Đôi mắt lấp lánh như đá quý với hàng mi dài cong vút!
Liếc xuống dưới là chiếc mũi dọc dừa cùng đôi môi đỏ mọng và hàm răng trắng đều.
Vóc dáng chính diện thực sự là hoàn mỹ đến không có điểm chê!
Chỉ có điều ở giữa gò má của cô ấy, từ mắt trái kéo dài đến cằm phải có một vệt tím vắt ngang khuôn mặt hoàn hảo này!
Trông cực kỳ dữ tợn!
“Sao thế? Xấu qúa nên dọa tới anh rồi à?”
Giọng nói của Trần Vũ Nhu lạnh băng.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Không, cô đẹp một cách độc đáo!”
Trần Vũ Nhu cười mỉa: “Mọi người đều biết tôi là cô gái xấu xí nhất tại Thần viện Thái Thương!”
“Anh nói tôi đẹp? Là đang trợn mắt nói dối, hay mọi người đều sai rồi!”
Nói xong khóe miệng còn vẽ lên ý cười giễu cợt!
Cô cứu Diệp Bắc Minh không phải vì lương tâm trỗi dậy!
Mà đó là nhiệm vụ của cô ấy!
Diệp Bắc Minh cũng giống như những người khác, xu nịnh vẻ ngoài của cô là bản chất bình thường của con người.
Toàn bộ Thần viện Thái Thương ngoài mặt đều coi cô là một mỹ nhân!
Nhưng không biết sau lưng đã nhổ bao nhiêu bãi nước bọt rồi!
Nếu không phải là đệ tử đứng đầu của Chấp Pháp Viện, cộng thêm thân phận thành viên của đế tộc Tử Vi!
Thì cô sớm đã bị nước bọt của người đời dìm chết rồi!
Diệp Bắc Minh đáp: “Những người này chỉ để ý tới túi da bên ngoài, mà cái tôi nhìn tới là linh hồn!”
“Chỉ dựa vào việc cô không sợ đắc tội tới Bất Hủ Vấn Thiên, ra tay bảo vệ quy định của Thần viện Thái Thương, linh hồn của cô chắc chắn sẽ không thể dơ bẩn được!”
"Thứ hai, khuôn mặt của cô kỳ thực rất đẹp!”
“Không phải vệt tím này giống như ánh hoàng hôn trong một ngày giông bão sao?"
“Anh…”
Đôi mắt đẹp của Trần Vũ Nhu chợt lóe lên, biểu cảm có chút kỳ lạ!
“Nhảm nhí!”
“Cô Trần, những điều tôi nói đều là thật lòng”.
Trần Vũ Nhu phì cười: "Phụt!”
Diệp Bắc Minh bổ sung một câu: “Cô cười lên càng xinh đẹp hơn!"
Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Vũ Nhu đanh lại, lạnh giọng nói: “Được rồi, đừng tưởng rằng khen ngợi vài câu thì tôi sẽ chiếu cố anh hơn!”
"Bất quá, anh quả thực đã chặn đứng được một chiêu của Bất Hủ Vấn Thiên, cho thấy thực lực của anh cao hơn rất nhiều so với đệ tử khảo hạch!”
“Cho nên bây giờ anh đã là đệ tử của Thần viện Thái Thương rồi!”
Diệp Bắc Minh chắp tay nói: "Cảm ơn cô!”
Trần Vũ Nhu xoay người chuẩn bị rời đi.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục làu bàu: "Nhóc con, cậu đúng là giỏi đối phó với phụ nữ!"
Diệp Bắc Minh truyền âm: “Tôi nói nghiêm túc mà!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Tôi tin cậu!”
Đột nhiên.
Trần Vũ Nhu dừng lại bước chân, liếc Diệp Bắc Minh một cái nói: “Anh đi theo tôi, tôi đưa anh vào Thần viện Thái Thương!”
“Bất Hủ Vấn Thiên là một tên hẹp hòi, chắc chắn sẽ tìm cơ hội chèn ép anh”.
“Đi theo tôi, tôi cam đoan sẽ không ai có thể làm hại tới anh!”
"Cám ơn cô Trần!”, Diệp Bắc Minh đáp.
“Cô Trần? Ha ha, nếu đã gia nhập Thần viện Thái Thương, tôi hẳn là sư tỷ của anh!”
Trần Vũ Nhu lắc đầu: "Thôi quên đi, tùy anh muốn gọi thế nào cũng được".
Sau đó cô dẫn Diệp Bắc Minh một đường đi thẳng tới nơi sâu trong Thần viện!
“Anh tên là gì?”
“Diệp Bắc Minh!”
“Diệp Bắc Minh, đệ tử mới gia nhập Thần viện Thái Thương có thể chọn một vị trưởng lão để làm thầy! Trước đó anh có thích vị trưởng lão nào không?”
"Cái này……"
Diệp Bắc Minh có chút do dự, thật thà đáp: “Cô Trần, tôi không muốn bái vị trưởng lão nào làm sư phụ cả!”
“Ồ, vậy anh có dự định thế nào?”, Trần Vũ Nhu cau mày.
Diệp Bắc Minh thẳng thắn trình bày: “Tôi muốn nâng cao cảnh giới, xin hỏi nơi nào ở Thần viện Thái Thương có thể đột phá nhanh nhất?”
“Ha ha!”
Cuộc trò chuyện tếu táo vừa rồi khiến Trần Vũ Nhu có chút hảo cảm với Diệp Bắc Minh!
Nhưng lời này vừa nói ra, tất cả hảo cảm lập tức bị quét sạch không còn sót lại chút gì.
Thật quá thực dụng!
“Núi Ngộ Đạo!”
Trần Vũ Nhu phun ra ba chữ này.
Diệp Bắc Minh hỏi: “Núi Ngộ Đạo là nơi nào?”
Trần Vũ Nhu lười phải trả lời, trong mắt cô ấy, Diệp Bắc Minh không có bất kỳ khác biệt nào với những người khác!
Tốc độ của cô rất nhanh, mang theo Diệp Bắc Minh một đường đi thẳng tới trước một dãy núi cổ xưa!
Sau đó chỉ về phía trước: “Đây chính là núi Ngộ Đạo!”
Nói đoạn chẳng đợi Diệp Bắc Minh đáp lại đã xoay người trực tiếp rời đi.
Diệp Bắc Minh cũng không suy nghĩ nhiều, nhấc chân tiến vào phạm vi núi Ngộ Đạo!
Một đạo sấm sét từ trên trời bổ xuống, vô số loại sức mạnh phép tắc gần như cùng lúc cuốn tới!
Diệp Bắc Minh bị dọa cho nhảy dựng, vội lùi ra khỏi phạm vi núi Ngộ Đạo.
Trong chốc lát, cảm giác phép tắc hỗn loạn kia đã hoàn toàn biến mất!
“Chuyện gì vậy? Loại cảm giác vừa rồi thật là khủng khiếp!"
“Giống như có vô số sức mạnh phép tắc cùng lúc ập tới, muốn xé sống tôi ra vậy!”, Diệp Bắc Minh kinh hãi.
Dao Trì truyền âm: “Đây là nơi độ kiếp của Đai Đạo Chi Thượng, thậm chí là cảnh giới Tế Đạo tại Thần viện Thái Thương!”
"Tuy nhiên, nhìn tình huống này, thì có lẽ đã có rất nhiều phải bỏ mạng trong kỳ độ kiếp”.
“Toàn bộ phép tắc của họ đều giữ lại nơi này!”
"Hơn nữa, sau khi bỏ mình trong thiên kiếp, sức mạnh tiêu tan, vĩnh viễn bị nhốt trong đây!”
“Tiến vào đó hấp thụ năng lượng mà họ để lại ngươi liền có thể đột phá!”
“Là một nơi mà nguy hiểm và cơ hội tồn tại song song!”
Diệp Bắc Minh sải bước tiến lên: “Nguy hiểm? Là cái thá gì?”
……
“Cái gì? Thằng nhãi đó tới núi Ngộ Đạo rồi?”
Khi thuộc hạ quay lại báo cáo, sau lưng Bất Hủ Vấn Thiên dâng lên một trận lạnh lẽo!
Cho dù là hắn cũng không dám tới núi Ngộ Đạo. Diệp Bắc Minh ăn gan hùm mật gấu dám tới đó?
Hắn điên rồi sao!
Bên kia, sau khi Trần Vũ Nhu đưa Diệp Bắc Minh đến núi Ngộ Đạo xong liền quay người rời đi.
Nhưng không phải hoàn toàn bỏ mặc anh!
Mà âm thầm triệu tập một đệ tử tới lén lút quan sát!
Được một hồi, tên đệ tử này vội chạy trở về bẩm báo, vừa thở dốc vừa nói: “Trần sư tỷ, xảy ra chuyện lớn rồi, tên nhóc đó đúng là một kẻ cứng đầu mà!”
“Hắn… hắn xông vào núi Ngộ Đạo rồi!”
“Cậu nói cái gì?”
Trần Vũ Nhu đứng bật dậy vì kinh ngạc!
Núi Ngộ Đạo vô cùng nguy hiểm!
Từng có đệ tử mạo hiểm xông vào, trong số một trăm người tiến vào chỉ có một nửa chạy thoát ra ngoài!
Tại sao lại là một nửa?
Bởi những người trốn thoát ra gần như đều bị thương nặng sắp chết!
Núi Ngộ Đạo quả thực là nơi có thể thăng tiến cảnh giới nhanh nhất tại Thần viện Thái Thương!
Nhưng cũng là nơi nguy hiểm nhất, cô ấy đưa Diệp Bắc Minh qua đó chỉ đơn giản muốn dạy cho anh một bài học chứ không muốn hại chết anh!
Trần Vũ Nhu lập tức hối hận: “Đồ ngốc, đúng là một kẻ ngu ngốc!”
“Khi tiến vào núi Ngộ Đạo, không phải là nên bị vô số phép tắc hỗn loạn trong đó dọa sợ rồi biết khó mà lui sao?”
“Tên Diệp Bắc Minh đó điên rồi à? Vậy mà còn dám xông vào! Đi, mau đi thôi, đi cứu hắn ta!”
“Một khi đi vào quá sâu, với thực lực Đại năng tầng một của hắn, chắc chắn chỉ có một con đường chết!”
Bất Hủ Vấn Thiên dẫn đầu lao ra ngoài!
Cùng lúc đó, sắc mặt của Bất Hủ Vấn Thiên cũng âm trầm ra lệnh: “Đi, đi quá đó nhìn xem!”
Giây tiếp theo.
Bùm——!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền tới!
Trên bầu trời phía trên Thần viện Thái Thương, một tia sét cao hàng tỷ thước giáng xuống từ trên cao!
“Đó là hướng của núi Ngộ Đạo, không lẽ có người đang độ kiếp?”
“Đi, tới đó xem!”
Hàng triệu đệ tử của Thần viện Thái Thương nhanh chóng tập trung về phía núi Ngộ Đạo!
Khi họ chạy tới nơi, thì bị một màn trước mắt làm cho choáng váng đầu óc!
Chỉ thấy tại nơi sâu của núi Ngộ Đạo, có một bóng người đang bị năng lượng cuồng nộ bao quanh, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ!
Bầu trời phía trên đỉnh đầu của bóng người ấy đang giáng xuống một tia thiên lôi dài cả hàng trăm triệu thước!
Một đầu sấm sét nhấn chìm hắn, đầu còn lại nối liền với vực sâu của vũ trụ! ! !
“Diệp Bắc Minh, thực sự là anh, anh điên rồi sao? Mau ra đây!!”, con ngươi Trần Vũ Nhu co rụt lại.
Bất Hủ Vấn Thiên bên cạnh đã tới từ lâu.
Hắn cười vui vẻ nói: “Trần Vũ Nhu, cảm ơn cô, thật sự rất cảm ơn cô!”
“Có phải cô biết tôi vô cùng căm ghét thằng nhãi này nên mới đặc biệt đưa hắn tới đây, tiễn hắn xuống âm phủ không?”
Nghe được lời này, Trần Vũ Nhu lại tự trách vô cùng, cô giậm mạnh chân, như tên bắn vọt về phía núi Ngộ Đạo!
Tại khoảnh khắc đặt chân vào núi Ngộ Đạo đó!
Vô số luồng sức mạnh phép tắc đáng sợ nghiền ép tới, gương mặt xinh đẹp của Trần Vũ Nhu tái nhợt như giấy, không kìm được phun ra một ngụm máu!
Ngay cả cô ấy cũng kiên trì không nổi, Diệp Bắc Minh sao có thể lọt thẳng vào nơi sâu như vậy?
Ngay khi cô sắp bị sức mạnh phép tắc xóa sổ!
“Vũ Nhu!”
Có một tiếng quạt khẽ vọng tới từ phía sau.
Đại trưởng lão của Chấp Pháp Viện, Tô Bi Vân đang cấp tốc lao vào núi Ngộ Đạo!
Ông ta vung ra một kiếm cắt đứt sức mạnh phép tắc đang ào ạt tràn tới, rồi tóm lấy Trần Vũ Nhu và nhanh chóng thoát khỏi phạm vi của núi Ngộ Đạo: “Vũ Nhu tên nhóc đó điên rồi, con cũng điên theo sao?”
Trần Vũ Nhu nước mắt đầy mặt đáp: “Tô trưởng lão, đều là lỗi của con!”
“Đều do con hại anh ta, đều trách con đưa anh ta tới nơi này!”
“Tô trưởng lão, cầu xin người cứu anh ta đi mà!”
Tô Bi Vân cau mày, chắp tay sau lưng đánh giá sơ bộ tình huống bên trong, rồi lắc đầu nói: “Cậu ta đã tiến vào quá sâu, gợi lên cộng hưởng của núi Ngộ Đạo!”
“Ít nhất cũng phải mấy vạn loại phép tắc cùng lúc đè ép lên, người này vô vọng rồi!”
Chương 2076: Đại năng thượng cổ, tầng thứ 2
Bên ngoài núi Ngộ Đạo.
Bùm! Bùm! Bùm!
Từng đạo thiên lôi nối đuôi nhau, không ngừng trút xuống.
"Tô trưởng lão, van cầu người, cứu anh ta đi mà!”
“Anh ta là do con đưa tới, anh ta chỉ đơn thuần muốn tới Thần viện Thái Thương để gia tăng thực lực thôi, thì có gì sai đâu?”
“Đều tại con đưa anh ta tới bên ngoài núi Ngộ Đạo này!”
“Con hoàn toàn không ngờ tới anh ta lại ngốc như vậy, thực sự xông vào…”
“Đều tại con hại anh ta…”
Trần Vũ Nhu bật khóc nghẹn ngào.
Cho dù cô khẩn thiết cầu xin thế nào thì Tô Bi Vân vẫn không chút động lòng.
Một bàn tay của ông ta đè xuống bả vai của Trần Vũ Nhu, khiến cô ấy không cách nào xông vào trong!
Chỉ có thể giương mắt nhìn!
Thiên lôi đánh xuống người Diệp Bắc Minh, sức mạnh điên cuồng tàn phá!
Mười lăm phút sau!
Sấm sét vẫn cuồng loạn kéo tới!
Nửa tiếng sau, Diệp Bắc Minh vẫn kiên trì như cũ!
“Sao thằng nhãi đó còn chưa chết vậy?”
“Kỷ lục cao nhất của núi Ngộ Đạo hình như cũng chỉ khoảng nửa giờ thôi phải không?"
Trong đám đông đã có người cảm thấy có gì đó không ổn.
Một giờ trôi qua.
“Trời ạ, đều đã một tiếng rồi, tên nhãi này sao vẫn chống đỡ được thế?”
"Có gì không đúng, có vấn đề rồi!”
Một ông lão mặc áo trắng thấp giọng hét lên, hai mắt dán chặt lên vòng xoáy màu đen bao quanh Diệp Bắc Minh!
Mọi người đều biết đó là vòng xoáy cuồng nộ được hình thành từ vô số phép tắc!
Đại Đạo Chi Thượng tiến vào cũng có khả năng bị xé xác!
Hóa thành sương máu!
Nhưng Diệp Bắc Minh lại vẫn đang kiên trì!
“Ta hiểu rồi!”
Ông lão áo trắng khẽ quát một tiếng, đột nhiên vỗ ‘đét’ một cái xuống đùi: “Thằng nhóc này là đang hấp thụ sức mạnh ẩn chứa trong những phép tắc này!”
"Cái gì?"
Lời này khiến toàn trường náo động!
Con ngươi của hàng triệu người gần như lồi ra, hô hấp cũng ngưng trệ!
Nhìn chăm chăm vào nơi sâu trong núi Ngộ Đạo!
Bất Hủ Vẫn Thiên sầm mặt: “Huyết lão, điều này là thật sao?”
Một ông lão khoác áo đen gật đầu:
“Nhìn thì có vẻ là vậy!”
"Làm sao có thể!"
Bất Hủ Vẫn Thiên siết chặt nắm đấm, mu bàn tay hằn đầy gân xanh: “Thằng nhãi đó sao có thể làm được cơ chứ?”
“Tôi từng vào trong núi Ngộ Đạo rồi, cũng chỉ có thể duy trì ước chừng một trăm nhịp thở trước sức mạnh phép tắc hỗn loạn trong đó!”
Sắc mặt Huyết lão càng thêm ngưng trọng.
Cũng nhìn chòng chọc vào bóng hình ẩn hiện trong nơi sâu kia, vậy mà cảm nhận được một tia uy hiếp!
“Thằng nhãi này có thể trở thành mối đe dọa cho lão phu? Sao có thể?”
“Lão phu là Đại Đạo Chi Thượng tầng sáu!”
“Nhất định là do sức mạnh phép tắc trong núi Ngộ Đạo quá hỗn loạn nên mới gây ra ảo giác thôi!”
Nghĩ vậy nên Huyết lão cũng an lòng hơn.
Trần Vũ Nhu thì sững người tại chỗ, ngây ngốc nhìn về hướng Diệp Bắc Minh!
Lúc này.
Bên trong cơ thể Diệp Bắc Minh đã ngưng tụ được một lượng lớn năng lượng, từng đợt nối tiếp nhau càn quét tới!
Rửa sạch máu thịt của anh, bị anh sàng lọc rồi hấp thụ!
“Diệp Bắc Minh, nhớ những lời bổn đế từng nói với ngươi không? Sau đại năng thượng cổ có chín cảnh giới nhỏ!”
“Mỗi một cảnh giới nhỏ đều phải hấp thụ sức mạnh gấp mười lần cảnh giới trước đó!”, Dao Trì nhàn nhạt nói.
Diệp Bắc Minh đáp: “Tôi nhớ!”
“Tôi đã hấp thụ được bảy phần rồi, cố thêm một lúc nữa liền có thể đột phá!”
Một tia sét dài hàng tỷ thước lại giáng xuống!
“Thu!!!”
Diệp Bắc Minh đứng dậy, chủ động ôm lấy thiên lôi!
Cảnh tượng này đã hoàn toàn xóa sạch mọi nhận thức của các đệ tử Thần viện Thái Thương, khiến họ ngây người như phỗng: “Trời ơi, tên nhãi đó điên rồi sao? Hắn là ai vậy?”
“Hình như tên là Diệp Bắc Minh gì đó, đại năng thượng cổ tầng một , hôm nay vừa mới gia nhập Thần viện!”
“Diệp sư đệ thật trâu bò, trời ạ!”
“Cho dù hôm nay hắn không chết trong núi Ngộ Đạo, cũng đã đủ vang danh sử sách rồi!”
Ánh mắt mỗi người đều nóng rực, tim đập loạn xạ!
Hô hấp dồn dập!
Mắt không dám chớp, cơ hồ lồi ra tia máu hoặc cay xè cũng muốn theo dõi sít sao tình hình trong núi Ngộ Đạo!
Bùm! Bùm! Bùm...
Bảy tám tia thiên lôi liên tục giáng xuống, mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa!
Toàn bộ đều bị Diệp Bắc Minh hấp thụ, mười phần sức mạnh cuối cùng cũng thu gom đủ!
"Đột phá!"
Diệp Bắc Minh điên cuồng gầm lên!
Một tầng sấm sét lại ngưng kết phía trên bầu trời núi Ngộ Đạo!
Có người kinh ngạc kêu lên: “Lại tới nữa rồi!”
Ông lão áo trắng hét lên: “Không đúng, đây không phải là thiên lôi của núi Ngộ Đạo, mà là thiên lôi độ kiếp của tên nhóc đó!”
“Cái gì? Độ kiếp?”
“Hắn muốn đột phá sao?”
Hàng triệu đệ tử đều há hốc mồm.
Gần như rớt hàm xuống đất, nghẹn họng nhìn một màn này!
Trần Vũ Nhu hơi há miệng, có thể nhét vừa một nắm đấm.
Gương mặt yêu kiều đỏ lựng, hơi thở gấp gáp, lồng ngực phập phồng dữ dội vì kích động: “Anh ta… anh ta quả nhiên là đang đột phá! Tô trưởng lão, Diệp Bắc Minh này rốt cuộc là ai vậy?”
Tô Bi Vân đã buông Trần Vũ Nhu ra từ lâu.
Gương mặt già nua của ông ta nghiêm nghị nhìn Trần Vũ Nhu đáp: “Lão phu phải hỏi ngược lại con mới đúng, rốt cuộc đây là yêu nghiệt nghịch thiên đến từ phương nào vậy!”
“Có thể trụ ở núi Ngộ Đạo một tiếng đồng hồ, còn có thể hấp thụ năng lượng ở đây!”
“Vũ Nhu, tên nhóc này không phải do con đưa tới sao?”
“Con?”
Trần Vũ Nhu ngơ người.
Đứng trơ như trời trồng tại chỗ.
“Con cũng không quen biết anh ta…”
Tô Bi Vân phá lên cười: “Ha ha ha, bất kể con có quen cậu ta hay không!”
“Thì Thần viện Thái Thương ta cắn chắc tên nhóc này rồi, lão phu còn đang thiếu một đệ tử bế quan đây, ừm…”
“Tên nhóc này nhìn thế nào cũng thấy càng lúc càng thuận mắt”.
Những đệ tử của Thần viện Thái Thương xung quanh nghe được câu tán thưởng này đều đứng hình!
Tô Bi Vân!
Cảnh giới Tế Đạo!
Cũng là đại trưởng lão Chấp Pháp Viện của Thần viện Thái Thương!
“Thằng nhóc này có đức hạnh thế nào mà được Tô lão nhìn trúng đây!”, một vài tên đệ từ mặt đầy ganh ghét nói.
“Mẹ kiếp, còn phải hỏi nữa sao, là thiên phú nghịch thiên đó?”, cũng có người than thở.
Bùm! Bùm! Bùm….
Liên tiếp hơn chục tia thiên lôi giáng xuống.
Đều bị Diệp Bắc Minh dễ dàng ngăn cản!
Hơi thở của anh đột nhiên thay đổi, là dấu hiệu của đột phá!
Cảnh giới Đại năng, tầng thứ hai!
Diệp Bắc Minh khoanh chân ngồi xếp bằng, chuẩn bị tiếp tục hấp thu.
Dao Trì nhắc nhở một câu: “Diệp Bắc Minh, ngươi còn muốn tiếp tục đột phá sao?”
“Sao thế? Cơ hội tốt như vậy đương nhiên phải tiếp tục hấp thu rồi!”, Diệp Bắc Minh hồn nhiên đáp.
Núi Ngộ Đạo quả là một kho tàng báu vật đối với anh!
Diệp Bắc Minh thậm chí còn cảm thấy.
Chỉ cần hút lấy toàn bộ năng lượng của ngọn núi này!
Thì việc thăng cấp tới cảnh giới Đại Đạo cũng không phải vấn đề to tát gì!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng nhắc nhở:”Nhóc con, cậu gây ra động tĩnh quá lớn rồi đó!”
“Hầu như tất cả mọi người trong Thần viện Thái Thương đều bị cậu hấp dẫn tới đây rồi”.
“Nếu còn tiếp tục đột phá, e rằng sẽ rước phải phiền phức rất lớn!”
Diệp Bắc Minh lúc này mới ý thức được.
Bên ngoài núi Ngộ Đạo hiện tại người đông nghìn nghịt!
Khắp nơi trên mặt đất và không trung dày đặc người, giống như đàn kiến vậy, đều đang chen chúc tràn về phía này!
“Xem ra tôi phải ra ngoài một chuyến thôi…”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật.
Anh dứt khoát đứng dậy, đi ra ngoài núi!
“Tới rồi, tới rồi!”
Đám đông cùng nhau dịch chuyển.
Khi Diệp Bắc Minh vừa bước ra khỏi núi Ngộ Đạo, Tô Bi Vân đã bước thẳng tới: “Ha ha ha, cậu tên là Diệp Bắc Minh có đúng không? Đệ tử vừa nhập môn, tốt, tốt lắm!”
“Lão phu là Tô Bi Vân, đại trưởng lão Chấp pháp của Thần viện Thái Thương!”
“Lão phu quyết định sẽ thu cậu làm đệ tử bế quan, bắt đầu từ hôm nay sẽ cùng lão phu tu luyện!”
Vừa rồi khi Tô Bi Vân đưa ra quyết định này chỉ có một số ít đệ tử nhìn thấy.
Bây giờ.
Ngay trước mặt hàng triệu người, ông ta hùng hồn tuyên bố thu nhận Diệp Bắc Minh làm đệ tử bế quan, tin tức này chẳng khác nào quả bom khiến toàn trường sôi sục!