Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 66: Suối nước nóng phải đóng cửa

Bấy giờ, toàn thế giới đã chìm vào im lặng!

Tất cả mọi người đều ngậm miệng, trừng lớn ánh mắt, không dám tin.

Saito Asuka dưới chân Diệp Bắc Minh trợn sắp lòi cả mắt ra ngoài, cơ thể đau nhức cũng bị quên đi trong thời gian ngắn, cả người cứ run lên!

Một người đàn ông trung niên trong hiệp hội võ đạo đi tới, kiểm tra hơi thở của Mã Lập Quốc.

Rồi quay sang ông Tống khẽ lắc đầu.

“Chết rồi…”

Đồng tử ông Tống co rụt lại.

Mọi người trong hiệp hội võ đạo lùi về phía sau từng bước theo bản năng!

Mọi người ồ lên!

“Chết rồi ư?”

“Hưm!”

Những tiếng hít vào lạnh lẽo vang lên.

“Ông trời của tôi ơi, đó là phó hội trưởng mã đấy!”

“Phó hội trưởng Mã đã chết rồi ư? Bị một thanh niên đến từ Giang Nam, năm năm trước đã rơi vào cảnh tan nhà nát cửa, bị vua Giang Nam đuổi giết đánh chết trong một đòn?”

Một đám nhà giàu Giang Bắc đều có vẻ vô cùng kinh ngạc!

Nhà họ Triệu bị giết!

Vua Giang Nam bị giết!

Bọn họ đã từng nghe tới ba chữ “Diệp Bắc Minh”!

Tên của Diệp Bắc Minh thật sự như tiếng sấm bên tai.

“Tít tít!”

“Tút tút tút!”

“Ting ting ting!”

Đột nhiên, điện thoại của đám nhà giàu kia liên tục vang lên.

Bọn họ đều đi nghe điện thoại.

“Cái gì? Thương hội Đông Doanh bị diệt!”

“Quân Vô Hối chết rồi, bị Diệp Bắc Minh giết chết hả?”

“Má ơi, thiệt hay giả vậy?”

“Trời sắp sập rồi!”

Bởi vì tin tức bị giới hạn thời gian lan truyền nên đám nhà giàu đó không nắm được chuyện xảy ra ở Giang Nam sớm.

Lúc này, cuối cùng tin tức cũng đã lọt tới tai bọn họ!

Cộng thêm Diệp Bắc Minh đứng trước mặt bọn họ, một đấm giết chết Mã Lập Quốc!

Cảm giác rung động đó thật sự không thể hình dung được!

“Hình như cậu ta… Mới hơn hai mươi thôi nhỉ?”, có người nhỏ giọng nói.

Đúng vậy!

Một thanh niên đầu hai lại có được thực lực khủng bố như vậy ư!

“Tương lai, Giang Nam, Giang Bắc sẽ không thể vắng bóng cậu ta!”

Dường như bọn họ vừa nhìn thấy một vị vua mới vừa được sinh ra!

“Thực lực của cậu Diệp thật đáng sợ! Mã Lập Quốc ít nhất cũng đã đến rất gần Đại Tông Sư! Lại bị một đấm của cậu ấy giết chết”, Thẩm Hạc kinh hãi nghĩ.

Dù là ông ta cũng không thể giữ được bình tĩnh!

Ông ta thoáng suy ngẫm.

Nếu như một đấm đó đánh vào mình, thì ông ta có đỡ nổi không?

Ngẫm đi ngẫm lại, trên trán Thẩm Hạc lại dày thêm một lớp mồ hôi.

“Mau… Mau giao ba cô gái kia ra… Anh Diệp Bắc Minh! Ngài Diệp Bắc Minh! Anh Diệp… Tha mạng, chuyện này không liên quan gì tới tôi!", Saito Asuka sợ đến mức choáng váng, hắn ta kêu la không khác gì một con chó chết, luôn miệng cầu xin.

Mã Lập Quốc còn bị Diệp Bắc Minh giết chết trong một đấm, thì sao hắn ta còn dám ôm hy vọng vào may mắn?

Ba người Hạ Nhược Tuyết, Tôn Thiến, Ngư Ấu Vy được dẫn đến.

Trạng thái hôn mê!

Diệp Bắc Minh liếc mắt.

Thẩm Hạc lập tức đi tới kiểm tra một lượt.

“Cậu Diệp, chỉ là hôn mê thôi, không có vấn đề gì quá lớn”, Thẩm Hạc nói.

Diệp Bắc Minh khẽ vuốt cằm, để Thẩm Hạc đưa bọn họ rời đi.

Saito Asuka vội vàng mở miệng: “Anh Diệp Bắc Minh… Không liên quan gì đến tôi cả, có người liên lạc với tôi, nói là muốn để ba cô gái đó ở chỗ tôi, tôi không ngờ họ là người đàn bà của anh!”

“Tha cho tôi đi, từ nay về sau tôi cam tâm tình nguyện làm con chó của anh!”

Cuối cùng Saito Asuka cũng bỏ mặc tôn nghiêm của mình.

Tôn nghiêm?

Có quan trọng bằng mạng sống không?

“Phụt!”

Diệp Bắc Minh lười nghe những lời vô nghĩa của Saito Asuka, một chân giẫm xuống.

Đầu hắn ta như quả dưa hấu nổ tung!

Âm thanh đã biến mất!

Khóe mắt người trong hiệp hội võ đạo đều giật giật!

Ông Tống nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, cậu dám giết cả Mã Lập Quốc ư? Cậu có biết Mã Lập Quốc là ai không?”

“Từ nay trở đi, suối nước nóng Cựa Lạc chắc chắn phải đóng cửa! Nếu như tôi biết nơi này vẫn tiếp tục kinh doanh, giết không tha!”, Diệp Bắc Minh xoay người bỏ đi.

Phớt lờ!

Không ngờ anh lại trực tiếp phớt lờ lời ông Tống nói!

Nhóm người giàu của Giang Bắc cùng với các thành viên của hiệp hội võ đạo đều ngu người!

Thằng ranh này có lá gan quá lớn!

Lớn đến mức không biết trời cao đất rộng!

Mọi người trơ mắt nhìn Diệp Bắc Minh rời đi.

Một đám nhà giàu Giang Bắc cùng mấy ông lớn của hiệp hội võ đạo lại không có ai dám ngăn cản!

Ai dám ngăn cản cơ chứ?

Mã Lập Quốc tung hoành trong giới võ đạo suốt bốn mươi mấy năm cũng bị một đấm đánh chết!

Ngăn cản Diệp Bắc Minh, thì có khác gì tự tìm đường chết?

Chờ đến khi Diệp Bắc Minh ra khỏi suối nước nóng Cực Lạc, thì ông Tống phát ra tiếng gào đầy tức giận: “Diệp Bắc Minh!”

“Cậu xem lão già này là ai?”

“Cậu xem hiệp hội võ đạo là cái gì?”

“Cậu xem Giang Bắc này là gì?”

Đáng tiếc, Diệp Bắc Minh đã đi mất từ lâu.

Sau khi lên xe, ba người đẹp đang nằm ngang xếp dọc ở khoang ghế sau.

May là khoang sau đủ lớn!

Sau khi Diệp Bắc Minh ngồi lên thì cảm thấy hết sức cạn lời.

Ba cô gái này ngủ không có tí gì gọi là thục nữ!

Hạ Nhược Tuyết và Tôn Thiến đều mặc váy ngắn, nhưng hai chân họ lại dang ra thành hình chữ “đại”.

Tôn Thiến tính tình nóng nảy, ngực to não ngắn!

Không ngờ lại còn mặc chuột Mickey!

Quần áo Ngư Ấu Vy bị cuốn lên hết, dáng người lồi lõm lộ ra hết không sót chút gì!

Lúc cuộn người lại còn lộ ra vùng tam giác!

Hạ Nhược Tuyết thì quyến rũ vô bờ, dù đang trong trạng thái hôn mê thì nhan sắc vẫn có thể thay cơm.

“Khụ khụ…”
Chương 67: Không có quan hệ huyết thống

Diệp Bắc Minh ngượng ngùng ho khan hai tiếng, sờ mũi.

Ba cô gái này đang muốn ép người ta phạm tội hả?

“Cứu bọn họ tỉnh lại trước đã”, Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng.

Anh sẽ không làm ra những chuyện không khác gì con thú đó!

Diệp Bắc Minh chỉ cần liếc mắt đã nhận ra ba cô gái trúng độc nên mới hôn mê!

Ngân châm ghim xuống, đâm vào huyệt đạo ba người.

“Ưm…”

Ba cô gái cùng tỉnh lại.

Cả đám mắt to trừng mắt nhỏ!

Sau đó!

“A…”, tiếng hét đầy sợ hãi khiến màng nhĩ Diệp Bắc Minh như sắp rách đến nơi.

Anh có thể đánh chết Tông Sư trong một đấm!

Nhưng đối mặt với ba người đẹp này thì lại không biết phải giải quyết thế nào!

Ba phút sau, ba cô gái mới yên tĩnh lại.

Hạ Nhược Tuyết trực tiếp nhào vào lòng Diệp Bắc Minh, sợ tới mức lập tức gào khóc: “Hu hu hu, tớ cứ tưởng là mình sẽ chết, sao cậu lại tới đây? Làm tớ sợ muốn chết, mấy người đó đòi giết tớ với Tôn Thiến, còn muốn dùng bọn tớ để uy hiếp cậu!”

Mắt Tôn Thiến đỏ bừng, ôm đùi.

Nước mắt rưng rưng!

Cô gái tính tình nóng nảy là thế mà cũng sợ không hề nhẹ!

Cô ta ngồi đối diện Diệp Bắc Minh, chỉ cần anh cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy chuột Mickey.

Ngư Ấu Vy vô cùng cảnh giác, cẩn thận quan sát bốn phía.

Phát hiện mọi người đang ngồi trong một chiếc xe hơi đang chạy.

Mới thở phào nhẹ nhõm.

“Nhược Tuyết, các cậu không sao rồi”, Diệp Bắc Minh vỗ vai Hạ Nhược Tuyết, sau đó cô ấy mới nguôi ngoai.

Ngư Ấu Vy nhìn hai người ôm ôm ấp ấp, trong lòng thoáng có cảm giác lạ.

Ngư Ấu Vy không biết tại sao lại như thế!

Nói chung là cảm thấy hơi khó chịu.

Cô ta nhướng mày: “Diệp Bắc Minh, đến lúc nào rồi mà anh còn ở đó ôm ôm ấp ấp?”

Diệp Bắc Minh nhìn cô ta: “Đám người Đông Doanh đó bắt nhóm Nhược Tuyết, sao cô cũng có mặt ở đó vậy?”

Ngư Ấu Vy khá tức giận: “Thì tôi cũng vì cứu người đấy còn gì?”

“Kết quả… Cuối cùng…”

Cô ta không nói được.

Quá mất mặt!

Nữ binh vương Long Tổ!

Lại để thuyền lật trong mương.

Diệp Bắc Minh cười cười, không tiếp tục hỏi về chuyện này.

Ngư Ấu Vy lại đổi chủ đề, nhìn vào mắt Diệp Bắc Minh nói: “Chuyện anh bảo tôi đi điều tra, tôi đã nắm được rồi! Thân thế của anh không hề đơn giản, nhưng tốt nhất anh nên chuẩn bị tâm lý, bởi vì chuyện này sẽ là một cú sốc khá lớn với anh đấy!”

“Nói thế là sao?”, Diệp Bắc Minh nhíu mày.

Ngư Ấu Vy nói: “…”

Ngư Ấu Vy nói: “Chúng tôi điều tra được, anh rất có thể không phải là con của bố mẹ mình!”

“Là sao?”

Tim Diệp Bắc Minh chợt thắt chặt.

Anh không phải con của bố mẹ?

Ngư Ấu Vy nhìn Diệp Bắc Minh, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng: “Lần trước sau khi trở về, tôi đã đồng ý sẽ điều tra rõ chân tướng về cái chết của gia đình anh”.

“Nhưng tôi phát hiện ra một chuyện khá kỳ quái, tất cả mọi thứ về gia đình anh ở Giang Nam đều bị xóa sạch”.

“Dù có mượn sức của Long Tổ để tìm kiếm cũng chẳng thế lần ra manh mối gì!”

Long Tổ là gì cơ chứ?

Không khác gì mật thám của đại nội thời xưa, cẩm y vệ các thứ!

Cả Long Tổ cũng không thể điều tra được tin tức về nhà họ Diệp, chắc chắn trong đó có uẩn khúc gì!

“Thế nên, tôi một hơi điều tra hẳn mười mấy năm trước”.

“Mười mấy năm trước?”

Ngư Ấu Vy trả lời: “Đúng vậy”.

“Diệp Bắc Minh, liệu anh có còn nhớ không”.

“Mười mấy năm trước anh từng bị bệnh rất nặng?”

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát mới nhớ lại: “Hình như là có chuyện đó, năm tôi khoảng năm, sáu tuổi”.

“Đúng vậy, khi đó anh mắc một căn bệnh lạ mà cả Giang Nam không cách nào trị khỏi”, Ngư Ấu Vy lấy ra một xấp báo, lật tới một trang bên trong: “Chuyện đó còn gây náo động khắp Giang Nam”.

“Khi đó có chuyên gia về y học đến Giang Nam xem xét tình hình, đúng lúc gặp phải chuyện đó!”

“Bệnh lạ của anh, cả chuyên gia kia cũng không thể trị khỏi”.

“Còn lên cả báo!”

Diệp Bắc Minh nhớ lại chuyện quá khứ.

“Trước khi tôi bệnh thì cơ thể khỏe lắm, khỏe hơn hẳn người bình thường”.

“Lúc đi nhà trẻ, tôi chạy bộ còn nhanh hơn cả một người trưởng thành!”

“Một bữa cơm ăn còn hơn hai ba người trưởng thành ăn”.

“Thỉnh thoảng, lúc tôi ở trong trường còn có thể nghe thấy lời mọi người đang nói với nhau ngoài ngã tư”.

Diệp Bắc Minh tiếp tục nói: “Tôi báo chuyện này cho thầy cô giáo, họ còn bảo tôi đang nói dối”.

“Sau lần bệnh nặng đó, khả năng này của tôi cũng hoàn toàn biến mất”.

Ngư Ấu Vy lại lấy trong túi tiền ra một tờ giấy: “Đây là kết quả kiểm tra máu của anh và bố mẹ mình, trong đó nói rõ, ba người không có quan hệ huyết thống!”

Hơi thở Diệp Bắc Minh trở nên dồn dập!

Lấy lại xem!

“Cậu bảy Diệp, Lý Hương Liên và Diệp Bắc Minh trải qua xét nghiệm y học cho thấy: Không có quan hệ huyết thống!”

Một hàng chữ đọc mà rợn cả người!

“Sao lại như thế được?”, đồng tử Diệp Bắc Minh co rụt lại.
Chương 68: Sao lại là cậu ta?

Anh không thể nào chấp nhận được sự thật này!

Ngư Ấu Vy có chút đồng cảm nhìn Diệp Bắc Minh.

Năm năm trước, tan cửa nát nhà!

Năm năm sau quay về, khó khăn lắm mới có cơ hội báo thù cho bố mẹ!

Nhưng lại biết mình không phải cốt nhục bố mẹ sinh ra!

Đổi lại là bất kỳ một ai cũng rất khó chấp nhận được tất cả những thứ này.

Hạ Nhược Tuyết kéo tay Diệp Bắc Minh: “Bắc Minh, đừng buồn nữa, còn có tớ ở đây”.

“Dù cậu có thân thế gì, tớ cũng sẽ ở bên cậu!”

Hạ Nhược Tuyết đầy ẩn ý, đau lòng nhìn Diệp Bắc Minh.

Ngư Ấu Vy trong lòng có chút khó chịu: “Được rồi, tạm thời tôi mới tra ra được những thứ này! Chuyện đã hứa với anh vẫn chưa làm rõ ràng, nhưng anh yên tâm, Ngư Tiểu Vy tôi làm việc có đầu có cuối. Tiếp theo tôi đi thăm dò, bảo người của anh dừng xe! Tôi muốn xuống! Không có thời gian nhìn hai người tán tỉnh nhau”.

Cô ta nói một tràng xong.

Có chút mùi vị chua chát.

“Dừng xe”, Diệp Bắc Minh mở miệng.

Thẩm Hạc chân đạp phanh, dừng ở bên đường.

Ngư Ấu Vy mở cửa xe, chuẩn bị đi xuống.

“Chờ chút”, Diệp Bắc Minh nói.

Ngư Ấu Vy nhướng mày: “Sao thế? Anh còn có việc gì à?”

Diệp Bắc Minh nói: “Chuyện này vẫn phải cảm ơn cô! Còn về chuyện của bố mẹ tôi, cô không cần để ý”,

“Có thể tra được mấy thứ này đã đủ rồi”.

“Tôi sẽ dùng cách của mình đi thăm dò”.

“Tôi giúp cô lấy ra ba cây kim bạc trong cơ thể cô”.

Diệp Bắc Minh nói xong, chìa tay ra túm ngực Ngư Ấu Vy.

“A!”

Một cảm giác tê dại truyền tới.

Ngư Ấu Vy kêu lên một tiếng.

Còn chưa chờ cô ta phản ứng!

“Phụt phụt phụt!”

Ba cây kim bạc từ vị trí tim xuyên qua máu thịt.

Rơi vào trong tay Diệp Bắc Minh!

“Anh!!!”, Ngư Ấu Vy giận dữ nhìn Diệp Bắc Minh, mở cửa xe, chạy nhanh như làn khói.

Chạy một mạch ra hàng trăm mét, trốn vào trong ngõ.

Khuôn mặt xinh đẹp của Ngư Ấu Vy đã sớm đỏ bừng.

Có thể chảy ra nước!

Ngực của cô ta vẫn tê dại!

“Tên khốn này! Sao có thể sờ… chỗ này chứ!”

“Ngay cả nhắc cũng không thèm nhắc, quá đáng!”, Ngư Ấu Vy cắn răng nghiến lợi, bóng dáng giống như miêu nữ, ở trong ngõ một lúc rồi biến mất.

Diệp Bắc Minh dựa vào xe, tay nắm chặt tờ báo cáo.

Sau khi trầm ngâm mộc lúc, anh xuống xe: “Thẩm Hạc, ông đưa họ về phủ Diệp nghỉ ngơi đi!”

“Rõ!”

Thẩm Hạc lái xe chạy về phủ Diệp.

Hạ Nhược Tuyết và Tôn Thiến cũng bị dọa sợ.

Cần nghỉ ngơi.

Diệp Bắc Minh thì cầm theo tờ báo cáo, đi về phía bệnh viện làm giám định người thân năm đó.

...

Cùng lúc đó, trụ sở chính hiệp hội võ đạo hành tỉnh Đông Nam, Giang Bắc.

Ông Tống và các nguyên lão của hiệp hội võ đạo tập trung lại, sắc mặt u ám dọa người.

“Hiệp hội võ đạo hành tỉnh Đông Nam của chúng ta thành lập mấy chục năm rồi, chưa bao giờ xảy ra loại chuyện này!”

“Vô cùng nhục nhã, vô cùng nhục nhã!”

“Đường đường là phó hội trưởng, vậy mà lại bị đánh chết ngay trước mặt bao nhiêu người!”

“Chuyện này nếu không bắt Diệp Bắc Minh kia trả giá, về sau còn ai coi Giang Bắc chúng ta ra gì nữa?”

“Ai còn coi hiệp hội võ đạo chúng ta ra gì nữa?”

Những nguyên lão này lòng đầy căm phẫn.

Ở đại sảnh này có mười mấy người nằm trong top 500 tông sư trên bảng xếp hạng tông sư võ đạo Á Châu!

Đây là một nguồn lực lượng đáng sợ!

Lúc này, tất cả bọn họ đều trầm xuống.

“Diệp Bắc Minh nhất định phải chết!”

“Phải chết, để hắn trả giá thật lớn!”

Rất nhiều người lên tiếng.

Đột nhiên có người lên tiếng: “Vấn đề là trong mấy ông, ai có thể giết được Diệp Bắc Minh?”

Yên tĩnh!

Tất cả mọi người đều ngậm miệng, im lặng!

Mã Lập Quốc là phó hội trưởng, cũng không phải tông sư võ đạo bình thường!

Gần với cảnh giới Đại Tông Sư!

Hôm nay rất nhiều người đều tận mắt nhìn thấy, Diệp Bắc Minh một quyền đánh chết Mã Lập Quốc!

Bảo bọn họ đi khiêu chiến Diệp Bắc Minh?

Không có lá gan này!

Sau khi im lặng một khoảng thời gian dài.

Đột nhiên, bên ngoài cửa phòng họp truyền đến một giọng nói: “Hội trưởng đến!”

“Hội trưởng!”

“Hội trưởng quay lại rồi!”

Vô số người rối rít đứng dậy, cho dù là ông Tống cũng đứng lên, nhìn về phía cửa lớn phòng họp.

Chỉ thấy một người đàn ông trung niên chắp tay đi vào.

Một luồng áp lực cực lớn phả vào mặt.

Rất nhiều nguyên lão rối rít cúi đầu!

Không dám nhìn thẳng vào người này!

Hội trưởng hiệp hội võ đạo hành tỉnh Đông Nam, Lâm Thương Hải!

Giọng nói Lâm Thương Hải nặng như núi, truyền vào tai mọi người: “Tôi vừa về nước, chuyện của phó hội trưởng Mã tôi đã biết rồi”.

“Tôi mới đi có mấy ngày, Diệp Bắc Minh nào vậy? Lá gan lớn vậy!”

“Nhà họ Triệu ở Giang Nam, vua Giang Nam, thương hội Đông Doanh, Quân Vô Hối, còn có Giang Bắc chúng ta có thể bị một thanh niên hai mươi ba tuổi quậy đến long trời lở đất?”

Ông Tống liếc mắt nhìn.

Một cậu thanh niên nhà họ Tống đi đến, cung kính đưa ra một bức ảnh: “Hội trưởng, đây chính là Diệp Bắc Minh!”

Ánh mắt của Lâm Thương Hải nhìn vào bức ảnh.

Đồng tử phóng đại kịch liệt!

Ông ta kinh hãi nói: “Sao lại là cậu ta?”
Chương 69: Đứa cháu rể này nhà họ Hàn chúng tôi đã đặt trước

Nhà họ Hàn, Trung Hải.

Hàn Nguyệt hô hấp dồn dập, xông vào sân nhà họ Hàn: “Ông nội, ông nội!”

“Phó hội trưởng hiệp hội võ đạo hành tỉnh Giang Nam Mã Lập Quốc bị Diệp Bắc Minh một quyền đánh chết!”

Hàn Kim Long đang đánh Thái Cực Quyền, làm huấn luyện phục hồi.

Nhờ đơn thuốc Diệp Bắc Thần kê cho ông ta uống.

Đã có thể bỏ lại xe lăn để đi bộ.

Mặc dù bình phục tương đối chậm, cần làm huấn luyện phục hồi.

Nhưng so với trước kia, quả thật không cần tốt quá nhiều.

“Cái gì?”

Hàn Kim Long khiếp sợ, dừng động tác lại!

Dù là ông ta cũng không thể nào giữ ổn định, không tin nổi nhìn về phía Hàn Nguyệt: “Nguyệt Nhi, cháu nói ai chết?”

“Mã Lập Quốc?”

“Phó hội trưởng hiệp hội võ đạo hành tỉnh Đông Nam, Mã Lập Quốc!”

Hàn Nguyệt hô hấp dồn dập, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng, dù đang mặc sườn xám nhưng cô ta cũng bất chấp hình tượng.

Chạy một mạch quay về, thông báo cho ông nội tin tức này.

Có thể tưởng tượng ra, chuyện này chấn động lớn đến cô ta thế nào!

Chân mày Hàn Kim Long nhướn lên, lẩm bẩm: “Đại hội võ đạo Long Quốc mới nhất là vào năm năm trước đúng chứ?”

“Thực lực của Mã Lập Quốc dù không phải Đại Tông Sư, cũng gần với Đại Tông Sư rồi”.

“Chờ một chút, Mã Lập Quốc chết thế nào?”

“Bị một quyền đánh chết?”

Hàn Kim Long nhìn về phía Hàn Nguyệt, có chút không chắc chắn.

Vừa rồi có phải mình nghe lầm hay không?

Hàn Nguyệt trả lời chắc nịch: “Ông nội, là bị Diệp Bắc Minh dùng một quyền đánh chết!”

“Cháu chắc chứ?”

Hàn Kim Long vô cùng chấn động.

Hàn Nguyệt ngực phập phồng, nói: “Đúng vậy, ông nội, một quyền đánh chết!”

“Lúc ấy Giang Bắc có rất nhiều phú hào tận mắt nhìn thấy”.

“Những nguyên lão của hiệp hội võ đạo hành tỉnh Đông Nam cũng chứng kiến tất cả!”

Hàn Kim Long ngây ngốc tại chỗ, không dám tin nói: “Ông vẫn đánh giá thấp cậu ta rồi! Nguyệt Nhi, lúc chiến thần Lăng Phong tầm tuổi Diệp Bắc Minh là thực lực gì?”

“Không bằng một phần mười của anh ta!”, cơ thể mềm mại của Hàn Nguyệt chấn động.

Hàn Kim Long đột nhiên cười: “Cơ hội này chúng ta nhất định phải nắm chắc”.

“Ông nội đã quyết định rồi, lần sau gặp được Diệp Bắc Minh, nhất định sẽ mai mối cho cháu”.

“Đứa cháu rể này nhà họ Hàn chúng ta đã đặt trước!”

...

Kim Lăng, Vương Như Yên đang xử lý chuyện trong tầm tay.

“Mã Lập Quốc bị nó dùng một quyền đánh chết?”, Vương Như Yên ngây người, ngay cả cô ấy cũng có chút kinh ngạc.

Sư đệ này!

Cho cô ấy quá nhiều bất ngờ mừng rỡ!

“Sư đệ, tốc độ tu luyện như vậy cũng quá nhanh rồi”.

Khóe miệng Vương Như Yên nhếch lên nụ cười.

“Nếu để mấy sư tỷ biết, nào có ai ngồi yên được?”

...

Diệp Bắc Minh cầm kết quả kiểm tra DNA trong tay, đi đến bệnh viện làm giám định cha con cho anh mười mấy năm trước.

“Xin chào, tôi muốn gặp bác sĩ Lý Tu Vinh”, Diệp Bắc Minh đi đến quầy trung tâm.

Nữ y tá nhìn lướt qua Diệp Bắc Minh: “Anh muốn gặp ông Lý?”

“Ha ha, khẩu khí của thanh niên quả không nhỏ, dám trực tiếp gọi tên ông Lý?”

“Ông Lý là người anh muốn gặp thì có thể gặp sao?”

“Bao nhiêu phú hào muốn khám bệnh, xếp hàng ba năm sau đi”.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Tôi không đến khám bệnh, tôi tìm ông ta có chút vấn đề muốn hỏi”.

“Ha ha, người giống như anh tôi gặp nhiều rồi”, nữ y tá cười nhạt, thái độ đầy khinh thường.

“Anh đến từ nơi nào thì về nơi đó đi”.

“Ông Lý không phải người anh có thể gặp được”.

“Một ngày ông Lý chỉ gặp một bệnh nhân! Long Đô có một bệnh nhân mời ông Lý đến khám bệnh, ông Lý còn từ chối đó! Nghe nói người đó là quan lớn! Quan lớn Long Đô đó không phải đã biết điều đến Giang Nam?”

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt hỏi: “Nói như vậy, Lý Tu Vinh ở bệnh viện?”

“Đương nhiên, ông Lý ở tầng cao nhất của bệnh viện”, nữ y tá mặt đầy ngạo mạn.

Tầng cao nhất của bệnh viện này đều là phòng bệnh hàng đầu!

Tùy tiện chọn một phòng bệnh phổ thông, một có mười ngàn thì không xuống nổi!

Phòng VIP hàng đầu, khởi đầu ít nhất một trăm ngàn một ngày!

Đắt không?

Quả thật rất đắt!

Nhưng nhà giàu nhất hành tỉnh Đông Nam đã từng ở phòng bệnh VIP hơn ba tháng để kéo dài tính mạng.

Đến cuối cùng vẫn qua đời!

Hơn ba tháng, khoảng chừng một trăm ngày.

Bỏ ra cái giá hơn mười triệu, kéo dài tính mạng ba tháng.

Như vậy mới ung dung sắp xếp xong xuôi chuyện hậu sự, không để gia tộc lớn như vậy có nội đấu.

“Ờm”.

Diệp Bắc Minh lướt qua y tá, đi về phía thang máy VIP thông tầng sau lưng cô ta.

“Anh làm gì thế”, nữ y tá kinh ngạc.

Tốc độ cô ta rất nhanh, ngăn cản Diệp Bắc Minh: “Anh đây…”

“Bốp!”

Diệp Bắc Minh giơ tay lên, tát cô ta lăn trên đất.

Sau đó nhấn nút đi vào thang máy.

Đến khi nữ y tá phản ứng lại, Diệp Bắc Minh đã lên tầng cao nhất.

“Lý Tu Vinh!”

Sau khi Diệp Bắc Minh ra khỏi thang máy, lớn tiếng quát lên.

Giọng anh giống như mãnh hổ, trong nháy mắt truyền khắp tầng cao nhất bệnh viện!

Soạt!

Ầm!

Bịch!

Cửa của bảy tám phòng bệnh VIP mở ra.

Từ bên trong có vài nam nữ trẻ tuổi đi ra.

Hoặc là đàn ông trung niên.

Bọn họ không giàu thì sang!

Người già trong nhà sắp qua đời cần phải ở đây kéo dài tính mạng.

“Anh là ai?”
Chương 70: Lý Tu Vinh

“Thật là to gan, ai dám cho anh ở đây hét ầm ĩ lên?”

“Ông cụ nhà tôi đang ở đây dưỡng bệnh…”

Diệp Bắc Minh đứng chắp tay, coi thường đám người này: “Lý Tu Vinh mau ra đi, tôi tìm ông có chút việc”.

“Anh!!!”

“Chúng tôi đang nói chuyện với anh, anh không nghe thấy hả?”, mấy người đàn ông trung niên và nam nữ trẻ tuổi nghiêm nghị quát lên.

“Anh tên gì mà dám ở đây ngang ngược!”, có người giận dữ nói.

Bọn họ cầm điện thoại, chuẩn bị gọi cho nhân viên bảo vệ.

Diệp Bắc Minh quét mắt nhìn người này: “Diệp Bắc Minh!”

Ba chữ ngắn ngủi!

Trong nháy mắt!

Hàng lang tầng cao nhất của bệnh viện vốn dĩ có chút náo nhiệt, chớp mắt liền yên tĩnh!

Diệp Bắc Minh!

Ba chữ này giống như có ma lực, khiến người ta gần như nghẹt thở!

Bóp cổ họng tất cả mọi người!

“Diệp… Diệp… Diệp Bắc Minh… Anh… Ơ, không, anh chính là Diệp Bắc Minh?”, người đàn ông muốn gọi điện thoại, tay ngưng giữa không trung.

Bất luận như nào cũng không bấm nổi!

Hoàn toàn bị dọa cho ngây ra!

Không chỉ là người đàn ông trung niên đang nói chuyện, nam nữ trẻ tuổi khác cũng đều hoảng sợ chạy về phòng, đóng cửa.

Điên rồi!

Bọn họ thật sự sắp sợ phát điên rồi!

Nhân vật đáng sợ này làm sao đến bệnh viện?

Đây chính là người diệt chết nhà họ Triệu, vua Giang Nam chết vì anh!

Nhân vật đáng sợ này đã diệt thương hội Đông Doanh, giết con riêng của chiến thần Lăng Phong!

Bọn họ dù có tiền đi nữa, có quyền thế đi nữa, làm sao so được với vua Giang Nam?

Làm sao so được với chiến thần Lăng Phong?

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt hỏi: “Ông biết Lý Tu Vinh ở đâu không?”

“Phốc!”

Phú hào mặc âu phục giày da, giá trị bản thân lên đến mấy tỷ, lúc này đang quỳ sụp xuống đất.

“Anh… anh Diệp, ông Lý… ở… ở… ở phía sau”, ông ta chỉ về một hướng.

Đến khi người này ngẩng đầu lên lần nữa, Diệp Bắc Minh đã mất dấu từ lâu.

Ông ta cũng bị dọa đến mức toàn thân mồ hôi thấm ướt!

Diệp Bắc Minh đi đến nơi sâu nhất trên tầng cao, đứng trước cửa lớn một văn phòng làm việc.

Cửa phòng làm việc cách âm, chẳng trách giọng nói của anh không xuyên thấu nơi này.

“Cạch!”

Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng đẩy cửa lớn ra.

Mấy người bên trong bất ngờ nhìn về phía cửa lớn phòng làm việc.

Một ông cụ mặc đồ Trung Sơn.

Một thiếu nữ khoảng hai mươi tuổi!

Còn có hai người đàn ông trung niên chắp tay, đứng phía sau lưng ông cụ mặc đồ Trung Sơn!

Diệp Bắc Minh nhìn ra, thực lực võ đạo của hai người này là cảnh giới Tông Sư!

Cuối cùng, một ông lão đeo kính, dáng vẻ ngoài sáu mươi tuổi.

Diệp Bắc Minh nhướng mày nhìn hai ông già: “Các người ai là Lý Tu Vinh?”

Bên trong phòng làm việc yên tĩnh!

Thiếu nữ khoảng chừng hai mươi tuổi quát lên: “Anh là ai? Dám xông vào đây, ăn gan báo rồi à?”

Hai tông sư võ đạo kia bước lên trước một bước.

Cản trước mặt ông lão mặc đồ Trung Sơn!

Diệp Bắc Minh không để ý đến bọn họ, mà nhìn về phía ông lão hơn sáu mươi tuổi đeo mắt kính: “Ông chính là bác sĩ Lý Tu Vinh?”

Lý Tu Vinh cau mày: “Thanh niên này, cậu là ai?”

“Nơi này là tầng cao nhất của bệnh viện, cậu vào bằng cách nào?”

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Bác sĩ Lý, tôi không có ác ý”.

“Có một chuyện muốn hỏi ông, giấy giám định DNA có phải chính ông đặt bút ký tên?”

Diệp Bắc Minh giơ biên lai có chút ố vàng trong tay ra.

Qua mười mấy năm, tờ giấy đã hơi cứng.

Lý Tu Vinh đẩy mắt kính, vẫn chưa nhìn rõ.

Thiếu nữ bên cạnh quát một tiếng: “Bác sĩ Lý, đây là ý gì?”

“Bệnh viện các người không phải một ngày chỉ tiếp đãi một bệnh nhân sao?”

“Ông nội tôi từ Long Đô chạy đến đây, vậy mà ông có thái độ này?”

Cô ta ngang ngược nhìn về phía Diệp Bắc Minh: “Tên nhãi, tôi mặc kệ anh là ai!”

“Bây giờ là thời gian ông nội tôi chữa bệnh, cút ra ngoài cho tôi!”

Nói xong, cô ta chìa tay ra, cong thành dáng móng hổ.

Túm về phía cổ Diệp Bắc Minh.

“Ha ha”.

Diệp Bắc Minh cười lạnh một tiếng.

Chân mày ông cụ mặc đồ Trung Sơn nhíu mày, cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm, ông ta hét lớn: “Như Ca cẩn thận, cháu không phải đối thủ của cậu ta đâu!”

Đáng tiếc đã quá chậm rồi.

Diệp Như Ca vừa ra tay.

Tốc độ của Diệp Bắc Minh còn nhanh hơn.

Trong thời gian hít thở, Diệp Như Ca còn chưa rõ đã xảy ra chuyện ra liền bị Diệp Bắc Minh bóp cổ!

“Anh!”

Một cảm giác khó thở truyền tới.

Cơ thể mềm mại của Diệp Như Ca run rẩy!

Cô ta khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh!

Chàng thanh niên trước mắt này tuổi tác không kém cô ta bao nhiêu.

Nhưng tốc độ, sức mạnh, thân pháp, thực lực đều vượt xa cô ta!

Ông cụ mặc đồ Trung Sơn vội vàng nói: “Anh bạn này, xin cậu hạ thủ lưu tình”.

“Lão phu là Diệp Cấm Thành, đây là cháu gái tôi”.

“Con bé buông thả quen rồi! Cho nên đã nhất thời ra tay, đắc tội đến anh bạn nhỏ”.

Ở sau lưng ông ta, hai tông sư võ đạo nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.

Chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào!

Nhưng Diệp Cấm Thành khẽ lắc đầu.

Hai vị tông sư võ đạo lùi về phía sau nửa bước!

Chính vì hành động này đã khiến sát khí của Diệp Bắc Minh rút lui đi một chút.

Anh chậm rãi buông tay.

“Khụ… Ông nội!”, Diệp Như Ca vội vã quay về, rưng rưng nước mắt.

Cô ta chưa từng bị chịu oan ức này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK