Long mạch bảo anh đến nhà tổ nhà họ Diệp.
Bản đồ kho báu nhà họ Diệp lại chỉ về phía ngục giam Trấn Hồn, xem ra không đi thì không được!
Diệp Thanh Lam hỏi: “Minh nhi, sắp tới con có kế hoạch gì không?”
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút: “Con đã đồng ý với sư phụ Hắc Long, chuẩn bị đến tộc Hắc Long một chuyến, trả Long Châu lại!”
“Sau đó, còn phải đến ngục giam Trấn Hồn một chuyến!”
“Đúng rồi, mẹ, các sư tỷ của con đều là do mẹ chuẩn bị phải không?”
Diệp Thanh Lam cười một tiếng: “Đó là người hầu mà bố đã lựa chọn cho con, mẹ chỉ chịu trách nhiệm dạy dỗ một chút mà thôi”.
“Lai lịch của họ cũng không tệ, nếu con thích, có thể nhận lấy hết”.
Diệp Bắc Minh có chút phiền não: “Mẹ, bên cạnh con đã có rất nhiều phụ nữ rồi”.
“Nhược Giai là vợ chưa cưới của con, Tôn Thiến vẫn đang mang thai, còn thêm một Nhược Tuyết…”
Mặt Diệp Thanh Lam chợt đổi: “Nguy rồi!”
“Mẹ, sao thế?”
Diệp Bắc Minh khó hiểu.
Diệp Thanh Lam có vẻ tự trách: “Minh nhi, mẹ quên mất chuyện này”.
“Nhược Dư và Tôn Thiến, cùng với một sư phụ của con đã bị không gian cắn nuốt”.
Đồng tử Diệp Bắc Minh co rụt lại: “Cái gì?”
“Mẹ, sao lại như thế?”, hơi thở Diệp Bắc Minh trở nên dồn dập.
Diệp Thanh Lam giữ chặt tay Diệp Bắc Minh: “Minh nhi, tạm thời con đừng vội”.
“Mẹ cũng nghe được chuyện này từ miệng Từ Thiên, ông ta đã dùng đá lưu niệm ghi lại tất cả”.
Hai mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: “Mẹ, chuyện như thế mà bảo con không nóng nảy làm sao được?”
Diệp Thanh Lam cố gắng an ủi cảm xúc Diệp Bắc Minh: “Nhược Giai, Tôn Thiến và sư phụ con bị không gian cắn nuốt, nhưng cũng chưa chắc sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng”.
“Giáo Phụ cũng rất mạnh, sau trận chiến đó tuy ông ấy có bị thương”.
“Nhưng vẫn đủ sức tự bảo vệ bản thân mình”.
Diệp Bắc Minh nhìn mẹ: “Mẹ, nói thế là sao?”
Diệp Thanh Lam suy nghĩ một lát, mới giải thích: “Tuy rằng khe hở không gian rất đáng sợ, nhưng chỉ đáng sợ với võ giả cấp thấp thôi”.
“Với võ giả cấp cao mà nói, chỉ cần đủ sức chống lại sức mạnh không gian thì cũng không nguy hiểm là mấy”.
“Hả?”
Diệp Bắc Minh khó hiểu.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc, mẹ cậu nói đúng đấy”.
“Các võ giả đứng đầu đều có khả năng xé rách không gian để di chuyển giữa các vị diện”.
“Bản tháp có gặp được sư phụ của cậu, không phải người thường đâu”.
“Nếu họ may mắn, thì có thể xuyên qua khe hở không gian để đến được đại lục ở vị diện khác”.
“Nếu không may thì có thể sẽ mãi mãi lạc lối trong hỗn độn”.
Hơi thở Diệp Bắc Minh cũng trở nên dồn dập: “Tháp nhỏ này, có cách nào để tìm được họ không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thoáng do dự: “Có thể, nhưng rất khó…”
“Trừ khi, cậu biết được chính xác họ đã ngã vào khe hở không gian nào”.
“Nếu không, muốn tìm được họ ở đại thế giới này thật sự rất khó!”
“Nhắc nhở một câu, lão tổ nhà họ Từ đó, có lẽ sẽ cảm nhận được”.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh tối sầm.
Nhất định phải tới nhà họ Từ!
Trong lòng anh đã đưa ra quyết định.
Lúc này.
Giọng nói của Diệp Thanh Lam vang lên: “Minh nhi, xin lỗi con”.
“Là mẹ vô dụng, nếu mẹ có thể tính toán chính xác hơn một chút, thì cũng sẽ không xảy ra chuyện thế này”.
“Sư phụ con và Nhược Giai, Tôn Thiến cũng sẽ không…”
Diệp Bắc Minh ngăn cản Diệp Thanh Lam nói tiếp: “Mẹ, chuyện này không trách mẹ!”
Nhìn Diệp Thanh Lam tự trách mình.
Diệp Bắc Minh hết sức đau lòng: “Mẹ, mẹ đã tiều tụy hơn nhiều rồi”.
Khi vừa gặp được mẹ, tuy bà bị giam trong ngục Trấn Hồn.
Nhưng trông lại không khác gì phụ nữ hơn ba mươi!
Lúc này, lại như già đi hơn mười tuổi.
Diệp Thanh Lam nở nụ cười vui mừng: “Minh nhi, chỉ cần con không sao, thì mẹ sẵn sàng trả bất kỳ giá nào”.
“Mẹ, để con chữa trị cho mẹ”.
Diệp Bắc Minh đi tới.
Bắt lấy cổ tay Diệp Thanh Lam.
Giây sau đó.
Sắc mặt anh chợt thay đổi: “Mẹ, khí huyết của mẹ đã bị hao tổn rất nhiều!”
“Xảy ra chuyện gì thế?"
Ánh mắt Diệp Thanh Lam chợt lóe lên, vội vàng nói: “Uầy, có chuyện gì đâu mà, chỉ là mấy ngày nay mệt mỏi quá”.
“Nghỉ ngơi vài ngày là ổn rồi”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Mẹ cậu vì sự an toàn của cậu, mà dùng hơn một trăm năm tuổi thọ để mở ra cánh cửa truyền tống”.
“Mang cậu từ đại lục Thượng Cổ về Thanh Huyền Tông, lại đưa cậu vào trong long mạch núi Côn Luân”.
Nghe tháp nhỏ giải thích, tim Diệp Bắc Minh chợt hẫng đi một nhịp.
Anh có ngút nghẹn ngào: “Mẹ!”
Diệp Thanh Lam không biết Diệp Bắc Minh đã biết chuyện bà mất đi một trăm năm tuổi thọ, khó hiểu hỏi: “Minh nhi, con bị sao vậy?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Mẹ, con không sao”.
Trong lòng anh âm thầm thề: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi”.
“Một trăm năm tuổi thọ đó, Minh nhi nhất định sẽ bù lại cho mẹ”.
Sau đó, mẹ con hai người lại trò chuyện với nhau.
Diệp Bắc Minh kể lại những chuyện mình trải qua suốt mấy năm nay, cả chuyện gia đình cha mẹ nuôi bị diệt tộc.
Mặt Diệp Thanh Lam đầy vẻ đau lòng: “Minh nhi, thời gian qua con đã quá khổ rồi”.
Còn kể về chuyện Diệp Bắc Minh bị người đuổi giết, trốn vào núi Côn Luân.
Diệp Thanh Lam nghe mà giật cả mình!
Mẹ con hai người nói hết hai tiếng đồng hồ, Diệp Thanh Lam mới thử hỏi dò: “Minh nhi…”
Chương 915: Bị phế bỏ rồi cơ mà?
“Kế hoạch sắp tới của con thế nào?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên nặng nề: “Con muốn quay lại ngục giam Trấn Hồn một chuyến!”
“Cái gì?”
Diệp Thanh Lam hoảng sợ.
Bắt lấy tay Diệp Bắc Minh: “Minh nhi, không được đâu con!”
“Nơi đó quá nguy hiểm!”
Diệp Bắc Minh lại lắc đầu: “Mẹ, ngục Trấn Hồn đó con bắt buộc phải về”.
“Thứ nhất, con phải chính miệng hỏi lão tổ nhà họ Từ, rốt cuộc sư phụ con đã rơi vào mảnh không gian nào”.
“Thứ hai, nếu trong cơ thể con có huyết mạch nhà họ Diệp thượng cổ, thì con nhất định phải biết vì sao nhà họ Diệp bị giết!”
“Thứ ba, long mạch Côn Luân chủ động tiến vào cơ thể con, nó cũng bảo con đến nhà tổ nhà họ Diệp…”
“Cái gì?”
Diệp Thanh Lam ngây người: “Long mạch Côn Luân chủ động vào trong cơ thể con ư?”
“Đúng vậy”.
Diệp Bắc Minh gật đầu, giẫm mạnh chân một cái.
Gào!
Tiếng rồng ngâm vang lên.
Một con kim long hiện lên sau lưng Diệp Bắc Minh!
Diệp Thanh Lam nghẹn họng nhìn trân trối: “Minh nhi… Con…”
……
Mẹ con Diệp Thanh Lam ra khỏi phòng, bên ngoài đã có rất nhiều người đứng chờ.
“Bắc Minh!”
“Minh nhi!”
“Long Soái, anh không sao rồi!”
Hạ Nhược Tuyết, Lãnh Nguyệt, Sát Chủ.
Ông ngoại Diệp Nam Thiên, cậu Diệp Thanh Dương và người nhà họ Diệp.
Một đám trưởng lão Thanh Huyền Tông, các chiến sĩ Long Hồn.
Chị em Tiêu Nhã Phi, Tiêu Dung Phi cũng không nhịn được đi theo cùng.
Ngoài ra, còn có Diệp Cấm Thành, Diệp Lăng Tiêu đã lâu không gặp.
Diệp Thanh Ca đứng sau lưng hai người, đôi mắt xinh đẹp không ngừng quan sát Diệp Bắc Minh: “Mấy tháng không gặp, dường như Diệp Bắc Minh đã không còn là người cùng thế giới với chúng ta nữa rồi…”
Diệp Bắc Minh gật đầu với tất cả mọi người: “Khiến mọi người phải lo lắng rồi”.
Thư ký Tiền cũng tới, anh ta cười cười: “Long Soái, ngài không sao là tốt rồi”.
“Làm mọi người lo lắng muốn chết, bây giờ cả núi Côn Luân đều biến thành vùng cấm!”
Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Sư huynh của tôi đến ư?”
Thư ký Tiền lắc đầu: “Long Chủ bận rộn nhiều việc, tạm thời không thể phân thân”.
Diệp Bắc Minh nghĩ tới điều gì đó, gật đầu.
“Ha ha ha, anh Diệp!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Hầu Tử gạt mọi người ra, hai mắt đỏ bừng: “Anh làm tôi sợ muốn chết, tôi nghe nói anh bị thương hả”.
“Tôi đang rèn luyện trong rừng Ma Thú thì trực tiếp quay trở về đấy!”
Diệp Bắc Minh đi tới ôm Hầu Tử một cái thật mạnh.
“Thằng nhóc này, bây giờ đã là Võ Hoàng rồi cơ đấy”.
Chỉ mới có một năm mà thôi.
Người này đã từ võ giả bình thường, bước lên cảnh giới Võ Hoàng!
Thật sự là hơi khủng bố!
Hơn nữa, dáng người cũng trở nên cao ngất, không còn là một kẻ mọt sách yếu ớt như ngày xưa nữa.
Hầu Tử cười cười: “Cũng ít nhiều là nhờ võ kỹ và đan dược của anh”.
“Nếu không có anh Diệp giúp đỡ, thì bây giờ tôi muốn trở thành một Tông Sư thôi cũng khó”.
Diệp Bắc Minh lại ném cho anh ta một bình thuốc: “Hầu Tử, cầm lấy!”
Hầu Tử đổi sắc mặt: “Anh Diệp, cái này… Không được đâu”.
Mọi người xung quanh đều thay đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm bình thuốc.
Đan dược bên trong đó chắc chắn sẽ khiến con người ta đỏ mắt!
Diệp Bắc Minh nhìn anh ta: “Sao thế? Không thèm hả? Thế tôi lấy lại!"
"Mẹ nó, tôi chỉ khách sáo thế thôi, tặng cho người ta rồi thì làm gì có chuyện đòi lại!”
Hầu Tử nhanh chóng cất bình thuốc đi, giữ chặt lấy tay Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, hôm nay chúng ta không say không về”.
Diệp Bắc Minh lại lắc đầu: “E là không được, tôi còn có chuyện khác gấp hơn cần làm”.
“Chờ tôi quay trở lại, chắc chắn sẽ cùng anh không say không về!”
“Được!”
Hầu Tử nghiêm túc gật đầu.
Anh ta biết Diệp Bắc Minh không hề nói đùa!
Diệp Bắc Minh chào tạm biệt mọi người, rồi tiến vào đỉnh Côn Luân trong ánh mắt của tất cả mọi người.
Anh vừa đi, ánh mắt Diệp Thanh Lam đảo qua, nhìn thấy một bóng người xa xa.
Bà thoáng suy nghĩ một lát, đi tới: “Đã đến rồi, sao lại không xuất hiện?”
Long Chủ nhìn Diệp Thanh Lam: “Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành”.
“Sứ mệnh của Hoa tộc, giao lại cho cậu ấy”.
Biển Thiên Đảo, Tinh Thành.
Trước cửa sàn bán đấu giá của nhà họ Tô, hai ông lão một béo một gầy cúi đầu.
Đó chính xác là Lão Béo và Lão Gầy bên cạnh Tô Lê.
“Haiz, cô chủ bị gia chủ cấm cửa, hai chúng ta cũng bị làm khó làm dễ”.
“Bị bắt đến đây, e là cả đời cũng không thể quay lại đại lục Thượng Cổ”.
“Chúng ta thì không sao, nhưng mà cô chủ…”
Hai người bất đắc dĩ trò chuyện.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên: “Tô Lê bị gì thế?”
“Giọng nói này…”
Hai người cùng ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa của sàn bán đấu giá nhà họ Tô.
“Cậu… Cậu Diệp!”
Lão Béo và Lão Gầy đều ngây người.
Nghẹn họng nhìn Diệp Bắc Minh trân trân!
Quả thực không thể tin được vào hai mắt mình!
Diệp Bắc Minh đã bị phế đi rồi cơ mà?
Chương 916: Trở về đại lục Thượng Cổ
Chỉ mới ba ngày ngắn ngủi trôi qua, lại hoàn hảo không tổn hao gì xuất hiện trước mặt bọn họ?
“Cậu… Không có bị sao hả?”
“Sao lại như thế được!”
Mười mấy thần y đều đưa ra kết luận, Diệp Bắc Minh chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Dù không chết, thì cả đời này cũng sẽ là kẻ tàn phế không thể xuống khỏi giường!
Bấy giờ.
Anh lại bình yên đứng trước mặt bọn họ!
Diệp Bắc Minh không giải thích, chỉ hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lão Béo và Lão Gầy không dám chậm trễ, đây là kẻ cực kỳ đáng sợ từng xông vào ngục giam Trấn Hồn!
Nhanh chóng giải thích cho anh nghe.
Tuy Diệp Bắc Minh chìm trong hôn mê, nhưng những chuyện xảy ra anh đều nhớ rõ.
Tô Lê vì đã bị nhốt lại.
Còn Tô Hỏa và người vợ kia thì đã là người chết trong mắt Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Hai người có cách nào để quay về đại lục Thượng Cổ không?”
Lão Béo lắc đầu: “Cậu Diệp, chúng tôi đã bị đày xuống thế giới thấp hơn, thì sao mà trở về được”.
Lão Gầy nhắc nhở một câu: “Cậu Diệp, nếu cậu muốn đến đại lục Thượng Cổ, thì có thể dùng truyền tống trận của Tinh Cung”.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh tối đi: “Tinh Cung có trận Truyền Tống ư?”
Lão Gầy và Lão Béo cùng nhìn nhau, gật đầu.
Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Thì ra cung chủ Tinh Cung vẫn luôn lừa gạt tôi”.
“Đi, theo tôi đến Tinh Cung, tôi cũng phải đến nhà họ Tô một chuyến”.
Xoay người, đi về hướng Tinh Cung.
Lão Béo và Lão Gầy lặng người đi một lúc, nhanh chóng theo sau.
Có lẽ lần này, bọn họ thật sự có thể trở về nhà họ Tô!
……
Tinh Cung, trong chủ điện.
Cung chủ Tinh Cung, Long trưởng lão, mấy lão bà cùng với mấy trăm trưởng lão khác đều có mặt ở đó.
Dường như đang bàn bạc điều gì.
Đột nhiên, một giọng nói vang vọng khắp Tinh Cung: “Diệp Bắc Minh cần gặp cung chủ Tinh Cung!”
Giọng nói vang như sấm!
“Cái gì?”
“Diệp Bắc Minh?”
“Không phải nó đã bị phế rồi ư?”
Vô số người kinh ngạc quay đầu lại, họ có nghe được một số tin tức từ đại lục Thượng Cổ.
Diệp Bắc Minh xông vào ngục giam Trấn Hồn, bị thương nặng dẫn đến tàn phế.
“Dù có bị phế đi hay không, thì lá gan của nó cũng quá lớn!”
“Không sai, nơi này là Tinh Cung, nó nói muốn vào là vào hả?”
“Ranh con, ngông cuồng!”
Một đám trưởng lão tức giận không thể kiềm chế được, ánh mắt lạnh như băng quay sang.
Giọng nói cười cợt vang lên: “Nói cần gặp là nể mặt các người lắm rồi đấy, không nể mặt ấy hả!”
“Thì bảo cung chủ các người cút ra đây gặp tôi, các người có thể làm gì được tôi?”
Dứt lời, một thanh niên tiến vào đại điện Tinh Cung.
Chính là Diệp Bắc Minh!
“Cậu!”
Vô số ánh mắt dừng lại trên người Diệp Bắc Minh, gắt gao nhìn chằm chằm anh.
Nếu là võ giả bình thường, thì đã bị hơi thở đó ép cho quỳ rạp xuống.
Diệp Bắc Minh thong thả đi tới, thản nhiên nhìn cung chủ Tinh Cung: “Mở trận truyền tống, tôi cần đến đại lục Thượng Cổ!”
Xoẹt!
Cung chủ Tinh Cung đứng phắt dậy, gương mặt già nua nhăn nhó, đôi mắt lạnh như băng: “Diệp Bắc Minh, mày quá ngông cuồng rồi!”
“Chẳng lẽ đến đại lục Thượng Cổ được một lần, thì mày chẳng màng đến sự uy nghiêm của Tinh Cung nữa ư?”
Ầm!
Trong phút chốc, một hơi thở mạnh mẽ dâng lên.
Từng bước!
Diệp Bắc Minh đi tới trước mặt cung chủ của Tinh Cung, một tay giữ lấy bờ vai ông ta.
Hung hăng áp chế!
Cơ thể của cung chủ Tinh Cung run lên, bị ép phải ngồi trở lại.
“Mày…”
Sâu trong đôi mắt đó là vẻ chấn động.
Đại điện chìm vào yên tĩnh, các trưởng lão khác cũng kinh hoàng nhìn Diệp Bắc Minh.
Bọn họ chưa từng thấy kẻ nào ngông cuồng như thế!
Kinh hoàng đến mức tim cũng sắp nổ tung!
Sao nó dám!
Diệp Bắc Minh hờ hững nhìn xuống cung chủ Tinh Cung: “Bây giờ thì có thể cho tôi dùng trận truyền thống hay chưa?”
Cung chủ Tinh Cung nuốt nước miếng một cái, gật đầu: “Được…”
Diệp Bắc Minh cười đầy ẩn ý: “Ông, dẫn đường!”
“Được!”
Cung chủ Tinh Cung không dám chậm trễ.
Chân trước vừa dẫn Diệp Bắc Minh ra khỏi đại điện.
Thì một giọng nói trong trẻo đã vang lên phía sau: “Diệp Bắc Minh!”
Diệp Bắc Minh nhìn lại: “Củ cải đỏ?”
La Vãn Vãn đỏ mặt, siết chặt chân nhỏ: “Đừng gọi tôi là củ cải đỏ, tôi là La Vãn Vãn”.
Diệp Bắc Minh nở nụ cười hiếm gặp: “Tìm tôi có việc hả? Sao lại đi có một mình thế này? Nhan Như Ngọc đâu?”
Mắt La Vãn Vãn lập tức đỏ bừng lên: “Chị Nhan bị người của đại lục Thượng Cổ bắt đi rồi”.
Mặt Diệp Bắc Minh lập tức tối sầm xuống: “Sao lại như thế?”
La Vãn Vãn đỏ mắt nói: "Hôm đó sau khi anh rời đi không lâu, thì trên trời xuất hiện cánh cửa truyền tống thứ ba, một thanh niên tên Mục Hàn xuất hiện”.
“Chẳng những bắt chị Nhan mà còn bắt cả Nam Cung Uyển đi…”
……
Trong sảnh lớn nhà họ Tô.
Tô Lê quỳ dưới đất, cả người đầm đìa máu tươi.