Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1116: Hung hiểm thoát đi

"Mau giao ra đây!"

Mấy lão già nghiêm nghị quát lớn!

Diệp Bắc Minh cười đáp: "Nếu tôi không giao ra thì sao?"

Đám lão già ấy sững sờ!

Chợt, sắc mặt ai cũng tái mét đi: "Không giao, vậy cậu đi chết đi!"

Mấy lão già đồng thời ra tay, bảy người đều là cảnh giới Chân Linh đỉnh phong!

Đòn công kích ập tới như thiên thạch va chạm với mặt đất!

Diệp Bắc Minh như thể bị mười ngọn núi Thái Sơn đè xuống, xương cốt phát ra tiếng "răng rắc".

"Hoa tộc, quỳ xuống!"

"Thằng nhà họ Diệp kia, quỳ xuống!"

Lão già hơi mập mạp lạnh giọng quát.

Hai chân Diệp Bắc Minh run lẩy bẩy, đầu gối cũng run cầm cập!

Nhưng anh vẫn cắn răng kiên trì, tức giận gầm nhẹ: "Tôi quỳ cái bà nội ông!"

"Nhà họ Diệp không quỳ!"

"Hoa tộc vĩnh viễn không quỳ!"

Mọi người tại đó thấy chấn động!

Cô gái cực xinh đẹp kia khẽ nhấp môi.

Thanh niên bên cạnh thì cười khẽ: "Xương cốt vẫn rất cứng rắn đấy, đáng tiếc!"

Thanh niên lắc đầu: "Trước thực lực tuyệt đối, xương cốt cứng đến đâu cũng sẽ bị nghiền nát!"

Bàn tay của bảy lão già đồng thời đè xuống!

Một sức mạnh ngập trời ập xuống!

Gào rống!

Sau lưng Diệp Bắc Minh, Ma Long màu đen gào thét!

Diệp Thanh Lam và mười sư tỷ lao ra muốn giúp đỡ!

Ầm! Ầm! Ầm! Bịch...

Tất cả đều bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi!

Diệp Bắc Minh điên cuồng hô lên: "Mẹ, sư tỷ!"

Khuôn mặt già nua của lão già mặc áo bào xanh lạnh xuống: "Tên kia, trước thực lực tuyệt đối, giận dữ cũng vô dụng!"

Tiếng "bịch" vang lên, hai chân Diệp Bắc Minh hãm sâu vào trong gạch.

Bên ngoài cơ thể của anh xuất hiện một lớp sương máu!

Như thể lúc nào cũng có thể hòa tan!

"Lão Dạ, cứu anh ấy!"

Cô gái mặc đồ đen khẽ quát.

Con ngươi của lão Dạ cũng trở nên cực kỳ ngưng trọng, một bóng mờ lập lòe, lão ta trực tiếp lộ ra bản thể.

Là một con chuột màu đen!

Đuôi chuột như dây thép quét ngang, ngăn trở một kích này của bảy lão già, đuôi chuột chợt nổ tung!

Lão Dạ chịu đựng đau nhức kịch liệt, lập tức tóm lấy bả vai Diệp Bắc Minh: "Nhóc, đi!"

Lão già áo bào xanh nhe răng cười: "Hoa tộc thế mà cấu kết với Ma tộc? Tội thêm một bậc, các người còn muốn rời đi?"

"Cấu kết với Ma tộc, không còn gì để nói nữa, giết chết toàn bộ!"

Lão già hơi mập mạp lạnh như băng mở miệng.

"Giết!"

Bảy lão già đồng thời ra tay, bọn họ và và lão Dạ ở cùng một cảnh giới!

Dù cho lão Dạ có mạnh đi nữa, cũng chẳng thể lấy một địch bảy!

Lực lượng mạnh mẽ đánh úp lại, lão Dạ phun ra một ngụm máu tươi!

Thân thể suýt nữa nổ tung!

Bảy lão già đồng thời vây đánh.

Thiếu nữ mặc áo đen khẽ quát: "Lão Dạ, chúng ta đi!"

Vù!

Một cánh cửa không gian màu đen xuất hiện.

Lão Dạ thấy thế liền bắt lấy Diệp Bắc Minh, đi về phía cánh cửa không gian.

Con ngươi già nua của lão già hơi mập đọng lại: "Đừng để bọn họ chạy, giết!"

Bảy người lập tức ra tay!

Ầm!

Sau lưng lão Dạ bị nổ ra một lỗ hổng kinh khủng, lão ta cố gắng kéo thân thể thương nặng xông vào bên trong cánh cửa không gian, biến mất!

"Đáng chết!"

"Đù! Thế mà để cậu ta chạy mất!"

"Cậu ta không chạy được, tìm cho tôi! Bất luận thế nào đều phải tìm ra bọn họ, dù có lật khắp thế giới Cao Võ cũng phải tìm!"

Bảy lão già tức giận dậm chân!

Vương Quá Giang lạnh lùng nhìn lướt qua đám người Diệp Thanh Lam: "Đại nhân, người phụ nữ này là mẹ của thằng chó đẻ kia!"

"Còn cả mười cô gái này nữa, đều là sư tỷ của thằng kia!"

"Nếu thằng chó đẻ ấy đã chạy, vậy chúng ta chặt đầu bọn này!"

Hai mắt Hạ Bội Cúc tỏa sáng, dữ tợn gật đầu: "Đại nhân, ý kiến của lão Vương không tệ!"

"Treo đầu bọn đàn bà này lên, thằng chó đẻ kia nhất định sẽ báo thù cho bọn họ!"

Lão già mặc áo bào xanh nhìn thoáng qua cánh tay gãy của mình: "Ý kiến hay đấy!"

Lão ta chỉ vào Diệp Thanh Lam và mười sư tỷ: "Chặt đầu của lũ đàn bà này xuống!"

Hầu Tử nổi giận gầm lên: "Các người có biết xấu hổ hay không?"

"Ỷ vào thực lực của mình để bắt nạt người khác đúng không?"

"Nếu không phải là các người gây sự trước với anh Diệp, sao anh ấy lại giết người chứ?"

"Là các người không có anh ấy đường sống, anh ấy mới phản kháng lại!"

Mặt mũi Hạ Bội Cúc vô cùng dữ tợn, tát cho Hầu Tử một cái!

Bịch!

Hầu Tử bay thẳng ra ngoài, đan điền trực tiếp nổ tung: "Thứ đồ vật con kiến cũng không bằng, nơi này đến lượt mày nói chuyện?"

"Hầu Tử!"

Lăng Thi Âm và Ngô Khinh Diên tiến lên, nhét cho Hầu Tử ăn vào mấy viên đan dược.

Lão già hơi mập cười cười: "Chém luôn đầu của cả mấy người này đi!"

"Đầu người càng nhiều, nói không chừng càng có hiệu quả!"
Chương 1117: Chuyện cũ năm xưa

...

...

"Giết!"

Lão già mặc áo bào xanh lạnh giọng quát, trường đao ra khỏi vỏ: "Trước hết giết mẹ của tên này, không sợ cậu ta không ra!"

Rồi chém một đao về phía đầu Diệp Thanh Lam!

"Chủ mẫu!"

Mười sư tỷ biến sắc, tất cả vọt tới trước người Diệp Thanh Lam cản lại một kích này.

Mắt thấy mười sư tỷ sắp bị chém chết!

Diệp Thanh Lam quát khẽ: "Tôi muốn dùng hết cơ hội kia!"

"Dừng tay!"

Lão già mặc áo bào xanh chần chờ, trường đao trong tay ngừng giữa không trung.

Lão ta quay đầu, nghi hoặc nhìn cô gái cực xinh đẹp đi cùng: "Diệp cô nương, cô có ý gì vậy?"

Ánh mắt của mọi người tụ lại!

Cô gái xinh đẹp kia tên là Diệp Nguyệt Thiền.

Thân phận cô ta cực kỳ thần bí!

Dù là mấy lão tổ tại Thánh Tông đều đối xử khách sáo với cô ta!

Đám người lão già áo bào xanh đương nhiên không dám làm loạn!

Diệp Nguyệt Thiền khẽ nhúc nhích môi đỏ: "Lão Điền, tôi có một ước định với bà ấy".

"Tôi từng đáp ứng sẽ giúp bà ấy vô điều kiện một lần, xem ra bà ấy phải dùng đến cơ hội kia".

"Cho nên lão Điền, lão Chu, cho tôi chút mặt mũi, thế nào?"

Lão già mặc áo bào xanh sững sờ.

Quay sang nhìn lão già hơi mập bên cạnh!

Lão già hơi mập lập tức nở nụ cười: "Diệp cô nương đã tự mình mở miệng, chúng tôi đương nhiên bằng lòng bán cho cô chút mặt mũi".

Diệp Nguyệt Thiền gật đầu, ánh mắt rơi xuống người Diệp Thanh Lam: "Năm đó, thiên phú của bà chẳng kém hơn tôi là bao!"

"Vì sao lưu lạc đến tận đây?"

"Người tên là Diệp Bắc Minh kia, vì sao hơi thở trên người cậu ta lại giống người kia như vậy?"

Diệp Thanh Lam lộ ra nụ cười của người chiến thắng: "Cô nói thử xem?"

Đôi mắt đẹp của Diệp Nguyệt Thiền khẽ co rụt lại: "Diệp Bắc Minh là con của bà với người kia?"

"Đúng vậy!"

Diệp Thanh Lam gật đầu.

Đôi mắt Diệp Nguyệt Thiền lập tức đỏ lên: "Hai người thế mà... Không thể nào!"

"Huyết mạch của bà hèn mọn! Mà người kia tôn quý như thế!"

"Người kia không có khả năng để ý đến bà!"

Trong đầu cô ta hiện lên hình bóng của một người đàn ông!

Nếu Diệp Bắc Minh có thể nhìn được hình ảnh trong đầu cô ta.

Nhất định anh sẽ nhận ra người này chính là bố của anh, Dạ Huyền!

Phụt!

Diệp Nguyệt Thiền không nhịn được nữa, phun ra một ngụm máu tươi.

Suýt chút nữa sinh ra tâm ma!

Khó trách, vừa rồi lúc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, hơi thở lại quen thuộc như thế!

"Thiền Nhi, cô sao vậy?"

Thanh niên bên cạnh hoảng sợ.

Diệp Nguyệt Thiền lắc đầu: "Tôi không sao!"

Thanh niên kia dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Diệp Thanh Lam: "Cô không thể không có việc gì được, người này có ảnh hưởng quá lớn tới cô!"

"Tôi giúp cô giết bà ta!"

Trong tay anh ta nhiều thêm một trường thương màu vàng kim, đâm xuống trái tim Diệp Thanh Lam!

...

Cùng lúc đó, chỗ sâu nhất trong Ma Uyên.

Một người đàn ông đột nhiên mở to mắt!

Bên cạnh, một con Tử Long cũng mở mắt theo: "Sao vậy?"

Lông mày Dạ Huyền xoắn lại với nhau, giọng nói ngưng trọng: "Minh Nhi đã xảy ra chuyện!"

"Tử Long, hiện tại chỉ có thể nhờ ông!"

Tử Long yên lặng: "Ông nghĩ kỹ chưa?"

"Tôi ở đây kiên trì với ông, chúng ta có thể duy trì sự ổn định của Ma Uyên trong bốn năm!"

"Một khi tôi rời đi, mình ông nhiều nhất có thể kiên trì hai năm rưỡi!"

Dạ Huyền cười một tiếng: "Hai năm rưỡi là đủ rồi!"

"Tôi tin tưởng Minh Nhi!"

"Được!"

Tử Long không do dự nữa.

Rống!

Tiếng rồng ngâm long trời lở đất vang lên, bóng tối nơi sâu trong Ma Uyên.

Bị xé ra một khe hở, Tử Long đâm đầu thẳng vào trong khe đó.

...

Thế giới Cao Võ, trong một sơn cốc hoang vu nào đó.

"Khụ khụ khụ..."

Lão già mặc áo bào đen ho khan kịch liệt.

Thiếu nữ mặc áo đen biến sắc: "Lão Dạ, ông sao rồi?"

Lão già áo bào đen lắc đầu: "Công chúa không cần lo lắng cho lão nô, lão nô vẫn chưa chết được".

"Chỉ là tên này, e rằng..."

Cúi đầu xem xét.

Chỉ thấy toàn thân Diệp Bắc Minh bị màn sương máu bao trùm!

"Cậu ta vốn dùng hết tinh huyết cứu người, lại gặp phải bảy cảnh giới Chân Linh đỉnh phong cùng nhau tấn công!"

"Có thể kiên trì đến bây giờ đã là một kỳ tích!"

Đôi mắt đẹp của thiếu nữ mặc áo đen ngưng trọng: "Nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của anh ta, e rằng cũng không kiên trì được bao lâu!"

Đám sương máu kia chậm rãi tiêu tán.

Hơi thở sự sống của Diệp Bắc Minh đang nhanh chóng hạ thấp.

"Lão Dạ, chúng ta dẫn anh ta về Ma Giới!"

Thiếu nữ mặc áo đen đứng dậy.

Sắc mặt lão già mặc áo bào đen biến đổi: "Công chúa, ngài điên rồi!"

"Bên trong cơ thể kẻ này mặc dù có huyết mạch Ma tộc, nhưng nửa còn lại là huyết mạch nhân loại!"

"Ma tộc và Nhân tộc không chết không ngừng, nếu ngài mang anh ta về Ma Giới, dù Tu La Vương có yêu thương ngài đến đâu!"

"Những người khác của Tu La tộc cũng sẽ không đồng ý!"

Thiếu nữ mặc áo đen đỏ mắt: "Vậy bây giờ phải làm sao? Cứ thế trơ mắt nhìn anh ta chết sao?"

"Này..."

Lão già mặc áo bào đen suy tư: "Công chúa, ngài thật sự thích anh ta đến thế sao?"

"Nói thừa, người đàn ông tôi nhìn trúng chẳng lẽ chỉ để đùa thôi?"

Lão già mặc áo bào đen cắn răng: "Công chúa, suy cho cùng, anh ta bị thiệt hại tinh huyết!"

"Nếu như ngài đưa một nửa tinh huyết cho anh ta, anh ta còn có một chút hy vọng sống!"

"Nhưng, công chúa ngài..."
Chương 1118: Phương pháp cứu Diệp Bắc Minh

Thiếu nữ mặc áo đen lắc đầu: "Được rồi, không cần nói nữa".

"Lão Dạ, làm hộ pháp cho tôi!"

Lão già mặc áo bào đen thở dài bất đắc dĩ.

Quay người đi ra nơi xa!

Lão ta giẫm chân một cái, một biển ma vụ màu đen rít gào phun ra ngoài, vây quanh hai người Diệp Bắc Minh và thiếu nữ mặc áo đen.

Một giây sau.

Gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ mặc áo đen đỏ bừng, nhăn nhăn nhó nhó nhìn Diệp Bắc Minh.

"Chồng... Chồng à, Tu La tộc chúng ta có hơi đặc biệt..."

"Ờm, nếu như anh muốn tinh huyết của em..."

"Nhất định phải thành lập cầu nối..."

"Dù sao, anh sẽ cưới em, chi trả trước một chút cũng không sao cả..."

Công chúa Tu La hiên ngang giờ đỏ ửng cả khuôn mặt, rực rỡ hơn cả hoa đào!

Quần áo trượt xuống!

Ngồi trên người Diệp Bắc Minh.

Chỗ này đã lược bớt mười ngàn chữ.

...

Không biết qua bao lâu, Diệp Bắc Minh đột nhiên bừng tỉnh: "Mẹ, sư tỷ!"

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: "Nhóc, cậu tỉnh rồi!"

Diệp Bắc Minh cảnh giác liếc nhìn xung quanh, nhận ra mình đang ở trong một sơn cốc.

Tạm thời an toàn!

Thở phào một hơi!

"Hả?"

Diệp Bắc Minh kinh ngạc, toàn thân chấn động!

Anh khiếp sợ: "Chuyện gì xảy ra vậy? Tinh huyết của tôi thế mà khôi phục rồi?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ nhẹ một tiếng: "Thằng nhóc cậu đúng là kẻ may mắn, nếu không phải vị công chúa Tu La kia!"

"Bản tháp chỉ có thể phong ấn thần hồn của cậu, chờ cơ hội sống lại!"

"Công chúa Tu La?"

Diệp Bắc Minh sửng sốt, trong đầu hiện lên dáng vẻ của thiếu nữ mặc áo đen.

"Tháp nhỏ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: "Công chúa Tu La chuyển tinh huyết của mình cho cậu, hơn nữa còn dùng một phương pháp vô cùng đặc thù!"

"Đương nhiên, trước khi cô ấy dùng phương pháp này, bản tháp đã cắt đứt kết nối thần niệm".

Diệp Bắc Minh lúc này mới phát hiện mình chỉ mặc một bộ quần áo phong phanh.

Cách đó không xa, trên lớp tơ lụa trắng xóa như tuyết đang nở rộ một đóa hoa đỏ tươi!

Anh lập tức hiểu!

"Này..."

Chưa kịp nghĩ nhiều, bầu trời chợt vang lên tiếng rồng ngâm!

Gào rống!

Một giây sau.

Một con Tử Long xuất hiện, hóa thành một người đàn ông trung niên rơi xuống trước mặt Diệp Bắc Minh: "Nhóc Diệp, chúng ta lại gặp mặt!"

Diệp Bắc Minh cực kỳ bất ngờ, bỗng nhận ra hơi thở của người này: "Ông là... Tiền bối Tử Long đi theo bên cạnh bố tôi?"

"Là tôi!"

Tử Long khẽ gật đầu!

Diệp Bắc Minh chợt phản ứng lại: "Tiền bối Tử Long, mau đi cứu mẹ và các sư tỷ của tôi!"

...

...

"Nhóc, mẹ cậu rất an toàn, cậu nên lo lắng cho long mạch thì hơn!", Tử Long lắc đầu.

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Long mạch?"

Anh lập tức điều tra không gian bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Chỉ thấy hai mươi mấy đầu long mạch kia thoi thóp, lúc nào cũng có thể tiêu tán!

Diệp Bắc Minh biến sắc: "Có chuyện gì vậy?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: "Long mạch không thể rời khỏi ký chủ trong thời gian dài".

"Một khi không có ký chủ, bọn chúng sẽ lập tức tiêu tán, hoàn toàn chôn vùi!"

"Cái gì!"

Diệp Bắc Minh không nghĩ tới kết quả này: "Giờ tôi phải làm sao?"

"Nhóc, cậu chỉ có thể tiếp tục dung hợp!"

"Được!"

Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi.

Rống!

Hai mươi mấy đầu long mạch lập tức xông ra.

Cùng lúc đó, Long Tích phóng ra ánh sáng, hút một long mạch vào bên trong Long Tích!

Cái thứ hai!

Cái thứ ba...

....

Thứ mười!

...

Thứ hai mươi sáu!

Thẩm Thiên Quân chỉ cướp đoạt được 23 đầu!

Trong cơ thể anh vốn đã có năm đầu long mạch!

Giờ phút này, 28 long mạch dung nhập vào trong thân thể Diệp Bắc Minh!

Rống!

Tiếng rồng ngâm phá vỡ trời xanh!

Trong chốc lát.

Chân nguyên trong người anh không ngừng cuộn trào mãnh liệt và điên cuồng!

Diệp Bắc Minh cảm giác thân thể mình như một ngọn núi lửa sắp phun trào!

Vù!

Một giây sau, hơi thở của Diệp Bắc Minh tăng vọt, tăng lên tới nông nỗi khiến cho người ta khiếp sợ!

Cảnh giới Thần Đế trung kỳ!

Cảnh giới Thần Đế hậu kỳ!

Cảnh giới Chí Tôn sơ kỳ!

Cảnh giới Chí Tôn trung kỳ!

Cảnh giới Chí Tôn đỉnh phong!

Tử Long đứng một bên bảo vệ cho Diệp Bắc Minh.

Con ngươi già nua của ông ta chấn động, khuôn mặt vui mừng: "Thằng nhóc này, ông đúng là sinh ra một đứa con trai giỏi giang!"

Vù!

Lúc này, hơi thở Diệp Bắc Minh lại lần nữa tăng lên, đột phá gông xiềng.

Cảnh giới Vực Vương!

...

"Tần Phàm, dừng tay!"

Diệp Nguyệt Thiền quát khẽ.

Thanh niên kia không có ý thu tay lại, trường thương trong tay phóng ra vô số sấm sét!

Anh ta khóa chặt Diệp Thanh Lam, chuẩn bị một kích giết chết bà!

Diệp Nguyệt Thiền bước lên chắn trước người Diệp Thanh Lam.

Tay ngọc nhỏ dài chộp lấy trường thương!

Cả hai đụng vào nhau, bộc phát ra tiếng sấm sét đùng đoàng.

Tần Phàm dừng lại, không tiếp tục ra tay: "Thiền Nhi, cô có ý gì đây?"
Chương 1119: Quỳ xuống cầu xin tôi!

Gương mặt xinh đẹp của Diệp Nguyệt Thiền lạnh xuống: "Đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan gì đến anh".

Đôi mắt Tần Phàm đỏ bừng: "Bà ta khiến cô sinh ra tâm ma, chỉ có giết bà ta mới làm cho tâm ma biến mất!"

"Tôi! Đã! Nói! Là! Không! Liên! Quan! Đến! Anh!"

Diệp Nguyệt Thiền gằn từng chữ một.

Khuôn mặt Tần Phàm lập tức đỏ rực.

Anh ta sớm nghe nói, ba mươi năm trước, Diệp Nguyệt Thiền, đã từng tiến vào chiến trường Thái Cổ, hình như quen biết một người đàn ông trong đó!

Tần Phàm không ngốc, lập tức đoán ra được người đàn ông này chính là chồng của Diệp Thanh Lam.

Cũng là bố của tên Diệp Bắc Minh kia.

Tần Phàm tuyệt đối không cho phép trong lòng vị hôn thê của mình có chứa một thằng đàn ông khác!

Diệp Nguyệt Thiền cảm nhận được sát ý của Tần Phàm, lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Thanh Lam: "Nếu như bà tiếp tục lưu lại ở lại đây, tôi không thể cam đoan an toàn của bà!"

"Đi Thánh Vực cùng tôi!"

Diệp Thanh Lam suy tư.

Minh Nhi đã được công chúa Tu La cứu đi, hẳn không còn nguy hiểm.

Các bà ở lại đây mới thật sự nguy hiểm!

"Còn cả bọn họ, xin hãy cùng nhau mang đi!"

Diệp Thanh Lam chỉ vào đám người Lăng Thi Âm, Ngô Khinh Diên, Trần Lê Y, Hầu Tử.

Diệp Nguyệt Thiền cười lạnh: "Diệp Thanh Lam, bà coi tôi là cái gì?"

"Một vài con kiến cũng đáng để tôi ra tay bảo vệ?"

Diệp Thanh Lam trầm mặt: "Bọn họ không phải con kiến, là người!"

Diệp Nguyệt Thiền mỉm cười: "Trong mắt tôi thì chẳng khác gì con kiến".

Diệp Thanh Lam đáp: "Tất cả điều kiện của cô đều tốt hơn tôi, cô biết vì sao anh ấy không thích cô không?"

"Bà!"

Đôi mắt Diệp Nguyệt Thiền lập tức đỏ lên: "Vì sao?"

Diệp Thanh Lam hỏi ngược lại: "Cô nói thử xem?"

"Ha hả!"

Diệp Nguyệt Thiền cười nói: "Nếu bà đã coi trọng đám con kiến này như vậy, cũng có thể!"

"Chỉ cần bà quỳ xuống cầu xin tôi, tôi có thể rủ lòng từ bi giữ lại mạng sống cho bọn chúng!"

"Chủ mẫu, không thể quỳ!"

Lăng Thi Âm và Ngô Khinh Diên đỏ mắt.

Trần Lê Y lắc đầu: "Đừng..."

Hầu Tử kêu to: "Dì Diệp, đừng quỳ cô ta!"

"Mạng của chúng cháu không đáng giá đến vậy đâu!"

Diệp Thanh Lam lại không hề do dự: "Tôi quỳ!"

Diệp Nguyệt Thiền hơi kinh ngạc, Diệp Thanh Lam vừa mới chuẩn bị quỳ xuống.

Một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ đánh úp lại, vững vàng ngăn lại đầu gối của bà.

Khiến bà bất luận thế nào đều không thể tiếp tục quỳ xuống!

Đồng thời, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Mẹ, chính con có thực lực, đâu cần cầu đến người khác?"

"Minh Nhi?"

Diệp Thanh Lam kinh ngạc ngẩng đầu.

"Tiểu sư đệ!"

"Chủ nhân!"

"Anh Diệp!"

Mười vị sư tỷ và đám người Lăng Thi Âm, Hầu Tử đều ngạc nhiên nhìn về phía âm thanh truyền đến.

"Diệp Bắc Minh?"

Mọi người chấn động!

"Thằng chó đẻ, mày còn dám trở về?"

Hạ Bội Cúc suýt chút nữa nhảy dựng lên, chỉ vào Diệp Bắc Minh rít gào: "Đại nhân, thằng chó đẻ này đã trở lại, mau giết nó!"

Diệp Bắc Minh bước thẳng đến bên cạnh Hầu Tử, ngân châm rơi xuống.

Mấy viên đan dược màu đỏ đưa vào trong miệng Hầu Tử!

Hầu Tử vô cùng kích động: "Anh Diệp, tôi..."

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Đừng nói chuyện nữa, kinh mạch của anh đã bị đánh gãy!"

"Cần phải chữa trị tỉ mỉ, còn về kẻ đã tổn thương đến anh..."

Đôi mắt anh trầm xuống, rơi xuống người Hạ Bội Cúc: "Giết!"

Diệp Bắc Minh trực tiếp bùng nổ!

Ảnh Thuấn!

Anh lập tức xuất hiện trước mặt Hạ Bội Cúc, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống!

Hạ Bội Cúc muốn tránh né, lại nhận ra mình bị phong tỏa.

Bà ta vốn bị thương nặng, giờ phút này không có cách nào né tránh được một kiếm này!

Ánh mắt bà ta hoảng sợ, la lớn: "Tao là người của nhà họ Hạ Thánh Vực, sao mày dám..."

Phụt!

Thân thể Hạ Bội Cúc nổ tung thành đám sương máu!

"Hít hà!"

Mọi người hít sâu một hơi.

"Thằng chó đẻ, mày dám!"

Vương Quá Giang giận tái người, chém trường đao trong tay về phía Diệp Bắc Minh!

"Hừ!"

Tử Long hừ lạnh một tiếng.

Ông ta bước lên trước, đi đến trước người Vương Quá Giang, duỗi một tay ra, thế mà lại là long trảo màu tím!

Vương Quá Giang đưa tay ngăn cản, trong nháy mắt tiếp xúc với long trảo.

Thân thể ầm ầm nổ tung!

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu nhìn lên đám người lão Điền, lão Chu: "Tiền bối Tử Long, bảy tên chó già này!"

"Không được để lại tên nào, giết hết tất cả đi!"

"Được!"

Tử Long vẫn chỉ trả lời một chữ.

Gào rống!

Tiếng rồng ngâm vang lên, ông ta hóa thành bản thể Chân Long.

Lão Điền đột nhiên biến sắc: "Chân Linh Ma giới!"

Sắc mặt lão Chu trắng bệch, không chút do dự điên cuồng hét lên: "Đi!"

Bảy lão già không hề do dự, xoay người chạy ngay tức khắc!

Tử Long hoàn toàn không cho bọn họ cơ hội, đuổi theo cho mỗi tên một móng vuốt.

"Á..."

"Ông dám giết người của Thánh Tông, ông... Không..."

Cảnh giới Chân Linh đỉnh phong mà không ngăn được một kích của Tử Long!

Bảy đám sương máu nổ tung!

Thế giới yên tĩnh lại!

Thân thể mềm mại của Diệp Nguyệt Thiền run lên: "Là ông! Tử Long! Dạ Huyền anh ta ở đâu?"

Con ngươi Tần Phàm tràn ngập điên cuồng: "Dạ Huyền! Thằng đàn ông kia tên là Dạ Huyền?"

Tử Long hóa thành hình người, mỉm cười nói: "Thánh nữ nhà họ Diệp, anh em của tôi bảo cậu ấy không thích cô".

Đôi mắt đẹp của Diệp Nguyệt Thiền tràn ngập tơ máu: "Không thể nào, giả, đều là giả!"

"Ông đang lừa tôi đúng không? Dạ Huyền đang ở đâu? Nói cho tôi!"

Diệp Bắc Minh sững sờ: "Mẹ, có chuyện gì vậy?"
Chương 1120: Thực lực sau đột phá

...

...

Diệp Thanh Lam trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh: "Chuyện của người lớn, trẻ con đừng hỏi!"

Diệp Bắc Minh lập tức hiểu được.

Hóa ra là bố thiếu nợ tình!

"Mẹ, bố con có mấy người phụ nữ?"

Diệp Thanh Lam cười lạnh đáp: "Mấy người phụ nữ? Ông ta còn dám có mấy người luôn?"

"Chẳng lẽ có mình mẹ còn chưa đủ à?"

Chợt bà chuyển giọng: "Có điều, con trai mẹ không giống bố con, con muốn cưới mấy người mẹ đều ủng hộ!"

Diệp Bắc Minh rất muốn chửi thầm một câu, mẹ tiêu chuẩn kép phải không?

Bỗng nhiên.

Một tiếng gào thét vang lên: "Diệp Thanh Lam, kẻ không biết xấu hổ này, tôi giết bà!"

Trên người Diệp Nguyệt Thiền bốc lên sát ý điên cuồng, đôi mắt đỏ au như thú dữ!

Một hơi thở mạnh mẽ ép xuống Diệp Thanh Lam!

Diệp Bắc Minh sầm mặt lại: "Muốn chết!"

Anh cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay, bước lên ngăn cản trước người Diệp Thanh Lam!

Diệp Thanh Lam lắc đầu: "Minh Nhi, đừng giết cô ta!"

Diệp Bắc Minh hơi nhíu mày, đổi thành nắm đấm.

Đấm ra một quyền!

Ầm!

Diệp Nguyệt Thiền bị đánh bay ra ngoài!

Phun ra một ngụm máu tươi.

Đôi mắt đẹp hiện lên vẻ khiếp sợ: "Cậu... Thực lực của cậu?"

Dù Diệp Bắc Minh vừa mới tăng thêm một cảnh giới lớn, đạt tới cảnh giới Vực Vương.

Dù vừa rồi cô ta khinh địch!

Thì anh cũng không thể nào dùng một quyền đánh lui cảnh giới Chân Huyền như cô ta được!

Tần Phàm nhanh chóng tiến lên, muốn đỡ Diệp Nguyệt Thiền.

"Đừng chạm vào tôi!"

Diệp Nguyệt Thiền khẽ quát lên.

Tần Phàm khàn khàn đáp lời: "Thiền Nhi, tôi là vị hôn phu của cô!"

"Ngay cả chạm vào cô một cái tôi cũng không có tư cách sao? Chẳng lẽ, trong lòng của cô chỉ có tên Dạ Huyền kia?"

Anh ta rít gào chẳng khác gì thú dữ: "Đến cùng điểm nào của tôi không bằng tên Dạ Huyền kia hả?"

Con ngươi Diệp Nguyệt Thiền lạnh lẽo: "Tần Phàm, tôi đã từng nói tôi không thích anh!"

"Tôi chưa từng chấp nhận hôn ước giữa nhà họ Diệp và nhà họ Tần bao giờ!"

"Tôi cũng chưa từng thừa nhận anh là vị hôn phu của tôi, là chính anh đơn phương tình nguyện!"

Tần Phàm ghen ghét dữ dội: "Ha ha ha, hay cho một cái đơn phương tình nguyện!"

"Nếu đã vậy, tôi sẽ giết hai mẹ con này, để thằng rắm chó Dạ Huyền kia thừa nhận nỗi đau mất vợ mất con!"

Dứt lời, năm ngón tay Tần Phàm siết chặt lại, trường thương màu vàng kim bộc phát!

Đâm về phía trái tim Diệp Bắc Minh!

Cảnh giới Chân Huyền!

Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống, quả quyết lấy ra kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!

Tiếng "keng" trầm đục vang lên, bàn tay Tần Phàm run lên, cả cánh tay đều run nhè nhẹ.

Trường thương màu vàng kim trong tay anh ta thì trực tiếp nổ tung!

Anh ta khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh: "Tên kia, rốt cuộc thanh kiếm này có lai lịch ra sao?"

Diệp Bắc Minh lười trả lời, bước đến trước người Tần Phàm.

Chém một kiếm về phía đầu anh ta!

Tần Phàm nổi giận: "Thằng chó, gan chó của mày lớn lắm, muốn giết tao?"

"Chết đi cho tao!"

Thân thể anh ta chấn động, trên người hiện lên một bộ áo giáp hoàng kim.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống khôi giáp hoàng kim.

Tiếng "keng keng" long trời lở đất vang lên, chẳng khác gì sét đánh.

Thế mà không thể chém được?

Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ: "Tháp nhỏ, tình huống này là thế nào?"

"Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục không gì không phá được, sao ngay cả một bộ áo giáp cũng không chém xuyên được?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận đáp: "Thằng nhóc cậu, bản tháp chưa hoàn toàn khôi phục sức mạnh!"

"Cậu trông chờ thanh kiếm này khôi phục được bao nhiêu? Nó còn không phát huy được một phần trăm lực lượng thời kỳ đỉnh cao!"

"Hơn nữa, áo giáp này là đồ vật còn sót lại từ thời đại Thái Cổ, bản thân nó có lực phòng ngự cực kinh người!"

Tần Phàm thấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục không thể làm mình bị thương thì lòng tin tăng vọt: "Ha ha ha! Con kiến của thế giới Cao Võ, cho mày thanh kiếm này mày cũng không biết dùng!"

"Chết đi cho ông!"

Tần Phàm điên cuồng xông đến!

Nắm đấm màu vàng kim bao phủ áo giáp, đánh thẳng đến bộ phận quan trọng của Diệp Bắc Minh!

Hai tay Diệp Bắc Minh nắm chặt kiếm Càn Khôn Trấn Ngục: "Một kiếm không đủ, vậy thì mười kiếm!"

"Xem tôi đánh nát cái mai rùa đen rút đầu của anh!"

Tần Phàm tức giận, đôi mắt nhỏ máu: "Đồ con kiến phế vật, ông mày sẽ đánh mày thành bãi thịt nát!"

Sau mười hiệp!

"Răng rắc!"

Áo giáo hoàng kim xuất hiện một vết nứt, rồi ầm ầm nổ tung.

"Sao có thể!"

Tần Phàm biến sắc.

Diệp Bắc Minh xông lên, Tần Phàm hốt hoảng, luống cuống tay chân ngăn cản.

Sức mạnh của anh bộc phát, đạp tới!

Tần Phàm bay ngược ra ngoài như chó chết, lê dài trên mặt đất mấy chục mét mới dừng lại!

Xuất hiện một khe rãnh thấy ghê người!

Tần Phàm tức giận gầm lên: "Con kiến của thế giới Cao Võ, mày lại dám..."

Ầm!

Một chân đá bay!

Miệng Tần Phàm suýt chút nữa nổ tung, nhổ ra mười mấy cái răng.

Đầu óc anh ta ong ong, bị đánh đến hôn mê!

Đang muốn đứng lên.

Diệp Bắc Minh giẫm một chân lên đầu Tần Phàm!

Trạng thái của Tần Phàm sụp đổ, khuất nhục sủa loạn: "A!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK