Diệp Bắc Minh vốn không nghe, giơ chân quét ngang qua!
Phập!
Dương Tiêu ngã dưới đất như chó chết, đang định bò dậy.
Diệp Bắc Minh giơ chân dẫm lên đầu của hắn ta, không thể nhúc nhích!
Cuộc đấu kết thúc!
Cả cuộc chiến diễn ra chưa đến ba mươi giây!
Mộ Thiên Thiên ngẩn người!
Cô ta không ngờ thực lực của Diệp Bắc Minh lại khủng bố như vậy: “Rốt cuộc anh có cảnh giới gì? Khí tức trên người anh rõ ràng mới chỉ là võ thánh!”
Kiêng sợ!
Chấn kinh!
Không thể tin nổi!
Diệp Bắc Minh chẳng thèm trả lời.
Trong lòng lẩm bẩm một câu: “Kẻ này là cảnh giới tiên thiên thật ư?”
“Sao cứ cảm thấy còn yếu hơn nhiều so với tiên thiên mà tôi gặp phải trong Côn Luân Hư?”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Việc này rất bình thường, kẻ này vừa nhìn là biết không phải kiểu võ giả tu luyện vất vả!”
“Có lẽ là đã uống lượng lớn đan dược, tăng cảnh giới đến tiên thiên”.
“Tiên thiên trong Côn Luân Hư, vốn phải tu luyện khắc khổ, đan dược chỉ là phụ trợ”.
Diệp Bắc Minh hiểu ra.
Giải thích như vậy cũng có lý!
Sự khác biệt giữa khắc khổ tu luyện và đi đường tắt.
Dương Tiêu xấu hổ tức giận muốn chết, không thể nhúc nhích, không ngừng gào thét: “Diệp Bắc Minh, mày điên rồi hả?”
“Chúng ta không thù không oán, tại sao phải ra tay với tao?”
“Mày biết tao là ai không? Vãi! Vãi!”
Mộ Thiên Thiên sợ hãi kêu lớn: “Diệp Bắc Minh, dừng tay, đừng giết anh ta!”
“Chúng ta không phải kẻ địch, Dương Tiêu nói đúng, hai người không thù không oán mà!”
Diệp Bắc Minh cười: “Không thù không oán?”
“Xông vào phủ Diệp, giết tướng sĩ Long Hồn của tao, mày nói không thù không oán?”
Dương Tiêu thộn người!
Xông vào phủ Diệp?
Giết tướng sĩ Long Hồn?
Chẳng lẽ chính là đám người hầu bị hắn ta giết vừa nãy?
Dương Tiêu phản ứng lại, tức giận mắng: “Vãi, bọn họ đều là người hầu của mày, mạng của loại người đó, còn thấp kém hơn con kiến!”
“Mẹ kiếp, mày lại giết tao vì đám chó canh nhà giữ cửa này?”
Đôi mắt của Diệp Bắc Minh băng lạnh: “Trong mắt tao, mỗi một tướng sĩ Long Hồn, đều quan trọng hơn mạng chó của mày!”
Một luồng sát ý băng lạnh ập đến!
Dương Tiêu không dám tin.
Diệp Bắc Minh vì ba mươi mấy người hầu, mà muốn giết hắn ta?
Dương Tiêu gào thét một tiếng: “Muốn giết tao, mày nằm mơ đi!”
“Phi hổ vân rồng, ra đây cho tao!”
Chiếc nhẫn trữ vật giữa ngón tay lóe lên hào quang, một tiếng gầm vang lên.
Một luồng khí tức cường mạnh đánh bay Diệp Bắc Minh!
Một con mãnh hổ có đôi cánh, trên người có vân rồng xông ra.
Nó ngăn trước người Dương Tiêu.
Cao đến bảy tám mét.
Chọc thủng cả trần nhà!
Khí tức khát máu ập đến!
Dương Tiêu lấy ra mười mấy viên đan dược, nuốt hết toàn bộ, trong đôi mắt mang theo tia máu, tức giận hét: “Giết tên nhóc này cho tao!”
“Bất luận xé vụn ăn thịt, hay là dẫm chết thành bùn thịt đều được!”
“Tao chỉ có một điều kiện, tao muốn hắn chết!”
Giọng của Dương Tiêu vô cùng oán độc.
“A!”
Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết kinh hãi kêu một tiếng, chấn kinh nhìn con vật khổng lồ đột nhiên xuất hiện.
Trong đầu, giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, đây là ma thú cấp chín!”
“Ma thú cấp chín?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh sáng lên: “Sau khi chú Chu chết, cần có máu sinh mệnh của ma thú cấp chín mới có thể sống lại!”
“Nó đúng là ma thú cấp chín sao?”
“Đúng thế, tuyệt đối không sai!”
Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm ma thú cấp chín.
Hơi kích động!
Dương Tiêu nhìn sang Diệp Bắc Minh với ánh mắt quỷ dị: ‘Tên nhóc này làm sao vậy?’
‘Khi nhìn thấy phi hổ vân rồng, lại không sợ, ngược lại… còn hưng phấn?’
Rất nhanh Dương Tiêu đã biết vì sao!
Bởi vì.
Hắn ta nhìn thấy một cảnh cả đời cũng khó mà quên được!
Trong tay Diệp Bắc Minh có thêm một thanh bảo kiếm tạo hình cổ xưa, có vân rồng màu đen quấn quanh.
Bước ra một bước, xông về phía phi hổ vân rồng!
Dương Tiêu chấn kinh trừng mở to con mắt: “Tên nhóc này có phải kẻ điên không?”
Mộ Thiên Thiên cố nén nỗi chấn kinh trong lòng!
Kẻ điên!
Chắc chắn là kẻ điên!
Đối diện với ma thú cấp chín, lại dám chủ động ra tay?
“Gru!”
Phi hổ vân rồng thét dài một tiếng, đôi cánh chấn rung, cuồn cuộn nổi lên một con gió mạnh đáng sợ!
Diệp Bắc Minh xông lên, giơ tay chém một kiếm!
Chém xuống gió mạnh!
Bước ra một bước, sử dụng lôi ảnh trùng trùng!
Xuất hiện trước người phi hổ vân rồng, trong cơ thể bùng phát ra sát khí ngút trời.
Hư ảnh một con huyết long xuất hiện phối hợp chặt chẽ với kiếm Đoạn Long của Diệp Bắc Minh!
Hung hãn chém về phía phi hổ vân rồng!
Dương Tiêu tức đến bật cười: “Ngu xuẩn! Mẹ kiếp, đây là ma thú cấp chín, thanh kiếm nát của mày có thể chém nó bị thương ư?”
Chương 548: Máu sinh mệnh
Vẻ mặt phi hổ vân rồng đầy khinh thường, giơ hai chân trước dẫm về phía kiếm Đoạn Long!
Khóe miệng Diệp Bắc Minh nhếch lên nụ cười lạnh lùng!
Khoảnh khắc hai chân trước của phi hổ vân rồng chạm vào kiếm Đoạn Long.
Phụt!
Máu tươi bắn tung tóe!
Cái chân giống như sắt thép lại bay đi.
Chỗ vết thương trơn phẳng như gương!
“Hú!”
Phi hổ vân rồng đau đớn gào thét một tiếng, ngã xuống đất!
Dương Tiêu ngẩn người: “Cái gì?”
Trong tích tắc!
Gru!
Diệp Bắc Minh chém ra đường kiếm thứ hai, trong kiếm Đoạn Long phát ra một tiếng rồng gầm.
Phi hổ vân rồng giống như đậu phụ, bị Diệp Bắc Minh chém đứt đầu.
Phập!
Đầu hổ khổng lồ rơi xuống đất, nhìn mà giật mình kinh hãi.
“Suýt!”
Mộ Thiên Thiên hít khí lạnh.
Nụ cười của Dương Tiêu cứng lại, cất giọng run run: “Giả, chắc chắn là giả!”
“Đây là phi hổ vân rồng, ma thú cấp chín!”
“Tại sao mày có thể giết nó?”
“Đang nằm mơ, chắc chắn mình đang nằm mơ!”
Dương Tiêu sắp bị dọa sợ đến ngốc nghếch.
Soạt!
Diệp Bắc Minh bước một bước đến trước người hắn ta, giống như nhìn một người chết!
Dương Tiêu hít thở đình trệ, tê dại da đầu, cất giọng run run: “Đừng giết tao…”
Diệp Bắc Minh giơ tay tóm chặt cổ của hắn ta, tiện tay bóp nát!
Nhanh gọn dứt khoát!
…
Lúc Dương Tiêu chết.
Biên giới phía Bắc hoàng triều Đại Chu.
Quân doanh của đại quân hàng triệu binh sĩ đóng tại dưới chân núi Tuyết mênh mông bát ngát.
Một người đàn ông mặc chiến giáp, ngồi trong trướng!
Người này chính là Dương Thiên, chiến thần bất bại của hoàng triều Đại Chu!
Đột nhiên.
‘Rắc’ một tiếng giòn tan vang lên.
Chiến thần Đại Chu núi có sập trước mặt cũng không đổi sắc mặt!
Lúc này vẻ mặt biến sắc!
Dương Thiên tóm ra một miếng ngọc bội bị vỡ từ lồng ngực, gào thét như phát điên: “Em trai, không! Không thể nào!”
“Em trai của mình làm sao có thể chết được?”
…
Diệp Bắc Minh quay đầu, nhìn sang Mộ Thiên Thiên!
Cơ thể Mộ Thiên Thiên cứng đờ, cảm giác như bị một vạn cây đao kề lên cổ!
Cảm giác khó thở: “Khụ khụ… tôi không giết người của anh…”
Diệp Bắc Minh dừng lại, sát khí tiêu tan: “Các tướng sĩ Long Hồn, cô không giết một ai?”
Mộ Thiên Thiên sợ đến gần như suy sụp: “Không, tôi không ra tay!”
“Lúc Dương Tiêu giết người, thậm chí tôi còn khuyên anh ta!”
Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ, nhìn sang Thẩm Hạc, quản gia của phủ Diệp: “Cô ta nói thật không?”
Thẩm Hạc kính sợ gật đầu: “Cậu Diệp, cô gái này đúng là không giết một người nào!”
“Lúc đồng đội của cô ta giết người, cô ta đã cố hết sức ngăn cản”.
Sát khí trên người Diệp Bắc Minh bỗng biến mất.
Mộ Thiên Thiên mới thở nhẹ nhõm!
Cô ta vẫn khó mà tin nổi!
Diệp Bắc Minh lại vì ba mươi mấy ‘người hầu’ mà giết Dương Tiêu?
Bỗng nhiên.
Một đám người xông vào, Diệp Lăng Tiêu dẫn theo một đội chiến sĩ Long Hồn xuất hiện.
Sau khi nhìn thấy đại sảnh phủ Diệp bị hủy, thi thể của các tướng sĩ Long Hồn và phi hổ vân rồng dưới đất, ông ta kinh hãi kêu lên: “Long soái, có chuyện gì vậy?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không liên quan đến các ông”.
“Chỉ thương tiếc cho các tướng sĩ Long Hồn này!”
“Tổ chức tang lễ trọng thể cho họ, phát tiền tuất theo chế độ chiến sĩ tử trận”.
“Bố mẹ con cái của họ, nhà họ Diệp tôi nuôi cả đời!”
“Nếu con cái hoặc là anh chị em của họ muốn gia nhập Long Hồn, cứ thu nhận hết!”
Diệp Lăng Tiêu nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc: “Rõ!”
“Mang di thể của các tướng sĩ đi!”
Người của Long Hồn tiến lên.
Mang ba mươi mấy di thể đi.
Diệp Lăng Tiêu hỏi: “Long soái, còn dặn dò gì không?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Việc tiếp theo, tôi tự xử lý là được”.
Diệp Lăng Tiêu ngẩn người.
Nhìn thi thể của phi hổ vân rồng một cái, rồi lại nhìn Mộ Thiên Thiên, hành lễ chào rồi quay người rời đi.
Mộ Thiên Thiên kiêng sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Xin lỗi, tôi không ngờ sự việc lại thành ra thế này!”
“Chuyện của Dương Tiêu, tôi sẽ che giấu giúp anh!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không cần”.
“Nói đi, các người đến tìm tôi, rốt cuộc có mục đích gì?”
Anh vừa nói, vừa đi đến thi thể của phi hổ vân rồng.
Dùng kiếm Đoạn Long rạch mở thi thể!
Trực tiếp moi tim!
Máu sinh mệnh ở trong đó, có thể cứu sống Chu Thiên Hạo!
Trái tim Mộ Thiên Thiên đập điên cuồng: “Những điều Dương Tiêu vừa nói, mười phần đúng tám chín phần!”
“Hoàng đế Đại Chu không còn sống được bao lâu, trước khi chết muốn rửa sạch oan ức cho nhà họ Diệp…”
Diệp Bắc Minh cất máu sinh mệnh đi.
Rồi moi ra một viên tinh hạch ma thú màu đỏ từ trong cơ thể phi hổ vân rồng.
Ngay cả đồng tử của Mộ Thiên Thiên cũng co lại.
Tinh hạch ma thú cấp chín!
Vô cùng giá trị!
Chỉ là.
Màu đỏ này hơi ảm đạm!
Dù sao cũng là ma thú cấp chín được thuần dưỡng, nếu là ma thú cấp chín hoang dã, sẽ là màu đỏ sẫm!
“Phù!”
Mộ Thiên Thiên hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Vì để bù đắp cho anh, bệ hạ ban hôn cho hai chúng ta!”
“Chỉ cần anh gật đầu, thì có thể về hoàng triều Đại Chu cưới tôi!”
Chu Nhược Giai cau mày.
Vẻ mặt Hạ Nhược Tuyết sầm xuống.
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Về nói với hoàng đế của các người, tôi không có hứng thú với hôn sự này!”
Anh quay đầu nhìn Mộ Thiên Thiên.
Cười đầy ý sâu xa: “Lúc trước khi nhà họ Diệp ở hoàng triều Đại Chu, nếu tôi không đoán nhầm, có lẽ là bị truy giết đến Côn Luân Hư phải không?”
Ánh mắt Mộ Thiên Thiên hơi lảng tránh: “Diệp Bắc Minh, chuyện này, tôi có thể giải thích”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được, cô giải thích đi!”
“Tôi…”
Mộ Thiên Thiên ngẩn người.
Cô ta suy nghĩ một lát, vội vàng nói: “Năm đó hoàng triều Đại Chu vừa được xây dựng, vẫn chưa vững chắc”.
“Có người tố cáo nhà họ Diệp các anh, nói nhà các anh có lòng tạo phản!”
“Cho nên bệ hạ đã hạ lệnh…”
Diệp Bắc Minh cười ha ha nhìn cô ta: “Cho nên hạ lệnh diệt nhà họ Diệp?”
Mộ Thiên Thiên trầm mặc một lát, ngưng trọng gật đầu: “Bệ hạ đã biết sai rồi!”
“Bây giờ hạ chỉ, hy vọng nhà họ Diệp các anh trở về hoàng triều Đại Chu”.
“Bất kể các anh có yêu cầu gì, bệ hạ cũng có thể thực hiện!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: “Tôi muốn làm hoàng đế Đại Chu, bảo bệ hạ của các cô thoái vị sao?”
Chương 549: Bố em sống lại thật rồi!
“Anh nói cái gì?”
Mộ Thiên Thiên ngẩn người, sau đó quát một tiếng: “To gan!”
Bốp!
Diệp Bắc Minh xuất hiện trước người Mộ Thiên Thiên giống như quỷ mị, giơ tay tát một cái.
Mộ Thiên Thiên ngã lăn dưới đất, khuôn mặt lập tức sưng lên: “Anh!”
Một tay ôm mặt, cực kỳ ấm ức: “Anh dám đánh tôi?”
Bốp!
Diệp Bắc Minh lật tay tát một cái, trả lời Mộ Thiên Thiên!
Mộ Thiên Thiên trừng mở to đôi mắt, cơ thể run lên!
Cúi thấp cái đầu cao ngạo!
Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh lùng: “Bớt cái kiểu cao cao tại thượng của cô lại, quay về nói với hoàng đế của các người!”
“Sớm muộn gì Diệp Bắc Minh tôi sẽ đến hoàng triều Đại Chu, tốt nhất trước khi tôi đến, các người phải làm rõ là những kẻ nào hãm hại nhà họ Diệp!”
“Nếu không, hoàng triều Đại Chu đợi bị diệt vong đi!”
Mộ Thiên Thiên sợ hãi ngẩng đầu: “Anh… làm sao anh dám nói như vậy?”
Vừa hay.
Nhìn thẳng vào đôi mắt mang theo vẻ tàn sát và sát khí vô tận của Diệp Bắc Minh!
Giống như nhìn thẳng vào tử thần!
Mộ Thiên Thiên không dám nhìn thẳng vào trước mặt Diệp Bắc Minh, lần thứ hai cúi cái đầu cao ngạo: “Tôi biết rồi!”
Nhếch nhác chạy ra khỏi nhà họ Diệp.
Liền sau đó.
Đôi mắt của Diệp Bắc Minh nghiên lại, nhìn sang Chu Nhược Giai: “Nhược Giai, đây là một con ma thú cấp chín!”
“Sau đây, để anh thử xem có thể khiến chú Chu sống lại không!”
Cơ thể của Chu Nhược Giai run lên: “Anh Bắc Minh, anh nói cái gì?”
“Bố em, bố em thực sự có thể sống lại ư?”
Diệp Bắc Minh vỗ cái đầu nhỏ của Chu Nhược Giai: “Chắc là được, anh sẽ cố hết sức!”
“Được!”
Đôi mắt của Chu Nhược Giai đỏ bừng.
Tiến vào mật thất ngầm của phủ Diệp.
Lấy thi thể của Chu Thiên Hạo từ trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra.
Đầu và cơ thể của ông đã được Diệp Bắc Minh dùng kim châm nối với nhau.
Sắc mặt của Chu Thiên Hạo tái nhợt, giống như đang ngủ.
“Bố ơi!”
Chu Nhược Giai run rẩy gọi một tiếng.
Diệp Bắc Minh lấy ra tinh huyết của ma thú cấp chín, truyền vào trong cơ thể của Chu Thiên Hạo.
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh giơ tay, lòng bàn tay xuất hiện mười ba cây kim châm!
Lần lượt cắm vào mười ba huyệt đạo của Chu Thiên Hạo!
Một luồng chân nguyên truyền vào trong cơ thể của Chu Thiên Hạo, thông qua huyết quản, truyền tinh huyết ma thú vào kinh mạch toàn thân ông.
Một cảnh không thể tin nổi diễn ra!
Vết thương ở vị trí cổ của Chu Thiên Hạo hồi phục với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Vết thương ở cổ lại hồi phục như ban đầu!
Chu Nhược Giai ôm chặt cái miệng: “Bố ơi, tay của bố em động đậy rồi!”
“Anh Bắc Minh, bố em cử động rồi!”
Diệp Bắc Minh cũng không dám tin: “Khí tức của chú Chu đúng là đang hồi phục, tim của chú ấy đang đập!”
“Chẳng lẽ thực sự sống lại rồi sao?”
Bỗng nhiên.
“Khụ khụ…”
Chu Thiên Hạo ho khan dữ dội hai tiếng.
Mở đôi mắt nhìn trần nhà, đầy nghi hoặc: “Đây là nơi nào?”
“Bố ơi!”
Chu Nhược Giai mừng chảy nước mắt, trực tiếp nhào lên: “Đây là nhà họ Diệp, bố ơi, bố tỉnh rồi!”
“Hu hu hu, bố sống lại thật rồi!”
“Bố ơi!”
Chu Thiên Hạo ngây ngẩn: “Sống lại? Chẳng lẽ bố chết rồi ư?”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Bố nhớ rõ ràng bố bị người ta bắt đi, đưa đến một nơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Chu Nhược Giai giải thích ngọn nguồn sự việc một lượt.
Chu Thiên Hạo ngồi tại chỗ, ngẩn ngơ mất hồn: “Bố thực sự đã chết ư?”
Diệp Bắc Minh hỏi: “Chú Chu, chú cảm thấy thế nào rồi?”
Chu Thiên Hạo nhìn Diệp Bắc Minh: “Tiểu Minh, là cháu đã cứu chú ư?”
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu: “Đúng thế, chú Chu, chú có cảm thấy trong người khó chịu không?”
Chu Thiên Hạo lắc đầu: “Không có, chỉ cảm thấy rất mệt”.
“Dường như đã mơ một giấc mơ dài”.
Diệp Bắc Minh tiến lên một bước.
Bắt mạch cho Chu Thiên Hạo!
Sau khi xác định ông ấy không có vấn đề gì: “Chú Chu, sức khỏe của chú không có vấn đề gì”.
“Thậm chí vì có tinh huyết ma thú, còn khỏe mạnh hơn trước đây”.
“Chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là được!”
Đột nhiên, giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, có người đến!”
Diệp Bắc Minh khẽ động lông mày: “Nhược Giai, em ở cùng chú Chu, anh còn có chút việc”.
Anh đi ra khỏi mật thất ngầm.
Mẹ Hạ đứng trong sân viện của phủ Diệp.
Hạ Nhược Tuyết tỏ sắc mặt lạnh lùng: “Mẹ đến đây làm gì, nơi này không hoan nghênh mẹ!”
Mẹ Hạ cười lạnh một tiếng: “Hạ Nhược Tuyết, nói thế nào thì mẹ cũng là mẹ của con!”
“Con tìm được người đàn ông cường mạnh, chẳng lẽ định quên mẹ của con sao?”
Hạ Nhược Tuyết cười chế nhạo: “Đâu có người mẹ nào mà bán con gái đi làm nha hoàn?”
“Đâu có người mẹ nào không quan tâm sự sống chết của con gái?”
“Bây giờ biết Diệp Bắc Minh lợi hại, lại liếm mặt tìm đến à?”
Bị con gái ruột nói như vậy.
Mẹ Hạ vừa xấu hổ vừa giận, vô cùng lúng túng.
Giơ tay tát về phía khuôn mặt của Hạ Nhược Tuyết: “Đồ con gái bất hiếu, dám nói mẹ như vậy?”
“Mẹ đánh chết con!”
Hạ Nhược Tuyết đau khổ nhắm mắt!
Đợi một lúc.
Cũng không thấy tay của mẹ Hạ đánh xuống!
Mở mắt nhìn, không biết Diệp Bắc Minh đã chặn trước người cô ấy từ lúc nào.
Tóm chặt cổ tay của mẹ Hạ, cất giọng băng lạnh: “Nể tình bà là mẹ của Nhược Tuyết, tôi đã cho bà cơ hội rồi!”
“Bây giờ bà còn dám ra tay với Nhược Tuyết?”
“Nhớ lấy, Nhược Tuyết là người phụ nữ của tôi, bất kỳ ai dám động đến cô ấy cũng phải trả giá!”
Bỗng dùng lực!
‘Rắc’ một tiếng giòn tan!
Cổ tay của mẹ Hạ bị bẻ gãy!
“A!”
Mẹ Hạ kêu thảm một tiếng, sượt sượt sượt lùi lại, nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt chấn kinh: “Cậu… cậu thực sự dám ra tay với tôi?”
Đôi mắt của Diệp Bắc Minh không có chút tình cảm: “Làm mẹ như bà, đẩy con gái vào hố lửa, tôi đã đủ khách sáo với bà rồi!”
“Đây là lần cuối cùng, còn dám xuất hiện trước mặt tôi và Nhược Tuyết, giết không tha!”
Băng lạnh!
Vô tình!
Vù!
Sát khí khủng bố ập đến!
“Cậu!”
Mẹ Hạ sợ đến nhếch nhác bỏ chạy.
Anh quay đầu nhìn Hạ Nhược Tuyết, vẻ mặt dịu dàng: “Nhược Tuyết, anh làm vậy liệu có quá đáng quá không?”
Hạ Nhược Tuyết thở dài một tiếng: “Anh làm đúng lắm, từ nhỏ, em đã là công cụ của mẹ em rồi”.
“Giữa mẹ và em ngoại trừ quan hệ máu mủ, thực sự không có chút tình mẹ con!”
“Cứ vậy đi, anh Bắc Minh, em mệt rồi, em muốn quay về gặp bố mẹ em!”
Diệp Bắc Minh biết.
Hạ Nhược Tuyết đang nói đến bố mẹ nuôi của cô ấy.
Khẽ gật đầu: “Anh đưa em đi”.
…
Chương 550: Không ai đủ tư cách
Tâm trạng của Hạ Nhược Tuyết tốt hơn rất nhiều.
Trên đường quay về, đôi mắt của Diệp Bắc Minh nghiêm lại, nhìn về một hướng: “Nhược Tuyết, em đợi anh một chút, có người theo dõi”.
“Có người đang theo dõi chúng ta ư?”
Hạ Nhược Tuyết cũng cảm thấy không đúng.
“Bắt lại là biết ngay!”
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng.
Soạt!
Anh hóa thành một tàn ảnh tại chỗ, trực tiếp xông lên.
Ở vị trí góc rẽ trong ngõ, vẻ mặt của hai người đàn ông biến sắc: “Không ổn, bị phát hiện rồi!”
“Chia ra chạy đi!”
Soạt! Soạt!
Hai bóng hình trong bóng tối chia nhau xông ra.
Diệp Bắc Minh đánh một quyền vào không khí!
Một con huyết long từ nắm đấm bay ra!
Phập!
Một bóng đen trong đó lập tức bùng nổ, hóa thành sương máu!
Một người còn lại quay đầu nhìn một cái, hít khí lạnh!
Một chiếc giày thể thao đạp đến.
Phập!
Lồng ngực người đàn ông đau dữ dội, bị Diệp Bắc Minh đạp ngã dưới đất.
Xương cốt toàn thân đều gãy hết, hoảng sợ cầu xin: “Đại nhân, xin tha mạng!”
Nhìn cách ăn mặc và khẩu âm của người này, đôi mắt Diệp Bắc Minh nghiêm lại: “Anh ra từ Côn Luân Hư phải không?”
…
Cùng lúc đó.
Mộ Thiên Thiên đã tiến vào Côn Luân Hư, đến bên ngoài rừng rậm ma thú.
Sau khi chắc chắn Diệp Bắc Minh không đuổi theo, cuối cùng thở nhẹ một hơi: “Diệp Bắc Minh? Thiên phú thật đáng sợ, không hổ là con cháu đời sau của quận vương Ám Dạ!”
“Thực lực của anh ta lại khủng bố như vậy!”
“Ngay cả Dương Tiêu cũng bị anh ta giết!”
Khuôn mặt của Mộ Thiên Thiên đã giảm sưng.
Nhưng vừa nghĩ đến Diệp Bắc Minh tát cô ta hai cái, khuôn mặt lại nóng rát!
“Hừ!”
Mộ Thiên Thiên hừ lạnh lùng một tiếng: “Không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào, lại dám đánh bản quận chúa thật?”
Nhưng.
Trong giọng nói của cô ta, không hề nghe thấy có chút tức giận nào.
Ngược lại còn có chút hưng phấn!
Phụ nữ đều thích kẻ mạnh!
Càng đừng nói hoàng triều Đại Chu lấy võ lập quốc!
Mộ Thiên Thiên từ nhỏ đã thề, người đàn ông của mình nhất định là một cao thủ tuyệt thế, tốt nhất phải là anh chàng đẹp trai.
Diệp Bắc Minh rất phù hợp với thẩm mỹ của cô ta, thực lực thì càng không phải nói.
Điểm duy nhất không tốt là: Bên cạnh Diệp Bắc Minh còn có hai người phụ nữ!
Khóe miệng Mộ Thiên Thiên nhếch lên nụ cười tự tin, nhìn về hướng thành phố Giang Nam: “Diệp Bắc Minh, bản quận chúa ăn chắc anh rồi!”
“Chỉ có tôi mới có thể làm vợ của anh, các cô gái khác đều không đủ tư cách!”
Sau khi ném lại một câu.
Thú một sừng cấp chín dưới người cắm đầu vào trong rừng rậm ma thú!
Cùng lúc đó.
Tôn Thiến kinh ngạc ngẩng đầu: “Ấy, sao lại chỉ có một người?”
“Tôi nhớ mấy ngày trước, tổng cộng có hai người, hai con ma thú cấp chín?”
Giọng của thần nữ Túc Hoàng vang lên: “Có lẽ là bị người ta giết rồi!”
“Bị giết rồi?”
Tôn Thiến nghẹn họng: “Không phải chứ, ai mà lợi hại như vậy? Có thể giết ma thú cấp chín!”
Phụt!
Người đàn ông phun ra một ngụm máu tươi, quỳ dưới đất dập đầu điên cuồng: “Đại nhân, tôi đến từ Long Đường trong tổ địa!”
“Phụng mệnh điều tra thông tin về sát thần Diệp Bắc Minh, thấy cậu từ phủ Diệp đi ra, cho nên đi theo dõi”.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn người này: “Long Đường đã biết thân phận thực sự của tôi?”
“Đúng thế!”
Người đàn ông gật đầu: “Thế lực của Long Đường phủ khắp các ngóc ngách, tuy cậu che giấu rất kỹ”.
“Dịch dung nhiều lần, nhưng phân tích các thông tin, không khó đoán ra cậu chính là sát thần Diệp Bắc Phong!”
Diệp Bắc Minh lạnh mặt: “Tôi và Long Đường không thù không oán, tại sao các người điều tra tôi?”
Người đàn ông cười gượng còn khó coi hơn khóc: “Đại nhân, chúng tôi không có ác ý…”
“Có ác ý hay không, không phải anh nói là được!”
Diệp Bắc Minh cười tà mị.
Đột nhiên.
Trong đôi mắt của anh bùng phát ra một đường huyết quang!
Huyết hồn chú, trực tiếp lục soát thần hồn!
Lập tức anh đã biết toàn bộ thông tin trong đầu người đàn ông đó.
Liền sau đó.
Sắc mặt của Diệp Bắc Minh hơi khó coi!
Kẻ này đúng là đến từ một phân đà chuyên thu thập tình báo của Long Đường.
Lần này có mấy chục người đến giới phàm tục, chỉ làm một việc.
Thu thập tất cả thông tin của sát thần Diệp Bắc Minh!
Người thân của anh!
Bạn bè!
Thế lực!
Tất cả thông tin có liên quan đến Diệp Bắc Minh, đều phải thu thập!
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng không thôi: “Ha ha, Long Đường muốn làm gì?”
Hạ Nhược Tuyết nghi hoặc hỏi: “Bắc Minh, sao thế?”
Diệp Bắc Minh giải thích một lượt.
Vẻ mặt Hạ Nhược Tuyết biến sắc: “Mọi người chắc không có nguy hiểm chứ?”
“Chúng ta có cần trốn không?”
Diệp Bắc Minh khẽ lắc đầu: “Trốn tránh, chi bằng chủ động tấn công!”
“Chẳng phải bọn họ muốn điều tra thông tin về anh, muốn biết tung tích của anh sao?”
“Đã như vậy, thì anh chủ động lộ diện, cho bọn họ đến điều tra là được!”
“Anh có ý gì?”
Hạ Nhược Tuyết nghi hoặc không hiểu.
Diệp Bắc Minh cười đầy ý sâu xa: “Đến lúc đó em sẽ biết”.
Trực tiếp quay về phủ Diệp.
Đám người Lăng Thi Âm, Vạn Lăng Phong, Lâm Thương Hải, Đường Thiên Ngạo, Ngô Khinh Diên từ Côn Luân Hư chạy về, canh gác phủ Diệp.
“Cậu chủ!”
“Chủ nhân!”
Lúc Diệp Bắc Minh tiến vào phủ Diệp, mấy người tiến lên cúi chào!
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu: “Về hết rồi à”.
“Được biết cậu chủ về phủ Diệp, chúng tôi lập tức vội đến báo cáo công việc!”
Vạn Lăng Phong tiến lên một bước: “Cậu chủ, tiểu đội sát thần tổn thất năm mươi mấy người”.
“Bây giờ chỉ còn lại bốn mươi mấy người!”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Tiếp tục tuyển người, cho đủ đến một trăm người!”
Vạn Lăng Phong do dự: “Cậu chủ, có cần tăng số người của tiểu đội sát thần không?”
Diệp Bắc Minh thản nhiên lắc đầu: “Không cần, một trăm người là đủ!”
Chương 551: Đấu giá đan dược
“Binh quý ở tinh nhuệ chữ không phải ở số lượng, sẽ có một ngày, tiểu đội sát thần một trăm người sẽ trở thành lực lượng mà cả Côn Luân Hư cũng phải sợ hãi!”
“Rõ!”
Khuôn mặt già của Vạn Lăng Phong đỏ bừng!
Ông ta hoàn toàn kích động!
Lực lượng mà cả Côn Luân Hư cũng phải sợ?
Nếu là người khác nói câu này, Vạn Lăng Phong nhất định nghĩ rằng anh đang bốc phét.
Nếu Diệp Bắc Minh nói ra câu này, thì nhất định có thể thành hiện thực!
Dù sao.
Chủ nhân thực sự đã có quá nhiều kỳ tích!
Diệp Bắc Minh lên tiếng: “Lăng Thi Âm, Ngô Khinh Diên!”
“Cậu chủ!”
“Chủ nhân!”
Hai cô gái tiến lên một bước.
Diệp Bắc Minh hỏi: “Tôi bảo các cô chuyển tổng bộ Vạn Bảo Lâu đến thành Côn Luân, đã hoàn thành chưa?”
Lăng Thi Âm cười trả lời: “Cậu chủ, đã hoàn thành xong!”
Ngô Khinh Diên mỉm cười: “Chủ nhân còn dặn dò gì không?”
Diệp Bắc Minh trực tiếp nói: “Sau khi hai người quay về, lập tức phát thông tin cho tôi”.
“Ba ngày sau, Vạn Bảo Lâu mở một phiên hội bán đấu giá đan dược!”
“Phiên hội bán đấu giá đan dược?”
Mọi người đều nghi hoặc.
Tất cả đều nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: “Phiên hội bán đấu giá đan dược, phẩm cấp đan dược thấp nhất là thiên phẩm!”
“Thậm chí còn có thần phẩm, thánh phẩm!”
“Cái gì?”
Lăng Thi Âm và Ngô Khinh Diên hoàn toàn ngẩn người, vẻ mặt đầy chấn hãi.
Diệp Bắc Minh có thể chế luyện đan dược thiên phẩm, đã rất khủng bố rồi.
Đan dược thần phẩm và thánh phẩm, gần như không có trên thị trường của Côn Luân Hư!
Ngô Khinh Diên mở to đôi mắt: “Ngay cả đan dược thần phầm và thánh phẩm mà chủ nhân cũng luyện chế được ư?”
“Đương nhiên”.
Diệp Bắc Minh gật đầu.
“Suýt!”
Ngô Khinh Diên hít khí lạnh: “Chủ nhân, cậu không nói đùa chứ?”
“Cậu có biết đan dược thần phẩm và thánh phẩm có nghĩa là gì không?”
“Cho dù ở tổ địa Côn Luân Hư, cũng chỉ có hai vị thần đan có thể luyện chế ra đan dược thần phẩm!”
“Còn về đan dược thánh phẩm, hơn trăm năm cũng chưa chắc luyện ra được một lần!”
“Nếu cậu có thể lấy ra đan dược thánh phẩm, cả Côn Luân Hư sẽ chấn động!”
Diệp Bắc Minh cười khẽ một tiếng: “Điều tôi muốn là cả Côn Luân Hư chấn động!”
Diệp Bắc Minh khẳng định trả lời.
Lăng Thi Âm thở gấp, không nhịn được hỏi: “Cậu chủ, cậu định lấy ra bao nhiêu đan dược?”
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát: “Một trăm ngàn viên đan dược thiên phẩm!”
“Cái gì? Một trăm ngàn viên!”
Lăng Thi Âm và Ngô Khinh Diên ngẩn người.
“Vãi!”
Vạn Lăng Phong yên lặng đứng một bên suýt nữa phun ra một ngụm máu, vẻ mặt không dám tin: “Một… một trăm ngàn viên?”
Lâm Thương Hải giật khóe miệng: “Cậu chủ, cậu không đùa đấy chứ?”
Đường Thiên Ngạo tê dại da đầu, chấn hãi nhìn Diệp Bắc Minh: “Chủ nhân, một trăm ngàn viên đan dược thiên phẩm, mẹ kiếp, đó là đan dược thiên phẩm đấy!”
“Cậu coi đan dược thiên phẩm là viên socola chắc?”
Đường Thiên Ngạo cảm thấy trời xoay đất chuyển.
Diệp Bắc Minh cười không nói gì.
Lăng Thi Âm bình tĩnh lại tâm trạng kích động: “Còn đan dược thần phẩm thì sao?”
Diệp Bắc Minh trầm mặc một lát, thản nhiên lên tiếng: “Một ngàn viên đan dược thần phẩm!”
“Một ngàn viên?”
Lăng Thi Âm lại bị chấn hãi: “Cậu chủ, cả Côn Luân Hư một trăm năm gần đây, đan dược thần phẩm lưu thông trên thị trường đều không quá một ngàn viên!”
Cơ thể Ngô Khinh Diên run lên, nổi da gà: “Cậu chủ, cậu đừng nói đùa…”
“Đan dược thánh phẩm thì sao?”
Lăng Thi Âm lại hỏi.
Diệp Bắc Minh bình tĩnh trả lời: “Một trăm viên!”
Thụp!
Hai đầu gối Lăng Thi Âm mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống.
“Trời ơi!”
Ngô Khinh Diên sợ đến gần như ngất xỉu.
Hơi thở dồn dập, lồng ngừng như đè nặng một tảng đá.
Ba người Vạn Lăng Phong, Lâm Thương Hải, Đường Thiên Ngạo sớm bị dọa sợ đến ngốc nghếch.
Đan dược thánh phẩm, đã là thứ trong truyền thuyết rồi!
Lăng Thi Âm chấn hãi nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu chủ, cậu chắc chắn là một trăm viên đan dược thánh phẩm chứ?”
Đan dược thánh phẩm, một ngàn năm lại đây, cả Côn Luân Hư sản xuất ra.
Cũng không vượt quá một trăm viên!
Diệp Bắc Minh lại lấy ra một trăm viên bán đấu giá trong một lúc?
Nếu người nói câu này không phải là Diệp Bắc Minh, Lăng Thi Âm sẽ chửi thề luôn!
Vãi!
Mẹ kiếp, ai dám tin chứ!
“Đương nhiên!”
Diệp Bắc Minh vẫn chỉ gật đầu.
Vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra chút cảm xúc dao động nào!
Một khi chuyện này truyền ra ngoài, sẽ giống như hiệu ứng bươm bướm!
Cả Côn Luân Hư sẽ chấn động!
Một trăm ngàn viên đan dược thiên phẩm!
Một ngàn viên đan dược thần phẩm!
Một trăm viên đan dược thánh phẩm!
Bất kể thế lực nào, cho dù là thế lực trong tổ địa cũng sẽ không ngồi yên!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhịn được hỏi: “Cậu nhóc, cậu muốn làm gì?”
Chương 552: Tập trung thành Côn Luân
Diệp Bắc Minh trả lời: “Chẳng phải bọn họ muốn điều tra thông tin của tôi sao?”
“Chi bằng tôi chủ động tấn công, lợi dụng bán đấu giá đan dược, xem xem rốt cuộc có bao nhiêu người là kẻ địch của tôi!”
“Đến lúc đó, bắt gọn một mẻ!”
Kẻ địch quá nhiều!
Anh lười đi giết từng người một!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc: “Cậu nhóc, cậu đang đùa với lửa đấy!”
“Trước khi chưa có thực lực tuyệt đối, tôi không kiến nghị cậu lộ mặt!”
Diệp Bắc Minh vô cùng tự tin: “Yên tâm, tôi đã là cảnh giới võ thánh rồi!”
“Người cảnh giới trên tiên thiên đến, tôi cũng không sợ!”
“Hơn nữa, chẳng phải ông cần hồi phục thực lực sao?”
“Cách nhanh nhất mà tôi có thể nghĩ được, chính là bán đấu giá đan dược!”
“Nếu có thể có được lượng lớn nguyên, cho ông nuốt, ông có thể hồi phục thực lực không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không thể tin nổi!
Giọng của ông ta hơi dao động: “Cậu nhóc, cậu… chắc chắn không?”
“Nếu là như vậy, bản tháp xin liều mạng đi theo người!”
…
Sau khi mọi người rời khỏi phủ Diệp.
Diệp Bắc Minh tiến vào trong mật thất ngầm.
Chuẩn bị đan dược!
Trong tay anh đã có đủ dược liệu.
Máu thịt của các loại ma thú!
Có khu vực thời gian của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, luyện chế một trăm ngàn viên đan dược thiên phẩm không vấn đề gì.
Trần Lê Y đi đến: “Chủ nhân, cần hầu hạ không?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc nhìn qua: “Cô đã trở thành võ linh rồi?”
Hơn một tháng không gặp.
Trần Lê Y đã tiến vào cảnh giới võ linh!
Tốc độ tu võ này, đúng là khủng bố.
Trần Lê Y khẽ gật đầu: “Chủ nhân, có đan dược và công pháp mà anh truyền thụ”.
“Trần Lê Y mới có thực lực như hiện nay, đó đều là chủ nhân ban cho tôi!”
Diệp Bắc Minh nhìn Trần Lê Y một cái sâu sắc.
Tuy anh bảo đám người Vạn Lăng Phong cung cấp tài nguyên tu võ cho cô ta.
Nhưng.
Nếu Trần Lê Y không có cố gắng hết sức một trăm phần trăm, cũng tuyệt đối không có thể tăng cấp nhanh như vậy!
Anh cũng phải nhìn bằng cặp mắt khác: “Không cần hầu hạ!”
“Vâng!”
Trần Lê Y nghe lời gật đầu, đứng sang một bên.
Diệp Bắc Minh tiến vào trong mật thất, đóng cửa đá.
Trần Lê Y không rời đi, lặng lẽ đứng canh ở cửa.
…
Ngô Khinh Diên và Lăng Thi Âm về đến thành Côn Luân.
Truyền thông tin đi với tốc độ nhanh nhất.
“Ba ngày sau, Vạn Bảo Lâu và thương hội nhà họ Ngô sẽ liên thủ, bán đấu giá một trăm ngàn viên đan dược thiên phẩm!”
“Một ngàn viên đan được thần phẩm!”
“Một trăm viên đan được thánh phẩm!”
Thông tin được truyền ra, cả Côn Luân Hư bùng nổ.
Đúng là giống như xảy ra động đất.
Các thế lực cả Côn Luân Hư bàn tán xôn xao!
“Vãi! Vãi!”
“Một trăm ngàn viên đan dược thiên phẩm? Vạn Bảo Lâu và thương hội nhà họ Ngô muốn nghịch thiên sao?”
“Thế có là gì, điều khiến người ta chấn kinh là đan dược thần phẩm và thánh phẩm!”
“Làm sao bọn họ có thể có đan dược đẳng cấp này chứ?”
…
Lúc này.
Một đoàn người cương vị cao tập trung ở phòng họp Long Đường, vẻ mặt đầy vẻ không dám tin!
Một trưởng lão nhìn báo cáo trong tay: “Thương hội nhà họ Ngô là một thương hội khá lớn của Côn Luân Hư, nhưng Vạn Bảo Lâu này là thế lực nào?”
“Sao chưa từng nghe nói đến? Có ai nghe nói đến chưa?”
“Chưa!”
“Lần đầu tiên nghe nói!”
“Hình như trước đây cũng không có danh tiếng gì!”
Rất nhiều ông lão đều lắc đầu.
Đột nhiên.
Một ông lão đứng lên, nghiêm trọng nói: “Thuộc hạ của tôi tiến vào giới phàm tục, đang điều tra thông tin của sát thần!”
“Trong giới phàm tục, sát thần có một thế lực, tên là Vạn Bảo Lâu!”
“Cái gì?”
Tất cả mọi người đều kinh hãi đứng bật dậy!
“Sát thần?”
“Diệp Bắc Minh?”
“Vạn Bảo Lâu là sản nghiệp của Diệp Bắc Minh?”
Tất cả mọi người đều ngẩn người.
Liền sau đó.
Đại trưởng lão Long Đường cất giọng âm u: “Kẻ này, rốt cuộc lấy đâu ra một trăm ngàn viên đan dược thiên phẩm?”
“Cho dù tất cả thầy luyện đan của Long Đường chúng ta luyện chế ngày đêm, một trăm ngàn viên đan dược thiên phẩm, cũng phải mất một tháng!”
“Một ngàn viên đan dược thần phẩm, cho dù bảo mấy vị đó ra tay, ba tháng có thể luyện ra được không?”
Lúc này.
Một giọng nói vang lên: “Tôi không làm được!”
Trong lòng mọi người kinh hãi!
Soạt!
Đều quay đầu nhìn qua.
Chỉ thấy một ông lão chậm rãi đi đến, theo sau là mấy thanh niên.
Lúc nhìn thấy người này!
Sượt sượt sượt!
Tất cả những người có cương vị cao của Long Đường đều đứng lên: “Tham kiến Đan Hoàng!”
Vẻ mặt kính sợ!
Đại trưởng lão Long Đường đích thân đứng lên: “Tiền bối Đan Hoàng, ông… sao ông lại ra đây?”
Đan Hoàng!
Địa vị sánh ngang với chủ của Long Đường!
Đan Hoàng cất giọng lạnh nhạt: “Bên ngoài lại có người bán đấu giá lượng lớn đan dược thần phẩm, thậm chí là đan dược thánh phẩm!”
“Nếu tôi còn không ra ngoài đi lại, thì chẳng phải người của Côn Luân Hư sẽ quên mất tôi ư?”
Trong lòng mọi người run lên!
Cái danh Đan Hoàng, một ngàn năm trước đã uy chấn Côn Luân Hư!
Nếu ông ta xuống núi, cả Côn Luân Hư sẽ chấn động.
Đại trưởng lão tỏ vẻ mặt kính sợ: “Số đan dược này xuất ra từ một nơi tên là Vạn Bảo Lâu, mà chủ nhân của Vạn Bảo Lâu đó tên là Diệp Bắc Minh!”
Đan Hoàng thản nhiên nói: “Sát thần Diệp Bắc Minh, tuy tôi ở nơi thâm sâu, nhưng cũng không đến nỗi không biết chuyện bên ngoài!”
“Sát thần này, dạo này lại ngạo mạn rồi”.
“Số đan dược này chắc chắn không phải là đồ của hắn, phía sau hắn còn có người khác!”
Đại trưởng lão cũng gật đầu cho là đúng: “Đan Hoàng, ông nghĩ sao?”
Đan Hoàng cau mày.
Suy nghĩ một lát!
Cuối cùng, lắc đầu: “Tôi không thể đánh giá, tất cả phải đợi sau khi gặp kẻ này và nhìn thấy đan dược rồi tính!”
…
Không chỉ là Long Đường, các thế lực ở tổ địa khác.
Cũng đều cùng một suy nghĩ!
Thang Long Môn đã bị hủy, kết giới của tổ địa cũng biến mất.
Lần này.
Các thế lực và gia tộc lớn trong tổ địa gần như đều xuất quân!
“Bất kể có chuyện gì, ba ngày sau, tập trung ở thành Côn Luân cho tôi!”
“Nếu thực sự bán đấu giá những đan dược thần phẩm, thậm chí là thánh phẩm, không tiếc mọi giá phải có được!”
Một số thế lực và gia tộc, thậm chí còn hạ lệnh quyết tử.
Côn Luân Hư.
Thế lực hạng hai như Huyền Lôi Cốc, Thiên Kiếm Tông, Phạn Âm Cốc, cung Hạo Miểu, cung Xã Tắc, Lưu Ly Tông, học viện Thiên Thần.
Thế lực hàng đầu như cung Tuyết Thần và điện kỵ sĩ Thánh Long, cũng không ngồi yên!
Đều chạy đến thành Côn Luân.
Mới ngày đầu tiên, thành Côn Luân đã đông người hỗn loạn!
Một lúc xuất hiện thêm mấy trăm ngàn võ giả.
…
Thương hội nhà họ Ngô.