Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 376: Chết rồi

Vậy mà hai ông lão kia lại bị Diệp Bắc Minh đánh một quyền tan xác.

Thật kinh khủng!

“Haha!”

Tào Sảng cười ha hả.

Cho dù cậu ta đang bị Diệp Bắc Minh bóp chặt cổ, sắp nghẹt thở đến nơi thì vẫn cười như điên, nói: “Hay lắm, chơi hay lắm!”

“Hai lão già kia là do ba tao gài bên cạnh, phiền chết đi được!”

“Mày giết hay lắm!”

“Tốt quá, thật tốt quá! Haha...”

Tào Sảng cười phá lên như một thằng điên.

Trần Lê Y nói: “Lẽ nào tinh thần tên kia không bình thường?”

Vạn Lăng Phong nhíu mày: “Hình như có chút vấn đề!”

Lúc này.

Phía xa xa có hơn mười chiếc xe bọc thép và một đội quân khoảng ba nghìn người đang lại gần.

Cầm đầu là một tên tướng quân, khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh đang bóp cổ Tào Sảng thì sợ hết hồn.

Bèn quát lên: “Ranh con kia, cậu đang làm gì đó?”

“Còn không mau thả tiểu vương gia ra!”

Dương Chiến Ưng.

Ông ta là một trong mười ba vị thái bảo của vua Tây Vực.

Dương Chiến Ưng chỉ huy ba nghìn binh lính bao vây đám người Diệp Bắc Minh.

“Haha!”

Tào Sảng cười to: “Dương tướng quân, ông tới chậm rồi”.

Dương Chiến Ưng sợ tụt quần, quỳ xuống đất nói: “Tiểu vương gia... thật xin lỗi...”

Tào Sảng nhìn vào Diệp Bắc Minh, vẫn cười điên loạn như vậy: “Haha, thấy chưa, người của tao tới rồi”.

“Tao thừa nhận đúng là mày có chút sức mạnh đó, nhưng mà...”

“Haha, không ngờ tới phải không, ba tao là vua Tây Vực đấy!”

“Mày nói thử xem, lát nữa tao sẽ chơi chết mày thế nào...”

Diệp Bắc Minh chỉ bình thản nói: “Ồn ào”.

Cổ tay anh siết chặt lại một chút.

Một tiếng “răng rắc” giòn tan vang lên.

Cổ của Tào Sảng bị bóp nát.

Tròng mắt của cậu ta lòi ra ngoài, trên mặt tràn ngập sự sợ hãi và hối hận tột cùng!

Giống như đang hỏi rằng: Sao mày dám giết tao?

Sao tên kia có thể giết mình chứ?

Tao là con trai của vua Tây Vực mà!

“Ơ...”

Vạn Lăng Phong và Lâm Thương Hải cũng ngơ ngác.

Bọn họ không ngờ rằng chủ nhân dù biết Tào Sảng là con trai của vua Tây Vực mà còn quả quyết bóp chết cậu ta như thế.

“Đây đúng là tính cách của chủ nhân mà! Đỉnh! Quá đỉnh! Đỉnh của chóp luôn!”, bọn họ thầm nghĩ.

Vạn Lăng Phong kích động đến mức run cả người.

Ông ta vốn là chiến thần nên tất nhiên biết vua Tây Vực khủng khiếp đến mức nào.

Lâm Thương Hải túa mồ hôi lạnh.

“Á...”

Còn mấy thanh niên đi chơi với Tào Sảng thì sợ vãi đái.

Bọn họ bị dọa điên người rồi!

Cả đám hét lên thảm thiết như heo chọc tiết!

“Tiểu vương gia!”

“Không, tiểu vương gia chết rồi!”

“Tiêu rồi, cả nhà tôi tiêu đời rồi, tiểu vương gia chết rồi...”

Cả đám sợ tới mức xụi lơ.

Tiểu vương gia chết rồi!

Chắc chắn vua Tây Vực sẽ bắt bọn họ chôn cùng cậu ta.

Đầu óc Dương Chiến Ưng ong ong, hai mắt ông ta đầy tơ máu.

Ông ta vừa định hạ lệnh giết chết Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh đã ra lệnh trước rồi: “Giết hết tất cả, không chừa lại tên nào!”

“Cái gì?”

Dương Chiến Ưng sững người.

Bọn họ chỉ có vài người thôi mà muốn giết ba nghìn binh lính của ông ta sao?

Cậu ta muốn lên trời ở hả?

Xoẹt xoẹt...!

Diệp Bắc Minh vẫy tay, kiếm Đoạn Long xuất hiện.

Một luồng kiếm khí quét qua, đồng tử của Dương Chiến Ưng co rút lại, trong đôi mắt ông ta phản chiếu hình bóng luồng kiếm khí kia.

“Cậu rốt cuộc là ai...”, Dương Chiến Ưng sững người đứng ngây tại chỗ.

Ầm!

Ông ta và hơn trăm người đằng sau đã hóa thành một bãi máu loãng.

Vạn Lăng Phong quát lên: “Giết!”

Lâm Thương Hải theo sát đằng sau, nhập cuộc chiến đấu.

Đám người Đường Hạo Thiên ngơ ngác đứng đó, nhìn cảnh này mà cả bọn sợ cứng người.

Bọn họ trố mắt nhìn.

Trong lòng cả bọn sóng gió cuồn cuộn nổi lên.

Hơn nửa tiếng sau, đám người Đường Thiên Ngạo vẫn còn trong cơn sốc tinh thần ấy.

Diệp Bắc Minh, Vạn Lăng Phong, Lâm Thương Hải, chỉ mỗi ba người họ ra tay thôi mà đã quét sạch đội quân ba nghìn binh lính của vua Tây Vực!

Đám thanh niên đua xe kia đều đã bị diệt sạch.

Đám người Đường Thiên Ngạo đã sốc nặng lắm rồi!

“Ừng ực!”

Cụ Trịnh nuốt nước miếng: “Tôi tin hội trưởng diệt sạch nhà họ Long thật rồi!”

“Thủ đoạn cỡ này thì ngoại trừ hội trưởng ra thì chẳng còn ai làm được cả”.

“Đây là ba nghìn người đó...”, da đầu Đường Thiên Ngạo run lên.

Diệp Bắc Minh từ tốn quay về.

Trên người anh không dính chút máu nào.

Hai người Vạn Lăng Phong và Lâm Thương Hải đã thấm đẫm máu tươi, cả người bọn họ đều bốc lên một mùi máu tươi tanh tưởi khiến người ta buồn nôn.

Diệp Bắc Minh nói: “Tiếp tục lên đường”.

...

Cùng lúc đó, ở doanh trại của vua Tây Vực.

Vua Tây Vực Tào Anh đang mặc một bộ áo giáp màu vàng kim, đang điều binh khiển tướng trên sa trường.

“Giết! Giết! Giết!”

Hơn một triệu binh lính phát ra những tiếng động ầm ĩ đinh tai nhức óc.

Một ông lão chắp tay sau lưng, nhìn vào một triệu binh lính trên thao trường.

Ông lão đó khiếp sợ nói: “Đây là sát ý do một triệu binh linh tỏa ra sao? Cho dù phía trước có là Võ Thánh thì sợ cũng phải nhượng bộ rút binh mà thôi!”

“Haha!”

Tào Anh ngửa mặt lên trời cười to, hăng hái nói: “Một triệu binh lính này chỉ đâu đánh đó!”

Ông ta vung bàn tay to lên.

Thanh kiếm dài trong tay chỉ về hướng Bắc, nói: “Giết!”

“Giết! Giết! Giết!”

Một triệu quân lính đồng thanh hét to.

Ông lão khiếp đảm, nhìn vào hướng mà vua Tây Vực chỉ...

Long Đô!

“Lẽ nào ông ta muốn làm Long Chủ! Hít!”, sau lưng ông lão có một làn khí lạnh.

Bỗng nhiên.

“Báo! Báo! Báo...!”

Một tên lính hoảng sợ chạy vọt vào, giọng nói đầy run rẩy, ghé vào dưới chân Tào Anh bẩm báo: “Vương thượng, tiểu vương gia... chết rồi ạ...”
Chương 377: Tôi phải diệt mười tộc của hắn!

Vua Tây Vực Tào Anh nghe thấy vậy, ánh mắt rơi trên người tướng sĩ.

Con trai ông ta chết?

Đùa gì thế!

Ầm!

Một cước đạp bay tướng sĩ này, giọng nói mang theo ý lạnh: “Đồ khốn, bổn vương đang dẫn binh ở sa trường”.

“Mày nói ra những lời này, chẳng lẽ muốn náo động lòng quân?”

Vung tay lên: “Người đâu! Mang xuống, chém!”

“Rõ!”

Ba mươi thân binh tiến lên kéo người này xuống.

Tướng sĩ hoảng sợ gào thét thảm thiết: “Vương Thượng… lời tôi nói đều là thật!”

Tào Anh cảm thấy không đúng lắm: “Từ từ!”

Thân binh buông tướng sĩ này ra.

Tào Anh lạnh lùng nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu mày dám lừa gạt tao, tao giết cửu tộc nhà mày!”

Tướng sĩ này run rẩy: “Vương Thượng, tôi là lính trinh sát của Dương tướng quân”.

“Một giờ trước, trên đường Tiểu Vương gia đi về phía thành Võ Đế đã gặp phải một đám võ giả không rõ thân phận”.

“Sau khi Tiểu Vương gia và bọn họ nảy sinh mâu thuẫn, những võ giả kia liền đại khai sát giới”.

“Những người đó không phát hiện ra tôi, chờ đến khi bọn họ rời đi…”

Lính trinh sát này toàn thân run rẩy.

Giống như chịu một loại kinh sợ nào đó!

Tào Anh lạnh lùng nói: “Mày đã nhìn thấy cái gì?”

Ánh mắt lính trinh thám đỏ bừng: “Tôi nhìn thấy thi thể của Tiểu Vương gia”.

“Không thể nào! Con trai của Tào Anh tôi không thể chết!”

Tào Anh lắc đầu, vốn không tin.

“Toàn bộ Tây Vực không ai dám động đến con trai tôi”.

“Dù là thành Võ Đế cũng không dám làm con trai tôi bị thương, con trai tôi không thể chết”.

Ông ta rất tự tin!

Tự tin tuyệt đối!

Nơi này là Tây Vực.

Ông ta là vua Tây Vực!

Ai mà không biết sự khủng khiếp của vua Tây Vực Tào Anh?

Dù là những người canh giữ cũng nể tình ông ta vài phần.

Lính trinh sát sợ phát khóc, đã sớm biết kết quả này: “Vương Thượng, tôi đã chụp hình…”

Hắn lấy điện thoại, đưa Tào Anh nhìn bức ảnh Tào Sảng tử vong.

“Con trai!!!”

Tào Anh liếc nhìn, gào thét một tiếng.

Tức giận bóp vỡ điện thoại, trên người bộc phát ra luồng khí thế kinh khủng: “Con trai tôi chết?”

“Con trai của Tào Anh tôi đã chết!!!”

Dù là lão giả bên cạnh cũng không khỏi kinh hãi.

Thực lực võ đạo của Tào Anh mặc dù không mạnh, nhưng lại là vua Tây Vực nắm trong tay hơn hai triệu đại quân!

Khí thế này đến Võ Thánh cũng phải tránh lui chín mươi dặm!

Lúc này.

Toàn bộ sa trường rơi vào khoảng không gian tĩnh mịch!

Vua Tây Vực nổi giận!

Hàng triệu đại quân đều ngừng ngở, tiếng gầm thét của Tào Anh vang vọng trong không khí.

“Dương Chiến Ưng đâu?”

“Tên phế vật đó!”

“Có ba ngàn đại quân trong tay mà không bảo vệ được con trai của vua Tây Vực?!!!”

Lính trinh sát hoảng sợ quỳ trên đất: “Vương Thượng, Dương tướng quân cũng đã chết, ba ngàn đại quân chết hết sạch!”

“Cái gì?”

Vua Tây Vực Tào Anh ngây người, ba ngàn quân tinh nhuệ dưới tay Dương Chiến Ưng đã từng chiến đấu với người Hùng Quốc.

Quả đúng là tinh nhuệ trong tinh nhuệ!

Vậy mà toàn quân chết hết!

Tào Anh cảm thấy chuyện không đúng lắm: “Đi, đi hiện trường xem một chút!”

Ông ta dùng tốc độ nhanh nhất dẫn theo mười ngàn thân binh chạy tới hiện trường.

Hai bên đường máu chảy thành sông.

Thi thể đầy đất, thi thể của Tào Sảng nằm ngay trên đường.

Cổ bị bóp nát!

Con ngươi lồi ra, biểu cảm kinh hoàng.

Giống như không ngờ mình sẽ chết!

“Con trai!!!”

Trong mắt Tào Anh đều là tia máu: “Tra, tra cho tôi!!!”

“Hôm nay dù là ai, chỉ cần đi qua con đường này, bắt hết cho tôi!”

“Tôi phải diệt mười tộc của hắn!!!”

Mọi người toàn thân run rẩy.

Vua Tây Vực giận dữ, giữa hàng triệu thi thể nằm đầy đất.

...

Sáu giờ chiều.

Đã đến thành Võ Đế.

Diệp Bắc Minh còn tường rằng thành Võ Đế là một thành trì cổ đại.

Không ngờ sau khi đến, phát hiện cũng không khác thành phố trong nước.

Điểm khác biệt duy nhất chính là thành tường cao vút.

Vô cùng khí phái!

Đa số người sống ở đây đều là võ giả.

Vừa vào thành Võ Đế.

Bỗng nhiên.

Sau lưng truyền tới một giọng nói quen thuộc: “Thần y Diệp, sao anh lại đến thành Võ Đế?”

Quay đầu nhìn lại, Hàn Nguyệt kích động chạy tới.

Ban đầu ở Trung Hải Diệp Bắc Minh đã từng cứu ông nội cô ta là Hàn Kim Long một lần.

Xem như là có chút quan hệ với nhà họ Hàn, anh gật đầu: “Có chút chuyện, sao cô lại ở đây?”

Hàn Nguyệt muốn nói gì đó, một tiếng quát truyền tới: “Hàn Nguyệt, ai cho phép cô tự ý rời khỏi vị trí?”

“Còn không quay về!”

Mặt đẹp của Hàn Nguyệt tái nhợt.

Nhìn Diệp Bắc Minh một cái, nhanh chóng nói: “Tôi được chọn trúng, phải gia nhập tông môn võ đạo”.

Sau đó chạy về!

“Hừ!”

Người phụ nữ trung niên hừ lạnh.

Sau khi lạnh nhạt nhìn đám người Diệp Bắc Minh, nhanh chóng rời đi.

Những người này mặc quần áo trang sức của thế kỷ trước, có chút cảm giác phục cổ.

Giống như người của gia tộc cổ xưa.

Cũng có phần hơi giống người Côn Luân Hư.

Đường Thiên Ngạo giải thích: “Tổng hội trưởng Diệp, những người này đến từ Côn Luân Hư, chắc là tuyển chọn đệ tử”.

“Đoán được”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Côn Luân Hư quả thật có một vài tông môn, cách năm năm hoặc mười năm sẽ tới ngoại giới tuyển chọn một vài đệ tử có thiên phú tập võ.

Diệp Bắc Minh đã sớm nhìn ra, thiên phú tu võ của Hàn Nguyệt không tệ.

Bởi vì không liên quan đến anh, vì vậy anh không nhiều lời.

Bây giờ xem ra Hàn Nguyệt đã được Côn Luân Hư chọn trúng.

“Đi, đi Vạn Bảo Lâu!”

Diệp Bắc Minh chẳng buồn suy nghĩ, anh và Hàn Nguyệt cùng lắm chỉ là quen biết, cũng không quá nhiều liên quan.

Đường Thiên Ngạo kinh hãi: “Tổng hội trưởng Diệp, lập tức đi Vạn Bảo Lâu sao?”

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Nếu không chờ đến Tết?”

“Ực!”

Đường Thiên Ngạo nuốt nước miếng: “Tông hội trưởng Diệp, hay là chúng ta tìm chỗ ở trước, lập kế hoạch một chút?”

“Không cần, đi luôn”.

Diệp Bắc Minh lắc đầu.

...

Hàn Nguyệt theo người phụ nữ trung niên đi cách đó không xa.

Người phụ nữ đột nhiên dừng lại: “Hàn Nguyệt, cô và người đàn ông đó có quan hệ gì? Sao lại gọi hắn là thần y?”

Hàn Nguyệt cúi đầu: “Phùng trưởng lão, anh ta đã cứu ông nội tôi một lần, y thuật rất nghịch thiên!”

“Hơn nữa…”

Phùng trưởng lão trực tiếp cắt lời cô ta, khinh thường bật cười: “Y thuật rất nghịch thiên? Ha ha ha ha!”
Chương 378: Thị nữ của tôi mà bà cũng dám đánh

“Hàn Nguyệt, ánh mắt mấy người giới thế tục các cô quá rác rưởi”.

“Tùy tiện hiểu một chút y thuật thì chính là y thuật nghịch thiên sao?”

“Một thầy thuốc của Côn Luân Hư đi đến giới thế tục cũng có thể giết một danh y, thần y của các cô trong nháy mắt!”

Phùng trưởng lão mặt đầy kiêu ngạo: “Nhớ kỹ, trở thành đệ tử của Phạn Âm Cốc tôi thì đừng có cả ngày bày ra dáng vẻ chưa trải sự đời”.

Hàn Nguyệt nhướng mày.

Thái độ Phùng trưởng lão khiến cô ta có chút không thoải mái!

Dù sao cũng là cô cả nhà họ Hàn, đột nhiên trở thành một đệ tử bình thường của Phạn Âm Cốc.

Thân phận có chút không thích ứng.

Bốp!

Đột nhiên.

Một cái tát giáng xuống, đánh Hàn Nguyệt ngã ngồi trên đất.

Toàn thân cô ta ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn Phùng trưởng lão, trong con ngươi có lửa giận: “Phùng trưởng lão, bà…”

“Bà cái gì mà bà?”

Phùng trưởng lão lạnh lùng: “Tôi đang nói chuyện, cô cau mày cái gì?”

“Không phục?”

Hàn Nguyệt vội vàng nói: “Không dám!”

“Tôi biết cô cũng không dám”.

Phùng trưởng lão cười lạnh: “Còn một chuyện!”

Hàn Nguyệt kinh hãi: “Phùng trưởng lão, bà nói đi”.

Phùng trưởng lão lạnh lùng: “Cô thích cái tên thần y chó má kia?”

Hàn Nguyệt hốt hoảng, tim đập thình thịch.

Vội vàng lắc đầu: “Tôi… tôi không có”.

“Ha ha, không cần mạnh miệng, chút tâm tư kia của cô tôi liếc mắt là có thể nhìn thấu”, Phùng trưởng lão cười thâm ý.

“Cô gái của Phạn Âm Cốc không thể động lòng với người ngoài”.

“Nếu để tôi tìm ra chứng cứ chứng minh cô thích hắn, vậy tôi sẽ thuận tay giết hắn luôn”.

Đúng lúc này.

Sau lưng một giọng nói nhàn nhạt truyền tới: “Tôi ưu tú như vậy, được người khác thích là bình thường”.

“Nhưng bà muốn giết tôi, thì bà không đúng rồi”.

“Kẻ nào?!!!”

Phùng trưởng lão kinh ngạc, vội quay đầu.

Kinh ngạc phát hiện đám người Diệp Bắc Minh đang đứng phía sau.

“Là cậu!”

Phùng trưởng lão mặt già nua trầm xuống, híp mắt: “Nhóc con, cậu dám theo dõi người của Phạn Ân Cốc chúng tôi?”

Trần Lê Y lạnh lùng nói: “Cái gì mà theo dõi bà?”

“Thành Võ Đế đi vào thì cứ là con đường như vậy, bà có thể đi, chủ nhân nhà tôi thì không thể sao?”

Nét mặt già nua của Phùng trưởng lão trầm xuống: “Nhóc con, miệng lưỡi sắc bén đó, ai cho phép cô dùng thái độ này nói chuyện với tôi?”

“Thu Nhã, đi lên vả miệng!”

“Dạ!”

Một cô gái trẻ phía sau đi lên, giơ tay đánh về phía mặt đẹp của Trần Lê Y.

Vô cùng kiêu căng phách lối!

Vương Thu Nhã.

Tu vi Võ Linh đỉnh phong!

Tốc độ của cô ta cực nhanh.

Với cảnh giới của Trần Lê Y, căn bản không phản ứng kịp.

Soạt!

Trong phút chốc, một bóng người xuất hiện, ngăn cản trước mặt cô ta.

Túm cổ tay Vương Thu Nhã, một cước đạp bay, đập trên mặt vách tường, hóa thành sương máu.

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt mở miệng: “Thị nữ của tôi mà cũng dám đánh?”

Trần Lê Y ngưỡng mộ nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh: “Chủ nhân…”

Thời điểm cô ấy ở nhà họ Khương cũng không có loại đãi ngộ này!

Chủ nhân ra tay vì người làm?

Sao có thể chứ!

Cô ấy có chút cảm động.

“Cậu!!!”

Phùng trưởng lão ngơ người, không ngờ Diệp Bắc Minh lại giết người dứt khoát như vậy.

Bà ta ngang ngược quen rồi.

Ỷ vào thân phận tông môn trong Côn Luân Hư, tưởng rằng ai cũng sợ bà ta!

Không ngờ lại đá vào tấm sắt.

Soạt!

Những đệ tự khác của Phạn Âm Cốc mặt đầy khiếp sợ, vô cùng kiêng kỵ rút vũ khí mang theo bên người ra.

Hàn Nguyệt ngây ra, khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh.

Phùng trưởng lão kịp phản ứng, khóe miệng co quắp: “Giỏi lắm nhóc con, dám giết hại người của Phạn Âm Cốc? Tự tìm cái chết!”

Bà ta bước ra, mang theo kình phong khủng, xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh.

Một chưởng vỗ về phía đầu Diệp Bắc Minh, sát khí bùng nổ!

Phụt!

Diệp Bắc Minh tiện tay ấn, đầu ngón tay bộc phát ra một đường kình khí, trực tiếp đánh thủng bàn tay Phùng trưởng lão.

“A!”

Phùng trưởng lão kêu thảm một tiếng, vội vàng thu tay về.

Bùm!

Diệp Bắc Minh một cước đá bà ta lộn mèo trên đất, vừa định bò dậy, một chân giẫm vào đầu bà ta.

Một luồng cảm giác nhục nhã truyền tới!

Phùng trưởng lão sắp phát điên rồi, nét mặt già nua nóng hừng hực.

“Phùng trưởng lão!”

Một đám nữ đệ tử của Phạn Âm Cốc mặt đẹp biến sắc, toàn bộ hét lớn.

Những võ giả khác trên đường phố cũng phát hiện ra động tĩnh bên này, rối rít nhìn sang.

“Ơ, đó không phải là Phạm trưởng lão của Phạn Âm Cốc sao?”

“Bà già này ỷ bản thân đến từ Côn Luân Hư, cậy mạnh ngang ngược, vậy mà có người có thể trừng trị được bà ta!”

“Mau đi xem!”

Rất nhiều võ giả kinh ngạc xông tới.

“Ai vậy? Trẻ quá!”

“Nhìn vẫn chưa tới 25 tuổi, hắn lại có thể đánh bại được Phùng trưởng lão?”

“Ơ, đây không phải là Diệp Bắc Minh sao?!!”

Có người nhận ra Diệp Bắc Minh.

“Diệp Bắc Minh, hắn chính là Diệp Bắc Minh?”

Rất nhiều võ giả kinh hãi, chuyện xảy ra ở đại hội võ đạo của tỉnh Bảo Đảo đã gây nên chấn động rất lớn trong giới võ đạo.

Nhưng được tận mắt nhìn thấy Diệp Bắc Minh không có bao nhiêu người.

“Mày! Nhóc con, mày dám đối xử với tao như vậy?”

Phùng trưởng lão xấu hổ hét lớn, giọng nói dữ tợn: “Mẹ, bà đây đến từ Phạn Âm Cốc Côn Luân Hư, mày dám…”

Ầm!

Diệp Bắc Minh chẳng buồn nói nhảm một chữ.

Một cước rơi xuống, âm thanh dừng lại!

Đầu Phùng trưởng lão như quả dưa hấu nổ tung!

Toàn thân đám người Phạn Âm Cốc xoay người bỏ chạy, biến mất sâu trong đám người.

Chỉ còn lại Hàn Nguyệt ngồi dưới đất, người run rẩy không ngừng.

Đường Thiên Ngạo kinh hãi, kinh hãi chạy tới: “Tổng hội trưởng Diệp, thành Võ Đế không cho phép võ giả đấu riêng với nhau!”

“Xong rồi, chúng ta chọc phải phiền toái lớn!”

Đám trưởng lão hiệp hội võ đạo khóc không ra nước mắt.

Cả người run rẩy!

Nghĩ đến hậu quả đáng sợ.

Giết người bên trong thành Võ Đế một khi bị người canh giữ gia tộc truy cứu, bọn họ sẽ cùng bị luận tội!

Vạn Lăng Phong rất bình tĩnh: “Sợ cái gì, chủ nhân chính là kiểu tính khí này”.

“Các người ở bên cạnh thiếu chủ thêm mấy ngày thì biết”.

Lâm Thương Hải cười hắc hắc.

Mặc dù hai người rất bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng nhiệt huyết sôi trào!

Giết người bên trong thành Võ Đế, cảm giác coi thường quy tắc!

Con mẹ nó quá sảng khoái!

“Aiz!”
Chương 379: Cờ của vua Tây Vực

Đường Thiên Ngạo giậm chân tại chỗ, vô cùng lo lắng.

“Xong rồi, xong đời!”

“Những người canh giữ để duy trì quy định của thành Võ Đễ, dưới cơn nóng giận, hiệp hội võ đạo có thể phải giải tán!”

Những trưởng lão của hiệp hội võ đạo sốt ruột giống như con kiến trên chảo nóng.

Diệp Bắc Minh nhìn đám người Đường Thiên Ngạo: “Đừng lo lắng, dù sao tôi cũng muốn giết người canh giữ!”

Cái gì?

Tổng hội trưởng Diệp muốn giết người canh giữ?!!!

Mẹ kiếp!

Giây tiếp theo.

Đám người Đường Thiên Ngạo há hốc miệng giống như gặp quỷ, con ngươi như sắp rớt ra ngoài.

Bọn họ không biết mẹ Diệp Bắc Minh bị người canh giữ đuổi giết, chỉ dựa vào suy nghĩ Diệp Bắc Minh muốn giết người canh giữ này, chắc chắn khiến người ta sợ hãi!

“Tổng hội trưởng Diệp, tôi cảm thấy… chuyện này vẫn nên thảo luận kỹ hơn!”

Ông Trịnh xoay người chạy: “Tôi quay về trước!”

“Đúng đúng đúng, thảo luận kỹ hơn!”

Các trưởng lão khác rối rít gật đầu.

“Tổng hội trưởng Diệp, tôi quyết định từ chức trưởng lão hiệp hội võ đạo!”, ông Chu vội nói.

Ông Giang nói: “Tôi rút lui khỏi giang hồ!”

Ông Dư gật đầu: “Tôi cũng muốn rút!”

“Giang hồ chém giết nhàm chán quá, tổng hội trưởng Diệp, chúng tôi cáo từ!”

Đám người ông Trịnh, ông Chu, ông Giang, ông Dư sợ hãi không quay đầu lại, chạy như một cơn gió ra khỏi thành Võ Đế.

Đường Thiên Ngạo nghẹn họng: “Ông Trịnh, ông Chu, ông Dư… các người… khoan hãy đi…”

Một trận gió lạnh thổi qua!

Không một ai quay đầu.

Ngoài phó hội trưởng Đường Thiên Ngạo.

Các trưởng lão chạy hết!

Diệp Bắc Minh buồn cười.

Cuối cùng anh đã biết hiệp hội võ đạo vì sao lại hỗn loạn, bao năm rồi không có khởi sắc.

Liếc mắt nhìn Hàn Nguyệt vẫn chưa hoàn hồn: “Lê Y, cô đưa cô ấy tìm một chỗ nghỉ ngơi”.

“Lăng Phong, Lâm Thương Hải, chúng ta đi Vạn Bảo Lâu”.

“Rõ!”

Ba người đáp lại.

...

Lúc này.

Trên đường đi về phía thành Võ Đế.

Vua Tây Vực Tào Anh ngồi trong xe, nhìn vào video trong máy tính bảng.

Một tướng quân quỳ xuống: “Vương Thượng, chính là đoàn xe này”.

“Tổng cộng sáu chiếc xe suv, thân phận của bọn họ rất thần bí”.

“Ngồi máy bay tư nhân đáp xuống thành phố lân cận, sau đó đi về phía thành Võ Đế”.

“Trên đường gặp phải Tiểu Vương gia bọn họ, nên đã xảy ra thảm kịch…”

Tào Anh nhìn chằm chằm sáu chiếc xe suv trong video!

Trong mắt đều là tia máu!

Xuyên qua cửa kính xe có thể nhìn tháy một vài bóng người mơ hồ.

Trong xe tràn ngập bầu không khí giết người mạnh mẽ!

Một lát sau.

Giọng nói lạnh băng của Tào Anh truyền tới: “Tất cả mọi người trong này đều phải chết!!!”

“Diệt hết mười tộc của bọn chúng!”

“Tôi muốn bọn họ biết, dám giết con trai của Tào Anh, toàn tộc cùng nhau xuống địa ngục!!!”

Bỗng nhiên.

Ngoài cửa truyền đến tiếng nói của lính trinh sát: “Báo, Vương Thượng, trước mặt xuất hiện năm chiếc xe suv!”

“Giống… y đúc với xe của người đã giết Tiểu Vương gia”.

Tào Anh gầm lên: “Con mẹ nó, giết con trai tao còn dám rời khỏi thành Võ Đế?”

“Cản lại cho tôi!!!”

Lúc này.

Ông Trịnh, ông Chu, ông Giang, ông Dư ngồi trong xa.

Nghĩ mà sợ!

Ông Chu bốc hỏa, vỗ ghế bằng da thật: “Con mẹ nó, Diệp Bắc Minh này quả đúng là quá điên cuồng rồi!”

“Nếu cứ tiếp tục như vậy, ai muốn chơi với hắn chứ?”

Ông Giang gật đầu: “Ai nói không phải chứ, giết người trong thành Võ Đế, quả thật là điên rồi!”

Ông Dư cau mày: “Đắc tội với người canh giữ gia tộc, chúng ta sẽ không gặp phiền phức chứ?”

Ông Trịnh nói: “Không cần lo lắng, quay về tôi tìm chút mối quan hệ, lập tức rút lui khỏi hiệp hội võ đạo!”

“Hiệp hội võ đạo rách nát này, một ngày tôi cũng không muốn ở lại!”

“Đám ngu đần đó! Đi theo Diệp Bắc Minh sớm muộn gì cũng chết!”

“Mẹ kiếp!”

Mấy lão giả không hề để ý hình tượng, tức miệng chửi lớn.

Kít!

Bỗng nhiên.

Một cước thắng gấp, mấy người đụng vào hàng ghế trước.

Bọn họ đang định nổi giận, giọng nói hoảng sợ của tài xế truyền tới: “Mấy vị trưởng lão, chúng ta bị bao vây…”

“Cái gì?”

Trưởng lão nhìn ra ngoài xe, chỉ thấy đại quân ùn ùn kéo đến.

Một lá cờ Vương đón gió tung bay.

“Cờ của vua Tây Vực!”

“Đây là cờ Vương, vua Tây Vực đích thân đến!”

Con ngươi mấy người co lại!

Mặt già nua trắng bệch!

Đám người ông Trịnh, ông Chu, ông Giang, ông Từ bị bắt, áp giải đến trước mặt vua Tây Vực.

“Quỳ xuống!”

Quát lớn.

Ông Chu tính khí nóng nảy phản kháng: “Tôi là trưởng lão của tổng hội hiệp hội võ đạo Long Quốc, dù ông là vua Tây Vực cũng không thể bắt tôi tùy ý quỳ được!”

Một lão giả sau lưng vua Tây Vực Tào Anh giơ tay giáng một cái tát xuống: “Hiệp hội võ đạo? Thứ rác rưởi gì vậy!”

Ầm!

Một luồng khí tức kinh khủng chèn ép xuống.

Hai chân ông Chu mềm nhũn, đầu gối đập xuống đất, lập tức nổ bùm.

“A…”, ông Chu đau đớn kêu gào thảm thiết.

“Các người còn không quỳ?’, con ngươi lão giả trầm xuống.

Mười mấy người ông Trịnh, ông Giang, ông Dư bị dọa cho quỳ sụp xuống đất.

Giống như chim cút, nét mặt già nua trắng bệch, nơm nớp lo sợ.

Con ngươi Tào Anh lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào đám người: “Chính các người đã giết con trai Tào Sảng của tao?”

Mọi người trố mắt nhìn nhau.

Tim co thắt!

Ông Trịnh kịp phản ứng, vội nói: “Vua Tây Vực, chúng tôi không hề ra tay giết con trai ông”.

“Thực tế chuyện này cũng không liên quan đến chúng tôi!”

Tào Anh cười lạnh: “Không liên quan đến chúng mày?”

Ông Giang giành nói trước: “Đúng vậy, chúng tôi không hề ra tay”.

“Là Diệp Bắc Minh kia làm, là Diệp Bắc Minh giết Tiểu Vương gia!”

“Chúng tôi vốn không ra tay!”

“Đúng đúng đúng, vua Tây Vực, mong ông minh xét!”

Ông Dư không ngừng dập đầu tại chỗ.

“Diệp Bắc Minh?”

Trong mắt vua Tây Vực thoáng qua vẻ kinh ngạc!

“Là hắn?”

“Sao có thể như vậy?”

Thân là vua Tây Vực, tin tức thông thạo, sao có thể không biết Diệp Bắc Minh?

Nhưng ông ta thế nào cũng không ngờ là Diệp Bắc Minh giết con trai mình.
Chương 380: Lăng Thi Âm

Ông Trịnh đề nghị: “Diệp Bắc Minh đã tiến vào thành Võ Đế, chúng tôi có thể theo ông cùng đi”.

Vua Tây Vực mặt đầy sát khí lắc đầu: “Không cần, nếu đã biết hung thủ là ai, các người cũng không cần thiết phải sống nữa”.

Hạ lệnh!

“Chém!”

Mấy chục thân binh tiến lên, giơ tay chém xuống.

“A!”

Tiếng kêu thảm thiết truyền tới.

Mười mấy cái đầu vứt lăn lóc sang một bên.

Đám người ông Trịnh mãi đến lúc chết trên mặt vẫn lưu lại biểu cảm hối hận.

Sớm biết như vậy đã không rời khỏi thành Võ Đế!

Đáng tiếc đã không còn thuốc hối hận.

Vua Tây Vực cũng không thèm nhìn thi thể đám người ông Trịnh: “Đi, đi thành Võ Đế!”

“Từ từ!”

Lão giả kia mở miệng, nhíu mày nhìn vua Tây Vực: “Vua Tây Vực, Diệp Bắc Minh này không phải nhân vật đơn giản, cần phải chuẩn bị chu toàn”.

“Thiên phú tập võ của hắn rất kinh khủng, theo như tôi biết hắn đã từng tiến vào Uy Quốc, chém Uy Hoàng!”

“Tiến vào Ưng Quốc, một kiếm chém rơi ghế vua của Ưng Hoàng, khiến Ưng Quốc không dám làm ầm ĩ!”

“Theo tin tức đáng tin cậy mới nhất, nửa tháng trước, Diệp Bắc Minh còn xông vào thủ đô Lang Quốc, chém chết một vị Thượng tướng năm sao của Lang Quốc ngay bên ngoài hạ nghị viện!”

“Cộng thêm đại hội võ đạo của tỉnh Bảo Đảo lần trước, một mình Diệp Bắc Minh giết mười mấy trọng tài Võ Tôn trong nháy mắt!”

“Tu vi của người này là một ẩn số!”

Lão giả nói như thuộc trong lòng bàn tay.

Nói xong lời cuối.

Gần như là nói một chữ lại ngừng, sắc mặt ngày càng nghiêm trọng.

Bất kỳ một chiến tích nào rơi vào người khác sẽ danh chấn Long Quốc!

Chứ đừng nói là tất cả chiến tích đều ở trên người Diệp Bắc Minh.

Càng thêm dọa người!

Vua Tây Vực cau mày: “Ông Tiêu, ông thân là Võ Thánh, lẽ nào còn sợ Diệp Bắc Minh sao?”

Lão giả tên là Tiêu Long Cơ, là người canh giữ gia tộc đến từ nhà họ Tiêu!

Tiêu Long Ky cau mày: “Người này không đơn giản”.

“Thiên tài giới võ đạo, qua mỗi một khoảng thời gian thì sẽ văng ra một người”.

“Nhưng người giống như hắn, không có thất bại, cũng rất kinh khủng”.

“Hơn nữa, hắn đã từng biến mất năm năm, năm năm trước hắn vẫn là một phế vật”.

“Năm năm sau, hắn quay lại với thực lực khủng khiếp, chẳng lẽ ông không tò mò?”

Sắc mặt vua Tây Vực cũng hơi trầm xuống: “Ông Tiêu có phải đã biết gì không?”

Tiêu Long Cơ cười đầy thâm ý: “Vua Tây Vực, ông còn nhớ hai mươi ba năm trước đã từng có một người phụ nữ tiến vào thành Võ Đế không”.

“Đương nhiên nhớ, người phụ nữ đó…”

Trong con ngươi vua Tây Vực thoáng qua một tia sợ hãi.

“Hắn có liên quan gì đến người phụ nữ này?”

Tiêu Long Cơ đưa đến một chiếc điện thoại di động: “Ông xem đi thì biết”.

“Ồ?”

Vua Tây Vực nghi ngờ, cúi đầu nhìn.

Là ảnh của Diệp Bắc Minh!

Khi vua Tây Vực nhìn thấy tấm hình này, con ngươi co rút kịch liệt.

Cổ tay rủn rẩy, thiếu chút nữa ném điện thoại đi: “Hình như… giống nhau như đúc, dáng dấp hắn giống như đúng người phụ nữ kia!”

“Không sai, Diệp Bắc Minh chính là con trai của người phụ nữ kia!”, Tiêu Long Cơ gật đầu.

Giây tiếp theo.

Mặt vua Tây Vực hiện lên tia chấn động, kinh ngạc, bất ngờ, còn có không dám tin.

Các loại biểu tình thoáng qua rồi biến mất.

Thay vào đó là sự tham lam bao trùm: “Diệp Bắc Minh có thực lực này cũng không thoát khỏi liên quan đến mẹ hắn!”

“Nhất định hắn có phương pháp tu luyện đặc thù, nếu không làm sao có thể trong năm năm tạo ra truyền kỳ tu luyện nghịch thiên như vậy!”

“Ông Tiêu, nếu như lấy được phương pháp tu luyện trong tay Diệp Bắc Minh, ông nói xem chúng ta…”

Tiêu Long Cơ cười một tiếng: “Vua Tây Vực, nhà họ Tiêu chúng tôi cũng nghĩ như ông vậy!”

“Lấy được bí mật trên người Diệp Bắc Minh, nhà họ Tiêu tiến vào Côn Luân Hư, ông có được thiên hạ!”

“Ha ha ha ha!”

Vua Tây Vực ngửa mặt lên trời cười lớn: “Đồng ý!”

Con ngươi ông ta đông cứng lại, nhìn về phía thành Võ Đế: “Triệu tập hàng triệu đại quân, bao vây thành Võ Đế cho tôi!”

“Diệp Bắc Minh, mày mọc cánh cũng khó mà thoát được!”

...

Cùng lúc đó.

Trước Vạn Bảo Lâu.

Kiến trúc hùng vĩ, phong cách cổ xưa, xa hoa giống như hoàng cung thời cổ đại.

Đường Thiên Ngạo chỉ vào Vạn Bảo Lâu: “Tổng hội trưởng Diệp, đây chính là Vạn Bảo Lâu”.

“Đây là nơi nguy hiểm, tôi cho rằng vẫn nên thảo luận kỹ hơn rồi nói sau”.

Đến trước Vạn Bảo Lâu, Đường Thiên Ngạo lại bỏ cuộc.

Chỉ ông ta mới biết, Vạn Bảo Lâu đáng sợ đến nhường nào.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Nếu Vạn Bảo Lâu từng là sản nghiệp của hiệp hội võ đạo, bây giờ tôi lại là tổng hội trưởng hiệp hội, về tình về lý cũng nên để ý chuyện này”.

Lời vừa dứt.

Một bóng hình bước ra ra Vạn Bảo Lâu, đây là một cô gái khoảng chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc con, Võ Thánh đỉnh phong”.

Võ Thánh đỉnh phong?

Chân mày Diệp Bắc Minh nhướng lên.

Đường Thiên Ngạo kinh hãi: “Tổng hội trưởng Diệp, cô ấy chính là lâu chủ của Vạn Bảo Lâu, Lăng Thi Âm!”

Hai người Vạn Lăng Phong và Lâm Thương Hải cũng nhìn nhau.

Một luồng áp lực cực lớn phả vào mặt!

Diệp Bắc Minh nhìn Lăng Thi Âm, mạnh mẽ nói: “Bắt đầu từ bây giờ, Vạn Bảo Lâu bị thu hồi, tổng bộ hiệp hội võ đạo sẽ quản lý!”

“Phó hội trưởng Lăng không có ý kiến gì chứ?”

“Cái gì?”

Đường Thiên Ngạo ngây ngườ, hít một hơi lạnh.

Ông ta biết Diệp Bắc Minh rất mạnh, nhưng không ngờ Diệp Bắc Minh lại mạnh như vậy.

Lăng Thi Âm chính là Võ Thánh đỉnh phong!

Người phụ nữ này trong hai mươi năm ngắn ngủi liền từ Võ Hoàng trở thành Võ Thánh đỉnh phong, quá đáng sợ.

Lăng Thi Âm sửng sốt một chút, trơ tráo không cười: “Tổng hội trưởng Diệp quả như lời đồn, quá phách lối!”

“Nếu tổng hội trưởng Diệp muốn thu hồi Vạn Bảo Lâu, chi bằng theo tôi vào nói chuyện?”

“Nói xong, Vạn Bảo Lâu thuộc về cậu!”

Diệp Bắc Minh cười: “Đang có ý này!”

Sải bước đi vào Vạn Bảo Lâu.

Vạn Lăng Phong Lâm Thương Hải, Đường Thiên Ngạo cũng chuẩn bị vào theo.

“Đứng lại!”

Thuộc hạ của Lăng Thi Âm ngăn ba người lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK