Diệp Bắc Minh vừa dứt lời, cả hiện trường đầu tiên là yên tĩnh.
Liền sau đó.
“Ha ha ha!”
Cả hiện trường cười ồ lên.
“Tông chủ Thái Dương Tông này thật thú vị!”
“Cậu nghĩ thuật luyện đan của mình còn vượt qua cả tiền bối Cuồng Đan sao?”
“Đấu một trận với tiền bối Cuồng Đan? Làm sao hắn dám chứ!”
“Cho dù vừa nãy Diệp Bắc Minh dùng một lò luyện thành ba loại đan dược khác nhau, cũng không thể nào là đối thủ của Cuồng Đan!
Cuồng Đan thản nhiên lắc đầu: “Cậu thanh niên, vừa nãy lão phu nói cậu có tư cách làm đối thủ của lão phu là cho cậu thể diện!”
“So thuật luyện đan với tôi, cậu, vẫn chưa đủ tư cách!”
Diệp Bắc Minh cũng không tức giận, khẽ gật đầu: “Cũng phải, dù sao cũng là Cuồng Đan”.
“Chẳng may thua thật thì cũng mất mặt, tôi hiểu!”
“Cậu nói cái gì?”
Trong đôi mắt Cuồng Đan lóe lên tia lửa giận: “Được được, cậu đã muốn chết, thì lão phu cho cậu toại nguyện!”
“Cậu muốn so thế nào?”
Diệp Bắc Minh bình tĩnh lên tiếng: “Chúng ta thi luyện chế một lò đan dược ngay tại đây!”
“Không có hạn chế, xem đan dược của ai luyện ra có phẩm chất cao nhất!”
“Được! Chân lý đơn giản!”
Cuồng Đan không hề do dự gật đầu: “Nếu tôi thua, tôi sẽ gia nhập Thái Dương Tông!”
“Nếu tôi thắng, bắt đầu từ hôm nay cậu không được phép động vào thuật luyện đan!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh vừa trả lời.
Bỗng nhiên một giọng nói khác vang lên: “Đợi đã!”
Soạt!
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn lên trưởng lão của Trấn Hồn Tông, chỉ thấy người này chắp tay với Cuồng Đan: “Tiền bối Cuồng Đan, đặt cược như này thực sự lợi cho tên nhóc này quá!”
“Nếu đã cược, chúng ta chơi lớn đi! Trấn Hồn Tông tôi hy vọng tăng thêm điều kiện cược!”
Cuồng Đan cau mày: “Viên trưởng lão, ông muốn tăng thêm cái gì?”
Viên trưởng lão lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh một cái: “Trưởng lão Kim Qua đã chết thảm trong tay kẻ này, chúng tôi hận không thể lập tức xé xác hắn thành trăm mảnh!”
“Chúng tôi muốn cược xương Chí Tôn trong cơ thể kẻ này!”
“Nếu tiền bối Cuồng Đan thắng, xương Chí Tôn trong cơ thể kẻ này để Trấn Hồn Tông chúng tôi tự do lấy đi!”
“Nếu ông thua, Trấn Hồn Tông chúng tôi nguyện lấy ra rất cả lợi ích mười năm sản nghiệp của cả tông môn giao cho Thái Dương Tông!”
Cuồng Đan nhìn sang Diệp Bắc Minh: “Nếu tên nhóc này không có ý kiến, lão phu cũng không có ý kiến”.
Viên trưởng lão khiêu khích nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, cậu dám chấp nhận điều kiện cược của Trấn Hồn Tông chúng tôi không?”
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ khó xử: “Như vậy không hay lắm nhỉ? Đây là trận cược của tôi và tiền bối Cuồng Đan!”
Chín vị sư tỷ thấy vậy, liền che miệng cười thầm.
Tiểu sư đệ lại xấu xa rồi!
Viên trưởng lão cười đầy thâm ý: “Làm sao, cậu không dám ư?”
“Xem ra thiên hạ đệ nhất đan này chỉ là hư danh!”
Diệp Bắc Minh giả bộ nín đỏ mặt, đang định đồng ý.
Vương Yên Nhi không hiểu rõ, không nhịn được xông đến: “Cậu Diệp, đừng hành động theo cảm tính!”
“Tôi biết cậu không nắm chắc phần thắng, đồng ý với ông ta ngược lại sẽ tăng thêm áp lực tâm lý cho cậu!”
Viên trưởng lão thấy vậy định thêm ngọn lửa: “Ha ha ha, tôi thấy cậu là không dám đấy!”
“Ai nói tôi không dám?”
Diệp Bắc Minh đỏ con mắt: Tôi đồng ý với điều kiện cược của ông!”
“Ấy…”
Lời vừa được nói ra, trong đám đông vang lên tiếng suýt xoa!
Lão tổ nhà họ Ngư thở dài một tiếng: “Ầy, vẫn còn quá trẻ, không chịu nổi đả kích!”
Ngư Thất Tình lắc đầu: “Việc này lại rất phù hợp với tính cách của anh ta, tiếc là…”
Phía sau đám đông, đôi mắt đẹp của Sở Dĩnh Nhi lóe lên: “Sao mình cứ cảm thấy anh ta không có ý tốt?”
“Đợi đã!”
Viên trưởng lão định rèn sắt nhân lúc còn nóng!
Diệp Bắc Minh đỏ con mắt: “Ông còn muốn thế nào?”
Viên trưởng lão cười, quay đầu nhìn sang người của các tông môn khác: “Các vị, chẳng lẽ các vị không muốn cược sao?”
Liền sau đó.
Một ông lão của Độn Thế Thần Tông tiến lên một bước: “Độn Thế Thần Tông cũng nguyện dùng lợi ích mười năm của tông môn, cược lấy xương Chí Tôn!”
Tiếp đó.
Một bà lão của Thất Tinh Các gật đầu: “Thất Tinh Các tham gia đánh cược, giống với Trấn Hồn Tông và Độn Thế Thần Tông!”
“Thần cung Lục Đạo tham gia đánh cược! Cũng như vậy!”
“Nhà họ Vạn tham gia đánh cược, cũng như vậy!”
“Nhà họ Kỷ tham gia đánh cược, cũng như vậy!”
Mấy nhà vội vàng bước ra, chỉ sợ muộn hơn người khác một bước!
Diệp Bắc Minh giật khóe miệng, mọi người còn tưởng anh đã sợ!
Trên thực tế là anh đang kích động!
Người tốt, Viên trưởng lão đúng là người tốt!
Lần này, Thái Dương Tông không cần phai lo mấy chục năm rồi!
“Đừng lãng phí thời gian nữa!”, Cuồng Đan khẽ quát một tiếng.
Trận đấu bắt đầu!
Chỉ thấy
Chương 1712: Kinh ngạc
Cuồng Đan nhẹ nhàng giơ tay, một chiếc đỉnh đan cổ xa xung quanh có chớp điện màu xanh làm vờn quanh bay ra từ trong chiếc nhẫn trữ vật!
“Đỉnh Thiên Lôi? Vật này lại ở trong tay Cuồng Đan!”
“Nghe nói dùng đỉnh Thiên Lôi luyện đan có thể nâng cao tỷ lệ ba phần, hơn nữa nếu có đan dược hàng đầu xuất thế còn có thiên lôi cuồn cuộn đi theo!”
“Nên đỉnh Thiên Lôi được đặt tên theo đó!”
Một vài võ giả đỏ bừng khuôn mặt: “Xem ra tiền bối Cuồng Đan thắng chắc rồi!”
Cuồng Đan cũng mặc kệ những lời bàn tán của mọi người.
Một lúc lấy ra mấy chục loại dược liệu, hai tay không ngừng vung múa trong không trung!
Xử lý hoàn tất số dược liệu này trong phút chốc, một lúc ném hết toàn bộ vào trong đỉnh Thiên Lôi!
Trong tích tắc.
Ầm ầm!
Trên bầu trời vang lên tiếng sét đánh kinh thiên, chớp điện phá vỡ bầu trời!
“Vãi… vừa bắt đầu đã có dị tượng xảy ra, tuyệt đối là một lò đan dược hàng đầu!”
“Có thể tận mắt nhìn thấy Cuồng Đan luyện đạn, không uổng đời này!”
Những người xung quanh bàn tán.
Viên trưởng lão kích động vung chân múa tay: “Ha ha ha, Diệp Bắc Minh, tôi xem cậu chết thế nào!”
Trên mặt của người Độn Thế Thần Tông, Thất Tinh Các, thần cung Lục Đạo, nhà họ Vạn, nhà họ Kỷ đều nở nụ cười!
Lại nhìn Diệp Bắc Minh từ tư xử lý dược liệu trong tay!
Trong đỉnh Thiên Lôi đã tỏa ra hương thơm thoang thoảng, bầu trời không ngừng có sấm sét chớp lóe!
Bên này Diệp Bắc Minh vừa xử lý xong dược liệu, ném vào trong đỉnh Thái Cực!
Một canh giờ sau.
Đôi mắt của Cuồng Đan nghiêm lại: “Mở cho tôi!”
Phập!
Một tiếng vang trầm bức!
Đỉnh Thiên Lôi mở ra, giống như một đường sét đánh lóe lên rồi vụt tắt trước mặt mọi người!
Cuồng Đan giơ tay lên tóm, một viên đan được như được tạo thành từ bê tông vàng kim xuất hiện trong bàn tay!”
Viên trưởng lão kích động đến đỏ bừng mặt: “Trên đế phẩm, chí tôn trong đan!”
“Đan dược tôn phẩm, chín đường vân đan!”
“Thần đan, đây là thần đan thực sự!”
“Cho dù không có cược thi ngày hôm nay, đan dược tôn phẩm chín đường vân đan cũng hiếm có trên đời, thiên hạ vô song!”
“Cuồng Đan! Không hổ là Cuồng Đan!”
“Tiền bối Cuồng Đan vô địch!”
Rất nhiều người đỏ con mắt, nhìn chằm chằm đan dược trong tay Cuồng Đan!
Khuôn mặt Vương Yên Nhi lập tức trắng bệch như tuyết: “Xong rồi…”
Lão tổ nhà họ Ngư, Ngư Thất Tình lướt nhìn đỉnh đan của Diệp Bắc Minh một cái.
Gần như cùng lắc đầu, xem ra không thể nào có kỳ tích xuất hiện!
Sở Dĩnh Nhi cau mày: “Chẳng lẽ là mình nghĩ nhiều rồi?”
Lúc này.
Đôi mắt của Cuồng Đan nghiêm lại nhìn sang Diệp Bắc Minh: “Cậu thanh niên, cậu thua rồi!”
Diệp Bắc Minh thản nhiên cười: “Ai nói tôi thua? Mở!”
Phập!
Một tiếng vang trầm bức, đỉnh Thái Cực ầm ầm mở ra!
Không hề có dị tượng, cũng không hề có thay đổi!
Diệp Bắc Minh giơ tay lên tóm, một viên đan dược đen xì từ từ bay ra, lơ lửng trên không trung!
Mọi người sững sờ!
Sau đó.
“Ha ha ha…”
Cả hội trường cười ồ lên!
Viên trưởng lão cũng không đứng thẳng lưng nổi: “Diệp Bắc Minh… cậu… ha ha ha…”
“Cậu đúng là muốn tôi cười chết hả!”
“Viên đan dược này không hề có hương thơm, đen xì xì thì cũng thôi đi, bên trên lại còn chẳng có một đường vân đan nào!”
“Rốt cuộc cậu đang giả bộ thâm trầm gì chứ? Làm sao cậu so được với tiền bối Cuồng Đan! Hả?”
Cuồng Đan cũng tỏ vẻ mặt thất vọng, lắc đầu: Vậy mà tôi lại rất nghiêm túc, thôi vậy”.
Quay người bỏ đi.
Viên trưởng lão quát lớn một tiếng: “Diệp Bắc Minh, cậu còn đợi cái gì? Mau giao xương chí tôn ra!”
“Những người này có mắt không tròng thì cũng thôi đi, không ngờ ông được gọi là Cuồng Đan, lại cũng không có kiến thức!”, giọng của Diệp Bắc Minh vang lên.
Cuồng Đan dừng bước chân: “Cậu nói gì?”
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng, chẳng thèm giải thích.
Lúc này Cuồng Đan mới nhìn lại viên đan dược màu đen mà Diệp Bắc Minh luyện chế.
Đột nhiên.
Đồng tử của Cuồng Đan co lại: “Chẳng lẽ…”
Soạt!
Tàn ảnh vụt lên, lập tức xuất hiện trước viên đan dược đen xì đó!
Chỉ là nhìn một cái!
Cơ thể không nhịn được run lên!
“Tiền bối Cuồng Đan làm sao vậy?”
Mọi người cũng không thấy không đúng.
Liền sau đó.
Thụp!
Cuồng Đan trực tiếp quỳ xuống đất!
“Việc này…”
“Tiền bối Cuồng Đan, sao ông lại quỳ…”
Viên trưởng lão kinh ngạc há hốc miệng.
Các trưởng lão của tông môn khác cũng nhướn lông mày, cảm thấy sự việc không đúng!
Vẻ mặt Ngư Thất Tình biến sắc: “Lão tổ, thế này là sao?”
Lão tổ nhà họ Ngư lắc đầu: “Việc này… bản lão tổ cũng không nhìn ra…”
“Đan mạc… đan mạc trong truyền thuyết!”
Cuồng Đan đỏ bừng đôi mắt, giọng khàn khàn.
Lập tức giống như già đi mười tuổi, ông ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Cậu… cậu làm được bằng cách nào?”
Chương 1713: Bái sư
“Đan mạc là gì?”
Rất nhiều người ở đó đều ngẩn người.
Chỉ có số ít người mặt biến mắc, kinh hãi kêu ra tiếng: “Tiền bối Cuồng Đan, ông nói thật chứ?”
“Đan mạc? Viên đan dược đen xì xì mà tên nhóc này luyện ra lại là đan mạc trong truyền thuyết ư?”
Cuồng Đan gật đầu với sắc mặt ngưng trọng: “Đúng thế!”
“Tiền bối, rốt cuộc đan mạc là gì?”, một số người không nhịn được hỏi.
Một ông lão trong đám đông tỏ ánh mắt ngưng trọng, nhìn chằm chằm viên đan dược màu đen mà Diệp Bắc Minh luyện ra: “Đan mạc chỉ tồn tại trong truyền thuyết, tương truyền chỉ có nhân tài có đạo luyện đạn đạt đến đỉnh phong mới có thể ngưng tụ ra đan mạc!”
“Là thuốc ba phần độc, còn đan mạc là độc tố trong đan dược!”
“Đồng thời, đan dược bắt đầu từ khoảnh khắc luyện chế, công hiệu không ngừng giảm bớt!”
“Hương thơm tỏa ra từ trong đan dược thực ra là công hiệu từ từ giảm xuống!”
“Còn đan mạc vừa hay hàm chứa toàn bộ công hiệu trong đan dược, lúc cần sử dụng, thì xé lớp màng đan ra là được!”
“Chẳng trách lúc Diệp tông chủ luyện đan, không có hương thơm tỏa ra, thì ra là có đan mạc!”
Nói xong, ông lão cũng thay đổi xưng hô, gọi Diệp Bắc Minh là Diệp tông chủ!
Trong ánh mắt tràn đầy ý kính sợ!
Ngư Thất Tình mở to đôi mắt: “Lão tổ, ông ta nói có thật không?”
Lão tổ nhà họ Ngư ngưng trọng gật đầu: “Đúng thế! Còn có một điều mà ông ta chưa nói ra!”
“Sở dĩ một vài tông môn sa sút, phần lớn nguyên nhân là vì không có thầy luyện đan hàng đầu!”
“Cho dù tổ tiên có thầy luyện đan hàng đầu, đan dược luyện chế ra vì không có đan mạc cũng không thể bảo quản được lâu dài!”
“Thời gian lâu rồi, công hiệu của đan dược cũng mất!”
“Nếu có đan mạc thì khác rồi!”
“Đan dược có thể được bảo quản một trăm ngàn năm, một triệu năm, thậm chí là mười triệu năm...”
“Nếu lúc này giữ lại đan dược đột phá cảnh giới thần tôn, cảnh giới thần hoàng, thì chẳng phải có thể khiến một gia tộc không ngừng sản sinh ra thần tôn, thần hoàng sao?”
“Sở dĩ điện thần hoàng khủng bố, chính là vì họ có thể luyện chế ra đan dược đẳng cấp như vậy!”
“Người có thể luyện ra đan mạc, hoàn toàn có thể khiến một tông môn hoặc gia tộc đời đời bất diệt!”
Vừa dứt lời.
“A!”
Cơ thể của Vương Yên Nhi run lên, ôm chặt cái miệng nhỏ!
Cô ta kích động đến toàn thân run lên, cuối cùng đã biết tại sao lúc trước Diệp Bắc Minh dám khoa trương nói bảo đảm nhà họ Vương đời đời bất diệt!
Anh thực sự có bản lĩnh này!
Ánh mắt của mọi người nhìn Diệp Bắc Minh hoàn toàn thay đổi!
Từ vẻ khinh thường, kinh ngạc ban đầu!
Biến thành ngưng trọng, chấn hãi, không thể tin nổi!
“Tiền bối, tôi có thể lột lớp màng đàn xem thử không? Xin cậu đấy!”, Cuồng Đan quỳ dưới đất, trên khuôn mặt già nua đầy vẻ khao khát.
Diệp Bắc Minh thản nhiên gật đầu: “Viên đan dược này vốn là chuẩn bị cho ông!”
“Chuẩn bị cho tôi?”
Cuồng Đan nghi hoặc.
Bốc lấy viên đan dược màu đen, lột ra lớp màng đan giống như chí bảo!
Vù!
Một luồng dược lực cực kỳ cường mạnh ập đến!
Dưới đan mạc lại là một viên đan dược trong suốt như thủy tinh!
Chất lỏng!
“Dưới đan mạc lại là chất lỏng?”
Cuồng Đan ngẩn người, sau đó hiểu ra: “Tôi hiểu rồi! Ha ha ha, tôi hiểu rồi!”
“Đây là tất cả tinh hoa của dược liệu, chất lỏng dễ được hấp thụ nhất, tiến vào xương cốt chân tay với tốc độ nhanh nhất!”
“Tuyệt! Tuyệt! Tuyệt!”
Cuồng Đan vui mừng khâm phục!
“Diệp tiền bối, làm sao cậu làm được việc này?”
Diệp Bắc Minh nhìn ông ta: “Ông muốn học không? Tôi dạy ông!”
“Sư phụ!”
Cuồng Đan quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu: “Sư phụ trên cao, nhận của đồ nhi một lạy!”
Vãi!
Cuồng Đan bái sư?
Mẹ kiếp!
Đồng tử của tất cả võ giả có mặt đều chấn động, trái tim như sắp nhảy ra!
Cuồng Đan mà các tông môn đều luôn lôi kéo lại bái Diệp Bắc Minh làm sư trước mặt mọi người?
Đang nằm mơ sao? Điên cuồng quá rồi!
Diệp Bắc Minh thản nhiên cười: “Đồ nhi đứng lên đi, vừa nãy viên đan dược đó là chuẩn bị cho ông, uống nó đi!”
“Vâng!”
Cuồng Đan không hề do dự, nuốt viên đan dược.
“Đây là…”
Con mắt của ông ta bỗng run run, sau đó ngồi khoanh chân!
Ầm!
Một luồng khí tức như sóng thần vút trên trời, khí tức của Cuồng Đan cũng từ cảnh giới thần tôn đỉnh phong bước đến cảnh giới thần hoàng sơ kỳ!”
Chương 1714: Chỉ có 100 người
"Mẹ nhà nó..."
"Đù! Đù! Đù má!"
Cảnh tượng này quả thực còn khiến người ta khiếp sợ hơn cả việc Cuồng Đan bái Diệp Bắc Minh làm vi sư ngay trước mặt mọi người!
Cảnh giới Thần Tôn đỉnh phong có thể tiến vào cảnh giới Thần Hoàng dễ như trở bàn tay như thế, viên đan dược vừa rồi rốt cuộc có cấp bậc gì?
Viên trưởng lão hoàn toàn sợ đến ngây người, há to miệng!
Đám người Độn Thế Thần Tông, Thất Tinh Các, thần cung Lục Đạo, nhà họ Vạn, nhà họ Kỷ suýt chút nữa rớt cả tròng mắt ra ngoài!
"Lão tổ..."
Ngư Thất Tình sụp đổ: "Ngài nhìn thấy chưa? Ngài dự đoán sai rồi!"
Lão tổ nhà họ Ngư ngây ngốc đứng tại chỗ, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm: "Là lão tổ tính sai rồi... Sai một bước, thua cả bàn cờ!"
"Bắt đầu từ hôm nay, Thái Dương Tông hoàn toàn đứng vững chân..."
Một lát sau, Cuồng Đan ổn định cảnh giới.
Ông ta nhìn xung quanh mọi người tại đây: "Từ ngày hôm nay, Cuồng Đan Đế Khung tôi chính là đệ tử của tông chủ Thái Dương Tông Diệp Bắc Minh!"
"Ai đối địch với Thái Dương Tông chính là kẻ địch của Cuồng Đan tôi!"
Leng keng hữu lực!
Nói năng mạnh mẽ!
Một Cuồng Đan cảnh giới Thần Hoàng!
Còn có một tông chủ Tam Tuyệt sâu không lường được, hiểu biết võ đạo, y thuật, đan đạo!
Nếu còn muốn đối đầu với Thái Dương Tông, phải tự ước lượng bản thân trước!
Diệp Bắc Minh bình tĩnh mỉm cười: "Còn có ai muốn đối địch với tôi không?"
Yên lặng như tờ!
Đám người Viên trưởng lão nhìn nhau: "Chúng ta đi!"
"Chờ một chút!"
Diệp Bắc Minh bỗng nói.
Đám người Viên trưởng lão dừng lại: "Diệp tông chủ, cậu còn muốn như thế nào nữa?"
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: "Ông đừng quên tiền đặt cược vừa nãy, lợi nhuận mười năm của tông môn các vị nhớ đưa đến Thái Dương Tông trong vòng ba ngày!"
Tròng mắt Viên trưởng lão chuyển động: "Nhớ rồi".
Rồi quay người nhanh chóng rời đi.
Vương Yên Nhi đi tới, khuôn mặt lo lắng nói: "Cậu Diệp, nhìn dáng vẻ kia, có vẻ bọn họ sẽ không thật sự cho tông môn của cậu lợi nhuận mười năm!"
"Yên tâm, không ai có thể quỵt nợ của tôi!"
Diệp Bắc Minh nói xong, tiến lên một bước: "Hôm nay Diệp Bắc Minh tôi tự mình khám bệnh, nhận luyện đan, giới hạn 100 người đầu tiên!"
"Tôi tôi tôi..."
"Diệp tông chủ, tôi..."
Cả đám người như thể phát điên, chen chúc lên phía trước.
Ngư Thất Tình và lão tổ nhà họ Ngư đứng tại chỗ, không biết làm sao.
"Lão tổ, làm sao bây giờ?", Ngư Thất Tình dùng ánh mắt phức tạp nhìn cửa chính của y tông đệ nhất thiên hạ và đan tông đệ nhất thiên hạ.
Lão tổ nhà họ Ngư yên lặng, hít sâu một hơi: "Thất Tình, vì tương lai của nhà họ Ngư!"
"Hạ thấp tư thái, đi cầu xin cậu Diệp đi!"
"Nói không chừng cậu Diệp sẽ xem ở tình cảm những ngày qua, cho nhà họ Ngư chút trợ giúp!"
"Dù chỉ là một chút thôi, cũng đã đủ với nhà họ Ngư rồi!"
Ngư Thất Tình khẽ cắn cắn môi đỏ: "Được, để con đi thử xem..."
Đám người Viên trưởng lão chật vật rời khỏi thành phố Thần.
Vừa dừng lại, một lão già của nhà họ Kỷ không nhịn được mà mở miệng: "Viên trưởng lão, ông xem ông làm ra chuyện này là sao? Lợi nhuận mười năm của toàn bộ nhà họ Kỷ đấy!"
"Không lẽ thật sự chắp tay đưa cho thằng này?"
"Lợi nhuận mười năm là một lượng tài phú giàu nứt đố đổ vách! Viên trưởng lão ông không phải truyền âm nói cho chúng tôi là chắc chắn sẽ thắng sao?"
"Viên trưởng lão, ông nói xem, hiện tại việc này phải làm sao? Tôi biết của cải của Trấn Hồn Tông giàu có, nhưng chúng tôi không thể nào so sánh được với Trấn Hồn Tông!"
Mấy người Độn Thế Thần Tông, Thất Tinh Các, thần cung Lục Đạo, nhà họ Vạn nhao nhao mở miệng theo.
Bọn họ đại diện cho thế lực của mình tới!
Hiện tại thua lợi nhuận mười năm, trở về bọn họ khó mà xóa được tội lỗi!
Viên trưởng lão cười lạnh: "Hừ! Ai nói chúng ta thua?"
"Hả?"
Tất cả đều nhìn chằm chằm Viên trưởng lão.
Chỉ nghe ông ta chậm rãi mở miệng: "Rõ ràng là Cuồng Đan và Diệp Bắc Minh bắt tay nhau gian lận!"
"Các ông cũng không nghĩ lại, với trình độ luyện đan của Cuồng Đan, sao có thể thua dưới tay Diệp Bắc Minh?"
"Chắc chắn là hai kẻ đó đã bắt tay nhau, cố ý bẫy chúng ta!"
Ánh mắt bọn họ sáng lên: "Đúng đúng đúng, nhất định là như vậy!"
"Cuồng Đan đáng chết, thế mà bắt tay với Diệp Bắc Minh lừa gạt chúng ta!"
Viên trưởng lão lộ ra nụ cười hài lòng: "Tất cả đều là người thông minh, chỉ cần trở về giải thích như vậy thì sẽ không bị trách tội!"
Một lão già của nhà họ Vạn nhíu mày: "Nhưng mà... Dù thế nào chúng ta cũng thua trước mặt bao người!"
"Nếu Diệp Bắc Minh tới cửa đòi nợ, chúng ta nên đáp trả nên như thế nào?"
Lời này vừa ra khỏi miệng, gần như tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn người này: "Thằng kia dám tới cửa, chẳng phải phù hợp với ý định của chúng ta?"
Lão già nhà họ Vạn vỗ đầu một cái: "Tôi đúng là hồ đồ!"
"Đúng vậy, nếu anh ta tới cửa đòi nợ, khác gì đi chịu chết không?"
...
Ba ngày!
Ròng rã ba ngày!
"Người thứ 57!"
Diệp Bắc Minh trông coi không rời một tấc tại y tông đệ nhất thiên hạ, đan tông đệ nhất thiên hạ.
Chín vị sư tỷ hỗ trợ, Vương Yên Nhi phụ trách đăng ký!
Diệp Bắc Minh luyện đan, trị liệu chứng bệnh nan y ngay trước mặt mọi người!
Ngư Thất Tình đứng trong đội ngũ, điên cuồng dùng tài nguyên tu võ trao đổi vị trí với người phía trước!
Chương 1715: Vứt bỏ danh dự
"Người thứ 69!"
Ngư Thất Tình cuối cùng cũng đổi đến vị trí gần trước: "Sắp, sắp đến mình rồi!"
"Chỉ cần mình có thể dành được vị trí trước 100, cậu Diệp nhất định sẽ giúp mình một lần!"
Đến lúc xếp hàng, lão tổ nhà họ Ngư cho Ngư Thất Tình một đan phương!
Cùng một chiếc nhẫn chứa vật đựng trên trăm loại dược liệu!
Đan phương này do tổ tiên nhà họ Ngư giành được trong một di tích, trên đó ghi lại một loại đan dược tên là "Phá Linh Đan"!
Theo đan phương giải thích!
Chỉ cần uống vào Phá Linh Đan, nhất định có thể tiến vào cảnh giới Thần Hoàng!
Vô số năm qua, nhà họ Ngư đã sớm không tiếc bất cứ giá nào, thu thập toàn bộ dược liệu trên đan phương!
Đáng tiếc tất cả mười người có danh tiếng lẫy lừng trong giới đan đạo mà nhà họ Ngư tìm đến đều thất bại!
Không một ai ngoại lệ!
Thậm chí một vị tiền bối đức cao vọng trọng còn trào phúng, Phá Linh Đan hoàn toàn là lừa người khác, không thể nào thành công!
Lão tổ nhà họ Ngư vốn đã quên chuyện này, hôm nay nhìn thấy thực lực luyện đan kinh khủng của Diệp Bắc Minh mới nghĩ đến việc thử một lần nữa!
"Người thứ 98!"
Ngư Thất Tình nhìn về phía trước, tổng cộng còn hai người.
Cô ta xếp hàng ở vị trí thứ 101!
Đột nhiên.
Thanh niên trước mặt quay đầu, nở nụ cười: "Tôi đã thấy hết hành động vừa rồi của gia chủ nhà họ Ngư, cô bỏ ra cái giá rất lớn, cuối cùng cũng giành được vị trí thứ 101!"
"Nhưng Diệp tông chủ từng nói, hôm nay chỉ tiếp đãi người từ 100 trở về trước!"
"Chỉ cần nhà họ Ngư đồng ý cho tôi ba Thần khí, tôi sẽ đổi chỗ cho cô, thế nào hả?"
Ngư Thất Tình khinh thường cười một tiếng: "Nằm mơ!"
Thanh niên nhướng mày: "Gia chủ nhà họ Ngư, tôi không hề đùa giỡn với cô, tôi nghiêm túc!"
Ngư Thất Tình vẫn khinh thường: "Tôi cũng nghiêm túc!"
Thanh niên sầm mặt lại: "Hai Thần khí!"
"Đối với nhà họ Ngư mà nói, không tính là thương đến căn bản đi?"
"Hơn nữa, cái giá mà vừa rồi nhà họ Ngư phải trả, hơn xa hai Thần khí!"
Ngư Thất Tình không nhịn được mà trào phúng: "Anh đừng có mà nằm mơ, một cái cũng không có đâu!"
"Tôi có quen biết với cậu Diệp, cho nên dù tôi có xếp hàng ở vị trí 101 thì anh ấy vẫn sẽ cho tôi chút mặt mũi!"
"Tôi hoàn toàn không cần giao dịch với anh, hiểu?"
Thanh niên nhìn Ngư Thất Tình thật sâu: "Được, là tôi quấy rầy".
Không cần phải nhiều lời nữa!
"Người thứ 99!"
Một lão già trước mặt thanh niên tiến lên trước, bí mật truyền âm vài câu!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích, Quỷ Môn Thập Tam Châm bay ra, chui vào trong cơ thể lão già!
Thân thể của lão già run lên, trong mắt lóe lên vẻ không thể tin nổi!
Diệp Bắc Minh nhanh chóng viết xuống phương thuốc: "Bốc thuốc theo dược liệu trên này, dù có là một đại phu bình thường cũng có thể giải quyết vấn đề của ông!"
"Cảm ơn, cảm ơn Diệp tông chủ!"
Lão già mang ơn đội nghĩa rời đi.
"Người thứ 100!"
Thanh niên quay đầu nhìn Ngư Thất Tình lần cuối: "Nhà họ Ngư, cô chắc chắn không suy xét lại?"
Ngư Thất Tình quét mắt nhìn Diệp Bắc Minh, tự tin đáp: "Không cần!"
"Được!"
Thanh niên tiến lên, lấy ra một đan phương giao cho Diệp Bắc Minh.
Lại lấy ra dược liệu sớm đã chuẩn bị sẵn!
Sau nửa giờ, Diệp Bắc Minh giao đan dược đã luyện chế xong cho thanh niên!
"Thành, thế mà thật sự thành công! Ngài chính là bố mẹ tái sinh của Bạch Như Long tôi!", thanh niên quỳ trên mặt đất hung hăng dập đầu mấy cái, cất kỹ đan dược như nhặt được chí bảo.
Diệp Bắc Minh gật gật đầu.
Anh đứng lên, chậm rãi vươn vai: "Chư vị, tôi đã hoàn thành việc tiếp đón 100 khách hàng!"
"Diệp mỗ đã không chợp mắt suốt ba ngày ba đêm, xin phép đi xuống nghỉ ngơi trước!"
"Nếu mọi người vẫn đăng ký được tại chỗ của sư tỷ tôi, một vài vấn đề thường thấy, chín vị sư tỷ của tôi có thể giải quyết!"
Những người tu võ còn đang xếp hàng dù rất thất vọng, nhưng không dám nói thêm cái gì!
Diệp Bắc Minh xoay người rời đi.
Toàn bộ quá trình dường như không hề nhìn thấy Ngư Thất Tình!
Nhưng rõ ràng Ngư Thất Tình đứng ngay trước mặt anh!
Hai người cách nhau chưa đến mười mét!
Ngư Thất Tình nóng vội, thốt ra: "Câu Diệp, chờ chút đã!"
Người tu võ khác chuẩn bị rời đi sôi nổi dừng bước chân!
"Tình huống gì vậy?"
"Không biết nữa, hình như có chuyện cũ!"
"Nhìn kỹ hẵng nói!"
Vô số đôi mắt nhìn qua!
Diệp Bắc Minh dừng lại: "Cô gái này, cô còn có việc gì?"
Cô gái?
Ngư Thất Tình sửng sốt, nuốt nước miếng: "Cậu... Cậu Diệp, anh không biết tôi?"
"Tôi là Ngư Thất Tình đây..."
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Đương nhiên là tôi biết rồi, gia chủ của nhà họ Ngư, Ngư Thất Tình!"
Trong lòng Ngư Thất Tình cảm xúc ngổn ngang, ánh mắt phức tạp cực kỳ: "Cậu Diệp, tôi... tôi... Thất Tình tôi biết, chuyện ngày hôm đó của nhà họ Ngư khiến cậu Diệp tổn thương rất lớn!"
"Thất Tình ở nơi này xin lỗi anh, thật ra tôi..."
Gia chủ nhà họ Ngư cầu xin người ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, đối với cô ta mà nói, quả thực như ném đi toàn bộ danh dự!
Thế nhưng.