Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2012: Luân Hồi Tông, sắp bị diệt vong?

Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Tiền bối, ông không phải đang đùa đó chứ?”

Giọng nói của Hiên Viên Hoàng Đế vang lên: “Vua thời gian ông đừng hù dọa cậu ấy nữa, biểu hiện của thằng nhóc này quá nghiêm túc, nếu bị ông dọa sợ sẽ không còn cách nào giúp chúng ta được nữa”.

“Được thôi”.

Vua thời gian mím môi.

Diệp Bắc Minh có chút không nói nên lời.

Không biết lão già này đã sống được bao nhiêu năm, vậy mà lại dọa mình!

“Mộ chủ, tôi thừa nhận những lời trước đó nói với cậu có chút cường điệu!”

Vua thời gian lên tiếng: “Nhưng việc Hắc Thủy Tộc diệt thế lại không phải chuyện đùa!”

“Tuy nhiên thời gian đã trôi qua rất lâu rồi!”

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: "Ý của tiền bối là?”

Vua thời gian đáp: “Mộ chủ, trước tiên cậu nhìn những nơi bị nước đen ô nhiễm xem, có gì khác biệt?"

Diệp Bắc Minh mở mắt!

Luân Hồi Tông đang chôn cất thi thể của vị lão tổ cảnh giới Thiên Tôn kia!

Cùng lúc đó cũng phái một số đệ tử tiến vào biển Hỗn Độn khô cạn để điều tra!

Diệp Bắc Minh quét mắt liếc xung quanh.

Phát hiện ra rằng nơi bị ô nhiễm đều biến thành một vùng chết chóc!

Chỉ một lúc thôi!

Khu vực hàng chục dặm bị ô nhiễm ban đầu đã lan rộng ra hàng trăm dặm!

Mặt đất khô nứt, sức sống khô héo mòn!

Sức mạnh của thần lực kết nối với nghĩa địa Hỗn Độn: “Nơi nước đen làm bẩn, sự sống hoàn toàn bị cắt đứt!"

“Không sai!”

Vua thời gian gật đầu khẳng định: "Biển Hỗn Độn vốn gọi là đại lục Hắc Thủy, cậu thử đoán xem tại sao xung quanh biển Hỗn Độn trong các thế giới lại mở ra một vết nứt không gian, nối liền nó với biển Hỗn Độn?”

“Trừ phi có quan hệ gì đó?”

Diệp Bắc Minh lẩm bẩm.

Bỗng nhiên.

Anh tựa như nghĩ tới điều gì đó, kinh ngạc thốt lên: “Không lẽ toàn bộ sức sống của những sinh vật và thảm thực vật này đều bị nước đen hút hết đi rồi?”

“Thông minh!”

Vua thời gian thở dài tán thưởng một tiếng.

“Đại lục Hắc Thủy xé rách không gian và kết nối với những thế giới khác chính là để hấp thụ sức mạnh của các thế giới lớn!”

“Theo dòng thời gian, sức mạnh của một vài thế giới sẽ bị hút khô, hoàn toàn biến thành một vùng đất chết!"

“Đây mới chính là điểm đáng sợ nhất của đại lục Hắc Thủy!”

Vua thời gian bổ sung một câu: “Không lẽ cậu không cảm nhận được khi đứng ở trên vùng đất vị ô nhiễm sao?”

"Sức mạnh trong cơ thể đang thất thoát ra thế giới bên ngoài?”

Diệp Bắc Minh giật mình.

Anh nhắm mắt lại, cẩn thận suy ngẫm!

Quả nhiên.

Sức mạnh trong đan điền bị thất thoát với tốc độ không đáng kể!

Loại tốc độ này hoàn toàn không thể phát giác ra được nếu không cảm nhận cẩn thận.

Thậm chí anh còn cảm thấy sức mạnh huyết mạch cũng trở nên yếu đi!

Diệp Bắc Minh bối rối: "Tiền bối, tốc độ này không hề nhanh”.

“Hắc Thủy Tộc cũng không đáng sợ như tưởng tượng!"

Vua thời gian lắc đầu: "Nấu ếch trong nước ấm giai đoạn đầu vô cùng chậm rãi!”

“Đừng thấy đại lục Luân Hồi rộng mênh mang, nhiều nhất là một tháng, linh mạch sẽ triệt để khô cạn!”

“Luân Hồi Tông sẽ tự động giải tán!"

“Nếu cậu nhìn từ góc độ của Luân Hồi Tông, cậu sẽ làm gì?”

Mí mắt Diệp Bắc Minh giật điên cuồng!

Nghiêm trọng như vậy sao?

Luân Hồi Tông được biết đến là một trong năm tông môn hàng đầu tại biển Hỗn Độn, sẽ tự động giải tán trong vòng một tháng sao?

Từ góc độ của Luân Hồi Tông mà cân nhắc!

“Nếu tôi là Luân Hồi Tông, hoặc là rời khỏi đại lục Luân Hồi!”

“Hoặc là…”

Diệp Bắc Minh híp mắt nói: “Đi chiếm đoạt địa bàn của những người khác!”

"Điều gì sẽ xảy ra nếu tất cả các đại lục được kết nối với đại lục Hắc Thủy thông qua các vết nứt không gian đều khô cạn?"

Một ý tưởng nhảy ra trong đầu Diệp Bắc Minh, nghĩ đến một sự thật đáng sợ: “Những thế giới bị đánh cướp không thể chống cự lại Luân Hồi Tông kia đương nhiên sẽ đi ức hiếp những thế giới yếu thế hơn mình!”

“Bởi vì cấp bậc thế giới khác nhau nên cấp độ võ giả cũng bất đồng!”

“Đây chắc chắn là một thảm họa đối với những thế giới yếu hơn!”

"Nó không khác gì việc hủy diệt thế giới..."



Vua thời gian gật đầu: "Mộ chủ, cậu trả lời rất đúng!”

"Trong vòng một tháng, trật tự của các thế giới lớn vây quanh biển Hỗn Độn sẽ sụp đổ!"

"Dưới tình huống như vậy, những võ giả với thức lực thấp kém chỉ có một con đường chết!”

Nghe xong lời này, sắc mặt Diệp Bắc Minh đại biến.

Bố mẹ và nhóm hồng nhan tri kỷ vẫn đang miệt mài tìm kiếm tung tích của anh ở khắp nơi!

Nếu điều này thực sự xảy đến thì hậu quả thật không dám tưởng tượng!

“Tiểu Tháp, lời của Vua thời gian đều là thật sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Chắc tới tám chín mươi phần trăm!”

“Đáng chết!”

Diệp Bắc Minh như ngồi trên chảo lửa.

Giọng nói của Vua thời gian lại vang lên: “Mộ chủ, tôi nhắc nhở cậu thêm một câu!”

“Lần trước khi hiện tượng này xảy đến, các loại dược liệu đều trở thành thứ trân quý nhất..."



Dứt lời, thần hồn của Vua thời gian liền chìm vào giấc ngủ sâu!

Tiếp đó dưới sự ra lệnh của chín vị lão tổ của Luân Hồi Tông, họ đã phong ấn các vết nứt không gian lại!

Nghiêm cấm mọi người rời khỏi lục địa Luân Hồi!

Đồng thời.

Bọn họ cũng ngỡ ngàng phát hiện ra rằng tình trạng ô nhiễm trong vùng nước đen rất khủng khiếp, lây lan như một bệnh dịch vậy!

Vào thời điểm họ ra lệnh, hàng trăm dặm rừng nguyên sinh đã biến thành vùng đất chết!

Khi Diệp Bắc Minh trở lại Luân Hồi Tông, lập tức gọi Liễu Như Khanh cùng Đạm Đài Yêu Yêu tới.

“Chị Như Khanh, chị Yêu Yêu…”

Diệp Bắc Minh giải thích lại chuyện của Hắc Thủy Tộc cho họ nghe.

Hai người nghe xong đều nhìn trân nghẹn lời!

Không dám tin vào đôi tai của mình!

“Tiểu sư đệ, những điều em nói đều là thật sao?”

“Trong vòng một tháng đại lục Luân Hồi sẽ hoàn toàn biến thành vùng đất chết?”

Liễu Như Khanh trợn trừng hai mắt.

Đạm Đài Yêu Yêu cũng trịnh trọng nhìn anh!

Diệp Bắc Minh đáp: “Chị Như Khanh, chị Tiểu Yêu, em không đùa đâu!”

“Bây giờ chúng ta phải rời khỏi đại lục Luân Hồi ngay lập tức, trước khi mọi người kịp phản ứng lại phải tìm được bố mẹ em và mấy người Nhược Giai!”

Đôi mày thanh tú của Đạm Đài Yêu Yêu nhíu chặt: “Đây rốt cuộc là loại quái vật gì vậy?”

“Vậy mà có thể hút cạn sinh lực của cả một thế giới!”

“Tiểu sư đệ, nếu những lời đệ nói đều là thật, đại lục Luân Hồi không chống đỡ được… vậy thế giới Bản Nguyên chắc chắn cũng sẽ sụp đổ thôi!”

"Hơn nữa, tất cả trật tự của tất cả các thế giới đều sẽ tan vỡ, đến lúc đó thực sự chỉ có kẻ mạnh mới có thể sinh tồn được!”

Hai người họ đều rất thông minh.

Trong thoáng chốc đã hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề!

Diệp Bắc Minh đương nhiên cũng biết điều này: “72 đảo Thiên Giia của thế giới Bản Nguyên chắc chắn sẽ không thể chống đỡ được!”

“Một khi để nước đen ôn nhiễm, chúng ta có thể rút lui về đại lục Hỗn Độn!”

Diệp Bắc Minh nói: “Sự việc không thể chậm trễ, chúng ta lập tức rời khỏi nơi đây!”

Khi ba người chuẩn bị rời đi.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Đồ nhi, các con chuẩn bị đi đâu?”

Một già già lưng còng với sắc mặt âm trầm đi tới.

Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh.

Ánh mặt bà ta lóe lên một tia kinh ngạc: “Diệp Bắc Minh, cậu vậy mà vẫn chưa chết?”

Không hổ danh là cảnh giới Thiên Tôn hậu kỳ.

Thái Thượng Tổ cuối cùng của Luân Hồi Tông.

Cho dù Diệp Bắc Minh đang dịch dung, che đậy đi khí tức Hỗn Độn.

Chỉ bằng cảm giác thôi cũng có thể đoán ra thân phận của Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh ngạc nhiên hỏi: “Tiền bối, sao bà nhận ra tôi?”

Bà lão lưng gù hừ lạnh một tiếng: “Lão thân đã từng gặp cậu một lần ở phép tắc Luân Hồi, thế nên nhớ rõ khí tức của cậu!”

“Cậu cũng không tồi, chuyện cậu giả chết đến lão thân cũng bị mắc lừa!”

Diệp Bắc Minh cảm nhận được một mối uy hiếp cực kỳ lớn.

Giây tiếp theo.

Thời gian đóng băng.

Bà già lưng gù giơ tay, đánh về phía Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, nghe nói cậu am hiểu đạo đài Luân Hồi?”

“Lão thân muốn xem xem, đạo đài Luân Hồi của cậu có thể ngăn cản phép tắc luân hồi của tôi hay không!”

“Sư phụ, đừng mà!”

Thấy bà già lưng gù chuẩn bị tấn công Diệp Bắc Minh, Liễu Như Khanh và Đạm Đài Yêu Yêu biến sắc.

Diệp Bắc Minh không hề sợ hãi, không những không lùi về sau.

Mà còn tiến lên một bước nói: “Tiền bối, Luân Hồi Tông sắp bị diệt vong rồi!”

“Bà vẫn còn tâm trạng ra tay với tôi sao?”


Chương 2013: Đồ Nhi, con vất vả rồi

“Cậu nói gì cơ?”

Bà lão lưng gù cau mày: “Nhóc con, cậu rốt cuộc có ý gì?”

“Nói! Nếu không có một lời giải thích hợp lý, lão thân sẽ khiến cậu hối hận vì câu nói vừa rồi!”

Diệp Bắc Minh trực tiếp nói ra chuyện của Hắc Thủy Tộc.

Quả nhiên.

Sau khi nghe xong, sắc mặt bà lão lưng gù biến sắc.

Bà ta tiến vào biển Hỗn Độn vì có chuyện cần làm.

Biễn Hỗn Độn đột nhiên cạn khô, tất cả nước biển đều biến mất.

Bà ta lo lắng sẽ xảy ra chuyện lớn, nên lập tức quay về Luân Hồi Tông.

Trên đường đi không ngừng chứng kiến cảnh ô nhiễm lan rộng, vô số mảnh đất đọc đường đi biến thành vùng đất chết.

Ánh mắt của bà lão lưng gù thay đổi bất định: “Diệp Bắc Minh, những điều cậu vừa nói đều là thật sao?”

Diệp Bắc Minh đưa tay lên trời: “Tiền bối, tôi lấy trái tim võ đạo của mình ra thề!”

“Nhiều nhất là một tháng nữa, toàn bộ đại lục Luân Hồi sẽ thật sự biến thành một vùng đất chết!”

“Tiền bối đừng nghĩ cách đối phó với tôi nữa, tốt nhất nên tìm một lối thoát cho Luân Hồi Tông đi!”

Ánh mắt anh kiên định: “Hơn nữa, nếu như tôi phản kháng, tiền bối chưa chắc bà đã bắt được tôi!”

“Cái này...”

Bà lão lưng gù kinh hãi.

Ngoài việc địa lục Luân Hồi sẽ bị diệt vong ra.

Bà ta càng sợ hãi hơn khi Diệp Bắc Minh có cách đối phó với mình?

“Nhóc con cậu lấy đâu ra sự tự tin như vậy! Có điều... nếu như chuyện về Hắc Thủy Tộc là thật? Trước đây sư phụ đã từng dự đoán, truyền thừa ngàn vạn năm của Luân Hồi Tông sẽ bị diệt bởi một thế lực mang tên Hắc Thủy Tộc!”

“Trong những năm qua, tôi đã tiêu diệt rất nhiều thế lực có liên quan đến “Hắc Thủy Tông”, “Hắc Thủy Môn”, nhưng vẫn chưa phát hiện ra Hắc Thủy Tộc!”

“Lẽ nào tất cả những chuyện này đều là sự thật?”

Trong lòng bà lão lưng gù như có hàng ngàn con sóng trỗi dậy.

Không có thời gian để kinh ngạc nữa.

“Diệp Bắc Minh, cảm ơn thông tin của cậu, cậu có thể đi rồi!”

Bà lão lưng gù quay người, chuẩn bị triệu tập các lão tổ khác của Luân Hồi Tông để thông báo tin tức của Hắc Thủy Tộc.

“Đợi một chút!”

Diệp Bắc Minh đột nhiên lên tiếng, gọi bà lão lưng gù lại.

Bà lão lưng gù cau mày: “Cậu còn chuyện gì khác à?”

Diệp Bắc Minh nói: “Tiền bối, xin giúp tôi một việc!”

Bà lão lưng gù tức giận đến bật cười: “Tên nhóc cậu cũng thật không khách khí, nói đi, cậu muốn tôi giúp gì?”

Diệp Bắc Minh lấy ra một cuộn tranh.

Trên đó vẽ một vực đá khổng lồ.

Phía trên vách đá, có hàng trăm hang động tỏa ra ma khí ngập trời.

Phía dưới vực đá là một quảng trường rộng lớn.

Chính là nơi mà Diệp Bắc Minh suy đoán ra vị trí của cha mẹ mình.

“Tiền bối biết nơi này không? Nơi này rất quan trọng với tôi!”

Bà lão lưng gù nhàn nhạt nói: “Nhóc con, cậu thật may mắn!”

“Người khác có thể cả đời này cũng không biết đến nơi này, nhưng lão thân đúng là đã từng đi qua nơi này một lần!”

“Nơi này tên là Vạn Ma Cốc, nằm tại đại lục Thiên Ma của Hỗn Độn Bắc Hải”.

Diệp Bắc Minh vui mừng: “Đa tạ tiền bối!”

Bà lão lưng gù biến mất.

Diệp Bắc Minh và Liễu Như Khanh, Đạm Đài Yêu Yêu ba người nhanh chóng rời khỏi Luân Hồi.

Đến trước khe nứt không gian của biển Hỗn Độn.

“Tránh ra, hai người chúng ta còn có việc cần làm!”

Hai người lấy ra thẻ bài của thái thượng trưởng lão.

Đệ tử của Luân Hồi Tông căn bản không dám ngăn cản, để mặc cho ba người rời đi.

Khoảnh khắc họ bước vào biển Hỗn Độn.

Diệp Bắc Minh không khỏi sửng sốt, mặt biển với làn nước đen vô tận đã thật sự khô cạn.

Lộ ra một lục địa màu đen bên dưới.

Những ngọn núi nhấp nhô, trải dài vô tận.

Đột nhiên.

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc con, không có khí tức của Hắc Thủy Tộc, tôi cảm nhận được vị trí vài vị hồng nhan của cậu!”

“Chu Nhược Giai, Tôn Thiến đang ở cùng nhau, bọn họ ở đại lục Thương Lan!”

“Đông Phương Xá Nguyệt ở gần một di tích cổ, khí tức biến mất, có lẽ đã tiến vào di tích đó rồi!”

“Ly Nguyệt đang ở đại lục Thủy Nguyệt, gia nhập một tông môn tên Tiên Nguyệt Tông!”

“Sở Sở, Sở Vị Ương, Mặc Đình Đình ba người này ở cùng một nơi!”

“Vương Yên Nhi, Tiêu Tiêu hai người ở cùng nhau!”

“Đại sư tỷ Lạc Khuynh Thành đang ở cùng cha mẹ cậu, họ đang ở Vạn Ma Cốc của đại lục Ma Thiên!”

“Thật tốt, mọi người đều không sao cả!”

Diệp Bắc Minh kích động không thôi, thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại nói: “Nhóc con, còn một tin tốt nữa!”

“Một trăm sư phụ của cậu, bây giờ đang ở đại lục Hắc Thủy Tộc Thủy!”

“Bọn họ đã ngưng tụ cơ thể!”

“Cái gì?”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Bọn họ đang ở đâu?”

“Ở phía bắc của đại lục Hắc Thủy Tộc Thủy, cũng chính là bắc vực của biển Hỗn Độn trước đây!”

“Đi nào!”

Diệp Bắc Minh không nói gì thêm, trực tiếp lao về phía bắc vực.

Sau nửa ngày.

Diệp Bắc Minh cứng đờ tại chỗ, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Chỉ thấy.

Một ngọn núi cao hàng vạn mét mọc lên tự mặt đất.

Khí thế uy nghiêm hùng vĩ.

Mà đỉnh ngọn núi này chính là đảo Rùa trước đây.

Hàng trăm thân ảnh đứng trên không, bao vây đảo Rùa đến mức không lọt một giọt nước.

Đây chính là một trăm vị sư phụ của Diệp Bắc Minh.

“Sư phụ!”

Diệp Bắc Minh kích động.

“Tốt quá rồi, các sư phụ đã ngưng tụ lại được thân thể, thực sự sống lại rồi!”

Đạm Đài Yêu Yêu và Liễu Như Khanh cũng vô cùng phấn khích.

Hai người bước lên, đi về hướng một trăm vị sư phụ.

Khi nhìn thấy hai người bước tới, một vị sư phụ đột nhiên giơ tay lên tát về phía họ, một cỗ khí tức cực kỳ đáng sợ quét tới.

“Cẩn thận!”

Diệp Bắc Minh hét lên kinh hãi.

Bằng một niệm thức, anh thi triển ảnh thuấn.

Xuất hiện trước mặt hai sư tỷ của mình, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay, đánh về cỗ khí tức hung bạo đáng sợ kia.

Rầm!

Sóng khí nổ tung.

Diệp Bắc Minh ôm lấy Liễu Như Khanh và Đạm Đài Yêu Yêu, bay về phía sau hơn trăm mét.

Rơi xuống mặt đất.

Trên mặt hoàn toàn kinh ngạc.

“Sư phụ Giáo Phụ, người... đây là sư tỷ của con, là đệ tử của mọi người mà”, sắc mặt Diệp Bắc Minh biến đổi điên cuồng: “Sư phụ Giáo Phụ, sao người lại ra tay với hai vị sư tỷ?”

“Giáo Phụ?”

Giáo Phụ đứng trên không, trên người tỏa ra một cỗ khí tức uy nghiêm.

Ông ta cười kiêu ngạo: “Diệp Bắc Minh, Giáo Phụ chẳng qua chỉ là cái tên của ta ở kiếp này, ông ta đã chết rồi!”

“Từ nay về sau, hi vọng cậu gọi ta bằng tên thật- Thông Thiên Đế Chủ!”

“Cái gì?”

Đôi mắt Diệp Bắc Minh trừng to, vẻ mặt kinh hãi.

Liễu Như Khanh và Đạm Đài Yêu Yêu cũng sững sờ.

“Sư phụ Giáo Phụ, lẽ nào người đã thức tỉnh ký ức của kiếp trước ư?”

“Sư phụ Qủy Cố, Sư phụ Cô Độc, sư phụ Bất Diệt, mấy người thì sao?”

Diệp Bắc Minh đã không thể bình tĩnh nữa.

Ánh mắt rơi trên mấy người sư phụ còn lại.

Dược Vương Quỷ Cốc tiến lên một bước nói: “Đồ nhi, ta là Qủy Đế!”

Độc Cô Vũ Vân cũng nói: “Đồ nhi, ta là Ma Đế Bất Bại!”

Vua tàn dát nói: “Đồ nhi, ta là Sát Đế! Tàn sát chính đạo!”

Kiếm Chủ Bất Diệt bước lên nói: “Đồ nhi, thanh kiếm đầu tiên của thế gian này, chính là do ta chế tạo ra. Chiêu kiếm đầu tiên cũng là do ta sáng tạo. Ta là Kiếm Đế duy nhất!”

“...”

Một trăm vị sư phụ lần lượt lên tiếng.

Diệp Bắc Minh bất động tại chỗ.

Không thể tin vào tai mình.

“Đồ nhi ngoan, đừng kịnh ngạc, nếu không phải sư phụ hấp thu vận khí của con, thì sao có thể hồi phục thân thể nhanh như vậy được!”

“Đồ nhi, con vất vả rồi!”

“Hắc Thủy Tộc đã quay lại, chúng ta sẽ tha cho con một mạng. Con hãy xem vi sư quy phục Hắc Thủy Tộc, thống trị thiên hạ như thế nào đi!”

Đôi mắt của trăm vị sư phụ đỏ bừng, cười hung hãn.

Giây tiếp theo.

Bọn họ đồng thời quỳ xuống: “Hắc Thủy Tộc, hồi sinh đi...”

Sau lưng mỗi người rực cháy một ngọn lửa màu đen.

Một đạo thần hồn quỷ dị điên cuồng trào ra.

Diệp Bắc Minh không thể tiếp nhận nổi sự thật này: “Không đúng, có vấn đề! Tiểu tháp, nhất định là có chuyện gì đó!”

“Sư phụ của tôi không thể làm tay sai cho Hắc Thủy Tộc được, đây rốt cuộc là sao chứ?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm túc nói: “Bọn họ bị nước đen ô nhiễm, có một vài linh hồn xa xưa nhập thân!”

“Muốn chiếm lấy cơ thể của bọn họ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK