Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1826: Suýt chút nữa bị bại lộ

“Chủ nhân, người này có thực lực rất mạnh! Cẩn thận!”, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục truyền âm nhắc nhở.

Bạch Tông Hà bước vào hư không, liếc mắt nhìn bốn phía: "Em gái, gấp gáp tìm anh như vậy là có chuyện gì?"

"Tông môn của anh đang có chút rắc rối, anh có việc gấp cần làm, có chuyện gì thì mau nói đi, anh còn phải trở về nữa!"

"Anh!"

Bà Bạch trông rất vui mừng, nhanh chóng giải thích chuyện gì đã xảy ra với Mị Tộc.

Bạch Tông Hà với vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Cái gì! Mị Vương đã băng hà?"

"Phải!"

Bà Bạch nặng nề gật đầu: "Cuối cùng thì em cũng thoát khỏi ông già chết tiệt kia. Cứ nghĩ một người trẻ trung như hoa như ngọc là em lại phải gả cho ông ta".

"Em còn không ngại khổ cực mà sinh Mộng Tuyết cho ông ta, vậy mà ông ta không chuẩn bị truyền lại ngôi vị vua của Mị Tộc cho Mộng Tuyết!"

"Con khốn Nghê Hoàng kia không biết từ đâu dẫn về một thằng nhóc Ma tộc, bây giờ thằng nhóc kia đã được Mị Cảnh chọn trúng làm người đứng đầu Mị Tộc!"

Dùng một hơi kể lại những chuyện xảy ra với Mị Tộc.

Cuối cùng.

Bà Bạch giữ chặt tay Bạch Tông Hà: "Anh, em muốn dùng Thiên Nhãn của anh để tìm và bắt con khốn kia cùng với thằng nhóc thuộc Ma tộc đó!"

Bạch Tông Hà gật đầu, sau đó giữa lông mày lóe lên một tia sáng màu vàng!

Thực sự xuất hiện một con mắt nhỏ!

Thiên Nhãn chậm rãi mở ra, không có gì có thể che giấu!

Ầm!

Đột nhiên, con mắt dọc giữa lông mày của Bạch Tông Hà trầm xuống, nhìn xuống phía dưới của một sơn động: "Ở nơi này!"

Tung một chưởng ra!

Bùm!

Cửa sơn động nổ tung, khói bụi bay khắp trời!

Bạch Tông Hà tiến lên một bước, giống như ngôi đáp xuống cửa sơn động, nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong sơn động.

Bà Bạch cùng mấy chục người xông tới, bao vây cửa sơn động đến mức nước cũng không chảy vào được!

Đến khi bụi mù tản đi, Bạch Tông Hà bước vào trong sơn động.

Bên trong trống trơn, chỉ có một vài miếng băng gạc đẫm máu.

"Chết tiệt!"

Bà Bạch nhặt miếng gạc lên nhìn rồi ném xuống đất: "Bọn họ đã nghỉ ở đây, chúng ta đã đến trễ một bước!"

Con mắt nhỏ thứ ba của Bạch Tông Hà lóe lên, nhìn khắp sơn động và lắc đầu: "Không có ai!"

Cùng lúc đó, trong một góc của sơn động.

Diệp Bắc Minh và Nghê Hoàng mặt đối mặt ở chung một chỗ, anh thậm chí còn có thể cảm nhận được Nghê Hoàng đang khẽ run!

Giờ phút này.

Sắc mặt của Diệp Bắc Minh có chút kỳ quái!

Ngay lúc Bạch Tông Hà bước vào sơn động, anh cũng đã sẵn sàng chiến đấu!

Đột nhiên.

Một tia sáng lóe lên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục vốn đã im lặng hồi lâu, bao trùm lấy hai người!

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút, ôm Nghê Hoàng lui vào một góc của sơn động!

Lúc này, Diệp Bắc Minh và Nghê Hoàng cách đám người Bạch Tông Hà chưa đầy mười mét!

Bà Bạch không cam lòng, đi vòng quanh sơn động một vòng!

Khoảng cách gần nhất của hai người là chưa đến một mét!

Nhưng bà Bạch chỉ đi thẳng tới, giống như bị mù vậy, phớt lờ sự tồn tại của họ!

Nghê Hoàng mở to hai mắt: “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Bà ta không nhìn thấy chúng ta sao?”

Tìm kiếm một hồi cũng không có kết quả, sắc mặt của bà Bạch có chút khó coi: "Tất cả các người đều đi ra ngoài canh giữ cửa sơn động cho tôi!"

"Vâng!"

Những người khác đều lui ra ngoài.

Chỉ còn lại hai người Nghê Mộng Tuyết và Bạch Tuấn Khanh!

"Hai đứa cũng ra khỏi đây đi!"

Bà Bạch không nhịn được quát lên.

Hai người lặng lẽ rời khỏi sơn động.

Bà Bạch giơ tay lên tung ra một đạo cấm chế, phong tỏa lối vào của sơn động.

Lập tức sốt ruột hỏi: "Anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Thần Quốc có biến sao?"

Bạch Tông Hà không có bất kỳ biểu cảm gì, đột nhiên thốt lên một câu: "Mới một ngày trước, vật được cung phụng trong tứ đại thánh địa đột nhiên có phản ứng!"

"Bọn họ có thể đã trở lại!"

"Bọn họ?"

Bà Bạch có chút sửng sốt, lập tức phản ứng lại: "Chờ một chút! Người có thể khiến cho tứ đại thánh địa cùng lúc xem trọng, chẳng lẽ là…"

"…Hoa tộc?"

Hai chữ vừa thốt lên.

Ầm!

Một tia sét hình huyết long nổ ra trên bầu trời, trong nháy mắt thay đổi bất ngờ!

"Im miệng!"

Bạch Tông Hà khẽ quát một tiếng: "Hai chữ này vô cùng cấm kỵ! Tuyệt đối không được nói nữa!"

Bà Bạch sợ hãi ngẩng đầu nhìn trời, nuốt nước miếng một cái: "Anh, bọn họ thực sự đã trở về sao?"

Bạch Tông Hà trịnh trọng gật đầu: "Nhìn vào phản ứng của vật kia thì e rằng là thật! Chỉ là vẫn chưa xác định được bọn họ ở nơi nào!"

"Tuy nhiên, chúng ta phát hiện được một cứ điểm, hiện tại đang bị vây hãm, có lẽ có liên quan đến tộc này!"

"Những người khác đã đuổi theo rồi, anh cũng phải lập tức rời đi!"

Bà Bạch kích động: "Anh, em cũng muốn đi xem!"

Bạch Tông Hà trịnh trọng lắc đầu: "Em tốt nhất vẫn nên tự bảo trọng đi, nếu không có chuyện gì thì đừng liên lạc với anh nữa!"

Nói xong.

Bạch Tông Hà vội vàng rời khỏi hang động và biến mất!

Bà Bạch nhíu chặt mày, hừ lạnh một tiếng: "Hừ, còn không phải sợ tôi đoạt đi quyền lợi sao!"

"Sau khi tộc kia bị tiêu diệt, còn lại bao nhiêu tài nguyên! Dựa vào tài nguyên của tộc đó, các người thậm chí còn xây dựng nên tứ đại thánh địa!"

"Tôi nói này, Thần Quân chỉ sợ người trong tộc đó quay lại cướp mất vị trí của ông ta thôi. Nếu không phải tộc kia không có lòng dạ thành lập Thần Quốc thì bây giờ còn không biết ai mới là người đứng đầu Thần Quốc Hỗn Độn đâu!"

Nghe đến lời này, trong mắt Diệp Bắc Minh phát ra sát ý lạnh như băng!

"Hử?"

Bà Bạch cảm thấy có gì đó không ổn.

Có chút ngập ngừng nhìn về chỗ hai người đang ẩn nấp!

Không nhịn được đi về phía góc sơn động, nghi hoặc nhìn góc tối trước mặt!

Phía trước chẳng có gì cả!

"Không có gì cả?"

"Vậy cảm giác ớn lạnh vừa rồi đến từ đâu vậy?"

Đúng lúc bà Bạch đang nghi ngờ.

Phía trước cách đó một mét, một đạo kiếm khí huyết sắc đột nhiên bùng nổ!

Xẹt!

"Là các người!"

Bà Bạch sợ đến mức con ngươi co rút lại, muốn lui về phía sau!
Chương 1827: Tuyệt vọng

Tuy Bạch phu nhân chỉ là cảnh giới Bản Nguyên sơ kỳ, nhưng tốc độ phản ứng cực kỳ kinh người!

Gần như lúc Diệp Bắc Minh ra tay đã nhanh chóng lùi lại!

Gru!

Một tiếng rồng gầm vang lên, một con huyết long xuất hiện phía sau Bạch phu nhân!

“Cái gì?”

Khi bà ta quay đầu, huyết quang lóe lên rồi vụt tắt!

Tất cả diễn ra quá nhanh!

Bạch phu nhân vốn không kịp tránh, cái cổ trắng nõn hiện lên một đường vết máu!

Vết thương nứt ra, đầu người thụp rơi xuống đất!

“Tiếng gì vậy?”

Nghê Mộng Tuyết và Bạch Tuấn Khanh ngẩn người, quay đầu nhìn về phía động huyệt một cách quỷ dị!

Một cái đầu người bay ra, lăn đến dưới chân hai người!

Cái đầu của Bạch phu nhân vẫn sót lại biểu cảm không dám tin, hai người này lại vẫn ở trong sơn động, hơn nữa còn ở ngay trước mặt họ!

“Mẹ!”

Đôi mắt của Nghê Mộng Tuyết lập tức đầy tia máu, gào thét như phát điên: “Đây là đầu của mẹ tôi? Bạch Tuấn Khanh, tôi đang nằm mơ phải không?”

“Ực ực… đây… ực ực… đây…”

Cả người Bạch Tuấn Khanh cứng đờ tại chỗ, suýt nữa sợ chết!

Liền sau đó.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Hai người cùng quay đầu, chỉ thấy Diệp Bắc Minh và Nghê Hoàng từ trong động đi ra: “Cô không nằm mơ, mẹ cô chết rồi!”

Nghê Mộng Tuyết tức đến gần như ngất đi, toàn thân run lên thét: “Giết hắn đi! Bạch Tuấn Khanh, giết hắn cho tôi!’

Bạch Tuấn Khanh bước ra một bước, khí băng lạnh và sát cơ trên người cùng tỏa ra: “Đồ tạp chủng, tao thề nhất định phải lột da rút gân mày, nghiền nát từng khúc xương của mày!”

“Cho mày chết một cách thê thảm giống như sâu trùng, chính là bây giờ!”

Thực lực cảnh giới Bản Nguyên sơ kỳ bùng phát toàn bộ, nhảy vút lên!

Bàn chân đạp về phía mặt của Diệp Bắc Minh!

Chuẩn bị dẫm nát!

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh lạnh như băng, cũng đạp một cú ra!

Khoảnh khắc chân của hai người chạm vào nhau, chân của Bạch Tuấn Khanh truyền đến tiếng bức bối, giống như đá phải tấm sắt!

“A…”

Bạch Tuấn Khanh kêu thảm bay ra!

‘Phập’ một tiếng đập mạnh xuống đất, cái chân vừa nãy méo mó với một độ cong vô cùng khủng bố!

Xương đâm xuyên thịt!

Bạch Tuấn Khanh đâu đến gần như chết ngất, khuôn mặt méo mó và kinh hãi: “Mày… thực lực của mày… làm sao có thể…”

“Đáng chết! Anh đang che giấu thực lực? Thực lực thực sự của anh không phải là cảnh giới Thiên Thân?”, Nghê Mộng Tuyết hiểu ra.

Cô ta rất thông minh, lập tức đoán ra Diệp Bắc Minh đang che giấu: “Tôi biết rồi, chẳng trách Mị Cảnh chọn anh đến sát hạch!”

“Xem ra Nghê Hoàng đã nói thật, thực lực của anh thực sự mạnh hơn cô ta!”

“Rốt cuộc anh là ai? Trăm phương ngàn kế vào Mị Tộc muốn làm gì?”

Diệp Bắc Minh chẳng thèm phí lời, hiện trường chỉ có hai người Nghê Mộng Tuyết và Bạch Tuấn Khanh!

Những người cảnh giới Bản Nguyên còn lại đang tìm kiếm anh ở gần đây, một khi bị phát hiện, chắc chắn sẽ rơi vào nguy hiểm!

Tốc chiến tốc thắng!

Một ý nghĩ, Ảnh Thuấn!

Xuất hiện một cách quỷ dị trước Nghê Mộng Tuyết, đập một quyền về phía đầu của cô ta!

Nghê Mộng Tuyết bay ngược lùi lại như sét đánh, cú đấm của Diệp Bắc Minh lại sượt qua chóp mũi của cô ta!

Tốc độ quá nhanh!

“Nhóc con, tôi là cảnh giới Bản Nguyên, anh tưởng tôi là phế vật như Bạch Tuấn Khanh chắc?”, Nghê Mộng Tuyết nhìn ra thực lực của Diệp Bắc Minh, gần bằng cô ta.

Đã như vậy, cô ta không sợ!

“Đao đến!”

Quát nhẹ một tiếng.

Chiếc nhẫn trữ vật của Nghê Mộng Tuyết tinh tang tang vang lên một hồi, hàng cục con phi đao ào ra, trút đến như viên đạn!

Diệp Bắc Minh nhanh chóng lùi lại, phi đao đuổi theo đến cùng!

Mỗi một thanh phi đao đều được thần hồn của Nghê Mộng Tuyết điều hiển, giống như có mắt vậy!

Phối hợp một cách vô cùng ăn ý!

Mười mấy hiệp liền, Diệp Bắc Minh đã phát hiện vấn đề.

‘Chênh lệch cảnh giới quá lớn, cô gái này có tốc độ quá nhanh, cho dù mình dùng Ảnh Thuấn đánh lén, cô ta cũng có thể phản ứng! Cứ như vậy cũng không phải cách!’

Diệp Bắc Minh vừa tránh phi đao, vừa nhanh chóng suy nghĩ.

Phải hco cô ta buông lỏng cảnh giác!

‘Bán chút máu vậy…’

Sau khi nghĩ kỹ đối sách!

Diệp Bắc Minh cố ý giảm tốc độ, trên người xuất hiện mấy vết thương khủng bố!

Bất kỳ vết thương nào mà sâu thêm một chút thì cũng đều vô cùng chí mạng!

“Anh Diệp, cẩn thận!”

Nghê Hoàng nhìn mà kinh hồn bạt vía, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

“Ha ha ha, đồ tạp chủng, tôi xem anh chạy đi đâu?”, Nghê Mộng Tuyết không ngừng cười lạnh lùng, trong đôi mắt đầy tia máu: “Anh giết mẹ của tôi, tôi phải băm vằm anh ra làm trăm mảnh!”

“Tôi phải cắt xuống từng tấc máu thịt của anh!”

“Giết!”

Soạt! Soạt! Soạt!

Phi đao ngập trời cuồn cuộn đến, phong tỏa tất cả đường lui của Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh nheo mắt, dứt khoát đứng tại chỗ từ bỏ kháng cự!

Dường như đang đợi chết!

Soạt! Soạt! Soạt…

Mấy chục phi đao dừng lại, lơ lửng dừng trước các vị trí đôi mắt, cổ họng, trái tim, đan điền của Diệp Bắc Minh!

Chỉ cần Nghê Mộng Tuyết hạ lệnh một tiếng, phi đao đã có thể đâm vào anh như tổ ong!

“Anh Diệp…”

Nghê Hoàng tuyệt vọng!

“Ha ha ha!”
Chương 1828: Trở nên cường mạnh!

Nghê Mộng Tuyết cười lớn điên cuồng: “Đồ tạp chủng, bản cô nương tưởng anh có bản lĩnh thế nào chứ! Cũng chỉ vậy thôi hả!”

“Muốn giết thì giết, cô phí lời làm gì?”, Diệp Bắc Minh bình tĩnh.

“Ha ha, tôi đã nói, sẽ hành hạ anh đến chết!”

Nghê Mộng Tuyết nắm chặt năm ngón tay!

Phi đao lơ lửng ở vị trí trước đôi mắt của Diệp Bắc Minh rạch một đường, xoẹt một tiếng để lại một vết rạch sâu đến có thể nhìn thấy xương trên mặt!

“Anh Diệp!”

Nghê Hoàng kinh hãi kêu một tiếng: “Nghê Mộng Tuyết, đây là ân oán giữa chúng ta, cô tha cho anh ta đi!”

“Tha cho anh ta? Sao cô phải quan tâm anh ta như vậy, chẳng lẽ cô thích anh ta hả?”, khóe miệng Nghê Mộng Tuyết nhếch nụ cười chế giễu, bước từng bước đến.

Một trăm mét!

Nghê Hoàng cắn chặt đôi môi: “Tha cho anh ta đi!”

Chín mươi mét!

“Tôi khinh, cô nóng lòng hả?”

Nghê Mộng Tuyết khà khà lắc đầu:”Cô quỳ xuống cầu xin tôi đi, chỉ cần cô quỳ xuống cầu xin tôi, không chừng tôi sẽ tha cho anh ta đấy?”

Tám mươi mét!

Bảy mươi mét!

Năm mươi mét!

Nghê Hoàng cong hai đầu gối xuống, trực tiếp quỳ dưới đất: “Tôi xin cô tha cho anh ta, tôi để tùy cô xử lý!”

“Ấy!”

Nghê Mộng Tuyết vui mằng đến sắp nhảy lên: “Tỷ tỷ tốt của tôi, cô lại quỳ trước tôi vì một tên tạp chủng?”

Bốn mươi mét!

Ba mươi mét!

Đủ rồi!

Lúc này, Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười: “Dạy cô một chiêu, khi kẻ địch sẽ chết chắc, thì là lúc mình buông lỏng nhất!”

“Ở thế giới đó của chúng tôi có câu, gọi là kẻ phản diện chết bởi nói quá nhiều!”

Vừa dứt lời.

Nắm ngón tay của Diệp Bắc Minh nắm trên hư không, quát lớn: “Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, ra đây!”

Một luồng ý chết chóc băng lạnh truyền đến từ phía sau!

“Sát khí? Hỏng rồi…”

Đồng tử của Nghê Mộng Tuyết co lại, ngay cả tư cách quay đầu cũng không có, cô ta điều khiển phi đao đâm điên cuồng về phía Diệp Bắc Minh theo bản năng!

Muốn diệt trừ anh!

Phụt! Phụt! Phụt!

Hàng chục phi đao vừa đâm da thịt của Diệp Bắc Minh, Nghê Mộng Tuyết liền cảm thấy cổ lạnh toát!

Sau đó, hình như đầu của mình bay lên rồi!

Trong trận trời xoay đất chuyển, Nghê Mộng Tuyết nhìn thấy cơ thể không đầu của mình.

Ở vị trí cổ phía sau người, không biết có thêm một thanh bảo kiếm cổ xưa từ lúc nào, trên thần kiếm dường như có một con huyết long đang bay lượn!

Phập!

Một tiếng trầm bức!

Nghê Mộng Tuyết cảm thấy khuôn mặt của mình đập mạnh xuống đất, hơi đau, cô ta nhìn thấy áo đầu của mẹ mình!

Sinh cơ chấm dứt!

“Biểu tỷ… vãi! Thanh kiếm này… vãi! Thanh kiếm này… sao nó ở trong tay mày?”

Bạch Tuấn Khanh run rẩy đôi môi, trơ mắt nhìn cái đầu của Nghê Mộng Tuyết rơi xuống đất!

Hắn gần như bị sợ muốn chết: “Đợi đã, mày là Hoa…”

Phụt!

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục loees lên rồi vụt tắt, cái đầu lăn đến dưới chân Diệp Bắc Minh!

Phập!

Dẫm nát!

Tất cả xảy ra quá nhanh, Nghê Hoàng quỳ dưới đất vẫn trong trạng thái thộn người!

Diệp Bắc Minh đã chém giết hai người Nghê Mộng Tuyết và Bạch Tuấn Khanh trong phút chốc!

Cô ta nuốt nước miếng: “Anh Diệp, anh… anh không sao chứ?”

Lúc này.

Mấy chục phi đao đâm trên người Diệp Bắc Minh, vết thương chảy máu tươi!

Diệp Bắc Minh cười: “Không sao, vào phút cuối cùng Nghê Mộng Tuyết chết, đã mất quyền điều khiển phi đao!”

“Chỉ là vết thương ngoài da thôi!”

Đang định rút phi đao ra!

“Có người đến!”

Diệp Bắc Minh ôm lấy vòng eo của Nghê Hoàng, nhanh chóng rút đi xa!

Hư không chấn rung, sau đó khe nứt không gian mở ra một đường, bên trong truyền ra giọng tức giận và khàn khàn của người đàn ông: “Muội muội! Là ai giết muội!”

Ầm ầm!

Gần như lúc Diệp Bắc Minh bay lên không trung, giọng của Bạch Tông Hà truyền ra từ khe nứt không gian!

“Tiểu tháp!”

Diệp Bắc Minh quát một tiếng.

Vù!

Trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền ra một luồng khí tức hỗn độn bao trùm hai người!

Liền sau đó.

Một bóng người từ trên trời giáng xuống, chính là Bạch Tông Hà!

Bạch Tông Hà vừa về đến tông môn, còn chưa ngồi nóng mông, hồn ngọc của Bạch phu nhân liền vỡ nứt.

Ông ta tức giận mở truyền tống không gian lần nữa, không ngờ chạy đến hiện trường thì nhìn thấy cái đầu của Bạch phu nhân!

“Muội muội!”

Khoảnh khắc nhìn thấy hai người Bạch phu nhân và Nghê Mộng Tuyết, Bạch Tông Hà gần như suy sụp: “A!”

Một luồng khí tức bạo ngược nổ ra, lấy Bạch Tông Hà làm trung tâm, mặt đất trong vòng bán kinh hàng trăm dặm lập tức hóa thành bột vụn!

Nghe thấy động tĩnh bên này.

Năm ông lão cảnh giới Bản Nguyên đuổi theo ra mau chóng chạy về, khi họ nhìn thấy cái đầu của Bạch phu nhân và Nghê Mộng Tuyết!

Và Bạch Tông Hà đang nổi giận, sợ đến sắc mặt trắng bệch: “Phu… phu nhân… sao lại…”

“Đám phế vật ngu xuẩn các ông, đáng chết!”

Đôi mắt của Bạch Tông Hà đầy máu!

Giơ tay tóm về phía năm người!

Năm ông lão cảnh giới Bản Nguyên còn chẳng có cơ hội kêu thảm, hóa thành sương máu!

“Sức mạnh mạnh quá, tùy ý đã diệt trừ cảnh giới Bản Nguyên!”

“Tốc độ của Nghê Mộng Tuyết với cảnh giới Bản Nguyên trung kỳ, toi dùng Ảnh Thuấn, cô ta đã có thể phản ứng lại, nếu dùng thực lực hiện tại của tôi đối diện với Bạch Tông Hà thì chết chắc!”, đôi mắt Diệp Bắc Minh rực lửa.

Trở nên cường mạnh!

Chỉ có trở nên cường mạnh mới có thể không bị uy hiếp!
Chương 1829: Lục sư tỷ

Đột nhiên.

Một tấm thẻ bài bên hông Bạch Tông Hà lấp lánh, bên trong truyền ra một giọng nói: “Lão Bạch, sao ông lại biến mất rồi? Đám người đó lại xuất hiện, quả nhiên là người của tộc đó!”

“Trong đó có hai cô gái, có lẽ là người quan trọng trong đó!”

Bạch Tông Hà cất giọng khàn khàn: “Lão Hà, xin lỗi, chỗ tôi xảy ra chút chuyện!”

Đối phương ngẩn người: “Không sao chứ?”

Bạch Tông Hà lặng lẽ thu cất thi thể của Bạch phu nhân và Nghê Mộng Tuyết: “Không sao, tôi sẽ tự giải quyết!”

“Vậy thì tốt!”

Giọng của lão Hà nghiêm trọng: “Tốt nhất ông mau đến đây, hai cô gái này mang theo một số thứ mà tộc đó để lại, đi về hướng Phong Ma Cốc!”

“Nếu họ đi vào lãnh địa Ma tộc, chúng ta không dễ ra tay đâu!”

Giọng của Bạch Tông Hà âm lạnh: “Gửi ảnh chân dung của hai cô gái đó cho tôi, tôi đến Phong Ma Cốc ngăn cản trước!”

“Các ông tiếp tục truy tìm, gặp ở Phong Ma Cốc!”

“Được, tôi gửi cho ông”, lão Hà nói xong, kết thúc cuộc trò chuyện.

Liền sau đó.

Ngọc bội của Bạch Tông Hà khẽ rung lên, ông ta truyền thần lực vào trong đó!

Chân dung của hai cô gái xuất hiện trước mặt!

Khi Diệp Bắc Minh nấp trong tối nhìn thấy chân dung đó, đồng tử co mạnh lại!

‘Lục sư tỷ, Thất sư tỷ!’

Suýt nữa buột miệng nói.

Cô gái trong bức chân dung chính là Lục sư tỷ Đạm Đài Yêu Yêu và Thất sư tỷ Liễu Như Khanh!

“Kẻ nào?”

Bạch Tông Hà cảm nhận được dao động khẽ nhỏ: “Cút ra đây!”

Một quyền cuốn lên cuồng phong khủng bố, gần như áp sát lướt qua cơ thể của hai người Diệp Bắc Minh và Nghê Hoàng!

Mặt đất bị kéo ra một đường rãnh khủng bố, nếu lệch nửa mét, chắc chắn sẽ đánh trúng hai người!

“Chẳng lẽ là mình nghe nhầm?”

Bạch Tông Hà hơi nghi hoặc.

Suy nghĩ một lát sau, ông ta mở khe nứt không gian, biến mất!

Nghê Hoàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đang định lên tiếng nói!

“Suỵt!”

Diệp Bắc Minh giơ tay, trực tiếp bịt môi đỏ của Nghê Hoàng.

“Anh Diệp?”, Nghê Hoàng mở to đôi mắt đẹp.

Diệp Bắc Minh khẽ lắc đầu!

Một lát sau, hư không lại dao động, một luồng sức mạnh cường mạnh hơn từ trên trời đập xuống, vừa hay ngay gần ở chỗ hai người Diệp Bắc Minh và Nghê Hoàng ẩn nấp!

Đợi một lát.

Chắc chắn không còn động tĩnh gì!

Bạch Tông Hà mới tức giận mắng một câu: “Mẹ kiếp, xem ra đúng là lão phu nghi thần nghi quỷ rồi!”

Khí tức biến mất.

Diệp Bắc Minh mới buông tay, làm tan đi khí tức Hỗn Độn!

Nghê Hoàng nuốt nước miếng: “Lão già này thận trọng đến đáng sợ, nếu không phải anh Diệp bịt miệng của tôi, sợ là chúng ta đã bị lộ rồi”.

Diệp Bắc Minh không nói gì.

Vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc!

Trong con mắt lóe lên ý lạnh lùng dữ dội!

“Anh Diệp, anh sao thế?”, Nghê Hoàng hỏi.

Diệp Bắc Minh trầm giọng: “Người mà vừa nãy đám người Bạch Tông Hà muốn truy giết là Lục sư tỷ của tôi!”

“A?”

Nghê Hoàng ngẩn người.

Diệp Bắc Minh nhìn Nghê Hoàng: “Cô Nghê Hoàng, Phong Ma Cốc ở đâu?”

Nghe thấy ba chữ này, vẻ mặt của Nghê Hoàng trở nên nghiêm trọng: “Anh Diệp, ban đầu sau khi Thần Quốc Hỗn Độn thành lập, sắc phong tam đại vương, sau khi Vương Ma Đế của Ma tộc ngã xuống, thuộc hạ của ông ta đã phát động phản loạn!”

“Thần quân đích thân ra tay phong ấn quân phản loạn trong Phong Ma Cốc, trong trăm dặm Phong Ma Cốc, cỏ không mọc nổi.

“Những người dưới cảnh giới Bản Nguyên bước vào phạm vi Phong Ma Cốc rất có thể có đi mà không có về, anh Diệp, ở đó rất nguy hiểm, anh không thể đến đó!”

“Tôi không thể đi?”

Diệp Bắc Minh đỏ bừng đôi mắt: “Cảnh giới của Lục sư tỷ còn thấp hơn tôi, nếu tôi không đi, tỷ ấy liệu có chết không?”

“Việc này…”

Nghê Hoàng không thể trả lời.

Diệp Bắc Minh quát nói: “Nói với tôi Phong Ma Cốc ở hướng nào?”

Nghê Hoàng hít sâu một hơi: “Được, đã như vậy, hôm nay Nghê Hoàng không tiếc mạng đi theo quân tử!”

“Tôi đưa anh đến Phong Ma Cốc!”



Đạm Đài Yêu Yêu không do dự, đẩy Liễu Như Khanh ra phía sau: “Tiểu Thất, muội đi trước đi, thứ đó nhất định không được rơi vào tay bọn họ!”

“Đây là hy vọng cuối cùng của chúng ta, nhất định phải giữ thứ này lại, đích thân giao cho tiểu sư đệ!”

“Không, Tiểu Yêu tỷ tỷ, chúng ta cùng đi!”

Liễu Như Khanh cầm chặt tay của Đạm Đài Yêu Yêu, điên cuồng lắc đầu.

Phía sau có truy binh, một mình khi đi trước!

Lục sư tỷ chắc chắn sẽ chết!

“Muốn đi? Cô cảm thấy hai cô có chạy nổi không?”

Một giọng nói thích thú vang lên.

Sau đó, lão Hà vừa mới liên lạc với Bạch Tông Hà đuổi đến!

Mười mấy đệ tử cảnh giới Thần Hoàng phía sau tản ra, phong tỏa tất cả đường lui của hai người!

“Đi đi!”

Đạm Đài Yêu Yêu khẽ quát một tiếng, trực tiếp quăng Liễu Như Khanh đi!

“Đi đâu!”

Mười mấy đệ tử cảnh giới Thần Hoàng cười dữ tợn, mau chóng đuổi theo!

Đạm Đài Yêu Yêu khẽ quát một tiếng: “Muốn động vào tiểu sư muội của tôi? Bước qua xác tôi trước đi!”

“Cảnh giới Hư Thần nhỏ bé? Ha ha ha!”

“Đây là cảnh giới rác rưởi gì, các cô có thể chạy đến nơi này đã rất may mắn rồi!”

“Đừng có hòng bỏ chạy!”

Mười mấy thanh niên nam nữ cười đầy ý xấu xa.

Đạm Đài Yêu Yêu dựng ngược lông mày, không hề do dự thét dài: “Yêu thần bản nguyên, nổ!”
Chương 1830: Đau đớn

Vừa dứt lời!

Hư không phía sau Đạm Đài Yêu Yêu hiện lên hình ảnh của Cửu Vỹ Thiên Hồ Ly!

Thiên Hồ cuộn tròn, vươn vai giống như đang ngủ!

Cửu Vỹ Thiên Hồ kêu lên một tiếng!

Ầm ầm!

Hình ảnh ngưng tụ một sức mạnh của yêu thần, ầm ầm bùng nổ!

“Phụt…”

Mười mấy võ giả cảnh giới Thần Hoàng lập tức phun ra ngụm máu tươi, toàn bộ đập xuống đất vô cùng nhếch nhác!

Kinh sợ vạn phần!

“Cửu Vỹ Thiên Hồ… Cô là con cháu của Đế Quân Yêu tộc!”

Đôi mắt của lão Hà cực kỳ nghiêm túc, giật mí mắt: “Hay là Hoa tộc, lại câu két với Yêu tộc, các người muốn đến Phong Ma Cốc làm gì?”

“Chẳng lẽ Ma tộc câu kết với các người?”

Ầm ầm!

Hai chữ Hoa tộc vừa được nói ra, trên trời giáng xuống một đường sét màu máu!

“Đợi lão phu bắt được các người, rồi ép hỏi kỹ càng!”, lão Hà tiến lên một bước.

“Yêu thần bản nguyên, bùng phát!”

Đạm Đài Yêu Yêu lại gầm một tiếng!

Sức mạnh yêu thần thiêu cháy, ngăn cản bước chân tiến lên của lão Hà trong không trung lần nữa, trơ mắt nhìn Liễu Như Khanh biến mất!

Lão Hà tức tối: “Tự hủy phải không? Cửu Vỹ Thiên Hồ đúng không?”

“Ô, còn sáu cái đuôi? Vừa nãy tự hủy hai lần, trước đây cô từng chết một lần hả?”

“Nghe nói Cửu Vỹ Thiên Hồ có chín cái đuôi, lão phu không biết cô có chín cái mạng thật không?”

Rắc!

Lão Hà thò chân ra, dẫm mạnh lên một cái đuôi của Đạm Đài Yêu Yêu!

Đạm Đài Yêu Yêu kêu thảm một tiếng, sắc mặt tái nhợt thêm ba phần, bò dưới đất không ngừng run lên!

“Đau không? Còn năm cái đuôi!”

Lão Hà cười tàn nhẫn!

Rắc rắc! Rắc rắc! Rắc rắc!

Dẫm xuống liên tiếp bốn lần!

Đến đây, chín cái đuôi của Đạm Đài Yêu Yêu chỉ còn lại một cái cuối cùng.

Cả người thoi thóp thở, cận kề cái chết!

Lão Hà lại không định tha cho Đạm Đài Yêu Yêu, tóm cổ của cô ta: “Lão phu muốn xem xem, là mạng của cô cứng!”

“Hay thủ đoan của lão phu cứng hơn!”

Bên ngoài Phong Ma Cốc.

Trong không khí, ma khí chìm nổi, mờ sương cả một vùng!

Nhìn về phía trước qua ma khí mỏng manh, một dãy núi màu đen nằm ở tận cuối chân trời!

Liễu Như Khanh cấp tốc chạy đến, con mắt đỏ máu nhìn chằm chằm phía trước: “Sắp đến rồi, sắp đến rồi!”

“Mình nhất định phải mang vật này đi ra, nếu không Tiểu Yêu tỷ tỷ sẽ hy sinh vô ích!”

Bỗng nhiên.

Một bóng hình xuất hiện trước người Liễu Như Khanh: “Tốc độ chậm quá? Hại lão phu đợi quá lâu!”

Đôi mắt Bạch Tông Hà lạnh như băng, không khách sáo quét ngang đến một quyền!

Chênh lệch cảnh giới quá lớn, Liễu Như Khanh vốn không phản ứng kịp!

Phập!

Bay đi giống như bị xe tải đâm, thê thảm ngã dưới đất!

Cùng lúc đó, lão Hà đưa một đám người từ phía xa chậm rãi đi đến: “Khà khà khà, lão phu đã nói các cô không chạy nổi phải không? Việc gì phải vậy chứ?”

“Lão Bạch, để ông đợi lâu rồi, đây chính là hai cô gái đó!”

Giơ tay, ném Đạm Đài Yêu Yêu hư yếu ra.

“Lục sư tỷ, đuôi của tỷ…”

Liễu Như Khanh ôm lấy Đạm Đài Yêu Yêu bị thương nặng vào lòng, nước mắt lưng tròng.

Đạm Đài Yêu Yêu cười yếu ớt: “Tỷ không sao, vẫn chưa chết được”.

Lão Hà cười lên tiếng: “Lão phu cũng không phải là người vô tình, chỉ cần các cô ngoan ngoãn giao đồ ra”.

“Lão phu nể tình các cô tỷ muội tình thâm, nhất định cho cô chết sung sướng!”

Đạm Đài Yêu Yêu tức giận quát một tiếng: “Nằm mơ đi!”

“Cho dù chúng tôi chết, cũng không thể nào đưa nó cho ông!”, Liễu Như Khanh cắn răng.

Lão Hà cười thú vị: “Vậy sao?”

Ông ta không tiếp tục ép hỏi.

Ngược lại quay đầu nhìn Bạch Tông Hà: “Lão Bạch, chúng ta chơi một trò chơi được không?”

Bạch Tông Hà khẽ cau mày: “Trò chơi gì?”

Lão Hà giơ bàn tay lên, lòng bàn tay lập tức hiện lên mấy đường lôi điện màu tím như sợi tóc: “Đây là Tử Cực Thần Lôi của lão phu luyện chế nhiều năm!”

“Một khi thứ này chui vào trong cơ thể, sẽ phá hoại máu thịt và gân mạch mọi chỗ, gây là đau đớn khó mà chịu đựng!”

“Chúng ta dựa vào bản lĩnh mỗi người, xem họ ai nói ra trước?”

Bạch Tông Hà lạnh lùng gật đầu: “Được!”

Vừa dứt lời, lão Hà ra tay trước.

Tử Cực Thần Lôi bay ra lập tức chui vào trong cơ thể của Đạm Đài Yêu Yêu!

“A!”

Đạm Đài Yêu Yêu co chặt người, lập tức ướt đẫm mồ hôi!

Miệng phun ra máu tươi!

“Tiểu Yêu tỷ tỷ!”

Liễu Như Khanh vô cùng lo lắng.

Bạch Tông Hà lạnh lùng nói: “Đừng vội, bây giờ đến lượt cô rồi”.

Một con rắn đen bò ra từ trong chiếc nhẫn trữ vật của ông ta, soạt một cái chui vào sâu rong đan điền của Liễu Như Khanh, điên cuồng cắn xé!

Liễu Như Khanh đau đến cuộn tròn lại, cơ thể co giật.

“Đây là rắn U Hồn, nó sẽ hút cạn máu của cô trước, sau đó sẽ gặm nhấm thịt của cô!”

“Cuối cùng, nó sẽ nuốt chửng thần hồn của cô!”

Hai người chịu đau đớn tột cùng!

Lại không ai lên tiếng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK