Trong tiểu đội Sát Thần, Vạn Lăng Phong vừa nhìn thấy lão già kia thì quát lớn: "Lui về phòng thủ!"
Vù! Vù! Vù!
Tiểu đội Sát Thần nhận được lệnh cấm trong phút chót.
Đồng loạt trở về trước cổng phủ đệ của Ám Dạ Vương.
Ông Từ chắp hai tay sau lưng, liếc mắt nhìn những người xung quanh một cách khinh thường: "Đúng là lũ tép riu, dám..."
Ầm!
Bỗng nhiên.
Một bóng người từ trên trời giáng xuống, giẫm một chân lên đầu ông Từ.
Máu bắn tung tóe khắp nơi!
Thi thể của ông Từ bị đạp thẳng thừng xuống đất.
Cả khu vực bên ngoài phủ Ám Dạ Vương chìm vào khoảng lặng chết chóc, dường như đến cả thời gian cũng bị đóng băng.
"Cái gì thế?"
"Mày!"
Ánh mắt của đám người trẻ tuổi ăn mặc toàn những bộ đồ đắt tiền kia đầy hoảng hốt.
Tách trà mà Chu Lễ đang cầm cũng hơi lung lay làm nước trà nóng hổi rơi ra, rơi xuống đùi.
Chu Lễ bàng hoàng đứng lên, nhìn chằm chằm vào bóng lưng kia: "Anh là ai?"
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy người nọ, Vạn Lăng Phong không dám chậm trễ một giây phút nào, quỳ xuống ngay: "Vạn Lăng Phong xin bái kiến chủ nhân".
"Tiểu đội Sát Thần xin bái kiến chủ nhân".
Mấy chục thiếu niên mang mặt nạ đồng loạt quỳ xuống.
Diệp Chính Đức mừng rỡ nhìn về phía đó: "Vương thượng, ngài về rồi!"
Diệp Thanh Dương là người đầu tiên chạy ùa tới: "Cháu ngoại ơi, bà mẹ nó, cuối cùng cháu cũng về rồi!"
"Làm thịt bọn ngu ngốc này cho cậu! Trời đất ơi, mẹ kiếp, tức chết đi được!"
Diệp Nam Thiên quở trách: "Thanh Dương, bớt nói tục lại cho bố!"
Diệp Bắc Minh thì khẽ mỉm cười: "Cậu nói đúng mà ông ngoại".
"Lũ ngu ngốc này đều đáng chết cả!"
Con ngươi Chu Lễ co rút: "Anh là Diệp Bắc Minh đúng không?"
Vù!
Một bóng đen xẹt qua.
Ngay sau đó.
Chu Lễ hoảng hốt nhận ra mình đã bị Diệp Bắc Minh bóp cổ.
"Vương gia nhỏ!"
"Diệp Bắc Minh, mày có biết mày đang làm gì không đấy?"
"Đây là con của Bát vương gia, vương gia nhỏ đấy, mày dám động vào cậu ấy ư?"
Cả cậu Trịnh, cậu Vương đều hoảng sợ thét lên.
Chu Lễ bị giơ lên giữa không trung, bị bóp cổ nên khó thở cực kỳ.
Chu Lễ sắp hóa điên tới nơi: "Anh... Thả tôi ra!"
Tại một tòa nhà cao tầng cách đó hai cây số.
Toàn bộ những người thuộc phe của Bát vương gia đều có mặt tại đây, thực chất bọn họ mới là kẻ đứng sau gây ra mọi chuyện.
Thấy Diệp Bắc Minh đột nhiên xuất hiện, ai nấy đều thấy khó tin.
"Là cậu ta!"
"Tại sao cậu ta lại quay về chứ?"
Khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh bóp cổ Chu Lễ, bọn họ càng sợ tới mức suýt chút nữa đã cắn đứt lưỡi của mình.
Ngài Vương nuốt nước miếng cái ực, cười trừ: "Có lẽ Diệp Bắc Minh không dám giết vương gia út đâu".
Cùng lúc đó.
Diệp Bắc Minh mạnh bạo bóp nát cổ Chu Lễ.
"Ôi!"
Những kẻ đứng sau Bát vương gia không hẹn mà cùng hít một hơi thật sâu.
Bát vương gia đau đớn gào thét: "Con trai!"
Ngoài phủ Ám Dạ Vương.
Tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.
Người nào người nấy cũng run như cầy sấy, sởn cả gai ốc.
Đó là tên phá phách chuyên gây họa cả Long Đô!
Là đứa con trai út được Bát vương gia cưng chiều nhất cơ mà, không ngờ Chu Lễ đã bị Diệp Bắc Minh bóp cổ chết rồi!
"Vương gia nhỏ!"
"Không!"
Bọn người cậu Trịnh, cậu Vương vô cùng bàng hoàng, trông chúng như thể sắp suy sụp đến nơi.
Diệp Bắc Minh nở nụ cười lạnh tanh: "Nếu chúng mày đã nuối tiếc cậu ta như vậy thì đi cùng cậu ta đi!"
Anh ném thi thể Chu Lễ về phía đó, xác Chu Lễ bỗng dưng nổ tung.
Trong chốc lát, mười mấy tên ăn chơi sa đọa biến thành một bãi sương máu.
"Á!"
"Đừng mà!"
"Con trai tôi!"
Cả các già Trịnh, ngài Vương lẫn ngài Lưu đều chết điếng.
Ngay giây kế tiếp.
Giọng nói lạnh như băng của Diệp Bắc Minh truyền đến: "Tiểu đội Sát Thần nghe lệnh, bất kỳ kẻ nào dám sỉ nhục phủ Ám Dạ Vương đều phải giết không tha!"
Kế đó, con ngươi của anh co rụt, nhìn về phía đám người Bát vương gia cách đó hai cây số.
"Chạy mau!"
Vào giây phút chạm phải ánh mắt của Diệp Bắc Minh, Bát vương gia sợ tới mới hồn lìa khỏi xác.
Ông ta hít một hơi thật sâu, chửi ầm lên: "Thằng khốn này điên rồi, chạy... chạy mau!"
Chương 657: Ra đây chịu chết đi!
Diệp Bắc Minh nhếch khóe miệng cười lạnh lùng: “Để các người chạy trước một lúc!”
Năm phút sau.
Xác chết ngổn ngang khắp nơi, máu chảy thành sông!
Chỉ cần là người của Chu Lễ đưa đến, tất cả bị chém chết!
Tổng cộng hơn ba ngàn đầu người, đồng loạt bày trước cổng lớn phủ Ám Dạ Vương.
Chất đống thành núi!
Diệp Bắc Minh chẳng thèm nói một câu, chỉ đứng bên cạnh đầu người.
Chỉ khí thế khủng bố đó khiến tất cả mọi người khiếp sợ!
“Suýt!”
Đám người vây xem hít khí lạnh, tê dại da đầu.
“Bát vương gia và con trai của các lão Trịnh mà hắn cũng dám giết?”
“Đây là Ám Dạ Vương cứng rắn đầy ý chí thế hệ mới đó!”
“Ở Long Đô cũng dám giết người như vậy, dưới bầu trời này không còn ai nữa rồi!”
Rất nhiều người kinh sợ cúi đầu, không dám nhìn thẳng Diệp Bắc Minh!
Sợ đến tim đập mạnh thình thịch không ngừng!
Gần như nổ tung!
Đám lão binh như Diệp Chính Đức kích động quỳ xuống đất: “Thuộc hạ chúc mừng Ám Dạ Vương trở về!”
Diệp Bắc Minh giơ tay bảo họ đứng lên.
Rồi nhìn sang Vạn Lăng Phong: “Lăng Phong, trong thời gian tôi không ở đây, ông đã điều tra được gì?”
Vạn Lăng Phong tiến lên một bước, quỳ một chân xuống: “Cậu chủ, danh sách những người truy giết nhà họ Diệp năm đó đều ở đây!”
“Sau khi tộc người của Ám Dạ Vương chạy khỏi hoàng triều Đại Chu, bọn họ phân chia sản nghiệp của Ám Dạ Vương!”
Diệp Bắc Minh nhận lấy danh sách xem một lượt.
“Tam vương gia, Chu Long Hổ!”
“Bát vương gia, Chu Long Đằng!”
“Nhà họ Đào ở Tích Xuyên!”
“Nhà họ Hoàng ở Long Hà!”
“Nhà họ Bao ở Thanh Điền Châu!”
“…”
Diệp Bắc Minh xem hết cả danh sách: “Đều là gia tộc hàng đầu của hoàng triều Đại Chu!”
Hai mươi mấy gia tộc.
Gần như chiếm một nửa quý tộc hoàng triều Đại Chu!
Diệp Bắc Minh gấp danh sách lại: “Mẹ, chuyện mà con hứa với mẹ, nhất định sẽ làm được”.
“Đám người này muốn tiêu diệt nhà họ Diệp, thì con sẽ tiêu diệt bọn họ!”
Soạt!
Lúc này.
Một bóng đen trong đám đông xông đến, quỳ một chân xuống đất: “Chủ nhân, đám người Bát vương gia Chu Long Đằng đã đến phủ đệ của Tam vương gia Chu Long Hổ, hôm nay hình như là đại thọ của Tam vương gia!”
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng: “Trùng hợp vậy sao? Đỡ mất công tôi đi tìm từng người một”.
…
Đám người Chu Long Đằng xông thẳng một mạch đến đại điện của Tam vương phủ.
“Tam ca, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Một đám quý tộc hàng đầu của Đại Chu đang chúc thọ Tam vương gia Chu Long Hổ.
Khách quý ngồi chật kín, vô cùng náo nhiệt!
Lúc Chu Long Đằng xông vào, cả hội trường yên tĩnh.
Mọi người đồng loạt nhìn qua.
Sắc mặt Chu Long Hổ sầm xuống: “Bát đệ, từ lúc nào đệ lỗ mãng như vậy?”
“Hôm nay là đại thọ của bản vương, đệ đến muộn thì cũng thôi đi, còn xông vào như vậy, đúng là càng lúc càng chẳng ra sao!”
Sắc mặt Chu Long Đằng hơi tái nhợt: “Tam ca, Diệp Bắc Minh đó lại quay về rồi!”
Trong đám đông.
Mộ Thiên Thiên tóm cánh tay của ông lão bên cạnh: “Ông nội, anh ta về rồi!”
Mộ Bình Phàm lắc đầu: “Đừng ăn nói bừa bãi!”
Chu Long Hổ vẫn khá bình tĩnh, chỉ cau mày: “Từ sau khi hắn giết Dương Thiên lần trước, chẳng phải đã mất tích rồi sao?”
“Sao lại quay về rồi? Rốt cuộc là thế nào?”
Chu Long Đằng nhanh chóng giải thích: “Tam ca, đệ cũng không biết!”
“Lần trước tên nhóc này đã đắc tội với Thanh Huyền Tông, đệ còn cho rằng hắn chết ở đâu rồi chứ!”
“Ai ngờ hôm nay hắn lại quay về, hơn nữa còn đại khai sát giới ở cổng lớn Ám Dạ Vương phủ!”
“Nếu không phải đệ chạy nhanh, sợ là hắn còn giết cả đệ!”
Lời vừa được nói ra.
Toàn hội trường đều kinh hãi!
Liền sau đó.
“Ha ha ha!”
Đại diện của mấy thị tộc hàng đầu cười lớn.
“Bát vương gia, ông nghĩ nhiều rồi!”
“Diệp Bắc Minh đó vì có Chu Lạc Ly chống lưng, mới dám ngang ngược độc đoán như vậy!”
“Giờ đây không có Chu Lạc Ly, hắn dám làm loạn ở Long Đô, bảo đảm hắn chết không có chỗ chôn thân!”
“He he, nghe nói Chu Lạc Ly bại trận ở phương Bắc, có thể quay về không thì còn chưa chắc!”
Đột nhiên.
Ầm!
Một tiếng vang lớn kinh thiên động địa vang lên!
Tiếng cười đột ngột im bặt!
Tất cả chấn kinh nhìn ra bên ngoài đại điện.
Chỉ thấy bên ngoài bụi tung mù trời, cổng lớn của Tam Vương phủ ầm ầm đổ sập.
Sau đó vô số tiếng kêu thảm vang lên!
Một giọng nói lạnh như băng vang lên trong mùi máu tanh nồng nặc: “Chu Long Đằng, Chu Long Hổ, ra đây chịu chết đi!”
“Việc này…”
Đồng tử của các khách quý trong đại điện co mạnh lại.
Ai mà to gan như vậy?
Lại dám gọi thẳng đại danh của Bát vương gia và Tam vương gia, còn bảo bọn họ ra chịu chết?
“Ông nội, đúng là anh ta!”
Mộ Thiên Thiên nghe ra giọng của Diệp Bắc Minh, hoàn toàn chấn kinh!
Trong đôi mắt già nua của Mộ Bình Phàm lóe lên vẻ kinh ngạc: “Sao cậu ta lại bốc đồng như vậy?”
Mọi người đi ra khỏi đại điện.
Chỉ thấy một thanh niên trẻ đi ra từ trong khói bụi ngập trời.
Đôi mắt của Chu Long Hổ nghiêm lại: “Diệp Bắc Minh, mày dám ngang ngược ở đây?”
Cách!
Một người đàn ông trung niên hơi mập để râu cá trê tiến lên một bước, chỉ thẳng mặt Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, mày thật to gan!”
“Nơi này là Tam Vương phủ do đích thân bệ hạ ra lệnh xây dựng, mày dám phá cổng Vương phủ xông vào đây?”
“Mày thực sự không muốn sống nữa phải không?”
Diệp Bắc Minh thản nhiên nhìn người này một cái: “Ông là ai?”
Người đàn ông trung niên hơi mập vuốt bộ râu cá trê, vẻ mặt ngạo mạn: “Tao là ai?”
“Ha ha, nói ra tên của tao, e là mày sẽ sợ giật mình!”
“Hoàng Cửu Châu, nhà họ Hoàng ở Long Hà!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh như băng; “Nhà họ Hoàng ở Long Hà?”
Hoàng Cửu Châu cười lạnh lùng: “Đúng thế, sợ rồi hả?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Trên danh sách những người đối phó nhà họ Diệp năm đó có phần của ông!”
Tấn công ra một quyền!
Nhanh gọn dứt khoát!
Gru!
Chương 658: Tổ long pháp tướng
Một hư ảnh huyết long từ trong nắm đấm của Diệp Bắc Minh xông ra, Hoàng Cửu Châu lập tức nổ tung!
“Cái gì?”
Mọi người nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.
Vãi!
Tên nhóc này đúng là vô pháp vô thiên!
Còn dám giết cả gia chủ của nhà họ Hoàng ở Long Hà?
“Ông nội!”
“Bố!”
Một đám người ăn mặc sang trọng bi thương hét lên.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng lướt nhìn qua: “Nếu đau lòng như vậy, thì xuống cùng ông ta đi!”
Giơ tay lại tấn công ra một quyền!
Huyết long gầm thét!
Đám người nhà ho Hoàng bị giết sạch ngay lập tức!
Chu Long Hổ mặt không cảm xúc, nhả ra một chữ: “Giết!”
Liền sau đó.
Soạt!
Mấy trăm võ giả xông ra từ bốn phương tám hướng, trực tiếp ra tay!
Người yếu nhất là cảnh giới võ thần!
Người mạnh nhất là cảnh giới hợp nhất!
Khí tức khủng bố nghiền áp xuống.
Kiếm khí, đao khí, ám khí, kịch độc, loại nào cũng có!
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt lạnh lùng quát lên: “Tổ long pháp tướng, giết cho tôi!”
Gru!
Một tiếng rồng gầm đáng sợ bùng phát.
Phía sau Diệp Bắc Minh xuất hiện ma khí màu đen như thác nước!
Một con rồng xông ra từ ma khí, khoảnh khắc mấy trăm võ giả chạm vào tổ long pháp tướng.
Phập! Phập! Phập!
Từng làn sương máu nổ ra!
Mấy giây ngắn ngủi, tất cả bỏ mạng!
“Việc này!”
Mấy ngàn vị khách kinh sợ suýt rớt cả cằm, sợ đến sượt sượt sượt lùi lại liên tục.
Toàn thân Chu Long Đằng run lên kịch liệt!
Hai ông cháu Mộ Thiên Thiên quay sang nhìn nhau, nhìn thấy vẻ chấn kinh mãnh liệt từ trong mắt đối phương!
Khuôn mặt già của Chu Long Hổ trở nên cực kỳ khó coi!
Toàn hội trường yên tĩnh đến đáng sợ!
Đột nhiên.
Ở một góc không nổi bật, một ông lão đột nhiên mở mắt: “Tổ long pháp tướng, tên nhóc này lại có thể luyện thành tổ long pháp tướng?”
“Ai đang nói đó?”
Tất cả mọi người quay đầu.
Chỉ thấy ông lão này đầy kích động, tay cầm một bình hồ lô rượu.
Ánh mắt rực lửa!
Nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Chu Long Hổ nhanh chóng gọi nói: “Lão Thạch, giúp tôi giết tên nhóc này đi!”
“Từ nay về sau, tất cả rượu ngon trong thiên hạ mà ông muốn, tôi tìm hết cho ông!”
Lão Thạch nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng bị sâu hỏng gần hết: “Tôi muốn làm gì, đến lượt ông nhiều lời hả?”
“Tôi bảo vệ cái mạng chó của ông chỉ vì một lời hứa thôi!”
“Còn chỉ huy tôi một câu, tôi trực tiếp bóp vỡ cái đầu của ông!”
Soạt!
Lão Thạch bước ra một bước xuất hiện trước người Chu Long Hổ, tóm chặt đầu của ông ta.
Một luồng sát khí âm lạnh truyền đến!
Chu Long Hổ nuốt nước miếng, kinh sợ cúi đầu: “Lão Thạch, ông nói đúng…”
Mọi người đều ngẩn người!
Mẹ kiếp, lão ta là ai?
Mà lại dám uy hiếp Tam vương gia?
“Khà khà khà!”
Lão Thạch cười quái dị mấy tiếng, vỗ lên mặt của Chu Long Hổ: “Coi như ông nghe lời, cút đi!”
Sượt sượt sượt!
Chu Long Hổ lùi lại mười mấy bước, được người khác đỡ mới không bị ngã.
Liền sau đó.
Ánh mắt âm lạnh của lão Thạch sầm xuống, tham lam nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Cậu nhóc, chỉ cần cậu nói cho tôi biết cậu ngưng tụ tổ long pháp tướng bằng cách nào”.
“Những người ở đây, ngoại trừ Chu Long Hổ ra, thì tôi giúp cậu giết hết toàn bộ, thế nào?”
“Cái gì?”
Toàn hội trường xôn xao!
Tất cả mọi người sợ đến ngốc nghếch!
“Mau đi thôi!”
Có vài vị khách quay người định bỏ đi.
Lão Thạch cười lạnh lùng một tiếng: “Tôi chưa lên tiếng, các người ai dám đi?”
Lão ta dậm mạnh chân xuống, một luồng sóng khí khủng bố cuồn cuộn nổi lên!
Phập! Phập! Phập!
Mấy chục vị khách muốn ra về trước đều bị nổ tung, hóa thành sương máu, xương cốt không còn!
“A!”
“Đừng…”
“Tôi không muốn chết!”
“Hu hu hu!”
Rất nhiều khách quý đều sợ phát khóc.
Lão Thạch âm lạnh nhìn qua: “Ồn ào!”
Đưa bàn tay như xương trắng đập về phía đám đông!
Phập!
Lại một làn sương máu nổ ra!
Hung tàn!
Sát phạt!
Chết chóc!
Tất cả mọi người đều sợ đến ôm chặt miệng, không dám phát ra tiếng!
Lão Thạch này, đúng là còn hung tàn hơn cả Diệp Bắc Minh!
Lão Thạch nhếch miệng cười: “Vừa nãy tôi đã giết mấy trăm người, đủ thành ý rồi chứ?”
Diệp Bắc Minh chẳng xao động: “Không có hứng”.
Lão Thạch nheo đôi mắt, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng: “Cậu thanh niên, người dám từ chối tôi đều đã chết!”
“Nhưng, cậu rất có tiềm năng, tôi nổi lòng yêu mến nhân tài”.
“Thế này đi, cậu giao ra công pháp tu luyện tổ long pháp tướng, tôi không những giúp cậu giết tất cả mọi người trừ Chu Long Hổ”.
“Mà Thạch Chấn Thiên tôi còn nhận cậu làm đệ tử cuối cùng!”
“Không sợ nói với cậu một câu, tôi là cảnh giới Thánh Cảnh trung kỳ!”
Diệp Bắc Minh thản nhiên lên tiếng: “Một cảnh giới Thánh Cảnh trung kỳ, cũng có thể ra vẻ trước mặt tôi sao?”
“Làm sư phụ của tôi, ông mà cũng xứng?”
Ầm ầm!
Thạch Chấn Thiên giống như một tòa núi lửa phun trào, cảm thấy bị sỉ nhục cực lớn.
Giọng tức giận của lão ta cũng méo mó: “Nhóc con, mày tưởng tao dễ nói chuyện lắm phải không?”
“Đợi tao bắt được mày, có một vạn cách hành hạ mày!”
“Tao không tin mày không giao cách tu luyện tổ long pháp tướng ra!”
Nói xong, Thạch Chấn Thiên cực kỳ hung dữ bay đến!
Soạt!
Để lại một tàn ảnh tại chỗ, lập tức xuất hiện trước Diệp Bắc Minh!
Tấn công ra một quyền!
Tốc độ cực nhanh!
Chương 659: Ý của hoàng đế?
Diệp Bắc Minh kinh hãi, nắm đấm của Thạch Chấn Thiên đập lên lồng ngực của anh, phát ra tiếng ‘phập” lớn.
Nhưng!
Điều khiến cho Diệp Bắc Minh và Thạch Chấn Thiên cùng chấn kinh là, Diệp Bắc Minh lại không sao.
Chỉ bị đánh lui ba bốn bước!
“Sao lại như vậy?”
Diệp Bắc Minh và Thạch Chấn Thiên gần như cùng lên tiếng.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc không thôi!
Thạch Chấn Thiên lại sợ hãi!
Một quyền này, gần như ẩn chứa bảy phần sức mạnh của lão ta!
Đập lên người một võ thần nhỏ bé…
‘Ấy, tên nhóc này chỉ là võ thần ư?’
‘Vừa nãy lại giết mấy trăm võ giả từ võ thần đến cảnh giới Hợp Nhất?’
Thạch Chấn Thiên mới phản ứng lại.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu đã dung hợp máu của chân long, cơ thể hiện tại đã đạt đến độ mạnh rất khủng bố rồi!”
“Cho nên vừa nãy khi lão già này ra tay, cậu không gặp nguy hiểm, tôi mới không nhắc nhở cậu”.
“Muốn một quyền đánh cho cơ thể đã dung hợp long huyết bị thương? Kẻ ngốc nói mơ đi!”
Diệp Bắc Minh hiểu ra.
Thì ra là vậy!
“Long huyết lại khủng bố như vậy?”
Lúc này.
Máu trong cơ thể Diệp Bắc Minh sôi sục!
Một luồng khí chưa từng có bùng lên!
Anh chủ động xông lên, không sử dụng đến kiếm Đoạn Long, muốn thử độ mạnh cơ thể.
Tấn công ra một quyền, đánh về phía Thạch Chấn Thiên đang ngẩn người.
Thạch Chấn Thiên phản ứng lại, móng vuốt khô gầy đập lên: “Nhóc con, xem ra trên người mày đúng là có bí mật kinh thiên!”
“Biết tổ long pháp tướng cũng thôi đi!”
“Cơ thể lại còn có thể chịu được một quyền của tao?”
“Nhưng, lát sau đều sẽ là tao…”
“Rắc rắc” một tiếng giòn tan vang lên.
Móng vuốt của lão Thạch và nắm đấm của Diệp Bắc Minh đụng vào nhau!
Một làn huyết quang xuất hiện!
Xương trắng bay loạn!
“A!”
Thạch Chấn Thiên kêu thảm một tiếng, ôm tay kinh sợ lùi lại: “Đồ tạp chủng, mày dùng quyền pháp gì?”
Diệp Bắc Minh chẳng thèm trả lời, một bước truy giết theo.
Thạch Chấn Thiên nổi giận: “Đồ tạp chủng, mày hống hách quá rồi đấy!”
“Chết đi cho tao!”
Lão ta biết dùng thân thể không phải là đối thủ của Diệp Bắc Minh, bèn lấy ra một thanh bảo đao màu xanh đen từ trong chiếc nhẫn trữ vật!
Hung hãn chém một đao về phía tay của Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh phớt lờ, vẫn tấn công về phía bảo đao màu xanh đen!
Thạch Chấn Thiên cười dữ tợn: “Đồ tạp chủng, mẹ kiếp, mày điên rồi phải không?”
“Mày tưởng cơ thể của mày làm bằng sắt hả?”
“Dám dùng tay không chống lại bảo đao của tao?”
Diệp Bắc Minh cười: “Ai nói tôi dùng tay không đánh lại?”
Một ý nghĩ!
Kiếm Đoạn Long đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay!
Đập mạnh với bảo đao màu xanh thẫm!
Phập!
Sóng khí bùng nổ, bảo đao lập tức vỡ tan!
Rất nhiều vị khách gần đó đều bị đánh đến phun ra máu không ngừng!
“Ông nội, cẩn thận!”
Mộ Thiên Thiên trực tiếp bảo vệ Mộ Bình Phàm.
Lồng ngực mình đau dữ dội nóng rát!
Kiếm Đoạn Long không dừng lại, tiếp tục giết về phía Thạch Chấn Thiên!
Đồng thời.
Tổ long pháp tướng phía sau Diệp Bắc Minh hiện lên lần nữa, kết hợp với kiếm Đoạn Long.
Hung hãn chém xuống!
Khí tức chết chóc ập đến!
Khuôn mặt già của Thạch Chấn Thiên biến sắc, sợ đến gào lớn đứt hơi khản tiếng: “Đừng giết tôi, tôi tình nguyện mang trái tim võ đạo ra thề, trở thành nô bộc…”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng, vốn không có ý dừng lại.
Phập!
Sương máu bùng nổ, Thạch Chấn Thiên biến mất!
Toàn bộ khách mời có mặt ngẩn người!
Cuộc chiến kết thúc nhanh vậy sao?
Đám người Chu Long Hổ, Chu Long Đằng, các lão Trịnh, Vương đại nhân mặt xám xịt, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!
Mộ Bình Phàm hít sâu một hơi: “Ông biết cậu ta có thế chân long, nhưng cũng không ngờ cậu ta lại khủng bố như vậy!”
Mộ Thiên Thiên chấn kinh đến cơ thể run lên.
Đôi mắt nhìn sang Diệp Bắc Minh tràn đầy sợ hãi: ‘Lần đầu tiên khi gặp anh ta, anh ta mới chỉ có thể giết cảnh giới tiên thiên, bây giờ đã giết Thánh Cảnh rồi ư?’
Lúc này.
Giọng của Diệp Bắc Minh giống như truyền từ sâu trong địa ngục: “Các người chỉ có một cơ hội, nói ra năm đó là ai đã hãm hại tiêu diệt nhà họ Diệp!”
“Hay là các người cùng làm?”
“Ực ực!”
Vương đại nhân nuốt nước miếng: “Diệp Bắc Minh, có gì từ từ nói…”
“Trả lời không đúng câu hỏi, chết!”
Kiếm Đoạn Long nghiền áp đến.
Phụt!
Vương đại nhân trực tiếp hóa thành sương máu!
“Suýt!”
Đám người Chu Long Hổ, Chu Long Đằng, các lão Trịnh sợ đến không ngừng lùi lại.
Một luồng ý lạnh từ lòng bàn chân trực tiếp vọt lên thiên linh cái!
“Nói!”
Quát một tiếng!
Thụp!
Mấy người không chịu được áp lực, sợ đến quỳ xuống tại chỗ, đồng thanh hô lớn: “Là ý của hoàng đế bệ hạ!”
Diệp Bắc Minh nghiêm đôi mắt: “Hoàng đế Đại Chu?”
Hoàng đế Đại Chu là phụ hoàng của tứ sư tỷ, anh phải làm sao mới tốt?
Lúc này.
Bên ngoài vang lên một giọng nói: “Tiểu sư đệ, nếu bọn họ nói là thật, thì tỷ sẽ đại nghĩa diệt thân vì đệ!”
Chu Lạc Ly mặc chiến giáp, toàn thân đầy máu đi vào vương phủ!
Trái tim của Diệp Bắc Minh chấn động dữ dội: “Tứ sư tỷ, tỷ…”
Chương 660: Chân tướng sự việc
Chu Lạc Ly nhìn ra vẻ lo lắng của Diệp Bắc Minh, cười xinh đẹp: “Tiểu sư đệ, đệ yên tâm, hoàng đế Đại Chu chỉ là cha nuôi của tỷ thôi!”
Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Cha nuôi!”
Chu Long Đằng tỏ vẻ mặt chấn kinh chỉ vào cô ấy: “Chu Lạc Ly: “Chẳng lẽ cô đúng là…”
Chu Long Hổ cũng hiểu ra: “Chẳng lẽ tin đồn đều là thật? Cô là người của nhà họ Chu gia tộc thượng cổ?”
Chu Lạc Ly cười lạnh lùng: “Chu Long Hổ, coi như ông thông minh!”
Nghe thấy câu trả lời, vẻ mặt Chu Long Đằng và Chu Long Hổ đều biến sắc.
Các khách mời khác đều hít thở dồn dập!
Chu Lạc Ly đến từ gia tộc thượng cổ?
Lai lịch này đúng là khiến người ta sợ hãi!
Không quan tâm đến ánh mắt kinh sợ của mọi người, Chu Lạc Ly cười cưng chiều: “Tiểu sư đệ, hoàng triều Đại Chu là một nhánh của Chu tộc thôi!”
“Vì một vài nguyên nhân, từ nhỏ tỷ đã bị đưa đến hoàng triều Đại Chu!”
“Sau này lại đến núi Côn Luân học nghệ cùng mọi người!”
“Gần đây mới trở về hoàng triều Đại Chu, cả hoàng triều Đại Chu, đệ muốn giết ai thì giết, đệ muốn tìm ai báo thù thì cứ tìm!”
“Xảy ra chuyện, có sư tỷ gánh, trời có sập, có sư tỷ chống đỡ!”
Cô ấy trực tiếp tiến lên, nắm tay của Diệp Bắc Minh: “Đi thôi, chúng ta vào cung, đi tìm hoàng đế đối chất!”
“Tỷ muốn xem xem, kẻ đứng đằng sau sai khiến tiêu diệt gia tộc của tiểu sư đệ có phải là ông ấy không!”
“Cả các người cũng đi theo, cùng tôi chất vấn hoàng đế!”
Chu Lạc Ly lạnh lùng lướt nhìn dám người Chu Long Hổ một cái.
Tất cả mọi người đều kinh hãi ngẩn người!
Sợ đến toàn thân run lên!
Trái tim dừng đập!
Con ngươi cũng sắp lồi ra!
Tìm hoàng đế đối chất?
Cô thật dám làm đấy!
…
Nửa tiếng sau, hoàng cung Đại Chu.
Cùng với Chu Lạc Ly dẫn đầu, mọi người đi thẳng vào cung.
Trước tẩm cung của hoàng đế Đại Chu, một đám cấm vệ quân chặn mọi người lại.
“Trưởng công chúa, cô đang làm gì vậy?”
“Bệ hạ lâm bệnh nằm giường, không gặp bất kỳ ai”.
“Cô dẫn nhiều người thế này đến có phải không hay lắm không?”
Một tướng quân trung niên cầm trường thương, chặn trước cửa cung.
Chu Lạc Ly lạnh giọng quát: “Hàn Chiến, ông cũng dám ngăn cả bản công chúa? Tránh ra cho tôi, tôi tìm hoàng đế có chuyện!”
Vẻ mặt cấm vệ quân xung quanh đều biến sắc.
Giọng điệu này của Chu Lạc Ly khiến bọn họ cảm thấy không đúng!
Sắc mặt Hàn Chiến lạnh như băng; “Trưởng công chúa, bệ hạ có lệnh, không ai được phép bước một bước vào cấm cung!”
“Kẻ nào vi phạm, giết không tha!”
Phập!
Chu Lạc Ly đập một chưởng, Hàn Chiến bỏ mạng tại chỗ.
Cô ấy cất giọng lạnh như băng: “Còn ai muốn giết không tha với bản cung không?”
Toàn hiện trường tĩnh lặng như cái chết!
Chu Lạc Ly cũng không nhiều lời: “Tiểu sư đệ, chúng ta đi!”
Bỗng nhiên.
Một tiếng cười già nua vang lên: “Ha ha ha, Lạc Ly, không hổ là con gái ngoan của trẫm!”
“Dám giết vào cấm cung của trẫm, quả là khí phách!”
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy, một ông lão mặc long bào ngồi trên ghế rồng được chế tạo từ vàng, được người khác chậm rãi đẩy ra!
Khí huyết nổi lên!
Tràn đầy tinh thần!
Không hề có dấu hiệu lâm bệnh!
“Bệ hạ!”
Khoảnh khắc đám người Chu Long Hổ, Chu Long Đằng, các lão Trịnh nhìn thấy hoàng đế Đại Chu.
Tất cả thụp một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu không thôi!
Chu Lạc Ly cau mày: “Chu Long Thiên, tôi không phải con gái của ông, điều này, ông phải làm rõ!”
“Ha ha ha!”
Chu Long Thiên cười tự chế nhạo, khẽ lắc đầu: “Nói cũng đúng, con là huyết mạch Chu tộc thượng cổ, cả hoàng thất Đại Chu này là nô bộc của Chu tộc các con!”
“Con gọi trẫm là phụ hoàng mấy năm, là vinh dự của trẫm!”
Diệp Bắc Minh trực tiếp lên tiếng: “Chu Long Thiên, là ông đã tiêu diệt cả tộc Ám Dạ Vương phải không?”
Là đế vương, vốn không nói dối.
Chu Long Thiên thản nhiên gật đầu: “Đúng thế, là trẫm cho người làm, làm sao?”
Liền sau đó.
Đôi mắt già nua sầm xuống, nhìn sang đám người Chu Long Đằng, Chu Long Hổ, các lão Trịnh.
“Đồ phế vật vô dụng, chút chuyện nhỏ này mà cũng không làm xong!”
“Đúng là ngu dốt!”
“Sau khi chuyện này kết thúc, các ngươi cũng không cần sống nữa!”
Đám người Chu Long Hổ, Chu Long Đằng, các lão Trịnh sợ đến vội vàng cầu xin.
“Bệ hạ tha mạng!”
“Bệ hạ, không phải chúng tôi muốn nói, là Diệp Bắc Minh!”
“Bệ hạ…”
Phập phập phập!
Điên cuồng đập đầu xuống đất.
Cuối cùng Diệp Bắc Minh hiểu ra.
Tại sao mẹ cho rằng chuyện này khó giải quyết!
Thì ra có liên quan đến hoàng đế!
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Quận vương Ám Dạ cùng ông giành thiên hạ, giúp ông xây dựng hoàng triều Đại Chu!”
“Ông là hoàng đế, lại qua cầu rút ván?”
“Làm ra chuyện tiêu diệt nhà họ Diệp, loại người lòng dạ hẹp hòi như ông cũng xứng làm hoàng đế sao?”
Chu Long Thiên ngẩn người tại chỗ, mất hồn.
Một lát sau, ông ta mới nhả ra một câu: “Cậu muốn biết?”
Diệp Bắc Minh bình tĩnh lên tiếng: “Ông có thể giải thích”.
Liền sau đó.
Chu Long Thiên dường như biến thành một người khác.
Đột nhiên, trán nổi gân xanh, con mắt đỏ bừng.
Trong mắt lập tức tràn đầy tia máu, ông ta điên cuồng gào thét: “Đều tại đồ ngu đó!”
“Đều tại đồ ngu đó!”
“Đều tại đồ ngu đó!”
“Trẫm đã nói chia đôi thiên hạ với ông ta, đồ ngu đó lại đề nghị cho người khác làm hoàng đế, còn nói trẫm không hợp làm hoàng đế?”
“Ha ha ha!”
Giọng của Chu Long Thiên kích động: “Trẫm không thích hợp làm hoàng đế ư?”
“Hơn một ngàn năm nay, trẫm dốc lòng chăm lo việc nước, hoàng triều Đại Chu quốc thái dân an!”
“Trẫm không thích hợp làm hoàng đế?”
“Trẫm cho ông ta làm quận vương Ám Dạ, dưới một người, trên vạn người!”
“Diệp Hiên Viên, ông nhìn thấy chưa?”