Ngay sau đó cô ta bình tĩnh lại: “Diệp tông chủ, anh làm gì thế?”
“Thiên Đan Phường được thành phố Thần bảo hộ, anh giết người nhà họ Ngư bọn tôi, chẳng lẽ không sợ…”
“Tiện nhân!”
Diệp Bắc Minh cho cô ta một bạt tai!
Chát!
Ngư Thất Tình quỳ thụp xuống, dấu tay đỏ tươi xuất hiện trên mặt cô ta!
Thậm chí khóe miệng còn chảy máu!
“Chuyện gì vậy? Diệp tông chủ đánh Ngư gia chủ ư?”
Những người tu võ đứng xem thấy cảnh này thì ngớ ra!
“Ông không biết à? Mấy hôm trước, Vương cô nương ở đối diện mất đôi tay ở Thiên Đan Phường đấy!”
“Vương cô nương ấy là hồng nhan tri kỷ của Diệp tông chủ!”
“Cái gì? Có chuyện đấy à? Kể lại chi tiết xem nào!”
Người tu võ xung quanh bắt đầu hóng chuyện!
“Anh! Anh dám đánh tôi!”
Ngư Thất Tình ngẩng đầu, trong mắt là sự bẽ bàng và phẫn nộ!
Diệp Bắc Minh quát: “Cô là cái thá gì? Cô dám khiến Yên Nhi mất đi hai tay!”
“Tôi sẽ hủy diệt nhà họ Ngư!”
Ngư Thất Tình triệt để phẫn nộ: “Hủy diệt nhà họ Ngư? Diệp Bắc Minh, anh nghĩ anh là ai?”
“Không nói đến việc hủy diệt nhà họ Ngư, hôm nay anh có thể sống sót đi khỏi Thiên Đan Phường thi coi như anh lợi hại!”
“Thành phố Thần có quy định, tự tiện xông vào sản nghiệp tư nhân hành hung, nhà họ Ngư tôi có quyền giết bất luận tội!”
“Các vị cung phụng còn chờ gì nữa! Sao còn chưa ra mặt!”
Cô ta nói xong, ba luồng sát ý lạnh thấu xương bột phát từ đằng sau đám đông!
Một người chột một mắt!
Một người râu cá trê!
Một người râu tóc bạc phơ!
Chính là Ngô Đức Lộc và Đan Tôn cấp chín khác!
Ba người bọn họ đều là người tu võ cảnh giới Thần Hoàng sơ kỳ!
Mặt Diệp Bắc Minh sa sầm, anh cảm nhận được sát ý khác thường toát ra từ ba người kia!
Người của Thiên Phạt Môn!
Thấy sắc mặt Diệp Bắc Minh thay đổi, Ngư Thất Tình còn tưởng rằng anh sợ hãi!
Cô ta cười điên cuồng: “Hahahaha, Diệp Bắc Minh, không ngờ tới đúng không! Với thực lực của anh làm sao có thể đấu lại cao thủ cảnh giới Thần Hoàng?”
“Anh tự tìm đường chết, xông vào Thiên Đan Phường!”
“Bây giờ dù tôi có giết anh trước mặt mọi người thì người của thành phố Thần cũng sẽ không nói gì hết!”
“Hôm nay chính là ngày chết của anh! Giết anh ta cho tôi!”
Ba người kia được huấn luyện bài bản, sát ý bùng nổ trong nháy mắt!
Một người dùng kiếm! Một người dùng dao găm! Một người dùng dao róc xương!
Tấn công từ ba hướng!
Diệp Bắc Minh thờ ơ đứng tại chỗ!
Thấy thế, Ngư Thất Tình nở nụ cười: “Diệp Bắc Minh, anh sợ ngu người rồi à? Anh cũng có ngày hôm nay nhỉ!”
“Anh nói xem tại sao anh phải từ chối tôi cơ chứ? Lẽ nào tôi không tốt hơn Vương Yên Nhi trăm lần, nghìn lần, vạn lần hay sao?”
Binh!
Một tiếng vang đinh tai nhức óc!
Vũ khí của nhóm Ngô Đức Lộc bị một thứ sức mạnh khổng lồ ngăn cản!
Giống như đâm vào một bức tường sắt!
Dừng lại cách Diệp Bắc Minh nửa bước!
“Sao có thể thế được?”
Ngay sau đó, trong ánh mắt hoảng sợ của Ngô Đức Lộc, Diệp Bắc Minh tung một quyền!
Gào!
Ngô Đức Lộc chỉ cảm thấy có tiếng rồng gầm vang lên, màng tai như sắp nổ tung!
Phụt!
Lồng ngực đau đớn, ông ta bị một thứ sức mạnh không thể ngăn cản đánh bay ra ngoài, cơ thể nổ tan tành, biến thành một vũng máu!
Một quyền nổ tan xác?!
“Cậu…!”
Hai cung phụng cảnh giới Thần Hoàng sơ kỳ còn lại sợ hãi, mồ hôi lạnh ướt đẫm lòng bàn tay!
Trái tim Ngư Thất Tinh run rẩy, cô ta sợ đến mức tròng mắt suýt rơi ra ngoài: “Thực lực của anh…”
“Rút lui!”
Ông lão mắt chột hô lên!
Thiên Sát Môn có một quy tắc, một đòn không trúng thì phải trốn ngay lập tức!
Hai người tu võ cảnh giới Thần Hoàng sơ kỳ xoay người bỏ chạy, những người tu võ đứng xem sửng sốt!
Chuyện gì vậy?
Ba người cảnh giới Thần Hoàng bao vây tấn công một người, không những một trong số đó bị giết chết trong nháy mắt, hai người còn lại thì tháo chạy?
Diệp Bắc Minh lập tức đuổi theo, khí thế cực kỳ đáng sợ!
Gào!
Tiếng rồng gầm đinh tai nhức óc vang lên, ông lão mắt chột quay đầu nhìn!
Năm ngón tay của Diệp Bắc Minh cong lại giống như vuốt rồng!
“Đừng…”, giọng ông lão mắt chột run rẩy, ngay sau đó đầu ông ta tức khắc nổ tung!
“Thằng nhãi, mày chết đi cho tao!”
Ông lão cuối cùng thấy hai người bạn của mình chết một cách thê thảm, biết mình không thể chạy trốn, vì thế gầm lên rồi lao về phía Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh dứt khoát cho ông ta một cú đá!
Bùm!
Ông lão nổ tung ngay tại chỗ!
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều kinh hãi!
“Đây là sức mạnh của xương Chí Tôn ư?”
“Diệp tông chủ vô địch! Quá khủng khiếp! Giết cảnh giới Thần Hoàng như giết một con kiến!”
“Thực lực thế này thì còn ai dám trêu chọc Thái Dương Tông nữa?”
Những tiếng hô kinh ngạc rộ lên bốn phía!
Tất cả mọi người đều không có cách nào bình tĩnh!
Mặt Ngư Thất Tình tái nhợt, toàn thân run lẩy bẩy!
Chương 1747: Chết không hết tội
Trong lòng càng nổi lên làn sóng sợ hãi: ‘Sao lại như vậy? Anh ta mới vào thàn giới chưa đến ba tháng? Tại sao lại mạnh đến mức khiến người ta tuyệt vọng!’
‘Sớm biết như vậy, tại sao mình phải đưa anh ta đến thần giáng tuyển chọn?’
‘Sớm biết có ngày hôm nay, mình nhất định không tiếc mọi giá giết anh ta ở Huyền Giới!’
Trên đời không có thuốc hối hận!
“Diệp tông chủ… nể tình trước đây, xin tha mạng…”
Ngư Thất Tình cúi đầu, đôi môi tái nhợt!
Xin tha!
Bây giờ chỉ có xin tha!
“Cậu Diệp…”
“Sư phụ!”
Lúc này, trong đám đông vang lên hai giọng nói!
Cuối cùng Vương Yên Nhi và Cuồng Đan chen đám đông đi vào, tiếc là cuộc chiến đã kết thúc!
“Yên Nhi, cứu tôi… cầu xin cô cứu tôi!”
“Tôi dập đầu với cô!”
Ngư Thất Tình giống như tóm được cọng cỏ cứu mạng, cái đầu điên cuồng đập xuống đất!
Phập phập phập!
Trong mấy hơi thở ngắn ngủi, trán đã đầm đìa máu tươi!
Lúc Vương Yên Nhi căn môi, do dự không quyết!
“Tránh ra!”
Phía sau đám đông vang lên một giọng nói lạnh lùng!
Liền sau đó, đám đông nhường ra một lối đi, một người đàn ông đưa theo mấy chục binh sĩ mặc chiến giáp xông vào.
Tỏa ra bao vây Diệp Bắc Minh ở giữa!
“Người của Ty Trấn Ngục!”
Đồng tử của tất cả võ giả có mặt tại hiện trường co mạnh lại!
Không nhịn được lùi lại!
Đội chấp pháp của thành phố Thần chỉ phụ trách trật tự trị an, Ty Trấn Ngục thì khác!
Ty Trấn Ngục còn cao hơn đội chấp pháp
Bất kỳ nơi nào ở thành phố Thần có giết chóc, Ty Trấn Ngục có thể trực tiếp ra tay trấn giết!
Tiền trảm không cần tấu!
Hơn nữa một binh sĩ bình thường của Ty Trấn Ngục đều là cảnh giới Thần Tôn trở lên, người đàn ông dẫn đầu là cảnh giới Thần Hoàng trung kỳ!
“Diệp Bắc Minh, anh là tông chủ Thái Dương Tông, còn có sản nghiệp ở thành phố Thần!”
“Làm sao dám coi thường pháp tắc thành phố Thần, giết cung phụng nhà họ Ngư trước nhiều người?”
“Anh đã vi phạm điều thứ ba, điều thứ bảy, điều thứ chín của pháp tắc thành phố Thần! Lập tức bó tay chịu bắt, cùng tôi về Ty Trấn Ngục thẩm tra!”
Nhìn thấy cảnh này, Ngư Thất Tình không nhịn được cười ra tiếng: “Ha ha ha! Diệp Bắc Minh, lần này anh chết chắc thật rồi!”
“Ty Trấn Ngục ở đây, Ngư Thất Tình tôi sẽ không chết!”
Cô ta chậm rãi đứng lên, vỗ phủi bụi đất trên đầu gối!
“Vậy sao?”
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh khóa chặt Ngư Thất Tình!
Một luồng sát ý ngút trời bùng phát!
Vương Yên Nhi vội vàng tiến lên: “Cậu Diệp, đừng! Đồ đê tiện này chết không đáng tiếc, nếu Ty Trấn Ngục không có ở đây, cậu giết cô ta cũng thôi đi!”
“Cùng lắm là chịu xử phạt!”
“Nhưng nếu giết người trước mặt Ty Trấn Ngục, họ có quyền trực tiếp giết cậu!”
“Yên Nhi cầu xin cậu, đừng vì Yên Nhi mà mất đi tính mạng của mình!”
“Cậu có thể vì Yên Nhi làm tất cả, Yên Nhi đã biết đủ rồi…”
Vương Yên Nhi rơi nước mắt!
Người thanh niên của Ty Trấn Ngục cảm nhận được sát ý ngút trời của Diệp Bắc Minh, lạnh lùng nhả ra một câu: “Diệp Bắc Minh, anh còn muốn giết người?”
“Trong mắt anh pháp tắc của thành phố Thần là gì? Còn không bó tay chịu bắt cho tôi!”
“Tôi không những phải giết người, tôi còn phỉa giết trước mặt anh!”, Diệp Bắc Minh bật cười một tiếng!
Bước ra một bước!
Lập tức xuất hiện trước người Ngư Thất Tình!
Giơ tay đập một chưởng xuống!
Cơ thể của Ngư Thất Tình run lên, tỏ vẻ mặt không dám tin!
Dường như đang hỏi: “Làm sao anh ta dám giết mình trước mặt người của Ty Trấn Ngục?”
Phập!
Cơ thể của Ngư Thất Tình nổ tung, hóa thành một làn sương máu!
Đám người của Ty Trấn Ngục ngẩn người!
Các võ giả khác có mặt trợn mắt há hốc miệng, sợ đến trái tim như muốn nổ tung!
Giết người trước mặt Ty Trấn Ngục, thật có dũng khí! Việc này tương đương với đánh vào mặt chủ của thành phố Thần, kiểu đánh vang bốp bốp!
“Giết chết bất luận tôi!”
Thanh niên của Ty Trấn Ngục quát lên một tiếng!
Lúc mấy chục binh sĩ tiến lên một bước, chuẩn bị ra tay!
Phía sau tất cả mọi người lại vang lên một giọng nói thản nhiên: “Bạch Tả Sứ, dừng tay!”
Mọi người ngẩn người!
Ai dám ngăn Ty Trấn Ngục ra tay?
Quay đầu nhìn, chỉ thấy một người đàn ông trung niên chậm rãi đi đến!
Khoảnh khắc nhìn thấy người này, thanh niên của Ty Trấn Ngục sửng sốt: “Hoàng tổng quản, sao ông lại đến đây?”
Người này, chính là người gửi thiệp mời dạ yến cho Diệp Bắc Minh!
Hoàng tổng quản mỉm cười: “Người mà Diệp tông chủ giết đều là sát thủ của Thiên Sát Môn!”
“Nhà họ Ngư và Thiên Sát Môn câu kết với nhau, chết chưa hết tội!”
“Bắt đầu từ bây giờ, tất cả người nhà họ Ngư đời đời kiếp kiếp cấm bước vào thành phố Thần một bước!”
“Cái gì?”
“Thiên Sát Môn?”
Mọi người có mặt lùi lại theo bản năng!
Thanh niên của Ty Trấn Ngục tỏ vẻ mặt chấn kinh: “Không thể nào!”
Hoàng tổng quản nhìn anh ta: “Đây là ý của thành chủ, cậu nghi ngờ sao?”
“Không dám!”
Chương 1748: Uy hiếp
Người thanh niên của Ty Trấn Ngục kinh hãi.
“Đưa người của cậu lui xuống!”, Hoàng tổng quản lên tiếng.
Người thanh niên của Ty Trấn Ngục mang theo oán khí nhìn Diệp Bắc Minh một cái, không cam tâm nhả ra một câu: “Vâng! Chúng ta đi!”
Đợi người của Ty Trấn Ngục rời đi.
Hoàng tổng quản mới nở nụ cười với Diệp Bắc Minh: “Diệp tông chủ, thành chủ vẫn luôn dõi theo cậu!”
Các võ giả ở hiện trường đều kinh ngạc!
Không thể tưởng tượng nhìn sang Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh cau mày: “Thành chủ là ai?”
Hoàng tổng quản không trả lời, cười chắp tay: “Diệp tông chủ, có cơ hội gặp lại, cáo từ!”
Không hề dài dòng quay người bỏ đi!
“Đi thôi, chúng ta cũng đi về!”
Vừa về đến đan các.
Một bóng hình không hề khách sáo đi đến!
“Nhóc con, đừngtưởng thành chủ quan tâm mày thì có thể làm xằng làm bậy ở thành phố Thần!”
“Ở địa bàn của tao, là con sâu thì mày phải bò, là con rồng thì mày cũng phải nằm cho tao!”
“Sau này tốt nhất mày phải khiêm tốn, tao sẽ luôn để ý mày!”
“Một khi mày phạm sai lầm, Bạch Kiêu tao bảo đảm sẽ trừng trị mày trước khi Hoàng tổng quản xuất hiện!”
Trong giọng điệu mang theo ý uy hiếp rõ ràng!
Người đang nói chính là Bạch Kiêu, người thanh niên của Ty Trấn Ngục!
Vừa nãy Diệp Bắc Minh đã giết người trước mặt nhiều võ giả, trước mặt tả sư của Ty Trấn Ngục như anh ta!
Đúng là vả mặt trần trụi!
Chuyện này mà truyền ra ngoài, sau này uy nghiêm của anh ta ở đâu?
Diệp Bắc Minh trực tiếp phớt lờ Bạch Kiêu, mà nhìn Cuồng Đan: “Đồ nhi, thành phố Thần có quy tắc nào là người của Ty Trấn Ngục có thể tự ý xông vào nơi ở của người khác không?”
Cuồng Đan ngẩn người, trả lời: “Sư phụ, thành phố Thần không có quy tắc như này!”
“Cho dù là thống lĩnh cao nhất của Ty Trấn Ngục cũng không được tự ý xông vào nhà dân!”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Hôm nay thiên hạ đệ nhất các không mở cửa kinh doanh, Bạch Tả Sứ này có coi là tự ý xông vào không?”
“Hả?”
Cuồng Đan thắt tim: “Sư phụ, người…”
Vương Yên Nhi liền mở to đôi mắt!
Bạch Kiêu cảm thấy tình hình không đúng, lên tiếng nói: “Mày muốn làm…”
Còn chưa nói hết câu!
Soạt!
Diệp Bắc Minh bước ra một bước xuất hiện trước người Bạch Kiêu, một luồng khí thế cực kỳ cường mạnh ầm ầm bùng phát!
Cả người Bạch Kiêu giống như bị xe lửa đang chạy đâm trúng, trực tiếp bay đi!
Phụt…
Phun ra một ngụm máu tươi trong không trung!
Lại phát ra một tiếng choang, đập mạnh xuống con phố bên ngoài thiên hạ đệ nhất đan!
Toàn bộ áo giáp đều nổ tung hóa thành mảnh vụn!
“Chuyện gì vậy? Anh ta là ai? Sao lại bay ra từ thiên hạ đệ nhất đan?”
Người đi đường đều dừng bước chân.
Có người kinh hãi kêu một tiếng: “Bạch Tả Sứ! Là Bạch Tả Sứ Bạch Kiêu của Ty Trấn Ngục!”
“Suýt!”
Người đi đường xung quanh hít khí lạnh, kinh sợ nhìn sang cổng lớn của thiên hạ đệ nhất đan!
“Còn có lần sau, chết!”
Giọng lạnh lùng vang lên!
“Mày… làm sao mày dám… phụt…”
Bạch Kiêu chỉ vào cổng lớn của thiên hạ đệ nhất các, lại phun ra máu tươi lần nữa!
Lục phủ ngũ tạng gần như vỡ nứt, hoàn toàn ngất đi!
Vương Yên Nhi và Cuồng Đan ngây ra như gà mắc thóc, hóa đá nhìn mọi thứ!
Không biết qua bao lâu!
Ực!
Hai người không hẹn mà cùng nuốt nước miếng!
“Sư phụ, Bạch Kiêu là người của Ty Trấn Ngục, sư phụ làm vậy sẽ gây rắc rối lớn đấy!”, Cuồng Đan cười khổ lắc đầu.
Diệp Bắc Minh nhìn ông ta: “Đồ nhi, con cảm thấy vừa nãy vi sư không ra tay, Bạch Kiêu sẽ không đến gây chuyện với sư phụ ư?”
Cuồng Đan ngẩn người, sau đó lắc đầu: “Bạch Kiêu chắc chắn cảm thấy mất hết thể diện vì vừa nãy sư phụ giết Ngư Thất Tình trước nhiều người!”
“Theo tính cách của người này, chắc chắn sẽ tìm cơ hội tìm lại thể diện!”
“Cho nên, bất luận sư phụ làm thế nào, anh ta cũng sẽ đến gây chuyện!”
Diệp Bắc Minh nói: “Đợi anh ta chủ động đến gây chuyện, chi bằng ra tay trước thì hơn!”
“Đồ nhi, con luyện đan không tệ, những mặt khác còn phải học thêm!”
“Nhưng… nhưng…”
Cuồng Đan cứ nhưng cả hồi lâu, không tìm được lý do thuyết phục bản thân!
Diệp Bắc Minh chuyển ánh mắt, nhìn sang Vương Yên Nhi: “Yên Nhi, cho tôi xem vết thương của cô!”
Vương Yên Nhi gật đầu.
Diệp Bắc Minh tiến lên kiểm tra!
Vết thương của Vương Yên Nhi bằng phẳng và chưa liền lại!
Còn thỉnh thoảng có máu tươi chảy ra!
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Sau khi võ giả tiến vào Thánh Cảnh, máu thịt có thể tự sinh ra!
“Trừ phi bị chém đầu, hoặc là bị bóp vỡ tim, tổn hại đan điền mới không thể tự sinh ra!”
“Yên Nhi, cô có thực lực cảnh giới Chân Thần, tại sao hai cánh tay không thể tự mọc ra?”
Vương Yên Nhi bất lực lên tiếng: “Cậu Diệp, cậu có điều không biết, sau khi võ giả đột phá cảnh giới Đế Tôn thì sẽ tiến vào trạng thái cơ thể bán thần!”
“Cơ thể bán thần cũng là đường ranh giới của cảnh giới Đế Tôn và cảnh giới Chân Thần, muốn tiến vào cảnh giới Chân Thần, võ giả phải chuyển hóa chân nguyên trong cơ thể thành thần lực!”
Chương 1749: Bị đuổi ra
“Máu thịt cơ thể bán thần tiến hóa thành cơ thể thần, cơ thể máu thịt của người phàm không thể cùng tồn tại với cơ thể thần!”
“Nếu máu thịt của võ giả ở cảnh giới này bị tổn hại, thì không thể tự mọc lại!”
Diệp Bắc Minh cau mày.
Lần đầu tiên anh nghe thấy cách nói này!
Vương Yên Nhi không muốn làm Diệp Bắc Minh khó xử, chủ động lên tiếng: “Cậu Diệp, cậu không cần lo lắng cho Yên Nhi!”
“Cậu Diệp đã cho nhà họ Vương quá nhiều, Yên Nhi vốn không có gì báo đáp!”
“Hai cánh tay này coi như là Yên Nhi báo đáp cậu Diệp!”
Diệp Bắc Minh kiên định lắc đầu: “Tôi không muốn để những người bên cạnh tôi chịu tổn thương! Đây là nguyên tắc làm việc của cả đời Diệp Bắc Minh tôi!”
“Còn tay của cô, tôi sẽ nghĩ cách!”
…
Khu thí luyện.
Ầm ầm!
Mây đen trên hư không phía trước gầm thét, sấm chớp ầm ầm!
Từng đường sét giáng xuống, hội tụ với nhau, giống như diệt thế!
Tất cả võ giả, yêu thú, ma thú đều bị thu hút đến, kinh sợ nhìn lôi kiếp khủng bố phía trước!
Sâu trong lôi kiếp, một thanh niên đang được lôi kiếp gột rửa!
Vù!
Một luồng khí tức mạnh mẽ bùng phát, giống như vỡ đê!
“Cảnh giới Thần Hoàng đỉnh phong!”
“Suýt! Đường Hạo tiến vào cảnh giới Thần Hoàng đỉnh phong?”
“Trời ơi! Lúc anh ta tiến vào khu thí luyện mới là cảnh giới Thần Hoàng sơ kỳ, giờ đã đỉnh phong rồi?”
Vô số thiên tài trợn mắt há hốc miệng, nhìn đám mây phía trước, đồng tử không ngừng co lại!
Cùng lúc đó.
Sâu trong biển sấm sét!
Giọng của lão Quỷ vang lên từ đan điền của Đường Hạo: “Đường Hạo, chúc mừng cậu đã tiến vào cảnh giới Thần Hoàng đỉnh phong!”
“Tiếc là chỉ thiếu một bước, cậu đã có thể tiến vào Tổ Cảnh rồi!”
Khuôn mặt Đường Hạo hồng hào, ra vẻ như chưa hết hứng: “Khà khà khà, không ngờ cơ duyên của khu thí luyện này lại lớn như vậy!”
“Tôi từ cảnh giới Thần Hoàng sơ kỳ trực tiếp tiến vào cảnh giới Thần Hoàng hậu kỳ đỉnh phong!”
“Từ xưa đến nay, có ai thiên tài như Đường Hạo tôi?”
“Cho dù là điện Thần Hoàng cũng không có đấy phải không!”
Một luồng khí thế thách thức thiên địa tự nhiên sinh ra!
Lúc này.
Hắn là vua của cả vùng trời đất này!
Lão Quỷ nhắc nhở một câu: “Đừng quá tự mãn, người tài còn có người tài hơn, trời cao còn có trời cao hơn!”
“Trong vòng trăm năm, tôi bảo đảm cậu sẽ tiến vào Tổ Cảnh, đến lúc đó, cùng tôi đến Thần Quốc Hỗn Đỗn, ở đó mới là vũ đài của cậu!”
“Thần Quốc Hỗn Độn!”
Trong con mắt của Đường Hạo rực lửa!
Một lát sau, hắn nghiêm mắt lại: “Thần Quốc Hỗn Độn không vội, bây giờ tôi vô cùng muốn giết người!”
Khóe miệng cong lên tà mị: “Diệp Phong, mày đang ở đâu?”
“Tao thực sự muốn bóp xương đầu gối của mày xem, có phải mày cứng rắn thật không?”
“Tại sao cứ luôn đối đầu với tao?”
Trên không trung quảng trường trung tâm điện Thần Hoàng.
Một đường khe nứt không gian xuất hiện, hai đường, ba đường… mười đường, một trăm đường…
Từng bóng hình nhếch nhác từ khe nứt xông ra!
“Hoan Nhi, sao con ra nhanh như vậy?”
“Mỗi lần khu thí luyện mở ra ít nhất kéo dài một tháng, các cậu mới bảy ngày mà đã ra rồi?”
“Chuyện gì vậy, sao nhiều người ra liền một lúc thế?”
Rất nhiều cường giả cảnh giới Thần Hoàng hậu kỳ ở quảng trường cau mày!
“Sư phụ, chúng con cũng không muốn ra!”
“Chúng con bị người khác đuổi ra…”
“Cái gì? Bị người khác đuổi ra?”
Mọi người ngẩn người, trên mặt lóe lên tia tức giận: “Khu thí luyện lớn như vậy, mấy ngàn di tích mặc cho các con thám hiểm!”
“Mọi người đều là người của điện Thần Hoàng, nước sông không phạm nước giếng, ai mà quá đáng như vậy?”
“Dĩnh Nhi, là ai làm?”
Sư phụ của Sở Dĩnh Nhi, Liễu Tố Tố sầm mặt, bà ta cũng nổi giận thực sự!
Nguyễn Nguyệt Cầm và Trương Chính Càn quay sang nhìn nhau!
Một ông lão áo choàng xám lạnh giọng quát: “Đừng để lão phu biết, nếu không nhất định cho hắn một bài học sâu sắc!”
“Nói với lão phu, là ai?”
Trên mặt mọi người hiện lên vẻ kinh sợ!
Liền sau đó.
Đường nứt không gián cuối cùng xuất hiện, một bóng hình ngạo mạn đi ra: “Nhiệm Chưởng Vân, là tôi!”
Những người cảnh giới Thần Hoàng có mặt đều ngẩn người!
Tuy Đường Hạo cũng là cảnh giới Thần Hoàng, nhưng chỉ là cảnh giới Thần Hoàng sơ kỳ!
Nhiệm Chưởng Vân là cảnh giới Thần Hoàng hậu kỳ, làm sao hắn dám gọi thẳng tên họ?
Nhiệm Chưởng Vân nheo mắt, băng lạnh nhìn chằm chằm Đường Hạo: “Đường Hạo, lão phu biết cậu là thiên tài của điện Thần Hoàng!”
“Nhưng cậu làm vậy có phải quá đáng rồi không? Mọi người vùng vào khu thí luyện tìm kiếm cơ duyên!”
“Cậu đuổi họ ra là có ý gì?”
Chương 1750: Con đã sử dụng rồi
Đường Hạo cười thú vị: “Ông đang chất vấn tôi hả?”
Ánh mắt Nhiệm Chưởng Vân băng lạnh: “Cậu dám ăn nói với tôi như vậy ? Thế thì đã làm sao?”
Đường Hạo cười: “Thế thì đã làm sao? Chỉ dựa vào ông mà cũng xứng chất vấn tôi!”
Vừa dứt lời, hắn tóm năm ngón tay trên hư không!
Lại lao về phía Nhiệm Chưởng Vân trước mặt tất cả người của điện Thần Hoàng!
“Muốn chết hả!”
Nhiệm Chưởng Vân hoàn toàn nổi giận!
Giơ tay tung một chưởng, khí thế bừng bừng tấn công về phía cánh tay của Đường Hạo!
“Cậu nhóc, nếu không phải nể tình Độc Cô Bá Đạo là sư phụ của cậu, lão phu trực tiếp đập chết cậu ngay với chưởng này!”
“Phế một cánh tay của cậu trước, cho cậu biết thế nào gọi là trời cao đất dày!”
Nhiệm Chưởng Vân vừa nói ra câu này.
Bàn tay của hai người cham vào nhau!
‘Rắc’ một tiếng giòn tan!
“A..”
Nhiệm Chưởng Vân kêu thảm một tiếng, cánh tay lại lập tức hóa thành bột vụn!
Uy lực một chưởng của Đường Hạo vẫn chưa hết, tiếp tục nghiền áp xuống, đập mạnh lên bả vai của Nhiệm Chưởng Vân!
Phụt!
Nhiệm Chưởng Vân điên cuồng chảy máu tươi, hai đầu gối mềm nhũn quỳ dưới đất!
Đầu gối cắm sâu xuống đất!
Ông ta kinh hãi ngẩng đầu: “Cậu… đã tiến vào cảnh giới Thần Hoàng hậu kỳ?”
Đường Hạo cười thản nhiên một tiếng: “Sai! Là cảnh giới Thần Hoàng hậu kỳ, đỉnh phong!”
“Suýt…”
Toàn hiện trường tĩnh lặng như cái chết, chỉ còn lại tiếng hít khí lạnh!
“Cậu… cho dù cậu tiến vào cảnh giới Thần Hoàng hậu kỳ đỉnh phong, cũng là vãn bối của lão phu…”
Toàn thân Nhiệm Chưởng Vân run lên, ông ta chỉ vào Đường Hạo: “Làm sao cậu có thể đối xử với tôi như vậy?”
Đường Hạo cười khinh thường: “Giới võ đạo tôn sùng thực lực!”
“Ông không phục? Thì chết đi!”
Năm ngón tay tóm hư không!
Cơ thể Nhiệm Chưởng Vân bay đi, cái cổ bị Đường Hạo tóm trong tay!
Lúc này, chỉ cần Đường Hạo siết mạnh một chút thì có thể bóp nát cổ của Nhiệm Chưởng Vân!
Độc Cô Bá Đạo cảm nhận được động tĩnh trên quảng trường, vội vàng chạy tới!
Vừa hay nhìn thấy cảnh này!
Cũng phải sợ giật mình, Đường Hạo lại đột phá đến cảnh giới Thần Hoàng đỉnh phong trong một lần?
Đúng là khiến người ta không dám tin!
“Hạo Nhi, dừng tay!”
Độc Cô Bá Đạo kinh sợ giật mình!
Đường Hạo thản nhiên nói: “Sư phụ, lão già này vừa mới muốn phế con đấy!”
“Tiếc là con đã tiến vào cảnh giới Thần Hoàng hậu kỳ, lão phế vật này đá phải tấm sắt rồi!”
Những người xung quanh đều dồn đến ánh mắt quái dị!
Sắc mặt của Nhiệm Chưởng Vân tái xanh!
Độc Cô Bá Đạo lắc đầu: “Hạo Nhi, ông Nhiệm là tiền bối của điện Thần Hoàng, tha cho ông ta đi!”
Đường Hạo buông tay: “Nể tình sư phụ lên tiếng, tha cho ông một lần!”
Nhiệm Chưởng Vân vui mừng trong lòng!
Liền sau đó.
“Tội chết có thể tha, tội sống khó thoát!”
Lật bàn tay đập một chưởng!
Phụt!
Đan điền của Nhiệm Chưởng Vân vỡ nứt tại chỗ, ngã lăn ra mấy chục mét như con chó chết!
“Cậu…”, Nhiệm Chưởng Vân trừng mở to đôi mắt, phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất đi!
Những người cảnh giới Thần Hoàng như Nguyễn Nguyệt Cầm, Trương Chính Càn, Liễu Tố Tố ớn lạnh một hồi!
Đường Hạo quá ác!
Gần như ác đến tàn nhẫn!
“Con!”
Độc Cô Bá Đạo tức đến đôi mắt trợn trừng: “Sao con có thể làm như vậy!”
Đường Hạo cười như không cười: “Sư phụ, sư phụ đang trách con sao?”
Trong lòng Độc Cô Bá Đạo trầm xuống, thấp thoáng có cảm giác không thể kiểm soát Đường Hạo!
Lúc ông ta bí mật thu nhận Đường Hạo làm đồ đệ, đã nhìn ra dã tâm của kẻ này!
Chỉ là không ngờ, lại không thể kiểm soát Đường Hạo nhanh như vậy!
“Được!”
Độc Cô Bá Đạo hít sâu một hơi: “Vi sư không quản chuyện này, có mang long chi thảo và nhân sâm Hoàng Huyết về không?”
Chỉ cần có được hai thứ này, ông ta có thể tiến vào Tổ Cảnh!
Đến lúc đó chẳng phải có thể túy ý xử trí Đường Hạo ư?
‘Chỉ cần mình tiến vào Tổ Cảnh, nhất định cấy ấn ký thần hồn lên người tên súc sinh này!’
‘Nếu dùng tốt tên súc sinh này thì hắn là một thanh kiến, nếu không dùng tốt thì có thể sẽ phản phệ bản thân! Đáng chết, ban đầu sao lại mềm lòng không cấy ấn ký linh hồn cho hắn chứ!’
Độc Cô Bá Đạo hơi bực mình!
Đường Hạo cười lắc đầu: “Xin lỗi sư phụ, con đã tìm được hai dược liệu này!”
“Nhưng để nâng cao cảnh giới, nên con trực tiếp sử dụng rồi!”
“Con nói cái gì?”
Trong lòng Độc Cô Bá Đạo bùng lên một cơn lửa giận ngút trời!
Nhìn vẻ tức giận của Độc Cô Bá Đạo, Đường Hạo mỉm cười!
Trực tiếp phớt lờ Độc Cô Bá Đạo, ánh mắt nhìn sang Nguyễn Nguyệt Cầm: “Nguyễn bá mẫu, Thanh Từ đâu rồi?”
Nguyễn Nguyệt Cầm biến sắc, bà ta mới là thực lực cảnh giới Thần Hoàng trung kỳ, không dám đắc tội với Đường Hạo!
“Thanh Từ đang bế quan, chỉ cần nó xuất quan, tôi sẽ bảo nó đến tìm cậu”.
Đường Hạo cười gật đầu: “Con người Thanh Từ rất tốt, tôi rất thích cô ấy!”
“Tôi thấy hay là thế này đi, đợi sau khi Thanh Từ xuất quan, cho cô ấy đến làm nha hoàn thân cận của tôi!”