Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1004: Ông lão thần bí

Cổ Vân Tiêu lạnh lùng nói: “Nếu vừa rồi ông ra tay thì trong vòng một ngày nhà họ Lục sẽ biến mất không còn sót lại chút gì!”

Lục Lăng Phong thầm kinh hãi, nắm chặt nắm đấm: “Thế nhưng đến cả ông, ông ta cũng dám sỉ nhục!”

Ánh mắt Cổ Vân Tiêu vẫn phẳng lặng như làn nước, âm trầm nói: “Lão phu bị sỉ nhục chút thì có là gì đâu, nếu Tổng viện Giám Sát truy cứu lại chuyện kia thật thì...”

Hoàng Phủ Tề hoảng loạn nói: “Chúng ta toang rồi còn gì?”

Cổ Vân Tiêu cười khẩy nói: “Sợ cái gì?”

“Chuyện năm ấy, bát đại gia tộc chúng ta chỉ có tác dụng xúc tác thôi, nguyên nhân chân chính hủy diệt đại lục Chân Võ còn có một cái khác!”

“Một tên Diệp Bắc Minh nhỏ nhoi không nhấc nổi sóng gió gì đâu!”

“Sóng gió càng lớn cậu ta chết càng nhanh!”

Nói xong, Cổ Vân Tiêu xoay người đi vào một căn mật thất.

Ông ta niệm vài câu chú ngữ với một cái bia đá thần bí rồi quỳ rạp xuống.

Im lặng chờ đợi.

Một lát sau.

Tấm bia thần kia tỏa sáng rực rỡ, chiếu ra một hình ảnh.

Ở trong khung hình kia là một ông lão đang ngồi trên một cái ghế đá, Cổ Vân Tiêu chỉ nhìn thoáng qua ông lão đó đã hoảng sợ cúi đầu.

“Đại nhân, xảy ra chuyện lớn rồi...”

Cổ Vân Tiêu cẩn thận kể lại mọi chuyện một lần nữa.

Ông lão kia lạnh nhạt nói: “Ồ? Diệp Bắc Minh à?”

Cổ Vân Tiêu gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, tên này mới tới cảnh giới Thần Vương thôi mà đã có sức mạnh giết chết cường giả cảnh giới Vực Vương rồi!”

“Quả thật còn khủng khiếp hơn Diệp Phá Thiên năm xưa nữa!”

Ông lão kia mỉm cười đầy ẩn ý: “Ha ha, ông đã từng gặp Diệp Phá Thiên rồi à? Nói hươu nói vượn!”

“Này...”

Cổ Vân Tiêu sợ hết hồn, nói: “Không ạ... chưa từng gặp, chỉ thông qua ghi chép của gia tộc mà biết đôi chút”.

“Tiểu nhân lỡ lời ạ, mong đại nhân trách phạt!”

“Nhưng mà đại nhân ạ, tên này chỉ mới tới cảnh giới Thần Vương mà giết được cảnh giới Vực Vương chính là nhờ vào một thanh kiếm!”

“Một thanh kiếm sao?”

Nghe đến đây, ông lão kia hứng thú hơn chút.

“Mời đại nhân xem thử!”

Cổ Vân Tiêu lấy ra một miếng thủy tinh màu tím.

Ông ta rót chân nguyên vào đó.

Miếng thủy tinh sáng rực, mô hình kiếm Càn Khôn Trấn Ngục hiện lên.

Một luồng khí tức xa xưa hùng hồn ập tới, ông lão kia hơi sửng sốt: “Thanh kiếm này là...”

Ông lão vô cùng kích động.

Ký hiệu được khắc trên thân kiếm Càn Khôn Trấn Cung cực kỳ tương tự với ký hiệu ông lão kia thấy ở chiến trường Thái Cổ.

"Lẽ nào nó là do Diệp Phá Thiên cầm ra từ đó?"

Ông lão trầm ngâm nói: “Cổ Vân Tiêu, ông có biết cái kết khi lừa gạt tôi là gì không?”

Rầm rầm rầm!

Cổ Vân Tiên điên cuồng dập đầu xuống đất: “Đại nhân, tôi dám dùng tính mạng của người nhà họ Cổ thề!”

“Thề rằng mỗi một câu của mình đều là sự thật, nếu Tổng viện Giám Sát không nhúng tay vào thì bọn tôi đã giết được cái tên chó má Diệp Bắc Minh kia rồi!”

“Nào cần làm phiền đại nhân đâu chứ!”

Ánh mắt ông lão kia chợt lóe, không nói gì.

Một lát sau, giọng nói lạnh như băng vang lên: “Bên phía Tổng viện Giám Sát lão phu sẽ xử lý!”

“Trong vòng một ngày, trên thế giới này sẽ không có Diệp Bắc Minh này nữa”.

Cổ Vân Tiêu mừng rỡ, dập đầu nói: “Thuộc hạ biết rồi ạ!”

Cùng lúc đó.

Ở sâu trong Tổng viện Giám Sát, trong một tòa nhà cổ kính.

“Con cháu của Diệp Phá Thiên ư? Diệp Bắc Minh...”

“Diệp Phá Thiên ơi Diệp Phá Thiên, lẽ nào đây là thứ Diệp Phá Thiên chuẩn bị cho con cháu mình sao?”

Mắt ông lão chợt lóe như đang tự hỏi gì đó.

Ngay sau đó, ông lão bật cười: “Chỉ một hậu duệ cảnh giới Thần Vương thì có thể thay đổi được gì chứ?”

“Ma Phong!”

Vút!

Một làn gió thổi qua, một người đàn ông mặc áo choàng đen quỳ xuống nói: “Có thuộc hạ!”

“Nghe được hết nhỉ?”

Ngón tay khô héo của ông già kia nhẹ nhàng gõ ghế đá: “Giết Diệp Bắc Minh rồi đem thanh kiếm kia về đây!”

...

Sau khi rời khỏi học viện Giám Sát, Phùng Vũ dừng bước: “Chu Long, cậu đã dùng lưu ảnh thạch ghi lại hình ảnh vừa rồi chưa?”

Chu Long chắp tay đáp: “Thầy Phùng, đã ghi lại hết rồi ạ”.

Phùng Vũ hài lòng gật đầu: “Cậu đưa lưu ảnh thạch cho Diệp Bắc Minh, nói với cậu ta rằng chúng ta đã cứu vợ chưa cưới của cậu ta đến đây rồi”.

“Vâng ạ!”

Chu Long vừa định rời đi.

Đạm Đài U Nguyệt bỗng mỉm cười nói: “Thầy phùng, để tôi đi đi”.

“Em đi à?”, Phùng Vũ hơi bất ngờ.

“Đúng vậy”.

Đạm Đài U Nguyệt gật đầu.

Phùng Vũ suy nghĩ một chút rồi đồng ý.

...

Nhà họ Diệp.

Diệp Bắc Minh vừa mới chữa trị hoàn tất vết thương trên người Diệp Thanh Lam và Diệp Thanh Dương.

Một tên người hầu hối hả chạy vào: “Cậu chủ, bên ngoài có một nam một nữ đến đây tự xưng là người của Đế tộc ở đại lục Linh La”.

Diệp Bắc Minh nhướng mày.

Tên người hầu thứ hai chạy vào: “Cậu chủ, có một cô gái giới thiệu mình tên là Đạm Đài U Nguyệt, đến đây cầu kiến ngài!”

Diệp Bắc Minh nghĩ một lát rồi bảo: “Bảo bọn họ đến đại điện!”

“Vâng ạ!”
Chương 1005: Liên minh với Đế tộc?

Mười lăm phút sau, trong đại điện nhà họ Diệp.

Diệp Bắc Minh vừa xuất hiện, Đế Khuyết đã bước tới chào hỏi: “Cậu Diệp, cậu đã đi ra rồi”.

“Tôi đại diện cho Đế tộc thành tâm mời cậu gia nhập!”

“Ở đây có một nghìn viên đan dược cấp Đế, một trăm triệu cân nguyên thạch, ba trăm gốc dược liệu hơn mười nghìn năm tuổi!”

“Đương nhiên đây chỉ là quà gặp mặt”.

“Chỉ cần cậu Diệp đồng ý gia nhập Đế tộc thì còn có nhiều phần quà tốt hơn đang chờ đợi cậu!”

Đế Khởi La kiêu ngạo hỏi: “Hì hì, nể mặt anh quá rồi nhỉ?”

“Còn không mau đồng ý đi, sau này Đế tộc bọn tôi sẽ là chỗ dựa vững chắc cho nhà họ Diệp anh!”

Diệp Bắc Minh bình tĩnh trả lời: “Muốn tôi gia nhập thế lực sau lưng các người là điều không thể!”

Đế Khuyết nhướng mày: “Ồ? Cho xin lý do”.

Đế Khởi La rất thất vọng: “Vì sao chứ?”

Đạm Đài U Nguyệt vẫn im lặng không nói gì.

“Nhưng mà!”

Diệp Bắc Minh liếc mắt nhìn bọn họ nói tiếp: “Nhà họ Diệp có thể liên minh với các người!”

Đế Khuyết sửng sốt: “Liên minh ư?”

“Đúng vậy, liên minh”.

Diệp Bắc Minh gật đầu một cách hiển nhiên: “Cả hai bên có địa vị ngang nhau, tôi cũng không bị các quy tắc của các người trói buộc!”

Sắc mặt Đế Khuyết hơn trầm xuống: “Cậu Diệp, tôi nghĩ cậu hiểu nhầm rồi”.

“Đế tộc chúng tôi không cần linh minh với gia tộc nào cả, cái chúng tôi cần chính là cậu Diệp gia nhập Đế tộc mà thôi!”

Ông ta coi trọng Diệp Bắc Minh.

Không có nghĩa là coi trọng cả nhà họ Diệp.

Có thể nói rằng ngoại trừ Diệp Bắc Minh ra, thì Đế tộc khinh thường tất cả người nhà họ Diệp.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Vậy thì không cần bàn bạc gì nữa, tiễn khách!”

Sắc mặt Đế Khuyết lập tức tối sầm: “Cậu Diệp, tuy cậu có chút thực lực đó nhưng sợ rằng cậu còn chưa biết rõ về thực lực của Đế tộc đâu nhỉ!”

“Nếu cậu muốn gia nhập Đế tộc thì lão phu giơ cả hai tay hoan nghênh!”

“Nhưng nếu là liên minh, dựa vào thực lực của nhà họ Diệp... ha ha”, Đế Khuyết cười khẩy nói: “Dẫu có là ở thời kỳ mạnh nhất của Diệp Phá Thiên khi xưa cũng không có tư cách ấy!”

Đế Khởi La luống cuống: “Ông Chín, ông nói cái gì thế”.

“Chẳng phải khi chúng ta tới đây đã thống nhất với nhau rồi hay sao, thế nào lại thành như vậy chứ?”

Đế Khuyết hừ nói: “Cậu ta muốn liên minh chả khác nào mơ mộng hão huyền!”

“Diệp Bắc Minh, cậu vẫn nên cân nhắc một chút đi, một là gia nhập Đế tộc”.

“Vứt bỏ họ Diệp của mình đổi thành họ của Đế tộc bọn tôi!”

“Hai là chúng tôi sẽ thu hồi toàn bộ điều kiện cho cậu vừa rồi lại!”

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Tiễn khách!”

Một tên người hầu bước lên nói: “Vâng thưa cậu chủ! Hai vị, xin mời trở về”.

“Hừ!”

Đế Khuyết hừ, phất tay áo rời đi.

Trước khi đi ông ta để lại một câu: “Tám gia tộc Thần Huyết kia không phải hàng dễ xơi đâu!”

“Diệp Bắc Minh, tôi tin rằng cậu sẽ hối hận sớm thôi”.

“Đế tộc bọn tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể đổi ý liên hệ với bọn tôi!”

Rồi ông ta để lại một miếng ngọc bội.

Diệp Bắc Minh chỉ tay ra, ngọc bội hóa thành một đống bột mịn: “Không cần”.

Đế Khuyết tức điên, bật cười nói: “Ha ha ha ha, được lắm!”

“Diệp Bắc Minh, tôi xem một mình cậu làm cách nào chống lại tám gia tộc Thần Huyết kia!”

Sau khi bọn họ rời khỏi nhà họ Diệp.

Đế Khởi La tức giậm chân: “Ông Chín, sao ông lại nói vậy chứ!”

“Chúng ta đâu có định vậy đâu!”

Gương mặt già nua của Đế Khuyết tối sầm lại rồi lắc đầu bảo: “Điều này sao có thể trách ông được chứ? Tên nhóc này lại muốn liên minh với Đế tộc đó!”

“Nhà họ Diệp có tư cách đó sao?”

Đế Khởi La trầm ngâm nói: “Ông Chín không thấy thiên phú của cậu ta ư?”

Đế Khuyết lắc đầu đáp: “Thiên phú cái gì chứ, tất cả đều dựa vào thanh kiếm kia!”

“Nếu không phải nhờ thanh kiếm kia thì thiên phú của cậu ta cũng bình thường thôi!”

“Khởi La bé nhỏ à, cháu cứ chờ xem, với tính cách của cậu ta sớm muộn gì cũng lật thuyền thôi!”

“Rồi sẽ có ngày cậu ta đến cầu xin Đế tộc, đến lúc ấy, chúng ta muốn ra điều kiện gì chả được!”

Đế Khởi La trầm mặc, một lát sau mới ma xui quỷ khiến thốt ra một câu: “Sợ rằng đến lúc đó sẽ là Đế tộc chúng ta cầu xin cậu ta”.

...

Trong đại điện.

Diệp Bắc Minh nhìn Đạm Đài U Nguyệt: “Nếu mời gia nhập thì không bàn nữa”.

Đạm Đài U Nguyệt vào thẳng vấn đề: “Vật này, cầm lấy!”

Cô ấy vung tay quăng một miếng lưu ảnh thạch ra.

Diệp Bắc Minh khó hiểu bèn rót chân nguyên vào lưu ảnh thạch.

Trong đó hiện lên cảnh đã xảy ra ở học viện Giám Sát, quả nhiên anh đã thấy Chu Nhược Giai.

Sau khi thấy Chu Nhược Giai không có việc gì, Diệp Bắc Minh thở phào nhẹ nhõm.

Đạm Đài U Nguyệt bình thản nói tiếp: “Diệp Bắc Minh, đây là thành ý của chúng tôi!”

“Vợ chưa cưới của anh bị kinh hoảng, chúng tôi đã đưa cô ấy tới Tổng viện Giám Sát để tĩnh dưỡng rồi”.

“Bất cứ lúc nào anh cũng có thể qua thăm cô ấy, đợi đến khi cô ấy khôi phục, chúng tôi sẽ đưa cô ấy về đây!”

“Nếu anh cảm thấy thành ý này đủ rồi thì có thể cân nhắc gia nhập Tổng viện Giám Sát!”

“Nếu như anh không muốn thì coi như tôi chưa từng nói câu ấy!”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh dịu hơn nhiều: “Cảm ơn”.
Chương 1006: Nhị sư tỷ: quên bọn chị đi!

Đạm Đài U Nguyệt hơi bất ngờ: "Anh cũng biết cảm ơn à? Tôi còn tưởng anh oán trời oán đất nữa cơ".

"Khụ khụ, thế hả?"

Diệp Bắc Minh lúng túng ho khan.

Phụt!

Đạm Đài U Nguyệt che miệng cười: "Đương nhiên rồi".

Cảm thấy không phù hợp với thân phận của mình, gương mặt cô ấy trở nên nghiêm túc: "Đúng rồi, còn một chuyện khác nữa, tôi muốn hỏi..."

Đột nhiên.

Nhẫn trữ vật trên ngón tay Diệp Bắc Minh rung lên.

Anh cầm ra một miếng ngọc bội màu đen.

Bên trong truyền tới giọng của Hắc Long Vương: "Đồ nhi, sư tỷ của cậu tỉnh rồi!"

Vạn dặm truyền âm!

Diệp Bắc Minh giật mình: "Cô Đạm Đài, xin lỗi không tiếp truyện được nữa!"

....

Sâu trong Long Đảo.

Bên cạnh Long Trì.

Thiên Nhận Băng đã tỉnh lại, thay một bộ váy dài mới tinh màu lam!

Diệp Bắc Minh nhanh chóng bước lên trước: "Nhị sư tỷ!"

Trạng thái của Thiên Nhận Băng có chút không đúng, vẻ mặt hơi mê mang: "Tiểu sư đệ, em tới đây".

Diệp Bắc Minh khá bận tâm: "Nhị sư tỷ, chị sao thế?"

"Tiểu sư đệ, em có biết thiên nữ không?"

Thiên Nhận Băng quay đầu, dùng vẻ mặt phức tạp nhìn Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Nhị sư tỷ, các chị biết cả rồi sao?"

Thiên Nhận Băng khẽ mỉm cười, giọng vô cùng bình tĩnh: "Ngay từ khi biết chuyện này, bọn chị đã biết số mệnh của mình rồi”.

"Hiến tế sinh mệnh, tu bổ thế giới Chân Võ!"

"Không chỉ có chị, còn có chị, còn có Tiểu Độc Tiên, Lạc Ly, Tử Cơ, Yêu Yêu, Như Khanh, Tuyết Kỳ, Hồng Đào, Như Yên nữa".

"Số phận của họ cũng giống như chị!"

Trái tim Diệp Bắc Minh co thắt.

Chuyện anh lo lắng nhất vẫn phải tới!

Diệp Bắc Minh thở gấp: "Các sư tỷ đâu rồi?"

Thiên Nhận Băng trả lời: "Bọn họ có sứ mệnh của mình!"

"Sứ mệnh gì cơ chứ?"

Diệp Bắc Minh truy hỏi.

Đồng tử của Thiên Nhận Băng co lại: "Tìm long mạch đã mất của đại lục Chân Võ!"

Mặt Diệp Bắc Minh cứng lại.

Tu bổ đại lục Chân Võ hư hại, phải tìm được long mạch đã mất!

Nếu không, tất thảy đều không có tác dụng gì!

"Long mạch ở đâu?"

Thiên Nhận Băng trả lời: "Thế lực của rất nhiều đại lục ở thế giới Cao Võ đều tham gia vào việc chia cắt long mạch của đại lục Chân Võ!"

"Tám gia tộc Thần Huyết chỉ là một trong số đó thôi, còn có những thế lực khac nữa!"

"Mỗi một thế lực đều khổng lồ, dù nhà họ Diệp, thậm chí là Hoa tộc, ở thời kì thịnh vượng cũng không phải là đối thủ của họ".

Cô ấy khẽ gật đầu: "Tiểu sư đệ, chuyện này không liên quan đến em!"

Mặt Diệp Bắc Minh đầy nghiêm nghị: "Chuyện này có liên quan đến em!"

"Chuyện của các chị chính là chuyện của Diệp Bắc Minh em, bất kể thế nào, em cũng không thể để các chị đi hiến tế được!"

Thiên Nhận Băng nhìn Diệp Bắc Minh bằng vẻ mặt phức tạp: "Tiểu sư đệ, chuyện này không đơn giản như em nghĩ đâu".

Diệp Bắc Minh tiến lên: "Nhị sư tỷ, nói cho em biết tất cả đi".

Thiên Nhận Băng vẫn lắc đầu: "Tiểu sư đệ, nếu em biết tất cả thì cũng chỉ tuyệt vọng thôi".

Cô ấy kéo Diệp Bắc Minh vào lòng: "Tiểu sư đệ, ngoan, sứ mệnh của sư tỷ còn chưa hoàn thành!"

Cô ấy vỗ vào lưng Diệp Bắc Minh.

Rồi nhẹ nhàng đẩy anh ra: "Được rồi, chị đi đây"

Diệp Bắc Minh ôm Thiên Nhận Băng: "Không, Nhị sư tỷ, em có thể giúp các chị!"

"Nghe lời, buông tay đi!"

Giọng Thiên Nhận Băng cứng lại.

Diệp Bắc Minh đơ người, buông tay ra.

Thiên Nhận Băng cười thoải mái: "Từ khi chị em bọn chị sinh ra, số mệnh đã định rồi!"

"Tiểu sư đệ, tương lai của em sáng ngời, nhất định có thể đi lên đỉnh cao võ đạo!"

Cô ấy xoay người, kiên quyết rời đi!

Cô ấy đã chuẩn bị hy sinh cho đại lục Chân Võ.

Diệp Bắc Minh đuổi theo kêu lên: "Nhị sư tỷ!"

Thiên Nhận Băng khẽ quát: "Tiểu sư đệ, đứng lại!"

"Không được phép đuổi theo! Thực lực của đệ không đủ để đối địch với chúng. Hứa với ta, không được đi tìm chết".

"Các sư tỷ chỉ có thể đi cùng đệ tới đây, hãy quên bọn chị đi".

"Hãy coi như một giấc mơ đi".

Diệp Bắc Minh cứng ngắc tại chỗ!

Anh trơ mắt nhìn Thiên Nhận Băng rời đi.

Hai nắm đấm siết chặt lại.

Hắc Long Vương đi tới: "Đồ nhi".

Mắt Diệp Bắc Minh đỏ lên: "Sư phụ, thực lực của con không đủ thật sao?"

"Con mới ở cảnh giới Thần Vương đã có thể chém chết được cao thủ Vực Vương!"

"Tại sao sư tỷ không tin con?"

"Vực Vương là thứ gì? Chỉ là con kiến hôi thôi!"

Hắc Long Vương cười lạnh: "Tôi nói cho cậu biết, kẻ địch còn kinh khủng gấp trăm lần thầy!"

"Còn mạnh hơn cảnh giới Vực Chủ trăm lần sao?"

Đồng tử của Diệp Bắc Minh co lại.

Hắc Long Vương tiếp tục nói: "Sư tỷ của cậu làm đúng lắm, dựa vào tính cách của cậu, nếu trực tiếp đi gây chuyện với những kẻ đó!"

"Cậu cảm thấy cậu có chết không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK