều mạng xông lên, bao vây Diệp Bắc Minh.

Roẹt roẹt roẹt!

Bên trong vang lên tiếng máu thịt bị xé vụn!

Lang thần cười tàn nhẫn: “Đồ ngu, trước mặt đại quân người sói có huyết mạch nghịch thiên, đội xe tăng cũng không chống lại được”.

“Các con, các con cứ ăn no một bữa đi!”

Lang thần cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó đặt giờ đếm ngược: “Các con, các con có ba phút để ăn thịt”.

Thượng tướng Ưng Quốc mất hứng xua tay: “Tôi còn có đoàn quân ba trăm ngàn người, còn chưa nổ phát súng nào, Diệp Bắc Minh đã chết rồi?”

“Chẳng thú vị chút nào, chẳng thú vị chút nào!”

Lang thần lại nhìn đồng hồ: “Mới hai mươi giây thôi, tôi còn cho rằng hắn có thể kiên trì được ba phút, xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi”.

Vạn Lăng Phong mặt xám như tro: “Chủ nhân… bị ăn thịt rồi ư?”

Lục Khi Sương sợ đến khuôn mặt trắng bệch, một khi Diệp Bắc Minh chết.

Kết cục của cô ta, nghĩ cũng biết!

An Nhã sợ đến gần ngất xỉu!

Lúc này, cách đó mấy kilomet.

Trên một đỉnh núi.

Một bóng đen đứng ở đó, cầm kính viễn vọng nhìn về phía bên này.

Đó chính là điện chủ của điện Huyết Hồn - Huyết Hồn!

Con mắt của ông ta nhìn chằm chằm ba trăm người sói đó: “Diệp Bắc Minh bị người sói ăn thịt rồi?”

Ánh mắt có chút quái dị!

Liền sau đó.

Đôi mắt của Huyết Hồn nghiêm lại: “Không đúng, Diệp Bắc Minh không dễ dàng chết như vậy!”

“Hú hú! Hú hú!”

Ba trăm người sói đang ăn máu thịt của Diệp Bắc Minh, tất cả bao vây lại, phát ra tiếng quỷ khóc sói gào.

Bụi đất mù trời, che lấp ba trăm người sói!

Cho dù không nhìn được tình hình của cuộc chiến, cũng có thể đoán ra, e rằng Diệp Bắc Minh đã bị gặm đến không còn một cái xương.

Hồng Y đại giáo chủ thở dài một tiếng: “Ầy”.

Quay người định bỏ đi.

Ông ta còn cho rằng, phải cần đến ông ta ra tay.

Bây giờ xem ra không cần nữa!

Đúng lúc Hồng Y đại giáo chủ quay người.

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Từng hồi tiếng da thịt bị xé rách vang lên.

“Hú hú!”

Sau đó, đám người sói phát ra tiếng kinh sợ, quay người chạy thục mạng.

Đám người sói đang bỏ chạy!

Bỏ chạy như phát điên!

Xoẹt!

Xoẹt!

Xoẹt!

Đúng lúc này, bụi đất dần lắng xuống.

Một huyết ảnh xuất hiện!

“A!”

Lang thần kêu thảm một tiếng, lồng ngực phập phồng dữ dội, trái tim cũng sắp nổ tung!

Có một huyết ảnh giữa chiến trận!

Trên người anh phát ra huyết quang đáng sợ, giống như một sát thần, tóm một người sói, tiện tay xé nát.

Thì ra vừa nãy không phải là âm thanh Diệp Bắc Minh bị ăn thịt, mà là âm thanh anh xé vụn cơ thể người xói!

Thô bạo!

Hung tàn!

Thượng tướng Ưng Quốc trừng mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, dường như ngừng hít thở.

Ông ta sợ đến lùi lại liên tiếp!

“Không thể nào! Không thể nào!”

“Làm sao có thể?”

“Suýt!”, ông ta hít khí lạnh, da đầu cũng sắp nổ tan.

Hồng Y đại giáo chủ nghe thấy tiếng kêu, cũng lập tức dừng lại quay đầu nhìn.

Cơ thể già nua ngẩn ngơ!

Diệp Bắc Minh như sát thần, tiện tay tóm một người sói.

“Rắc một tiếng”, vặn gãy cái đầu!

Sau đó, tấn công môt quyền, chọc xuyên lồng ngực của một người sói.

Anh lại giơ tay, dùng nội lực khủng bố hút một người sói lại, tóm lấy hai vai của đối phương!

Phụt!

Xé thành hai mảnh!

Đúng là máy xay thịt!

Đồng tử của Hồng Y đại giáo chủ co lại thật mạnh, ngay cả ông ta cũng kinh hãi!

“Hú!”

Lúc này, tiếng kêu thảm của đám người sói vô cùng nhức tai.

Lang thần cũng thộn người!

Thẫn thờ tại chỗ, toàn thân run lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK