Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2536: Cực Đạo Thiên Hỏa, luyện thần thiết?

Sửng sốt, cô ta đoán là với bản lĩnh của Diệp Bắc Minh, chắc anh sẽ chống cự được một lúc, nhưng không ngờ anh lại chạy trốn luôn!

"Tự phế một cánh tay, trong vòng một canh giờ mang xác hắn về đây!"

"Nếu không, mang đầu tới gặp ta!"

Giọng Thiên Thần Tử vẫn lãnh đạm.

Như thể hắn ta chẳng bận tâm chuyện này vậy!

"Rõ!"

Sáu lão giả cảnh giới Vĩnh Hằng tầng chín run lên!

Sau đó ra tay ngay không chút do dự!

"Phụt... phụt... phụt..."

Máu bắn tung tóe, mỗi người tự phế một cánh tay!

Quay người, tiếp tục lao về phía Diệp Bắc Minh bỏ chạy để truy tìm.

...

Cùng lúc đó, cách xa cả trăm vạn dặm, Diệp Bắc Minh dừng lại.

Khí Hỗn Độn tỏa ra, bao trùm anh và Già Lam!

"Được rồi, tạm thời ở đây chắc là an toàn rồi!"

"Công tử... anh... anh... anh đắc tội Thiên Thần Tử, không ngờ anh vẫn chạy được... tôi cứ tưởng chúng ta chết chắc rồi cơ!" Mặt Già Lam trắng bệch.

Hiện giờ vẫn đang kinh hồn hãi hùng!

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói: "Sao? Trông tôi giống người đoản mệnh thế à?"

"Không phải!"

Già Lam lắc đầu quả quyết: "Mà là... công tử... thực sự thì... cả cái núi Sáng Thế..."

"Căn bản không có ai dám đắc tội Thiên Thần Tử!"

"Tôi chưa thấy bao giờ, và cũng chưa nghe qua bao giờ!"

Diệp Bắc Minh cười: "Bây giờ cô thấy rồi đấy?"

"Này..."

Già Lam ngẩn ra.

Ngay giây sau.

Cô ta lại sốt ruột: "Công tử, tôi không đùa với ngài đâu! Tộc Thiên Thần rất đáng sợ, từ xưa tới nay, những ai đắc tội bọn họ đều không còn mạng..."

"Diệt tộc chỉ là chuyện nhỏ... đáng sợ ở chỗ, thần hồn sẽ bị bắt lại, vĩnh viễn giam trong Hồn Ngục!"

Diệp Bắc Minh lại rất bình tĩnh.

Trên con đường anh đi, anh đã từng đắc tội quá nhiều thế lực kiểu 'không thể chọc vào' như này rồi!

Cuối cùng.

Những thế lực đó đều diệt vong dưới tay anh!

Nên kể ra thì, cái tộc Thiên Thần gì gì đó này, Diệp Bắc Minh chẳng để tâm!

"Nếu cô sợ, bây giờ có thể rời đi!"

Diệp Bắc Minh nói: "Người họ muốn tìm là tôi, họ sẽ không làm khó cô đâu!"

Già Lam lắc đầu kiên quyết: "Công tử, nếu tôi đã đồng ý trở thành tỳ nữ của anh!"

"Thì sống hay chết, tôi cũng sẽ ở bên cạnh công tử!"

Diệp Bắc Minh nhún vai không sao cả: "Tùy cô!"

Anh khoanh chân ngồi xuống.

Ăn mấy viên Huyền Nguyên Đan, vừa tăng cường thần lực trong cơ thể!

Vừa trao đổi với tháp Càn Khôn Trấn Ngục: "Tiểu Tháp, thần thiết xử lý thế nào? Tôi cần dung hòa nó với kiếm Càn Khôn Trấn Ngục nhanh nhất có thể!"

"Tôi thử rồi... thần thiết này, độ cứng rất cao!"

"Lửa Địa Ngục, Hỗn Độn Chân Hỏa! Lửa Phần Thiên! Đều không nung chảy được nó!"

"Thảo nào chủ nhân của thần thiết chỉ có thể rèn nó thành một cái gậy!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Cục thần thiết này có lai lịch rất lớn!"

"Dị hỏa bình thường, đương nhiên không thể nung chảy nó!"

"Nhóc con, cậu còn nhớ Cực Đạo Thiên Hỏa không?”

Diệp Bác Minh suy nghĩ: “Tất nhiên nhớ!”

Bảng Dị Hỏa!

Hạng một, Hỗn Độn Chân Hỏa!

Hạng hai, Cực Đạo Thiên Hỏa!

Hạng ba, lửa Phần Thiên!

Hạng bốn, Tử Cực Ma Hỏa!

Hạng năm, Quy Khư Tần!

...

Cực Đạo Thiên Hỏa đứng hạng hai trên bảng Dị Hỏa!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: "Chỉ có Cực Đạo Thiên Hỏa mới nung chảy được thần thiết!”

Diệp Bắc Minh hỏi: "Đi đâu tìm Cực Đạo Thiên Hỏa?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Không biết!”

Diệp Bắc Minh giật giật khóe miệng: "Ông trả lời dứt khoát thật đấy!”

"Hì hì...”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục yên lặng, sau đó không còn âm thanh gì nữa!

Thần hồn Diệp Bắc Minh lóe lên, tiến vào Nghĩa địa Hỗn Độn, Cửu U lại ngủ say rồi!

Hơn nữa.

Còn biến thành một con rắn nhỏ, cuộn tròn dưới kiếm Trảm Thiên!

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe lên: "Không biết thần thiết và kiếm Trảm Thiên, ai mạnh hơn?”

Nắm chặt năm ngón tay!

Thần thiết xuất hiện trong lòng bàn tay, anh vung ngang chém thẳng vào kiếm Trảm Thiên!

Keng!

Hai bên va chạm, phát ra tiếng nổ kim loại vang dội!

Toàn bộ tầng một, tầng hai, tầng ba Nghĩa địa Hỗn Độn chấn động dữ dội!

Diệp Bắc Minh bị một lực lượng cực mạnh hất văng, gan bàn tay vỡ toác!

Ngực đau nhói!

"Phụt...”

Anh phun ra một ngụm máu tươi!

"Đệt! Mạnh thế?”

"Nhóc con, ai bảo cậu tự tìm đường chết hả?" Tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút cạn lời: "Thanh kiếm đó cũng có lai lịch ghê ghớm đấy, tuy nó chỉ còn ở trạng thái bị gãy, nhưng bổn tháp phỏng đoán, thời kỳ đỉnh cao nó không kém gì bản thể của bổn tháp!”

"Gì cơ?”

Diệp Bắc Minh cả kinh.

"Kiếm Trảm Thiên và thần thiết, cái nào mạnh hơn?”

"Thời kỳ đỉnh cao, chắc kiếm Trảm Thiên mạnh hơn! Nhưng bây giờ nó chỉ ngang thần thiết thôi.”

Một khắc đồng hồ sau.

Diệp Bắc Minh ra khỏi Nghĩa địa Hỗn Độn!

Mở mắt ra, anh thấy mặt mình và Già Lam kề sát!

"Suỵt!”

Lúc này, Diệp Bắc Minh mới phát hiện, Già Lam.

Gần như ngồi gọn trong lòng anh: "Công... công tử... bọn họ đuổi tới đây rồi...”

Ngẩng đầu lên nhìn, trên trời đang có sáu bóng người bay qua bay lại tìm kiếm!

Có một điểm khác là, ban nãy sáu lão giả cảnh giới Vĩnh Hằng tầng chín vẫn còn đủ hai tay, bây giờ chỉ còn một cánh tay!

"Chết tiệt! Rõ ràng khí tức của tên nhóc đó đang ở quanh đây mà, sao không tìm thấy hắn nhỉ?”

"Chắc chắn là hắn nấp rồi! Cẩn thận, tên nhóc này là thể chất Hỗn Độn!”

"Khí tức Hỗn Độn có thể ngăn thăm dò!”

"Thế thì sao? Chắc chắn hắn đang ở quanh đây, cứ cho nổ theo kiểu trải thảm, lôi hắn ra!" Một lão giả mặt đen tức lắm rồi, mắt ông ta đỏ ngầu, giờ đang sợ đến nỗi sắp khóc luôn rồi: "Một canh giờ... sắp đến rồi!”

"Mau tìm!”

Sáu người cùng ra tay!

Họ như phát điên vậy!

Thi triển ra đủ loại phép thuật cao cường, lĩnh vực phép tắc, điên cuồng oanh tạc cả một vùng đất!

Hư không sụp đổ!

Từng ngọn núi này đến ngọn núi kia hóa thành bột phấn, mặt đất nổ tung, bốc cháy!

"Công tử, làm sao bây giờ?" Già Lam sợ run cả người.

"Không sao!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh vẫn vững vàng.

Anh lẳng lặng thi triển vùng Luân Hồi Phép Tắc!

Ngay sau đó, công kích của cảnh giới Vĩnh Hằng tầng chín thổi quét tới, lực lượng có tính hủy diệt nghiền áp tới!

"Công tử... chúng ta chết chắc rồi..." Già Lam ôm chặt Diệp Bắc Minh, hai chân quấn lên eo anh, đầu rúc vào lòng anh!

Phụt!

Hai người đồng thời nổ tung, hóa thành huyết vụ!

Giây tiếp theo,

Luân Hồi Phép Tắc đảo ngược!

Diệp Bắc Minh và Già Lam lại vẹn nguyên xuất hiện ở chỗ cũ!

"Này... tôi chưa chết? Công tử, chúng ta chưa chết!" Già Lam mừng phát khóc: "Công tử? Này là sao?”

Diệp Bắc Minh nói: "Luân Hồi Phép Tắc, đừng nói chuyện!”

"A! Vâng...”

Già Lam vội vàng ngậm miệng lại.

Bởi vì cô ta phát hiện, đọng tĩnh của mình đã làm cho người khác chú ý đến đây!

"Ở bên này!”

Ầm ầm ầm!

Năng lượng mang tính hủy diệt lại điên cuồng đập xuống!

Cơ hồ không khác gì ném bom, sau mấy chục lần oanh tạc, nếu không nhờ có Luân Hồi Phép Tắc, Diệp Bắc và Già Lam đã chết mấy chục lần rồi!

Nhưng.

Ở trong Luân Hồi Phép Tắc, thời gian nghịch chuyển vô hạn!

Hồi sinh hết lần này đến lần khác!

Đột nhiên, trên không vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Một canh giờ đã hết, các ngươi vẫn chưa tìm được tên nhóc đó!”

Ngay sau đó.

Một thiếu nữ mặt lạnh băng xuất hiện giữa hư không, sáu lão giả cụt tay mặt tái nhợt!

Không còn tí huyết sắc nào!

"Chúng tôi...”

"Hửm? Các ngươi còn chờ gì nữa? Muốn đợi đích thân Thần Tử ra tay sao?” Thiếu nữ cười lạnh một tiếng.

"Không dám!”

Sáu lão giả cụt tay sợ hết hồn, vậy mà không hề do dự!

Mỗi người đều tự vung tay, chém đầu mình, nói lời trăn trối cuối cùng: "Xin hãy mang đầu chúng tôi về cho Thần Tử...”

Dứt lời!

Thần hồn tiêu tán, biến mất sạch!

Thiếu nữ vung tay thu lấy đầu của sáu người, rồi quay người biến mất!

Diệp Bắc Minh hơi ngạc nhiên: "Cảnh giới Vĩnh Hằng tầng chín, bảo tự vẫn là tự vẫn hả?”

"Có hơi quá không vậy?”

Giọng Già Lam run run: "Công tử... không quá tí nào đâu, nếu sáu người này không tự vẫn, Thiên Thần Tử sẽ có một vạn cách khiến họ chết thảm hơn!”

"Thậm chí, cả tộc nhân đằng sau họ cũng không thoát được!”

"Tự vẫn là lựa chọn tốt nhất!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe lên: "Nói vậy thì tôi chết chắc rồi hả?”

Đúng lúc này, sau lưng vang lên tiếng nói: "Sao? Diệp công tử cũng sợ chết à?”
Chương 2537: Hỗn Độn Tử Khí!

Quay đầu lại coi, không phải ai khác mà chính là Thái Nhất Thánh Nữ!

"Sao cô tìm được tôi vậy?"

Diệp Bắc Minh nhíu mày.

Thái Nhất Thánh Nữ còn chưa đáp, Lan Nguyệt ở bên cạnh đã cười nhẹ: "Hừ! Bản lĩnh của Thánh Nữ nhà tôi, cần phải báo với anh chắc?"

"Vả lại, anh nghĩ mình đã thoát được truy sát của Thiên Thần Tử sao?"

"Thiên Thần Tử người ta không thèm đích thân ra tay tìm anh, nên mới phái thuộc hạ đi, nếu Thiên Thần Tử đích thân ra tay, thì dù anh có khí Hỗn Độn, anh cũng không trốn nổi đâu!"

"Người ta có Hỗn Độn Tử Khí, thứ lợi hại hơn cả khí Hỗn Độn đấy!"

Những lời Lan Nguyệt nói, tràn đầy khinh thường đối với Diệp Bắc Minh!

Nhưng lại sùng bái Thiên Thần Tử!

Nhưng.

Diệp Bắc Minh không giận, cô ta chỉ là một con nhóc mà thôi!

Trái lại là cái Hỗn Độn Tử Khí, anh đã nghe về thứ này hai lần rồi!

"Hỗn Độn Tử Khí, mạnh lắm à? Nó từ đâu tới?"

Diệp Bắc Minh hỏi: "Nó có quan hệ gì với khí Hỗn Độn?"

Thái Nhất Thánh Nữ lên tiếng: "Nói cho cậu biết cũng không sao, Hỗn Độn Tử Khí sinh ra từ Quy Khư ở Đại La Vũ Trụ!"

"Quy Khư?"

Nghe thấy hai chữ này, Diệp Bắc Minh nhíu mày.

"Đó là nơi nào?"

"Sau khi vạn vật bị hủy diệt, tự nhiên sẽ rơi vào Quy Khư!" Thái Nhất Thánh Nữ cười khẽ: "Nhưng ta nhắc cậu một câu này, Diệp công tử, cậu đừng mơ mộng gì hết! Thiên Thần Tử phải huy động lực lượng của tộc Thiên Thần!"

"Ba vị lão tổ cảnh giới Đạo Kiếp phải đích thân ra tay, mới may mắn mang được một luồng Hỗn Độn Tử Khí từ Quy Khư về đây!"

"Tất nhiên, cũng có những tu võ giả khác, vọng tưởng tiến vào Quy Khư để lấy được cơ duyên như vậy!"

"Nhưng tiếc là, chẳng có ai sống sót đi ra cả!"

Diệp Bắc Minh lặng lẽ gật đầu: "Nói vậy thì, cái gọi là Quy Khư, rất đáng sợ?"

Thái Nhất Thánh Nữ trầm mặc mấy giây, mới buông một câu: "Vô cùng đáng sợ!"

"Đi vào đó, thập tử vô sinh!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền âm: "Nhóc con, nếu có cơ hội, chúng ta vẫn phải đi một chuyến đến Quy Khư!"

"Hỗn Độn Tử Khí, là bản nguyên thật sự của Hỗn Độn!"

Diệp Bắc Minh đáp: "Tôi cũng nghĩ vậy!"

"Nhưng bản nguyên thật sự của Hỗn Độn là sao?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: "Thế này nhá, mẫu thạch Hỗn Độn được sinh ra từ Hỗn Độn Tử Khí!"

"Cái gì?"

Diệp Bắc Minh hơi chấn động.

Mẫu thạch Hỗn Độn, có thể diễn hóa thành vạn vật!

Thế mà lại được sinh ra từ Hỗn Độn Tử Khí!

"Nói vậy tức là có được Hỗn Độn Tử Khí, có mà ngang với có được bản lĩnh tạo ra thế giới à?" Diệp Bắc Minh liên tưởng ngay.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: "Nhóc con, cậu rất thông minh!"

"Nếu cậu đã nghĩ được tới đây, vậy bổn tháp sẽ cho cậu biết luôn!"

"Nếu cậu có được Hỗn Độn Tử Khí, cậu có thể tự mình tạo ra không gian tùy thân!"

"Có lẽ, Hỗn Độn Tử Khí và Nghĩa địa Hỗn Độn, có mối quan hệ phức tạp với nhau!"

Nghe tới đây!

Diệp Bắc Minh lại càng tò mò hơn!

Với thực lực của anh hiện giờ, còn chưa có khả năng tạo ra không gian tùy thân!

Thế mà, Hỗn Độn Tử Khí lại làm được?

Lúc này.

Thái Nhất Thánh Nữ lại nói tiếp: "Diệp công tử, tiếp theo cậu có dự định gì?"

"Gia nhập Thái Nhất Môn, ta bảo đảm Thiên Thần Tử sẽ không tìm ra cậu!"

"Tạm thời cậu cứ tránh vụ này đi đã, một thời gian sau, chuyện này sẽ qua!"

Diệp Bắc Minh bật cười: "Tôi phải trốn hắn ư?"

Giây tiếp theo.

Anh toát ra sự tự tin vô hạn!

"Cái loại người một lời không hợp liền muốn giết tôi đấy!"

"Sớm muộn cũng có ngày tôi tự tay thịt hắn!"

Thái Nhất Thánh Nữ trợn tròn mắt!

Diệp Bắc Minh có thể không sợ Thiên Thần Tử, nhưng dựa vào đâu mà cho rằng, mình có thể giết được Thiên Thần Tử?

"Diệp Bắc Minh, tôi thấy anh điên rồi, anh có biết Thiên Thần Tử mạnh cỡ nào không?" Lan Nguyệt đổi luôn xưng hô, không gọi Diệp công tử nữa.

Cái loại người tự cho mình là đúng, mắt cao hơn đầu này!

Kể cả có thiên phú võ đạo phi thường!

Kể cả có thiên phú luyện đan siêu mạnh!

Cũng tuyệt đối không thể đi xa được!

Diệp Bắc Minh chẳng thèm giải thích.

Anh nhìn thẳng vào Thái Nhất Thánh Nữ: "Giúp tôi một việc!"

"Ồ? Tại sao cậu lại nghĩ tôi sẽ giúp cậu?"

Thái Nhất Thánh Nữ không lộ biểu cảm gì!

"Không giúp thì thôi!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Rồi dẫn Già Lam, quay người liền đi.

Thái Nhất Thánh Nữ thở dài: "Nói đi, giúp việc gì?"

Lúc này, DIệp Bắc Minh mới dừng bước: "Đưa tôi đến Quy Khư!"

"Cậu..."

Thái Nhất Thánh Nữ nghẹn lời, hơi hoang mang: "Cậu muốn đi Quy Khư? Cậu điên à?"

Diệp Bắc Minh nhún vai: "Đi xem một tí, tôi có bảo tôi sẽ vào luôn đâu!"

"Được!"

Suy nghĩ mấy giây.

Thái Nhất Thánh Nữ đồng ý.

Rồi quay sang nhìn Lan Nguyệt một cái!

Tuy cực không tình nguyện, Lan Nguyệt vẫn gật đầu, rồi lấy ra một con thuyền được làm hoàn toàn từ bạch ngọc!

Con thuyền này dài một kilomet, cao khoảng một trăm mét!

Giống như một tòa nhà chọc trời lơ lửng giữa hư không!

"Diệp công tử, mời lên thuyền!"

Thái Nhất Thánh Nữ mời.

Diệp Bắc Minh gật đầu, rồi cùng Già Lam lên thuyền!

Giây tiếp theo.

Xoẹt!

Hư không nứt ra một lỗ hổng, lộ ra bầu trời sao vô tận giữa vũ trụ, thuyền bạch ngọc lao đi với tốc độ ánh sáng!

Diệp Bắc Minh quay đầu lại nhìn, anh kinh ngạc nhìn dưới chân mình!

Núi Sáng Thế đang nhanh chóng thu nhỏ lại!

Toàn cảnh núi Sáng Thế được thu vào mắt!

Nói là núi Sáng Thế, trên thực tế đó là mười mảnh siêu đại lục xếp chồng lên nhau!

Bắt đầu từ tầng tám, tầng chín, tầng mười, đều được một cỗ năng lượng bao trùm!

Chỉ thấy được những cái bóng mờ mờ, không thể nhìn rõ diện mạo!

Đồng thời.

Diệp Bắc Minh còn phát hiện, trong bầu trời sao này, không chỉ có mỗi thuyền bạch ngọc của Thái Nhất Thánh Nữ, mà còn có rất nhiều chiếc thuyền khác đang đi trong vũ trụ!

Họ khởi hành từ các tầng khác nhau ở núi Sáng Thế, rồi lại đáp xuống khu vực khác ở núi Sáng Thế!

"Những chiếc thuyền này có lai lịch gì vậy?"

Diệp Bắc Minh tò mò.

Già Lam giải thích: "Công tử, Đại La Vũ Trụ rất lớn, cực kỳ cực kỳ rộng lớn... và còn khác hẳn vũ trụ cấp dưới nữa!"

"Trên khắp Đại La Vũ Trụ không có bức tường không gian, trừ núi Sáng Thế ra, còn có núi Bất Chu, đảo Hám Long, núi Bất Hủ, núi Thần Hỏa...v.v... đó đều là những khu vực đỉnh cao!"

Diệp Bắc Minh chợt hiểu ra.

Những chỗ đó.

Tương tự với các vị diện ở Hồng Mông Vũ Trụ!

Chỉ có điều.

Không có ngăn cách không gian!

Các khu vực lớn có thể đi lại với nhau bằng Tinh Hạm!

"Diệp công tử, nghỉ một lát đi!"

"Chúng ta đang du hành vũ trụ với vận tốc gấp trăm lần tốc độ ánh sáng, muốn đến Quy Khư, còn khoảng ba ngày nữa!" Thái Nhất Thánh Nữ bỏ lại một câu rồi cho người đưa Diệp Bắc Minh đi nghỉ ngơi.

...

Cùng lúc đó.

Tầng mười núi Sáng Thế, tộc Thiên Thần.

Một thiếu nữ quỳ một gối xuống: "Thần Tử, tên nhóc nhục mạ ngài đã lên tinh hạm của Thái Nhất Thánh Nữ!"

"Hắn vừa rời khỏi khu vực núi Sáng Thế!"

Vân Tiêu lạnh nhạt nói: "Biết rồi!"

Thiếu nữ nhíu mày: "Thần Tử, chúng ta có cần tiếp tục truy sát không?"

Vân Tiêu lắc đầu khinh thường: "Trong mắt ta, hắn còn chẳng bằng con kiến hôi!"

"Ngươi bị con kiến hôi mắng, ngươi có đi khắp nơi tìm hắn không? Ta không có thời gian lãng phí cho tên đó!"

"Bản thần tử đã xem qua rồi, bọn ta sẽ gặp lại nhanh thôi, lúc đó sẽ là ngày chết của hắn!"

Cực kỳ tự tin!

"Vâng!"

Thiếu nữ dập đầu cúi lạy.

Vân Tiêu chắp tay sau lưng đứng thẳng, chân dậm một cái!

Hư không trước mặt dao dộng, hình chiếu một tấm bia thần màu vàng kim, đột nhiên hiện ra trước mặt!

Phía trên có bốn chữ lớn: Đại La Thiên Bảng!

Thiếu nữ nhìn vào bảng này, rồi mừng rỡ nói: "Chúc mừng Thần Tử đã tiến vào hạng mười Đại La Thiên Bảng!"

"Phải biết rằng, những thanh niên tiến vào top 10 trên Đại La Thiên Bảng, đều không có ai dưới 500 tuổi!"

"Thần Tử... ngài... ngài quả là người đầu tiên từ xưa đến nay!"

"Cho ngài trăm năm nữa, chắc chắn ngài sẽ tiến vào top 5!"

"Thuộc hạ tin rằng, trước năm 500 tuổi, ngài nhất định sẽ đứng hạng nhất trên Đại La Thiên Bảng!"

Cô ta run run!

Hưng phấn!

Kích động!

Run rẩy!

"500 tuổi? Ha ha... Long Tước, ngươi coi thường bổn Thần Tử quá rồi đấy!" Vân Tiêu giơ hai ngón tay: "Ta chỉ cần từng này thời gian, là có thể dành lấy hạng nhất Đại La Thiên Bảng!"

"Cái gì?"

Long Tước chấn động: "Thần Tử, ngài chỉ cần 200 năm thôi á?"

"Sss! Này... này... này cũng quá khủng bố rồi!"

Vân Tiêu cười nhạo: "200 năm? Sai rồi!"

"20 năm, là đủ!"

"20 năm? Trời ơi..."

Long Tước choáng váng.

Qùy rạp xuống đất!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang