Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1816: Gia tộc kỳ lạ

Nghê Hoàng đang định mở trận pháp.

Đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhắc nhở anh một câu, thứ nhất, sau khi đến Thần Quốc Hỗn Độn đừng nhắc đến hai chữ Hoa tộc!”

“Tôi biết thân phận của anh, nhưng anh đừng hỏi tại sao!”

“Thứ hai, thanh kiếm của anh, tốt nhất anh để nó lại ở Thần Giới!”

“Nếu anh muốn mang bên mình cũng được, nhưng tốt nhất đừng sử dụng, cho dù sử dụng cũng phải giấu kỹ thân phận của mình!”

“Anh có thể làm được hai điều trên, tôi sẽ đưa anh đến Thần Quốc Hỗn Độn”.

Diệp Bắc Minh kích động trong lòng.

Nhìn thái độ của Nghê Hoàng, hình như không có ý đồ với kiếm Càn Khôn Trấn Ngục?

“Tôi đồng ý với cô!”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Nghê Hoàng bảo Diệp Bắc Minh đứng trên trận pháp, trực tiếp mở ra, một khe nứt không gian xuất hiện trước mắt!

Đồng thời.

Một luồng khí tức mạnh mẽ ập đến!

Nếu lúc này Diệp Bắc Minh là một con cá, thì Thần Giới là một con suối nhỏ!

Ở đầu bên kia khe nứt không gian, là biển lớn vô biên vô tận!

“Cẩn thận sức mạnh của thế giới!”, Nghê Hoàng nói.

Hai người bước vào trong.

Sức mạnh của thế giới nghiền áp xuống, Diệp Bắc Minh ở trong nước sâu mấy trăm mét như một quả bóng, suýt nữa bị nghiền áp nổ tung tại chỗ!

Vù!

Trên người Diệp Bắc Minh nổi lên huyết khí ngút trời, chín con hắc long cùng xông ra!

Mới chống lại được áp lực của sức mạnh thế giới!

Đợi khi anh đứng vững, xuất hiện trên tế đàn hình tròn vô cùng rộng lớn!

Còn không đợi Diệp Bắc Minh nhìn rõ tình hình xung quanh, một nha hoàn mặc lụa hoa đi đến: “Tiểu thư, cô về rồi! Lão gia sắp không ổn rồi!”

Diệp Bắc Minh rõ ràng cảm nhận được cơ thể của Nghê Hoàng run lên!

Cô ta cắn môi đỏ, hít sâu một hơi: “Đưa tôi đi!”

Nghê Hoàng và nha hoàn mau chóng rời đi.

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát, đi theo phía sau.

Quan sát kỹ xung quanh, bây giờ hình như mình ở trong một phủ đệ vô cùng rộng lớn.

Con đường trong phủ đệ lại rộng đến mười mấy mét.

Trên đường phát hiện mười mấy hộ vệ tuần tra, trong không trung cũng có người tuần tra lướt qua, một bình sĩ bất kỳ cũng là cảnh giới Thần Hoàng!

Đội trưởng tuần tra còn trên Tổ Cảnh!

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh đi theo phía sau Nghê Hoàng cũng không hỏi!

‘Không hổ là Thần Quốc Hỗn Độn, pháp tắc thế giới hình như đã hoàn toàn hoàn thiện!’

Diệp Bắc Minh thầm nghĩ trong lòng: ‘Nơi này một đội ngũ tuần tra bất kỳ cũng sánh ngang với một tông môn của Thần Giới có thể lấy ra được sức chiến đấu cao nhất đấy nhỉ!’

‘Mình đến nơi này, cảm thấy xiềng xích của Thần Giới cũng biến mất hơn nửa!’

‘Tìm cơ hội nâng cao cảnh giới, rồi đi tìm tung tích của sư tỷ!’

Đang nghĩ vậy.

Nghê Hoàng đứng ngoài một cung điện hoa lệ, một đám người canh ở cửa, người nào cũng quỳ xuống đất.

Nghê Hoàng đi về phía cổng lớn đại điện.

Khi Diệp Bắc Minh đi theo thì bị mấy thị vệ ngăn lại: “Đứng lại, đây không phải là nơi anh có thể vào!”

“Tránh ra!”

Nghê Hoàng khẽ quát một tiếng.

Mấy thị vệ khẽ cười: “Tiểu thư Nghê Hoàng, đừng làm khó chúng tôi”.

Nghê Hoàng lạnh mặt: “Anh Diệp là bạn của tôi, thân phận của tôi vẫn còn đó, chẳng lẽ tôi không nói được các anh hả?”

“Hay là quy tắc của Mị tộc chúng tôi cho các anh cái gan ngăn cản khách của bản tiểu thư?”

Vừa dứt lời, đồng tử của mấy thị vệ co lại!

Nhường đường một cách không tình nguyện, để mặc cho Diệp Bắc Minh đi qua!

Đi vào đại điện.

Diệp Bắc Minh nhìn thấy bố của Nghê Hoàng, một chiếc giường đặt trong đại điện trang hoàng lộng lẫy, có mấy chục người đứng xung quanh!

Nam nữ già trẻ đều có, có người bi thương, có người lạnh nhạt, có người không biểu cảm.

Một người đàn ông như xác khô nằm trên giường!

Huyết mạch cạn kiệt!

Không còn sức sống!

Ngay cả trái tim cũng ngừng đập!

Nếu người này nhắm mắt, Diệp Bắc Minh chắc chắn sẽ cho rằng đây là người chết!

Nhưng người chết này lại mở mắt, nhìn chằm chằm Nghê Hoàng đi vào, khóe miệng lộ ra nụ cười: “Hoàng Nhi, con vẫn không tha thứ cho bố sao?”

Đôi mắt Nghê Hoàng long lanh nước mắt: “Đừng nói nữa, con đến đây chỉ là để gặp mặt bố lần cuối cùng!”

“Sau khi bố chết, con sẽ trực tiếp tiến vào nơi đó!”

Bố của Nghê Hoàng nhìn sang Diệp Bắc Minh: “Đây là trợ thủ của con ư?”

Soạt!

Đôi mắt của những người khác trong đại điện cùng nhìn sang Diệp Bắc Minh, tràn đầy ý thù địch vô tận!

“Không liên quan đến bố!”

Nghê Hoàng quay người định đi: “Con chỉ muốn nói với bố một câu, con nhất định sẽ thành công, nhất định!”

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt kỳ lạ, cả nhà này làm sao vậy?”
Chương 1817: Ông đã sống một trăm triệu năm?

Trên mặt bố Nghê tràn đầy vẻ mất mát nhìn theo bóng lưng Nghê Hoàng!

Ngay vào lúc Diệp Bắc Minh sắp bước ra khỏi đại điện.

"Vị công tử này, xin chờ một chút!"

Giọng của bố Nghê vang lên.

Diệp Bắc Minh dừng lại, quay đầu: "Ông gọi tôi?"

"Đúng!"

Bố Nghê chật vật gật đầu một cái.

Nghê Hoàng cau mày: "Bố muốn làm gì? Anh ấy là người con mời đến, chẳng lẽ bố muốn ngăn cản con sao?"

Bố Nghê thở dài một hơi: "Hoàng, đời này bố chưa từng yêu cầu con điều gì, hôm nay bố muốn nói hai câu với vị công tử này, được chứ?"

Nghê Hoàng định quả quyết từ chối.

Thế nhưng, nhìn thấy ánh mắt của bố Nghê, cô ta chỉ có thể im lặng gật đầu, rời khỏi đại điện!

“Mọi người cũng ra ngoài đi", bố Nghê mở miệng nói.

"Bố, thằng nhãi này tính là thứ gì, tại sao có thể cho anh ta ở một mình với bố?", sắc mặt Nghê Mộng Tuyết đại biến, mở miệng ngăn cản.

"Cút!"

Bố Nghê khẽ quát một tiếng, một ánh mắt lạnh như băng quét tới.

Những người có mặt ở đây chuẩn bị mở miệng liền rối rít ngậm miệng lại, hung hăng lườm Diệp Bắc Minh một cái rồi rời khỏi đại điện!

Cánh cửa đại điện đóng lại!

Bố Nghê nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh, đột nhiên cười: "Giống! Quá giống!"

"Giống cái gì?"

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh vô cùng hoang mang: "Tiền bối bảo tôi ở lại, có lời gì muốn nói với tôi sao?"

Bố Nghê cười nói: "Tôi nói cậu giống Hoa Vương, Diệp Quân Lâm!"

"Quả thực là một khuôn đúc ra!"

"Khó trách con nhóc này lại chọn cậu, cậu là hậu đại của Hoa tộc à? Không ngờ sinh thời lão phu thật sự có thể nhìn thấy các cậu trở về..."

Giờ khắc này, toàn bộ đại điện đều trở nên yên tĩnh!

Diệp Bắc Minh càng tỏ ra cảnh giác hơn, nhìn chằm chằm vào bố Nghê: "Nghê Hoàng nói cho ông à? Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đều là âm mưu?"

Bố Nghê cười khổ một tiếng: "Cậu nhìn xem, Hoàng Nhi nói chuyện với tôi hai câu cũng khó khăn, làm sao có thể nói cho tôi những chuyện đó!"

"Tôi tự nhìn ra được, dù sao tướng mạo của cậu và Hoa Vương gần như giống nhau như đúc, chỉ cần là người từng gặp Hoa Vương thì nhất định có thể nhận ra cậu!"

"Nhưng cậu không cần lo lắng, Bát Vương thành lập Thần Quốc Hỗn Độn đã vẫn lạc một nửa, một khi tôi qua đời, người thực sự gặp được Hoa Vương trên thế giới sẽ không vượt quá con số ba!"

"Chỉ cần cậu không đụng tới bọn họ, không ai biết thân phận của cậu".

Trên mặt Diệp Bắc Minh là vẻ không thể tưởng tượng nổi: "Người thành lập Thần Quốc Hỗn Độn còn sống? Ông đã sống được bao lâu?"

"Cụ thể nhớ không rõ, đại khái khoảng chín mươi tám triệu năm!"

Giọng của bố Nghê rất bình tĩnh.

Rơi vào trong tai Diệp Bắc Minh lại giống như là sấm sét giữa trời quang: "Mẹ nó! Ông sống gần một trăm triệu năm?"

Khủng long trên Trái Đất tuyệt chủng vào khoảng sáu mươi lăm triệu năm trước, nói cách khác thì ông ta sống từ thời đại khủng long đến nay?

Bố Nghê gật đầu.

Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm vào bố Nghê: "Ông chính là vua của Mị tộc? Một trong những người sáng lập Bát Đại Vương Tộc?"

Bố Nghê gật đầu: "Là tôi!"

Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Bát Đại Vương Tộc gồm tám Vương Tộc lớn nào?"

Bố Nghê hơi kinh ngạc nói: "Ngay cả điều này mà cậu cũng không biết?"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Không ai nói cho tôi biết".

Bố Nghê hơi nghi hoặc nhìn Diệp Bắc Minh một chút, vẫn giải thích cho anh: "Vũ tộc, Nguyên tộc, Canh tộc, ba Vương Tộc lớn này là mạnh mẽ nhất!"

"Những năm gần đây, Mị tộc, Yêu tộc, Ma tộc, Tân tộc đã xuống dốc, mặc dù chúng ta còn được gọi là một trong Bát Đại Vương Tộc viễn cổ..."

"... Nhưng thực tế đã chỉ còn trên danh nghĩa!"

"Ma tộc sớm đã sa đọa, Thần Quân không dung, nội bộ cũng không ngừng chiến loạn!"

"Sau khi Yêu Vương vẫn lạc, Yêu Tổ như rắn mất đầu, quay lại thời kỳ ăn sống nuốt tươi..."

Nói đến đây.

Mị Vương ngẩng đầu nhìn về Thần Quốc Hỗn Độn phía trung tâm đại lục: "Thần Quân đã quên lời hứa lúc trước, ông ta nâng đỡ Tứ Đại Thánh Cung trấn thủ bốn phương, chúng tôi sẽ không còn những ngày huy hoàng như xưa nữa".

"Haha, ngoại trừ Vũ tộc, Nguyên tộc, Canh tộc, chỉ sợ không bao lâu nữa, Hoa tộc chính là kết cục của chúng tôi..."

Ánh mắt Diệp Bắc Minh bình tĩnh: "Tôi không có hứng thú về mấy chuyện này, tôi chỉ muốn hỏi một câu!"

"Tổ tiên Hoa tộc thật sự muốn làm phản? Cho nên mới bị hủy diệt?"

Dứt lời.

Đùng đoàng!

Một đám mây đen ngưng tụ trên bầu trời, một tia chớp màu đỏ như máu giáng xuống!

Bên ngoài đại điện.

Tất cả mọi người của Mị tộc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

"Vừa rồi là cái gì? Một tia chớp hình huyết long?", Nghê Mộng Tuyết kinh sợ hỏi.

Vù!

Tất cả người của Mị tộc đều nhìn chằm chằm vào cửa đại điện, đến cùng thì Mị Vương và thằng nhóc kia đang nói chuyện gì?

Giọng Mị Vương nghiêm nghị: "Chàng trai, tôi nhắc nhở cậu một câu".

"Nếu cậu vẫn muốn sống sót, ít nhất thì trước khi thực lực của cậu đủ để tự vệ thì đừng nhắc lại hai chữ kia!"

"Ông nói là hai chữ Hoa tộc?"

Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên sắc bén.

Gào!
Chương 1818: Di vật của Hoa Vương

Sâu trong những tầng mây vang lên tiếng long ngâm một lần nữa, tia chớp huyết long hung hăng nện xuống đại điện!

Một trận pháp sáng lên, ngăn cản tấn công của huyết long, dập tắt!

Mị Vương giật mình: "Thằng nhóc này, quá tam ba bận!"

"Phép tắc sức mạnh của Thần Quân bao phủ toàn bộ Thần Quốc Hỗn Độn, nếu cậu lại nói ra hai chữ kia, Thần Quân sẽ có thể khóa chặt vị trí của cậu trong chớp mắt!"

"Đến lúc đó, cậu và Mị tộc đều sẽ hoàn toàn diệt vong!"

"Dung nhập vào trong phép tắc sức mạnh? Biến thành lời nói cấm kỵ?"

Trong lòng Diệp Bắc Minh dâng lên một đám lửa giận.

Hoa tộc gần như bị hủy diệt triệt để!

Hiện tại, ngay cả đàm luận cũng là một loại tội sao?

Hai người im lặng hồi lâu.

Mây máu trên bầu trời dần dần tản đi!

Mị Vương cuối cùng cũng mở miệng: "Cậu là người thông minh, tôi đã đoán được tại sao Hoàng Nhi đưa cậu đến Mị tộc".

"Con bé muốn đưa cậu cùng vào bên trong Mị Cảnh, thu hoạch được truyền thừa của tổ tiên, từ đó tiếp nhận ngôi vị Mị Vương!"

"Tôi hi vọng cậu sẽ từ chối con bé!"

Diệp Bắc Minh nhìn Mị Vương: "Ồ? Vì sao?"

"Ông không hi vọng con gái mình kế thừa ngôi vị Mị Vương?"

Mị Vương lắc đầu: "Cho dù có cậu hỗ trợ, tỷ lệ thành công của con bé cũng không quá một phần!"

"Một khi thất bại, con bé sẽ bị Mị Cảnh hút khô tất cả sức mạnh, hoàn toàn biến thành một người bình thường!"

"Với thân phận của con bé, nếu thất bại thì chắc chắn khó tránh khỏi cái chết!"

Sắc mặt Diệp Bắc Minh hơi hòa hoãn lại: "Vì sao ông không nói cho cô ta?"

Mị Vương lại tiếp tục im lặng.

Một lát sau.

"Haiz..."

Ông ta thở dài một tiếng: "Tôi có lỗi với con bé, là tôi hại chết mẹ con bé!"

"Con bé muốn kế thừa ngôi vị Mị Vương cũng vì muốn báo thù cho mẹ mình..."

Diệp Bắc Minh lại lắc đầu nói: "Tôi không biết giữa bố con các ông đến cùng là có mâu thuẫn gì, nếu như là tôi, tôi cũng nhất định phải báo thù cho mẹ mình!"

Mị Vương lại im lặng một lần nữa!

Lại là một tiếng thở dài thật lâu!

"Nếu đã không cách nào ngăn cản, vậy thì cậu toàn lực ứng phó đi!"

Con ngươi Mị Vương co lại, giờ khắc này ông ta không còn là ông già sắp chết, mà là Mị Vương độc bá thiên hạ: "Nhóc con, cậu tên là gì?"

"Diệp Bắc Minh!"

"Được, Diệp Bắc Minh!"

Mị Vương rốt cục nhìn thẳng vào anh: "Nếu như Hoàng Nhi thành công kế thừa ngôi vị Mị Vương, tôi hi vọng cậu đồng ý với tôi một chuyện!"

"Chuyện gì?"

Diệp Bắc Minh không từ chối, cũng không đồng ý.

Mị Vương chân thành nói: "Cưới Nghê Hoàng, làm con rể của Mị tộc chúng tôi!"

Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Tiền bối, ông suy nghĩ nhiều rồi".

"Tôi chỉ đồng ý giúp Nghê Hoàng một chuyện, chỉ thế thôi".

"Sau khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ lập tức rời khỏi Mị tộc, đi làm việc của mình!"

Mị Vương có hơi bất ngờ: "Cậu chắc chắn muốn từ chối tôi? Có Mị tộc hỗ trợ, bất kể cậu muốn làm cái gì cũng dễ dàng hơn rất nhiều".

"Cho dù là khôi phục lại bộ tộc của cậu!"

Diệp Bắc Minh nhún vai,

dáng vẻ không quan tâm: "Không hứng thú".

Mị Vương có hơi thất vọng, tiện tay móc ra một món đồ không biết làm bằng vật liệu gì, ném nó cho Diệp Bắc Minh!

"Vật này cậu giữ lại đi, đây là Hoa Vương trước khi lâm chung sai người đưa đến cho tôi!"

"Cụ thể có tác dụng gì, tôi cũng không biết, di ngôn của Hoa Vương có dặn dò".

"Nếu ngày sau gặp được tộc nhân thì giao vật này cho người đó, liền cho cậu đi!"

"Cậu có thể đi rồi, gọi Hoàng Nhi vào đây".

Diệp Bắc Minh quan sát đồ vật trong tay một lát.

Vật này có tạo hình quái dị, một con hắc long quấn quanh một thanh bảo kiếm tinh xảo!

Thu vào nhẫn trữ vật đã!

Vào lúc ra khỏi đại điện, mấy chục ánh mắt khóa chặt vào người Diệp Bắc Minh!

"Mị Vương tiền bối bảo cô đi vào", Diệp Bắc Minh đi đến bên cạnh Nghê Hoàng.

Nghê Hoàng do dự một chút, vẫn đi vào bên trong đại điện!

Vù!

Một giây sau, mấy chục người trong nháy mắt vây xung quanh Diệp Bắc Minh chật như nêm cối!

Bạch Tuấn Khanh lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh, không hề che giấu chút nào, cười lạnh nói: "Sâu kiến, mạng của cậu lớn thật đấy!"

"Tôi sai người đi giết cậu, thế mà cậu vẫn có thể sống sót!"

Một luồng sát ý lạnh lẽo không chút do dự khóa chặt lấy Diệp Bắc Minh!

Nghê Mộng Tuyết quay đầu nói: "Anh biết anh ta à?"

Bạch Tuấn Khanh khẳng định gật đầu: "Đương nhiên, thằng nhóc này đến từ Thần Giới!"

"Chắc là Nghê Hoàng gọi anh ta đến giúp đỡ!"

Những người còn lại nghe xong lời này, tất cả đều cười đùa.

“Giúp đỡ? Haha!"

"Một phế vật cảnh giới Thiên Thần? Cảnh giới của nha hoàn của tôi còn cao hơn anh ta!"

"Loại người này trong Mị tộc chúng ta, làm người hầu cũng không đủ tư cách đâu!"

"Nghê Hoàng thật là không chịu cầu tiến!"

Chỉ có Nghê Mộng Tuyết không nói một lời.

Cô ta cau mày, luôn cảm thấy không thích hợp!

Cô ta hiểu rất rõ Nghê Hoàng, Nghê Hoàng tuyệt đối sẽ không làm chuyện mà mình không nắm chắc, thằng nhóc trước mắt nhất định có chỗ hơn người!

Nghĩ tới đây,

Nghê Mộng Tuyết nở một nụ cười duyên, giống như một chị gái nhà hàng xóm nói: "Em trai nhỏ, Nghê Hoàng cho cậu lợi ích gì? Sao cậu lại giúp cô ta?"

"Chỉ cần cậu không giúp đỡ cô ta, Chị đây sẽ cho cậu lợi ích gấp đôi!"

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động!

Còn có chuyện tốt thế này?
Chương 1819: Ba món vũ khí có linh khí

Diệp Bắc Minh trả lời: "Nghê Hoàng cô nương đồng ý sau khi chuyện đó thành công, cho tôi một món vũ khí có khí linh!"

"Chỉ có thế?"

Nghê Mộng Tuyết sửng sốt.

Vũ khí có khí linh ở Thần Quốc Hỗn Độn mặc dù khó có, nhưng tuyệt đối không phải thứ gì hiếm thấy!

Diệp Bắc Minh ra vẻ ngây thơ nói: "Đúng vậy! Nếu cô đồng ý cho tôi ba món vũ khí có khí linh, thậm chí tôi còn có thể đồng ý với cô, sẽ quấy rối trong thời điểm mấu chốt nhất!"

Nghê Mộng Tuyết cười không ngậm mồm vào được: "Hahaha, em trai nhỏ đúng là một nhân tài!"

"Chị thích những người thức thời như cậu!"

"Ba người các ông, đưa vũ khí thông linh của mình cho cậu ta!"

Trong đám người, ba ông lão do dự một hồi!

Bọn họ chịu đựng áp lực từ Nghê Mộng Tuyết,

chỉ có thể đi ra khỏi đám người, lần lượt lấy ra vũ khí của mình, xóa liên hệ rồi giao cho Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh lấy hai món vũ khí trong đó, khi đang định cầm lấy cái thứ ba thì…

"Tôi có một yêu cầu!"

Diệp Bắc Minh nói một câu.

"Sao thế?"

Nghê Mộng Tuyết cười kỳ quái một tiếng: "Đã đồng ý với chị thì không được đổi ý đâu".

"Nếu không chị đây sẽ khiến cậu vô cùng hối hận!"

Diệp Bắc Minh chỉ vào Bạch Tuấn Khanh nói: "Tôi muốn vũ khí của anh ta!"

Ông lão cuối cùng cảm kích nhìn Diệp Bắc Minh một cái!

Sắc mặt Bạch Tuấn Khanh tái xanh: "Tiểu tạp chủng, cậu con mẹ nó muốn chết đúng không?"

"Vũ khí của ông đây mà cậu cũng dám mơ tưởng? Có tin một bàn tay của ông đây cũng có thể đập chết cậu được không! Đệt!"

Diệp Bắc Minh nhún vai: "Cô xem, anh ta lại còn uy hiếp tôi".

"Với thái độ này của anh ta, về sau chắc chắn sẽ trả thù tôi, không bằng tôi cứ ôm đùi Nghê Hoàng cô nương cho tốt còn hơn!"

"Có Nghê Hoàng cô nương ở đây, chắc chắn anh ta không dám làm gì tôi!"

Nghe nói vậy,

gương mặt xinh đẹp của Nghê Mộng Tuyết trầm xuống: "Bạch Tuấn Khanh, giao vũ khí của cậu ra đây!"

Bạch Tuấn Khanh không thể tin vào tai của mình, sắc mặt lập tức trắng bệch, anh ta cầu khẩn: "Chị họ, em là em họ cùng huyết thống với chị đấy!"

"Vũ khí của em là vũ khí bản mệnh, dùng máu thịt uẩn dưỡng mấy chục năm đấy!"

"Cứ thế mà giao cho thằng nhãi này, thực lực của em nhất định sẽ bị giảm đi nhiều, em không cam tâm!"

Nghê Mộng Tuyết gần như trong nháy mắt liền xuất hiện phía trước Bạch Tuấn Khanh, ngay cả không khí cũng không có chút dao động nào!

Thật đúng là thân pháp khủng khiếp, cảnh giới của cô ta chắc chắn đã vượt qua Tổ Cảnh!

Bốp!

Một âm thanh giòn giã vang lên!

Bạch Tuấn Khanh bay ra ngoài, răng cũng bị rơi mất mấy cái!

"Ngay cả tôi mà cậu cũng không nghe?", sắc mặt Nghê Mộng Tuyết âm u lạnh lẽo.

Mặc dù do Diệp Bắc Minh châm ngòi trước!

Nhưng Nghê Mộng Tuyết căn bản không quan tâm!

Cái cô ta quan tâm là, Bạch Tuấn Khanh dám ngỗ nghịch không nghe mệnh lệnh của cô ta!

Bạch Tuấn Khanh run rẩy một chút, vô cùng không tình nguyện lấy ra một thanh hắc kim cổ đao!

Anh ta xóa mối liên hệ với nó rồi giao cho Diệp Bắc Minh: "Tiểu tạp chủng, cây đao này tạm thời gửi ở chỗ cậu!"

"Cậu chờ đó cho tôi, ông đây thề nhất định sẽ rút gân lột da cậu!"

Diệp Bắc Minh xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: "Cô nhìn đi, anh ta vẫn uy hiếp tôi..."

"Bạch Tuấn Khanh cậu muốn chết đúng không?", Nghê Mộng Tuyết hoàn toàn nổi giận, một đá đạp Bạch Tuấn Khanh bay ra ngoài.

"Lập tức xin lỗi vị công tử này!"

Bạch Tuấn Khanh phun ra một ngụm máu tươi, xương sườn trước ngực bị gãy mất bảy, tám chiếc!

Đứng lên giống như chó chết!

Nhặt thanh hắc kim cổ đao trên mặt đất lên, dùng hai tay đưa đến trước mặt Diệp Bắc Minh: "Vị công tử này, tôi biết sai rồi, thật xin lỗi..."

"Ngài nhận lấy thanh hắc kim cổ đao này đi, cầu xin ngài!"

Bạch Tuấn Khanh cực kỳ khuất nhục!

Quỳ trên mặt đất, nâng thanh hắc kim cổ đao lên quá đỉnh đầu!

Xấu hổ giận dữ muốn chết!

Diệp Bắc Minh cười, cầm lấy hắc kim cổ đao: "Vậy bản công tử liền thu nhận, về sau chờ tôi biểu diễn đi!"

Nghê Mộng Tuyết cười: "Hahaha, vậy cảm ơn em trai nhỏ nha!"

"Chỉ cần Nghê Hoàng thất bại, sau này chị đảm bảo cậu được ăn ngon uống sướng tại Mị tộc!"

Sâu trong đôi mắt đẹp là luồng sát ý không dễ dàng phát hiện!

Bạch Tuấn Khanh tức muốn thổ huyết!

Trong lòng càng gào thét như kẻ điên: “Tiểu tạp chủng cậu chờ đó cho tôi! Chờ sau khi việc này kết thúc ông đây nhất định sẽ nghiền nát xương cốt của cậu từng tấc từng tấc một, khiến cậu chết đi như một con giun!”

Lúc này,

Nghê Hoàng đi ra khỏi đại điện,

hai mắt đỏ ngầu.

Nhìn thấy Bạch Tuấn Khanh quỳ trên mặt đất, khuôn mặt sưng thành đầu heo.

"Anh ta sao thế?"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Không biết, chắc là anh ta thích quỳ đấy".

Lông mày Nghê Hoàng nhíu lại, nhìn thật sâu vào Diệp Bắc Minh một cái: "Đi, bây giờ chúng ta liền đi Mị Cảnh!"

Hai người quay người rời đi.

Giọng Nghê Mộng Tuyết trầm xuống: "Đi, chúng ta cũng đi!"

Trên đường,

Nghê Hoàng nhịn không được hỏi: "Vì sao Bạch Tuấn Khanh lại quỳ xuống trước anh thế? Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Chương 1820: Bước vào Mị Cảnh

Diệp Bắc Minh cười nhạt: "Tôi đồng ý với Nghê Mộng Tuyết, chỉ cần quấy rối cô sau khi tiến vào Mị Cảnh!"

"Cô ta sẽ cho tôi ba kiện vũ khí có khí linh!"

"Anh đồng ý?"

Nghê Hoàng sững sờ.

"Đồng ý chứ!"

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Có thể miễn phí lấy được ba kiện vũ khí thông linh, sao lại không đồng ý chứ?"

"Phụt!"

Nghê Hoàng che miệng, cười run rẩy hết cả người: "Sao trước kia tôi không nhận ra anh lại xấu tính như thế nhỉ?"

"Hiện tại nhận ra vẫn chưa muộn”, Diệp Bắc Minh cười nói.

Một lát sau.

Sắc mặt Nghê Hoàng trở nên nghiêm nghị: "Anh làm như vậy, xem như hoàn toàn đắc tội Nghê Mộng Tuyết, không đáng giá!"

"Tôi cảm thấy rất đáng!", Diệp Bắc Minh thuận miệng trả lời.

Nghê Hoàng thầm thổn thức!

Sao cô ta có thể biết được, ba kiện vũ khí thông linh!

Đủ để Tiểu Tháp mở ra thêm một tầng!

Sau khi hủy diệt năm Thần Tông lớn, Diệp Bắc Minh thu được gần mười kiện vũ khí thông linh!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã mở ra tầng thứ năm!

Hôm nay lại lấy được thêm ba kiện nữa, có thể mở được tầng thứ sáu!

Nhiều nhất có thêm mấy chục thanh vũ khí thông linh, có lẽ Tiểu Tháp sẽ có thể khôi phục!

Tuyệt đối đáng giá!

Nhưng mà.

Dường như Nghê Hoàng đã hiểu nhầm!

Gương mặt xinh đẹp của cô ta hơi đỏ lên, gắt gỏng mắng: "Những hồng nhan tri kỷ kia của anh bị anh lừa gạt vào tay như thế đúng không?"

"Cô có ý gì cơ?"

Diệp Bắc Minh sững sờ, còn chưa kịp phản ứng.

"Được rồi, đừng giả vờ nữa!"

Nghê Hoàng tức giận trừng mắt lườm Diệp Bắc Minh, khuôn mặt vẫn còn hơi ửng đỏ: "Chuyện tốt tối hôm qua anh làm, tôi đã nhìn thấy hết rồi! Anh đúng là kẻ đáng giận!"

"Bố đã nói với tôi, anh từ chối đề nghị của ông ấy!"

"Có điều... Nếu anh có thể giúp tôi kế thừa vị trí Mị Vương, tôi... tôi có thể cho anh một cơ hội!"

"Nhưng mà, tôi tuyệt đối không làm bé!"

Nói xong, cô ta giậm giậm chân rồi chạy biến.

Để lại cho Diệp Bắc Minh một bóng lưng!

Chỉ còn lại mình Diệp Bắc Minh đứng trong gió lộn xộn: "Đậu mẹ! Nghê Hoàng cô nương, cô hiểu nhầm rồi!"

Cuối cùng.

Anh đuổi kịp Nghê Hoàng tại một quảng trường!

Trung tâm quảng trường, một đàn tế cao trăm trượng đột ngột mọc lên từ mặt đất, mỗi một cục gạch đều khắc đầy phù văn, năng lượng mạnh mẽ bao trùm từng tấc không khí!

Điều khiến Diệp Bắc Minh chấn động nhất, chính là hai lão già canh giữ đàn tế.

Một béo một gầy.

Nhìn hai lão già trước mặt, lần đầu tiên Diệp Bắc Minh cảm thấy mình thật nhỏ bé!

Chỉ đối diện một ánh mắt, mà như thể bị nhìn thấu hết thảy!

Nghê Hoàng giới thiệu: "Hai vị trưởng lão, người này là anh Diệp, Diệp Bắc Minh".

"Anh Diệp, tại Mị Tộc, thực lực của hai vị trưởng lão này gần tương đương bố của tôi".

Diệp Bắc Minh chợt hiểu ra.

Như vậy còn được!

Chứ nếu tùy tiện kéo hai trưởng lão của Mị Tộc mà có loại thực lực này, thì cũng quá kinh khủng.

Hai lão già mập gầy hình như không hề có hứng thú với Diệp Bắc Minh, chỉ nhìn thoáng qua liền lắc đầu: "Nghê Hoàng, đây chính là giúp đỡ cô mang tới?"

"Mới chỉ là cảnh giới Thiên Thần? Cô chắc chắn chứ?"

Nghê Hoàng không có bất kỳ do dự gì, gật đầu: "Chắc chắn!"

Mặc dù hai lão già hơi bất ngờ, nhưng không nói thêm lời thừa.

"Được! Tiếp đó tôi sẽ truyền cho hai người tiến vào Mị Cảnh!"

"Nhớ kỹ, hai người chỉ có thời gian ba ngày, nếu hết thời gian mà Nghê Hoàng cô còn chưa thông qua kiểm tra của Mị Cảnh, sẽ bị xem là thất bại!", lão già béo nhắc nhớ một câu.

Nghê Hoàng nhìn thoáng qua Diệp Bắc Minh, gật đầu.

Lão già béo và lão già gầy không nói nhiều nữa, tự lấy ra một ngọc bội màu đỏ như máu.

Trong nháy mắt hai ngọc bội hợp nhất, toàn bộ đàn tế lấp lóe ánh sáng màu đỏ!

Đến khi ánh sáng màu đỏ biến mất, hai người Nghê Hoàng và Diệp Bắc Minh đã biến mất!

Cùng lúc đó.

Vù!

Một quả cầu thủy tinh siêu lớn bên dưới đàn tế bỗng lập lòe, hiện ra hình ảnh.

Của hai người Diệp Bắc Minh và Nghê Hoàng.

Dường như hai người đang ở trong một không gian khép kín, bốn phía đều là vách tường màu xanh đen!

Cả người Nghê Hoàng sửng sốt: "Đây là nơi nào?"

"Đù má!"

Diệp Bắc Minh lại càng hồ đồ: "Tình huống gì đây vậy?"

Không gian hai người đang đứng trong đó giống y như đúc không gian bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Nếu không phải Diệp Bắc Minh vô cùng xác định, nơi này tuyệt đối không phải bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, anh thậm chí hoài nghi liệu có phải mình đi đến nhầm chỗ hay không!

Lúc này.

Nghê Hoàng dường như nghĩ tới điều gì đó, con ngươi hung hăng co rụt lại!

Cô ta kinh ngạc nhìn về phía Diệp Bắc Minh: "Anh Diệp, anh rất quen thuộc với nơi này à?"

"Sao cô biết được?"

Diệp Bắc Minh vô cùng nghi ngờ.

Nghê Hoàng ngạc nhiên nhìn Diệp Bắc Minh: "Anh Diệp, Mị Cảnh là nơi đặc biệt nhất của Mị Tộc chúng tôi, là một thế giới không gian do tổ tiên Mị Tộc thành lập!"

"Nơi đây có thể thăm dò nội tâm của người tiến vào Mị Cảnh, từ đó bắt chước ra nơi mà trong lòng người này sợ hãi nhất hoặc để ý nhất!"

"Nơi này là thế giới nội tâm của anh Diệp!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK