Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 171: Diệp Bắc Minh điên thật rồi!

Hoàn toàn không đủ nhìn!

Liên tục có người đến, Diệp Bắc Minh cảm thấy gần đủ hết rồi.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đột nhiên nhắc nhở: “Nhóc con, có cao thủ tới! Đối với thực lực võ đạo bây giờ của cậu, chắc chắn là cao thủ!”

Soạt!

Diệp Bắc Minh chuyển ánh mắt nhìn vào một góc khuất.

Người này vóc dáng không cao, khoảng một mét bảy, ngoài năm mươi tuổi.

Ông ta chắp hai tay sau lưng, đứng sau cùng đám người, dáng vẻ vô cùng bình thường.

Là kiểu ai cũng không tìm được khi đi vào trong đám đông!

Nhưng cảnh giới của người này…

Võ Hoàng sơ kỳ!

“Hả?”

Võ Hoàng này nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ: ‘Quái lạ, sao hắn đột nhiên nhìn sang phía bên này?’

‘Chẳng lẽ phát hiện ra mình?’

‘Không thể nào! Dù mình đứng dưới mí mắt hắn, hắn cũng không thể phát hiện ra!”

Võ Hoàng này tự tin lắc đầu.

“Lại có hai người tới”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở.

Diệp Bắc Minh nhìn về phía cửa hội trường.

Trong đám người, một nam một nữ không tầm thường.

Người đàn ông Võ Vương đỉnh phong, người phụ nữ Võ Vương trung kỳ!

Ngoài sư phụ mình ra, đây là ba người thực lực mạnh nhất hiện giờ Diệp Bắc Minh gặp qua.

Diệp Bắc Minh âm thầm gật đầu: “Không hổ là Long Đô, người tài nhưng lại giấu tài!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại nhắc nhở: “Ngoài năm trăm mét còn có ba người khí tức mạnh”.

“Bọn họ không sát lại gần, tôi không cảm nhận được!”

“Nếu thực lực cậu mạnh hơn chút, tôi có thể cảm nhận được!”

Diệp Bắc Minh hỏi: “Gặp nguy hiểm không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ trong chốc lát: “Tạm ổn, nếu như trong nháy mắt giết một Võ Hoàng, cậu phải yếu đi ba ngày!”

“Nếu như trong nháy mắt giết tất cả mọi người ở đây! Nghe cho rõ, tất cả mọi người mà tôi nói bao gồm cả người bình thường!”

“Chỉ cần cậu tản ra tu vi là được”.

Diệp Bắc Minh sửng sốt.

Nhưng trong nháy mắt giết tất cả mọi người, còn sợ cái rắm gì nữa?

Ông đây sức lực vô tận!

Nghĩ đến đây, Diệp Bắc Minh đột nhiên hét lên: “Hạ Vũ Thần, Lưu Bán Thành có ở đây không?”

Ầm!

Âm thanh lớn như sấm!

Chấn nhiếp hội trường!

Hạ Vũ Thần ngồi trong đám người, vốn chỉ là xem náo nhiệt, không ngờ Diệp Viễn lại đột nhiên gọi tên ông ta.

Những người gần đấy quen biết ông ta, ánh mắt lập tức nhìn sang.

Hạ Vũ Thần đang trong thế cưỡi trên lưng cọp!

Ông ta kích động muốn chửi bậy.

Mẹ nó, biết sớm đã không đến!

Dưới cái nhìn chăm chú của đám người, Hạ Vũ Thần chậm rãi đứng dậy: “Diệp Bắc Minh, cậu tìm tôi làm gì?”

“Giết ông!”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng quát.

Anh biết trong trường hợp này, Hạ Vũ Thần hoặc Lưu Bán Thành có thể sẽ đến.

Không ngờ tùy tiện gọi một tiếng, Hạ Vũ Thần thật sự đi ra.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, trực tiếp ra tay!

Hạ Vũ Thần giận đến bật cười, ông ta xếp thứ 51 trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu!

Diệp Bắc Minh là cái thá gì?

“Nhóc con, chết cho tao!!!”

Hạ Vũ Thần quát lớn, đánh một chưởng với Diệp Bắc Minh!

Phốc!

Cảnh tượng khiến người ta khiếp sợ đã xuất hiện.

Cánh tay này của Hạ Vũ Thần lại không ngăn nổi một chưởng của Diệp Bắc Minh, toàn bộ cánh tay nổ tung!

Máu thịt mơ hồ!

“A!!!”

Hạ Vũ Thần phát ra tiếng kêu rên như giết lợn.

Mọi người kinh hãi!

Lần hai Diệp Bắc Minh tấn công tới, một cước đạp vào ngực Hạ Vũ Thần.

Hạ Vũ Thần khạc ra một ngụm máu tươi, giống như chó chết nằm trên đất.

Ông ta đang định bò dậy!

Ầm!

Diệp Bắc Minh giẫm lên đầu Hạ Vũ Thần, khiến ông ta lại nằm trên đất.

Hạ Vũ Thần không dám cử động bừa, nếu như Diệp Bắc Minh dùng lực, đầu ông ta sẽ nổ trong nháy mắt!

Xung quanh xôn xao!

Không ai ngờ, Diệp Bắc Minh lại đột nhiên điên cùng khiến người khác bị thương, mà người bị đánh còn là Hạ Vũ Thần!!!

Đường Thiên Ngạo giận dữ nói: “Diệp Bắc Minh, Hạ Vũ Thần là trưởng lão của hiệp hội võ đạo, mày còn muốn giết ông ta sao?”

Diệp Bắc Minh cười nhạt: “Hay là ông hỏi ông ta xem mình đã làm gì sai?”

Sắc mặt Hạ Vũ Thần không ngừng biến ảo.

Đương nhiên ông ta biết vì sao Diệp Bắc Minh ra tay với mình!

Chỉ là không ngờ Diệp Bắc Minh lại dứt khoát như vậy!

Ngay trước mặt mấy ngàn người, trước mặt bốn thế gia lớn!

Sao anh dám ra tay vậy?

“Diệp Bắc Minh, mày gan to quá!”

Bỗng nhiên, một tiếng quát lạnh truyền tới.

Soạt!

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía lối vào hội trường.

Một người đàn ông trung niên mặc chiến giáp, mặt uy nghiêm, trên người mang khí lạnh bước đến.

“Là Ngụy Thần của Long Hồn!”

“Là Ngụy Thần tới!”

“Ngụy đại soái!”

Mọi người nhận ra người này.

Hạ Vũ Thần giống như là túm được rơm rạ cứu mạng: “Bố, cứu con! Cứu con!”

“Tên điên này… mau bảo tên điên này dừng tay!!!”

Ông ta không quan tâm gì đến mặt mũi nữa.

Hạ Vũ Thần chính là con rể của Ngụy Kinh Phú.

Đừng nhìn Ngụy Kinh Phú trông khoảng chừng 50 tuổi, trên thực tế tuổi tác đã quá 90 tuổi!

Tu vũ có thể khiến người ta trẻ ra!

Ngụy Kinh Phú mặt uy nghiêm, nói như ra lệnh: “Diệp Bắc Minh, tôi lấy danh nghĩa đại soái Long Hồn ra lệnh cho cậu, buông Hạ Vũ Thần ra!”

Bùm!

Diệp Bắc Minh không buồn nghe, chân giẫm xuống.

Dứt khoát!

Đầu Hạ Vũ Thần trực tiếp nổ tung!

Hội trường tĩnh mịch!

Thời gian giống như dừng lại.

Tất cả mọi người đều ngây ra, quả đúng là bị hù chết!

Mẹ nó!

Điên rồi!

Diệp Bắc Minh điên thật rồi!

Giết người ngay trước mặt Ngụy soái?

Con mẹ nó hơn nữa còn giết con rể của Ngụy soái?

Dù là người của bốn thế gia lớn Đường Thiên Ngạo, ông cụ Phó, ông cụ Hoa, Tần Tướng Thần cũng không nhịn được nhướng mày.

“Diệp Bắc Minh!!!”

Cơ thể xung quanh Ngụy Kinh Phú ngưng tụ ra sát khí khủng khiếp, giống như hạ thấp nhiệt độ toàn hội trường.

Trong mắt ông ta tràn đầy tia máu, quát lên: “Mày thật sự tưởng rằng tao không dám động vào mày?”

Lúc này.

Một giọng nói lạnh lẽo cực kỳ bình tĩnh truyền tới: “Ngụy Kinh Phú, ông thật sự không động vào được cậu ấy đâu!”

Soạt!!!

Tất cả mọi người kinh ngạc quay đầu.

Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ, nhưng lại nằm trong dự liệu: “Thập sư tỷ, bát sư tỷ, các chị đến cũng nhanh đấy”.

Mặt già nua của Ngụy Kinh Phú vô cùng khó coi.

Chỉ thấy.

Hai người Lục Tuyết Kỳ và Vương Như Yên mặc chiến giáp hoàng kim, vang vang có lực đi đến!

Sau lưng mỗi người dẫn theo ba mươi cảnh vệ!

Diệp Bắc Minh liếc mắt nhìn, những cảnh vệ này đều là Võ Vương!
Chương 172: Chuyện ở hiệp hội

Tuy đều là sơ kỳ.

Nhưng cũng đủ khiến người khác chấn hãi!

Diệp Bắc Minh lại không nhìn thấu được tu vi của thập sư tỷ và bát sư tỷ.

Anh hơi kinh ngạc: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, thế này là sao, sao tôi không nhìn thấu được tu vi của sư tỷ tôi?”

Lần trước ở Long Đô, anh không xem tu vi của hai vị sư tỷ.

Hôm nay, anh đặc biệt muốn xem.

Không ngờ, lại không nhìn thấy được cảnh giới của hai sư tỷ!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Có hai khả năng, thứ nhất, thực lực của họ cao hơn cậu rất nhiều, với tu vi của cậu hoàn toàn không nhìn thấu được! Lại thêm mấy vạn năm nay tôi không được bổ sung thần lực, tôi vẫn chưa hồi phục được một phần trăm so với năm đó”.

“Thứ hai, trên người bọn họ có thứ gì đó đặc biệt ngăn che cảm nhận của cậu”.

Diệp Bắc Minh hơi suy ngẫm.

Vương Như Yên đi đến.

Vẻ mặt không vui giận hờn: “Sư đệ ấy à, lại gây rắc rối cho các tỷ rồi!”

“Không thể để người khác bớt lo được hả!”

Tuy cô ấy như đang trách móc.

Nhưng giọng điệu lại đầy ý cưng chiều!

Lục Tuyết Kỳ bá đạo nói: “Tiểu sư đệ, những việc tiếp theo cứ giao cho các tỷ”.

“Đệ về nghỉ ngơi trước đi!”

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lúc.

Lặng lẽ gật đầu: “Được”.

Anh chỉ muốn giết chết những người trong danh sách những người phải chết.

Nếu bát sư tỷ đã lên tiếng, đương nhiên anh phải nể mặt!

“Đợi đã!”

Đường Thiên Ngạo lạnh giọng quát nói: “Lục sư, chiến thần Như Yên, Diệp Bắc Minh không thể đi được!”

“Ố?”

Lục Tuyết Kỳ lạnh lùng nhìn qua.

Đường Thiên Ngạo đi ra nói: “Diệp Bắc Minh giết người của hiệp hội võ đạo tôi, mà còn giết trước mặt tất cả mọi người, thì mặt mũi của hiệp hội võ đạo tôi phải để ở đâu?”

“Con trai tôi không thể chết uổng được!”

Ông cụ Phó đập lên tay cầm xe lăn.

Lăn xe lăn lên trước.

Ông cụ Hoa tiến lên một bước, âm hiểm nói: “Diệp Bắc Minh vô duyên vô cớ xông vào giết nhà họ Giả ở Kim Lăng! Giết hết những người lãnh đạo cấp cao của nhà họ Giả, chẳng lẽ chuyện này cứ bỏ qua vậy sao?”

Tần Tướng Thần không nói gì, nhưng cũng đi ra khỏi đám đông.

Thể hiện thái độ cứng rắn của mình!

Ngụy Kinh Phú cũng âm hiểm nói: “Lục sư, Diệp Bắc Minh là sự đệ của cô, cô muốn bao che phải không?”

Bốn thế gia hàng đầu Long Đô, cộng thêm Ngụy Thần, hiệp hội võ đạo của Long Quốc!

Những thế lực này hợp lại đều muốn nhằm vào Diệp Bắc Minh!

Tất cả mọi người có mặt đều có cảm giác run sợ ớn lạnh!

Tê dại da đầu.

Toàn thân run rẩy.

Suýt nữa sợ chết khiếp!

“Diệp Bắc Minh có tài có đức gì?”

“Mà có thể khiến nhiều thế lực lớn ngút trời như vậy nhắm vào chứ!”

“Hắn dựa vào hai sư tỷ, có thể đối kháng được với những người này không?”

“Viển vông! Dù hai cô gái này có mạnh đi nữa, đối phó với một thế lực trong đó, có lẽ cũng không vấn đề! Nhưng ba thế lực như bốn thế gia, Ngụy Thần, hiệp hội võ đạo cộng lại, ông trời có đến cũng phải cúi đầu ấy chứ!”

Đột nhiên.

Không hề báo trước.

“Thư ký Tiền đến!”

Một giọng nói vang lên.

“Thư ký Tiền?”

“Xoẹt!”

“Sao anh ta lại đến đây?”

Tất cả mọi người đều hít khí lạnh, nhìn về hướng cửa vào của hội trường.

Vãi!

Ông trời đến thật rồi!

Toàn hội trường tĩnh lặng!

Chỉ thấy một người đàn ông mặc đồ trung sơn, cười ha ha đi vào, nở nụ cười thân thiện: “Ôi, mọi người đều có mặt à!”

Xem ra hôm nay náo nhiệt thật đấy!”

Thư ký Tiền lướt nhìn đám đông một lượt, liền phát hiện ra Diệp Bắc Minh.

Anh ta tươi cười đi đến, kéo cổ tay của Diệp Bắc Minh: “Thiếu soái Diệp, sao cậu vẫn còn ở đây!”

“Đi thôi, người đó có nhiệm vụ giao cho cậu đấy!”

Rồi anh ta kéo Diệp Bắc Minh trực tiếp đi ra khỏi hội trưởng.

Không một ai dám ngăn cản!

Đường Thiên Ngạo, ông cụ Phó, ông cụ Hoa, Tần Tướng Thần, Thần Ngụy, và cả đám người của hiệp hội võ đạo mặt xám như tro!

Ngăn?

Mẹ kiếp, làm sao họ ngăn được?

Bốn thế gia, hiệp hội võ đạo và Ngụy Thần!

Ba thế lực liên thủ lại, hôm nay định diệt trừ Diệp Bắc Minh.

Mà lại bị thư ký Tiền đến giải cứu!

Cả hiện trường tĩnh mịch như cái chết, mọi người khó chịu giống như ăn shit vậy!

“Thực sự không động được vào Diệp Bắc Minh sao?”

“Mẹ kiếp, rốt cuộc Diệp Bắc Minh này có thân phận thế nào?”

Có người suy đoán: “Chắc không phải con người của người đó chứ?”

“Hỗn xược! Không được ăn nói linh tinh!”

Người của gia tộc người đó sợ đến vội vàng bịt miệng hắn.

Vương Như Yên hơi bất ngờ: “Không ngờ sư huynh lại ra tay!”

“Trong dự đoán thôi”, Lục Tuyết Kỳ cười khẩy.

“Chúng ta cũng đi thôi”.

Hai người mau chóng rời đi.



Lúc này.

Diệp Bắc Minh và thư ký Tiền rời khỏi hiệp hội võ đạo.

Lên một chiếc xe công vụ chống đạn màu đen.

Vừa lên xe ngồi, thư ký Tiền liền đưa một bản tài liệu qua: “Thiếu soái, đây là giấy ủy nhiệm của Long Chủ, bắt đầu từ bây giờ, cậu quản lý đội Thiên Cơ của Long Hồn”.

“Cái gì?”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc.

Đội Huyền Cơ – thuộc về thế gia võ đạo, gia tộc võ đạo!

Đội Thiên Cơ – thuộc về Long Chủ!

Đội Thần Cơ – Tạm thời không rõ!

Long Chủ lại giao đội Thiên Cơ cho anh quản lý, thực sự khiến người ta không ngờ được.

Thư ký Tiền tươi cười: “Long chủ nói rồi, sở dĩ thiếu soái gặp nhiều rắc rối như vậy, là vì chỉ có cái danh thiếu soái, không có thực quyền”.

“Giờ đây cậu quản lý đội Thiên Cơ, sẽ không có ai dám nhiều lời nữa”.

“Sau này cậu làm việc sẽ thuận tiện hơn nhiều”.

Diệp Bắc Minh bất ngờ.

Thư ký Tiền lấy ra một chiếc huy hiệu thiếu soái, giao lại cho Diệp Bắc Minh: “Thiếu soái, Long chủ còn nói ‘tiểu sư đệ, lần này đừng bướng bỉnh nữa’”!

“Khụ khụ… cái gì?”

Diệp Bắc Minh ho khan mạnh hai tiếng.

Tiểu sư đệ?

Vãi!

Chẳng lẽ là thật?

Sư phụ của mình là đế sư thật ư!

Không phải chứ!

Trong lòng anh nổi lên làn sóng kinh hãi.

Mặc cho Diệp Bắc Minh truy hỏi thế nào, thư ký Tiền cũng chỉ cười mà không nói, không trả lời.

Một lát sau.

Thư ký Tiền mỉm cười nói: “Thiếu soái, tôi đưa cậu đến đội Thiên Cơ nhé”.

“Hôm nay là ngày đầu tiên cậu nhận chức, phải làm quen với thành viên đội Thiên Cơ”.



“Ông nội! Ông nội! Tin mới đây, tin mới kinh thiên động địa đây!”

Diệp Như Ca chạy về nhà họ Diệp, vừa chạy vừa hét lớn.

Hai người Diệp Lăng Tiêu và Diệp Cấm Thành vẫn đang đánh cờ.

Diệp Như Ca chạy vào, kích động mặt đỏ bừng: “Ông nội, ông nội! Tin mới nóng hổi!”

“Vừa nãy…”

Diệp Như Ca giải thích một lượt chuyện xảy ra ở hiệp hội võ đạo.

“Cái gì?”

“Còn có chuyện này hả!”

“Không thể nào!”

Diệp Lăng Tiêu tỏ ra rất bình tĩnh, còn Diệp Cấm Thành lại nhảy dựng lên.
Chương 173: Đội Thiên Cơ

Diệp Lăng Tiêu cau mày: “Như Ca, cháu nói đều là thật chứ?”

“Thư ký Tiền cũng đến ư?”

Diệp Như Ca kích động gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng thế ông nội, đều là thật đấy”.

“Sao lại như thế được? Long Chủ đã nhúng tay hai lần rồi”, Diệp Cấm Thành không thể tin nổi: “Với thân phận của ông ta, sao lại nhúng tay vào chuyện của giới võ đạo? Không thể tin nổi, không thể tin nổi!”

Sau một hồi chấn hãi, Diệp Lăng Tiêu bình thường trở lại.

Ông ta lặng lẽ nói một câu: “Cấm Thành, đánh cờ”.

“Đại ca?”

Diệp Cấm Thành kinh ngạc.

“Đánh cờ”.

Diệp Lăng Tiêu vẫn chỉ nói hai chữ đó.

Ông ta đã đoán từ lâu, những người đó liên thủ lại cũng không làm gì được Diệp Bắc Minh, cho nên mới bình tĩnh như vậy.



Lúc này, chiếc xe chở Diệp Bắc Minh rời khỏi Long Đô.

Đi về hướng Bắc.

Quân doanh của đội Thiên Cơ Long Hồn cách Long Đô tám mươi kilomet.

Chiếc xe đi với tốc độ rất nhanh, dưới sự hộ tống của một đội xe.

Đi thẳng về hướng Bắc!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền âm: “Cảm nhận được chưa, cách đây ba trăm mét, đó là võ hoàng”.

“Còn có một nam một nữ, một võ vương đỉnh phong, một võ vương cấp trung”.

“Đi theo phía sau cậu!”

Diệp Bắc Minh trả lời một câu: “Bọn họ đã đi theo tôi bắt đầu từ lúc tôi rời khỏi hiệp hội võ đạo rồi”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Còn có ba luồng khí tức thần bí cũng ầm thầm theo cậu!”

“Bọn họ luôn giữ khoảng cách năm trăm mét, không để tôi cảm nhận được”.

Bỗng nhiên.

Ba luồng khí tức thần bí đó biến mất!

Sau đó, khí tức của võ hoàng và võ vương đỉnh phong, võ vương cấp trung đó cũng biến mất.

“Đi rồi ư?”

Diệp Bắc Minh thấy rất kỳ lạ.

Đội xe đi vào một căn cứ địa được cảnh giới nghiêm ngặt.

Cho dù có thư ký Tiền dẫn đầu, cũng phải trải qua bảy tám lượt kiểm tra, mới được đi vào trong.

Thậm chí ngay cả chốt cuối cùng cũng phải dùng đến hệ thống mống mắt người để mở ra.

Diệp Bắc Minh biết, vậy là đã đến đội Thiên Cơ!

Thư ký Tiền cho Diệp Bắc Minh đăng ký hệ thống mống mắt người, sau này ra vào đội Thiên Cơ đơn giản hơn nhiều.

Thông qua chốt cuối cùng, phía trước liền rộng rãi thông thoáng.

Là một thao trường rộng lớn!

Đội ngũ hơn ba ngàn người đứng xếp hàng phía trước.

Một luồng khí lạnh lẽo ập đến!

Diệp Bắc Minh lướt mắt nhìn qua, không nhịn được sợ giật mình.

Hơn ba ngàn tướng sĩ bình thường của đội Thiên Cơ đều từ đại tông sư trở lên!

Tiểu đội trưởng võ linh, hơn một trăm người!

Có đến gần mười người cùng cảnh giới võ vương giống anh!

Thư ký Tiền đi đến, tuyên bố với mọi người: “Long chủ có lệnh, bắt đầu từ bây giờ, thiếu soái Diệp là chủ soái của đội Thiên Cơ!”

“Thiếu soái Diệp, cậu tự giới thiệu đi”.

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu: “Xin chào mọi người, tôi là Diệp Bắc Minh, năm nay hai mươi ba tuổi”.

Vù!

Cả đội quân lập tức bùng nổ xôn xao.

“Mới hai mươi ba tuổi?”

“Vãi! Trẻ vậy sao, mới hai mươi ba tuổi đã có thể làm chủ soái đội Thiên Cơ?”

“Tên nhóc này, trông có vẻ trói gà không chặt, tôi chỉ dùng một quyền cũng có thể đánh chết cậu ta!”

“Long chủ đang đùa sao?”

“Có phải chúng ta huấn luyện quá lâu, quên mất hôm nay là ngày cá tháng tư không?”

Đội Thiên Cơ cách biệt với bên ngoài, ngoại trừ huấn luyện, vốn không tiếp xúc với bên ngoài.

Cho nên bọn họ chưa từng nghe nói đến cái tên Diệp Bắc Minh.

Một tên nhóc hai mươi ba tuổi vắt mũi chưa sạch trở thành chủ soái của đội Thiên Cơ Long Hồn?

Mẹ kiếp, có ai phục được chứ!

Có quân nhân nào mà không phải là đàn ông đầy nhiệt huyết?

Hầu như tất cả bọn họ đều hơn ba mươi tuổi, thậm chí có người bốn mươi tuổi, năm mươi tuổi!

Thư ký Tiền cau mày: “Nghiêm túc!”

Cả hội trường yên lặng!

Thư ký Tiền đến thay mặt long chủ, bọn họ không dám lỗ mãng.

Nhưng Diệp Bắc Minh hai mươi ba tuổi là cái thá gì chứ?

Bỗng nhiên.

Một người trong đó bước ra khỏi hàng, lớn tiếng quát: “Mệnh lệnh của long chủ, chúng tôi không dám không nghe!”

“Nhưng, chúng tôi không phục!”

Vừa dứt lời.

Tất cả tướng sĩ đội Thiên Cơ đồng thanh lớn tiếng hô: “Đúng thế, chúng tôi không phục”.

“Không phục!”

“Không phục!”

“Không phục!”

Sóng âm ngút trời, giống như biển thét, toàn bộ mang theo nội lực, khiến người ta đinh tai nhức óc!

Diệp Bắc Minh biết, các tướng sĩ đội Thiên Cơ đang thị uy với anh.

Diệp Bắc Minh chậm rãi đi ra, mỉm cười lên tiếng: “Ai không phục, có thể ra thách chiến với tôi”.

“Tiểu đội trưởng đội 18, Lư Quốc Phong, xin xuất chiến!”

Một người đàn ông võ linh đỉnh phong hô lên.

Anh ta khoảng ba mươi năm tuổi, cơ bắp da thịt nâu đồng, trông vô cùng cường tráng!

Thư ký Tiền mỉm cười: “Phê chuẩn”.

Lư Quốc Phong đi ra, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh, lạnh giọng nói: “Cậu nhóc, tôi không cần biết cậu có quan hệ gì với Long chủ, đội Thiên Cơ chỉ có một chủ nhân, chính là Long chủ! Cậu đến từ đâu thì cút về đó cho tôi!”

Tấn công ra một quyền!

Mang theo cơn lửa giận của thành viên đội Thiên Cơ.

Diệp Bắc Minh đứng chắp tay sau lưng, đứng ở đó.

Lãnh đạm thờ ơ!

Cất giọng thản nhiên: “Nếu tôi ra tay thì coi như tôi thua”.

Thái độ của anh càng khiến các tướng sĩ đội Thiên cơ nổi giận ngút trời.

“Đội Trưởng Lư, dạy cho anh ta một bài học đi!”

“Tên nhóc này thật quá ngạo mạn!”

“Cho anh ta hối hận vì đã đến đây đi!”

Đám người đội Thiên Cơ quát lớn.

“Không vấn đề!”

Lư Quốc Phong trả lời một câu, đã xông đến trước người Diệp Bắc Minh, giơ tay tung ra một quyền, rơi đến lồng ngực của Diệp Bắc Minh!

Phập!

Một tiếng vang lớn!

Cánh tay đó của Lư Quốc Phong ‘rắc rắc’ một tiếng gãy lìa.

Cả người cũng bị lồng ngực của Diệp Bắc Minh chấn rung bay ra xa, nằm đươi đất thao trường.

Lập tức cả đội Thiên Cơ yên lặng.
Chương 174: Một địch tám

Diệp Bắc Minh thực sự còn chưa ra tay, thì đã đánh bại Lư Quốc Phong.

Lúc này, Lư Quốc Phong tỏ vẻ mặt chấn hãi, đôi mắt cũng trừng lên.

“Làm sao có thể?”

“Đội trưởng Lư, anh nhường cậu ta phải không?”

Có người không nhịn được hỏi.

Khuôn mặt Lư Quốc Phong đỏ bừng: “Sao có thể chứ? Sao tôi lại nhường? Cậu ta… cậu ta…”

Lư Quốc Phong cũng thộn mặt!

Theo lý mà nói, cho dù Diệp Bắc Minh là một võ vương, cũng không đến mức chấn rung cho anh ta bay đi được!

Còn khiến anh ta gãy một cánh tay?

Dựa vào cái gì!

Bọn họ lại không biết Diệp Bắc Minh giáp kim ty tằm.

Đó là đồ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, có thể chống lại chín phần lực tấn công.

Lư Quốc Phong tung quyền trông có vẻ rất khủng bố, nhưng trên thực tế đối với Diệp Bắc Minh, nó chỉ như một quyền của võ giả cấp thiên!

Diệp Bắc Minh đi về phía Lư Quốc Phong, đưa tay ra với anh ta.

“Cậu muốn làm gì?”

Lư Quốc Phong sầm mặt, lùi lại theo bản năng.

Tốc độ của Diệp Bắc Minh nhanh hơn.

Tóm lấy cánh tay gãy của Lư Quốc Phong

Anh nhanh chóng quay ngón tay.

“Rắc rắc rắc” vang lên một hồi, cánh tay gãy của Lư Quốc Phong lập tức được Diệp Bắc Minh nối liền lại.

Lư Quốc Phong kinh ngạc: “Việc này…”

Diệp Bắc Minh nhân tiện nói: “Nghỉ ngơi ba đến năm ngày là không sao, mấy ngày này, đừng dùng nội lực, sẽ không để lại di chứng”.

“A?”

Lư Quốc Phong ngẩn người.

Các tướng sĩ khác của đội Thiên Cơ cũng ngẩn người.

Rất hiển nhiên hành động này của Diệp Bắc Minh rất được lòng người.

Đối với võ giả tu võ, điều kiêng kỵ nhất chính là tổn thương đến gân cốt.

Vạn Lăng Phong bị tổn thương đến gân cốt, nên cả đời này vô duyên với cảnh giới linh võ.

Là Diệp Bắc Minh đã chữa khỏi cho ông ta!

Nếu không phải Diệp Bắc Minh ra tay, có lẽ cả đời này Lư Quốc Phong cũng không thể sử dụng cánh tay phải để chiến đấu với người khác nữa!

Lư Quốc Phong nghĩ đến đây, nhìn Diệp Bắc Minh sâu sắc: “Cảm ơn!”

Diệp Bắc Minh phớt lờ anh ta, trở lại trước mặt thành viên đội Thiên Cơ: “Còn ai không?”

Soạt!

Một người đàn ông trung niên đi ra, khoảng bốn mươi tuổi.

Cảnh giới võ vương sơ kỳ!

Anh ta tự giới thiệu: “Đoạn Nha, đội trưởng đội số ba đội Thiên Cơ, xin lĩnh giáo!”

Diệp Bắc Minh nhả ra một chữ: “Mời”.

Đoạn Nha dậm chân, dẫm ra một cái hố sâu bằng cái mũ sắt.

Gru!

Hổ gầm rồng thét, lao đến như mãnh hổ xuất núi.

Phập!

Diệp Bắc Minh giơ tay lên tung một quyền đấm vào lồng ngực của Đoạn Nha!

Phụt!

Đoạn Nha phun ra một ngụm máu tươi, lùi lại vị trí cũ, soạt soạt lùi về sai mười mấy bước.

“Cậu…”

Đoạn Nha chẫn hãi, anh ta biết Diệp Bắc Minh đã nương tay.

Nếu không với một quyền vừa nãy, hoàn toàn có thể đánh chết anh ta!

Lúc này, anh ta chỉ nôn ra một ngụm máu tươi, nội tạng nóng rát đau dữ đội!

Ấy?

Vãi!

Cả thân thể bệnh tật, kinh mạch tắc nghẽn lại được đả thông rồi? Ngụm máu mình vừa nôn ra là?

Làm sao có thể!

Đoạn Nha chấn hãi, sau đó chuyển thành cười điên cuồng, hét lời về phía Diệp Bắc Minh: “Đoạn Nha, bái kiến thiếu soái Diệp!”

Thành viên đội Thiên Cơ thộn người!

Có chuyện gì vậy?

“Đoạn nha, anh đang làm gì thế?”

“Đội trưởng, sao anh có thể…”

“Mới chỉ có vậy mà đã nhận thua rồi sao?”

Tướng sĩ khác của đội Thiên Cơ đầy vẻ tức giận.

Chỉ có Đoạn Nha quay đầu nhìn mọi người: “Các vị, chốc nữa mọi người sẽ hiểu thôi!”

Diệp Bắc Minh lại chậm rãi lên tiếng hỏi: “Còn ai nữa không?”

Lại có một người bước ra: “Có tôi!”

“Thạch Lỗi, đội trưởng số bảy đội Thiên Cơ”.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Mời!”

Thạch Lỗi oai phong mạnh mẽ, thân pháp nhanh nhẹn, dậm chân một cái, cơ thể bay lên không trung xông về phía Diệp Bắc Minh, muốn lấy luôn thủ cấp của anh.

Diệp Bắc Minh tùy tiện đánh giá: “Thân pháp rất tốt, đáng tiếc… vẫn chậm quá!”

“Anh nói cái gì?”

Thạch Lỗi tức giận.

Anh ta là người giỏi khinh công nhất trong đội Thiên Cơ!

Diệp Bắc Minh lại nói anh ta chậm?

Cơn lửa giận bùng phát!

Diệp Bắc Minh khẽ lắc đầu.

Liền sau đó.

Đá ra một cú!

Phập!

Thạch Lỗi giống như quả bóng, như chủ động đập vào chân của Diệp Bắc Minh, khoảnh khắc bay đến liền bị đá bay trở lại.

Soạt! Đồng thời, Diệp Bắc Minh nhanh chóng lấy ra hai cây kim châm vứt về phía Thạch Lỗi.

Cắm lên chân của Thạch Lỗi!

“Cái gì vậy?”

“Cậu còn dùng ám khí?”

Thạch Lỗi cau mày.

Hai cây kim châm, không đau không ngứa, chẳng lẽ là châm độc sao?

Anh ta vừa đưa tay định rút ra.

Đột nhiên, sức nóng từ chân truyền đến.

Thạch Lỗi kinh ngạc, anh ta cảm nhận được rõ ràng, dây thần kinh bị đứt ở chân lại được nối liền!

“Trời ơi!”

Đồng tử của Thạch Lỗi bỗng co lại, không dám tin ngẩng đầu, nhìn Diệp Bắc Minh.

Hoàn toàn chấn kinh!

Hết sức vui mừng!

Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: “Đừng cử động bừa bãi, nghỉ ngơi ba ngày, đợi kinh mạch hồi phục, tốc độ sẽ nhanh hơn”.

Thạch Lỗi vô cùng vui mừng, dường như anh ta biết vừa nãy tại sao Đoạn Nha lại phản ứng như vậy!

“Thiếu soái Diệp, bắt đầu từ bây giờ, cái mạng của Thạch Lỗi tôi là của cậu!”

Ầm!

Đám đông lại bùng nổ lần nữa.

Một Đoạn Nha.

Một Thạch Lỗi.

Tất cả đều phục ư?

Thư ký Tiền cũng bất ngờ, lòng thầm nghĩ: ‘Tên nhóc này cũng giỏi đấy! Mình còn cho rằng tất cả là do Long chủ yêu quý cậu ta, không ngờ cũng có chút bản lĩnh thật!’

‘Nhưng nơi này là đội Thiên Cơ, không phải có chút bản lĩnh là được! Rất nhiều người có bản lĩnh, cần phải có thực lực tuyệt đối khiến bọn họ thần phục!’

Sau đó.

Người thứ tư đi ra: “Đoạn Nha, Thạch Lỗi, hai người không được rồi!”

“Để Vương Mãnh, đội trưởng đội số năm Thiên Cơ tôi đây khiêu chiến với cậu đi!”

Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng: “Thật mất thời gian! Các anh cùng lên đi!”

“Anh, anh, anh… và anh nữa!”

Diệp Bắc Minh đưa một tay ra chỉ vào những đội trưởng còn lại.

Tổng cộng tám Võ Vương!

Lại muốn bọn họ cùng lên?

Vãi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK